Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 390: Người thanh niên mơ hồ không hiểu.


- Lập tức muốn bắt đầu...

Trong kiến trúc thật cao phía xa, có mấy lão nhân ngồi ở bên trong, ánh mắt tập trung qua.

Một người trong đó, chính là Tạ Tất viện trưởng sát hạch Trương Huyền, bị tức thiếu chút nữa nôn ra máu. Mấy vị khác, thình lình đều là mấy vị trưởng lão có địa vị tối cao ở trong học viện.

Mộc Tuyết Tình và học sinh của Trương sư so đấu, mặc dù là chuyện giữa học sinh, nhưng lại thật sự dính dáng quá lớn. Ngay cả bọn họ cũng đều bị kinh động.

- Nếu như lần này Mộc Tuyết Tình có thể thắng lợi, học viện chúng ta làm không tốt cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, thanh danh đại chấn!

Một trưởng lão vuốt râu nói.

- Đúng vậy, Trương sư là ngôi sao nổi bật nhất của Danh Sư Đường vương thành, trong cũng trăm ngàn năm qua. Mức độ học sinh của hắn tín nhiệm hắn đạt tới 85, xưa nay chưa từng có! Nếu như nha đầu Tuyết Tình có thể thắng, trình độ giảng bài chỉnh thể của học viện chúng ta sẽ được vô số người khen ngợi, mang đến chấn động là cực lớn!

Lại một vị trưởng lão tán thành gật đầu.

- Thắng chấn động rất lớn. Vậy các ngươi có từng nghĩ tới, Mộc Tuyết Tình thất bại hay chưa?

- Thật ra, bất kể thắng hay thua, học viện chúng ta đều thắng!

Người trưởng lão thứ hai cười nói.

- Vì sao?

Người vừa hỏi kia, hiển nhiên không biết rõ.

- Rất đơn giản, Liễu lão sư chỉ là học viện lão sư bình thường. Trương sư lại là nhân vật siêu cường sát hạch danh sư nhị tinh. Cho dù thua bởi hắn, cũng không mất mặt gì. Mà một khi thắng, lợi ích to lớn, còn cần phải nói nữa sao?

Người trưởng lão thứ hai cười nói.

- Lạc trưởng lão nói không sai. Bất kể thắng hay thua, đối với học viện chúng ta đều là chuyện tốt! Cho nên, các nàng hẹn đấu riêng, ta mới không ngăn cản!

Tạ Tất viện trưởng vẫy bàn tay một cái, ánh mắt đột nhiên nghiêm trọng:

- Mau nhìn đi, đã bắt đầu rồi!

Mọi người đồng loạt nhìn lại. Quả nhiên thấy cuộc so tài của hai nữ hài tự nhiên đã bắt đầu.

- Chiêu này của Tuyết Tình bắt đầu rất tốt. Trường đao ngang trời, khí thế hạ xuống lại có. Không hổ danh là xuất thân danh môn, nắm giữ đối với võ kỹ, đã đạt được cảnh giới cực kỳ cao thâm!

Tất cả trưởng lão đều là cao thủ trong cao thủ, liếc mắt liền nhìn ra vấn đề trong chiêu số của hai nàng, bắt đầu đánh giá.

- Chiêu này thật là không tệ. Lại xem đối diện ứng phó thế nào...

Một trưởng lão khác cũng gật đầu. Hắn còn chưa nói dứt lời, đã không nhịn được vỗ bắp đùi một cái, hai mắt tỏa ra ánh sáng:

- Lợi hại, lợi hại! Học sinh gọi là Triệu Nhã này cũng thật sự là thiên tài. Một chiêu trường kiếm đâm nghiêng, không chỉ có hóa giải khí thế của thanh trường đao, còn mang theo ý phá không, ngược lại lấy thủ làm công.

- Một lần hành động phá vỡ cục diện, loại thủ đoạn và tâm tính quyết đoán này, ta cũng chỉ nhìn thấy ở trên người của Ngô trưởng lão!

- Phản ứng của nàng nhanh, Tuyết Tình cũng không kém chút nào. Ngươi xem nàng cũng phản kích, trường đao bổ ngang sử dụng cũng vừa vặn, thêm một phần lại có vẻ lực lượng quá nhiều. Thiếu một phần, lại không đủ! Trước đây ta cũng thấy nàng dùng qua đao pháp, lúc nào lại lợi hại như vậy? Sợ rằng so với Bạch trưởng lão, cũng hoàn toàn không yếu hơn!

- So với Bạch trưởng lão? Đùa gì thế!

Tạ Tất viện trưởng lắc đầu:

- Bạch trưởng lão chìm đắm trong đao pháp, không dưới ba mươi năm, cách lĩnh ngộ xuất ra đao ý, chỉ có kém nửa bước, là người sử dụng đao lợi hại nhất ở học viện chúng ta! Vị Mộc Tuyết Tình này mới bao nhiêu tuổi? Cho dù lý giải đối với đao không ít, nhưng khoảng cách với đao ý, khẳng định cũng kém xa!

- Điều này thì ngược lại... Đao ý, đó là khả năng lĩnh hội cực điểm đối với đao mới lĩnh ngộ ra được. Trong một vạn người không có một người. Thiên Vũ vương thành chúng ta cũng chỉ có Phong Đao Quách Đạt năm đó mới đạt tới loại cảnh giới này. Ngay cả Bạch trưởng lão, cũng kém một chút.

- Đúng vậy...

Tạ Tất viện trưởng gật đầu:

- Chân ý của binh khí, không phải dễ dàng lĩnh ngộ như vậy! Không chìm đắm ở phía trên trong thời gian mấy chục năm, tuyệt đối là không có khả năng. Mộc Tuyết Tình tuy rằng lý giải đối với đao rất nhiều, nhưng nếu muốn thật sự đạt được cảnh giới lĩnh ngộ đao ý, còn cần tích lũy không biết bao nhiêu năm... Ta nhổ vào!

Còn chưa nói hết nói, Tạ viện trưởng giống như là nhìn thấy chuyện gì đó, khiến cho hắn không thể tin được, trực tiếp bạo phát ra lời th* t*c.

Thấy hắn thất thố, mấy vị trưởng lão khác cũng nghi ngờ nhìn về phía trước. Vừa nhìn xuống, đồng thời đồng tử của bọn họ co lại. Mỗi một người run rẩy giống như phát điên.

- Điều này... điều này... Làm sao có thể?

Chỉ thấy trên đài, mái tóc đen nhánh của Mộc Tuyết Tình bay múa, váy dài bay phất phới, tôn lên dáng vẻ giống như Lăng Ba tiên tử!

Phía trên trường đao trong tay nàng, một luồng đao khí trắng nõn, phun ra nuốt vào không ngừng, giống như trường xà, chạy xung quanh, khiến người ta một loại cảm giác dữ tợn.

- Đao quang ngang trời, khí tức như điện, đây là... Đao ý!

Cổ họng Tạ Tất viện trưởng chợt khô khốc.

Vừa nói xong đối phương muốn luyện được đao ý, không có khổ công rất nhiều năm thì làm không được, lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Trong lòng hắn chấn động thế nào, có thể tưởng tượng được.

Bạch trưởng lão chìm đắm ở thế giới đao pháp, mấy chục năm cũng chưa từng làm được. Bàng một tiểu cô nương mười mấy tuổi lại hoàn thành... Làm sao có thể?

- Là Liễu lão sư, nhất định là hắn!

Một trưởng lão không nhịn được la lên:

- Tuyết tình nha đầu, ta từ nhỏ đã biết nàng. Trình độ của nàng thế nào ta biết rất rõ. Khoảng thời gian trước, nàng còn ở trước mặt ta biểu diễn qua đao pháp, cách đao ý, chênh lệch cách xa vạn dặm. Thời gian ngắn như vậy, lĩnh ngộ đao ý, không phải nguyên nhân vì hắn, ta thật sự nghĩ không ra lý do nào khác!

- Ta nghe nói Liễu Trình lão sư này hai ngày trước vừa truyền thụ cho nàng một bộ đao pháp. Có thể chính là bộ đao pháp này, khiến cho nàng lĩnh ngộ đao ý hay không?

Một vị trưởng lão trước đó đã đi qua lớp học của Liễu lão sư nói.

- Thời gian ba ngày ngắn ngủi, lĩnh ngộ đao ý... Liễu lão sư này đến cùng làm sao làm được?

- Bất kể làm thế nào làm được, không thể phủ nhận, trình độ hắn dạy học, đã đạt đến mức độ nghe nói cũng thấy kinh người. Tiểu cô nương đối diện kia, sợ rằng phải thua!

- Đúng vậy, đối mặt với cường giả lĩnh ngộ đao ý, điều duy nhất có thể chống lại, chỉ có một. Đó chính là lĩnh ngộ kiếm ý... kiếm pháp vừa rồi của nàng, ta đã thấy!

Tạ Tất viện trưởng lắc đầu:

- Tuy rằng không kém, nhưng cách lĩnh ngộ kiếm ý, còn có một khoảng cách rất lớn. Thua là chuyện tất nhiên...

- Khụ khụ, viện trưởng, điều này lại chưa chắc. Viện trưởng mau nhìn...

Tạ viện trưởng còn chưa nói dứt lời, đã bị một trưởng lão cắt ngăng.

- Thế nào?

Tạ viện trưởng nhướng mày, nghi ngờ nhìn qua.

- Cái đó... trường kiếm của Triệu Nhã kia tuy rằng không giơ lên, nhưng thân kiếm động khẽ, một luồng ánh sáng trắng lưu chuyển. Ta làm sao lại nhìn thấy... giống như là kiếm ý?

Trưởng lão này không nhịn được nói.

- Kiếm ý?

Mọi người nhìn lại.

Trước đó, Triệu Nhã đưa lưng về phía bọn họ, trường kiếm trong tay không giơ lên. Bọn họ lại bị Mộc Tuyết Tình làm cho chấn động, vẫn chưa cẩn thận quan sát/ Lúc này vừa lưu tâm, bọn họ lập tức phát hiện ra điểm không thích hợp.

Chỉ thấy trường kiếm trong tay nữ hài, vang lên âm thanh nức nở. Một luồng ánh sáng trắng chảy xuôi ở trên thân kiếm, giống như vằn nước.

