Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 120



Bác sĩ Giang lập tức đứng chắn trước Thẩm Huệ Huệ, quát lớn: "Cô ấy cũng là bác sĩ, táo là do lãnh đạo đặc biệt cấp cho cô ấy hai quả. Nếu có bất mãn, tự đi tìm lãnh đạo mà đòi, đừng làm khó một đứa trẻ!"

Giọng bác sĩ Giang vang lên, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.

Nhất là khi cô mặc đồ bác sĩ, càng dễ gây chú ý.

Thử ca thấy mọi người đều nhìn về phía này, không ít người tỏ vẻ bất bình, vội vàng cười xã giao: "Nào phải làm khó gì, bọn tôi chỉ muốn kết bạn thôi. Thôi được rồi, biết các cô là người đứng đắn, không thèm chơi với bọn tôi. Chúng tôi đi đây!"

Nói xong, Thử ca vẫy tay, dẫn người rời đi.

Sau khi họ đi, bác sĩ Giang thở phào nhẹ nhõm, quay sang hỏi Thẩm Huệ Huệ: "Em không sao chứ, có sợ không?"

Thẩm Huệ Huệ lắc đầu.

Mấy tên lưu manh kia tuy đáng sợ, nhưng xung quanh có nhiều người, cô không thấy sợ lắm. Ngược lại, bác sĩ Giang rất căng thẳng nhưng vẫn kiên quyết đứng ra bảo vệ cô.

Nghe Thẩm Huệ Huệ liên tục cảm ơn, bác sĩ Giang vẫy tay: "Giữa chúng ta cần gì khách sáo. Bọn lưu manh này bình thường không dám lộ mặt, đúng lúc khó khăn lại nhảy ra tranh thủ kiếm chác. Nhưng không sao, huyện tuy chưa thông báo chính thức, nhưng đường sắp thông rồi. Khi lực lượng cứu hộ đến, Ninh Bình trở lại bình thường sẽ an toàn thôi."

Thẩm Huệ Huệ gật đầu.

Bác sĩ Giang ăn xong lập tức bận việc, trước khi đi dặn dò Thẩm Huệ Huệ:

"Lũ lụt cuốn trôi hầu hết thực phẩm, chỉ còn lương thực dự trữ của chính phủ là nguyên vẹn. Mấy ngày nay mọi người chỉ được phát gạo, mì, dưa muối... đồ dễ bảo quản. Rau củ quả dễ hỏng, ngâm nước lũ một đêm là không ăn được. Táo lúc này ở Ninh Bình là thứ quý hiếm. Em bé như em cầm hai quả táo, giống như đứa trẻ cầm gạch vàng đi giữa chợ, quá nổi bật. Tốt nhất nên ăn ngay cho yên tâm."

Thẩm Huệ Huệ gật đầu, tranh thủ lúc giữa trưa đông người, nhanh chóng đi về phía phòng bệnh.

Tối qua cô ăn một chút vỏ bánh của anh ấy, hôm nay có hai quả táo, chia nhau mỗi người một quả.

Thẩm Huệ Huệ bước nhanh mà không để ý, phía sau góc tường, đám lưu manh kia chưa đi, vẫn đang theo dõi cô.

"Cô ta đi về phòng bệnh, không lẽ thực sự là bác sĩ?" Một tên lưu manh kinh ngạc.

Thử ca tát vào đầu hắn: "Đồ ngu! Bác sĩ nào nhỏ thế? Với lại người phụ nữ kia mặc đồ bác sĩ, còn cô này có không?"

"Thử ca nói đúng." Tên lưu manh vội vàng phụ họa.

"Con bé gầy như bộ xương, chắc là bệnh nhân trong phòng." Thử ca nói.

"Nhưng hỏi rồi, bệnh nhân làm gì có táo?" Tên kia lại hỏi.

"Cô ta dùng cách đặc biệt để lấy chứ sao? Lừa, trộm... Lãnh đạo nào lại ký tên cấp riêng hai quả táo cho con bé này?" Thử ca cáu kỉnh.

Tên lưu manh cảm thấy chuyện có gì đó kỳ lạ, nhưng thấy mặt Thử ca đang giận, không dám nói thêm.

Thử ca dạo trước phạm sai lầm, làm Trần ca nổi giận.

Sáng nay tin huyện phát táo lan ra, nhiều đại ca trong giới đều động lòng.

Đáng tiếc lô trái cây này huyện quản lý rất chặt, chỉ người đủ điều kiện mới được nhận, người khác dù có quan hệ cũng không lấy được.

Thử ca thấy cơ hội tốt, muốn kiếm ít táo dâng lên Trần ca.

Tiếc là đa số người trong huyện đều biết mặt bọn họ, vừa thấy bọn họ đến, ai có trái cây liền cắn ngay một miếng, sợ bị Thử ca để ý.

Táo bị cắn rồi, Thử ca đương nhiên không lấy. Đi một vòng, cuối cùng để mắt đến bác sĩ Giang và Thẩm Huệ Huệ.

Phản ứng của họ chứng tỏ họ là người ngoại tỉnh.

Bắt nạt dân địa phương còn phải kiêng dè, nhưng người ngoài thì khỏi cần khách sáo!

Nghĩ vậy, Thử ca lập tức ra lệnh: "Đuổi theo, ta không tin trị không nổi một con nhóc."

Mấy người ồ ạt tiến về phòng bệnh, nhưng chưa vào được đã bị chặn lại.

Bảo vệ già nhận ra bọn họ, nhất quyết không cho vào.

Thấy Thẩm Huệ Huệ sắp lên lầu, Thử ca bèn bảo đàn em cản bảo vệ, còn mình lấy áo che mặt, lẻn vào.

