Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 240: Ông đây liều mạng với ngươi!



Quyết định đột ngột của Nhạc Tâm Thiện, lập tức đẩy Ninh Dạ vào hố băng vạn trượng.

Thời khắc này thậm chí y không biết nên làm thế nào cho phải.

Gương mặt xấu xí không hề rung động, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên thấy Ôn Tâm Dư đang nhìn chằm chằm vào mình.

Không được!

Cô ta đang cảm nhận tâm trạng của mình!

Đây là một kế hoạch liên hoàn, đầu tiên dùng Cừu Bất Quân để k*ch th*ch bản thân mình rồi để Ôn Tâm Dư nhân cơ hội thăm dò. Cho dù y có tu luyện Tiệt Thiên thuật, trong tình huống bị k*ch th*ch đột ngột thì tâm trạng cũng khó tránh khỏi dao động, một khi Ôn Tâm Dư phát hiện, lập tức biết kết cục.

Cũng may Ninh Dạ đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, từ đầu y đã cố gắng kiềm chế tâm trạng, còn ý thức được có vấn đề trước khi Nhạc Tâm Thiện lên tiếng, vì vậy một khắc sau đã vội vàng thay đổi tâm trạng, để nội tâm mình rơi vào trạng thái vui mừng như điên. Tâm trạng này lan tỏa khiến Ôn Tâm Dư nắm được, khiến cô ta không khỏi nhíu mày.

Cũng may, cô ta chỉ quan tâm tới Ninh Dạ chứ không chú ý tới Trì Vãn Ngưng - thời khắc này e là trong lòng Trì Vãn Ngưng đã vô cùng hoảng sợ.

Cô biết thân phận của Ninh Dạ, đương nhiên cũng biết Cừu Bất Quân, giờ người yêu đang đối mặt với tình cảnh khó khăn như vậy, y nên làm gì đây?

Thật ra trong lòng cô hy vọng Ninh Dạ chọn cách g**t ch*t Cừu Bất Quân, nhưng cô biết Ninh Dạ không phải người như vậy.

Đồng thời, Ninh Dạ cũng đang suy nghĩ.

Mình nên làm thế nào đây?

Nên làm thế nào đây?

Không giết?

Vậy là bại lộ, hai người đều phải chết.

Nhưng nếu y phải tự tay g**t ch*t Cừu Bất Quân...

Trong lòng y đang run rẩy.

Nhưng hiển nhiên Nhạc Tâm Thiện không định cho y thời gian suy nghĩ quá lâu, đang định quát lớn ảnh hưởng tới tâm thần của y, lại nghe một tiếng rống lớn, Cừu Bất Quân đã xông tới, đột nhiên quỳ rạp xuống trước đại điện: “Đại điện chủ, xin đừng! Lão hủ tuyệt đối trung thành, chưa từng làm trái lệnh chủ nhân! Thù hận giữa lão hủ và Ninh Dạ phát sinh trước khi gia nhập Hắc Bạch thần cung, luật lệ của thần cung không phán xử quá khứ, đại điện chủ đừng vứt bỏ lão phu mà.”

Nói xong đã đi tới ôm lấy bắp đùi của Ôn Tâm Dư: “Chủ nhân, chủ nhân, người nói một câu đi, cứu lão nô với!”

Nói đoạn, nước mắt đã rưng rưng.

Tiếng hô của ông thu hút sự chú ý của mọi người, khiến họ tạm quên Ninh Dạ.

Chiếc khăn che khuất gương mặt của Ôn Tâm Dư, không thấy được vẻ mặt của cô ta, chỉ có đôi mắt sáng rực đầy dữ tợn: “Im miệng, lão già rác rưởi vô dụng này.”

Nói xong đã đá văng Cừu Bất Quân ra.

Cừu Bất Quân lăn lộn, đột nhiên đối mặt với Ninh Dạ, bốn mắt nhìn nhau.

Khoảnh khắc đó, Ninh Dạ chứng kiến ánh mắt của Cừu Bất Quân, cũng nhận ra tất cả ý nghĩa ẩn trong đôi mắt ông.

Giết ta đi!

Đây chính là tiếng lòng của Cừu Bất Quân.

Cánh tay Ninh Dạ run khẽ.

Ánh mắt y bừng bừng thù hận nhìn vào Cừu Bất Quân nhưng trong tâm hải lại hiện lên bóng dáng đám người Nhạc Tâm Thiện, Lạc Cầu Chân.

Y siết chặt hai nắm tay, run rẩy nhưng lại không thể đánh ra được, cho dù y biết mình dừng lại thêm một giây thôi cũng có thể bị nghi ngờ thêm; nhưng y vẫn không làm được.

Như cũng hiểu được đau xót trong lòng Ninh Dạ, sắc mặt Cừu Bất Quân chợt biến thành dữ tợn, quát lớn với Ninh Dạ: “Ông đây liều mạng với ngươi!”

Ông xông thẳng tới, đấm một quyền về phía Ninh Dạ!

Lực lượng cuồng bạo bộc phát, Cừu Bất Quân tấn công hoàn toàn không lưu thủ, như muốn đánh một đòn đoạt mạng Ninh Dạ, mà đám người đang đứng xem lại không có tới một người định xuất thủ.

Hoàn toàn là bản năng, Ninh Dạ bộc phát chiến ý, toàn thân tỏa ra đao khí bừng bừng.

Sát Thân đao được phát động tới mức tận cùng, cứ thế giao chiến với Cừu Bất Quân.

Nhưng dù sao Cừu Bất Quân cũng là cảnh giới Vạn Pháp, cho dù chiến lực thực tế rất bình thường nhưng cũng mạnh hơn tên Ninh Dạ mới Tàng Tượng hậu kỳ quá nhiều, thời khắc này ông gầm thét đánh ra từng luồng khí lưu đen kịt, không hề lưu tình, đánh trúng người Ninh Dạ. Trên người Ninh Dạ đã có suối máu phun ra, không ngờ lại bị trọng thương.

Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng: “Tên khốn kia, ngươi dám!”

Không thấy hắn có hành động gì, một luồng khí thế hùng vĩ đã quét ngang toàn trường, ép về phía Cừu Bất Quân, khiến Cừu Bất Quân không thể nhúc nhích.

Cứ như bị dây thừng vô hình trói chặt, lơ lửng giữa không trung, cho dù liều mạng giãy dụa nhưng... vẫn không cách nào thoát khỏi.

Ông hét lớn: “Không! Đại điện chủ, ngài không thể làm vậy với ta, ta trung thành tuyệt đối với Hắc Bạch thần cung mà, ta đã cứu mạng Hà đại thiếu gia!!!”

Tiếng hét lan ra ngoài điện.

Tây Phong Tử nhíu mày, hừ khẽ một tiếng, tiếng hét của Cừu Bất Quân không lan ra được nữa.

Quyết định đột ngột của Nhạc Tâm Thiện, lập tức đẩy Ninh Dạ vào hố băng vạn trượng.

Thời khắc này thậm chí y không biết nên làm thế nào cho phải.

Gương mặt xấu xí không hề rung động, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên thấy Ôn Tâm Dư đang nhìn chằm chằm vào mình.

Không được!

Cô ta đang cảm nhận tâm trạng của mình!

Đây là một kế hoạch liên hoàn, đầu tiên dùng Cừu Bất Quân để k*ch th*ch bản thân mình rồi để Ôn Tâm Dư nhân cơ hội thăm dò. Cho dù y có tu luyện Tiệt Thiên thuật, trong tình huống bị k*ch th*ch đột ngột thì tâm trạng cũng khó tránh khỏi dao động, một khi Ôn Tâm Dư phát hiện, lập tức biết kết cục.

Cũng may Ninh Dạ đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, từ đầu y đã cố gắng kiềm chế tâm trạng, còn ý thức được có vấn đề trước khi Nhạc Tâm Thiện lên tiếng, vì vậy một khắc sau đã vội vàng thay đổi tâm trạng, để nội tâm mình rơi vào trạng thái vui mừng như điên. Tâm trạng này lan tỏa khiến Ôn Tâm Dư nắm được, khiến cô ta không khỏi nhíu mày.

Cũng may, cô ta chỉ quan tâm tới Ninh Dạ chứ không chú ý tới Trì Vãn Ngưng - thời khắc này e là trong lòng Trì Vãn Ngưng đã vô cùng hoảng sợ.

Cô biết thân phận của Ninh Dạ, đương nhiên cũng biết Cừu Bất Quân, giờ người yêu đang đối mặt với tình cảnh khó khăn như vậy, y nên làm gì đây?

Thật ra trong lòng cô hy vọng Ninh Dạ chọn cách g**t ch*t Cừu Bất Quân, nhưng cô biết Ninh Dạ không phải người như vậy.

Đồng thời, Ninh Dạ cũng đang suy nghĩ.

Mình nên làm thế nào đây?

Nên làm thế nào đây?

Không giết?

Vậy là bại lộ, hai người đều phải chết.

Nhưng nếu y phải tự tay g**t ch*t Cừu Bất Quân...

Trong lòng y đang run rẩy.

Nhưng hiển nhiên Nhạc Tâm Thiện không định cho y thời gian suy nghĩ quá lâu, đang định quát lớn ảnh hưởng tới tâm thần của y, lại nghe một tiếng rống lớn, Cừu Bất Quân đã xông tới, đột nhiên quỳ rạp xuống trước đại điện: “Đại điện chủ, xin đừng! Lão hủ tuyệt đối trung thành, chưa từng làm trái lệnh chủ nhân! Thù hận giữa lão hủ và Ninh Dạ phát sinh trước khi gia nhập Hắc Bạch thần cung, luật lệ của thần cung không phán xử quá khứ, đại điện chủ đừng vứt bỏ lão phu mà.”

Nói xong đã đi tới ôm lấy bắp đùi của Ôn Tâm Dư: “Chủ nhân, chủ nhân, người nói một câu đi, cứu lão nô với!”

Nói đoạn, nước mắt đã rưng rưng.

Tiếng hô của ông thu hút sự chú ý của mọi người, khiến họ tạm quên Ninh Dạ.

Chiếc khăn che khuất gương mặt của Ôn Tâm Dư, không thấy được vẻ mặt của cô ta, chỉ có đôi mắt sáng rực đầy dữ tợn: “Im miệng, lão già rác rưởi vô dụng này.”

Nói xong đã đá văng Cừu Bất Quân ra.

Cừu Bất Quân lăn lộn, đột nhiên đối mặt với Ninh Dạ, bốn mắt nhìn nhau.

Khoảnh khắc đó, Ninh Dạ chứng kiến ánh mắt của Cừu Bất Quân, cũng nhận ra tất cả ý nghĩa ẩn trong đôi mắt ông.

Giết ta đi!

Đây chính là tiếng lòng của Cừu Bất Quân.

Cánh tay Ninh Dạ run khẽ.

Ánh mắt y bừng bừng thù hận nhìn vào Cừu Bất Quân nhưng trong tâm hải lại hiện lên bóng dáng đám người Nhạc Tâm Thiện, Lạc Cầu Chân.

Y siết chặt hai nắm tay, run rẩy nhưng lại không thể đánh ra được, cho dù y biết mình dừng lại thêm một giây thôi cũng có thể bị nghi ngờ thêm; nhưng y vẫn không làm được.

Như cũng hiểu được đau xót trong lòng Ninh Dạ, sắc mặt Cừu Bất Quân chợt biến thành dữ tợn, quát lớn với Ninh Dạ: “Ông đây liều mạng với ngươi!”

Ông xông thẳng tới, đấm một quyền về phía Ninh Dạ!

Lực lượng cuồng bạo bộc phát, Cừu Bất Quân tấn công hoàn toàn không lưu thủ, như muốn đánh một đòn đoạt mạng Ninh Dạ, mà đám người đang đứng xem lại không có tới một người định xuất thủ.

Hoàn toàn là bản năng, Ninh Dạ bộc phát chiến ý, toàn thân tỏa ra đao khí bừng bừng.

Cứ như bị dây thừng vô hình trói chặt, lơ lửng giữa không trung, cho dù liều mạng giãy dụa nhưng... vẫn không cách nào thoát khỏi.

Ông hét lớn: “Không! Đại điện chủ, ngài không thể làm vậy với ta, ta trung thành tuyệt đối với Hắc Bạch thần cung mà, ta đã cứu mạng Hà đại thiếu gia!!!”

Tiếng hét lan ra ngoài điện.

Tây Phong Tử nhíu mày, hừ khẽ một tiếng, tiếng hét của Cừu Bất Quân không lan ra được nữa.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 241: Vì vậy y chọn cách hành hạ đến chết!



Nhạc Tâm Thiện đã nhìn về phía Ninh Dạ: “Ngươi còn chờ gì nữa?”

Ninh Dạ chống người chậm rãi bò dậy, nhìn Cừu Bất Quân, lại nhìn Nhạc Tâm Thiện, bái Nhạc Tâm Thiện một cái: “Đa tạ đại điện chủ đã cho Ninh Dạ cơ hội báo thù, Ninh Dạ vĩnh viễn không quên ơn này.”

Nói xong y quang người nhìn sang Cừu Bất Quân: “Cừu Bất Quân, ngươi cũng có ngày hôm nay à! Hôm nay ta nhất định phải lột da ngươi, hủy dung mạo ngươi đi, cho ngươi cảm thụ nỗi đau ngày xưa ta phải chịu đựng!”

Nói đoạn, y giơ tay đánh ra một luồng phù chú, lá phù kia rơi xuống người Cừu Bất Quân, hóa thành một ngọn lửa cháy rực lên.

“Á a a a!” Cừu Bất Quân đau đớn giãy dụa, mà trong mắt Ninh Dạ chỉ có vẻ sảng khoái khi được báo thù.

Thân thể y run rẩy như đang hưng phấn kích động.

Ngay sau đó, Ninh Dạ đánh liền vài chục nhát Sát Thân đao vào người Cừu Bất Quân, không nhát nào trí mạng nhưng lại như đang lăng trì Cừu Bất Quân, chỉ khiến ông càng đau đớn hơn.

Ngay lúc tất cả mọi người chấn động trước hành động tàn nhẫn của Ninh Dạ - bọn họ đã thấy nhiều vụ giết người, nhưng không mấy ai dằn vặt điên cuồng như vậy.

Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư khẽ nhíu mày: “Đủ rồi.”

Cô ta đột nhiên xuất thủ, vung tay lên, ngọn lửa trên người Cừu Bất Quân tắt ngóm

Nhưng ngọn lửa của Ninh Dạ độc ác tới cực điểm, chỉ trong chốc lát đã thiêu đốt toàn bộ gương mặt Cừu Bất Quân, có lẽ do thân thể bị lăng trì, lửa độc chui vào trong cơ thể nên lúc này Cừu Bất Quân đã như người sắp chết, nếu không cứu chữa kịp thời, e là không sống được quá nửa ngày.

Ninh Dạ ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Ôn Tâm Dư: “Ôn sư tỷ làm vậy là sao?”

Ôn Tâm Dư nói: “Gương mặt của ngươi bị hắn hủy, bây giờ ngươi cũng đã hủy gương mặt hắn, hai bên đã hòa nhau, cần gì g**t ch*t. Hắn là người của ta, việc sống chết của hắn cũng phải do ta định đoạt. Bây giờ việc này chấm dứt ở đây!”

Nói đoạn, cô nàng bắn một viên dược hoàn vào miệng Cừu Bất Quân.

Thấy tình cảnh này, Ninh Dạ thầm thở phào một hơi.

Giữ được mạng cho Cừu Bất Quân rồi.

