Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 250: Vì nếu là giả trang



Trong Thiên Cơ môn, Triệu Long Quang là người lão luyện chín chắn nhất, có ơn nửa sư phụ với Ninh Dạ, rất nhiều pháp thuật của y là do Triệu Long Quang thay sư phụ truyền thụ.

Nhớ lại năm đó, mỗi lần muốn học chút pháp thuật mới mẻ, Triệu Long Quang luôn nói sư phụ có lệnh không cho phép đệ ham nhiều, thế nhưng bị Ninh Dạ kì kèo đòi hỏi, lại không thể không truyền cho y vài chiêu.

Triệu Long Quang cũng rất nóng tính, khi Ninh Dạ bướng bỉnh không chịu tiến bộ, Triệu Long Quang sẽ đánh thẳng tay, không hề lưu tình.

Có thể nói cái mông của Ninh Dạ ngoại trừ ăn Thiên Cơ côn của Tân Nhiễm Tử, là ăn Diệu Nhật quyền của Triệu Long Quang.

Mãi tới tận bây giờ, Ninh Dạ vẫn còn nhớ cảm giác bị Triệu Long Quang tóm lấy đánh bôm bốp - trong mắt Triệu Long Quang, Ninh Dạ chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng bây giờ nhớ lại, cảm giác bị sư phụ và sư huynh dạy bảo thật tốt đẹp, lúc này có muốn cảm nhận lại cũng không thể được nữa rồi.

Khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, Triệu Long Quang và sư phụ cùng tử chiến với tam đại tiên môn, máu nhộm Thiên Cơ phong.

Khi đó y cho rằng Triệu Long Quang đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống.

Mà bây giờ hắn đang bị đặt trên Vấn Thiên phong, trở thành mồi nhử câu Ninh Dạ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Dạ lại đau đớn không thôi.

Y nói: “Ta muốn gặp sư thúc.”

“Bây giờ á? Cừu Bất Quân bị thương mới khỏi, tạm thời còn đi lại không tiện, có phải hơi gấp một chút không?” Trì Vãn Ngưng lo lắng hỏi.

“Ta biết. Ta muốn gặp người, không phải vì vội đi cứu sư huynh...” Ninh Dạ rầu rĩ nói: “Ta sợ sư thúc lão nhân gia không nhịn được, liều mạng tới cứu người.”

————————————————

Thiên Tú các.

Cừu Bất Quân nằm trên giường, có thể coi ông đã được cứu, nhưng thương thế quá nặng, cần tĩnh dưỡng một thời gian, vì vậy có thể nằm thì không ngồi.

Nhưng suy nghĩ của ông đã bay về đâu chẳng rõ.

“Long Quang còn sống, Ninh Dạ, con nhất định phải cứu nó!” Ông lão kích động nói.

Khác với những người còn lại, Cừu Bất Quân rất quen thuộc với Triệu Long Quang vì trước đây chính ông đã đưa Triệu Long Quang vào Thiên Cơ môn, đối với ông, Triệu Long Quang như nửa đứa con của ông.

“Đừng kích động như vậy, ông lão. Bây giờ Triệu Long Quang là một mồi nhử, Hắc Bạch thần cung đang chờ các ngươi tới cứu đấy!” Công Tôn Điệp không nhịn được nói: “Hơn nữa rốt cuộc Triệu Long Quang kia là tù nhân hay phản đồ còn chưa biết được. Không khéo hắn của giống như Doãn Thiên Chiếu, cũng là kẻ phản bội, cố ý làm vậy là để đợi các ngươi chui vào bẫy.”

Ninh Dạ kiên quyết phủ nhận: “Đại sư huynh tuyệt đối không phản bội Thiên Cơ môn.”

“Vì sao ngươi khẳng định như vậy?”

“Bởi vì sư huynh biết Thiên Cơ điện đang trên người ta. Nếu sư huynh phản bội, như vậy mục tiêu mà Hắc Bạch thần cung nghi ngờ sẽ chính là ta chứ ko phải đến bây giờ vẫn không xác định được Thiên Cơ điện đang trên người ai.”

Trước đây khi thoát thân Ninh Dạ đã nói Triệu Long Quang biết chuyện Thiên Cơ điện, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp còn tỏ thái độ nghi ngờ Triệu Long Quang bán đứng Thiên Cơ môn. Cuối cùng chính Ninh Dạ phủ định giả thuyết này, sự thật cũng chứng minh y không sai.

“Được rồi, nhưng cũng có thể tên Triệu Long Quang này là giả, là người khác giả trang có đúng không?” Công Tôn Điệp vẫn không phục: “Triệu Long Quang thật đã chết rồi.”

“Chuyện này cũng không thể.” Ninh Dạ lại phủ định.

“Lý do.”

“Vì nếu là giả trang, Lạc Cầu Chân không cần nhiều thời gian để mượn sư huynh từ bên Thái Âm môn. Ban đầu chúng ta cũng không biết đại sư huynh còn sống, hắn tùy ý tìm một người giả trang thành đại sư huynh là được, mượn người bên Thái Âm môn rõ ràng là thừa thãi. Vì vậy, chắc chắn đại sư huynh là thật.”

“Ừm, lý do này cũng có vẻ hợp lý. Nhưng Vấn Thiên sơn là cạm bẫy, các ngươi không thể phủ nhận điều này phải không?” Công Tôn Điệp vẫn không phục.

“Chuyện này thì đương nhiên rồi.” Trì Vãn Ngưng nói: “Người thì là thật, mồi nhử cũng là thật. Đây chính là dương mưu của Hắc Bạch thần cung, Lạc Cầu Chân đang buộc mọi người nhảy vào trong bẫy.”

Có lẽ đây là lần hội nghị ngầm ‘phản Hắc Bạch thần cung’ với nhân số hoàn chỉnh nhất, Trì Vãn Ngưng cũng tới.

Đây cũng là lần đầu tiên Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Diệp gặp nhau, hai cô gái quan tâm tới nhau hơn hẳn những người khác; ngay khi vừa nhìn thấy nau đã bí mật tranh đấu.

Sau đó Công Tôn Điệp hơi nhụt chí.

Cô luôn tự hào về dung mạo, thế nhưng đứng trước Trì Vãn Ngưng, cô vẫn kém hơn một chút, chỉ cảm thấy Trì Vãn Ngưng như có vẻ quyến rũ trời sinh. Nhưng cô là người trong Ma môn, so nhan sắc không bằng thì có thủ đoạn khác, thầm nghĩ, hay là lần sau mình huyễn hóa thử dùng Trì Vãn Ngưng này làm mẫu đi. Hừ, Trì Vãn Ngưng, tuy ngươi có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng sao bằng bà đây một người biến ra cả ngàn, một mình bằng cả vạn cô gái.

Trong Thiên Cơ môn, Triệu Long Quang là người lão luyện chín chắn nhất, có ơn nửa sư phụ với Ninh Dạ, rất nhiều pháp thuật của y là do Triệu Long Quang thay sư phụ truyền thụ.

Nhớ lại năm đó, mỗi lần muốn học chút pháp thuật mới mẻ, Triệu Long Quang luôn nói sư phụ có lệnh không cho phép đệ ham nhiều, thế nhưng bị Ninh Dạ kì kèo đòi hỏi, lại không thể không truyền cho y vài chiêu.

Triệu Long Quang cũng rất nóng tính, khi Ninh Dạ bướng bỉnh không chịu tiến bộ, Triệu Long Quang sẽ đánh thẳng tay, không hề lưu tình.

Có thể nói cái mông của Ninh Dạ ngoại trừ ăn Thiên Cơ côn của Tân Nhiễm Tử, là ăn Diệu Nhật quyền của Triệu Long Quang.

Mãi tới tận bây giờ, Ninh Dạ vẫn còn nhớ cảm giác bị Triệu Long Quang tóm lấy đánh bôm bốp - trong mắt Triệu Long Quang, Ninh Dạ chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng bây giờ nhớ lại, cảm giác bị sư phụ và sư huynh dạy bảo thật tốt đẹp, lúc này có muốn cảm nhận lại cũng không thể được nữa rồi.

Khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, Triệu Long Quang và sư phụ cùng tử chiến với tam đại tiên môn, máu nhộm Thiên Cơ phong.

Khi đó y cho rằng Triệu Long Quang đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống.

Mà bây giờ hắn đang bị đặt trên Vấn Thiên phong, trở thành mồi nhử câu Ninh Dạ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Dạ lại đau đớn không thôi.

Y nói: “Ta muốn gặp sư thúc.”

“Bây giờ á? Cừu Bất Quân bị thương mới khỏi, tạm thời còn đi lại không tiện, có phải hơi gấp một chút không?” Trì Vãn Ngưng lo lắng hỏi.

“Ta biết. Ta muốn gặp người, không phải vì vội đi cứu sư huynh...” Ninh Dạ rầu rĩ nói: “Ta sợ sư thúc lão nhân gia không nhịn được, liều mạng tới cứu người.”

————————————————

Thiên Tú các.

Cừu Bất Quân nằm trên giường, có thể coi ông đã được cứu, nhưng thương thế quá nặng, cần tĩnh dưỡng một thời gian, vì vậy có thể nằm thì không ngồi.

Nhưng suy nghĩ của ông đã bay về đâu chẳng rõ.

“Long Quang còn sống, Ninh Dạ, con nhất định phải cứu nó!” Ông lão kích động nói.

Khác với những người còn lại, Cừu Bất Quân rất quen thuộc với Triệu Long Quang vì trước đây chính ông đã đưa Triệu Long Quang vào Thiên Cơ môn, đối với ông, Triệu Long Quang như nửa đứa con của ông.

“Đừng kích động như vậy, ông lão. Bây giờ Triệu Long Quang là một mồi nhử, Hắc Bạch thần cung đang chờ các ngươi tới cứu đấy!” Công Tôn Điệp không nhịn được nói: “Hơn nữa rốt cuộc Triệu Long Quang kia là tù nhân hay phản đồ còn chưa biết được. Không khéo hắn của giống như Doãn Thiên Chiếu, cũng là kẻ phản bội, cố ý làm vậy là để đợi các ngươi chui vào bẫy.”

Ninh Dạ kiên quyết phủ nhận: “Đại sư huynh tuyệt đối không phản bội Thiên Cơ môn.”

“Vì sao ngươi khẳng định như vậy?”

“Bởi vì sư huynh biết Thiên Cơ điện đang trên người ta. Nếu sư huynh phản bội, như vậy mục tiêu mà Hắc Bạch thần cung nghi ngờ sẽ chính là ta chứ ko phải đến bây giờ vẫn không xác định được Thiên Cơ điện đang trên người ai.”

Trước đây khi thoát thân Ninh Dạ đã nói Triệu Long Quang biết chuyện Thiên Cơ điện, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp còn tỏ thái độ nghi ngờ Triệu Long Quang bán đứng Thiên Cơ môn. Cuối cùng chính Ninh Dạ phủ định giả thuyết này, sự thật cũng chứng minh y không sai.

“Được rồi, nhưng cũng có thể tên Triệu Long Quang này là giả, là người khác giả trang có đúng không?” Công Tôn Điệp vẫn không phục: “Triệu Long Quang thật đã chết rồi.”

“Chuyện này cũng không thể.” Ninh Dạ lại phủ định.

Có lẽ đây là lần hội nghị ngầm ‘phản Hắc Bạch thần cung’ với nhân số hoàn chỉnh nhất, Trì Vãn Ngưng cũng tới.

Đây cũng là lần đầu tiên Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Diệp gặp nhau, hai cô gái quan tâm tới nhau hơn hẳn những người khác; ngay khi vừa nhìn thấy nau đã bí mật tranh đấu.

Sau đó Công Tôn Điệp hơi nhụt chí.

Cô luôn tự hào về dung mạo, thế nhưng đứng trước Trì Vãn Ngưng, cô vẫn kém hơn một chút, chỉ cảm thấy Trì Vãn Ngưng như có vẻ quyến rũ trời sinh. Nhưng cô là người trong Ma môn, so nhan sắc không bằng thì có thủ đoạn khác, thầm nghĩ, hay là lần sau mình huyễn hóa thử dùng Trì Vãn Ngưng này làm mẫu đi. Hừ, Trì Vãn Ngưng, tuy ngươi có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng sao bằng bà đây một người biến ra cả ngàn, một mình bằng cả vạn cô gái.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 251: Con đâu có nói từ bỏ như vậy



Tương tự, Trì Vãn Ngưng cũng đang quán át Công Tôn Điệp. Kể từ khi biết Công Tôn Điệp đang hợp tác với Ninh Dạ, suy nghĩ của cô gái bỗng hơi khác thường, nhưng Trì Vãn Ngưng vẫn hết sức thông minh, chưa từng thể hiện ra ngoài.

Ninh Dạ không biết trong lòng hai cô gái đang tính tính toán toán, vẫn chú ý vào chính sự: “Thật ra nếu muốn cứu đại sư huynh, chắc cũng không khó.”

“Hả?” Mọi người cùng nhìn hắn.

Ninh Dạ nói: “Nếu đã là mồi nhử, chắc chắn thần cung sẽ không bố trí quá nhiều cấm chế ở Vấn Thiên sơn, dù sao bọn họ đang muốn có người tới chứ không phải ngăn cản. Có lẽ bất cứ ai đến đó cũng có thể đi tới bên cạnh đại sư huynh, dễ dàng cứu hắn ra ngoài.”

Trì Vãn Ngưng nghe vậy tán thành: ”Ninh Dạ nói không sai, Hắc Bạch thần cung muốn câu cá, chắc chắn sẽ không ngăn cản người đến cứu. Vấn đề mấu chốt không phải là làm sao để cứu người mà là sau khi cứu người.”

Cứu người thì dễ, nhưng sau đó các đại năng của thần cung sẽ đích thân truy sát, trong tình huống thần cung có chuẩn bị, khó mà thoát được đợt truy sát này.

Cừu Bất Quân cũng hiểu chuyện này, nghe hai người nói chuyện mà hai mắt đổ lệ: “Tức là, cuối cùng chúng ta chỉ có thể thấy chết mà không cứu à? Ninh Dạ, ta hiểu suy nghĩ của con. Con nói đúng, đây là cạm bẫy của Hắc Bạch thần cung bố trí sẵn cho chúng ta, chúng ta không thể bước vào... Long Quang...”

Ninh Dạ lại nói: “Con đâu có nói từ bỏ như vậy.”

Hai cô gái kinh hãi: “Ninh Dạ, đừng làm loạn, chuyện này quá nguy hiểm!”

Ninh Dạ chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, người qua lại như khung cửi, qua lại vội vàng, chợt có tiên khách lướt qua, kéo theo dải màu sặc sỡ giữa trời.

Tâm thần Ninh Dạ đã dần dần bay xa.

Giọng nói của y như vang lên từ cõi trời: “Nếu nói theo đạo lý, có lẽ từ bỏ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu thế, báo thù còn nghĩa lý gì nữa? Ta báo thù Hắc Bạch thần cung là vì đồng môn Thiên Cơ môn tử nạn, không phải vì tiêu diệt Hắc Bạch thần cung mà hy sinh Thiên Cơ môn. Nếu biết có đồng môn rơi vào ngục tù mà không cứu, vậy ta báo thù còn nghĩa lý gì nữa? Cho dù thế nào, ta cũng không hy sinh đồng môn để báo thù...”

Y dừng lại một chút rồi nói: “Cho dù việc này khó khăn đến đâu, hậu quả nặng đến mấy, ta cũng tuyệt đối không thể từ bỏ khi không làm chút gì!”

Thời gian vừa qua, Hắc Bạch thần cung quả thật vô cùng náo nhiệt, đủ loại tin đồn tầng tầng lớp lớp.

