Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 100



Tô Tâm Liên làm được, cô cũng làm được.

Thậm chí, cô có thể làm tốt hơn Tô Tâm Liên!

Hiện tại ở lại Phúc Thủy thôn, tất cả đều vì tương lai phú quý.

Theo Tú Phân trở về Bạch gia, bị đám người giúp việc trong biệt thự làm khó, bị Tô Chí Vũ và Bạch Cầm coi thường, đó không phải là thứ Thẩm Thiên Ân muốn.

Cô không muốn lặp lại con đường kiếp trước, không muốn sống những ngày tháng đau khổ đó nữa.

Sau khi chinh phục được Hoắc Đình, cô sẽ trở về Bạch gia với thân phận phu nhân họ Hoắc.

Lần này, cô sẽ trở về trong vinh quang.

Cô sẽ trở thành mục tiêu nịnh bợ của mọi đàn ông, trở thành người khiến mọi phụ nữ phải ghen tị đến nghiến răng, khiến những kẻ kiếp trước coi thường cô, kiếp này phải quỳ dưới chân cô, đời đời chỉ biết ngước nhìn!

Vài ngày sau, nhờ sự nỗ lực không ngừng, Thẩm Thiên Ân cuối cùng cũng lén Thẩm Dũng, lấy được tiền sính lễ từ lão Chu.

Mây đen vần vũ, không khí ẩm ướt ngột ngạt, dự báo thời tiết nói hôm nay Ninh Bình sẽ có mưa lớn.

Không ai biết rằng, đây là trận mưa lớn trăm năm mới có một lần, Ninh Bình thiệt hại nặng nề, vô số người bị thương và mất tích, nhà cửa tan hoang, lưu lạc khắp nơi, đau khổ vô cùng.

Thẩm Thiên Ân đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trước khi cơn mưa lớn ập đến, cô lên xe đến Ninh Bình.

Cùng thời điểm đó, cách xa nghìn dặm, Thẩm Huệ Huệ mang theo chiếc ba lô cũ mà Tú Phân giao cho, rời biệt thự, lên chuyến tàu rời tỉnh thành.

Phúc Thủy thôn hẻo lánh lạc hậu, từ tỉnh thành phải đi tàu đến trạm trung chuyển Ninh Bình, sau đó mua vé mới, đổi sang xe khách, cuối cùng thuê xe ba gác ở thị trấn mới có thể đến được.

Hai chị em song sinh, trong lúc không biết về nhau, từ những nơi khác nhau xuất phát, một người từ nam lên bắc, một người từ bắc xuống nam, cuối cùng gặp nhau tại cùng một điểm đến…

Ninh Bình nằm ở trung tâm tỉnh Nam, dựa vào dãy núi trùng điệp, địa thế bằng phẳng, khí hậu ôn hòa. Dù chỉ là một huyện nhỏ, nhưng lại là cửa ngõ giao thông quan trọng của tỉnh. Nhà ga tàu hỏa và bến xe ở đây đều là trạm trung chuyển sầm uất.

Khoảng 9 giờ sáng, trên bầu trời Ninh Bình, mây đen chất đống dày đặc.

Vừa mới sáng sớm, trời vẫn còn sáng, nhưng mây đen đã che khuất mặt trời, cả vùng chìm trong bóng tối. Đi trên đường, nếu không bật đèn, thậm chí không thể nhìn rõ phía trước.

Không khí ngột ngạt, suốt buổi sáng không có một chút gió, như thể có một chiếc lọ thủy tinh vô hình bao trùm lên toàn thành phố.

Mọi người như bị nhốt trong không gian kín, đôi lúc thở cũng khó khăn.

Chim chóc bay thành đàn sát mặt đất, côn trùng xuất hiện hàng loạt. Những con gà, vịt, mèo, chó vốn đã được thuần hóa, bỗng trở nên bồn chồn khác thường.

Ngay lúc này, một làn gió thổi qua, mang theo chút hơi mát.

Gió càng lúc càng mạnh, cuốn theo bụi đất, quét qua từng ngóc ngách thành phố.

"Sắp có mưa to rồi!" Một ông lão ngồi dưới bóng cây hóng mát đứng dậy, một tay cầm quạt mo, tay kia xách ghế nhỏ, vội vã đi vào nhà.

Người lớn rảnh rỗi ở nhà vội thu dọn quần áo phơi, người cẩn thận còn đóng cửa sổ trước để đồ đạc khỏi bị ướt.

Trẻ con vẫn nô đùa dưới sân, gọi mãi không chịu về.

Người lớn lắc đầu bất lực, đợi mưa xuống, bọn trẻ sẽ tự chạy về.

Cả thành phố tràn ngập tiếng cười đùa, cho đến khi một giọt mưa rơi xuống, "tách" một tiếng rơi trên mặt đất, tạo thành một vũng nước lớn.

Tiếp theo là vài giọt mưa nữa rơi xuống, mỗi giọt nặng trĩu như không thể chịu nổi, chẳng mấy chốc mặt đất đã ướt sũng.

Những người còn ở ngoài trời vội chạy vào hiên nhà trú mưa.

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Ban đầu, mọi người vẫn bình tĩnh chờ mưa tạnh.

Mưa mùa hạ thường tập trung, cường độ mạnh, nhưng phạm vi nhỏ và thời gian ngắn.

Theo kinh nghiệm, nhiều nhất nửa tiếng là mưa tạnh.

Lúc đó, mây đen tan đi, không khí ngột ngạt cũng biến mất, cả thành phố trở nên mát mẻ.

Mọi người kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng bất ngờ là, hơn nửa tiếng trôi qua, mưa không những không ngớt, mà còn nặng hạt hơn.

Tiếng mưa rơi "ào ào" bao trùm cả thành phố, cùng với gió mạnh, sấm chớp, như sóng biển cuốn trôi, nhấn chìm cả thành phố trong biển nước.

Những khu vực trũng bắt đầu ngập nước.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 101



Lượng mưa quá lớn vượt quá khả năng thoát nước, chẳng mấy chốc nước mưa không những không thoát được mà còn trào ngược lên, kéo theo rác rưởi từ cống ngầm tràn ra khắp thành phố.

Nhà ga tàu hỏa và bến xe nằm liền kề, ở vị trí thấp của Ninh Bình.

Xe khách từ Phúc Thủy thôn lao vào Ninh Bình trong cơn mưa lớn, vừa vào trạm đã bị nước cuốn làm chết máy. Thấy mưa càng lúc càng to, tài xế sợ mọi người bị kẹt trong xe, vội thúc giục mọi người xuống xe, vào nhà ga trú mưa.

Hành khách đua nhau chạy ra ngoài.

Duy chỉ có Thẩm Thiên Ân là chậm chạp, cố ý đợi mọi người xuống gần hết mới đứng dậy.

Phúc Thủy thôn nghèo khó, nhà họ Thẩm lại là nghèo nhất trong làng, quần áo của Thẩm Thiên Ân hầu hết đều là đồ cũ, duy chỉ có chiếc váy này là Trương Khải mua cho cô.

