[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Thiên Hạ Duy Ngã Đạo
Chương 40: Trấn ma
Chương 40: Trấn ma
Trong lúc Thiên Tước Đại Thần dồn toàn bộ thần uy vào pho tượng huyết ngọc, Lâm Tiêu lại không hề nôn nóng xuất thủ.
Hắn ngồi xếp bằng giữa hư không, tay kết ấn theo đúng pháp quyết mà sư phụ từng lưu lại.Từng tia linh văn cổ xưa từ lòng bàn tay hắn bắn ra, hòa vào khe hở không gian nơi xiềng xích rung động.
Ngay tức thì, Phong Ấn Chi Khung phát ra tiếng ù ù, tựa như cả không gian đang bị đảo ngược.- "Sư phụ... thì ra người đã lưu lại đạo cơ này cho ta!"
- ánh mắt Lâm Tiêu như bùng cháy, ma khí và linh quang trong cơ thể giao hòa thành một.
Thiên Tước Đại Thần vừa vươn tay chạm vào pho tượng huyết ngọc, đột nhiên toàn thân hắn chấn động.
Pho tượng phát ra ngàn vạn phù văn huyết sắc, thay vì bị hắn khống chế thì ngược lại, trói chặt nguyên thần của hắn!- "Cái gì?!
Đây là... nghịch trận!
Nhân tộc tiểu bối, ngươi dám...!"
Hắn rống giận, nhưng càng giãy giụa, dây xích huyết ngọc càng siết chặt, như muốn hút cạn huyết mạch thần tộc của hắn.Lâm Tiêu mở mắt, thần quang lóe ra như lôi đình:
- "Ngươi muốn thoát?
Quá muộn rồi.
Đây vốn là một nửa Trấn Ma Đại Trận mà sư phụ ta cùng thượng cổ đại năng dựng lên.
Ngươi tưởng có thể chiếm đoạt sao?"
Hắn bấm quyết một cái-
Ngay lập tức, toàn bộ trận văn oán niệm trong Phong Ấn Chi Khung đều xoay chuyển, từ hỗn loạn biến thành đạo trận phụ thuộc dưới tay Lâm Tiêu.Thiên Tước Đại Thần vốn dĩ là cường giả vượt trên Hóa Thần, nhưng giờ đây lại như một con cờ bị cắt đứt tự do, khí tức nguyên thần bị phong ấn, từng dòng lực lượng oán niệm dồn ép hắn quỳ rạp xuống.
Thiên Tước Đại Thần giãy giụa, đôi mắt bùng nổ thần mang:
- "Ngươi... ngươi muốn khống chế bản tọa?!
Nhân tộc, ngươi đang chạm vào cấm kỵ, thiên đạo tuyệt đối không dung tha ngươi!"
Lâm Tiêu chỉ cười lạnh, ngón tay điểm vào hư không, một vòng xoáy đen hiện ra, hút trọn oán niệm thượng cổ về phía hắn:
- "Thiên đạo vốn đã muốn diệt ta.
Ta sợ gì thêm một lần?
Ngươi... kể từ hôm nay, là quân cờ của ta."
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Lâm Tiêu ma quang cuồn cuộn, như dung hợp với cả không gian.
Trận văn chồng chéo thành một Ấn Ký Nghịch Đạo, đóng chặt lên linh hồn Thiên Tước Đại Thần.
Nhưng ngay khi pháp ấn khép lại, sâu trong hư không vang lên một tiếng cười mơ hồ.
Lâm Tiêu và Thiên Tước đồng thời sững lại.Thanh âm kia hư ảo, vang vọng như đến từ tầng thiên địa khác:
- "Ha... quả nhiên.
Hắn đúng là kẻ duy nhất có thể nghịch chuyển Trấn Ma Đại Trận.
Tốt, rất tốt...
Ván cờ đã đi thêm một bước."
Tiếng cười tan biến, để lại cảm giác rợn người.
Ngay cả Thiên Tước Đại Thần cũng thoáng run lên, lẩm bẩm:
- "Đây... là ai?!"
Trong lòng Lâm Tiêu càng nặng nề hơn-hắn hiểu, từ đầu đến cuối, có một tầng mưu đồ sâu hơn vẫn đang bao phủ hắn, cả pho tượng huyết ngọc, cả trận phong ấn này, có lẽ đều chỉ là một quân cờ nhỏ trong ván cờ vô tận kia.
Thiên Tước Đại Thần quỳ rạp dưới pháp ấn, đôi mắt đỏ rực như sắp nứt ra, gầm thét:
- "Tiểu súc sinh... thả ta ra!
Ngươi không hiểu mình đang làm gì, đây là tự đào huyệt chôn mình!"
Lâm Tiêu chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng:
- "Thiên đạo đã muốn diệt ta từ lâu, ngươi nghĩ thêm một quân cờ như ngươi đủ để xoay chuyển sao?
Không... chính ngươi, mới phải cúi đầu trước ta."
