Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 80



Một ngày dọn dẹp ba lần quá mệt, Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân đều cho rằng, chỉ cần làm việc cẩn thận, dọn một lần là đủ.

Những tấm kính trên cao cũng không cần phải trèo lên lau, chỉ cần dùng cây dài gắn khăn sạch quét qua mỗi ngày, vừa an toàn vừa hợp vệ sinh.

Không cần phải mạo hiểm leo lên cao để lau từng khe bụi, công việc quan trọng nhưng tính mạng quan trọng hơn, phải đảm bảo an toàn…

Sau khi phân bổ thời gian làm việc, Thẩm Huệ Huệ còn đưa ra nhiều đề xuất cải tiến cho biệt thự.

Nếu ngay từ đầu cô ấy yêu cầu mọi người làm theo, hẳn không ai nghe.

Nhưng lúc này Tô Chí Vũ không có nhà, Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân trở thành chủ nhân của biệt thự, sau khi giảm thời gian làm việc, cô ấy đưa ra chỉ dẫn, người giúp việc không dám phản đối, đều làm theo.

Ban đầu, họ nghĩ thời gian làm việc giảm, biệt thự sẽ không được như trước, Thẩm Huệ Huệ chắc chắn sẽ hối hận và khôi phục lại lịch làm việc cũ.

Nhưng thật bất ngờ, khi làm theo đề xuất của cô ấy, thời gian làm việc ít đi nhưng biệt thự lại trở nên tốt hơn rõ rệt.

Kết quả này khiến Thẩm Huệ Huệ hài lòng, người giúp việc cũng vui vẻ.

Dù thời gian làm việc ngắn hơn, nhưng hiệu suất cao hơn, chứng tỏ đề xuất của cô ấy là hiệu quả.

Vì vậy, từ người làm vườn, lao công đến dì Trương - người đã phục vụ Bạch Cầm nhiều năm, cuối cùng đều nghe theo Thẩm Huệ Huệ.

Điều này dẫn đến việc dù Bạch Cầm trở về, mọi người vẫn không quay lại lịch trình cũ…

Bởi ai cũng muốn giữ nguyên hiện trạng, công việc ít đi nhưng hiệu quả lại cao hơn.

Bạch Cầm nghe xong lời của Lisa, ngực cô ấy lại đau nhói vào sáng sớm.

Tối qua, cô ấy tự nhủ phải giữ bình tĩnh, thậm chí chuẩn bị tâm lý cho việc người giúp việc sẽ không nghe lời.

Nhưng cô ấy không ngờ, Thẩm Huệ Huệ lại dùng cách này để mua chuộc họ!

Lương là do Bạch Cầm trả, Thẩm Huệ Huệ không bỏ ra một xu, lại đặt ra cái gọi là chế độ làm việc 8 tiếng, lấy lòng người khác bằng sự hào phóng của mình, cố ý dùng lòng tốt để so sánh với sự bóc lột của Bạch Cầm.

Chiêu này… thật độc ác!

Dù lớn lên trong gia đình giàu có, quen biết vô số tiểu thư, Bạch Cầm chưa từng thấy cách nào như vậy.

Người giúp việc đáng lẽ phải sẵn sàng 24/24 chứ, cái gì là chế độ 8 tiếng, cô ấy nghe còn chưa từng nghe qua!

Thẩm Huệ Huệ xuất thân từ nông thôn, đầu óc cô ta rốt cuộc nghĩ ra sao, lại có thể nghĩ ra cách thâm độc như vậy?!

Lisa thấy Bạch phu nhân trợn mắt, đấm ngực, hoảng hốt hỏi: "Bạch phu nhân, ngài có sao không?"

"Tôi không sao…" Bạch Cầm thở hổn hển.

Cô ấy muốn bảo Lisa thông báo cho tất cả người giúp việc khôi phục lại chế độ làm việc cũ.

Lương là do cô ấy trả, họ không dám không nghe lệnh.

Nhưng Bạch Cầm cũng hiểu, những người này đã nếm trải "mật ngọt" dưới tay Thẩm Huệ Huệ, giờ bắt họ quay lại, dù sẽ làm theo nhưng trong lòng chắc chắn oán hận.

Làm việc với tâm trạng bực bội, không những không hiệu quả, ngược lại còn gián tiếp giúp Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ trở thành người tốt!

Trong tình huống này, chỉ có cách đuổi hết người giúp việc, thuê người mới mới giải quyết được.

Nhưng cô ấy và họ có hợp đồng lao động hợp pháp…

Tô Chí Vũ không có nhà, họ nghe lời Thẩm Huệ Huệ, quản lý biệt thự tốt hơn trước, họ sẽ không nghĩ cho Bạch Cầm. Trong mắt họ, họ làm việc chăm chỉ, không phạm sai lầm, nếu Bạch Cầm đuổi việc hàng loạt mà không lý do, chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp.

Lúc đó, Bạch Cầm không chỉ phải bồi thường, mà những người này sau khi rời đi còn có thể đồn đại, làm xấu danh tiếng của cô ấy.

Hơn nữa, thuê người mới lại phải đào tạo lại, tốn thời gian, công sức và tiền bạc…

Càng nghĩ, Bạch Cầm càng thấy ngột ngạt, đầu đau, ngực tức, chân tay bủn rủn, hơi thở gấp gáp…

Mới về nhà được hai ngày thôi mà!

Nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, lúc này, Bạch Cầm chợt hiểu vì sao Tô Chí Vũ lại vội vã bỏ đi bằng máy bay đêm hôm đó.

Nếu bây giờ cô ấy là một đứa trẻ, có người lớn lo liệu, cô ấy cũng muốn đi xa!

Bay thật xa, mắt không thấy thì tim không đau, còn hơn chết vì tức giận ở đây!
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 81



Ngày đầu tiên Bạch Cầm trở về, bị nhầm là bà nội trợ đi xin việc, không những không lấy lại được thể diện mà còn phải dọn vào phòng khách - phòng của Tô Chí Vũ.

Ngày thứ hai Bạch Cầm trở về, dậy từ sớm với ý định dạy cho bọn người giúp việc trong biệt thự một bài học, nhưng kết quả là ngoài Lisa ra, chẳng thấy ai cả.

Sau khi ăn sáng xong, bà chỉ cảm thấy vừa tức vừa no lại vừa buồn ngủ. Nhìn thấy Chu tiên sinh, Thẩm Huệ Huệ và những người khác lần lượt thức dậy, bà không muốn để Tú Phân và những người kia thấy bộ dạng luộm thuộm của mình, đành đứng dậy trở về phòng bình tĩnh lại đã.

Ngày thứ ba Bạch Cầm trở về, thông qua dì Trương tập hợp những người giúp việc lại, nói một tràng những lời động viên, khích lệ tinh thần.

Thẩm Huệ Huệ đã quy định cho những người giúp việc này thời gian làm việc tám tiếng, Bạch Cầm trong lúc này không tiện thay đổi lại, đành phải dùng chiến thuật mềm mỏng, cũng muốn thu phục nhân tâm.

Nhưng hiệu quả lại rất ít.