Dù không thể so với quần áo cô mặc khi ở Bạch gia kiếp trước, nhưng so với những bộ khác, ít ra nó cũng bóng bẩy, tôn lên đường cong cơ thể, nên cô rất thích mặc.

Hôm nay đến Ninh Bình, cô nhắm vào Hoắc Đình, tất nhiên phải ăn mặc thật đẹp.

Lúc này, phần lớn người Hoa vẫn chưa giàu có, nhiều hành khách trên xe là nông dân từ nông thôn lên thành phố, quần áo không cần nói đến kiểu dáng, chỉ cần sạch sẽ đã là khó.

Thẩm Thiên Ân cảm thấy ngồi cùng xe với họ đã là chịu đựng lắm rồi, tất nhiên không thể chen lấn với họ, nếu quần áo bị bẩn, mùi hôi lây sang người thì sao?

Vì vậy, cô cố ý chậm lại, định xuống cuối cùng.

Một tay xách túi đựng tiền, tay kia cầm ô, Thẩm Thiên Ân đi đến cửa sau, tưởng rằng dù mưa to nhưng có ô thì cũng xuống xe an toàn.

Không ngờ mưa to và đáng sợ hơn cô tưởng.

Lúc này, nước cống tràn ngược, nước mưa hòa lẫn rác rưởi và bùn đất ngập khắp thành phố. Nước dưới chân sâu không thấy đáy, còn bốc mùi hôi thối khiến cô muốn nôn, chưa nói đến việc phải bước vào.

"Mưa càng lúc càng to, người trên xe mau xuống đi!"

"Xuống nhanh lên! Không xuống thì không kịp đâu!"

Tài xế từ xa thấy Thẩm Thiên Ân đứng im ở cửa, vội hét lên.

Tiếng mưa át hết mọi âm thanh, nhưng vẫn nghe được sự tức giận và lo lắng trong giọng nói của tài xế.

Thẩm Thiên Ân từng nghe về trận mưa lớn kinh hoàng này, cô vội vàng đặt túi xuống, lôi đôi ủng mưa ra xỏ vào, rồi nghiến răng bước xuống.

Lúc hành khách trên xe vừa xuống, dòng nước ngập chỉ mới đến bắp chân, vậy mà chỉ trong chốc lát, mực nước đã dâng lên gần đầu gối.

Thiên Ân dồn hết sức lực, cuối cùng cũng lê bước vào được nhà ga giữa trời mưa như trút nước. Dù người không sao, nhưng dòng nước xiết đôi khi cuốn qua đầu gối, không chỉ làm ướt váy mà còn tràn cả vào tất qua khe ủng. Mỗi bước đi, nước đều tràn ra dưới chân.

Những người xung quanh đều thở phào may mắn vì cô kịp thời đến, nếu muộn hơn chút nữa, e rằng sẽ nguy hiểm.

Thiên Ân nhìn chiếc váy và đôi tất lấm lem của mình, mặt đen như mực.

Mới vừa đến huyện Ninh Bình, chưa kịp gặp ai đã đã thân thể hôi hám, quả thật là khởi đầu không suôn sẻ.

Không phải nói trận mưa lớn này đã kéo dài lâu, gây ra nhiều thương vong nên cần quyên góp cứu trợ sao? Vậy mà mới chưa đầy một giờ mưa, nước trên mặt đất đã ngập thành sông.

Với tốc độ này, e rằng huyện Ninh Bình sẽ chìm trong biển nước ngay trong ngày hôm nay...

Nhìn dòng nước đục ngầu bên ngoài ngày càng dâng cao, trong khoảnh khắc, Thiên Ân cảm thấy hoảng sợ.

Bởi trước thiên tai, con người chỉ như những hạt cát bé nhỏ.

Nhưng nghĩ đến Tô Tâm Liên và Hoắc Đình ở kiếp trước, cô lại tràn đầy hy vọng.

Hoắc Đình lạc vào huyện Ninh Bình còn sống sót được, huống chi cô đã chuẩn bị kỹ càng, không lý nào lại thua họ.

Chỉ là nếu tình hình nghiêm trọng hơn dự tính, cô phải tranh thủ thời gian.

Nghĩ vậy, Thiên Ân vội vàng chỉnh trang lại bản thân, rồi lấy nhà ga xe khách làm điểm xuất phát, bắt đầu tìm kiếm.

Ở kiếp trước, cô từng thoáng nhìn thấy Hoắc Đình. Không ngoa khi nói rằng, dù xung quanh có bao nhiêu người đi nữa, cũng không thể che lấp được hào quang của hắn.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 102



Tất cả mọi người đều như những vì sao mờ nhạt, chỉ có thể làm nổi bật vầng trăng sáng ngời và khác biệt của Hoắc Đình.

Vì vậy, càng đông người tụ tập ở nhà ga, càng có lợi cho việc tìm kiếm của Thiên Ân.

Dù huyện An Bình là một trong những trạm trung chuyển quan trọng của tỉnh Nam, nhưng đây là thập niên 90, huyện An Bình cũng chỉ là một huyện nhỏ. Nhà ga xe khách mới xây năm ngoái, dù lớn cũng không lớn đến đâu.

Chưa đầy nửa tiếng, Thiên Ân đã đi hết nhà ga nhưng không tìm thấy người mình cần.

Bên ngoài mưa gió dữ dội, đường phố vắng tanh, mọi người đều trú trong nhà ga. Nếu không tìm thấy Hoắc Đình ở đây, nghĩa là hắn không ở gần đây, cô phải tìm sang khu vực khác.

Mưa vẫn trút xuống như thác, nước ngày càng dâng cao.

Nhà ga mới xây, nằm ở vị trí cao nên tạm thời còn an toàn, nhưng dân cư xung quanh thì khổ sở.

Những ngôi nhà xây bằng bê tông còn đỡ, dù bị ngập nhưng ít nhất vẫn đứng vững. Còn nhà gỗ, mái ngói bình thường không sao, nhưng giờ bị nước cuốn, đồ đạc trôi sạch, thậm chí cả ngôi nhà cũng tan tác, theo dòng nước trôi đi.

Nhìn ngôi nhà mình ở bao năm bỗng chốc biến mất, nhiều người bật khóc.

Thấy vậy, Thiên Ân đợi họ bình tĩnh lại rồi tiến lại gần, bắt chuyện nhỏ.

Với những nạn nhân, việc mất nhà không chỉ là mất đi mái ấm nhiều năm, mà còn đáng sợ hơn là khi mưa tạnh, nước rút, họ sẽ không còn chỗ trú thân.

Xây một ngôi nhà, mua đồ gia dụng, đều là khoản chi khổng lồ mà người bình thường khó lòng gánh vác.

Họ không có khả năng tiên tri, không biết sau này sẽ có người quyên góp, chính phủ sẽ giúp sửa nhà, nên giờ chỉ biết khóc lóc thảm thiết.

Thiên Ân nắm lấy cơ hội vàng này, quyết định thuê những người này với giá rẻ nhất để giúp cô tìm người.

Từ lúc mưa lớn đến khi cứu trợ kết thúc, có vài ngày. Huyện An Bình tuy không lớn, nhưng một mình Thiên Ân tìm người cũng như mò kim đáy biển.