Tin đồn đầu tiên đương nhiên là chuyện Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.

Nhưng tin tức tình yêu của người đẹp và quái vật mới lan truyền chưa được mấy ngày đã có một tin tức nặng ký hơn làm rối loạn nhận thức của mọi người - gương mặt của Ninh Dạ đã khôi phục, hơn nữa còn là một mỹ nam tuyệt thế.

Trong lúc nhất thời đã khiến vô số người choáng váng.

Ninh Dạ lại thành trung tâm bàn luận của kẻ khác, khiến cho hôm nay y có muốn kín tiếng cũng khó khăn.

Còn một tin tức khác chính là cuối cùng Hắc Bạch thần cung cũng công khai thừa nhận Thiên Cơ môn bị bọn họ hủy diệt.

Chuyện này không tính là gì, tin tức Thiên Cơ môn bị hủy diệt lan truyền dã lâu, chỉ có điều công khai thừa nhận như hiện tại quả thật khá hiếm thấy. Có thể nói để bắt được kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, Hắc Bạch thần cung cũng không tiếc công khai làm mất thể diện bản thân.

Tuy các đại nhân vật đều cần thể diện nhưng trên thực tế bọn họ hành xử không biết xấu hổ, chuyện tự mâu thuẫn như vậy, trong kiếp trước Ninh Dạ đã chứng kiến vô số lần rồi, ví dụ như hàng ngũ lãnh đạo của nước nào đó.

Ngược lại, Triệu Long Quang trên Vấn Thiên sơn lại là một điểm nhỏ không đáng chú ý nhất.

Vấn Thiên sơn không nằm trong Cửu Cung sơn mà là một ngọn núi nhỏ cô lập cách Cửu Cung sơn ngoài trăm dặm.

Đặt Triệu Long Quang ở đây đương nhiên là để tiện cho việc cứu người - càng có cơ hội, đối phương mới càng muốn thử.

Chỉ có hai người phụ trách trông coi Triệu Long Quang, đều là đệ tử của Giám Sát đường, thực lực cũng chỉ có cảnh giới Tàng Tượng.

Còn phía sau bọn họ, trên đỉnh núi phẳng của Vấn Thiên sơn chính là trận pháp giam giữ Triệu Long Quang.

Đây là một trận pháp dạng mở, người bên ngoài có thể đi vào nhưng người bên trong lại không cách nào đi ra.

Sau khi tỉnh giấc, tinh thần Triệu Long Quang có vẻ tốt hơn nhiều. Mà sau khi đột phá, cuối cùng hắn cũng có thể lên tiếng, nhưng vẫn khó mà nói năng được, chỉ có thể phát ra từng chữ một. Vì vậy phần lớn thời điểm hắn vẫn chỉ gào thét điên cuồng, phát tiết nỗi oán hận vô tận của bản thân.

“Gào!” Tiếng gào như con soi nơi hoang dã, khiến Bối Thư Lương phụ trách trông coi hơi mất kiên nhẫn.

Tương tự, Trì Vãn Ngưng cũng đang quán át Công Tôn Điệp. Kể từ khi biết Công Tôn Điệp đang hợp tác với Ninh Dạ, suy nghĩ của cô gái bỗng hơi khác thường, nhưng Trì Vãn Ngưng vẫn hết sức thông minh, chưa từng thể hiện ra ngoài.

Ninh Dạ không biết trong lòng hai cô gái đang tính tính toán toán, vẫn chú ý vào chính sự: “Thật ra nếu muốn cứu đại sư huynh, chắc cũng không khó.”

“Hả?” Mọi người cùng nhìn hắn.

Ninh Dạ nói: “Nếu đã là mồi nhử, chắc chắn thần cung sẽ không bố trí quá nhiều cấm chế ở Vấn Thiên sơn, dù sao bọn họ đang muốn có người tới chứ không phải ngăn cản. Có lẽ bất cứ ai đến đó cũng có thể đi tới bên cạnh đại sư huynh, dễ dàng cứu hắn ra ngoài.”

Trì Vãn Ngưng nghe vậy tán thành: ”Ninh Dạ nói không sai, Hắc Bạch thần cung muốn câu cá, chắc chắn sẽ không ngăn cản người đến cứu. Vấn đề mấu chốt không phải là làm sao để cứu người mà là sau khi cứu người.”

Cứu người thì dễ, nhưng sau đó các đại năng của thần cung sẽ đích thân truy sát, trong tình huống thần cung có chuẩn bị, khó mà thoát được đợt truy sát này.

Cừu Bất Quân cũng hiểu chuyện này, nghe hai người nói chuyện mà hai mắt đổ lệ: “Tức là, cuối cùng chúng ta chỉ có thể thấy chết mà không cứu à? Ninh Dạ, ta hiểu suy nghĩ của con. Con nói đúng, đây là cạm bẫy của Hắc Bạch thần cung bố trí sẵn cho chúng ta, chúng ta không thể bước vào... Long Quang...”

Ninh Dạ lại nói: “Con đâu có nói từ bỏ như vậy.”

Hai cô gái kinh hãi: “Ninh Dạ, đừng làm loạn, chuyện này quá nguy hiểm!”

Ninh Dạ chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, người qua lại như khung cửi, qua lại vội vàng, chợt có tiên khách lướt qua, kéo theo dải màu sặc sỡ giữa trời.

Tâm thần Ninh Dạ đã dần dần bay xa.

Giọng nói của y như vang lên từ cõi trời: “Nếu nói theo đạo lý, có lẽ từ bỏ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu thế, báo thù còn nghĩa lý gì nữa? Ta báo thù Hắc Bạch thần cung là vì đồng môn Thiên Cơ môn tử nạn, không phải vì tiêu diệt Hắc Bạch thần cung mà hy sinh Thiên Cơ môn. Nếu biết có đồng môn rơi vào ngục tù mà không cứu, vậy ta báo thù còn nghĩa lý gì nữa? Cho dù thế nào, ta cũng không hy sinh đồng môn để báo thù...”

Y dừng lại một chút rồi nói: “Cho dù việc này khó khăn đến đâu, hậu quả nặng đến mấy, ta cũng tuyệt đối không thể từ bỏ khi không làm chút gì!”

Thời gian vừa qua, Hắc Bạch thần cung quả thật vô cùng náo nhiệt, đủ loại tin đồn tầng tầng lớp lớp.

Tin đồn đầu tiên đương nhiên là chuyện Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.

Nhưng tin tức tình yêu của người đẹp và quái vật mới lan truyền chưa được mấy ngày đã có một tin tức nặng ký hơn làm rối loạn nhận thức của mọi người - gương mặt của Ninh Dạ đã khôi phục, hơn nữa còn là một mỹ nam tuyệt thế.

Trong lúc nhất thời đã khiến vô số người choáng váng.

Ninh Dạ lại thành trung tâm bàn luận của kẻ khác, khiến cho hôm nay y có muốn kín tiếng cũng khó khăn.

Còn một tin tức khác chính là cuối cùng Hắc Bạch thần cung cũng công khai thừa nhận Thiên Cơ môn bị bọn họ hủy diệt.

Chuyện này không tính là gì, tin tức Thiên Cơ môn bị hủy diệt lan truyền dã lâu, chỉ có điều công khai thừa nhận như hiện tại quả thật khá hiếm thấy. Có thể nói để bắt được kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, Hắc Bạch thần cung cũng không tiếc công khai làm mất thể diện bản thân.

Tuy các đại nhân vật đều cần thể diện nhưng trên thực tế bọn họ hành xử không biết xấu hổ, chuyện tự mâu thuẫn như vậy, trong kiếp trước Ninh Dạ đã chứng kiến vô số lần rồi, ví dụ như hàng ngũ lãnh đạo của nước nào đó.

Còn phía sau bọn họ, trên đỉnh núi phẳng của Vấn Thiên sơn chính là trận pháp giam giữ Triệu Long Quang.

Đây là một trận pháp dạng mở, người bên ngoài có thể đi vào nhưng người bên trong lại không cách nào đi ra.

Sau khi tỉnh giấc, tinh thần Triệu Long Quang có vẻ tốt hơn nhiều. Mà sau khi đột phá, cuối cùng hắn cũng có thể lên tiếng, nhưng vẫn khó mà nói năng được, chỉ có thể phát ra từng chữ một. Vì vậy phần lớn thời điểm hắn vẫn chỉ gào thét điên cuồng, phát tiết nỗi oán hận vô tận của bản thân.

“Gào!” Tiếng gào như con soi nơi hoang dã, khiến Bối Thư Lương phụ trách trông coi hơi mất kiên nhẫn.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 252: Chỉ cần loại bỏ nó là có thể phá trận?”



“Mẹ nó, suốt ngày gào, không thấy mệt à?” Bối Thư Lương móc lỗ tai, cảm thấy tiếng ồn này đúng là khó chịu.

Thấy đã sắp tới giờ, Bối Thư Lương nói: “Này, tới ngươi rồi.”

Trên tảng đá lớn bên cạnh, Dương Tiễn bất đắc dĩ đứng dậy: “Lại đến giờ hành hình rồi? Thời gian trôi nhanh quá.”

Nói xong đã nhấc sợi roi dài lấp lánh ánh điện đi về phía Triệu Long Quang, không tới gần mà vung roi cái ‘xoạt, quất tới.

Triệu Long Quang tức giận định phản kích, nhưng ánh điện bốn phía ràng buộc hắn lại, khiến hắn không thể ra khỏi trận pháp nửa bước.

Dương Tiến vừa vung roi vừa nói: “Này, ngươi không cần tức giận như vậy. Mỗi ngày ba trận roi là lời dặn của cấp trên. Đằng nào da ngươi cũng dày thịt ngươi cũng béo, có việc gì đâu. Yên tĩnh một chút, ta đánh đủ số roi là sẽ tha cho ngươi.”

Triệu Long Quang vẫn chẳng buồn để tâm, chỉ gào rống điên cuồng về phía Dương Tiến, như muốn xé xác hắn ra.

Dương Tiến thấy hắn như vậy thầm tức giận: “Ngươi vẫn còn hung hăng à? Mẹ nó, ta quất chết ngươi!”

Đùng đùng đùng đùng!

Cây roi lấp lánh ánh điện đánh lên người Triệu Long Quang, quất tới tróc da bong thịt, Triệu Long Quang vẫn như không hề cảm giác được, gào thét điên cuồng, nhưng cuối cùng cũng thốt lên được tiếng người: “Tên... khốn... kiếp... nhà... ngươi!”

Sau khi quất xong trận roi, Triệu Long Quang vẫn hùng hổ như trước, Dương Tiến lại cảm thấy hơi mệt, không khỏi chửi thề một tiếng: “Đúng là cái loại đánh không chết. Được rồi.”

Hắn ném roi đi, đang định trở lại tảng đá lớn nằm ngủ thì thấy một nam tử tuấn tú lãng tử đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào chẳng hay.

“Ngươi là...” Dương Tiến ngẩn ra.

“Ta tên Ninh Dạ.” Ninh Dạ mỉm cười nói.

Là y?

Thân là đệ tử Giám Sát đường, đương nhiên Dương Tiến biết quan hệ giữa Lạc Cầu Chân và Ninh Dạ.

Lạc chấp sự nghĩ trăm phương ngàn kế muốn g**t ch*t tên này, nhưng ngược lại bị y làm cho mặt mày xám xịt. Nghe nói gương mặt của y là do Lạc chấp sự tốn bao công sức tìm được Tạo Hóa thủy khôi phục, nhưng đối phương lại chẳng hề cảm kích, do đó thành một truyện cười trong môn phái.

Rất nhiều người âm thầm chế nhạo Lạc Cầu Chân tự cho mình là đúng, tiền mất tật mang.

Chỉ không ngờ hình dạng thật của người này lại điểm trai tới vậy.

Vấn đề là sao hắn lại tới đây?

Dương Tiến còn đang kinh ngạc, Bối Thư Lương bên cạnh đã nói: “Ninh tuần tra viên muốn tới xem tên yêu nhân này.”

Dương Tiến như nằm mới mới tỉnh: “Mời tuần tra viên!”

Thân phận và địa vị của Ninh Dạ cao hơn bọn họ, Dương Tiến không dám thất lễ.

Mấu chốt nhất là nơi đây yêu cầu an toàn rất thấp, theo lời Phong Đông Lâm đã dặn, không cần ngăn cản bất cứ ai tiếp cận Triệu Long Quang.

Vì vậy Dương Tiến cũng không định chuốc lấy nhục.

Sau khi l*n đ*nh núi, Ninh Dạ đi vào trong trận pháp, Dương Tiến ở bên cạnh nhắc nhở: “Tuần tra viên cẩn thận, đây là Tỏa Yêu trận, chia ra hai tầng trong ngoài. Tuần tra viên đứng ở tầng ngoài là được, nếu bước vào tầng trong, yêu nhân kia có thể tấn công đến ngài.”

“Ừm, hình như Tỏa Yêu trận là trận pháp của Thái Âm môn mà?” Ninh Dạ bèn hỏi.

“Đúng, hình như Thái Âm môn chuyên dùng để đối phó với yêu nhân, chỉ cần có yêu huyết trên người là sẽ bị giam cầm, nhưng người khác lại không có vấn đề gì.” Bối Thư Lương vội vàng đáp lời.

“Hóa ra là thế.” Ninh Dạ nhìn xung quanh một chút, để ý thấy trong trận còn một tảng đá nhô lên, bèn hỏi: “Tảng đá kia là mắt trận à? Chỉ cần loại bỏ nó là có thể phá trận?”

Dương Tiến mỉm cười nói: “Pháp nhãn của đại nhân chẳng sai.”

Bối Thư Lương lấy làm lạ: “Sao Ninh tuần tra viên lại có hứng thú tới xem yêu nhân này?”

Ninh Dạ thoải mái đáp lời: “Lạc Cầu Chân vẫn cho rằng ta là một trong hai kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, Thanh Lâm hoặc Bạch Vũ. Hắn đặt Triệu Long Quang ở đây chẳng muốn muốn dụ ta tới cứu người à?”

Y nói không nhỏ, rơi vào tai Triệu Long Quang lại khiến đối phương ngẩn ra, tiếng gầm cuồng bạo chẳng còn mà ngơ ngác nhìn về phía Ninh Dạ.

Tuy y bị Thái Âm môn cải tạo, hóa thành Yêu Thể nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn rất tỉnh táo, nghe nói như vậy trong lòng sao không sợ hãi, nhưng nhìn Ninh Dạ lại không phải Thanh Lâm hay Bạch Vũ, không thể hiểu vì sao lại như vậy.

Bối Thư Lương ngại ngùng nói: “Đại nhân nói đùa rồi.”

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta có nói đùa hay không thì các ngươi phải rõ chứ. Chắc Lạc Cầu Chân vẫn luôn hy vọng ta sẽ đến đây mà? Thậm chí bây giờ còn đang ngồi trong bóng tối nhìn ta, chỉ ước ta không nhịn được loại trừ mắt trận, phá tan trận pháp, cứu Triệu Long Quang, như vậy hắn có thể rửa sạch những sỉ nhục mà mình phải chịu trong Động Huyền điện.”

“Mẹ nó, suốt ngày gào, không thấy mệt à?” Bối Thư Lương móc lỗ tai, cảm thấy tiếng ồn này đúng là khó chịu.

Thấy đã sắp tới giờ, Bối Thư Lương nói: “Này, tới ngươi rồi.”

Trên tảng đá lớn bên cạnh, Dương Tiễn bất đắc dĩ đứng dậy: “Lại đến giờ hành hình rồi? Thời gian trôi nhanh quá.”

