Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 230: Đây không phải hy sinh



Thời khắc Ninh Dạ ôm Trì Vãn Ngưng vào lòng, động tác của mọi người đều cứng đờ.

Nước trà trong chén của Chung Nhật Hàn đột nhiên đóng băng; cây quạt giấy trong tay Hứa Ngạn Văn rới xuống đất cái cạch; toàn thân Dương Diệp Thiên Thương bốc lên khí xanh, Vô Định Luân bay lên sau đầu Tư Nguyệt Đường; thậm chí ngay cả Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành cũng kinh ngạc tới muốn rớt cả hàm.

Dương Tử Thu là người thiếu kiềm chế nhất, đứng bật dậy chỉ vào họ nói: “Các người... các người...”

Trì Vãn Ngưng dựa vào lòng Ninh Dạ nói: “Chư vị đã thấy đấy, bây giờ Trì Vãn Ngưng đã có người trong lòng, chính là Ninh Dạ sư đệ.”

“Vì sao lại là hắn?” Dương Tử Thu gầm lên.

Chẳng trách hắn lại thấy mất mác nhất, Dương Tử Thu tự thấy dung mạo tài năng vô song, Chung Nhật Hàn, Diệp Thiên Thương đều không đẹp trai tuấn tú như hắn; Tư Nguyệt Đường, Dung Thành không có tài hoa hơn người như hắn; Hứa Ngạn Văn có thể coi là kình địch duy nhất, khổ nỗi Trì Vãn Ngưng thích cầm không thích tiêu, vẫn kém hơn hắn một bậc.

Chính vì vậy, trong mắt Dương Tử Thu thì hắn mới là người thích hợp nhất để trở thành chân mệnh thiên tử của Trì Vãn Ngưng, nào ngờ hắn không bại bởi những thiên tài mà mình nghĩ mà bại bởi tên không đáng chú ý nhất, xấu xí nhất - Ninh Dạ.

Hỏi làm sao hắn chịu nổi chuyện này?

Chênh lệch quá lớn, cho nên đả kích cũng càng nặng nề.

Nhưng ít ra hắn đã hiểu vì sao hôm nay Trì Vãn Ngưng chỉ gày tỳ bà chứ không chơi đàn cầm.

Có lẽ từ nay trở đi, cô sẽ không hòa âm đàn cầm với mình nữa rồi..

Trì Vãn Ngưng nhẹ nhàng lên tiếng: “Trận chiến trong phế tích Vô Thường tự, Vãn Ngưng trọng thương sắp chết, chính Ninh Dạ đã cứu ta, không ngủ không nghỉ, chăm sóc cho ta. Chàng xuất hiện khi ta cần nhất, chiếm được lòng ta, từ đó trở đi, ta đã quyết định sẽ ở bên Ninh Dạ.”

“Quả nhiên.” Chung Nhật Hàn lại không thấy lạ.

d*c v*ng của hắn đối với Trì Văn Ngưng là nhỏ nhất, cảm giác mất mác cũng ít nhất, vì vậy cũng là người dễ chấp nhận nhất.

Nhưng Dương Tử Thu nghe vậy lại như sấm sét nổ giữa trời quang, chỉ cảm thấy gió đông hiu quạnh, thiên địa vô tình.

Trong lòng vừa bi ai vừa phẫn nộ, Dương Tử Thu chỉ thấy trời đất quay cuồng trước mắt, hắn chỉ Ninh Dạ hét lớn: “Chỉ vì hắn đã cứu mạng nàng ư? Văn Ngưng, ta biết nàng là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng đâu cần hy sinh bản thân mình để báo ân. Chẳng phải chỉ là một con quái vật thôi à? Ta có thể thanh toán thù lao đồng giá cho hắn, nàng không cần hy sinh...”

“Đây không phải hy sinh, mà là lòng ta đã thuộc về chàng ấy.” Trì Vãn Ngưng ngắt lời hắn: “Dương sư huynh chớ nên hiểu lầm. Ta làm vậy không phải báo ân mà là thật sự yêu chàng.”

“Hắn? Một thằng quỷ xấu xí? Hắn xứng sao?” Dương Tử Thu gầm lên.

Trì Vãn Ngưng quay sang nhìn Ninh Dạ, xoa gương mặt y đầu trìu mến: “Tuy chàng bị hủy dung, gương mặt xấu xí nhưng trong lòng ta lại là kỳ tài nhất đẳng, vượt qua tất cả những dung nhan tuấn tú khác. Ngược lại ta chỉ có túi da này chứ chẳng còn gì khác, đứng trước Ninh Dạ sư đệ, người thấy mặc cảm là ta. Đối với ta, ta kém Ninh sư đệ quá xa, ở bên cạnh chàng, ta mới là người trèo cao.”

Dương Tử Thu không nhịn nổi nữa, tức tới mức phun ra một ngụm máu, đột nhiên rút phăng trường kiếm chỉ thẳng vào Ninh Dạ: “Ninh Dạ, ta muốn quyết đấu với ngươi!”

Không đợi Ninh Dạ đáp lời, Trì Vãn Ngưng đã sầm mặt xuống: “Dương Tử Thu, ngươi nghĩ ta là cái gì? Là thứ ngươi có thể quyết đấu để tranh giành à?”

Gương mặt anh tuấn của Dương Tử Thu đã trở nên dữ tợn: “Ta mặc kệ,cho dù thế nào ta cũng không cam lòng thua tên xấu xí này!”

Nói doạn, hắn đột nhiên nhìn bốn phía xung quanh: “Các ngươi thì sao? Chẳng lẽ các ngươi cam tâm?”

Lúc này Hứa Ngạn Văn đã khôi phục tinh thần, hắn ngơ ngác nhìn Ninh Dạ một lúc lâu rồi vỗ trán một cái, lắc đầu than thở: “Dẫn sói vào nhà! Đúng là dẫn sói vào nhà!”

Trước đây chính hắn là người dẫn Ninh Dạ đến gặp Trì Vãn Ngưng, nào ngờ cuối cùng người nắm được trái tim tiên tử lại là tên đồng bọn mà hắn nghĩ là không có gì uy h**p này, tảng đá đạp chân lại thành đá vá trời, cũng thấy hối hận không thôi.

Nhưng khác với Dương Tử Thu, do thường xuyên qua lại với Ninh Dạ nên Hứa Ngạn Văn và Ninh Dạ cũng có thể coi là bằng hữu. Vì vậy lúc này thấy hai người bên trong, tuy trong lòng buồn rầu nhưng không có suy nghĩ muốn xông tới đánh Ninh Dạ một trận, chẳng qua chỉ thấy cuộc đời thật nực cười, đúng là mua dây buộc mình, vác đá tự đập vào chân, cùng lúc còn có chút cảm giác buồn cười. Hắn cũng là người thoải mái, không có suy nghĩ không thua nổi, đặc biệt là có nhiều con cưng của ông trời cùng thua với hắn.

Thời khắc Ninh Dạ ôm Trì Vãn Ngưng vào lòng, động tác của mọi người đều cứng đờ.

Nước trà trong chén của Chung Nhật Hàn đột nhiên đóng băng; cây quạt giấy trong tay Hứa Ngạn Văn rới xuống đất cái cạch; toàn thân Dương Diệp Thiên Thương bốc lên khí xanh, Vô Định Luân bay lên sau đầu Tư Nguyệt Đường; thậm chí ngay cả Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành cũng kinh ngạc tới muốn rớt cả hàm.

Dương Tử Thu là người thiếu kiềm chế nhất, đứng bật dậy chỉ vào họ nói: “Các người... các người...”

Trì Vãn Ngưng dựa vào lòng Ninh Dạ nói: “Chư vị đã thấy đấy, bây giờ Trì Vãn Ngưng đã có người trong lòng, chính là Ninh Dạ sư đệ.”

“Vì sao lại là hắn?” Dương Tử Thu gầm lên.

Chẳng trách hắn lại thấy mất mác nhất, Dương Tử Thu tự thấy dung mạo tài năng vô song, Chung Nhật Hàn, Diệp Thiên Thương đều không đẹp trai tuấn tú như hắn; Tư Nguyệt Đường, Dung Thành không có tài hoa hơn người như hắn; Hứa Ngạn Văn có thể coi là kình địch duy nhất, khổ nỗi Trì Vãn Ngưng thích cầm không thích tiêu, vẫn kém hơn hắn một bậc.

Chính vì vậy, trong mắt Dương Tử Thu thì hắn mới là người thích hợp nhất để trở thành chân mệnh thiên tử của Trì Vãn Ngưng, nào ngờ hắn không bại bởi những thiên tài mà mình nghĩ mà bại bởi tên không đáng chú ý nhất, xấu xí nhất - Ninh Dạ.

Hỏi làm sao hắn chịu nổi chuyện này?

Chênh lệch quá lớn, cho nên đả kích cũng càng nặng nề.

Nhưng ít ra hắn đã hiểu vì sao hôm nay Trì Vãn Ngưng chỉ gày tỳ bà chứ không chơi đàn cầm.

Có lẽ từ nay trở đi, cô sẽ không hòa âm đàn cầm với mình nữa rồi..

Trì Vãn Ngưng nhẹ nhàng lên tiếng: “Trận chiến trong phế tích Vô Thường tự, Vãn Ngưng trọng thương sắp chết, chính Ninh Dạ đã cứu ta, không ngủ không nghỉ, chăm sóc cho ta. Chàng xuất hiện khi ta cần nhất, chiếm được lòng ta, từ đó trở đi, ta đã quyết định sẽ ở bên Ninh Dạ.”

“Quả nhiên.” Chung Nhật Hàn lại không thấy lạ.

d*c v*ng của hắn đối với Trì Văn Ngưng là nhỏ nhất, cảm giác mất mác cũng ít nhất, vì vậy cũng là người dễ chấp nhận nhất.

Nhưng Dương Tử Thu nghe vậy lại như sấm sét nổ giữa trời quang, chỉ cảm thấy gió đông hiu quạnh, thiên địa vô tình.

Trong lòng vừa bi ai vừa phẫn nộ, Dương Tử Thu chỉ thấy trời đất quay cuồng trước mắt, hắn chỉ Ninh Dạ hét lớn: “Chỉ vì hắn đã cứu mạng nàng ư? Văn Ngưng, ta biết nàng là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng đâu cần hy sinh bản thân mình để báo ân. Chẳng phải chỉ là một con quái vật thôi à? Ta có thể thanh toán thù lao đồng giá cho hắn, nàng không cần hy sinh...”

“Đây không phải hy sinh, mà là lòng ta đã thuộc về chàng ấy.” Trì Vãn Ngưng ngắt lời hắn: “Dương sư huynh chớ nên hiểu lầm. Ta làm vậy không phải báo ân mà là thật sự yêu chàng.”

“Hắn? Một thằng quỷ xấu xí? Hắn xứng sao?” Dương Tử Thu gầm lên.

Nói doạn, hắn đột nhiên nhìn bốn phía xung quanh: “Các ngươi thì sao? Chẳng lẽ các ngươi cam tâm?”

Lúc này Hứa Ngạn Văn đã khôi phục tinh thần, hắn ngơ ngác nhìn Ninh Dạ một lúc lâu rồi vỗ trán một cái, lắc đầu than thở: “Dẫn sói vào nhà! Đúng là dẫn sói vào nhà!”

Trước đây chính hắn là người dẫn Ninh Dạ đến gặp Trì Vãn Ngưng, nào ngờ cuối cùng người nắm được trái tim tiên tử lại là tên đồng bọn mà hắn nghĩ là không có gì uy h**p này, tảng đá đạp chân lại thành đá vá trời, cũng thấy hối hận không thôi.

Nhưng khác với Dương Tử Thu, do thường xuyên qua lại với Ninh Dạ nên Hứa Ngạn Văn và Ninh Dạ cũng có thể coi là bằng hữu. Vì vậy lúc này thấy hai người bên trong, tuy trong lòng buồn rầu nhưng không có suy nghĩ muốn xông tới đánh Ninh Dạ một trận, chẳng qua chỉ thấy cuộc đời thật nực cười, đúng là mua dây buộc mình, vác đá tự đập vào chân, cùng lúc còn có chút cảm giác buồn cười. Hắn cũng là người thoải mái, không có suy nghĩ không thua nổi, đặc biệt là có nhiều con cưng của ông trời cùng thua với hắn.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 231: Chàng muốn nghe ta nói thật không



Ngược lại Chung Nhật Hàn nói: “Tử Thu, tỉnh táo lại đi. Việc đã đến nước này rồi, cho dù ngươi giết Ninh Dạ cũng chỉ khiến tiên tử căm thù mà thôi. Có một số việc nên nghĩ thoáng ra một chút. Thứ gì nên thuộc về ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì có cố cưỡng ép cũng chẳng được.”

Nói đoạn hắn chắp tay với Trì Vãn Ngưng: “Chúc mừng tiên tử đã tìm được ý trung nhân.”

Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Cám ơn Chung sư huynh ủng hộ.”

Chung Nhật Hàn lắc đầu: “Không phải ta ủng hộ các ngươi, chỉ là không để ý thôi. Nhưng Trì tiên tử, đừng trách ta không nhắc cô. Nếu cô đã chọn con đường công khai chuyện của hai người, như vậy từ hôm nay trở đi, e là Ninh Dạ sư đệ sẽ gặp rất nhiều phiền toái.”

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Dương Tử Thu cũng tỉnh ngộ.

Đúng rồi, Trì Vãn Ngưng ở bên Ninh Dạ chắc chắn sẽ khiến cho vô số đồng môn căm tức, sao mình phải ra mặt kia chứ. Chung Nhật Hàn làm vậy cũng là cảnh tỉnh hắn, đừng hành động vô nghĩa.

Chỉ có điều lửa giận trong lòng vẫn khó mà suy giảm, hắn đành trừng mắt với Ninh Dạ: “Ngươi đừng có mà đắc ý, ngươi không xứng với Niễu Hoa Tiên Tử. Nếu ngươi thức thời tốt nhất nên lùi lại đi, bằng không sớm muộn gì cũng có ngày chết không có chỗ chôn!”

Ninh Dạ mỉm cười: “Ta nhớ rồi.”

Dương Tử Thu lại nhìn Trì Vãn Ngưng: “Văn Ngưng, nể mặt nàng, hôm nay ta không động thủ với hắn. Ta tin nàng chỉ hồ đồ nhất thời thôi, nhưng sớm muộn gì nàng cũng tỉnh táo lại. Chỉ mong thời gian này nàng đừng phạm sai lầm lớn hơn, đừng thất... thất...”

Hắn không nói đoạn sau.

Nhưng Trì Vãn Ngưng đã hiểu ý, thầm tức giận: “Ngươi định nói đừng thất thân với chàng, làm cho tương lai ngươi mất đi hứng thú với ta đúng không?”

Dương Tử Thu há miệng nhưng không nói được thành lời, Trì Vãn Ngưng giơ tay chỉ về phía trước: “Cút ra ngoài, từ nay trở đi Ngưng Tâm Tiểu Trúc không hoan nghênh nhà ngươi!”

Dương Tử Thu giậm chân một cái: “Chắc chắn nàng sẽ hối hận!”

Rồi xoay người nghênh ngang bỏ đi.

Thấy hắn như vậy những người khác cũng cảm thấy không tiện ở lại, lao nhao tìm cớ cáo từ.

Hứa Ngạn Văn là người cuối cùng rời khỏi, lúc đi ánh mắt hắn nhìn Ninh Dạ đầy u oán, nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc nhà ngươi, lần trước còn bảo ta không sao... Ta cũng muốn đánh ngươi lắm đấy, có biết không?”

Ninh Dạ mỉm cười trả lời: “Ngươi mà đánh ta, chắc chắn ta không đánh trả.”