Cô cần người hỗ trợ.

Cô có tiền, nhưng hai nghìn tệ này là cô mạo hiểm lắm mới có được, không chỉ để thuê người, mua đồ cứu trợ, chăm sóc Hoắc Đình, mà tốt nhất là còn dư lại một ít làm tiền tiết kiệm.

Không có khoản dự phòng, thật không yên tâm chút nào, nên tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Những người vừa mất nhà, ngay lập tức nghe Thiên Ân đề nghị thuê họ.

Dù tiền công không cao, nhưng cả ngày chỉ cần tìm một người đàn ông, lại được trả lương theo ngày, nhiều người liền động lòng.

Mưa lớn từ sáng kéo dài đến chiều, cả huyện Ninh An chìm trong biển nước.

Khu vực quanh nhà ga, ngoài ga xe khách và ga tàu hỏa còn nguyên vẹn, nhà dân bị thiệt hại không đếm xuể.

Rời khu ga, đến trung tâm huyện, địa thế ở đây cao hơn chút nhưng cũng bị ngập, chỉ khác là ngập một tầng hay hai tầng mà thôi.

Dòng nước lẫn bùn đất, đồ đạc, xác động vật... bao phủ toàn huyện Ninh An, khiến toàn huyện mất điện, nhiều người dân mắc kẹt trên mái nhà.

Lúc này, một nhóm nhỏ nhận tiền của Thiên Ân, bắt đầu tìm kiếm khắp huyện.

Một ngày không tìm thấy Hoắc Đình, Thiên Ân sẽ phải thuê thêm người.

Cô hiểu rõ điều này, những người được thuê cũng vậy. Để tăng hiệu suất và tránh họ lười biếng, Thiên Ân dù thuê người nhưng vẫn tự mình đi theo.

Cô lên kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng khi đối mặt với thảm họa thực tế, mọi thứ khó khăn hơn cô tưởng.

Tìm người ở huyện Ninh An bình thường đã khó, huống chi giữa lũ lụt, càng như mò kim đáy biển.

Cả ngày vất vả, Thiên Ân cảm thấy kiệt sức, không những không có tin tức gì về Hoắc Đình, mà ngay cả dấu vết của gia đình họ Tô cũng không thấy.

Đã vậy, trong lúc tìm kiếm, dù cô rất cẩn thận, nhưng đi giữa huyện ngập lụt, mồ hôi nhễ nhại, người dính đủ thứ bùn đất, thậm chí còn giẫm phải xác động vật, suýt ngã nhào...

Đừng nói đến việc giữ vẻ đẹp thanh lịch, giữ cho mặt sạch đã là may.

Khi trời sắp tối, Thiên Ân quay lại khu vực nhà ga.

Dù sao ga tàu và ga xe khách đều ở đây, lượng người qua lại cũng đông nhất.

Là một phụ nữ mang theo nhiều tiền mặt, cô dễ bị để ý.

Một khi bị cô lập, hậu quả khó lường.

Nhưng đứng giữa đám đông, vừa dễ tìm người, vừa khó bị kẻ xấu nhòm ngó.

Lúc này, Thiên Ân vừa nghe báo cáo, vừa trả tiền từng người.

Ngày đầu trả tiền phải nhanh gọn, ngày sau mới có thêm người giúp.

Vừa xong việc trả tiền, đột nhiên phía trước vang lên tiếng ồn ào.

Thiên Ân ngẩng đầu nhìn, thấy một nhóm người đang kéo đến.

Trời tối đen, toàn huyện mất điện, mọi người chỉ có thể dùng đèn pin. Trong ánh sáng mờ ảo, Thiên Ân chỉ thấy lố nhố bóng người, không rõ chuyện gì xảy ra.

"Chuyện gì vậy? Có hành khách mới đến ga tàu sao?" Thiên Ân hỏi vội, nghĩ thầm cả ngày không tìm thấy Hoắc Đình và gia đình họ Tô, có lẽ họ vừa mới đến?
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 103



"Làm gì có, mưa to nên tàu dừng từ trưa rồi. Nhưng cạnh ga tàu có con sông chảy qua huyện, sau trận mưa sáng, nhiều người bị cuốn trôi. Ai may mắn thì được cứu, không may thì..."

"Ban đầu còn đưa nạn nhân đến bệnh viện huyện, nhưng sau đó quá tải, đành để tạm ở ga tàu."

"May là có mấy bác sĩ công tác ở ga tàu, kịp thời cứu người. Nhưng người bị thương quá nhiều, cứu không xuể. Chiều qua tôi còn thấy người nằm la liệt."

"Con sông đó chảy qua ga tàu, gần ga xe khách cũng thấy được, ngay phía trước đấy. Cô muốn xem không?"

"Cả ngày không tìm thấy người, biết đâu người cô tìm lại ở trong đó?"

Sáng nay Thiên Ân cũng đến ga tàu, nhưng sau khi đi khắp huyện, trời tối nên cô quay về ga xe khách, không ngờ ga tàu lại xảy ra chuyện này.

Cô do dự một chút, nhìn ra bờ sông không xa. Từ vị trí này không thể xuống nước, chỉ có thể đứng sau lan can nhìn, khá an toàn.

Thiên Ân thận trọng bước vài bước, lấy đèn pin chiếu xuống.

Ngay lập tức, một thi thể biến dạng trôi theo dòng nước lọt vào tầm mắt.

Dù đã sống hai kiếp, nhưng Thiên Ân chỉ quen cuộc sống nông thôn và giàu sang, chưa từng thấy thi thể bao giờ. Cô đờ người ra, đầu óc trống rỗng.

Đúng lúc đó, cô cảm thấy có gì đó chạm vào chân.

Cúi xuống, Thiên Ân thấy một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện ngay dưới chân mình!

Chủ nhân của bàn tây nằm dưới chân tường, người đầy máu và bùn đất, mặt mày, tóc tai cũng dính đầy thứ kinh tởm, nhìn muốn nôn.

Thiên Ân hét lên, nỗi sợ hãi dồn nén biến thành phẫn nộ. Cô nhảy lên, cầm ô đập mấy cái, khiến chiếc hộp bên cạnh đổ sập, đè lên người đó.

Chỉ khi không thấy bất cứ thứ gì liên quan đến con người, đảm bảo chúng không thể chạm vào mình, Thiên Ân mới hét lên và chạy về chỗ cũ.

Thấy mọi người vẫn đứng nhìn mình ngơ ngác, Thiên Ân sợ đến mất hồn: "Thi thể... tôi thấy thi thể..."

Đêm đó, Thiên Ân ở trong phòng đã đặt trước, cả đêm trằn trọc.

Cô không biết rằng, người bị đè dưới hộp kia chưa chết.

Vết thương ở bụng chảy máu không ngừng, vì ngâm nước quá lâu, thân nhiệt giảm cộng với nhiễm trùng khiến người đàn ông gần như không thể cử động.

Chiếc hộp đè lên người, che mất tầm nhìn duy nhất của hắn. Hắn nằm đó, mê man, không đủ sức đẩy hộp ra, chỉ có thể dùng ngón tay còn cử động được, gõ liên tục vào hộp để phát ra tiếng động.

