Trong hang động, lão ăn mày khoanh tay đứng, ánh mắt u ám như vực sâu.
Trước mặt ông, Lâm Tiêu đã cởi bỏ áo, để lộ tấm thân gầy gò, chi chít vết sẹo cũ.
Hơi thở của hắn trầm ổn, ánh mắt sáng quắc như sao.Lão ăn mày cất giọng khàn đặc, không mang chút thương hại:— Hôm nay, bắt đầu Luyện Da.
Ngươi sẽ phải hứng trọn lôi điện trực tiếp vào thân thể.
Nếu chịu nổi, da thịt ngươi sẽ quen dần với sức mạnh hủy diệt.
Nếu không... thì coi như cái mạng này không đáng để giữ.Nói rồi, ông ngửa mặt, tay khẽ vẫy.
Một tia điện tím từ đầu ngón tay vọt ra, uốn lượn như rắn, chiếu sáng cả hang động.
Không khí lập tức đặc quánh, mùi ozone khét lẹt lan ra.— Chuẩn bị đi.Chưa kịp để Lâm Tiêu đáp, lão quét tay.— BÙM!Một luồng lôi điện tím rực giáng thẳng vào ngực Lâm Tiêu!— AAAAAAAA!!!Tiếng thét xé toang hang động.
Toàn thân hắn co giật dữ dội, cơ bắp nhảy loạn, gân xanh nổi cuồn cuộn dưới da.
Da thịt lập tức rạn nứt, từng vệt máu loang ra, hòa cùng mùi thịt khét.
Cảm giác như cả thân thể bị xé nát, từng thớ thịt bị nung chảy.Lâm Tiêu quỳ sụp xuống, hai tay chống đất, răng cắn chặt đến bật máu, nhưng hắn không kêu xin, không cầu cứu.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, gằn từng hơi thở nặng nề:— Ta... còn chưa chết... còn chưa chết được!!!Điện quang liên tiếp nổ lốp bốp trên cơ thể hắn, những đường máu đỏ rực xen lẫn ánh tím, trông như một bức đồ án kỳ dị khắc lên da thịt.
Mỗi lần điện giật qua, hắn như muốn ngất đi, nhưng ngay khoảnh khắc cận kề hôn mê, một tia ý chí ngoan cường lại kéo hắn tỉnh lại.Lão ăn mày khoanh tay, nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng hiếm hoi.
Ông thầm nghĩ:"Đau đớn thế này mà còn chống chịu được... thằng nhóc này, tâm chí đúng là thép luyện."
Sau một canh giờ giằng xé, tia lôi điện cuối cùng tan biến.
Lâm Tiêu gục xuống nền đá, mồ hôi và máu hòa lẫn thành từng vũng.
Da thịt hắn chi chít vết nứt, đỏ rực, nhưng ẩn sâu bên trong, từng mảng da đã bắt đầu chai cứng lại, mơ hồ lóe ánh sáng tím nhàn nhạt.Hắn thở dốc, giọng khàn khàn nhưng kiêu hãnh:— Sư Phụ... ta... chịu được rồi.Lão ăn mày khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:— Đúng vậy.
Đây mới chỉ là bước đầu.
Da thịt ngươi...
đã bắt đầu khắc ghi dấu ấn của lôi đình.Trong không gian ẩm lạnh, hơi thở nặng nề của Lâm Tiêu hòa cùng mùi máu và khét, như khắc sâu lời tuyên ngôn: dù lôi điện có xé nát thân thể, hắn vẫn sẽ bước tiếp.Ngày lại ngày, trong hang động ẩm lạnh, ánh lôi tím rực sáng lên rồi tắt, để lại mùi khét lẹt và tiếng gào xé ruột gan.Mỗi lần tia lôi giáng xuống, Lâm Tiêu lại ngã quỵ, toàn thân nứt toác, máu tươi trào ra.
Thế nhưng, lần nào hắn cũng nghiến răng gượng dậy, lại đứng vào giữa quầng lôi quang chờ đón đòn kế tiếp.Đêm xuống, hắn ngồi xếp bằng trên nền đá lạnh buốt, vết thương rỉ máu không ngừng.
Thế nhưng, chỉ sau một đêm, những vết nứt kia lại liền lại, để lộ từng mảng da non sáng bóng, ẩn hiện ánh tím lờ mờ.Cứ như vậy, mười ngày trôi qua.Da thịt Lâm Tiêu giờ đây không còn là lớp vỏ yếu ớt ngày nào.
Nó săn chắc, chai sạn như được đúc bằng đồng, lại còn mơ hồ lóe lên tia quang mang tím nhạt.