Bạch Cầm không hiểu nổi, nếu là trước đây, chỉ cần bà khen ngợi thêm vài câu, những người giúp việc đã vui mừng khôn xiết.

Hôm nay bà đặc biệt dành thời gian, hùng hồn diễn thuyết một tràng, vậy mà mọi người phản ứng rất bình thường, chẳng lẽ là bà nói không đủ hay?

Đối với việc này, dì Trương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói ra suy nghĩ trong lòng.

Trước đây mọi người làm việc theo chế độ hai mươi bốn tiếng, chỉ cần ở trong tầm mắt của Bạch Cầm, dù không có việc gì làm cũng phải lặp đi lặp lại công việc để thể hiện mình có giá trị.

Bây giờ là chế độ làm việc tám tiếng, tập trung cao độ, cố gắng nén công việc vào trong tám tiếng, làm xong việc là có thể tan ca.

Vậy mà Bạch Cầm lại gọi tất cả mọi người tập trung lại, bắt họ nghe những lời vô nghĩa của bà trong giờ tan ca.

Miệng nói hay ho có ích gì, mọi người cũng không ngốc, hoặc là giảm khối lượng công việc, hoặc là trả thêm tiền, ít nhất cũng phải có chút gì đó thiết thực chứ.

Tuy nhiên, ngoài nhà họ Bạch ra, thị trường việc làm người giúp việc bên ngoài vẫn phải làm việc cả ngày.

Mọi người cũng biết lần này được hưởng lợi nhờ Thẩm Huệ Huệ, Bạch Cầm dù sao cũng là người trả lương cho họ, hai chủ nhà tranh đấu với nhau, họ là người ở dưới kiếm chút lợi, không thể được đằng chân lân đằng đầu.

Vì vậy dù trong lòng hiểu rõ, không hứng thú gì với bài diễn thuyết khích lệ của Bạch Cầm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là không hào hứng, không ai dám về sớm, càng không ai dám phản bác Bạch Cầm.

Bạch Cầm cả đời làm tiểu thư, làm sao biết được người giúp việc nghĩ gì, không nhận được phản hồi, đành phải đoán mò, loay hoay đủ kiểu.

Nhưng càng loay hoay, phản ứng của mọi người càng bình thản.

Lại vài ngày trôi qua.

Nếu như trước khi Bạch Cầm trở về, địa vị của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ngang với Tô Chí Vũ, cách xa Bạch Cầm - nữ chủ nhân trả lương - chỉ một chút.

Thì bây giờ sau khi Bạch Cầm trở về, với sự so sánh rõ ràng, khoảng cách năng lực và thực lực giữa hai bên càng lộ rõ.

Nữ chủ nhân cao cao tại thượng bị kéo xuống thần đàn, còn không bằng một cô bé mười mấy tuổi.

Những người giúp việc tuy không nói ra, nhưng trong thái độ, với Thẩm Huệ Huệ lại càng thêm cung kính.

Dì Trương nhìn vào mắt, trong lòng cũng lo lắng cho Bạch Cầm.
Mới chưa đầy nửa tháng mà đã như vậy rồi.

Cứ tiếp tục thế này, thật không ổn.

Bạch Cầm không thật sự bị đuổi đi chứ?!

Đúng lúc này, Bạch Cầm - người lúc nào cũng như con ruồi không đầu - bỗng trở nên yên lặng.

Không những không còn động tĩnh gì, thậm chí còn sống ẩn dật, như từ bỏ giãy giụa, yên tâm ở trong phòng ngủ dành cho khách, biệt thự vốn đang ngầm sóng gió bỗng trở lại bình yên.

Dì Trương lúc đầu còn tưởng Bạch Cầm bị Thẩm Huệ Huệ làm tức đến phát bệnh, đành tạm thời bỏ qua.

Nhưng sau khi quan sát kỹ, rất nhanh phát hiện ra không đúng.

Bạch Cầm cả đời thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp trắc trở gì.

Chỉ cần ở cùng bà một thời gian ngắn, là có thể nắm được tính khí của bà.

Phản ứng lúc này của Bạch Cầm, không giống như đang nhẫn nhịn, mà giống như đang chờ thời cơ, nắm chắc phần thắng.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 82



Dì Trương nghĩ đến một người, nhân lúc hôm nay Bạch Cầm tâm trạng không tệ, vừa giúp bà đưa khăn mặt và quần áo, vừa thăm dò hỏi: "Tô thiếu gia sau khi đến kinh đô, không có tin tức gì, không biết bây giờ thế nào rồi..."

"Bố nó ở kinh đô, ngoại tổ nội tổ ông bà cũng đều ở kinh đô, nhiều bậc trưởng bối như vậy, làm sao mà chết đói được." Nhắc đến Tô Chí Vũ, Bạch Cầm liền không vui.

Lúc rời khỏi biệt thự, bà không mong Tô Chí Vũ giữ nhà làm được thành tích gì, chỉ cầu ổn định, duy trì hiện trạng đợi bà trở về.

Kết quả Tô Chí Vũ lại để lại một đống hỗn độn cho bà.

Khiến bà trở nên luộm thuộm như vậy, suýt nữa thì tức chết.

Với phụ nữ ở tuổi của bà, tâm trạng thực sự rất rất quan trọng.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Bạch Cầm ăn không ngon ngủ không yên, nhìn người trong gương cũng thấy tiều tụy hẳn đi.

Tuy bà không xinh đẹp gì, nhưng nhờ chăm sóc, trông trẻ hơn nhiều so với người cùng tuổi.

Trẻ trung chính là lợi thế lớn nhất của bà.

Vậy mà chỉ vài ngày này thôi, đủ loại nếp nhăn trên mặt đều hiện ra, như chỉ một đêm, người già đi hơn mười tuổi, thẳng tiến đến mức lão hóa của người cùng tuổi.

Bạch Cầm càng nhìn mặt mình, lòng càng hoang mang, mà tâm trạng càng tệ, thì lại càng già nhanh, đúng là một vòng luẩn quẩn.

Nhìn lại Tú Phân trong tòa nhà chính, ngày càng xinh đẹp, lòng Bạch Cầm tràn ngập sự ghen tị và đố kỵ, không thể kiềm chế được.

May thay, cơn ác mộng của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ sắp đến rồi, họ sắp hết những ngày tháng tốt đẹp.

Nghĩ vậy, Bạch Cầm vội vàng dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên mặt, mong rằng có thể xóa hết những nếp nhăn mới xuất hiện trong mấy ngày qua.

Dì Trương thấy Bạch Cầm tuy miệng nói lời tức giận, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm giận dữ nào.

Rõ ràng sau vài ngày, sự tức giận với Tô Chí Vũ cũng đã nguôi ngoai.

Một người mẹ không thể mãi mãi giận con mình, huống chi Tô Chí Vũ lại là con trai, bậc trưởng bối luôn khoan dung hơn với con trai.

Dì Trương lập tức nói: "Tô thiếu gia dù sao cũng còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ không hiểu chuyện... Con trai mà, trưởng thành bao giờ cũng chậm hơn một chút, nhưng sau này sẽ mạnh mẽ, bây giờ nhìn không đáng tin, nhưng đợi lớn thêm chút nữa, sẽ là trụ cột của gia đình."

