Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 280: Chương 280



Theo thời gian trôi qua, những chấm đỏ dần dần chuyển sang màu xanh lá cây, cho đến khi chỉ còn lại 30 người, kỳ kiểm tra cuối cùng cũng kết thúc.

Những người vượt qua được kiểm tra, vừa nghe thấy kết quả, liền vui mừng khôn xiết, chỉ có những người bị loại là mặt mày ủ rũ, suýt nữa thì khóc, nhìn rất đáng thương.

Sau khi tất cả mọi người đã trở về, Tần Sương lập tức cho bọn họ tập hợp lại.

Nhìn những gương mặt với đủ loại biểu cảm khác nhau, Tần Sương cầm bảng kết quả kiểm tra, nói: “Mọi người đã thể hiện như thế nào, tôi đều nhìn thấy, mọi người đều rất nỗ lực.”

“Tuy nhiên, kỳ kiểm tra rất khắc nghiệt, nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu, những người bị loại cũng đừng nản chí, tôi đã báo cáo với cấp trên rồi, sau này các anh sẽ được chia thành đội đặc nhiệm Chiến Thần 1 và đội 2, chỉ cần các anh tiếp tục nỗ lực, vẫn có thể đánh bại đội 1, cho nên, bây giờ còn buồn nữa không?”

Những người lính bị loại, vừa nghe thấy vẫn có thể ở lại, trở thành thành viên của đội đặc nhiệm 2, liền ngẩng đầu lên, nhìn Tần Sương với vẻ mặt không thể tin được.

“Huấn luyện viên Tần, cô không lừa chúng tôi chứ? Chúng tôi thật sự có thể ở lại sao?”

Tần Sương gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà quá trình huấn luyện sau này sẽ còn khắc nghiệt hơn trước, mọi người đã chuẩn bị tinh thần chưa?”

“Luôn sẵn sàng!” Đám lính đồng thanh đáp.

“Rất tốt, sau này đội 1 do tôi dẫn dắt, đội 2 do Hoắc Đình Châu dẫn dắt, 3 tháng sau, hai đội sẽ thi đấu, cho nên mọi người phải cố gắng lên!”

“Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến mùa xuân năm 1978.

Tần Sương bận rộn với việc huấn luyện, còn đám bạn thì đều tập trung vào việc ôn thi đại học.

Hơn nữa, để tránh bị người khác chú ý, bọn họ đều “giấu mình” trong nhà, không dám ra ngoài.

Tuy rằng nguy hiểm đã được giải quyết, nhưng bọn họ vẫn không dám lơ là.

Tin tức kỳ thi đại học được khôi phục như một cơn mưa rào mùa xuân, tưới mát tâm hồn của hàng triệu thanh niên trí thức.

Bọn họ háo hức chờ đợi ngày được trở về thành phố, tiếp tục con đường học hành dang dở.

Tần Sương thấy vậy, trong lòng cũng rất vui mừng. Cô biết, sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, cuộc sống của mọi người sẽ có những thay đổi to lớn.

Vào một buổi chiều tháng 5, Tần Sương đang ở trên núi huấn luyện kỹ năng sinh tồn dã ngoại, Hoắc Đình Xuyên liền chạy đến, hớt hải nói: “Chị dâu, mẹ đến rồi, anh cả và chị mau về nhà xem đi.”

Tần Sương nghe vậy, liền ngẩn người, thầm nghĩ, mẹ chồng lại đến rồi.

Sau đó, cô liền đứng dậy, nói: “Chị biết rồi, em về trước đi, anh chị sắp xếp xong sẽ xuống núi.”

Bây giờ đang là giai đoạn huấn luyện cuối cùng, cho dù muốn đi cũng phải sắp xếp ổn thỏa cho đám lính đã.

Hoắc Đình Xuyên nghe thấy câu trả lời của cô, cũng không dám lãng phí thời gian, xoay người xuống núi.

Tần Sương tìm thấy Hoắc Đình Châu, nói rõ tình hình, sau đó, anh liền tìm đội trưởng của mỗi đội, dặn dò nhiệm vụ tiếp theo, sau đó, hai người bắt một ít thú rừng, nhanh chóng xuống núi.

Đường Mẫn ngồi trong sân nghỉ ngơi một lúc, sau đó đứng dậy đi dạo xung quanh.

Căn nhà này là do con dâu mua, không ngờ sau một thời gian dài như vậy, vẫn được dọn dẹp sạch sẽ như vậy.

“Mẹ, anh cả và chị dâu lát nữa sẽ về, mẹ có đói không? Trong nhà còn một ít bánh ngọt, mẹ ăn tạm nhé?”

Đường Mẫn xua tay: “Mẹ không đói, đợi bọn chúng về rồi hẵng ăn, trong nhà còn nguyên liệu gì, mẹ nấu cơm cho.”

“Nguyên liệu đều ở trong bếp, rau thì ra vườn sau hái là được, bình thường bọn con đều ăn như vậy.” – Hoắc Đình Xuyên đáp.

“Được, mẹ biết rồi, con đi làm việc đi, chỗ này cứ để mẹ lo.”

“Vậy con đi lấy củi, chúng ta nấu cơm ở ngoài sân, trong nhà nóng.”

Bây giờ thời tiết nóng bức, bình thường bọn họ đều nấu cơm ở ngoài sân, như vậy người nấu nướng sẽ không quá khó chịu.

Nếu không, mỗi lần nhìn thấy Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu nấu cơm, mồ hôi nhễ nhại, bọn họ cũng cảm thấy ngại.

Đường Mẫn nghe con trai nói vậy, nhìn bếp lò ngoài sân, liền gật đầu: “Mẹ biết rồi, mau đi làm việc đi, sắp đến trưa rồi.”

“Vâng, con đi ngay đây.”

Lúc hai mẹ con đang nấu cơm, Tần Sương và Hoắc Đình Châu trở về.

Nhìn thấy mẹ chồng đang nấu cơm cho mình, Tần Sương vội vàng bước đến, nói: “Mẹ, mẹ vừa mới đến, sao không nghỉ ngơi một chút, để con làm cho, mẹ đừng làm việc vất vả.”

Đường Mẫn thấy con dâu đã về, liền cười nói: “Mẹ không mệt, mẹ đi tàu nằm, hai đứa bận rộn như vậy mới là vất vả, hôm nay vừa hay nếm thử tay nghề của mẹ, chỉ là thịt trong nhà hơi ít, không biết có đủ không.”

“Mẹ, con và Sương Sương đã săn được một ít thú rừng, con đi xử lý ngay đây, bây giờ nấu cũng kịp.” – Hoắc Đình Châu xách túi thịt thú rừng vào.

Đường Mẫn nhìn thấy trong tay con trai cầm không ít đồ, liền cười nói: “Hai đứa xem núi rừng như nhà mình rồi sao? Nhìn con thỏ này béo thật đấy.”

Tuy rằng điều kiện gia đình bà ấy cũng không tệ, nhưng muốn ăn thịt thì thật sự không bằng ở đây.

Dù sao muốn ăn thịt chỉ cần lên núi săn là có, còn ở thành phố, có lúc muốn ăn cũng không mua được ở chợ đen.

May mà con dâu hiếu thảo, thường xuyên gửi thịt thú rừng đã làm sạch cho hai vợ chồng bà ấy.

Nếu không, lúc này nhìn thấy nhiều thịt như vậy, chắc chắn bà ấy sẽ thèm ch** n**c miếng.

Tần Sương thấy mẹ chồng mồ hôi nhễ nhại, liền muốn đưa tay ra phụ giúp, kết quả bị Đường Mẫn ngăn lại.

“Con ra kia ngồi đi, chỗ này không cần con giúp, có hai đứa em ở đây là đủ rồi.”

Bà ấy đã nghe ba cô kể rồi, con gái ông ấy mọi mặt đều tốt, chỉ là tuyệt đối đừng cho con bé vào bếp, nếu không nhà bếp sẽ bị “nổ tung”.

Trước kia bà ấy thật sự không chú ý đến chuyện này, may mà ba cô đã nhắc nhở trước, nếu không, lỡ như có ngày con dâu nổi hứng muốn xuống bếp nấu cơm, không biết nhà bếp và nồi niêu xoong chảo của bà ấy có còn giữ được hay không.

Tuy rằng con dâu không biết nấu ăn, nhưng bà ấy cũng không để tâm, trên đời này làm gì có ai hoàn hảo.

Con dâu bà ấy lợi hại như vậy, cho dù không biết nấu ăn, cả nhà bà ấy cũng sẽ “cung phụng”.

Chồng bà ấy thường xuyên kể với bà ấy về những thành tích của con dâu, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến người khác phải ghen tị rồi, nếu như con bé còn nấu ăn ngon, vậy thì còn ai sống nổi nữa?

Hoắc Đình Châu thấy mẹ ngăn cản Tần Sương, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh cũng sợ nếu cô xuống bếp, trưa nay bọn họ sẽ phải “húp cháo”.

Nấu ăn mà có thể tạo ra tiếng nổ như bùm, e rằng ngoài Tần Sương ra, không ai làm được.

Chỉ có Tần Sương đứng đó, ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Xem ra sau này cô và nhà bếp “vô duyên” rồi, thật đáng tiếc!

Hoắc Đình Xuyên thấy chị dâu ngại ngùng, liền cười nói: “Chị dâu, tay của chị là để vẽ bản thiết kế và dịch sách, sao có thể để chị đích thân xuống bếp được, anh cả, anh nói có đúng không?”

“Đúng vậy, tay của em không phải để nấu ăn, em đi tắm rửa, thay quần áo đi, ở đây có bọn anh là đủ rồi!”

Tần Sương thấy vậy, đành phải thở dài: “Được rồi, vậy mọi người cứ làm việc đi, em đi thay quần áo đây.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 281: Chương 281



Sau khi Tần Sương vào nhà, Hoắc Đình Xuyên mới vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Hú hồn, tha cho em, đừng để chị dâu nấu cơm nữa, còn đáng sợ hơn cả nghe chuyện ma nữa!”

Trước kia, bọn họ cũng không biết Tần Sương thật sự không biết nấu ăn, cho đến khi cô làm nổ tung cái nồi, bọn họ mới thật sự tin.

Cũng là nấu cơm, không biết cô làm thế nào mà lại có thể khiến cái nồi gang to đùng bay lên trời, may mà hôm đó cô nấu ở ngoài sân, nếu không cả nhà bếp đã tan hoang.

Cũng từ sau lần đó, bọn họ không dám để cô xuống bếp nữa.

Có lúc, ngay cả việc nấu mì, bọn họ cũng cố gắng tự làm, sợ Tần Sương lại làm nổ tung nồi mì.

Đường Mẫn nhìn thấy con trai sợ hãi như vậy, liền cười nói: “Thật sự đáng sợ như vậy sao?”

Hoắc Đình Xuyên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, rất đáng sợ, mẹ đã từng thấy cái nồi bay trên trời chưa? Cho nên, sau này chị dâu đến nhà chúng ta, mẹ cũng đừng để chị ấy xuống bếp, đúng là sát thủ nhà bếp!”

Đường Mẫn nghe vậy, liền nói: “Vậy thì thật sự không thể để con bé xuống bếp, sau này Đình Châu, con nấu cơm nhé?”

Tần Sương đang ở trong phòng nghe thấy cuộc trò chuyện ngoài sân, không khỏi đen mặt.

Nghĩ thầm, tên nhóc Hoắc Đình Xuyên này gần đây da ngứa ngáy phải không? Dám vạch trần “thâm cung bí sử” của cô, đúng là muốn ăn đòn.

Tuy nhiên, nghĩ đến “chiến tích huy hoàng” của mình, cô thầm nghĩ, thôi bỏ đi, không nấu thì không nấu, dù sao cô cũng không thích nấu cơm.

Sau khi ra ngoài, cô ngoan ngoãn cầm d.a.o đi xử lý thú rừng.

Cho đến khi tan làm buổi trưa, đám bạn trở về, mọi người mới dọn bàn, bắt đầu ăn cơm.

Dương Minh Trạch nhìn thấy Đường Mẫn bận rộn cả buổi trưa, liền cười nói: “Làm phiền bác rồi, bác đường xa đến đây, còn phải nấu cơm cho chúng con.”

“Không sao, các con cũng vất vả, nhưng mà ngày tốt đẹp của các con chắc cũng sắp đến rồi, ở thành phố, bác thấy rất nhiều người già đang dọn dẹp sách vở ở trường học, e rằng kỳ thi đại học sắp được khôi phục, cho nên các con phải chuẩn bị cho tốt, cơ hội không chờ đợi ai cả.”