- Gợn sóng chảy xuôi, tiếng kim loại giống như tiếng phượng hót! Thật sự... Là kiếm ý!

Nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều xác nhận.

Triệu Nhã trước mắt này... tự nhiên cũng lĩnh ngộ kiếm ý!

Hai nữ hài mười mấy tuổi, một người lĩnh ngộ đao ý, một người lĩnh ngộ kiếm ý...

Còn có thiên lý hay không?

Trời ạ!

Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không?

Trong vòng ba ngày lĩnh ngộ đao ý, lĩnh ngộ kiếm ý...

Nếu như người khác nói với bọn họ như vậy, bọn họ nhất định sẽ nhổ vào mặt hắn. Hiện tại tận mắt nhìn thấy được, bọn họ đều cảm thấy toàn thế giới sắp phá vỡ, trái tim cũng sắp phải nổ tung.

-...

Tạ Tất viện trưởng khóc.

Vừa nói Mộc Tuyết Tình, không có khả năng lĩnh ngộ đao ý, người ta lại thi triển ra. Vừa nói xong Triệu Nhã phải thua, nàng lại biết xuất ra kiếm ý...

Hai người các nàng hôm nay là cố ý tới đánh vào mặt ta hay sao?

Mấu chốt đánh vào mặt thì cũng thôi...

Đao ý, kiếm ý cái gì... Dễ dàng lại tu luyện được như vậy sao? Hơn nữa còn xuất hiện ở trên người thiếu nữ mười mấy tuổi... Có nhầm hay không!

Trong lúc nhất thời, tất cả trưởng lão bên trong gian phòng đều ngây người tại chỗ, ai cũng nói không ra lời.

............

Thiên Vũ học viện, trong viện của trưởng lão.

Vù vù vù!

Một lão nhân cầm trường đao trong tay, ở trong viện không ngừng múa. Đao phong giống như sóng lớn kinh đào, khiến người ta nhìn một chút, lại chìm đắm vào trong đó, khó có thể rời khỏi.

Vù!

Đao pháp dừng lại, lão nhân thu đao đứng thẳng.

- Đao pháp của lão sư càng lúc càng thuần thục rồi. Sợ rằng còn cách đao ý chân chính, đã không chênh lệch bao nhiêu!

Một người thanh niên vội vàng đưa khăn mặt tới, vẻ mặt cung kính nói.

- Ai!

Lão nhân lắc đầu, trong mắt đầy phiền muộn:

- Tuy rằng những ngày gần đây ta vẫn có thể cảm ngộ được loại cảnh giới đó, thoạt nhìn khoảng cách không xa. Trên thực tế một ngày không lĩnh ngộ, chẳng khác nào cách xa thiên nhai!

Hắn chính là Bạch trưởng lão đám người Tạ viện trưởng vừa nhắc tới.

Hắn chìm đắm ở trong thế giới đao pháp mấy chục năm, trước sau không thể phá cửa tiến vào.

Lại nói tiếp chân ý binh khí đơn giản, trên thực tế rất khó. Có đôi khi cho dù chỉ kém một bước cuối cùng, cả đời sợ rằng cũng chưa chắc có thể đạt được.

- Tin tưởng lão sư chỉ thiếu một kỳ ngộ. Kỳ ngộ đến, nhất định sẽ nước chảy thành sông!

Người thanh niên cũng biết đạo lý này, an ủi một câu.

- Đúng vậy, còn kém kỳ ngộ. Đáng tiếc, đi nơi nào tìm kỳ ngộ?

Bạch trưởng lão cười khổ:

- Nếu như bây giờ có thể có một vị tiền bối lĩnh ngộ đao ý, ta sẽ lập tức bái ông ta làm thầy. Chỉ cần có thể mỗi ngày quan sát loại ý cảnh này, có thể bảo đảm không cần một tháng, là có thể hoàn toàn đột phá! Đáng tiếc... Thiên Vũ vương thành không ai có thể lĩnh ngộ loại ý cảnh này. Những điều này cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi!

Loại đao ý này, lại có thể gặp không thể nói ra. Nếu có một vị tiền bối lĩnh ngộ đao ý, ở trước mặt hắn thi triển đao pháp, hắn có thể rất nhanh lĩnh ngộ, bước ra một bước cuối cùng.

Đáng tiếc, người có thể lĩnh ngộ đao ý, có ai không phải là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy, có ai có khả năng làm lão sư của hắn, mỗi ngày luyện đao cho hắn nhìn?

- Lão sư không cần nóng lòng...

Người thanh niên đang muốn lại an ủi một câu, đột nhiên thấymắt lão sư thoáng cái trợn tròn, hô hấp dồn dập.

Leng keng!

Trường đao được lão sư cầm trong tay coi như trân bảo lại rơi trên mặt đất, vẫn còn không cảm giác được.

- Lão sư...

Lão sư luôn luôn bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên thấy hắn thất thố như vậy, người thanh niên không nhịn được nhìn qua.

- Là đao ý. Có tiền bối ở học viện thi triển đao ý!

Không để ý tới lời hỏi thăm của hắn, sắc mặt Bạch trưởng lão trở nên trắng bệch, kích động tới mức môi run rẩy.

- Đao ý?

Người thanh niên mơ hồ không hiểu.

Cách loại ý cảnh này quá xa. Cho dù có đao ý xuất hiện, cũng không lý giải được.

- Nhanh, nhanh đưa quần áo của ta tới đây, dẫn ta qua. Ta muốn bái vị tiền bối lĩnh ngộ đao ý kia làm sư...

Lại không nhẫn nại được nữa, Bạch trưởng lão xoay người rống to hơn.

Vừa luyện công, hắn đang mặc một bộ quần áo luyện công, có vẻ không đủ nghiêm túc.

Loại tiền bối này, một khi đắc tội, phiền phức lại lớn!

- Vâng!

Người thanh niên cuối cùng đã kịp phản ứng, vội vàng cầm y phục trưởng lão của hắn tới.

Vội vàng khoác lên người, Bạch trưởng lão xoay người rời đi, vọt thẳng về phía phương hướng phát sinh đao ý.

.........

- Lại là đao ý, kiếm ý!

Dưới đài so đấu, Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham đâu còn có nửa điểm phong độ trước đó. Sắc mặt mỗi người trắng bệch, thân thể run rẩy.

Trước đó, thời điểm Mộc Tuyết Tình thi triển đao pháp, Triệu Vũ Tinh đã biết chắc không phải là đối thủ. Hiện tại nàng sử dụng ra đao ý, hắn nhất thời hiểu rõ, đối phương thật sự muốn hạ sát thủ, thực lực hắn như vậy, tuyệt đối sẽ bị lập tức g**t ch*t trong nháy mắt, trốn cũng trốn không thoát.

Trước đây, nữ hài này tuy rằng lợi hại, nhưng so với bọn họ vẫn có chênh lệch rất lớn. Lúc này mới mấy ngày không gặp, nàng lại cường đại như vậy?
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 391: Đao ý kiếm ý2


Vị Liễu lão sư này rốt cuộc là một loại người thế nào. Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, khiến một đệ tử, nắm giữ loại biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy?

- Quyết đấu giữa đao ý và kiếm ý...

Một tiếng la lên, kéo hắn từ trong sự chấn động trở về. Hắn nhìn lại về phía trên đài. Hai nữ hài xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, lại va chạm vào nhau.

Đao quang vút lên trời cao, kiếm quang gào thét.

Đao kiếm vừa tiếp xúc, kình khí cuồng bạo, lập tức giống như trận gió lốc đảo qua, tạo thành vô số đường vân sâu cạn không giống nhau ở trên mặt nham thạch trên đài so đấu.

Nắm giữ chân ý chân khí của binh khí, trở nên vô cùng sắc bén. Người bình thường đụng với, căn bản không chống đỡ được, càng chưa nói tới những nham thạch kia.

- Đáng giận!

Sắc mặt Mộc Tuyết Tình tái xanh.

Học được đao pháp của Liễu lão sư, lĩnh ngộ ra đao ý, hiểu biết của nàng ở trên đao pháp, đã vượt qua người khác rất nhiều. Loại võ kỹ này, Triệu Vũ Tinh cũng có thể dễ dàng đánh bại.

Vốn tưởng rằng ngày hôm nay so tài, sẽ thoải mái vui vẻ, ra tay là có thể nghiền ép.

Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, nàng tiến bước lớn... đối phương còn tiến bước lớn hơn nữa!

Triệu Nhã này trước đó chỉ biết một chút võ kỹ mèo ba chân, ngày hôm nay lại thi triển ra kiếm ý.

Hơn nữa bên trong kiếm ý mang theo thể chất âm hàn, cho dù có đao ý hộ thể, cũng khiến cho nàng càng đánh càng gian khổ, sắp không kiên trì nổi!

- Vị Trương sư này... thật sự lợi hại như vậy sao?

Ba ngày trước, chỉ biết một chút võ kỹ cấp thấp. Ba ngày sau, lại cường đại như vậy. Nếu như phía sau không có Trương sư chỉ điểm, đánh chết nàng cũng không tin.

Cũng chỉ có vị thiên tài siêu cấp danh chấn mười ba vương quốc, ép đầu Mạc Hoằng Nhất cũng không ngẩng lên được, mới có loại bản lĩnh này. Mấy ngày ngắn ngủi khiến một người không biết võ kỹ gì, phát huy ra lực chiến đấu vượt qua bản thân mấy lần.

- Cho dù Trương sư lợi hại, Liễu lão sư chúng ta cũng sẽ không thua ngươi...

Cắn chặt răng, trong lòng nàng sinh ra một sự tàn nhẫn.

Trương sư là lợi hại, là cường đại. Nhưng Liễu lão sư các nàng không kém chút nào!

Không chỉ khiến cho nàng dễ dàng học được đao ý, nàng nhìn thấy được Lộ Trùng vẫn đang tu luyện, nhất thời hiểu rõ, là khủng khiếp tới mức nào.

Ba ngày trước, Lộ Trùng chỉ có Đỉnh Lực cảnh sơ kỳ, cùng nàng vị Ích Huyệt cảnh này chênh lệch cách xa vạn dặm, có thể tiện tay b*p ch*t vài một.