Nói xong đã nhấc sợi roi dài lấp lánh ánh điện đi về phía Triệu Long Quang, không tới gần mà vung roi cái ‘xoạt, quất tới.

Triệu Long Quang tức giận định phản kích, nhưng ánh điện bốn phía ràng buộc hắn lại, khiến hắn không thể ra khỏi trận pháp nửa bước.

Dương Tiến vừa vung roi vừa nói: “Này, ngươi không cần tức giận như vậy. Mỗi ngày ba trận roi là lời dặn của cấp trên. Đằng nào da ngươi cũng dày thịt ngươi cũng béo, có việc gì đâu. Yên tĩnh một chút, ta đánh đủ số roi là sẽ tha cho ngươi.”

Triệu Long Quang vẫn chẳng buồn để tâm, chỉ gào rống điên cuồng về phía Dương Tiến, như muốn xé xác hắn ra.

Dương Tiến thấy hắn như vậy thầm tức giận: “Ngươi vẫn còn hung hăng à? Mẹ nó, ta quất chết ngươi!”

Đùng đùng đùng đùng!

Cây roi lấp lánh ánh điện đánh lên người Triệu Long Quang, quất tới tróc da bong thịt, Triệu Long Quang vẫn như không hề cảm giác được, gào thét điên cuồng, nhưng cuối cùng cũng thốt lên được tiếng người: “Tên... khốn... kiếp... nhà... ngươi!”

Sau khi quất xong trận roi, Triệu Long Quang vẫn hùng hổ như trước, Dương Tiến lại cảm thấy hơi mệt, không khỏi chửi thề một tiếng: “Đúng là cái loại đánh không chết. Được rồi.”

Hắn ném roi đi, đang định trở lại tảng đá lớn nằm ngủ thì thấy một nam tử tuấn tú lãng tử đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào chẳng hay.

“Ngươi là...” Dương Tiến ngẩn ra.

“Ta tên Ninh Dạ.” Ninh Dạ mỉm cười nói.

Là y?

Thân là đệ tử Giám Sát đường, đương nhiên Dương Tiến biết quan hệ giữa Lạc Cầu Chân và Ninh Dạ.

Lạc chấp sự nghĩ trăm phương ngàn kế muốn g**t ch*t tên này, nhưng ngược lại bị y làm cho mặt mày xám xịt. Nghe nói gương mặt của y là do Lạc chấp sự tốn bao công sức tìm được Tạo Hóa thủy khôi phục, nhưng đối phương lại chẳng hề cảm kích, do đó thành một truyện cười trong môn phái.

Rất nhiều người âm thầm chế nhạo Lạc Cầu Chân tự cho mình là đúng, tiền mất tật mang.

Chỉ không ngờ hình dạng thật của người này lại điểm trai tới vậy.

Vấn đề là sao hắn lại tới đây?

Dương Tiến còn đang kinh ngạc, Bối Thư Lương bên cạnh đã nói: “Ninh tuần tra viên muốn tới xem tên yêu nhân này.”

Dương Tiến như nằm mới mới tỉnh: “Mời tuần tra viên!”

Thân phận và địa vị của Ninh Dạ cao hơn bọn họ, Dương Tiến không dám thất lễ.

Mấu chốt nhất là nơi đây yêu cầu an toàn rất thấp, theo lời Phong Đông Lâm đã dặn, không cần ngăn cản bất cứ ai tiếp cận Triệu Long Quang.

Vì vậy Dương Tiến cũng không định chuốc lấy nhục.

Sau khi l*n đ*nh núi, Ninh Dạ đi vào trong trận pháp, Dương Tiến ở bên cạnh nhắc nhở: “Tuần tra viên cẩn thận, đây là Tỏa Yêu trận, chia ra hai tầng trong ngoài. Tuần tra viên đứng ở tầng ngoài là được, nếu bước vào tầng trong, yêu nhân kia có thể tấn công đến ngài.”

“Ừm, hình như Tỏa Yêu trận là trận pháp của Thái Âm môn mà?” Ninh Dạ bèn hỏi.

“Đúng, hình như Thái Âm môn chuyên dùng để đối phó với yêu nhân, chỉ cần có yêu huyết trên người là sẽ bị giam cầm, nhưng người khác lại không có vấn đề gì.” Bối Thư Lương vội vàng đáp lời.

Y nói không nhỏ, rơi vào tai Triệu Long Quang lại khiến đối phương ngẩn ra, tiếng gầm cuồng bạo chẳng còn mà ngơ ngác nhìn về phía Ninh Dạ.

Tuy y bị Thái Âm môn cải tạo, hóa thành Yêu Thể nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn rất tỉnh táo, nghe nói như vậy trong lòng sao không sợ hãi, nhưng nhìn Ninh Dạ lại không phải Thanh Lâm hay Bạch Vũ, không thể hiểu vì sao lại như vậy.

Bối Thư Lương ngại ngùng nói: “Đại nhân nói đùa rồi.”

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta có nói đùa hay không thì các ngươi phải rõ chứ. Chắc Lạc Cầu Chân vẫn luôn hy vọng ta sẽ đến đây mà? Thậm chí bây giờ còn đang ngồi trong bóng tối nhìn ta, chỉ ước ta không nhịn được loại trừ mắt trận, phá tan trận pháp, cứu Triệu Long Quang, như vậy hắn có thể rửa sạch những sỉ nhục mà mình phải chịu trong Động Huyền điện.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 253: Cơ hội xoay chuyển ở đâu?



Nói xong Ninh Dạ đã bắt đầu cười ha hả: “Vì vậy ta đã đến. Các ngươi xem, đây là cách hay nhất để đùa bỡn một người. Ta đứng đây nhìn mồi nhử của hắn, không ngừng đụng vào, Cứ như khi đang câu cá, con cá không ngừng chạm vào mồi câu, phao câu rung động nhưng mãi vẫn không chìm xuống, e là kẻ đang cầm cần câu sẽ thấy rất ngứa ngáy, rất khó chịu.”

Nói xong, y đột nhiên giơ tay đánh một luồng phù chú vào người Triệu Long Quang.

Vì vậy thân thể đầy rẫy vết thương của Triệu Long Quang đột nhiên xuất hiện ánh sáng chữa trị.

Dương Tiến và Bối Thư Lương thấy vậy lấy làm lạ: “Ninh tuần tra viên? Ngài làm vậy là sao...”

“Ta đang chữa cho hắn, các ngươi không thấy à?” Ninh Dạ đáp rất thẳng thừng: “Nếu các ngươi cảm thấy đây là chứng cứ thì mau mau báo lên cấp trên.”

Hai người cùng cúi đầu: “Thuộc hạ đâu dám.”

“Đừng khách khí như thế, các ngươi có phải thuộc hạ của ta đâu, chúng ta cứ gọi nhau là sư huynh sư đệ thôi.” Ninh Dạ nói xong lại lấy một ít đồ ăn trong túi giới tử ra ném cho Triệu Long Quang: “Này, cho ngươi, ăn uống cho no nê đi thì tinh thần mới tốt, mới chịu được dằn vặt.”

Nói xong câu này, ánh mắt Triệu Long Quang bừng sáng.

Năm xưa hắn thường xuyên nói câu này khi huấn luyện Ninh Dạ.

Bạch Vũ!

Y là Bạch Vũ!

Triệu Long Quang thầm xúc động nhưng cũng may hắn còn biết khống chế bản thân, không vui vẻ mà hét lớn với Ninh Dạ: “Cút!”

Sư huynh bảo mình cút tức là sư huynh đang lo lắng cho mình, sợ mình bại lộ thân phận vì sư huynh.

Ninh Dạ bèn cười nói: “Con yêu vật này, đúng là không biết điều. Cho ngươi ăn mà ngươi không cần à? Phải biết sống sót thì mới có cơ hội chứ.”

Triệu Long Quang dần dần tỉnh táo lại.

Ánh mắt từ từ trở nên âm trầm lạnh lẽo, hắn gầm nhẹ một tiếng, cầm đồ ăn rơi trên mặt đất, bắt đầu ăn từng miếng một.

Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ mỉm cười: “Có thế chứ, vậy mới giống một tù binh có chí khí.”

Nói đoạn, y xoay người về phía Bối Thư Lương, Dương Tiến: “Ta không ra tay cứu người, làm thủ lĩnh của các ngươi thất vọng rồi hả? Ha ha ha ha!”

Y ngửa mặt lên trời cười ha hả vài tiếng rồi rời khỏi núi.

Trên Giám Sát đường, Phong Đông Lâm thấy vậy cười khổ: “Tên Ninh Dạ này đúng là thù dai.”

Theo hắn thấy, Ninh Dạ làm vậy cũng không lạ, nếu y không nhân cơ hội đến chế diễu Lạc Cầu Chân một hồi, ngược lại không giống y.

Còn về đệ tử Thiên Cơ môn ẩn nấp trong bóng tối có mạo hiểm cứu người hay không... suy từ bụng ta ra bụng người, từ đầu Phong Đông Lâm đã thấy không thể.

“Trên Vấn Thiên sơn có ít nhất ba chỗ bố trí mật, công dụng cụ thể không rõ nhưng chỉ cần lên Vấn Thiên sơn là không thể tránh được kiểm nghiệm của cấm chế nhiều tầng này. Bất luận thuật huyễn hóa hay thuật tiềm hành đều không khả thi. Hơn nữa con đã dùng Côn Lôn kính thử nghiệm, có thể khẳng định ít nhất có một vị cường giả cấp bậc Vạn Pháp đang quan sát.”

Trong Thiên Tú các, Ninh Dạ nói.

Côn Lôn kính không thể quan sát cảnh giới Vạn Pháp, thậm chí khó mà điều tra Hoa Luân, nhưng cũng vì vậy, Ninh Dạ mượn kết quả ‘không có đáp án này’ suy ngược ra tu vi của người giám sát.

Mọi người cũng không lấy làm lạ.

Cừu Bất Quân thở dài: “Vì vậy dù sao cũng không có cách nào đúng không?”

“Nếu là tự chúng ta thì đúng là không có cách nào. Nhưng cũng may mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển.” Ninh Dạ lại nói.

“Cơ hội xoay chuyển ở đâu?” Mọi người đều thấy hứng thú.

“Chính là Thái Âm môn, đại sư huynh trở thành tiên yêu, hiển nhiên đây là nguyên nhân khiến Thái Âm môn để cho sư huynh sống. Dẫu là ở Thái Âm môn, cũng không mấy người luyện hóa được tu sĩ yêu tiên hợp lệ, vì vậy bọn họ sẽ tuyệt đối không bỏ qua yêu tiên như đại sư huynh. Đại sư huynh sẽ không ở mãi trên Vấn Thiên sơn làm mồi nhử, cuối cùng cũng có một ngày, Thái Âm môn đòi sư huynh về, dùng bí pháp Thái Âm khống chê sư huynh.”

“Vì vậy ý của con là... không cứu Triệu Long Quang trên Vấn Thiên sơn mà cứu huynh ấy trên đường trở về?” Cừu Bất Quần hỏi.

Ninh Dạ lắc đầu: “Bọn họ không thể không nghĩ tới điều này. Quan trọng nhất là nếu muốn cứu người trên đường về, ta nhất định phải xuống núi, mục tiêu lại rõ ràng. Ta khó khăn lắm mới rửa sạch nghi ngờ trước đây, không thể để lại chứng cứ mới.”

“Hay là để ta?” Công Tôn Điệp hưng phấn, nóng lòng muốn thử.

Ninh Dạ lắc đầu: “Cô không đi được, bọn họ không thể không nghĩ tới Ảnh Độn thuật của cô, cho dù cô đã lĩnh ngộ một phần pháp tắc đại đạo Ảnh Độn nhưng vẫn không thể tránh được truy sát của đại năng Hắc Bạch thần cung.”

Trì Vãn Ngưng lại nói: “Thậm chí bọn họ có thể hạ cấm chế trong cơ thể Triệu Long Quang, như vậy bất luận cô dẫn huynh ấy trốn đến đâu cũng chỉ làm bại lộ bản thân.”

Công Tôn Điệp nhụt chí: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, thế thì làm thế nào?”

“Thật ra có lẽ còn một người giúp được.” Ninh Dạ nói.

“Ai?”

“Doãn Thiên Chiếu.”

Nói xong Ninh Dạ đã bắt đầu cười ha hả: “Vì vậy ta đã đến. Các ngươi xem, đây là cách hay nhất để đùa bỡn một người. Ta đứng đây nhìn mồi nhử của hắn, không ngừng đụng vào, Cứ như khi đang câu cá, con cá không ngừng chạm vào mồi câu, phao câu rung động nhưng mãi vẫn không chìm xuống, e là kẻ đang cầm cần câu sẽ thấy rất ngứa ngáy, rất khó chịu.”

Nói xong, y đột nhiên giơ tay đánh một luồng phù chú vào người Triệu Long Quang.

Vì vậy thân thể đầy rẫy vết thương của Triệu Long Quang đột nhiên xuất hiện ánh sáng chữa trị.

Dương Tiến và Bối Thư Lương thấy vậy lấy làm lạ: “Ninh tuần tra viên? Ngài làm vậy là sao...”

“Ta đang chữa cho hắn, các ngươi không thấy à?” Ninh Dạ đáp rất thẳng thừng: “Nếu các ngươi cảm thấy đây là chứng cứ thì mau mau báo lên cấp trên.”

Hai người cùng cúi đầu: “Thuộc hạ đâu dám.”

“Đừng khách khí như thế, các ngươi có phải thuộc hạ của ta đâu, chúng ta cứ gọi nhau là sư huynh sư đệ thôi.” Ninh Dạ nói xong lại lấy một ít đồ ăn trong túi giới tử ra ném cho Triệu Long Quang: “Này, cho ngươi, ăn uống cho no nê đi thì tinh thần mới tốt, mới chịu được dằn vặt.”

Nói xong câu này, ánh mắt Triệu Long Quang bừng sáng.

Năm xưa hắn thường xuyên nói câu này khi huấn luyện Ninh Dạ.

Bạch Vũ!

Y là Bạch Vũ!

Triệu Long Quang thầm xúc động nhưng cũng may hắn còn biết khống chế bản thân, không vui vẻ mà hét lớn với Ninh Dạ: “Cút!”

Sư huynh bảo mình cút tức là sư huynh đang lo lắng cho mình, sợ mình bại lộ thân phận vì sư huynh.

Ninh Dạ bèn cười nói: “Con yêu vật này, đúng là không biết điều. Cho ngươi ăn mà ngươi không cần à? Phải biết sống sót thì mới có cơ hội chứ.”

Triệu Long Quang dần dần tỉnh táo lại.

Ánh mắt từ từ trở nên âm trầm lạnh lẽo, hắn gầm nhẹ một tiếng, cầm đồ ăn rơi trên mặt đất, bắt đầu ăn từng miếng một.

Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ mỉm cười: “Có thế chứ, vậy mới giống một tù binh có chí khí.”

Nói đoạn, y xoay người về phía Bối Thư Lương, Dương Tiến: “Ta không ra tay cứu người, làm thủ lĩnh của các ngươi thất vọng rồi hả? Ha ha ha ha!”

Y ngửa mặt lên trời cười ha hả vài tiếng rồi rời khỏi núi.

Trên Giám Sát đường, Phong Đông Lâm thấy vậy cười khổ: “Tên Ninh Dạ này đúng là thù dai.”

Theo hắn thấy, Ninh Dạ làm vậy cũng không lạ, nếu y không nhân cơ hội đến chế diễu Lạc Cầu Chân một hồi, ngược lại không giống y.

Còn về đệ tử Thiên Cơ môn ẩn nấp trong bóng tối có mạo hiểm cứu người hay không... suy từ bụng ta ra bụng người, từ đầu Phong Đông Lâm đã thấy không thể.