Y xuất thủ dằn vặt Cừu Bất Quân là để đợi thời khắc này, y đột nhiên nghĩ ra một chuyện - chắc chắn đây không phải kế hoạch của Lạc Cầu Chân, rất có thể là ý định lâm thời của Nhạc Tâm Thiện.

Nói như vậy là vì kế hoạch này không cần chuẩn bị.

Lạc Cầu Chân nhất định phải đợi tới ngày hôm nay mới xuất thủ, mang ý nghĩa là kế hoạch của hắn cần thời gian, còn bắt Ninh Dạ giết Cừu Bất Quân để thăm dò thì không cần thời gian chuẩn bị - có thể thực hiện bất cứ lúc nào.

Hơn nữa đây không phải hậu chiêu mà là tiên cơ!

Nếu đây là cách làm của Nhạc Tâm Thiện, vậy mọi chuyện cũng dễ dàng.

Vì lòng nghi ngờ của Nhạc Tâm Thiện về Ninh Dạ còn lâu mới kiên quyết như Lạc Cầu Chân - đa phần nghi ngờ của Nhạc Tâm Thiện về Ninh Dạ là do Lạc Cầu Chân ảnh hưởng.

Vì vậy đối với bọn họ mà nói, vẫn có khả năng rất lớn là Ninh Dạ vô tội.

Nếu Ninh Dạ vô tội, như vậy Cừu Bất Quân chết quá oan uổng.

Cừu Bất Quân có kẻm cỏi đến đâu cũng là cảnh giới Vạn Pháp, còn từng lập công cứu Hà Nguyên Thánh, nhưng lại vô duyên vô cớ chết mất, nếu đồn ra ngoài sẽ rất khó nghe. Huống chi rất có thể Cừu Bất Quân còn ẩn giấu ‘Biện Tình bí pháp’, vì vậy một khi ông chết đi cũng là tổn thất.

Bất luận là thể diện hay là công pháp đều khiến Nhạc Tâm Thiện và Ôn Tâm Dư không muốn Cừu Bất Quân chết, có thể thấy được điều này từ biểu hiện của họ trước đây - Hắc Bạch thần cung luôn thích đổi trắng thay đen. Nếu Nhạc Tâm Thiện và Ôn Tâm Dư thật sự muốn Cừu Bất Quân bị g**t ch*t, vậy bọn họ sẽ không lên tiếng như vậy mà dùng cách đường hoàng như ‘Ngươi đã cống hiến cho Hắc Bạch thần cung, Hắc Bạch thần cung sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi’.

Ôn Tâm Dư nói như chém đinh chặt sắt như vậy, ngược lại khẳng định cô ta không định để Cừu Bất Quân chết.

Nhưng cho dù như thế, Ninh Dạ vẫn không dám trực tiếp hạ thủ giết người.

Y chỉ sợ đầu óc Ôn Tâm Dư không kịp đổi ý, hay phản ứng chậm mất một chút, không kịp cứu người.

Vì vậy y chọn cách hành hạ đến chết!

Không còn cách nào tốt hơn để thể hiện thù hận của một người, hơn nữa còn cho Ôn Tâm Dư cơ hội cứu viện.

Đương nhiên, rất có thể cách làm này sẽ khiến Cừu Bất Quân đau đớn mà chết, nhưng Ninh Dạ không thể không đánh cược.

Đây là cách duy nhất để cứu Cừu Bất Quân.

Sự thật chứng minh, y đã đặt cược thắng. Ninh Dạ ra tay độc ác tới cực điểm, nếu không có ai tới cứu chắc chắn Cừu Bất Quân sẽ đau đớn đến chết. Nhưng chính vì là hành hạ đến chết nên chỉ cần cứu giúp kịp thời, Cừu Bất Quân có thể sống được!

Qua một cửa rồi.

Nhìn Cừu Bất Quân đã hôn mê bất tỉnh, Ninh Dạ thở dài một tiếng nhưng trong lòng không hề vui mừng.

Y biết, đây mới là khởi đầu.

Nhạc Tâm Thiện đã nhìn về phía Ninh Dạ: “Ngươi còn chờ gì nữa?”

Ninh Dạ chống người chậm rãi bò dậy, nhìn Cừu Bất Quân, lại nhìn Nhạc Tâm Thiện, bái Nhạc Tâm Thiện một cái: “Đa tạ đại điện chủ đã cho Ninh Dạ cơ hội báo thù, Ninh Dạ vĩnh viễn không quên ơn này.”

Nói xong y quang người nhìn sang Cừu Bất Quân: “Cừu Bất Quân, ngươi cũng có ngày hôm nay à! Hôm nay ta nhất định phải lột da ngươi, hủy dung mạo ngươi đi, cho ngươi cảm thụ nỗi đau ngày xưa ta phải chịu đựng!”

Nói đoạn, y giơ tay đánh ra một luồng phù chú, lá phù kia rơi xuống người Cừu Bất Quân, hóa thành một ngọn lửa cháy rực lên.

“Á a a a!” Cừu Bất Quân đau đớn giãy dụa, mà trong mắt Ninh Dạ chỉ có vẻ sảng khoái khi được báo thù.

Thân thể y run rẩy như đang hưng phấn kích động.

Ngay sau đó, Ninh Dạ đánh liền vài chục nhát Sát Thân đao vào người Cừu Bất Quân, không nhát nào trí mạng nhưng lại như đang lăng trì Cừu Bất Quân, chỉ khiến ông càng đau đớn hơn.

Ngay lúc tất cả mọi người chấn động trước hành động tàn nhẫn của Ninh Dạ - bọn họ đã thấy nhiều vụ giết người, nhưng không mấy ai dằn vặt điên cuồng như vậy.

Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư khẽ nhíu mày: “Đủ rồi.”

Cô ta đột nhiên xuất thủ, vung tay lên, ngọn lửa trên người Cừu Bất Quân tắt ngóm

Nhưng ngọn lửa của Ninh Dạ độc ác tới cực điểm, chỉ trong chốc lát đã thiêu đốt toàn bộ gương mặt Cừu Bất Quân, có lẽ do thân thể bị lăng trì, lửa độc chui vào trong cơ thể nên lúc này Cừu Bất Quân đã như người sắp chết, nếu không cứu chữa kịp thời, e là không sống được quá nửa ngày.

Ninh Dạ ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Ôn Tâm Dư: “Ôn sư tỷ làm vậy là sao?”

Ôn Tâm Dư nói: “Gương mặt của ngươi bị hắn hủy, bây giờ ngươi cũng đã hủy gương mặt hắn, hai bên đã hòa nhau, cần gì g**t ch*t. Hắn là người của ta, việc sống chết của hắn cũng phải do ta định đoạt. Bây giờ việc này chấm dứt ở đây!”

Nói đoạn, cô nàng bắn một viên dược hoàn vào miệng Cừu Bất Quân.

Thấy tình cảnh này, Ninh Dạ thầm thở phào một hơi.

Giữ được mạng cho Cừu Bất Quân rồi.

Y xuất thủ dằn vặt Cừu Bất Quân là để đợi thời khắc này, y đột nhiên nghĩ ra một chuyện - chắc chắn đây không phải kế hoạch của Lạc Cầu Chân, rất có thể là ý định lâm thời của Nhạc Tâm Thiện.

Nói như vậy là vì kế hoạch này không cần chuẩn bị.

Lạc Cầu Chân nhất định phải đợi tới ngày hôm nay mới xuất thủ, mang ý nghĩa là kế hoạch của hắn cần thời gian, còn bắt Ninh Dạ giết Cừu Bất Quân để thăm dò thì không cần thời gian chuẩn bị - có thể thực hiện bất cứ lúc nào.

Hơn nữa đây không phải hậu chiêu mà là tiên cơ!

Nếu đây là cách làm của Nhạc Tâm Thiện, vậy mọi chuyện cũng dễ dàng.

Vì lòng nghi ngờ của Nhạc Tâm Thiện về Ninh Dạ còn lâu mới kiên quyết như Lạc Cầu Chân - đa phần nghi ngờ của Nhạc Tâm Thiện về Ninh Dạ là do Lạc Cầu Chân ảnh hưởng.

Vì vậy đối với bọn họ mà nói, vẫn có khả năng rất lớn là Ninh Dạ vô tội.

Nếu Ninh Dạ vô tội, như vậy Cừu Bất Quân chết quá oan uổng.

Cừu Bất Quân có kẻm cỏi đến đâu cũng là cảnh giới Vạn Pháp, còn từng lập công cứu Hà Nguyên Thánh, nhưng lại vô duyên vô cớ chết mất, nếu đồn ra ngoài sẽ rất khó nghe. Huống chi rất có thể Cừu Bất Quân còn ẩn giấu ‘Biện Tình bí pháp’, vì vậy một khi ông chết đi cũng là tổn thất.

Bất luận là thể diện hay là công pháp đều khiến Nhạc Tâm Thiện và Ôn Tâm Dư không muốn Cừu Bất Quân chết, có thể thấy được điều này từ biểu hiện của họ trước đây - Hắc Bạch thần cung luôn thích đổi trắng thay đen. Nếu Nhạc Tâm Thiện và Ôn Tâm Dư thật sự muốn Cừu Bất Quân bị g**t ch*t, vậy bọn họ sẽ không lên tiếng như vậy mà dùng cách đường hoàng như ‘Ngươi đã cống hiến cho Hắc Bạch thần cung, Hắc Bạch thần cung sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi’.

Ôn Tâm Dư nói như chém đinh chặt sắt như vậy, ngược lại khẳng định cô ta không định để Cừu Bất Quân chết.

Nhưng cho dù như thế, Ninh Dạ vẫn không dám trực tiếp hạ thủ giết người.

Y chỉ sợ đầu óc Ôn Tâm Dư không kịp đổi ý, hay phản ứng chậm mất một chút, không kịp cứu người.

Sự thật chứng minh, y đã đặt cược thắng. Ninh Dạ ra tay độc ác tới cực điểm, nếu không có ai tới cứu chắc chắn Cừu Bất Quân sẽ đau đớn đến chết. Nhưng chính vì là hành hạ đến chết nên chỉ cần cứu giúp kịp thời, Cừu Bất Quân có thể sống được!

Qua một cửa rồi.

Nhìn Cừu Bất Quân đã hôn mê bất tỉnh, Ninh Dạ thở dài một tiếng nhưng trong lòng không hề vui mừng.

Y biết, đây mới là khởi đầu.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 242: Kết thúc? Ta thấy chưa chắc”



Cừu Bất Quân bị bê đi.

Trong sảnh lại khôi phục cục diện đối lập lúc trước.

Phong Đông Lâm nói như chưa xảy ra chuyện gì: “Ninh Dạ, ngươi làm rất tốt. Nhưng chuyện đã bắt đầu, dẫu sao cũng cần giải quyết triệt để thì hơn. Ngươi có nghĩ thế không?”

Ninh Dạ gật đầu: “Phong điện chủ nói đúng lắm, một chuyện đã xảy ra thì sẽ có rất nhiều khả năng. Tuy khuôn mặt của đệ tử thật sự bị Cừu Bất Quân đốt cháy, nhưng chuyện này không thể thay đổi việc đệ tử có thể là người của Thiên Cơ môn. Ví dụ như đệ tử hoàn toàn có thể trốn thoát rồi dịch dung tới tìm vài tán tu trước, chủ động trêu chọc, dụ dỗ họ hủy dung. Cứ như vậy là hoàn toàn hợp lý.”

Y nói như vậy là định phủi sạch quan hệ với Cừu Bất Quân.

Quả nhiên mọi người nghe y nói vậy cũng thấy có lý, cho dù Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn thật cũng không thể vì vậy mà nhận định Cừu Bất Quân là đồng bọn của y, còn có thể bị lợi dụng.

Phong Đông Lâm cười nói: “Ngươi cũng hiểu chuyện đấy. Vậy thì tốt, thế ngươi có biết tiếp theo sẽ có chuyện gì không?”

Ninh Dạ lập tức nói: “Có phải là Tạo Hóa thủy không? Đệ tử đợi lâu lắm rồi.”

Phong Đông Lâm: “Không sai, ta còn nghe nói, ngươi đã bảo Lạc chấp sự là ‘ngươi tìm Tạo Hóa thủy cho ta, ta nhận nhưng tuyệt đối không cám ơn’? Có chuyện này không?”

“Đúng!” Ninh Dạ trả lời thẳng thắn.

Phong Đông Lâm cười ha hả, nhìn sang Lao Huyền Minh, chỉ vào Ninh Dạ nói: “Ta thích thằng nhóc này đấy. Được, được lắm. Đã vậy, bình Tạo Hóa thủy này là của ngươi.”

Nói đoạn, hắn giơ tay lên, một bình Tạo Hóa thủy đã rơi vào tay Ninh Dạ.

“Đa tạ điện chủ!” Ninh Dạ nhận bình Tạo Hóa thủy hô to, giọng nói đầy mừng rỡ.

Lần này không phải là giả.

Ninh Dạ không hề do dự, ngửa đầu lên uống cạn Tạo Hóa thủy, lập tức khoanh chân đả tọa, hấp thu dược lực.

Nhờ tác dụng của Tạo Hóa thủy, gương mặt vốn loang hổ xấu xí của Ninh Dạ được thần dược ảnh hưởng, bắt đầu tái hiện sinh cơ.

Dung mạo tuyệt thế mới chỉ tồn tại có vài giây trên thế gian này lại tái hiện, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều choáng váng, hoàn toàn không ngờ Ninh Dạ thật sự lại là một đại mỹ nam như vậy.

Trì Vãn Ngưng còn nhìn tới mức ánh mắt lấp lóe, còn không nhịn nổi xông tới nắm lấy tay Ninh Dạ nói: “Không ngờ chàng lại anh tuấn đến vậy, Dương Tử Thu với Hứa Ngạn Văn mà thấy chắc cũng phải kinh ngạc.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Tức là lần này nàng đặt cược đúng chỗ có bảo bối rồi đấy.”

Trì Vãn Ngưng đỏ mặt, đá Ninh Dạ một cái.

Mọi người trên đại điện thấy hai người thể hiện tình cảm như vậy, trong lúc nhất thời càng không biết nói gì.

Ngay cả Phong Đông Lâm cũng không nhịn được ho nhẹ vài tiếng: “Trì Vãn Ngưng, chú ý hành động của ngươi, đây là Động Huyền điện!”

“Vâng.” Trì Vãn Ngưng chẳng hề sợ hãi, chỉ không tình nguyện nhún người một cái rồi quay về chỗ cũ, còn tiện tay bấm mạnh lên mặt Ninh Dạ một cái.

Ninh Dạ cười khổ: “Đừng véo linh tinh, vừa mới mọc lại mà. Sau này còn nhiều thời gian chơi.”

Trì Vãn Ngưng bèn che miệng cười khẽ.

Trì Vãn Ngưng gây rối như vậy khiến cho bầu không khí trong đại điện bỗng trở nên kỳ lạ.

Một lúc sau đám người mới khôi phục tinh thần, cùng nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu.

Thật ra hành động này là dư thừa, nếu gương mặt của Ninh Dạ là Bạch Vũ hay Thanh Lâm, Doãn Thiên Chiếu đã lập tức kêu lên, đâu để hai người bọn họ trình diễn màn ân ái vừa rồi.

Quả nhiên, Doãn Thiên Chiếu lắc đầu nói: “Không phải.”

Quả nhiên là vậy.

Lạc Cầu Chân thầm thở dài một tiếng.

Cho dù còn có hậu chiêu, nhưng nói thật ra lúc này ngay cả tâm chí vốn kiên định của chính Lạc Cầu Chân cũng có phần dao động

Lời nói này của Doãn Thiên Chiếu khiến cho đám người bên Hắc điện vui mừng, đặc biệt là Lao Huyền Minh, hắn còn cười ha hả.