Một lần, hắn vô tình cầm mảnh sắt rỉ trong hang, dùng sức rạch thử lên cánh tay — mũi sắt lập tức gãy vụn, còn da hắn chỉ hằn một vệt trắng mờ, rồi tan biến như chưa từng có.Hắn siết chặt nắm đấm, lòng trào dâng một niềm tin mới:— Da này...
đã không còn thuộc về phàm nhân nữa!Đêm hôm đó, khi hắn hoàn tất buổi tập cuối cùng, lão ăn mày mới chậm rãi mở lời, giọng trầm đục:— Được rồi.
Da ngươi đã thành, đã chịu được lôi điện tẩy rửa.
Kế tiếp... là Luyện Gân.Nghe đến đây, tim Lâm Tiêu đập dồn dập.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực trong bóng tối.Lão ăn mày chậm rãi nói tiếp, giọng lạnh như dao cắt:— Da bảo vệ bên ngoài, nhưng muốn chân chính vận dụng sức mạnh, phải nhờ đến gân cốt.
Lôi điện sẽ xuyên thấu từng sợi gân, từng khớp nối, rèn chúng như dây thép căng.
Mỗi lần luyện, ngươi sẽ tưởng chừng gân mình đứt đoạn, thân thể tàn phế.
Nếu vượt qua, ngươi sẽ có gân cốt cứng như dây sắt, sức bật hơn hẳn người thường.
Nếu thất bại...Ông nhìn thẳng vào Lâm Tiêu, ánh mắt lóe tia sắc bén:— ...thì kinh mạch nát vụn, gân đứt rời, từ nay tàn phế.Không khí trong hang như đông cứng.
Lâm Tiêu hít sâu một hơi, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt không hề dao động.Hắn chắp tay, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát:— Xin sư phụ chỉ dạy!Lão ăn mày khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười khó đoán.
Một tia lôi điện bùng lên giữa lòng bàn tay ông, như con rắn tím cuộn mình sẵn sàng xé rách cơ thể hắn một lần nữa.— Vậy thì... bắt đầu Luyện Gân!
— Sẵn sàng đi, tiểu tử.
Từ đây, mỗi một tia lôi sẽ đi thẳng vào gân mạch.
So với trước...
đau đớn hơn trăm lần. — Giọng lão trầm khàn, mang theo uy nghiêm.Lâm Tiêu hít sâu một hơi, cắn chặt răng, quỳ xuống, để hai tay chống đất, bày ra tư thế chịu đựng.Chỉ nghe "ẦM!!!" — tia lôi đầu tiên đánh thẳng xuống!Ngay lập tức, hắn hét lên một tiếng nghẹn lại trong cổ.
Cảm giác không còn là da bị xé rách, mà là từng sợi gân trong cơ thể bị kéo căng rồi xé toạc.
Từng khớp xương như bị búa sắt nện thẳng, gân nối như muốn đứt lìa, đau đến mức thần trí mờ mịt.Rắc rắc! — âm thanh như dây đàn bị căng quá mức vang lên trong cơ thể.
Lâm Tiêu ngã quỵ, thân thể run bần bật, từng mạch máu nổi lên như sắp nổ tung.Máu từ khóe miệng tràn ra, hắn nghiến chặt răng, tiếng nghiến "ken két" vang vọng trong hang tối.
Hắn muốn gào thét, nhưng yết hầu như bị bóp nghẹt, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề.Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ mơ hồ:
"Không chịu nổi nữa... gân mạch ta sẽ đứt mất..."
Nhưng ngay lập tức, hắn nhớ lại ánh mắt kiên định của mình ngày nuốt Tẩy Tủy Đan, nhớ lại lời thề: "Dù có bước qua địa ngục, ta cũng không cúi đầu!"
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh nổi chằng chịt, nhưng vẫn cố gắng chống tay gượng dậy, để mặc lôi điện tiếp tục xuyên qua từng thớ gân.Một khắc... hai khắc... từng giây dài như một đời.Đến khi tia lôi đầu tiên tắt dần, hắn ngã gục xuống đất, toàn thân run rẩy như cá sắp cạn nước.
Nhưng trong sâu thẳm, hắn cảm nhận được — gân cốt tuy đau đớn tột cùng, nhưng không đứt đoạn.
Ngược lại, một dòng cảm giác lạ lẫm lan ra: những sợi gân như cứng cáp hơn một chút, mơ hồ có sức bật mới.Lão ăn mày thu tay lại, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng, song giọng vẫn khàn khàn lạnh lẽo:— Chưa chết... coi như ngươi đã bước qua cửa đầu tiên của Luyện Gân.
Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu.
