Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 80: Tặng người ?


Trưởng lão lão sư công hội, cũng giống như bộ trưởng bộ giáo dục trong thời của Trương Huyền lúc trước, có tư cách huỷ bỏ tư cách của một người giữ chức vụ chủ nhiệm học viện.

- Mạc trưởng lão, ngươi hãy nể giao tình từ trước đến nay của chúng ta, mong rằng người có thể thủ hạ lưu tình. . . - Nghe xong hình thức xử phạt, Thượng Thần vội nói.

Giờ phút này, trong lòng của hắn thật sự đã sụp đổ.

Mạc trưởng lão là người do tự hắn tìm đến, muốn nhờ hắn hủy bỏ tư cách lão sư của Trương Huyền, kết quả. . . Chẳng khác nào lấy đá đập lên chân của mình, tình hình bây giờ đổi thành hắn mới chính là người sắp bị cách chức!

Sao có thể nhảy hố như vậy chứ?

- Đều là do cái tên vô dụng nhà ngươi! - Càng nghĩ càng giận, nhìn về phía Thượng Bân đang đứng cách đó không xa, hận không thể đi lên đá cho đứa cháu ăn hại hai cước.

Nếu không phải vì tên nhóc này, nhất định phải tìm tên Trương Huyền kia gây phiền phức nháo sự, mình cũng không cần phải đụng chạm đến hắn!

Hiện tại thì hoàn toàn ngược lại, người ta bình an vô sự, mình bị cách chức thì cũng thôi đi, mấu chốt là hắn bị vu oan. Có thể tưởng tượng được là một khi chuyện phòng giáo dục chèn ép lão sư, sửa chữa thành tích khảo hạch, hắn sẽ biến thành chuột chạy qua đường, bị người người chửi rủa lăng mạ!

Mặc dù mình chưa từng làm như vậy, nhưng có thể. . . cũng phải có người tin tưởng mình mới được chứ!

- Thủ hạ lưu tình ? Thượng trưởng lão, cũng là bởi vì giao tình nhiều năm của chúng ta, ta mới làm như vậy để giữ mặt mũi cho ngươi, không phải, chuyện dùng đủ mọi cách để chèn ép đồng nghiệp như vậy, chỉ cần ta báo cáo với công hội, rất có khả năng tư cách lão sư của ngươi cũng sẽ bị khai trừ! - Mạc trưởng lão hừ lạnh:

-Ta thấy ngươi vẫn nên xử lý mọi chuyện sau này cho tốt đi!

Thượng Thần trưởng lão biết những lời Mạc trưởng lão nói là đúng, thân thể mềm nhũn, ngồi ở trên mặt đất như cha mẹ chết.

- Trương lão sư, hôm nay thực sự là quấy rầy ngươi, trong học viện lại có thứ lão sư bại hoại như vậy, là sơ suất của công hội! - Xử lý xong ba người, Mạc trưởng lão áy náy nhìn Trương Huyền trước mặt mình.

- Không có việc gì, ngẫu nhiên có một hai người bại hoại cũng coi như là chuyện bình thường! - Trương Huyền khoát tay không thèm để ý chút nào.

Nhìn thấy thái độ của hắn, đám người lại cảm thấy bội phục lần nữa.

Thấy không, đây mới là người có ý chí làm lão sư. . .

- Vậy thì tốt, bây giờ ta sẽ trở về công hội xử lý những chuyện này, nhất định sẽ cho Trương lão sư một cái công đạo! - Nói xong Mạc trưởng lão mang hận ý nhìn Thượng Thần trưởng lão một chút, sau đó liền xoay người rời đi.

- Trương đại sư, chúng ta c*̃ng đi thôi, ngươi còn phải dạy thư họa cho ta đó!

Nhìn chuyện bên này cũng đã xử lý xong, Tào Hùng giờ phút này đã bị đánh đến chết đi sống lại, không khác nào bị phế đi th*n d***, Bạch Tốn cười khanh khách đi vào đến trước mặt Trương Huyền.

- Được thôi! - Gật gật đầu, Trương Huyền cùng đám người đi ra khỏi Học Tâm Tháp.

Nói thật, lần này thật vẫn rất hiểm.

Nếu như không phải đám ngườiVương gia, Bạch Tốn và Hoàng Ngữ đến đúng lúc, cho dù hắn có thể ứng phó nhưng chắc chắn sẽ không thể dễ dàng giải quyết “ngọt” như vậy.

Nhất là chuyện của Triệu Nham Phong.

Kỳ thật, chuyện này chỉ là hắn nói cho mọi người nghĩ vậy mà thôi.

Căn bản Triệu Nham Phong cũng không phải là thiên sinh khóa mạch gì hết, chỉ là trời sinh kinh mạch của hắn hơi hẹp một chút thôi!

Kinh mạch chật hẹp, nếu muốn dùng từ của thời hiện đại để hình dung cho dễ hiểu thì người khác là hệ điều hành tám nhân, mà kinh mạch của hắn thậm chí còn chưa lên hệ điều hành.

Kinh mạch chật hẹpnhư thế, linh khí không thông qua được, tất nhiên khi vận khí sẽ có cảm giác tê liệt, thậm chí tốc độ tu luyện rất chậm, thành tựu cũng có hạn.

Bất quá, chứng này lại có điểm khác biệt so với thiên sinh khóa mạch.

Cái trước là do kinh mạch bị phong tỏa, giống như trên đường đang đi lại bị một cái cây lớn ngăn cản, linh khí đi đến nơi này, thật sự không thể qua được, mà cái sau, kinh mạch cho dù có chút chật hẹp, nhưng chí ít cũng không có gì ngăn cản, thông suốt, tu luyện không thành vấn đề.

Tẩu hỏa nhập ma, thật sự đã hoàn toàn nới rộng kinh mạch chật hẹp của hắn, để việc tu luyện càng thêm dễ dàng, chính vì vậy, công lực mới có thể đột nhiên tăng mạnh, đạt tới Tụ Tức cảnh đỉnh phong.

Nhưng bởi vì chuyện tẩu hỏa nhập ma này cũng khiến thân thể của hắn c*̃ng bị tổn thương rất nghiêm trọng, Tụ Tức cảnh đỉnh phong xem như cực hạn của hắn, muốn đột phá, cũng không có khả năng.

Vì đền bù tổn thất cho đối phương, lúc này Trương Huyền mới xuất thủ, giúp cho hắn đột phá, đương nhiên, dạng này cũng có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm còn tiềm ẩn trong thân thể hắn trước khi bị tẩu hỏa nhập ma lưu lại, nhất cử lưỡng tiện.

Chí ít, sau khi trải qua chuyện này, chỉ sợ lại không ai lại dám dùng phương thức để cho học sinh bị tẩu hỏa nhập ma ra chữa bệnh.

Về phần làm sao để Triệu Nham Phong đột phá thành công nhanh như vậy, thật sự rất đơn giản.

Lật hết các sách trong Tàng Thư các xong, Trương Huyền sớm đã hình thành Thiên Đạo Thần Công cấp một hai và ba, tu luyện qua một lần, đối với chuyện làm thế nào để có thể thật sự đột phá công pháp trong một thời gian ngắn, hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay, lại thêm trong cơ thể hắn có chân khí độ thuần cao, dẫn đạo đối phương đi đến con đường chính xác, thuận lợi đột phá, cũng không có gì quá phức tạp.

- Từ giờ trở đi, sẽ không suốt ngày bị hù dọa khai trừ rồi! – Trương Huyền cảm khái một tiếng, thở ra một hơi.