Sáng sớm hôm nay thời điểm đi tới thăm, hắn tự nhiên đã nắm giữ lực lượng Thông Huyền cảnh sơ kỳ!

Thậm chí Thông Huyền cảnh trung kỳ bình thường, cũng không nhất định có thể thắng được.

Thời gian ngắn như vậy, khiến thiên phú Đỉnh Lực cảnh sơ kỳ bình thường, vượt qua tròn hai cấp lớn... loại thủ đoạn này của Liễu lão sư, nàng có tự tin, lại danh sư lợi hại cũng kém hơn. Trương sư cũng không được!

- Danh dự của Liễu lão sư không cho phép bị sỉ nhục, ngày hôm nay ta phải thắng!

Trong lòng nàng gào thét, đao quang trên tay lại tăng mạnh, điên cuồng bổ về phía nữ hài đối diện.

Bên này Mộc Tuyết Tình cắn răng kiên trì, Triệu Nhã đối diện cũng bắt đầu có chút nóng nảy.

Sư tổ thân truyền kiếm pháp, khiến cho nàng lĩnh ngộ kiếm ý, cho rằng có thể dễ dàng nghiền ép. Thật không nghĩ tới đối phương tiến bước không kém hơn so với mình bao nhiêu.

- Thảo nào nàng có thể bảo vệ như thế. Xem ra vị Liễu lão sư này hoàn toàn không có đơn giản một chút nào!

Trước đó bởi vì Trương lão sư cường đại, nàng đã cảm thấy anh hùng thiên hạ không ngoài như vậy.

Giờ phút này nhìn thấy được, nàng mới hiểu ra, người cường đại thật sự quá nhiều.

Chí ít vị Liễu lão sư này, cũng rất mạnh.

- Nàng tuy rằng cũng rất lợi hại, lĩnh ngộ đao ý cũng rất mạnh, đáng tiếc... thể chất không bằng ta!

Thở ra một hơi, hai mắt Mộc Tuyết Tình sáng như điện.

Lực lượng của đối phương cũng rất mạnh, chiêu số cũng rất cao minh. Đáng tiếc, trên phương diện thể chất, nàng kém hơn mình quá nhiều!

Nàng đường đường là thể chất thuần âm, cho dù thực lực bản thân hơi thấp, cũng có thể khiêu chiến vượt cấp. Trước đó, bị giới hạn bởi võ kỹ yếu, nàng mới không phải là đối thủ. Hiện tại lĩnh ngộ kiếm ý, so sánh với đao ý của đối phương, làm sao có thể không chống đỡ được!

- Kết thúc!

Nàng nhướng mày, mái tóc đen nhánh đón gió tung bay. Thể chất thuần âm được toàn lực vận chuyển, tôn lên dáng vẻ nàng giống như tiên nữ không dính bụi trần.

Bộ dạng này, ngay cả Mộc Tuyết Tình tự nhận là mỹ lệ, cũng không kìm lòng được tự cảm thấy xấu hổ.

Thể chất thuần âm, có thể hoàn toàn phát huy ra nữ tính một cách hoàn mỹ. Một khi kích hoạt, không có bất kỳ chỗ thiếu hụt nào. Bất kỳ nữ tử nào cũng đều hướng tới, tha thiết ước mơ.

Vù!

Thể chất phát huy đến cực hạn, trên thân kiếm phun ra nuốt vào kiếm quang, cũng đột nhiên b*n r*, giống như du long, lao thẳng tắp về phía Mộc Tuyết Tình.

Lần này uy lực rất mạnh, đao quang vừa đụng vào, lập tức bị chém thành hai đoạn, hoàn toàn không có chút dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

- A...

Trong phút chốc, Mộc Tuyết Tình biến sắc, trở nên trắng bệch.

Bởi vì... một khi kiếm quang bổ ở trên người, bản thân nàng bị trọng thương không nói, danh dự của Liễu lão sư, cũng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Chỉ có điều, đao quang bị chém đứt, kiếm khí đã đi tới trước mặt. Cho dù nàng muốn biến chiêu cũng không kịp, trốn không trốn nổi, cũng tránh không được. Nàng không thể làm gì khác hơn là hai mắt nhắm lại, chờ đợi kiếm quang đánh trúng.

- Xem ra Mộc Tuyết Tình phải thua...

- Đúng vậy, cái này cũng không có cách nào. Đối mặt với kiếm quang này, đổi lại thành ai, cũng không chống đỡ được!

- Công kích lợi hại như thế, cường giả Thông Huyền cảnh sơ kỳ muốn ngăn cản cũng khó khăn, huống gì Ích Huyệt cảnh!

Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trong lòng mọi người rùng mình, đồng thời lộ ra vẻ thương tiếc.

Hai nữ hài này đều rất ưu tú. Nhưng nếu hai người so tài, khẳng định có một người thất bại. Chỉ là không nghĩ tới, thua lại là nàng...

.........

- Đến cùng có kịch hay gì? Cứ nhất quyết phải kéo ta đi xem? Ta còn có việc, không có thời gian đi theo nàng xem náo nhiệt!

Đi ra khỏi vương cung, thấy Mạc Vũ công chúa cách đó không xa vẻ mặt hưng phấn, Trương Huyền có chút bất đắc dĩ.

Hắn còn muốn đi nghiệp đoàn y sư đọc sách, còn muốn trở về phủ đệ, chỉ điểm cho đám người Triệu Nhã tu luyện... Chuyện cần làm rất nhiều, hắn làm gì có được thời gian rảnh rỗi cùng nàng đi xem náo nhiệt?

- Đừng có gấp. Lập tức đến nơi. Cái trò hay này, ngươi tuyệt đối sẽ rất cao hứng...

Lông mày rướn lên, Mạc Vũ khẽ cười.

Người trước mắt này, ở trước mặt nàng luôn luôn bình tĩnh, lạnh lùng, thoạt nhìn hình như cái gì cũng không biết, trên thực tế bất cứ chuyện gì, cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Hiện tại, hai học sinh của ngươi, chiến đấu vì vinh dự của ngươi, đánh tới khí thế hừng hực, xem ngươi xử lý như thế nào!

- Đây là đi... Thiên Vũ học viện?

Thấy nàng không muốn nói, Trương Huyền biết hỏi cũng vô dụng. Hắn nhìn tuyến đường đi một chút, vẻ mặt nghi ngờ.

Tuyến đường bọn họ đi về phía trước, chính là Thiên Vũ học viện.

Không phải nói đi xem náo nhiệt sao?

Đi học viện làm gì?

Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, theo sát ở phía sau. Vừa tiến vào học viện, hắn lập tức cảm giác được có điểm không thích hợp.

- Tại sao không có ai?

Đang buổi trưa, trong học viện chắc hẳn phải khắp nơi đều là người. Thế nào ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy?

- Đã bắt đầu... Chúng ta nhanh chân lên một chút!

Sắc mặt ngưng trọng, Mạc Vũ công chúa vội vàng đi về phía vị trí đài so đấu.

Trong trường không thấy người nào, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, tất cả đều chạy đi xem náo nhiệt!

Trương sư, Liễu Trình hội trưởng bất kể người nào cũng đều danh chấn vương thành. Học sinh bọn họ so tài, tuyệt đối có thể khiến cho tất cả mọi người quan tâm.

Thấy nàng sốt ruột đi về phía trước, Trương Huyền cảm thấy kỳ quái đi theo sau. Rất nhanh hắn liền thấy không biết bao nhiêu người, đứng ở dưới một đài so đấu, náo nhiệt khác thường.

- Chẳng lẽ có người so tài? Không biết có phải là viện trưởng muốn cùng người quyết đấu hay không? Nếu không làm sao có thể tập trung nhiều người như vậy?

Bị dòng người ngăn cản, trong lúc nhất thời hắn không nhìn thấy được tình huống bên trong. Chỉ có điều, nhìn thấy được nhiều người như vậy đứng ở chỗ này, trong lòng Trương Huyền có suy đoán.

Có thể khiến cho nhiều học sinh như vậy tập trung ở chỗ này, ngoại trừ cấp bậc viện trưởng, hắn thật sự nghĩ không ra người nào có năng lực hiệu triệu lớn như vậy.

- Xem ra, vẫn là Trương sư tốt hơn. Học sinh của hắn lợi hại hơn một ít!

- Cũng không thể nói như vậy. Liễu lão sư mới dạy bốn ngày, lại có hiệu quả này. Ta cảm thấy hắn càng lợi hại hơn!

- Triệu Nhã này thật là xinh đẹp. Từ hôm nay trở đi, nàng chính là nữ thần của ta!

- Không nghĩ tới Mộc Tuyết Tình cũng lợi hại như vậy. Đao ý... Đây chính là đao ý. Từng tuổi này lại lĩnh ngộ được, quá mạnh mẽ...

...

Đi tới phía trước đoàn người, hắn vẫn chưa tiến vào, liền nghe được xung quanh có tiếng bàn luận ầm ĩ.

- Trương sư? Liễu lão sư? Triệu Nhã? Mộc Tuyết Tình?

Trương Huyền sững sờ đứng ngây ở tại chỗ, giống như bị lôi điện đánh trúng, mắt thoáng cái trợn tròn. Sau khi liên hệ rất nhiều chuyện với nhau:

- Sẽ không phải... là hai người bọn họ đang luận võ chứ?

Vào đên Triệu Nhã bị thương, Mộc Tuyết Tình cũng bị thương.

Hai người hình như đều bị người đánh cho bị thương, còn hẹn sẽ tiếp tục chiến đấu.

Ban đầu, hắn thấy, khả năng hai người gặp nhau rất nhỏ. Học sinh dưới thân phận giáo dục khác nhau, không có khả năng biết nhau. Hắn cũng lại không nghĩ đến điểm này.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bọn họ không chỉ gặp gỡ, còn đánh nhau!

Thật hay giả vậy?

Hắn vội vàng nhìn về phía Mạc Vũ cách đó không xa, đã thấy vẻ mặt nàng đắc ý nhìn qua. Hình như vì hắn chịu thiệt, nàng cảm thấy hưng phấn.

Trong lòng hắn thầm rùng mình, không tiếp tục để ý tới đối phương nữa, vội vàng chạy về phía trước, tìm nơi thích hợp. Quả nhiên hắn nhìn thấy rõ ràng hai người đang trên đài so tài.