Bà ấy không nói dối, gần đây, mỗi lần ra ngoài, bà ấy đều thấy rất nhiều trường học mở cửa.

Hơn nữa, cuộc đấu đá nội bộ đã kết thúc, đất nước muốn phát triển mạnh mẽ, chắc chắn cần rất nhiều nhân tài.

Chất lượng sinh viên đại học công nông binh kém như vậy, muốn nhanh chóng tìm kiếm nhân tài, chẳng phải là phải khôi phục kỳ thi đại học sao.

Ngay cả cô con gái út của bà ấy, gần đây bà ấy cũng bảo con bé ở nhà học hành cho tốt, 10 năm rồi, cơ hội này nhất định không thể bỏ lỡ.

Đám bạn nghe xong lời của Đường Mẫn, liền có chút kích động, nếu người khác nói, có thể bọn họ sẽ không tin, nhưng lời của Đường Mẫn thì bọn họ tin.

Tần Sương liền nói: “Bọn con vẫn luôn ôn tập, đã chuẩn bị từ lâu rồi, bác cứ chờ bọn con thi đỗ đại học đi!”

“Tốt, tốt, mẹ chờ tin tốt của các con, nhưng mà Đình Châu, con nghĩ sao, con có muốn thi đại học không?”

Hoắc Đình Châu lắc đầu: “Con không tham gia đâu, dù sao con cũng đã tốt nghiệp trường quân đội rồi, hơn nữa, đội đặc nhiệm, sau này Sương Sương rời đi, nếu con cũng đi, chắc chắn không được.”

“Vậy cũng được, vậy thì Sương Sương đi thi, gia đình ủng hộ hai đứa.”

Tần Sương thấy mẹ chồng ủng hộ như vậy, liền mỉm cười nói: “Con đảm bảo sẽ thi đỗ thủ khoa, khiến mẹ vui lòng.”

“Tốt, tốt, mẹ tin tưởng Sương Sương.” – Đường Mẫn cảm thấy hài lòng nhất với cậu con trai cả chính là việc nó đã tìm được một cô con dâu tốt như vậy.

Lúc trước, những người trong đại viện còn chê bai con trai bà cưới một cô gái nhà quê, khiến bà ấy tức giận rất lâu, cho đến khi Tần Sương “trổ tài”, chế tạo ra nhiều thứ như vậy, mới khiến bọn họ câm miệng.

Ngay cả gần đây, những người đến hỏi cưới con trai út của bà ấy cũng nhiều hơn, nhưng đều bị bà ấy từ chối.

Đùa à, bây giờ gia đình bà ấy đang “phất lên”, con dâu nhất định phải là người tốt, còn những cô gái kiêu ngạo trong đại viện, bà ấy một người cũng không vừa mắt.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Mẫn liền kéo Tần Sương vào phòng.

“Sương Sương, con và Đình Châu đã đăng ký kết hôn rồi, mẹ vẫn chưa đưa sính lễ cho con, đường xa không an toàn, mẹ chỉ mang theo 500 tệ và chiếc vòng tay gia truyền, số còn lại đợi khi nào hai đứa về Kinh Đô, mẹ sẽ bổ sung sau, con đừng chê ít nhé?”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy, con là người như vậy sao?”

“Phải, phải, Sương Sương của chúng ta không phải người như vậy, số tiền này và chiếc vòng tay con cứ cất đi, nếu không đủ tiền tiêu thì cứ nói với mẹ, mẹ còn.”

Tần Sương thấy mẹ chồng hào phóng như vậy, liền cười nói: “Mẹ, lần sau ra ngoài, mẹ đừng mang theo nhiều tiền như vậy, bây giờ kẻ trộm nhiều lắm, lỡ như bị mất, mẹ sẽ tiếc lắm đấy.”

“Yên tâm, lần này mẹ đã cất kỹ rồi, chắc chắn sẽ không giống như lần trước, bị mất nữa.”

“Nhưng mà hai đứa bận rộn như vậy, đã có kế hoạch sinh con chưa?”

Tần Sương vừa nghe thấy câu hỏi này, liền đỏ mặt.

“Cái đó... con muốn đợi sau khi tốt nghiệp đại học rồi mới sinh, dù sao cũng chỉ là chuyện của mấy năm nữa thôi, mẹ thấy sao?”

“Được, mẹ không có ý kiến gì, chỉ là hỏi thăm thôi, tuy rằng mẹ rất muốn bế cháu, nhưng mà cuộc sống là của hai đứa, chỉ cần hai đứa bàn bạc kỹ càng là được.”

Đường Mẫn biết hai đứa đều bận rộn, hơn nữa cũng đang là lúc “tân hôn ngọt ngào”, đương nhiên bà ấy sẽ không thúc giục.

Hơn nữa, bà ấy cũng sắp “gần đất xa trời” rồi, thời gian ở bên cạnh con cháu cũng không còn nhiều, chỉ cần bọn chúng sống tốt là được.

Vả lại, nếu không được thì vẫn còn đứa con trai út mà.

Tần Sương thấy mẹ chồng hiểu chuyện như vậy, liền ôm lấy cánh tay bà ấy, nói: “Mẹ thật tốt, con thật may mắn khi được làm con dâu của mẹ.”

“Mẹ cũng vậy, cho nên hai đứa cứ yên tâm làm việc, đừng để ý đến những lời bàn tán của người khác.”

“Không ai quy định, phụ nữ sau khi kết hôn phải lập tức sinh con, mẹ là người từng trải, đương nhiên sẽ không giống như những bà mẹ chồng độc ác kia, suốt ngày chỉ chăm chăm vào bụng con dâu.”

“Ai dám nói linh tinh, mẹ sẽ đánh cho bọn họ một trận.”

Nghe thấy những lời này, Tần Sương cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cô đã quyết định rồi, sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ sinh cho Hoắc Đình Châu một đứa con, dù sao thì thời đại này, nhà nào mà không có con cái, chắc chắn sẽ bị người khác nói là hai vợ chồng có vấn đề.

Hơn nữa, bản thân cô thì không sao, nhưng không thể để người lớn trong nhà bị người khác khinh thường, như vậy là cô sai.

Hơn nữa, kiếp trước cô không có con, kiếp này nhất định phải thực hiện ước mơ làm mẹ.

Cô tin rằng cô và Hoắc Đình Châu nhất định sẽ là những người cha người mẹ tốt.

Sau khi hai mẹ con trò chuyện một lúc, Tần Sương đưa quà cho mẹ chồng, sau đó mới ra khỏi phòng.

Hoắc Đình Châu thấy mẹ vừa đến đã “chiếm giữ” vợ mình, liền “giận dỗi” nói: “Mẹ, khi nào mẹ về với ba? Mẹ không ở nhà, ba chắc chắn sẽ rất nhớ mẹ.”

Đường Mẫn nhìn thấy dáng vẻ của con trai, liền trợn trắng mắt: “Con lo chuyện bao đồng, khi nào mẹ muốn về thì mẹ sẽ về, dù sao mẹ cũng đã nghỉ hưu rồi, ở đâu cũng được.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 282: Chương 282



Hoắc Đình Châu thấy mẹ nói vậy, liền cười nói: “Được, được, mẹ vui là được, tối nay bọn con ở nhà với mẹ, sáng mai bọn con sẽ về núi.”

Tối hôm đó, sau khi vợ chồng Tần Sương ở nhà với Đường Mẫn một đêm, sáng hôm sau, hai người lại trở về căn cứ.

Thời tiết ngày càng nóng bức, Tần Sương dạy cho mọi người cách pha chế thuốc đuổi côn trùng, loại thảo dược nào có thể giải độc rắn.

Hơn nữa, cô còn dẫn theo mọi người vào rừng sâu tìm kiếm thức ăn có thể ăn sống để chống đói.

Nhìn thấy Tần Sương ăn sống đủ loại côn trùng, đám lính đều nôn thốc nôn tháo suốt mấy ngày liền.

Mệnh lệnh của Tần Sương là, ai không dám ăn, sợ hãi, có thể bị loại, trở về, cô không cần những người lính nhát gan.

Nhiệm vụ mà bọn họ phải thực hiện sau này sẽ là những nhiệm vụ gian khổ mà người khác không thể hoàn thành, nhất là trong rừng nhiệt đới, khi không có thức ăn, có những thứ chỉ có thể ăn sống để chống đói.

Nếu không biết cách duy trì thể lực, bọn họ chỉ có nước chờ chết.

Hoắc Đình Châu trước kia cũng từng ăn sống một số thứ, nhưng chưa bao giờ thấy ai “ăn tạp” như vợ mình.

Tuy nhiên, Tần Sương có thể ăn sống mà mặt không biến sắc, anh đương nhiên sẽ không làm cô mất mặt.

Sau vài ngày bị “tra tấn”, cuối cùng mọi người cũng chấp nhận “món ăn” này, thậm chí có người còn thích cách ăn này.

“Trong trường hợp đặc biệt, cá cũng có thể ăn sống, nhưng nếu không phải trường hợp đặc biệt, tôi khuyên các anh nên hạn chế ăn, dù sao ăn sống cũng không vệ sinh, phương pháp này chỉ là để cho các anh biết thứ gì có thể ăn, thứ gì không thể ăn.”

“Nếu gặp phải thứ gì không quen biết, tôi khuyên các anh đừng ăn bừa bãi, kẻo tự đầu độc mình.”

“Lúc rảnh rỗi, nhớ xem thêm sách y học, những kỹ năng sơ cứu cơ bản, các anh đều phải học, vừa hay để quân y dạy cho các anh một khóa.”

“Còn về phần bác sĩ chiến thuật được phân công cho mỗi đội, anh ta không thể lúc nào cũng đi theo các anh, cho nên, tự cứu mới là cách để các anh có cơ hội sống sót.”

“Bài học hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai chúng ta sẽ học cách ngụy trang và thay đổi giọng nói, mọi người có gì thắc mắc không?” – Tần Sương lạnh lùng nói.

Đám lính thấy “bữa tiệc côn trùng” cuối cùng cũng kết thúc, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nếu còn ăn nữa, e rằng sau này bọn họ sẽ không muốn ăn thịt nữa.

“Huấn luyện viên, chúng tôi không có vấn đề gì, cô cứ huấn luyện theo tiến độ là được.”

“Đúng vậy, chúng tôi không có vấn đề gì.”

Tần Sương thấy mọi người đều thể hiện rất tốt, thì hài lòng gật đầu: “Nếu vậy thì chiều nay nghỉ ngơi nửa ngày, sáng mai tiếp tục, giải tán!”

Gần đây cô bận rộn đến mức không có thời gian về nhà với mẹ chồng, chiều nay vừa hay có thể về thăm bà ấy.

Không biết bà ấy ở nhà có quen không, vừa hay cô sẽ săn một ít thú rừng về, cải thiện bữa ăn cho mọi người.

Sau khi sắp xếp xong, Hoắc Đình Châu liền tìm Tần Sương, nói: “Anh cùng em xuống núi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút, đợi sau khi kiểm tra xong vào tháng sau, anh sẽ dẫn theo mọi người về Kinh Đô, không biết bao giờ mới gặp lại, em thật sự không muốn về cùng anh sao?”

Tần Sương lắc đầu: “Không, dù sao thì cùng lắm là nửa năm nữa em sẽ về Kinh Đô, anh về trước có thể chuẩn bị nhà cửa, chuyện này anh làm được chứ?”

“Được, đảm bảo sẽ cho em một ngôi nhà hoàn hảo.”

Anh đã mua một căn biệt thự nhỏ, ngay cả việc trang trí cũng đã làm xong, lần này về chỉ cần mua sắm thêm đồ nội thất và đồ gia dụng là được.

Sau đó, hai người săn một ít thú rừng, rồi xuống núi về nhà.

Đường Mẫn đang ngồi trong sân vá quần cho con trai út, thấy hai người trở về, liền vui mừng nói: “Hôm nay hai đứa không bận sao?”

Tần Sương ném đồ xuống, đáp: “Chiều nay nghỉ ngơi, cho nên về thăm mẹ, gần đây mẹ ở đây có quen không?”

“Rất quen, mẹ đã trồng rau ở vườn sau cho các con rồi, cuộc sống như vậy ở thành phố không thể nào có được, mẹ không muốn về nữa.”

Lúc rảnh rỗi, bà ấy sẽ ra gốc cây liễu lớn đầu làng, ngồi “tám chuyện” với mấy bà cô trong thôn, trước kia, bà ấy cứ nghĩ “buôn dưa lê” là chuyện của những người không có văn hóa.