Từ sau khi trọng sinh đến nay, hắn đã sắp bị khai trừ, dù là đã thu nhận được học sinh đến lớp nhưng vẫn như cũ luôn có cảm giác như trên đầu mình có một đám mây đen xoay quanh, bây giờ, xem như có thể hoàn toàn xua tan đám mây đó đi rồi!

Đi ra khỏi Học Tâm Tháp, an bài Vương Nham giống như Vương Đào xong, về sau hắn có thể tới dự thính, lúc này mới khiến đám ngườiVương gia hậm hực rời đi.

Về phần Triệu Nham Phong, giương mắt nhìn qua, rất hiển nhiên lúc này cực kỳ ngưỡng mộ Trương lão sư, khiến hắn động tâm, hy vọng có thể lần nữa trở về lớp của Trương Huyền học.

Bất quá, đề nghị này bị Trương Huyền trực tiếp từ chối.

Giỡn hoài!

Ca là người mang kim thủ chỉ xuyên, sớm muộn gì cũng trở thành danh sư, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, như vậy há không làm ta mất mặt sao?

Tiền thân mới là người làm ngươi tẩu hỏa nhập ma, ta giúp ngươi đột phá đến võ giả tầng hai, coi như ân oán cũng đã thanh toán xong, cũng không muốn tiếp tục qua lại nữa.

Bị hắn từ chối, khuôn mặt Triệu Nham Phong là có chút thất thần, bất quá tình trạng như vậy kéo dài cũng không lâu, Triệu Nham Phong bất chợt nghĩ tới điều gì, trong mắt lộ ra kiên trì lần nữa, cùng quay người rời đi với đám người Vương Nham.

- Hoàng Ngữ tiểu thư, không biết như thế nào mới có thể trở thành trợ giáo ?

Đi trên đường, Trương Huyền nhịn không được hỏi.

Trải qua chuyện này xong, hắn cũng biết, muốn sống yên ở cái thế giới mà hắn trọng sinh đến này, muốn không bị người khác khinh thường kiếm chuyện, chỉ có trở thành danh sư!

Mà muốn trở thành danh sư, đầu tiên phải trở thành trợ giáo.

- Trợ giáo cũng chỉ là một loại xưng hô mà thôi, không giống như danh sư, cần phải qua các kỳ khảo hạch! Chủ yếu phải xem vận khí, chỉ cần có danh sư coi trọng ngươi, thuê ngươi làm, thì ngươi chính là trợ giáo! - Hoàng Ngữ giải thích.

- A! - Trương Huyền hiểu ra liền gật đầu.

Kỳ thật cái chức danh trợ giáo này nói trắng ra cũng giống như trợ lý giáo sư của thời đại trước khi hắn trọng sinh, mặc dù không có thực quyền, chỉ là người phát ngôn, nhưng lại là đại diện cho mặt mũi của danh sư, có địa vị cực cao.

- Ngươi là danh sư trợ giáo, vậy cái nhà sách kia. . . - Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.

Nghe thấy Hoàng Ngữ lại là danh sư trợ giáo, hắn vẫn là rất khiếp sợ, trước đó gặp nàng, nàng ta đã có thể tùy ý tiến vào lạc viện của Lục Trầm đại sư, liền biết thân phận của nàng cũng không phải là người tầm thường, chỉ là không ngờ lại không tầm thường đến thế.

Hơn nữa, đường đường là trợ giáo, đây chính là địa vị mà ngay cả trưởng lão của học viện Hồng Thiên đều phải tôn sùng, tại sao phải mở một nhà sách nhỏ ở nơi ít người qua lại không ai để ý ?

- Ta mặc dù may mắn được Lưu lão sư coi trọng, trở thành trợ giáo của ông ta, nhưng bản thân còn quá trẻ, cần phải nghiên cứu nhiều thứ mới có thể làm cho người người tin phục, bởi vậy nghe theo an bài của Lưu lão sư, lựa chọn một nơi có nhiều nhân sĩ từ khắp nơi đổ về, mở hiệu sách nhỏ, tu thân dưỡng tính, ma luyện phong mang, đồng thời cũng có thể học tập càng nhiều tri thức. . . - Hoàng Ngữ giải thích.

Trương Huyền gật đầu.

‘Thế sự hiểu rõ đều là học vấn, nhân tình lão luyện tức văn chương.’

Có đôi khi chớ xem thường một hiệu sách nhỏ, kỳ thật những người này mới là những người hiểu rõ nhân tình thế thái nhất, học thức so với một số chuyên gia, học giả đều mạnh hơn!

Muốn chân chính hiểu rõ nhân tính, tốt hơn là nên tôi luyện bản thân trước, đi từ tầng thấp nhất, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Hoàng Ngữ là nữ nhi của hội trưởng công hội lão sư, từ nhỏ đã ngậm chìa khóa vàng lớn lên, vị Lưu lão sư này làm như vậy, cũng là muốn bồi dưỡng cho nàng thật tốt, để cho nàng có thể trải nghiệm nhiều chuyện hơn.

Lại hàn huyên một hồi, sau khi đã hiểu rõ về danh sư và trợ giáo thêm một chút, lúc này mới nhịn không được cảm khái.

Cái thế giới này, sư đạo vi tôn, địa vị lão sư cao thượng như vậy, mạnh hơn kiếp trước của hắn nhiều lắm.

Cái gì luyện đan sư, luyện khí sư, luyện bảo sư. . . Thượng cửu lưu rất nhiều nghề nghiệp, cũng không mạnh bằng danh sư.

Cũng khó trách, cái thế giới này, cho dù tu luyện, vẫn chỉ là học tập mà thôi, đều cần phải có lão sư chỉ điểm, ngay cả lão sư cũng không tôn trọng, th ì làm sao có thể tiến bộ ?

- Đúng rồi, Lục Trầm đại sư rốt cuộc đã khảo hạch các ngươi cái gì ? Khiến cho các ngươi nhất định phải đến chỗ ta học tập mới được ?

Biết được địa vị lão sư, Trương Huyền đem một nghi ngờ khác trong lòng hỏi ra.

Bạch Tốn là tiểu Vương gia của Trấn Nam Vương, Hoàng Ngữ là nữ nhi của hội trưởng công hội lão sư, bản thân nàng còn là trợ lý danh sư, dựa theo đạo lý, địa vị của hai người này tại sao còn cần phải bị người khác khảo hạch chứ ?

- Trong nhà Lục Trầm đại sư có một bộ trân tàng không biết bao nhiêu năm. . . Hai chúng ta đều muốn, đại sư lúc này mới cố ý cho chúng ta một đề khó, tiến hành khảo hạch! - Hoàng Ngữ giải thích nói.

- Mặc Hiên Đồ ? - Trương Huyền nhướng mày:

- Là Mặc Hiên Đồ mà năm đó Mặc đại tông sư vẽ xong rồi qua đời ? Các ngươi đều không hiểu thư hoạ. . . Muốn lấy cái này làm gì ?

Xem rất nhiều thư tịch trong Tàng Thư Các, trong đó có ghi chép liên quan đến Mặc Hiên Đồ này, nói là nó được coi là Mặc bảo do họa đạo tông sư lưu lại, vô cùng trân quý, giá trị cực lớn.

- Trương đại sư, ngươi đối với thư hoạ hiểu rõ như vậy, chỉ nhìn một chút liền có thể nhận ra nhiều vấn đề như vậy, có thể dạy chúng ta một chút hay không ? - Bạch Tốn giương mắt nhìn qua.

- Đúng vậy a, dạy chúng ta một chút đi! - Hoàng Ngữ c*̃ng nhìn qua.