“Trên Vấn Thiên sơn có ít nhất ba chỗ bố trí mật, công dụng cụ thể không rõ nhưng chỉ cần lên Vấn Thiên sơn là không thể tránh được kiểm nghiệm của cấm chế nhiều tầng này. Bất luận thuật huyễn hóa hay thuật tiềm hành đều không khả thi. Hơn nữa con đã dùng Côn Lôn kính thử nghiệm, có thể khẳng định ít nhất có một vị cường giả cấp bậc Vạn Pháp đang quan sát.”

Trong Thiên Tú các, Ninh Dạ nói.

Côn Lôn kính không thể quan sát cảnh giới Vạn Pháp, thậm chí khó mà điều tra Hoa Luân, nhưng cũng vì vậy, Ninh Dạ mượn kết quả ‘không có đáp án này’ suy ngược ra tu vi của người giám sát.

Mọi người cũng không lấy làm lạ.

Cừu Bất Quân thở dài: “Vì vậy dù sao cũng không có cách nào đúng không?”

“Nếu là tự chúng ta thì đúng là không có cách nào. Nhưng cũng may mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển.” Ninh Dạ lại nói.

“Cơ hội xoay chuyển ở đâu?” Mọi người đều thấy hứng thú.

“Chính là Thái Âm môn, đại sư huynh trở thành tiên yêu, hiển nhiên đây là nguyên nhân khiến Thái Âm môn để cho sư huynh sống. Dẫu là ở Thái Âm môn, cũng không mấy người luyện hóa được tu sĩ yêu tiên hợp lệ, vì vậy bọn họ sẽ tuyệt đối không bỏ qua yêu tiên như đại sư huynh. Đại sư huynh sẽ không ở mãi trên Vấn Thiên sơn làm mồi nhử, cuối cùng cũng có một ngày, Thái Âm môn đòi sư huynh về, dùng bí pháp Thái Âm khống chê sư huynh.”

“Vì vậy ý của con là... không cứu Triệu Long Quang trên Vấn Thiên sơn mà cứu huynh ấy trên đường trở về?” Cừu Bất Quần hỏi.

Công Tôn Điệp nhụt chí: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, thế thì làm thế nào?”

“Thật ra có lẽ còn một người giúp được.” Ninh Dạ nói.

“Ai?”

“Doãn Thiên Chiếu.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 254: Doãn Thiên Chiếu biến sắc.



Từ ngày thấy Triệu Long Quang, ký ức bị lãng quên đã lâu lại nổi lên trong lòng Doãn Thiên Chiếu.

Trong đầu luôn hồi tưởng lại tiếng kêu thảm thiết của đồng môn trước kia, hiện lên hình ảnh cái chết của bọn họ.

Những người này như oan hồn bất tán, luôn quấn lấy hắn, liên tục xuất hiện, trở thành ác mộng của hắn.

Trước đây còn có Thường Vũ Yên giúp hắn giải tỏa ưu phiền nhưng bây giờ hắn đã mất cả Thường Vũ Yên.

Vì vậy một mình trong gian phòng nhỏ, Doãn Thiên Chiếu chỉ có cảm giác thê lương từ tận đáy lòng.

Đây chính là kết cục của phản đồ ư?

Sau khi hết tác dụng là bị vứt bỏ, mất đi tất cả.

Ngược lại trong số những oan hồn trước kia, có một người đã hóa thành thực chất, xuất hiện trước mặt hắn.

Đại sư huynh. . . Triệu Long Quang!

Hắn không chết!

Hắc Bạch thần cung chết tiệt, bọn chúng vẫn luôn lừa mình.

Hắn từng cố gắng lảng tránh tất cả, nhưng ngày hôm đó lại bị ép không thể không đối diện.

Hắn không thể quên được, không thể đối mặt với ánh mắt thù hận của Triệu Long Quang.

Tất cả mọi áy náy hiện lên trong cõi lòng, Doãn Thiên Chiếu khóc lóc: “Xin lỗi...”

Bây giờ hắn thật sự hối hận.

Còn hối hận này có bao nhiêu phần là từ cảnh ngộ bản thân, có bao nhiêu phần là do lương tâm bị k*ch th*ch, không ai nói rõ được.

Thậm chí ngay chính bản thân Doãn Thiên Chiếu cũng không biết, nếu trời cao cho hắn một cơ hội làm lạ, liệu hắn có bán đứng Thiên Cơ môn hay không.

Hắn chỉ biết, mình đã không còn đường quay đầu.

Chuyện này khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng về cuộc sống của bản thân, nằm trên giường, tinh thần uể oải, như một xác chết di động.

Mãi tới khi một bức thư bay lơ lửng từ ngoài phòng vào.

Doãn Thiên Chiếu nắm lấy thư, mêt mỏi nhìn thoáng qua, tinh thần vốn trống rỗng lại sửng sốt: “Là hắn?”

Nửa canh giờ sau.

Trong một hang núi nhỏu bên ngoài Cửu Cung sơn.

Doãn Thiên Chiếu đi tới nơi này.

Có lẽ do sợ hãi điều chưa biết,tinh thần của hắn đã khá hơn nhiều, chỉ có gương mặt vẫn rất tiều tụy.

Bên trong hang, đang ngồi một mình, tự uống trà.

Thấy Ninh Dạ, Doãn Thiên Chiếu hầm hừ: “Tìm ta có chuyện gì?”

Chén trà dừng lại giữa không trung một chút, sau đó Ninh Dạ uống một hơi cạn sạch, vung tay chỉ xéo vào ghế đá đối diện: “Ngồi đi.”

Doãn Thiên Chiếu trực tiếp đi tới ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Dạ vẫn không có thiện ý.

Trước đây Lạc Cầu Chân đã nghi ngờ Ninh Dạ vài lần, Doãn Thiên Chiếu cũng từng tin y là người của Thiên Cơ môn, thế nhưng sau chuyện Tạo Hóa thủy, Doãn Thiên Chiếu đã không còn nghi ngờ, chỉ có điều nghĩ tới đề nghị sau này của Ninh Dạ đã suýt nữa hại hắn phải chịu dằn vặt của Thực Tâm công, trong lòng lại phẫn nộ, khó tránh khỏi hận thù.

“Uống trà đi.” Ninh Dạ nói.

Doãn Thiên Chiếu không buồn để ý tới y, hắn sẽ không tùy tiện uống đồ của Ninh Dạ.

Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ nói: “Mấy hôm nay ngươi sống không dễ chịu gì nhỉ?”

Doãn Thiên Chiếu lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Ninh Dạ đặt chén trà xuống nhìn hắn: “Trước khi ta và ngươi nói chuyện, giúp ta một việc đã nhé? Lấy Lưu Ảnh thạch của ngươi ra đây.”

Doãn Thiên Chiếu biến sắc.

Ninh Dạ cười nói: “Đừng dùng thủ đoạn này với ta, không nghĩa lý gì đâu. Ngươi cũng đừng lừa ta, nói ngươi còn sẽ báo cho ai đó... Những điều ta biết về ngươi nhiều hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.”

Nghe y nói như vậy, Doãn Thiên Chiếu không kiềm chế nổi, run rẩy: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Cái này có thể đợi lát nữa hãy nói.” Ninh Dạ đã giơ tay về phía Doãn Thiên Chiếu.

Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ, lấy một viên Lưu Ảnh thạch ra giao cho Ninh Dạ.

Ninh Dạ lắc đầu: “Vẫn còn một viên.”

Doãn Thiên Chiếu càng bất đắc dĩ, đành lấy nốt viên Lưu Ảnh thạch còn lại.

Thời khắc này, hắn cảm giác như toàn thân bị Ninh Dạ l*t s*ch, không còn bất cứ bí ẩn gì, cũng không cách nào giữ được an toàn.

Tiện tay thu hồi Lưu Ảnh thạch, Ninh Dạ nói: “Không có Thường Vũ Yên, ngươi đã không được thần cung che chở, bản thân còn trở thành đối tượng nghi ngờ của thần cung. Nếu không phải Lạc Cầu Chân bố trí nước cờ Triệu Long Quang, e rằng hôm đó trên Động Huyền điện, ngươi đã phải trực tiếp chịu đựng khảo nghiệm của Thực Tâm công.”

Doãn Thiên Chiếu hừ một tiếng: “Làm vậy sẽ chứng minh ta không bán đứng thần cung.”

“Hoàn toàn ngược lại.” Ninh Dạ lắc đầu: “Làm vậy sẽ chứng minh chính ngươi bán đứng Hắc Bạch thần cung.”

Cái gì?

Doãn Thiên Chiếu cả kinh: “Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó? Ta vốn không...”

Từ ngày thấy Triệu Long Quang, ký ức bị lãng quên đã lâu lại nổi lên trong lòng Doãn Thiên Chiếu.

Trong đầu luôn hồi tưởng lại tiếng kêu thảm thiết của đồng môn trước kia, hiện lên hình ảnh cái chết của bọn họ.

Những người này như oan hồn bất tán, luôn quấn lấy hắn, liên tục xuất hiện, trở thành ác mộng của hắn.

Trước đây còn có Thường Vũ Yên giúp hắn giải tỏa ưu phiền nhưng bây giờ hắn đã mất cả Thường Vũ Yên.

Vì vậy một mình trong gian phòng nhỏ, Doãn Thiên Chiếu chỉ có cảm giác thê lương từ tận đáy lòng.

Đây chính là kết cục của phản đồ ư?

Sau khi hết tác dụng là bị vứt bỏ, mất đi tất cả.

Ngược lại trong số những oan hồn trước kia, có một người đã hóa thành thực chất, xuất hiện trước mặt hắn.

Đại sư huynh. . . Triệu Long Quang!

Hắn không chết!

Hắc Bạch thần cung chết tiệt, bọn chúng vẫn luôn lừa mình.

Hắn từng cố gắng lảng tránh tất cả, nhưng ngày hôm đó lại bị ép không thể không đối diện.

Hắn không thể quên được, không thể đối mặt với ánh mắt thù hận của Triệu Long Quang.

Tất cả mọi áy náy hiện lên trong cõi lòng, Doãn Thiên Chiếu khóc lóc: “Xin lỗi...”

Bây giờ hắn thật sự hối hận.

Còn hối hận này có bao nhiêu phần là từ cảnh ngộ bản thân, có bao nhiêu phần là do lương tâm bị k*ch th*ch, không ai nói rõ được.

Thậm chí ngay chính bản thân Doãn Thiên Chiếu cũng không biết, nếu trời cao cho hắn một cơ hội làm lạ, liệu hắn có bán đứng Thiên Cơ môn hay không.

Hắn chỉ biết, mình đã không còn đường quay đầu.

Chuyện này khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng về cuộc sống của bản thân, nằm trên giường, tinh thần uể oải, như một xác chết di động.

Mãi tới khi một bức thư bay lơ lửng từ ngoài phòng vào.

Doãn Thiên Chiếu nắm lấy thư, mêt mỏi nhìn thoáng qua, tinh thần vốn trống rỗng lại sửng sốt: “Là hắn?”

Nửa canh giờ sau.

Trong một hang núi nhỏu bên ngoài Cửu Cung sơn.

Doãn Thiên Chiếu đi tới nơi này.

Có lẽ do sợ hãi điều chưa biết,tinh thần của hắn đã khá hơn nhiều, chỉ có gương mặt vẫn rất tiều tụy.

Bên trong hang, đang ngồi một mình, tự uống trà.

Thấy Ninh Dạ, Doãn Thiên Chiếu hầm hừ: “Tìm ta có chuyện gì?”

Chén trà dừng lại giữa không trung một chút, sau đó Ninh Dạ uống một hơi cạn sạch, vung tay chỉ xéo vào ghế đá đối diện: “Ngồi đi.”

Doãn Thiên Chiếu trực tiếp đi tới ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Dạ vẫn không có thiện ý.

Trước đây Lạc Cầu Chân đã nghi ngờ Ninh Dạ vài lần, Doãn Thiên Chiếu cũng từng tin y là người của Thiên Cơ môn, thế nhưng sau chuyện Tạo Hóa thủy, Doãn Thiên Chiếu đã không còn nghi ngờ, chỉ có điều nghĩ tới đề nghị sau này của Ninh Dạ đã suýt nữa hại hắn phải chịu dằn vặt của Thực Tâm công, trong lòng lại phẫn nộ, khó tránh khỏi hận thù.

“Uống trà đi.” Ninh Dạ nói.

Doãn Thiên Chiếu không buồn để ý tới y, hắn sẽ không tùy tiện uống đồ của Ninh Dạ.

Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ nói: “Mấy hôm nay ngươi sống không dễ chịu gì nhỉ?”

Doãn Thiên Chiếu lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Ninh Dạ đặt chén trà xuống nhìn hắn: “Trước khi ta và ngươi nói chuyện, giúp ta một việc đã nhé? Lấy Lưu Ảnh thạch của ngươi ra đây.”

Doãn Thiên Chiếu biến sắc.

Ninh Dạ cười nói: “Đừng dùng thủ đoạn này với ta, không nghĩa lý gì đâu. Ngươi cũng đừng lừa ta, nói ngươi còn sẽ báo cho ai đó... Những điều ta biết về ngươi nhiều hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.”

Nghe y nói như vậy, Doãn Thiên Chiếu không kiềm chế nổi, run rẩy: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Cái này có thể đợi lát nữa hãy nói.” Ninh Dạ đã giơ tay về phía Doãn Thiên Chiếu.

Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ, lấy một viên Lưu Ảnh thạch ra giao cho Ninh Dạ.

Doãn Thiên Chiếu hừ một tiếng: “Làm vậy sẽ chứng minh ta không bán đứng thần cung.”

“Hoàn toàn ngược lại.” Ninh Dạ lắc đầu: “Làm vậy sẽ chứng minh chính ngươi bán đứng Hắc Bạch thần cung.”

Cái gì?

Doãn Thiên Chiếu cả kinh: “Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó? Ta vốn không...”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 255: Sư huynh, ngươi thật sự không nhận ra ta à?”



“Ta biết.” Ninh Dạ ngắt lời hắn: “Thế nhưng Hắc Bạch thần cung lại không biết. Đối với Hắc Bạch thần cung, có lúc muốn phân biệt một người rất đơn giản, đó là sau khi xác nhận người này đáng nghi ngờ, trực tiếp thi triển Thực Tâm công là được. Đây là điểm cường đại của Hắc Bạch thần cung, cũng là vấn đề lớn nhất của bọn họ... Bọn họ quá ỷ lại vào bí pháp, cho nên một khi bí pháp không giải quyết được vấn đề thì không biết nên xử lý như thế nào. Lạc Cầu Chân có thể coi là một kẻ hiếm có không dựa vào bí pháp để giải quyết vấn đề, nhưng lần này hắn thua dưới tay ta, tạm thời chỉ có nước ngủ đông. Vì vậy một khi ngươi có vấn đề, ngươi nghĩ còn ai ra mặt bảo vệ cho ngươi? Hắn là người thông minh, chính vì thông minh nên hắn cũng hiểu đạo lý bo bo giữ mình.”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy kinh hãi: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

“Ta đang nói, trong thân thể ngươi có một loại thuốc tên là Khôi Nguyên tán. Chắc ngươi cũng nghe về thứ thuốc này rồi, không sai, nó do Mộc Khôi tông chế tạo, chuyên nhắm vào Hắc Bạch thần cung. Tác dụng duy nhất của nó... chính là kháng cự Thực Tâm công, làm cho Thực Tâm công không thể tra hỏi bất cứ bí mật gì.”

Khôi Nguyên tán!

Đương nhiên Doãn Thiên Chiếu biết cái tên này.

