[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Thiên Hạ Duy Ngã Đạo
Chương 20: Thù hay bạn
Chương 20: Thù hay bạn
Trong đại điện Cực Thảo Các, nơi hội tụ mấy vị Thái Thượng trưởng lão, sương mù tiên thảo lượn lờ, hương đan dược nồng nặc, một cuộc nghị bàn lặng lẽ diễn ra.Một trưởng lão râu bạc cầm trong tay đạo phù giám trắc vừa dùng để kiểm nghiệm Tô Nguyệt Dao, ánh mắt lóe sáng:
- "Các vị, ta chắc chắn không sai.
Lôi khí trong cơ thể Tô Nguyệt Dao tuyệt đối không phải tự phát, mà là do ngoại lực cải tạo.
Đan dược ư?
Bí thuật ư?
Dù là gì đi nữa, đều nghịch thiên!"
Một nữ trưởng lão khác cau mày:
- "Nàng ta nói là cơ duyên, nhưng thiên đạo lôi ấn ẩn trong căn cơ kia lại lộ rõ khí tức 'dị lôi', chẳng hề thuần chính.
Cơ duyên thế nào mà có thể thay đổi cả căn cơ tu giả?
Chuyện này, tuyệt không thể coi nhẹ."
Cung chủ Vạn Thảo Tiên Cung ngồi trên cao, áo bào xanh phất nhẹ, ánh mắt như nhìn xuyên vạn vật:
- "Người có thể làm được, tất nhiên không tầm thường.
Nếu là bạn, Vạn Thảo Tiên Cung có thể kết giao; nếu là địch, phải nhổ tận gốc từ sớm."
Lời nói vừa dứt, cả điện trầm mặc.
Cuối cùng, một trưởng lão đề nghị:
- "Nguyệt Dao từng rời cung mấy tháng, lại có lôi căn đột biến ngay sau đó.
Chúng ta chỉ cần dò theo hành tung, sẽ tìm được manh mối."
Không lâu sau, một nhóm đệ tử nội môn được phái đi bí mật điều tra, dọc theo hành trình mà Tô Nguyệt Dao từng rời cung.Trong khi đó, tại sơn cốc lặng lẽ nơi xa xôi, Lâm Tiêu vẫn đang ngồi xếp bằng trên bãi đá.Biển tím trong đan điền đã mờ nhạt sau trận chiến cùng thiên đạo, Nguyên Anh bên trong như một bóng người nhỏ nứt toác, từng khe hở như muốn vỡ tan bất cứ lúc nào.Mỗi lần hắn vận dụng Nghịch Lôi Thiên Quyết để hàn vá, những tia lôi nghịch chuyển sẽ len vào vết nứt, làm chúng rạn thêm, đau nhức đến mức tim phổi như nổ tung.
Máu đen thường xuyên chảy ra từ khóe miệng, thấm ướt cả y phục.- "Chỉ cần... vá lại được...
Nguyên Anh, ta sẽ không còn là phế nhân nữa."
- ánh mắt hắn rực sáng, ngoan cố đến cực điểm.Ban đêm, tia sét từ trời kéo xuống, hắn mở rộng thân thể đón nhận, để từng đạo thiên lôi giáng thẳng vào đan điền, cưỡng ép rèn luyện khe nứt của Nguyên Anh.Mỗi lần như vậy, cả sơn cốc rung động, mùi máu tươi hòa vào mùi lôi điện cháy khét.
Nhưng hắn vẫn gắng gượng, không cho phép bản thân ngã xuống.Trong lúc Lâm Tiêu liều mạng tu luyện, một nhóm đệ tử dò xét của Vạn Thảo Tiên Cung đã lần theo dấu vết Tô Nguyệt Dao, từng chút một tiếp cận khu vực núi non nơi hắn ẩn cư.Một tên trong nhóm khẽ hít một hơi, chỉ tay về phía xa:
- "Các ngươi có cảm nhận được không?
Có khí tức lôi điện hỗn loạn quanh đây, lại kèm theo dấu vết huyết khí kinh người.
Giống như có người đang... nghịch tu."
Đôi mắt cả bọn đồng loạt lóe lên, trong lòng dấy lên nỗi kinh hoàng và cũng là hứng thú điên cuồng:
- "Chẳng lẽ... kẻ nghịch thiên kia thật sự ở đây?"