Bạch Cầm nghĩ đến thành tích của Tô Chí Vũ, được cả hai nhà họ Bạch và họ Tô kỳ vọng, gật đầu miễn cưỡng: "Không biết lúc nào đứa nhỏ này mới lớn, chia sẻ gánh nặng với ta."

Dì Trương nghe vậy, thuận lời nói: "Có Tô tiểu thư ở đó, Tô thiếu gia yên tâm học hành là được. Đàn ông dù sao cũng cẩu thả, không quản được những việc lớn nhỏ trong nhà, không như phụ nữ, vốn dĩ đã hợp với việc quản gia, huống chi Tô tiểu thư lại thông minh lanh lợi, từ nhỏ đến lớn đều là viên ngọc trong lòng bàn tay của Bạch lão gia..."

Thấy nét mặt Bạch Cầm hiện lên nụ cười nhẹ, rõ ràng lời nịnh hót của dì Trương khiến bà rất hài lòng, dì Trương tiếp tục: "Chỉ tiếc là Tô tiểu thư gần đây đang học ở nước ngoài, không thì nhất định phải cho họ mở mang tầm mắt, xem thử thiếu nữ khuê các đích thực là như thế nào!"

Bạch Cầm nghe xong, cuối cùng không nhịn được cười khẩy: "Tâm Liên đang ở giai đoạn quan trọng của việc học, không cần phải vì hai người không đáng kể này mà trở về."

Dì Trương hỏi: "Phu nhân và Tô tiểu thư... đã nói chuyện điện thoại rồi?"

"Ừ." Bạch Cầm nói, quay đầu liếc nhìn dì Trương.

Dì Trương vòng vo khéo léo dò hỏi, bà không phải không nhận ra.

Nhưng đã nói đến mức này rồi, bà cũng không cần giấu giếm, có một số việc, vẫn phải nhờ dì Trương làm mới được.

Nghĩ vậy, Bạch Cầm lập tức nói: "Thất thập đại thọ của lão gia sắp đến rồi, hai ngày tới ngươi tìm cơ hội, đem tin này truyền ra, nhanh chóng truyền đến tai Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, nói rằng Chí Vũ vội vã trở về kinh đô là vì chúc thọ lão gia mà đi."

Dì Trương sửng sốt, không ngờ Bạch Cầm lại bảo bà làm việc này: "Không phải nói không được để họ biết chuyện này, để tránh họ tìm cớ trở về nhà họ Bạch sao?"

Bạch Cầm nhìn mình trong gương.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 83



Đúng vậy, đại thọ của Bạch lão gia sắp đến, trước đó họ phòng bị nghiêm ngặt, sợ Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ biết tin, lấy cớ này đến nhà họ Bạch, gặp mặt người nhà họ Bạch, thay thế vị trí của Bạch Cầm.

Nhưng bây giờ đã khác xưa.

Biệt thự này, sớm đã không giữ được họ rồi.

Đừng nói đến việc giành lại vị trí nữ chủ nhân, mấy ngày nay, Bạch Cầm thậm chí còn lo sợ mình sẽ bị đuổi đi!

Đúng lúc bà hoang mang không biết làm sao, may mắn thay cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi xuyên quốc gia của con gái.

Khi biết được tất cả những chuyện xảy ra trong biệt thự, Tô Tâm Liên trầm mặc rất lâu, cuối cùng đưa ra cho Bạch Cầm một kế sách như vậy.

Chu tiên sinh tìm thấy Tú Phân, người đầu tiên nhận được tin không phải là Bạch Cầm, mà là Tô Tâm Liên, lúc đó Tô Tâm Liên ngay lập tức khuyên Bạch lão gia đưa Tú Phân vào biệt thự của Bạch Cầm.

Thứ nhất, con nhầm đã mấy chục năm, Tú Phân đã trưởng thành, thậm chí sinh con đẻ cái, đến tuổi trung niên.

Quãng thời gian dài đằng đẵng đó, có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.

Dù sao những năm 90, khoảng cách giàu nghèo ở nước ta cực kỳ lớn, nhà họ Bạch là thương nhân giàu có, còn ngôi làng nơi Tú Phân ở, là sự nghèo khó mà người nhà họ Bạch không thể tưởng tượng nổi.
Lớn lên ở một nơi như vậy, tính cách Tú Phân trở thành như thế nào, không ai có thể chắc chắn.

Nếu là người tốt thì thôi, nhưng nếu lệch lạc... đột nhiên đưa về nhà họ Bạch, không biết sẽ gây ra biến động gì, với tất cả mọi người trong nhà họ Bạch, đều không ổn.

Thứ hai, đưa Tú Phân về nhà họ Bạch có rủi ro nhất định, cách đơn giản nhất là Bạch lão gia phu nhân cùng về quê gặp mặt, nói chuyện.

Nếu là hai mươi năm trước, thậm chí mười năm trước, lúc Bạch lão gia và Bạch lão phu nhân còn trẻ, có lẽ không ngại về quê một chuyến.

Nhưng hiện tại hai vị lão nhân đã bảy mươi tuổi.

Bạch lão gia không chỉ lớn tuổi, mà còn bận rộn, nhiều việc trong nhà họ Bạch cần ông chủ trì, không thể rời đi.

Còn Bạch lão phu nhân thì không cần nói.

Mấy năm trước, Bạch lão phu nhân trong bụng có khối u, tuy tính mạng giữ được, nhưng thể chất ngày càng yếu.

Bác sĩ dặn đi dặn lại, người già không chịu được xáo trộn, sau khi có khối u mà giữ được mạng đã là may mắn, sau này nhất định phải chăm sóc cẩn thận, điều dưỡng tốt.

Không chỉ mỗi ngày đều phải được chăm sóc chu đáo, quan trọng nhất là phải giữ tâm trạng ổn định, mỗi ngày càng vui vẻ, thì thời gian sống mới có thể dài hơn.

Trong tình huống này, đừng nói đến việc để Bạch lão phu nhân về quê gặp Tú Phân, Bạch lão gia thậm chí không dám nói cho bà biết sự thật.

Con gái ruột bị nhầm, nếu những năm này sống sung sướng thì còn đỡ.

Nhưng nhìn xem Tú Phân ở quê, trải qua những gì...

Bạch lão phu nhân nếu biết đứa con gái lớn mình nuôi dưỡng bao năm không phải con mình, mà con gái ruột lại chịu bao khổ cực ở quê, sợ rằng sẽ ngất tại chỗ.

Đừng nói đến sống thêm vài năm, dưới sự chấn động lớn như vậy, không biết có qua nổi năm nay không...

Tú Phân dù là con gái ruột của Bạch lão gia, nhưng bao năm nay hai người chưa từng gặp mặt, càng chưa từng sống cùng nhau.

Với ông, Tú Phân chỉ là một người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi.

Bạch Cầm lớn lên trước mắt ông, khi chưa biết không phải con ruột, ông còn không thân thiết, huống chi là đứa con gái chưa từng gặp mặt, đương nhiên không thể quan trọng bằng Bạch lão phu nhân.