Kết quả, sau khi tham gia vài ngày, bà ấy lại thích thú với việc này, thật sự rất thú vị.

Tuy nhiên, phần lớn thời gian bà ấy chỉ nghe bọn họ nói.

Hơn nữa, mỗi lần đi, bà ấy đều mang theo một túi hạt dưa để chia sẻ với mọi người, cho nên rất nhanh đã được mọi người chấp nhận.

Chỉ là bà ấy đến đây cũng lâu rồi, nếu không về, bà ấy sợ con gái ở nhà “nổi đóa”.

“Bây giờ hai đứa đã về rồi, vậy ngày kia mẹ sẽ về, em gái con đã gọi điện thoại cho mẹ mấy lần, còn nói nếu mẹ không về, con bé sẽ đến đây tìm mẹ.”

Hai người nghe thấy bà ấy muốn về nhà, Tần Sương liền cười nói: “Vậy ngày kia con lái xe đưa mẹ đi, vừa hay mua vé giường nằm cho mẹ, đỡ phải vất vả trên đường.”

“Được, mẹ nghe con.”

Bởi vì mẹ chồng sắp về nhà, tối hôm đó, Tần Sương liền nướng thịt ngoài sân.

Dù sao có Hoắc Đình Châu “che giấu” giúp cô, nguyên liệu lấy ra cũng đủ cho mọi người ăn một bữa.

Đường Mẫn vừa uống nước ngọt, vừa ăn thịt nướng do con dâu nướng, cuộc sống thật sự là quá thoải mái.

Sau khi ăn uống xong, Hoắc Đình Châu mới có thời gian để “thể hiện tình cảm” với Tần Sương.

Trước kia chưa từng “ăn thịt”, cũng không sao, nhưng đã “ăn thịt” rồi, mà phải ăn chay mười ngày nửa tháng, thật sự là quá tra tấn, nhất là nhìn thấy vợ ngày nào cũng ở trước mặt, cảm giác đó thật khó chịu.

Tần Sương nhìn thấy dáng vẻ “vội vàng” của anh, liền bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nhưng mà, chồng do mình chọn, chỉ có thể chiều chuộng thôi.

Dù sao chuyện này, hai người đều rất hưởng thụ, ai cũng không thiệt thòi.

Sau đó, cả đêm hôm đó, Tần Sương bị Hoắc Đình Châu “hành hạ” đủ kiểu, cho đến khi kiệt sức, cô mới kéo chăn lên, không muốn “chiến đấu” nữa.

Hoắc Đình Châu thấy cô mệt mỏi như vậy, cuối cùng cũng đành phải dọn dẹp sạch sẽ, ôm cô vào lòng, ngủ thiếp đi.

Tuy nhiên, cái giá phải trả cho một đêm “cuồng nhiệt” chính là, sáng hôm sau, lúc Tần Sương tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, chỗ nào cũng không thoải mái.

Nhìn thấy người đàn ông tràn đầy năng lượng kia, cô càng nhìn càng thấy “ngứa ngáy tay chân”.

Hoắc Đình Châu thấy cô nhìn mình với ánh mắt “hình viên đạn”, liền rụt rè nói: “Vợ à, anh sai rồi, tối qua không nhịn được, sau này anh nhất định sẽ không như vậy nữa, nếu em không khỏe thì sáng nay đừng về núi, bên kia để anh lo liệu, em nghỉ ngơi cho tốt, được không?”

Tần Sương thấy anh nhận lỗi nhanh như vậy, liền muốn bật cười.

Tuy nhiên, cô vẫn lạnh lùng nói: “Còn có lần sau, anh ngủ dưới đất cho em!”

“Vâng, vâng, vâng, sẽ không có lần sau nữa.” – Chuyện trên giường tính sau, anh không chắc chắn có thể kiềm chế được bản thân! Dù sao cứ dỗ dành vợ vui vẻ trước đã, chuyện sau này ai biết được chứ!

“Lát nữa anh về núi, sáng nay huấn luyện thể lực cho bọn họ, chiều nay em sẽ lên lớp, còn mẹ, bảo bà ấy ăn sáng trước, không cần đợi em, em muốn ngủ thêm một lúc nữa.”

“Được, được, em cứ ngủ đi, chuyện khác cứ giao cho anh, anh đảm bảo sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

“Ừm, vậy anh đi đi.” – Tần Sương nói xong liền chui vào chăn, nhắm mắt ngủ tiếp!
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 283: Chương 283



Hoắc Đình Châu đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Đường Mẫn bưng bữa sáng từ nhà bếp ra, chỉ thấy con trai: “Sương Sương đâu? Con bé vẫn chưa dậy sao?”

Hoắc Đình Châu ngại ngùng sờ sờ mũi: “Sương Sương nói không khỏe, cô ấy muốn ngủ thêm một lúc, bữa sáng không cần đợi cô ấy nữa.”

Đường Mẫn khựng lại, liền hiểu ra, chắc là tối qua hai đứa “vui vẻ” quá mức.

Sau đó, bà ấy trừng mắt nhìn con trai: “Hai đứa chú ý một chút, sức khỏe của Sương Sương không chịu nổi con “hành hạ” đâu, con phải biết kiềm chế, nghe rõ chưa?”

Hoắc Đình Châu nghe vậy, liền đỏ mặt, ho khan một tiếng, nói: “Con biết rồi, sau này con sẽ chú ý, con còn có việc trên núi, bữa sáng con không ăn nữa, con đi đây!”

Anh sợ nếu còn không đi, mẹ sẽ tiếp tục “giảng đạo”, cho nên đành phải chuồn lẹ.

Đường Mẫn nhìn thấy con trai như vậy, liền bật cười.

Bà ấy là người từng trải, vợ chồng son, tình cảm tốt, không có gì phải ngại ngùng, chỉ là con trai bà ấy da mặt mỏng thôi.

Hoắc Đình Xuyên dậy sớm, không thấy anh trai và chị dâu, liền hỏi: “Mẹ, anh cả và chị dâu đâu? Sao không ăn sáng đã đi rồi?”

“Anh con bận, con ăn cơm của con đi, hỏi lắm thế làm gì?”

“Vâng, vâng, vâng, con không hỏi nữa.” – Cậu ta đúng là “nhặt được từ thùng rác”, không nên nói nhiều.

Lúc này, ở Kinh Đô.

Hoắc Nam Hi vì ở nhà buồn chán, cuối cùng, nhân lúc ba không có nhà, cô ấy đã lấy địa chỉ của chị dâu, cầm theo tiền, để lại một lá thư, trốn nhà đi.

Tuy nhiên, vừa đến ga tàu, cô ấy đã bị Tạ Vũ, con trai nhà hàng xóm, bắt gặp.

“Nam Hi, sao em lại ở đây? Em định xuống nông thôn sao?”

Hoắc Nam Hi nhìn thấy người quen, liền thở phào nhẹ nhõm: “Em đến nông thôn tìm chị dâu, anh thì sao? Chẳng lẽ anh cũng xuống nông thôn?”

“Anh định đến Hắc Long Giang xem em trai anh thế nào, năm nay nó không về ăn Tết, gần đây thư từ cũng ít đi, anh hơi lo lắng.”

“Ồ, trùng hợp vậy, chúng ta cùng đi đi, vừa hay trên đường có bạn đồng hành, nhưng mà đến nơi, chúng ta phải đi đường riêng.”

Vừa hay cô ấy cũng hơi sợ đi một mình, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy đi xa nhà, nói không sợ là không thể nào.

Tạ Vũ thấy vậy, liền cười nói: “Em chỉ mang theo ít đồ như vậy sao? Mang theo đồ ăn chưa?”

Hoắc Nam Hi nghe vậy, liền ngại ngùng sờ mũi: “Cái đó... em quên mất, nhưng em mang theo tiền và phiếu, trên tàu chắc chắn có bán cơm chứ?”

Tạ Vũ thở dài: “Em đúng là... anh biết nói em sao đây, để anh đưa em đi, lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì, anh không biết phải ăn nói thế nào với bác Hoắc, quả nhiên, lớn rồi, cánh cứng cáp rồi.”

“Hắc hắc, cảm ơn anh, em hứa sẽ ngoan ngoãn trên đường đi.”

Sau đó, hai người cùng nhau mua vé tàu, lên tàu.

May mà Tạ Vũ có giấy chứng nhận quân nhân, có thể mua được vé giường nằm, nếu không Hoắc Nam Hi trên đường đi không biết sẽ phải chịu khổ đến mức nào.

Tuy nhiên, lúc bọn họ lên tàu, phía sau cũng có bọn người đi theo.

Buổi tối, lúc Hoắc Viễn Quân về đến nhà, nhìn thấy lá thư, ông ấy liền tức giận đến mức “bốc hỏa”.

Sau đó, ông vội vàng nhấc điện thoại, gọi cho cấp dưới.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Đình Xuyên nhận được điện thoại của ba, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

“Ba, em gái cũng đã trưởng thành rồi, nó muốn đến thì cứ để nó đến, chẳng lẽ nó còn có thể bị lạc sao?”

“Hoắc Đình Xuyên, con muốn ăn đòn phải không? Bây giờ mau đi tìm anh trai con, bảo nó gọi điện thoại về nhà cho ba, mau đi!”

Hoắc Đình Xuyên nghe thấy giọng điệu gấp gáp của ba, trong lòng cũng có chút sợ hãi, vội vàng đáp: “Con đi ngay đây, ba đợi con nhé!”

Sau khi cúp máy, Hoắc Đình Xuyên liền chạy lên núi.

Tuy nhiên, đợi đến khi Hoắc Đình Châu biết chuyện, đã là buổi trưa.

Hoắc Đình Xuyên thấy anh trai đã về, liền vội vàng nói: “Anh cả, ba bảo anh gọi điện thoại về nhà, ba nói em gái đã lên tàu đến đây rồi, anh nói xem em ấy có xảy ra chuyện gì không?”

Hoắc Đình Châu nghe vậy, liền đau đầu nói: “Bây giờ anh xuống núi, đi nhanh lên!”

Anh cảm thấy ba anh sẽ không vô duyên vô cớ bảo anh gọi điện thoại về, chắc chắn là em gái đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết.

Sau đó, lúc Hoắc Viễn Quân đang lo lắng không yên, chuông điện thoại cuối cùng cũng vang lên.

“A lô, Đình Châu phải không?”

“Là con, Đình Xuyên đã nói với con chuyện của em gái, ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Gần đây, em gái con bị người ta theo dõi, ba vẫn chưa điều tra ra là ai, vốn dĩ ba cứ nghĩ con bé ở nhà ôn tập, không ra ngoài, sẽ không xảy ra chuyện gì, kết quả con bé lại lén lút trốn đi.”

“Đợi đến khi ba biết chuyện, con bé đã lên tàu rồi, may mà ba phát hiện ra con bé đi cùng Tạ Vũ, cho dù con bé ngây thơ, Tạ Vũ chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường, chỉ là hai đứa nó ít người, nếu bọn chúng ra tay, hai đứa sẽ gặp nguy hiểm, cho nên con và Sương Sương mau đến ga tàu đợi, nếu đón được người thì tốt, nếu không đón được thì mau chóng đi tìm!”

Hoắc Đình Châu nghe vậy, liền nổi giận.

“Ba, ba yên tâm, bây giờ con sẽ cùng Sương Sương đến ga tàu đợi, ba cho con biết số hiệu chuyến tàu.”

“Còn nữa, ba đừng lo lắng, có Tạ Vũ đi cùng, tuy rằng hơi nguy hiểm, nhưng với thân thủ của cậu ta, bọn chúng sẽ không dễ dàng thành công.”

“Chuyện này tạm thời đừng nói với mẹ, con sợ mẹ biết sẽ lo lắng đến mất ngủ, còn chuyện về nhà, con sẽ để Sương Sương nói, để mẹ ở lại đây thêm hai ngày nữa, ba thấy sao?”

Hoắc Viễn Quân nói: “Được, hai đứa tự lo liệu, bây giờ mau đi sắp xếp đi!”

“Vâng, vậy con cúp máy đây!”

Sau khi cúp máy, Hoắc Đình Châu liền nói với em trai: “Em nghe thấy rồi chứ? Cho nên đừng để mẹ biết chuyện, nếu không anh đánh gãy chân em!”