Đêm đó, mây đen cuồn cuộn, thiên lôi nổ vang như muốn xé rách bầu trời.
Trong sơn cốc, Lâm Tiêu đang ngồi giữa trận pháp giản lược, thân thể trần trụi, da thịt nứt toác, từng đạo nghịch lôi giáng xuống điên cuồng cắn xé, rồi lại bị hắn cưỡng ép hút vào đan điền.Trong cơ thể, Nguyên Anh nứt vỡ rung động dữ dội, từng khe hở được hàn gắn rồi lại nổ tung, đau đớn khôn cùng.- "Chỉ cần chịu thêm... một chút nữa... ta nhất định vá được!"
- đôi mắt Lâm Tiêu đỏ ngầu, máu từ khóe miệng chảy xuống cằm.Cách đó không xa, trong rừng, năm đệ tử Vạn Thảo Tiên Cung nín thở theo dõi.Một người thì thầm, giọng run rẩy:
- "Đúng là... nghịch tu!
Hắn cưỡng ép dùng thiên lôi hàn vá Nguyên Anh vỡ nát...
Đây... chẳng phải là con đường nghịch thiên trong truyền thuyết sao?"
Người khác siết chặt ngọc phù trong tay, ánh mắt lóe sáng:
- "Nếu báo về cung, đây chính là công lớn!
Kẻ này chắc chắn là kẻ đã cải tạo linh căn cho Tô sư muội!"
Trong mắt bọn họ vừa sợ hãi, vừa tham vọng, nhưng không một ai phát hiện...
ánh mắt Lâm Tiêu đã liếc về phía bọn họ ngay từ đầu.Ngay khi một người trong nhóm lấy ngọc phù ra chuẩn bị truyền tin, một tia lôi tím bỗng xé rách màn đêm, giáng thẳng vào hắn.- "Aaaaa!!"
- tiếng thét chưa dứt, thân thể hắn đã hóa thành tro bụi."
Không xong!
Hắn phát hiện chúng ta!"
- mấy người còn lại hoảng hốt, vội vàng rút lui.
Nhưng cả sơn cốc trong nháy mắt đã biến thành lưới sấm sét.Ầm ầm ầm!Bóng Lâm Tiêu xuất hiện trước mặt bọn họ như quỷ thần, đôi mắt đầy sát ý.
Nguyên Anh trong cơ thể hắn rạn nứt dữ dội, nhưng hắn vẫn gằn giọng, lôi khí cuồn cuộn quanh người:
- "Các ngươi không nên thấy thứ này."
Hắn giơ tay, lôi quang hóa thành ngục điện khóa chặt bốn người, tiếng gào thét vang vọng núi rừng.
Chỉ trong chốc lát, cả nhóm bị thiêu rụi, không còn lấy một mảnh xương.Khói lôi tan đi, chỉ còn mùi máu khét lẹt vương khắp sơn cốcLâm Tiêu khụy xuống, máu phun ra, Nguyên Anh trong cơ thể chấn động kịch liệt, suýt nữa tan vỡ hoàn toàn.- "Đáng chết... giết chúng rồi, nhưng Vạn Thảo Tiên Cung chắc chắn sẽ nhận ra manh mối mất tích.
Sóng gió... khó mà tránh khỏi."
Hắn lau máu, ánh mắt âm trầm, khí tức quanh người lạnh buốt.Trong màn đêm, sấm vang cuồn cuộn, như báo hiệu một cơn giông tố lớn hơn đang chờ đợi phía trước...Bên trong Vạn Thảo Tiên Cung, một tòa đại điện nguy nga phủ kín linh quang, bầu không khí nặng nề như chì.Trên bậc cao, Cung Chủ Tô Hạo Nhiên ngồi trầm mặc, ánh mắt như vực sâu khó dò.
Phía dưới, mấy vị trưởng lão lần lượt quỳ một gối, sắc mặt trầm trọng.Một lão giả râu bạc khàn giọng bẩm báo:
- "Cung Chủ, năm đệ tử phụng lệnh dò xét vùng phụ cốc phía tây, đã hơn nửa tháng không hề hồi báo.
Dựa theo lệnh truy tung bằng hồn bài, bọn họ đã hoàn toàn tuyệt tích, sinh tử không rõ."