Vì vậy Tô Tâm Liên xuất phát từ lợi ích của nhà họ Bạch, từ góc độ sức khỏe của Bạch lão phu nhân, rất nhanh thuyết phục được Bạch lão gia.

Tuy nhiên, Tú Phân dù sao cũng là đứa con nhà họ Bạch lưu lạc bên ngoài, trước đây không tìm thấy thì thôi, giờ người đã tìm được, cứ để đó cũng không phải cách.

Sau khi thuyết phục Bạch lão gia, Tô Tâm Liên lại nhanh chóng đề xuất thiện ý, sẵn lòng thay mẹ tạm thời tiếp nhận Tú Phân.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 84



Ngôi làng của Tú Phân cực kỳ xa xôi hẻo lánh, đi ra ngoài một chuyến đã khó khăn.

Cô là một phụ nữ nông thôn, nơi xa nhất từng đến cũng chỉ là huyện, chưa từng đến thành phố lớn, huống chi là kinh đô.

Đột nhiên đưa từ nông thôn ra ngoài, Tú Phân rất có thể không thích ứng được, chi bằng tiến hành từ từ.

Đúng lúc biệt thự hồi môn của Bạch Cầm ở tỉnh thành.

Từ làng của Tú Phân xuất phát, nếu đi xe thì một ngày là đến.

Không chỉ đưa Tú Phân ra khỏi làng, cải thiện cuộc sống, mà Bạch Cầm cũng có thể nhân cơ hội này tiếp xúc với Tú Phân, xem tính cách Tú Phân thế nào.

Nếu là người tốt, thì sau này có thể từ từ sắp xếp đưa về nhà họ Bạch.

Nếu hoàn toàn lệch lạc, thì đừng để Bạch lão phu nhân biết, Bạch lão gia có thể từ từ tính sau...

Tô Tâm Liên cân nhắc chu toàn như vậy, Bạch lão gia đương nhiên không có ý kiến, rất nhanh đồng ý với ý kiến của Tô Tâm Liên, làm theo cách cô đề xuất.

Chỉ là cả Tô Tâm Liên lẫn Bạch Cầm đều không ngờ, người đầu tiên phát hiện ra Tú Phân lại là Chu tiên sinh.

Liên quan đến nhà họ Hoắc, sự việc phức tạp hơn tưởng tượng một chút.

Cuối cùng khiến Thẩm Huệ Huệ lợi dụng kẽ hở, ngay trong biệt thự, lần lượt lật đổ Tô Chí Vũ và Bạch Cầm...

Nhớ lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua, Bạch Cầm cảm thán vô cùng.

Từ nhỏ bà không được Bạch lão gia yêu quý, nhưng con gái bà Tô Tâm Liên lại luôn là người được cưng chiều nhất trong nhà họ Bạch.

Lúc đầu Bạch Cầm không hiểu nổi, tuy không đến mức ghen với con gái mình, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Tại sao không phải là bà, mà là Tô Tâm Liên?

Nhưng cùng với sự lớn lên của Tô Tâm Liên, sự thông minh của cô mang lại cho Bạch Cầm ngày càng nhiều lợi ích, khiến bà càng cảm thấy, đứa con gái này sinh ra thật đáng giá.

Ví dụ như chuyện Tú Phân lần này, nếu không có Tô Tâm Liên, có lẽ Tú Phân đã sớm được đưa về nhà họ Bạch, còn bà có lẽ đến giờ vẫn bị mông lung, căn bản không biết con gái ruột thật sự đã được tìm thấy...

Trời xanh không phụ lòng người, dù nhà họ Bạch có đối xử không tốt với bà, không cho bà một tuổi thơ hạnh phúc, nhưng có con gái bên cạnh, những thứ thuộc về bà, người khác đừng hòng cướp đi!

Dì Trương một bên nghe mà mơ hồ không hiểu, những chuyện Bạch Cầm nói, bà đều có thể hiểu.

Nhưng bà không hiểu, chuyện này liên quan gì đến việc Tú Phân trở về nhà họ Bạch?

Tô Tâm Liên tốn bao công sức để giữ Tú Phân ở biệt thự của Bạch Cầm.

Dù hiện tại Bạch Cầm đã bị lật đổ, nữ chủ nhân của biệt thự sớm đã đổi người trong vô thức... nhưng giữ Tú Phân ở đây, vẫn tốt hơn là đưa về nhà họ Bạch.

Dù dì Trương đứng về phía Bạch Cầm, nhưng bà cũng là người bình thường, thẩm mỹ vẫn có.

Lúc Tú Phân mới đến, quê mùa thô kệch đến mức bà cũng coi thường, xem Tú Phân như cục bột muốn nặn thế nào cũng được.

Nhưng thời gian này trong biệt thự được chăm sóc ăn uống đầy đủ, nhan sắc của Tú Phân gần như thay đổi rõ rệt từng ngày...

Bạch Cầm tốn bao công sức chăm sóc bao năm, không bằng người ta ăn uống đầy đủ mười mấy ngày đã hồi phục.

Dù sao nền tảng bẩm sinh khác nhau, cố gắng hậu thiên cũng vô ích.

Đôi mắt to hai mí, sống mũi cao, môi đỏ của Tú Phân, giống như minh tinh điện ảnh, nhìn lại Bạch Cầm, mắt một mí, mũi tẹt, môi lại rất mỏng.

Xét từ một góc độ nào đó, cũng không thể trách Bạch lão gia thiên vị. Bạch Cầm chẳng giống vợ chồng ông chút nào, ngược lại, Tú Phân lại kế thừa hoàn hảo ưu điểm của gia tộc họ Bạch.

Trong tình huống này, nếu đưa Tú Phân trở về Bạch gia, chẳng phải là giúp cô một tay, tạo điều kiện để cô nhận lại thân phận sao?!

Bạch Cầm nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của dì Trương, không nhịn được cười khẩy.

Khi mới nghe đề nghị của Tô Tâm Liên, phản ứng của bà cũng giống dì Trương, nhưng Bạch Cầm vẫn cảm thấy dì Trương trông còn ngu ngốc hơn. Dù sao, bà còn có thể sinh ra Tô Tâm Liên thông minh lanh lợi và Tô Chí Vũ học hành xuất sắc, còn dì Trương thì chẳng có gì cả.

Bạch Cầm cười vui vẻ: "Cô à, khả năng làm việc thì nhất lưu, nhưng cái đầu này..."

"Phu nhân, ngài biết rồi mà, tôi vốn dĩ đã ngu đần từ trước." Dì Trương vội vàng nở nụ cười ngây ngô.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 85



Bạch Cầm cười: "Bạch gia tuy đông người, nhưng chỉ cần lão gia không buông quyền, trụ cột vẫn là ông ấy. Dù lão gia cử Chu tiên sinh đến với mục đích gì, chỉ cần chúng ta xác định, người ông yêu thương nhất là lão phu nhân là được."

Dì Trương ngơ ngác nhìn Bạch Cầm.