Hoắc Đình Xuyên nuốt nước miếng, nhỏ giọng đáp: “Yên tâm đi anh cả, em chắc chắn sẽ không nói lung tung, nhưng mà anh nói xem em gái có sao không?”

“Chắc là không sao, anh biết Tạ Vũ, hai đứa nó ở bên nhau, cho dù đánh không lại, chạy trốn thì vẫn có thể.”

“Vậy thì tốt, anh nói không sao, chắc chắn là không sao, nếu không mẹ sẽ không chịu nổi.”

“Hừ, biết là tốt rồi, anh đi sắp xếp đây!”

Hoắc Đình Châu lúc này rất đau đầu, hai đứa em trong nhà, đứa nào cũng khiến anh không yên tâm, vất vả lắm mới dạy dỗ em trai trưởng thành hơn một chút, kết quả em gái lại “nổi loạn”.

Xem ra sau khi về Kinh Đô, phải để vợ dạy dỗ lại em gái mới được.

Nếu không, đến lúc bị người ta bán đi, có khi con bé còn giúp người ta đếm tiền.

Sau đó, lúc Tần Sương biết chuyện, cô lập tức dẫn theo 10 người lính, bảo bọn họ thay đồ thường, sau đó lên đường đến thành phố.

Hoắc Đình Châu bổ nhiệm Võ Bằng, Mục Nghiệp Bằng và Lưu Dương làm đội trưởng tạm thời, ở lại căn cứ chỉ huy huấn luyện.

Đương nhiên, trước khi đi, Tần Sương cũng đã tìm Đường Mẫn, nói: “Mẹ, con có việc gấp phải ra ngoài, mẹ có thể ở lại đây thêm vài ngày nữa rồi hẵng về được không?”

Đường Mẫn nghe con dâu nói vậy, trong lòng nghĩ về muộn vài ngày cũng không sao.

Suy cho cùng, con dâu hiếm khi mở miệng giữ lại, sau đó bà ấy đáp: “Được, nếu các con có việc thì cứ đi lo việc của các con, mẹ sẽ giúp các con trông nhà.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 284: Chương 284



“Vâng, vậy gần đây sẽ vất vả cho mẹ giúp con lo liệu mọi việc trong nhà.”

“Tất nhiên, nếu nhà hết thịt thì cứ bảo anh tư và Đình Xuyên lên núi săn là được, hai người họ cũng có thể làm được, vạn nhất đừng để bản thân chịu thiệt thòi, mẹ biết không?”

“Biết rồi, hai đứa mau đi đi, mẹ ở đây không cần lo lắng, có Đình Xuyên ở đây, yên tâm!”

Đường Mẫn thật sự không có việc gì, ở đây ăn ngon ở tốt, rảnh rỗi còn có thể trò chuyện với các chị em, náo nhiệt hơn nhiều so với việc về nhà.

Nếu không phải lo lắng cho hai người già trẻ ở nhà, bà ấy sẽ không muốn về chút nào.

Sau đó, Tần Sương thu xếp ổn thỏa cho mẹ chồng, cùng Hoắc Đình Châu và 12 người khác lên đường về thành phố.

Tần Sương lái xe chở Hoắc Đình Châu đi trước, 10 người còn lại hóa trang thành những nông dân lực lưỡng ở nông thôn.

Bởi vì nhận được tin tức cho đến nay, tàu hỏa vẫn còn một ngày một đêm mới đến ga.

Cho dù bây giờ có vội vàng cũng không có tác dụng gì, không ai biết tình hình trên tàu hỏa hiện tại ra sao.

Còn Tạ Vũ, khi đang ngồi xe cùng Hoắc Nam Hi, anh mới phát hiện ra điều bất thường.

Do cả hai đều nằm giường tầng, lẽ ra không thể nào giường bên cạnh lại thay đổi nhanh chóng như vậy.

Hơn nữa, nhìn dáng đi của những người đó, có thể thấy họ không phải là người bình thường.

Điều này khiến Tạ Vũ nhận ra điều bất thường, cũng không còn chút buồn ngủ nào.

Người khác không biết chuyện gì, nhưng anh rất rõ ràng cha của Hoắc Nam Hi là tư lệnh quân khu, nếu có người muốn uy h.i.ế.p thủ trưởng, chắc chắn sẽ ra tay với con cái của họ.

Mà cả nhà họ Hoắc, chỉ có cô con gái út này là được nuôi dưỡng đơn thuần, không có võ lực, ngay cả dì Đường cũng là một nữ chiến sĩ biết dùng súng.

Thấy thời gian đến ga còn khoảng một ngày rưỡi, Tạ Vũ hôm nay trực tiếp nói: “Nam Hi, sắp đến trưa rồi, hai chúng ta đi nhà ăn chiếm chỗ trước đi, kẻo lại như lần trước, không có chỗ ngồi, em thấy thế nào?”

Hoắc Nam Hi dụi dụi đôi mắt hơi mơ màng, cười đáp: “Được, em đều nghe theo anh Tạ, nhưng hôm nay em muốn mời khách, anh không được trả tiền nữa đâu, nếu không để ba mẹ em biết, em chắc chắn sẽ bị mắng.”

“Được, vậy cầm vali đi theo anh!”

“Được.”

Vài người đàn ông xung quanh thấy hai người họ di chuyển, cũng bình tĩnh không vội vàng đuổi theo.

Trên đường đi này, nếu không có Tạ Vũ, họ đã sớm ra tay bắt người.

Tất nhiên, họ không ra tay, cũng là vì cách ăn mặc của Tạ Vũ, và cử chỉ của anh ấy, có thể biết anh ấy không phải là người bình thường.

Bọn họ ra tay phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, nếu không đánh rắn động cỏ, người không bắt được thì thôi, bản thân họ cũng chưa chắc đã sống sót trở về.

Còn Tạ Vũ bên này, vừa đến nhà ăn, kéo Hoắc Nam Hi nhanh chóng đi về phía sau.

“Anh Tạ, chúng ta không phải đi ăn cơm sao? Đây là đi đâu vậy?”

“Hãy im lặng một chút, chúng ta bị người ta theo dõi rồi, có lẽ là nhắm vào em đấy, bây giờ hai chúng ta rất nguy hiểm, vì vậy chúng ta cần tìm người cứu viện và giúp đỡ.”

“Cái gì?” Hoắc Nam Hi bị lời nói của Tạ Vũ làm cho sửng sốt.

Vừa nghĩ đến việc có kẻ xấu muốn bắt mình, cô cảm thấy có chút sợ hãi.

“Anh Tạ, chúng ta có sao không? Trên tàu hỏa có thể gửi điện tín không? Nếu không được thì cứ tìm một chỗ để trốn cũng được, em không muốn bị họ bắt đi, em sợ!”

“Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đừng la hét lung tung là được, nghe chưa?”

Hoắc Nam Hi gật đầu lia lịa: “Em biết rồi, em đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng!”

Tạ Vũ kéo Hoắc Nam Hi tìm trưởng tàu, sau khi trình bày tình hình, cả đoàn tàu lập tức được đặt trong tình trạng đề phòng.

Ngay cả những kẻ theo dõi, thấy người bị mất dấu, mới phát hiện ra hành tung của họ đã bị đối phương phát hiện từ lâu.

Tạ Vũ đưa Hoắc Nam Hi trốn trong phòng nghỉ của trưởng tàu, không dám rời khỏi Hoắc Nam Hi dù chỉ một bước, sợ rằng chân trước vừa đi, chân sau người đã mất tích.

Quan trọng nhất là, các tiếp viên trên tàu đều không có võ công gì, nếu những kẻ đó liều lĩnh thì quả thực sẽ rất khó xử lý.

Hơn nữa, trong thời gian nghỉ phép, anh ấy căn bản không mang theo vũ khí, một khi đối đầu trực diện, thì chẳng khác nào cừu non chờ bị sói làm thịt.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đoàn tàu đã nhanh chóng tiến vào địa phận tỉnh Hắc Long.

Mà những kẻ địch kia, cũng đã lật tung gần như tất cả các toa tàu.

Ngay cả nhân viên phục vụ cũng có hai người bị họ đánh bất tỉnh.

Tạ Vũ thấy không khí ngày càng căng thẳng, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Còn Tần Sương bên kia sau khi đến ga cùng Hoắc Đình Châu, cũng trực tiếp xuất giấy chứng nhận trong ga chờ tàu đến.

Còn mười người còn lại cũng ẩn nấp trong ga.

Mãi đến một ngày sau, tàu đến ga, chưa kịp dừng hẳn, Tần Sương đã nghe thấy tiếng s.ú.n.g nổ bên trong!

“Không ổn, có tiếng súng, tất cả mọi người chuẩn bị đón ga!”

Lúc này trong toa tàu, Tạ Vũ giật lấy khẩu s.ú.n.g lục của đối phương, sau khi b.ắ.n c.h.ế.t một người, trực tiếp chĩa vào cửa toa tàu.

Hoắc Nam Hi bị dọa sợ, trốn dưới gầm giường, hai tay run rẩy bịt chặt tai.

Bây giờ cô ấy đã hối hận khi ra ngoài, những người này thật sự quá đáng sợ.

Ngay cả trưởng tàu khi nghe thấy tiếng súng, cũng lập tức sơ tán tất cả hành khách sang toa bên cạnh, sợ rằng sẽ có người vô tình trúng đạn.

Đoàn tàu dần dần dừng lại, Tần Sương dẫn đầu lao thẳng về phía có tiếng súng, chạy như bay.

Các binh sĩ khác cũng theo sát phía sau.

Khi Tần Sương vừa mới đến trước toa tàu, một viên đạn trực tiếp bay ra.

“Bùm~!”

“Chết tiệt!” Tần Sương chửi thề một câu~!

“Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây rồi, biết điều thì tự mình lăn ra ngoài!”

Tạ Vũ trốn bên trong nghe thấy lời này, trong lòng nghĩ lè não là có người đến đón ứng?

Sau đó vỗ vai Hoắc Nam Hi nói: “Đừng sợ, chúng ta có cứu rồi, người đến đón chúng ta.”

Hoắc Nam Hi buông hai tay đang bịt tai, nước mắt khẽ rơi nói: “Có phải là anh trai em đến không?”

“Chưa biết là ai đến, nhưng vừa nãy có một người phụ nữ đang nói.”

“Phụ nữ? Chẳng lẽ là chị dâu em sao?” Hoắc Nam Hi nghi hoặc nói.

Dù sao cô cũng đã rời nhà nhiều ngày, cha chắc chắn đã biết, rất có thể cha sợ cô xảy ra chuyện, trực tiếp gọi điện cho anh trai, để anh đến đón cô.

Ngay khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại vang lên tiếng s.ú.n.g liên tiếp.

Tạ Vũ nghe thấy, cũng lập tức đem người trốn đi, trong lòng nghĩ vẫn là chờ cứu viện đi!

Còn Hoắc Đình Châu lúc này đã dẫn người tiêu diệt hai tên, trực tiếp xông vào toa tàu.

Đối phương vốn dĩ không nhiều người, dưới sự ứng viện từ trước ra sau, rất nhanh đã bị Hoắc Đình Châu và những người khác一一túm gọn.

“Huấn luyện viên, kẻ thù còn hai tên đang thở, những tên còn lại đều bị b.ắ.n chết!”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Bắt sống mang về thẩm vấn, còn lại chờ công an đến để họ xử lý!”

“Vâng.”

Tạ Vũ nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, cũng hé mở một khe cửa, lén lút nhìn ra ngoài.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 285: Chương 285



Tần Sương nghe thấy tiếng động, đột ngngột ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vũ.

“Ra ngoài đi, kẻ thù đã c.h.ế.t hết rồi!”

Tạ Vũ nghe thấy đã kết thúc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở cửa toa tàu, đi ra ngoài nói: “Đình Châu lâu rồi không gặp, may mà các anh đến kịp, nếu không thì phải thu dọn xác cho tôi và em gái anh rồi!”

“Hai người không sao chứ? Có bị thương không? Còn em gái tôi đâu?”

“Chúng tôi không sao, Nam Hi ở bên trong.” Tạ Vũ nói xong ngồi phịch xuống ghế.

Vừa nãy mà nói không căng thẳng thì là không thể nào.

Tần Sương thấy anh ấy như vậy, cũng có chút thông cảm, dù sao cũng là dẫn theo một người vướng víu, lại còn một mình bảo vệ, chắc chắn sẽ rất căng thẳng.

Sau đó, cô một mình bước vào toa tàu, thấy em gái vẫn đang bịt tai, ngồi xổm xuống nói: “Được rồi, em có thể ra ngoài rồi, không sao đâu!”