- Dạy hai người các ngươi? - Hắn có thể nhận ra thư hoạ đều là dựa vào Thiên Đạo thư viện, kỳ thật. . . Bản thân đối với thư hoạ nhất khiếu bất thông, dạy thế nào ?

Nhìn lấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của hai người họ, mặt mũi Trương Huyền tràn đầy xấu hổ, không biết nên làm gì bây giờ.
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 81: Thật hay giả?


Hồng Thiên học viện, lớp học của Lục Tầm giáo sư.

Làm minh tinh giáo sư của học viên, lớp học của hắn kích thước lên đến gần nghìn mét vuông, chả khác nào một cái sân bóng đá khổng lồ, bên trong lớp học, học sinh xếp thành từng hàng ngồi nghe giảng, tính sơ ra cũng phải có gần trăm người, còn có cả mấy trăm người đang đứng để dự thính.

- Không hổ là Lục lão sư, ta ở bên ngoài nhưng là nghe nói, vô số học viên đều lấy việc bái ngươi làm vinh dự, từng người đánh nhau đến vỡ đầu chỉ để được vào lớp học của ngươi! - Nhìn trong lớp nhiều học viên như vậy, một ông lão không tự chủ được vuốt râu, nhìn về phía một người thanh niên đứng cách đó không xa.

Thanh niên này chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, một thân áo xanh, cả người đứng tại chỗ giống như một cây thương muốn đâm thủng bầu trời, mang theo khí chất ngạo nhân.

Nếu như Thượng Bân ở đây nhất định có thể nhận ra, đây chính là người chủ đứng phía sau của Hồng Thiên lâu, Hồng Hạo trưởng lão!

- Trưởng lão quá khen, ta chỉ là dùng hết khả năng của ta để bồi dưỡng học viên thôi, hết thảy đều là bọn họ tự mình cố gắng! - Thanh niên cười nói.

Lời nói mặc dù nói được khiêm tốn, nhưng trong thần thái lại tràn đầy ngạo nghễ cùng tự tin.

- Này, có phải là quá khen hay không, xem chất lượng những học viên này liền biết rồi. Ta có nghe nói, lần kiểm tra lúc nhập học này, học viên trong tốp 100 người đứng đầu đều báo danh tới lớp học của ngươi, đồng thời được ngươi thu làm môn hạ, liền vượt qua bảy mươi người, hơn 200 vị tân sinh của ngươi, có vẻ như không có người nào xếp hạng thấp hơn năm trăm đi!

Hồng Hạo trưởng lão vuốt râu, cười nói.

Ngày hôm qua, thời điểm hắn mới vừa nghe được những con số này, cũng là sợ hết hồn.

Vị Lục Tầm này tuổi không lớn lắm, lại thành giáo sư chói mắt nhất trong toàn bộ học viện, hầu như đem những mầm non tốt nhất trong số các tân sinh, đều một lưới bắt hết.

Loại thành tích này tính từ lúc toàn bộ học viện được mở ra đến giờ, cũng là rất hiếm thấy.

- Học viên đồng ý báo danh vào lớp học của ta, ta cũng rất vinh hạnh!

Nghe được trưởng lão như Hồng Hạo, đường đường võ giả tầng bảy cũng phải khen ngợi bản thân, Lục Tầm lão sư tràn đầy kiêu ngạo, lập tức xoay đầu lại:

- Hồng Hạo trưởng lão luôn luôn rất bận, ngày hôm nay làm sao tới chỗ của ta? Có phải là có chuyện gì muốn ta hỗ trợ hay không? Chỉ cần có thể làm được, tất nhiên dùng hết khả năng!

Hắn không tin trưởng lão có thực lực như vậy, lại chạy tới đây chỉ để tán gẫu.

- Muốn nói có việc, xác thực có một việc nhỏ muốn phiền phức ngươi một hồi, ta cùng phụ thân ngươi là bạn cũ, từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, biết ngươi làm người ngay thẳng, đặc biệt muốn ngươi hỗ trợ điều tra một vị lão sư!

Hồng Hạo trưởng lão nói.

- Không muốn nhắc đến phụ thân của ta, hắn chính là cái lão già gàn bướng!

Nghe được đối phương nói chuyện cảm tình, Lục Tầm hơi nhướng mày:

- Ngài nói đi, là vị lão sư nào?

- Trương Huyền! Hồng Hạo trưởng lão nói.

Hồng Thiên tửu lâu của hắn bởi vì Trương lão sư này nháo trò, hiện tại chuyện làm ăn hầu như là số không, trong lòng lửa giận thiêu đốt, nếu không tự trọng thân phận của mình, e sợ đều vọt tới trên cửa đánh đập đối phương một hồi!

- Trương Huyền? Ngươi nói vị lão sư sát hạch được không điểm kia, là Trương Huyền đem Triệu Nham Phong dạy cho tẩu hỏa nhập ma?

Lục Tầm nhìn sang.

Đối với một ít sự tích “vinh quang” của vị Trương lão sư này, hắn cũng là có nghe thấy, lại nói, hắn còn thu lấy học viên của người ta, làm sao không rõ ràng.

- Đúng vậy! Hồng Hạo trưởng lão gật đầu.

- Đây là một lão sư rác rưởi, sớm muộn đều sẽ bị khai trừ, làm sao, trưởng lão cùng hắn có mâu thuẫn?

Lục Tầm tràn đầy kỳ quái.

Một vị là trưởng lão lâu năm đủ để cạnh tranh vị trí viện trưởng, một vị là giáo sư bất cứ lúc nào cũng sẽ bị học viện khai trừ, địa vị của hai người này cách xa nhau đến hơn vạn dặm, tại sao có thể có liên hệ?

- Một chút chuyện nhỏ mà thôi! Ta nghe nói phòng giáo dục cho tối hậu thư, chỉ cần học kỳ này hắn chiêu không được học viên, liền khai trừ tư cách lão sư, trục xuất khỏi học viện! Vì lẽ đó, làm phiền phức Lục lão sư một hồi, hi vọng ngươi nhìn xem có thể thu mấy học sinh của hắn vào lớp học của ngươi hay không!

Hồng Hạo trưởng lão nói ra mục đích của chính mình.

Trước khi tới đây hắn liền tỉ mỉ hỏi thăm chuyện tình của Trương Huyền, thậm chí bao gồm cả chuyện học kỳ này hắn chỉ chiêu thu được năm học sinh.

Đối phương là lão sư, có thân phận bảo vệ, hắn cũng không cách nào ra tay, nhưng một khi mất đi tư cách giáo sư, còn không mặc cho hắn xâu xé?

- Thu vào lớp học của ta?

Lục Tầm không nghĩ tới đối phương tìm hắn, là vì chuyện này.

- Đúng đấy, làm minh tinh lão sư của Hồng Thiên học viện, muốn nói ai có thể làm được điểm ấy, cũng chỉ có ngươi! Chỉ cần ngươi để lộ ra ý này, chỉ sợ mấy cái học viên kia của hắn, sẽ lập tức rút khỏi khóa học của hắn, tranh nhau chen lấn gia nhập lớp học của ngươi!

Hồng Hạo trưởng lão cười nói:

- Giáo huấn một cái lão sư của học viện, sẽ có rất nhiều phiền phức, không có học sinh, liền đơn giản hơn nhiều!

- Ừm... - Lục Tầm do dự.

- Lục lão sư không nên do dự, ngươi lẽ nào đã quên Triệu Nham Phong? Nếu như mặc cho Trương Huyền này tiếp tục dạy học sinh, nhất định sẽ giẫm lên vết xe đổ kia, làm lỡ cuộc đời của bọn họ! Ngươi đem bọn họ chiêu thu lại đây, cũng là vì cân nhắc cho bọn họ, muốn cứu bọn họ!