Không khí trong đại điện lập tức lạnh hẳn.Một nữ trưởng lão gõ mạnh ngọc bàn, giọng sắc lạnh:
- "Không thể nghi ngờ!
Nhất định bọn chúng đã chạm vào bí mật nào đó...
Liên quan đến việc Nguyệt Dao bất ngờ xuất hiện lôi linh căn.
Kẻ đứng sau tuyệt đối không đơn giản!"
Một người khác cau mày:
- "Người có thể thay đổi căn nguyên linh thể... thiên hạ hiếm có.
Rất có thể chính là nghịch tu trong truyền thuyết!
Nếu vậy, để hắn sống sót, tất sẽ trở thành họa căn."
Trên bậc cao, ánh mắt Tô Hạo Nhiên lóe lên tia sáng nguy hiểm, giọng vang vọng như sấm:
- "Nghịch tu... thiên đạo tuyệt diệt.
Nếu hắn còn sống, tất thành họa lớn cho cả Vạn Thảo Tiên Cung."
Ông khẽ phất tay áo, lệnh bài kim sắc bay lên lơ lửng:
- "Truyền lệnh của ta: mời Thiên Vị Đan Sư cùng ba vị Nguyên Anh trưởng lão xuất động.
Quét sạch vùng sơn cốc phía tây.
Dù là ai, nếu cản trở, giết không tha!"
Đêm đó, ba luồng uy áp Nguyên Anh kỳ cùng khí tức của Thiên Vị Đan Sư chấn động bầu trời, rời khỏi tông môn.
Khắp Vạn Thảo Tiên Cung lan truyền tin tức - cao tầng thật sự đã ra tay, quyết tận diệt một cái bóng mờ chưa lộ diện.Trong khi đó, ở nơi sơn cốc, Lâm Tiêu vẫn ngồi xếp bằng trong lôi trận tàn khuyết.
Thân thể hắn máu thịt nứt nẻ, nhưng ánh mắt tĩnh lặng, Nguyên Anh vỡ nát trong cơ thể đang chậm rãi được Nghịch Lôi Thiên Quyết hàn vá từng sợi.Đột nhiên, hắn mở mắt, lôi quang lóe lên:
- "Lại tới nhanh như vậy...
Quả nhiên Vạn Thảo Tiên Cung không dễ bỏ qua."
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nơi sấm chớp dồn tụ, một nỗi sát cơ lạnh thấu xương từ xa đã ập tới...Đêm tối bao phủ, mây dày cuồn cuộn.
Ngọn núi vốn tĩnh lặng bỗng rung chuyển dữ dội như sắp sụp đổ.Trong sơn cốc, Lâm Tiêu đang vận công hàn vá Nguyên Anh, đột nhiên toàn thân chấn động.
Tầng tầng phong ấn khủng bố giáng xuống, không gian như bị đóng chặt.- "Thiên địa phong bế..."
- Hắn siết chặt nắm tay, lôi quang rực trong mắt, nhưng thần sắc vẫn trầm ổn.Từng bóng người từ trên cao hạ xuống.Dẫn đầu là một nam tử áo bào tím, mày rậm mắt sắc, khí tức như trùm phủ thiên địa - Thiên Vị Đan Sư Vạn Thảo Tiên Cung, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.
Sau lưng hắn, ba vị trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ xếp thành hình tam giác, hợp khí thế cùng phong bế sơn cốc.Thiên Vị Đan Sư lạnh lùng quét mắt, giọng như lưỡi dao:
- "Ngươi chính là kẻ nghịch thiên thay đổi linh căn, còn dám sát hại đệ tử Vạn Thảo Tiên Cung?
Tội nghiệt ngập trời!"
Một trưởng lão quát lớn, sát ý bùng nổ:
- "tiểu tử !
Hôm nay ngươi có mọc thêm cánh cũng khó thoát.
Chỉ cần bắt lấy ngươi, đem luyện hồn cùng thân thể, tất sẽ tìm ra bí pháp kia!"
Lâm Tiêu đứng dậy, máu chảy loang áo, nhưng đôi mắt tím lôi quang vẫn sắc bén như thần.
