Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 85: Chân khí truyền âm!


Chân khí truyền âm!

- Đồ đần, sử dụng chiêu thức vừa rồi ta vừa mới dạy ngươi đi! Hai chiêu trước, đánh ngược lại, tay trái đổi thành tay phải, chân trái đổi thành chân phải! Một chiêu cuối cùng không thay đổi, nắm đấm biến thành ngón tay, tấn công xuống dưới ba tấc, nhớ kỹ, nhất định phải là ba tấc, không thể nhiều hơn cũng không thể thiếu tấc nào!

Chân khí truyền âm, chí ít cần đạt tới võ giả tầng năm mới có thể sử dụng, Trương lão sư truyền âm tới như vậy, thật sự khiến Viên Đào ngạc nhiên, trong lòng lại có thêm mấy phần tin tưởng.

- Liều mạng! Việc gì phải như vậy chứ!

Không còn thời gian để ngẫm nghĩ nữa, Viên Đào cố gắng vùng lên, vì nếu không làm như vầy thì hiện tại hắn cũng không biết nên làm cách nào khác nữa, lúc này Viên Đào liền không chút do dự, trực tiếp làm theo chỉ dẫn của Trương Huyền truyền âm tới.

Là người tu luyện, tất nhiên động tác tay trái đổi thành tay phải chỉ là chuyện nhỏ, vô cùng đơn giản!

Lúc đầu tay trái của Viên Đào đưa về phía trước, đổi thành tay phải, cũng khiến Chu Hồng nhịn không được sững sờ, ngẹo đầu tránh thoát công kích, muốn chưởng lại Viên Đào một cái.

Bất quá, chưởng này của Chu Hồng còn chưa tới trước mặt Viên Đào, chỉ thấy cái thứ hai đã tiếp tục lao tới, Chu Hồng lại lần nữa thành công tránh thoát khỏi công kích của hắn.

- Nguy rồi, hắn luyện được là phản. . . - Lúc này Chu Hồng không rõ chuyện gì xảy ra, vội vàng thu bàn tay về che kín mặt mũi.

Vừa rồi chiêu thứ ba đã đánh xuống phía dưới, nếu đa số các chiêu đều là phản, nhất định chiêu thứ ba này sẽ đánh lên mặt của hắn, bởi vì trước đó Trương Huyền cũng đã nói, muốn đánh hắn thành đầu heo.

Hắn phản ứng rất nhanh, c*̃ng rất cấp tốc, chỉ tiếc. . . chiêu công kích thứ ba của Viên Đào, hoàn toàn không phản, vẫn hướng xuống phía dưới, thậm chí, còn dịch chuyển xuống dưới ba tấc.

Phốc!

Chu Hồng còn chưa kịp phản ứng, liền đột nhiên cảm thấy bên hông tê rần, ngay sau đó toàn thân tê rần.

- Nguy rồi, hắn đánh trúng mệnh môn của ta rồi. . . hắn. . . sao hắn có thể biết mệnh môn của ta nằm ở đâu. . . - Sắc mặt Chu Hồng trở nên trắng bệch đi một chút.

Mệnh môn tu luyện của hắn ở bên hông, bình thường hắn dấu rất kỹ, vừa rồi Viên Đào liên tục dùng hai chiêu phản, để hắn có thể giữ được thể diện, nằm mơ cũng không ngờ đến, mục tiêu thật sự của đối phương là ở chỗ này.

Mệnh môn bị đánh trúng, cả người giống như là bị điểm huyệt vậy, trong thời gian ngắn có chút cứng ngắc.

- Cơ hội tốt! - Nhìn thấy thân thể Chu Hồng cứng ngắc, Viên Đào có ngốc cũng biết hắn đã bị mình đánh trúng mệnh môn, hưng phấn một tiếng gầm gọi, vọt tới.

Loại cơ hội tốtnày, không lợi dụng triệt để một lần thì hắn chính là đồ đần.

Bành bành bành bành!

Lúc đầu không thể tới gần người dùng những chiêu chợ búa lưu manh như Chu Hồng, giờ phút này mặt Chu Hồng như bị mắc một trận mưa to, cái đánh tiếp theo còn chưa giáng xuống, mắt hắn liền tối sầm lại, bị nắm đấm thô to của Viên Đào đánh ngã xuống mặt đất.

Lúc này, người có nhiều năm kinh nghiệm như Viên Đào tất nhiên có thế thương phong hơn, hắn không do dự chút nào, vừa tung người một cái, thân thể mập mạp liền ngồi trên ngực của đối phương, hai nắm đấm liên tục đập xuống mặt của đối phương.

-Ngươi. . . - Từ trạng thái chết lặng từ từ khôi phục lại, nhìn thấy bản thân mình bị người mập mạp ngồi lên, còn không ngừng đánh vào mặt mình, Chu Hồng tức đến nỗi muốn ói máu.

Hắn là một trong những học sinh giỏi nhất của Lục Tầm lão sư, cường giả siêu cấp đứng hạng tư trong kỳ khảo hạch nhập học, bây giờ bị một tên nhóc thi đầu vào được hạng nhất từ dưới đếm lên đè lên người mình, đánh vào mặt mình. . .

Điểm này khiến hắn có cảm giác sắp điên rồi.

- Cút ngay. . .

Chu Hồng muốn đẩy đối phương ra, nhưng thân thể của đối phương thực sự là quá nặng đi, Viên Đào như một ngọn núi nhỏ, Chu Hồng có dùng hết toàn lực, hắn cũng không có chút mảy may suy chuyển, hơn nữa nắm đấm của hắn lại y như tảng đá cứng rắn, không ngừng rơi xuống từng cái, từng cái một. Chu Hồng nói còn chưa dứt lời, liền cảm thấy mặt mình đã sưng vù giống như một cái màn thầu, răng c*̃ng rơi mất mấy cái.

- Là thật hay giả đây?

Từng người trongđám Triệu Nhã đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều thấy choáng.

Vừa rồi thử qua thực lực Chu Hồng, liền biết ngay cả bọn hắn cũng không là đối thủ của y, khó mà ngăn cản, Viên Đào lại là người yếu nhất trong số họ, vậy mà nhanh như vậy liền chiếm thế thượng phong. . .

Từ khi nào hắn lại trở nên mạnh như vậy ?

Mấu chốt nhất là. . . ba chiêu quyền pháp mà Trương Huyền lão sư vừa mới chỉ dạy. . . Thật sự có hiệu quả như vậy?

- Tốt! Viên Đào, ta mới vừa nói rồi, đánh thành đầu heo là được, không nên đánh chết! – Thấy Chu Hồng bị Viên Đào đánh đến tối tăm mặt mũi, nãy giờ đã không thể nhận ra mặt người, Trương Huyền vội vàng khuyên can.

Cho dù thế nào đi chăng nữa thì đây cũng chính là sứ giả do Lục Tầm lão sư phái tới, đánh vừa thôi để hắn còn về truyền tin chứ.