Hồng Hạo trưởng lão tận dụng mọi thời cơ.

- Được rồi, chuyện này ta đáp ứng rồi, ngày hôm nay ta sẽ thả ra tin tức, có ý định chiêu thu mấy cái học viên đó!

Lục Tầm gật đầu.

- Liền cứ như thế đi...

Hồng Hạo trưởng lão ánh mắt sáng lên, trong lòng tràn đầy hưng phấn.

Lục lão sư đáp ứng, hắn đã có thể dự kiến rõ ràng, vẻ mặt mang theo thất vọng đến tuyệt vọng của Trương Huyền này.

Hừ, Trương Huyền này để Hồng Thiên tửu lâu của hắn sắp đóng cửa, hắn sẽ từ từ chơi đùa đối phương, để cho đối phương cảm thấy chân chính khủng hoảng!

Đang âm thầm cao hứng, nghĩ đến bước kế tiếp làm sao để thu thập đối phương, liền thấy một cái tân sinh đi tới.

- Lục lão sư!

Tân sinh đi tới trước mặt, hành lễ..

- Vương Nham, chuyện gì?

Nhìn thấy thiếu niên này, Lục Tầm mỉm cười gật đầu.

Vị Vương Nham này xem như là một trong những tân sinh có thiên tư khá nhất trong đợt tuyển sinh khoá này, càng là cháu trai của Vương gia nhị trưởng lão, địa vị tôn sùng, có thể thu được học viên như thế, coi như là hắn, cũng không nhịn được có chút tự hào.

- Lục lão sư, ta... Ta...

Đến chính là Vương Nham, vừa mới từ học tâm tháp trở về, giờ khắc này đang cúi đầu, mặt đầy xoắn xuýt.

- Có phải là tu luyện có vấn đề gì khó nói? Nói thẳng không sao cả!

Thấy hắn ngập ngừng ấp úng, Lục Tầm hào khí mở miệng.

- Lục lão sư học thức uyên bác, là lão sư nổi danh nhất của Hồng Thiên học viện, có cái gì khó khăn cứ trực tiếp hỏi đi, hắn nhất định có thể giúp ngươi giải quyết! - Hồng Hạo trưởng lão cũng vuốt râu, cười nói.

- Vậy ta liền nói...

Vương Nham cắn răng một cái:

- Ta muốn... rút khỏi khoá học của ngươi, mong rằng Lục lão sư tác thành!

- Lùi khoá của ta?

Lục Tầm lảo đảo một cái, con mắt trợn tròn, không thể tin được.

Người khác đều tranh đoạt muốn đi vào lớp học của hắn, cái tên này lại có thể... Muốn rút khỏi khoá học của hắn?

Thật hay giả?

Hắn tại Hồng Thiên học viện truyền thụ nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ từng gặp phải!

- Phải!

Lời đã nói ra, Vương Nham thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng gật đầu.

- Ngươi có phải là có cái ẩn tình gì khó nói, hoặc là bị ai uy h**p?

Lục Tầm không nhịn được nói.

- Không có, học sinh là tự nguyện!

- Chỉ cần có thể rút khỏi khoá học của ngươi, ta cũng có thể đi qua lớp học của Trương Huyền lão sư để dự thính, đây là một cơ hội, mong rằng Lục lão sư tác thành!

- Vương Nham cúi người xuống.

- Lùi khóa của ta, đi qua lớp của Trương Huyền lão sư để dự thính?

Lục Tầm nhất thời giống như bị táo bón, trợn mắt ngoác mồm, cảm giác sắp điên rồi.
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 82: Chu Hồng!


Không chỉ mình Lục Tầm có bộ dáng này, ngay cả Hồng Hạo trưởng lão một bên cũng đầy choáng váng, đầu óc cũng mơ hồ.

Cái tên Trương Huyền này không phải là lão sư kém nhất học viện sao?

Vậy mà mới vừa rồi người học viên này còn nói, chỉ cần lão sư đồng ý cho hắn rút học phần, đối phương sẽ ngay lập tức chạy đến lớp học của Trương Huyền mà không phải để làm học viên, mà chỉ là để dự thính thôi, Hồng Hạc trưởng lão có nằm mơ cũng không nghĩ đến, bên này Lục Tầm lão sư còn chưa cho hắn rút khóa học, hắn đã lo chạy đến chỗ của Trương Huyền rồi!

Hơn nữa mấu chốt là đối phương xin rút khóa học chỉ để chạy đến lớp của người khác làm học viên dự thính ?

Mẹ nó, ngươi thật sự không nói đùa chứ ?

Dự thính còn không phải là học viên chính thức!

Còn ta ở sát bên cạnh truyền thụ cho ngươi tất cả các kiến thức võ học, ngươi còn chưa hài lòng sao?

Lục Tầm chỉ cảm thấy da mặt càng ngày càng nhăn nhúm lại, cả người đều cảm thấy không khỏe chút nào.

- Mong Lục lão sư thành toàn cho học sinh! - Vương Nham vội vàng nói.

- Ngươi – Nói cả buổi, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của đối phương là biết, không phải tin mà hắn tiện miệng nói bừa, sắc mặt Lục Tầm càng ngày càng khó coi:

-Ngươi cũng đã biết Trương Huyền lão sư từng khiến học viên của mình bị tẩu hỏa nhập ma ? Ngươi vẫn muốn đi đến lớp của hắn dự thính hay sao?

-Ta biết! - Vương Nham gật đầu, khuôn mặt không chút do dự nào.

Vừa rồi tại Học Tâm Tháp nhìn thấy Trương lão sư đại triển thần uy, ngay cả gia gia của hắn mà nhìn thấy cảnh đó chắc chắn cũng sẽ tin tưởng và kính phục không thôi, hắn sớm đã hướng tâm về phía Trương Huyền lão sư rồi.

Nhìn thấy hắn kiên định như thế, sắc mặt của Lục Tầm càng ngày càng khó coi, khoát tay chặn mấy học sinh cách đó không xa:

-Đi gọi Triệu Nham Phong đến đây cho ta!

-Lục lão sư! – Không bao lâu sau, Triệu Nham Phong đi vào trước mặt Lục Tầm.

- Vương Nham muốn rút khóa học của ta, đi đến lớp của Trương Huyền lão sư dự thính, ngươi nói với hắn xem, lúc trước ngươi tu luyện theo hướng dẫn của vị lão sư đó so với ta như thế nào, cho hắn biết quyết định này của hắn là ngu xuẩn đến dường nào!

Lục Tầm hất ống tay áo lên.

Triệu Nham Phong cũng không nói chuyện, liền quỳ rạp xuống đất ngay lập tức, không ngừng dập đầu.

- Sao vậy ? Trước kia ngươi không phải thường xuyên nói sao? - Lông mày Lục Tầm nhăn lại.

Triệu Nham Phong từng bị Trương Huyền dạy đến tẩu hỏa nhập ma, hắn mới chính là người có quyền lên tiếng nhất, trước kia thường xuyên nói xấu Trương lão sư, đều bị Lục Tầm ngăn lại, tại sao hôm nay kêu hắn nói, hắn lại ấp a ấp úng, như bị mèo nuốt mất lưỡi vậy ?

- Lục lão sư, kỳ thật ta cũng giống như Vương Nham, cũng muốn đi đến lớp của Trương lão sư dự thính!

Triệu Nham Phong cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói.