Hắn cười lạnh:
- "Các ngươi... cũng muốn nếm thử cảm giác chống lại lôi kiếp sao?"
Ầm!!!Từ cơ thể hắn, Nghịch Lôi Thiên Quyết bạo phát.
Từng đạo hồ quang tím đen bắn ra, khiến phong bế thiên địa chấn động, không gian kêu răng rắc như gãy vỡ.Ba trưởng lão đồng thời xuất thủ, pháp bảo bay đầy trời: trường phiến, lôi châm, hỏa đỉnh, tầng tầng sát khí dồn thẳng xuống.Thiên Vị Đan Sư thì đứng trên cao, chỉ đơn giản đưa tay, một lò luyện đan cổ kim sắc hiện ra, đè ép hư không, muốn nghiền nát cả sơn cốc.Không khí lập tức nặng đến mức Lâm Tiêu nghẹt thở.
Hắn biết rõ, chỉ cần sơ sẩy, Nguyên Anh vốn đang nứt vỡ của hắn sẽ vĩnh viễn tiêu tán.Trong tuyệt cảnh, Lâm Tiêu nghiến răng, hai tay kết ấn:
- "Nếu muốn diệt ta... vậy ta sẽ nghịch thiên một lần nữa!"
Ầm ầm ầm!!!Trời đất nứt tung, sấm sét từ thiên không cuồn cuộn tụ xuống.
Hắn vận chuyển toàn bộ Kim Đan lực còn sót, ép cùng Nghịch Lôi Thiên Quyết, mượn thiên kiếp phá trận phong bế.Trong khoảnh khắc, cả sơn cốc hóa thành một hải dương lôi điện, ánh tím đen nuốt chửng trời đất.
Lôi hải cuồn cuộn, núi đá nổ tung, cây cối hóa tro.Trong trung tâm, Lâm Tiêu máu me đầy người, mái tóc đẫm máu quấn lấy lôi quang tím đen.
Thân thể hắn vốn đã nứt nẻ, từng mảnh da thịt bong tróc, nhưng ánh mắt vẫn bùng cháy như thiên lôi bất diệt.Ba trưởng lão Nguyên Anh đồng loạt giết tới.Một trưởng lão vận pháp quyết, hỏa đỉnh xoay tròn, phun ra hỏa diễm luyện hồn; một kẻ khác tung lôi châm, hóa thành vạn tia chớp nhỏ bủa vây; trưởng lão cuối cùng vung phiến pháp bảo, dựng nên hư không lồng giam, muốn chặn mọi đường rút lui.Trên cao, Thiên Vị Đan Sư điều khiển kim lò luyện đan giáng xuống, pháp lực như muốn nghiền nát cả thiên địa.Lâm Tiêu cắn nát đầu lưỡi, máu tươi phun ra, hòa vào lôi hải.- "Nghịch Lôi Thiên Quyết - Tử Vong Ngục Điện!!!"
Ầm ầm ầm!!!Từ máu thịt hắn, vô số xích lôi đen tím bùng nổ, biến thành ngục tù sấm sét, nuốt chửng ba trưởng lão trong nháy mắt.
Tiếng thét thảm thiết vang lên, nhưng pháp lực Nguyên Anh của bọn chúng vẫn mạnh mẽ chống cự, từng khắc từng khắc xé nát thân thể Lâm Tiêu.Da thịt hắn nổ tung, xương cốt lộ ra, Nguyên Anh bên trong kêu rắc rắc như sắp vỡ vụn."
Chỉ bằng ngươi, cũng dám chống lại bốn Nguyên Anh sao?"
- Thiên Vị Đan Sư quát lạnh, một ấn quyết đánh ra.
Kim lò bùng sáng, kim hỏa vạn trượng giáng thẳng xuống đầu Lâm Tiêu.Trong sát na sống chết, Lâm Tiêu vẫn ngẩng đầu cười điên cuồng, lôi quang toàn thân bùng nổ, ý định lấy mạng đổi mạng.- "Sư phụ... nếu có linh hồn, xin người chứng giám!"