Một ấn quyết hạ xuống, nguyên thần Thiên Tước bị ép chặt trong Nghịch Đạo Ấn, thân thể khổng lồ run rẩy, từng dòng thần lực chảy ngược vào vòng xoáy trận văn trong cơ thể Lâm Tiêu.Thiên Tước gào rống, nhưng vô ích.
Giờ phút này, hắn đã trở thành nửa con rối, nửa chiến lực, chỉ có thể nghe theo hiệu lệnh của Lâm Tiêu.
Không gian rung động.
Một bóng người phủ kín áo choàng đen xuất hiện giữa hư không, thân ảnh mơ hồ như không thuộc về thế giới này.Thanh âm khàn khàn, nhưng lại mang theo uy nghiêm khiến thiên địa im lặng:
- "Tốt.
Rất tốt.
Ván cờ này, cuối cùng cũng đi thêm một bước."
Lâm Tiêu siết chặt nắm tay, sát khí tuôn ra:
- "Ngươi... rốt cuộc đã sắp đặt ta bao lâu?"
Hắc y nhân khẽ cười, giọng hắn như xuyên thấu tận linh hồn:
- "Từ khi ngươi còn chưa bước vào con đường tu luyện, tất cả mọi ngã rẽ ngươi đi qua...
đều nằm trong một tầng bố cục.
Việc ngươi nghịch chuyển đại trận, khống chế Thiên Tước, chẳng qua cũng là một quân cờ nhỏ mà thôi."
Thiên Tước giãy giụa, giận dữ gào lên:
- "Ngươi... cả ta cũng lợi dụng?!
Tộc ta tuyệt không bỏ qua-!"
Hắc y nhân ngắt lời bằng một tiếng cười nhạt:
- "Thần tộc?
Chỉ là một ván phụ.
Còn Lâm Tiêu... hắn mới là mắt trận thực sự."
Hắc y nhân giơ tay, từ hư không rơi xuống một mảnh ngọc giản rạn nứt, lơ lửng trước mặt Lâm Tiêu:
- "Nếu ngươi thật sự muốn nghịch thiên hồi sinh nữ tử kia, con đường chỉ có một: đi hết cửu chuyển phản hư, đến khi ngươi dám bước vào Hợp Đạo Cảnh, mới có thể mở ra trận pháp nghịch mệnh.
Nhưng..."
Hắn ngừng lại, đôi mắt dưới mũ trùm lóe lên ánh đỏ máu:
- "Đến lúc đó, ngươi không chỉ đối đầu với thiên đạo, mà còn đối đầu với kẻ đã bày ra toàn bộ ván cờ này.
Ta... chỉ là kẻ đặt nước đi đầu tiên."
Nói dứt, thân ảnh hắc y nhân dần tan biến vào hư không, chỉ để lại một âm vang như vọng từ cõi khác:
- "Nhớ kỹ, Lâm Tiêu.
Mọi thứ ngươi giành được hôm nay... ngày sau sẽ là thứ ngươi phải trả giá gấp trăm lần."
Không gian trở lại yên tĩnh.
Thiên Tước run rẩy, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tiêu:
- "Ngươi... chẳng lẽ thật sự muốn chống lại cả thiên địa lẫn kẻ kia?"
Lâm Tiêu siết chặt mảnh ngọc giản, sát khí và ma khí giao hòa, lời nói vang dội như sấm:
- "Vì Tô Nguyệt Dao, dù thiên đạo hay kẻ giấu mặt phía sau, tất cả đều sẽ trở thành bước đệm trên con đường của ta."
Ánh mắt hắn rực cháy, trên trán dần hiện ra ấn ký nghịch đạo, khí tức cuồn cuộn như muốn phá tung phong ấn cổ xưa.
Phong ấn chi khung vốn là lồng giam thiên địa, trấn áp vô số sinh linh và thần niệm từ thời đại viễn cổ.
Lâm Tiêu không rời đi ngay, mà lặng lẽ ngồi xuống trung tâm, vận chuyển Nghịch Đạo Ấn, bắt đầu hấp thụ từng tia thiên uy còn sót lại trong vách không gian.Thiên Tước bị buộc thành nửa con rối, quanh năm bị ép phóng ra thần lực, dung nhập vào trận văn.
Thần lực ấy cùng oán khí ngưng tụ, bị Lâm Tiêu luyện hóa thành đan dược huyết thần, từng viên một nuốt xuống, ma khí và pháp linh dung hợp, khiến khí tức hắn ngày một dày đặc.
Ngày qua tháng lại.
Mỗi khi hư không sụp đổ, hàng vạn đạo oán niệm tràn ra, Lâm Tiêu lại dùng thân chịu đựng, lấy lôi mộc tụ đỉnh rèn luyện nguyên thần.
Hàng ngàn lần cốt nhục vỡ nát, hàng ngàn lần hồi sinh từ đan dược tự luyện.- "Nguyên anh đã cực hạn, nhưng ta... phải tiến thêm một bước nữa!"
Từng đạo ma khí xoắn lấy linh quang trong cơ thể, biến thành dòng xoáy nghịch lưu.