Không phải là Triệu Nhã và Mộc Tuyết Tình thì là ai!

Vù vù!

Vừa biết được thân phận của hai người, liền thấy thể chất thuần âm của Triệu Nhã vận chuyển, trường kiếm chặt đứt đao quang của đối phương, nặng nề bổ xuống.

Mộc Tuyết Tình... Nguy hiểm trong sớm tối!

- Dừng tay!

Vù!

Bóng người lóe lên, thân pháp thiên đạo vận chuyển, từ trong đám người trong nháy mắt hắn lao qua, xuất hiện ở trên đài so đấu.

...

Vốn tưởng rằng lần này phải thua không thể nghi ngờ, Mộc Tuyết Tình đang nhắm mắt chờ đợi. Nàng lại cảm thấy một ngọn gió gào thét lao tới. Ngay sau đó một bóng người thận trọng ngăn cản trước mặt.

- Lão sư...

Viền mắt đỏ lên, Mộc Tuyết Tình cũng không kìm chế được nữa.
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 392: Lần thứ hai hẹn đấu (1)


Nàng tùy hứng hồ đồ, lão sư không lưu tâm, giúp nàng giải quyết đan độc trong cơ thể, truyền thụ đao pháp thượng thừa, chỉ điểm tu vi, ơn nặng như núi!

Nàng vốn muốn có thể làm việc giúp cho lão sư, vì hắn dương danh, ai biết... tự nhiên thua, hại danh thanh của hắn bị hao tổn...

Cho dù như vậy, hắn cũng không buông tha, rất sợ nàng bị thương tổn, trực tiếp xông lên cứu người!

Lão sư, cảm ơn!

Lão sư, là Tình nhi hồ đồ, vẫn xin ngươi tha thứ cho!

Lão sư, sau này ta lại không dám nữa...

Mộc Tuyết Tình xiết chặt nắm đấm.

Lão sư trước mắt, tuy rằng tuổi không lớn lắm, lại lớn giống như núi, khiến cho nàng đi tới không còn mê man nữa.

Khiến cho nàng tu luyện nắm giữ động lực lớn hơn nữa!

...

Triệu Nhã đối diện đang rầu rĩ một kiếm này đến cùng bổ xuống hay không, lại thấy một bóng người ngăn cản trước mặt ở Mộc Tuyết Tình.

Là một người thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, sắc mặt có chút ngả vàng.

Ầm!

Dưới quán tính, trường kiếm không dừng lại, đánh thẳng xuống.

Người thanh niên nhướng mày, bàn tay vươn ra, ngón giữa uốn cong, nhẹ nhàng b*n r*.

Coong!

Đầu ngón tay và thân kiếm vừa tiếp xúc, Triệu Nhã nhất thời cảm thấy lòng bàn tay đau đớn một hồi. Trường kiếm gãy thành hai đoạn, tuột ra khỏi tay, bay thẳng ra ngoài.

Bịch bịch!

Lui về sau hai bước, Triệu Nhã điều chỉnh hít thở. Lúc này nàng mới hiện đối phương không có ý công kích nàng, chỉ là búng cho trường kiếm bay đi. Bởi vì lực lượng trong kiếm quá mạnh mẽ, lúc này mới bị cắt ngang trong nháy mắt.

- Lợi hại!

Đồng tử nàng co lại.

Vừa rồi toàn bộ thể chất khai hỏa, kiếm quang quét ngang, ngay cả nàng cũng có phần không khống chế được. Đối phương chỉ một ngón tay lại phá hỏng. Hơn nữa không tổn thương nàng chút nào. Phần năng lực quan sát và thực lực này, quả thực nghe thôi cũng rợn cả người. Không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng khó có thể tin được!

- Không biết vị tiền bối này, vì sao phải ngăn cản chúng ta so đấu!

Tuy rằng chấn động kinh ngạc, trên mặt nàng lại hoàn toàn không có chút hoảng loạn, liền ôm quyền, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

- Các nàng thực sự... hồ đồ!

Vung cánh tay, Trương Huyền kêu lên một tiếng phiền muộn.

Nàng nói hai người các nàng đi, cho dù luận võ, cũng tìm người khác. Đều là đệ tử của ta, chỉ có điều một người dùng tên giả, ngụy trang một chút mà thôi. Về phần phân cao thấp với nhau, đánh nhau sao?

Một người được truyền thụ kiếm pháp, một người muốn học tập đao pháp, còn tưởng rằng làm cái gì. Dù thế nào hắn cũng không thể ngờ được, hai người chạy đến đây đánh tới khí thế hừng hực.

Ta ngất!

Đây là tranh danh dự cho ta sao?

Là tới đây khiến cho ta mất mặt thì có!

Thảo nào vẻ mặt Mạc Vũ cổ quái. Nói cũng phải. Con mẹ nó... điều này thật đúng là náo nhiệt!

- Nói vậy vị này chính là Liễu lão sư!

Đoán được thân phận c*̉a người thanh niên đối diện, Triệu Nhã bước lên trước, trên mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên định:

- Học sinh của các hạ nói lời sỉ nhục lão sư của ta. Làm học sinh, cùng nàng so tài, là giữ danh dự cho lão sư, quang minh chính đại. Vì sao đến trong miệng của các hạ lại biến thành hồ đồ?

- Ừ?

Trương Huyền sửng sốt.

Hắn nói "hồ đồ", là lấy thân phận Trương Huyền, quát mắng học sinh không tính là gì cả. Nhưng nếu sử dụng thân phận Liễu lão sư, chẳng khác nào đang khinh thường đối phương.

Học sinh so đấu với nhau, ngươi là một lão sư xông lên ngăn cản không nói, còn nói đối phương "hồ đồ", không phải càn quấy là cái gì?

Dựa vào cái gì học sinh ngươi đánh ta, là đương nhiên. Ta đánh học sinh của ngươi, lại xem như là hồ nháo?

- Được rồi. Chuyện ngày hôm nay, dừng ở đây. Các ngươi trở về đi!

Không nghĩ tới một thân phận ngụy trang, lại bị học sinh của mình nghi vấn, Trương Huyền đau đầu một hồi.

Gây ra cái ô rồng này, cũng thực sự choáng váng.

Trước đó, thời điểm hai nàng học tập kiếm pháp đao pháp, chỉ cần có chút lưu ý, cũng không đến mức bị nhiều người đứng ngoài xem như vậy!

- Trở lại? Dựa vào cái gì phải trở lại? Mộc Tuyết Tình này so tài thua, phải lập tức nói xin lỗi trước, thừa nhận vị Liễu lão sư này của nàng không bằng Trương sư của chúng ta. Bằng không, cho dù chuyện này đến tai nghiệp đoàn giáo sư, đến tai Danh Sư Đường, ta cũng không lùi bước!

Một tiếng gầm thét phẫn nộ vang lên. Trịnh Dương bắt đầu nhảy lên, nổi giận đùng đùng.

Hắn thật sự tức giận.

Học sinh đánh không lại, lão sư chạy tới... Ngươi nói vậy là có ý gì?

Chỉ ngăn cản ngược lại cũng thôi, còn nói chúng ta hồ đồ, chuyện này dừng ở đây... Đã thấy kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua kẻ không biết xấu hổ như vậy.

Đường đường là lão sư, thua còn không muốn thừa nhận sao?

- Không sai. Trước khi so tài đã nói rõ, lẽ nào không thua nổi?

- Thua thì thua, thắng thì thắng, còn muốn quịt nợ phải không?

- Không biết xấu hổ!

Đám người Viên Đào Lưu Dương Vương Dĩnh cũng đi lên, mỗi một người đều nổi giận đùng đùng.

- Ta thua, cũng là do ta học nghệ không tinh, không có vấn đề gì với lão sư!

Thấy lão sư của mình bị đối phương nghi vấn, Mộc Tuyết Tình tiến lên một bước.

Vốn định chiến thắng, giành vinh dự cho lão sư, không nghĩ tới lại làm cho hắn rơi vào cục diện lúng túng như thế, nàng cắn răng:

- Nếu nói xin lỗi, cũng chỉ đại biểu cá nhân ta, không có nghĩa là lão sư không bằng Trương sư của các ngươi!

- Thật thú vị... Nói nửa ngày như vậy, chính là không muốn nhận thua? Ba ngày trước nàng không có khả năng nói như vậy. Thế nào, đánh không lại, không muốn thừa nhận sao?

Trịnh Dương lạnh lùng nhìn chăm chú qua.

Ba ngày trước, nàng lại rất kiêu ngạo nói, Trương sư cũng không sánh bằng Liễu lão sư các nàng, hơn nữa còn giao hẹn thua sẽ thừa nhận. Ngày hôm nay nàng lại đổi giọng, tưởng chúng ta dễ bị khi dễ sao?

- Lập tức nói lời xin lỗi, thừa nhận Liễu lão sư của nàng không bằng Trương sư chúng ta. Chuyện ngày hôm nay đến đây lại kết thúc. Bằng không, đừng trách chúng ta không khách khí!

Lưu Dương cũng bước lên trước.

- Ta...

Sắc mặt Mộc Tuyết Tình tái xanh.

Một khi nàng ở chỗ này thừa nhận, sau này bảo Liễu lão sư nàng như vậy làm sao sống được ở học viện?

- Được!

Thấy mấy hài tử này ép buộc đối với lão sư hắn, Trương Huyền càng phiền muộn hơn:

- So tài ngày hôm nay xem như không phân thắng bại. Tất cả đều trở về đi!

Những chuyện khác cũng không thấy các ngươi để ý như vậy.

Nếu học sinh của mình, thừa nhận mình không bằng mình...

Chuyện gì thế này!

- Không phân thắng bại?

- Dựa vào cái gì tính là không phân thắng bại?

...

Không nghe lời này còn tốt. Vừa nghe, đám người Trịnh Dương liền muốn bùng nổ. Ngay cả Triệu Nhã sắc mặt cũng trầm xuống.

Ra mắt không biết xấu hổ, chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy!

Rõ ràng thua, không thực hiện lời đánh cược ngược lại cũng thôi, lại còn mặt dày nói không phân thắng bại!

