Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 260: Sắc mặt âm độc.



“Huynh còn giả vờ ngớ ngẩn à?” Thường Vũ Yên hét lớn: “Thiên Cơ môn định muốn nhờ Thiên Cơ điện phục hưng, thế nhưng cục diện chín môn phái bình ổn đã lâu, ai cho phép bọn họ phá hủy? Thiên Cơ môn tự tìm đường chết, chuyện diệt môn đã trong sớm tối. Bây giờ muội nói với huynh là đang cho huynh cơ hội cuối cùng!”

Doãn Thiên Chiếu ngơ ngác nhìn cô ta.

Thường Vũ Yên nói: “Nói thật cho huynh biết, Thiên Cơ môn chắc chắn sẽ toi đời. Sáng ngày mai chính là thời điểm Thiên Cơ môn diệt vong. Muội đã xin cho huynh một cơ hội, sáng sớm mai huynh đóng đại trận hộ sơn của Thiên Cơ môn lại, đây là cơ hội lập công mà muội tranh thủ cho huynh. Sau khi làm xong việc này, huynh là người lập đại công. Đương nhiên huynh cũng có thể không làm. Nhưng huynh cũng biết đấy, cho dù có đại trận hộ sơn, Thiên Cơ môn cũng chẳng thể ngăn cản thế công của tam đại tiên môn Hắc Bạch thần cung, Hạo Thiên môn, Thái Âm môn. Huynh có làm hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ thể hiện thái độ của huynh mà thôi.”

Doãn Thiên Chiếu đờ đẫn, không nói gì.

Thường Vũ Yên lại nói: “Nếu huynh làm sẽ là lập công. Từ nay về sau hai ta quyến luyến bên nhau. Nếu huynh không làm hoặc lập tức trở về thông báo cho Tân Nhiễm Tử, Thiên Cơ môn vẫn bị hủy diệt, còn huynh cũng khó mà giữ mạng. Thiên Chiếu, hãy vì muội...”

————————————

Hóa ra là vậy à?

Chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng Ninh Dạ cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện Doãn Thiên Chiếu phản bội.

Nói đi nói lại, hóa ra nữ nhân kia mới là kẻ cầm đầu!

Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Ta biết nên làm thế nào rồi. Đến đây, hành động cùng ta!”

Ninh Dạ đột nhiên há miệng, không ngờ lại nuốt cả Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp vào.

Ba người bọn họ đều dùng nguyên thần nhập thể, nguyên thần biến hóa ngàn vạn, trong thức hải có hóa thành thế nào cũng được. Thời khắc này nguyên thần ba người hợp nhất, được Ninh Dạ dẫn đầu, giơ ngón tay đâm một chỉ về phía Doãn Thiên Chiếu đang do dự bàng hoàng, vì vậy Doãn Thiên Chiếu đột nhiên chìm vào nỗi đau đớn cực lớn, toàn thân co giật.

Thường Vũ Yên kinh hãi: “Thiên Chiếu, huynh sao vậy?’

Ninh Dạ đã mô phỏng giọng nói của Nhạc Tâm Thiện: “Hắn đã trúng Hắc Bạch Thiên Địa, Chấp Tử Thần Thông của ta, đã bị ta khống chế. Từ khi biết chuyện này, hắn đã không thể tự quyết định, có vậy mới tránh được sai sót. Việc này rất quan trọng, không thể để mặc hắn nhìn trước ngó sau được, cần dùng thủ đoạn mạnh mẽ. Yên tâm đi, đây là cơ hội cho hắn lập công.”

Nói xong lại vung tay, hình ảnh biến mất.

Ba người lại tách ra.

“Ngươi làm vậy là...” Công Tôn Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ đáp: “Thay đổi một phần ký ức, khiến hắn cho rằng mình bị Nhạc Tâm Thiện cưỡng ép, từ đó thù hận Nhạc Tâm Thiện.”

“Vì sao lần này hắn không chống cự?” Trì Vãn Ngưng không hiểu.

“Vì chính hắn cũng hy vọng như vây.” Ninh Dạ trả lời.

Những thứ Ninh Dạ hóa trước đây khiến Doãn Thiên Chiếu khó lòng tiếp nhận. Chính vì vậy tuy trong lòng hắn mâu thuẫn nhưng vẫn chống cự lại theo bản năng. Thậm chí loại bản năng này vượt qua lý trí, cho dù ba người hợp sức, vận dụng tam đại thần thuật vẫn vô dụng.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ hành động rất khéo léo, huyễn hóa ra ảo ảnh phù hợp với tâm cảnh của Doãn Thiên Chiếu nhất. Đối với hắn, hiển nhiên việc bị Nhạc Tâm Thiện ép buộc bán đứng môn phái dễ chịu hơn mình chủ động phản bối. Hắn cũng tiếp nhận lời nói dối này một cách rất tự nhiên.

Một lời nói dối hoàn mỹ là phải đánh thẳng vào đáy lòng đối phương, đối phương tự muốn tin tuỏng. Ninh Dạ biết điều này, y chỉ không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Doãn Thiên Chiếu, nhưng cuối cùng y cũng chứng kiến.

Nhưng cho dù thế, y cũng khó mà làm được điều này, vì vậy Ninh Dạ phải mượn sức hai người Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp.

Ngay sau đó hình ảnh lại thay đổi, chuyển tới ngày Thiên Cơ môn bị hủy diệt.

Ninh Dạ lại thấy cảnh tượng làm cho bản thân đau xót, bầu trời biến đổi, mặt đất hai màu đen trắng, ngọn lửa bùng cháy, người trong Thiên Cơ môn kêu la thảm thiết, chết trong ngọn lửa.

Doãn Thiên Chiếu đứng bên cạnh, sắc mặt âm độc.

Khi hắn hạ quyết tâm phản bội, đã diệt trừ tất cả lương tâm.

Thế nhưng Ninh Dạ biết trong lòng hắn vẫn còn một chút xíu hổ thẹn. Hắn lại xuất thủ, lần này Doãn Thiên Chiếu vẫn luôn lạnh lùng chứng kiến đột nhiên quỳ xuống khóc rống lên: “Sư phụ, xin lỗi!”

“Tốt lắm, như vậy là được rồi, chúng ta tiếp tục!” Ninh Dạ hưng phấn nói.

Nói đoạn y vung tay tay, một ảo ảnh mới lại xuất hiện.

Đây là vùng sông nước Tây hà, trong căn nhà đá nhỏ, Lý Vân Kim và Thường Vũ Yên đang ôm ấp.

Đây vốn là sự thật, chỉ có điều Doãn Thiên Chiếu chưa từng thấy.

Bây giờ, Ninh Dạ cho hắn tự cảm thụ

“Huynh còn giả vờ ngớ ngẩn à?” Thường Vũ Yên hét lớn: “Thiên Cơ môn định muốn nhờ Thiên Cơ điện phục hưng, thế nhưng cục diện chín môn phái bình ổn đã lâu, ai cho phép bọn họ phá hủy? Thiên Cơ môn tự tìm đường chết, chuyện diệt môn đã trong sớm tối. Bây giờ muội nói với huynh là đang cho huynh cơ hội cuối cùng!”

Doãn Thiên Chiếu ngơ ngác nhìn cô ta.

Thường Vũ Yên nói: “Nói thật cho huynh biết, Thiên Cơ môn chắc chắn sẽ toi đời. Sáng ngày mai chính là thời điểm Thiên Cơ môn diệt vong. Muội đã xin cho huynh một cơ hội, sáng sớm mai huynh đóng đại trận hộ sơn của Thiên Cơ môn lại, đây là cơ hội lập công mà muội tranh thủ cho huynh. Sau khi làm xong việc này, huynh là người lập đại công. Đương nhiên huynh cũng có thể không làm. Nhưng huynh cũng biết đấy, cho dù có đại trận hộ sơn, Thiên Cơ môn cũng chẳng thể ngăn cản thế công của tam đại tiên môn Hắc Bạch thần cung, Hạo Thiên môn, Thái Âm môn. Huynh có làm hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ thể hiện thái độ của huynh mà thôi.”

Doãn Thiên Chiếu đờ đẫn, không nói gì.

Thường Vũ Yên lại nói: “Nếu huynh làm sẽ là lập công. Từ nay về sau hai ta quyến luyến bên nhau. Nếu huynh không làm hoặc lập tức trở về thông báo cho Tân Nhiễm Tử, Thiên Cơ môn vẫn bị hủy diệt, còn huynh cũng khó mà giữ mạng. Thiên Chiếu, hãy vì muội...”

————————————

Hóa ra là vậy à?

Chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng Ninh Dạ cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện Doãn Thiên Chiếu phản bội.

Nói đi nói lại, hóa ra nữ nhân kia mới là kẻ cầm đầu!

Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Ta biết nên làm thế nào rồi. Đến đây, hành động cùng ta!”

Ninh Dạ đột nhiên há miệng, không ngờ lại nuốt cả Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp vào.

Ba người bọn họ đều dùng nguyên thần nhập thể, nguyên thần biến hóa ngàn vạn, trong thức hải có hóa thành thế nào cũng được. Thời khắc này nguyên thần ba người hợp nhất, được Ninh Dạ dẫn đầu, giơ ngón tay đâm một chỉ về phía Doãn Thiên Chiếu đang do dự bàng hoàng, vì vậy Doãn Thiên Chiếu đột nhiên chìm vào nỗi đau đớn cực lớn, toàn thân co giật.

Thường Vũ Yên kinh hãi: “Thiên Chiếu, huynh sao vậy?’

Ninh Dạ đã mô phỏng giọng nói của Nhạc Tâm Thiện: “Hắn đã trúng Hắc Bạch Thiên Địa, Chấp Tử Thần Thông của ta, đã bị ta khống chế. Từ khi biết chuyện này, hắn đã không thể tự quyết định, có vậy mới tránh được sai sót. Việc này rất quan trọng, không thể để mặc hắn nhìn trước ngó sau được, cần dùng thủ đoạn mạnh mẽ. Yên tâm đi, đây là cơ hội cho hắn lập công.”

Nói xong lại vung tay, hình ảnh biến mất.

Ba người lại tách ra.

“Ngươi làm vậy là...” Công Tôn Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ đáp: “Thay đổi một phần ký ức, khiến hắn cho rằng mình bị Nhạc Tâm Thiện cưỡng ép, từ đó thù hận Nhạc Tâm Thiện.”

“Vì sao lần này hắn không chống cự?” Trì Vãn Ngưng không hiểu.

“Vì chính hắn cũng hy vọng như vây.” Ninh Dạ trả lời.

Những thứ Ninh Dạ hóa trước đây khiến Doãn Thiên Chiếu khó lòng tiếp nhận. Chính vì vậy tuy trong lòng hắn mâu thuẫn nhưng vẫn chống cự lại theo bản năng. Thậm chí loại bản năng này vượt qua lý trí, cho dù ba người hợp sức, vận dụng tam đại thần thuật vẫn vô dụng.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ hành động rất khéo léo, huyễn hóa ra ảo ảnh phù hợp với tâm cảnh của Doãn Thiên Chiếu nhất. Đối với hắn, hiển nhiên việc bị Nhạc Tâm Thiện ép buộc bán đứng môn phái dễ chịu hơn mình chủ động phản bối. Hắn cũng tiếp nhận lời nói dối này một cách rất tự nhiên.

Một lời nói dối hoàn mỹ là phải đánh thẳng vào đáy lòng đối phương, đối phương tự muốn tin tuỏng. Ninh Dạ biết điều này, y chỉ không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Doãn Thiên Chiếu, nhưng cuối cùng y cũng chứng kiến.

Nhưng cho dù thế, y cũng khó mà làm được điều này, vì vậy Ninh Dạ phải mượn sức hai người Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp.

Ngay sau đó hình ảnh lại thay đổi, chuyển tới ngày Thiên Cơ môn bị hủy diệt.

Ninh Dạ lại thấy cảnh tượng làm cho bản thân đau xót, bầu trời biến đổi, mặt đất hai màu đen trắng, ngọn lửa bùng cháy, người trong Thiên Cơ môn kêu la thảm thiết, chết trong ngọn lửa.

Nói đoạn y vung tay tay, một ảo ảnh mới lại xuất hiện.

Đây là vùng sông nước Tây hà, trong căn nhà đá nhỏ, Lý Vân Kim và Thường Vũ Yên đang ôm ấp.

Đây vốn là sự thật, chỉ có điều Doãn Thiên Chiếu chưa từng thấy.

Bây giờ, Ninh Dạ cho hắn tự cảm thụ
 
Thiên Cơ Điện
Chương 261: Các ngươi đang làm gì vậy



Cừu Bất Quân căng thẳng nhìn Doãn Thiên Chiếu.

Thân là cảnh giới Vạn Pháp, ông có tu luyện nguyên thần, vì vậy Cừu Bất Quân có thể cảm nhận được tranh đấu tầng thứ nguyên thần trong thức hải của Doãn Thiên Chiếu đã ngừng lại, tất cả trở về yên tĩnh.

Ba người bọn họ thành công rồi?

Nhưng vì sao mãi vẫn không thấy động tĩnh gì?

Chuyện này khiến Cừu Bất Quân càng lúc càng sốt ruột.

Là người cuối cùng ở lại hộ pháp, ông nhất định phải bảo vệ ở đây, không thể rời khỏi, nếu không Cừu Bất Quân đã vào theo từ lâu rồi. Lúc này tuy trong lòng lo lắng nhưng ông lại chẳng thể làm gì.

Cừu Bất Quân đột nhiên phát hiện hô hấp của Doãn Thiên Chiếu yếu đi, như người đã chết.

Ông vô cùng kinh hãi: “Này này, đừng có chuyện gì đấy!”

Đang lúc lo lắng lại nghe ba người Ninh Dạ cùng thở ra một hơi, đồng thời tỉnh lại.

“Các ngươi không sao chứ?” Cừu Bất Quân vui mừng.

“Không sao rồi.” Ninh Dạ cười nói.

“Vậy hắn...” Cừu Bất Quân nhìn Doãn Thiên Chiếu.

“Đã giải quyết.”

Nghe y nói vậy, Cừu Bất Quân vui mừng: “Cuối cùng cũng thành công rồi.”

“Mới là bắt đầu thôi.” Công Tôn Điệp lười biếng nói: “Đã giải quyết Doãn Thiên Chiếu nhưng đừng quên tiếp theo còn rất nhiều chuyện. Từ trước tới giờ cứu người vẫn không khó, cái khó là sau khi cứu được người.”

Cừu Bất Quân sững sờ, thở dài một tiếng.

Đúng vậy.

Thật ra xưa nay cứu người đều không khó, cái khó là sau khi cứu được người, giúp Triệu Long Quang tránh được truy sát.

Phải biết Nhạc Tâm Thiện không thể để bọn họ cứu người như vậy được, chắc chắn sẽ bố trí cấm chế trên người Triệu Long Quang. Chỉ cần cấm chế vẫn tồn tại, Triệu Long Quang có chạy đi đâu cũng bị phát hiện.

Ninh Dạ nói: “Không sao, Cấn Tự Bí có thể giải quyết.”

Cấn Tự Bí là đạo về giải khốn, có lẽ có tác dụng với cấm chế trong người Triệu Long Quang.

Công Tôn Điệp lại nói: “Hừ, ngươi chỉ mới học Cấn Tự Bí mà thôi, nếu Nhạc Tâm Thiện đích thân bố trí cấm chế, chưa chắc ngươi đã giải được. Ngươi biết rõ điều này nhưng vẫn nói thế, định tự tìm đường chết à?”

Ninh Dạ ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Đúng vậy, tuy Ninh Dạ luôn miệng nói Cấn Tự Bí có thể giải khốn nhưng thật ra y cũng chẳng hề chắc chắn. Ngược lại nếu y tiếp xúc với Triệu Long Quang, Cấn Tự Bí không giải quyết được, như vậy Nhạc Tâm Thiện sẽ tra theo cấm chế, lập tức phát hiện Ninh Dạ, tương đương với Ninh Dạ trực tiếp bại lộ.