Hắn không đánh trả được, đã rất xấu hổ rồi nha!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các lão sư khác, dù là trưởng lão đi chăng nữa, khi muốn chỉ điểm người khác dùng chiêu thức gì để đánh đối thủ, đều cần phải suy nghĩ hồi lâu, dù sao, chiến đấu biến hóa trong chớp mắt, không thể cứ nói như vậy là sẽ như vậy! Nhưng Trương Huyền không phải là một lão sư như vậy, có được Thiên Đạo thư viện, hắn đã sớm biết đối phương có vũ kỹ gì, sẽ có phản ứng gì, khuyết điểm trong chiêu thức của đối phương ở đâu. . . Liền có thể sớm tìm được phương án để khống chế!

Cho dù thực lực của Viên Đào so Chu Hồng thấp hơn không ít, nhưng biết được mệnh môn của hắn ở đâu ngay từ đầu, chuẩn bị sẵn sàng, đánh bại được hắn vẫn là chuyện vô cùng đơn giản.

- Dạ! - Lại liên tục đánh mấy quyền, cảm thấy như vậy đã đủ hả giận rồi, lúc này Viên Đào mới đứng dậy.

Thời khắc này Chu Hồng cũng không khác gì đầu heo cho lắm, hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt càng sưng, khác với bộ dạng trước đó một trời một vực.

- Ngươi. . . Hèn hạ! – Chu Hồng giãy dụa đứng dậy được, nhìn về phía Viên Đào, nghiến răng nghiến lợi.

Hắn thấy, cái tên mập mạp này nhất định là giả vờ yếu đuối, có thực lực lại cố ý giả như bản thân không chịu nổi một kích, để cho đối thủ không còn phòng bị nữa, lúc này mới đánh lén mà giành phần thắng!

Đáng giận!

- Hèn hạ ? Ta hèn hạ thế nào ? Ngươi muốn ăn đòn nữa hả?- Bất kể hèn hạ hay không hèn hạ, giờ phút này Viên Đào đang chìm ngâm trong kh*** c*m chiến thắng đối phương, tràn đầy vô sỉ nhìn Chu Hồng.

- Ngươi. . . – Thấy hắn không có gì là sợ sệt như lúc nãy nữa, sắc mặt của Chu Hồng càng khó coi, xong cũng không dám hó hé gì thêm nữa.

Cái tên mập mạp này rõ ràng đã biết mệnh môn của hắn, nếu như tỷ thí một lần nữa , cũng sẽ bị đánh như vậy thôi nha!

Đang lúc xoắn xuýt suy tính, Chu Hồng liền nghe thấyTrương lão sư ở phía trước lên tiếng.

- Được rồi, người đã đánh hắn thành ra như vậy rồi, Viên Đào, không cần động thủ nữa! - Trương Huyền nghiêm túc nói.

- Dạ! - Nghe nói như thế, Chu Hồng nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói thêm hai câu mang tính hình thức, sau đó quay người rời đi, liền nghe được tiếng của Trương lão sư tiếp tục nói:

-Trịnh Dương, không phải vừa rồi ngươi cũng muốn ra tay thử sao? Thử đi!

-A? - Chu Hồng sững sờ.

Không phải ý ngươi là muốn thả cho ta đi sao? Sao lại còn phái thêm một người khác tiếp tục thử xem?

Sửng sốt một chút, trong mắt Chu Hồng lập tức lóe lên một tia tàn nhẫn.

Đánh một chút cũng tốt.

Vừa rồi cái tên Trịnh Dương này xông lại lần đầu tiên đã bị hắn đạp một cước là bay, rất rõ ràng thực lực của đối phương không được tốt lắm, hơn nữa, có kinh nghiệm như Viên Đào, chỉ cần phòng ngừa đối phương đem ba chiêu đó sử dụng lại lần nữa, chắc chắn sẽ không có việc gì!

Hơn nữa, mới vừa bị đánh thảm như vậy, nếu như không gỡ lại được, trở về nên thưa với Lục Tầm lão sư như thế nào đây?

Hai người giao thủ với nhau, Trịnh Dương mới vừa rồi bị một cước đạp lăn giờ phút này không biết ăn cái gì giống như thuốc thập toàn đại bổ vậy, bốn phía du động, hoàn toàn không đối chiếnchính diện.

- Có bản lĩnh, thì quang minh chính đại đánh với ta một trận! - Chu Hồng quát.

Nếu là bình thường, cho dù hắn códu tẩuthế nào, đều có năng lực đuổi kịp, cũng có thể dễ dàng đánh bại, nhưng sau khi vừa bị Viên Đào đánh đến vô cùng thảm, trên người đau dữ dội, trốn tránh như thế này, nếu như Chu Hồng muốn bắt lấy, gần như hoàn toàn không có khả năng.

- Được a ! - Trịnh Dương đồng ý một tiếng, tay trái đưa tay về phía trước, thân thể phía bên phải nhoáng một cái, chiêu chính thứ nhất sử dụng, chiêu thứ hai ngược sử dụng, sau đó thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng, ngón tay nhập lại làm kiếm, liền nhấn lên hông của Chu Hồng.
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 86: Ta bị người đánh a


- Ta đã sớm biết như vậy!

Biết trước ba chiêu của đối phương không xuôi cũng ngược, Chu Hồng sớm đưa ra sự phòng bị.

Là người đứng thứ tư trong kỳ thi đầu vào, hắn đã trải qua vô số trận đấu lớn nhỏ. Đối với loại chiêu số nông cạn này, ban đầu hắn còn không để ý, một khi có phòng bị rồi sao có thể bị đánh bại?

Trong lòng cười lạnh, tay phải của hắn ngăn chặn đòn tấn công của đối phương, bảo vệ mệnh môn. Hắn đang định phản kích, chỉ thấy một tay của Trịnh Dương công kích xuống phía dưới. Không ngờ đó chỉ là hư chiêu! Một nắm đấm khác đã đến trước mặt Chu Hồng.

Bành!

Chu Hồng còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng.

- Mẹ nó! Ngươi hèn hạ!

Lui liên tục hai bước, nước mắt Chu Hồng dàn giụa.

Nắm đấm của Trịnh Dương so với Viên Đào còn lợi hại hơn nhiều. Một quyền đánh xuống khiến hắn muốn ngất đi.

- Hèn hạ? Lúc chiến đấu làm gì có hèn hạ!

Trịnh Dương lười nói nhảm, đánh trúng một chiêu, hắn tiếp tục hướng về phía trước, liên tục đấm về phía mệnh môn của đối phương. Nắm tay còn lại nhằm mặt đối phương thỉnh thoảng đánh tới.

Hai chiêu cùng một bút vẽ, không chút do dự.

- Ngươi…

Mỗi lần Chu Hồng muốn ngăn cản liền phát hiện chỉ là hư chiêu. Sau mấy chiêu, khuôn mặt hắn đã sưng vù, đầu choáng mắt hoa, buồn bực sắp hộc máu.