Vốn đang cảm thấy vị Liễu lão sư này giảng bài tốt, được cho là thiên tài, hiện tại thiên tài cái lông!

Làm gì có thiên tài thua không thừa nhận?

Làm gì có được thiên tài giả vờ giả vịt, ở chỗ này lấy thân phận sư trưởng nói chuyện?

Ta biết ngươi là ai sao? Ở chỗ này giả vờ, giả vờ cái lông a!

Quả thực không biết xấu hổ đến cực điểm!

- Triệu Nhã không thắng, Mộc Tuyết Tình cũng không có thua. Không tính là không phân thắng bại, tính cái gì? Đều trở về đi. Đừng ở chỗ này hồ đồ! Bằng không, ta nói với lão sư các ngươi, để cho hắn cố gắng dạy dỗ một trận!

Trương Huyền xua tay.

Không tuyên bố không phân thắng bại, cũng không có cách nào.

Nói Triệu Nhã thắng lợi, đó chính là nói Liễu Trình mình ngụy trang này không bằng Trương Huyền. Sau này thân phận vạch trần, không phải mất hết mặt mũi sao?

Nói Mộc Tuyết Tình thắng lợi, vậy đại biểu, Trương Huyền không bằng Liễu lão sư...

Hiệu quả cùng cấp!

Chuyện gì thế này.

Bất kể nói thế nào, bị tổn thương cũng là hắn.

Cùng với phiền toái như vậy, còn không bằng đừng nói nhảm, trước đuổi đám hài tử này về rồi lại nói sau.

- Ngươi...

Không vừa nghĩ tới Liễu lão sư này vô sỉ không biết xấu hổ như vậy. Thua không thừa nhận, còn quang minh chính đại như vậy. Đám người Triệu Nhã đều cảm thấy tức muốn nổ phổi.

......

- Liễu lão sư làm vậy có chút không ổn!

Đám người Tạ viện trưởng cũng không nhịn được lắc đầu.

- Hắn lại không nên xuất hiện. Học sinh tranh đấu với nhau, hắn là một lão sư dính vào làm cái gì?

Một trưởng lão hừ nói.

- Nói là như vậy. Nhưng nếu như quả thật không ngoài tay, Mộc Tuyết Tình nhất định sẽ bị thương. Thân là lão sư, dù sao cũng không có khả năng trơ mắt nhìn nàng bị thương, lại không đi ngăn cản!

Tạ viện trưởng nói.

- Điều này ngược lại cũng đúng...

Mọi người gật đầu.

Thân là lão sư, có trách nhiệm giảng dạy, cũng có nghĩa vụ bảo vệ học sinh của mình không bị tổn thương. Không nói vị Liễu lão sư này, đổi lại là bọn họ, để cho học sinh của mình bị người đánh tổn thương, khẳng định bọn họ cũng làm không được.

- Hiện tại học viện cũng rất khó xử. Giúp Liễu lão sư, nhất định khiến cho Trương sư bất mãn, Giúp Trương sư, Liễu lão sư khẳng định cũng sẽ mất hứng. Bất kể nói thế nào, hắn cũng không phải là lão sư bình thường, mà là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư. Một mực không ra tay, hai bên khẳng định đều sẽ tức giận. Dù sao, các nàng so đấu, chúng ta không những không ngăn cản, còn mặc cho bọn họ tự do...

Tạ viện trưởng xoa xoa mi tâm, cảm thấy đau đầu vô cùng.

Mới vừa rồi vẻ mặt còn hưng phấn, bất kể hai nữ hài này ai thắng, Thiên Vũ học viện đều sẽ có danh tiếng vang xa, thu được ngư ông đắc lợi.

Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới sẽ tiến triển đến bước này.

Cái này thì hay rồi. Toàn bộ học viện đều có phần không biết làm sao.

- Thật sự không được... Viện trưởng, ngài đứng ra, mời Trương sư và Liễu lão sư ngồi chung một chỗ, làm quen một chút. Đều là thiên tài, có thể sẽ tỉnh táo luyến tiếc lẫn nhau, bội phục lẫn nhau!

Một trưởng lão đưa ra ý kiến.

Tạ viện trưởng do dự.

- Như vậy là hay nhất. Nhưng Trương sư hiện tại đang sát hạch danh sư nhị tinh, không ở vương thành. Một khi biết được mâu thuẫn, không muốn qua, vậy phải làm thế nào?

Lại một một trưởng lão nói.

Mời ngồi chung một chỗ, là có thể hóa giải mâu thuẫn. Nhưng cần phải mời được đương sự đi theo mới được. Liễu lão sư thân là lão sư của học viện, sẽ đơn giản chút.

Nhưng Trương sư là danh sư nhị tinh. Nếu chẳng may hắn không tới, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ uổng công.

- Thôi đi. Chỉ có thể để ta mặt dày đi mời. Ta là danh sư nhất tinh, bất kể nói thế nào, Trương sư chắc hẳn cũng sẽ cho chút thể diện!

Do dự một chút, Tạ viện trưởng lắc đầu, nói tiếp:

- Còn nữa, chuẩn bị cho ta mấy tấm vé học viện. Ta muốn tặng cho mấy học sinh của Trương sư. Sau này bọn họ muốn đến học viện, có thể tiến vào bất cứ lúc nào. Muốn sách, hoặc cần tài nguyên gì, cũng không cần ngăn cản!

- Vâng!

Một trưởng lão gật đầu.

......

Phía dưới đài so đấu vốn có Mạc Vũ công chúa đang chờ. Nàng cũng hoàn toàn bối rối.

Nàng vốn tưởng rằng hai nhóm học sinh thân phận khác nhau của Trương Huyền so đấu, khẳng định tương đối thú vị. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, ầm ĩ thành như vậy.

Đến lúc này, Trương Huyền thật sự quá lúng túng.

Không quan tâm để cho phía nào giành thắng lợi, đối với danh dự của hắn đều có tổn hại, biến thành thế cưỡi trên lưng cọp.

- Phải ngăn cản...

Nghĩ vậy, nàng không nhịn được đẩy đoàn người ra, đi tới.

- Triệu Nhã Trịnh Dương...

- Mạc sư!

Đám người Triệu Nhã đang ở trong cơn giận dữ, nhưng vẫn lập tức nhận ra được vị công chúa này. Lão sư đối với nàng có nửa nghĩa sư đồ, được xem là đồng môn.

Trước đây, thời điểm lão sư sát hạch danh sư, ở Danh Sư Đường bọn họ đã gặp được.

- Nếu không... các ngươi đi về trước đi! Nếu như Trương sư biết các ngươi ở chỗ này cùng người của Thiên Vũ học viện ầm ĩ lên, khẳng định cũng sẽ mất hứng!

Mạc Vũ gật đầu, mở miệng khuyên can.

Nếu không phải nàng có tư tâm, Trương Huyền sớm biết rằng chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không phiền toái như vậy.
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 393: Lần thứ hai hẹn đấu (2)


Nghe nói như thế, đám người Triệu Nhã nhìn nhau, thoáng hiện ra vẻ do dự.

Bọn họ tiếp xúc với Trương sư trong thời gian không lâu, cũng biết hắn luôn luôn không thích phiền phức.

Nếu như biết đám người mình chạy đến Thiên Vũ học viện đại náo, thậm chí cùng một lão sư thiếu chút nữa trở mặt, sợ rằng thật sự sẽ mất hứng.

Nhưng cứ như vậy rời đi, bọn họ làm sao có khả năng nuốt được lửa giận trong lòng?

- Mạc sư, ngươi là danh sư, cũng cho chúng ta nói một lời công bằng giúp chúng ta. Vừa rồi so tài, nếu như không phải hắn nhúng tay vào, Mộc Tuyết Tình phải thua không thể nghi ngờ. Thua không thừa nhận ngược lại cũng thôi, lại còn nói không phân thắng bại...

Trịnh Dương tức giận mở miệng.

- Được rồi, bất kể nói thế nào Liễu lão sư cũng là lão sư, chừa cho hắn một chút mặt mũi. Về phần Trương sư bên kia, ta sẽ thay các ngươi giải thích. Hắn sẽ không tức giận cũng sẽ không trách tội các ngươi!

Thấy hắn còn nói không ngừng, Mạc Vũ rất sợ hắn nói tiếp, càng khiến cho mọi việc khó có thể kết thúc, vội vàng truyền âm.

- Làm phiền Mạc sư!

Trịnh Dương vẫn muốn nói tiếp, bị Triệu Nhã cắt ngang.

- Ừ!

Mạc Vũ gật đầu.

Triệu Nhã xoay người nhìn về phía Trương Huyền, mở miệng:

- Liễu lão sư, gọi ngươi một tiếng lão sư, là nể mặt Thiên Vũ học viện. Nếu ngày hôm nay ngươi nói không phân thắng bại, vậy xem như là không phân thắng bại! Chỉ có điều... Mộc Tuyết Tình, ba ngày sau, ta vẫn khiêu chiến với nàng. Nàng có dám nhận hay không?

- Thế nào lại không dám!

Mộc Tuyết Tình cắn răng.

- Vậy là tốt rồi. Hi vọng ba ngày sau so tài, Liễu lão sư lại không nên nhúng tay nữa. Ta cũng hi vọng ngươi thua, sẽ không lại không thừa nhận nữa!

Triệu Nhã vung ống tay áo, nhìn Mạc Vũ ôm quyền, nói:

- Mạc sư, từ biệt!

Nói xong, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Huyền, sau đó dẫn theo mọi người xoay người đi ra ngoài.

- Ách...

Trương Huyền không nghĩ tới mình đã chạy tới ngăn cản, không những không thành công, còn để cho các nàng hẹn trận thứ ba. Mấu chốt nhất... còn bị học sinh của mình ghi hận. Hắn xoa xoa mi tâm, vẻ mặt đau khổ gượng ép.

Chuyện gì thế này!

Đúng là nằm cũng bị thương. Cũng quá gài bẫy đi!

- Trước đó vì sao nàng không nhắc nhở ta...

Hắn đầy phiền muộn, quay đầu lại nhìn về phía Mạc Vũ.

- Ta...

Mạc Vũ sắc mặt đỏ lên.