“Ta sợ ngươi đánh trả chắc.” Hứa Ngạn Văn hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Nhìn bóng lưng hắn, Ninh Dạ mỉm cười nói với Trì Vãn Ngưng: “Người này cũng không đến nỗi tệ.”

Trì Vãn Ngưng lườm y một cái, kéo Ninh Dạ ngồi xuống: “Chàng trai khác có tốt hay không tốt cũng chẳng liên quan gì tới ta. Ta chỉ hỏi chàng, chàng có giận ta không?”

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Nàng cho ta quyền lựa chọn đã là rất tôn trọng ta rồi. Nếu ta đã lựa chọn, sao lại phải giận nàng?”

Trì Vãn Ngưng nghe vậy trong lòng như nở hoa, che miệng cười khẽ: “Người khác cho rằng ta sẽ hối hận, nhưng lại không biết ta còn đang lo chàng sẽ hối hận...”

Nói đoạn nhẹ nhàng nằm xuống, dựa lên đùi Ninh Dạ, lẳng lặng nhìn y.

Tỳ nữ xung quanh thấy vậy dồn dập lùi ra ngoài, không ai dám ở lại.

Ninh Dạ nhẹ nhàng v**t v* dung nhan như ngọc của cô, lên tiếng hỏi: “Nàng nhìn ta như vậy, không sợ ta xấu tới mức dọa nàng phát sợ à?”

Trì Vãn Ngưng suy nghĩ, đáp rất dí dỏm: “Chàng muốn nghe ta nói thật không?”

Ninh Dạ trả lời: “Nếu không dễ nghe thì không nói cũng được.”

Trì Vãn Ngưng chu môi: “Không được, ta cứ muốn nói đấy. Cái mặt xấu xí của chàng, ta nhìn mà lòng cũng thấy sợ. Vì vậy chàng mau mau tới tìm Lạc Cầu Chân, để hắn dùng Tạo Hóa thủy trả lại diện mạo thật sự cho chàng đi, cũng giúp ta nhìn vừa mắt hơn một chút.”

Ninh Dạ cười khổ: “Nàng không sợ thực tế ta còn xấu xí hơn, làm cho nàng hoàn toàn tuyệt vọng à? Còn chẳng bằng bây giờ, ít nhất trong lòng còn có kỳ vọng.”

“Hy vọng...” Nghe y nói vậy, Trì Vãn Ngưng lại trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Chàng cảm thấy, ta còn có kỳ vọng ư?”

Ninh Dạ hiểu ý cô, ôm cô vào lòng, hôn lên gương mặt như hoa như ngọc của cô một cái rồi nói: “Đương nhiên là có. Ta đã nói rồi, ta sẽ không để nàng chết. Trước đây không, sau này cũng không, vĩnh viễn không!”

Mọi chuyện diễn ra đúng như dự liệu.

Ninh Dạ nổi tiếng.

Không phải vì lập công lao vĩ đại gì, cũng chẳng phải quật khởi trong trận đại chiến nào, mà vì y chiếm được trái tim của đệ nhất mỹ nhân trong thế hệ trẻ của Hắc Bạch thần cung.

Tin tức này lan truyền khiến trái tim thủy tinh của vô số tu sĩ vỡ tan, rơi đầy mặt đất.

Ngược lại Chung Nhật Hàn nói: “Tử Thu, tỉnh táo lại đi. Việc đã đến nước này rồi, cho dù ngươi giết Ninh Dạ cũng chỉ khiến tiên tử căm thù mà thôi. Có một số việc nên nghĩ thoáng ra một chút. Thứ gì nên thuộc về ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì có cố cưỡng ép cũng chẳng được.”

Nói đoạn hắn chắp tay với Trì Vãn Ngưng: “Chúc mừng tiên tử đã tìm được ý trung nhân.”

Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Cám ơn Chung sư huynh ủng hộ.”

Chung Nhật Hàn lắc đầu: “Không phải ta ủng hộ các ngươi, chỉ là không để ý thôi. Nhưng Trì tiên tử, đừng trách ta không nhắc cô. Nếu cô đã chọn con đường công khai chuyện của hai người, như vậy từ hôm nay trở đi, e là Ninh Dạ sư đệ sẽ gặp rất nhiều phiền toái.”

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Dương Tử Thu cũng tỉnh ngộ.

Đúng rồi, Trì Vãn Ngưng ở bên Ninh Dạ chắc chắn sẽ khiến cho vô số đồng môn căm tức, sao mình phải ra mặt kia chứ. Chung Nhật Hàn làm vậy cũng là cảnh tỉnh hắn, đừng hành động vô nghĩa.

Chỉ có điều lửa giận trong lòng vẫn khó mà suy giảm, hắn đành trừng mắt với Ninh Dạ: “Ngươi đừng có mà đắc ý, ngươi không xứng với Niễu Hoa Tiên Tử. Nếu ngươi thức thời tốt nhất nên lùi lại đi, bằng không sớm muộn gì cũng có ngày chết không có chỗ chôn!”

Ninh Dạ mỉm cười: “Ta nhớ rồi.”

Dương Tử Thu lại nhìn Trì Vãn Ngưng: “Văn Ngưng, nể mặt nàng, hôm nay ta không động thủ với hắn. Ta tin nàng chỉ hồ đồ nhất thời thôi, nhưng sớm muộn gì nàng cũng tỉnh táo lại. Chỉ mong thời gian này nàng đừng phạm sai lầm lớn hơn, đừng thất... thất...”

Hắn không nói đoạn sau.

Nhưng Trì Vãn Ngưng đã hiểu ý, thầm tức giận: “Ngươi định nói đừng thất thân với chàng, làm cho tương lai ngươi mất đi hứng thú với ta đúng không?”

Dương Tử Thu há miệng nhưng không nói được thành lời, Trì Vãn Ngưng giơ tay chỉ về phía trước: “Cút ra ngoài, từ nay trở đi Ngưng Tâm Tiểu Trúc không hoan nghênh nhà ngươi!”

Dương Tử Thu giậm chân một cái: “Chắc chắn nàng sẽ hối hận!”

Rồi xoay người nghênh ngang bỏ đi.

Thấy hắn như vậy những người khác cũng cảm thấy không tiện ở lại, lao nhao tìm cớ cáo từ.

Hứa Ngạn Văn là người cuối cùng rời khỏi, lúc đi ánh mắt hắn nhìn Ninh Dạ đầy u oán, nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc nhà ngươi, lần trước còn bảo ta không sao... Ta cũng muốn đánh ngươi lắm đấy, có biết không?”

Ninh Dạ mỉm cười trả lời: “Ngươi mà đánh ta, chắc chắn ta không đánh trả.”

“Ta sợ ngươi đánh trả chắc.” Hứa Ngạn Văn hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Nhìn bóng lưng hắn, Ninh Dạ mỉm cười nói với Trì Vãn Ngưng: “Người này cũng không đến nỗi tệ.”

Trì Vãn Ngưng lườm y một cái, kéo Ninh Dạ ngồi xuống: “Chàng trai khác có tốt hay không tốt cũng chẳng liên quan gì tới ta. Ta chỉ hỏi chàng, chàng có giận ta không?”

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Nàng cho ta quyền lựa chọn đã là rất tôn trọng ta rồi. Nếu ta đã lựa chọn, sao lại phải giận nàng?”

Trì Vãn Ngưng nghe vậy trong lòng như nở hoa, che miệng cười khẽ: “Người khác cho rằng ta sẽ hối hận, nhưng lại không biết ta còn đang lo chàng sẽ hối hận...”

Nói đoạn nhẹ nhàng nằm xuống, dựa lên đùi Ninh Dạ, lẳng lặng nhìn y.

Tỳ nữ xung quanh thấy vậy dồn dập lùi ra ngoài, không ai dám ở lại.

Ninh Dạ nhẹ nhàng v**t v* dung nhan như ngọc của cô, lên tiếng hỏi: “Nàng nhìn ta như vậy, không sợ ta xấu tới mức dọa nàng phát sợ à?”

Trì Vãn Ngưng suy nghĩ, đáp rất dí dỏm: “Chàng muốn nghe ta nói thật không?”

Ninh Dạ trả lời: “Nếu không dễ nghe thì không nói cũng được.”

Mọi chuyện diễn ra đúng như dự liệu.

Ninh Dạ nổi tiếng.

Không phải vì lập công lao vĩ đại gì, cũng chẳng phải quật khởi trong trận đại chiến nào, mà vì y chiếm được trái tim của đệ nhất mỹ nhân trong thế hệ trẻ của Hắc Bạch thần cung.

Tin tức này lan truyền khiến trái tim thủy tinh của vô số tu sĩ vỡ tan, rơi đầy mặt đất.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 232: Trận pháp Thiên Cơ môn



Thanh Mộc Lão Tổ không buồn để ý tin tức này, lão ta chỉ muốn Trì Vãn Ngưng làm lô đỉnh, Trì Vãn Ngưng có người yêu hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới kế hoạch của lão, thậm chí ngược lại còn có lợi - chuyện này sẽ khiến Trì Vãn Ngưng càng yên tâm ở lại trong tông môn, không đến mức ra ngoài gặp nạn.

Về phần Lạc Cầu Chân, khi nhận được tin này hắn choáng váng.

Thế này là thế nào?

Sao đang yên đang lành Ninh Dạ lại đột nhiên gây ra chuyện này?

Chuyện này rất không hợp lý!

Ninh Dạ là kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, quan trọng nhất là y phải kín tiếng, cố gắng không khiến người khác chú ý, tránh việc không dưng lại có thêm kẻ thù.

Nhưng bây giờ ngươi gây chuyện thế này, chẳng phải đặt mình đối lập với tất cả các đệ tử trong thế hệ trẻ của Hắc Bạch thần cung à?

Chẳng lẽ đây là âm mưu gì?

Nhưng cho dù hắn nghĩ rách cả đầu cũng không hiểu chuyện này có thể có âm mưu gì.

Chẳng lẽ Trì Vãn Ngưng là người của Thiên Cơ môn? Chuyện này càng không thể. Thời điểm Thiên Cơ môn bị hủy diệt, trì văn ngưng đã là thiên kiêu của Hắc Bạch thần cung,hơn nữa còn là đệ tử được Thanh Mộc Lão Tổ đích thân tìm ở ngoài về, dù thế nào cũng không thể có quan hệ với Thiên Cơ môn được.

Còn chưa nói tới hành động trực tiếp khiến bản thân bại lộ này thiếu lý trí đến mức nào.

Lạc Cầu Chân là kẻ chú ý tới quy luật khách quan, loại người như hắn thì cách suy nghĩ luôn ưu tiên việc tối đa hóa lợi ích.

Chính vì vậy, hắn không thê rhiểu được Ninh Dạ công khai quan hệ với Trì Vãn Ngưng thì có lợi ích gì. Đáng lý ra ngoại người như Ninh Dạ không nên làm chuyện không có lợi cho mình như vậy.

Trừ phi. . .

Trừ phi y không phải.

Chẳng lẽ mình đoán sai thật? Tên này thật sự không liên quan gì tới Thiên Cơ môn?

Vừa nghĩ tới đây, Lạc Cầu Chân không khỏi rùng mình một cái.

Không, không thể nào, mình không thể nhìn lầm. Chắc chắn tên này có vấn đề!

Cứ như đang tự thôi miên, Lạc Cầu Chân không ngừng tiếp sức cho bản thân.

Nói lại thì, thật ra Lạc Cầu Chân cũng chưa thể xác nhận về Ninh Dạ, một chút thiếu xác nhận trong lòng hắn đã trở thành điểm mấu chốt khiến thái độ của hắn nhắm vào Ninh Dạ không đủ kiên định.

Còn sau này khi hắn càng lúc càng nghi ngờ, Ninh Dạ cũng càng ngày càng khó động tới.

Đến lúc này, thay vì nói hắn kiên định tin tưởng Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn, nên nói là hắn hy vọng như vậy.

Vì vậy hắn buộc phải tự tiếp sức cho bản thân, không ngừng nghỉ.

Đáng tiếc, còn chưa tiếp đủ sức thì một tin tức mới đã khiến Lạc Cầu Chân kinh hãi.

Tây Giang vội vàng đi vào nói: “Chấp sự, xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì? Có phải bên phái Ninh Dạ không?”

“Không phải, là Doãn Thiên Chiếu, Doãn sư huynh.”

“Hả?” Lạc Cầu Chân kinh ngạc: “Chẳng phải hắn đã xuất cung từ ba ngày trước rồi à?”

“Đúng, nhưng giờ đã về... Hôm qua Doãn sư huynh bị mai phục ở Xích Độ hà.”

Cái gì?

Hôm qua Doãn Thiên Chiếu bị mai phục ở Xích Độ hà?

Xích Độ hà cách nơi này rất xa, nếu hôm qua bị mai phục, tức là cho dù thế nào cũng không thể liên quan tới Ninh Dạ được? Vì mấy hôm nay Ninh Dạ luôn ở Ngưng Tâm Tiểu Trúc, hầu hết mọi người trong Hắc Bạch thần cung đều biết.

“Kẻ nào gây ra? Bây giờ Doãn Thiên Chiếu thế nào?” Lạc Cầu Chân vội hỏi.

“hắn không sao, chỉ bị thương nhẹ, nhưng Liệt Dương Kiếm Quân đã trọng thương, hao tổn nguyên thần, tu vi giảm sút.”

Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã bị trọng thương, hao tổn nguyên thần, tu vi giảm sút?

Lạc Cầu Chân nghe vậy da đầu tê dại: “Kẻ nào gây ra?”

“Không để lộ hình dạng, nhưng cách ra tay có vẻ giống Khiên Cơ Sát - Chung nam Quỳ, một kẻ khác có lẽ là Vương Sâm. Còn một người bí ẩn, không thể nhận ra lai lịch, nhưng hắn dùng...”

“Dùng cái gì?”

“Trận pháp Thiên Cơ môn.”

“Khốn kiếp!” Lạc Cầu Chân đập cái rầm lên bàn đọc sách.

Hắn biết lần này gặp phiền phức rồi.

Rõ ràng sự kiện lần này có liên quan tới vụ án phế tích Vô Thường tự, đương nhiên người bí ẩn kia sẽ bị nhận định là kẻ gây chuyện, khiến Hắc Bạch thần cung sắp thành công lại thất bại ở phế tích Vô Thường tự.

Còn mấy ngày nay Ninh Dạ luôn ở trong cung, nói cách khác sau chuyện này coi như hắn đã rũ sạch quan hệ?

Dùng suy nghĩ ‘có tội’ để suy luận, Lạc Cầu Chân lập tức hiểu ra, đây là kế hoạch tự vệ của Ninh Dạ.

Y định dùng cách này để gột rửa nghi ngờ của mình trong chuyện phế tích Vô Thường tự.

Chẳng phải ngươi nói ta đi đâu là chỗ đó có chuyện à? Thì đấy, chuyện Xích Độ hà thì liên quan gì tới ta?

“Ninh Dạ, chắc chắn là Ninh Dạ gây ra!” Lạc Cầu Chân cắn chặt răng tới mức sắp gãy.

Thanh Mộc Lão Tổ không buồn để ý tin tức này, lão ta chỉ muốn Trì Vãn Ngưng làm lô đỉnh, Trì Vãn Ngưng có người yêu hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới kế hoạch của lão, thậm chí ngược lại còn có lợi - chuyện này sẽ khiến Trì Vãn Ngưng càng yên tâm ở lại trong tông môn, không đến mức ra ngoài gặp nạn.

Về phần Lạc Cầu Chân, khi nhận được tin này hắn choáng váng.

Thế này là thế nào?

Sao đang yên đang lành Ninh Dạ lại đột nhiên gây ra chuyện này?

Chuyện này rất không hợp lý!

Ninh Dạ là kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, quan trọng nhất là y phải kín tiếng, cố gắng không khiến người khác chú ý, tránh việc không dưng lại có thêm kẻ thù.