Nhìn biểu cảm ấy, Bạch Cầm cảm thấy vô cùng thỏa mãn, liền lặp lại lời Tô Tâm Liên đã nói với bà: "Vì sức khỏe của lão phu nhân, Bạch lão gia không những không tiết lộ chuyện của Tú Phân, mà ngay cả việc tôi không phải con ruột cũng giấu kín. Lúc này, nếu Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ không báo trước, tự ý đến kinh đô chúc thọ lão gia, cô đoán xem lão gia sẽ cảm thấy thế nào? Lão phu nhân nhìn thấy họ, sẽ phản ứng ra sao?"

Dì Trương sững người.

Bạch Cầm cười lạnh: "Thể chất của lão phu nhân vốn không chịu được k*ch th*ch. Đột nhiên biết đứa con nuôi dưỡng bao năm không phải con ruột, còn con ruột lại sống cuộc đời khổ cực ở nông thôn... Lúc đó, một khi lão phu nhân ngã bệnh, dù Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ có về Bạch gia, gặp được lão gia thì sao? Một khi bị lão gia ghét bỏ, dù có quan hệ huyết thống, họ cũng không thể ở lại. Với tính cách của lão gia, để bảo vệ lão phu nhân, sớm muộn gì cũng đuổi hai người này đi..."

Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Bạch Cầm suýt bật cười.

Nếu Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ không về Bạch gia, mọi người không rõ thái độ của gia tộc, trong tình thế chưa rõ ràng, họ còn có chút e dè. Nhưng nếu họ đến Bạch gia, chọc giận lão gia rồi bị đuổi cổ... thì sẽ như chó nhà có tang, dù có quan hệ huyết thống cũng bằng không.

Chỉ cần lão gia không thừa nhận, hai người này đời đời kiếp kiếp không thể trở thành người Bạch gia!

Một chiêu "rút củi đáy nồi" như vậy, vừa nhanh gọn vừa dứt khoát, mới có thể giải quyết tình thế bị cô lập hiện tại của Bạch Cầm!

"Vì vậy, việc chúng ta cần làm tiếp theo, thứ nhất là để Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ biết tin lão gia đại thọ, đưa họ đến kinh đô; thứ hai, đưa Chu tiên sinh đi nơi khác. Hắn là người của họ Hoắc, lại là tâm phúc của lão gia, ở lại biệt thự chỉ có hại cho chúng ta."

Bạch Cầm nói, giọng đầy tự mãn: "Tâm Liên nói rằng, phía Chu tiên sinh, cô ấy sẽ cố gắng nghĩ cách giúp chúng ta giải quyết. Chúng ta chỉ cần lo việc đưa Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đến kinh đô là được. Đợi lão gia ra lệnh đuổi họ đi, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đừng hòng đặt chân đến kinh đô lần nữa!"

Bạch Cầm tỉ mỉ phân tích lại kế hoạch của mình và Tô Tâm Liên, nhưng nói một hồi mới phát hiện dì Trương vẫn đờ đẫn nhìn bà.

Bạch Cầm khó hiểu: "Cô đang thẫn thờ cái gì vậy? Nghe mà choáng váng rồi à?"

Dì Trương giật mình tỉnh lại, vội gượng cười: "Những chuyện này... đều là do Tô tiểu thư nghĩ ra?"

"Đại khái thế, nhưng tôi cũng có bổ sung thêm, coi như là cùng nhau thảo luận." Bạch Cầm chờ đợi lời tán dương của dì Trương, không muốn bị con gái lấn át, nên nói có phần so đo.

Thế nhưng, sau khi bà nói xong, dì Trương lại im lặng hai giây, cuối cùng tuy có khen ngợi vài câu nhưng chẳng chạm đến lòng Bạch Cầm chút nào.

Bạch Cầm cảm thấy vô vị, nhìn dì Trương thất thần, bà vung tay: "Nói cả nửa ngày như nói với đầu gối, thôi được rồi, cô không hiểu cũng chẳng sao, nhớ truyền tin cho Tú Phân là được, mau đi làm việc đi."

"Vâng vâng, phu nhân, tôi đi quét hành lang trước." Dì Trương gật đầu lia lịa, cầm dụng cụ dọn dẹp rời khỏi phòng.

Cánh cửa đóng sầm lại, xác định Bạch Cầm không nhìn thấy mình, dì Trương lau vội mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu dọn dẹp một cách máy móc.

Năm nay bà đã sáu mươi tuổi, con cái không nên thân, con gái lấy phải người chồng vô dụng, không thể giúp đỡ gia đình, con trai thì phạm tội vào tù, để lại bà một thân một mình.

Tô Tâm Liên thấy bà làm việc nhanh nhẹn nên tuyển vào chăm sóc Bạch Cầm. Thấm thoắt đã nhiều năm, bà trở thành tâm phúc của Bạch Cầm.

Với dì Trương, dù chỉ là quan hệ công việc, nhưng sau bao năm chung sống, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Đôi khi trong lòng, bà xem Bạch Cầm như con gái, Tô Tâm Liên như cháu gái.

Đó cũng là lý do suốt bao năm, bà luôn làm việc chăm chỉ, khiến Bạch Cầm không thể bắt lỗi.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 86



Lấy tư cách một người mẹ chăm sóc người khác, sự cống hiến ấy vượt xa một nhân viên bình thường.

Cũng vì vậy, sau khi nghe những lời của Bạch Cầm, dì Trương không những không tán dương mà còn toát mồ hôi lạnh.

Dù không làm việc bên cạnh Bạch lão phu nhân, nhưng sau nhiều năm ở cạnh Bạch Cầm, bà cũng hiểu đôi chút về tình hình Bạch gia.

Bạch lão gia tuy không quá sủng ái Bạch Cầm, nhưng với hai con trai còn lại, thái độ cũng chẳng khá hơn. Nếu phải nói, chỉ có Tứ tiểu thư Bạch Hoạch được cưng chiều, ba người con còn lại dù có chênh lệch đôi chút nhưng chưa bao giờ bị thiệt thòi.

Đến đời cháu, Bạch Hoạch chưa kết hôn nên không bàn, nhưng trong số con cháu của ba người còn lại, Tô Tâm Liên rõ ràng là được yêu thương nhất.

Xét từ một góc độ, trong bốn người con của Bạch gia, thiệt thòi nhất lại là hai con trai ở giữa, vì không thừa hưởng nhan sắc của lão phu nhân, lại không có năng lực kinh doanh của lão gia, nên thường xuyên bị mắng mỏ nhất.

Còn Bạch lão phu nhân, người được chồng yêu thương cả đời, thì khỏi phải bàn.

Bà xuất thân từ gia đình nho giáo, từ nhỏ đã là tiểu thư khuê các, không chỉ xinh đẹp mà tính tình còn ôn hòa, yêu thương tất cả con cái.

Dù Bạch Cầm không phải con ruột, nhưng suốt bao năm, Bạch gia vẫn nuôi nấng bà như con gái ruột.

Dì Trương chỉ làm việc bên cạnh Bạch Cầm vài năm đã có chút tình cảm, còn Bạch Cầm sống ở Bạch gia gần bốn mươi năm. Dù biết bà không phải con ruột, Bạch gia cũng không đuổi đi, không thu hồi tài sản, vẫn sẵn lòng làm cha mẹ của bà.