Ngay khoảnh khắc kim hỏa muốn nghiền nát hắn-ẦM!!!Từ trong hư không, một luồng sáng đen xen lẫn tím bỗng nổ tung, hóa thành bóng người gầy gò, rách rưới, đôi mắt mù mờ nhưng ẩn chứa uy thế ngang trời.Chính là ý niệm sư phụ hắn - lão ăn mày!Ý niệm chỉ là tàn hồn, nhưng khí thế lại khiến hư không rung chuyển, lôi điện tự động né tránh.- "Đồ nhi... ngươi quả thật đã đi tới bước này."
- giọng nói run rẩy vang lên.Chỉ một cái phất tay, kim hỏa lò luyện đan liền bị đẩy lùi, ba trưởng lão bị lôi điện xé rách pháp thân, phun máu ngã nhào.Thiên Vị Đan Sư giật mình, sát ý càng nặng:
- "Ngươi... còn sót lại ý niệm?!"
Ý niệm lão ăn mày cười lạnh, mái tóc tán loạn, bóng dáng lảo đảo nhưng vẫn che trước Lâm Tiêu:
- "Đệ tử của ta... không phải để các ngươi giết."
Lâm Tiêu thân thể nát bấy, gục sau lưng sư phụ, lệ hòa với máu, giọng khàn đến đứt đoạn:
- "Sư phụ... người vẫn còn ở đây..."
Ý niệm lão ăn mày khẽ quay đầu, mỉm cười bi thương:
- "Đây là lần cuối... ta bảo vệ ngươi.
Sau trận này, ngươi phải dựa vào chính mình, nghịch thiên mà đi."
Không gian trong sơn cốc rung chuyển dữ dội.Ý niệm lão ăn mày đứng trước Lâm Tiêu, thân hình gầy gò mờ nhạt như chỉ cần một cơn gió cũng thổi tan.
Nhưng đôi mắt kia lại như chứa đựng cả bầu trời lôi đình.Thiên Vị Đan Sư ngưng trọng, hai tay bấm quyết, kim lò luyện đan xoay tròn trên không trung, phun ra ngọn hỏa diễm có thể luyện hóa vạn vật.- "Chỉ là một luồng ý niệm tàn hồn, mà dám chắn đường ta?!"
- hắn quát lạnh.Ý niệm lão ăn mày cười khan, tiếng cười khàn khàn như tiếng sấm rền xa xăm:
- "Dù chỉ còn một tàn hồn, ta cũng đủ để tiễn ngươi xuống hoàng tuyền một lần!"
Ầm!!!Cả không trung bỗng tối sầm, mây dày cuộn lại.
Từ trong bóng tối, từng sợi lôi điện nghịch chuyển tụ tập quanh thân lão ăn mày, xoắn thành một đồ án cổ xưa hình xoáy lôi.- "Nghịch Lôi Thiên Quyết - Vạn Lôi Hồi Táng!"
Thanh âm ấy vừa vang lên, thiên địa như bị lộn ngược.
Từng đạo thiên lôi màu đen tím từ hư không bị cưỡng ép kéo xuống, ngưng tụ thành một cây lôi thương khổng lồ, mang theo uy thế muốn chôn vùi cả trời đất.Thiên Vị Đan Sư biến sắc, lập tức thôi động kim lò, vạn hỏa đồng dung tạo thành biển lửa, ngăn cản thương lôi.Nhưng lôi thương kia xuyên thủng tầng lửa như xé tờ giấy, bắn thẳng vào kim lò, ầm ầm nổ tung!ẦM!!!Cả bầu trời bị xé nát.
Lôi quang nuốt chửng tất cả, thiêu đốt pháp lực và thân thể của Thiên Vị Đan Sư.Tiếng gào thét kinh hãi vang vọng:
- "Không... không thể nào!!
Đây là... lôi pháp nghịch thiên...!!!"
Trong ánh sáng chói lòa, thân hình Thiên Vị Đan Sư tan rã, chỉ còn tiếng vọng bi thương rơi rụng trong hư không.Ngay sau đó, bóng dáng lão ăn mày run lên dữ dội, toàn thân tan biến từng mảnh.Lâm Tiêu gục dưới đất, gào khàn cả cổ:
- "Sư phụ!!!"
Lão ăn mày mỉm cười, thân ảnh đã mờ đến cực hạn, bàn tay ảo ảnh vươn ra khẽ đặt lên vai hắn.- "Tiểu tử ngốc...
đừng khóc...
Ta vốn đã chết từ lâu.