Trong lòng Ninh Dạ, vì cứu Triệu Long Quang, y nhất định phải mạo hiểm, vì vậy y không nói, nào ngờ Công Tôn Điệp lại vạch trần.

Y còn đang kinh ngạc, lại đột nhiên ý thức được, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Trì Vãn Ngưng.

Chỉ thấy Trì Vãn Ngưng cũng đang ngạc nhiên nhìn mình, hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng chỉ chớp mắt sau sắc mặt họ cùng biến đổi, tiếp đó là Công Tôn Điệp cũng gia nhập vào hàng ngũ quái dị này. Ba người sáu mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta một hồi, ta nhìn ngươi một lúc, không ai nói gì.

Cừu Bất Quân bị không khí yên tĩnh bất thình lĩnh này làm cho ngây ngốc: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Chỉ thấy Ninh Dạ đáp: “Vãn Ngưng, có phải vừa rồi nàng cũng cảm nhận được suy nghĩ của ta không?”

Trì Vãn Ngưng chậm rãi gật đầu, sau đó quay sang nhìn Công Tôn Điệp: “Cô cảm thấy cứu Triệu Long Quang là chuyện hoang đường, ý nghĩa thật sự trong hành động lần này của chúng ta là mượn tay Hắc Bạch thần cung g**t ch*t Doãn Thiên Chiếu. Đối với ngươi mà nói, như vậy coi như việc này đã hoàn thành, có thể yêu cầu Ninh Dạ giúp ngươi làm chuyện của mình.”

Sắc mặt Công Tôn Điệp càng kỳ quái: “Chẳng phải ngươi cũng nghĩ vậy à? Nhưng ngươi không để tâm... hóa ra ngươi đã trúng Tam Thi độc!”

Ninh Dạ lại nói: “Hóa ra người ngươi muốn giết là Lao Huyền Minh...”

Y không thể tin nổi nhìn Công Tôn Điệp.

“Im mồm!” Công Tôn Điệp đã kêu lên the thé: “Đừng thăm dò suy nghĩ của ta, vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy!”

Cừu Bất Quân ngây dại: “Các ngươi... tâm linh tương thông?”

“Chắc vậy.” Trì Vãn Ngưng bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi trong thức hải của Doãn Thiên Chiếu, nguyên thần của chúng ta đã dung hợp, ý thức bện chặt vào nhau, bất tri bất giác dung nhập một chút nguyên thần của đối phương. Lại thêm Tàng Tượng của Ninh Dạ đã dẫn tới liên kết về mặt tâm linh.”

Nguyên thần dung hợp vốn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là ba người chưa từng tu luyện thần thông bảo vệ nguyên thần. Vì vậy khi dung hợp nguyên thần lúc vừa rồi đã có một chút vấn đề, nhưng gặp họa lại được phúc, còn có thể khiến tâm thần liên kết.

Nguyên nhân của chuyện này không chỉ vì nguyên thần dung hợp, còn có liên quan tới Tiệt Thiên thuật.

Tiệt Thiên thuật hoàn chỉnh vốn là đạo về xâm lấn nguyên thần, cảm nhận tâm trạng, sửa chữa nhận thức, bí mật về tinh thần cũng nằm trong phạm trù của nó.

Ninh Dạ nhận được Tiệt Thiên thuật bản thiếu, còn phần thiếu chính là phương diện xâm nhập tinh thần.

Cừu Bất Quân căng thẳng nhìn Doãn Thiên Chiếu.

Thân là cảnh giới Vạn Pháp, ông có tu luyện nguyên thần, vì vậy Cừu Bất Quân có thể cảm nhận được tranh đấu tầng thứ nguyên thần trong thức hải của Doãn Thiên Chiếu đã ngừng lại, tất cả trở về yên tĩnh.

Ba người bọn họ thành công rồi?

Nhưng vì sao mãi vẫn không thấy động tĩnh gì?

Chuyện này khiến Cừu Bất Quân càng lúc càng sốt ruột.

Là người cuối cùng ở lại hộ pháp, ông nhất định phải bảo vệ ở đây, không thể rời khỏi, nếu không Cừu Bất Quân đã vào theo từ lâu rồi. Lúc này tuy trong lòng lo lắng nhưng ông lại chẳng thể làm gì.

Cừu Bất Quân đột nhiên phát hiện hô hấp của Doãn Thiên Chiếu yếu đi, như người đã chết.

Ông vô cùng kinh hãi: “Này này, đừng có chuyện gì đấy!”

Đang lúc lo lắng lại nghe ba người Ninh Dạ cùng thở ra một hơi, đồng thời tỉnh lại.

“Các ngươi không sao chứ?” Cừu Bất Quân vui mừng.

“Không sao rồi.” Ninh Dạ cười nói.

“Vậy hắn...” Cừu Bất Quân nhìn Doãn Thiên Chiếu.

“Đã giải quyết.”

Nghe y nói vậy, Cừu Bất Quân vui mừng: “Cuối cùng cũng thành công rồi.”

“Mới là bắt đầu thôi.” Công Tôn Điệp lười biếng nói: “Đã giải quyết Doãn Thiên Chiếu nhưng đừng quên tiếp theo còn rất nhiều chuyện. Từ trước tới giờ cứu người vẫn không khó, cái khó là sau khi cứu được người.”

Cừu Bất Quân sững sờ, thở dài một tiếng.

Đúng vậy.

Thật ra xưa nay cứu người đều không khó, cái khó là sau khi cứu được người, giúp Triệu Long Quang tránh được truy sát.

Phải biết Nhạc Tâm Thiện không thể để bọn họ cứu người như vậy được, chắc chắn sẽ bố trí cấm chế trên người Triệu Long Quang. Chỉ cần cấm chế vẫn tồn tại, Triệu Long Quang có chạy đi đâu cũng bị phát hiện.

Ninh Dạ nói: “Không sao, Cấn Tự Bí có thể giải quyết.”

Cấn Tự Bí là đạo về giải khốn, có lẽ có tác dụng với cấm chế trong người Triệu Long Quang.

Công Tôn Điệp lại nói: “Hừ, ngươi chỉ mới học Cấn Tự Bí mà thôi, nếu Nhạc Tâm Thiện đích thân bố trí cấm chế, chưa chắc ngươi đã giải được. Ngươi biết rõ điều này nhưng vẫn nói thế, định tự tìm đường chết à?”

Ninh Dạ ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Đúng vậy, tuy Ninh Dạ luôn miệng nói Cấn Tự Bí có thể giải khốn nhưng thật ra y cũng chẳng hề chắc chắn. Ngược lại nếu y tiếp xúc với Triệu Long Quang, Cấn Tự Bí không giải quyết được, như vậy Nhạc Tâm Thiện sẽ tra theo cấm chế, lập tức phát hiện Ninh Dạ, tương đương với Ninh Dạ trực tiếp bại lộ.

Trong lòng Ninh Dạ, vì cứu Triệu Long Quang, y nhất định phải mạo hiểm, vì vậy y không nói, nào ngờ Công Tôn Điệp lại vạch trần.

Y còn đang kinh ngạc, lại đột nhiên ý thức được, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Trì Vãn Ngưng.

Chỉ thấy Trì Vãn Ngưng cũng đang ngạc nhiên nhìn mình, hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng chỉ chớp mắt sau sắc mặt họ cùng biến đổi, tiếp đó là Công Tôn Điệp cũng gia nhập vào hàng ngũ quái dị này. Ba người sáu mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta một hồi, ta nhìn ngươi một lúc, không ai nói gì.

Cừu Bất Quân bị không khí yên tĩnh bất thình lĩnh này làm cho ngây ngốc: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Chỉ thấy Ninh Dạ đáp: “Vãn Ngưng, có phải vừa rồi nàng cũng cảm nhận được suy nghĩ của ta không?”

Trì Vãn Ngưng chậm rãi gật đầu, sau đó quay sang nhìn Công Tôn Điệp: “Cô cảm thấy cứu Triệu Long Quang là chuyện hoang đường, ý nghĩa thật sự trong hành động lần này của chúng ta là mượn tay Hắc Bạch thần cung g**t ch*t Doãn Thiên Chiếu. Đối với ngươi mà nói, như vậy coi như việc này đã hoàn thành, có thể yêu cầu Ninh Dạ giúp ngươi làm chuyện của mình.”

Sắc mặt Công Tôn Điệp càng kỳ quái: “Chẳng phải ngươi cũng nghĩ vậy à? Nhưng ngươi không để tâm... hóa ra ngươi đã trúng Tam Thi độc!”

Ninh Dạ lại nói: “Hóa ra người ngươi muốn giết là Lao Huyền Minh...”

Nguyên thần dung hợp vốn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là ba người chưa từng tu luyện thần thông bảo vệ nguyên thần. Vì vậy khi dung hợp nguyên thần lúc vừa rồi đã có một chút vấn đề, nhưng gặp họa lại được phúc, còn có thể khiến tâm thần liên kết.

Nguyên nhân của chuyện này không chỉ vì nguyên thần dung hợp, còn có liên quan tới Tiệt Thiên thuật.

Tiệt Thiên thuật hoàn chỉnh vốn là đạo về xâm lấn nguyên thần, cảm nhận tâm trạng, sửa chữa nhận thức, bí mật về tinh thần cũng nằm trong phạm trù của nó.

Ninh Dạ nhận được Tiệt Thiên thuật bản thiếu, còn phần thiếu chính là phương diện xâm nhập tinh thần.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 262: Mấy ngày nay hắn vẫn luôn như vậy à?



Nhưng ba người bọn họ vốn cùng một phe, tự nguyện dung nhập nguyên thần, vì vậy tránh được bước gian nan nhất, lại phối hợp với Tiệt Thiên thuật bản thiếu, đánh bậy đánh bạ hoàn thành một lần dung hợp tâm thần.

Thật ra Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ rất vui về chuyện tâm linh tương thông.

Nhưng Công Tôn Điệp lại cuống lên: “Ai thèm tâm linh tương thông với các ngươi. Hai người các ngươi cứ vui vẻ thông đồng với nhau là được, ai cần liên kết với các người!”

Cừu Bất Quân cười lên quái dị: “Lúc trước chính ngươi muốn gia nhập mà.”

“Ta chỉ muốn giúp thôi!” Công Tôn Điệp tức giận chống nạnh.

“Đợi đã, đây không phải điểm mấu chốt.” Trì Vãn Ngưng đột nhiên nói.

Cô còn chưa nói xong, mọi người đều hiểu ý, cùng nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu.

Mẹ nó, chúng ta không tâm linh tương thông với kẻ này đấy chứ?

Nghĩ lại cũng rất có khả năng.

Trong lòng cùng phát lạnh, dù sao bọn họ tiến vào thức hải của Doãn Thiên Chiếu, cưỡng ép thay đổi ký ức, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu cũng bị ảnh hưởng.

Cuối cùng Ninh Dạ nói: “Không sao, liên kết nguyên thần chỉ là một phương diện, còn có tác dụng của Tiệt Thiên thuật. Ta không dùng Tiệt Thiên thuật, chúng ta thử lại.”

Bốn người cùng im lặng, một lúc sau, Công Tôn Điệp vui vẻ nói: “Không cảm giác được.”

Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy tâm linh tương thông là chuyện tốt nhưng bất cứ thời khắc nào tâm linh cũng tương thông, đó là phiền phức.

Cừu Bất Quân gật đầu lia lịa: “Như vậy mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi, sau này các ngươi bí mật bàn bạc, dẫu là Nhạc Tâm Thiện cũng khó lòng phát hiện.”

Trong tiên môn có pháp thuật bí mật truyền âm, nhưng hễ là pháp thuật thì đều có vết tích, với năng lực của đám người Nhạc Tâm Thiện chắc chắn sẽ phát hiện ra được, vì vậy bọn Ninh Dạ chưa bao giờ ỷ vào thủ đoạn này.

Nhưng tình hình hiện tại lại rất đặc biệt, e là bản thân Nhạc Tâm Thiện cũng khó lòng phát hiện, rất có lợi cho hành động sau này của bọn họ.

“Đáng tiếc chuyện này không giúp ích được gì cho tình hình hiện tại.” Công Tôn Điệp thở dài.

Cô để ý thấy Ninh Dạ trầm tư không nói gì, bỗng thấy bất mãn: “Này, ngươi không định mạo hiểm, dùng Cấn Tự Bí giải quyết vấn đề đấy chứ?”

Ninh Dạ cười khổ: “Cô đã vạch trần rồi, ta còn cố tình dùng Cấn Tự Bí chẳng phải tự tìm đường chết à?”

“Ngươi chịu bỏ cuộc là được rồi.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ta không nói mình sẽ bỏ cuộc. Thật ra có một số vấn đề không thể giải quyết chính diện được, chẳng bằng thay đổi cách nghĩ, thử làm ngược lại xem.”

“Hả?” Mọi người cùng quay sang nhìn y.

Ánh mắt Trì Vãn Ngưng sáng bừng lên: “Làm ngược lại... ý chàng là...”

“Không giải được, vậy thì không giải!” Ninh Dạ nói.

“Không giải?” Cừu Bất Quân và Công Tôn Diệp cùng thấy khó hiểu.

Không mở cấm chế trên người Triệu Long Quang, vậy làm sao ứng phó được truy sát của Hắc Bạch thần cung?

Đang lúc hoàng hôn, ráng chiều chiếu rọi, nhuộm đỏ phân nửa bầu trời.

Ninh Dạ lại đi tới Vấn Thiên sơn.

Triệu Long Quang đã không còn gào thét.

Hắn lẳng lặng ngồi trên đỉnh núi, tay ôm đầu gối, ngửa đầu lên nhìn bầu trời.

Khi Ninh Dạ đến, thậm chí hắn còn không quay đầu lại nhìn.

Thấy mái tóc rối tung và thân thể phi nhân kia, trong lòng Ninh Dạ thoáng chua xót.

Có một số việc, khi đã phát sinh là không còn cách nào quay đầu.

Triệu Long Quang đã Yêu Thể Hoàn Hảo, e là từ nay về sau luôn là nửa người nửa yêu, dẫu có cứu ra cũng không thể dung nhập nhân thế.

“Mấy ngày nay hắn vẫn luôn như vậy à?” Ninh Dạ hỏi.

Bối Thư Lương cười bồi nói: “Khởi bẩm Ninh tuần tra viên, khi thì nổi giận như điên, lúc lại yên tĩnh như chết, tính khí cực kỳ bất ổn.”

“Chắc là do yêu huyết.” Ninh Dạ nói: “Thuật luyện yêu của Thái Âm môn đúng là bất phàm.”

Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ đột nhiên cất giọng hỏi: “Này, hỏi ngươi một câu, yêu huyết trên người ngươi là yêu gì vậy?”

Triệu Long Quang sửng sốt, ngơ ngác nhìn y.

Y không hiểu vì sao Ninh Dạ đột nhiên hỏi như vậy.

Trong tay Ninh Dạ đã xuất hiện một cái đùi dê rất to: “Muốn ăn thịt thì trả lời ta đi.”

Trong yết hầu Triệu Long Quang đã phát ra âm thanh gầm gừ.

Sau khi trở thành yêu nhân, sẽ có h*m m**n ăn thịt, bản năng sẽ điều khiển họ ăn sống nuốt tươi.

Đương nhiên, phản ứng hiện giờ của Triệu Long Quang thay vì nói là bản năng, chẳng bằng nói là phối hợp - cho dù hắn không hy vọng Ninh Dạ tới cứu mình nhưng không thể không phối hợp với Ninh Dạ.

Ninh Dạ đã nói: “Nói đi, trả lời xong là được ăn thịt rồi.”

Triệu Long Quang gầm gừ: “Bạch... Toan...”

Bạch Toan, một trong số thượng cổ dị thú, là dị thú ban mai, được tôn là đứa con của ánh sáng. Giải thích theo cách đơn giản nhất là trời sinh đứng trong đại đạo về ánh sáng.