Không biết đã bao lâu, dài như cả đời người, đến lúc hắn gần như tuyệt vọng và ngất đi, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào.

Có cả đàn ông lẫn phụ nữ, dường như đang tiến về phía hắn.

Nhưng đi một đoạn, hầu hết mọi người dừng lại, chỉ còn một bước chân tiếp tục tiến đến, ngày càng gần.

Người đàn ông dồn hết sức lực cuối cùng, gõ vào hộp một cái.

Tiếc là vận may không mỉm cười với hắn, tiếng gõ trùng với bước chân kia.

Người đó dường như không nghe thấy tiếng kêu cứu, nhanh chóng đi qua.

Nhìn bóng tối trước mắt, ánh sáng cuối cùng trong mắt hắn dần tắt.

Đúng lúc hắn sắp nhắm mắt, bước chân vừa đi xa bỗng dừng lại.

Chủ nhân của bước chân dường như nhận ra điều gì, dừng lại một chút rồi quay trở về, do dự đứng cạnh hắn.

Ngay sau đó, chiếc hộp bị lật lên.

Ánh đèn pin xuyên qua bóng tối, chiếu thẳng vào mắt hắn. Người đàn ông gắng sức mở mắt, cuối cùng cũng thấy được chủ nhân của bước chân.

Một thiếu nữ gầy gò đang cúi xuống, nhìn hắn kinh ngạc.

"Bác sĩ Kỷ, ở đây còn có một người nữa!"

Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên trong đêm, bên bờ sông, đó là âm thanh cuối cùng người đàn ông nghe thấy trước khi rơi vào hôn mê.

Lúc trước từ thôn Phúc Thủy đến tỉnh thành, là Chu tiên sinh lái xe đưa Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đến.

Nửa tháng nay, Thẩm Huệ Huệ rời biệt thự ra ngoài vài lần, nhưng chỉ hoạt động trong nội thành.

Chu tiên sinh tạm thời có việc phải đi, Tú Phân lại bận hoàn thành tác phẩm thêu, lần này chỉ còn mình Thẩm Huệ Huệ một mình đi xe trở về.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 104



Ban đầu, Tú Phân kiên quyết phản đối.

Từ tỉnh thành về thôn Phúc Thủy đường xa diệu vợi, giữa đường phải chuyển xe nhiều lần, nghĩ thôi đã thấy sợ, huống chi Thẩm Huệ Huệ chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Nhưng nửa tháng qua, Thẩm Huệ Huệ đã dùng hành động thực tế chứng minh năng lực của mình.

Cô hiểu được nỗi lo lắng của Tú Phân khi con cái đi xa, nên đã dành thời gian trò chuyện kỹ lưỡng, nói rõ lộ trình, kế hoạch, thời gian dự kiến… để Tú Phân yên tâm.

Nhờ nỗ lực của Thẩm Huệ Huệ, sau vài lần thuyết phục, Tú Phân cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý, nhưng yêu cầu khắt khao rằng mỗi khi đến một nơi, Thẩm Huệ Huệ phải gọi điện báo cáo ngay.

Thẩm Huệ Huệ ban đầu chỉ định mang theo một nghìn tệ, số tiền này là để chu cấp cho Thẩm Thiên Ân, vì cô ấy một mình sống ở quê với Thẩm Dũng, chắc chắn sẽ khổ sở.

Cuối cùng, trước yêu cầu của Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ mang thêm một nghìn nữa, số tiền này dành cho chi phí đi đường.

Tiền những năm 90 có giá trị hơn nhiều so với sau này, theo ước tính của Thẩm Huệ Huệ, nếu không tính tiền xe, chi phí đi đường chỉ khoảng một trăm tệ là cùng, mang thêm một nghìn chỉ để Tú Phân yên tâm.

Không ngờ rằng, số tiền này sau đó lại thực sự phát huy tác dụng…

Bước vào nhà ga, trước mắt Thẩm Huệ Huệ là biển người chen chúc và những chiếc tàu hỏa màu xanh đã bị loại bỏ ở tương lai.

Thẩm Huệ Huệ chỉ từng đi tàu cao tốc, mỗi người một ghế, thoải mái, tiện nghi và nhanh chóng.

Nhìn chiếc tàu hỏa xanh trước mắt, cô đã chuẩn bị tâm lý rằng điều kiện bên trong không thể so sánh với tương lai, nhưng khi thực sự bước vào, Thẩm Huệ Huệ mới nhận ra việc di chuyển ở thời đại này khó khăn và khổ sở hơn cô tưởng.

Tàu cao tốc ở tương lai có cửa sổ kín, cửa ra vào chỉ mở trong thời gian quy định để hành khách lên xuống.

Mọi người thường tự giác nhường nhịn, tuân thủ nguyên tắc xuống trước lên sau, người trên tàu lần lượt ra, người ngoài lần lượt vào, trật tự và thoải mái.

Còn ở nhà ga những năm 90, quy định không nghiêm ngặt như vậy.

Vì lượng người quá đông, phần lớn thời gian là chen lấn.

Điều khiến Thẩm Huệ Huệ sốc nhất là cửa sổ tàu có thể mở tự do, trong lúc lên tàu, cô thậm chí thấy có người vì tiết kiệm thời gian mà trèo qua cửa sổ…

Sau cú sốc đó, nhìn những người trèo qua cửa sổ nhanh chóng tìm được chỗ ngồi, Thẩm Huệ Huệ đang bị kẹt trong đám đông đã rơi nước mắt ghen tị.

Giữa biển người như thế, ngay cả một gã to khỏe cũng bị lạc phương hướng, huống chi Thẩm Huệ Huệ nhỏ bé, chỉ có thể bị cuốn theo dòng người.

Khi cuối cùng cũng được đẩy lên tàu, Thẩm Huệ Huệ loạng choạng tìm chỗ ngồi, cảm giác như sắp kiệt sức.

Đúng lúc này, một bàn tay đỡ lấy cô, giúp cô không bị ngã.

Thẩm Huệ Huệ vừa cảm ơn vừa ngẩng đầu lên.

Khi hai người nhìn thấy mặt nhau, cả hai đều giật mình.

Người đỡ Thẩm Huệ Huệ là một ông lão hiền lành.

Ông tóc đã bạc, da trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại rất sáng và trong.

Thẩm Huệ Huệ nhìn ông lão, cảm giác như đã gặp ở đâu đó, nhưng chắc chắn cô chưa từng gặp ông trước đây.

Ông lão cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn Thẩm Huệ Huệ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn như hạt hạnh nhân, vừa đáng thương vừa đáng yêu, gợi lên trong ông những ký ức xa xưa…

“Cảm ơn ông ạ.” Thẩm Huệ Huệ vội nói.

Ông lão đã lớn tuổi, đứng không vững nhưng vẫn đưa tay đỡ cô. Thấy người phía sau vẫn đang chen lấn, Thẩm Huệ Huệ vội đỡ ông, tay kia nắm lấy tay ông.

Một già một trẻ cùng nương tựa nhau đi giữa dòng người.