Nhưng bây giờ ngươi gây chuyện thế này, chẳng phải đặt mình đối lập với tất cả các đệ tử trong thế hệ trẻ của Hắc Bạch thần cung à?

Chẳng lẽ đây là âm mưu gì?

Nhưng cho dù hắn nghĩ rách cả đầu cũng không hiểu chuyện này có thể có âm mưu gì.

Chẳng lẽ Trì Vãn Ngưng là người của Thiên Cơ môn? Chuyện này càng không thể. Thời điểm Thiên Cơ môn bị hủy diệt, trì văn ngưng đã là thiên kiêu của Hắc Bạch thần cung,hơn nữa còn là đệ tử được Thanh Mộc Lão Tổ đích thân tìm ở ngoài về, dù thế nào cũng không thể có quan hệ với Thiên Cơ môn được.

Còn chưa nói tới hành động trực tiếp khiến bản thân bại lộ này thiếu lý trí đến mức nào.

Lạc Cầu Chân là kẻ chú ý tới quy luật khách quan, loại người như hắn thì cách suy nghĩ luôn ưu tiên việc tối đa hóa lợi ích.

Chính vì vậy, hắn không thê rhiểu được Ninh Dạ công khai quan hệ với Trì Vãn Ngưng thì có lợi ích gì. Đáng lý ra ngoại người như Ninh Dạ không nên làm chuyện không có lợi cho mình như vậy.

Trừ phi. . .

Trừ phi y không phải.

Chẳng lẽ mình đoán sai thật? Tên này thật sự không liên quan gì tới Thiên Cơ môn?

Vừa nghĩ tới đây, Lạc Cầu Chân không khỏi rùng mình một cái.

Không, không thể nào, mình không thể nhìn lầm. Chắc chắn tên này có vấn đề!

Cứ như đang tự thôi miên, Lạc Cầu Chân không ngừng tiếp sức cho bản thân.

Nói lại thì, thật ra Lạc Cầu Chân cũng chưa thể xác nhận về Ninh Dạ, một chút thiếu xác nhận trong lòng hắn đã trở thành điểm mấu chốt khiến thái độ của hắn nhắm vào Ninh Dạ không đủ kiên định.

Còn sau này khi hắn càng lúc càng nghi ngờ, Ninh Dạ cũng càng ngày càng khó động tới.

Đến lúc này, thay vì nói hắn kiên định tin tưởng Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn, nên nói là hắn hy vọng như vậy.

Vì vậy hắn buộc phải tự tiếp sức cho bản thân, không ngừng nghỉ.

Đáng tiếc, còn chưa tiếp đủ sức thì một tin tức mới đã khiến Lạc Cầu Chân kinh hãi.

Tây Giang vội vàng đi vào nói: “Chấp sự, xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì? Có phải bên phái Ninh Dạ không?”

“Không phải, là Doãn Thiên Chiếu, Doãn sư huynh.”

“Hả?” Lạc Cầu Chân kinh ngạc: “Chẳng phải hắn đã xuất cung từ ba ngày trước rồi à?”

“Đúng, nhưng giờ đã về... Hôm qua Doãn sư huynh bị mai phục ở Xích Độ hà.”

Cái gì?

Hôm qua Doãn Thiên Chiếu bị mai phục ở Xích Độ hà?

Xích Độ hà cách nơi này rất xa, nếu hôm qua bị mai phục, tức là cho dù thế nào cũng không thể liên quan tới Ninh Dạ được? Vì mấy hôm nay Ninh Dạ luôn ở Ngưng Tâm Tiểu Trúc, hầu hết mọi người trong Hắc Bạch thần cung đều biết.

“Kẻ nào gây ra? Bây giờ Doãn Thiên Chiếu thế nào?” Lạc Cầu Chân vội hỏi.

“hắn không sao, chỉ bị thương nhẹ, nhưng Liệt Dương Kiếm Quân đã trọng thương, hao tổn nguyên thần, tu vi giảm sút.”

Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã bị trọng thương, hao tổn nguyên thần, tu vi giảm sút?

Lạc Cầu Chân nghe vậy da đầu tê dại: “Kẻ nào gây ra?”

“Không để lộ hình dạng, nhưng cách ra tay có vẻ giống Khiên Cơ Sát - Chung nam Quỳ, một kẻ khác có lẽ là Vương Sâm. Còn một người bí ẩn, không thể nhận ra lai lịch, nhưng hắn dùng...”

“Dùng cái gì?”

“Trận pháp Thiên Cơ môn.”

Dùng suy nghĩ ‘có tội’ để suy luận, Lạc Cầu Chân lập tức hiểu ra, đây là kế hoạch tự vệ của Ninh Dạ.

Y định dùng cách này để gột rửa nghi ngờ của mình trong chuyện phế tích Vô Thường tự.

Chẳng phải ngươi nói ta đi đâu là chỗ đó có chuyện à? Thì đấy, chuyện Xích Độ hà thì liên quan gì tới ta?

“Ninh Dạ, chắc chắn là Ninh Dạ gây ra!” Lạc Cầu Chân cắn chặt răng tới mức sắp gãy.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 233: Thế ngươi có nói không



Tây Giang thầm lo lắng: “Vấn đề là lần này hắn không có mặt.”

“Không cần hắn có mặt. Hắn chỉ cần liên thủ với Mộc Khôi tông, để người của Mộc Khôi tông giả trang thành hắn là được. Còn cơ quan trận pháp thì chỉ cần bố trí sẵn, hoàn toàn không có vấn đề gì, thủ đoạn này rất đơn giản.”

“Nói thì nói vậy, nhưng không thể vì vậy mà chỉ đích danh hắn được.”

Lạc Cầu Chân hít một hơi dài: “Bây giơ ta đã hiểu vì sao Ninh Dạ lại công khai quan hệ giữa hắn và Trì Vãn Ngưng ngay thời điểm này. Như vậy hắn có thể dùng cách thức tự nhiên nhất, làm cho tất cả mọi người đều biết thời gian vừa qua hắn luôn ở trong Hắc Bạch thần cung, có thể chứng minh hắn không có mặt.”

Tuy suy đoán này là sai lầm, nhưng không thể phủ nhận có một số sai lầm lại liên kết với sự thật.

Chuyện này chỉ có thể nói là, có lúc con đường đi về phía chân tướng không cần suy đoán chính xác từ đầu đến cuối, con đường sai lầm cũng có thể dẫn tới đường đúng.

Nhưng đối với Lạc Cầu Chân, chỗ thật sự khó khăn không phải kết quả mà là chứng cứ.

Với thân phận và địa vị hiện tại của Ninh Dạ, hắn đã không thể bắt người trong tình huống không có chứng cứu.

Trừ phi hắn có thể thuyết phục Nhạc Tâm Thiện đích thân xuất thủ.

“Thế thì làm thế nào đây?” Tây Giang hỏi.

“Ta muốn gặp Doãn Thiên Chiếu trước đã.”

——————————————

Doãn Thiên Chiếu bị thương không quá nặng.

So với thân thể bị thương, quan trọng nhất là tâm linh bị đả kích.

Ảnh!

Chắc chắn kẻ phát động trận pháp Thiên Cơ môn là Ảnh!

Cho dù không thấy gương mặt nhưng Doãn Thiên Chiếu vẫn cảm giác được, đối phương là một ông lão, am hiểu pháp thuật ẩn nấp ám sát, chuyện này cực kỳ phù hợp với thân phận và thủ đoạn của Ảnh.

Quả nhiên dư nghiệt Thiên Cơ môn vẫn tìm ra mình!

Chuyện này khiến hắn thầm hoảng sợ.

Nếu không có Minh Tứ Dã, chắc mình đã là người chết.

Có lẽ là do nguyên nhân này, hắn rất thiếu kiên nhẫn trước câu hỏi của Lạc Cầu Chân: “Ta đã nói rồi, lúc đó có ba người. Kẻ bí ẩn đối phó với ta, người của Mộc Khôi tông đối phó với Liệt Dương Kiếm Quân. Ngươi còn hỏi cái gì nữa?”

Lạc Cầu Chân cười bồi: “Doãn sư huynh đừng nóng, ta chỉ muốn xác nhận lại thôi mà. Đúng rồi, Doãn sư huynh có nhớ lúc đó kẻ thần bí kia sử dụng trận pháp gì để đối phó với sư huynh?”

“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận.”

“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận? Hắn trực tiếp bố trí ở Xích Độ hà hay dùng thủ đoạn khác phóng thích?”

“Ta không chú ý.”

“Vậy... Cầu Chân hỏi thêm một câu. Theo Doãn huynh nếu kẻ thần bí kia đối phó sư huynh phối hợp với người của Mộc Khôi tông, lại thêm Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận, liệu có thể tạm thời ngăn cản Liệt Dương Kiếm Quân không?”

Doãn Thiên Chiếu đờ ra: “Trong thời gian ngắn chắc có thể được.”

“Thế thì lạ rồi. Nếu mục đích của đối phương là g**t ch*t sư huynh, vậy theo ta thấy, biện pháp tốt nhất là đổi ngựa kém lấy ngựa tốt, sử dụng hai kẻ thực lực hơi kém kiềm chế Liệt Dương Kiếm Quân còn Chung Nam Quỳ đích thân xuất thủ đối phó với sư huynh, chẳng phải kết quả sẽ tốt hơn à?”

Doãn Thiên Chiếu nổi giận: “Ngươi cảm thấy ta không chết là đáng tiếc lắm à?”

“Sư huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy về mặt chiến thuật, cách làm của đối phương có vẻ hơi kém thôi.”

Doãn Thiên Chiếu suy nghĩ lại, thấy hắn nói đúng, bất đắc dĩ lên tiếng: “Có lẽ người bí ẩn đối phó với ta là Ảnh của Thiên Cơ môn. Ta cảm thấy có lẽ hắn muốn tự tay giết ta, trả thù cho sư môn.”

“Lý do này có thể chấp nhận được nhưng cách làm còn hơi non nớt. Đúng rồi, còn một chuyện muốn thỉnh giáo Doãn sư huynh.”

“Chuyện gì?”

“Doãn huynh, sao sư huynh lại đột nhiên ra ngoài ngay thời điểm này?”

Doãn Thiên Chiếu đột nhiên biến sắc: “Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ra ngoài!”

Không ngờ lại đuổi thẳng Lạc Cầu Chân ra ngoài.

Đương nhiên Doãn Thiên Chiếu không nói chuyện mình có bệnh ngầm cho bất cứ ai.

Cũng may trận chiến ở Xích Độ hà tuy làm hắn bị thương nhưng dẫu sao cũng nhận được đủ dược liệu mình cần.

Dưỡng thương một ngày, Doãn Thiên Chiếu bèn tới gặp Giang Tiểu Niên.

Giang Tiểu Niên vẫn giữ bộ dáng lười biếng đó, nhận dược liệu rồi nói: “Trưa mai tới lấy thuốc.”

Doãn Thiên Chiếu đang định bỏ đi thì đột nhên nhớ lại những lời Lạc Cầu Chân đã nói, bèn quay đầu lại hỏi: “Ngươi không kể chuyện này với ai khác đấy chứ?”

Giang Tiểu Niên lười biếng trả lời: “Ta đâu có lắm mồm lắm miệng như vậy, nhưng mấy hôm trước có người đến hỏi ta có ai tới chỗ ta mua thuốc không.”

Doãn Thiên Chiếu thầm kinh hãi: “Ai?”

Đoạn Trường Nữ lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

“Thế ngươi có nói không?”

“Nói rồi, nhưng ta chỉ nói có người mua chứ không nói là ngươi muốn mua.”

Doãn Thiên Chiếu tức giận tới cắn răng, nhưng đang có việc cần nhờ người, đành phải đáp: “Nếu ngươi gặp lại người kia, ngươi có nhận ra không?”

“Có chứ.”

“Được, đến lúc đó nhớ báo cho ta.”

Tây Giang thầm lo lắng: “Vấn đề là lần này hắn không có mặt.”

“Không cần hắn có mặt. Hắn chỉ cần liên thủ với Mộc Khôi tông, để người của Mộc Khôi tông giả trang thành hắn là được. Còn cơ quan trận pháp thì chỉ cần bố trí sẵn, hoàn toàn không có vấn đề gì, thủ đoạn này rất đơn giản.”

“Nói thì nói vậy, nhưng không thể vì vậy mà chỉ đích danh hắn được.”

Lạc Cầu Chân hít một hơi dài: “Bây giơ ta đã hiểu vì sao Ninh Dạ lại công khai quan hệ giữa hắn và Trì Vãn Ngưng ngay thời điểm này. Như vậy hắn có thể dùng cách thức tự nhiên nhất, làm cho tất cả mọi người đều biết thời gian vừa qua hắn luôn ở trong Hắc Bạch thần cung, có thể chứng minh hắn không có mặt.”

Tuy suy đoán này là sai lầm, nhưng không thể phủ nhận có một số sai lầm lại liên kết với sự thật.

Chuyện này chỉ có thể nói là, có lúc con đường đi về phía chân tướng không cần suy đoán chính xác từ đầu đến cuối, con đường sai lầm cũng có thể dẫn tới đường đúng.

Nhưng đối với Lạc Cầu Chân, chỗ thật sự khó khăn không phải kết quả mà là chứng cứ.

Với thân phận và địa vị hiện tại của Ninh Dạ, hắn đã không thể bắt người trong tình huống không có chứng cứu.

Trừ phi hắn có thể thuyết phục Nhạc Tâm Thiện đích thân xuất thủ.

“Thế thì làm thế nào đây?” Tây Giang hỏi.

“Ta muốn gặp Doãn Thiên Chiếu trước đã.”

——————————————

Doãn Thiên Chiếu bị thương không quá nặng.

So với thân thể bị thương, quan trọng nhất là tâm linh bị đả kích.

Ảnh!

Chắc chắn kẻ phát động trận pháp Thiên Cơ môn là Ảnh!

Cho dù không thấy gương mặt nhưng Doãn Thiên Chiếu vẫn cảm giác được, đối phương là một ông lão, am hiểu pháp thuật ẩn nấp ám sát, chuyện này cực kỳ phù hợp với thân phận và thủ đoạn của Ảnh.

Quả nhiên dư nghiệt Thiên Cơ môn vẫn tìm ra mình!

Chuyện này khiến hắn thầm hoảng sợ.

Nếu không có Minh Tứ Dã, chắc mình đã là người chết.

Có lẽ là do nguyên nhân này, hắn rất thiếu kiên nhẫn trước câu hỏi của Lạc Cầu Chân: “Ta đã nói rồi, lúc đó có ba người. Kẻ bí ẩn đối phó với ta, người của Mộc Khôi tông đối phó với Liệt Dương Kiếm Quân. Ngươi còn hỏi cái gì nữa?”

Lạc Cầu Chân cười bồi: “Doãn sư huynh đừng nóng, ta chỉ muốn xác nhận lại thôi mà. Đúng rồi, Doãn sư huynh có nhớ lúc đó kẻ thần bí kia sử dụng trận pháp gì để đối phó với sư huynh?”

“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận.”

“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận? Hắn trực tiếp bố trí ở Xích Độ hà hay dùng thủ đoạn khác phóng thích?”

“Ta không chú ý.”

“Vậy... Cầu Chân hỏi thêm một câu. Theo Doãn huynh nếu kẻ thần bí kia đối phó sư huynh phối hợp với người của Mộc Khôi tông, lại thêm Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận, liệu có thể tạm thời ngăn cản Liệt Dương Kiếm Quân không?”

Doãn Thiên Chiếu đờ ra: “Trong thời gian ngắn chắc có thể được.”