Nghe nói Thái Âm môn là môn phái lưu trữ được nhiều huyết mạch thượng cổ nhất trong số các tiên môn thượng cổ. Trên tay họ có đủ loại huyết mạch dị thú, dùng nó kết hợp với người, sáng tạo ra các loại yêu tiên.

Nhưng ba người bọn họ vốn cùng một phe, tự nguyện dung nhập nguyên thần, vì vậy tránh được bước gian nan nhất, lại phối hợp với Tiệt Thiên thuật bản thiếu, đánh bậy đánh bạ hoàn thành một lần dung hợp tâm thần.

Thật ra Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ rất vui về chuyện tâm linh tương thông.

Nhưng Công Tôn Điệp lại cuống lên: “Ai thèm tâm linh tương thông với các ngươi. Hai người các ngươi cứ vui vẻ thông đồng với nhau là được, ai cần liên kết với các người!”

Cừu Bất Quân cười lên quái dị: “Lúc trước chính ngươi muốn gia nhập mà.”

“Ta chỉ muốn giúp thôi!” Công Tôn Điệp tức giận chống nạnh.

“Đợi đã, đây không phải điểm mấu chốt.” Trì Vãn Ngưng đột nhiên nói.

Cô còn chưa nói xong, mọi người đều hiểu ý, cùng nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu.

Mẹ nó, chúng ta không tâm linh tương thông với kẻ này đấy chứ?

Nghĩ lại cũng rất có khả năng.

Trong lòng cùng phát lạnh, dù sao bọn họ tiến vào thức hải của Doãn Thiên Chiếu, cưỡng ép thay đổi ký ức, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu cũng bị ảnh hưởng.

Cuối cùng Ninh Dạ nói: “Không sao, liên kết nguyên thần chỉ là một phương diện, còn có tác dụng của Tiệt Thiên thuật. Ta không dùng Tiệt Thiên thuật, chúng ta thử lại.”

Bốn người cùng im lặng, một lúc sau, Công Tôn Điệp vui vẻ nói: “Không cảm giác được.”

Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy tâm linh tương thông là chuyện tốt nhưng bất cứ thời khắc nào tâm linh cũng tương thông, đó là phiền phức.

Cừu Bất Quân gật đầu lia lịa: “Như vậy mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi, sau này các ngươi bí mật bàn bạc, dẫu là Nhạc Tâm Thiện cũng khó lòng phát hiện.”

Trong tiên môn có pháp thuật bí mật truyền âm, nhưng hễ là pháp thuật thì đều có vết tích, với năng lực của đám người Nhạc Tâm Thiện chắc chắn sẽ phát hiện ra được, vì vậy bọn Ninh Dạ chưa bao giờ ỷ vào thủ đoạn này.

Nhưng tình hình hiện tại lại rất đặc biệt, e là bản thân Nhạc Tâm Thiện cũng khó lòng phát hiện, rất có lợi cho hành động sau này của bọn họ.

“Đáng tiếc chuyện này không giúp ích được gì cho tình hình hiện tại.” Công Tôn Điệp thở dài.

Cô để ý thấy Ninh Dạ trầm tư không nói gì, bỗng thấy bất mãn: “Này, ngươi không định mạo hiểm, dùng Cấn Tự Bí giải quyết vấn đề đấy chứ?”

Ninh Dạ cười khổ: “Cô đã vạch trần rồi, ta còn cố tình dùng Cấn Tự Bí chẳng phải tự tìm đường chết à?”

“Ngươi chịu bỏ cuộc là được rồi.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ta không nói mình sẽ bỏ cuộc. Thật ra có một số vấn đề không thể giải quyết chính diện được, chẳng bằng thay đổi cách nghĩ, thử làm ngược lại xem.”

“Hả?” Mọi người cùng quay sang nhìn y.

Ánh mắt Trì Vãn Ngưng sáng bừng lên: “Làm ngược lại... ý chàng là...”

“Không giải được, vậy thì không giải!” Ninh Dạ nói.

“Không giải?” Cừu Bất Quân và Công Tôn Diệp cùng thấy khó hiểu.

Không mở cấm chế trên người Triệu Long Quang, vậy làm sao ứng phó được truy sát của Hắc Bạch thần cung?

Đang lúc hoàng hôn, ráng chiều chiếu rọi, nhuộm đỏ phân nửa bầu trời.

Ninh Dạ lại đi tới Vấn Thiên sơn.

Triệu Long Quang đã không còn gào thét.

Hắn lẳng lặng ngồi trên đỉnh núi, tay ôm đầu gối, ngửa đầu lên nhìn bầu trời.

Khi Ninh Dạ đến, thậm chí hắn còn không quay đầu lại nhìn.

Thấy mái tóc rối tung và thân thể phi nhân kia, trong lòng Ninh Dạ thoáng chua xót.

Có một số việc, khi đã phát sinh là không còn cách nào quay đầu.

Triệu Long Quang đã Yêu Thể Hoàn Hảo, e là từ nay về sau luôn là nửa người nửa yêu, dẫu có cứu ra cũng không thể dung nhập nhân thế.

“Mấy ngày nay hắn vẫn luôn như vậy à?” Ninh Dạ hỏi.

Bối Thư Lương cười bồi nói: “Khởi bẩm Ninh tuần tra viên, khi thì nổi giận như điên, lúc lại yên tĩnh như chết, tính khí cực kỳ bất ổn.”

“Chắc là do yêu huyết.” Ninh Dạ nói: “Thuật luyện yêu của Thái Âm môn đúng là bất phàm.”

Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ đột nhiên cất giọng hỏi: “Này, hỏi ngươi một câu, yêu huyết trên người ngươi là yêu gì vậy?”

Triệu Long Quang sửng sốt, ngơ ngác nhìn y.

Y không hiểu vì sao Ninh Dạ đột nhiên hỏi như vậy.

Ninh Dạ đã nói: “Nói đi, trả lời xong là được ăn thịt rồi.”

Triệu Long Quang gầm gừ: “Bạch... Toan...”

Bạch Toan, một trong số thượng cổ dị thú, là dị thú ban mai, được tôn là đứa con của ánh sáng. Giải thích theo cách đơn giản nhất là trời sinh đứng trong đại đạo về ánh sáng.

Nghe nói Thái Âm môn là môn phái lưu trữ được nhiều huyết mạch thượng cổ nhất trong số các tiên môn thượng cổ. Trên tay họ có đủ loại huyết mạch dị thú, dùng nó kết hợp với người, sáng tạo ra các loại yêu tiên.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 263: “Đó chỉ là danh nghĩa thôi.”



Triệu Long Quang có thể có được thể chất Bạch Toan, xét theo góc độ của Thái Âm môn là một kỳ ngộ, nếu thu phục được hắn, không chừng tương lai sẽ trở thành Thiên Yêu thứ bốn mươi sáu.

“Vậy thì... giúp ta một chuyện được không? Ta muốn một chút máu của ngươi.” Nói xong Ninh Dạ ném cho Triệu Long Quang một cái lọ, lại tiện tay ném cả con dê cho hắn: “Lấy cái này đổi.”

Bối Thư Lương, Dương Tiến kinh hãi: “Tuần tra viên, không thể làm vậy được!”

Ninh Dạ nhìn hai người bọn họ: “Sao nào? Thần cung quy định không được xin hắn tí máu à?”

Hai người cùng đờ người ra.

Đương nhiên không có quy định gì trong chuyện này.

Triệu Long Quang đặt ở đây vốn là mồi nhử để câu người của Thiên Cơ môn.

Chính vì vậy, mọi người chỉ quan tâm có ai tới cứu hắn không, ai lại để tâm tới chuyện khác.

Ai mà ngờ Ninh Dạ lại chạy tới xin tí máu.

Bối Thư Lương phiền muộn: “Ngài muốn cái đó làm gì?”

Ninh Dạ nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: “Máu của dị thú đó, đây là tài nguyên tu hành cực tốt. Hơn nữa hắn là Bạch Toan Yêu Thể, Bạch Toan là gì? Là đứa con của ánh sáng! Dùng nó làm mực, khi vẽ quang phù uy lực sẽ tăng cường, dùng nó làm dược có thể luyện dược Ngũ Hoa đan phụ trợ xung kích Hoa Luân, dùng nó làm vũ khí có thể chế tạo pháp khí pháp bảo hệ quang. Rất nhiều công dụng, thế mà các ngươi lại hỏi ta muốn cái đó làm gì?”

Còn có thể làm vậy à? Hai người cùng trợn mắt.

Sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ.

Bối Thư Lương cười ngốc nghếch: “Hắn... có cho ngài không?”

“Sao lại không cho?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Bây giờ hắn là bản yêu nhưng không phải do bản thân hắn muốn. Ta hỏi xin hắn chút yêu huyết tinh hoa, có thể suy yếu yêu lực trong cơ thể hắn, hắn thích còn chẳng kịp nữa là. Hơn nữa ta còn cho hắn thịt tươi để ăn, đây là đôi bên trao đổi.”

Ninh Dạ nói năng chính xác, có chứng cứ có lý lẽ, trong lúc nhất thời hai người cũng không biết nói gì.

Triệu Long Quang nhìn Ninh Dạ, phát ra tiếng nói khàn khàn: “Ngươi... nói... đúng...”

Nói đoạn, vung tay, cắt mạch máu của mình, không ngờ lại nhỏ yêu huyết vào trong bình, sau khi đầy bình thì vứt lại cho Ninh Dạ.

Ninh Dạ nhận bình máu, cười ha hả: “Cám ơn! Mai ta lại tới đưa ngươi một con dê.”

“Ta... muốn... hươu!” Triệu Long Quang gầm gừ.

“Được, không thành vấn đề.” Ninh Dạ cầm bình máu nghênh ngang bỏ đi.

Để lại Bối Thư Lương và Dương Tiến hai mắt nhìn nhau.

Đột nhiên cả hai cùng kêu gào với Triệu Long Quang: “Này, cho chúng ta chút yêu huyết đi.”

Đáp lại bọn họ là tiếng gầm điên cuồng của Triệu Long Quang: “Cút!!!”

Được rồi, hai người cùng thở dài, không lấy làm lạ.

Đổi thành ai khác, mỗi ngày bị quất ba lần, đương nhiên không cho họ lợi lộc gì rồi.

——————————————————

Giám Sát đường.

Lạc Cầu Chân nhìn Ninh Dạ đi khỏi, sắc mặt âm trầm.

“Tên này... lại đang giở trò quỷ gì đây?” Hắn lẩm bẩm.

Phó Đông Lưu ngồi trên ghế chính, mỉm cười chế nhạo nhìn Lạc Cầu Chân: “Sao nào? Ngươi vẫn không định bỏ qua cho hắn à?”

Lạc Cầu Chân trả lời: “Tên Ninh Dạ này vô cùng gian xảo. Thuộc hạ tin tưởng phán đoán của mình, cho dù hắn đổi mặt thế nào đi nữa cũng không thể che giấu sự thật hắn có liên quan tới Thiên Cơ môn.”

“Đáng tiếc đây chỉ là cái nhìn một phía của ngươi.” Phó Đông Lưu khinh thường nói.

Lạc Cầu Chân nhăn nhó một chút: “Hắn xuất hiện ở Vấn Thiên sơn chính là chứng cứ tốt nhất! Không phải tự dưng hắn lại xuất hiện ở đó.”

“Đương nhiên không phải vô duyên rồi... Hắn muốn yêu huyết.” Phó Đông Lưu cười nói: “Đúng là tên này rất thông minh, biết cách lợi dụng mọi cơ hội kiếm lợi lộc cho bản thân. Ít ra trước lúc này, không ai trong chúng ta nghĩ tới còn có thể dùng cách này để kiếm yêu huyết, đúng không?”

Lạc Cầu Chân lắc đầu: “Đó chỉ là danh nghĩa thôi.”

“Đúng vậy.” Không ngờ Phó Đông Lưu lại đồng ý với Lạc Cầu Chân: “Ta cũng nghĩ đòi yêu huyết không phải toàn bộ mục đích của hắn, mục đích thật sự của hắn vẫn là ngươi... Hắn biết ngươi đang âm thầm quan sáthắn, hắn đang cố ý k*ch th*ch ngươi, làm ngươi tức giận, đang khiêu khích ngươi. Ngươi nghĩ hắn là người của thiên cơ môn, thậm chí đặt Triệu Long Quang trên Vấn Thiên sơn định dụ hắn mắc câu. Hắn bèn tới gặp Triệu Long Quang, yêu cầu yêu huyết. Mỗi chuyện mà ngươi làm đều là giúp hắn được lợi. Ngươi không thể chứng minh tội trạng của hắn nhưng lại giúp hắn nhận được tài nguyên, còn chuyện gì làm người ta vui vẻ hơn đây? Nếu đổi lại là ta, ta cũng làm như vậy.”

. . .

Lạc Cầu Chân không ngờ Phó Đông Lưu lại hiểu theo cách này.

Nhưng nghĩ cẩn thận lại, hắn nói cũng có lý.

Có điều Lạc Cầu Chân vẫn tin tưởng đây chỉ là biểu hiện bề ngoài của Ninh Dạ, chắc chắn hắn đang âm thầm tính toán phương án cứu viện Triệu Long Quang.

Hắn tin mình đã hiểu rõ người này, không có chuyện gì mà tên Ninh Dạ này không dám làm!

Hắn nhận định không sai, nhưng ít ra về mặt biểu hiện, Ninh Dạ lại khiến hắn thất vọng lần nữa - đúng là y dốc hết sức kiếm lợi. Hơn nữa lợi ích lần này cũng rất lớn, khiến cho không bao lâu sau y lại đột phá.

Bảy ngày sau, Ninh Dạ chính thức thăng cấp lên tầng thứ chín, đạt tới Tàng Tượng đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là viên mãn.

Lúc này, y vừa mới gia nhập Hắc Bạch thần cung được hai năm.

Với tư chất phổ thông như chỉ hai năm đã đạt tới Tàng Tượng đỉnh phong, trong số đồng môn, tốc độ này đã là cực nhanh.

Chưa nắm được nhược điểm, nhưng Lạc Cầu Chân lại thật sự đẩy Ninh Dạ đi một quãng xa.

Triệu Long Quang có thể có được thể chất Bạch Toan, xét theo góc độ của Thái Âm môn là một kỳ ngộ, nếu thu phục được hắn, không chừng tương lai sẽ trở thành Thiên Yêu thứ bốn mươi sáu.

“Vậy thì... giúp ta một chuyện được không? Ta muốn một chút máu của ngươi.” Nói xong Ninh Dạ ném cho Triệu Long Quang một cái lọ, lại tiện tay ném cả con dê cho hắn: “Lấy cái này đổi.”

Bối Thư Lương, Dương Tiến kinh hãi: “Tuần tra viên, không thể làm vậy được!”

Ninh Dạ nhìn hai người bọn họ: “Sao nào? Thần cung quy định không được xin hắn tí máu à?”

Hai người cùng đờ người ra.

Đương nhiên không có quy định gì trong chuyện này.

Triệu Long Quang đặt ở đây vốn là mồi nhử để câu người của Thiên Cơ môn.

Chính vì vậy, mọi người chỉ quan tâm có ai tới cứu hắn không, ai lại để tâm tới chuyện khác.

Ai mà ngờ Ninh Dạ lại chạy tới xin tí máu.

Bối Thư Lương phiền muộn: “Ngài muốn cái đó làm gì?”

Ninh Dạ nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: “Máu của dị thú đó, đây là tài nguyên tu hành cực tốt. Hơn nữa hắn là Bạch Toan Yêu Thể, Bạch Toan là gì? Là đứa con của ánh sáng! Dùng nó làm mực, khi vẽ quang phù uy lực sẽ tăng cường, dùng nó làm dược có thể luyện dược Ngũ Hoa đan phụ trợ xung kích Hoa Luân, dùng nó làm vũ khí có thể chế tạo pháp khí pháp bảo hệ quang. Rất nhiều công dụng, thế mà các ngươi lại hỏi ta muốn cái đó làm gì?”

Còn có thể làm vậy à? Hai người cùng trợn mắt.

Sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ.

Bối Thư Lương cười ngốc nghếch: “Hắn... có cho ngài không?”

“Sao lại không cho?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Bây giờ hắn là bản yêu nhưng không phải do bản thân hắn muốn. Ta hỏi xin hắn chút yêu huyết tinh hoa, có thể suy yếu yêu lực trong cơ thể hắn, hắn thích còn chẳng kịp nữa là. Hơn nữa ta còn cho hắn thịt tươi để ăn, đây là đôi bên trao đổi.”

Ninh Dạ nói năng chính xác, có chứng cứ có lý lẽ, trong lúc nhất thời hai người cũng không biết nói gì.

Triệu Long Quang nhìn Ninh Dạ, phát ra tiếng nói khàn khàn: “Ngươi... nói... đúng...”

Nói đoạn, vung tay, cắt mạch máu của mình, không ngờ lại nhỏ yêu huyết vào trong bình, sau khi đầy bình thì vứt lại cho Ninh Dạ.

Ninh Dạ nhận bình máu, cười ha hả: “Cám ơn! Mai ta lại tới đưa ngươi một con dê.”

“Ta... muốn... hươu!” Triệu Long Quang gầm gừ.

“Được, không thành vấn đề.” Ninh Dạ cầm bình máu nghênh ngang bỏ đi.

Để lại Bối Thư Lương và Dương Tiến hai mắt nhìn nhau.

Đột nhiên cả hai cùng kêu gào với Triệu Long Quang: “Này, cho chúng ta chút yêu huyết đi.”

Đáp lại bọn họ là tiếng gầm điên cuồng của Triệu Long Quang: “Cút!!!”

Được rồi, hai người cùng thở dài, không lấy làm lạ.

Đổi thành ai khác, mỗi ngày bị quất ba lần, đương nhiên không cho họ lợi lộc gì rồi.

——————————————————

Giám Sát đường.

Lạc Cầu Chân nhìn Ninh Dạ đi khỏi, sắc mặt âm trầm.

“Tên này... lại đang giở trò quỷ gì đây?” Hắn lẩm bẩm.

Phó Đông Lưu ngồi trên ghế chính, mỉm cười chế nhạo nhìn Lạc Cầu Chân: “Sao nào? Ngươi vẫn không định bỏ qua cho hắn à?”

Lạc Cầu Chân trả lời: “Tên Ninh Dạ này vô cùng gian xảo. Thuộc hạ tin tưởng phán đoán của mình, cho dù hắn đổi mặt thế nào đi nữa cũng không thể che giấu sự thật hắn có liên quan tới Thiên Cơ môn.”

“Đáng tiếc đây chỉ là cái nhìn một phía của ngươi.” Phó Đông Lưu khinh thường nói.

Lạc Cầu Chân nhăn nhó một chút: “Hắn xuất hiện ở Vấn Thiên sơn chính là chứng cứ tốt nhất! Không phải tự dưng hắn lại xuất hiện ở đó.”

“Đương nhiên không phải vô duyên rồi... Hắn muốn yêu huyết.” Phó Đông Lưu cười nói: “Đúng là tên này rất thông minh, biết cách lợi dụng mọi cơ hội kiếm lợi lộc cho bản thân. Ít ra trước lúc này, không ai trong chúng ta nghĩ tới còn có thể dùng cách này để kiếm yêu huyết, đúng không?”

Lạc Cầu Chân lắc đầu: “Đó chỉ là danh nghĩa thôi.”

“Đúng vậy.” Không ngờ Phó Đông Lưu lại đồng ý với Lạc Cầu Chân: “Ta cũng nghĩ đòi yêu huyết không phải toàn bộ mục đích của hắn, mục đích thật sự của hắn vẫn là ngươi... Hắn biết ngươi đang âm thầm quan sáthắn, hắn đang cố ý k*ch th*ch ngươi, làm ngươi tức giận, đang khiêu khích ngươi. Ngươi nghĩ hắn là người của thiên cơ môn, thậm chí đặt Triệu Long Quang trên Vấn Thiên sơn định dụ hắn mắc câu. Hắn bèn tới gặp Triệu Long Quang, yêu cầu yêu huyết. Mỗi chuyện mà ngươi làm đều là giúp hắn được lợi. Ngươi không thể chứng minh tội trạng của hắn nhưng lại giúp hắn nhận được tài nguyên, còn chuyện gì làm người ta vui vẻ hơn đây? Nếu đổi lại là ta, ta cũng làm như vậy.”

. . .

Lạc Cầu Chân không ngờ Phó Đông Lưu lại hiểu theo cách này.

Bảy ngày sau, Ninh Dạ chính thức thăng cấp lên tầng thứ chín, đạt tới Tàng Tượng đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là viên mãn.

Lúc này, y vừa mới gia nhập Hắc Bạch thần cung được hai năm.

Với tư chất phổ thông như chỉ hai năm đã đạt tới Tàng Tượng đỉnh phong, trong số đồng môn, tốc độ này đã là cực nhanh.

Chưa nắm được nhược điểm, nhưng Lạc Cầu Chân lại thật sự đẩy Ninh Dạ đi một quãng xa.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 264: Hắn tới gặp một người.



Nếu nói người của Yên Vũ lâu là loại có thể ám sát thì không chiến đấu chính diện, vậy người của Cực Chiến đạo lại khác hoàn toàn, ai nấy chẳng khác nào Trương Liệt Cuồng trời sinh, có thể đối đầu chính diện thì tuyệt đối không ám sát.

Đúng rồi, ban đầu Thất Sát thiên đao được truyền từ Cực Chiến đạo, mãi tới tận bây giờ ở Liệt châu vẫn còn Thất Sát môn, lệ thuộc vào Trung phủ, trong đó có vài vị cường giả tu luyện Thất Sát thiên đao.

Lúc này Ninh Dạ đã thu tàn hương, giao cho một đệ tử: “Giao cho Thần Cơ đường kiểm tra, xem có phải Mê Thần hương không.”

Đệ tử kia đem tàn hương đi.

Ninh Dạ đã trở lại gian ngoài, đi tới bên cạnh thi thể Giang Đại Chuy: “Giang Đại Chuy thân là vệ sĩ của đặc sứ mà lại chạy ra gặp một người ngoài, trong chuyện này có rất nhiều điểm kỳ lạ. Thuộc hạ muốn nói chuyện với Tần Thì Nguyệt.”

“Ngươi có chắc không?” Lao Huyền Minh do dự một chút: “Thật ra chỉ cần xác nhận chuyện này do Yên Vũ lâu xuất thủ là chúng ta có thể báo cáo kết quả lên bên trên rồi.”

Tính cách của hắn và Phó Đông Lưu chẳng khác gì nhau, chuyện gì cũng qua quýt lấp l**m cho xong.

Nhưng Ninh Dạ lại chẳng phải Lạc Cầu Chân, y nói: “Đương nhiên rồi, nhưng nếu bắt được một hai người của Yên Vũ lâu chẳng tốt hơn sao?”

Lao Huyền Minh hưng phấn: “Ngươi bắt được à?”

“Đầu tiên phải nói chuyện với Tần Thì Nguyệt đã... Nếu là người của Yên Vũ lâu xuất thủ, vậy thuộc hạ nghi ngờ có thể người này ở bên cạnh Tần Thì Nguyệt. Xác định là người của Yên Vũ lâu chỉ là hoàn thành vụ án được giao, bắt được uy h**p bên cạnh đặc sứ mới là đại công.” Ninh Dạ cho Lao Huyền Minh đáp án mà hắn thích nghe nhất.

——————————————————

Ngay khi thấy Tần Thì Nguyệt, Ninh Dạ đã cảm thấy đây là một nữ nhân khó đối phó.

Cái tên Tần Thì Nguyệt rất giàu ý thơ, nhưng vẻ ngoài của cô ta lại khác hẳn tên của mình.

Cô ta không có mái tóc dài thường thấy ở tu tiên giả mà để tóc ngắn hoạt bát, gương mặt góc cạnh rõ ràng, có thể nói không phải loại mỹ nữ truyền thống mà giống như loại mỹ nữ nước ngoài thường xuất hiện trên bìa tạp chí trong kiếp trước của Ninh Dạ.

Ánh mắt của cô ta cực kỳ sắc bén, toát lên thần thái tự tin.

Cô ta mặc một bộ váy ngắn quấn ngực thắt eo, để lộ hai cánh tay màu cổ đồng và đôi chân rất dài, trang phục này dẫu có đặt ở thế giới hiện đại cũng có thể coi là đáng kinh ngạc; kể cả Liệt châu với tính cách dân chúng dũng mãnh, cách ăn mặc này cũng rất hiếm thấy.

Trên lưng cô nàng đeo hai thanh loan đao, lưỡi đao rất cong, thân đao dài kéo tới tận mông, chuyện này khiến cô ta không thể ngồi được.

Cho nên cô ta đang đứng.

Đứng trên bậc thang của đại sảnh phủ đặc sứ, nhìn từ trên cao xuống Ninh Dạ bên dưới.

Xét theo hình tượng của cô nàng, có thể thấy đây là một nữ nhân cực kỳ ngang ngược.

Nhưng khi cô ta mở miệng, Ninh Dạ lập tức hiểu Tần Thì Nguyệt không phải loại đơn giản, dũng mãnh ngang ngược chỉ là vẻ ngoài của cô ta, hay là cách mà cô ta buộc phải lựa chọn để hàng phục đám người dã man bên cạnh mình, còn ẩn dưới bề ngoài ngông cuồng hoang dại đó lại là sự khôn khéo hiếm thấy.

“Giết mấy người bình thường thôi, cần gì tới Mê Thần hương. Manh mối này có vấn đề.” Cô ta nói.

Lời ít mà ý nhiều, nhưng đi ngay vào trọng tâm.

Ninh Dạ gật đầu: “Ta cũng thấy kỳ lạ nên mới tới gặp đặc sứ.”

Tần Thì Nguyệt: “Ngươi muốn hỏi ta vì sao Giang Đại Chuy lại tới đó?”

“Đúng.”

‘‘Hắn tới gặp một người.’‘

“Ai?”

“Không nói được.”

“Hóa ra là người của Hắc Bạch thần cung, ta hiểu rồi.” Ninh Dạ cười nói.

Tần Thì Nguyệt đờ ra: “Ngươi...”

Ninh Dạ cười nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, đáng lý ra đặc sứ cũng muốn mau mau chóng chóng tìm ra hung thủ, theo lý mà nói nên phối hợp với chúng ta. Nhưng cho dù như vậy đặc sứ vẫn kiên quyết không nói, nghĩ lại thì chỉ có thể là người của Hắc Bạch thần cung ngấm ngầm gặp mặt Cực Chiến đạo mới có vẻ hợp lý.”

Các đại tiên môn đều cài cắm gián điệp khắp nơi, đây không phải chuyện hiếm thấy, cho dù Cực Chiến đạo tôn sùng vũ lực, coi thường mặt tối nhưng vẫn phải thực hiện công việc cơ bản nhất. Dù sao cũng không thể để hai mắt tối thui không biết gì về đối thủ.

Dẫu hai đại tiên môn có hợp tác, ngược lại tình báo lại càng quan trọng - ví dụ như biết lần này mong muốn hợp tác của đối phương mạnh mẽ đến đâu, giới hạn của họ là gì, vân vân.

Giang Đại Chuy là hộ vệ của đặc sứ, không thể vô duyên vô cớ chạy ra gặp người ngoài được, lại thêm trong tình huống như vậy Tần Thì Nguyệt vẫn không chịu nói Giang Đại Chuy đi gặp ai, đáp án cũng vô cùng sống động.

Chuyện này cũng giống như lúc Ninh Dạ sử dụng Côn Lôn kính, có lúc không có đáp án chính là đáp án.

Nếu nói người của Yên Vũ lâu là loại có thể ám sát thì không chiến đấu chính diện, vậy người của Cực Chiến đạo lại khác hoàn toàn, ai nấy chẳng khác nào Trương Liệt Cuồng trời sinh, có thể đối đầu chính diện thì tuyệt đối không ám sát.

Đúng rồi, ban đầu Thất Sát thiên đao được truyền từ Cực Chiến đạo, mãi tới tận bây giờ ở Liệt châu vẫn còn Thất Sát môn, lệ thuộc vào Trung phủ, trong đó có vài vị cường giả tu luyện Thất Sát thiên đao.

Lúc này Ninh Dạ đã thu tàn hương, giao cho một đệ tử: “Giao cho Thần Cơ đường kiểm tra, xem có phải Mê Thần hương không.”

Đệ tử kia đem tàn hương đi.

Ninh Dạ đã trở lại gian ngoài, đi tới bên cạnh thi thể Giang Đại Chuy: “Giang Đại Chuy thân là vệ sĩ của đặc sứ mà lại chạy ra gặp một người ngoài, trong chuyện này có rất nhiều điểm kỳ lạ. Thuộc hạ muốn nói chuyện với Tần Thì Nguyệt.”

“Ngươi có chắc không?” Lao Huyền Minh do dự một chút: “Thật ra chỉ cần xác nhận chuyện này do Yên Vũ lâu xuất thủ là chúng ta có thể báo cáo kết quả lên bên trên rồi.”

Tính cách của hắn và Phó Đông Lưu chẳng khác gì nhau, chuyện gì cũng qua quýt lấp l**m cho xong.

Nhưng Ninh Dạ lại chẳng phải Lạc Cầu Chân, y nói: “Đương nhiên rồi, nhưng nếu bắt được một hai người của Yên Vũ lâu chẳng tốt hơn sao?”

Lao Huyền Minh hưng phấn: “Ngươi bắt được à?”

“Đầu tiên phải nói chuyện với Tần Thì Nguyệt đã... Nếu là người của Yên Vũ lâu xuất thủ, vậy thuộc hạ nghi ngờ có thể người này ở bên cạnh Tần Thì Nguyệt. Xác định là người của Yên Vũ lâu chỉ là hoàn thành vụ án được giao, bắt được uy h**p bên cạnh đặc sứ mới là đại công.” Ninh Dạ cho Lao Huyền Minh đáp án mà hắn thích nghe nhất.

——————————————————

Ngay khi thấy Tần Thì Nguyệt, Ninh Dạ đã cảm thấy đây là một nữ nhân khó đối phó.

Cái tên Tần Thì Nguyệt rất giàu ý thơ, nhưng vẻ ngoài của cô ta lại khác hẳn tên của mình.

Cô ta không có mái tóc dài thường thấy ở tu tiên giả mà để tóc ngắn hoạt bát, gương mặt góc cạnh rõ ràng, có thể nói không phải loại mỹ nữ truyền thống mà giống như loại mỹ nữ nước ngoài thường xuất hiện trên bìa tạp chí trong kiếp trước của Ninh Dạ.

Ánh mắt của cô ta cực kỳ sắc bén, toát lên thần thái tự tin.

Cô ta mặc một bộ váy ngắn quấn ngực thắt eo, để lộ hai cánh tay màu cổ đồng và đôi chân rất dài, trang phục này dẫu có đặt ở thế giới hiện đại cũng có thể coi là đáng kinh ngạc; kể cả Liệt châu với tính cách dân chúng dũng mãnh, cách ăn mặc này cũng rất hiếm thấy.

Trên lưng cô nàng đeo hai thanh loan đao, lưỡi đao rất cong, thân đao dài kéo tới tận mông, chuyện này khiến cô ta không thể ngồi được.

Cho nên cô ta đang đứng.

Đứng trên bậc thang của đại sảnh phủ đặc sứ, nhìn từ trên cao xuống Ninh Dạ bên dưới.

Xét theo hình tượng của cô nàng, có thể thấy đây là một nữ nhân cực kỳ ngang ngược.

Nhưng khi cô ta mở miệng, Ninh Dạ lập tức hiểu Tần Thì Nguyệt không phải loại đơn giản, dũng mãnh ngang ngược chỉ là vẻ ngoài của cô ta, hay là cách mà cô ta buộc phải lựa chọn để hàng phục đám người dã man bên cạnh mình, còn ẩn dưới bề ngoài ngông cuồng hoang dại đó lại là sự khôn khéo hiếm thấy.