- Ngươi cũng muốn đi? - Sắc mặt của Lục Tầm ngày càng cứng đờ, suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ngươi không phải là bị hắn dạy đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, bây giờ còn đang hận hắn thấu xương sao?

Không phải ngươi còn thường xuyên nói xấu hắn sao?

Sao ngay cả ngươi cũng muốn rút khóa học của ta, chạy đến lớp của hắn dự thính chứ?

Lục Tầm sắp phát điên rồi.

- Trương lão sư đối với ta ân trọng như núi, lần trước đi không từ mà biệt, nội tâm của ta cảm thấy cực kỳ áy náy! Hi vọng Lục lão sư thành toàn! - Triệu Nham Phong cung kính nói.

Ân trọng như núi ? Ân trọng em gái ngươi a! Ân hắn làm cho ngươi tẩu hỏa nhập ma sao?

Đi không từ mà biệt ? Ngươi rõ ràng là trốn chạy có phải hay không hả ?

Áy náy, mỗi ngày lúc ngươi nhục mạ Trương Huyền lão sư, sao ta lại không thấy được ngươi có nửa phần áy náy ?

Lục Tầm phát điên.

- Được, tốt, nếu các ngươi đã suy nghĩ kỹ, bây giờ ta liền cho hai người các ngươi rút khóa học! - Quay người mang hai cái ngọc bài tới, Lục Tầm cắn đầu ngón tay, lấy máu nhỏ lên hai ngọc bài.

Làm lão sư nổi tiếng ở học viện, Lục Tầm cũng rất kiêu ngạo, nếu hai học viên này, đã ra quyết định như vậy, nếu tiếp tục giữ lại sẽ chỉ tăng thêm phản cảm, chi bằng hắn trực tiếp buông tay.

- Đa tạ lão sư! - Tiếp nhận ngọc bài, biết chương trình học đã được rút xong, mắt của hai người Triệu Nham Phong, Vương Nham đồng thời sáng lên.

- Các ngươi hiện tại đã không còn là đệ tử của ta, hai ngươi có thể đi! - Cố nén lồng ngự csắp nổ tung, Lục Tầm khoát tay.

- Dạ! - Hai người đi ra ngoài.

- Đáng giận, đáng giận! – Nhìn thấy bọn họ rời đi xong, Lục Tầm mới gào thét.

Hắn là ai ?

Hắn là lão sư nổi tiếng nhất ở học viện Hồng Thiên, vô số học viên đều tranh giành muốn làm học sinh của hắn, hắn phải thận trọng cân nhắc từng người mới có thể lựa chọn được những học sinh ưu tú nhất, vốn cho rằng toàn bộ học viện, không ai có thể đào được góc tường củahắn, kết quả thì sao chứ…

Chẳng những đào, mà còn đào một lần hai người!

Nhất mấu chốt nhất là…

Nếu như người đào chân tường chính là Vương Siêu, Trầm Bích Như những lão sư ưu tú ngang hàng với hắn này thì cũng thôi không nói đi, đằng này lại là lão sư khảo hạch được không điểm, tên nhóc xếp hạng nhất từ dưới đếm lên!

Cảm giác nhục nhã như vậy, mém chút nữa khiến hắn phát điên lên!

Hơn nữa, mới vừa rồi hắn còn đồng ý với Hồng Hạo trưởng lão sẽ đi đào học sinh của đối phương, kết quả, còn chưa tiến hành kế hoạch, đã bị đối phương đào ngược lại nhà mình rồi.

Nếu như không phải có tu thân dưỡng tính, tự kiềm chế tốt, hắn đã sớm xông qua đánh cho tên Trương Huyền này một trận rồi!

- Chu Hồng! - Gào thét xong, lửa giận của Lục Tầm giảm đi không ít, quay đầu hô một tiếng.

- Lục lão sư! - Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi tới.

Chu Hồng, lần này khảo hạch vào trường xếp thứ tư, là học sinh có thiên phú nhất trong số những học sinh hắn tuyển chọn lần này, mặc dù chỉ có mười sáu tuổi, nhưng thực lực hiển nhiên đã đạt tới Tụ Tức cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể đột phá.

- Ngươi đi qua lớp của Trương Huyền lão sư, đưa thư khiêu chiến của ta cho hắn! - Lục Tầm cắn răng nói.

- Thư khiêu chiến? - Nghe thấy quyết định của Lục Tầm, Hồng Hạo trưởng lão đang đứng một bên cũng sững sờ, hiểu ngay lập tức:

-Chẳng lẽ ngươi muốn thách đấu xem ai là người có nhiều học sinh mới hơn?

-Không sai! Dám cướp học sinh của ta, Lục Tầm ta chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục này! - Lục Tầm lão sư khoát tay, nắm chặt nắm tay nghe răng rắc:

-Nếu hắn đã dám động thủ trước, vậy thì tốt nhất nên cố gắng tìm cách đỡ đòn trả thù của ta đi!

Nói xong, Lục Tầm lấy giấy ra, viết nội dung rất nhanh đưa cho Chu Hồng.

- Đưa cho Trương Huyền, nói cho hắn biết, nửa tháng sau thi đấu xem ai có được nhiều học sinh mới hơn, ta muốn tiến hành khiêu chiến sư giả bình trắc với hắn, hỏi hắn có dám tiếp hay không, nếu không dám nhận, thì cũng đừng ở đó giở trò sau lưng ta nữa! - Lục Tầm hất ống tay áo lên.

Hàng năm, sau nửa tháng khi học viện đã tiến hành tuyển chọn học viên mới xong, đều sẽ cho các học viên mới có thực lực tương đương với nhau cùng thi đấu.

Từ cách tỷ thí này, lão sư có thể nhìn ra thiên phú và thực lực của học viên, chỉ sau nửa tháng có thể tiến bộ như thế nào.

Còn sư giả bình trắc, lại là tiến hành đọ sức giữa hai lão sư.

Sư giả bình trắc, là hai vị lão sư giao đấu với nhau, chọn ra một người trong số những học viên của mình, ai có tu vi, khả năng chiến đấu, tố chất lý luận tổng hợp tốt nhất để họ ra thi đấu với nhau, dùng để kiểm tra hiệu quả giảng dạy trong vòng nửa tháng của hai lão sư.

Dùng cách so sánh này để tiến hành kiểm tra khả năng giảng dạy và truyền đạt của hai lão sư.

Lục Tầm lão sư đưa ra khiêu chiến với Trương Huyền như vậy, người khác nhìn vào, chính là Trương Huyền đang bị chèn ép.

- Vâng! - Hai mắt Chu Hồng tỏa ánh sáng, tràn đầy sùng bái.

Sư giả bình trắc, có liên quan đến danh dự của lão sư, cho dù là tranh tài, cũng chỉ tiến hành vụng trộm, trực tiếp đưa thư khiêu chiến như thế này, cũng chỉ có vị Lục lão sư này mới có phần tự tin cùng ngạo khí này.

Không hổ là thần tượng của hắn, đơn giản mà quá đẹp rồi!

Có giận liền bộc phát, không ẩn nhẫn chút nào, là một người mẫu mực!

- Đi đi! - Lục Tầm khoát tay.

Chu Hồng gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Nếu thật sự là người hiền lành, mỗi học kỳ học sinh báo danh học lớp hắn nhiều như vậy, chỉ cần thu nhận bọn người kia là đủ, sao còn phải chấp nhận một kẻ tẩu hỏa nhập ma như vậy?

Vì chính là danh tiếng! Là vốn liếng tích lũy để trở thành danh sư!