Tên này cũng quá vô sỉ đi!

Dù cho ngươi biết điểm yếu của ta cũng không cần nhằm vào đó tấn công hoài vậy a! Giống như liên tục nhiều ván cờ chỉ đem quân đi cùng một nước vậy, thú vị ở đâu? Ngươi có phong độ sao?

Mặt ta đã sưng thành như vậy rồi, người còn đánh…

Không phải các ngươi nói quyết đấu công bằng sao?

Công bằng ở đâu?

Công chính ở đâu?

Còn nói điểm đến là dừng… Không nên làm rạn nứt tình cảm…

Điểm dừng của các ngươi rốt cuộc ở tận đâu?

- Dừng…

Biết rằng nếu cứ đánh như vậy, không khéo hắn phải chết ở đây, Chu Hồng đành cố nén bi thương trong lòng, vội vàng lui ra ngoài:

- Ta nhận thua…

Không nhận thua không được. Đối phương biết điểm yếu của mình, da mặt lại dày như vậy, không ngừng tấn công điểm yếu đó. Làm sao hắn có thể chống đỡ được?

Đổi lại nếu là trước đó hắn chưa bị thương thì còn có thể dựa vào thân pháp để tránh né, tìm cơ hội phản kích. Nhưng bây giờ, đôi mắt hắn gần như không thể thấy gì, nếu còn đánh tiếp hắn e rằng bản thân sẽ chết ở đây.

- Nhận thua thì tốt. Triệu Nhã, đến lượt ngươi… - Trương Huyền nói.

- Xin chỉ giáo! – Triệu Nhã đi tới, không đợi đối phương phản đối liền lập tức công kích điên cuồng.

Thói quen tấn công của nàng không khác gì Trịnh Dương, không phải yếu điểm chính là khuôn mặt Chu Hồng.

- … - Chu Hồng khóc.

- Tốt! Vương Dĩnh, đến lượt ngươi thử xem!

Sau khi tiếp tục nhận thua, Chu Hồng vẫn chưa kịp nói chuyện, Vương Dĩnh lại đi tới.

Ngay sau đó là Lưu Dương…

Rất nhanh, năm học viên của Trương lão sư đều lần lượt ngược đãi hắn một lần. Giờ phút này, đôi mắt Chu Hồng đã sưng húp thành một kẽ hở, so với mù lòa cũng không khác mấy.

- Tốt rồi! Ngươi mau bồi thường tiền. Mỗi người một ngàn kim tệ, cộng tiền sửa chữa cửa, tổng cộng một vạn! – Viên Đào đi lên phía trước.

- Một vạn? Các ngươi chỉ có năm người, vì sao hết những một vạn? – Chu Hồng sắp điên rồi.

- Cửa của chúng ta là năm ngàn! – Viên Đào đương nhiên nói.

- Năm ngàn? – Nước mắt Chu Hồng tuôn rơi ào ào.

Một trăm kim tệ có thể đổi lấy năm cái cửa rách này. Các ngươi nói năm ngàn? Kẻ chuyên nói điêu cũng không dám lừa gạt như vậy!

- Không bồi thường cũng được. Trương lão sư, chúng ta còn muốn cùng cao thủ đứng thứ tư kỳ nhập học luận bàn. Mong lão sư thành toàn! – Trịnh Dương nói.

- Ừm. Đều là bạn học, các ngươi hãy hạ thủ lưu tình, ra tay có chừng mực! – Trương Huyền nghiêm túc gật đầu.

- Còn hạ thủ lưu tình… Không cần… Không cần! Ta bồi thường là được chứ gì!

Nghe thấy Trương lão sư đồng ý ngay lập tức, lại nói câu lúc nãy đã nói, khóe miệng Chu Hồng giật giật. Hắn không dám nói nhảm nữa, vội vàng móc trong túi tiền mười tờ một ngàn kim phiếu đưa ra.

Tay đưa tiền mà lòng nhỏ máu.

Mặc dù nhà hắn lắm tiền, nhưng một vạn kim tệ chính là tất cả tiền tiết kiệm mấy năm nay của hắn. Chỉ bởi vì đưa chiến thiếp đến đây…

Đền tiền xong, Chu Hồng sợ còn lởn vởn ở đây sẽ bị đánh chết tươi, bèn co giò chạy mất.

Vừa rồi còn hùng dũng, oai vệ, khí thế bừng bừng xông đến, tự nhận bản thân là duy ngã đôc tôn, Chu Hồng có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ bị đánh thảm như vậy!

- Lão sư…

Sau khi Chu Hồng rời đi, đám người Viên Đào, Trịnh Dương đều khiếp sợ nhìn về phía Trương lão sư đang ngồi chính giữa phòng. Tất cả đều toát ra ánh mắt sùng bái.

Bọn hắn có thể chiến thắng Chu Hồng, tất cả đều là công lao chỉ điểm của hắn.

Đơn giản chỉ điểm một chút liền chiến thắng đối phương, giống như đã biết trước đối phương sẽ dùng võ kỹ gì. Rốt cuộc làm sao hắn làm được?



- Lục lão sư, ngươi cảm thấy Trương Huyền này có nhận lời khiêu chiến của ngươi không? – Hồng Hạo trưởng lão vuốt râu, cười hỏi.

Lục Tầm lão sư một khi ra tay, Trương Huyền này khẳng định gặp xui xẻo. Sớm muộn gì học sinh của hắn cũng bị đánh bại.

- Ta không quan tâm hắn có tiếp nhận hay không. Dám tranh đoạt học viên của ta, không dằn mặt hắn, Lục Tầm ta sau này làm sao có thể lập uy ở Hồng Thiên học viện này? – Lục Tầm lão sư hừ lạnh.

- Đúng vậy! – Hồng Hạo trưởng lão gật đầu, đang muốn nói tiếp liền thấy một gia hỏa mặt mũi sưng vù như đầu heo đi tới.

- Lục lão sư, xin hãy làm chủ cho ta…

Người vừa đến đã quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở.

- Ngươi là… - Nhìn thấy bộ dạng của người nọ vô cùng xa lạ, Lục Tầm giật nảy mình.

- Ta là Chu Hồng a… - Người đến lần nữa chịu một vạn điểmtổn thương.

- Chu Hồng? Không phải ta bảo ngươi đưa chiến thiếp sao? Tại sao lại biến thành như vậy?

Nghe tên của đối phương, Lục Tầm quả nhiên nhận ra một vài nét giống với Chu Hồng, không nhịn được hỏi.

Chỉ là đi đưa chiến thiếp thôi, sao lại biến thành hình dạng này?

- Ta bị người đánh a… - Chu Hồng khóc một dòng sông.

- Trương Huyền vậy mà không để ý thân phận lão sư, ra tay với ngươi sao? – Lục Tầm sầm mặt lại. Hắn đột nhiên đứng dậy, kích động khí tức cường đại lan tỏa.