Thực Tâm công có thể xâm nhập nguyên thần, cưỡng ép cướp đoạt bất cứ tin tức nào mà một người muốn bảo vệ, cũng chính vì vậy các môn phái đều cô gắng nghiên cứu phương pháp khắc chế.

Muốn lừa gạt Thực Tâm công thì rất khó, nhưng chỉ đơn giản là đối kháng lại thì chưa chắc đã khó khăn như vậy.

Khôi Nguyên tán chính là bí dược do Mộc Khôi tông nghiên cứu, nó có thể bảo vệ tâm thần, làm cho Thực Tâm công khó lòng xâm lấn, nếu cưỡng ép cướp đoạt chỉ có thể làm cho kẻ trúng phải tan vỡ nguyên thần, lập tức biến thành ngu ngốc, ký ức mất sạch.

Nói cách khác, một khi có người sử dụng Khôi Nguyên tán nhận kiểm nghiệm của Thực Tâm công, sẽ bị phát hiện ngay lập tức - Khôi Nguyên tán không phải là để bảo vệ thân phận mà là để giữ bí mật. Ngược lại, nó có thể giúp đối phương chứng minh thân phận kẻ trúng thuật..

Vấn đề là vì sao trong thân thể ta lại có Khôi Nguyên tán? Ta nuốt thứ này lúc nào?

Doãn Thiên Chiếu kinh hãi tới mức muốn nhảy dựng lên: “Ngươi nói linh tinh đấy à? Hàng ngày ta luôn kiểm tra việc ăn uống, tuyệt đối không thể ăn Khôi Nguyên tán mà không tự biết được!”

“Thế ngươi có kiểm ta bình thuốc mà Giang Tiểu Niên đưa cho không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Cái gì?

Câu nói này như tiếng sấm giữa trời quang, bổ thẳng vào đầu Doãn Thiên Chiếu, Doãn Thiên Chiếu lập tức hiểu ra: “Là ngươi! Ngươi đã âm thầm bố trí tất cả mọi thứ. Chuyện ở khu vực sông nước Tây hà cũng do ngươi giở trò, còn cả Vũ Yên... Ngươi vẫn luôn hãm hại ta!”

Hắn gầm lên, nhưng âm thanh lại không thể lan ra khỏi gian đình.

Một bàn tay đặt lên vai hắn: “Ngồi xuống.”

Thân thể Doãn Thiên Chiếu cứng đờ, biết chuyện sống chết của mình đã trên tay người ta.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi có biết trước khi ra cửa ta đã để lại thư không? Nếu ta không về tức là ngươi đã giết ta.”

Ninh Dạ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, tiện tay lấy một bức thư ra: “Thư này à?”

Nhìn bức thư trong tay Ninh Dạ, Doãn Thiên Chiếu như rơi vào hầm băng.

Giấy viết thư bùng cháy trong tay Ninh Dạ, hóa thành tro bụi tan theo làn gió.

Ninh Dạ chậm rãi nói: “Sư huynh, ngươi thật sự không nhận ra ta à?”

Vừa nói xong câu này, toàn thân Doãn Thiên Chiếu mềm nhũn.

Nhìn ánh mắt Ninh Dạ, nghe cách xưng hô quen thuộc này, Doãn Thiên Chiếu chỉ thấy mọi phẫn nộ đều tiêu tan: “Bạch Vũ... ngươi là Bạch Vũ?”

Thời khắc này, hắn đã hiểu ra tất cả, đột nhiên không thấy oán hận Ninh Dạ nữa, ngược lại khóc rống lên: “Là ta có lỗi với sư môn... Là ta....”

Cừu Bất Quân đứng sau lưng hắn hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Giờ mới thấy hối hận, chẳng phải quá muộn rồi ư?”

Nghe âm thanh quen thuộc này, Doãn Thiên Chiếu run rẩy quay đầu lại: “là ngươi?”

“Chẳng phải hai năm qua ngươi vẫn luôn trốn lão phu à?” Cừu Bất Quân cười âm trầm.

Quả nhiên là thế!

Doãn Thiên Chiếu nhìn Cừu Bất Quân, lại nhìn sang phía Ninh Dạ, mỉm cười ảm đạm: “Được, được, ta đã sớm biết sẽ có ngày như vậy mà. Nếu đã là các ngươi, vậy các ngươi có làm gì ta, ta cũng chẳng có gì để nói. Sư thúc, tiểu sư đệ, các ngươi giết ta đi!”

Nói xong đã nhắm mắt lại, dáng vẻ như giơ cổ cho chém.

“Nếu ta muốn giết ngươi, lúc ở phế tích Vô Thường tự ngươi đã là một người chết rồi.” Ninh Dạ nói.

Thân thể Doãn Thiên Chiếu đờ ra, hắn nhìn về phía Ninh Dạ: “Vì sao lại không giết ta? Chính ta đã bán đứng Thiên Cơ môn, chuyên này không thể phản bác được, Doãn Thiên Chiếu ta nhận!”

“Ta biết.” Ninh Dạ ngắt lời hắn: “Thế nhưng Hắc Bạch thần cung lại không biết. Đối với Hắc Bạch thần cung, có lúc muốn phân biệt một người rất đơn giản, đó là sau khi xác nhận người này đáng nghi ngờ, trực tiếp thi triển Thực Tâm công là được. Đây là điểm cường đại của Hắc Bạch thần cung, cũng là vấn đề lớn nhất của bọn họ... Bọn họ quá ỷ lại vào bí pháp, cho nên một khi bí pháp không giải quyết được vấn đề thì không biết nên xử lý như thế nào. Lạc Cầu Chân có thể coi là một kẻ hiếm có không dựa vào bí pháp để giải quyết vấn đề, nhưng lần này hắn thua dưới tay ta, tạm thời chỉ có nước ngủ đông. Vì vậy một khi ngươi có vấn đề, ngươi nghĩ còn ai ra mặt bảo vệ cho ngươi? Hắn là người thông minh, chính vì thông minh nên hắn cũng hiểu đạo lý bo bo giữ mình.”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy kinh hãi: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

“Ta đang nói, trong thân thể ngươi có một loại thuốc tên là Khôi Nguyên tán. Chắc ngươi cũng nghe về thứ thuốc này rồi, không sai, nó do Mộc Khôi tông chế tạo, chuyên nhắm vào Hắc Bạch thần cung. Tác dụng duy nhất của nó... chính là kháng cự Thực Tâm công, làm cho Thực Tâm công không thể tra hỏi bất cứ bí mật gì.”

Khôi Nguyên tán!

Đương nhiên Doãn Thiên Chiếu biết cái tên này.

Thực Tâm công có thể xâm nhập nguyên thần, cưỡng ép cướp đoạt bất cứ tin tức nào mà một người muốn bảo vệ, cũng chính vì vậy các môn phái đều cô gắng nghiên cứu phương pháp khắc chế.

Muốn lừa gạt Thực Tâm công thì rất khó, nhưng chỉ đơn giản là đối kháng lại thì chưa chắc đã khó khăn như vậy.

Khôi Nguyên tán chính là bí dược do Mộc Khôi tông nghiên cứu, nó có thể bảo vệ tâm thần, làm cho Thực Tâm công khó lòng xâm lấn, nếu cưỡng ép cướp đoạt chỉ có thể làm cho kẻ trúng phải tan vỡ nguyên thần, lập tức biến thành ngu ngốc, ký ức mất sạch.

Nói cách khác, một khi có người sử dụng Khôi Nguyên tán nhận kiểm nghiệm của Thực Tâm công, sẽ bị phát hiện ngay lập tức - Khôi Nguyên tán không phải là để bảo vệ thân phận mà là để giữ bí mật. Ngược lại, nó có thể giúp đối phương chứng minh thân phận kẻ trúng thuật..

Vấn đề là vì sao trong thân thể ta lại có Khôi Nguyên tán? Ta nuốt thứ này lúc nào?

Doãn Thiên Chiếu kinh hãi tới mức muốn nhảy dựng lên: “Ngươi nói linh tinh đấy à? Hàng ngày ta luôn kiểm tra việc ăn uống, tuyệt đối không thể ăn Khôi Nguyên tán mà không tự biết được!”

“Thế ngươi có kiểm ta bình thuốc mà Giang Tiểu Niên đưa cho không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Cái gì?

Câu nói này như tiếng sấm giữa trời quang, bổ thẳng vào đầu Doãn Thiên Chiếu, Doãn Thiên Chiếu lập tức hiểu ra: “Là ngươi! Ngươi đã âm thầm bố trí tất cả mọi thứ. Chuyện ở khu vực sông nước Tây hà cũng do ngươi giở trò, còn cả Vũ Yên... Ngươi vẫn luôn hãm hại ta!”

Hắn gầm lên, nhưng âm thanh lại không thể lan ra khỏi gian đình.

Một bàn tay đặt lên vai hắn: “Ngồi xuống.”

Thân thể Doãn Thiên Chiếu cứng đờ, biết chuyện sống chết của mình đã trên tay người ta.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi có biết trước khi ra cửa ta đã để lại thư không? Nếu ta không về tức là ngươi đã giết ta.”

Ninh Dạ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, tiện tay lấy một bức thư ra: “Thư này à?”

Nhìn bức thư trong tay Ninh Dạ, Doãn Thiên Chiếu như rơi vào hầm băng.

Giấy viết thư bùng cháy trong tay Ninh Dạ, hóa thành tro bụi tan theo làn gió.

Ninh Dạ chậm rãi nói: “Sư huynh, ngươi thật sự không nhận ra ta à?”

Vừa nói xong câu này, toàn thân Doãn Thiên Chiếu mềm nhũn.

Nhìn ánh mắt Ninh Dạ, nghe cách xưng hô quen thuộc này, Doãn Thiên Chiếu chỉ thấy mọi phẫn nộ đều tiêu tan: “Bạch Vũ... ngươi là Bạch Vũ?”

Thời khắc này, hắn đã hiểu ra tất cả, đột nhiên không thấy oán hận Ninh Dạ nữa, ngược lại khóc rống lên: “Là ta có lỗi với sư môn... Là ta....”

Doãn Thiên Chiếu nhìn Cừu Bất Quân, lại nhìn sang phía Ninh Dạ, mỉm cười ảm đạm: “Được, được, ta đã sớm biết sẽ có ngày như vậy mà. Nếu đã là các ngươi, vậy các ngươi có làm gì ta, ta cũng chẳng có gì để nói. Sư thúc, tiểu sư đệ, các ngươi giết ta đi!”

Nói xong đã nhắm mắt lại, dáng vẻ như giơ cổ cho chém.

“Nếu ta muốn giết ngươi, lúc ở phế tích Vô Thường tự ngươi đã là một người chết rồi.” Ninh Dạ nói.

Thân thể Doãn Thiên Chiếu đờ ra, hắn nhìn về phía Ninh Dạ: “Vì sao lại không giết ta? Chính ta đã bán đứng Thiên Cơ môn, chuyên này không thể phản bác được, Doãn Thiên Chiếu ta nhận!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 256: Ngươi không giết ta?”



Ninh Dạ chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi có hối hận không?”

Hối hận?

Nghe câu hỏi này, trong lúc nhất thời Doãn Thiên Chiếu không biết nên trả lời ra sao.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nếu ta nói ta đã từng hối hận, các ngươi có tin không?”

“Ngươi nói, ta nghe, còn thật hay giả ta sẽ tự phân biệt.” Ninh Dạ nói.

Doãn Thiên Chiếu thở dài trầm trầm: “Đúng là ta từng hối hận, mỗi khi nghĩ tới cảnh sư phụ, sư huynh chết thảm, nghĩ tới hình ảnh sư phụ liều mạng cũng muốn bảo vệ, ta lại cực kỳ hối hận. Ta luôn mơ thấy bọn họ đến tìm ta báo thù, chất vấn ta vì sao lại làm như vậy. Mỗi thời điểm đó ta luôn thấy hối hận. Còn khi ta tỉnh khỏi giấc mộng, chứng kiến Vũ Yên, cảm nhận sự ấm áp của nàng, tình yêu dịu dàng của nàng, ta lại nói với bản thân, làm thì đã làm rồi, đã đi lên con đường này thì làm gì còn chỗ quay đầu... Vậy là ta không hối hận nữa.”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn bọn họ: “Bọn sư phụ sai rồi! Họ không nên mưu toan phục hưng Thiên Cơ môn, tái hiện huy hoàng của Thiên Cơ môn thời thượng cổ. Tuy trận chiến thượng cổ đã qua đi cả vạn năm, thế nhưng Cửu Đại Tiên Môn còn chưa quên nỗi sợ mà Thiên Cơ môn mang tới cho bọn họ, bọn họ sẽ tuyệt đối không cho Thiên Cơ môn bất cứ cơ hội nào để quật khởi. Chỉ cần Thiên Cơ môn có chút hành động nào lạ, tai nạn sẽ giáng lâm. Ta từng ám chỉ cho sư phụ, nhưng ông ta không nghe vào tai. Bây giờ ta nói vậy, có lẽ các ngươi không tin, thế nhưng cho dù không có ta, sớm muộn gì Cửu Đại Tiên Môn cũng phát hiện Thiên Cơ môn có điểm lạ, tai nạn vẫn sẽ giáng xuống!”

“Ta tin.” Ninh Dạ lại nói.

“Ngươi tin?” Doãn Thiên Chiếu ngạc nhiên.

“Đúng, ta tin.” Ninh Dạ thở dài, sao y lại không tin kia chứ? Dù sao y cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng Thiên Cơ môn bị huỷ diệt trong côn lôn kính.

Chẳng qua Tân Nhiễm Tử vẫn mang ý nghĩ cầu may, nguy cơ cửu tử nhất sinh, Tân Nhiễm Tử mang hy vọng về may mắn, nghĩ rằng mình có thể nắm lấy một chút sinh cơ đó, thậm chí bản thân Ninh Dạ cũng cho rằng chỉ cần mình không đột phá lên cảnh giới Hoa Luân là có thể tránh được tai họa, cho Thiên Cơ môn cơ hội phục hồi lại huy hoàng ngày trước.

Mãi tới tận ngày bị hủy diệt, Tân Nhiễm Tử mới ý thức được ‘sinh’ trong cửu tử nhất sinh mang ý nghĩa ra sao.

Chính vì vậy, hắn biết Doãn Thiên Chiếu nói không sai.

Cho dù Doãn Thiên Chiếu không bán đứng, sớm muộn gì nguy cơ cũng tới, vì Thiên Cơ môn cố gắng phục hồi lại huy hoàng mới là nguyên nhân, chỉ cần nguyên nhân này vẫn còn, có một số việc khó lòng tránh khỏi.

Thời khắc này, Ninh Dạ nói: “Đúng, ta tin ngươi nói không sai, nhưng đây không phải lý do ngươi bán đứng tông môn. Có một số việc, người khác có thể làm không có nghĩa là ngươi có thể làm... Chúng ta có thể chấp nhận kẻ địch vô tình, nhưng vĩnh viễn không thể chấp nhận việc người bên mình phản bội.”

Doãn Thiên Chiếu cười khổ: “Đúng, ta hiểu. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của các ngươi chứ không phải của ta. Nếu tông môn đã tự lựa chọn bước lên con đường không có lối về, vì sao ta không thể tìm một đường lui cho bản thân, nhất định phải chết cùng tông môn? Vũ Yên cho ta cơ hội, ta không muốn bỏ qua. Bây giờ ta đã không phải đồng môn của các ngươi, hai bên chỉ là kẻ địch. Vì vậy ngươi không cần nói mấy lời ‘phản bội’ với ta. Ngươi hãm hại ta, làm ta mất đi chỗ dựa, ta không hận ngươi. Nhưng chỉ cần hôm nay ta không chết, tương lai ta sẽ trả thù.”