Thế nhưng, kế hoạch tàn nhẫn của Bạch Cầm và Tô Tâm Liên lại dựa trên việc làm tổn thương lão phu nhân, chọc giận lão gia, đuổi Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ra khỏi nhà.

Nếu họ muốn hại Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, dì Trương chẳng có cảm xúc gì, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng.

Nhưng, Bạch lão phu nhân là người mẹ yêu thương Bạch Cầm hết lòng mà!

Lão phu nhân thể chất yếu ớt, không chịu được k*ch th*ch, nên lão gia mới không dám nói ra sự thật.

Còn Bạch Cầm và Tô Tâm Liên, lại muốn đẩy chuyện này l*n đ*nh điểm, thậm chí mong lão phu nhân chết ngay tại chỗ...

Nghe xong, dì Trương làm sao không thấy lạnh sống lưng!

Hôm nay họ có thể ra tay với người mẹ yêu thương nhất, ngày mai, những người giúp việc như bà trong mắt họ, e rằng cũng chẳng khác gì súc vật...

Tối hôm đó, dì Trương lâm bệnh nhẹ.

Nhưng dưới sự thúc giục của Bạch Cầm, cuối cùng bà vẫn truyền tin này cho những người giúp việc khác.

Chẳng mấy chốc, tin tức Bạch lão gia tổ chức thất thập đại thọ ở kinh đô lan khắp biệt thự, và cuối cùng cũng lọt vào tai Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.

Lão gia Bạch sắp bước sang tuổi thất tuần, Tô Chí Vũ vội vã rời đi, kỳ thực là về chuẩn bị mừng thọ lão gia.

Đại thọ mười năm một lần, gia tộc họ Bạch đã chuẩn bị từ năm ngoái, chỉ để tổ chức linh đình, mang lại danh giá cho lão gia.

Nghe nói những nhân vật có máu mặt ở kinh thành đều sẽ đến chúc thọ.

Lúc đó, khách quý đông đúc, bất kỳ ai hiện diện cũng đều là nhân vật phi thường.

Là người thân của lão gia, dù có tiền hay không, những năm qua sống thế nào, cũng phải có mặt để chúc thọ.

Quà tặng không quan trọng, quan trọng là tấm lòng.

Người già tuổi cao, chỉ mong con cháu sum vầy, chỉ cần con cháu hạnh phúc, lão gia đã mãn nguyện...

...

Những tin đồn về lễ mừng thọ của lão gia Bạch lan truyền khắp biệt thự.

Thẩm Huệ Huệ nghe xong, coi như không nghe thấy, không một chút phản ứng.

Theo cô, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô và Tú Phân, nên không cần quan tâm.

Ban đầu cô nghĩ Tú Phân cũng nghĩ vậy, nhưng dần dần, Huệ Huệ phát hiện gần đây Tú Phân dường như giấu bí mật gì đó, hành động có chút kỳ lạ.

Hôm đó, sau bữa trưa, Tú Phân lại từ chối lời mời xem TV cùng của Huệ Huệ, nói rằng buồn ngủ, muốn về phòng nghỉ trưa.

Huệ Huệ nhìn theo bóng lưng Tú Phân.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 87



Bình thường, sau bữa ăn, hai mẹ con thường đi dạo hoặc xem TV một lúc, đến khoảng 2 giờ chiều mới về phòng nghỉ trưa, sau đó tiếp tục vui chơi trước khi chuẩn bị bữa tối.

Nhịp sinh hoạt này kéo dài gần nửa tháng, nhưng mấy ngày gần đây, cứ đến buổi trưa, Tú Phân đều về phòng trước, để Huệ Huệ một mình xem TV.

Kỳ lạ hơn, khi Huệ Huệ xem xong TV về phòng, Tú Phân vẫn nằm xuống ngủ cùng cô.

Thời gian ngủ của Huệ Huệ đã đủ nhiều, nhưng Tú Phân còn ngủ nhiều hơn cô vài tiếng.

Nếu chỉ là ngủ nhiều thì thôi, nhưng kỳ lạ là càng ngủ, Tú Phân càng mệt mỏi.

Trước đây, sống trong biệt thự, khí sắc Tú Phân ngày càng tốt, nhưng từ khi cô không xem TV cùng Huệ Huệ, một mình về phòng nghỉ trưa, khí sắc lại dần xấu đi, gần đây thậm chí xuất hiện quầng thâm, không giống người ngủ đủ giấc.

Tú Phân là người lớn, lại là bề trên.

Huệ Huệ hiểu rằng ai cũng có bí mật riêng không muốn con cái biết.

Vì vậy, khi Tú Phân muốn về phòng trước, để Huệ Huệ một mình xem TV, cô không phản đối.

Thực ra, cô chẳng hứng thú với TV.

Huệ Huệ không thích xem tin tức hay kênh nông nghiệp, còn những bộ phim đang hot như "Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ", "Tây Du Ký", cô đã xem qua trên mạng, thuộc làu cốt truyện.

Những phim không kinh điển, không lưu truyền, cũng chẳng có gì hấp dẫn.

Đã quen với hiệu ứng hình ảnh cao cấp đời sau, giờ xem lại phim cũ, trừ khi cốt truyện quá hay, còn không rất khó có cảm xúc.

Huệ Huệ xem TV chỉ để cùng Tú Phân, giờ Tú Phân đi rồi, chỉ còn một mình, để tôn trọng mẹ, cô đành miễn cưỡng ngồi lại.

Nhưng nhìn quầng thâm của Tú Phân ngày một đậm, Huệ Huệ không thể ngồi yên nữa.

Có bí mật riêng cũng được, nhưng cô không muốn Tú Phân hủy hoại sức khỏe của mình.

Họ là mẹ con, có gì không thể nói thẳng, nếu Tú Phân thấy cô vướng víu, Huệ Huệ cũng có thể dọn ra ở riêng.

Biệt thự rộng lớn, phòng ốc đầy đủ, cơ thể cô dù mới 15 tuổi, nhưng tâm hồn đã trưởng thành, hoàn toàn có thể sống tự lập.

Nghĩ vậy, Huệ Huệ đứng dậy đi theo.

Cô định đuổi kịp Tú Phân, hỏi rõ khi không có ai, nhưng bất ngờ là Tú Phân đi rất nhanh, Huệ Huệ vừa ra khỏi cửa đã không thấy bóng dáng mẹ đâu. Bất đắc dĩ, cô đành hướng về tòa nhà chính.

Cửa gỗ tòa nhà chính không khóa, chỉ cần cài then từ bên trong là đóng kín.

Tú Phân tuy về trước, nhưng Huệ Huệ sẽ về ngủ trưa sau, nên cửa hé mở, không cài then.

Huệ Huệ đẩy cửa bước vào, nhưng suy nghĩ một chút, quay lại gõ mạnh hai cái: "Mẹ, con về rồi."

Vừa dứt lời, bên trong vang lên tiếng đồ vật rơi.

Dù không nhìn thấy, nhưng chỉ nghe tiếng động, Huệ Huệ đã có thể tưởng tượng cảnh Tú Phân luống cuống.