Không ngờ hắn đã mở ra mấy chục huyệt đạo, đích thực là một cường giả Ích Huyệt cảnh.

Khó trách hắn là minh tinh lão sư. Với thực lực này của hắn đủ để trở thành trưởng lão của học viện rồi.

Nếu muốn tỷ thí cùng người khác, Lục Tầm lão sư dĩ nhiên đã điều tra kỹ càng, phát hiện học kỳ này Trương Huyền thu được sinh viên không đến nỗi kém.

- Bọn hắn liên thủ lại đánh ngươi? Không đúng! Mặc dù thứ tự của bọn họ không thấp, nhưng ta đã đặc biệt chỉ điểm cho ngươi, để tu vi bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá. Coi như bọn chúng liên thủ cũng không thể là đối thủ của ngươi chứ!

Mặc dù thực lực của mấy người triệu nahx không yếu, nhưng Chu Hồng lại mạnh hơn. Không những thế, hai ngày nay mình đã tốn không ít công sức. Nếu chỉ nói về sức chiến đấu, võ giả tầng hai trở xuống, gần như không có đối thủ của hắn. Dù cho mấy người kia liên thủ cũng không đánh lại!

Tại sao trong thời gian ngắn như vậy Chu Hồng đã bị đánh thảm thế này?
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 87: Hãm hại?


- Lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ liền liên thủ nhưng cũng không đánh lại được ta... Sau đó, Trương lão sư đến, rồi dạy ba chiêu quyền pháp, không biết làm sao liền từng người từng người một như có Thần giúp, tên thứ nhất cùng ta chiến đấu chính là Viên Đào...

Chu Hồng đem chuyện vừa rồi nói một lần, còn đem Trương Huyền truyền thụ ba chiêu lần lượt triển khai một lần.

Nghe được hắn nói, nhìn thấy ba chiêu mà hắn mô phỏng theo, Lục Tầm cùng Hồng Hạo trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, từng người đều cảm thấy được lỗ tai của chính mình có phải là nghe lầm hay không, sắc mặt khó coi giống như bị táo bón vậy.

- Ngươi nói Viên Đào thực sự là...kẻ xếp hạng hạng nhất từ dưới đếm lên lúc thi sát hạch nhập học, Viên Đào sao? Liền ba chiêu này, ngươi... cũng không nói quá đấy chứ?

Con mẹ nó ngươi là đến chơi đùa ta hả?

Vừa nãy điều tra, chuyên môn nhìn tư liệu của Viên Đào, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, không học được bất kỳ công pháp, vũ kỹ nào, cũng chỉ là da dày thịt béo nên có thể chịu đòn mà thôi, lúc kiểm tra nhập học càng là người đứng hạng bét, làm sao có khả năng đem ngươi, một cao thủ xếp hạng tư này, đánh bại chứ?

Có phải hay không nói quá như vậy?

Hơn nữa, ba chiêu này bọn họ cũng nhìn, rác rưởi đến mức không thể nào rác rưởi hơn, cũng có thể gọi là võ kỹ?

Coi như điên đảo đấm đá loạn xạ, sử dụng, tả hữu hỗ hoán*, cũng không tính là gì đi!

*tả hữu hỗ hoán: tay trái và tay phải cùng sử dụng, giúp đỡ tiến công

- Là hắn đê tiện...

Chu Hồng một mặt thống khổ đem tình hình chiến đấu mới vừa rồi tỉ mỉ nói một lần.

- Xem ra là mệnh môn của ngươi bị người phát hiện, ba chiêu chỉ là danh nghĩa, hấp dẫn sự chú ý của ngươi, mục tiêu thực sự là nơi này!

Nghe xong đối phương trần thuật, Lục Tầm giờ mới hiểu được vấn đề.

Chính học sinh này của cũng quá không cẩn thận.

Mệnh môn là địa phương mà lực lượng của người tu luyện tụ hợp, là căn bản của người tu luyện, nhất định phải cố gắng bảo vệ, liền bị phát hiện như vậy, thực sự là quá bất cẩn.

Tuy nói phát hiện mệnh môn, không có nghĩa là có thể đánh thắng đối phương, chung quy chiến đấu không phải là chuyện một cộng một bằng hai, còn liên quan đến phản ứng, ứng biến,…rất nhiều điều kiện khác, nhưng hai người có tu vi tương đương đối chiến với nhau, nhưng một trong hai người bị đối phương phát hiện mệnh môn, vẫn là chuyện hết sức nguy hiểm.

- Những học sinh này khẳng định không làm được. Có thể phát hiện mệnh môn của ngươi, lại biết cách lợi dụng, tên Trương Huyền lão sư này xem ra cũng không đơn giản. Ta vốn đang cảm thấy cùng hắn tỷ thí không có ý nghĩa gì, trực tiếp nghiền ép, xem ra bây giờ phải nhìn lại rồi. Không đơn giản như vậy, việc này càng ngày càng thú vị!

Lục Tầm không hổ là minh tinh lão sư của học viện, rất nhanh đã phát hiện và phân tích được tình huống xảy ra.

Mệnh môn là điểm yếu của người tu luyện, bình thường mọi người đều bảo vệ rất tốt, rất khó phát hiện, hơn nữa, coi như phát hiện, không có năng lực đối kháng, cũng rất khó vượt qua.

Thật giống như cho người bình thường một cây chủy thủ, biết rõ c*m v** trái tim hẳn phải chết, nhưng vẫn đánh không lại cao thủ quyền anh.

Đám học sinh của Trương Huyền nếu như có thể phát hiện, khẳng định lúc đầu chiến đấu đã có thể thắng lợi rồi, rất hiển nhiên là Trương Huyền phát hiện và lặng lẽ nói cho học sinh của hắn.

- Bất quá, không sao, ta hiện tại liền nghĩ biện pháp giúp ngươi đột phá đến võ giả nhị trọng, một khi thành công, mệnh môn của ngươi tự nhiên sẽ dời đi, đến thời điểm thi đấu nửa tháng sau lại báo thù chuyện của hôm nay cũng không muộn!

Bàn tay lớn vẫy một cái, Lục Tầm an ủi.

Mệnh môn của người tu luyện không phải một mực không thay đổi, căn cứ công pháp tu luyện, cảnh giới, võ kỹ sẽ có sự khác biệt.

Chu Hồng hiện tại mệnh môn nằm trên eo, một khi đột phá đến võ giả nhị trọng, nhất định sẽ di chuyển đến một vị trí khác, đến thời điểm thi đấu nửa tháng sau, những việc làm đó của bọn họ sẽ không có bất kỳ tác dụng gì.

Thậm chí, trong truyền thuyết công pháp tu luyện cao minh, người có thực lực cường hãn, căn bản không có mệnh môn cùng nhược điểm, coi như muốn tìm cũng không tìm được.

- Vâng!