Hoắc Nam Hi nhìn thấy chị dâu, lập tức ôm chầm lấy cô, khóc nức nở.

“Chị dâu... huhuhu... Em suýt thì... không gặp được mọi người nữa... oa....”

Tần Sương vừa vỗ lưng cô ấy, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, không sao đâu, xem sau này em còn dám chạy lung tung nữa không.”

“Em không bao giờ ra ngoài nữa, đáng sợ quá!”

Lần này Hoắc Nam Hi thực sự bị dọa sợ, sau này dù có bị đánh c.h.ế.t cô cũng không dám lẻn đi một mình nữa.

May mà lần này có anh trai hàng xóm ở đây, nếu không thì bây giờ không biết đã bị những người đó trói đi nơi nào rồi.

Sau khi Tần Sương đưa người ra ngoài, Hoắc Đình Châu càng cau mày nói: “Lớn rồi, cứng cánh cứng cỏi rồi, học cách bỏ nhà ra đi rồi đấy à?”

“Em có biết không, lúc em mất tích, ba lo lắng đến mức nào, nếu ba bị em chọc giận đến mức không may, thì đợi mẹ về bẻ gãy chân của em đi!”

“Sống bao nhiêu năm rồi, chẳng có chút tiến bộ nào, ngoài gây họa ra thì em còn biết làm gì nữa?”

“Lần sau nữa, anh sẽ đưa em đến quân đội luyện tập thật tốt kỹ năng phòng vệ mới được!”

Hoắc Nam Hi nghe lời anh trai, không dám cãi lại một câu, chỉ đứng nép sau lưng Tần Sương, làm con chim cút, càng nhát càng tốt.

Cô ấy sợ nhất người anh trai này, đặc biệt là khi anh cau mày, đặc biệt là khi bản thân vừa phạm sai lầm, lúc này chỉ có thể ôm chặt đùi chị dâu, có lẽ mới có thể tránh được một kiếp nạn.

Tần Sương thấy em chồng như vậy, biết cô ấy không bị thương, đành lên tiếng nói: “Thôi, có chuyện gì về nhà hẵng nói, ở đây còn phải dọn dẹp, em trước tiên để hai người họ lên xe.”

Cô sợ nếu không lên tiếng, em chồng sẽ lại bị chồng mình mắng khóc.

Hoắc Đình Châu thấy vậy, cũng đành ngậm miệng, trừng mắt nhìn em gái.

Sau khi hai người xách hành lý lên xe, Tần Sương mới nói: “Chào anh, vừa nãy quên hỏi anh tên gì rồi, tôi tên là Tần Sương là vợ của Hoắc Đình Châu, rất cảm ơn anh đã chiếu cố Nam Hi nhà chúng tôi nhà, để anh vất vả rồi.”“

“Xin chào, tôi tên là Tạ Vũ, là hàng xóm của nhà Đình Châu, nhưng hai người kết hôn khi nào vậy, sao chúng tôi không nghe tin gì cả?”

“Chúng tôi mới nhận giấy đăng ký kết hôn, đám cưới vẫn chưa kịp tổ chức, có lẽ phải đợi đến cuối năm mới có thể về quê tổ chức đám cưới, nên các anh không biết là chuyện đương nhiên.” Tần Sương đáp.

Tạ Vũ nghĩ thầm quả nhiên là vậy, sau đó tiếp tục nói: “Không ngờ tên Đại Vương sống của khu nhà chúng ta lại có thể lấy được một người bạn đời ưu tú như cô, giấu kĩ thật đấy, đến lúc tổ chức đám cưới nhớ báo cho chúng tôi biết nhé.”

“Chắc chắn rồi, nhưng anh định đi đâu vậy, vừa hay lát nữa tôi lái xe đưa anh đi nhé.”

“Cũng được, lần này tôi đến để thăm em trai tôi, cảm thấy hình như nó xảy ra chuyện gì đó nên chỉ có thể đích thân đi xem một chuyến.”

Tần Sương nghe thấy bên trong có chuyện, lập tức đáp: “Nếu anh cần giúp đỡ cứ nói thẳng, tôi và Đình Châu sẽ toàn lực giúp đỡ anh.”

“Được rồi, vậy thì tôi xin cảm ơn trước.”

Ba người nhàm chán tán gẫu, cho đến khi Hoắc Đình Châu quay lại, Tần Sương mới nói: “Bên kia đã thu xếp ổn thỏa chưa? Hành khách không ai bị thương chứ?”

Hoắc Đình Châu đóng cửa xe, mở miệng đáp: “May mắn thay, chỉ có hai nhân viên phục vụ bị thương nhẹ, hai người kia còn sống, anh đã bảo Lưu Dương đưa họ đến bệnh viện cứu chữa rồi, có lẽ lát nữa còn phải điều thêm một đội người đến mới được.”

“Ừ, nếu bên này không có chuyện gì rồi, vậy chúng em đi trước nhé, đưa bạn anh đến nơi rồi chúng ta về nhà thôi.”

“Được.”

Sau đó Tần Sương lái xe, dựa theo địa điểm đã hỏi thăm được, rất nhanh đã đến nơi Tạ Vũ cần đến.

Khi nhìn thấy bộ dạng tồi tàn của ngôi làng, Tạ Vũ lập tức đau lòng cho em trai mình.

Lúc trước nếu không phải nhà bị người ta tố cáo, nói là nhà họ không ai ủng hộ chính sách của cấp trên, thì em trai anh ấy cũng sẽ không phải bỏ nhà ngàn dặm đến đây chịu khổ.

Mà theo chiếc xe tiến vào làng, rất nhanh đội trưởng nhận được tin tức đã đích thân dẫn người đi tới.

“Chào mọi người, cho hỏi mọi người có chuyện gì không? Tôi là đội trưởng ở đây, Trương Bát Nhất.”

Tạ Vũ thấy người đến, xuống xe lịch sự nói: “Chào đội trưởng, cho hỏi điểm thanh niên trí thức của làng các anh ở đâu, tôi đến thăm em trai tôi.”

Đội trưởng nghe nói là đến thăm thanh niên trí thức, lập tức hỏi: “Em trai anh tên gì?”

“Em trai tôi tên là Tạ Hằng, làm phiền đội trưởng chỉ đường cho tôi.”

Theo hai chữ Tạ Hằng được thốt ra, ánh mắt của đội trưởng và những người xung quanh lập tức trở nên không đúng.

Tạ Vũ là ai, chỉ cần nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì mà anh ấy không biết.

“Đội trưởng, cho hỏi em trai tôi có chuyện gì sao? Gần đây nhà không nhận được thư nhà của nó nên rất lo lắng, nên tôi mới vội vàng đến đây xem nó thế nào.”

Đội trưởng thấy vậy, chỉ có thể thở dài nói: “Tạ Hằng đồng chí à, hay là tôi dẫn mọi người đi xem đi!”

“Được rồi, vậy thì làm phiền anh dẫn đường.”

Tần Sương thấy khó vào trong làng, cũng nói với Hoắc Đình Châu: “Em và Nam Hi ở trên xe đợi anh, anh đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em cảm thấy một mình Tạ Vũ không giải quyết được.”

“Được, anh đi xem thử, dù sao cũng đã cứu em gái, trả ơn sớm hơn thì tốt hơn, tránh để sua này lại khó xử chuyện này.”

“Ừ, mau đi đi, người ta đã đi hết rồi.”

Sau đó Hoắc Đình Châu xuống xe, nhanh chóng đi theo.

Cho đến khi mọi người đi đến một túp lều tranh, chưa kịp vào sân, đã nghe thấy trong sân truyền đến: “Tạ Hằng, anh mau đi giặt quần áo đi, tôi nói cho anh biết, có tôi ở đây thì đừng hòng về thành phố, lúc trước bà đây đã không dễ gì mới đưa anh đến tay, anh tốt nhất hãy ngoan ngoãn kiếm tiền nuôi nhà tôi, nếu không thì tôi sẽ cho anh thêm tội.”

“Dù sao người làng Đông Hương chúng tôi đều không thích mấy thanh niên trí thức các anh, cho dù anh có vô tội, thì ai sẽ tin chứ?”

“Hơn nữa đứa con trong bụng tôi cho dù không phải của anh, anh cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận, ở đây người làng Đông Hương chúng tôi mới có tiếng nói”

“Dù sao cho dù anh có cãi cọ thế nào, cũng sẽ không có ai tin lời anh đâu! Anh cứ ngoan ngoãn làm việc cho tôi đi!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 286: Chương 286



Tạ Vũ đứng ngoài cửa nghe thấy lời nói trong sân, tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

Anh không ngờ em trai lại chịu đựng uất ức như vậy, ngay cả ánh mắt nhìn đội trưởng bên cạnh cũng không đúng.

Đương nhiên, đội trưởng cũng không ngờ sự thật lại là như vậy, tất cả bọn họ đều bị người phụ nữ này lừa gạt.

Ai có thể ngờ được một người phụ nữ thường ngày nhu nhược lại có bộ mặt khác như vậy.

Nghĩ đến cảnh tượng trước đây mọi người đều ép buộc thanh niên tri thức Tạ chịu trách nhiệm, bây giờ biết được sự thật, mặt mũi xấu hổ đỏ bừng.

Cuối cùng Tạ Vũ nhịn không được nữa, trực tiếp đá tung cánh cổng ngoài sân.

Theo tiếng “rầm” một cái, Lý Hồng và Tạ Hằng trong sân đều giật mình.

Đặc biệt là Lý Hồng thấy có người phá hoại cửa nhà mình, càng lớn tiếng quát: “Anh là ai? Dựa vào đâu mà đá cửa nhà chúng tôi? Anh không biết sửa cửa tốn tiền sao?”

Tạ Hằng không để ý đến tiếng quát tháo của Lý Hồng, anh ấy nhìn thấy người anh kính trọng nhất đang đứng đó, cảm giác như mình đang xuất hiện ảo giác.

Đặc biệt là Tạ Vũ nhìn thấy em trai gầy gò đến mức không ra hình dạng, càng đau lòng đến run rẩy cả người.

“Tốt lắm, dám bắt nạt người nhà họ Tạ chúng tôi, các người trong đội đều rất tốt.”

Đội trưởng và dân làng xung quanh nghe thấy lời này, đều biết lần này có thể đã chọc tổ ong vò vẽ.

Sau đó, không đợi mọi người phản ứng, Tạ Vũ lại nói với Hoắc Đình Châu: “Đình Châu, làm phiền anh giúp tôi báo công an ở đây, tôi muốn cáo buộc cô ta lừa đảo, tội lưu manh, đương nhiên còn có tội ngược đãi!”

“Mang theo một đứa con hoang, cũng dám bắt nạt em trai tôi như vậy, thật sự coi nhà họ Tạ chúng tôi không ai ra gì sao?”

Tạ Hằng thấy anh trai tức giận như vậy, biết rằng cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi.

Trước đây anh ấy còn tưởng rằng người nông dân đều chất phác, nhưng đến đội này, anh ấy chưa từng gặp qua người chất phác nào, đều là một đám lưu manh vô lý.

Đặc biệt là khi đội trưởng xảy ra chuyện, còn uy h.i.ế.p anh ấy nếu không cưới người phụ nữ này thì sẽ cáo buộc tội lưu manh.

Bản thân anh ấy c.h.ế.t thì không sao, nhưng không thể liên lụy đến danh tiếng của gia đình, nên mới nhẫn nhịn cưới người phụ nữ này, may mắn là hai người không đăng ký kết hôn, điều này cũng do anh ấy nói lúc đó, nếu đăng ký kết hôn thì phải thẩm tra chính trị, nói là gia cảnh của họ không giống người khác, cũng vì lý do này, Lý Hồng sợ hãi, mới vội vàng bày hai bàn tiệc rượu qua loa cho có hình thức, cứ thế sống qua ngày.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối anh ấy chưa từng động vào cô ta, cho dù người phụ nữ này muốn, anh ấy cũng tránh xa.

Một đôi giày rách, anh ấy chê bẩn không nói, cộng thêm sự ghê tởm trong lòng: “c** nh*” càng không có phản ứng gì.

Hoắc Đình Châu thấy người anh em tức giận như vậy, đương nhiên cũng mặt mày đen sì nhìn đội trưởng bên cạnh nói: “Đội của các người rất tốt, ức h.i.ế.p thanh niên trí thức từ bên ngoài đến, tôi thấy những ân tình trước đây đều phải hỏi thăm một chút, nếu thật sự có oan ức, chức đội trưởng của anh cũng đến lúc phải chấm dứt rồi.”