Nếu đi một mình, cả hai đều dễ ngã, nhưng cùng nhau thì lại vững vàng hơn.

Khi đến được khu vực ghế ngồi, cả ông lão và Thẩm Huệ Huệ đều thở phào nhẹ nhõm. Ông lão nhìn quanh, thấy chỉ có Thẩm Huệ Huệ một mình, liền hỏi: “Cháu ơi, người nhà đâu, chưa lên tàu à? Hay ngồi tạm đây đợi người lớn lên?”
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 105



Thẩm Huệ Huệ vì thể chất yếu ớt nên trông nhỏ hơn tuổi.

Không cần so với người khác, chỉ cần đứng cạnh Thẩm Thiên Ân, hai người trông như cách nhau vài tuổi.

Nhưng cô không ngờ mình lại bị coi là trẻ con cần người lớn đi kèm.

Cô bật cười: “Cháu đi một mình ạ.”

“Một mình?” Ông lão hơi nhíu mày, tỏ ra không đồng tình với việc gia đình để một đứa trẻ gầy gò đi tàu một mình.

Không kể đến việc chen lấn, nhà ga lộn xộn, lừa đảo, trộm cắp, thậm chí buôn người, một cô gái xinh xắn như thế này nếu bị kẻ xấu để ý thì sao?

“Cháu đã đặt chỗ chưa? Ông đưa cháu đến chỗ ngồi nhé.” Ông lão nói, sợ Thẩm Huệ Huệ nghi ngờ, liền báo trước chỗ ngồi của mình.

Thật bất ngờ, Thẩm Huệ Huệ và ông lão lại cùng toa, chỗ ngồi cũng gần nhau.

“Thật trùng hợp, vậy thì tốt quá, đi đường cùng ông cho đỡ gặp kẻ xấu!” Ông lão vui vẻ nói, dắt Thẩm Huệ Huệ đến chỗ ngồi.

Ban đầu Thẩm Huệ Huệ tưởng ông lão chỉ nói xã giao, nhưng khi ngồi xuống mới biết, ông không đi một mình mà là đi công tác theo đoàn. Ông là người lãnh đạo chính, nhưng lúc lên tàu bị đám đông làm lạc đoàn.

Đoàn có sáu người, mua sáu chỗ ngồi, chỗ của Thẩm Huệ Huệ lại nằm giữa họ. Vì toàn người quen, nên cô được xếp ngồi cạnh ông lão, một vị trí cạnh cửa sổ lý tưởng.

Suốt chặng đường, đúng như ông lão nói, dưới sự chăm sóc của ông, Thẩm Huệ Huệ không phải tiếp xúc với ai khác, cũng không gặp kẻ xấu.

Tàu chạy chậm, còn vài tiếng mới đến nơi, ông lão bày đồ ăn thức uống trẻ con thích trước mặt Thẩm Huệ Huệ, đảm bảo cô có thể lấy dễ dàng rồi quay sang nói chuyện nhỏ với người bên cạnh.

Lúc đầu Thẩm Huệ Huệ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không để ý ông lão nói gì.

Nhưng dần dần, những từ chuyên môn như “khối u”, “phẫu thuật”, “phản ứng thải ghép”… lọt vào tai. Thẩm Huệ Huệ không phải bác sĩ, nhưng nhà làm nghề thuốc, nên nhạy cảm với những từ này, vô thức tập trung vào ông lão.

Ông lão và mấy người trẻ trao đổi, thỉnh thoảng dùng thuật ngữ chuyên ngành, Thẩm Huệ Huệ nghe khá vất vả.

Nhưng nghe lâu, cô dần hiểu được.

Hóa ra mấy người này đều là bác sĩ.

Họ đang bàn phương án điều trị cho một bệnh nhân.

Từ giai đoạn trước phẫu thuật, đến tình hình sau mổ, sự hồi phục của bệnh nhân, rồi cả phương pháp Đông y cũng được đề cập.

Nhà Thẩm Huệ Huệ buôn dược liệu, chủ yếu là thuốc Đông y, nên cô có thiện cảm tự nhiên với Đông y.

Nhưng những bác sĩ Tây y cô từng gặp đa phần bài xích Đông y, coi đó là mê tín.

Tưởng rằng bác sĩ Tây y đều nghĩ vậy, không ngờ ở thời đại 90 này, lại nghe được quan điểm “gạn đục khơi trong”, miễn là có lợi cho bệnh nhân, phương pháp nào tốt đều có thể thử.

Thẩm Huệ Huệ nghe say sưa, ông lão uống trà, thấy cô chăm chú liền cười hỏi: “Cháu thích y học à?”

Thẩm Huệ Huệ gật đầu: “Người nhà cháu… một người quen trước đây của cháu thích y học, nhưng thời đó còn khó khăn, ăn không đủ no, huống chi học y. Ông ấy mơ ước thành bác sĩ, hay kể cho cháu nghe chuyện về nghề y.”

Ông lão gật đầu, ánh mắt buồn man mác: “Những năm trước khổ thật, đói kém, bệnh tật, sống không dễ dàng.”

Thẩm Huệ Huệ chỉ cảm thán, không ngờ khiến ông lão buồn, cô vội an ủi: “Nhưng mấy năm nay đất nước phát triển, ngày càng tốt hơn, giáo dục phổ cập dần, vài năm nữa nhà nhà đều cho con đi học, ước mơ gì cũng thực hiện được, sinh viên đầy đường.”

“Mong ngày đó đến sớm.” Ông lão nói, càng nhìn Thẩm Huệ Huệ càng thích, hỏi tiếp, “Thế cháu có ước mơ gì không?”

“Cháu chưa nghĩ ra…” Thẩm Huệ Huệ đáp.

Kiếp trước cha cô kinh doanh thành công, chỉ có mình cô là con gái, nên muốn cô kế thừa công ty.

Thẩm Huệ Huệ không có đam mê nghề nghiệp cụ thể, nên sau khi thi đại học, cô chọn ngành Quản trị Kinh doanh để tiện quản lý công ty. Nhưng chưa kịp nhập học đã xuyên vào sách.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 106



Kiếp này nhà nghèo rớt mồng tơi, nói gì đến quản lý công ty, học cấp ba còn khó khăn.

Lần này đi, cô mang hai nghìn tệ, hiện cùng Tú Phân còn lại một vạn tám.

Một vạn tám, với Tú Phân là số tiền khổng lồ, nhưng với Thẩm Huệ Huệ là không đủ.

Cô chưa thành niên, sức khỏe yếu, không tốn tiền chữa bệnh đã may, kiếm tiền càng không thể.

Tú Phân không học hành, không bằng cấp, chỉ làm được công việc lao động chân tay vất vả, lương thấp, ở thôn Phúc Thủy có lẽ đủ sống, nhưng ra ngoài, không nhà cửa, ăn uống đi lại, cái gì cũng tốn tiền.

Huống chi Thẩm Huệ Huệ còn muốn đi học, tiền học phí, sách vở, đồng phục…

Càng nghĩ càng thấy cuộc sống là vực thẳm không đáy.