Nàng vốn có nghĩ hai học sinh đùa giỡn, không ảnh hưởng tới toàn cục. Nhưng không ngờ được bầu không khí lại xấu hổ như vậy...

Nàng đang không biết trả lời như thế nào, linh cơ thoáng động, truyền âm qua:

- Thật ra, như vậy cũng tốt. Có cạnh tranh, hai nhóm học sinh của ngươi cũng sẽ cố gắng tu luyện. Ngươi xem... Triệu Nhã và Mộc Tuyết Tình, tiến bước nhanh bao nhiêu...

Nàng nói như vậy chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ. Trương Huyền nghe được vào trong tai, lại là sửng sốt.

Khoan hãy nói, hai người có cạnh tranh, quả thật liều mạng tu luyện, tiến bước cũng rất lớn.

Mình truyền thụ kiếm pháp, đao pháp, mặc dù là bản rút gọn, thích hợp cho các nàng tu luyện hơn, nhưng muốn hoàn toàn nắm giữ, lĩnh ngộ xuất ra kiếm ý, đao ý, không mười ngày nửa tháng rất khó làm được. Nhưng trong thời gian hơn hai ngày ngắn ngủi, bọn họ đều hoàn thành... Đủ thấy mức độ khắc khổ của hai người.

Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là... trải qua loại so tài này, mức độ Mộc Tuyết Tình tín nhiệm hắn, càng nhanh tăng.

- Được rồi, cứ như vậy đi... Ngàn vạn lần đừng để lộ thân phận của ta!

Nàng có chút do dự, không thể làm gì khác hơn là không nói thêm nữa.

Chuyện đã như vậy chính là ván đã đóng thuyền. Nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô ích. Dù sao nàng cũng không khả năng đi nói khắp nơi, Liễu Trình chính là Trương Huyền, các ngươi là sư huynh đệ đồng môn?

Thật sự nói như vậy, sát hạch danh sư nhị tinh chỉ sợ cũng không cần tiếp tục tiến hành, gần như lại hủy bỏ.

- Lão sư, xin lỗi...

Mộc Tuyết Tình đi tới trước mặt, vẻ mặt xấu hổ.

Trương Huyền lắc đầu, đang muốn an ủi một câu, lại thấy trong đoàn người lập tức bị đẩy ra. Một lão nhân vội vã chạy tới:

- Tiền bối vừa rồi thi triển đao ý ở nơi nào? Vẫn mong thu ta làm học sinh. Tại hạ Bạch Hâm, lý giải đối với đao pháp đã rất sâu, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ danh tiếng của lão sư...

-...

Trương Huyền, Mộc Tuyết Tình.

-...

Mạc Vũ.

-...

Mọi người.

...

- Đáng giận! Đáng giận!

Trên đường đi trở về phủ đệ, đám người Trịnh Dương sắc mặt mỗi người đều xanh cả lại, thâm trầm đáng sợ.

Nhớ tới sắc mặt đáng giận của Liễu lão sư kia, bọn họ đã cảm thấy lửa giận thiêu đốt.

- Triệu Nhã, nàng làm gì lại ngăn cản ta? Nói thật, nếu không phải vì nàng lôi kéo, ta cũng muốn lên Sư Đài Chiến!

Trịnh Dương hừ nói.

- Sư Đài Chiến? Vị Liễu lão sư này chỉ tiện tay, một ngón đã phá vỡ trường kiếm của ta, đối với nắm chặt thời cơ đã lên đến đỉnh phong, năng lực quan sát mạnh mẽ. Sợ rằng không kém Trương sư. Cho dù tu vi có giảm thấp xuống, chúng ta cũng tuyệt đối không phải là đối thủ!

Triệu Nhã lắc đầu.

- Cho dù không phải là đối thủ lại như thế nào? Hắn làm vậy rõ ràng là khi dễ người! Che chở cho học sinh của mình, thua không thừa nhận. Ta vẫn là lần đầu tiên thấy lão sư không biết xấu hổ như vậy. Cho dù đánh không thắng, cũng quyết không để cho hắn đẹp mặt!

Trịnh Dương cắn răng.

- Trịnh Dương nói không sai. Cũng tại thực lực của ta không tốt. Nếu thực lực mạnh, khẳng định sẽ dạy dỗ một trận, khiến cho hắn đẹp mặt!

Viên Đào ở một bên thổi gió, không chê chuyện lớn.

- Được, vị Liễu lão sư này tuy rằng vô sỉ, nhưng quả thật cũng có bản lĩnh. Lần này nếu không phải thể chất của ta cường hãn, sư tổ lại truyền thụ kiếm pháp, người thua nhất định là ta! Việc cấp bách, không phải ở chỗ này chửi bới, mà là nghĩ biện pháp nâng cao thực lực. Nếu không ba ngày sau thua, người khó chịu chính là chúng ta!

Triệu Nhã cắt ngang lời hai người bàn luận.

- Điều này thật ra cũng đúng...

Mấy người gật đầu.

Loại tình huống vừa rồi, hẹn chiến là tất nhiên. Nếu không, đối phương khẳng định cho rằng đám người mình dễ khi dễ, danh dự của Trương sư, bị xem thường.

Nhưng thời gian ba ngày ngắn ngủi, để Mộc Tuyết Tình kia trưởng thành đến mức Triệu Nhã thiếu chút nữa đánh không lại, đủ thấy năng lực của vị Liễu lão sư này, quả thật đáng sợ.

Hiện tại Trương sư không ở đây, ba ngày sau so tài, nếu như Triệu Nhã thua, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô ích!

- Trương sư không ở đây, chúng ta chỉ có thể khẩn cầu sư tổ, hi vọng hắn có thể chỉ điểm giúp một chút... Mấy ngày tới các ngươi cũng phải cố gắng tu luyện. Vạn nhất đối phương lại thua không thừa nhận, cùng lắm thì chúng ta lại khiêu chiến sư đài chiến đấu, ầm ĩ một trận long trời lở đất!

Tay ngọc vung, hai mắt Triệu Nhã tỏa sáng, lộ ra tư thế oai hùng hiên ngang. Trước đây nghe được người khác bàn luận Lục Tầm không bằng Trương lão sư, đã trực tiếp chạy tới tìm phiền toái, đủ thấy nàng cũng một người không sợ chuyện.

Đối phương một lần vô sỉ ngược lại cũng thôi. Hai lần vô sỉ, vậy đừng trách bọn họ không nể tình!

Ở Thiên Huyền vương quốc, Lục Tầm lão sư còn có thể đánh. Hiện tại chỉ là một Liễu lão sư mà thôi. Cùng lắm thì liên thủ đánh một trận, cũng không có gì!

- Được, ta chờ chính là những lời này...

Trịnh Dương gật đầu nhìn về phía đám người Vương Dĩnh, Viên Đào:

- Thế nào? Nếu như Liễu lão sư này vẫn vô sỉ như vậy, có dám làm ầm ĩ lớn chuyện hay không?

- Có gì không dám? Liễu lão sư cái gì, xử hắn là được!

Viên Đào rít gào.

- Ta cũng sẽ không sợ hãi!

Lưu Dương gật đầu.

- Tính ta một người!

Ánh mắt Vương Dĩnh cũng kiên định.

- Vậy là tốt rồi. Cứ quyết định như vậy đi...

Mấy người thương nghị xong, cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, đi nhanh về phía phủ đệ. Vừa tới đến cửa viện, bọn họ liền nhìn thấy có hai bóng người đứng ở bên ngoài.

- Làm phiền hai vị đi vào bẩm báo, nói ta là người quen cũ ở Hồng Liên thành, đặc biệt tới bái kiến Bạch y sư!

Một người trong đó dáng vẻ như quản gia, đứng ở trước mặt hộ vệ, nói.

- Vâng!

Nghe được là người quen cũ của Bạch y sư, hộ vệ có chút do dự, đi về phía trong. Thời gian không lâu, chỉ thấy Bạch y sư theo ở phía sau, đi ra.

- Bạch y sư, chúng ta lại gặp mặt!

Nhìn thấy được Bạch Thiềm, vẻ mặt hai người hưng phấn. Ngược lại vẻ mặt Bạch Thiềm mê man:

- Hai vị là...

- A?

Thấy hắn không nhận ra mình, hai người cảm thấy kỳ quái một hồi. Người dáng vẻ giống như quản gia không nhịn được nói:

- Bạch y sư, ta là Lộ quản gia. Vị này chính là lão gia nhà chúng ta đại dược vương. Ngươi thế nào...

Hai người này, chính là đại dược vương và Lộ quản gia ở Hồng Liên thành.

Chuyện Độc Điện đã được dẹp yên, đại dược vương làm bằng hữu của đặc sứ "sư thúc tổ", nhận được coi trọng lớn hơn nữa, lại không ai dám cho hắn ăn khế ước cổ.

Người khác không biết đặc sứ "sư thúc tổ" là ai, nhưng đại dược vương lại biết rõ ràng, chính là vị Bạch Thiềm y sư Thiên Vũ vương thành này.

Lần này, vừa vặn vương thành có giao dịch dược liệu, hắn lại dẫn Lộ quản gia tới, nhân cơ hội thăm hỏi, làm tốt quan hệ.

Bạch Thiềm làm danh nhân trong vương thành, hiện tại càng leo lên Trương Huyền danh sư. Hỏi thăm nơi ở vẫn rất đơn giản. Thời gian không lâu bọn họ liền tìm đến được đây.

Chỉ là... Khuôn mặt không đổi, thế nào Bạch y sư lại không biết hai người mình?

- Đại dược vương?

Bạch Thiềm nhất thời run rẩy.

Hắn sở dĩ ở vương thành lăn lộn có uy tín danh dự, cũng bởi vì Trương sư mượn dung mạo của hắn, chữa trị cho đại dược vương. Không nghĩ tới bản thân người này tự nhiên lại tới đây.

- Đại dược vương, thật ra người trước đây cứu chữa cho ngài cũng không phải ta, mà là... Trương sư. Chuyện là thế này...

Hắn không dám giấu diếm, nói kỹ càng tỉ mỉ mọi chuyện một lần.

- Hóa ra là Trương sư... Không biết hiện tại hắn ở nơi nào? Lại có thời gian rảnh để cho chúng ta bái kiến hay không?