Từ nay, mỗi ngày đều phải chịu hàng chục đạo lôi xuyên gân.
Nếu chịu nổi, gân sẽ như dây thép, sức bùng nổ gấp mười lần người thường.
Nếu chịu không nổi... ngươi sẽ thành một đống thịt vụn.Trên mặt đất, Lâm Tiêu thở dốc, máu loang đỏ cả nền đá, nhưng khóe môi hắn lại khẽ nhếch lên — nụ cười của một kẻ biết mình vừa sống sót sau một cửa tử.Ngày nối ngày, trong hang động u ám chỉ còn vang vọng hai âm thanh quen thuộc: "ẦM!!!" của lôi điện giáng xuống, và tiếng rít nghẹn trong cổ họng Lâm Tiêu.Mỗi đạo lôi giáng xuống, toàn thân hắn như bị kéo rách.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, mồ hôi hòa lẫn huyết dịch, thân thể lúc nào cũng ướt đẫm như vừa bước ra từ một vũng máu.Thế nhưng... từng ngày qua đi, Lâm Tiêu dần phát hiện sự thay đổi.Ban đầu, chỉ một tia lôi đã khiến gân mạch hắn như đứt đoạn, toàn thân run rẩy suýt hôn mê.
Nhưng đến ngày thứ bảy, hắn đã có thể chịu ba tia liên tiếp mà không gục xuống.
Gân thịt dưới da nổi rõ như từng sợi dây cung căng cứng, ánh lên sắc tím mờ nhạt khi lôi điện chạy qua.Đến ngày thứ mười bốn, hắn có thể nhảy vọt lên khỏi mặt đất, thân thể bùng phát ra sức bật kinh người, khiến tảng đá nặng cả trăm cân cũng bị nhấc bổng bằng một cú giật gân.Một lần khác, chỉ với cú hất tay, hắn đã bẻ gãy cây cột đá vốn cứng rắn hơn sắt thép.
Lâm Tiêu nhìn đôi tay mình, mạch máu tím mờ ẩn hiện, dòng máu lưu chuyển rào rạt như tiếng sấm nhỏ, trong lòng dâng trào một cảm giác khó tả: thân thể hắn đã thật sự khác xưa.Lão ăn mày ngồi khoanh chân một bên, ánh mắt thâm sâu quan sát.
Đến khi thấy Lâm Tiêu quỳ gối, cơ thể đã có thể đón nhận năm tia lôi điện liên tiếp mà chỉ rên rỉ chứ không ngã quỵ, lão mới khẽ gật đầu.— Được rồi.
Gân mạch ngươi đã đủ sức chịu đựng.
Từ hôm nay... bước vào giai đoạn kế tiếp: Luyện Xương.Ánh mắt Lâm Tiêu thoáng chấn động.
Hắn biết rõ — nếu Luyện Da là đau đớn ngoài thân, Luyện Gân là đau đớn trong mạch, thì Luyện Xương chắc chắn còn khủng khiếp hơn gấp bội.Lão ăn mày nhìn hắn, giọng nói khàn khàn nhưng chứa uy nghiêm trầm trọng:— Gân mạch là sợi dây kéo, còn xương cốt chính là cột trụ của thân thể.
Nếu trụ không vững, sớm muộn cũng sụp đổ.
Muốn nghịch thiên mà đi, ngươi phải để lôi điện nện thẳng vào cốt tủy, rèn luyện từng đoạn xương thành binh khí.Trong hang đá, tiếng thác nước bên ngoài vẫn ầm ào.
Lâm Tiêu ngồi thẳng lưng, đôi mắt kiên định, không một tia do dự.Hắn biết — con đường này, chỉ có tiến, không thể lùi.
Lâm Tiêu quỳ gối, hai tay chống xuống đất, hít thở nặng nề như dã thú.Lão ăn mày đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, chậm rãi cất giọng:— Ngươi đã rèn gân đến cực hạn, bây giờ... chỉ còn xương cốt.
Hãy chuẩn bị.
Lôi điện sẽ nện thẳng vào cốt tủy, một khi chịu không nổi, ngươi sẽ nổ tung thành tro bụi.Lâm Tiêu cắn chặt răng, không đáp, chỉ gật đầu thật mạnh.Ngay sau đó, lão búng ngón tay, vẽ ra một thủ ấn cổ quái.
Trên đỉnh hang, pháp trận mờ ảo sáng lên, tụ hội thành một đạo lôi điện màu tím sẫm, to bằng bắp tay, uy áp nặng nề như sấm trời dồn nén.ẦM!Sấm nổ vang dội, đạo lôi điện như cây thương thần giáng thẳng xuống, xuyên qua thân thể Lâm Tiêu, đi sâu vào tận xương cốt.Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như toàn bộ khung xương bị búa tạ nghiền nát.