Nếu Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn, như vậy cấp trên trực tiếp là hắn cũng khó tránh khỏi liên lụy.

Còn đối với Phong Đông Lâm, đây còn là một trận thắng lớn.

Hắn cười âm hiểm nhìn Nhạc Tâm Thiện: “Đại điện chủ, lần này ngươi không nói được gì nữa chứ?”

Nhạc Tâm Thiện ‘ừ’ một tiếng: “Nếu Ninh Dạ không phải, thế thì chuyện này coi như kết thúc.”

“Kết thúc? Ta thấy chưa chắc”

Phong Đông Lâm cười lạnh: “Chuyện phế tích Vô Thường tự có quá nhiều điểm kỳ lạ, đến giờ vẫn chưa tìm thấy kẻ trong bóng tối. Chỉ có vài người đáng nghi thôi, nếu đại điện chủ đã nghi ngờ một thuộc hạ của Hắc điện ta, vậy ta có nên nghi ngờ một thuộc hạ của Bạch điện không đây? Mọi người thẩm vấn lẫn nhau mới phải chứ.”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy lập tức biến sắc.

Cừu Bất Quân bị bê đi.

Trong sảnh lại khôi phục cục diện đối lập lúc trước.

Phong Đông Lâm nói như chưa xảy ra chuyện gì: “Ninh Dạ, ngươi làm rất tốt. Nhưng chuyện đã bắt đầu, dẫu sao cũng cần giải quyết triệt để thì hơn. Ngươi có nghĩ thế không?”

Ninh Dạ gật đầu: “Phong điện chủ nói đúng lắm, một chuyện đã xảy ra thì sẽ có rất nhiều khả năng. Tuy khuôn mặt của đệ tử thật sự bị Cừu Bất Quân đốt cháy, nhưng chuyện này không thể thay đổi việc đệ tử có thể là người của Thiên Cơ môn. Ví dụ như đệ tử hoàn toàn có thể trốn thoát rồi dịch dung tới tìm vài tán tu trước, chủ động trêu chọc, dụ dỗ họ hủy dung. Cứ như vậy là hoàn toàn hợp lý.”

Y nói như vậy là định phủi sạch quan hệ với Cừu Bất Quân.

Quả nhiên mọi người nghe y nói vậy cũng thấy có lý, cho dù Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn thật cũng không thể vì vậy mà nhận định Cừu Bất Quân là đồng bọn của y, còn có thể bị lợi dụng.

Phong Đông Lâm cười nói: “Ngươi cũng hiểu chuyện đấy. Vậy thì tốt, thế ngươi có biết tiếp theo sẽ có chuyện gì không?”

Ninh Dạ lập tức nói: “Có phải là Tạo Hóa thủy không? Đệ tử đợi lâu lắm rồi.”

Phong Đông Lâm: “Không sai, ta còn nghe nói, ngươi đã bảo Lạc chấp sự là ‘ngươi tìm Tạo Hóa thủy cho ta, ta nhận nhưng tuyệt đối không cám ơn’? Có chuyện này không?”

“Đúng!” Ninh Dạ trả lời thẳng thắn.

Phong Đông Lâm cười ha hả, nhìn sang Lao Huyền Minh, chỉ vào Ninh Dạ nói: “Ta thích thằng nhóc này đấy. Được, được lắm. Đã vậy, bình Tạo Hóa thủy này là của ngươi.”

Nói đoạn, hắn giơ tay lên, một bình Tạo Hóa thủy đã rơi vào tay Ninh Dạ.

“Đa tạ điện chủ!” Ninh Dạ nhận bình Tạo Hóa thủy hô to, giọng nói đầy mừng rỡ.

Lần này không phải là giả.

Ninh Dạ không hề do dự, ngửa đầu lên uống cạn Tạo Hóa thủy, lập tức khoanh chân đả tọa, hấp thu dược lực.

Nhờ tác dụng của Tạo Hóa thủy, gương mặt vốn loang hổ xấu xí của Ninh Dạ được thần dược ảnh hưởng, bắt đầu tái hiện sinh cơ.

Dung mạo tuyệt thế mới chỉ tồn tại có vài giây trên thế gian này lại tái hiện, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều choáng váng, hoàn toàn không ngờ Ninh Dạ thật sự lại là một đại mỹ nam như vậy.

Trì Vãn Ngưng còn nhìn tới mức ánh mắt lấp lóe, còn không nhịn nổi xông tới nắm lấy tay Ninh Dạ nói: “Không ngờ chàng lại anh tuấn đến vậy, Dương Tử Thu với Hứa Ngạn Văn mà thấy chắc cũng phải kinh ngạc.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Tức là lần này nàng đặt cược đúng chỗ có bảo bối rồi đấy.”

Trì Vãn Ngưng đỏ mặt, đá Ninh Dạ một cái.

Mọi người trên đại điện thấy hai người thể hiện tình cảm như vậy, trong lúc nhất thời càng không biết nói gì.

Ngay cả Phong Đông Lâm cũng không nhịn được ho nhẹ vài tiếng: “Trì Vãn Ngưng, chú ý hành động của ngươi, đây là Động Huyền điện!”

“Vâng.” Trì Vãn Ngưng chẳng hề sợ hãi, chỉ không tình nguyện nhún người một cái rồi quay về chỗ cũ, còn tiện tay bấm mạnh lên mặt Ninh Dạ một cái.

Ninh Dạ cười khổ: “Đừng véo linh tinh, vừa mới mọc lại mà. Sau này còn nhiều thời gian chơi.”

Trì Vãn Ngưng bèn che miệng cười khẽ.

Trì Vãn Ngưng gây rối như vậy khiến cho bầu không khí trong đại điện bỗng trở nên kỳ lạ.

Một lúc sau đám người mới khôi phục tinh thần, cùng nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu.

Thật ra hành động này là dư thừa, nếu gương mặt của Ninh Dạ là Bạch Vũ hay Thanh Lâm, Doãn Thiên Chiếu đã lập tức kêu lên, đâu để hai người bọn họ trình diễn màn ân ái vừa rồi.

Quả nhiên, Doãn Thiên Chiếu lắc đầu nói: “Không phải.”

Quả nhiên là vậy.

Lạc Cầu Chân thầm thở dài một tiếng.

Cho dù còn có hậu chiêu, nhưng nói thật ra lúc này ngay cả tâm chí vốn kiên định của chính Lạc Cầu Chân cũng có phần dao động

Nhạc Tâm Thiện ‘ừ’ một tiếng: “Nếu Ninh Dạ không phải, thế thì chuyện này coi như kết thúc.”

“Kết thúc? Ta thấy chưa chắc”

Phong Đông Lâm cười lạnh: “Chuyện phế tích Vô Thường tự có quá nhiều điểm kỳ lạ, đến giờ vẫn chưa tìm thấy kẻ trong bóng tối. Chỉ có vài người đáng nghi thôi, nếu đại điện chủ đã nghi ngờ một thuộc hạ của Hắc điện ta, vậy ta có nên nghi ngờ một thuộc hạ của Bạch điện không đây? Mọi người thẩm vấn lẫn nhau mới phải chứ.”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy lập tức biến sắc.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 243: Phong Đông Lâm khó giải thích nhất.



Quả nhiên Phong Đông Lâm đã nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu: “Ta nghi ngờ kẻ này âm thầm bán đứng Hắc Bạch thần cung, dẫn tới Hắc Bạch thần cung chúng ta hao binh tổn tướng trong phế tích Vô Thường tự.”

Doãn Thiên Chiếu kinh hãi hét lớn: “Đại điện chủ, oan uổng quá!”

“Ngồi xuống!” Tây Phong Tử đã quát lớn, hoàn toàn không có ý che chở.

Tâm thần Doãn Thiên Chiếu chấn động, biết sau khi mất đi Thường Vũ Yên, bản thân đã không được Tây Phong Tử bảo vệ.

Bây giờ Tây Phong Tử chỉ muốn mau mau chóng chóng tìm ra kẻ ám toán bọn họ ở phế tích Vô Thường tự.

Doãn Thiên Chiếu vội vàng nói: “Phong điện chủ, ngài nói vậy có chứng cứ gì không?”

“Chứng cứ?” Phong Đông Lâm hừ lạnh: “Tinh Vẫn Thiên Diễn trận chính là chứng cứ.”

“Ta vốn không biết Tinh Vẫn Thiên Diễn trận!” Doãn Thiên Chiếu la lớn.

“Đạo về trận pháp là đạo về tinh nhanh, biết hay không biết cũng không thể kiểm chứng được từ thực lực!”

“Nhưng ngay trước đó không lâu, thậm chí ta còn bị người của Mộc Khôi tông tấn công.”

“Đây lại là một điểm chứng minh ngươi có vấn đề!” Phong Đông Lâm lại nói: “Ở Xích ĐỘ hà, Chung Nam Quỳ của Mộc Khôi tông đích thân ra tay đánh lén, kết quả Minh Tứ Dã còn bị trọng thương mà ngươi lại không có chuyện gì! Nếu Mộc Khôi tông thật sự muốn g**t ch*t ngươi, vì sao ngươi không chết? Rõ ràng ngươi đang cấu kết với Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông cố ý ám sát thất bại, tẩy rửa nghi ngờ cho ngươi. Chuyện tương tự diễn ra cách đâu không lâu, kẻ đánh lén sở trường về thuật ám sát nhưng lại thất thủ lần nữa. Người của ta đã kiểm tra dấu vết, thật ra hai lần ám sát này đều có cơ hội g**t ch*t nhà ngươi, vì sao ngươi vẫn không bị làm sao?”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy ngoác mồm lè lưỡi, trong lúc nhất thời không phản bác được.

Vì đây là sự thật!

So với nghi ngờ về Ninh Dạ, thực ra điểm đáng ngờ trên người Doãn Thiên Chiếu còn nhiều hơn. Chẳng qua do hắn có quan hệ đặc thù nên không bị nghi ngờ, nhưng sau khi chia tay với Thường Vũ Yên, hắn đã chẳng được ai che chở.

Phong Đông Lâm đã nói: “Chuyện phế tích Vô Thường tự, vấn đề lớn nhất của Ninh Dạ là hắn không thể nhận được tin tức từ sớm. Thế nhưng ngươi thì khác, ngươi là người tham gia vào chuyện này, ngươi vẫn hiểu rất rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Nếu nói tới nghi ngờ, vốn dĩ ngươi là kẻ đáng nghi nhất, mà chuyện Mộc Khôi tông ám sát sau đó lại là gột rửa tội danh cho ngươi, hành động giấu đầu lòi đuôi, ngược lại khiến ngươi bại lộ.”

Sắc mặt Doãn Thiên Chiếu ảm đạm: “Ta không phục, nếu đúng là ta cấu kết với Mộc Khôi tông, vì sao ta phải làm vậy? Còn nữa, vì sao ta phải dùng trận pháp Thiên Cơ môn? Chẳng phải tự bại lộ bản thân à?”

Phong Đông Lâm bèn nói: “Dùng trận pháp Thiên Cơ môn đương nhiên là để dùng giả đánh tráo thật lại dùng thật đánh tráo giả. Ngươi cố tình sử dụng trận pháp Thiên Cơ môn, giá họa lên những phản đồ khác của Thiên Cơ môn, một mặt là che giấu chính ngươi, dù sao ngươi chỉ biết trận pháp của Thiên Cơ môn, mặt khác là khiến thần cung coi trọng ngươi hơn. Dù sao chỉ ngươi mới nhận ra ba kẻ bỏ trốn. Còn vì sao lại làm như vậy...”

Có lẽ động cơ là điều Phong Đông Lâm khó giải thích nhất.

Nhưng ngay lúc này, Vạn Xà Nhân Ma đột nhiên nói: “Về phần nguyên nhân Doãn Thiên Chiếu bán đứng thần cung, thuộc hạ có một suy đoán.”

“Hả?” Mọi người cùng nhìn sang phía Vạn Xà Nhân Ma, Doãn Thiên Chiếu lập tức biết không tốt.

Tây Phong Tử lại biến sắc: “Đủ rồi, đừng nói tới việc này!”

Vạn Xà ‘hừ’ một tiếng: “Thường điện chủ, ta biết nói ra việc này sẽ làm tổn hại danh tiếng của Thường cô nương, nhưng việc này hết sức quan trọng, nên nói rõ thì hơn. Đã đắc tội với điện chủ rồi, mong ngài thứ lỗi.”

Nói xong đã thuật lại chuyện xảy ra ở khu vực sông nước Tây hà.

Nghe được chuyện này, đám người mới hiểu ra, chỉ có Phong Đông Lâm đã biết tức trước. Lúc này hắn chờ Vạn Xà nói xong bèn cười ha hả nói: “Lý do đã rất rõ ràng. Doãn Thiên Chiếu, Thường Vũ Yên thất thân với Lý Vân Kim, trong lòng ngươi thầm ghét bỏ nhưng không thể không thân cận với cô nàng, chắc cũng thấy rất uất ức đúng không? Vừa hay lúc này người của Mộc Khôi tông tới tìm ngươi, nên ngươi nảy sinh ý đồ khác?”

Toàn thân Doãn Thiên Chiếu phát lạnh.

Cuối cùng hắn cũng ý thức được.

Đây là một cái bẫy nhắm vào bản thân.

Một cái bẫy đã được chuẩn bị từ lâu, đang nhắm vào mình.

Chuyện Thường Vũ Yên và Lý Vân Kim, bản thân bị mai phục, thậm chí cả những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, tất cả những thứ này như bị một bàn tay vô hình thao túng.

Là y ư?

Hắn nhìn sang phía Ninh Dạ, chỉ thấy Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng đang liếc mắt đưa tình với nhau, hoàn toàn không nhìn sang phía mình.

Quả nhiên Phong Đông Lâm đã nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu: “Ta nghi ngờ kẻ này âm thầm bán đứng Hắc Bạch thần cung, dẫn tới Hắc Bạch thần cung chúng ta hao binh tổn tướng trong phế tích Vô Thường tự.”

Doãn Thiên Chiếu kinh hãi hét lớn: “Đại điện chủ, oan uổng quá!”

“Ngồi xuống!” Tây Phong Tử đã quát lớn, hoàn toàn không có ý che chở.

Tâm thần Doãn Thiên Chiếu chấn động, biết sau khi mất đi Thường Vũ Yên, bản thân đã không được Tây Phong Tử bảo vệ.

Bây giờ Tây Phong Tử chỉ muốn mau mau chóng chóng tìm ra kẻ ám toán bọn họ ở phế tích Vô Thường tự.

Doãn Thiên Chiếu vội vàng nói: “Phong điện chủ, ngài nói vậy có chứng cứ gì không?”

“Chứng cứ?” Phong Đông Lâm hừ lạnh: “Tinh Vẫn Thiên Diễn trận chính là chứng cứ.”

“Ta vốn không biết Tinh Vẫn Thiên Diễn trận!” Doãn Thiên Chiếu la lớn.

“Đạo về trận pháp là đạo về tinh nhanh, biết hay không biết cũng không thể kiểm chứng được từ thực lực!”

“Nhưng ngay trước đó không lâu, thậm chí ta còn bị người của Mộc Khôi tông tấn công.”

“Đây lại là một điểm chứng minh ngươi có vấn đề!” Phong Đông Lâm lại nói: “Ở Xích ĐỘ hà, Chung Nam Quỳ của Mộc Khôi tông đích thân ra tay đánh lén, kết quả Minh Tứ Dã còn bị trọng thương mà ngươi lại không có chuyện gì! Nếu Mộc Khôi tông thật sự muốn g**t ch*t ngươi, vì sao ngươi không chết? Rõ ràng ngươi đang cấu kết với Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông cố ý ám sát thất bại, tẩy rửa nghi ngờ cho ngươi. Chuyện tương tự diễn ra cách đâu không lâu, kẻ đánh lén sở trường về thuật ám sát nhưng lại thất thủ lần nữa. Người của ta đã kiểm tra dấu vết, thật ra hai lần ám sát này đều có cơ hội g**t ch*t nhà ngươi, vì sao ngươi vẫn không bị làm sao?”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy ngoác mồm lè lưỡi, trong lúc nhất thời không phản bác được.