Sau đó nhìn Tạ Vũ: “Bây giờ tôi bảo vợ tôi lái xe đi một chuyến, ảnh hưởng của chuyện này rất không tốt, có thể đội khác cũng có oan ức như vậy, tóm lại, lát nữa tôi nói với cấp trên một tiếng, để cho người điều tra tất cả các đội, tránh để còn có thanh niên trí thức ở nông thôn chịu khổ, còn bị người địa phương bắt nạt.”

““Nếu chuyện này bị người thành phố biết được, về sau ai còn dám xuống nông thôn xây dựng đất nước, thật không thể tha thứ được.”

Tạ Vũ gật đầu: “Đúng là phải điều tra cho rõ ràng, thật sự quá ức h.i.ế.p người.”

Lý Hồng nghe hai người một câu tôi một câu, còn gì không hiểu nữa.

Tức là cuộc nói chuyện vừa rồi của cô ta, đều bị bọn họ nghe thấy hết.

Nhưng cô ta là người gan dạ, Hoắc Đình Châu vừa quay người rời đi, cô ta bắt đầu khóc lóc nói: “Anh cả, em là em dâu của anh đấy, sao anh có thể đi báo công an, anh không sợ chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng nhà anh sao?”

Tạ Vũ nhìn người phụ nữ đang khóc lóc, căn bản không thèm trả lời cô ta, mà đi đến bên cạnh em trai, đau lòng hỏi han: “Có chỗ nào không thoải mái không? Sao em lại gầy như vậy, tiền phiếu nhà gửi cho em đâu? Sao không biết tự bồi bổ cho mình?”

“Bây giờ bộ dạng của em mà để ba mẹ nhìn thấy, họ sẽ đau lòng biết nhường nào, còn người phụ nữ này hai người đã đăng ký kết hôn chưa? Nếu đã đăng ký, anh sẽ nghĩ cách giúp hai người ly hôn.”

“Lời cô ta vừa nói, anh và mọi người đều nghe thấy rồi, một đứa con hoang mang thai con của người khác, căn bản không xứng đáng bước vào cửa nhà chúng ta.”

“Cho nên có anh trai ở đây, em đừng sợ, lát nữa anh sẽ đưa em đi, chúng ta không ở đây chịu uất ức nữa!”

Tạ Hằng nhìn người anh trai đang không ngừng hỏi han, lúc này không nhịn được nữa, ôm lấy đối phương khóc lớn.

“Hu hu... Anh cả, em tưởng em sắp c.h.ế.t ở đây rồi, người ở đây thật đáng sợ, em căn bản đánh không lại bọn họ, hu hu....”

“Bọn họ không cho em rời khỏi làng, ngay cả thư nhà cũng phải xem xong mới cho em gửi đi, bọn họ chính là ác quỷ!”

“Còn người phụ nữ này, rõ ràng cô ta dan díu với con trai cả nhà bí thư thôn, kết quả có thai, người ta không cưới được, bày mưu hãm hại em, để em làm người hốt rác, cả nhà bí thư thôn đều là đồ xấu xa.”

“Còn đồ đạc em mang theo lúc đầu và tiền phiếu hai người gửi cho em, đều bị người phụ nữ này và tình nhân của cô ta cướp mất.”

“Lúc đầu em có phản kháng, nhưng bọn họ đông người, bị đánh mấy lần, em thật sự không còn sức lực nữa, một ngày chỉ được ăn một bữa cơm, bọn họ đều là ác quỷ!”

Nhìn em trai đang khóc lóc kể lể, Tạ Vũ nghe càng tức giận, ngay cả Hoắc Đình Châu quay lại nghe những lời này cũng nổi gân xanh.

“Tạ Vũ, lát nữa công an sẽ đến, chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không dọn dẹp những tên sâu mọt này, về sau những thanh niên trí thức xuống nông thôn đều sẽ bị người ta ức h.i.ế.p đến chết.”

“Anh cả, anh Hoắc nói đúng, bây giờ trong thôn có mấy thanh niên trí thức cứng cỏi không có tiền, hễ có chút khởi sắc có tiền đều bị người trong đội tính kế, người ở đây thật sự quá đáng sợ.”

Tạ Vũ nghe vậy, cũng quay lại nhìn đội trưởng ở đây: “Xem ra đội của ông được ông lãnh đạo thật tốt đấy.” Nếu như lời này không phải nghiến răng nghiến lợi nói ra, bọn họ còn tưởng rằng đây là lời khen ngợi nữa.

Đội trưởng nghe vậy, trong lòng biết lần này mình xong đời rồi, thậm chí không ít nhà trong thôn cũng sẽ gặp chuyện, sớm biết trước thì đã không tham lam chút đồ đạc đó, mở cửa sau cho người trong thôn chống lưng rồi.

Lý Hồng thấy Tạ Vũ bọn họ không để ý đến mình, cũng hoảng sợ lập tức đi qua, nói với Tạ Hằng: “Anh không thể đối xử với em như vậy, chúng ta là vợ chồng, nếu em xảy ra chuyện, nhà anh cũng sẽ không khá hơn đâu!”

Tạ Hằng thấy bộ dạng dữ tợn của cô ta, cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi và cô không đăng ký kết hôn, về mặt pháp luật không tính là vợ chồng, hơn nữa đứa con trong bụng cô rõ ràng là của bí thư thôn, từ đầu đến cuối tôi chưa từng đụng vào cô, nếu bọn họ không tin, tôi có thể để bác sĩ kiểm tra, tôi vẫn còn là trai tân!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 287: Chương 287



Để vạch trần người phụ nữ độc ác này, Tạ Hằng cũng không sợ người khác cười nhạo, dù sao anh ấy trong sạch, chuyện này nhất định phải tranh luận cho rõ ràng!

Tần Sương vừa dẫn công an đi tới, nghe được ba chữ “trai tân” cũng suýt chút nữa bật cười.

Trong lòng nghĩ thầm em trai của Tạ Vũ này, thật sự có chút ý tứ.

“Ai là đội trưởng ở đây, chúng tôi nhận được tin báo, nghe nói các người ở đây ức h.i.ế.p thanh niên trí thức xuống nông thôn, có chuyện này không?”

Tạ Vũ thấy công an đến, cũng vỗ vỗ lưng em trai, đứng dậy nói: “Đồng chí công an, chào các đồng chí, đây là giấy tờ của tôi, tôi là anh trai của Tạ Hằng, vốn tưởng rằng việc em trai xuống nông thôn xây dựng đất nước là một chuyện vinh quang.”

“Kết quả tôi không ngờ rằng, người bản địa ở đây, lại thấy điều kiện của em trai tôi tốt, cấu kết với người cùng làng bày mưu tính kế, để em trai tôi làm cha đỡ đầu cho người khác, ngay cả thư nhà cũng phải để bọn họ xem xong mới có thể gửi về nhà, xin hỏi đây là nhà tù sao?”

“Hơn nữa em trai tôi là một người đàn ông cao lớn, ban ngày không những phải ra đồng làm việc, bình thường còn bị người ta ức h.i.ế.p phải giặt quần áo nấu cơm, có một chút làm không tốt, phải chịu sự trừng phạt của cả nhà bí thư thôn, một ngày chỉ được ăn một bữa cơm, đội trưởng càng giúp đỡ những người này, không những uy h.i.ế.p bọn họ không được nói lung tung, ngay cả những thanh niên trí thức khác có điều kiện tốt hơn một chút, cũng có kết cục giống như em trai tôi, hỏi các đồng chí trong công xã có phải đều nhận hối lộ của đội trưởng này không?”

Công an đồng chí nghe vậy, nhìn người đàn ông gầy yếu bên cạnh, cũng có chút nghi hoặc hỏi: “Vậy trước đây sao không báo công an?”

Tạ Hằng hừ lạnh một tiếng: “Đội trưởng của các đồng chí không cho phép báo công an sao, nói là phải chọn lựa để đội của họ đánh giá, hơn nữa lúc đầu tôi bị người ta bỏ thuốc, mọi người đều nhìn thấy chúng tôi nằm cùng nhau, cho dù tôi có tám cái miệng, cũng giải thích không rõ, nếu không phải người phụ nữ này thường ngày kiêu ngạo, miệng không có cửa, anh trai tôi bọn họ cũng sẽ không vừa đến, vừa hay nghe được toàn bộ.”

“Tất nhiên nếu các đồng chí không tin, cũng có thể đợi đứa bé của người phụ nữ này sinh ra, sau đó đi làm xét nghiệm ADN, nếu là của tôi, cho dù cả đời không lấy vợ, tôi cũng sẽ nuôi con của mình lớn, nhưng tôi căn bản từ đầu đến cuối đều chưa từng đụng vào cô ta, xin hỏi đứa bé này làm sao mà có?”

“Đừng nói hai người ở cùng nhau là nhất định sẽ có, tôi rõ ràng là cả đêm không đụng vào cô ta, không tin đứa bé này là tự nó chui ra.”

Công an đồng chí nghe vậy, cũng giật giật khóe miệng.

Ngay cả Tần Sương nghe xong cũng cười nói: “Đội của các đồng chí xem ra bị đội trưởng dẫn dắt ngày càng có tiềm chất của cướp, thật sự là mở rộng tầm mắt.”

“Gần đây tôi nhàn rỗi không có việc gì, hôm nay gặp được một ổ cướp, nếu không cho tất cả thanh niên trí thức một câu trả lời, tôi cũng không tiện ăn cơm của nhà nước.”

Nói xong nhìn về phía Tạ Hằng hỏi: “Nghe anh nói còn có những thanh niên trí thức khác đang chịu khổ, bây giờ anh hãy viết ra danh sách những người anh biết, tôi sẽ đi kiểm tra từng người một xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà dám không coi thanh niên trí thức là người!”

Tạ Hằng nghe xong, lau nước mắt ở khóe mắt: “Bây giờ tôi đi viết, bất quá các đồng chí tốt nhất nên bắt giữ cả nhà bí thư thôn trước đi, tôi sợ lát nữa bọn họ chạy mất.”

“Yên tâm, một người cũng chạy không thoát, dù sao hòa thượng cũng không chạy được khỏi miếu, trừ phi đội trưởng từ sớm đã cấp cho bọn họ rất nhiều giấy giới thiệu trắng, bằng không cũng không đi đâu được, anh nói có phải không đội trưởng?”

Đội trưởng bị Tần Sương nói đến toát mồ hôi lạnh, ông ta quả thực đã đưa cho rất nhiều người giấy giới thiệu trắng, một là để tránh phiền phức, hai là vì có nhiều người cố tình muốn có để tiện lợi.

Nhưng bây giờ bất kể nói gì cũng đã xong, lần này cho dù ông ta không phải ăn hành, thì cũng sẽ phải chịu chung số phận với những người đó.

Tần Sương thấy đội trưởng và những người dân làng khác run rẩy, cũng tiếp tục cong môi nói: “Thịnh Châu, cậu đi đến điểm thanh niên trí thức một chuyến, gọi tất cả thanh niên trí thức đến đây, để chúng ta nghe kỹ câu chuyện của đội này, lỡ như còn sót lưới thì sao.”

“Không cần gọi nữa, chúng tôi, thanh niên trí thức đều đã đến rồi, mong lãnh đạo làm chủ cho chúng tôi!”

Tần Sương nghe vậy, quay người nhìn lại, là 6 người gầy gò ốm yếu, nhìn qua là biết họ đã sống rất vất vả.

“Các cậu là những thanh niên trí thức còn lại ở điểm thanh niên trí thức ư?” Tần Sương hỏi.

“Đúng vậy, những thanh niên trí thức khác đều đã bị những người dân làng này lừa gạt, nếu như chúng tôi không phải gia cảnh không tốt, cộng thêm ngoại hình không được ưa nhìn, thì kết cục có thể còn thảm hơn bây giờ.” Một thanh niên trí thức tên là Bạch Minh nói.

“Hơn nữa những người này căn bản không coi chúng tôi là người, việc gì vất vả và mệt mỏi nhất đều do chúng tôi làm, ngay cả những người trong chuồng bò cũng làm việc giống như chúng tôi, trước đây chúng tôi đã phản ánh lên cấp trên một lần, kết quả họ nói xuống nông thôn không phải là để làm những việc này sao, sau đó thì cho chúng tôi qua loa cho xong, nếu như không phải thường ngày chúng tôi vào rừng tích trữ một số hàng hóa, thì mấy chúng tôi đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi.”