“Thế thì lạ rồi. Nếu mục đích của đối phương là g**t ch*t sư huynh, vậy theo ta thấy, biện pháp tốt nhất là đổi ngựa kém lấy ngựa tốt, sử dụng hai kẻ thực lực hơi kém kiềm chế Liệt Dương Kiếm Quân còn Chung Nam Quỳ đích thân xuất thủ đối phó với sư huynh, chẳng phải kết quả sẽ tốt hơn à?”

Doãn Thiên Chiếu nổi giận: “Ngươi cảm thấy ta không chết là đáng tiếc lắm à?”

“Sư huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy về mặt chiến thuật, cách làm của đối phương có vẻ hơi kém thôi.”

Doãn Thiên Chiếu suy nghĩ lại, thấy hắn nói đúng, bất đắc dĩ lên tiếng: “Có lẽ người bí ẩn đối phó với ta là Ảnh của Thiên Cơ môn. Ta cảm thấy có lẽ hắn muốn tự tay giết ta, trả thù cho sư môn.”

“Lý do này có thể chấp nhận được nhưng cách làm còn hơi non nớt. Đúng rồi, còn một chuyện muốn thỉnh giáo Doãn sư huynh.”

“Chuyện gì?”

“Doãn huynh, sao sư huynh lại đột nhiên ra ngoài ngay thời điểm này?”

Doãn Thiên Chiếu đột nhiên biến sắc: “Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ra ngoài!”

Không ngờ lại đuổi thẳng Lạc Cầu Chân ra ngoài.

Đương nhiên Doãn Thiên Chiếu không nói chuyện mình có bệnh ngầm cho bất cứ ai.

Cũng may trận chiến ở Xích Độ hà tuy làm hắn bị thương nhưng dẫu sao cũng nhận được đủ dược liệu mình cần.

Dưỡng thương một ngày, Doãn Thiên Chiếu bèn tới gặp Giang Tiểu Niên.

Giang Tiểu Niên vẫn giữ bộ dáng lười biếng đó, nhận dược liệu rồi nói: “Trưa mai tới lấy thuốc.”

Doãn Thiên Chiếu đang định bỏ đi thì đột nhên nhớ lại những lời Lạc Cầu Chân đã nói, bèn quay đầu lại hỏi: “Ngươi không kể chuyện này với ai khác đấy chứ?”

“Nói rồi, nhưng ta chỉ nói có người mua chứ không nói là ngươi muốn mua.”

Doãn Thiên Chiếu tức giận tới cắn răng, nhưng đang có việc cần nhờ người, đành phải đáp: “Nếu ngươi gặp lại người kia, ngươi có nhận ra không?”

“Có chứ.”

“Được, đến lúc đó nhớ báo cho ta.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 234: Bên Quan Cảnh hồ.



Thời gian chờ đợi chẳng khác nào dày vò.

Cũng may một ngày này cũng nhanh chóng qua đi.

Khi tới đan phòng lần nữa, Giang Tiểu Niên lấy thuốc ra đưa cho Doãn Thiên Chiếu: “Đây.”

Doãn Thiên Chiếu nhận bình thuốc, chần chừ một chút rồi nói: “Ngươi có chắc... thuốc này có tác dụng không?”

Giang Tiểu Niên trả lời: “Thuốc này là ta mới nghiên cứu ra, có tác dụng hay không thì... nói thật ra ta cũng không chắc chắn.”

“Cái gì?” Doãn Thiên Chiếu tìm dược liệu mà suýt nữa mất đi tính mạng, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Giang Tiểu Niên hừ lạnh: “Không mấy tu sĩ có bệnh ngầm, cũng chẳng mấy thuốc chữa được. Nếu ngươi có lựa chọn khác tốt hơn chắc đã chẳng tới chỗ ta. Có được hay không, ngươi cứ thử là biết ngay.”

“Không có hậu quả gì không tốt đấy chứ?”

“Loại thuốc hổ lang này, sau khi ăn vào tâm trạng sẽ bị k*ch th*ch, nhưng vấn đề không lớn, đằng nào cũng không chết được.”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy thầm nổi nóng: “Cái tên nhà ngươi nói năng khó nghe quá đấy.”

“Lời nói thật có bao giờ dễ nghe đâu, nói dễ nghe mấy cũng chẳng chữa được bệnh.” Giang Tiểu Niên quen chứng kiến cảnh tượng này rồi, vẫn nói với giọng điệu chẳng có chút tinh thần nào.

Doãn Thiên Chiếu cũng chẳng có lựa chọn nào khác, đành còn nước còn tát, dẫu sao cũng phải thử một phen.

Ngay lúc hắn đi khỏi, Giang Tiểu Niên gọi với theo: “Nhớ cho kỹ, sau khi sử dụng trong vòng một canh giờ nhất định phải làm chuyện đó, như vậy mới có thể khơi thông khí huyết, điều trị nội phủ.”

————————————————

Hoàng hôn.

Màn đêm buông xuống.

Doãn Thiên Chiếu ngồi trong động phủ, nhìn bình thuốc trong tay, chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng nuốt vào.

Sau khi đan dược vào bụng, Doãn Thiên Chiếu nhanh chóng cảm thấy có một luồng hơi nóng dâng lên trong cơ thể, sau đó là phản ứng mà mình mong chờ đã lâu...

Thành công rồi!

Có tác dụng!

Doãn Thiên Chiếu vừa mừng vừa sợ.

Cuối cùng cũng được rồi, cuối cùng mình cũng được làm nam nhân như trước!

Doãn Thiên Chiếu hưng phấn tới mức muốn ngửa mặt lên trời hét dài.

Không thể chờ nữa, nhất định phải tới tìm Thường Vũ Yên ngay lập tức, hắn còn chưa quên lời nhắc của Giang Tiểu Niên.

Hắn không tới tìm Thường Vũ Yên từ trước là do lời nói của Giang Tiểu Niên làm cho hắn không mấy tin tưởng vào thứ thuốc này, bây giờ đương nhiên phải mau chóng phát tiết.

Doãn Thiên Chiếu lập tức đứng dậy đi tới chỗ ở của Thường Vũ Yên.

Thường Vũ Yên không ở Thiên Nguyên phong mà ở Thiên Bình phong, cũng may Doãn Thiên Chiếu là người tu hành, chỉ bay trong chốc lát đã đến Vô Trần hiên.

Doãn Thiên Chiếu hạ xuống trước cửa Vô Trần hiên, hưng phấn đẩy cửa ra: “Vũ Yên!”

Nhưng thấy trong phòng trống trơn, chỉ có một nô tì.

Doãn Thiên Chiếu sửng sốt: “Vũ Yên đâu?”

Nô tì đương nhiên nhận ra Doãn Thiên Chiếu, khom người nói: “Bái kiến Doãn công tử, tiểu thư đột nhiên có việc phải ra ngoài.”

“Đi đâu rồi?”

“Nô tì không biết, chỉ nhận được một bức thư rồi vội vàng rời khỏi, nói lát nữa sẽ về, công tử có thể chờ một lát.”

Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ, đành phải đợi trong phòng.

————————————————

Bên Quan Cảnh hồ.

Thường Vũ Yên nhẹ nhàng bước đi, tới một gian đình nhỏ gần đó.

Trong đình là một cô gái dùng lụa đen che mặt, chính là Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư, sau lưng cô ta là Cừu Bất Quân.

Ôn Tâm Dư đang cho cá ăn, cô nàng rải thức ăn cho cá xuống mặt nước, khiến cho bầy cá bên dưới tranh giành nhau, nhảy lên khỏi mặt nước, vui vẻ biết bao.

Thường Vũ Yên ngồi xuống: “Đêm hôm khuya khoắt, tỷ tỷ gọi muội tới đây chẳng hay có chuyện gì?”

Ôn Tâm Dư không buồn quay đầu lại nói: “Ta đã biết chuyện ở vùng sông nước Tây hà.”

Thân thể Thường Vũ Yên run rẩy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch: “Ai? Ai nói? Là Ninh Dạ hay Vạn Xà?”

Ôn Tâm Dư cười lạnh: “Lúc này rồi muội còn quan tâm ai để lộ bí mật à? Muội nên quan tâm tới Doãn Thiên Chiếu đi. Có phải đã lâu rồi Doãn Thiên Chiếu không động tới muội không?”

Thường Vũ Yên nghe vậy trong lòng rối loạn: “Làm sao tỷ biết?”

“Còn phải hỏi? Thời gian vừa qua ngày ngày muội dùng nước mắt rửa mặt, hỏi muội thì muội không chịu nói. Nghĩ lại một chút là hiểu có chuyện gì thôi.”

Thường Vũ Yên vừa thẹn vừa giận: “Đây không phải lỗi của muội, trước đó muội thật sự không biết hắn không phải Doãn sư huynh!”

“Đương nhiên đấy không phải lỗi của muội.” Ôn Tâm Dư đã quay mặt lại, dưới lớp khăn là đôi mắt lóng lánh như sao đêm: “Do bản thân Doãn Thiên Chiếu xử lý chuyện này có vấn đề, hắn nhát gan sợ chuyện, không dám xuất hiện công khai, còn lừa gạt cả muội, khiến cho muội thất thân với Lý Vân Kim. Nhưng vấn đề là dù sao muội cũng đã thất thân với Lý Vân Kim, e là trong lòng Doãn Thiên Chiếu không qua được bậc cửa này đúng không?”

Thời gian chờ đợi chẳng khác nào dày vò.

Cũng may một ngày này cũng nhanh chóng qua đi.

Khi tới đan phòng lần nữa, Giang Tiểu Niên lấy thuốc ra đưa cho Doãn Thiên Chiếu: “Đây.”

Doãn Thiên Chiếu nhận bình thuốc, chần chừ một chút rồi nói: “Ngươi có chắc... thuốc này có tác dụng không?”

Giang Tiểu Niên trả lời: “Thuốc này là ta mới nghiên cứu ra, có tác dụng hay không thì... nói thật ra ta cũng không chắc chắn.”

“Cái gì?” Doãn Thiên Chiếu tìm dược liệu mà suýt nữa mất đi tính mạng, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Giang Tiểu Niên hừ lạnh: “Không mấy tu sĩ có bệnh ngầm, cũng chẳng mấy thuốc chữa được. Nếu ngươi có lựa chọn khác tốt hơn chắc đã chẳng tới chỗ ta. Có được hay không, ngươi cứ thử là biết ngay.”

“Không có hậu quả gì không tốt đấy chứ?”

“Loại thuốc hổ lang này, sau khi ăn vào tâm trạng sẽ bị k*ch th*ch, nhưng vấn đề không lớn, đằng nào cũng không chết được.”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy thầm nổi nóng: “Cái tên nhà ngươi nói năng khó nghe quá đấy.”

“Lời nói thật có bao giờ dễ nghe đâu, nói dễ nghe mấy cũng chẳng chữa được bệnh.” Giang Tiểu Niên quen chứng kiến cảnh tượng này rồi, vẫn nói với giọng điệu chẳng có chút tinh thần nào.

Doãn Thiên Chiếu cũng chẳng có lựa chọn nào khác, đành còn nước còn tát, dẫu sao cũng phải thử một phen.

Ngay lúc hắn đi khỏi, Giang Tiểu Niên gọi với theo: “Nhớ cho kỹ, sau khi sử dụng trong vòng một canh giờ nhất định phải làm chuyện đó, như vậy mới có thể khơi thông khí huyết, điều trị nội phủ.”

————————————————

Hoàng hôn.

Màn đêm buông xuống.

Doãn Thiên Chiếu ngồi trong động phủ, nhìn bình thuốc trong tay, chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng nuốt vào.

Sau khi đan dược vào bụng, Doãn Thiên Chiếu nhanh chóng cảm thấy có một luồng hơi nóng dâng lên trong cơ thể, sau đó là phản ứng mà mình mong chờ đã lâu...

Thành công rồi!

Có tác dụng!

Doãn Thiên Chiếu vừa mừng vừa sợ.

Cuối cùng cũng được rồi, cuối cùng mình cũng được làm nam nhân như trước!

Doãn Thiên Chiếu hưng phấn tới mức muốn ngửa mặt lên trời hét dài.

Không thể chờ nữa, nhất định phải tới tìm Thường Vũ Yên ngay lập tức, hắn còn chưa quên lời nhắc của Giang Tiểu Niên.

Hắn không tới tìm Thường Vũ Yên từ trước là do lời nói của Giang Tiểu Niên làm cho hắn không mấy tin tưởng vào thứ thuốc này, bây giờ đương nhiên phải mau chóng phát tiết.

Doãn Thiên Chiếu lập tức đứng dậy đi tới chỗ ở của Thường Vũ Yên.

Thường Vũ Yên không ở Thiên Nguyên phong mà ở Thiên Bình phong, cũng may Doãn Thiên Chiếu là người tu hành, chỉ bay trong chốc lát đã đến Vô Trần hiên.

Doãn Thiên Chiếu hạ xuống trước cửa Vô Trần hiên, hưng phấn đẩy cửa ra: “Vũ Yên!”

Nhưng thấy trong phòng trống trơn, chỉ có một nô tì.

Doãn Thiên Chiếu sửng sốt: “Vũ Yên đâu?”

Nô tì đương nhiên nhận ra Doãn Thiên Chiếu, khom người nói: “Bái kiến Doãn công tử, tiểu thư đột nhiên có việc phải ra ngoài.”

“Đi đâu rồi?”

“Nô tì không biết, chỉ nhận được một bức thư rồi vội vàng rời khỏi, nói lát nữa sẽ về, công tử có thể chờ một lát.”

Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ, đành phải đợi trong phòng.

————————————————

Bên Quan Cảnh hồ.

Thường Vũ Yên nhẹ nhàng bước đi, tới một gian đình nhỏ gần đó.

Trong đình là một cô gái dùng lụa đen che mặt, chính là Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư, sau lưng cô ta là Cừu Bất Quân.

Ôn Tâm Dư đang cho cá ăn, cô nàng rải thức ăn cho cá xuống mặt nước, khiến cho bầy cá bên dưới tranh giành nhau, nhảy lên khỏi mặt nước, vui vẻ biết bao.

Thường Vũ Yên nghe vậy trong lòng rối loạn: “Làm sao tỷ biết?”

“Còn phải hỏi? Thời gian vừa qua ngày ngày muội dùng nước mắt rửa mặt, hỏi muội thì muội không chịu nói. Nghĩ lại một chút là hiểu có chuyện gì thôi.”

Thường Vũ Yên vừa thẹn vừa giận: “Đây không phải lỗi của muội, trước đó muội thật sự không biết hắn không phải Doãn sư huynh!”

“Đương nhiên đấy không phải lỗi của muội.” Ôn Tâm Dư đã quay mặt lại, dưới lớp khăn là đôi mắt lóng lánh như sao đêm: “Do bản thân Doãn Thiên Chiếu xử lý chuyện này có vấn đề, hắn nhát gan sợ chuyện, không dám xuất hiện công khai, còn lừa gạt cả muội, khiến cho muội thất thân với Lý Vân Kim. Nhưng vấn đề là dù sao muội cũng đã thất thân với Lý Vân Kim, e là trong lòng Doãn Thiên Chiếu không qua được bậc cửa này đúng không?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 235: Nhưng dù sao cũng là sơ hở.



Thường Vũ Yên bị Ôn Tâm Dư vạch trần suy nghĩ trong lòng, không nhịn được lại khóc tu tu: “Tỷ tỷ, muội nên làm gì đây?”

Ôn Tâm Dư hừ lạnh: “Ta không thích nhất là muội như bây giờ. Chẳng phải chỉ là một gã đàn ông thôi à! Thân là nữ giới phải tự lực tự cường chứ? Tên Doãn Thiên Chiếu kia có mắt không tròng, không xứng làm đàn ông, cái loại đàn ông đấy không cần cũng được!”