Vì đây là sự thật!

So với nghi ngờ về Ninh Dạ, thực ra điểm đáng ngờ trên người Doãn Thiên Chiếu còn nhiều hơn. Chẳng qua do hắn có quan hệ đặc thù nên không bị nghi ngờ, nhưng sau khi chia tay với Thường Vũ Yên, hắn đã chẳng được ai che chở.

Phong Đông Lâm đã nói: “Chuyện phế tích Vô Thường tự, vấn đề lớn nhất của Ninh Dạ là hắn không thể nhận được tin tức từ sớm. Thế nhưng ngươi thì khác, ngươi là người tham gia vào chuyện này, ngươi vẫn hiểu rất rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Nếu nói tới nghi ngờ, vốn dĩ ngươi là kẻ đáng nghi nhất, mà chuyện Mộc Khôi tông ám sát sau đó lại là gột rửa tội danh cho ngươi, hành động giấu đầu lòi đuôi, ngược lại khiến ngươi bại lộ.”

Sắc mặt Doãn Thiên Chiếu ảm đạm: “Ta không phục, nếu đúng là ta cấu kết với Mộc Khôi tông, vì sao ta phải làm vậy? Còn nữa, vì sao ta phải dùng trận pháp Thiên Cơ môn? Chẳng phải tự bại lộ bản thân à?”

Phong Đông Lâm bèn nói: “Dùng trận pháp Thiên Cơ môn đương nhiên là để dùng giả đánh tráo thật lại dùng thật đánh tráo giả. Ngươi cố tình sử dụng trận pháp Thiên Cơ môn, giá họa lên những phản đồ khác của Thiên Cơ môn, một mặt là che giấu chính ngươi, dù sao ngươi chỉ biết trận pháp của Thiên Cơ môn, mặt khác là khiến thần cung coi trọng ngươi hơn. Dù sao chỉ ngươi mới nhận ra ba kẻ bỏ trốn. Còn vì sao lại làm như vậy...”

Có lẽ động cơ là điều Phong Đông Lâm khó giải thích nhất.

Nhưng ngay lúc này, Vạn Xà Nhân Ma đột nhiên nói: “Về phần nguyên nhân Doãn Thiên Chiếu bán đứng thần cung, thuộc hạ có một suy đoán.”

“Hả?” Mọi người cùng nhìn sang phía Vạn Xà Nhân Ma, Doãn Thiên Chiếu lập tức biết không tốt.

Tây Phong Tử lại biến sắc: “Đủ rồi, đừng nói tới việc này!”

Vạn Xà ‘hừ’ một tiếng: “Thường điện chủ, ta biết nói ra việc này sẽ làm tổn hại danh tiếng của Thường cô nương, nhưng việc này hết sức quan trọng, nên nói rõ thì hơn. Đã đắc tội với điện chủ rồi, mong ngài thứ lỗi.”

Nói xong đã thuật lại chuyện xảy ra ở khu vực sông nước Tây hà.

Một cái bẫy đã được chuẩn bị từ lâu, đang nhắm vào mình.

Chuyện Thường Vũ Yên và Lý Vân Kim, bản thân bị mai phục, thậm chí cả những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, tất cả những thứ này như bị một bàn tay vô hình thao túng.

Là y ư?

Hắn nhìn sang phía Ninh Dạ, chỉ thấy Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng đang liếc mắt đưa tình với nhau, hoàn toàn không nhìn sang phía mình.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 244: Thuộc hạ có một suy đoán



Trong lòng hắn chỉ thấy mịt mờ, lại nhìn bốn phía, thấy đám người Nhạc Tâm Thiện, Tây Phong Tử đều im lặng không nói gì, trong lòng càng kinh hãi.

Hắn kinh hãi lắc đầu: “Không phải ta, ta không làm mà!”

“Có làm hay không thì cứ giao cho lão hủ, thử một lần là biết ngay thôi.” Phó Đông Lưu cười âm hiểm.

Cuối cùng hắn cũng có cơ hội khai trương Thực Tâm công.

Ngay lúc này Lạc Cầu Chân lại đột nhiên nói: “Chư vị điện chủ, thuộc hạ tin Doãn Thiên Chiếu sư huynh không phải kẻ bán đứng thần cung.”

Rốt cuộc Nhạc Tâm Thiện cũng tiếp lời: “Lý do?”

Tuy Doãn Thiên Chiếu đã không còn trong hàng ngũ được Bạch điện chiếu cố đặc biệt, nhưng do tranh chấp của hai điện Hắc Bạch, Nhạc Tâm Thiện vẫn hy vọng có thể bảo vệ được Doãn Thiên Chiếu, chẳng qua điều kiện là Doãn Thiên Chiếu thật sự vô tội.

Lạc Cầu Chân nói: “Vì chắc chắn chuyện Thanh Mộc điện không liên quan tới Doãn sư huynh!”

Doãn Thiên Chiếu không có Thiên Cơ điện, hôm đó cũng không tới Thanh Mộc điện, đúng là dù thế nào thì chuyện này cũng không liên quan tới Doãn Thiên Chiếu.

Nhưng Phó Đông Lưu không hài lòng: “Chuyện Thanh Mộc điện là do Vương Sâm làm, đã được kiểm chứng. Chuyện đó với chuyện phế tích Vô Thường tự không phải do cùng một người gây ra.”

Hắn là người rất không muốn lật lại vụ án Thanh Mộc điện, trước đây Phong Đông Lâm lôi chuyện Thanh Mộc điện ra gán cho Ninh Dạ, do thân phận nên hắn không thể lên tiếng, nhưng bây giờ Lạc Cầu Chân nói vậy, hắn có thể phản bác.

Lạc Cầu Chân nói: “Thanh Mộc điện bị mất mảnh vỡ Thiên Cơ điện, vốn dĩ chúng ta còn đang lấy làm lạ, vì sao tên Vương Sâm lại lấy trộm thứ này, nhưng giờ xem ra rất có thể vì Mộc Khôi tông có quan hệ với một trong những kẻ đào tẩu của Thiên Cơ môn. Chuyện này giải thích vì sao sau đó Mộc Khôi tông lại sử dụng trận pháp Thiên Cơ môn để đối phó với chúng ta. Thế nhưng Thiên Cơ điện không nằm trên người Doãn sư huynh mà trên một trong ba người Thanh Lâm, Bạch Vũ, Tân Tiểu Diệp, Doãn sư huynh không có lý do gì cần đến mảnh vỡ, chuyện này rất có thể Mộc Khôi tông liên thủ với người trong Thiên Cơ môn từ trước khi chuyện Thanh Mộc điện xảy ra. Mà chuyện ở Thanh Mộc điện xảy ra trước chuyện ở vùng sông nước Tây Hà, vì vậy về mặt thời gian không thể nào là Doãn huynh, ít nhất thì lý do mà Vạn Xà tiên sinh đưa ra không thể thành lập.”

Hắn móc nối chuyện Thanh Mộc điện và phế tích Vô Thường tự, nhanh chóng tẩy rửa hiềm nghi của Doãn Thiên Chiếu, mọi người nghe hắn nói vậy đều thấy có lý.

Ninh Dạ lại lấy làm lạ.

Y lấy làm lạ là vì sao Lạc Cầu Chân còn chưa lôi hậu chiêu ra đối phó với mình.

Nhưng nếu Lạc Cầu Chân không hành động, thì mình phải hành động.

Tiên phát chế nhân!

Trong tình huống không biết thủ đoạn ẩn giấu của Lạc Cầu Chân, chuyện duy nhất Ninh Dạ có thể làm là lấy công đối công.

Y nói: “Thuộc hạ có một suy đoán.”

Nghe y nói vậy, Lạc Cầu Chân thầm hô không ổn.

Mọi người đã cùng nhìn sang phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ nói: “Thời gian trước đây thuộc hạ ra ngoài du lịch, học được thêm chút kiến thức, cũng biết được một số bí mật không coi là bí mật.”

Phong Đông Lâm giơ tay: “Ngươi cứ nói đi.”

Ninh Dạ: “Thuộc hạ nghe nói mảnh vỡ Thiên Cơ điện không cần chủ thể Thiên Cơ điện cũng có thể phát huy tác dụng.”

Y vừa nói xong câu này, Lạc Cầu Chân chửi bới điên cuồng... trong lòng.

Câu này của Ninh Dạ chẳng khác nào móc nối hai việc mà Lạc Cầu Chân vừa tách ra.

Phong Đông Lâm đã bắt đầu cười ha hả: “Không sai, vạn năm qua từng có vô số môn phái thu được mảnh vỡ Thiên Cơ điện, để phát huy tác dụng của chúng, các môn phái này đã dùng đủ loại thủ đoạn, đúng là có một số mảnh vỡ có thể lợi dụng được. Ví dụ như Vĩnh Hằng tỉnh của Vạn Hoa cốc, Ma Tâm trì của Ma môn, Lục Tâm thứ của Yên Vũ lâu, Tỏa Long liên của Hắc Bạch thần cung ta. Vì vậy kẻ lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện không nhất thiết phải có liên quan tới Thanh Lâm và Bạch Vũ, không có liên quan có thể cũng cần.”

Lúc này Ninh Dạ mới biết hóa ra còn nhiều bảo vật do Thiên Cơ điện biến thành như vậy, không chỉ có thế, thậm chí ngay Hắc Bạch thần cung thực chất cũng có một bảo vật do mảnh vỡ Thiên Cơ điện biến thành.

Tỏa Long liên, tên như ý nghĩa, chắc vật này có liên quan tới mảnh vỡ Tàng Thiên ngục.

Chuyện này nói sau, quan trọng là chuyện Mộc Khôi tông ra tay với mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở Thanh Mộc điện không liên quan tới Thanh Lâm và Bạch Vũ, như vậy lời nói của Lạc Cầu Chân không thể thành lập.

Quả nhiên đám người trong đại điện bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Trong lòng hắn chỉ thấy mịt mờ, lại nhìn bốn phía, thấy đám người Nhạc Tâm Thiện, Tây Phong Tử đều im lặng không nói gì, trong lòng càng kinh hãi.

Hắn kinh hãi lắc đầu: “Không phải ta, ta không làm mà!”

“Có làm hay không thì cứ giao cho lão hủ, thử một lần là biết ngay thôi.” Phó Đông Lưu cười âm hiểm.

Cuối cùng hắn cũng có cơ hội khai trương Thực Tâm công.

Ngay lúc này Lạc Cầu Chân lại đột nhiên nói: “Chư vị điện chủ, thuộc hạ tin Doãn Thiên Chiếu sư huynh không phải kẻ bán đứng thần cung.”

Rốt cuộc Nhạc Tâm Thiện cũng tiếp lời: “Lý do?”

Tuy Doãn Thiên Chiếu đã không còn trong hàng ngũ được Bạch điện chiếu cố đặc biệt, nhưng do tranh chấp của hai điện Hắc Bạch, Nhạc Tâm Thiện vẫn hy vọng có thể bảo vệ được Doãn Thiên Chiếu, chẳng qua điều kiện là Doãn Thiên Chiếu thật sự vô tội.

Lạc Cầu Chân nói: “Vì chắc chắn chuyện Thanh Mộc điện không liên quan tới Doãn sư huynh!”

Doãn Thiên Chiếu không có Thiên Cơ điện, hôm đó cũng không tới Thanh Mộc điện, đúng là dù thế nào thì chuyện này cũng không liên quan tới Doãn Thiên Chiếu.

Nhưng Phó Đông Lưu không hài lòng: “Chuyện Thanh Mộc điện là do Vương Sâm làm, đã được kiểm chứng. Chuyện đó với chuyện phế tích Vô Thường tự không phải do cùng một người gây ra.”

Hắn là người rất không muốn lật lại vụ án Thanh Mộc điện, trước đây Phong Đông Lâm lôi chuyện Thanh Mộc điện ra gán cho Ninh Dạ, do thân phận nên hắn không thể lên tiếng, nhưng bây giờ Lạc Cầu Chân nói vậy, hắn có thể phản bác.

Lạc Cầu Chân nói: “Thanh Mộc điện bị mất mảnh vỡ Thiên Cơ điện, vốn dĩ chúng ta còn đang lấy làm lạ, vì sao tên Vương Sâm lại lấy trộm thứ này, nhưng giờ xem ra rất có thể vì Mộc Khôi tông có quan hệ với một trong những kẻ đào tẩu của Thiên Cơ môn. Chuyện này giải thích vì sao sau đó Mộc Khôi tông lại sử dụng trận pháp Thiên Cơ môn để đối phó với chúng ta. Thế nhưng Thiên Cơ điện không nằm trên người Doãn sư huynh mà trên một trong ba người Thanh Lâm, Bạch Vũ, Tân Tiểu Diệp, Doãn sư huynh không có lý do gì cần đến mảnh vỡ, chuyện này rất có thể Mộc Khôi tông liên thủ với người trong Thiên Cơ môn từ trước khi chuyện Thanh Mộc điện xảy ra. Mà chuyện ở Thanh Mộc điện xảy ra trước chuyện ở vùng sông nước Tây Hà, vì vậy về mặt thời gian không thể nào là Doãn huynh, ít nhất thì lý do mà Vạn Xà tiên sinh đưa ra không thể thành lập.”

Hắn móc nối chuyện Thanh Mộc điện và phế tích Vô Thường tự, nhanh chóng tẩy rửa hiềm nghi của Doãn Thiên Chiếu, mọi người nghe hắn nói vậy đều thấy có lý.

Ninh Dạ lại lấy làm lạ.

Y lấy làm lạ là vì sao Lạc Cầu Chân còn chưa lôi hậu chiêu ra đối phó với mình.

Nhưng nếu Lạc Cầu Chân không hành động, thì mình phải hành động.

Tiên phát chế nhân!

Trong tình huống không biết thủ đoạn ẩn giấu của Lạc Cầu Chân, chuyện duy nhất Ninh Dạ có thể làm là lấy công đối công.

Y nói: “Thuộc hạ có một suy đoán.”

Nghe y nói vậy, Lạc Cầu Chân thầm hô không ổn.

Mọi người đã cùng nhìn sang phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ nói: “Thời gian trước đây thuộc hạ ra ngoài du lịch, học được thêm chút kiến thức, cũng biết được một số bí mật không coi là bí mật.”

Phong Đông Lâm giơ tay: “Ngươi cứ nói đi.”

Lúc này Ninh Dạ mới biết hóa ra còn nhiều bảo vật do Thiên Cơ điện biến thành như vậy, không chỉ có thế, thậm chí ngay Hắc Bạch thần cung thực chất cũng có một bảo vật do mảnh vỡ Thiên Cơ điện biến thành.

Tỏa Long liên, tên như ý nghĩa, chắc vật này có liên quan tới mảnh vỡ Tàng Thiên ngục.

Chuyện này nói sau, quan trọng là chuyện Mộc Khôi tông ra tay với mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở Thanh Mộc điện không liên quan tới Thanh Lâm và Bạch Vũ, như vậy lời nói của Lạc Cầu Chân không thể thành lập.

Quả nhiên đám người trong đại điện bắt đầu bàn tán sôi nổi.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 245: Y ý thức được điều gì.