Nên hiện tại cô nghiêng về việc học ngành nào kiếm được nhiều tiền.

Nhưng cụ thể có thể đợi lên cấp ba rồi tính tiếp, bây giờ chưa gấp.

Nghĩ vậy, Thẩm Huệ Huệ nói với ông lão: “Đợi cháu thi đỗ cấp ba rồi tính sau ạ.”

“Thi đỗ cấp ba?” Ông lão giật mình, ngạc nhiên nhìn Thẩm Huệ Huệ, “Cháu năm nay mười lăm tuổi?”

Thẩm Huệ Huệ nhớ lại lúc nãy ông gọi mình là “cháu bé”, dù không cố ý tỏ ra trẻ con nhưng cũng hơi ngượng: “Vâng ạ.”

Ông lão nghe xong, quan sát kỹ Thẩm Huệ Huệ, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Là bác sĩ già, ông đã gặp vô số người, chỉ cần nhìn thoáng là ước đoán được tuổi, nhất là trẻ em đến thanh thiếu niên, rất dễ nhận biết.

Cô gái trước mặt, da mặt vàng vọt, thân hình nhỏ bé, ông lão đoán chưa đến mười hai tuổi, chưa học cấp hai, nên gọi Thẩm Huệ Huệ là “cháu bé”.

Nhưng giờ cô lại nói mình mười lăm tuổi!

Lý do duy nhất khiến ông nhầm lẫn là tình trạng sức khỏe của cô tệ hơn vẻ ngoài rất nhiều.

Một người sống, ngoài sức khỏe thể chất, tinh thần cũng cực kỳ quan trọng.

Thẩm Huệ Huệ sức khỏe yếu, nhưng đôi mắt sáng, dáng đi thẳng, nói năng rõ ràng, tinh thần này khiến cô trông khỏe mạnh hơn thực tế.

Nhưng cũng vì thế mà càng nguy hiểm.

Thể chất này rất yếu, chỉ dựa vào tinh thần của Thẩm Huệ Huệ để duy trì, nếu tinh thần đó suy sụp, e rằng…

Một cô gái trẻ trung đáng yêu như thế, có thể trong tích tắc sẽ tắt thở.

Nghĩ đến đây, ông lão thấy lòng đau nhói, vội hỏi: “Cháu đi đâu, có phải đến Tường Tường thị không? Nếu đến đó, thường xuyên tìm ông nhé, ông giúp cháu điều dưỡng cơ thể, yên tâm, ông không lấy tiền đâu, tình trạng này phải điều trị lâu mới hồi phục được…”

Thẩm Huệ Huệ ngạc nhiên nhìn ông lão.

Cơ thể này, khi cô xuyên vào, nguyên chủ đã chết, tức là cô sống lại trên một cái xác, đủ thấy thể trạng tệ thế nào.

Bao lâu nay, ngay cả Tú Phân cũng không biết cơ thể này từng chết một lần, giờ tuy sống nhưng có thể yểu mạng bất cứ lúc nào.

Chỉ có ông lão trước mặt nhìn ra nguy cơ lớn nhất của cô.

Ông lão nhíu chặt lông mày, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Thẩm Huệ Huệ.

Thẩm Huệ Huệ tự nhiên cảm nhận được sự chân thành và quan tâm từ người đối diện. Rõ ràng hai người vốn chưa từng quen biết, chỉ là tình cờ gặp gỡ, vậy mà ông lại nhiệt tình đến thế.

Cô thầm cảm thán vận may của mình, khi gặp được một người tốt bụng như vậy.

Tiếc rằng cũng chính vì là người xa lạ, cuộc sống của họ sau này sẽ chẳng có bất kỳ giao thoa nào. Thẩm Huệ Huệ chỉ có thể từ chối.

Cô lắc đầu nói: "Cháu phải về làng quê, không đi Cẩm Tường thị."

Ông lão suy nghĩ một chút, lại nói: "Cháu từ tỉnh thành về quê, vậy sau này đi học ở tỉnh thành chứ? Đầu xuân năm sau, đoàn chúng tôi cũng sẽ đến tỉnh thành tạm trú một thời gian."

Thẩm Huệ Huệ vẫn lắc đầu: "Cháu cũng không chắc nữa."

Nghe vậy, ông lão bỗng thất vọng, ánh mắt lo âu nhìn cô, như thể sợ rằng Thẩm Huệ Huệ sẽ biến mất ngay lập tức.

Cuối cùng, ông lão lấy từ túi ra một cuốn sổ, viết lên đó tên mình, số liên lạc, cùng vài địa chỉ khác nhau, từ Cẩm Tường thị đến tỉnh thành, thậm chí cả địa chỉ ở kinh đô.

Viết xong, ông xé tờ giấy đưa cho Thẩm Huệ Huệ: "Tên ông là Kỷ Minh Viễn, là một bác sĩ. Đây là những địa chỉ cố định của ông, nếu sau này có cơ hội, cháu có thể tìm ông. Đôi khi ông đi công tác sẽ ở những nơi khác nhau, nhưng chỉ cần ông có mặt, ông sẽ giúp cháu khám bệnh."
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 107



Bác sĩ Kỷ nói xong, nghiêm túc nhìn Thẩm Huệ Huệ: "Bây giờ cháu còn nhỏ, đây là giai đoạn vàng để điều dưỡng cơ thể. Tốt nhất là nên chữa trị trước khi trưởng thành."

Những vấn đề bẩm sinh như vậy, dù sau khi trưởng thành vẫn có thể chữa khỏi, nhưng càng để lâu, di chứng càng lớn.

Lúc trẻ có thể không cảm nhận được, nhưng một khi tuổi già ập đến, cơ thể suy yếu, hậu quả sẽ càng rõ rệt, nhất là về tuổi thọ.

Bác sĩ Kỷ nói xong, lại nhớ đến câu nói của Thẩm Huệ Huệ: "Thi đậu cấp ba".

Thập niên 90, một bộ phận người dân thành thị đã dần giàu có, nhiều người nhận thức được tầm quan trọng của học vấn. Với những gia đình công nhân bình thường, việc học cấp ba đã là chuyện đương nhiên.

Ngược lại, những gia đình nghèo khó, đặc biệt là ở những vùng quê kinh tế kém phát triển, việc học hành của con cái vô cùng khó khăn.

Dù giáo dục phổ cập 9 năm đã dần được triển khai, nhưng quá trình thực hiện vẫn còn rất dài.

Nhiều đứa trẻ thậm chí chưa học hết tiểu học đã phải nghỉ.

Con trai về nhà làm việc nặng kiếm tiền, con gái đi lấy chồng đổi của hồi môn...

Nhìn Thẩm Huệ Huệ, rõ ràng gia đình cô không khá giả, nếu không đâu đến nỗi để con cái ra nông nỗi này.

Lại nghĩ đến việc cô nói sẽ về làng, có lẽ chỉ là đứa trẻ nhà nông dân...

Dù có ngoại hình giống nhau, nhưng số phận mỗi người lại khác biệt một trời một vực.