Lúc hắn nói lời này, hiển nhiên trong lòng đã ôm ý quyết tử, bằng không đã chẳng cứng rứn như vậy.

Ninh Dạ giơ tay, chỉ cái chén: “Đây là trà chuẩn bị cho ngươi, không uống một ngụm à?”

Doãn Thiên Chiếu không sợ hãi nữa, nâng hém uống một hơi cạn sạch: “Trong trà có gì?”

“Một loại thuốc, đừng lo, không chết đâu, chỉ khiến tâm thần ngươi thất thủ, tiện cho chúng ta động tay động chân vào ký ức của ngươi.”

Doãn Thiên Chiếu ngạc nhiên: “Ngươi không giết ta?”

“Muốn giết ngươi thì việc gì phải nhiều lời như vậy.” Ninh Dạ tiếp tục nói: “Doãn Thiên Chiếu, gọi ngươi tới là vì ta tin tuy ngươi bán đừng đồng môn nhưng chỉ cần trong lòng thấy hổ thẹn thì không đến nỗi không có chút lương tri nào. Nếu ngươi còn một chút lương tri, biết hối cải sau khi lầm lỗi, vậy vẫn còn cơ hội.”

“Cơ hội? Chẳng lẽ bây giờ các ngươi còn có thể cho ta cơ hội?” Doãn Thiên Chiếu cười ha hả: “Chẳng lẽ bây giờ các ngươi còn muốn ta trở về Thiên Cơ môn?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Chỉ cho ngươi một cơ hội chuộc tội thôi. Doãn Thiên Chiếu, có hai lựa chọn đặt trước mặt ngươi. Lựa chọn thú nhất, ngươi vẫn kiên quyết phản bội, chúng ta sẽ không giết ngươi nhưng sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để đối phó với ngươi. Lựa chọn thứ hai là tuy lạc đường nhưng ngươi biết quay đầu lại, làm một chuyện cho chúng ta. Có lẽ ngươi sẽ chết, nhưng ít ra... ngươi có thể chuộc lại tội lỗi của mình trong quá khứ.”

Ninh Dạ chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi có hối hận không?”

Hối hận?

Nghe câu hỏi này, trong lúc nhất thời Doãn Thiên Chiếu không biết nên trả lời ra sao.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nếu ta nói ta đã từng hối hận, các ngươi có tin không?”

“Ngươi nói, ta nghe, còn thật hay giả ta sẽ tự phân biệt.” Ninh Dạ nói.

Doãn Thiên Chiếu thở dài trầm trầm: “Đúng là ta từng hối hận, mỗi khi nghĩ tới cảnh sư phụ, sư huynh chết thảm, nghĩ tới hình ảnh sư phụ liều mạng cũng muốn bảo vệ, ta lại cực kỳ hối hận. Ta luôn mơ thấy bọn họ đến tìm ta báo thù, chất vấn ta vì sao lại làm như vậy. Mỗi thời điểm đó ta luôn thấy hối hận. Còn khi ta tỉnh khỏi giấc mộng, chứng kiến Vũ Yên, cảm nhận sự ấm áp của nàng, tình yêu dịu dàng của nàng, ta lại nói với bản thân, làm thì đã làm rồi, đã đi lên con đường này thì làm gì còn chỗ quay đầu... Vậy là ta không hối hận nữa.”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn bọn họ: “Bọn sư phụ sai rồi! Họ không nên mưu toan phục hưng Thiên Cơ môn, tái hiện huy hoàng của Thiên Cơ môn thời thượng cổ. Tuy trận chiến thượng cổ đã qua đi cả vạn năm, thế nhưng Cửu Đại Tiên Môn còn chưa quên nỗi sợ mà Thiên Cơ môn mang tới cho bọn họ, bọn họ sẽ tuyệt đối không cho Thiên Cơ môn bất cứ cơ hội nào để quật khởi. Chỉ cần Thiên Cơ môn có chút hành động nào lạ, tai nạn sẽ giáng lâm. Ta từng ám chỉ cho sư phụ, nhưng ông ta không nghe vào tai. Bây giờ ta nói vậy, có lẽ các ngươi không tin, thế nhưng cho dù không có ta, sớm muộn gì Cửu Đại Tiên Môn cũng phát hiện Thiên Cơ môn có điểm lạ, tai nạn vẫn sẽ giáng xuống!”

“Ta tin.” Ninh Dạ lại nói.

“Ngươi tin?” Doãn Thiên Chiếu ngạc nhiên.

“Đúng, ta tin.” Ninh Dạ thở dài, sao y lại không tin kia chứ? Dù sao y cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng Thiên Cơ môn bị huỷ diệt trong côn lôn kính.

Chẳng qua Tân Nhiễm Tử vẫn mang ý nghĩ cầu may, nguy cơ cửu tử nhất sinh, Tân Nhiễm Tử mang hy vọng về may mắn, nghĩ rằng mình có thể nắm lấy một chút sinh cơ đó, thậm chí bản thân Ninh Dạ cũng cho rằng chỉ cần mình không đột phá lên cảnh giới Hoa Luân là có thể tránh được tai họa, cho Thiên Cơ môn cơ hội phục hồi lại huy hoàng ngày trước.

Mãi tới tận ngày bị hủy diệt, Tân Nhiễm Tử mới ý thức được ‘sinh’ trong cửu tử nhất sinh mang ý nghĩa ra sao.

Chính vì vậy, hắn biết Doãn Thiên Chiếu nói không sai.

Cho dù Doãn Thiên Chiếu không bán đứng, sớm muộn gì nguy cơ cũng tới, vì Thiên Cơ môn cố gắng phục hồi lại huy hoàng mới là nguyên nhân, chỉ cần nguyên nhân này vẫn còn, có một số việc khó lòng tránh khỏi.

Thời khắc này, Ninh Dạ nói: “Đúng, ta tin ngươi nói không sai, nhưng đây không phải lý do ngươi bán đứng tông môn. Có một số việc, người khác có thể làm không có nghĩa là ngươi có thể làm... Chúng ta có thể chấp nhận kẻ địch vô tình, nhưng vĩnh viễn không thể chấp nhận việc người bên mình phản bội.”

Doãn Thiên Chiếu cười khổ: “Đúng, ta hiểu. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của các ngươi chứ không phải của ta. Nếu tông môn đã tự lựa chọn bước lên con đường không có lối về, vì sao ta không thể tìm một đường lui cho bản thân, nhất định phải chết cùng tông môn? Vũ Yên cho ta cơ hội, ta không muốn bỏ qua. Bây giờ ta đã không phải đồng môn của các ngươi, hai bên chỉ là kẻ địch. Vì vậy ngươi không cần nói mấy lời ‘phản bội’ với ta. Ngươi hãm hại ta, làm ta mất đi chỗ dựa, ta không hận ngươi. Nhưng chỉ cần hôm nay ta không chết, tương lai ta sẽ trả thù.”

Doãn Thiên Chiếu ngạc nhiên: “Ngươi không giết ta?”

“Muốn giết ngươi thì việc gì phải nhiều lời như vậy.” Ninh Dạ tiếp tục nói: “Doãn Thiên Chiếu, gọi ngươi tới là vì ta tin tuy ngươi bán đừng đồng môn nhưng chỉ cần trong lòng thấy hổ thẹn thì không đến nỗi không có chút lương tri nào. Nếu ngươi còn một chút lương tri, biết hối cải sau khi lầm lỗi, vậy vẫn còn cơ hội.”

“Cơ hội? Chẳng lẽ bây giờ các ngươi còn có thể cho ta cơ hội?” Doãn Thiên Chiếu cười ha hả: “Chẳng lẽ bây giờ các ngươi còn muốn ta trở về Thiên Cơ môn?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Chỉ cho ngươi một cơ hội chuộc tội thôi. Doãn Thiên Chiếu, có hai lựa chọn đặt trước mặt ngươi. Lựa chọn thú nhất, ngươi vẫn kiên quyết phản bội, chúng ta sẽ không giết ngươi nhưng sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để đối phó với ngươi. Lựa chọn thứ hai là tuy lạc đường nhưng ngươi biết quay đầu lại, làm một chuyện cho chúng ta. Có lẽ ngươi sẽ chết, nhưng ít ra... ngươi có thể chuộc lại tội lỗi của mình trong quá khứ.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 257: Xem ra ta không còn lựa chọn nào khác!



“Cứu đại sư huynh?” Doãn Thiên Chiếu đã hiểu.

Ninh Dạ gật đầu: “Bây giờ, ngươi có thể lựa chọn.”

Thời gian từ từ trôi qua.

Doãn Thiên Chiếu im lặng.

Bây giờ hắn đã biết mình phải đối mặt với điều gì.

Vì vậy hắn mỉm cười đau đớn: “Thật ra bất luận lựa chọn ra sao, chắc chắn ta cũng phải chết, đúng không?”

Ninh Dạ khẽ gật đầu.

Đúng, cho dù lựa chọn thế nào, kết cục của Doãn Thiên Chiếu cũng là chết!

Nếu hắn chọn con đường thứ nhất, Ninh Dạ và Cừu Bất Quân cũng chẳng để hắn sống.

Nếu hắn lựa chọn con đường thứ hai, Hắc Bạch thần cung sẽ không để hắn sống.

Từ ngày hắn bị Ninh Dạ tính toán, cái chết đã là kết cục cuối cùng và duy nhất của hắn.

Khác biệt chỉ là, hắn chọn chết theo cách nào.

Chuộc lại tội lỗi trước kia, ít ra làm một việc đúng đắn, hay là... kiên trì tới cùng?

Thật ra đáp án đã rõ ràng.

Quả nhiên gương mặt Doãn Thiên Chiếu xuất hiện nụ cười tàn nhẫn: “Ta vì Hắc Bạch thần cung mà bán đứng Thiên Cơ môn, nhưng chỉ vì Thường Vũ Yên, bọn chúng đã tùy tiện vứt bỏ ta. Tuy chuyện này là do các ngươi bày kế, thế nhưng Hắc Bạch thần cung qua cầu rút ván... không lẽ ta lại để bọn chúng được như ý?”

Vậy ra, cuối cùng ngươi vẫn chẳng lựa chọn vì đạo đức hay vì trong lòng thấy áy náy à?

Ninh Dạ thở dài.

Nhưng hắn cũng biết, chính vì thế nên giờ phút này lời nói của Doãn Thiên Chiếu là chân thật nhất, cho dù không có Tiệt Thiên thuật, y cũng biết Doãn Thiên Chiếu đang nói thật lòng.

Sau đó Doãn Thiên Chiếu tiếp tuc nói: “Nếu ta đáp ứng lựa chọn thứ hai, ta phải làm thế nào mới có thể khiến các ngươi tin tưởng ta không ứng phó qua loa?”

Ninh Dạ trả lời: “Ngươi uống Hóa Thần tán, hiệu quả của Khôi Nguyên tán đã được giải trừ, không những như vậy còn khiến tâm thần của ngươi thất thủ. Ta dùng kết hợp tam đại thần thuật là Khi Thiên thuật, Tiệt Thiên thuật, và Lượng Thiên thuật, tiến vào tâm thần ngươi, sửa đổi ký ức của ngươi, thay đổi tư tưởng ngươi...”

Doãn Thiên Chiếu kinh ngạc: “Ngươi nắm giữ Khi Thiên thuật và Lượng Thiên thuật? Ngươi đã có thể sử dụng kết hợp?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Không thể, bây giờ tu vi của ta còn quá kém, cho nên phải nhờ dược vật, nhưng quan trọng nhất là, ngươi nhất định phải hoàn toàn tự nguyện.”

Hóa ra là vậy à? Chẳng trách Ninh Dạ còn phải bàn luận với hắn.

Chỉ khi hắn tự nguyện phối hợp, y mới có thể thi thuật.

Ngược lại, nếu Ninh Dạ thi thuật thất bại tức là Doãn Thiên Chiếu không muốn phối hợp, vậy thì Ninh Dạ sẽ hành động theo cách khác, trực tiếp thanh tẩy trí nhớ của hắn, đuổi hắn về Hắc Bạch thần cung, hoặc là... dứt khoát g**t ch*t hắn.

Trên thực tế, vận dụng kết hợp tam đại thần thuật mới là ý tưởng của Ninh Dạ.

Nếu Ninh Dạ nắm giữ Tiệt Thiên thuật và Tẩy Tâm trì hoàn chỉnh, chỉ cần hai thứ này thôi là có thể sửa chữa ký ức của Doãn Thiên Chiếu. Nhưng do không hoàn chỉnh nên Ninh Dạ nảy sinh suy nghĩ kết hợp thêm hai loại thần thuật, Khi Thiên thuật, Lượng Thiên thuật.

Tiệt Thiên thuật là cưỡng ép sửa chữa thần trí của một người. Khi Thiên thuật là thuật huyễn hóa, thông qua cấy ghép một đoạn ký ức để sửa đổi, có thể đi đường vòng để xây dựng hiệu quả tương tự.

Cấn Tự Bí trong Lượng Thiên thuật chính là thuật phá vỡ khốn cảnh, khốn cảnh của tâm thần cũng là khốn cảnh, kết hợp với Hóa Thần tán có thể khiến Ninh Dạ thoải mái thi pháp, có thể làm thẳng một mạch.

Lại thêm Doãn Thiên Chiếu chủ động phối hợp, như vậy có thể đạt được hiệu quả tương tự như Tiệt Thiên thuật bản hoàn chỉnh.

Dù vậy thật ra tỷ lệ thành công cũng chỉ có năm ăn năm thua, nhưng Ninh Dạ sẽ không nói với Doãn Thiên Chiếu điều này - bất luận hắn không phối hợp hay sử dụng tam đại thần thuật có vấn đề, chỉ cần thất bại, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu phải chết.

Sau khi hiểu chuyện này, Doãn Thiên Chiếu thở dài một tiếng: “Xem ra ta không còn lựa chọn nào khác!”

Cừu Bất Quân lạnh nhạt nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Ngươi bán đứng Thiên Cơ môn, khó tránh khỏi tội chết, bây giờ là cơ hội duy nhất để ngươi chuộc lại tội lỗi ngày hôm đó.”

Ninh Dạ ngăn ông lại, để ông đừng mắng chửi sướng miệng, vạn nhất làm cho tâm trạng trong lòng Doãn Thiên Chiếu nổi ý phản kháng, ngược lại thành ra không tốt.

Cũng may tâm trạng Doãn Thiên Chiếu như tro tàn, không tính toán gì nữa, chỉ nói: “Ngươi ra tay đi.”

Nhìn hắn một chút, Ninh Dạ đột nhiên mỉm cười.

Phốc!

Hắn ra tay, nhưng không phải dùng tam thần thuật mà trực tiếp đâm hai liễu diệp đao vào lòng bàn tay của Doãn Thiên Chiếu ghim chặt hắn lên bàn đá.

“Ngươi?” Doãn Thiên Chiếu trừng mắt nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Trong lòng ngươi còn ôm suy nghĩ cầu may, nếu ta sử dụng thần thuật ngươi sẽ nhân cơ hội phản kháng, bắt lấy ta bỏ trốn. Ta nói có đúng không?”

Doãn Thiên Chiếu bị y vạch trần suy nghĩ, tâm thần chấn động.

Cừu Bất Quân lại xuất chưởng đánh lên lưng hắn: “Súc sinh!”

“Cứu đại sư huynh?” Doãn Thiên Chiếu đã hiểu.

Ninh Dạ gật đầu: “Bây giờ, ngươi có thể lựa chọn.”

Thời gian từ từ trôi qua.

Doãn Thiên Chiếu im lặng.

Bây giờ hắn đã biết mình phải đối mặt với điều gì.