Đã có không ít môn phái không cần bản thể của Thiên Cơ điện cũng có thể lợi dụng mảnh vỡ, như vậy chuyện Mộc Khôi tông đánh cắp mảnh vỡ Thiên Cơ điện hoàn toàn có thể là một hành động độc lập. Còn sau khi chuyện ở khu vực sông nước Tây hà xảy ra, Mộc Khôi tông cấu kết với Doãn Thiên Chiếu cũng hoàn toàn hợp lý.

Doãn Thiên Chiếu trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi hãm hại ta? Chuyện vừa rồi không liên quan gì tới ta, ta cũng đâu có vu oan cho ngươi!”

Ninh Dạ trả lời: “Doãn sư huynh hiểu lầm rồi, ta chỉ thuật lại sự thật thôi. Thực ra ta cảm thấy, muốn biết ai là kẻ phản bội cũng đơn giản thôi.”

“Ồ?” Nhạc Tâm Thiện đã thấy hứng thú: “Đơn giản thế nào?’

Ninh Dạ chắp tay nói: “Khởi bẩm đại diện chủ, tất cả những người tham gia chuyện phế tích Vô Thường tự đều đáng nghi ngờ, vừa rồi các vị điện chủ nghi ngờ đệ tử cũng rất bình thường thôi. Giờ xem ra tuy Ninh Dạ đã chứng minh mình không phải Thanh Lâm hay Bạch Vũ nhưng còn chưa chứng minh được mình không phải là người cấu kết với Mộc Khôi tông, như vậy vẫn khó tránh khỏi hiềm nghi, Doãn sư huynh cũng vậy. Đã thế thì làm đơn giản hơn nữa thôi, mời Phó đường chủ xuất thủ, dùng Thực Tâm công kiểm tra một lượt.”

Câu này vừa nói xong, mọi người đều choáng váng.

Thực Tâm công có thể tra xét tâm thần, dẫu chưa chắc đã nhòm ngó được toàn bộ nhưng có thể xác nhận những bí mật thu được là thật.

Nhưng Thực Tâm công quá độc ác, người sử dụng Thực Tâm công, nhẹ thì tổn thương nguyên khí năng nề, công lực sa sút, nặng thì nguyên thần tổn hại, thậm chí cả đời khó lòng tiến bộ.

Chính vì nguyên nhân này, không thể dễ dàng sử dụng Thực Tâm công.

Nếu là đệ tử bình thường ở tầng dưới thì cũng thôi, nhưng Ninh Dạ và Doãn Thiên Chiếu đều là những người có công lao với Hắc Bạch thần cung, nếu muốn sử dụng Thực Tâm công với bọn họ, như vậy phải nghi ngờ tới một mức độ nhất định.

Hai bên tranh cãi qua lại lúc vừa rồi chỉ là để tìm ra ai đáng nghi ngờ nhất, cũng là để tìm chứng cứ sử dụng Thực Tâm công. Chẳng qua là xem ai khả nghi nhất thì ưu tiên sử dụng với người đó mà thôi, như vậy có thể giám bớt tổn thương đối với môn nhân đệ tử.

Không thì mọi người cãi nhau cả nửa ngày vẫn toàn mấy chuyện không có chứng cứ, suy luận được nhiều hơn nữa thì có tác dụng gì?

Theo tình hình trước mắt, mức độ khả nghi của Doãn Thiên Chiếu đã chiếm thượng phong, nếu sử dụng cũng là dùng với hắn trước. Nếu chứng minh được hắn là phản đồ, vậy Ninh Dạ không cần chịu tội như vậy.

Ngược lại cũng thế, nếu Ninh Dạ không hạ thủ g**t ch*t Cừu Bất Quân, như vậy y có nói tới hoa rơi nước chảy cũng chẳng thoát được màn kiểm tra bằng Thực Tâm công.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ lại lên tiếng bảo cả hai người cùng nhận kiểm tra bởi Thực Tâm công, chuyện này khiến mọi người đều lấy làm lạ.

Phong Đông Lâm đã lên tiếng: “Ngươi có biết hậu quả khi bị dùng Thực Tâm công không?”

Ninh Dạ gật đầu: “Đương nhiên thuộc hạ biết.”

“Vậy ngươi còn muốn nhận Thực Tâm công kiểm tra cùng với Doãn Thiên Chiếu? Phải biết nếu Doãn Thiên Chiếu được chứng minh là có tội, ngươi có thể tránh được khâu này.”

Ninh Dạ trả lời: “Thuộc hạ biết, nhưng thuộc hạ cũng biết có kẻ vẫn có tâm địa bất lương với thuộc hạ, chỉ vì một số ân oán cá nhân mà quyết tâm trả thủ thuộc hạ. Để chứng minh sự trong sạch của bản thân, Ninh Dạ không thể không làm như vậy. Chỉ có điều, sau khi chứng minh mình trong sạch, Ninh Dạ cũng có một thỉnh cầu.”

“Cái gì?”

Ninh Dạ quay sang mỉm cười với Lạc Cầu Chân, nụ cười này khiến Lạc Cầu Chân sởn cả tóc gáy.

Y ý thức được điều gì.

Chỉ thấy Ninh Dạ đã chỉ tay vào Lạc Cầu Chân: “Đó là sử dụng Thực Tâm công với hắn, để hắn nói ra mục đích thật sự khi nghi ngờ ta, xem xem rốt cuộc hắn vì công hay vì tư!”

Nghe Ninh Dạ nói vậy, trong đầu Lạc Cầu Chân cực kỳ chấn động.

Quả nhiên, Ninh Dạ đã nhắm mũi mâu sang phía hắn.

Lạc Cầu Chân gần như khẳng định, Ninh Dạ có một loại bí pháp nào đó có thể đối phó với Thực Tâm công. Hắn không biết đó là gì, nhưng Thiên Cơ môn là huyền môn thượng cổ, Thiên Cơ điện còn là trọng bảo cực kỳ quý giá, không khéo có bí pháp thần kỳ nào chống đỡ được.

Quan trọng nhất là hậu quả khi sử dụng Thực Tâm công có liên quan trực tiếp tới Phó Đông Lưu, bây giờ Ninh Dạ đã được mọi người ủng hộ, chỉ cần Phó Đông Lưu không tìm được đủ tin tức, vậy không thể nào hạ thủ g**t ch*t Ninh Dạ.

Thế nhưng Phó Đông Lưu đối với Lạc Cầu Chân lại khác.

Hắn vẫn luôn đố kỵ tài hoa của Lạc Cầu Chân, nếu rơi vào tay Phó Đông Lưu, Lạc Cầu Chân không dám tưởng tượng Phó Đông Lưu sẽ đối phó với bản thân ra sao.

Chuyện này khiến hai mắt hắn tối sầm.

Đã có không ít môn phái không cần bản thể của Thiên Cơ điện cũng có thể lợi dụng mảnh vỡ, như vậy chuyện Mộc Khôi tông đánh cắp mảnh vỡ Thiên Cơ điện hoàn toàn có thể là một hành động độc lập. Còn sau khi chuyện ở khu vực sông nước Tây hà xảy ra, Mộc Khôi tông cấu kết với Doãn Thiên Chiếu cũng hoàn toàn hợp lý.

Doãn Thiên Chiếu trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi hãm hại ta? Chuyện vừa rồi không liên quan gì tới ta, ta cũng đâu có vu oan cho ngươi!”

Ninh Dạ trả lời: “Doãn sư huynh hiểu lầm rồi, ta chỉ thuật lại sự thật thôi. Thực ra ta cảm thấy, muốn biết ai là kẻ phản bội cũng đơn giản thôi.”

“Ồ?” Nhạc Tâm Thiện đã thấy hứng thú: “Đơn giản thế nào?’

Ninh Dạ chắp tay nói: “Khởi bẩm đại diện chủ, tất cả những người tham gia chuyện phế tích Vô Thường tự đều đáng nghi ngờ, vừa rồi các vị điện chủ nghi ngờ đệ tử cũng rất bình thường thôi. Giờ xem ra tuy Ninh Dạ đã chứng minh mình không phải Thanh Lâm hay Bạch Vũ nhưng còn chưa chứng minh được mình không phải là người cấu kết với Mộc Khôi tông, như vậy vẫn khó tránh khỏi hiềm nghi, Doãn sư huynh cũng vậy. Đã thế thì làm đơn giản hơn nữa thôi, mời Phó đường chủ xuất thủ, dùng Thực Tâm công kiểm tra một lượt.”

Câu này vừa nói xong, mọi người đều choáng váng.

Thực Tâm công có thể tra xét tâm thần, dẫu chưa chắc đã nhòm ngó được toàn bộ nhưng có thể xác nhận những bí mật thu được là thật.

Nhưng Thực Tâm công quá độc ác, người sử dụng Thực Tâm công, nhẹ thì tổn thương nguyên khí năng nề, công lực sa sút, nặng thì nguyên thần tổn hại, thậm chí cả đời khó lòng tiến bộ.

Chính vì nguyên nhân này, không thể dễ dàng sử dụng Thực Tâm công.

Nếu là đệ tử bình thường ở tầng dưới thì cũng thôi, nhưng Ninh Dạ và Doãn Thiên Chiếu đều là những người có công lao với Hắc Bạch thần cung, nếu muốn sử dụng Thực Tâm công với bọn họ, như vậy phải nghi ngờ tới một mức độ nhất định.

Hai bên tranh cãi qua lại lúc vừa rồi chỉ là để tìm ra ai đáng nghi ngờ nhất, cũng là để tìm chứng cứ sử dụng Thực Tâm công. Chẳng qua là xem ai khả nghi nhất thì ưu tiên sử dụng với người đó mà thôi, như vậy có thể giám bớt tổn thương đối với môn nhân đệ tử.

Không thì mọi người cãi nhau cả nửa ngày vẫn toàn mấy chuyện không có chứng cứ, suy luận được nhiều hơn nữa thì có tác dụng gì?

Theo tình hình trước mắt, mức độ khả nghi của Doãn Thiên Chiếu đã chiếm thượng phong, nếu sử dụng cũng là dùng với hắn trước. Nếu chứng minh được hắn là phản đồ, vậy Ninh Dạ không cần chịu tội như vậy.

Ngược lại cũng thế, nếu Ninh Dạ không hạ thủ g**t ch*t Cừu Bất Quân, như vậy y có nói tới hoa rơi nước chảy cũng chẳng thoát được màn kiểm tra bằng Thực Tâm công.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ lại lên tiếng bảo cả hai người cùng nhận kiểm tra bởi Thực Tâm công, chuyện này khiến mọi người đều lấy làm lạ.

Phong Đông Lâm đã lên tiếng: “Ngươi có biết hậu quả khi bị dùng Thực Tâm công không?”

Ninh Dạ gật đầu: “Đương nhiên thuộc hạ biết.”

“Vậy ngươi còn muốn nhận Thực Tâm công kiểm tra cùng với Doãn Thiên Chiếu? Phải biết nếu Doãn Thiên Chiếu được chứng minh là có tội, ngươi có thể tránh được khâu này.”

Ninh Dạ trả lời: “Thuộc hạ biết, nhưng thuộc hạ cũng biết có kẻ vẫn có tâm địa bất lương với thuộc hạ, chỉ vì một số ân oán cá nhân mà quyết tâm trả thủ thuộc hạ. Để chứng minh sự trong sạch của bản thân, Ninh Dạ không thể không làm như vậy. Chỉ có điều, sau khi chứng minh mình trong sạch, Ninh Dạ cũng có một thỉnh cầu.”

“Cái gì?”

Ninh Dạ quay sang mỉm cười với Lạc Cầu Chân, nụ cười này khiến Lạc Cầu Chân sởn cả tóc gáy.

Y ý thức được điều gì.

Quan trọng nhất là hậu quả khi sử dụng Thực Tâm công có liên quan trực tiếp tới Phó Đông Lưu, bây giờ Ninh Dạ đã được mọi người ủng hộ, chỉ cần Phó Đông Lưu không tìm được đủ tin tức, vậy không thể nào hạ thủ g**t ch*t Ninh Dạ.

Thế nhưng Phó Đông Lưu đối với Lạc Cầu Chân lại khác.

Hắn vẫn luôn đố kỵ tài hoa của Lạc Cầu Chân, nếu rơi vào tay Phó Đông Lưu, Lạc Cầu Chân không dám tưởng tượng Phó Đông Lưu sẽ đối phó với bản thân ra sao.

Chuyện này khiến hai mắt hắn tối sầm.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 246: Ninh Dạ cũng ngạc nhiên.



Ninh Dạ đang chơi chiến thuật hai bên đều bị thương, liều mạng khiến mình tổn thất cũng phải ‘chém’ Lạc Cầu Chân.

Trong lòng hắn vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, chỉ sợ Phong Đông Lâm đáp ứng, kinh hãi nhìn sang phía Nhạc Tâm Thiện.

Nhạc Tâm Thiện nhíu mày: “Thực Tâm công quá bá đạo, sao lại dùng với ba đệ tử có cống hiến kiệt xuất với thần cung được, việc này tạm hoãn.”

Lạc Cầu Chân thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Ninh Dạ lại kiên quyết ngoài dự liệu: “Vụ án ma nữ ở Lao phủ, Lạc Cầu Chân đổi trắng thay đen, giá họa cho ta, không những không xấu hổ mà còn cảm thấy ta làm hắn mất mặt, rắp tâm trả thù, lúc nào cũng nhắm vào ta. Ai mà biết lúc nào Lạc Cầu Chân lại gây sự với ta lần nữa. Kính xin Phong điện chủ ra mặt giúp ta, Ninh Dạ liều mạng tổn thương nguyên thần, từ nay không thể tiến bộ, cũng tuyệt đối không muốn hạng tiểu nhân đó được đắc ý!”

Nói xong đã quỳ xuống đất, khấu đầu lên sàn chan chát, sống chết gì cũng không chịu bỏ qua cho Lạc Cầu Chân.

Y không biết hậu chiêu mà Lạc Cầu Chân định dùng để đối phó với bản thân là gì, vì vậy dù thế nào Ninh Dạ cũng phải giành trước một bước yêu cầu so đấu với Lạc Cầu Chân. Nếu Phó Đông Lưu bỏ công bỏ sức thêm một chút, trực tiếp biến Lạc Cầu Chân thành thằng ngốc thì càng tốt.

Thấy thái độ của Ninh Dạ kiên quyết như vậy, ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng nhíu mày.

Phong Đông Lâm đã cười nói: “Ta lại cảm thấy có thể làm theo cách này.”

Hắn giúp Ninh Dạ không phải vì hắn tin Ninh Dạ mà vì thể diện của Hắc điện, bây giờ đang có cơ hội đả kích nặng nề Bạch điện, cũng chẳng ngại hy sinh Ninh Dạ một chút - đằng nào hắn cũng tình nguyện.

Nhạc Tâm Thiện tức giận hừ một tiếng: “Ninh Dạ, ngươi không cần lo Lạc Cầu Chân sẽ nhắm vào ngươi. Lão phu đứng đây cam đoan với ngươi, không có đủ chứng cứ, thần cung sẽ tuyệt đối không sử dụng Thực Tâm công với ngươi.”

Xem ra ngươi muốn bảo vệ cho Lạc Cầu Chân.

Ninh Dạ cũng biết mình không thể giằng co nữa, cũng may Nhạc Tâm Thiện cho hắn một lời đảm bảo, thành thật mà nói, hắn cũng không dám chắc Khi Thiên thuật có thể đối phó với Thực Tâm công hay không, đành mượn dốc xuống lừa, nói: “Nếu vậy, thuộc hạ xin tuân lệnh.”

Giọng điệu lại có vẻ không tình nguyện.