“Còn nữa, những người này rõ ràng biết rằng chúng tôi đều là những người có một ngày phải trở về thành phố, kết quả là việc gì tốt trong làng cũng không đến lượt chúng tôi, ngay cả suất học đại học công nông binh, ai đưa tiền nhiều hơn thì đội trưởng sẽ cho người đó đi, việc làm ăn này quả thực là lời to!”

“Tất nhiên, ngay cả suất giáo viên tiểu học, họ cũng không thèm thông báo cho chúng tôi, chúng tôi giống như những tên tội phạm bị đày ở đây chờ chết!”

“Tóm lại, nơi này chính là độc đoán của đội trưởng, ông ta nói gì thì là vậy!”

Mọi người nghe xong những lời phàn nàn của những thanh niên trí thức này, trong lòng cũng chấn động, họ không ngờ rằng còn có thanh niên trí thức phải đến mức c.h.ế.t đói, điều này.... quả thực có phần quá đáng!

Đây là gia đình của Bí thư chi bộ bị công an bắt giữ, khi nhìn thấy Tạ Hằng, họ còn chưa kịp để người khác hỏi, đã tự mình mở miệng mắng: “Mày hay lắm Tạ Hằng, sớm biết như vậy lúc trước đã để mày ch*t cho rồi, mày vậy mà dám tố cáo!”

Tạ Hằng nhìn người đàn ông đang nói, cũng đầy vẻ căm phẫn nói: “Triệu lão tam, ông tưởng ông là cái thá gì, ai bảo ông không đánh c.h.ế.t tôi, bây giờ thì muộn rồi, anh tôi là quân nhân, ông sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Sau đó nhìn về phía Tạ Vũ tiếp tục nói: “Anh cả, anh em mình hãy lục soát nhà bọn họ cho kỹ, trước đây em vô tình nghe thấy tiếng khóc của mấy đứa trẻ, không biết có phải em nghĩ nhiều hay không, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không ổn!”

Mọi người nghe vậy, cũng lập tức có hứng thú.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 288: Chương 288



Đặc biệt là Tần Sương trong nháy mắt đã nghĩ đến điều gì đó, sau đó nói: “Tôi đích thân dẫn người đi lục soát, dù sao thì soát nhà tôi là người giỏi nhất, cho dù là hang chuột, tôi cũng sẽ lật tung nó lên cho mọi người xem.”

Sau đó bất kể gia đình Bí thư chi bộ giãy giụa thế nào, Tần Sương vẫn cười đi về phía nhà họ.

Hoắc Đình Châu thấy vậy, đương nhiên là phải đi theo cùng.

“Vừa nãy tôi đã báo tin cho những người lính dưới quyền, chắc hẳn rât nhanh họ sẽ đến, đội này từ gốc rễ đã mục nát rồi, lát nữa tốt nhất nên nói với cấp trên, đem những thanh niên trí thức ở đây và những người lạm quyền chuyển đi nơi khác thì tốt nhất, anh thấy thế nào?” Tần Sương nói.

“Được, nhưng tôi thấy cấp trên cũng có người không trong sạch, nếu không thì nhiều người như vậy không thể một người cũng không thể truyền tin ra ngoài được, chuyện này nhất định phải điều tra kỹ, nếu không sẽ còn nhiều người phải chịu khổ!” Hoắc Đình Châu trả lời.

“Đúng vậy, hôm nay chúng ta hãy điều tra kỹ đội này, tôi chính là muốn xem những người này rốt cuộc có thể chống đối đến mức nào!”

Gia đình Bí thư chi bộ nghe nói muốn khám xét nhà của họ, lập tức bắt đầu giãy giụa.

Công an thấy vậy, ấn chặt người kia xuống, không cho người này đứng dậy.

Những thanh niên trí thức thấy những người này cuối cùng cũng bị trừng trị, từng người đều kích động đến rơi nước mắt.

Cuộc sống của họ thật sự quá khổ sở, cuối cùng họ cũng đợi được đến ngày tươi sáng này.

Tần Sương và Hoắc Đình Châu đi theo một thanh niên trí thức đến trước cửa nhà Bí thư chi bộ, xung quanh cũng có rất nhiều dân làng vây quanh, từng người đều ngẩng đầu lên, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vẫn là Hoắc Đình Châu trực tiếp mở cửa nhà Bí thư chi bộ, lúc này mới có một người phụ nữ hỏi: “Các người là ai? Sao lại có thể tùy tiện vào nhà người khác?”

Tần Sương đáp: “Đây là nhà của bí thư chị bộ sao?”

“Đúng vậy, đây là nhà của Bí thư chi bộ làng chúng tôi, các người vào như vậy, nếu như mất đồ thì phải làm sao?”

Tần Sương thấy dân làng tò mò như vậy, cũng cười nói: “Chúng tôi là quân nhân, phong khí của đội các người đã ảnh hưởng đến chính sách của nhà nước, đặc biệt là những thanh niên trí thức ở làng các người, lát nữa khi những người lính đến đông đủ, tất cả thanh niên trí thức đều phải điểm danh kiểm tra, chỉ cần có người từng bắt nạt những người này..... Vậy thì xin lỗi, cả nhà đều phải đến Tây Bắc để xây dựng đất nước!”

Theo lời của Tần Sương, giống như một quả b.o.m nổ tung trong lòng những người này.

Bao nhiêu năm nay, trong làng họ không có mấy nhà nào tử tế, trong nhà ít nhiều gì cũng có con rể và con dâu là thanh niên trí thức, ngay cả những tên du côn trong làng cũng đều có vợ con ấm êm trên giường.

Những người này nghe nói những người này đến để làm chủ cho những thanh niên trí thức, lập tức đều bỏ chạy tán loạn.

Từng người vội vàng chạy về nhà để nói chuyện với con rể và con dâu là thanh niên trí thức, dù thế nào cũng không thể kéo cả nhà xuống nước được.

Chỉ cần nghĩ đến việc phải đến Tây Bắc để xây dựng, họ đều sợ hãi vô cùng.

Tất nhiên cũng có những người dân chất phác, không những không rời đi, mà còn tò mò tiếp tục hóng chuyện.

Tần Sương và Hoắc Đình Châu bước vào sân, nhìn căn nhà gạch xanh ngói đỏ bên trong, có thể thấy là mới xây chưa được bao nhiêu năm.

Hơn nữa cô đi qua một lượt, nhìn rất nhiều nhà dân, cơ bản có thể nói là nhà nào cũng có cuộc sống khá giả.

Chỉ với điểm này, Tần Sương đã cảm thấy rõ ràng rằng, trong làng này chắc chắn còn có điều gì đó không ổn, nếu không thì không thể giải thích được tình trạng cuộc sống ở đây.

Theo sau khi mở cửa nhà Bí thư chi bộ, bước vào bên trong nhìn một lượt, trong lòng nghĩ thầm trời ạ.

“Đình Châu, nếu như em không nhìn nhầm thì cái bàn này là gỗ hoàng đàn phải không?”

“Còn cái bình hoa này, nhìn thế nào cũng giống đồ cổ, còn cái tivi này nữa, anh chắc chắn là những người này có thể mua được sao?”

Mặc dù bây giờ tivi tủ lạnh cũng có bán bên ngoài, nhưng muốn mua được những thứ này không phải là chuyện đơn giản, chỉ riêng việc lấy được những phiếu này đã là một vấn đề khiến người ta đau đầu.

Ngay cả một người giỏi giang như cô, cũng không mua những thứ này ở nông thôn.

Chủ yếu là không kiếm đủ phiếu, trong tay có nhiều tiền cũng vô dụng.

Kết quả là một người Bí thư chi bộ bình thường, trong nhà lại đặt một chiếc tivi màu trắng xám to như vậy!!

May mắn thay, đôi mắt tinh tường của cô đã phát hiện ra chiếc tivi bị che bởi tấm vải ba.

Chưa nói đến việc Tần Sương đang rất nghi ngờ, ngay cả Hoắc Đình Châu cũng không khỏi ngạc nhiên.

Gia đình họ ở thành phố có những thứ này, một phần là vì địa vị của họ ở đó, được cấp trên thưởng, một số thì nhờ quan hệ mua được.

Ngay cả những người ở thành phố cũng không mua được những thứ này, có thể nói là không thể không ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng ở đây.

Sau đó, ngay khi cả hai đang kinh ngạc, vòng tay của Tần Sương đột nhiên reo lên.

“Đình Châu, anh ra ngoài đón họ đi, Vũ Bằng đã dẫn tất cả mọi người đến rồi, vừa hay để họ bao vây cả làng trước, chỉ được vào không được ra!”

“Được, vậy anh ra đón, em ở đây xem xét kỹ lưỡng trước, cẩn thận một chút!”

“Ừ, đi nhanh đi!”

Hoắc Đình Châu quay người bước ra khỏi sân, Tần Sương lấy máy dò ra, bắt đầu dò tìm trong sân.

Theo tiếng máy liên tục phát ra, Tần Sương nhanh chóng đào ra một chiếc hộp sắt.

Sau đó là một chiếc hộp gỗ đào.

Tóm lại, khi Hoắc Đình Châu dẫn người quay lại, Tần Sương đã đào được kha khá thứ, ngay cả trên xà nhà cũng tìm được một xấp tiền xu bạc

“Vợ, những thứ này đều đào được à?” Hoắc Đình Châu nhìn đống lộn xộn trên mặt đất hỏi.

“Đúng như anh nghĩ đấy, em vẫn chưa kiểm tra xong, may mà mọi người đến rồi, em sẽ dò tìm để mọi người đào, nhanh lên!”

“Được, bọn anh sẽ đào!”

Sau đó, Tần Sương chỉ việc tìm kiếm, những người lính khác thì trực tiếp vào đào đồ.

Mãi đến khi đi đến một ngôi nhà bằng gạch bùn ở sân sau, Tần Sương mới nghe thấy tiếng khóc.

Cô nhanh chóng mở cửa phòng ở đây, bước vào trong nhìn, đó là một nhà kho, bên trong ngoài một số đồ rách nát không dùng đến, chỉ có một đống củi khô.

Khi nhìn thấy một chiếc nồi sắt màu xám xịt đặt chình ình ở đó, nhìn thế nào cũng không giống như việc mà người bình thường có thể làm được.

Bởi vì chiếc nồi sắt vào thời buổi này là thứ rất khó mua.

Mặc dù chiếc nồi này đã bám đầy bụi, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy một số dấu tay xung quanh.

Sau khi phát hiện ra sự bất thường này, Tần Sương lập tức hét lớn ra ngoài: “Đình Châu, anh dẫn hai người qua đây một chút, có phát hiện!”

Hoắc Đình Châu nghe vậy, lập tức dẫn hai người lính đi tới.

“Mọi người lắng nghe kỹ xem, xem có nghe thấy tiếng khóc không.”

Ba người nghe vậy, ngoại trừ Hoắc Đình Châu, đều cho rằng ở đây có ma, lập tức nổi da gà.

Tần Sương thấy sắc mặt hai người thay đổi, cũng lật đật trợn mắt.

“Sau khi thành lập nước, không có ma quỷ, nhìn cái gan của hai người này, sau này đừng nói là đồng đội của tôi, tôi không muốn mất mặt!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 289: Chương 289



Hai người lính nghe vậy, cũng ngượng ngùng gãi mũi, họ thực sự chỉ là vừa nghĩ đến thôi, thật sự không phải sợ hãi!

Tần Sương: Tôi tin mấy người mới là lạ!

“Được rồi, mau chóng làm việc, tôi cảm thấy bên dưới có hầm ngầm gì đó, có thể còn giam giữ người, vì vậy mọi người hãy nhanh chóng lắng nghe xem, có phải là phát ra từ đây không!”

“Đúng rồi, còn cái nồi này nữa, đặt ở đây thật kỳ lạ, mọi người hãy bóc dỡ bếp lò ra xem, có phải có gì không.”

Ba người nghe vậy, cũng lập tức nhìn về phía chiếc nồi.

Nói thật, nếu không phải sĩ quan huấn luyện nói vậy, họ thực sự sẽ không nghĩ đến điều đó.

Chỉ có Hoắc Đình Châu sau khi nhìn, trực tiếp nói: “Thật sự có vấn đề, hai người bây giờ hãy bắt tay vào làm đi, trước tiên hãy nhấc nồi ra.”

Hai người lính nghe vậy, cũng trực tiếp đi tới, thậm chí không cần tốn sức, đã nhấc chiếc nồi sắt lên.