Chu Hồng gật đầu.

Lục Tầm nhìn sang:

- Một lúc nữa ta đi tìm Thượng Thần trưởng lão, xác định danh sách tỷ thí, ngươi hãy cố gắng tu luyện, đừng làm cho ta thất vọng, nửa tháng sau ta sẽ để cho ngươi tự tay báo thù!

- Đa tạ Lục lão sư! - Nghe được Lục Tầm lão sư an ủi, Chu Hồng lần thứ hai khôi phục tự tin.

- Đúng rồi, Hồng Hạo trưởng lão, ngươi cùng Thượng Thần trưởng lão không phải là có quan hệ không tệ sao? Xử lý Trương Huyền loại lão sư phế vật này, tìm phòng giáo dục chắc là càng tốt hơn so với ta chứ?

Nói tới Thượng Thần trưởng lão, Lục Tầm không nhịn được xoay đầu lại.

Hồng Hạo trưởng lão là năm đó cũng là một trong số những người cạnh tranh chức viện trưởng , không ít trưởng lão đều có quan hệ không tệ với hắn, Thượng Thần chính là một người trong đó.

Theo lý thuyết, nếu như có mấu thuẫn cùng Trương Huyền, thì nên tìm giáo đạo chủ nhiệm ra tay, có phải càng thuận tiện có hơn không? Sao phải tìm đến bản thân?

- Phòng giáo dục thật ra cũng không tiện, cũng không thể cưỡng ép đem học sinh của hắn thay đổi lão sư đi! Thật muốn làm như vậy, hắn náo đến lão sư công hội, nói là mình bị chèn ép thì chẳng phải càng thêm phiền phức sao?

Hồng Hạo trưởng lão nói.

Học sinh nếu như là tự nguyện bái sư, phòng giáo dục cũng không có cách nào ép buộc.

Chủ yếu nhất là ở trong mắt hắn, Trương Huyền bất quá chỉ là một tên lão sư rác rưởi sát hạch được không điểm mà thôi, cần gì phải tìm giáo đạo chủ nhiệm làm gì cho tốn công?

Quả thực chính là đại tài tiểu dụng, lấy dao mổ trâu để cắt tiết gà.

Đương nhiên những lời này hắn không thể nói ra được, nếu không Lục Tầm lão sư nhất định sẽ cảm thấy mình không tôn trọng hắn.

Kỳ thực đối phương không nói lấy trình độ thông mình của Lục Tầm, cũng có thể đoán được một hai.

Nếu không phải hai học sinh của hắn không hiểu ra sao bị người đào góc tường, hắn mới chẳng muốn quản những chuyện vô bổ này, càng sẽ không đưa ra cái gì sư giả bình trắc!

Hai người đang trò chuyện, liền nhìn thấy một người thanh niên đi nhanh tới.

- Lục Tầm...

Còn chưa tới đến trước mặt, đối phương liền hô lên.

- Hóa ra là Vương lão sư, ngươi làm sao lại đến đây? - Lục Tầm cười nói.

Người tới chính là một vị minh tinh lão sư khác của học viện, Vương Siêu, thương pháp cao thủ mà Trịnh Dương lúc đầu muốn bái sư.

- Hồng Hạo trưởng lão!

Đi tới trước mặt, nhìn thấy Hồng Hạo ngồi ở một bên, Vương Siêu hành lễ một cái, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Lục Tầm:

- Chuyện ở phòng giáo dục ngươi đã nghe nói chưa?

- Nghe nói cái gì? - Lục Tầm tràn đầy nghi hoặc.

- Ngươi cũng không biết? Thượng Thần trưởng lão đã bị cách chức điều tra!

Vương Siêu nói:

- Là lão sư công hội vừa ban bố mệnh lệnh lúc nãy.

- Thượng Thần trưởng lão bị cách chức điều tra? Xảy ra chuyện gì?

Không những Lục Tầm khó có thể tin, liền ngay cả Hồng Hạo trưởng lão cũng giật nảy mình.

Đường đường Hồng Thiên học viện giáo đạo chủ nhiệm, làm sao có khả năng không hề có một chút tin tức nào, nói mất chức là mất chức ngay được?

- Có người nói là hắn hãm hại một cái lão sư, làm việc bất công, cũng có người nói, là thời điểm đang tiến hành học tâm tra hỏi không công chính, ngược lại chuyện này bị lão sư công hội biết nên trực tiếp mất chức!

Vương Siêu nói.

Tào Hùng xin học tâm tra hỏi, động tĩnh không lớn, không ít lão sư đều không biết.

- Hãm hại? Không công chính? Là vị lão sư nào lợi hại như vậy, liền đường đường Thượng Thần trưởng lão đều có thể lật đổ, thậm chí để lão sư công hội xuất thủ?

Lục Tầm không nhịn được nói.

- Trương Huyền? Sao có thể có chuyện đó?

Lục Tầm, Hồng Hạo trưởng lão như là bị kẹp lấy đuôi, đồng thời nhảy lên, từng cái từng cái mắt trợn to, cảm giác như là điên rồi.

Ăn mấy thứ đồ cũng có thể phá đổ một cái tửu lâu đã đứng sừng sững trong học viện hơn mười năm; để học sinh lùi khoá của đệ nhất lão sư trong học viện; tùy tiện dạy mấy cái học sinh, đem tân sinh đứng thứ tư đánh thành đầu heo; còn lật đổ giáo đạo chủ nhiệm Thượng Thần trưởng lão...

Trương Huyền, thực sự là lão sư kém cỏi nhất của học viện sao?
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 88: Chúng ta cũng sẽ cố gắng!


- Được rồi, bài học hôm nay dừng lại ở đây, trở về cứ dựa theo giáo án của ta mà tu luyện cho tốt, nửa tháng sau sư giả bình trắc, ta không muốn thua trận! c*̃ng hi vọng các ngươi đừng để ta thua trận!

Trong phòng, Trương Huyền lại nói một chút chuyện liên quan tới tu luyện, sau đó mới thật sự tan học.

Trải qua hai ngày cùng mọi người ở chung, hắn đã dần dần thích ứng với nghề nghiệp lão sư này, càng ngày càng có tác phong của một nhà giáo.

- Dạ, Trương lão sư!

Đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương xiết chặt nắm đấm, sắc mặt từng người đều đỏ lên.

Chuyện vừa rồi, bọn họ biết Lục Tầm lão sư muốn khiêu chiến với Trương lão sư, cũng biết cuộc thi này thắng hay thua là phụ thuộc vào bọn họ.

Nếu là trước kia, nghe được có thể quỳ xuống làm học trò của Lục lão sư, bọn họ nhất định sẽ hưng phấn đến nỗi ngủ không yên, nhưng mà bây giờ, đánh chết họ cũng sẽ không rời đi!