“Giết mấy người bình thường thôi, cần gì tới Mê Thần hương. Manh mối này có vấn đề.” Cô ta nói.

Lời ít mà ý nhiều, nhưng đi ngay vào trọng tâm.

Ninh Dạ gật đầu: “Ta cũng thấy kỳ lạ nên mới tới gặp đặc sứ.”

Tần Thì Nguyệt: “Ngươi muốn hỏi ta vì sao Giang Đại Chuy lại tới đó?”

“Đúng.”

‘‘Hắn tới gặp một người.’‘

“Ai?”

Các đại tiên môn đều cài cắm gián điệp khắp nơi, đây không phải chuyện hiếm thấy, cho dù Cực Chiến đạo tôn sùng vũ lực, coi thường mặt tối nhưng vẫn phải thực hiện công việc cơ bản nhất. Dù sao cũng không thể để hai mắt tối thui không biết gì về đối thủ.

Dẫu hai đại tiên môn có hợp tác, ngược lại tình báo lại càng quan trọng - ví dụ như biết lần này mong muốn hợp tác của đối phương mạnh mẽ đến đâu, giới hạn của họ là gì, vân vân.

Giang Đại Chuy là hộ vệ của đặc sứ, không thể vô duyên vô cớ chạy ra gặp người ngoài được, lại thêm trong tình huống như vậy Tần Thì Nguyệt vẫn không chịu nói Giang Đại Chuy đi gặp ai, đáp án cũng vô cùng sống động.

Chuyện này cũng giống như lúc Ninh Dạ sử dụng Côn Lôn kính, có lúc không có đáp án chính là đáp án.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 265: Cả hai cùng phát ra hỏa phù cầu cứu.



Bọn chúng qua cầu rút ván, thậm chí ngay cả người phụ nữ mà mình yêu mến nhất cũng rời khỏi mình.

Một lũ tiểu nhân!

Một lũ tiểu nhân vô sỉ ức h**p người khác!

Doãn Thiên Chiếu gào thét trong lòng, cho dù có lúc hắn lại cảm thấy mê man, luôn có cảm giác dường như ký ức của mình không được chân thực.

Dường như hắn đã quên điều gì đó, những việc từng xảy ra xa xôi như từ hàng ngàn năm trước, khiến cho ký ức mơ hồ, khó mà nhớ lại hết.

Nhưng có một số điều lại cực kỳ rõ ràng.

Ví dụ như... chuyện hắn phải làm sau này.

Trong tâm hải của hắn có một suy nghĩ rất kiên định, đó là hắn nhất định sẽ làm việc này.

Suy nghĩ này chèo chống cho hắn, như trở thành toàn bộ ý nghĩa cho cuộc đời của hắn.

Còn hôm nay chính là thời khắc hành động.

Hắn đã chuẩn bị xong xuôi, bước ra khỏi phòng.

Ngoài phòng vắng lặng, không ai nhìn hắn, không ai chú ý đến hắn.

Nhưng không biết vì sao, Doãn Thiên Chiếu rất nhớ Thường Vũ Yên.

Hắn quyết định đi tới nhìn cô nàng một lần.

Cho dù đây là lần cuối cùng.

Trước cửa Vô Trần hiên.

Doãn Thiên Chiếu gõ cửa phòng Thường Vũ Yên.

Thấy người tới là Doãn Thiên Chiếu, gương mặt Thường Vũ Yên lộ vẻ căm hậm: “Ngươi đến đây làm gì?”

“Vũ Yên... huynh...” Doãn Thiên Chiếu muốn nói điều gì nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong lòng có cả ngàn vạn lời, nhưng cứ muốn nói lại thôi.

Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Thường Vũ Yên, Thường Vũ Yên thấy hắn không nói câu gì bèn lên tiếng: “Ta với ngươi chẳng còn gì để nói nữa.”

Cô nàng đóng sập cửa phòng lại.

Thời khắc cửa phòng đóng lại, cũng là lúc hoàn toàn ngăn cách Doãn Thiên Chiếu bên ngoài trái tim của cô.

Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, Doãn Thiên Chiếu nhìn xuyên qua khe cửa, dường như chứng kiến bóng dáng một nam tử nào đó...

Hóa ra cô có người mới nhanh như vậy à?

Doãn Thiên Chiếu cười khổ lui lại.

Lòng đã chết, còn gì vướng bận?

Hắn bay lên trên trời, phi hành suốt cả chặng đường, nhanh chóng đuổi kịp mục tiêu của mình - hai đệ tử Thái Âm môn đang áp giải xe tù, bên ngoài xe tù còn một người, chính là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ.

Thấy Doãn Thiên Chiếu bay tới, Công Tôn Dạ ngạc nhiên: “Doãn Thiên Chiếu? Ngươi tới đây làm gì?”

Doãn Thiên Chiếu cúi người thi lễ: “Bái kiến Công Tôn tiền bối, đại điện chủ có lệnh, yêu cầu ngài trở về thần cung, chuyện áp giải sẽ do ta phụ trách.”

“Mệnh lệnh đâu?” Công Tôn Dạ hỏi.

Doãn Thiên Chiếu đã lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho Công Tôn Dạ.

Công Tôn Dạ kiểm tra lại thấy không có gì sai sót bèn nói: “Nếu thế ta giao chỗ này cho ngươi. Đi đường nhớ cẩn thận.”

Thấy Công Tôn Dạ đã đi khỏi, Doãn Thiên Chiếu bèn nói: “Mở lồng giam ra.”

Hai đệ tử Thái Âm môn cùng ngẩn ra: “Như vậy đâu có được?”

Doãn Thiên Chiếu không nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp vận Lưỡng Nghi Chân Cương hóa thành khói đen vô biên cuốn về phía hai người.

Hai đệ tử Thái Âm môn này chỉ là đệ tử bình thường, đâu phải đối thủ của Doãn Thiên Chiếu, thấy vậy kinh hãi, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Ngươi định cướp tù?”

Cả hai cùng phát ra hỏa phù cầu cứu.

Nhưng hỏa phù vừa bay lên trời đã thấy một bàn tay với vuốt nhọn quỷ dị hiện lên giữa không trung, bóp nát hỏa phù, tiếp đó là một người xuất hiện, chính là gương mặt lớn kỳ quái của Chung Nam Quỳ, hắn cười lên quái dị: “Được lắm thằng nhóc, quả nhiên ngươi làm được rồi!”

Không biết đang khen Doãn Thiên Chiếu điều được Công Tôn Dạ đi hay đang khen Ninh Dạ giá họa của Doãn Thiên Chiếu thành công.

Không có Công Tôn Dạ, hai đệ tử Thái Âm môn kia đâu phải đối thủ của Chung Nam Quỳ, chỉ một khắc sau đã thấy gương mặt cả hai vặn vẹo, đã trúng chiêu của Chung Nam Quỳ, bị hắn khống chế, chủ động mở lồng giam.

“Gào!” Triệu Long Quang gào thét điên cuồng lao ra khỏi lồng, xuất trảo đánh về phía Doãn Thiên Chiếu.

Hắn căm thù Doãn Thiên Chiếu đã bán đứng tông môn, cho dù thời khắc này Doãn Thiên Chiếu ra tay cứu viện, hắn cũng không định bỏ qua.

Nhưng công kích còn chưa đến, Chung Nam Quỳ đã cuốn lấy hắn, trực tiếp hút hắn sang: “Đừng kích động, ngươi tưởng Hắc Bạch thần cung dễ lừa vậy sao? Thoát thân trước đã!”

Nói xong đã tóm lấy Triệu Long Quang đang gào thét liên tục, chạy thẳng về phía xa.

“Ngươi nói cái gì?”

Lạc Cầu Chân kinh hãi đến mức nhảy dựng lên: “Doãn Thiên Chiếu lừa Công Tôn Dạ đi, Chung Nam Quỳ cướp người bỏ chạy? Vì sao lại như vậy?”

Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ Doãn Thiên Chiếu lại làm như vậy.

Hắn điên rồi à?

Chẳng lẽ Ninh Dạ chỉ trích là đúng, ngay từ đầu chính Doãn Thiên Chiếu đã bán đứng Hắc Bạch thần cung, cấu kết với Mộc Khôi tông?

Bọn chúng qua cầu rút ván, thậm chí ngay cả người phụ nữ mà mình yêu mến nhất cũng rời khỏi mình.

Một lũ tiểu nhân!

Một lũ tiểu nhân vô sỉ ức h**p người khác!

Doãn Thiên Chiếu gào thét trong lòng, cho dù có lúc hắn lại cảm thấy mê man, luôn có cảm giác dường như ký ức của mình không được chân thực.

Dường như hắn đã quên điều gì đó, những việc từng xảy ra xa xôi như từ hàng ngàn năm trước, khiến cho ký ức mơ hồ, khó mà nhớ lại hết.

Nhưng có một số điều lại cực kỳ rõ ràng.

Ví dụ như... chuyện hắn phải làm sau này.

Trong tâm hải của hắn có một suy nghĩ rất kiên định, đó là hắn nhất định sẽ làm việc này.

Suy nghĩ này chèo chống cho hắn, như trở thành toàn bộ ý nghĩa cho cuộc đời của hắn.

Còn hôm nay chính là thời khắc hành động.

Hắn đã chuẩn bị xong xuôi, bước ra khỏi phòng.

Ngoài phòng vắng lặng, không ai nhìn hắn, không ai chú ý đến hắn.

Nhưng không biết vì sao, Doãn Thiên Chiếu rất nhớ Thường Vũ Yên.

Hắn quyết định đi tới nhìn cô nàng một lần.

Cho dù đây là lần cuối cùng.

Trước cửa Vô Trần hiên.

Doãn Thiên Chiếu gõ cửa phòng Thường Vũ Yên.

Thấy người tới là Doãn Thiên Chiếu, gương mặt Thường Vũ Yên lộ vẻ căm hậm: “Ngươi đến đây làm gì?”

“Vũ Yên... huynh...” Doãn Thiên Chiếu muốn nói điều gì nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong lòng có cả ngàn vạn lời, nhưng cứ muốn nói lại thôi.

Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Thường Vũ Yên, Thường Vũ Yên thấy hắn không nói câu gì bèn lên tiếng: “Ta với ngươi chẳng còn gì để nói nữa.”

Cô nàng đóng sập cửa phòng lại.

Thời khắc cửa phòng đóng lại, cũng là lúc hoàn toàn ngăn cách Doãn Thiên Chiếu bên ngoài trái tim của cô.

Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, Doãn Thiên Chiếu nhìn xuyên qua khe cửa, dường như chứng kiến bóng dáng một nam tử nào đó...

Hóa ra cô có người mới nhanh như vậy à?

Doãn Thiên Chiếu cười khổ lui lại.

Lòng đã chết, còn gì vướng bận?

Hắn bay lên trên trời, phi hành suốt cả chặng đường, nhanh chóng đuổi kịp mục tiêu của mình - hai đệ tử Thái Âm môn đang áp giải xe tù, bên ngoài xe tù còn một người, chính là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ.

Thấy Doãn Thiên Chiếu bay tới, Công Tôn Dạ ngạc nhiên: “Doãn Thiên Chiếu? Ngươi tới đây làm gì?”

Doãn Thiên Chiếu cúi người thi lễ: “Bái kiến Công Tôn tiền bối, đại điện chủ có lệnh, yêu cầu ngài trở về thần cung, chuyện áp giải sẽ do ta phụ trách.”

“Mệnh lệnh đâu?” Công Tôn Dạ hỏi.

Doãn Thiên Chiếu đã lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho Công Tôn Dạ.

Công Tôn Dạ kiểm tra lại thấy không có gì sai sót bèn nói: “Nếu thế ta giao chỗ này cho ngươi. Đi đường nhớ cẩn thận.”

Thấy Công Tôn Dạ đã đi khỏi, Doãn Thiên Chiếu bèn nói: “Mở lồng giam ra.”

Hai đệ tử Thái Âm môn cùng ngẩn ra: “Như vậy đâu có được?”

Doãn Thiên Chiếu không nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp vận Lưỡng Nghi Chân Cương hóa thành khói đen vô biên cuốn về phía hai người.

Hai đệ tử Thái Âm môn này chỉ là đệ tử bình thường, đâu phải đối thủ của Doãn Thiên Chiếu, thấy vậy kinh hãi, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Ngươi định cướp tù?”

Cả hai cùng phát ra hỏa phù cầu cứu.

Nhưng hỏa phù vừa bay lên trời đã thấy một bàn tay với vuốt nhọn quỷ dị hiện lên giữa không trung, bóp nát hỏa phù, tiếp đó là một người xuất hiện, chính là gương mặt lớn kỳ quái của Chung Nam Quỳ, hắn cười lên quái dị: “Được lắm thằng nhóc, quả nhiên ngươi làm được rồi!”

Không biết đang khen Doãn Thiên Chiếu điều được Công Tôn Dạ đi hay đang khen Ninh Dạ giá họa của Doãn Thiên Chiếu thành công.

Không có Công Tôn Dạ, hai đệ tử Thái Âm môn kia đâu phải đối thủ của Chung Nam Quỳ, chỉ một khắc sau đã thấy gương mặt cả hai vặn vẹo, đã trúng chiêu của Chung Nam Quỳ, bị hắn khống chế, chủ động mở lồng giam.

“Gào!” Triệu Long Quang gào thét điên cuồng lao ra khỏi lồng, xuất trảo đánh về phía Doãn Thiên Chiếu.

Lạc Cầu Chân kinh hãi đến mức nhảy dựng lên: “Doãn Thiên Chiếu lừa Công Tôn Dạ đi, Chung Nam Quỳ cướp người bỏ chạy? Vì sao lại như vậy?”

Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ Doãn Thiên Chiếu lại làm như vậy.

Hắn điên rồi à?

Chẳng lẽ Ninh Dạ chỉ trích là đúng, ngay từ đầu chính Doãn Thiên Chiếu đã bán đứng Hắc Bạch thần cung, cấu kết với Mộc Khôi tông?
 
Thiên Cơ Điện
Chương 266: Ta sẽ hỏi tất cả những gì cần hỏi.”



Lạc Cầu Chân không muốn tin, nhưng tất cả những chuyện xảy ra lại khiến hắn không thể không tin.

Ngay cả Phó Đông Lưu cũng bắt đầu cười ha hả: “Ta nói mà, ngươi bỏ công sức sai hướng rồi hả? Kẻ phản bội đúng là loại phản bội, bán đứng được một lần thì cũng có thể bán đứng lần thứ hai.”

Hắn lại hoàn toàn không hoảng hốt - đối với Hắc Bạch thần cung, không sợ hắn ra tay, chỉ sợ hắn không ra tay.

Dù sao mọi người cũng đợi thời điểm này quá lâu rồi.

Lạc Cầu Chân như rơi vào hầm băng, thân thể mềm nhũn ra.

Thất bại rồi!

Mình thất bại rồi!

Lần này mình thất bại từ đầu đến đuôi rồi.

Doãn Thiên Chiếu ra tay, rõ ràng đã đập tan tất cả kiên trì hay tin tưởng của Lạc Cầu Chân, không chỉ không còn nghi ngờ về Ninh Dạ, điều đáng sợ nhất là chuyện này sẽ khiến năng lực của hắn bị nghi ngờ.

Sau khi đỡ đẫn một lúc, hắn mới hỏi: “Tình hình hiện tại ra sao rồi?”

“Đại điện chủ và Chưởng Bạch Sứ đã đích thân đuổi theo, Chung Nam Quỳ và Doãn Thiên Chiếu không thể chạy xa được.” Phó Đông Lưu ngạo nghễ nói.

“Cấm chế trong cơ thể Triệu Long Quang có còn không?” Lạc Cầu Chân hỏi.

“Đương nhiên rồi. Nó do đại điện chủ và hai vị Hắc Bạch điện chủ sử dụng bí bảo thần cung liên hợp lại gieo vào, cho dù Âm Vô Cữu đích thân xuất thủ cũng không thể phá giải.”