Nghe được lại là loại tình huống này, đại dược vương, Lộ quản gia đều sửng sốt, tùy tiện nói.

Đặc biệt là đại dược vương. Hắn từng tận mắt nhìn thấy Trương Huyền thay đổi diện mạo, rất nhanh liền tin tưởng.

- Trương sư đang sát hạch danh sư nhị tinh, không ở trong phủ đệ...

Bạch Thiềm giải thích một câu, đang muốn nói tiếp, đột nhiên nhìn thấy được đám người Triệu Nhã đi tới. Hắn vội vàng giới thiệu:

- Mấy vị này chính là cao đồcủa Trương sư. Nếu như hai vị muốn chuyển lời cho Trương sư cái gì, nói với bọn họ là được!

- Học sinh của Trương sư?

Đại dược vương và Lộ quản gia vội vàng ôm quyền.

Trương sư lại là đặc sứ sư thúc tổ, bối phận cực cao. Cho dù học sinh của hắn tuổi không lớn lắm, hai người cũng không dám chậm trễ.

- Đại dược vương?

Nghe giới thiệu xong, tất cả đám người Triệu Nhã đều nhất thời kinh sợ:

- Đại dược vương của Hồng Liên thành sao?

Trên đường tới Thiên Vũ vương quốc, bọn họ đã nghe Lưu sư giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ, biết địa vị và quyền thế của vị đại dược vương này.

Không nghĩ đến người này đối với lão sư cung kính như thế.

- Lão sư ra khỏi thành thí luyện, đại khái cần năm, sáu ngày mới có thể trở về. Không biết đại dược vương có chuyện gì, có thể chuyển cáo với chúng ta. Khi nào lão sư trở về, chúng ta lại nói cho hắn biết một tiếng!

Triệu Nhã nói.

- A, không có chuyện gì. Chính là vừa vặn đi ngang qua Thiên Vũ vương thành, tới bái phỏng một chút!

Nghe Trương Huyền không ở đây, đại dược vương có chút thất vọng:

- Nếu Trương sư không ở đây, chúng ta liền cáo từ!

- Tạm thời không vội...

Viên Đào vội vàng tiến lên, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn qua:

- Ta nghe nói... Ngài và Độc Điện có quan hệ mật thiết, có phải trong tay cũng có một chút độc dược hay không?

- Cái này...

Đại dược vương không nghĩ tới hắn hỏi trực tiếp như vậy, xấu hổ cười:

- Đúng là có một chút!

- Như vậy, có loại có thể khiến cho cường giả Thông Huyền cảnh chịu đau khổ, lại không mất mạng hay không? Ta muốn mua một ít...

Ánh mắt Viên Đào nhất thời sáng lên.

- Khiến cho cường giả Thông Huyền cảnh chịu khổ, lại không mất mạng?

Đại dược vương không biết hắn cần thứ này làm gì, nên có chút do dự, nhưng lại lập tức gật đầu:

- Quả thật có... Nếu như ngươi muốn dùng, cho ngươi là được, không cần phiền phức! Chỉ có điều, phải cẩn thận. Thứ này dược lực cực lớn. Cho dù cường giả Tông Sư không cẩn thận dùng, cũng sẽ bị thua thiệt!

Nói xong cổ tay hắn lật một cái, một cái bình ngọc xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 394: Mộc đan sư


- Quá tốt!

Viên Đào hưng phấn cười hắc hắc, vội vàng tiếp nhận, cất vào trong người.

- Chúng ta lại cáo từ trước!

Trương sư không có ở đây, tiếp tục ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, đại dược vương cùng Lộ quản gia xoay người rời khỏi đó.

Hai người vừa đi, đám người Trịnh Dương lại nhìn về phía Viên Đào.

- Ngươi chuẩn bị thuốc này làm gì?

Đồ của Độc Điện vô cùng khủng khiếp. Ai cũng không muốn dính vào. Viên Đào thì hay rồi, trực tiếp muốn một lọ. Thật không biết hắn suy nghĩ điều gì.

- Tuy rằng ba ngày sau Triệu Nhã sẽ cùng Mộc Tuyết Tình kia tiếp tục so tài. Nhưng Liễu lão sư kia, ta càng nghĩ càng giận. Không trả thù một chút, thật sự nuốt không trôi!

SAnh mắt Viên Đào lóe lên.

- Ý của ngươi là... Muốn dùng độc dược này, khiến cho hắn chịu chút vị đắng?

Ánh mắt Trịnh Dương cũng nhất thời sáng lên.

- Không sai! Một ngón tay đánh gãy trường kiếm của Triệu Nhã, còn đuổi chúng ta đi, giả vờ giả vịt cái gì? Biểu hiện thực lực sao? Ta lại ghét loại giả vờ giả vịt này!

Viên Đào nghiến răng nghiến lợi.

Hắn là một cô nhi, từ nhỏ lại không sợ trời không sợ đất, bây giờ đối với Liễu lão sư này căm thù đến tận xương tuỷ, tất nhiên muốn hãm hại một chút. Cho dù hãm hại không, cũng phải khiến người đó khó chịu!

- Hắc hắc, cái này ta thích. Đến lúc đó gọi ta...

Trịnh Dương nở nụ cười.

Nhìn thấy được âm mưu quỷ kế của hai người, Triệu Nhã không nhịn được lắc đầu.

Tuy rằng đối với loại chuyện như vậy nàng không đồng ý, chỉ có điều lại không phản đối.

Thế giới tu luyện, nếu như người người đều nhân từ, cũng không đến mức cạnh tranh kịch liệt như vậy.

...

Trương Huyền không biết mấy học sinh của mình, đang bực bội nghĩ biện pháp hại chết hắn. Lúc này, hắn đang ngồi ở trong phòng học, nhìn Bạch trưởng lão càn quấy trước mắt bất đắc dĩ một hồi.

Người này xông tới, lại muốn bái sư, làm cho hắn cũng có chút bất đắc dĩ.

Ngươi nói ngươi một trưởng lão nổi danh của học viện, bái sư thì bái sư, lại bái học trò ta, còn lý lẽ ngay thẳng như vậy... tính là cái gì?

- Bạch trưởng lão, ta thật sự không thể làm lão sư của ngươi... Đao pháp là do lão sư sáng chế. Không được hắn đồng ý, ta không thể truyền ra ngoài, xin hãy tha lỗi!

Phí cả buổi, mới nói cho Bạch trưởng lão rời khỏi đó, Mộc Tuyết Tình đi tới trước mặt Trương Huyền, sắc mặt đỏ lên:

- Lão sư, học sinh khiến cho lão sư mất mặt!

- So tài cũng đã kết thúc, rầu rĩ cũng vô dụng!

Trương Huyền lắc đầu.

Tuy rằng bị hai nhóm học sinh gài bẫy, khiến cho hắn vô cùng bị động. Trên thực tế, cẩn thận mà nói, đối phương cũng là vì giúp hắn tranh vinh dự, làm cũng không có sai.

Chỉ có điều... Sai lại sai ở chỗ, hai nhóm người này gặp phải nhau, mỗi bên còn không nhường.

- Vẫn mong lão sư chỉ điểm, khiến cho ta nâng cao thực lực!

Thấy lão sư không trách tội, Mộc Tuyết Tình càng xấu hổ. Nàng quỳ xuống đất, trong mắt mang theo vẻ kiên định.

- Nâng cao thực lực?

- Ừ!

Mộc Tuyết Tình gật đầu.

- Lĩnh ngộ đao ý, đao pháp tiện tay của nàng cũng là chiêu số, so với Bạch trưởng lão còn mạnh mẽ hơn. Về phương diện võ kỹ, đã không có gì có thể dạy nữa. Muốn nhanh chóng nâng cao lực chiến đấu, chỉ có một biện pháp. Đó chính là... nâng cao tu vi!

Trầm tư một lát, Trương Huyền nói.

Muốn tăng lực chiến đấu, có hai phương diện. Đầu tiên, nâng cao tu vi. Thứ hai, tu luyện võ kỹ lợi hại.

Tu luyện đao pháp thiên đạo, lĩnh ngộ đao ý, Mộc Tuyết Tình đối với khống chế võ kỹ, đã đạt được cảnh giới nhất định. Còn muốn tăng cao, chỉ có thể là loại thứ nhất.

- Nâng cao thực lực?

sắc mặt Mộc Tuyết Tình giống như trái mướp đắng.

Nếu như tu vi dễ nâng cao, cũng không đến mức cao thủ ít như vậy.

Đặc biệt là đạt được Ích Huyệt cảnh, mỗi một huyệt đạo, cần phải cẩn thận lục lọi, sau đó mới có khả năng mở ra. Mỗi lần tăng một huyệt đạo, đều cần tốn mấy tháng. Ba ngày... Chắc hẳn là mức độ tăng cường không lớn!

- Đổi lại thành người khác, thời gian ba ngày quả thật mức độ tăng cường không lớn, nàng lại khác!

Nhìn ra được nỗi phiền muộn của nàng, Trương Huyền mỉm cười:

- Nàng từ nhỏ đã dùng đan dược, trong cơ thể có đan độc, trên thực tế cũng có không ít dược lực còn lưu lại, tích trữ lại. Nếu như có thể kích hoạt những dược lực này, lại phối hợp với phương pháp đặc biệt, lực lượng tăng mạnh trong thời gian ngắn, không phải là vấn đề hóc búa!

Trương Huyền nói.

Sở dĩ hắn nói muốn giúp nàng nâng cao thực lực, tất nhiên là đã nghĩ xong.

Mộc Tuyết Tình từ nhỏ đã dùng đan dược. Đan độc bảo tồn ở bên trong thân thể. Cũng có nhiều dược lực tích lũy, giống như mỡ, không có cách nào hóa giải.

Nếu như có thể kích hoạt những dược lực này, tu vi tất nhiên có thể nhanh chóng nâng cao.

- Điều này... Lão sư... Có thể làm được sao?

Mộc Tuyết Tình sửng sốt.

Lão sư nói đơn giản, nhưng nàng xuất thân luyện đan sư thế gia, nàng biết độ khó trong đó.