Vì vậy hắn mỉm cười đau đớn: “Thật ra bất luận lựa chọn ra sao, chắc chắn ta cũng phải chết, đúng không?”

Ninh Dạ khẽ gật đầu.

Đúng, cho dù lựa chọn thế nào, kết cục của Doãn Thiên Chiếu cũng là chết!

Nếu hắn chọn con đường thứ nhất, Ninh Dạ và Cừu Bất Quân cũng chẳng để hắn sống.

Nếu hắn lựa chọn con đường thứ hai, Hắc Bạch thần cung sẽ không để hắn sống.

Từ ngày hắn bị Ninh Dạ tính toán, cái chết đã là kết cục cuối cùng và duy nhất của hắn.

Khác biệt chỉ là, hắn chọn chết theo cách nào.

Chuộc lại tội lỗi trước kia, ít ra làm một việc đúng đắn, hay là... kiên trì tới cùng?

Thật ra đáp án đã rõ ràng.

Quả nhiên gương mặt Doãn Thiên Chiếu xuất hiện nụ cười tàn nhẫn: “Ta vì Hắc Bạch thần cung mà bán đứng Thiên Cơ môn, nhưng chỉ vì Thường Vũ Yên, bọn chúng đã tùy tiện vứt bỏ ta. Tuy chuyện này là do các ngươi bày kế, thế nhưng Hắc Bạch thần cung qua cầu rút ván... không lẽ ta lại để bọn chúng được như ý?”

Vậy ra, cuối cùng ngươi vẫn chẳng lựa chọn vì đạo đức hay vì trong lòng thấy áy náy à?

Ninh Dạ thở dài.

Nhưng hắn cũng biết, chính vì thế nên giờ phút này lời nói của Doãn Thiên Chiếu là chân thật nhất, cho dù không có Tiệt Thiên thuật, y cũng biết Doãn Thiên Chiếu đang nói thật lòng.

Sau đó Doãn Thiên Chiếu tiếp tuc nói: “Nếu ta đáp ứng lựa chọn thứ hai, ta phải làm thế nào mới có thể khiến các ngươi tin tưởng ta không ứng phó qua loa?”

Ninh Dạ trả lời: “Ngươi uống Hóa Thần tán, hiệu quả của Khôi Nguyên tán đã được giải trừ, không những như vậy còn khiến tâm thần của ngươi thất thủ. Ta dùng kết hợp tam đại thần thuật là Khi Thiên thuật, Tiệt Thiên thuật, và Lượng Thiên thuật, tiến vào tâm thần ngươi, sửa đổi ký ức của ngươi, thay đổi tư tưởng ngươi...”

Doãn Thiên Chiếu kinh ngạc: “Ngươi nắm giữ Khi Thiên thuật và Lượng Thiên thuật? Ngươi đã có thể sử dụng kết hợp?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Không thể, bây giờ tu vi của ta còn quá kém, cho nên phải nhờ dược vật, nhưng quan trọng nhất là, ngươi nhất định phải hoàn toàn tự nguyện.”

Hóa ra là vậy à? Chẳng trách Ninh Dạ còn phải bàn luận với hắn.

Chỉ khi hắn tự nguyện phối hợp, y mới có thể thi thuật.

Ngược lại, nếu Ninh Dạ thi thuật thất bại tức là Doãn Thiên Chiếu không muốn phối hợp, vậy thì Ninh Dạ sẽ hành động theo cách khác, trực tiếp thanh tẩy trí nhớ của hắn, đuổi hắn về Hắc Bạch thần cung, hoặc là... dứt khoát g**t ch*t hắn.

Trên thực tế, vận dụng kết hợp tam đại thần thuật mới là ý tưởng của Ninh Dạ.

Nếu Ninh Dạ nắm giữ Tiệt Thiên thuật và Tẩy Tâm trì hoàn chỉnh, chỉ cần hai thứ này thôi là có thể sửa chữa ký ức của Doãn Thiên Chiếu. Nhưng do không hoàn chỉnh nên Ninh Dạ nảy sinh suy nghĩ kết hợp thêm hai loại thần thuật, Khi Thiên thuật, Lượng Thiên thuật.

Tiệt Thiên thuật là cưỡng ép sửa chữa thần trí của một người. Khi Thiên thuật là thuật huyễn hóa, thông qua cấy ghép một đoạn ký ức để sửa đổi, có thể đi đường vòng để xây dựng hiệu quả tương tự.

Cấn Tự Bí trong Lượng Thiên thuật chính là thuật phá vỡ khốn cảnh, khốn cảnh của tâm thần cũng là khốn cảnh, kết hợp với Hóa Thần tán có thể khiến Ninh Dạ thoải mái thi pháp, có thể làm thẳng một mạch.

Lại thêm Doãn Thiên Chiếu chủ động phối hợp, như vậy có thể đạt được hiệu quả tương tự như Tiệt Thiên thuật bản hoàn chỉnh.

Dù vậy thật ra tỷ lệ thành công cũng chỉ có năm ăn năm thua, nhưng Ninh Dạ sẽ không nói với Doãn Thiên Chiếu điều này - bất luận hắn không phối hợp hay sử dụng tam đại thần thuật có vấn đề, chỉ cần thất bại, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu phải chết.

Sau khi hiểu chuyện này, Doãn Thiên Chiếu thở dài một tiếng: “Xem ra ta không còn lựa chọn nào khác!”

Cừu Bất Quân lạnh nhạt nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Ngươi bán đứng Thiên Cơ môn, khó tránh khỏi tội chết, bây giờ là cơ hội duy nhất để ngươi chuộc lại tội lỗi ngày hôm đó.”

Ninh Dạ ngăn ông lại, để ông đừng mắng chửi sướng miệng, vạn nhất làm cho tâm trạng trong lòng Doãn Thiên Chiếu nổi ý phản kháng, ngược lại thành ra không tốt.

“Ngươi?” Doãn Thiên Chiếu trừng mắt nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Trong lòng ngươi còn ôm suy nghĩ cầu may, nếu ta sử dụng thần thuật ngươi sẽ nhân cơ hội phản kháng, bắt lấy ta bỏ trốn. Ta nói có đúng không?”

Doãn Thiên Chiếu bị y vạch trần suy nghĩ, tâm thần chấn động.

Cừu Bất Quân lại xuất chưởng đánh lên lưng hắn: “Súc sinh!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 258: Nói xong cũng ôm lấy Ninh Dạ.



Doãn Thiên Chiếu còn định phản kháng, hai bên lại có hai bàn tay ấn xuống, ba người cùng xuất thủ đè Doãn Thiên Chiếu tới mức không thể nhúc nhích.

Ninh Dạ đã giơ ngón tay ấn lên mi tâm của Doãn Thiên Chiếu: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, buông lỏng tâm thần hợp tác với ta, bằng không ta sẽ cho ngươi chịu nỗi đau lớn nhất cuộc đời này. Nếu ngươi còn một chút lương tri cuối cùng thì đừng ôm lòng cầu may, thản nhiên đối mặt với mọi thứ đi!”

Tâm thần Doãn Thiên Chiếu chấn động, tiếng gầm của Ninh Dạ như cảnh tỉnh, khoảnh khắc đó hắn như lại thấy bọn Tân Nhiễm Tử, Triệu Long Quang.

“Sư phụ... Sư huynh...”

Tâm thần hoàn toàn thất thủ, ý chí của Ninh Dạ đã xâm nhập vào, từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên bay lượn trong tâm hải Doãn Thiên Chiếu, đó là cảnh tượng hắn sau khi bị Thường Vũ Yên vứt bỏ, bị Hắc Bạch thần cung ức h**p dằn vặt.

Thay vì khơi gọi lương tri, chẳng bằng kích động thù hận!

Ninh Dạ đưa vào đầu hắn đủ loại thù hận vì Hắc Bạch thần cung vứt bỏ hắn, vì thế không tiếc thêu dệt các loại thủ đoạn còn ác độc hơn.

“Không!” Doãn Thiên Chiếu kêu thảm, hắn không thể chấp nhận nổi những thứ mình chứng kiến

“Không được kháng cự lại!” Ninh Dạ quát lớn, đồng thời cấy từng cảnh tượng thảm khốc của Thiên Cơ môn vào trong đầu hắn.

Đây vốn là ký ức thực tế của hắn, thời khắc này hình ảnh đó xuất hiện, chút lương tri còn sót lại của Doãn Thiên Chiếu cũng được gợi lên, hắn run rẩy lẩm bẩm thành tiếng, sau đó đau khổ gào khóc.

Nhưng Ninh Dạ lại rơi vào phiền phức.

Nếu Doãn Thiên Chiếu toàn lực kháng cự lại, thẳng thắn thất bại thì cũng thôi.

Vấn đề là tâm trạng Doãn Thiên Chiếu rất khó lường, lúc thì hối hận, lúc thì hận thù, lúc khác lại giãy dụa vì sinh tồn, tâm trạng ko ngừng thay đổi, không ngừng dằn vặt, khiến cho tâm thần của Ninh Dạ đang xâm lấn vào cũng như bị thứ gì đó cản trở, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trì Vãn Ngưng cũng ý thức được tình hình không ổn, thấy sắc mặt hai người không ngưng thay đổi, cả kinh nói: “Hắn vẫn đang chống cự.”

“Chỉ là bản năng thôi, mọi người đều có mong muốn cầu sinh.” Công Tôn Điệp lại hiểu rất rõ, đổi lại là cô, cô cũng không dễ dàng từ bỏ.

Thời khắc này tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu mâu thuẫn phức tạp tới cực hạn, chính hắn cũng không thể nói rõ rốt cuộc đang chống cự hay đang phối hợp.

“Không thể để như vậy được.” Trì Vãn Ngưng để ý thấy sắc mặt của Ninh Dạ đã có vẻ không đúng.

Vận dụng tam đại thần thuật cực kỳ tiêu tốn tâm thần. Ninh Dạ chưa tới cảnh giới Hoa Luân, vốn chưa từng tu luyện nguyên thần, không chịu nổi dằn vặt.

Thấy sắc mặt y càng lúc càng khó nhìn, Trì Vãn Ngưng lo lắng cho người kêu, kêu lên: “Ninh Dạ, mau lui ra ngoài. Chuyện này không thành công rồi!”

Thế nhưng Ninh Dạ lại không nghe thấy.

Giờ phút này tâm thần của y đã hoàn toàn chìm vào dây dưa với Doãn Thiên Chiếu, như một tấm lưới lớn ràng buộc, có muốn thoát thân cũng không dược, thậm chí y vốn không nghe thấy tiếng hô của Trì Vãn Ngưng.

Đối với y, trừ phi tẩy não Doãn Thiên Chiếu tới mức toàn diện, nếu không cả y và Doãn Thiên Chiếu đều trong đường chết.

“Nó không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.” Cừu Bất Quân cũng phát hoảng.

Tiếp tục như vậy kết quả cuối cùng sẽ là cả hai cùng hóa thành ngu ngốc.

Trì Vãn Ngưng cắn răng, đột nhiên ôm chặt lấy Ninh Dạ, áp sát cơ thể vào người Ninh Dạ, hạ giọng nói: “Ninh Dạ, tin ta...”

Đã truyền toàn bộ tâm thần vào đáy lòng Ninh Dạ.

Cô muốn kết hợp với Ninh Dạ, cùng đối mặt với vấn đề này.

Công Tôn Điệp biến sắc: “Nữ nhân này điên rồi chắc? Cô ta tưởng mình đạt tới cảnh giới Hoa Luân là ghê gớm lắm à? Nguyên thần Hoa Luân cũng rất yếu, cô ta giúp được gì đây? Cô ta làm vậy nếu thất bại là cả ba người biến thành ngu ngốc.”

Nhưng đây chính là lựa chọn của Trì Vãn Ngưng, chỉ cần cứu được Ninh Dạ, cô không tiếc gì cả.

Nếu phải chết thì cùng chết, nếu hóa thành ngu ngốc thì cùng hóa thành ngu ngốc.

Trì Vãn Ngưng gia nhập rốt cuộc cũng khiến tình hình ổn định một chút, nhưng vấn đề bên phía Doãn Thiên Chiếu vẫn chưa được giải quyết.

Có lẽ đang tới thời khắc sống còn, ý chí cầu sinh vượt qua tất cả, Doãn Thiên Chiếu chống cự càng lúc càng mãnh liệt.

“Tên khốn kiếp này!” Cừu Bất Quân tức giận mắng.

Ông nhất định phải khống chế thân thể Doãn Thiên Chiếu, có muốn gia nhập cũng khó. Mắt thấy sắc mặt Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ lại trở nên khó coi, trận tranh đấu xâm nhập tâm thần này lại sắp thất bại, Cừu Bất Quân cũng thấy tuyệt vọng.

Tính cả ngàn vạn vẫn không ngờ nổi chuyện này, không ổn ồi.

Ngay lúc này, Công Tôn Điệp cắn răng: “Mẹ nhà ngươi, bổn cô nương không tin hôm nay không trị được ngươi.”

Nói xong cũng ôm lấy Ninh Dạ.

“Công Tôn Điệp?” Cừu Bất Quân ngạc nhiên.

Công Tôn Điệp nhe răng mỉm cười: “Bổn cô nương cũng điên xừ nó rồi!”

Lại kết hợp với Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ, dứt khoát gia nhập trận đại chiến tâm thần này.

Doãn Thiên Chiếu còn định phản kháng, hai bên lại có hai bàn tay ấn xuống, ba người cùng xuất thủ đè Doãn Thiên Chiếu tới mức không thể nhúc nhích.

Ninh Dạ đã giơ ngón tay ấn lên mi tâm của Doãn Thiên Chiếu: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, buông lỏng tâm thần hợp tác với ta, bằng không ta sẽ cho ngươi chịu nỗi đau lớn nhất cuộc đời này. Nếu ngươi còn một chút lương tri cuối cùng thì đừng ôm lòng cầu may, thản nhiên đối mặt với mọi thứ đi!”

Tâm thần Doãn Thiên Chiếu chấn động, tiếng gầm của Ninh Dạ như cảnh tỉnh, khoảnh khắc đó hắn như lại thấy bọn Tân Nhiễm Tử, Triệu Long Quang.

“Sư phụ... Sư huynh...”

Tâm thần hoàn toàn thất thủ, ý chí của Ninh Dạ đã xâm nhập vào, từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên bay lượn trong tâm hải Doãn Thiên Chiếu, đó là cảnh tượng hắn sau khi bị Thường Vũ Yên vứt bỏ, bị Hắc Bạch thần cung ức h**p dằn vặt.

Thay vì khơi gọi lương tri, chẳng bằng kích động thù hận!

Ninh Dạ đưa vào đầu hắn đủ loại thù hận vì Hắc Bạch thần cung vứt bỏ hắn, vì thế không tiếc thêu dệt các loại thủ đoạn còn ác độc hơn.

“Không!” Doãn Thiên Chiếu kêu thảm, hắn không thể chấp nhận nổi những thứ mình chứng kiến

“Không được kháng cự lại!” Ninh Dạ quát lớn, đồng thời cấy từng cảnh tượng thảm khốc của Thiên Cơ môn vào trong đầu hắn.

Đây vốn là ký ức thực tế của hắn, thời khắc này hình ảnh đó xuất hiện, chút lương tri còn sót lại của Doãn Thiên Chiếu cũng được gợi lên, hắn run rẩy lẩm bẩm thành tiếng, sau đó đau khổ gào khóc.

Nhưng Ninh Dạ lại rơi vào phiền phức.

Nếu Doãn Thiên Chiếu toàn lực kháng cự lại, thẳng thắn thất bại thì cũng thôi.