“Nếu đã vậy, sao bọn chúng biết rõ mà còn làm?” Lạc Cầu Chân không nhịn được hỏi, hắn không thể nghĩ ra vì sao Doãn Thiên Chiếu lại mạo hiểm làm chuyện vô lý như vậy?

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Phó Đông Lưu thiếu kiên nhẫn: “Làm thì làm thôi, sao lại còn vì sao? Có vấn đề gì thì đợi bắt được người lại nói.”

“Không đúng.” Lạc Cầu Chân lắc đầu liên tục: “Chuyện này rất không đúng. Từ trước tới nay kẻ này làm việc rất kín kẽ, hắn không thể làm việc mà không nghĩ tới hậu quả như vậy.”

Bây giờ hắn không dám nói Ninh Dạ mà chỉ dám nói người này, hiển nhiên vẫn chưa tin tất cả mọi chuyện trước đây đều do Doãn Thiên Chiếu gây ra.

Phó Đông Lưu lại chẳng buồn để ý tới hắn, trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu, lập tức lục soát nơi ở của Doãn Thiên Chiếu.”

——————————————————

Tây Phong Tử nổi giận đùng đùng.

Vốn dĩ hắn chẳng ôm hy vọng gì về con mồi Triệu Long Quang, nhưng không ngờ lại thật sự câu được một con cá, còn là kẻ bị mình vứt bỏ, suýt nữa trở thành cháu rể của mình.

Chuyện này lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là một đả kích rất lớn đối với thể diện của hắn.

Cũng may, cũng may, trước đó mình đã từ bỏ tên đệ tử này rồi.

“Nhạc huynh, giúp ta một việc.” Tây Phong Tử nói.

Nhạc Tâm Thiện đứng giữa không trung, điều động gió bão vạn dặm, bộ áo nho phất phới, như hoàn toàn không bị chuyện trước đây ảnh hưởng.

Nghe Tây Phong Tử lên tiếng, hắn mỉm cười nói: “Ngươi muốn tự tay giết hắn?”

“Đúng!”

Nhạc Tâm Thiện chần chừ một chút: “Chưởng giáo có lệnh, phải mang hắn còn sống trở về.”

“Ta biết, ta sẽ thẩm vấn trước rồi mới giết... Ta sẽ hỏi tất cả những gì cần hỏi.”

“Nếu thế thì không vấn đề.” Nhạc Tâm Thiện đáp rất hời hợt.

Trong lòng hơi có cảm giác, Nhạc Tâm Thiện đột nhiên nhìn theo một hướng: “Ở đằng kia.”

Trong khi đang nói, chỉ chớp mắt sau hai người đã đến nơi, đây là một khoảng không trên chín tầng mây, quả nhiên chứng kiến Chung Nam Quỳ đang dẫn Triệu Long Quang đi khỏi.

Thấy Chung Nam Quỳ, Nhạc Tâm Thiện cười lớn: “Chung Nam Quỳ, thế này là trời cao có lối ngươi chẳng đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào! Muốn mang Triệu Long Quang đi? Tốt nhất là để mạng lại!”

Theo tiếng nói của hắn, ánh sáng trắng đen đã bao phủ cả thiên địa, thân đứng giữa không gian trắng đen đó, Chung Nam Quỳ không cách nào tiến thêm nửa bước.

Gặp cảnh này, Chung Nam Quỳ lại chẳng hề sợ hãi mà cười ha hả: “Không ngờ lại được hai vị Thiên Cương đích thân truy sát, Chung Nam Quỳ may mắn biết bao, còn phiền hẳn hai vị Thiên Cương đại giá quang lâm.”

Tây Phong Tử đã nổi giận quát lớn: “Chung Nam Quỳ, Doãn Thiên Chiếu đâu?”

“Doãn Thiên Chiếu?” Chung Nam Quỳ cười hì hì: “Hắn đã tới chỗ hắn nên tới. Nhưng thay vì quan tâm tới hắn, chẳng bằng quan tâm tới chính các ngươi đi đã.”

Nghe hắn nói vậy, Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử cùng biến sắc.

Giữa mây gió, tiếng rít âm u đột nhiên nổi lên, một luồng sát cơ quỷ dị nổi lên từ đáy lòng.

Nhạc Tâm Thiện thầm hô không ổn, vội vàng vẽ lên hư không, trắng đen xoay chuyển, đêm đen đột nhiên chuyển thành ban ngày, cùng lúc Tây Phong Tử hét lớn múa lên trời, thi triển thần thông, từng luồng sáng sặc sỡ lưu chuyển, dệt thành một con sông dài sặc sỡ phủ kín bầu trời. Sau đó chỉ thấy ánh sáng lấp lánh, trên người Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử đã hiện lên quầng sáng màu đen, xoay tròn quanh người bọn họ. Lại có vô số tờ giấy bay xuống, mỗi tờ giấy đều như một người giấy nho nhỏ, chẳng khác gì vật sống, cất tiếng cười quái dị với cả hai.

Lạc Cầu Chân không muốn tin, nhưng tất cả những chuyện xảy ra lại khiến hắn không thể không tin.

Ngay cả Phó Đông Lưu cũng bắt đầu cười ha hả: “Ta nói mà, ngươi bỏ công sức sai hướng rồi hả? Kẻ phản bội đúng là loại phản bội, bán đứng được một lần thì cũng có thể bán đứng lần thứ hai.”

Hắn lại hoàn toàn không hoảng hốt - đối với Hắc Bạch thần cung, không sợ hắn ra tay, chỉ sợ hắn không ra tay.

Dù sao mọi người cũng đợi thời điểm này quá lâu rồi.

Lạc Cầu Chân như rơi vào hầm băng, thân thể mềm nhũn ra.

Thất bại rồi!

Mình thất bại rồi!

Lần này mình thất bại từ đầu đến đuôi rồi.

Doãn Thiên Chiếu ra tay, rõ ràng đã đập tan tất cả kiên trì hay tin tưởng của Lạc Cầu Chân, không chỉ không còn nghi ngờ về Ninh Dạ, điều đáng sợ nhất là chuyện này sẽ khiến năng lực của hắn bị nghi ngờ.

Sau khi đỡ đẫn một lúc, hắn mới hỏi: “Tình hình hiện tại ra sao rồi?”

“Đại điện chủ và Chưởng Bạch Sứ đã đích thân đuổi theo, Chung Nam Quỳ và Doãn Thiên Chiếu không thể chạy xa được.” Phó Đông Lưu ngạo nghễ nói.

“Cấm chế trong cơ thể Triệu Long Quang có còn không?” Lạc Cầu Chân hỏi.

“Đương nhiên rồi. Nó do đại điện chủ và hai vị Hắc Bạch điện chủ sử dụng bí bảo thần cung liên hợp lại gieo vào, cho dù Âm Vô Cữu đích thân xuất thủ cũng không thể phá giải.”

“Nếu đã vậy, sao bọn chúng biết rõ mà còn làm?” Lạc Cầu Chân không nhịn được hỏi, hắn không thể nghĩ ra vì sao Doãn Thiên Chiếu lại mạo hiểm làm chuyện vô lý như vậy?

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Phó Đông Lưu thiếu kiên nhẫn: “Làm thì làm thôi, sao lại còn vì sao? Có vấn đề gì thì đợi bắt được người lại nói.”

“Không đúng.” Lạc Cầu Chân lắc đầu liên tục: “Chuyện này rất không đúng. Từ trước tới nay kẻ này làm việc rất kín kẽ, hắn không thể làm việc mà không nghĩ tới hậu quả như vậy.”

Bây giờ hắn không dám nói Ninh Dạ mà chỉ dám nói người này, hiển nhiên vẫn chưa tin tất cả mọi chuyện trước đây đều do Doãn Thiên Chiếu gây ra.

Phó Đông Lưu lại chẳng buồn để ý tới hắn, trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu, lập tức lục soát nơi ở của Doãn Thiên Chiếu.”

——————————————————

Tây Phong Tử nổi giận đùng đùng.

Vốn dĩ hắn chẳng ôm hy vọng gì về con mồi Triệu Long Quang, nhưng không ngờ lại thật sự câu được một con cá, còn là kẻ bị mình vứt bỏ, suýt nữa trở thành cháu rể của mình.

Chuyện này lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là một đả kích rất lớn đối với thể diện của hắn.

Cũng may, cũng may, trước đó mình đã từ bỏ tên đệ tử này rồi.

“Nhạc huynh, giúp ta một việc.” Tây Phong Tử nói.

Nhạc Tâm Thiện đứng giữa không trung, điều động gió bão vạn dặm, bộ áo nho phất phới, như hoàn toàn không bị chuyện trước đây ảnh hưởng.

Nghe Tây Phong Tử lên tiếng, hắn mỉm cười nói: “Ngươi muốn tự tay giết hắn?”

“Đúng!”

Nhạc Tâm Thiện chần chừ một chút: “Chưởng giáo có lệnh, phải mang hắn còn sống trở về.”

“Ta biết, ta sẽ thẩm vấn trước rồi mới giết... Ta sẽ hỏi tất cả những gì cần hỏi.”

“Nếu thế thì không vấn đề.” Nhạc Tâm Thiện đáp rất hời hợt.

Trong lòng hơi có cảm giác, Nhạc Tâm Thiện đột nhiên nhìn theo một hướng: “Ở đằng kia.”

Trong khi đang nói, chỉ chớp mắt sau hai người đã đến nơi, đây là một khoảng không trên chín tầng mây, quả nhiên chứng kiến Chung Nam Quỳ đang dẫn Triệu Long Quang đi khỏi.

“Doãn Thiên Chiếu?” Chung Nam Quỳ cười hì hì: “Hắn đã tới chỗ hắn nên tới. Nhưng thay vì quan tâm tới hắn, chẳng bằng quan tâm tới chính các ngươi đi đã.”

Nghe hắn nói vậy, Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử cùng biến sắc.

Giữa mây gió, tiếng rít âm u đột nhiên nổi lên, một luồng sát cơ quỷ dị nổi lên từ đáy lòng.

Nhạc Tâm Thiện thầm hô không ổn, vội vàng vẽ lên hư không, trắng đen xoay chuyển, đêm đen đột nhiên chuyển thành ban ngày, cùng lúc Tây Phong Tử hét lớn múa lên trời, thi triển thần thông, từng luồng sáng sặc sỡ lưu chuyển, dệt thành một con sông dài sặc sỡ phủ kín bầu trời. Sau đó chỉ thấy ánh sáng lấp lánh, trên người Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử đã hiện lên quầng sáng màu đen, xoay tròn quanh người bọn họ. Lại có vô số tờ giấy bay xuống, mỗi tờ giấy đều như một người giấy nho nhỏ, chẳng khác gì vật sống, cất tiếng cười quái dị với cả hai.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 267: Là chưởng giáo Hắc Bạch Tử.



“Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã!” Nhạc Tâm Thiện hét lớn.

“Chỉ Quỷ - Giang Hà Minh!’ Tây Phong Tử cũng hét lớn.

Tiếng cười cất vang, mây mù cuồn cuộn, hóa thành từng người mây đánh về phía Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử.

“Tử Lão!” Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử cùng biến sắc, hét lớn, tiếng hét đã có vẻ kinh hãi.

Là Vân Quỷ - Tử Lão, hắn cũng tới đây ư?

Mộc Khôi tông có Cửu Quỷ: Kim Quỷ, Ngân Quỷ, Mộc Quỷ, Hỏa Quỷ, Thủy Quỷ, Thạch Quỷ, Bố Quỷ, Chỉ Quỷ, Vân Quỷ, trong đó Vân Quỷ xếp cuối, thực lực lại là mạnh nhất.

Nhạc Tâm Thiện từng giao chiến với Tử Lão ba lần, chú pháp của kẻ này rất quỷ dị, lơ lửng bất định, tuy đã chiến đấu với nhau ba lần nhưng Nhạc Tâm Thiện chưa từng thấy bản thể của hắn. Mà cả ba lần giao chiến đó, Nhạc Tâm Thiện đều nằm dưới thế hạ phong.

Người này là thiên tài số một của Mộc Khôi tông, từ nhỏ đã thành danh, sau đó thăng cấp không ngừng, con đường trưởng thành của hắn chỉ có thể mô tả bằng hai chữ - vô địch.

Nghe nói từ khi xuất đạo, Tử Lão chưa từng thua, thậm chí còn có chiến tích huy hoàng Vô Cấu đánh với Niết Bàn mà không thua.

Bất luận lời đồn khoa trương đến đâu, vấn đề hiện tại là ba con quỷ mạnh nhất Mộc Khôi tông cùng đến đây, bên thật sự gặp nguy hiểm lại là Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử.

Cuối cùng Nhạc Tâm Thiện cũng hiểu vì sao đối phương lại dám cướp lấy Triệu Long Quang - đây cũng là một con mồi, Nhạc Tâm Thiện dùng Triệu Long Quang câu cá, Mộc Khôi tông cũng đang dùng Triệu Long Quang câu bọn họ.

Không phá giải được thì không phá giải thôi!

Làm ngược lại, đây chính là lối suy nghĩ của Ninh Dạ.

Khi hắn thuật lại tin tức này cho Mộc Khôi tông, khiến bọn họ biết có thể phục kích cao tầng của Hắc Bạch thần cung, có thể tưởng tượng được Mộc Khôi tông hưng phấn ra sao.

“Chạy mau!” Nhạc Tâm Thiện biết không ổn, quát lớn với Tây Phong Tử.

Tình thế không ổn, nhất định phải lui lại. Cũng may nơi này cách Cửu Cung sơn không xa, với thực lực của bọn họ chỉ nửa ngày là về được.

Nhưng phong vân biến ảo, vô số tiếng cười âm trầm ập tới, hoàn cảnh hoàn toàn thay đổi. Lần này tới phiên Mộc Khôi tông vây bọn Nhạc Tâm Thiện lại không cho đi.

Tây Phong Tử biết đối phương đã chuẩn bị từ trước, bèn quát lớn ném ra một quân cờ màu trắng.

Quân cờ kia vỡ nát giữa không trung, hóa thành vô số luồng sáng bay ra.

Tây Phong Tử đã gằn giọng: “Dám bước vào Mặc châu ta giở thói ngang ngược, hôm nay sẽ cho các ngươi có đến mà không có về!”

Tên này cũng là kẻ tàn nhẫn, đã không thể đi được thì thẳng thắn từ chiến. Hắn tin với thực lực của hai người đủ để ngăn cản đối phương, đợi khi cứu viện của Hắc Bạch thần cung tới chính là giờ chết của tam quỷ Mộc Khôi tông.

“Ha ha ha ha...” Tiếng cười quái dị vang vọng: “Đừng mơ nữa, trong vòng một ngày Hắc Bạch thần cung sẽ không có bất cứ cứu binh nào. Hôm nay ít nhất cũng có một trong hai vị Thiên Cương của Hắc Bạch thần cung nằm lại tại đây!”

Cửu Cung sơn, Thiên Nguyên phong

Doãn Thiên Chiếu xuất hiện dưới chân Thiên Nguyên phong.

Lúc này sắc mặt hắn tái xanh, hai mắt đờ đẫn, như xác chết di động, bước từng bước một lên bậc thang.

Một đệ tử Hắc Bạch thần cung thấy hắn như gặp ma, ngã ra sau vài bước, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Chỉ trong chốc lát, tiếng cảnh báo bùng lên, vô số đệ tử Hắc Bạch thần cung xông ra, bao vây Doãn Thiên Chiếu tầng tầng lớp lớp.

Sau đó là một tiếng gầm thét phẫn nộ: “Doãn Thiên Chiếu, ngươi còn dám về đây à!”

Ngũ Dương phiên bay lên không trung, chiếu về phía Doãn Thiên Chiếu, chính là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ.

Tuy hắn bị lừa là cố tình lơi lỏng ở mức độ nhất định, nhưng đối với Công Tôn Dạ đây vẫn là một sỉ nhục.