Thuận miệng chỉ điểm ra khuyết điểm trên người bọn họ, còn chữa cho tốt vấn đề khó xử của Triệu Nhã, Vương Dĩnh, không chỉ khiến bọn họ hết bệnh mà thậm chí còn có thể tu luyện thêm tiến bộ, thậm chí giúp bọn hắn tìm ra mệnh môn của Chu Hồng, để bọn hắn thu hoạch được đại toàn thắng, vị Trương lão sư này giống như có một mị lực đặc biệt, để bọn họ kinh ngạc, bội phục, rốt cuộc không muốn làm học trò của bất cứ lão sư nào khác nữa.

- Tạm biệt lão sư! - Mấy người bọn họ rời khỏi lớp học.

- Ngươi nói Trương lão sư được năm mươi lăm điểm trong kỳ học tâm khảo hạch?

- Ngay cả Bạch Tốn tiểu Vương gia cũng muốn thỉnh giáo hắn?

Vừa ra lớp học, đám người liền không nhịn được nhìn về phía Lưu Dương hỏi thăm chuyện học tâm khảo hạch hôm nay.

Lưu Dương cũng không có giấu diếm, nói toàn bộ tất cả mọi chuyện cho mọi người nghe.

Khi mọi người nghe được Trương lão sư kỳ thật có được thực lực Ích Huyệt cảnh, từng người đều khiếp sợ đến tột đỉnh, hai mắt tỏa ra ánh sáng.

Lúc nghe tới cách làm ăn vô sỉ của phòng giáo dục, ai cũng tức giận đến nỗi lòng đầy căm phẫn, sắp tức nước vỡ bờ.

- Các vị, Lục Tầm lão sư khiêu chiến, ta cảm thấy đây thật ra là một cơ hội, vì đây chính là cơ hội tốt để Trương lão sư lấy lại được thanh danh đã mất từ trước đến nay của mình! - Kể xong chuyện xảy ra ở Học Tâm Tháp, Lưu Dương nhìn quanh một vòng:

-Cho nên, ta hi vọng nửa tháng này các vị có thể tu luyện cho tốt, làm rạng danh lão sư, cũng là làm rạng danh bản thân chúng ta.

-Không sai, phẩm cáchcủa Trương lão sư cao thượng như vậy, tính tình khoan dung độ lượng, hắn có thể không so đo nói xấu tiểu nhân, xem như học viên của hắn, chúng ta có trách nhiệm giúp thầy khôi phục danh dự!

Đôi mắt thanh tú của Triệu Nhã cũng lấp lóe, lộ ra kiên định không thay đổi.

- Ta ta c*̃ng đồng ý! - Vương Dĩnh có chút ngốc, c*̃ng cắn răng nói.

Trương lão sư giúp nàng chữa khỏi tật ở chân, lại còn sáng chế riêng cho nàng một bộ công pháp, phần ân tình này, cho dù có thịt nát xương tan cũng khó mà báo đáp.

- Chúng ta cũng sẽ cố gắng!

Viên Đào, Trịnh Dương c*̃ng đi lên phía trước.

- Như vậy là được rồi, nửa tháng này, chúng ta liều mạng tu luyện, thi đấu tân sinh, nhất định phải làm cho những xem thường Trương lão sư đó mở to mắt ra mà xem. - Trong mắt Lưu Dương mang theo kiên định, thanh âm từ tốn trầm ổn:

- Học viên của Trương lão sư là tuyệt nhất!

- Nửa tháng sau tỷ thí.

Không biết năm học viên của mình đang mang ý chí sục sôi, lúc này Trương Huyền đang ngồi trong phòng học, mày nhíu lại thành một cục.

Đám người Triệu Nhã, Vương Dĩnh hắn không lo lắng, riêng phần mình có nội công thâm hậu, phối hợp truyền thụ công pháp của bản thân, nửa tháng sau thực lực của bọn họ chắc chắn có thể tăng rất lớn! Trịnh Dương, Lưu Dương, thiên tư không yếu, lòng háo thắng c*̃ng mạnh, chỉ cần chỉ điểm kỹ lưỡng, tu vi tăng lên vượt bậc chắc không thành vấn đề, người duy nhất khiến hắn lo lắng là Viên Đào.

Tên nhóc này là một người tu luyện phân tán, lại còn không có nhân mạch làm chỗ dựa phía sau, thậm chí không chưa từng tiếp xúc qua công pháp, trong vòng nửa tháng mà muốn tiến bộ nhanh chóng, e rằng sẽ có chút khó khăn.

- Trừ phi nghĩ ra cách kích hoạt thượng cổ Long Tê huyết mạch của hắn! - Trong đầu Trương Huyền nghĩ như vậy.

Viên Đào, lúc trước hắn dùng Thiên Đạo thư viện tra xét, có được thượng cổ Long Tê huyết mạch, loại huyết mạch này phòng ngự là vô địch, một khi kích hoạt, cả người cho dù là tu luyện hay là phòng ngự, tốc độ đều sẽ gia tăng thật lớn.

Muốn cho hắn nhanh chóng tăng lên, chắc là chỉ có thể đi con đường này mà thôi.

- Thế nhưng làm thế nào mới có thể kích hoạt Long Tê huyết mạch? – Tuy Trương Huyền đã nghĩ ra được phương pháp, nhưng lại có vấn đề mới nằm ngổn ngang trong lòng.

Long Tê huyết mạch là huyết mạch thượng cổ lưu truyền xuống, vô cùng quý giá, ghi chép liên quan tới nó, đã ít lại càng thêm ít, nhiều nhất chỉ biết cách gọi, về phần làm thế nào để kích hoạt, chỉ sợ toàn bộ Vương quốc Thiên Huyền cũng không có ai biết.

- Kích hoạt cũng phải có thể chất đặc thù, có ba loại phương pháp, thứ nhất, tu luyện từng bước, đạt tới cảnh giới nhất định, liền có khả năng kích hoạt! Loại phương pháp này rất ổn, nhưng phải hao phí quá nhiều thời gian, thậm chí không ít người còn chưa kịp kích hoạt, cũng đã xuống lỗ rồi! Thứ hai, tra ra thể chất thuộc tính gì, kết hợp dùng đan dược tương ứng, loại dược có tác dụng càng mạnh thì tỷ lệ kích hoạt được lại càng cao! Thứ ba, chết đi sống lại, tử vong hoặc là trúng độc, đã từng có một cường giả, bị người ta đâm hơn bảy mươi đao mới có thể kích hoạt, còn có một vị, uống thuốc kịch độc, thất khiếu chảy máu, tắt thở ba ngày mới có thể mở ra được thể chất đặc thù, kích hoạt được Long tê huyết mạch, thành công phục sinh. - Tinh thần khẽ động, một thư tịch liên quan tới thể chất đặc thù hiện lên trong não hải, trong đó có ghi lại một số phương pháp kích hoạt.

Nhìn một hồi, Trương Huyền đen mặt.

Loại thứ nhất, thứ hai coi như bình thường đi, loại thứ ba là cái quỷ gì?