Thường Vũ Yên buột miệng kêu lên: “Không, huynh ấy không thế đâu. Trong lòng huynh ấy có khúc mắc, chẳng mấy chốc là vượt qua được thôi.”

“Muội chỉ tự an ủi mình thôi, Thường Vũ Yên à. Đừng trách ta không nhắc muội, Doãn Thiên Chiếu vốn chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì đâu, hắn để ý tới muội chẳng qua là vì gia thế của muội thôi. Muội là cháu gái của Tây Phong Tử, là người thân duy nhất của ngài ấy. Nếu không có quan hệ như vậy, với tính cách bạc tình bạc nghĩa của người này, muội cảm thấy hắn có thích muội không?”

“Không, không phải như vậy! Không phải như vậy!” Thường Vũ Yên hét lớn.

Ôn Tâm Dư thở dài một tiếng: “Chuyện khó nhất là cắt đứt chuyện tình trong nhân gian. Tuy ta chấp chưởng hình luật trong Chấp Tử thành, quản lý chuyện sát phạt trong nhân gian, nhưng cũng chẳng làm được gì trong chuyện này. Cũng giống câu thà dỡ một miếu còn hơn phá bỏ một cuộc hôn nhân. Chuyện tình nam nữ là khó quản lý nhất, vì vợ chồng với nhau đầu giường cãi nhau cuối giường giảng hòa, muội không thể biết lúc nào tên oan gia kia lại hòa hợp, nếu người khác nói vài lời về chuyện này, sau này chính chủ biết được lại đâm ra oán hận. Nhưng muội là bạn tốt của ta, ta quan tâm tới muội, không nhịn được muốn nói thêm vài lời. Muội không nghe thì ta cũng chẳng có cách nào.”

Thường Vũ Yên hai mắt đẫm lệ, chỉ có thân hình run rẩy.

Ôn Tâm Dư đỡ cô dậy: “Ta biết trong lòng muội đang đau khổ, dẫu sao chuyện hôm nay cũng do ta đường đột, không nên nhắc đến. Chuyện của muội, dù sao cũng phải do muội tự giải quyết, ta không nên dính vào. Nếu thế, hôm nay ta sẽ dừng lời ở đây, muội cứ coi như chưa nghe thấy mấy câu ta vừa nói.”

Thường Vũ Yên kinh ngạc nhìn Ôn Tâm Dư.

Theo những gì cô biết về Ôn Tâm Dư, cô ta không dễ nói chuyện như vậy.

Nhưng Ôn Tâm Dư như đã quyết ý, phất tay nói: “Muội đi đi, từ nay về sau ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này, sau này muội có hỏi tới, ta cũng tuyệt đối không thừa nhận.”

Thường Vũ Yên còn định nói gì đó, Cừu Bất Quân đã đỡ cô đi.

Thấy Thường Vũ Yên đi khỏi, Ôn Tâm Dư đột nhiên mỉm cười, gương mặt biến hóa, đã trở thành hình dạng của Công Tôn Điệp. Sau đó cô nàng cười nghiêng cười ngả, đâu còn phong thái của Ôn Tâm Dư.

Công Tôn Điệp ôm bụng cười ha hả: “Thú vị, thú vị, ta nhịn chết mất thôi. Này, ngươi không sợ tương lai Thường Vũ Yên tới hỏi Ôn Tâm Dư đối chứng à?”

Cừu Bất Quân mỉm cười: “Tính khí của Đoạn Trường Nữ xưa nay vốn rất cứng rắn. Nếu cô ta đã nói coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, tức là chưa từng xảy ra. Hơn nữa chẳng mấy chốc Hắc Bạch thần cung sẽ cực kỳ náo nhiệt, e là Thường Vũ Yên chẳng có tâm tư đâu mà lo chuyện này...”

Công Tôn Điệp lại nói: “Nhưng dù sao cũng là sơ hở.”

Sắc mặt Cừu Bất Quân trầm xuống: “Không sai, vì vậy đợi giải quyết gần xong mọi chuyện, cứ để cô ta chết theo là được. Dù sao cô ta cũng là một trong những kẻ cầm đầu gây họa cho Thiên Cơ môn ta.”

Doãn Thiên Chiếu sốt ruột chờ đợi.

Dược vật trong cơ thể hắn không ngừng phát huy tác dụng, d*c v*ng đang thiêu đốt trong lòng, khiến hắn khao khát được phát tiết.

Giang Tiểu Niên nói không sai, loại thuốc hổ lang này có thể khiến hắn trọng chấn hùng phong, nhưng khó tránh khỏi khuấy động tâm trạng.

Chuyện này khiến hắn càng lúc càng khó nhịn nổi, đi tới đi lui trong phòng.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của hắn.

Lửa dục trong lòng càng lúc càng hừng hực, tâm trạng cũng càng ngày càng nóng nảy, hai bên bổ trợ làm cho Doãn Thiên Chiếu càng cảm thấy kích động không thể nhịn nổi, cho dù nhìn thấy nô tì nhan sắc bình thường cũng có cảm giác như gặp người cõi trời.

Cũng may Doãn Thiên Chiếu vẫn rất tỉnh táo, biết mình không thể động tới nô tì, đành lo lắng chờ đợi.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong mắt hắn nô tì càng lúc càng quyến rũ động lòng người, bất tri bất giác đã như biến thành Thường Vũ Yên... không, không phải Thường Vũ Yên. Thực ra đối với hắn thì Thường Vũ Yên đã không mấy hấp dẫn, nô tì đã biến thành Trì Vãn Ngưng, Phong Ngọc Yên, Lý Ngọc Trần, Ôn Tâm Dư, đủ loại mỹ nữ trong thần cung.

“Đẹp quá.” Nhìn nô tì kia, Doãn Thiên Chiếu không nhịn được lẩm bẩm.

“Doãn công tử?” nô tì ngạc nhiên trước tiếng tán thưởng của hắn.

Thường Vũ Yên bị Ôn Tâm Dư vạch trần suy nghĩ trong lòng, không nhịn được lại khóc tu tu: “Tỷ tỷ, muội nên làm gì đây?”

Ôn Tâm Dư hừ lạnh: “Ta không thích nhất là muội như bây giờ. Chẳng phải chỉ là một gã đàn ông thôi à! Thân là nữ giới phải tự lực tự cường chứ? Tên Doãn Thiên Chiếu kia có mắt không tròng, không xứng làm đàn ông, cái loại đàn ông đấy không cần cũng được!”

Thường Vũ Yên buột miệng kêu lên: “Không, huynh ấy không thế đâu. Trong lòng huynh ấy có khúc mắc, chẳng mấy chốc là vượt qua được thôi.”

“Muội chỉ tự an ủi mình thôi, Thường Vũ Yên à. Đừng trách ta không nhắc muội, Doãn Thiên Chiếu vốn chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì đâu, hắn để ý tới muội chẳng qua là vì gia thế của muội thôi. Muội là cháu gái của Tây Phong Tử, là người thân duy nhất của ngài ấy. Nếu không có quan hệ như vậy, với tính cách bạc tình bạc nghĩa của người này, muội cảm thấy hắn có thích muội không?”

“Không, không phải như vậy! Không phải như vậy!” Thường Vũ Yên hét lớn.

Ôn Tâm Dư thở dài một tiếng: “Chuyện khó nhất là cắt đứt chuyện tình trong nhân gian. Tuy ta chấp chưởng hình luật trong Chấp Tử thành, quản lý chuyện sát phạt trong nhân gian, nhưng cũng chẳng làm được gì trong chuyện này. Cũng giống câu thà dỡ một miếu còn hơn phá bỏ một cuộc hôn nhân. Chuyện tình nam nữ là khó quản lý nhất, vì vợ chồng với nhau đầu giường cãi nhau cuối giường giảng hòa, muội không thể biết lúc nào tên oan gia kia lại hòa hợp, nếu người khác nói vài lời về chuyện này, sau này chính chủ biết được lại đâm ra oán hận. Nhưng muội là bạn tốt của ta, ta quan tâm tới muội, không nhịn được muốn nói thêm vài lời. Muội không nghe thì ta cũng chẳng có cách nào.”

Thường Vũ Yên hai mắt đẫm lệ, chỉ có thân hình run rẩy.

Ôn Tâm Dư đỡ cô dậy: “Ta biết trong lòng muội đang đau khổ, dẫu sao chuyện hôm nay cũng do ta đường đột, không nên nhắc đến. Chuyện của muội, dù sao cũng phải do muội tự giải quyết, ta không nên dính vào. Nếu thế, hôm nay ta sẽ dừng lời ở đây, muội cứ coi như chưa nghe thấy mấy câu ta vừa nói.”

Thường Vũ Yên kinh ngạc nhìn Ôn Tâm Dư.

Theo những gì cô biết về Ôn Tâm Dư, cô ta không dễ nói chuyện như vậy.

Nhưng Ôn Tâm Dư như đã quyết ý, phất tay nói: “Muội đi đi, từ nay về sau ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này, sau này muội có hỏi tới, ta cũng tuyệt đối không thừa nhận.”

Thường Vũ Yên còn định nói gì đó, Cừu Bất Quân đã đỡ cô đi.

Thấy Thường Vũ Yên đi khỏi, Ôn Tâm Dư đột nhiên mỉm cười, gương mặt biến hóa, đã trở thành hình dạng của Công Tôn Điệp. Sau đó cô nàng cười nghiêng cười ngả, đâu còn phong thái của Ôn Tâm Dư.

Công Tôn Điệp ôm bụng cười ha hả: “Thú vị, thú vị, ta nhịn chết mất thôi. Này, ngươi không sợ tương lai Thường Vũ Yên tới hỏi Ôn Tâm Dư đối chứng à?”

Cừu Bất Quân mỉm cười: “Tính khí của Đoạn Trường Nữ xưa nay vốn rất cứng rắn. Nếu cô ta đã nói coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, tức là chưa từng xảy ra. Hơn nữa chẳng mấy chốc Hắc Bạch thần cung sẽ cực kỳ náo nhiệt, e là Thường Vũ Yên chẳng có tâm tư đâu mà lo chuyện này...”

Công Tôn Điệp lại nói: “Nhưng dù sao cũng là sơ hở.”

Sắc mặt Cừu Bất Quân trầm xuống: “Không sai, vì vậy đợi giải quyết gần xong mọi chuyện, cứ để cô ta chết theo là được. Dù sao cô ta cũng là một trong những kẻ cầm đầu gây họa cho Thiên Cơ môn ta.”

Doãn Thiên Chiếu sốt ruột chờ đợi.

Dược vật trong cơ thể hắn không ngừng phát huy tác dụng, d*c v*ng đang thiêu đốt trong lòng, khiến hắn khao khát được phát tiết.

Cũng may Doãn Thiên Chiếu vẫn rất tỉnh táo, biết mình không thể động tới nô tì, đành lo lắng chờ đợi.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong mắt hắn nô tì càng lúc càng quyến rũ động lòng người, bất tri bất giác đã như biến thành Thường Vũ Yên... không, không phải Thường Vũ Yên. Thực ra đối với hắn thì Thường Vũ Yên đã không mấy hấp dẫn, nô tì đã biến thành Trì Vãn Ngưng, Phong Ngọc Yên, Lý Ngọc Trần, Ôn Tâm Dư, đủ loại mỹ nữ trong thần cung.

“Đẹp quá.” Nhìn nô tì kia, Doãn Thiên Chiếu không nhịn được lẩm bẩm.

“Doãn công tử?” nô tì ngạc nhiên trước tiếng tán thưởng của hắn.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 236: Ninh Dạ bỗng thấy mong chờ chuyện này.



Thường Vũ Yên là nữ nhân hẹp hòi, không cho phép nô tì đẹp hơn mình, vì vậy chỉ lựa chọn những người tướng mạo bình thường, bao năm qua nô tì chưa từng nghe ai nói mình ‘đẹp’ không ngờ đêm nay lại nghe từ miệng Doãn Thiên Chiếu.

Trong lòng kinh hãi, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Lại nhìn Doãn Thiên Chiếu, đã thấy hai mắt hắn đã hóa thành màu đỏ chót, cổ họng phát ra tiếng gầm trầm trầm khàn khàn.

Cảnh tượng này khiến nô tì kinh hãi, lùi lại phía sau vài bước, đã thấy Doãn Thiên Chiếu nhào tới, tóm lấy cô, bắt đầu xé toang quần áo của cô.

“Đừng mà!” Nô tì hét lớn.

Khổ nỗi tiếng kêu này chỉ k*ch th*ch thú tính trong lòng Doãn Thiên Chiếu.

Hắn đã hoàn toàn mất đi thần trí, bất chấp tất cả lột quần áo nô tì kia ra, cưỡng ép đè cô gái ấy xuống giữa gian phòng...

Bên ngoài, Ninh Dạ bình tĩnh chứng kiến cảnh tượng này, thu hồi Khi Thiên thuật.

Doãn Thiên Chiếu hành động như vậy không chỉ vì tác dụng của dược vật mà còn có hiệu quả của Khi Thiên thuật. Vận dụng kết hợp hai bên mới có thể tối đa hóa tình trạng mù quáng của Doãn Thiên Chiếu, còn khó lòng phát hiện ra.

Bây giờ kế hoạch đã thành công, Ninh Dạ chẳng những không vui vẻ mà còn thở dài một tiếng.

Thiên Cơ lấy làm lạ: “Đã đạt được mục đích, sao ngươi còn thở dài?”

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Dẫu sao nô tì kia cũng là người vô tội, ta làm vậy lại liên lụy tới một người vô tội nữa.”

“Vô tội?” Thiên Cơ cười lạnh: “Toàn bộ người trên kẻ dưới trong Hắc Bạch thần cung này có mấy ai thật sự vô tội? Ngươi có biết nhiều lúc những kẻ hành động hung ác gây hại nhiều nhất không phải chủ nhân bên trên mà là hạ nhân bên dưới. Thân là hạ nhân, phải chịu uất ức dưới tay chủ nhân, thường sẽ phát tiết xuống những người thấp hơn. Nô tì cũng vậy, hộ vệ cũng thế, chẳng ai là hạng tốt lành gì, thật ra phần lớn nỗi khổ mà phàm nhân gánh chịu là do bọn họ gây ra.”

Ninh Dạ lấy làm lạ nhìn nó: “Gần đây ngươi hiểu biết thêm nhiều nhỉ.”

Thiên Cơ đắc ý: “Gần đây ông ấy dạy ta nhiều thứ, còn cả Cố Tiêu Tiêu nữa, cũng cho ta biết rất nhiều chuyện. Đúng rồi, Cố Tiêu Tiêu tiến bộ rất nhanh, có lẽ một thời gian ngắn nữa thôi, con bé có thể trở thành cánh tay đắc lực của ngươi.”

“Đừng vội, để con bé tập trung tu luyện đã.” Ninh Dạ nói.

Trong lòng hơi động, Ninh Dạ biết Thường Vũ Yên đã đến, bóng người y lóe lên, đã biến mất trong màn đêm.

Chỉ trong chốc lát, trong phòng đã vang lên tiếng rống đầy phẫn nộ của Thường Vũ Yên: “Doãn Thiên Chiếu... ngươi không phải là người!!!”

————————————————

Thường Vũ Yên có nằm mơ cũng không ngờ Doãn Thiên Chiếu lại làm chuyện như vậy.

Mọi thứ trước mắt khiến cho cô cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Ôn Tâm Dư nói không sai, Doãn Thiên Chiếu vốn chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì, từ đầu đến cuối hắn chẳng hề để ý tới bản thân. Thời khắc này, những lời Ôn Tâm Dư đã nói với cô đã được chứng thực, cô chỉ hận bản thân thật ngu ngốc, lại đi yêu loại đàn ông như vậy.

Trái tim như tan nát.

Cuối cùng Doãn Thiên Chiếu cũng tỉnh táo lại.