Vì vậy hắn không tiếc làm ra ngoại lệ, sử dụng Ngũ Dương phiên mà lúc thường chỉ thu nữ tử để đối phó với Doãn Thiên Chiếu.

“Dừng tay, dẫn hắn tới đây.” Trên không trung lại có một giọng nói trầm ổn vang lên.

Là chưởng giáo Hắc Bạch Tử.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng Hắc Bạch Tử cũng xuất quan.

Ngũ Dương phiên ngừng chuyển động, bàn tay Công Tôn Dạ đã từ trên không hạ xuống, nắm lấy Doãn Thiên Chiếu, đang định đặt xuống Thiên Nguyên đại điện, lại thấy một người xông ra.

Không ngờ lại là Ninh Dạ.

Y hét lớn: “Không được!”

“Hả?” Công Tôn Dạ nhìn sang phía Ninh Dạ: “Ninh Dạ, ý ngươi là sao?”

Ninh Dạ hét lớn: “Thượng sư, sắc mặt người này rất kỳ lạ, hành động kỳ quái, e là có bẫy. Tuyệt đối không thể để hắn lên núi được!”

Công Tôn Dạ cả giận: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy, chỉ một tên Hoa Luân cảnh mà thôi, ngươi tưởng hắn làm được gì Hắc Bạch thần cung chúng ta chắc?”

“Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã!” Nhạc Tâm Thiện hét lớn.

“Chỉ Quỷ - Giang Hà Minh!’ Tây Phong Tử cũng hét lớn.

Tiếng cười cất vang, mây mù cuồn cuộn, hóa thành từng người mây đánh về phía Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử.

“Tử Lão!” Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử cùng biến sắc, hét lớn, tiếng hét đã có vẻ kinh hãi.

Là Vân Quỷ - Tử Lão, hắn cũng tới đây ư?

Mộc Khôi tông có Cửu Quỷ: Kim Quỷ, Ngân Quỷ, Mộc Quỷ, Hỏa Quỷ, Thủy Quỷ, Thạch Quỷ, Bố Quỷ, Chỉ Quỷ, Vân Quỷ, trong đó Vân Quỷ xếp cuối, thực lực lại là mạnh nhất.

Nhạc Tâm Thiện từng giao chiến với Tử Lão ba lần, chú pháp của kẻ này rất quỷ dị, lơ lửng bất định, tuy đã chiến đấu với nhau ba lần nhưng Nhạc Tâm Thiện chưa từng thấy bản thể của hắn. Mà cả ba lần giao chiến đó, Nhạc Tâm Thiện đều nằm dưới thế hạ phong.

Người này là thiên tài số một của Mộc Khôi tông, từ nhỏ đã thành danh, sau đó thăng cấp không ngừng, con đường trưởng thành của hắn chỉ có thể mô tả bằng hai chữ - vô địch.

Nghe nói từ khi xuất đạo, Tử Lão chưa từng thua, thậm chí còn có chiến tích huy hoàng Vô Cấu đánh với Niết Bàn mà không thua.

Bất luận lời đồn khoa trương đến đâu, vấn đề hiện tại là ba con quỷ mạnh nhất Mộc Khôi tông cùng đến đây, bên thật sự gặp nguy hiểm lại là Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử.

Cuối cùng Nhạc Tâm Thiện cũng hiểu vì sao đối phương lại dám cướp lấy Triệu Long Quang - đây cũng là một con mồi, Nhạc Tâm Thiện dùng Triệu Long Quang câu cá, Mộc Khôi tông cũng đang dùng Triệu Long Quang câu bọn họ.

Không phá giải được thì không phá giải thôi!

Làm ngược lại, đây chính là lối suy nghĩ của Ninh Dạ.

Khi hắn thuật lại tin tức này cho Mộc Khôi tông, khiến bọn họ biết có thể phục kích cao tầng của Hắc Bạch thần cung, có thể tưởng tượng được Mộc Khôi tông hưng phấn ra sao.

“Chạy mau!” Nhạc Tâm Thiện biết không ổn, quát lớn với Tây Phong Tử.

Tình thế không ổn, nhất định phải lui lại. Cũng may nơi này cách Cửu Cung sơn không xa, với thực lực của bọn họ chỉ nửa ngày là về được.

Nhưng phong vân biến ảo, vô số tiếng cười âm trầm ập tới, hoàn cảnh hoàn toàn thay đổi. Lần này tới phiên Mộc Khôi tông vây bọn Nhạc Tâm Thiện lại không cho đi.

Tây Phong Tử biết đối phương đã chuẩn bị từ trước, bèn quát lớn ném ra một quân cờ màu trắng.

Quân cờ kia vỡ nát giữa không trung, hóa thành vô số luồng sáng bay ra.

Tây Phong Tử đã gằn giọng: “Dám bước vào Mặc châu ta giở thói ngang ngược, hôm nay sẽ cho các ngươi có đến mà không có về!”

Tên này cũng là kẻ tàn nhẫn, đã không thể đi được thì thẳng thắn từ chiến. Hắn tin với thực lực của hai người đủ để ngăn cản đối phương, đợi khi cứu viện của Hắc Bạch thần cung tới chính là giờ chết của tam quỷ Mộc Khôi tông.

“Ha ha ha ha...” Tiếng cười quái dị vang vọng: “Đừng mơ nữa, trong vòng một ngày Hắc Bạch thần cung sẽ không có bất cứ cứu binh nào. Hôm nay ít nhất cũng có một trong hai vị Thiên Cương của Hắc Bạch thần cung nằm lại tại đây!”

Cửu Cung sơn, Thiên Nguyên phong

Doãn Thiên Chiếu xuất hiện dưới chân Thiên Nguyên phong.

Lúc này sắc mặt hắn tái xanh, hai mắt đờ đẫn, như xác chết di động, bước từng bước một lên bậc thang.

Một đệ tử Hắc Bạch thần cung thấy hắn như gặp ma, ngã ra sau vài bước, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Chỉ trong chốc lát, tiếng cảnh báo bùng lên, vô số đệ tử Hắc Bạch thần cung xông ra, bao vây Doãn Thiên Chiếu tầng tầng lớp lớp.

Sau đó là một tiếng gầm thét phẫn nộ: “Doãn Thiên Chiếu, ngươi còn dám về đây à!”

Ngũ Dương phiên bay lên không trung, chiếu về phía Doãn Thiên Chiếu, chính là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ.

Tuy hắn bị lừa là cố tình lơi lỏng ở mức độ nhất định, nhưng đối với Công Tôn Dạ đây vẫn là một sỉ nhục.

Vì vậy hắn không tiếc làm ra ngoại lệ, sử dụng Ngũ Dương phiên mà lúc thường chỉ thu nữ tử để đối phó với Doãn Thiên Chiếu.

“Dừng tay, dẫn hắn tới đây.” Trên không trung lại có một giọng nói trầm ổn vang lên.

Y hét lớn: “Không được!”

“Hả?” Công Tôn Dạ nhìn sang phía Ninh Dạ: “Ninh Dạ, ý ngươi là sao?”

Ninh Dạ hét lớn: “Thượng sư, sắc mặt người này rất kỳ lạ, hành động kỳ quái, e là có bẫy. Tuyệt đối không thể để hắn lên núi được!”

Công Tôn Dạ cả giận: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy, chỉ một tên Hoa Luân cảnh mà thôi, ngươi tưởng hắn làm được gì Hắc Bạch thần cung chúng ta chắc?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 268: Đây là kết cục của ta?



Nói xong chẳng buồn để ý tới Ninh Dạ nữa, trực tiếp hút Doãn Thiên Chiếu lại, ném vào Thiên Nguyên chủ điện của Hắc Bạch thần cung.

Thiên Nguyên chủ điện.

Trên đại điện, Hắc Bạch Tử - Hà Sinh Mặc mặc đạo bào lưỡng nghi bát quái, tướng mạo đường đường, không giận mà uy.

Các đời chưởng giáo của Hắc Bạch thần cung đều được đặt danh hiệu là Hắc Bạch Tử, không cần tên thật, ý là trở thành quân cờ đen trắng, từ nay trong lòng chỉ có thần cung.

Thời điểm Hà Sinh Mặc trở thành Hắc Bạch Tử, hắn không con không cái, lúc đó đúng là hắn chỉ một lòng suy nghĩ cho tông môn.

Nhưng sau khi có Hà Nguyên Thánh, rất nhiều suy nghĩ của hắn đã thay đổi.

Vì đứa con trai vô dụng này, Hà Sinh Mặc nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng lên kế hoạch phế tích Vô Thường tự, nhưng lại dẫn tới hao binh tổn tướng, thậm chí Phá Hiểu Bạch Liên vỡ nát, dẫn tới Hắc Bạch thần cung tổn thất một món trọng bảo.

Đối với Hà Sinh Mặc cả đời anh minh, chuyện này là nỗi sỉ nhục lớn.

Còn bây giờ, Doãn Thiên Chiếu - kẻ gây ra nỗi sỉ nhục đó, cuối cùng cũng bị tóm được.

Khoảnh khắc đó, nhìn Doãn Thiên Chiếu, trong đầu Hà Sinh Mặc đã hiện lên vô số phương pháp dằn vặt hắn đến chết.

Nhưng những suy nghĩ đó còn chưa kịp thực hiện, ngay sau đó Hà Sinh Mặc lại cảm nhận được nguy cơ cực lớn.

Không đúng!

Hà Sinh Mặc kinh hãi đến biến sắc: “Tên này có vấn đề!”

Sau khi Hà Sinh Mặc hét lớn, chỉ thấy Doãn Thiên Chiếu đột nhiên ngửa mặt lên trời cất tiếng cười điên cuồng, âm thanh thê lương, mang theo tiếng rú kinh khủng, như vạn quỷ gào thét.

Hà Sinh Mặc kinh hãi hét lên: “Chết tiệt, là Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Đại Sát Chú!”

Hắn cởi pháp bào trên người xuống, đột nhiên ném lên không trung, trời đất đột nhiên u ám, pháp bào kia xoay chuyển giữa không trung, đã bao phủ toàn bộ Cửu Cung sơn.

Cùng lúc, trong cơ thể Doãn Thiên Chiếu phun ra vô số sương khói kèm tiếng quỷ tru không ngừng, từng oan hồn tuôn ra từ cơ thể hắn, gào thét điên cuồng, bay kín bầu tời. Chúng đi tới đâu là người trúng phải k** r*n ngã xuống, ngay sau đó trên cơ thể bọn họ cũng bốc lên đại lượng oan hồn ác quỷ.

Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Sát chú của Mộc Khôi tông là một trong những chú pháp kinh khủng nhất, chẳng những xâm lấn nguyên thần, còn có thể chuyển hóa nguyên thần thành ác quỷ, không ngừng lan tràn. Nếu không ngăn cản thì chỉ trong thời gian ngắn có thể giết sạch một châu.

Mộc Khôi tông đã từng sử dụng chú pháp này tiêu diệt rất nhiều tông môn, có thể nói khiến người ta nghe tên mà biến sắc.

Nhưng muốn tu luyện chú pháp này cũng chẳng dễ dàng gì, dẫu là Mộc Khôi tông hiện tại cũng chỉ có vài người nắm giữ, Vân Quỷ Tử Lão chính là một trong số đó.

Công kích đột ngột này khiến Hà Sinh Mặc cũng không kịp ứng phó, đúng lúc này, trên Thiên Nguyên phong có vài luồng thần quang xuất hiện, cùng hạ xuống. Nơi thần quang chạm vào, lũ quỷ tan rã như băng tuyết, nhanh chóng bị hóa giải, ra là tam đại nguyên lão của thần cung và vài vị Thiên Cương xuất thủ, cuối cùng cũng áp chế được Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Sát chú.

Chỗ đáng sợ của Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Sát chú ở chỗ nó lan truyền rất nhanh chứ không phải uy lực mạnh mẽ, không khó áp chế, nhưng nó chỉ lan tràn trong nháy mắt đã khiến vài chục đệ tử của Hắc Bạch thần cung mất mạng.

Nhưng bản thân Doãn Thiên Chiếu còn chưa chết.

Hắn vẫn đứng trân trân tại chỗ, người như bức tượng gỗ, miệng đã không thể nói.

Sau khi Vãng Sinh chú biến mất, không ngờ ký ức bị sửa chữa của hắn cũng trở về.

Hắn ngơ ngác nhìn bầu trời, đột nhiên hiểu ra.

Trên trời như có gương mặt của đám người Tân Nhiễm Tử.

Bọn họ đang nhìn mình.

Khoảng khắc đó, Doãn Thiên Chiếu đã hiểu ra tất cả.

Hóa ra... đây là báo ứng của ta ư?

Ta bán đứng tông môn, cuối cùng cũng chết vì bán đứng?

Đây là kết cục của ta?

Có lẽ, cũng là kết cục tốt nhất...

Hắn đột nhiên mỉm cười, gương mặt bong ra như mảnh sứ, liên tục rơi xuống đất.

Ý chí bắt đầu tiêu tán, hắn biết mình không cố được bao lâu.

Trong đầu lại xuất hiện giọng nói của Ninh Dạ: “Ngươi đã bao giờ hối hận chưa?”

Đúng vậy.

Ta hối hận rồi.

Ít nhất lúc này, Thời khắc này, Doãn Thiên Chiếu thật sự thấy hối hận.

Nhìn bầu trời mênh mông, tiếng kêu khóc chết chóc của đệ tử Hắc Bạch thần cung vang lên bên tai, trong lòng Doãn Thiên Chiếu bỗng có cảm giác khoái trá.

Sư phụ, để đệ tử... để đệ tử chuộc tội với người một lần.

Hắn chậm rãi nâng cánh tay, thân thể bắt đầu hóa thành tro bụi tan theo làn gió, một quầng sáng lại bay lên từ thân thể hắn, càng ngày càng sáng, càng lúc càng rực rỡ...

“Còn nữa à?” Hà Sinh Mặc kinh hãi.

Nói xong chẳng buồn để ý tới Ninh Dạ nữa, trực tiếp hút Doãn Thiên Chiếu lại, ném vào Thiên Nguyên chủ điện của Hắc Bạch thần cung.

Thiên Nguyên chủ điện.

Trên đại điện, Hắc Bạch Tử - Hà Sinh Mặc mặc đạo bào lưỡng nghi bát quái, tướng mạo đường đường, không giận mà uy.

Các đời chưởng giáo của Hắc Bạch thần cung đều được đặt danh hiệu là Hắc Bạch Tử, không cần tên thật, ý là trở thành quân cờ đen trắng, từ nay trong lòng chỉ có thần cung.

Thời điểm Hà Sinh Mặc trở thành Hắc Bạch Tử, hắn không con không cái, lúc đó đúng là hắn chỉ một lòng suy nghĩ cho tông môn.

Nhưng sau khi có Hà Nguyên Thánh, rất nhiều suy nghĩ của hắn đã thay đổi.

Vì đứa con trai vô dụng này, Hà Sinh Mặc nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng lên kế hoạch phế tích Vô Thường tự, nhưng lại dẫn tới hao binh tổn tướng, thậm chí Phá Hiểu Bạch Liên vỡ nát, dẫn tới Hắc Bạch thần cung tổn thất một món trọng bảo.

Đối với Hà Sinh Mặc cả đời anh minh, chuyện này là nỗi sỉ nhục lớn.

Còn bây giờ, Doãn Thiên Chiếu - kẻ gây ra nỗi sỉ nhục đó, cuối cùng cũng bị tóm được.

Khoảnh khắc đó, nhìn Doãn Thiên Chiếu, trong đầu Hà Sinh Mặc đã hiện lên vô số phương pháp dằn vặt hắn đến chết.

Nhưng những suy nghĩ đó còn chưa kịp thực hiện, ngay sau đó Hà Sinh Mặc lại cảm nhận được nguy cơ cực lớn.

Không đúng!

Hà Sinh Mặc kinh hãi đến biến sắc: “Tên này có vấn đề!”