Bác sĩ Kỷ đau lòng nhìn Thẩm Huệ Huệ, không nhịn được dặn dò: "Trước khi tìm được bác sĩ điều trị, cháu phải tự biết bảo vệ bản thân. Ăn uống đúng giờ, ngủ sớm dậy sớm, tốt nhất mỗi ngày nên đi bộ, tập thể dục nhẹ, giữ tâm trạng thoải mái, đừng ăn đồ cay nóng hay dầu mỡ gây hại cho dạ dày..."

Ông liệt kê một loạt, đến mức sợ Thẩm Huệ Huệ không nhớ hết, lại mở sổ ghi chép lại mấy điểm quan trọng.

Những người xung quanh nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc nhìn bác sĩ Kỷ, rồi lại ngưỡng mộ nhìn Thẩm Huệ Huệ.

Bác sĩ Kỷ xuất thân từ gia đình nho học, từ nhỏ học hành xuất sắc, đỗ đầu trường y.

Năm 30 tuổi, do đất nước phát triển, nhập khẩu công nghệ nước ngoài, ông từ bỏ công việc cũ, dấn thân vào lĩnh vực mới, trở thành một trong những bác sĩ tiên phong thời đó.

Hơn 40 năm hành nghề, giờ đây ông đã trở thành bậc thầy trong ngành.

Tính ông vốn nhiệt tình, thấy ai có vấn đề sức khỏe đều không nhịn được nhắc nhở.

Nhưng tỉ mỉ đến mức này thì cực kỳ hiếm.

Những bác sĩ trong đoàn dù không bằng bác sĩ Kỷ, nhưng cũng là người có chuyên môn, họ đều nhận ra tình trạng của Thẩm Huệ Huệ.

Trong lòng không khỏi cảm thán.

Cô bé này tuy thể chất yếu ớt, nhưng vận may lại cực kỳ tốt.

Cả nước có biết bao bệnh nhân, bao người đáng thương.

Không phải ai cũng may mắn gặp được bác sĩ Kỷ, lại còn nhận được sự quan tâm của ông.

Hai tờ giấy mỏng manh, nhưng chứa đầy tấm lòng của bác sĩ Kỷ dành cho cô.

Chỉ là người xa lạ tình cờ gặp gỡ, vậy mà ông lại đặc biệt quan tâm đến cô, sẵn sàng dành tâm huyết như vậy.

Nếu sau này Thẩm Huệ Huệ cầm tờ giấy này tìm đến, bác sĩ Kỷ chắc chắn sẽ giúp đỡ cô hết mình.

Với địa vị của ông, lợi ích mang lại khiến ai cũng phải ghen tị.

Tờ giấy rất nhẹ, nhưng Thẩm Huệ Huệ dùng cả hai tay đón nhận một cách trân trọng.

Ông lão thực sự muốn giúp cô, liên tục nhấn mạnh sẽ không thu phí, thuốc men miễn phí, nhưng càng như vậy, Thẩm Huệ Huệ càng không thể chiếm tiện nghi này.

Tấm lòng chân thành của ông, dù cô không thể nhận, nhưng sự ấm áp và cảm động là có thật.

Tưởng chừng sẽ là một chuyến đi nhàm chán, nào ngờ lại có được nhân duyên như thế.

Mấy tiếng sau đó, bác sĩ Kỷ phần lớn thời gian đều thảo luận với các bác sĩ khác, khi rảnh rỗi lại quan tâm đến tình hình của Thẩm Huệ Huệ. Cô cũng học được rất nhiều điều.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 108



Chuyến đi tuy dài, nhưng không hề buồn tẻ.

Lúc rời tỉnh thành, trời tuy không nắng nhưng cũng khá quang đãng.

Thế nhưng càng đến gần Ninh Bình huyện, bầu trời càng âm u. Đúng lúc giữa trưa, lẽ ra phải là lúc sáng nhất, nóng nhất, vậy mà trời tối đen như màn đêm buông xuống, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta rợn tóc gáy.

Mưa lớn ập đến nhanh chóng, nhấn chìm cả Ninh Bình huyện. Đoàn tàu may mắn kịp vào ga, nhưng nhìn thấy thương vong xung quanh ngày càng nhiều, mấy vị bác sĩ không thể ngồi yên, liều mình ra bờ sông để cứu người kịp thời.

Ngay cả bác sĩ Kỷ Minh Viễn đã lớn tuổi cũng lội trong nước bẩn để cứu người, Thẩm Huệ Huệ đương nhiên không chịu ngồi yên, cũng đi theo phụ giúp.

Dù không phải bác sĩ, nhưng cô biết nhiều kiến thức y học và sơ cứu hơn người thường. Đôi khi các bác sĩ quá bận, có thêm một người giúp sức cũng là tốt. Thẩm Huệ Huệ đành "bị đẩy lên cây", đứng ở tuyến đầu, gánh vác trách nhiệm cứu người.

Tiếng mưa rơi xối xả, cả thành phố mất điện, trong bóng tối, không nhìn rõ cảnh vật xa xăm, không nghe rõ người xung quanh nói gì.

Để không làm phiền các bác sĩ cứu người, người dân xung quanh lập tức tổ chức lại, đứng bảo vệ các bác sĩ ở vị trí trung tâm.

Một người mẹ xé chiếc khăn lụa đỏ của con thành nhiều mảnh, buộc vào cánh tay các bác sĩ, để mọi người có thể nhanh chóng nhận ra họ.

Trên cánh tay nhỏ bé của Thẩm Huệ Huệ, không biết từ lúc nào cũng được buộc một dải lụa đỏ.

Từ chiều đến tận khuya, khi mưa tạnh, nhân viên huyện và một số nhân viên y tế cũng đã đến nơi, bác sĩ Kỷ và mọi người mới có thể nghỉ ngơi.

Ga tàu gần sông, dù mưa đã tạnh nhưng vẫn còn nguy hiểm.

Nhân viên huyện vội vã di tản mọi người, các bác sĩ được sắp xếp đến chỗ ở gần đó để nghỉ ngơi.

Từ chối đề nghị đưa về của nhân viên, bác sĩ Kỷ và mọi người đi dọc bờ sông về, vừa đi vừa kiểm tra xem còn ai bị bỏ sót không.

Trên đường đi ngang qua bến xe, Thẩm Huệ Huệ nhớ ra mình còn phải bắt xe về Phúc Thủy thôn, định vào xem tình hình. Nào ngờ vừa đi vài bước, bỗng nghe thấy tiếng động từ một góc tối.

Lúc đầu cô tưởng mình nghe nhầm.

Sau một ngày mệt mỏi, giờ cô đã kiệt sức, hoa mắt đến mức có ảo giác cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, những góc tối như vậy thường có gián chuột, có lẽ là tiếng động từ chúng.

Nhưng đi được vài bước, Thẩm Huệ Huệ lại dừng chân.

Quay lại xem, nếu đúng là gián chuột thì yên tâm rời đi.

Nghĩ vậy, cô quay trở lại, không ngờ khi nhấc chiếc thùng nhựa lên, bên dưới lại là một người!

Người này co ro trong góc, toàn thân ngập trong nước bẩn và bùn đất, đến giới tính cũng không phân biệt được.