Hắn kéo quần lên chạy về phía Thường Vũ Yên: “Vũ Yên, muội nghe ta giải thích đã...”

Bốp!

Trên mặt đã trúng một cái tát nặng nề của Thường Vũ Yên.

Thường Vũ Yên trừng mắt với hắn, gằn từng chữ một: “Cút ngay khỏi phòng của ta, từ giờ trở đi, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”

Nhìn đôi mắt hừng hực như ngọn lửa của Thường Vũ Yên, rốt cuộc Doãn Thiên Chiếu cũng ý thức được mình có nói gì cũng vô dụng.

————————————————

Phá hoại tình cảm giữa Doãn Thiên Chiếu và Thường Vũ Yên là điểm then chốt trong kế hoạch đối phó với Doãn Thiên Chiếu của Ninh Dạ.

Không chỉ vì trả thù, làm cho Doãn Thiên Chiếu cảm thụ đau khổ, quan trọng hơn nữa là phá bỏ chỗ dựa của hắn, làm cho Doãn Thiên Chiếu không còn nơi nương tựa, như vậy mới thuận tiện để y tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Còn bao giờ bước tiếp theo của kế hoạch được thi hành, lại được quyết định bởi Lạc Cầu Chân.

Cũng may tuy Lạc Cầu Chân đã giữ bí mật về hậu chiêu của mình nhưng không giấu giếm tin tức về Tạo Hóa thủy.

Vì vậy Ninh Dạ biết, tối đa ba ngày nữa sẽ lấy được Tạo Hóa thủy.

Nói cách khác, mình sắp khôi phục dung nhan rồi?

Ninh Dạ bỗng thấy mong chờ chuyện này.

Sau khi bước chân vào tình yêu với Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ vô thức không muốn dùng gương mặt xấu xí đối mặt với thế nhân nữa, y mong Trì Vãn Ngưng thấy mình thật sự, cũng như kẻ đang yêu luôn hy vọng phơi bày mặt tốt của mình cho người yêu.

Chính vì vậy, Ninh Dạ vẫn luôn mong chờ.

Nhưng chuyện khiến Ninh Dạ lấy làm lạ là, ba ngày sau, Lạc Cầu Chân thật sự lấy được Tạo Hóa thủy nhưng lại không tới tìm y ngay.

Mà vẫn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện này khiến Ninh Dạ có cảm giác xấu.

Thường Vũ Yên là nữ nhân hẹp hòi, không cho phép nô tì đẹp hơn mình, vì vậy chỉ lựa chọn những người tướng mạo bình thường, bao năm qua nô tì chưa từng nghe ai nói mình ‘đẹp’ không ngờ đêm nay lại nghe từ miệng Doãn Thiên Chiếu.

Trong lòng kinh hãi, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Lại nhìn Doãn Thiên Chiếu, đã thấy hai mắt hắn đã hóa thành màu đỏ chót, cổ họng phát ra tiếng gầm trầm trầm khàn khàn.

Cảnh tượng này khiến nô tì kinh hãi, lùi lại phía sau vài bước, đã thấy Doãn Thiên Chiếu nhào tới, tóm lấy cô, bắt đầu xé toang quần áo của cô.

“Đừng mà!” Nô tì hét lớn.

Khổ nỗi tiếng kêu này chỉ k*ch th*ch thú tính trong lòng Doãn Thiên Chiếu.

Hắn đã hoàn toàn mất đi thần trí, bất chấp tất cả lột quần áo nô tì kia ra, cưỡng ép đè cô gái ấy xuống giữa gian phòng...

Bên ngoài, Ninh Dạ bình tĩnh chứng kiến cảnh tượng này, thu hồi Khi Thiên thuật.

Doãn Thiên Chiếu hành động như vậy không chỉ vì tác dụng của dược vật mà còn có hiệu quả của Khi Thiên thuật. Vận dụng kết hợp hai bên mới có thể tối đa hóa tình trạng mù quáng của Doãn Thiên Chiếu, còn khó lòng phát hiện ra.

Bây giờ kế hoạch đã thành công, Ninh Dạ chẳng những không vui vẻ mà còn thở dài một tiếng.

Thiên Cơ lấy làm lạ: “Đã đạt được mục đích, sao ngươi còn thở dài?”

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Dẫu sao nô tì kia cũng là người vô tội, ta làm vậy lại liên lụy tới một người vô tội nữa.”

“Vô tội?” Thiên Cơ cười lạnh: “Toàn bộ người trên kẻ dưới trong Hắc Bạch thần cung này có mấy ai thật sự vô tội? Ngươi có biết nhiều lúc những kẻ hành động hung ác gây hại nhiều nhất không phải chủ nhân bên trên mà là hạ nhân bên dưới. Thân là hạ nhân, phải chịu uất ức dưới tay chủ nhân, thường sẽ phát tiết xuống những người thấp hơn. Nô tì cũng vậy, hộ vệ cũng thế, chẳng ai là hạng tốt lành gì, thật ra phần lớn nỗi khổ mà phàm nhân gánh chịu là do bọn họ gây ra.”

Ninh Dạ lấy làm lạ nhìn nó: “Gần đây ngươi hiểu biết thêm nhiều nhỉ.”

Thiên Cơ đắc ý: “Gần đây ông ấy dạy ta nhiều thứ, còn cả Cố Tiêu Tiêu nữa, cũng cho ta biết rất nhiều chuyện. Đúng rồi, Cố Tiêu Tiêu tiến bộ rất nhanh, có lẽ một thời gian ngắn nữa thôi, con bé có thể trở thành cánh tay đắc lực của ngươi.”

“Đừng vội, để con bé tập trung tu luyện đã.” Ninh Dạ nói.

Trong lòng hơi động, Ninh Dạ biết Thường Vũ Yên đã đến, bóng người y lóe lên, đã biến mất trong màn đêm.

Chỉ trong chốc lát, trong phòng đã vang lên tiếng rống đầy phẫn nộ của Thường Vũ Yên: “Doãn Thiên Chiếu... ngươi không phải là người!!!”

————————————————

Thường Vũ Yên có nằm mơ cũng không ngờ Doãn Thiên Chiếu lại làm chuyện như vậy.

Mọi thứ trước mắt khiến cho cô cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Ôn Tâm Dư nói không sai, Doãn Thiên Chiếu vốn chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì, từ đầu đến cuối hắn chẳng hề để ý tới bản thân. Thời khắc này, những lời Ôn Tâm Dư đã nói với cô đã được chứng thực, cô chỉ hận bản thân thật ngu ngốc, lại đi yêu loại đàn ông như vậy.

Trái tim như tan nát.

Cuối cùng Doãn Thiên Chiếu cũng tỉnh táo lại.

Hắn kéo quần lên chạy về phía Thường Vũ Yên: “Vũ Yên, muội nghe ta giải thích đã...”

Bốp!

Trên mặt đã trúng một cái tát nặng nề của Thường Vũ Yên.

Thường Vũ Yên trừng mắt với hắn, gằn từng chữ một: “Cút ngay khỏi phòng của ta, từ giờ trở đi, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”

Nhìn đôi mắt hừng hực như ngọn lửa của Thường Vũ Yên, rốt cuộc Doãn Thiên Chiếu cũng ý thức được mình có nói gì cũng vô dụng.

————————————————

Phá hoại tình cảm giữa Doãn Thiên Chiếu và Thường Vũ Yên là điểm then chốt trong kế hoạch đối phó với Doãn Thiên Chiếu của Ninh Dạ.

Không chỉ vì trả thù, làm cho Doãn Thiên Chiếu cảm thụ đau khổ, quan trọng hơn nữa là phá bỏ chỗ dựa của hắn, làm cho Doãn Thiên Chiếu không còn nơi nương tựa, như vậy mới thuận tiện để y tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Còn bao giờ bước tiếp theo của kế hoạch được thi hành, lại được quyết định bởi Lạc Cầu Chân.

Cũng may tuy Lạc Cầu Chân đã giữ bí mật về hậu chiêu của mình nhưng không giấu giếm tin tức về Tạo Hóa thủy.

Chính vì vậy, Ninh Dạ vẫn luôn mong chờ.

Nhưng chuyện khiến Ninh Dạ lấy làm lạ là, ba ngày sau, Lạc Cầu Chân thật sự lấy được Tạo Hóa thủy nhưng lại không tới tìm y ngay.

Mà vẫn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện này khiến Ninh Dạ có cảm giác xấu.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 237: Thiên Tú các.



Thiên Tú các.

Ninh Dạ, Cừu Bất Quân và Công Tôn Điệp ngồi trong khuê phòng của Đinh Tiểu Hương, bí mật bàn bạc.

Cừu Bất Quân lên tiếng đầu tiên: “Doãn Thiên Chiếu đã chuyển ra ngoài Thiên Nguyên phong.”

Ninh Dạ không thấy lạ, thời đại này chuyện nam nữ tương đối đơn giản, nếu Doãn Thiên Chiếu làm bừa bên ngoài, không khéo Thường Vũ Yên còn chịu đựng dược, thậm chí tha thứ.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện ở khu vực sông nước Tây hà, Doãn Thiên Chiếu kiên quyết không động vào Thường Vũ Yên mà lại cưỡng h**p nô tì của cô ta, lại thêm “Ôn Tâm Dư” lên tiếng, các sự kiện kết hợp với nhau thành ra khẳng định Doãn Thiên Chiếu ghét bỏ Thường Vũ Yên, thà làm thịt thị nữ của cô ta cũng không muốn động tới Thường Vũ Yên. Chuyện này có giải thích thế nào cũng vô dụng.

Công Tôn Điệp hưng phấn nói: “Chắc bây giờ không còn ai bảo vệ hắn đâu, hay là chúng ta giết quách hắn đi?”

Ninh Dạ cười lạnh: “Ta làm nhiều chuyện như vậy khônh phải là để ám sát hắn. Doãn Thiên Chiếu phản bội Thiên Cơ môn, nếu để hắn chết như vậy thì lợi cho hắn quá, dẫu sao cũng phải để hắn phát huy chút tác dụng, tiện đó cảm thụ nỗi đau khi bị người khác phản bội.”

Cừu Bất Quân biết kế hoạch của Ninh Dạ: “Đúng vậy, dù sao cũng phải để gột rửa nghi ngờ cho ngươi rồi mới chết được. Nhưng sao Lạc Cầu Chân còn chưa hành động?”

Nghe tên Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ cũng thấy đau đầu: “Hắn đã có Tạo Hóa thủy, nhưng không biết vì sao vẫn chưa sử dụng. Ta nghi ngờ chuyện này có thể liên quan tới hậu chiêu của hắn. Chắc hắn còn đang chuẩn bị, phòng khi Tạo Hóa thủy không có tác dụng lại cho ta một đòn đột ngột khác. Tiếc là tên này ngậm miệng chặt quá, ta không thu được tin tức gì.”

Cừu Bất Quân hừ một tiếng: “Ai bảo con dùng hết sạch quẻ Ký hồn vì một nữ nhân, nếu không chắc đã tính ra chút manh mối rồi.”

Công Tôn Điệp che miệng cười: “Trì tiên tử quyến rũ đến vậy cơ à? Thậm chí làm cho Ninh công tử của chúng ta cam tâm tình nguyện từ bỏ báo thù?”

Ninh Dạ trừng mắt với cô ta: “Sau này có thể tạo lại quẻ Ký Hồn chứ người đã mất đi thì làm sao quay về được?”

Công Tôn Điệp bèn nói: “Vậy nếu sau này ta gặp nguy hiểm, ngươi có chịu trả giá lớn như vậy vì ta không?”

Ninh Dạ ngạc nhiên, nhìn cô: “Cô có phải nữ nhân của ta đâu.”

Công Tôn Điệp chu môi: “Tức là ngươi không muốn?”

Ninh Dạ lại nói: “Nhưng dù sao bây giờ ta với ngươi cũng là đồng bọn, ta sẵn lòng trả giá đôi chút.”

Công Tôn Điệp không thích đáp án này, hừ khẽ một tiếng: “Một tên xấu xí lại còn huênh hoang như vậy.”

Nhưng ngẫm lại, một khi Ninh Dạ nhận được Tạo Hóa thủy sẽ khôi phục lại dung nhan tuyệt mỹ mà đôi bàn tay khéo léo của mình đã tạo ra, bỗng thấy mong chờ.

Ninh Dạ đã trở lại đề tài chính: “Không thể chờ nữa... Không thể chờ Lạc Cầu Chân chuẩn bị xong mới ra tay, nhất định phải quấy nhiễu tiết tấu của hắn.”

“Con định làm thế nào?” Cừu Bất Quân hỏi.

Ninh Dạ nhe răng mỉm cười: “Đơn giản thôi, bố trí một trận ám sát nhắm vào Doãn Thiên Chiếu.”

Giám Sát đường.

“Ngươi nói cái gì? Doãn Thiên Chiếu lại bị ám sát?” Lạc Cầu Chân kinh hãi: “Thế này là sao? Chẳng phải hắn ở Thiên Nguyên phong à? Làm sao thích khách lại mò được đến đó?”

Tây Giang bất đắc dĩ trả lời: “Mấy hôm trước Doãn Thiên Chiếu đã chuyển ra khỏi Thiên Nguyên phong rồi.”

“Cái gì?” Lạc Cầu Chân còn chưa nhận được tin tức này, không hiểu chuyện gì xảy ra: “Có chuyện gì vậy?”

“Hình như xảy ra mâu thuẫn với Thường cô nương, cụ thể thì Thường cô nương không chịu nói, chúng ta cũng không tiện hỏi. Đằng nào thì vấn đề của hai người cũng có vẻ rất nghiêm trọng, xem ra Thường cô nương đã hoàn toàn từ bỏ Doãn Thiên Chiếu, vì vậy Doãn Thiên Chiếu không còn tư cách ở lại Thiên Nguyên phong nữa.”

“Mẹ nó chứ.” Lạc Cầu Chân tức giận tới mức chỉ muốn chửi đổng lên.

Hắn đang định gióng trống khua chiêng mưu đồ đối phó với Ninh Dạ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

“Thích khách thì sao?” Hắn hỏi.

“Thích khách rất cẩn thận, sau khi đánh một đòn không thành là lập tức bỏ đi. Ngoài ra có thể xác nhận không phải là Ninh Dạ, vì khi Doãn Thiên Chiếu bị đâm, Ninh Dạ đang ở Ngưng Tâm Tiểu Trúc.”

Lạc Cầu Chân đã chẳng thấy đáp án này có gì lạ.

Tây Giang hơi lo lắng: “Chấp sự, lần này thích khách không thành công, có lẽ lần sau vẫn sẽ xuất thủ. Bây giờ Doãn Thiên Chiếu không được ai bảo vệ, nếu hắn chết thì có dùng Tạo Hóa thủy khôi phục dung mạo của Ninh Dạ cũng không có ai nhận ra hắn. Có cần...”

Đương nhiên ý của hắn là có cần sử dụng Tạo Hóa thủy ngay lập tức không.

Ai ngờ Lạc Cầu Chân lại kiên quyết từ chối: “Không, tiếp tục chờ đợi! Ta muốn cho hắn một đòn trí mạng ngay lúc hắn đắc ý nhất!”

Thiên Tú các.

Ninh Dạ, Cừu Bất Quân và Công Tôn Điệp ngồi trong khuê phòng của Đinh Tiểu Hương, bí mật bàn bạc.

Cừu Bất Quân lên tiếng đầu tiên: “Doãn Thiên Chiếu đã chuyển ra ngoài Thiên Nguyên phong.”