Sau khi Hà Sinh Mặc hét lớn, chỉ thấy Doãn Thiên Chiếu đột nhiên ngửa mặt lên trời cất tiếng cười điên cuồng, âm thanh thê lương, mang theo tiếng rú kinh khủng, như vạn quỷ gào thét.

Hà Sinh Mặc kinh hãi hét lên: “Chết tiệt, là Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Đại Sát Chú!”

Hắn cởi pháp bào trên người xuống, đột nhiên ném lên không trung, trời đất đột nhiên u ám, pháp bào kia xoay chuyển giữa không trung, đã bao phủ toàn bộ Cửu Cung sơn.

Cùng lúc, trong cơ thể Doãn Thiên Chiếu phun ra vô số sương khói kèm tiếng quỷ tru không ngừng, từng oan hồn tuôn ra từ cơ thể hắn, gào thét điên cuồng, bay kín bầu tời. Chúng đi tới đâu là người trúng phải k** r*n ngã xuống, ngay sau đó trên cơ thể bọn họ cũng bốc lên đại lượng oan hồn ác quỷ.

Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Sát chú của Mộc Khôi tông là một trong những chú pháp kinh khủng nhất, chẳng những xâm lấn nguyên thần, còn có thể chuyển hóa nguyên thần thành ác quỷ, không ngừng lan tràn. Nếu không ngăn cản thì chỉ trong thời gian ngắn có thể giết sạch một châu.

Mộc Khôi tông đã từng sử dụng chú pháp này tiêu diệt rất nhiều tông môn, có thể nói khiến người ta nghe tên mà biến sắc.

Nhưng muốn tu luyện chú pháp này cũng chẳng dễ dàng gì, dẫu là Mộc Khôi tông hiện tại cũng chỉ có vài người nắm giữ, Vân Quỷ Tử Lão chính là một trong số đó.

Công kích đột ngột này khiến Hà Sinh Mặc cũng không kịp ứng phó, đúng lúc này, trên Thiên Nguyên phong có vài luồng thần quang xuất hiện, cùng hạ xuống. Nơi thần quang chạm vào, lũ quỷ tan rã như băng tuyết, nhanh chóng bị hóa giải, ra là tam đại nguyên lão của thần cung và vài vị Thiên Cương xuất thủ, cuối cùng cũng áp chế được Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Sát chú.

Chỗ đáng sợ của Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Sát chú ở chỗ nó lan truyền rất nhanh chứ không phải uy lực mạnh mẽ, không khó áp chế, nhưng nó chỉ lan tràn trong nháy mắt đã khiến vài chục đệ tử của Hắc Bạch thần cung mất mạng.

Nhưng bản thân Doãn Thiên Chiếu còn chưa chết.

Hắn vẫn đứng trân trân tại chỗ, người như bức tượng gỗ, miệng đã không thể nói.

Sau khi Vãng Sinh chú biến mất, không ngờ ký ức bị sửa chữa của hắn cũng trở về.

Hắn ngơ ngác nhìn bầu trời, đột nhiên hiểu ra.

Trên trời như có gương mặt của đám người Tân Nhiễm Tử.

Bọn họ đang nhìn mình.

Khoảng khắc đó, Doãn Thiên Chiếu đã hiểu ra tất cả.

Hóa ra... đây là báo ứng của ta ư?

Ta bán đứng tông môn, cuối cùng cũng chết vì bán đứng?

Đây là kết cục của ta?

Có lẽ, cũng là kết cục tốt nhất...

Hắn đột nhiên mỉm cười, gương mặt bong ra như mảnh sứ, liên tục rơi xuống đất.

Ý chí bắt đầu tiêu tán, hắn biết mình không cố được bao lâu.

Nhìn bầu trời mênh mông, tiếng kêu khóc chết chóc của đệ tử Hắc Bạch thần cung vang lên bên tai, trong lòng Doãn Thiên Chiếu bỗng có cảm giác khoái trá.

Sư phụ, để đệ tử... để đệ tử chuộc tội với người một lần.

Hắn chậm rãi nâng cánh tay, thân thể bắt đầu hóa thành tro bụi tan theo làn gió, một quầng sáng lại bay lên từ thân thể hắn, càng ngày càng sáng, càng lúc càng rực rỡ...

“Còn nữa à?” Hà Sinh Mặc kinh hãi.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 269: Còn về Ninh Dạ, ngược lại y càng nổi tiếng.



Nhưng hắn không kịp làm gì thêm.

Ngay sau đó đã nghe ‘ầm’ một tiếng, như một vầng mặt trời bay lên từ thân thể Doãn Thiên Chiếu, tia sáng xuyên qua Thiên Nguyên đại điện, chiếu sáng khắp bốn phương, soi rọi toàn bộ bầu trời.

Sau khi ánh sáng mãnh liệt đó xung kích, Thiên Nguyên đại điện ầm ầm sụp đổ!

Ánh sáng lướt qua bầu trời.

Đó là tin tức cầu viện của Tây Phong Tử, nhưng do bị tập kích, không ai nhận được nó mà bị nhấn chìm trong sóng khí vô biên...

Ngày hôm đó trở thành ngày bi ai cho Hắc Bạch thần cung.

Thiên Nguyên điện trúng tập kích bị phá hủy, Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử thì bị Mộc Khôi tông phục kích.

Do Thiên Nguyên điện bị phá hủy, Hắc Bạch thần cung không nhận được tin cầu viện, lại thêm trong núi đang hỗn loạn, trong lúc nhất thời không thể phán đoán được, cho nên bỏ qua thời cơ cứu giúp.

Mãi tới tận chạng vạng, Hắc Bạch thần cung mới ý thức được không ổn, phái ra đại lượng nhân thủ cứu viện.

Khi đám người chạy tới, tam quỷ của Mộc Khôi tông đã mang người bỏ trốn mất dạng.

Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử may mắn sống sót, nhưng sau khi khổ chiến đã thụ thương.

Nhạc Tâm Thiện trúng Vô Sát chú của Nguyên Mục Dã, sau khi trở về trực tiếp tuyên bố bế quan.

Tây Phong Tử thảm hơn nhiều, người ta chuyên bóp trái hồng mềm, Vân Quỷ - Tử Lão và Chỉ Quỷ - Hà Giang Minh dốc toàn lực tấn công hắn, cho nên hắn trúng tới mười ba loại chú pháp ác độc, tuy dùng thần thông cường đại miễn cưỡng chống cự được nhưng đã bị trọng thương, thần binh bản mệnh vỡ nát, thậm chí nguyên thần cũng tới mức khô cạn.

Theo lời của đại nguyên lão, cho dù sống sót trở về nhưng tu vi cũng giảm sút, cả đời khó lòng tiến bộ.

Về phần Triệu Long Quang, cấm chế trên người hắn vẫn còn, Hắc Bạch thần cung vẫn có thể tìm được hắn, nhưng đã chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.

Vì Triệu Long Quang đã tới Thiên châu.

Đúng, có cấm chế trên người đấy, thế thì sao?

Ông đây ở Thiên châu, có giỏi thì tới đây mà tìm ta!

Không phá giải được, vậy thì không phá giải nữa!

Lối suy nghĩ của Ninh Dạ nhảy khỏi khuôn khổ cũ, muốn cứu người, chưa chắc đã phải giữ người trong tay mình.

Còn đối với Mộc Khôi tông, hiển nhiên đây cũng là chuyện cực tốt.

Không chỉ vì có thể mượn cơ hội này làm Hắc Bạch thần cung bị trọng thương, quan trọng là nắm được một nhược điểm của Ninh Dạ - có Triệu Long Quang trên tay, Ninh Dạ sẽ càng phối hợp với bọn họ.

Có thể nói đây là kết cục mà hai bên đều thỏa mãn tiếp nhận.

Tuy nói rơi vào tay Mộc Khôi tông chưa tính là được tự do, nhưng chỉ cần Ninh Dạ vẫn còn, Mộc Khôi tông sẽ không bạc đãi Triệu Long Quang, không khéo bọn họ còn có hứng thú bồi dưỡng một yêu tiên thuộc về Mộc Khôi tông...

Điểm đáng tiếc duy nhất là từ đầu đến cuối Ninh Dạ vẫn không có cơ hội nào để nói chuyện với Triệu Long Quang.

Sẽ có, rồi sẽ có ngày như vậy.

Nhìn lên bầu trời cao, Ninh Dạ chậm rãi suy nghĩ.

——————————————————

Giám Sát đường.

Lạc Cầu Chân ngơ ngác ngồi tại chỗ.

Đã trọn một ngày.

Hắn không ăn không uống, cũng không tu hành.

Có lẽ đây là đả kích lớn nhất mà hắn gặp phải từ khi trở thành chấp sự của Giám Sát đường tới giờ.

Kẻ cấu kết với Mộc Khôi tông, làm hại Hắc Bạch thần cung là Doãn Thiên Chiếu, chuyện này đã hoàn toàn xác thực.

Hắn khổ sở theo dõi Ninh Dạ, cuối cùng chỉ thành một truyện cười.

Còn về Ninh Dạ, ngược lại y càng nổi tiếng.

Công khai tình cảm với Trì Vãn Ngưng, dung mạo khôi phục thành phong hoa tuyệt đại, tuần tra viên của Huyền Sách phủ, khiến y trở thành đứa con cưng mới nhất của ông trời tại Hắc Bạch thần cung.

Biểu hiện trước đây của y, lại thêm lời cảnh báo ở Thiên Nguyên phong, tất cả đều trở thành minh chứng cho sự xuất sắc của y.

Hai năm, tất cả những điều này chỉ trong vòng hai năm.

Rõ ràng tư chất chỉ bình thường, nhưng chuyện mà y gặp lại khiến người ta không thể nghi ngờ.

Có người hâm mộ kỳ ngộ của y, cũng có người bái phục nỗ lực của y, đa số lại khen ngơi năng lực và cách ứng đối của y.

Trong Hắc Bạch thần cung, Ninh tuần tra viên tài hoa hơn người, đầu óc khôn khéo, dung mạo anh tuấn, tu hành khắc khổ, nhân cách khiên tốn, tiếng lành đã đồn khắp nơi.

Hắn và Lạc Cầu Chân bất hòa cũng thành chuyện mà mọi người đều biết.

Lạc Cầu Chân cảm thấy mình như con chó rơi xuống nước, không ai hô đánh đã là may mắn lắm rồi.

Thời điểm đó, hắn từng thất vọng tới cực điểm.

Nếu lúc này Nhạc Tâm Thiện không muốn gặp hắn.

Nhưng hắn không kịp làm gì thêm.

Ngay sau đó đã nghe ‘ầm’ một tiếng, như một vầng mặt trời bay lên từ thân thể Doãn Thiên Chiếu, tia sáng xuyên qua Thiên Nguyên đại điện, chiếu sáng khắp bốn phương, soi rọi toàn bộ bầu trời.

Sau khi ánh sáng mãnh liệt đó xung kích, Thiên Nguyên đại điện ầm ầm sụp đổ!

Ánh sáng lướt qua bầu trời.

Đó là tin tức cầu viện của Tây Phong Tử, nhưng do bị tập kích, không ai nhận được nó mà bị nhấn chìm trong sóng khí vô biên...

Ngày hôm đó trở thành ngày bi ai cho Hắc Bạch thần cung.

Thiên Nguyên điện trúng tập kích bị phá hủy, Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử thì bị Mộc Khôi tông phục kích.

Do Thiên Nguyên điện bị phá hủy, Hắc Bạch thần cung không nhận được tin cầu viện, lại thêm trong núi đang hỗn loạn, trong lúc nhất thời không thể phán đoán được, cho nên bỏ qua thời cơ cứu giúp.

Mãi tới tận chạng vạng, Hắc Bạch thần cung mới ý thức được không ổn, phái ra đại lượng nhân thủ cứu viện.

Khi đám người chạy tới, tam quỷ của Mộc Khôi tông đã mang người bỏ trốn mất dạng.

Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử may mắn sống sót, nhưng sau khi khổ chiến đã thụ thương.

Nhạc Tâm Thiện trúng Vô Sát chú của Nguyên Mục Dã, sau khi trở về trực tiếp tuyên bố bế quan.

Tây Phong Tử thảm hơn nhiều, người ta chuyên bóp trái hồng mềm, Vân Quỷ - Tử Lão và Chỉ Quỷ - Hà Giang Minh dốc toàn lực tấn công hắn, cho nên hắn trúng tới mười ba loại chú pháp ác độc, tuy dùng thần thông cường đại miễn cưỡng chống cự được nhưng đã bị trọng thương, thần binh bản mệnh vỡ nát, thậm chí nguyên thần cũng tới mức khô cạn.

Theo lời của đại nguyên lão, cho dù sống sót trở về nhưng tu vi cũng giảm sút, cả đời khó lòng tiến bộ.

Về phần Triệu Long Quang, cấm chế trên người hắn vẫn còn, Hắc Bạch thần cung vẫn có thể tìm được hắn, nhưng đã chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.

Vì Triệu Long Quang đã tới Thiên châu.

Đúng, có cấm chế trên người đấy, thế thì sao?

Ông đây ở Thiên châu, có giỏi thì tới đây mà tìm ta!

Không phá giải được, vậy thì không phá giải nữa!

Lối suy nghĩ của Ninh Dạ nhảy khỏi khuôn khổ cũ, muốn cứu người, chưa chắc đã phải giữ người trong tay mình.

Còn đối với Mộc Khôi tông, hiển nhiên đây cũng là chuyện cực tốt.

Không chỉ vì có thể mượn cơ hội này làm Hắc Bạch thần cung bị trọng thương, quan trọng là nắm được một nhược điểm của Ninh Dạ - có Triệu Long Quang trên tay, Ninh Dạ sẽ càng phối hợp với bọn họ.

Có thể nói đây là kết cục mà hai bên đều thỏa mãn tiếp nhận.

Tuy nói rơi vào tay Mộc Khôi tông chưa tính là được tự do, nhưng chỉ cần Ninh Dạ vẫn còn, Mộc Khôi tông sẽ không bạc đãi Triệu Long Quang, không khéo bọn họ còn có hứng thú bồi dưỡng một yêu tiên thuộc về Mộc Khôi tông...

Điểm đáng tiếc duy nhất là từ đầu đến cuối Ninh Dạ vẫn không có cơ hội nào để nói chuyện với Triệu Long Quang.

Sẽ có, rồi sẽ có ngày như vậy.

Nhìn lên bầu trời cao, Ninh Dạ chậm rãi suy nghĩ.

——————————————————

Giám Sát đường.

Lạc Cầu Chân ngơ ngác ngồi tại chỗ.

Đã trọn một ngày.

Hắn không ăn không uống, cũng không tu hành.

Có lẽ đây là đả kích lớn nhất mà hắn gặp phải từ khi trở thành chấp sự của Giám Sát đường tới giờ.

Kẻ cấu kết với Mộc Khôi tông, làm hại Hắc Bạch thần cung là Doãn Thiên Chiếu, chuyện này đã hoàn toàn xác thực.

Hắn khổ sở theo dõi Ninh Dạ, cuối cùng chỉ thành một truyện cười.

Còn về Ninh Dạ, ngược lại y càng nổi tiếng.

Công khai tình cảm với Trì Vãn Ngưng, dung mạo khôi phục thành phong hoa tuyệt đại, tuần tra viên của Huyền Sách phủ, khiến y trở thành đứa con cưng mới nhất của ông trời tại Hắc Bạch thần cung.

Biểu hiện trước đây của y, lại thêm lời cảnh báo ở Thiên Nguyên phong, tất cả đều trở thành minh chứng cho sự xuất sắc của y.

Hắn và Lạc Cầu Chân bất hòa cũng thành chuyện mà mọi người đều biết.

Lạc Cầu Chân cảm thấy mình như con chó rơi xuống nước, không ai hô đánh đã là may mắn lắm rồi.

Thời điểm đó, hắn từng thất vọng tới cực điểm.

Nếu lúc này Nhạc Tâm Thiện không muốn gặp hắn.
 
Back
Top Bottom