Mà bây giờ, nếu như để cho người khác biết, học sinh của hắn rút khóa học chỉ để đến lớp của một lão sư khảo hạch chỉ được không điểm trợ thính, có phải hắn sẽ không cònchút danh dự nào không, có phải hắn sẽ trở thành trò cười của người khác không?

Cho nên, cho dù như thế nào, hắn cũng phải lấy lại được danh dự đã mất!
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 83: Các ngươi muốn dạy dỗ hắn?


- Trương lão sư không sao chứ?

Trong lớp học, đám người Triệu Nhã, Vương Dĩnh lo lắng hỏi.

Chuyện Tào hùng lão sư xin học tâm khảo vấn để đối phó Trương lão sư mặc dù không được lan truyền, nhưng là học viên của hắn dĩ nhiên cũng biết chút tin tức.

- Yên tâm đi! Chúng ta đã từng nghe tiết học của Trương lão sư, đều vô cùng bội phục. Khẳng định Lưu Dương cũng đã sớm bị ấn tượng. Sẽ không có vấn đề gì đâu! – Trịnh Dương nói.

Thực ra hắn có thể được coi là học viên không phục Trương lão sư nhất trong hội. Nhưng sau hai tiết học, hắn đã phục sát đất. Dù cho bây giờ Vương Siêu muốn thu hắn, hắn cũng sẽ từ chối thẳng thừng.

Bản thân đã như vậy, khẳng định Lưu Dương cũng không kém hơn.

Với mức độ tin cậy đó làm sao có thể thất bại?

Ầm…

Đang nói chuyện, cửa phòng bằng kim loại bị người đá bay từ bên ngoài. Sau đó, một thiếu niên kiêu ngạo đi vào.

- Trương Huyền lão sư kính yêu của các ngươi đâu? Gọi hắn ra đây! – Thiếu niên nhướng mày, chắp hai tay sau lưng.

Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “Trương Huyền lão sư” nhưng trên mặt lại không hề có một chút vẻ tôn trọng nào, thậm chí còn ra vẻ cười nhạo.

- Ngươi là ai? Nơi này không chào đón ngươi! Mời đi ra. –Thấy kẻ vừa đến không hề có chút tôn trọng nào đối với lão sư, lại còn đạp cửa mà vào, Trịnh Dương sầm mặt lại.

- Trịnh Dương, đừng kích động! Hắn Là Chu Hồng, đứng thứ tư trong khảo hạch nhập học vừa rồi.

Nhận ra thiếu niên này, thân thể mập mạp của Viên Đào không ngừng lắc lư. Hắn giữ chặt Trịnh Dương, nhỏ giọng nhắc nhở.

- Chu Hồng?

Không riêng Trịnh Dương, ngay cả đám người Triệu Nhã cũng không nhịn được sầm mặt lại.

Trước đó, bọn hắn đã từng nghe thấy cái tên này. Thực lực hắn đã sớm đạt Tụ Tức cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá. Vì vậy có thể thấy hắn vô cùng cường đại.

- Các ngươi có thể nhận ra ta coi như có chút kiến thức. Đây là chiến thiếp của Lục Tầm lão sư. Lục lão sư muốn nửa tháng sau tổ chức thi đấu giữa các tân sinh, khiêu chiến sư giả bình trắc với hắn. Ai trong các ngươi thay hắn tiếp nhận?

Thấy mọi người nhận ra bản thân, khóe miệng thiếu niên nhếch lên, bày ra bộ dáng cao cao tạo thượng, không coi ai ra gì.

Vị này là Chu Hồng, đến từ lớp học của Lục Tầm.

Hắn sớm đã nghe nói đến Trương Huyền chỉ là lão sư kém coi nhất, thi khảo hạch bị không điểm mà thôi. Hắn là thiên chi kiêu tử, học viên xuất sắc của Lục Tầm, hắn dĩ nhiên ngứa mắt Trương Huyền.

- Sư giả bình trắc? Lục Tầm lão sư? – Sắc mặt mọi người thay đổi.

Sư giả bình trắc, mặc dù là bọn hắn thi đấu, nhưng lại đại biểu tài nghệ dạy học của lão sư. Kết quả đại biểu cho mặt mũi của lão sư, vì vậy có rất ít người tiến hành. Lục Tầm là lão sư nổi tiếng nhất của học viện, học viên là cao thủ nhiều như mây. Tại sao hắn lại khiêu chiến Trương lão sư?

- Không sai! Những hành động nhỏ bé sau lưng của Trương Huyền đã khiến Lục lão sư tức giận. Lão sư định sẽ giáo huấn hắn một trận. Ta để chiến thiếp lại đây, lát nữa các ngươi hãy đưa cho hắn. Nếu hắn không dám thì hãy nhận thua rồi tự mình đến lớp của Lục Tầm lão sư xin lỗi. Nếu không, các ngươi cứ chờ bị mất mặt xấu hổ đi!

Chu Hồng vung tay lên ném chiến thiếp lên bàn, xoay người muốn rời đi.

- Khoan đã!

Chu Hồng chưa ra đến cửa đã bị trinh dương ngăn lại:

- Lúc nãy ngươi đá hỏng cửa của lớp học chúng ta, thậm chí xưng hô thiếu tôn trọng với Trương lão sư. Bây giờ ngươi muốn đi thì phải xin lỗi, nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí!

Bọn hắn là học viên, vì vậy muốn giữ gìn tôn nghiêm của lão sư. Vậy mà gia hỏa trước mắt này không cung kính chút nào, lại còn ném chiến thiếp xuống bàn. Sao có thể để hắn hống hách như vậy!

- Muốn ta xin lỗi? Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không đã!

Cười lạnh một tiếng, Chu Hồng khinh thường nhìn sang, tung ra một cú đá.

Trịnh Dương sở trường về thương pháp, nhưng quyền cước lại không chuyên. Thêm vào đó thực lực của hắn lại kém xa đối phương, vì vậy chưa kịp phản ứng liền bị đá trúng ngực. Trịnh Dương bay ra ngoài, lăn mấy vòng trên đất.

- To gan! – Triệu Nhã sầm mặt, tức giận hét lên, lao thẳng đến.

Nàng và Chu Hồng đều là Tụ Tức cảnh đỉnh phong. Tuy nhiên, sức chiến đấu của nàng hơi không bằng đối phương. Trong lúc chiến đấu, nàng liên tục bị đối phương đánh trúng bả vai và lùi về phía sau.

Ngay sau đó, Vương Dĩnh, Viên Đào cũng xông lên. Nhưng cả Triệu Nhã có thực lực mạnh nhất cũng không phải đối thủ, sao họ có thể chống đỡ được.

Chốc lát sau, cả bốn người đều bị thương, mặt mũi tràn phẫn nộ nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.

Mặc dù bọn hắn học được không ít lý luận tham thúy từ Trương Huyền, nhưng thời gian tu luyện quá ngắn, căn bản không phải đối thủ của người nhập học đạt hạng bốn.

- Một đám phế vật! – Đánh bại đám người, Chu Hồng hất ống tay áo lên:

- Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ! Hắn dám khiêu chiến Lục lão sư của chúng ta thì phải nghĩ đến hậu quả này trước. Các ngươi trở về nói cho Trương Huyền lão sư, nếu không dám đáp ứng thì hãy mau nhận sai. Nếu không…

- Nếu không cái gì?

Đang muốn nói hết câu, Chu Hồng liền nghe một âm thanh nhàn nhạt từ ngoài gian phòng truyền vào.

Trương Huyền cùng Lưu Dương đi đến.