Khí tức nghịch thiên ngày càng mạnh, đến mức Thiên Tước cũng run rẩy không dám ngẩng đầu.
Năm thứ mười hai, Lâm Tiêu đột phá từ Phản Hư sơ kỳ bước vào Phản Hư trung kỳ.
Năm thứ mười lăm, lại một lần nữa, thiên uy trong phong ấn gào thét, toàn bộ hư không như nổ tung.Trong tiếng nổ vang, khí tức hắn dâng cao cuồn cuộn, xuyên thẳng tầng phong ấn.
- "Phản Hư... hậu kỳ!"
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng rực như hai ngọn tinh hỏa, mỗi hơi thở như có thể khiến hư không rung chuyển.
Trong lòng bàn tay hắn, Nghịch Đạo Ấn đã hoàn toàn thay đổi.
Trên ấn ký xuất hiện một vòng xoáy mới - vòng xoáy đầu tiên trong cửu chuyển phản hư.
Đây chính là nền tảng để sau này hắn có thể xé linh hồn làm đôi, nghịch thiên hồi sinh Tô Nguyệt Dao.Hắn khẽ lẩm bẩm, giọng trầm như khắc sâu vào hư không:
- "Nguyệt Dao... hãy chờ ta.
Ta sẽ dùng chính máu thịt mình, nghịch chuyển sinh tử, kéo nàng trở về."
Mười lăm năm bị trói buộc như một con rối, Thiên Tước Đại Thần vốn kiêu ngạo cao ngạo, nay đôi mắt đỏ rực, thần quang đã ảm đạm.Trong bóng tối phong ấn, hắn từng lần, từng lần thúc động thần niệm phản kháng.
Nhưng mỗi lần đều bị Nghịch Đạo Ấn của Lâm Tiêu ép đến gào thét đau đớn, thần hồn như bị xé nát.
Thất bại, rồi lại thất bại.
Nhưng ánh mắt Thiên Tước chưa bao giờ chịu cúi đầu hoàn toàn.- "Ngươi nghĩ có thể biến ta thành con rối vĩnh viễn sao?
Một ngày nào đó... ta sẽ bẻ gãy xiềng xích này!"
Lâm Tiêu chỉ liếc nhìn, ánh mắt thâm trầm như xuyên thấu thiên đạo:
- "Ngươi không hiểu.
Ngươi chống lại ta, nhưng điều ta chống lại... là cả số mệnh.
So với thiên đạo, ngươi chẳng là gì cả."
Một lần, khi Thiên Tước cố gắng phản kháng đến mức thần hồn gần như tan rã, Lâm Tiêu không lập tức trấn áp.
Hắn ngồi xuống, giọng nói khẽ vang trong hư không mờ tối:- "Ngươi có từng mất đi tất cả chưa?
Có từng thấy người mình yêu... vì mình mà hi sinh, hóa thành tro bụi trước mắt?"
Thiên Tước cứng người, đôi mắt hoang mang nhìn Lâm Tiêu.Lâm Tiêu nhắm mắt, giọng khàn khàn:
- "Tô Nguyệt Dao, nàng...
đã vì ta mà hiến tế chính mình.
Nàng dùng pháp trận nghịch đạo, lấy sinh mệnh làm vật dẫn, gánh thay ta một chưởng của cường giả Hóa Thần.
Nàng chết... ngay trong tay ta."
Âm thanh hắn run rẩy, nhưng bên trong ẩn chứa nỗi hận không lời:
- "Từ khoảnh khắc đó, ta thề... dù có đạp nát thiên đạo, dù có nghịch chuyển sinh tử, ta cũng sẽ đưa nàng trở lại.
Cho dù phải đối nghịch cả trời đất này."
Thiên Tước vốn là Thần Tộc cường giả, máu lạnh kiêu ngạo, từ nhỏ đã tin tưởng thiên đạo là bất khả xâm phạm.
Nhưng nghe xong những lời này, trong lòng hắn có một vết nứt nhỏ.Hắn khẽ lẩm bẩm:
- "Ngươi... vì một nữ tử mà muốn nghịch thiên?"
Lâm Tiêu mở mắt, ánh nhìn như ngọn lửa bất diệt:
- "Đúng vậy.
Người đời gọi ta là nghịch thiên ma đầu... nhưng trong mắt ta, nàng chính là thiên đạo.
Nếu thiên đạo không dung, vậy ta sẽ hủy diệt thiên đạo."
Thiên Tước khẽ run.
Trong lòng hắn, bao năm tín ngưỡng sụp đổ một phần, nhưng vẫn ngoan cố gào lên:
- "Thiên đạo là thiên đạo!
Ngươi không thể phá bỏ.
Dù ngươi cường đại đến đâu... thiên đạo vẫn sẽ nghiền nát ngươi!"
Lâm Tiêu chỉ mỉm cười lạnh lẽo, nụ cười ấy vừa cô độc vừa kiên định:
- "Vậy ta sẽ nghịch đạo đến cùng, cho đến khi thiên đạo sụp đổ."