Tử vong hoặc là trúng độc, liền đâm hơn bảy mươi đao, ăn vào kịch độc thất khiếu chảy máu, lỡ như chết rồi không sống lại được luôn thì sao? Chẳng phải hắn thành tội nhân giết người sao?

- Chỉ có thể dùng phương pháp thứ hai! – Trương Huyền xoa xoa lông mày.

Loại thứ ba chắc chắn không được, chỉ có thời gian nửa tháng, loại phương pháp thứ nhất cũng không kịp, suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể dùng phương pháp thứ hai là thích hợp nhất.

- Nếu đã như vậy, đi đến công hội luyện đan sư tìm thử xem, có lẽ sẽ có thể tìm thấy đan dược thích hợp, kích hoạt được Long Tê huyết mạch của Viên Đào và Thuần Âm chi thể trong người Triệu Nhã! – Trương Huyền nghĩ vậy xong, liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Triệu Nhã và Viên Đào đều là những người có thể chất đặc thù, nếu kích hoạt được, tu vi tất nhiên có thể tăng lên rất nhiều.

Nghề nghiệp chín đời lưu truyền hầu như đều có công hội liên minh của riêng bọn họ, như công hội lão sư, công hội luyện khí sư luyện bảo sư, công hội trận pháp, công hội tuần thú sư…

Luyện đan sư cũng không ngoại lệ.

Luyện đan sư là một trong những nghề đặc thù ở đây, luyện đan sư mặc dù so ra kém hơn danh sư một chút, nhưng cũng có địa vị, cũng được tôn sùng, để cho người ta tôn trọng, dù sao chỉ cần là tu luyện giả, tất nhiên sẽ không tránh khỏi chuyện bị thương, tất nhiên sẽ muốn đột phá lên cấp nhanh chóng, mà những cái này, tất nhiên phải cần đến sự trợ giúp của luyện đan sư.

Bọn hắn luyện chế đan dược, tất nhiên sẽ luôn tìm cách phát huy dược lực tốt hơn, để người tu luyện thu hoạch được dược hiệu càng lớn hơn.

Chính vì vậy, công hội luyện đan sư lúc nào cũng náo nhiệt, mỗi ngày đều đông nghìn nghịt người, võ giả đến đây mua thuốc, hỏi thăm nhiều vô số kể.

Trương Huyền tiền thân cũng chưa từng tới nơi này, bất quá đây cũng là một trong những nơi có thế lực lớn nhất trong Vương thành, nên Trương Huyền vẫn biết vị trí công hội nằm ở đâu.

- Muốn biết đan dược gì có thể mở ra Long Tê huyết mạch và Thuần Âm chi thể, phải tìm luyện đan sư nghe ngóng, hoặc là tìm đan dược thư tịch liên quan tới hai loại này nghiên cứu! - Lần này Trương Huyền tới chủ yếu là để nghe ngóng tin tức, cũng không phải là mua đan dược, nên chỉ có hai phương pháp này.

Luyện đan sư hắn không quen biết ai hết, tìm người nghe ngóng thật sự có chút không thích hợp cho lắm, hơn nữa, cho dù hắn có quen biết ai đi chăng nữa, đối phương cũng chưa chắc biết! Dù sao Long Tê huyết mạch và Thuần Âm chi thể đều thực sự rất hiếm thấy.

Về phần loại phương pháp thứ hai, tìm được thư tịch có tin tức gì hữu dụng không khác nào mò kim đáy biển, cũng không giống như hắn có được cái máy gian lận Thiên đạo thư viện này trong tay.

Có quyết định, Trương Huyền liền nhanh chân đi về phía quầy của công hội.
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 89: Không phải ngươi giỏi đóng kịch sao?


Văn Tuyết là nhân viên tiếp đãi ở đại sảnh của Luyện đan sư công hội. Nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là trở thành một luyện đan sư. Đáng tiếc, thiên phú của nàng có hạn, đã thi mấy lần nhưng đến cả học đồ đều không đậu.

Rơi vào đường cùng, nàng đành xin làm công ở nơi đây, cố gắng học tập.

Mặc dù nhìn thoáng qua, phục vụ viên ở đại sảnh không có địa vị cao, nhưng thu nhập rất khá. Đan dược nàng bán ra đều được trích phần trăm. Mặc dù không nhiều nhưng lượng tiêu thụ lớn, chỗ tốt cũng càng nhiều. Vì vậy, mức lương một năm của nàng nhiều gấp năm, sáu lần những người cùng công việc đó.

Nhưng mà, thu nhập không thấp, đổi lại nàng lại không muốn làm việc này thêm ngày nào. Không phải vì công việc khó khắn, mà là… ngoại hình của nàng.

Nàng khoảng hai mươi tuổi, chính là tuổi đẹp nhất, hơn nữa mấu chốt là, nàng sinh ra đã rất xinh đẹp. Không đến mức vạn dặm khó tìm, nhưng cũng được cho là một trong một trăm.

Lúc đầu, nàng nghĩ xinh đẹp là chuyện tốt, chỉ cần là nữ nhân ai lại không muốn mình xinh đẹp. Tuy nhiên, môi trường làm việc của nàng lại khác biệt. Mỗi ngày, có không biết bao nhiêu công tử nhà giàu chạy đến bắt chuyện với nàng, đưa ra đủ loại yêu cầu không tưởng tượng nổi.

Có vài người, mỗi ngày đều quấn quít dây dưa, dùng đủ chiêu trò, khiến nàng vô cùng phiền chán.

Nhưng bản thân là nhân viên phục vụ, nàng lại không thể đuổi họ đi. Nếu thực sự làm vậy, chỉ cần bọn hắn nói đến đây mua đồ, người không may chính là nàng!

- Mong rằng hôm nay không có mấy con ruồi không biết xấu hổ lởn vởn ở đây!

Trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu, Văn Tuyết sửa sang lại quần áo ngay ngăn, lộ ra nụ cười mỉm đứng trong quầy hàng. Ngay sau đó, nàng liền thấy một thanh niên đi đến.

Người thanh niên này tuổi không quá hai mươi, làn da dược bảo dưỡng rất tốt, bóng loáng, mịn màng. So với nàng còn đẹp hơn một chút!

- Xin hỏi tiên sinh cần gì? - Văn Tuyết nhìn sang, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.

- Nơi này của các ngươi… có bán sách không? Chính là loại sách liên quan đến công hiệu của đan dược, có thể mở ra thể chất đặc thù. – Người thanh niên hỏi.

Người đi tới chính là Trương Huyền.

Tiền thân chưa bao giờ tới nơi này, vì vậy cũng không biết tình huống cụ thể. Hắn chỉ đành ra đại sảnh hỏi thăm.

- Muốn mua thư tịch, mời ra phòng sách. Nơi này là Luyện đan sư công hội!

Vốn đang tươi cười, sau khi nghe được câu hỏi của đối phương, Văn Tuyết sầm mặt xuống.