Tạm thời Ninh Dạ và Lạc Cầu Chân không cần chịu Thực Tâm công, nhưng Doãn Thiên Chiếu lại chẳng chạy thoát được.

Doãn Thiên Chiếu sắc mặt ảm đạm, quỳ xuống đất: “Đệ tử không thể giải thích những chuyện này, đã vậy đệ tử xin tiếp nhận thẩm tra của Thực Tâm công.”

Bây giờ hắn đã không mong điều gì khác, chỉ hy vọng Thực Tâm công kiểm tra được bản thân vô tội xong vẫn có thể sống sót yên lành, còn hậu hoàn đành xem mệnh trời.

Nghe hắn nói vậy, Phó Đông Lưu đã đứng dậy.

Ngay lúc hắn định xuất thủ, Nhạc Tâm Thiện lại giơ tay ngăn cản: “Đợi đã.”

“Đại điện chủ?” Phong Đông Lâm lấy làm lạ nhìn Nhạc Tâm Thiện.

Nhạc Tâm Thiện nói: “Dù sao Doãn Thiên Chiếu cũng có công với thần cung, trước khi có đủ chứng cứ, sử dụng Thực Tâm công với hắn thì quá tuyệt tình. Chuyện này tạm gác lại để sau này quan sát, hôm nay... tạm thời ngừng lại ở đây.”

Phó Đông Lưu không tình nguyện ngồi lại ghế.

Ninh Dạ cũng ngạc nhiên.

Thực ra bố trí trong bóng tối của y chính là ở Thực Tâm công, chỉ cần Phó Đông Lưu xuất thủ là gần như khẳng định tội danh của Doãn Thiên Chiếu. Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lại ngăn cản ngay lúc này là cho kế hoạch của Ninh Dạ sắp thành công lại thất bại.

Thế thì cũng thôi, vấn đề là vì sao Phong Đông Lâm lại không phản đối?

Phong Đông Lâm và Tây Phong Tử như nước với lửa, luôn luôn đối địch, khiến cho quan hệ giữa hắn và Nhạc Tâm Thiện cũng chẳng được tốt. Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lên tiếng bảo vệ Doãn Thiên Chiếu, sao hắn lại không phản đối, chuyện này có vẻ không đúng.

Trong lòng nổi ý nghi ngờ, đột nhiên Ninh Dạ lại cảm thấy nguy cơ.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn hắn đã không có vẻ nghi ngờ gì, ngược lại mang chút tán thưởng, có thể nói là lần thẩm vấn trong đại điện này, Ninh Dạ đã hoàn toàn thắng lợi, cho dù không bẫy được Doãn Thiên Chiếu nhưng ít nhất cũng giữ được mình, rửa sạch oan khuất.

Nhưng càng như vậy, y càng bất an.

Lạc Cầu Chân, chẳng phải ngươi còn hậu chiêu à?

Sao còn chưa lấy ra đi?

Rốt cuộc ngươi đang chờ cái gì?

Ninh Dạ không nghĩ ra, đã thấy Nhạc Tâm Thiện lên tiếng: “Được rồi, mọi chuyện đã xong xuôi, ngươi đi đi.”

“Vâng.” Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Ninh Dạ chỉ có thể đáp ứng.

Trì Vãn Ngưng đã vui vẻ chạy tới kéo tay Ninh Dạ, ánh mắt khó nén nổi vui mừng.

Ninh Dạ đang chơi chiến thuật hai bên đều bị thương, liều mạng khiến mình tổn thất cũng phải ‘chém’ Lạc Cầu Chân.

Trong lòng hắn vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, chỉ sợ Phong Đông Lâm đáp ứng, kinh hãi nhìn sang phía Nhạc Tâm Thiện.

Nhạc Tâm Thiện nhíu mày: “Thực Tâm công quá bá đạo, sao lại dùng với ba đệ tử có cống hiến kiệt xuất với thần cung được, việc này tạm hoãn.”

Lạc Cầu Chân thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Ninh Dạ lại kiên quyết ngoài dự liệu: “Vụ án ma nữ ở Lao phủ, Lạc Cầu Chân đổi trắng thay đen, giá họa cho ta, không những không xấu hổ mà còn cảm thấy ta làm hắn mất mặt, rắp tâm trả thù, lúc nào cũng nhắm vào ta. Ai mà biết lúc nào Lạc Cầu Chân lại gây sự với ta lần nữa. Kính xin Phong điện chủ ra mặt giúp ta, Ninh Dạ liều mạng tổn thương nguyên thần, từ nay không thể tiến bộ, cũng tuyệt đối không muốn hạng tiểu nhân đó được đắc ý!”

Nói xong đã quỳ xuống đất, khấu đầu lên sàn chan chát, sống chết gì cũng không chịu bỏ qua cho Lạc Cầu Chân.

Y không biết hậu chiêu mà Lạc Cầu Chân định dùng để đối phó với bản thân là gì, vì vậy dù thế nào Ninh Dạ cũng phải giành trước một bước yêu cầu so đấu với Lạc Cầu Chân. Nếu Phó Đông Lưu bỏ công bỏ sức thêm một chút, trực tiếp biến Lạc Cầu Chân thành thằng ngốc thì càng tốt.

Thấy thái độ của Ninh Dạ kiên quyết như vậy, ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng nhíu mày.

Phong Đông Lâm đã cười nói: “Ta lại cảm thấy có thể làm theo cách này.”

Hắn giúp Ninh Dạ không phải vì hắn tin Ninh Dạ mà vì thể diện của Hắc điện, bây giờ đang có cơ hội đả kích nặng nề Bạch điện, cũng chẳng ngại hy sinh Ninh Dạ một chút - đằng nào hắn cũng tình nguyện.

Nhạc Tâm Thiện tức giận hừ một tiếng: “Ninh Dạ, ngươi không cần lo Lạc Cầu Chân sẽ nhắm vào ngươi. Lão phu đứng đây cam đoan với ngươi, không có đủ chứng cứ, thần cung sẽ tuyệt đối không sử dụng Thực Tâm công với ngươi.”

Xem ra ngươi muốn bảo vệ cho Lạc Cầu Chân.

Ninh Dạ cũng biết mình không thể giằng co nữa, cũng may Nhạc Tâm Thiện cho hắn một lời đảm bảo, thành thật mà nói, hắn cũng không dám chắc Khi Thiên thuật có thể đối phó với Thực Tâm công hay không, đành mượn dốc xuống lừa, nói: “Nếu vậy, thuộc hạ xin tuân lệnh.”

Giọng điệu lại có vẻ không tình nguyện.

Tạm thời Ninh Dạ và Lạc Cầu Chân không cần chịu Thực Tâm công, nhưng Doãn Thiên Chiếu lại chẳng chạy thoát được.

Doãn Thiên Chiếu sắc mặt ảm đạm, quỳ xuống đất: “Đệ tử không thể giải thích những chuyện này, đã vậy đệ tử xin tiếp nhận thẩm tra của Thực Tâm công.”

Bây giờ hắn đã không mong điều gì khác, chỉ hy vọng Thực Tâm công kiểm tra được bản thân vô tội xong vẫn có thể sống sót yên lành, còn hậu hoàn đành xem mệnh trời.

Nghe hắn nói vậy, Phó Đông Lưu đã đứng dậy.

Ngay lúc hắn định xuất thủ, Nhạc Tâm Thiện lại giơ tay ngăn cản: “Đợi đã.”

“Đại điện chủ?” Phong Đông Lâm lấy làm lạ nhìn Nhạc Tâm Thiện.

Nhạc Tâm Thiện nói: “Dù sao Doãn Thiên Chiếu cũng có công với thần cung, trước khi có đủ chứng cứ, sử dụng Thực Tâm công với hắn thì quá tuyệt tình. Chuyện này tạm gác lại để sau này quan sát, hôm nay... tạm thời ngừng lại ở đây.”

Phó Đông Lưu không tình nguyện ngồi lại ghế.

Ninh Dạ cũng ngạc nhiên.

Thực ra bố trí trong bóng tối của y chính là ở Thực Tâm công, chỉ cần Phó Đông Lưu xuất thủ là gần như khẳng định tội danh của Doãn Thiên Chiếu. Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lại ngăn cản ngay lúc này là cho kế hoạch của Ninh Dạ sắp thành công lại thất bại.

Thế thì cũng thôi, vấn đề là vì sao Phong Đông Lâm lại không phản đối?

Phong Đông Lâm và Tây Phong Tử như nước với lửa, luôn luôn đối địch, khiến cho quan hệ giữa hắn và Nhạc Tâm Thiện cũng chẳng được tốt. Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lên tiếng bảo vệ Doãn Thiên Chiếu, sao hắn lại không phản đối, chuyện này có vẻ không đúng.

Trong lòng nổi ý nghi ngờ, đột nhiên Ninh Dạ lại cảm thấy nguy cơ.

Rốt cuộc ngươi đang chờ cái gì?

Ninh Dạ không nghĩ ra, đã thấy Nhạc Tâm Thiện lên tiếng: “Được rồi, mọi chuyện đã xong xuôi, ngươi đi đi.”

“Vâng.” Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Ninh Dạ chỉ có thể đáp ứng.

Trì Vãn Ngưng đã vui vẻ chạy tới kéo tay Ninh Dạ, ánh mắt khó nén nổi vui mừng.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 247: Đó là một gương mặt quen thuộc.



Đương nhiên cô thấy vui rồi, Ninh Dạ đã qua được lần thẩm vấn trong đại điện, chuyện Ninh Dạ nhờ Công Tôn Điệp sửa đổi gương mặt cho mình đúng là tuyệt diệu, Tạo Hóa thủy vô dụng dẫn tới tất cả mưu kế của Lạc Cầu Chân thất bại, Ninh Dạ còn nhờ đó khôi phục dung mạo, còn anh tuấn điển trai như vậy, trong lòng cô vui như hoa nở, ánh mắt nhìn Ninh Dạ cũng đầy trìu mến.

Nhưng nhìn ánh mắt của Trì Vãn Ngưng, thấy tâm trạng vui vẻ của cô, cảm giác nguy cơ trong lòng Ninh Dạ lại đột nhiên nặng lên.

Trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại một câu mà Lạc Cầu Chân đã nói: “Ta muốn cho hắn một đòn trí mạng ngay lúc hắn đắc ý nhất!”

Ngay lúc hắn đắc ý nhất!

Ngay lúc hắn đắc ý nhất!

Ngay lúc hắn đắc ý nhất!

Lúc nào là ‘lúc hắn đắc ý nhất’?

Chính là lúc này!

Là giờ phút này!

Thời điểm này, y đã sử dụng Tạo Hóa thủy, Nhạc Tâm Thiện đã lên tiếng như đã giải quyết dứt khoát, không còn ai nghi ngờ y.

Có thể nói từ giờ trở đi, tất cả những nghi ngờ trong quá khứ đều được rửa sạch.

Nhìn ánh mắt của Trì Vãn Ngưng là biết, đây chính là thời điểm mà mình đắc ý nhất.

Nguy cơ!

Nguy cơ cực lớn!

Lông tóc toàn thân Ninh Dạ dựng đứng.

Nhưng y không biết nguy cơ ở đâu, thậm chí y không thấy bất cứ thứ gì kỳ lạ, chỉ thấy ánh mắt si mê của Trì Vãn Ngưng, còn cả vẻ thiếu kiên nhẫn của Nhạc Tâm Thiện.

Hắn nói: “Hai người các ngươi đã chán chưa, còn không lui xuống?”

Tâm thần Ninh Dạ hơi chấn động, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Trì Vãn Ngưng kinh hãi đỡ lấy y: “Ninh Dạ, chàng sao vậy?”

“Không sao.” Ninh Dạ mỉm cười, thân thể hơi run rẩy: “Vừa rồi lão già chết tiệt Cừu Bất Quân đả thương ta, nãy giờ vẫn cố gắng gượng... không chịu nổi nữa rồi, nàng dìu ta một chút.”

“Vâng.” Trì Vãn Ngưng không hề nghi ngờ, đỡ lấy Ninh Dạ, Ninh Dạ thi lễ với bên trên: “Ninh Dạ xin cáo lui.”

Y cứ thế chậm rãi xoay người, bước từng bước một ra ngoài điện trong ánh mắt mọi người.

Y quay lưng về phía đại điện, đương nhiên không thấy cảnh tượng sau lưng.

Ngay thời khắc y xoay người, Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm, Tây Phong Tử, Lạc Cầu Chân, Ôn Tâm Dư, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng y, cùng dùng ánh mắt tiễn y.

Bọn họ nhìn theo bóng lưng y, nhìn tới lúc y ra ngoài đại điện, bước vào quảng trường, đi vào hành lang cửu khúc,Ninh Dạ di qua cửa điện, rồi biến mất trong tầm mắt mọi người.

Một lúc lâu sau.

Tây Phong Tử đột nhiên nói: “Sao rồi?”

Ôn Tâm Dư khẽ lắc đầu: “Không có bất cứ vấn đề gì, không thấy chút chấn động nào của tâm trạng.”

Nhạc Tâm Thiện cũng lắc đầu.

Tuy hắn không biết Biện Tình bí pháp nhưng cũng có bí thuật lý giải huyền cơ.

Nhưng tất cả những thứ này đều không thể chứng minh được.

Ninh Dạ không có bất cứ điểm nào lạ thường.

Lạc Cầu Chân lại đột nhiên biến sắc.

Không thể nào?

Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế bố trí tất cả, thế nhưng món quà cuối cùng này vẫn không phát huy tác dụng?

Hắn lao tới như điên, chạy thẳng ra ngoài điện.

Bên ngoài Động Huyền điện có một nhà lao.

Một nam tử bị thương đầy mình, máu me đầm đìa, ngồi trong nhà lao. Hắn đã bị dằn vặt tới không ra hình người, hai mắt vô thần, dại ra như chết.

Chỉ có gương mặt được lau rửa sạch sẽ.

Đó là một gương mặt quen thuộc.

Doãn Thiên Chiếu chạy ra theo Lạc Cầu Chân, khoảnh khắc chứng kiến gương mặt đó toàn thân hắn mềm nhũn ngã quỵ xuống đất: “Đại sư huynh!”

Bên ngoài Động Huyền điện, Triệu Long Quang đang ngồi bất động trong nhà lao.

Hắn đã bị dằn vặt quá lâu, chịu vô số đối đãi không thể chấp nhận nổi.

Tuy hắn còn sống nhưng chẳng khác gì người chết.

Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện thân thể hắn hiện ra màu đồng xanh cổ quái, trên mặt mọc đầy lông tơ nhỏ bé, hai chân cường tráng quỷ dị, bàn chân hóa thành móng thú, không ngờ lại có hình dạng nửa người nửa yêu.

Dù thế nào Doãn Thiên Chiếu cũng không ngờ mình lại thấy Triệu Long Quang ở đây, hơn nữa hắn còn biến thành hình dạng như vậy, trong lòng kinh hãi bằng chết, vội vàng hỏi Lạc Cầu Chân: “Các ngươi... các ngươi đã làm gì hắn?”

Lạc Cầu Chân lạnh lùng đáp: “Không phải chúng ta làm gì hắn, mà là Thái Âm môn làm gì hắn.”

Thái Âm môn?

Hóa ra Thái Âm môn bắt được hắn?

Nhưng vẫn bị Lạc Cầu Chân đưa tới, cố tình đưa ra ngay thởi điểm này để đả kích tâm linh Ninh Dạ.

Nếu Ninh Dạ là Thanh Lâm, Bạch Vũ của Thiên Cơ môn, như vậy khoảng khắc chứng kiến Triệu Long Quang, chắc chắn tâm thần của y sẽ thất thủ.