Vấn đề là tâm trạng Doãn Thiên Chiếu rất khó lường, lúc thì hối hận, lúc thì hận thù, lúc khác lại giãy dụa vì sinh tồn, tâm trạng ko ngừng thay đổi, không ngừng dằn vặt, khiến cho tâm thần của Ninh Dạ đang xâm lấn vào cũng như bị thứ gì đó cản trở, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trì Vãn Ngưng cũng ý thức được tình hình không ổn, thấy sắc mặt hai người không ngưng thay đổi, cả kinh nói: “Hắn vẫn đang chống cự.”

“Chỉ là bản năng thôi, mọi người đều có mong muốn cầu sinh.” Công Tôn Điệp lại hiểu rất rõ, đổi lại là cô, cô cũng không dễ dàng từ bỏ.

Thời khắc này tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu mâu thuẫn phức tạp tới cực hạn, chính hắn cũng không thể nói rõ rốt cuộc đang chống cự hay đang phối hợp.

“Không thể để như vậy được.” Trì Vãn Ngưng để ý thấy sắc mặt của Ninh Dạ đã có vẻ không đúng.

Vận dụng tam đại thần thuật cực kỳ tiêu tốn tâm thần. Ninh Dạ chưa tới cảnh giới Hoa Luân, vốn chưa từng tu luyện nguyên thần, không chịu nổi dằn vặt.

Thấy sắc mặt y càng lúc càng khó nhìn, Trì Vãn Ngưng lo lắng cho người kêu, kêu lên: “Ninh Dạ, mau lui ra ngoài. Chuyện này không thành công rồi!”

Thế nhưng Ninh Dạ lại không nghe thấy.

Giờ phút này tâm thần của y đã hoàn toàn chìm vào dây dưa với Doãn Thiên Chiếu, như một tấm lưới lớn ràng buộc, có muốn thoát thân cũng không dược, thậm chí y vốn không nghe thấy tiếng hô của Trì Vãn Ngưng.

Đối với y, trừ phi tẩy não Doãn Thiên Chiếu tới mức toàn diện, nếu không cả y và Doãn Thiên Chiếu đều trong đường chết.

“Nó không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.” Cừu Bất Quân cũng phát hoảng.

Tiếp tục như vậy kết quả cuối cùng sẽ là cả hai cùng hóa thành ngu ngốc.

Trì Vãn Ngưng cắn răng, đột nhiên ôm chặt lấy Ninh Dạ, áp sát cơ thể vào người Ninh Dạ, hạ giọng nói: “Ninh Dạ, tin ta...”

Đã truyền toàn bộ tâm thần vào đáy lòng Ninh Dạ.

Cô muốn kết hợp với Ninh Dạ, cùng đối mặt với vấn đề này.

Công Tôn Điệp biến sắc: “Nữ nhân này điên rồi chắc? Cô ta tưởng mình đạt tới cảnh giới Hoa Luân là ghê gớm lắm à? Nguyên thần Hoa Luân cũng rất yếu, cô ta giúp được gì đây? Cô ta làm vậy nếu thất bại là cả ba người biến thành ngu ngốc.”

Nhưng đây chính là lựa chọn của Trì Vãn Ngưng, chỉ cần cứu được Ninh Dạ, cô không tiếc gì cả.

Nếu phải chết thì cùng chết, nếu hóa thành ngu ngốc thì cùng hóa thành ngu ngốc.

Trì Vãn Ngưng gia nhập rốt cuộc cũng khiến tình hình ổn định một chút, nhưng vấn đề bên phía Doãn Thiên Chiếu vẫn chưa được giải quyết.

Có lẽ đang tới thời khắc sống còn, ý chí cầu sinh vượt qua tất cả, Doãn Thiên Chiếu chống cự càng lúc càng mãnh liệt.

Nói xong cũng ôm lấy Ninh Dạ.

“Công Tôn Điệp?” Cừu Bất Quân ngạc nhiên.

Công Tôn Điệp nhe răng mỉm cười: “Bổn cô nương cũng điên xừ nó rồi!”

Lại kết hợp với Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ, dứt khoát gia nhập trận đại chiến tâm thần này.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 259: Nữ lại là Thường Vũ Yên.



Trong tâm hải của Doãn Thiên Chiếu, có ba ý thức đang cùng đối kháng.

Dẫu là một chọi hai, thực ra Doãn Thiên Chiếu vẫn chiếm thượng phong.

Tranh đấu nguyên thần vốn rất nguy hiểm, mà bản thể đương nhiên nắm giữ địa lợn, ngược lại ba người Ninh Dạ ký gửi tâm thần vào thức hải của Doãn Thiên Chiếu, vốn nằm trong thế bất lợi.

Tâm thần của Công Tôn Điệp vừa gia nhập, chỉ cảm thấy như đi vào một không gian hắc ám, đâu đâu cũng có tiếng gào thét của Doãn Thiên Chiếu, mây mù biến hóa, hình thành vô số gương mặt ác quỷ dữ tợn, liên miên không dứt.

Còn bên trong thức hải lại là một hào quang đẹp đẽ, bên trong sinh ra ảo ảnh, chính là ảo giác giả dối mà Ninh Dạ dùng Khi Thiên thuật thêu dệt cho Doãn Thiên Chiếu nhưng bị y chống cự, không thể mở rộng, chỉ khổ sở chống đỡ.

Công Tôn Điệp muốn đi qua nhưng lại không biết nên hành động như thế nào. Đang lúc cô mê man, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt thay đổi, không ngờ lại xuất hiện trong ảo giác. Cảnh tượng thay đổi, mình đứng sừng sững trên trời cao, bên dưới là đỉnh Thiên Nguyên phong của Hắc Bạch thần cung, Nhạc Tâm Thiện đang lớn tiếc hét: “Doãn Thiên Chiếu, ngươi có biết tội của mình không?”

Doãn Thiên Chiếu bị trói trên cột sắt, bị cột sắt nóng đốt lên người, gào thét điên cuồng: “Không! Không!”

Chẳng trách Doãn Thiên Chiếu lại kháng cự lại, hắn vô thức không muốn tiếp nhận cơn ác mộng này.

Công Tôn Điệp lại như đôi mắt trên bầu trời quan sát cảnh tượng này, hai bên là ý chí của Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.

“Sao cô cũng chui vào? Nơi này rất nguy hiểm, nếu không thể cấy ghép ảo ảnh, chúng ta cũng không thể ra ngoài.” Trì Vãn Ngưng quát.

Công Tôn Điệp trả lời: “Vào thì cũng vào rồi, giờ nói mấy câu này thì có tác dụng gì. Này, ngươi lắm mưu ma chước quỷ, gặp tình huống này sao còn không nghĩ cách?” Nửa câu sau là nói với Ninh Dạ.

Ninh Dạ trầm mặt xuống: “Tình hình không ổn, Doãn Thiên Chiếu vẫn chống cự theo bản năng. Đã không thể thực hiện hế hoạch này, nhất định phải đổi sang cách khác.”

“Đổi thế nào?”

“Không thể thay đổi hoàn toàn trí nhớ của hắn, tốt nhất là khéo léo dẫn dắt.” Nói xong Ninh Dạ đã vung thay giải trừ ảo ảnh.

Ảo ảnh biến mất, theo lý mà nói ý thức của Doãn Thiên Chiếu sẽ xâm lấn toàn diện, nhưng tình hình đó lại không hề phát sinh.

Ý thức của ba người chìm xuống, phát hiện mình đã đứng trong một khu rừng.

“Đây là đâu?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.

Ninh Dạ nhìn về phương xa, chỉ ngọn núi bằng phẳng ở đằng đó: “Kia là đỉnh núi phẳng của Thiên Cơ sơn, nơi này là dưới chân núi, ta biết chúng ta đang ở đâu rồi.”

Sau khi hắn lên tiếng, chỉ thấy một nam một nữ xuất hiện cách đó không xa.

Nam chính là Doãn Thiên Chiếu, nữ lại là Thường Vũ Yên.

Thường Vũ Yên tựa vào lòng Doãn Thiên Chiếu: “Thiên Chiếu, ngày mai muội phải theo phụ thân về Hắc Bạch thần cung. Sau ngày hôm nay chúng ta không thể gặp nhau nữa...”

Nói đoạn ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt đẫm lệ.

Ba người hiểu ra, đây là thời khắc mấu chốt Doãn Thiên Chiếu phản bội vì Thường Vũ Yên.

Doãn Thiên Chiếu đau đớn ôm lấy Thường Vũ Yên: “Vỹu Yên, muội không thể ở lại à? Ở lại đi, huynh thuyết phục sư phụ, cho muội gia nhập Thiên Cơ môn.”

Sắc mặt Thường Vũ Yên càng đau khổ: “Chàng còn chưa hiểu ư? Muội không thể gia nhập Thiên Cơ môn. Cha muội là đệ tử của chưởng điện sứ Bạch điện Tây Phong Tử, là cháu ruột của người. Tân Nhiễm Tử không thể nhận muội làm đệ tử. Hơn nữa Thiên Cơ môn làm sao sánh được với Hắc Bạch thần cung. Chẳng thà huynh theo muội tới Hắc Bạch thần cung, chúng ta cùng tiêu dao.”

“Huynh không thể phản bội sư môn được!”

“Không thể ư?” Giọng nói của Thường Vũ Yên the thé: “Rốt cuộc sư phụ của huynh đối xử với huynh có gì tốt? Trong mắt lão ta chỉ có Bạch Vũ, Tân Tiểu Diệp, Triệu Long Quang, Thanh Lâm, đã bao giờ có huynh? Có gì tốt lão ta cũng cho bọn họ trước, đã có lúc nào tới phiên huynh chưa? Thậm chí ngay cả chuyện lớn như Thiên Cơ điện, bọn chúng cũng lừa huynh! Nếu không phải huynh vô tình nghe đại sư huynh nhắc tới việc này với sư phụ, đến bây giờ huynh còn chưa hay biết gì.”

Doãn Thiên Chiếu cụt hứng ngồi xuống: “Thiên Cơ điện rất quan trọng, bọn họ không nói cũng không có gì lạ.”

“Huynh chỉ biết nói cho bọn họ nhưng huynh đã từng nghĩ tới muội chưa?” Thường Vũ Yên cao giọng hét lên: “Muội nói thật cho huynh biết, muội đã nói chuyện Thiên Cơ điện cho cha.”

“Muội nói cái gì?” Doãn Thiên Chiếu kinh hãi: “Muội đã hứa sẽ không nói cơ mà!”

Trong tâm hải của Doãn Thiên Chiếu, có ba ý thức đang cùng đối kháng.

Dẫu là một chọi hai, thực ra Doãn Thiên Chiếu vẫn chiếm thượng phong.

Tranh đấu nguyên thần vốn rất nguy hiểm, mà bản thể đương nhiên nắm giữ địa lợn, ngược lại ba người Ninh Dạ ký gửi tâm thần vào thức hải của Doãn Thiên Chiếu, vốn nằm trong thế bất lợi.

Tâm thần của Công Tôn Điệp vừa gia nhập, chỉ cảm thấy như đi vào một không gian hắc ám, đâu đâu cũng có tiếng gào thét của Doãn Thiên Chiếu, mây mù biến hóa, hình thành vô số gương mặt ác quỷ dữ tợn, liên miên không dứt.

Còn bên trong thức hải lại là một hào quang đẹp đẽ, bên trong sinh ra ảo ảnh, chính là ảo giác giả dối mà Ninh Dạ dùng Khi Thiên thuật thêu dệt cho Doãn Thiên Chiếu nhưng bị y chống cự, không thể mở rộng, chỉ khổ sở chống đỡ.

Công Tôn Điệp muốn đi qua nhưng lại không biết nên hành động như thế nào. Đang lúc cô mê man, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt thay đổi, không ngờ lại xuất hiện trong ảo giác. Cảnh tượng thay đổi, mình đứng sừng sững trên trời cao, bên dưới là đỉnh Thiên Nguyên phong của Hắc Bạch thần cung, Nhạc Tâm Thiện đang lớn tiếc hét: “Doãn Thiên Chiếu, ngươi có biết tội của mình không?”

Doãn Thiên Chiếu bị trói trên cột sắt, bị cột sắt nóng đốt lên người, gào thét điên cuồng: “Không! Không!”

Chẳng trách Doãn Thiên Chiếu lại kháng cự lại, hắn vô thức không muốn tiếp nhận cơn ác mộng này.

Công Tôn Điệp lại như đôi mắt trên bầu trời quan sát cảnh tượng này, hai bên là ý chí của Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.

“Sao cô cũng chui vào? Nơi này rất nguy hiểm, nếu không thể cấy ghép ảo ảnh, chúng ta cũng không thể ra ngoài.” Trì Vãn Ngưng quát.

Công Tôn Điệp trả lời: “Vào thì cũng vào rồi, giờ nói mấy câu này thì có tác dụng gì. Này, ngươi lắm mưu ma chước quỷ, gặp tình huống này sao còn không nghĩ cách?” Nửa câu sau là nói với Ninh Dạ.

Ninh Dạ trầm mặt xuống: “Tình hình không ổn, Doãn Thiên Chiếu vẫn chống cự theo bản năng. Đã không thể thực hiện hế hoạch này, nhất định phải đổi sang cách khác.”

“Đổi thế nào?”

“Không thể thay đổi hoàn toàn trí nhớ của hắn, tốt nhất là khéo léo dẫn dắt.” Nói xong Ninh Dạ đã vung thay giải trừ ảo ảnh.

Ảo ảnh biến mất, theo lý mà nói ý thức của Doãn Thiên Chiếu sẽ xâm lấn toàn diện, nhưng tình hình đó lại không hề phát sinh.

Ý thức của ba người chìm xuống, phát hiện mình đã đứng trong một khu rừng.

“Đây là đâu?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.

Ninh Dạ nhìn về phương xa, chỉ ngọn núi bằng phẳng ở đằng đó: “Kia là đỉnh núi phẳng của Thiên Cơ sơn, nơi này là dưới chân núi, ta biết chúng ta đang ở đâu rồi.”

Sau khi hắn lên tiếng, chỉ thấy một nam một nữ xuất hiện cách đó không xa.

Nam chính là Doãn Thiên Chiếu, nữ lại là Thường Vũ Yên.

Thường Vũ Yên tựa vào lòng Doãn Thiên Chiếu: “Thiên Chiếu, ngày mai muội phải theo phụ thân về Hắc Bạch thần cung. Sau ngày hôm nay chúng ta không thể gặp nhau nữa...”

Nói đoạn ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt đẫm lệ.

“Không thể ư?” Giọng nói của Thường Vũ Yên the thé: “Rốt cuộc sư phụ của huynh đối xử với huynh có gì tốt? Trong mắt lão ta chỉ có Bạch Vũ, Tân Tiểu Diệp, Triệu Long Quang, Thanh Lâm, đã bao giờ có huynh? Có gì tốt lão ta cũng cho bọn họ trước, đã có lúc nào tới phiên huynh chưa? Thậm chí ngay cả chuyện lớn như Thiên Cơ điện, bọn chúng cũng lừa huynh! Nếu không phải huynh vô tình nghe đại sư huynh nhắc tới việc này với sư phụ, đến bây giờ huynh còn chưa hay biết gì.”

Doãn Thiên Chiếu cụt hứng ngồi xuống: “Thiên Cơ điện rất quan trọng, bọn họ không nói cũng không có gì lạ.”

“Huynh chỉ biết nói cho bọn họ nhưng huynh đã từng nghĩ tới muội chưa?” Thường Vũ Yên cao giọng hét lên: “Muội nói thật cho huynh biết, muội đã nói chuyện Thiên Cơ điện cho cha.”

“Muội nói cái gì?” Doãn Thiên Chiếu kinh hãi: “Muội đã hứa sẽ không nói cơ mà!”
 
Back
Top Bottom