Sau đó, họ thấy trong bếp lò, thậm chí còn có một cái nắp đậy.

Tiếp theo là một mùi khó chịu.

“Giáo quan, hình như tôi cũng nghe thấy tiếng khóc, có vẻ là ở bên dưới.”

Một người khác cũng gật đầu nói: “Tôi cũng nghe thấy rồi, nếu không phải ở gần, thì thực sự không nghe thấy.”

Tần Sương thấy vậy, lấy một chiếc đèn pin đưa cho hai người họ nói: “Mở nắp xuống xem, chú ý an toàn!”

Khi nắp hầm được mở ra, cả căn phòng lập tức tràn ngập mùi hôi thối.

Ngay cả Tần Sương cũng không chịu nổi, trực tiếp bước ra khỏi căn nhà bằng gạch bùn.

Hai người lính thậm chí còn bị sặc đến mức nôn mửa ngay khi bước ra ngoài.

Sắc mặt Hoắc Đình Châu cũng không tốt, không cần nghĩ cũng biết bên dưới nhất định có người chết, nếu không sẽ không có mùi nồng nặc như vậy.

Những người khác nghe tin chạy đến, cũng bị mùi hôi thối làm cho không chịu nổi.

Tần Sương hít thở vài hơi không khí trong lành, trực tiếp lấy một số khẩu trang trong túi ra đưa cho Hoắc Đình Châu và những người khác: “Mọi người hãy đào mở một chút lỗ hổng, sau đó xuống xem, người sống thì đưa lên, người c.h.ế.t thì để công an đến khám nghiệm tử thi, hãy đeo khẩu trang vào, còn kẹo bạc hà này các anh ngậm trong miệng, như vậy sẽ dễ chịu hơn.”

Sau khi những người lính nhận lấy đồ từ tay Tần Sương, họ bắt đầu cầm xẻng làm việc.

Khi toàn bộ bếp lò được đào mở, mùi hôi thối bên trong càng nồng nặc hơn.

Ngay cả những người lính đã từng ra chiến trường cũng bị mùi hôi thối làm cho có chút choáng váng.

Mãi đến khi lỗ hổng được mở rộng thêm, mới có người nhảy xuống.

Sau đó, chưa đầy một phút, người đi lên đã chạy đến gốc tường và bắt đầu nôn mửa dữ dội.

Cho đến khi nôn đủ, anh ta mới mặt tái mét nói: “Giáo quan, bên dưới chỉ có một người sống sót, là một cô gái, nhưng chúng tôi thấy cô ấy không mặc quần áo, nên vội vàng trèo lên, bên dưới thật sự quá thảm, giống như địa ngục trần gian, tôi cảm thấy tối nay sẽ gặp ác mộng!”

Tần Sương nghe vậy, cũng nhíu mày nói: “Vậy thì để tôi xuống xem, mọi người vào phòng tìm một tấm ga trải giường, tôi sẽ đưa người lên trước.”

Hoắc Đình Châu nghe nói vợ mình sẽ đích thân xuống, cũng cau mày nói: “Hay là đợi công an đến rồi hãy nói, bên dưới...”

“Không sao, em sẽ đeo thêm hai chiếc khẩu trang, người này phải đưa đi cấp cứu ngay, hơn nữa cô ấy cũng là nhân chứng duy nhất hiện tại, không thể để cô ấy xảy ra chuyện.”

Hoắc Đình Châu thấy vợ mình kiên quyết như vậy, chỉ có thể nói: “Vậy thì em cẩn thận một chút.”

Sau đó, khi tấm ga trải giường được mang đến, Tần Sương trực tiếp nhảy xuống.

Kết quả là khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cho dù tâm lý cô có mạnh mẽ đến đâu, cũng không khỏi rùng mình.

Những người này thật sự là cầm thú, nhìn sơ qua, ít nhất cũng có hơn chục xác c.h.ế.t đang phân hủy, nhìn những con giòi trắng động đậy, bây giờ cô cũng hơi buồn nôn.

Sau đó, cô thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đi đến trước mặt người phụ nữ còn sống, thấy cô ấy vẫn còn tỉnh táo.

Cô trực tiếp nói: “Cô thế nào rồi? Còn có thể chống đỡ được không?”

Người phụ nữ nằm trên mặt đất, nghe thấy tiếng nói, tưởng mình đang bị ảo giác, mãi đến khi Tần Sương quấn chăn cho cô, cô mới tỉnh táo lại và nói: “Cô đến cứu tôi sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi là quân nhân, cô đã được cứu rồi. Nếu có gì muốn nói, chúng ta ra ngoài nói chuyện tiếp, nếu mệt thì ngủ đi, chúng tôi sẽ thay cô làm chủ.”

Người phụ nữ nghe thấy đối phương là quân nhân, không thể chống đỡ được nữa nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Tần Sương kiểm tra sơ bộ, người phụ nữ này bị ngược đãi không nhẹ, không cần nghĩ cũng biết cô ấy đã trải qua chuyện gì.

May mắn thay, đó đều là vết thương ngoài da, cộng thêm suy dinh dưỡng, cô ấy vẫn có thể sống sót.

Chỉ là bóng ma lớn như vậy, có lẽ cả đời này cô ấy cũng không thể quên được.

Sau khi Tần Sương đưa người lên trên, cũng không kịp nói gì, cũng chạy sang một bên, tháo khẩu trang ra bắt đầu nôn mửa dữ dội.

Hoắc Đình Châu thấy vợ mình như vậy, càng trực tiếp đưa nước suối cho cô: “Em ổn chứ? Có cần nghỉ ngơi một chút không? Chỗ này cứ để anh lo.”

Tần Sương vừa súc miệng vừa lắc đầu nói: “Không cần, chỉ là bị mấy con sâu bọ bên trong làm cho buồn nôn thôi, bây giờ anh mau chóng kêu người trói hết cả nhà này lại, để công an đến xử lý nốt, người của chúng ta cứ tiếp tục điều tra là được.”

Việc kinh tởm như vậy, sao có thể để binh lính của mình chịu khổ, nhất định phải để cho bọn công an nếm trải một chút, cái gọi là thất trách của bọn họ.

Trên địa bàn của bọn họ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà không ai phát hiện ra, nhất định phải để bọn họ nếm chút khổ lao mới được, xem bọn họ sau này còn dám hành hạ quần chúng nhân dân nữa không.

Tất nhiên, khi nghe Tần Sương nói vậy, các chiến sĩ cũng vô cùng mừng rỡ, nói rằng mặc dù họ không ngại khổ ngại mệt, nhưng có người có thể làm chủ việc này, đương nhiên là họ hoan nghênh ủng hộ.

Sau đó, khi công an được đưa đến, nhìn thấy tình hình ở đây, từng người một trực tiếp nôn đến mức sắp ngất xỉu.

Thật sự là quá tàn nhẫn, bọn họ sao lại gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, đã không phải là chuyện mà tổ viên nhỏ bé của bọn họ có thể làm được rồi.

Sau đó, tổ trưởng lập tức chạy đến đại đội bộ gọi điện thoại cho cấp trên, khi cấp trên nghe xong, cũng hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ bộ quần áo này có lẽ sớm cũng không giữ được nữa rồi.

Sau đó nhanh chóng gọi điện thoại về nhà, tất cả những thứ có giá trị trong nhà lập tức chuyển đi hết, cho dù không còn việc làm, chỉ cần còn tiền, cuộc sống sẽ không quá khổ.

Nhưng hắn khồn biết, khi chuyện này bị lộ lên trên, một loạt cán bộ ở đây bị cấp trên thay đổi hoàn toàn, ngoại trừ vài người riêng lẻ an toàn vô sự, những người khác đều bị tra ra có án hối lộ.

Nói thêm về bên này, Tần Sương dẫn mọi người kiểm tra lại trong ngoài trước sau một vòng, có tới 13 hộ dân trong làng bàng hoàng trước việc có thanh niên trí thức bị ngược đãi.

Khi những nữ thanh niên trí thức bị ép buộc trở thành cỗ máy sinh con được cứu ra, thì không có mấy người khỏe mạnh.

Ngay cả những nam thanh niên trí thức được cứu ra cùng Tạ Hằng, cũng gầy gò như sắp c.h.ế.t đến nơi.

Chỉ có hai người là tự nguyện gả cho thanh niên trí thức, có thể nói những thanh niên trí thức này bị những người này làm tổn thương đến mức trong mắt không còn ánh sáng.

Hoắc Đình Châu nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của những người này, lập tức gọi điện cho cấp trên. Những thanh niên trí thức này không thể ở lại đây nữa, họ phải trở về thành phố. Ban đầu, họ đến đây để tham gia xây dựng đất nước theo lời kêu gọi của quốc gia. Nhưng sự lơ là của nhà nước đã khiến những người này phải chịu đựng quá nhiều khổ cực. Nếu không đưa ra lời giải thích, sau này khi mọi người biết chuyện, ai sẽ còn muốn ủng hộ đất nước nữa? Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Còn những nữ thanh niên trí thức bị làm nhục sau khi được cứu ra, ngoài hai người khóc lóc đòi về nhà, những người còn lại đều như khúc gỗ, không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngay cả các bác sĩ sau khi khám xong cũng chỉ biết lắc đầu.

“Đồng chí Tần, những người này cơ bản đã bị điên rồi, cho dù có đưa về thì cả đời cũng chỉ như vậy, thật sự là quá đáng thương rồi.”

“Đúng vậy, họ đã phải chịu đựng ngược đãi về tinh thần và cả thể xác trong một thời gian dài, không còn tư duy của người bình thường nữa. Hơn nữa, họ liên tục sinh con, cho dù có về nhà thì cũng không sống được bao lâu nữa. Chưa kể, khi biết con mình như vậy, chắc chắn có những gia đình sẽ không muốn đón nhận. Thật là... sao lại có thể như vậy!”

Nghe xong, Tần Sương cũng cau mày. Cô chỉ nghĩ đến việc phá án, nhưng không nghĩ đến việc thu dọn tàn cuộc.

Nhìn những cô gái trẻ tuổi bị ngược đãi thành như vậy, không thể nói là không tức giận.

Sau đó, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên, hãy đưa tất cả mọi người đến bệnh viện để điều trị, còn việc sắp xếp sau này sẽ chờ mệnh lệnh từ cấp trên. Còn những gia đình phạm tội, hãy đưa tất cả đi, tôi muốn thẩm vấn riêng gia đình Bí thư chi bộ. Vất vả cho các đồng chí rồi!”

Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, mặt trời đã lặn xuống.

Hoắc Nam Hi nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng lại một lần nữa bị sốc.

Cô ấy nghĩ thầm, sao trên đời lại có những người độc ác như vậy. Nghĩ đến việc mình ngày xưa ngoan ngoãn không xuống nông thôn như anh hai, trong lòng vô cùng may mắn.

KhiTần Sương lái xe đi, Hoắc Nam Hi mới hoàn hồn, nói: “Chị dâu, người ở quê đều đáng sợ như vậy sao? Vậy các chị ở quê cũng không được thoải mái lắm à?”

Hoắc Đình Châu thấy em gái hỏi vậy, cũng cười nói: “Em tưởng chị dâu em là người dễ bắt nạt à? Chị dâu em mà không đánh cho người ta đến nỗi ba mẹ không nhận ra thì may đấy.”

“Ngay cả anh hai em mà không có chị dâu, bây giờ chắc chắn đã bị người ta tính kế đến nỗi xương cốt không còn, nên em sau này phải học hỏi chị dâu cho tốt.”

“Nói chung, em nhìn người không ra, lại còn kém thông minh.”

Nghe anh trai chê bai, Hoắc Nam Hi kéo mặt, vẻ tội nghiệp nhìn Tần Sương: “Chị dâu, anh nhìn xem, anh trai có cần chê em như vậy không?”

Tần Sương liếc nhìn gương chiếu hậu, cười đáp: “Được rồi, chúng ta đừng giận nữa, lát nữa về đến nhà, chị dâu có quà cho em.”

“Hehe, cảm ơn chị dâu, anh trai sau này học hỏi cho tốt, mà dám bắt nạt em nữa thì em sẽ bảo chị dâu không thèm để ý đến anh, hừ!”

Hoắc Đình Châu thấy em gái lại vui vẻ trở lại, mới yên tâm, sợ chuyện hôm nay làm em gái sợ hãi.

Rồi khi đến làng, anh gọi điện về Kinh đô trước, sau đó mới lái xe về nhà.
 
Back
Top Bottom