Ninh Dạ không thấy lạ, thời đại này chuyện nam nữ tương đối đơn giản, nếu Doãn Thiên Chiếu làm bừa bên ngoài, không khéo Thường Vũ Yên còn chịu đựng dược, thậm chí tha thứ.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện ở khu vực sông nước Tây hà, Doãn Thiên Chiếu kiên quyết không động vào Thường Vũ Yên mà lại cưỡng h**p nô tì của cô ta, lại thêm “Ôn Tâm Dư” lên tiếng, các sự kiện kết hợp với nhau thành ra khẳng định Doãn Thiên Chiếu ghét bỏ Thường Vũ Yên, thà làm thịt thị nữ của cô ta cũng không muốn động tới Thường Vũ Yên. Chuyện này có giải thích thế nào cũng vô dụng.

Công Tôn Điệp hưng phấn nói: “Chắc bây giờ không còn ai bảo vệ hắn đâu, hay là chúng ta giết quách hắn đi?”

Ninh Dạ cười lạnh: “Ta làm nhiều chuyện như vậy khônh phải là để ám sát hắn. Doãn Thiên Chiếu phản bội Thiên Cơ môn, nếu để hắn chết như vậy thì lợi cho hắn quá, dẫu sao cũng phải để hắn phát huy chút tác dụng, tiện đó cảm thụ nỗi đau khi bị người khác phản bội.”

Cừu Bất Quân biết kế hoạch của Ninh Dạ: “Đúng vậy, dù sao cũng phải để gột rửa nghi ngờ cho ngươi rồi mới chết được. Nhưng sao Lạc Cầu Chân còn chưa hành động?”

Nghe tên Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ cũng thấy đau đầu: “Hắn đã có Tạo Hóa thủy, nhưng không biết vì sao vẫn chưa sử dụng. Ta nghi ngờ chuyện này có thể liên quan tới hậu chiêu của hắn. Chắc hắn còn đang chuẩn bị, phòng khi Tạo Hóa thủy không có tác dụng lại cho ta một đòn đột ngột khác. Tiếc là tên này ngậm miệng chặt quá, ta không thu được tin tức gì.”

Cừu Bất Quân hừ một tiếng: “Ai bảo con dùng hết sạch quẻ Ký hồn vì một nữ nhân, nếu không chắc đã tính ra chút manh mối rồi.”

Công Tôn Điệp che miệng cười: “Trì tiên tử quyến rũ đến vậy cơ à? Thậm chí làm cho Ninh công tử của chúng ta cam tâm tình nguyện từ bỏ báo thù?”

Ninh Dạ trừng mắt với cô ta: “Sau này có thể tạo lại quẻ Ký Hồn chứ người đã mất đi thì làm sao quay về được?”

Công Tôn Điệp bèn nói: “Vậy nếu sau này ta gặp nguy hiểm, ngươi có chịu trả giá lớn như vậy vì ta không?”

Ninh Dạ ngạc nhiên, nhìn cô: “Cô có phải nữ nhân của ta đâu.”

Công Tôn Điệp chu môi: “Tức là ngươi không muốn?”

Ninh Dạ lại nói: “Nhưng dù sao bây giờ ta với ngươi cũng là đồng bọn, ta sẵn lòng trả giá đôi chút.”

Công Tôn Điệp không thích đáp án này, hừ khẽ một tiếng: “Một tên xấu xí lại còn huênh hoang như vậy.”

Nhưng ngẫm lại, một khi Ninh Dạ nhận được Tạo Hóa thủy sẽ khôi phục lại dung nhan tuyệt mỹ mà đôi bàn tay khéo léo của mình đã tạo ra, bỗng thấy mong chờ.

Ninh Dạ đã trở lại đề tài chính: “Không thể chờ nữa... Không thể chờ Lạc Cầu Chân chuẩn bị xong mới ra tay, nhất định phải quấy nhiễu tiết tấu của hắn.”

“Con định làm thế nào?” Cừu Bất Quân hỏi.

Ninh Dạ nhe răng mỉm cười: “Đơn giản thôi, bố trí một trận ám sát nhắm vào Doãn Thiên Chiếu.”

Giám Sát đường.

“Ngươi nói cái gì? Doãn Thiên Chiếu lại bị ám sát?” Lạc Cầu Chân kinh hãi: “Thế này là sao? Chẳng phải hắn ở Thiên Nguyên phong à? Làm sao thích khách lại mò được đến đó?”

Tây Giang bất đắc dĩ trả lời: “Mấy hôm trước Doãn Thiên Chiếu đã chuyển ra khỏi Thiên Nguyên phong rồi.”

“Cái gì?” Lạc Cầu Chân còn chưa nhận được tin tức này, không hiểu chuyện gì xảy ra: “Có chuyện gì vậy?”

“Hình như xảy ra mâu thuẫn với Thường cô nương, cụ thể thì Thường cô nương không chịu nói, chúng ta cũng không tiện hỏi. Đằng nào thì vấn đề của hai người cũng có vẻ rất nghiêm trọng, xem ra Thường cô nương đã hoàn toàn từ bỏ Doãn Thiên Chiếu, vì vậy Doãn Thiên Chiếu không còn tư cách ở lại Thiên Nguyên phong nữa.”

Lạc Cầu Chân đã chẳng thấy đáp án này có gì lạ.

Tây Giang hơi lo lắng: “Chấp sự, lần này thích khách không thành công, có lẽ lần sau vẫn sẽ xuất thủ. Bây giờ Doãn Thiên Chiếu không được ai bảo vệ, nếu hắn chết thì có dùng Tạo Hóa thủy khôi phục dung mạo của Ninh Dạ cũng không có ai nhận ra hắn. Có cần...”

Đương nhiên ý của hắn là có cần sử dụng Tạo Hóa thủy ngay lập tức không.

Ai ngờ Lạc Cầu Chân lại kiên quyết từ chối: “Không, tiếp tục chờ đợi! Ta muốn cho hắn một đòn trí mạng ngay lúc hắn đắc ý nhất!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 238: Động Huyền điện.



Thiên Tú các.

“Thế tức là kế hoạch vẫn thất bại à?” Cừu Bất Quân thở dài một tiếng: “Tên Lạc Cầu Chân này giỏi giữ bình tĩnh thật, đúng là kình địch của con.”

“Ừm.” Ninh Dạ nghiêng người dựa vào giường, như đang suy nghĩ điều gì.

Công Tôn Điệp mất kiên nhẫn nói: “Không biết hắn định làm gì thì không thể ứng phó, làm sao bây giờ?”

Ninh Dạ lại trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Ngươi còn nhớ lúc đó sao ngươi lại thua ta không?”

Nghe y nói vậy, Công Tôn Điệp tức giận: “Sao tự dưng lại nhắc lại chuyện này?”

Ninh Dạ bèn nói: “Ta chỉ muốn nói, nếu ngươi không thể nào phòng thủ... vậy thì phải chủ động tấn công.”

Nghe y nói vậy, ánh mắt Công Tôn Điệp và Cừu Bất Quân cùng sáng rực lên.

————————————————

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt lại vài ngày.

Hôm nay, Ninh Dạ đang ở trong Ngưng Tâm Tiểu Trúc ngắm trăng với Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ nửa nằm trên đùi Trì Vãn Ngưng, cảm nhận sự ấm áp, dịu dàng và tình cảm ngọt ngào của cô nhưng trong lòng lại chẳng hề thoải mái.

“Chàng có tâm sự.” Trì Vãn Ngưng nhận ra người yêu đang có khúc mắc: “Vẫn vì chuyện đó à?”

“Ừ.” Ninh Dạ thản nhiên đáp một tiếng, xoay người lại, chôn mặt vào bụng Trì Vãn Ngưng, tham lam ngửi lấy hương thơm từ thân thể cô.

Y nhỏ giọng nói: “Sắp rồi.”

Trì Vãn Ngưng ngẩn ra, lập tức hiểu y đang nói gì.

Y có Vấn Thiên thuật, có thể cảm giác được khi có nguy cơ, mặt khác, khi y cảm nhận được cũng mang ý nghĩa nguy cơ này là nguy cơ thật sự chứ không phải mối đe dọa.

“Ngày hôm nay?” Cô hỏi.

“Bây giờ.” Y đáp.

Sau khi y nói câu này, tỳ nữ Bích Dao đi tới: “Tiểu thư, Động Huyền điện mời Ninh công tử sang đó.”

Động Huyền điện? Trì Vãn Ngưng bình tĩnh lại.

Quả nhiên đã tới rồi? Chỉ có điều không phải Giám Sát đường mà là Động Huyền điện.

Động Huyền điện trực thuộc Hắc điện, phụ trách sự vụ của Huyền Sách phủ, điện chủ của Động Huyền điện chính là Vạn Pháp Lão Tổ trong Thập Nhị Thiên Cương, sư phụ của Hứa Ngạn Văn, bên dưới có Huyền Sách Cửu Sứ.

Nghe tin Động Huyền điện cho mời, Trì Vãn Ngưng thở phào nhẹ nhõm: “Động Huyền điện cho mời, có lẽ mọi chuyện chưa tới mức tệ.”

Ninh Dạ lại nói: “Cũng có thể là đối phương rất tự tin.”

Trong lòng Trì Vãn Ngưng lạnh buốt.

Đột nhiên cô ý thức được, vấn đề thân phận của Ninh Dạ đã không phải chuyện của một mình Ninh Dạ mà còn dính dáng tới tranh đấu phe phái trong nội bộ Hắc Bạch thần cung.

Chuyện phế tích Vô Thường tự nhất định phải có kết quả, kéo dài tới bây giờ chẳng qua là để tìm ra chứng cứ có lợi nhất để gây khó dễ.

Lạc Cầu Chân đưa mọi chuyện tới giải quyết ở Động Huyền điện có thể là vì... đây là cơ hội để hắn lập đại công.

Trong lòng thầm căng thẳng, cô nói: “Ta đi gọi sư phụ.”

Nhưng Ninh Dạ lại kéo cô lại, khẽ lắc đầu.

Cho dù Thanh Mộc Lão Tổ đến cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tranh đấu ngày hôm nay là đấu tranh đường đường chính chính, Lạc Cầu Chân sẽ không làm chuyện mà không nắm chắc. Chỉ cần hắn không dùng thủ đoạn vu oan hãm hại Ninh Dạ mà lấy chứng cứ thật sự ra, như vậy có mời ai tới cũng vô dụng.

Thấy y như vậy, trong lòng Trì Vãn Ngưng càng lạnh buốt.

Cô cắn răng một cái, nói: “Vậy ta đi với chàng.”

Thời khắc này cô đã quyết định, nếu Lạc Cầu Chân thật sự có sát chiêu gì xác định được thân phận của Ninh Dạ, vậy cô sẽ chết cùng Ninh Dạ trong Động Huyền điện.

Thấy ánh mắt quả quyết kiên nghị của cô, Ninh Dạ hiểu ý cô.

Y khẽ mỉm cười: “Được, nếu vậy chúng ta cùng ra chiến trường nào.”

——————————————

Động Huyền điện.

Không ngờ người ngồi trên ghế chính không phải là Vạn Pháp Lão Tổ mà là vị điện chủ Hắc điện - Phong Đông Lâm.

Bên trái hắn lần lượt là Vạn Pháp Lão Tổ - Lý Càn Phong, Thanh Tiêu Quan Chủ, Toái Tâm Nhân Ma, Vạn Xà Nhân Ma, Lao Huyền Minh... một loạt các đại lão.

Bên trái hắn là đám người Nhạc Tâm Thiện, Tây Phong Tử, Ngũ Dương Công Tử, Long Đằng Hổ, Phó Đông Lưu, Doãn Thiên Chiếu, Ôn Tâm Dư...

Điều khiến Ninh Dạ thấy hứng thú nhất chính là Vạn Xà.

Nếu y nhớ không nhầm, vốn dĩ Vạn Xà là người bên Tây Phong Tử, nhưng bây giờ lại ở bên Phong Đông Lâm.

Xem ra chyện Lý Vân Kim đã khiến Vạn Xà tức giận, vì vậy phản bội nhảy sang phe Phong Đông Lâm.

Hai đại phe phái hắc bạch trong Hắc Bạch thần cung, lúc này tạo thành hai bên rất rõ ràng, mà tiêu điểm lại vừa vặn là Ninh Dạ sắp tới.

Lúc này, mọi người đã đợi rất lâu rồi, đến mức khi Ninh Dạ xuất hiện ở Động Huyền điện, thậm chí mọi người bỗng có cảm giác căng thẳng khó hiểu.

Đi tới cửa điện, Trì Vãn Ngưng tự giác đứng sang một bên, Ninh Dạ quỳ gối với bên trên: “Đệ tử Hắc Bạch thần cung, môn hạ Thất Sát Thiên Đao - Trương Liệt Cuồng, tuần tra viên Huyền Sách phủ - Ninh Dạ, tham kiến Nhạc tổng điện chủ, Phong điện chủ, Thường điện chủ...”

Thiên Tú các.

“Thế tức là kế hoạch vẫn thất bại à?” Cừu Bất Quân thở dài một tiếng: “Tên Lạc Cầu Chân này giỏi giữ bình tĩnh thật, đúng là kình địch của con.”

“Ừm.” Ninh Dạ nghiêng người dựa vào giường, như đang suy nghĩ điều gì.

Công Tôn Điệp mất kiên nhẫn nói: “Không biết hắn định làm gì thì không thể ứng phó, làm sao bây giờ?”

Ninh Dạ lại trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Ngươi còn nhớ lúc đó sao ngươi lại thua ta không?”

Nghe y nói vậy, Công Tôn Điệp tức giận: “Sao tự dưng lại nhắc lại chuyện này?”

Ninh Dạ bèn nói: “Ta chỉ muốn nói, nếu ngươi không thể nào phòng thủ... vậy thì phải chủ động tấn công.”

Nghe y nói vậy, ánh mắt Công Tôn Điệp và Cừu Bất Quân cùng sáng rực lên.

————————————————

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt lại vài ngày.

Hôm nay, Ninh Dạ đang ở trong Ngưng Tâm Tiểu Trúc ngắm trăng với Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ nửa nằm trên đùi Trì Vãn Ngưng, cảm nhận sự ấm áp, dịu dàng và tình cảm ngọt ngào của cô nhưng trong lòng lại chẳng hề thoải mái.

“Chàng có tâm sự.” Trì Vãn Ngưng nhận ra người yêu đang có khúc mắc: “Vẫn vì chuyện đó à?”

“Ừ.” Ninh Dạ thản nhiên đáp một tiếng, xoay người lại, chôn mặt vào bụng Trì Vãn Ngưng, tham lam ngửi lấy hương thơm từ thân thể cô.

Y nhỏ giọng nói: “Sắp rồi.”

Trì Vãn Ngưng ngẩn ra, lập tức hiểu y đang nói gì.

Y có Vấn Thiên thuật, có thể cảm giác được khi có nguy cơ, mặt khác, khi y cảm nhận được cũng mang ý nghĩa nguy cơ này là nguy cơ thật sự chứ không phải mối đe dọa.

“Ngày hôm nay?” Cô hỏi.

“Bây giờ.” Y đáp.

Sau khi y nói câu này, tỳ nữ Bích Dao đi tới: “Tiểu thư, Động Huyền điện mời Ninh công tử sang đó.”

Động Huyền điện? Trì Vãn Ngưng bình tĩnh lại.

Quả nhiên đã tới rồi? Chỉ có điều không phải Giám Sát đường mà là Động Huyền điện.

Động Huyền điện trực thuộc Hắc điện, phụ trách sự vụ của Huyền Sách phủ, điện chủ của Động Huyền điện chính là Vạn Pháp Lão Tổ trong Thập Nhị Thiên Cương, sư phụ của Hứa Ngạn Văn, bên dưới có Huyền Sách Cửu Sứ.

Nghe tin Động Huyền điện cho mời, Trì Vãn Ngưng thở phào nhẹ nhõm: “Động Huyền điện cho mời, có lẽ mọi chuyện chưa tới mức tệ.”

Ninh Dạ lại nói: “Cũng có thể là đối phương rất tự tin.”