Cô thở dài, kiên nhẫn đợi ở cửa.

Tưởng Tú Phân phải mất vài phút mới ra, nhưng ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Tú Phân nhìn Huệ Huệ với vẻ mặt ngượng ngùng: "Huệ Huệ..."

Huệ Huệ tưởng Tú Phân sẽ dọn dẹp xong mới mở cửa, không ngờ đồ đạc vẫn bày trên bàn, cô hơi bất ngờ nhìn mẹ.

Bị con gái nhìn chằm chằm, Tú Phân càng ngượng, tay chân không biết đặt đâu.

Huệ Huệ bước vào, thấy trên bàn có một tấm lụa vuông, cùng vô số kim chỉ và dụng cụ thêu.

Tác phẩm thêu này đã được thêu một thời gian, chữ "Thọ" màu vàng ở giữa đã hoàn thành.

Dù thêu trên lụa, nhưng nhìn thoáng qua như chữ nổi, từ góc nào cũng thấy ánh vàng, nhìn kỹ mới thấy đường chỉ phức tạp, rất tinh xảo.

Xung quanh chữ "Thọ" còn có nhiều họa tiết, nhưng mới chỉ phác thảo, còn lâu mới xong.

Huệ Huệ dù không hiểu về thêu, nhưng người ngoài cũng thấy rõ, một chữ tưởng đơn giản lại ẩn chứa nhiều tâm huyết.

Cô nhìn tác phẩm, bực bội nói: "Mẹ ngày nào cũng lừa con về ngủ trưa, là để thêu cái này?"

Tú Phân bị hỏi, mặt đỏ bừng.

Huệ Huệ nhìn khí sắc xấu và quầng thâm của mẹ: "Không đúng, mẹ ngày nào cũng ngủ cùng con, thời gian ngủ gần như nhau, sao lại có quầng thâm... không lẽ mẹ đợi con ngủ rồi thức dậy thêu lúc nửa đêm?!"

Tú Phân thấy con gái tức giận, nhỏ giọng giải thích: "Lâu rồi không thêu, tay ngứa ngáy, nên thử làm chút..."
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 88



"Vậy sao lại thêu chữ 'Thọ'? Còn mấy năm nữa mới đến sinh nhật mẹ!" Huệ Huệ lập tức nói.

Tú Phân cười ngượng, cúi đầu không dám nói nữa.

Huệ Huệ nhìn mẹ, càng nghĩ càng tức.

Kết hợp với tin đồn gần đây, rõ ràng bức thêu này là dành cho lão gia Bạch.

Nếu từ đầu gia đình họ Bạch đón Tú Phân về kinh thành, gặp mặt, nhận nhau, sống cùng nhau, giờ lão gia mừng thọ, dù nghèo đến đâu, Huệ Huệ và Tú Phân cũng sẽ chuẩn bị quà để bày tỏ lòng thành.

Nhưng người nhà họ Bạch từ đầu đến cuối không xuất hiện, không gọi điện, thậm chí không một bức thư.

Chỉ phái Chu tiên sinh đón Tú Phân và Huệ Huệ từ làng Phúc Thủy, ném vào biệt thự ở tỉnh rồi mặc kệ.

Đây là địa bàn của Bạch Cầm.

Nhà đứng tên Bạch Cầm, người giúp việc đều do cô ta tuyển.

Ngày đầu vào biệt thự, Huệ Huệ và Tú Phân bị sỉ nhục, bữa ăn không yên, nếu không nhờ Huệ Huệ thông minh, không biết cuộc sống sẽ ra sao.

Giờ đuổi được Tô Chí Vũ, Bạch Cầm cũng không dám ngẩng mặt.

Hai mẹ con sống trong biệt thự, ăn ngon ngủ yên, có đầy đủ thức ăn, người hầu, quá thoải mái.

Huệ Huệ thậm chí nghĩ, không về kinh thành cũng tốt.

Họ ở lại tỉnh, gần biệt thự có nhiều trường học, Huệ Huệ đang tìm hiểu để nhập học.

Những năm 90, tiêu chuẩn nhập học không nghiêm như sau này, trường học chú trọng thành tích.

Huệ Huệ vừa thi đại học xong, dù sách giáo khoa những năm 90 khác sau này, nhưng kiến thức cơ bản giống nhau, cô chỉ cần ôn tập là có thể theo kịp, thậm chí đạt điểm cao.

Còn chuyện lão gia Bạch mừng thọ...

Gia đình họ Bạch không nhận họ, Tú Phân vẫn họ Tú, Huệ Huệ vẫn họ Thẩm, chuyện con cháu chúc thọ sum vầy không liên quan đến họ.

Không cần tham gia, chỉ cần sống tốt trong biệt thự.

Vì vậy, mấy ngày nay, Huệ Huệ nghe đủ tin đồn nhưng không phản ứng, coi như gió thoảng.

Tưởng Tú Phân cũng nghĩ vậy.

Ai ngờ Tú Phân lại chuẩn bị quà cho người nhà họ Bạch vô tâm.

Hơn nữa còn giấu cô, ngày nào cũng lén lút thêu!

Cô lo lắng cho sức khỏe mẹ, chuẩn bị đủ món bổ dưỡng, bảo Lisa thay đổi thực đơn.

Để mẹ vui, cô cùng xem TV, đi dạo, chăm sóc sức khỏe.

Cơ thể Huệ Huệ yếu ớt, nửa tháng chăm sóc không cải thiện nhiều, nhưng Tú Phân dưới sự chăm sóc của cô, ngày càng rạng rỡ.

Vậy mà Tú Phân lại vì chuẩn bị quà cho lão gia Bạch, hủy hoại sức khỏe của mình.

Mừng thọ thôi mà, không phải không còn cơ hội nữa, nhà họ Bạch đông người, không thiếu quà của Tú Phân, sao phải cố gắng thế!

Càng nghĩ Huệ Huệ càng tức, cả ngày mặt mày ủ rũ.

Huệ Huệ ở biệt thự nửa tháng, đã trở thành nữ chủ thực sự, mọi người đều nhìn sắc mặt cô.

Với nhiều người, Huệ Huệ là chủ nhân hoàn hảo, chỉ thiếu tiền.

Cô không bắt người giúp việc tăng ca, khi cải tạo biệt thự có ý kiến riêng nhưng cũng biết lắng nghe.

Những đề xuất mới lạ, nếu người giúp việc làm hỏng, cô không trách mắng, cùng thảo luận để lần sau tốt hơn.

Dù mới mười mấy tuổi, nhưng năng lực được công nhận, làm việc dưới quyền cô thoải mái hơn nhiều so với Bạch Cầm...

Luôn tươi cười, dù ngày đầu bị nhiều người làm khó, cô chưa từng nổi giận.

Nhưng hôm nay, cô lạnh lùng cả ngày, không một nụ cười...

Không chỉ Lisa, dì Trương, mà ngay cả Bạch Cầm thấy Huệ Huệ không vui cũng im lặng cả ngày, đến tối mới hỏi dì Trương chuyện gì khiến Huệ Huệ tức đến thế.