Tủy trong xương sôi lên, từng đoạn cốt như vỡ tan, nỗi đau thấu tận linh hồn."
AAAHHHHHHHHH!!!"
Tiếng gào thét dội vang hang động, khàn đặc và tuyệt vọng.
Máu phun ra từ khóe miệng, hai mắt hắn đỏ ngầu, từng đường gân xanh tím nổi chằng chịt khắp cơ thể.Âm thanh ghê rợn vang lên từ trong thân thể: rắc... rắc... như hàng ngàn mảnh xương bị bẻ vụn.
Mỗi tiếng rắc khiến lão ăn mày cũng hơi nheo mắt, nhưng ông không ra tay ngăn cản.Lâm Tiêu ngã rạp xuống nền đá, cơ thể run lẩy bẩy.
Mỗi lần hắn cố thở, lôi điện lại nổ tung trong tủy cốt, khiến hắn co giật như cá mắc cạn.
Toàn bộ thân thể nhuốm máu, hơi thở yếu ớt đến cực điểm.Nhưng...
ánh mắt hắn vẫn chưa hề tắt.
Trong đáy mắt đỏ ngầu ấy, vẫn còn ánh lửa của ý chí điên cuồng.Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tanh xộc lên não, khiến thần trí tỉnh táo lại.
Hắn ép bản thân giữ thẳng sống lưng, mặc cho lôi điện tiếp tục xé nát cốt tủy, mặc cho thân thể run rẩy như sắp nổ tung.Thời gian trôi đi trong vô tận thống khổ.
Mỗi khoảnh khắc dài như cả năm trời.Cuối cùng, đạo lôi tan biến.
Cả người Lâm Tiêu ngã vật xuống nền đá, máu me be bét, thở dốc như sắp chết.
Nhưng giữa làn hơi thở ấy, tiếng rắc khe khẽ lại vang lên — lần này không phải gãy nát, mà là cốt tủy đang tái sinh.Trong lồng ngực hắn, từng đoạn xương mờ mờ tỏa ra ánh tím nhạt, kiên cố và nặng nề hơn hẳn trước kia.Lão ăn mày nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một tia cười hiếm hoi:— Hừ... lần đầu Luyện Xương mà không chết.
Tiểu tử này...
đúng là điên cuồng.Những ngày kế tiếp, trong hang động vang vọng không ngừng tiếng sấm nổ, xương kêu răng rắc, và tiếng gào thét đau đớn.Mỗi lần pháp trận lôi điện kích phát, tia sét tím đậm lại xuyên thẳng qua thân thể thiếu niên, chui vào tận cốt tủy.
Lần nào cũng như hàng vạn lưỡi dao cùng lúc băm chặt, nghiền nát từng đoạn xương.Ngày đầu, hắn ngã gục bất tỉnh, chỉ còn hơi thở yếu ớt.
Ngày thứ ba, hắn đã có thể cắn răng chịu đựng, thân thể run bần bật nhưng không ngã xuống.
Đến ngày thứ bảy, dù máu thịt nứt toác, hắn vẫn ép mình ngồi xếp bằng, để từng tia lôi điện nghiền ép và tái sinh xương cốt.Trong bóng tối lập lòe ánh đèn dầu, cơ thể hắn như một pho tượng máu me, khắc ghi vĩnh viễn dấu ấn thống khổ.Mỗi lần tiếng rắc rắc vang lên, không còn là tiếng gãy nát tuyệt vọng, mà là tiếng xương tái sinh, dần dần cứng rắn.Tủy xương bị lôi điện nung nấu đến cực hạn, rồi ngưng tụ lại thành một màu tím nhạt, lưu chuyển tinh thuần khắp cơ thể.
Xương cốt vốn mong manh của thiếu niên nay như được phủ thêm một tầng ánh sáng tím mờ mịt, vững chắc tựa thiết cốt, nặng nề tựa ngàn cân.Lão ăn mày ngồi một bên, im lặng quan sát.
Thỉnh thoảng, trong mắt ông lóe lên tia sáng phức tạp.— Hừ, chỉ vài ngày đã bắt đầu thích ứng...
Xem ra, ý chí của tiểu tử này còn cứng rắn hơn ta tưởng.Thời gian trôi qua.
Cơ thể Lâm Tiêu không còn dễ dàng gãy đổ khi bị lôi điện xuyên qua.