Ý niệm giữ lại... chỉ để hộ đạo cho ngươi.
Đường nghịch thiên... từ nay phải dựa vào chính con."
Hư ảnh tan dần trong hư không, chỉ còn lại tiếng vọng xa xăm:
- "Sống... thay ta... mà bước đến cuối con đường."
Ầm...Sấm sét dần tan, sơn cốc trở về tĩnh mịch.
Lâm Tiêu quỳ giữa biển máu, toàn thân run rẩy, nước mắt hòa cùng máu, nhưng ánh mắt bùng cháy như chưa từng trước đó-Hắn biết, từ nay vĩnh viễn không còn sư phụ để chống lưng.
Chỉ có một mình hắn... nghịch thiên mà sống.Khói bụi tan đi, thiên địa một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Sơn cốc đổ nát, vách núi vỡ vụn, mặt đất loang lổ máu và tro tàn.Trong trung tâm, Lâm Tiêu quỳ giữa vũng máu, Nguyên Anh trong cơ thể hắn chập chờn sắp tắt.
Nhưng ngay lúc ấy, hắn chợt mở mắt, trong đồng tử lóe lên tia sáng tím quỷ dị.Giữa không trung, nơi Thiên Vị Đan Sư bị nghịch lôi đánh tan, một luồng tàn hồn cùng tinh hoa đan hỏa vẫn còn vương vất.
Đó là tích tụ mấy trăm năm đạo hỏa của một đại đan sư, giờ bị lôi diệt nhưng chưa kịp tan biến.- "Nếu ta không hấp thu... ta chết chắc."
- Lâm Tiêu lẩm bẩm, ánh mắt bừng lên điên cuồng.Hắn vận chuyển Nghịch Lôi Thiên Quyết, mở ra toàn bộ kinh mạch rách nát.
Thân thể như lò luyện sống, cưỡng ép hút lấy tàn dư của Thiên Vị Đan Sư.ẦM!Ngay lập tức, hỏa diễm đỏ sẫm và lôi quang tím đen cuộn vào nhau, xé rách kinh mạch hắn.
Toàn thân Lâm Tiêu bốc khói, thịt da nổ tung từng mảng.Trong đan điền, Nguyên Anh vốn rạn nứt giờ run rẩy dữ dội.
Nhưng dưới sự dung hợp cưỡng bức, lôi quang và đan hỏa dần hòa nhập thành từng dòng ánh sáng tím-đỏ, như máu mới chảy vào trái tim đang chết.- "Nguyên Anh... không chỉ vá lại... mà còn mạnh hơn?!"
Quả nhiên, sau cơn đau tột cùng, vết nứt trên Nguyên Anh dần khép lại.
Hơn nữa, trong khí tức yếu ớt nay lóe lên một tia sinh cơ mới mẻ, mang theo cả uy thế lôi hỏa.Một khắc ấy, Lâm Tiêu như được tái sinh.Hắn gào lên giữa tro tàn:
- "Ta... còn chưa chết!
Thiên đạo!
Các ngươi không diệt được ta đâu!!"
Trong khi đó...Ba vị trưởng lão Vạn Thảo Tiên Cung đứng ở xa, sắc mặt trắng bệch sau cơn tàn sát kinh thiên.
Thiên Vị Đan Sư - một trong những chỗ dựa lớn nhất của tông môn - bị hủy ngay trước mắt bọn họ.Một vị rít giọng:
- "Một tên nghịch thiên... mà có thể khiến Đan Sư đại nhân bỏ mạng!"
Vị khác run giọng:
- "Chúng ta không thể ở lại!
Phải về cung báo ngay...
để toàn tông hành động, nếu không hắn lớn lên... sẽ là tai họa diệt môn!"
Ba người nhìn nhau, không dám tiến thêm bước nào, lập tức rút đi, hóa thành cầu vồng bay ngược về phương xa.Trong đống hoang tàn, Lâm Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu, thở ra một hơi dài.
Hắn cảm nhận được khí tức của mình đã thay đổi hoàn toàn.Nguyên Anh lôi hỏa sơ thành.
Một bước ngoặt thật sự - từ nay, hắn không còn là Nguyên Anh sơ kỳ tàn tạ nữa, mà là sát khí mới nổi, một hạt mầm nghịch thiên thật sự