Biệt thự nhỏ, không có bí mật, dì Trương kể lại chuyện trưa: "Mấy ngày trước Tú Phân biết tin lão gia mừng thọ, hỏi tôi thời gian cụ thể, tôi đưa 200 tệ khuyên bà ấy mua quà, nhưng bà ấy không lấy, chỉ nhờ tôi mua ít kim chỉ vải vóc. Tôi có nói với cô, cô bảo mua đầy đủ mang đến, nhớ không?"

"Nhớ chứ. Mấy trăm tệ mà mua quà mừng thọ, còn tự làm... lão gia không thèm nhìn, ném vào thùng rác còn sợ bẩn." Bạch Cầm cười nhạo, "Thế chuyện này Huệ Huệ không biết, Tú Phân giấu con gái à?!"

"Đúng vậy." Dì Trương nói, "Mấy ngày qua, có lẽ đã làm xong, rồi bị Huệ Huệ phát hiện, nghe nói trưa nay hai mẹ con cãi nhau to lắm!"
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 89



Bạch Cầm nghe xong, muốn vỗ tay: "Cãi nhau hay quá! Tưởng hai mẹ con hòa thuận lắm, ai ngờ Tú Phân giấu con gái chuyện này, để làm gì..."

"Huệ Huệ là ai, cả biệt thự nghe lời, Tú Phân nhu nhược, nhờ con gái mới có ngày nay. Nhưng bà ấy là mẹ, đâu muốn bị con gái kiểm soát cả đời..."

Bạch Cầm nghe vậy, chợt nghĩ đến điều gì, nụ cười tắt lịm.

Nhưng nghĩ đến cảnh hai mẹ con cãi nhau, cô lại cười: "Bảo mọi người mấy ngày tới im lặng, đừng chọc giận Huệ Huệ, để cô ta tập trung cãi nhau với Tú Phân, càng to càng tốt, tốt nhất Tú Phân đuổi Huệ Huệ đi, Huệ Huệ mà đi, nhà này yên ổn!"

Dì Trương nghĩ thầm, đâu cần Bạch Cầm dặn.

Người giúp việc ngoài làm tốt công việc, còn phải biết xem sắc mặt chủ nhân.

Hôm nay Huệ Huệ không mắng ai, không thất thố, chỉ hơi lạnh lùng, hầu như ai cũng cảm nhận được.

Với uy tín của cô trong biệt thự, trừ khi tự nguyện rời đi, còn không dù là Tú Phân cũng khó đuổi.

Nhưng nhìn vẻ phấn khích của Bạch Cầm, dì Trương không dám nói ra.

Cùng lúc, phía khác biệt thự.

Sau bữa tối, Tú Phân không vội về phòng, mà đi dạo cùng Huệ Huệ.

Về phòng, Huệ Huệ vừa vào, Tú Phân đã đóng cửa giúp.

Huệ Huệ tắm, Tú Phân đưa khăn, đưa đồ ngủ.

Huệ Huệ rửa mặt, Tú Phân đứng cạnh, tay nắm chặt vạt áo, nhìn cô chằm chằm.

Trước đây Huệ Huệ hay làm nũng mẹ như vậy, giờ đảo ngược tình thế, Tú Phân làm nũng con gái.

Buổi trưa, Huệ Huệ rất tức.

Nhưng giờ đã bình tĩnh lại.

Dù sao cũng là con, không thể để mẹ đứng mãi, cô chủ động hỏi: "Ngoài việc lén thêu chữ 'Thọ', mẹ còn giấu con chuyện gì nữa không?"

Tú Phân cười ngượng, gật đầu, quay người lấy một chiếc ba lô cũ.

Chiếc ba lô này là thứ Tú Phân mang theo khi rời làng Phúc Thủy, đựng giấy tờ quan trọng.

Vào biệt thự, đồ trong ba lô được cất vào ngăn kéo.

Giờ ba lô lại đầy, nhưng không phải giấy tờ, mà đủ thứ linh tinh.

Lisa hàng ngày đi chợ, ngoài thực phẩm còn mua đồ ăn vặt, đồ chơi.

Huệ Huệ không thích, không ăn cũng không chơi.

Giờ nhìn kỹ, những thứ đó đã được Tú Phân bí mật cất vào ba lô.

Ngoài ra còn vài bộ quần áo mới, chất liệu giống tấm lụa buổi trưa, có lẽ là Tú Phân tự may.

Huệ Huệ nhìn mẹ đầy nghi vấn, Tú Phân nói nhỏ: "Ngày nào chúng ta cũng ăn ngon, chơi đẹp... Huệ Huệ chín chắn, không thích những thứ này, nhưng trẻ con trong làng chưa từng thấy..."

Thẩm Huệ Huệ nghe xong, lập tức hiểu ra ngay.

Bộ quần áo này rõ ràng là đồ dành cho con gái, kích cỡ lớn hơn quần áo cô đang mặc một chút, người phù hợp nhất để mặc nó không ai khác chính là Thẩm Thiên Ân, người vẫn còn ở lại thôn Phúc Thủy.

Tú Phân vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Thẩm Huệ Huệ, thấy cô quay đầu đi, bà tưởng Huệ Huệ đang giận, vội vàng giải thích: "Mẹ không lấy nhiều đâu, chỉ là thấy đồ ăn vặt và đồ chơi để trên bàn không dùng hết nên thỉnh thoảng mới cất đi một ít, mấy ngày mới tích cóp được một chút. Mẹ cũng đã nói trước với Bạch Cầm rồi, không tính là trộm cắp..."

Thẩm Huệ Huệ hỏi: "Vải và chỉ thêu để làm tranh chúc thọ, đều là do Bạch Cầm mua cho mẹ sao?"

"Không phải, là dì Trương mua." Tú Phân đáp.

"Vậy thì khác gì Bạch Cầm mua chứ?" Thẩm Huệ Huệ nói, "Việc mẹ chuẩn bị những thứ này, dì Trương biết, Bạch Cầm biết, chỉ có con là bị bưng bít, chỉ có con không biết, phải không?"

"Xin lỗi Huệ Huệ, mẹ sai rồi, không nên giấu con. Những ngày qua mẹ cũng rất phân vân, không biết nên nói với con thế nào... Nhưng mẹ nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết mở lời ra sao." Tú Phân nói nhỏ.

Thẩm Huệ Huệ nhìn chiếc ba lô cũ kỹ, rồi lại nhìn bức tranh chúc thọ chưa hoàn thành bên cạnh, nghĩ đến cảnh chiều nay khi bị phát hiện, Tú Phân đã mở cửa ngay lập tức với vẻ mặt cam chịu. Chút giận dữ cuối cùng trong lòng Huệ Huệ dần chuyển thành bất lực.

Thực ra lúc mới phát hiện chuyện này vào buổi trưa, cô đã rất tức giận.

Nhưng sau một buổi chiều suy nghĩ, cô cũng dần thông suốt.

Xét cho cùng, cô và Tú Phân là hai người hoàn toàn khác biệt.

Mà tính cách của một người, ngoài yếu tố bẩm sinh, thì hậu thiên cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng.
 
Back
Top Bottom