Hắn ngồi xếp bằng giữa pháp trận, hai mắt khép hờ, mồ hôi và máu hòa quyện, hơi thở trầm ổn dần.Mỗi đạo lôi điện giáng xuống, hắn chỉ khẽ run rẩy, xương cốt rung động, sau đó... tiếng vang trầm đục như tiếng kim loại va chạm truyền ra từ bên trong thân thể.Lão ăn mày khẽ gật đầu, trầm giọng:— Xương đã dần thành thiết, chịu được lôi điện mà không gãy vụn.
Từ hôm nay, ngươi có thể coi như đã bước nửa bước vào thành tựu Lôi Thể.Lâm Tiêu mở mắt.
Trong ánh nhìn, tia sáng kiên nghị lóe lên, sâu như vực thẳm, lạnh như lưỡi dao.
Hắn cúi đầu, siết chặt nắm tay, tiếng khớp xương vang giòn giã như tiếng trống trận.— Ta... chưa bao giờ sợ đau.Một đêm u ám, mây đen vần vũ kéo tới bao trùm ngọn núi hoang.
Trong hang động, pháp trận lôi điện lại được khởi động.
Lần này, lão ăn mày không vội hạ tay, mà chậm rãi nói:— Tiểu tử, da đã rèn, gân đã cứng, xương đã thành thiết...
Giờ là lúc bước vào giai đoạn cuối cùng: Luyện Huyết.Ông dừng lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:— Máu là gốc của sinh mệnh.
Luyện máu bằng lôi, đồng nghĩa đem căn cơ sinh tử đặt vào sấm sét.
Một khi thất bại... máu huyết toàn thân nổ tung, thân thể ngươi sẽ biến thành một vũng thịt nát.Không đợi Lâm Tiêu đáp, lão đã đưa tay ấn xuống pháp trận.ẦM!!!Một đạo lôi điện khổng lồ xé tan bóng tối, đánh thẳng vào ngực Lâm Tiêu.
Khác hẳn trước kia, tia sét này không tản ra ngoài da hay xương cốt, mà trực tiếp thẩm thấu vào huyết mạch.Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác toàn thân như biến thành một dòng sông đỏ, và sông ấy đang bị sấm sét cuồng bạo quét sạch."
AAAHHHHHHHH—!!!"
Tiếng gào rách phổi vang vọng trong hang.
Hắn cảm thấy từng giọt máu trong người như bốc hơi, từng mạch máu như nổ tung, nóng bỏng như dung nham, lại lạnh buốt như băng sét.Những tia lôi quang tím nhạt bắt đầu lưu chuyển trong huyết quản, uốn lượn như vô số con rắn điện, vừa nuốt chửng vừa tái sinh từng giọt máu.Mỗi nhịp tim đập, trong lồng ngực hắn vang lên tiếng sấm nổ ầm ầm, mạnh mẽ đến nỗi cả vách đá trong hang cũng run rẩy.Máu tuôn ra từ lỗ chân lông, không còn màu đỏ sậm như trước, mà dần chuyển thành màu tím thẫm u ám, mang theo tia lôi quang nhấp nháy.
Thứ máu này vừa kỳ dị vừa hung hiểm, tỏa ra khí tức khiến đá tảng xung quanh cũng rạn nứt.Lão ăn mày nhìn cảnh ấy, trong mắt lóe lên sự nghiêm trọng chưa từng có.— Quả nhiên... tiểu tử này... máu đã bắt đầu biến chất thành Lôi Huyết.Lâm Tiêu run rẩy, thân thể tưởng chừng sắp nổ tung.
Nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn, ngọn lửa ý chí vẫn bùng cháy:"Dù máu ta có biến thành sấm sét, dù thân ta phải bùng nổ, ta vẫn không lùi bước...!"
ẦM!!!Một tiếng nổ cuối cùng vang lên trong lồng ngực, khiến hắn phun ra ngụm máu tím loang loáng lôi quang.
Sau đó, hắn ngã quỵ xuống đất, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn sống.Toàn thân hắn lúc này bao phủ bởi lớp ánh sáng tím mờ, như có hàng vạn sợi sấm nhỏ đang len lỏi trong huyết mạch.— Lôi Huyết thành hình rồi... — lão ăn mày lẩm bẩm, ánh mắt phức tạp. — Từ nay, máu huyết ngươi chính là hung lôi, vừa cường đại vừa nguy hiểm.
Một khi làm chủ được nó... thân thể ngươi sẽ trở thành vũ khí.Trong bóng tối, Lâm Tiêu nằm đó, thân thể đầy thương tích, nhưng nhịp tim hắn vẫn vang vọng như tiếng trống sấm, tràn đầy sức sống và uy lực bạo liệt.Con đường Lôi Thể đến đây mới xem như bước đầu thành hình