Chuyện này còn khiến y chấn động hơn bắt y giết Cừu Bất Quân nhiều. Bảo y giết Cừu Bất Quân, ít nhất Ninh Dạ còn có thể chuẩn bị tâm lý một chút, nhưng đối mặt với Triệu Long Quang, y lại không hề chuẩn bị.

Đương nhiên cô thấy vui rồi, Ninh Dạ đã qua được lần thẩm vấn trong đại điện, chuyện Ninh Dạ nhờ Công Tôn Điệp sửa đổi gương mặt cho mình đúng là tuyệt diệu, Tạo Hóa thủy vô dụng dẫn tới tất cả mưu kế của Lạc Cầu Chân thất bại, Ninh Dạ còn nhờ đó khôi phục dung mạo, còn anh tuấn điển trai như vậy, trong lòng cô vui như hoa nở, ánh mắt nhìn Ninh Dạ cũng đầy trìu mến.

Nhưng nhìn ánh mắt của Trì Vãn Ngưng, thấy tâm trạng vui vẻ của cô, cảm giác nguy cơ trong lòng Ninh Dạ lại đột nhiên nặng lên.

Trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại một câu mà Lạc Cầu Chân đã nói: “Ta muốn cho hắn một đòn trí mạng ngay lúc hắn đắc ý nhất!”

Ngay lúc hắn đắc ý nhất!

Ngay lúc hắn đắc ý nhất!

Ngay lúc hắn đắc ý nhất!

Lúc nào là ‘lúc hắn đắc ý nhất’?

Chính là lúc này!

Là giờ phút này!

Thời điểm này, y đã sử dụng Tạo Hóa thủy, Nhạc Tâm Thiện đã lên tiếng như đã giải quyết dứt khoát, không còn ai nghi ngờ y.

Có thể nói từ giờ trở đi, tất cả những nghi ngờ trong quá khứ đều được rửa sạch.

Nhìn ánh mắt của Trì Vãn Ngưng là biết, đây chính là thời điểm mà mình đắc ý nhất.

Nguy cơ!

Nguy cơ cực lớn!

Lông tóc toàn thân Ninh Dạ dựng đứng.

Nhưng y không biết nguy cơ ở đâu, thậm chí y không thấy bất cứ thứ gì kỳ lạ, chỉ thấy ánh mắt si mê của Trì Vãn Ngưng, còn cả vẻ thiếu kiên nhẫn của Nhạc Tâm Thiện.

Hắn nói: “Hai người các ngươi đã chán chưa, còn không lui xuống?”

Tâm thần Ninh Dạ hơi chấn động, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Trì Vãn Ngưng kinh hãi đỡ lấy y: “Ninh Dạ, chàng sao vậy?”

“Không sao.” Ninh Dạ mỉm cười, thân thể hơi run rẩy: “Vừa rồi lão già chết tiệt Cừu Bất Quân đả thương ta, nãy giờ vẫn cố gắng gượng... không chịu nổi nữa rồi, nàng dìu ta một chút.”

“Vâng.” Trì Vãn Ngưng không hề nghi ngờ, đỡ lấy Ninh Dạ, Ninh Dạ thi lễ với bên trên: “Ninh Dạ xin cáo lui.”

Y cứ thế chậm rãi xoay người, bước từng bước một ra ngoài điện trong ánh mắt mọi người.

Y quay lưng về phía đại điện, đương nhiên không thấy cảnh tượng sau lưng.

Ngay thời khắc y xoay người, Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm, Tây Phong Tử, Lạc Cầu Chân, Ôn Tâm Dư, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng y, cùng dùng ánh mắt tiễn y.

Bọn họ nhìn theo bóng lưng y, nhìn tới lúc y ra ngoài đại điện, bước vào quảng trường, đi vào hành lang cửu khúc,Ninh Dạ di qua cửa điện, rồi biến mất trong tầm mắt mọi người.

Một lúc lâu sau.

Tây Phong Tử đột nhiên nói: “Sao rồi?”

Ôn Tâm Dư khẽ lắc đầu: “Không có bất cứ vấn đề gì, không thấy chút chấn động nào của tâm trạng.”

Nhạc Tâm Thiện cũng lắc đầu.

Tuy hắn không biết Biện Tình bí pháp nhưng cũng có bí thuật lý giải huyền cơ.

Nhưng tất cả những thứ này đều không thể chứng minh được.

Ninh Dạ không có bất cứ điểm nào lạ thường.

Lạc Cầu Chân lại đột nhiên biến sắc.

Không thể nào?

Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế bố trí tất cả, thế nhưng món quà cuối cùng này vẫn không phát huy tác dụng?

Hắn lao tới như điên, chạy thẳng ra ngoài điện.

Bên ngoài Động Huyền điện có một nhà lao.

Một nam tử bị thương đầy mình, máu me đầm đìa, ngồi trong nhà lao. Hắn đã bị dằn vặt tới không ra hình người, hai mắt vô thần, dại ra như chết.

Chỉ có gương mặt được lau rửa sạch sẽ.

Đó là một gương mặt quen thuộc.

Doãn Thiên Chiếu chạy ra theo Lạc Cầu Chân, khoảnh khắc chứng kiến gương mặt đó toàn thân hắn mềm nhũn ngã quỵ xuống đất: “Đại sư huynh!”

Bên ngoài Động Huyền điện, Triệu Long Quang đang ngồi bất động trong nhà lao.

Hắn đã bị dằn vặt quá lâu, chịu vô số đối đãi không thể chấp nhận nổi.

Tuy hắn còn sống nhưng chẳng khác gì người chết.

Hóa ra Thái Âm môn bắt được hắn?

Nhưng vẫn bị Lạc Cầu Chân đưa tới, cố tình đưa ra ngay thởi điểm này để đả kích tâm linh Ninh Dạ.

Nếu Ninh Dạ là Thanh Lâm, Bạch Vũ của Thiên Cơ môn, như vậy khoảng khắc chứng kiến Triệu Long Quang, chắc chắn tâm thần của y sẽ thất thủ.

Chuyện này còn khiến y chấn động hơn bắt y giết Cừu Bất Quân nhiều. Bảo y giết Cừu Bất Quân, ít nhất Ninh Dạ còn có thể chuẩn bị tâm lý một chút, nhưng đối mặt với Triệu Long Quang, y lại không hề chuẩn bị.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 248: Hắn gầm lên điên cuồng



Nhưng nói ngược lại, nếu Ninh Dạ không quen biết Triệu Long Quang, như vậy khi thấy Triệu Long Quang tối đa chỉ kinh ngạc không biết vì sao trước cửa Động Huyền điện lại đặt một tên tù nhân kỳ quái, tuyệt đối không có vấn đề gì khác.

Lạc Cầu Chân tính toán kỹ càng tất cả mọi thứ, hắn tin tưởng cho dù Ninh Dạ ẩn giấu đến đâu, khoảnh khắc y xoay người chứng kiến Triệu Long Quang, chắc chắn tâm linh cũng bị chấn động.

Nhưng chỉ không nghĩ tới kết quả này.

Ninh Dạ chẳng hề có phản ứng gì.

Khoảnh khắc đó ngay cả Lạc Cầu Chân cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ mình sai thật rồi?

Lẽ nào Ninh Dạ thật sự không phải người của Thiên Cơ môn, từ trước đến giờ hắn vẫn vô tội?

Ngay cả Lạc Cầu Chân cũng thấy tự nghi ngờ bản thân, nói chi những người khác.

Nhạc Tâm Thiện thở dài một tiếng: “Cầu Chân, ngươi nhờ ta, ta đã làm rồi, sự thật cũng đã chứng minh Ninh Dạ thực sự không liên quan tới Thiên Cơ môn. Ngươi có muốn nói thêm điều gì không?”

Lạc Cầu Chân quỳ xuống đất, không biết nói gì: “Thuộc hạ vô dụng, không tìm được hung thủ gây họa trong Hắc Bạch thần cung, xin được nhận tội.”

Phong Đông Lâm hừ một tiếng: “Nếu thế, chuẩn bị chịu hình phạt đi.”

Hắn đang định hạ lệnh bắt lấy Lạc Cầu Chân thì Nhạc Tâm Thiện lại lên tiếng: “Đông Lâm huynh, Lạc Cầu Chân là một nhân tài. Tuy hắn tìm nhầm mục tiêu nhưng vẫn luôn thận trọng tận tụy vì thần cung, thôi bỏ qua việc trách phạt đi, không thì lòng người nguội lạnh, không có lợi cho đại cục.”

Phong Đông Lâm hừ lạnh: “Tùy tiện nghi ngờ người có công, hãm hại tuần tra viên Huyền Sách phủ, chẳng lẽ đây là đúng?”

Nhạc Tâm Thiện không biện minh, khóe miệng nhúc nhích nhưng không có tiếng động nào phát ra, chứng tỏ đang bí mật nói chuyện với Phong Đông Lâm.

Một lát sau Phong Đông Lâm lại hớn hở: “Hiếm khi thấy đại điện chủ hào phóng như vậy, đã thế tha cho hắn một lần. Chuyện này chấm dứt ở đây!”

Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn Nhạc Tâm Thiện đã hứa hẹn lợi lộc gì cho Phong Đông Lâm.

Mọi chuyện đã xong xuôi, đám người tản ra.

Chỉ có Doãn Thiên Chiếu còn đứng bên cạnh lồng nhốt Triệu Long Quang, run rẩy nhìn hắn.

“Sư huynh... Đại sư huynh...” Hắn gọi khẽ.

Hắn biết mình không nên gọi, nhưng hắn lại không nhịn được gọi thành tiếng.

Rốt cuộc cặp mắt vô thần của Triệu Long Quang cũng chuyển động, chậm rãi xoay sang, hạ xuống người Doãn Thiên Chiếu. Khoảng khắc hắn nhìn thấy Doãn Thiên Chiếu, toàn thân đột nhiên kích động.

Hắn ngồi bật dậy, lao thẳng tới rìa lồng giam, trừng mắt nhìn Doãn Thiên Chiếu, trong yết hầu phát ra tiếng gầm gừ như thú kêu.

Thậm chí hắn không thể nói nổi một lời.

Thế nhưng ánh mắt hắn nhìn Doãn Thiên Chiếu lại cực kỳ kích động, như đang bảo hắn ‘chạy mau’ Song sau đó, hắn lại như ý thức được điều gì, nhìn Doãn Thiên Chiếu mặc y phục tu sĩ Hắc Bạch thần cung, ánh mắt từ từ xuất hiện thần sắc kinh hãi, không thể tin nổi.

Ánh mắt từ lo lắng chuyển sang phẫn nộ.

“Rỗng!”

Hắn gầm lên điên cuồng, lao đầu vào song sát khiến cho phù văn lóng lánh hiện lên, ánh sáng rực lóe lên bốn phía.

Hắn đâm thẳng đầu vào lồng giam, lực lượng cực kỳ hùng hậu, ánh mắt bừng bừng lửa giận.

Đó là phẫn nộ, là thất vọng, là thất vọng, tất cả những tâm trạng mãnh liệt nhất thế gian hội tụ lại ngay thời khắc này, như lưỡi đao sắc đâm vào tận đáy lòng Doãn Thiên Chiếu.

Hắn lảo đảo ngã lùi lại vài bước, lẩm bẩm: ”Xin lỗi...”

“Gào!!!”

Triệu Long Quang ra sức gào thét, nước mắt chảy xuống như điên, càng khiến lửa giận nổi lên bừng bừng.

Hắn không thể tin nổi, mọi chuyện mà Thiên Cơ môn phải chịu, mọi khổ sở mà mình phải trải qua đều do tên sư đệ trước mặt mang tới.

Nỗi đau vì bị phản bội còn khó chịu hơn hình phạt cải tạo thân thể, làm cho hắn không thể chịu đựng nổi, hắn gào thét điên cuồng, thân thể tỏa ra từng làn sương màu đỏ máu, thời khắc này hai tay đã biến hình, hóa thành móng vuốt yêu thú sắc bén. Bị giết giãy dụa đánh đập điên cuồng như vậy, ngay cả song sắt cũng từ từ biến dạng, thậm chí phù văn bắt đầu vỡ nát.

Đệ tử Thái Âm môn đứng bên cạnh phụ trách trông coi phát ra tiếng cười quái dị: “Đột phá? Lại đột phá lên Yêu Thể Hoàn Hảo ngay thời khắc này à? Ha ha ha ha, sư tổ nói không sai, chấn động tinh thần quá mạnh có thể khiến người ta đột phá ràng buộc, lần dung hợp yêu huyết này đã thành công rồi!”

Nói xong đã ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Thái Âm môn là môn phái yêu tiên duy nhất trong Cửu Đại Tiên Môn, trong đó có một nửa tu sĩ là yêu.

Yêu ma trong thiên hạ đều bị diệt trừ, chỉ có Thái Âm là tiêu dao nhất.

Lý do là vì cả vạn năm nay Thái Âm môn chỉ tập trung dấn thân vào đạo yêu tiên, bọn họ nghĩ đủ mọi cách để sáng tạo ra các loại yêu tiên

Nhưng nói ngược lại, nếu Ninh Dạ không quen biết Triệu Long Quang, như vậy khi thấy Triệu Long Quang tối đa chỉ kinh ngạc không biết vì sao trước cửa Động Huyền điện lại đặt một tên tù nhân kỳ quái, tuyệt đối không có vấn đề gì khác.

Lạc Cầu Chân tính toán kỹ càng tất cả mọi thứ, hắn tin tưởng cho dù Ninh Dạ ẩn giấu đến đâu, khoảnh khắc y xoay người chứng kiến Triệu Long Quang, chắc chắn tâm linh cũng bị chấn động.

Nhưng chỉ không nghĩ tới kết quả này.

Ninh Dạ chẳng hề có phản ứng gì.

Khoảnh khắc đó ngay cả Lạc Cầu Chân cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ mình sai thật rồi?

Lẽ nào Ninh Dạ thật sự không phải người của Thiên Cơ môn, từ trước đến giờ hắn vẫn vô tội?

Ngay cả Lạc Cầu Chân cũng thấy tự nghi ngờ bản thân, nói chi những người khác.

Nhạc Tâm Thiện thở dài một tiếng: “Cầu Chân, ngươi nhờ ta, ta đã làm rồi, sự thật cũng đã chứng minh Ninh Dạ thực sự không liên quan tới Thiên Cơ môn. Ngươi có muốn nói thêm điều gì không?”

Lạc Cầu Chân quỳ xuống đất, không biết nói gì: “Thuộc hạ vô dụng, không tìm được hung thủ gây họa trong Hắc Bạch thần cung, xin được nhận tội.”

Phong Đông Lâm hừ một tiếng: “Nếu thế, chuẩn bị chịu hình phạt đi.”

Hắn đang định hạ lệnh bắt lấy Lạc Cầu Chân thì Nhạc Tâm Thiện lại lên tiếng: “Đông Lâm huynh, Lạc Cầu Chân là một nhân tài. Tuy hắn tìm nhầm mục tiêu nhưng vẫn luôn thận trọng tận tụy vì thần cung, thôi bỏ qua việc trách phạt đi, không thì lòng người nguội lạnh, không có lợi cho đại cục.”

Phong Đông Lâm hừ lạnh: “Tùy tiện nghi ngờ người có công, hãm hại tuần tra viên Huyền Sách phủ, chẳng lẽ đây là đúng?”

Nhạc Tâm Thiện không biện minh, khóe miệng nhúc nhích nhưng không có tiếng động nào phát ra, chứng tỏ đang bí mật nói chuyện với Phong Đông Lâm.

Một lát sau Phong Đông Lâm lại hớn hở: “Hiếm khi thấy đại điện chủ hào phóng như vậy, đã thế tha cho hắn một lần. Chuyện này chấm dứt ở đây!”

Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn Nhạc Tâm Thiện đã hứa hẹn lợi lộc gì cho Phong Đông Lâm.

Mọi chuyện đã xong xuôi, đám người tản ra.

Chỉ có Doãn Thiên Chiếu còn đứng bên cạnh lồng nhốt Triệu Long Quang, run rẩy nhìn hắn.

“Sư huynh... Đại sư huynh...” Hắn gọi khẽ.

Hắn biết mình không nên gọi, nhưng hắn lại không nhịn được gọi thành tiếng.

Rốt cuộc cặp mắt vô thần của Triệu Long Quang cũng chuyển động, chậm rãi xoay sang, hạ xuống người Doãn Thiên Chiếu. Khoảng khắc hắn nhìn thấy Doãn Thiên Chiếu, toàn thân đột nhiên kích động.

Hắn ngồi bật dậy, lao thẳng tới rìa lồng giam, trừng mắt nhìn Doãn Thiên Chiếu, trong yết hầu phát ra tiếng gầm gừ như thú kêu.

Thậm chí hắn không thể nói nổi một lời.

Thế nhưng ánh mắt hắn nhìn Doãn Thiên Chiếu lại cực kỳ kích động, như đang bảo hắn ‘chạy mau’ Song sau đó, hắn lại như ý thức được điều gì, nhìn Doãn Thiên Chiếu mặc y phục tu sĩ Hắc Bạch thần cung, ánh mắt từ từ xuất hiện thần sắc kinh hãi, không thể tin nổi.

Ánh mắt từ lo lắng chuyển sang phẫn nộ.

“Rỗng!”

Hắn gầm lên điên cuồng, lao đầu vào song sát khiến cho phù văn lóng lánh hiện lên, ánh sáng rực lóe lên bốn phía.

Hắn đâm thẳng đầu vào lồng giam, lực lượng cực kỳ hùng hậu, ánh mắt bừng bừng lửa giận.

Đó là phẫn nộ, là thất vọng, là thất vọng, tất cả những tâm trạng mãnh liệt nhất thế gian hội tụ lại ngay thời khắc này, như lưỡi đao sắc đâm vào tận đáy lòng Doãn Thiên Chiếu.

Hắn lảo đảo ngã lùi lại vài bước, lẩm bẩm: ”Xin lỗi...”

“Gào!!!”

Nói xong đã ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Thái Âm môn là môn phái yêu tiên duy nhất trong Cửu Đại Tiên Môn, trong đó có một nửa tu sĩ là yêu.

Yêu ma trong thiên hạ đều bị diệt trừ, chỉ có Thái Âm là tiêu dao nhất.

Lý do là vì cả vạn năm nay Thái Âm môn chỉ tập trung dấn thân vào đạo yêu tiên, bọn họ nghĩ đủ mọi cách để sáng tạo ra các loại yêu tiên
 
Thiên Cơ Điện
Chương 249: Nhưng người đó là ai?



Triệu Long Quang có dị huyết trời sinh, phù hợp nhất với đạo về yêu tiên. Chính vì vậy sau khi Thái Âm môn bắt được hắn, không ngờ lại để hắn sống sót, mang về tiến hành dung hợp yêu huyết, thí nghiệm chế tạo Yêu Thể Hoàn Hảo, tương lai có thể thành yêu tiên.

Muốn đạt tới Yêu Thể Hoàn Hảo rất khó, tỷ lệ thành công rất thấp, Triệu Long Quang may mắn sống sót nhưng còn kém một cửa cuối cùng không thể đột phá được, nào ngờ thời khắc này cho Hắc Bạch thần cung mượn để nhận biết gián điệp, tinh thần của hắn bị chấn động quá mạnh, lại hoàn thành đột phá cuối cùng.

Thời khắc này, Triệu Long Quang đột phá, ngay sau đó thân thể hắn phình to, toàn thân mọc ra lông trắng dày đặc, như một yêu nhân tuyệt thế, xuất quyền đánh về phía lồng giam. Lồng giam có thể giam cầm cả cảnh giới Vạn Pháp lại bị hắn đánh vỡ.

Triệu Long Quang đã gầm thét lao về phía Doãn Thiên Chiếu.

“Hừ!” Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, không thấy hắn có hành động gì nhưng thân thể Triệu Long Quang đột nhiên cứng đờ, sấm sét vô tận lóe lên trên người hắn, ràng buộc Triệu Long Quang, mặc cho hắn xông pha thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Đệ tử Thái Âm môn đã quỳ xuống: “Kính xin đại điện chủ giơ cao đánh khẽ, Yêu Thể Hoàn Hảo này là tác phẩm thành công hiếm thấy của Thái Âm môn, đệ tử cần dẫn hắn về nhận lệnh!”

Xưa nay Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn giao hảo, lần này cho mượn Triệu Long Quang cũng coi như nể mặt Hắc Bạch thần cung.

Nhạc Tâm Thiện cũng không tiện phản đối thỉnh cầu của đệ tử Thái Âm môn, đang định đáp ứng, Lạc Cầu Chân lại đi tới nhỏ giọng nói vài câu.

Nhạc Tâm Thiện nhướn mày suy nghĩ rồi cười nói: “Cũng là một ý hay, thôi được thử một chút đi.”

Nói xong đã quay sang phía pháp tắc đại đạo Thái Âm môn: “Nếu trong Hắc Bạch thần cung ta có người liên quan tới Thiên Cơ môn, như vậy kẻ này vẫn còn giá trị. Thế này đi, tạm thời đặt hắn trong Vấn Thiên sơn, xem có ai âm thầm cứu hắn không. Đợi mấy hôm nữa ta sẽ trả lại hắn cho các ngươi.”

Nói xong giơ tay lên nắm một cái, Triệu Long Quang đã bị vo thành một quả cầu, một lồng giam mới được đẩy tới, Nhạc Tâm Thiện vung tay lên, Triệu Long Quang đã lại bị nhốt vào trong lồng.

Quay đầu nhìn lại, Doãn Thiên Chiếu đã sợ tới mức đứng không vững.

Nhạc Tâm Thiện, Tây Phong Tử cùng hừ lạnh: “Rác rưởi!”

Nói xong chẳng buồn nhìn tới Doãn Thiên Chiếu, trực tiếp bỏ đi.

————————————————————

Ninh Dạ đi cùng Trì Vãn Ngưng.

Có lẽ do thụ thương, y gần như đặt toàn thân lên người Trì Vãn Ngưng, cũng may đây không phải gánh nặng gì với cô.

Chỉ có điều, Trì Vãn Ngưng biết Ninh Dạ tuyệt đối không phải người bị thương nhẹ mà đặt toàn bộ cơ thể lên người nữ giới như vậy.

Y làm vậy chắc chắn có nguyên nhân, vì vậy không nói một lời.

Hai người đều im lặng hiếm thấy, cứ thế đi suốt chặng đường, thẳng xuống dưới núi, Ninh Dạ đột nhiên ồ một tiếng.

Cảm giác nguy hiểm trong lòng đã biến mất tức là đã không bị giám sát nữa rồi.

Y nói: “ĐƯợc rồi.”

Sau đó cứ thế đứng dậy, đâu còn vẻ bị thương không dây nổi?

Hai mắt y mở ra, ánh mắt lóe sáng.

“Chàng...” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc nhìn y.

Cuối cùng cô cũng phản ứng lại: “Vừa rồi chàng nhắm hai mắt lại bước đi à?”

“Suỵt!” Ninh Dạ ra hiệu.

Y khẽ mỉm cười: “Bây giờ nàng có thể kể cho ta, vừa rồi ngoài cửa điện có cái gì?”

Bên trong căn phòng nhỏ.

Ninh Dạ nằm trên đùi Trì Vãn Ngưng, nghe cô kể lại.

“Một lồng giam, bên trong là một phạm nhân? Đây là thủ đoạn dùng để đối phó ta à?” Ánh mắt Ninh Dạ lấp lóe ánh sáng: “Chẳng lẽ là...”

Hiển nhiên Trì Vãn Ngưng cũng đoán ra: “Người của Thiên Cơ môn... chắc chắn là người của Thiên Cơ môn. Ta chưa từng thấy người đó, vì vậy ta có thấy cũng không có phản ứng gì. Nhưng nếu lúc đó chàng không tự phong bế tai nghe mắt thấy, đột nhiên gặp được chắc chắn sẽ lòi đuôi. Lạc Cầu Chân cũng thật hung ác, suýt nữa tính kế chàng thành công rồi.”

Ninh Dạ không nhịn được kích động hẳn lên.

Thiên Cơ môn vẫn còn người sống, thật tốt quá.

Nhưng người đó là ai?

Trì Vãn Ngưng hiểu ý của y, lên tiếng an ủi: “Ta hiểu tâm trạng của chàng, nhưng lúc này chàng nhất định phải bình tĩnh. Chắc chắn Lạc Cầu Chân sẽ không dừng tay như vậy đâu, hắn còn âm thầm thăm dò chàng nữa đấy.”

Tinh thần Ninh Dạ lạnh buốt: “Nàng nói đúng, bây giờ ta càng phải bình tĩnh!”

Y đứng dậy từ trong lòng Trì Vãn Ngưng, bước qua bước lại rồi nói: “Bất luận là ai, ta cũng không cần đi hỏi. Nếu ta đoán không sai, không bao lâu nữa tin tức về người này sẽ được công khai.”

“Ý chàng là...”

“Đã đưa ra mồi nhử thì phải lợi dụng một chút mới phát huy được giá trị chứ.”

Ninh Dạ đoán không lầm.

Chỉ một ngày sau, tin tức đã lan truyền.

Thời khắc biết là Triệu Long Quang, Ninh Dạ đau đớn nhắm mắt lại.

Triệu Long Quang có dị huyết trời sinh, phù hợp nhất với đạo về yêu tiên. Chính vì vậy sau khi Thái Âm môn bắt được hắn, không ngờ lại để hắn sống sót, mang về tiến hành dung hợp yêu huyết, thí nghiệm chế tạo Yêu Thể Hoàn Hảo, tương lai có thể thành yêu tiên.

Muốn đạt tới Yêu Thể Hoàn Hảo rất khó, tỷ lệ thành công rất thấp, Triệu Long Quang may mắn sống sót nhưng còn kém một cửa cuối cùng không thể đột phá được, nào ngờ thời khắc này cho Hắc Bạch thần cung mượn để nhận biết gián điệp, tinh thần của hắn bị chấn động quá mạnh, lại hoàn thành đột phá cuối cùng.

Thời khắc này, Triệu Long Quang đột phá, ngay sau đó thân thể hắn phình to, toàn thân mọc ra lông trắng dày đặc, như một yêu nhân tuyệt thế, xuất quyền đánh về phía lồng giam. Lồng giam có thể giam cầm cả cảnh giới Vạn Pháp lại bị hắn đánh vỡ.

Triệu Long Quang đã gầm thét lao về phía Doãn Thiên Chiếu.

“Hừ!” Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, không thấy hắn có hành động gì nhưng thân thể Triệu Long Quang đột nhiên cứng đờ, sấm sét vô tận lóe lên trên người hắn, ràng buộc Triệu Long Quang, mặc cho hắn xông pha thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Đệ tử Thái Âm môn đã quỳ xuống: “Kính xin đại điện chủ giơ cao đánh khẽ, Yêu Thể Hoàn Hảo này là tác phẩm thành công hiếm thấy của Thái Âm môn, đệ tử cần dẫn hắn về nhận lệnh!”

Xưa nay Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn giao hảo, lần này cho mượn Triệu Long Quang cũng coi như nể mặt Hắc Bạch thần cung.

Nhạc Tâm Thiện cũng không tiện phản đối thỉnh cầu của đệ tử Thái Âm môn, đang định đáp ứng, Lạc Cầu Chân lại đi tới nhỏ giọng nói vài câu.

Nhạc Tâm Thiện nhướn mày suy nghĩ rồi cười nói: “Cũng là một ý hay, thôi được thử một chút đi.”

Nói xong đã quay sang phía pháp tắc đại đạo Thái Âm môn: “Nếu trong Hắc Bạch thần cung ta có người liên quan tới Thiên Cơ môn, như vậy kẻ này vẫn còn giá trị. Thế này đi, tạm thời đặt hắn trong Vấn Thiên sơn, xem có ai âm thầm cứu hắn không. Đợi mấy hôm nữa ta sẽ trả lại hắn cho các ngươi.”

Nói xong giơ tay lên nắm một cái, Triệu Long Quang đã bị vo thành một quả cầu, một lồng giam mới được đẩy tới, Nhạc Tâm Thiện vung tay lên, Triệu Long Quang đã lại bị nhốt vào trong lồng.

Quay đầu nhìn lại, Doãn Thiên Chiếu đã sợ tới mức đứng không vững.

Nhạc Tâm Thiện, Tây Phong Tử cùng hừ lạnh: “Rác rưởi!”

Nói xong chẳng buồn nhìn tới Doãn Thiên Chiếu, trực tiếp bỏ đi.

————————————————————

Ninh Dạ đi cùng Trì Vãn Ngưng.

Có lẽ do thụ thương, y gần như đặt toàn thân lên người Trì Vãn Ngưng, cũng may đây không phải gánh nặng gì với cô.

Chỉ có điều, Trì Vãn Ngưng biết Ninh Dạ tuyệt đối không phải người bị thương nhẹ mà đặt toàn bộ cơ thể lên người nữ giới như vậy.

Y làm vậy chắc chắn có nguyên nhân, vì vậy không nói một lời.

Hai người đều im lặng hiếm thấy, cứ thế đi suốt chặng đường, thẳng xuống dưới núi, Ninh Dạ đột nhiên ồ một tiếng.

Cảm giác nguy hiểm trong lòng đã biến mất tức là đã không bị giám sát nữa rồi.

Y nói: “ĐƯợc rồi.”

Sau đó cứ thế đứng dậy, đâu còn vẻ bị thương không dây nổi?

Hai mắt y mở ra, ánh mắt lóe sáng.

“Chàng...” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc nhìn y.

Cuối cùng cô cũng phản ứng lại: “Vừa rồi chàng nhắm hai mắt lại bước đi à?”

“Suỵt!” Ninh Dạ ra hiệu.

Y khẽ mỉm cười: “Bây giờ nàng có thể kể cho ta, vừa rồi ngoài cửa điện có cái gì?”

Bên trong căn phòng nhỏ.

Ninh Dạ nằm trên đùi Trì Vãn Ngưng, nghe cô kể lại.

“Một lồng giam, bên trong là một phạm nhân? Đây là thủ đoạn dùng để đối phó ta à?” Ánh mắt Ninh Dạ lấp lóe ánh sáng: “Chẳng lẽ là...”

Hiển nhiên Trì Vãn Ngưng cũng đoán ra: “Người của Thiên Cơ môn... chắc chắn là người của Thiên Cơ môn. Ta chưa từng thấy người đó, vì vậy ta có thấy cũng không có phản ứng gì. Nhưng nếu lúc đó chàng không tự phong bế tai nghe mắt thấy, đột nhiên gặp được chắc chắn sẽ lòi đuôi. Lạc Cầu Chân cũng thật hung ác, suýt nữa tính kế chàng thành công rồi.”

Ninh Dạ không nhịn được kích động hẳn lên.

Thiên Cơ môn vẫn còn người sống, thật tốt quá.

Nhưng người đó là ai?

“Đã đưa ra mồi nhử thì phải lợi dụng một chút mới phát huy được giá trị chứ.”

Ninh Dạ đoán không lầm.

Chỉ một ngày sau, tin tức đã lan truyền.

Thời khắc biết là Triệu Long Quang, Ninh Dạ đau đớn nhắm mắt lại.
 
Back
Top Bottom