Đừng nói là nàng, cho dù phụ thân nàng, thậm chí hội trưởng nghiệp đoàn luyện đan sư, cũng làm không được. dược lực của đan dược hung bạo mạnh mẽ, thuộc về vật đại bổ, thật giống như thịt béo, cơ thể người hấp thu năng lực chung quy có một hạn chế. Kấp thu không được, sẽ chất đống lại.

Tình huống bình thường, dựa theo tu vi tăng, sớm hay muộn cũng sẽ hóa giải. Nhưng cần thời gian dài. Không mấy năm, mấy chục năm cũng làm không được.

Trong vòng ba ngày đã muốn khiến cho những dược lực tích tụ lại nhiều năm hoàn toàn tản ra, đồng thời giúp đỡ mình đột phá... Làm sao có thể?

- Có thể. Chỉ có điều, cần phải chuẩn bị trước vài thứ!

Trương Huyền có chút do dự.

Những dược lực tích tụ, sẽ căn cứ vào thể chất, công pháp khác nhau của người tu luyện, ẩn nấp ở bất kỳ một góc nào. Đổi lại thành những người khác, tìm cũng không tìm được, tự nhiên không có cách nào kích hoạt dược hiệu tản ra. Hắn lại không giống bọn họ. Thư tịch sinh ra trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán, những chỗ thiếu hụt có thể thấy được rõ ràng. Muốn tìm được, đơn giản đến cực điểm.

Sau khi tìm được, lại phối hợp chân khí thiên đạo tinh thuần, là có thể dễ dàng hóa giải dược lực, biến thành năng lượng khiến cho người ta nâng cao thực lực.

Đương nhiên, nhiều năng lượng như vậy một khi thả ra ngoài, sẽ cuồng bạo giống như xả lũ. Đổi lại thành Lộ Trùng, hoàn toàn không cần lo lắng, khẳng định có thể vượt qua. Nhưng vị Mộc Tuyết Tình này lại chưa chắc.

Nàng sinh ra tốt, tu luyện cũng không khắc khổ. Một khi không chịu nổi, trọng thương không có cách nào khôi phục là chuyện nhỏ, chủ yếu nhất sẽ lãng phí cơ hội lần này.

Cho nên, phải chuẩn bị trước một chút. Tốt nhất là có nước thuốc hộ thể.

- Nàng điều chỉnh trạng thái trước, không cần rời khỏi đây. Ta đi thăm nghiệp đoàn luyện đan sư!

Suy nghĩ một chút, Trương Huyền phân phó.

Loại nước thuốc này, giống như nước dưỡng thể trước đây hắn chuẩn bị cho Vương Dĩnh, chỉ có nghiệp đoàn luyện đan sư mới có.

- Nghiệp đoàn luyện đan sư? Lão sư, nếu không ta đi với lão sư. Phụ thân ta phụ thân là luyện đan sư nhị tinh đỉnh phong của nghiệp đoàn. Có nhu cầu gì, hắn nhất định sẽ tận lực giúp đỡ!

Mộc Tuyết Tình vội hỏi.

- Được!

Thoáng sửng sốt một chút, Trương Huyền gật đầu.

Hiện tại Liễu Trình này của hắn là ngụy trang, tất nhiên không thể lấy ra thân phận luyện đan sư. Có luyện đan sư hỗ trợ, có thể tiết kiệm không ít phiền phức.

Thông báo đám người Mạnh Đào tu luyện, lại kiểm tra tiến độ tu luyện của Lộ Trùng một lần, thấy không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, Trương Huyền dẫn theo Mộc Tuyết Tình đi về phía nghiệp đoàn luyện đan sư.

Không thể không nói, Lộ Trùng này trên phương diện tu luyện quả thật đủ ngoan độc. Hắn đã tu luyện tròn ba lần, thừa nhận thống khổ vô cùng lớn, thành quả cũng đặc biệt rõ rệt.

Thời khắc này, thực lực của hắn cho dù so sánh với Thông Huyền cảnh sơ kỳ, cũng hoàn toàn không yếu hơn.

Xem ra kiên trì vài lần nữa, chiến thắng Thông Huyền cảnh đỉnh phong, chỉ là vấn đề thời gian.

Hai người một đường đi về phía trước. Nghiệp đoàn cách học viện không tính là quá xa. Ước chừng nửa canh giờ, hai người lại đi đến phía trước.

Nghiệp đoàn luyện đan sư của Thiên Vũ vương quốc, so với Thiên Huyền vương quốc khí thế hơn rất nhiều, cũng to hơn rất nhiều.

Vừa nhìn đã biết Mộc Tuyết Tình thường xuyên đến nơi đây, quen việc dễ làm. Thời gian không lâu nàng liền tìm được phụ thân Mộc đan sư.

- Cảm ơn Liễu hội trưởng giúp tiểu nữ giải quyết tai hoạ ngầm đan độc...

Nghe nói Liễu lão sư đi tới, Mộc đan sư liền chờ không được, nhất thời tiến lên đón.

Mặc dù hắn là luyện đan sư nhị tinh, nhưng đối phương lại là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, còn giúp cho nữ nhi giải quyết phiền toái lớn, truyền thụ võ kỹ lợi hại. Bởi vậy, ở trước mặt đối phương, hắn hoàn toàn không dám giả vờ cao quý.

- Tiểu nữ vừa nói tình hình với ta. Liễu lão sư muốn giúp nàng k*ch th*ch dược lực bảo tồn bên trong cơ thể? Cần ta làm cái gì, cứ phân phó là được!

Hàn huyên vài câu, Mộc đan sư mở miệng.

Vừa rồi nữ nhi tìm hắn, nói ra quyết định này của vị Liễu lão sư, khiến cho hắn đến bây giờ cũng cảm thấy không thể tin được.

Làm luyện đan sư nhị tinh, hắn biết độ khó của chuyện này!

Đổi lại thành người khác nói như vậy, khẳng định hắn sẽ cho rằng là người đó khoác lác. Nhưng vị trước mắt này, lại là tồn tại ngay cả đan độc cũng có thể giải quyết. Có lẽ thật sự có thể làm được chuyện ngay cả hội trưởng cũng làm không được.

- Ta cần một phần nước thuốc Cố Bản Bồi Nguyên, cấp bậc càng cao càng tốt!

Trương Huyền có chút do dự:

- Mặt khác, còn muốn xem tàng thư khố của nghiệp đoàn các ngươi. Mong rằng ngươi dàn xếp giúp một chút!

Nước thuốc Cố Bản Bồi Nguyên có thể bảo vệ thân thể, không bị tổn thương quá lớn, kích hoạt dược lực như vậy, cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Về phần đi tàng thư khố...

Thứ nhất, phong phú kiến thức luyện đan của mình. Thứ hai, hắn cũng muốn tìm phương pháp giúp Triệu Nhã thăng cấp tu vi.

Nếu hai bên lại hẹn đấu, hắn cũng không thể chỉ giúp một bên nâng cao, lại không giúp một người khác.

Trong cơ thể Triệu Nhã mặc dù không có quá nhiều dược lực chồng chất, lại là thể chất thuần âm. Trước đó Phá Âm Đan chỉ giúp nàng kích hoạt 10% mà thôi. Nếu như có thể kích hoạt đến hai mươi phần trăm, thực lực tất nhiên có thể lại tăng trên diện rộng.

Đương nhiên, điều kiện trước tiên là có thể được phương pháp tới nâng cao thể chất.

Trước đó, ở Thiên nghiệp đoàn luyện đan sư Huyền vương quốc, hắn tìm được phương pháp sử dụng Phá Âm Đan. Có thể nghiệp đoàn này cũng có miêu tả cùng loại.

- Nước thuốc ta đi tìm. Cái này đơn giản. Về phần đi tàng thư khố? Dựa theo đạo lý bình thường, không phải luyện đan sư chính thức thì không có tư cách tiến vào... Chỉ có điều, Liễu hội trưởng là y sư lợi hại. Y sư cùng luyện đan sư, có điểm chung. Ngài lại giúp nữ nhi của ta kích hoạt dược lực... Ta đi xin hội trưởng một chút, có lẽ có thể dàn xếp được!

Có chút do dự, Mộc đan sư nói.

Tình huống bình thường, tàng thư khố của nghiệp đoàn chỉ cung cấp cho người chức nghiệp đặc biệt. Người ngoài không có tư cách vào.

Chỉ có điều, vị trước mắt này là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, còn là lão sư của nữ nhi. Cho dù trái với lệ thường, hắn cũng phải nghĩ biện pháp hỗ trợ.

- Ừ!

Trương Huyền gật đầu.

Mộc đan sư lui ra ngoài, thời gian không lâu đã đi về:

- Hội trưởng đã đáp ứng!

- Làm phiền!

Sau khi căn dặn Mộc Tuyết Tình điều chỉnh trạng thái, Trương Huyền gật đầu, ở dưới sự hướng dẫn của Mộc đan sư, đi nhanh về phía tàng thư khố.

......

Một gian phòng học của Thiên Vũ học viện.

- Tôn Thừa lão sư, viện trưởng tìm ngươi!

Một lão sư đẩy cửa đi đến.

- Ta?

Tôn lão sư nghi ngờ.

- Đúng vậy, hình như là chuyện có liên quan tới Liễu Trình lão sư!

Vị lão sư này nói.

- Hắn đã xảy ra chuyện gì?

Tôn lão sư sửng sốt.

- Ngươi không phải không biết...

Nhìn vẻ mặt hắn mê man, vị vẻ mặt lão sư này bất đắc dĩ. Bên ngoài huyên náo lớn như vậy, cũng lại có người này bình tĩnh, còn ở nơi này an tâm lên lớp.

- Học sinh của Liễu lão sư và học sinh của Trương Huyền danh sư đánh nhau... Ngươi và Liễu lão sư cùng nhau tiến tới học viện, hai bên quen thuộc. Viện trưởng có khả năng tìm ngươi muốn thương nghị chuyện này!

Vị lão sư này nói.

- Liễu lão sư... Trương Huyền danh sư?

Tôn lão sư ngây ra như phỗng.

Nếu như Trương Huyền ở nơi này, khẳng định có thể nhận ra, vị Tôn Thừa lão sư này, chính là thiên tài tuyệt thế cùng hắn tiến hành sát

hạch danh sư nhị tinh... Mạc Hoằng Nhất.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back