Trong lòng Trì Vãn Ngưng lạnh buốt.

Đột nhiên cô ý thức được, vấn đề thân phận của Ninh Dạ đã không phải chuyện của một mình Ninh Dạ mà còn dính dáng tới tranh đấu phe phái trong nội bộ Hắc Bạch thần cung.

Chuyện phế tích Vô Thường tự nhất định phải có kết quả, kéo dài tới bây giờ chẳng qua là để tìm ra chứng cứ có lợi nhất để gây khó dễ.

Lạc Cầu Chân đưa mọi chuyện tới giải quyết ở Động Huyền điện có thể là vì... đây là cơ hội để hắn lập đại công.

Trong lòng thầm căng thẳng, cô nói: “Ta đi gọi sư phụ.”

Nhưng Ninh Dạ lại kéo cô lại, khẽ lắc đầu.

Cho dù Thanh Mộc Lão Tổ đến cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tranh đấu ngày hôm nay là đấu tranh đường đường chính chính, Lạc Cầu Chân sẽ không làm chuyện mà không nắm chắc. Chỉ cần hắn không dùng thủ đoạn vu oan hãm hại Ninh Dạ mà lấy chứng cứ thật sự ra, như vậy có mời ai tới cũng vô dụng.

Thấy y như vậy, trong lòng Trì Vãn Ngưng càng lạnh buốt.

Cô cắn răng một cái, nói: “Vậy ta đi với chàng.”

Thời khắc này cô đã quyết định, nếu Lạc Cầu Chân thật sự có sát chiêu gì xác định được thân phận của Ninh Dạ, vậy cô sẽ chết cùng Ninh Dạ trong Động Huyền điện.

Thấy ánh mắt quả quyết kiên nghị của cô, Ninh Dạ hiểu ý cô.

Y khẽ mỉm cười: “Được, nếu vậy chúng ta cùng ra chiến trường nào.”

——————————————

Động Huyền điện.

Không ngờ người ngồi trên ghế chính không phải là Vạn Pháp Lão Tổ mà là vị điện chủ Hắc điện - Phong Đông Lâm.

Xem ra chyện Lý Vân Kim đã khiến Vạn Xà tức giận, vì vậy phản bội nhảy sang phe Phong Đông Lâm.

Hai đại phe phái hắc bạch trong Hắc Bạch thần cung, lúc này tạo thành hai bên rất rõ ràng, mà tiêu điểm lại vừa vặn là Ninh Dạ sắp tới.

Lúc này, mọi người đã đợi rất lâu rồi, đến mức khi Ninh Dạ xuất hiện ở Động Huyền điện, thậm chí mọi người bỗng có cảm giác căng thẳng khó hiểu.

Đi tới cửa điện, Trì Vãn Ngưng tự giác đứng sang một bên, Ninh Dạ quỳ gối với bên trên: “Đệ tử Hắc Bạch thần cung, môn hạ Thất Sát Thiên Đao - Trương Liệt Cuồng, tuần tra viên Huyền Sách phủ - Ninh Dạ, tham kiến Nhạc tổng điện chủ, Phong điện chủ, Thường điện chủ...”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 239: Thiên Cơ môn



“Đứng lên đi.” Phong Đông Lâm giơ tay, một luồng sức mạnh vô hình đã nâng Ninh Dạ dậy, để y đối diện với mình.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ thật sự đối mặt với Phong Đông Lâm.

Nghe nói ban đầu Phong Đông Lâm là một thư sinh, sau có kỳ duyên nên bước lên tiên đồ. Thời niên thiếu hắn nổi danh khắp thiên hạ về tài hoa và dung mạo, là một mỹ nam tử chân chính, cho dù bây giờ ‘đã đến trung niên’ nhưng vẫn thấy được thần thái bất phàm. Tuy xét tới anh tuấn điển trai thì có lẽ không bằng Hứa Ngạn Văn, Dương Tử Thu trẻ trung, nhưng lại có khí chất đặc thù, khiến người ta hâm mộ.

Khi không cãi vã, hắn vẫn rất phong độ.

Thời khắc này, Phong Đông Lâm đã nói: “Ninh Dạ, chuyện phế tích Vô Thường tự ngươi làm rất tốt, lâm nguy xuất chiến cứu Hà Nguyên Thánh Hà công tử, lập được một đại công, luận công nên được thưởng.”

Ninh Dạ trả lời: “Khởi bẩm điện chủ, việc này đệ tử đã được Tứ Phương điện thưởng rồi.”

“Đúng, ta biết, vì vậy lần này gọi ngươi đến đây không phải là để khen thưởng, ít nhất chính ngươi không nghĩ là khen thưởng, đúng không?”

Ninh Dạ giả vờ ngạc nhiên: “Điện chủ nói vậy là sao?”

Phong Đông Lâm chậm rãi nói: “Trong hai năm qua, thần cung xảy ra rất nhiều chuyện, thần cung vẫn luôn nghi ngờ có bên trong có gián điệp của phái khác bán đứng cơ mật của thần cung ta, ám sát môn nhân pháp tắc đại đạo của thần cung. Vừa vặn, ngươi có mặt tại hiện trường của vài vụ việc.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra là thế, ta biết việc này, thậm chí vì vậy Lạc chấp sự đã từng kiểm tra ta, chỉ tiếc trong tình huống không tra rõ được chứng cứ còn cố tình vu oan hãm hại, thậm chí âm mưu vu khống ta cấu kết với ma môn. Nếu lúc đó ta không bắt được người trong Ma môn kịp thời, chỉ e bây giờ còn trong phòng giam của Giám Sát đường.”

Lao Huyền Minh bên cạnh đã nói: “Thuộc hạ có thể làm chứng cho việc này.”

Phong Đông Lâm ngăn hắn lại: “Ta biết. Nhưng vụ ám phế tích Vô Thường tự quả thật có người của Thiên Cơ môn âm thầm xuất thủ, ngươi lại tình cờ có mặt ở đó. Thiên Cơ môn mất mảnh vỡ Thiên Cơ điện, ngươi cũng có ở đó, hiển nhiên ngươi cũng là người bị tình nghi nhiều nhất.”

“Thiên Cơ môn?” Ninh Dạ ra vẻ kinh ngạc: “Sao lại Thiên Cơ môn? Chẳng phải bọn họ bị Ma môn tiêu diệt à?”

Nhạc Tâm Thiện nhíu mày: “Thiên Cơ môn bị Hắc Bạch thần cung chúng ta tiêu diệt, chuyện này đâu phải bí mật lớn lao gì. Ninh Dạ, chẳng lẽ ngay chuyện này mà ngươi cũng không biết ư?”

Ninh Dạ nghiêm mặt nói: “Đệ tử có nghe được vài lời đồn không có căn cứ, nhưng không cho là đúng, nào ngờ lại là sự thật.”

Tuy Ninh Dạ và Lạc Cầu Chân tranh chấp nhau nhiều lần nhưng đúng là chưa bao giờ chủ động nhắc tới Thiên Cơ môn. Đây coi như hai bên hiểu ngầm, đều biết có liên quan tới Thiên Cơ môn nhưng không đặt ngoài miệng.

Đã vô số lần Ninh Dạ nghĩ mình sẽ đối mặt với cục diện trước mắt, cho nên y tuyệt đối không phạm sai lầm trong chuyện ‘Thiên Cơ môn’ như vậy.

Nhưng bên phía này, có vẻ Nhạc Tâm Thiện không định xoáy vào vấn đề Thiên Cơ môn.

Nhạc Tâm Thiện không nói tiếp, vẫn là Phong Đông Lâm lên tiếng: “Ba tháng sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, ngươi gia nhập thần cung ta, dung nhan bị hủy; Thanh Mộc điện mất mảnh vỡ Thiên Cơ điện, ngươi ở gần đó; phế tích Vô Thường tự có người của Thiên Cơ môn xuất thủ, ngươi cũng ở lân cận. Những điều này kết hợp lại, có bảo ngươi đáng ngờ cũng không có gì thích hợp, ngươi có đồng ý không?”

Ninh Dạ bè nói: “Khuôn mặt của ta là bị Cừu Bất Quân hủy, bây giờ hắn đang ở ngay đây, kính mời Nhạc đại điện chủ đứng ra làm chủ giúp ta.”

Thế nhưng ngay khi nói ra câu này, Ninh Dạ đột nhiên ý thức được điều gì, lòng thầm kinh hãi.

Quả nhiên, Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Được, đã vậy thì ngươi giết hắn đi.”

Ngày Cừu Bất Quân và Ninh Dạ gặp nhau lần đầu, hai bên không biết về nhau, suýt nữa thì gây ra phiền toái lớn.

Cho dù sau đó hai người thông đồng cứu vãn tình thế, nhưng khó tránh khỏi để lại chút di chứng về sau.

Ví dụ như, nếu Cừu Bất Quân nói thật, như vậy thân phận của Ninh Dạ không có gì đáng nghi. Mặt khác, nếu thân phận của Ninh Dạ có vấn đề, vậy thì thân phận của Cừu Bất Quân cũng có vấn đề.

Đây là một vấn đề có hai mặt, cho nên khi Lạc Cầu Chân nghi ngờ Ninh Dạ, thực tế hắn cũng xếp Cừu Bất Quân vào danh sách nghi ngờ - đặc biệt là Cừu Bất Quân cũng xuất hiện trong trận chiến phế tích Vô Thường tự. Hắn đến giết Ninh Dạ nhưng không giết được mà ngược lại giúp Ninh Dạ, tuy trên danh nghĩa là chú ý lập công, nhưng hiển nhiên đây cũng là điểm đáng ngờ!

Chỉ có điều Lạc Cầu Chân chưa từng thể hiện thái độ nghi ngờ đối với Cừu Bất Quân, chính là để thời khắc này đột nhiên tập kích!

“Đứng lên đi.” Phong Đông Lâm giơ tay, một luồng sức mạnh vô hình đã nâng Ninh Dạ dậy, để y đối diện với mình.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ thật sự đối mặt với Phong Đông Lâm.

Nghe nói ban đầu Phong Đông Lâm là một thư sinh, sau có kỳ duyên nên bước lên tiên đồ. Thời niên thiếu hắn nổi danh khắp thiên hạ về tài hoa và dung mạo, là một mỹ nam tử chân chính, cho dù bây giờ ‘đã đến trung niên’ nhưng vẫn thấy được thần thái bất phàm. Tuy xét tới anh tuấn điển trai thì có lẽ không bằng Hứa Ngạn Văn, Dương Tử Thu trẻ trung, nhưng lại có khí chất đặc thù, khiến người ta hâm mộ.

Khi không cãi vã, hắn vẫn rất phong độ.

Thời khắc này, Phong Đông Lâm đã nói: “Ninh Dạ, chuyện phế tích Vô Thường tự ngươi làm rất tốt, lâm nguy xuất chiến cứu Hà Nguyên Thánh Hà công tử, lập được một đại công, luận công nên được thưởng.”

Ninh Dạ trả lời: “Khởi bẩm điện chủ, việc này đệ tử đã được Tứ Phương điện thưởng rồi.”

“Đúng, ta biết, vì vậy lần này gọi ngươi đến đây không phải là để khen thưởng, ít nhất chính ngươi không nghĩ là khen thưởng, đúng không?”

Ninh Dạ giả vờ ngạc nhiên: “Điện chủ nói vậy là sao?”

Phong Đông Lâm chậm rãi nói: “Trong hai năm qua, thần cung xảy ra rất nhiều chuyện, thần cung vẫn luôn nghi ngờ có bên trong có gián điệp của phái khác bán đứng cơ mật của thần cung ta, ám sát môn nhân pháp tắc đại đạo của thần cung. Vừa vặn, ngươi có mặt tại hiện trường của vài vụ việc.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra là thế, ta biết việc này, thậm chí vì vậy Lạc chấp sự đã từng kiểm tra ta, chỉ tiếc trong tình huống không tra rõ được chứng cứ còn cố tình vu oan hãm hại, thậm chí âm mưu vu khống ta cấu kết với ma môn. Nếu lúc đó ta không bắt được người trong Ma môn kịp thời, chỉ e bây giờ còn trong phòng giam của Giám Sát đường.”

Lao Huyền Minh bên cạnh đã nói: “Thuộc hạ có thể làm chứng cho việc này.”

Phong Đông Lâm ngăn hắn lại: “Ta biết. Nhưng vụ ám phế tích Vô Thường tự quả thật có người của Thiên Cơ môn âm thầm xuất thủ, ngươi lại tình cờ có mặt ở đó. Thiên Cơ môn mất mảnh vỡ Thiên Cơ điện, ngươi cũng có ở đó, hiển nhiên ngươi cũng là người bị tình nghi nhiều nhất.”

“Thiên Cơ môn?” Ninh Dạ ra vẻ kinh ngạc: “Sao lại Thiên Cơ môn? Chẳng phải bọn họ bị Ma môn tiêu diệt à?”

Nhạc Tâm Thiện nhíu mày: “Thiên Cơ môn bị Hắc Bạch thần cung chúng ta tiêu diệt, chuyện này đâu phải bí mật lớn lao gì. Ninh Dạ, chẳng lẽ ngay chuyện này mà ngươi cũng không biết ư?”

Ninh Dạ nghiêm mặt nói: “Đệ tử có nghe được vài lời đồn không có căn cứ, nhưng không cho là đúng, nào ngờ lại là sự thật.”

Tuy Ninh Dạ và Lạc Cầu Chân tranh chấp nhau nhiều lần nhưng đúng là chưa bao giờ chủ động nhắc tới Thiên Cơ môn. Đây coi như hai bên hiểu ngầm, đều biết có liên quan tới Thiên Cơ môn nhưng không đặt ngoài miệng.

Đã vô số lần Ninh Dạ nghĩ mình sẽ đối mặt với cục diện trước mắt, cho nên y tuyệt đối không phạm sai lầm trong chuyện ‘Thiên Cơ môn’ như vậy.

Nhưng bên phía này, có vẻ Nhạc Tâm Thiện không định xoáy vào vấn đề Thiên Cơ môn.

Nhạc Tâm Thiện không nói tiếp, vẫn là Phong Đông Lâm lên tiếng: “Ba tháng sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, ngươi gia nhập thần cung ta, dung nhan bị hủy; Thanh Mộc điện mất mảnh vỡ Thiên Cơ điện, ngươi ở gần đó; phế tích Vô Thường tự có người của Thiên Cơ môn xuất thủ, ngươi cũng ở lân cận. Những điều này kết hợp lại, có bảo ngươi đáng ngờ cũng không có gì thích hợp, ngươi có đồng ý không?”

Cho dù sau đó hai người thông đồng cứu vãn tình thế, nhưng khó tránh khỏi để lại chút di chứng về sau.

Ví dụ như, nếu Cừu Bất Quân nói thật, như vậy thân phận của Ninh Dạ không có gì đáng nghi. Mặt khác, nếu thân phận của Ninh Dạ có vấn đề, vậy thì thân phận của Cừu Bất Quân cũng có vấn đề.

Đây là một vấn đề có hai mặt, cho nên khi Lạc Cầu Chân nghi ngờ Ninh Dạ, thực tế hắn cũng xếp Cừu Bất Quân vào danh sách nghi ngờ - đặc biệt là Cừu Bất Quân cũng xuất hiện trong trận chiến phế tích Vô Thường tự. Hắn đến giết Ninh Dạ nhưng không giết được mà ngược lại giúp Ninh Dạ, tuy trên danh nghĩa là chú ý lập công, nhưng hiển nhiên đây cũng là điểm đáng ngờ!

Chỉ có điều Lạc Cầu Chân chưa từng thể hiện thái độ nghi ngờ đối với Cừu Bất Quân, chính là để thời khắc này đột nhiên tập kích!
 
Back
Top Bottom