Muốn đến bắt chuyện với ta, ngươi có thể chuyên nghiệp chút được không?

Đến Luyện đan sư công hội mua sách… Sao ngươi không đi tiệm cơm hỏi mua giày đi?

- Không phải. Ta tới đây để tìm sách liên quan đến công hiệu của đan dược. Hiệu sách khẳng định không có!

Trương Huyền không nhìn thấy sự thay đổi thái độ của cô gái, suy nghĩ một chút rồi nói.

Còn ngụy biện? Ta liền đứng im xem ngươi ngụy biện!

Văn Tuyết khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng.

Thấy đối phương không nói gì, Trương Huyền cứ tưởng nàng không hiểu ý mình, bèn tiếp tục giải thích:

- Ta chính là muốn tìm loại đan dược có thể kích phát thể chất đặc biệt. Nhưng ta không biết loại nào phù hợp, vì vậy muốn tìm mấy quyển sách có liên quan. Nếu các ngươi có hãy bán cho ta mấy quyển. Hoặc là… cho ta mượn nhìn một chút cũng được!

- Ngươi nói xong chưa?

Ta không thèm để ý tới, ngươi còn có thể nói hăng hái như vậy?

Còn đòi mua sách, mượn sách… Chiêu trò cũ rích này còn muốn đem ra lừa gạt nữ sinh?

Văn Tuyết nhận định kẻ trước mắt chính là tới quấy rối nhằm thu hut sự chú ý của nàng.

Nếu không, ai sẽ chạy đến Luyện đan sư công hội mua sách chứ? Đây chẳng phải muốn bị đánh sao?

Giờ phút này, Trương Huyền cũng nhìn ra thái độ của đối phương. Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Hắn không đắc tội với đối phương a… sao nàng ta lại có bộ dạng này?

- Có lẽ là đến thời kỳ mãn kinh!

Lắc đầu, Trương Huyền cũng không để trong lòng. Là một người xuyên việt văn minh, tiến bộ, hắn lười cùng một nữ nhân so đo.

Nếu để Văn Tuyết biết suy nghĩ trong đầu hắn, nhất định nàng sẽ trực tiếp chết ngất.

Bản cô nương mới hai mươi tuổi đấy! Ngươi mới đến kỳ mãn kinh…

- Như vậy đi! Luyện đan sư công hội các ngươi có Tàng thư khố phải không? Có thể đưa ta vào xem được không?

Biết không thể giải thích rõ, Trương Huyền suy nghĩ một chút, liền nghĩ ra một biện pháp.

Dù là Giáo sư công hội hay Luyện đan sư công hội đều vì đặc thù nghề nghiệp mà cung cấp phương tiện. Trong đó tất nhiên có Tàng thư khố để giúp học giả không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ.

Nếu đối phương không bán sách, vậy chỉ cần để hắn vào trong Tàng thư khố xem một chút cũng có thể giải quyết vấn đề.

- Tàng thư khố? Ngươi còn muốn tiến vào Tàng thư khố?

Thấy kẻ trước mắt yêu cầu ngày càng quá đáng, Văn Tuyết không nhịn được nữa:

- Nếu ngươi không mua đan dược thì mời rời khỏi!

- Sao vậy? Tàng thư khố của các ngươi không cho người ngoài tiến vào? Một lần bao nhiêu tiền, ngươi cứ nói. Ta sẽ thanh toán đầy đủ! – Trương Huyền không hài lòng.

Nữ nhân này đầu óc bị bệnh a?

Bản thân chỉ muốn hỏi một chút, ngươi lại giống như ăn phải thuốc súng vậy!

Nghe thấy đối phương ra vẻ công tử nhà giàu coi tiền như cỏ rác, Văn Tuyết càng chán ghét:

- Có tiền thật oai a! Có tiền làm gì cũng được sao? Nói thật cho ngươi biết! Luyện đan sư công hội có Tàng thư khố, hơn nữa còn chia làm hai tầng, sơ đẳng vào cao đẳng. Cần phải trở thành luyện đan sư học đồ trở lên mới có thể đi vào. Ngươi là luyện đan sư sao? Hay là luyện đan sư học đồ?

- Luyện đan học đồ? – Trương Huyền sững sờ.

Hắn không hiểu rõ lắm về Luyện đan sư công hội, nhưng vẫn biết một chút về học viện. Học sinh có Tàng thư khố của học sinh, lão sư có của lão sư. Nhất là Tàng thư khố của lão sư, người không có tư cách, không thể đi vào.

Nếu không, người người đều có thể vào đọc lung tung còn gọi gì là bí mật?

Hơn nữa, chỉ đọc qua cũng thôi, nếu có người vì nhìn thấy công pháp hay mà tu luyện bậy bạ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, ai chịu trách nhiệm?

Chắc hẳn Luyện đan sư công hội cũng là như vậy, chia Tàng thư khố thành sơ đẳng và cao đẳng, chỉ người nào đạt tới cấp bậc nhất định mới được vào đọc. Điều này để phòng ngừa những người tham lam, sốc nổi, đồng thời có thể bảo đảm bí tịch không bị truyền ra ngoài.

- Luyện đan học đồ… Ta không phải. Người nào cũng có thể thi sao?

Hắn chỉ là một lão sư bình thường, chưa bao giờ học luyện đan, dĩ nhiên không thể nào là luyện đan học đồ. Nhưng mà, thứ gì cũng có thể khảo hạch. Muốn trở thành danh sư cũng cần học thêm tri thức.

- Khảo hạch? Ngươi muốn thi luyện đan sư học đồ?

Văn Tuyết nhận định đối phương là cố ý tiếp cận mình, vì vậy trong lòng sớm có lửa giận. Giờ phút này lại thấy hắn giả bộ muốn khảo hạch luyện đan học đồ, nàng không nhịn được nữa.

- Được a! Bên kia có địa điểm khảo hạch. Ta sẽ đưa ngươi đến đó.

Không phải ngươi giỏi đóng kịch sao?

Bây giờ ta đưa ngươi đến đó, xem ngươi còn diễn được nữa không!

Mặc dù chỉ là học đồ luyện đan, nhưng cũng giống như danh sư học đồ, người đó cần thông qua trùng điệp sàng chọn, khảo hạch các loại tri thức cơ bản. Chính mình liên tục thi nhiều năm đều không thông qua. Ngươi chỉ là một kẻ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chưa từng tham gia một kỳ tập sự hay nhìn qua dược liệu, sách về luyện đan. Ngươi cũng muốn kiểm tra?

- Làm sao? Ngươi không dám đi? – Văn Tuyết cười lạnh.

- Ách! Được!

Thấy đối phương như thùng thuốc nổ, Trương Huyền lắc đầu. Đang muốn cùng nàng sang đó, bỗng lúng túng nói:

- Khảo hạch… luyện đan học đồ có những nội dung gì? Cần xem sách gì?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back