- Nếu không…

Mặc kệ Trương Huyền này có phải phế vật hay không, nhưng dù sao hắn cũng là lão sư. Người nơi đây đều tôn sư trọng đạo. Thấy Trương Huyền nhìn mình, mặc dù đối phương không tức giận, nhưng Chu Hồng vẫn rụt cổ lại, cắn răng nói khẽ:

- Nếu không thì các ngươi hãy chờ thua sư giả bình trắc đi!

- Thắng hay thua không đến phiên ngươi quyết định. Trở về nói cho Lục Tầm biết ta nhận chiến thiếp này. – Trương Huyền vung tay áo.

Thật ra hắn hơi buồn bực. Vừa rồi hắn rất vất vả mới đuổi được Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đi. Hắn định trở lại lớp học giảng một tiết, không ngờ chưa vào phòng đã nghe thấy tên này gầm rú.

Lục Tầm khiêu chiến bản thân?

Ngươi có mấy trăm học viên, chỉ là một người Vương Nham trở thành học viên dự thính của hắn mà thôi, không đến mức làm hắn trở mặt đi!

Hơn nữa, coi như hắn để học viên đưa chiến thiếp tới, cũng là một người nhút nhát, đáng tin đi! Ngươi nhìn gia hỏa này, chỉ là một học viên nhưng lại hống hách như vậy! Nếu không phải vì thân phận mặt mũi, ta đã sớm một chưởng tát bay hắn rồi!

Sao còn để hắn ở đây diễu võ giương oai như vậy!

- Như vậy là tốt nhất! Cáo từ! – Chu Hồng muốn lập tức rời khỏi.

- Đứng lại! – Trịnh Dương giãy dụa, vất vả tiến về phía trước, nóng nảy:

- Trương lão sư, hắn không những nói lời thiếu tôn trọng người, thậm chí còn làm hỏng cửa lớp học của chúng ta, đánh chúng ta bị thương. Nếu người thả hắn rời đi như vậy, về sau ai cũng có thể bắt nạt chúng ta mất!

- Làm sao? Vừa rồi ăn đòn chưa đủ? Hừ! Đã không có thực lực mà còn mạnh miệng. Thật không biết sống chết!

Khinh thường nhìn về phía Trịnh Dương và đám người Triệu Nhã, Chu Hồng cười lạnh:

- Cái chỗ chết tiệt này của các ngươi chỉ có mấy học viên, có cửa hay không cũng không quan trọng. Các ngươi còn tưởng sẽ có người học trộm? Đừng nằm mơ giữa ban ngày! Hơn nữa, các ngươi muốn giữ ta lại phải có bản lĩnh đó đã. Hôm nay ta đứng ở chỗ này, nếu các ngươi có thể giữ ta lại thì hãy động thủ đi!

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, chắp tay về phía Trương Huyền:

- Trương lão sư, bản thân người là lão sư, sẽ không đến mức hạ mình ra tay với một đệ tử mới nhập học như ta chứ!

Lão sư có tôn nghiêm cùng thân phận. Nếu hắn thật sự ra tay với học viên, sẽ bị người phỉ nhổ, vô cùng xấu hổ.

Đây cũng giống như lính đánh với lính, tướng đấu với tướng vậy. Một tướng quân dù đánh thắng một binh sĩ cũng chẳng vẻ vang gì.

Hắn đoán rằng Trương Huyền sẽ không xuất thủ. Còn lại mấy học viên đó, không ai có thể đánh lại hắn, nên hắn không lo lắng chút nào.

Không để ý đến gia hỏa tự cho là đúng này, Trương Huyền nhìn sang các đệ tử của mình.

- Vâng! – Mấy người đồng thời gật đầu.

Thấy nét mặt của bọn hắn, Trương Huyền tùy ý khoát tay áo, vẻ mặt thành thật:

- Dù thế nào hắn cũng là học viên của Lục Tầm lão sư, bị đánh chết rồi ta khó mà giải thích được. Như vậy đi, Viên Đào! Thực lực của ngươi thấp nhất, cũng biết tự kiểm soát nhất. Ngươi qua đó đánh hắn thành đầu heo, để hắn bồi thường tiền cửa cho chúng ta là được, đừng quá nặng tay. Mặt khác, lúc tỷ đấu, ngươi nhất định phải công bằng, đến điểm là dừng. Chúng ta không nên làm mất hòa khí!
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 84: Đúng là điếc không sợ súng!


- A?

Nghe được lời của Trương Huyền lão sư, đám người Trịnh Dương khóc ròng.

Lão sư, ngươi lẽ nào không nhìn ra à?

Chúng ta không phải sợ đánh chết không bàn giao được, mà là căn bản đánh không lại!

Ngươi còn để Viên Đào ra tay, hắn mới vừa bắt đầu tu luyện, cũng chỉ là võ giả tầng thứ nhất Tụ Tức cảnh sơ kỳ, làm sao có khả năng thắng được cao thủ tầng thứ nhất đỉnh phong ở trước mắt này?

- Đem ta đánh thành đầu heo, còn bồi thường cửa? Ha ha!

Chu Hồng cười đến khí đều không kịp thở, mấy cái học viên này thực lực ra sao, giao thủ một cái liền biết rồi, đặc biệt là Viên Đào, cái mặt hàng nhập môn sát hạch xếp hạng đếm ngược đệ nhất này, muốn đem mình đánh thành đầu heo sao?

Đã sớm nghe nói Trương lão sư này dạy kém, không nghĩ tới nhãn lực càng kém như vậy!

Cười xong, trong mắt mang theo cân nhắc:

- Tốt, nếu như mấy người các ngươi ai có thể đánh thắng ta, ta không những bồi thường cửa cho lớp các ngươi, còn bồi thường hắn một ngàn kim tệ!

Nghèo văn phú võ, Chu Hồng này bằng chừng ấy tuổi đã có thực lực như vậy, nói rõ gia thế không kém, một ngàn kim tệ tuy rằng không ít, vẫn là có thể ung dung lấy ra.

- Ai đánh thắng được đều bồi thường? - Trương Huyền nói.

- Đương nhiên!

Hai tay chắp ở sau lưng, Chu Hồng cười gằn, vẻ mặt tràn đầy ngạo nghễ.

Vừa nãy lại không phải không đánh qua, mấy người này muốn đánh thắng hắn, tu luyện thêm mười năm nữa cũng không làm được!

- Cơ hội kiếm tiền của các ngươi đến rồi!

Trương Huyền khoát tay áo một cái, nhìn về phía mấy cái học viên ở trước mắt:

- Viên Đào, vẫn là ngươi xuất thủ trước đi, nhớ kỹ lời của lão sư, hạ thủ nhẹ một chút!

- Ta

Mặt Viên Đào nhăn lại, cái tên này mạnh mẽ như vậy, Triệu Nhã tiểu thư đều đánh không lại, ta đánh như thế nào?

- Ta nói ngươi có thể thắng, nhất định có thể thắng!

Biết hắn nghĩ cái gì, Trương Huyền đang ngồi trên bục giảng nói :

- Bởi vì ngươi là học viên của Trương Huyền ta!

Học viên của Trương Huyền?

Nghe hắn nói như thế, Chu Hồng lần thứ hai bật cười.

Tiếng tâm của Trương Huyền lão sư ngươi đúng là rất lớn, gần như sắp che khuất danh tiếng của Lục Tầm lão sư rồi, cái đó có thể tính là xú danh có được hay không?

Đổi làm học viên của người khác, ta có lẽ vẫn đúng là không muốn đánh bạc, đằng này lại là học viên của ngươi, ta có gì mà không dám.

Chu Hồng mặt đầy khinh bỉ.