Khi ánh đèn pin chiếu vào mặt, Thẩm Huệ Huệ thấy hàng mi của họ khẽ run lên.

"Bác sĩ Kỷ, ở đây còn có người!"

Thẩm Huệ Huệ hét to, gọi mọi người lại, cùng nhau nhấc thùng lên, đưa người này ra ngoài.

Chỉ trong tích tắc, người đó đã rơi vào hôn mê. Lúc nằm trong góc không rõ hình dáng, giờ khi đưa ra mới thấy là một người đàn ông cao lớn.

Trật tự quanh ga tàu dần được khôi phục, phòng bệnh tạm tuy đơn sơ nhưng vẫn có thể sử dụng.

Người đàn ông được đưa về, nhanh chóng được cứu chữa. Mọi người phát hiện ra, dưới lớp bùn đất là vô số vết thương lớn nhỏ.

Nguy hiểm nhất là vết đâm ở bụng, phải xử lý ngay.

Có lẽ sau khi bị thương ở bụng, anh ta rơi xuống sông khi còn tỉnh táo, bị dòng nước cuốn trôi đến gần ga tàu.

Trận mưa lớn nhấn chìm cả thành phố, nước sông đục ngầu và chảy xiết. Biết bao người rơi xuống sông không kịp cứu đã chết đuối.

Anh ta không chỉ sống sót, mà còn lên bờ tìm góc trú mưa, chỉ là không may, chiếc thùng nhựa đáng lẽ che mưa lại đổ xuống, đè lên người, gây thêm thương tích.

Khi c** q**n áo, làm sạch vết thương, hình dáng thật của người đàn ông cũng dần lộ rõ.

Mặt, tay phải, lưng và chân đều có vết thương ở mức độ khác nhau, nhưng ngực và bụng lại được bảo vệ khá tốt.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 109



Dù mặt bầm tím không nhận ra, nhưng qua khung xương rộng, cơ bắp săn chắc, thậm chí có cả cơ bụng, có thể thấy người đàn ông này thường xuyên tập luyện, thể chất rất tốt.

Đây cũng là lý do anh ta có thể sống sót trong tình huống nguy hiểm như vậy.

Thẩm Huệ Huệ dù trong lúc khẩn cấp được gọi là "bác sĩ Thẩm" cả ngày, nhưng thực chất cô chỉ là người ngoài ngành.

Hỗ trợ cứu hộ đơn giản thì được, chứ một khi liên quan đến chuyên môn thực sự, cô hoàn toàn không biết gì.

Lúc này người đàn ông được đưa vào phòng mổ, Thẩm Huệ Huệ đứng ngoài cũng không giúp được gì, nhanh chóng bị bác sĩ Kỷ đuổi về.

Vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, lại bận rộn cả ngày, khuôn mặt vàng vọt giờ đã tái nhợt, khiến bác sĩ Kỷ vừa đau lòng vừa tự hào.

Đáng lẽ phải trốn trong đám đông được bảo vệ, vậy mà trong lúc nguy cấp lại dũng cảm xông lên, cùng mọi người cứu hộ.

Suýt nữa bị nước cuốn trôi mấy lần, nhưng cô vẫn không ngại nguy hiểm, luôn đứng ở tuyến đầu.

Ngoại hình như vậy, tính cách như vậy, khí phách như vậy...

Giá như là con cháu nhà ông thì tốt biết mấy.

Bác sĩ Kỷ thời trẻ mất người yêu, cả đời không lấy vợ, đến giờ vẫn không có con cái.

Họ hàng nhà Kỷ có nhiều con cháu, từng đề nghị nhận một hai đứa về nuôi để tuổi già có người chăm sóc, nhưng ông nhìn qua một lượt, chẳng có đứa nào vừa ý.

Không phải hậu bệ ông thích, nhìn nhau chỉ thấy phiền, thôi thì một mình sống cho yên tĩnh.

Nào ngờ sau bao nhiêu năm, lại gặp được một cô bé ở ga tàu, khiến ông chợt nghĩ, có một đứa cháu gái cũng tốt.

Nếu Thẩm Huệ Huệ là cháu gái ông, về nhà ông nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, chắc chắn có thể điều dưỡng cơ thể cô trước khi trưởng thành.

Người gầy gò, mặt vàng vọt mà trông vẫn xinh như vậy, nếu được chăm sóc tốt, sau này chắc chắn sẽ thành một thiếu nữ xinh đẹp.

Với sự thông minh và dũng cảm của Thẩm Huệ Huệ, học hành chắc chắn không tệ, nếu cô hứng thú với y học, sau này còn có thể kế thừa sự nghiệp của ông, ông có thể tận tay dạy dỗ...

Tiếc rằng họ chỉ là người xa lạ tình cờ gặp gỡ, không có quan hệ huyết thống, Thẩm Huệ Huệ là con của người khác.

Lần này có duyên gặp mặt, lần sau không biết bao giờ mới gặp lại...

Càng nghĩ càng thấy tiếc, biểu cảm của bác sĩ Kỷ trở nên nghiêm khắc.

Thẩm Huệ Huệ nhìn khuôn mặt "dữ tợn" của bác sĩ Kỷ.

Ông lão vốn hiền lành, giờ đột nhiên trở mặt, trông thật đáng sợ.

Cô vội nói: "Cháu về, cháu về ngủ ngay, bác đừng giận. Nhưng bác cũng đã lớn tuổi, bận cả ngày rồi, một lúc nữa xong việc cũng phải nghỉ ngơi. Bác dạy cháu rồi, phải tự biết bảo vệ bản thân."

Giọng cô bé nhỏ nhẹ, ngọt ngào, bác sĩ Kỷ dù vẫn làm mặt lạnh, nhưng khóe miệng đã không nhịn được nhếch lên: "Biết rồi, về đi."

Thẩm Huệ Huệ trở về phòng mà chính quyền địa phương bố trí cho họ để nghỉ ngơi.

Trước đó, cô liên tục xông pha nơi tuyến đầu để cứu người, nên chưa cảm nhận rõ mệt mỏi.

Mãi đến khi nằm xuống, Huệ Huệ mới nhận ra toàn thân mình đau nhức, đặc biệt là khi thả lỏng cơ thể, đầu đau, tim đau, tay chân đều run rẩy không kiểm soát.

Kể từ khi trọng sinh, cô luôn cố gắng để bản thân ít chịu khổ cực. Dù sống nửa tháng trong biệt thự của Bạch Cầm không mang lại nhiều thay đổi rõ rệt, nhưng thực chất vẫn có chút tác dụng.

Nếu không, hôm nay đừng nói đến việc cứu người, chỉ cần không ngất xỉu tại chỗ gây thêm phiền phức đã là may mắn lắm rồi.

Vừa nằm nghỉ, cô vừa tự xoa bóp để lưu thông khí huyết, đến khi tay chân ấm lên mới chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ kéo dài hơn mười tiếng, mãi đến khi bác sĩ Kỷ cảm thấy bất thường, nhờ một nữ bác sĩ tên Giang Lan đến gõ cửa, Huệ Huệ mới tỉnh dậy.
 
Back
Top Bottom