Hắn cười khinh bỉ, còn một bên Viên Đào thì lại nghiêm mặt, nhiệt huyết chảy xuôi khắp người, không còn bộ dáng như ăn mướp đắng lúc trước.

Đúng vậy, Trương lão sư lợi hại như vậy, lại bị người cười nhạo, làm học viên của hắn, ta có nghĩa vụ thay hắn tìm lại thanh danh!

Dù cho có bị đánh chết, cũng không thể bị người xem thường!

Nghĩ tới đây, trong lòng sinh ra một sự quyết tâm, lại không sợ hãi, bước lên trước, liền muốn động thủ.

- Trước không cần vội!

Thấy hắn cứ thế xông tới, Trương Huyền lần thứ hai xua tay.

- Làm sao? Trương lão sư muốn đổi ý sao?

Chu Hồng cười gằn.

- Đổi ý? Trương Huyền lắc đầu một cái: - Ngươi cả nghĩ quá rồi Viên Đào quá mức lợi hại, ta sợ đem ngươi đánh chết, trên mặt không dễ nhìn, như vậy đi, Viên Đào, lại đây, ta dạy cho ngươi ba chiêu quyền pháp đơn giản.

- Ba chiêu quyền pháp?

Viên Đào cũng không biết trong hồ lô của vị lão sư này bán thuốc gì.

- Lâm trận mới mài gươm? Hiện tại học võ kỹ? E sợ không kịp đi!

Chu Hồng tràn đầy khinh bỉ.

Đùa gì thế!

Mỗi một chiêu võ kỹ đều cần muôn vàn thử thách, ngày nóng đêm lạnh chưa bao giờ gián đoạn, mới có thể có thành tựu, hiện tại mới dạy, liền muốn vượt qua bản thân ta?

Nằm mơ đi!

- Lão sư

Viên Đào cũng có ý nghĩ này, do dự đi lên phía trước, vẻ mặt không hiểu.

Hắn thực sự không nghĩ ra mục đích của Trương lão sư khi làm như vậy là để làm cái gì.

Nếu như nói thật muốn giúp bọn họ hả giận, nhưng mà cứ như vậy bị đánh bại thêm lần nữa, sẽ càng thêm mất mặt, mất hết mặt mũi.

- Viên Đào, tin tưởng lão sư, hắn nói như vậy, khẳng định có biện pháp!

Lưu Dương tự mình trải qua học tâm tra hỏi, biết trước mắt vị Trương lão sư tiếng tăm không tốt này lợi hại đến cỡ nào, hoàn toàn tự tin.

Tu vi phải nửa năm mới có thể thăng cấp, vào tay Trương giáo sư chỉ cần gần mười phút liền có thể đột phá, còn có cái gì không làm được?

- Được rồi!

Nghe nói như thế, Viên Đào cắn răng một cái.

Ngược lại vừa nãy đều bị đánh qua một lần, cùng lắm thì lại bị đánh thêm một trận, ngược lại hắn da dày thịt béo, cũng không sợ bị đánh!

- Mấy người các ngươi cũng học tập một chút đi, chuẩn bị một lúc nữa cũng lên đánh một trận, kiếm chút tiền tiêu!

Trương Huyền nhìn về phía mấy người Triệu Nhã.

- Vâng!

Năm người đều đi tới.

- Nhìn kỹ, đây là chiêu thứ nhất!

Trương Huyền năm ngón tay mở ra, tay trái đưa về phía trước.

Động tác này rất đơn giản, đừng nói luyện võ, coi như người bình thường cũng có thể thấy rõ ràng.

- Chiêu thứ hai!

Động tác liên tục, Trương Huyền dừng bước, theo bên trái di động đến bên phải.

- Chiêu thứ ba!

Tay phải tạo thành nắm đấm, từ trên hướng xuống dưới, đấm vào giữa ngực.

Thu quyền đứng thẳng.

- Trương lão sư, chỉ có như vậy thôi ư?

Nhìn hắn không có động tác kế tiếp, tất cả mọi người đều như đang mơ.

Trương lão sư, ngươi đùa giỡn đi, ba chiêu rác rưởi này giống như là lưu manh đánh nhau đó chứ võ kỹ gì, một điểm kết cấu cũng không có.

Chỉ bằng ba chiêu này cũng có thể thắng lợi?

Không phải đùa giỡn đi!

Đám người Triệu Nhã khóc ròng.

Liền ngay cả Chu Hồng ở một bên cũng trợn mắt lên, sắp điên mất.

Luôn miệng nói muốn đem ta đánh thành đầu heo, vốn tưởng rằng muốn dạy tuyệt chiêu kinh khủng gì chứ, cái này tính là thứ đồ gì? Cái này cũng gọi là võ kỹ sao?

Mấu chốt nhất chính là thời điểm ngươi dạy dỗ, tốt xấu gì thì cũng nên để người ta không biết, dạy ngay trước mặt không nói, lại dạy dỗ chiêu số rác rưởi như thế, còn muốn đánh ta thành đầu heo, ngươi nghĩ ta là người chết sao?

- Được rồi, ba chiêu này rất đơn giản, Viên Đào,đi thôi, chỉ cần dùng cẩn thận, chính xác, đánh thắng cái tên này, không là vấn đề!

Trương Huyền vung vung tay.

- Ta

Viên Đào giống như ăn mướp đắng vậy.

Hắn biết mình không đáng tin cậy, mà cái thứ đồ chơi mà Trương lão sư mới vừa dạy, càng không đáng tin cậy!

Ba chiêu này, coi như bình thường khi hắn cùng người khác đánh nhau, cũng sẽ không dùng đến, bởi vì cơ bản nó quá vô dụng.

Hoàn toàn không có hàm lượng kỹ thuật, đừng nói đối diện là một người, coi như là con chó, cũng có thể ung dung tránh thoát đi.

- Đi thôi! - Trương Huyền sầm mặt lại.

- Vâng!

Cắn răng một cái, mang theo quyết tâm hi sinh oanh liệt, Viên Đào đi tới trước mặt Chu Hồng:

- Động thủ đi!

- Thật muốn cùng ta đánh?

Chu Hồng nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngu si.

Đúng thật là lão sư kỳ hoa có học trò kỳ hoa.

Học ba chiêu rác rưởi, liền muốn đánh bại ta, nếu thật truyền đi ta còn mặt mũi gì sao?

- Hừ!

Không để ý tới đối phương, đã chuẩn bị kỹ càng bị đánh, Viên Đào cũng không phí lời, rống to một tiếng, liền nhào tới.

Chiêu số của hắn không có kết cấu gì, giống như là lưu manh trên phố đánh nhau, không khác chút nào.

Ba chiêu Trương Huyền vừa mới dạy, chiêu nào cũng đều vô dụng.

Dưới cái nhìn của hắn, ngược lại đều muốn bị đánh, vẫn là đừng mất mặt Trương lão sư là được.

- Đúng là điếc không sợ súng!

Thời gian hắn học võ còn quá ngắn ngủi, cơ bản xem như là cái gì cũng đều không biết, chỉ có thể dựa vào bản năng chiến đấu từ thời còn làm lưu manh trên phố .

Loại chiêu số này đối phó một ít du côn lưu manh thì hữu dụng, nhưng đối phó người đã chuyên môn tu luyện qua như Chu Hồng, thì cũng buồn cười giống như trò trẻ con.

Hắn đã quyết định, vì tranh sĩ diện cho Trương Huyền lão sư, coi như bị đánh chết, cũng tuyệt sẽ không bỏ qua!

Ngay khi hắn dự định tiếp tục xông tới, cùng đối phương liều mạng, bên tai hắn vang lên tiếng truyền âm của Trương lão sư.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back