Tìm một hồi, cuối cùng phát hiện Thẩm Huệ Huệ.

Thấy cô đứng ở góc, quay lưng lại, hai quả táo giấu sau lưng, Thử ca mừng rỡ.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 121



Rút kinh nghiệm thất bại lần trước, hắn chẳng thèm nói nhiều.

Trực tiếp rút dao gấp ra, định dọa cho Thẩm Huệ Huệ sợ mà giao táo, giải quyết nhanh gọn.

Nhưng vừa tiếp cận, chưa kịp chạm vào người cô, đột nhiên một bàn tay chặn trước mặt hắn

……

Thẩm Huệ Huệ cầm táo, như mọi khi bước vào phòng bệnh.

Lần này tuy người đàn ông vẫn phát hiện ra cô trước, nhưng tốc độ cô tìm thấy anh cũng nhanh hơn.

Vừa qua giờ cơm trưa, thấy anh không như mọi lần để dành đồ ăn cho cô, Thẩm Huệ Huệ rất hài lòng.

Cô giấu táo sau lưng, cười nói: "Hôm qua em ăn một ít vỏ bánh của anh, hôm nay mang đồ đến đổi. Anh đoán xem em mang gì nào?"

Người đàn ông nhìn cô, giọng trầm hơn bình thường một chút: "Huệ Huệ, lại đây."

"Hả?" Thẩm Huệ Huệ ngơ ngác, bước thêm hai bước, phát hiện biểu cảm anh khác lạ.

Mọi khi thấy cô, anh đều ngồi ngoan ngoãn trước mặt, đôi mắt sáng long lanh, trong đồng tử đen như mực chỉ in bóng Thẩm Huệ Huệ.

Nhưng lúc này, anh hoàn toàn khác, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước...

Không phải nhìn cô, mà là nhìn phía sau cô!

Ngay sau đó, anh kéo Thẩm Huệ Huệ ra sau lưng, dùng tay kia che chắn cho cô.

Cánh tay bị thương bị tấn công, nhưng anh như không cảm nhận được đau đớn, tay đảo ngược, khóa chặt cổ tay đối phương.

Tất cả xảy ra trong chớp mắt, Thẩm Huệ Huệ đến lúc này mới nhìn rõ phía sau.

Thử ca từ nhà ăn, người muốn cưỡng ép mua táo, lại lén theo cô vào phòng bệnh!

Bác sĩ Giang dặn cô ăn táo ngay, cô cố gắng đến phòng bệnh nhanh nhất có thể, không ngờ vẫn bị theo dõi. Giữa ban ngày, trước mặt bao người, vì hai quả táo mà hắn dám ra tay!

Thử ca ngẩng đầu, thấy mình không những không chạm được Thẩm Huệ Huệ, còn bị một kẻ bị thương nặng, mặt mũi không rõ hình dạng chặn lại, bật cười.

Mấy người ngoại tỉnh này muốn lên trời sao?

Nữ bác sĩ thân phận đặc biệt, không cho mặt mũi thì thôi.

Một con nhóc, một kẻ toàn thân băng bó, mặt xanh xám, nửa người tàn phế, cũng dám ngăn hắn?!

Phòng bệnh rộng, hầu hết bệnh nhân đều cách xa góc này, không có sự can thiệp của người xung quanh, Thử ca lập tức dùng tay kia rút dao gấp, đâm thẳng về phía người đàn ông.

Bị thương nặng thế chưa chết, còn dám động thủ, chắc là chưa đủ đau.

Vậy hắn sẽ tặng một nhát dao, để anh ta nằm yên dưỡng thương, đừng dại dột trêu chọc người không nên trêu!

Với loại du đãng như Thử ca, đánh nhau là chuyện cơm bữa.

Bình thường không có chuyện gì cũng hay dùng dao gấp rạch người, chỉ cần không chết, không tàn phế, đền tiền rồi vào tù vài ngày là xong.

Huống chi hiện giờ cả huyện đều loạn, khắp nơi đầy thương binh, thêm một người nữa cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy, Thử ca nắm chặt dao gấp, thuần thục đâm về phía người đàn ông.

Nhưng cảnh tượng hắn tưởng tượng không xuất hiện.

Người đàn ông trước mặt như đoán trước hành động của hắn, nắm cổ tay Thử ca đẩy lên, tìm đúng vị trí, trực tiếp làm trật khớp cả cánh tay.

Tay trật khớp, đừng nói đâm người, cầm dao cũng không vững. Dao từ tay Thử ca rơi xuống.

Người đàn ông đón lấy dao gấp giữa không trung, sau đó xoay mũi dao, đâm thẳng vào cổ tay Thử ca

Tiếng thét kinh hoàng vang lên trong phòng bệnh, khiến tất cả bệnh nhân đều rùng mình, như thể quay trở lại cảnh tượng mấy ngày trước khi tên trộm bị bắt.

Mọi người hoảng sợ quay đầu nhìn, chỉ thấy một người lạ mặt ôm lấy bàn tay biến dạng của mình, quỳ trên sàn r*n r* đau đớn.

Trước mặt hắn là một người đàn ông cao gầy, lạnh lùng.

Lưỡi dao gấp lấp lánh ánh sáng sắc bén, máu tươi chảy dọc theo mép dao, nhỏ từng giọt xuống sàn.

Tích tắc, tích tắc.

Tiếng thét kinh hoàng vang lên trong phòng bệnh, khiến tất cả bệnh nhân đều rùng mình, như thể quay trở lại cảnh tượng mấy ngày trước khi tên trộm bị bắt.

Mọi người hoảng sợ quay đầu nhìn, chỉ thấy một người lạ mặt ôm lấy bàn tay biến dạng của mình, quỳ trên sàn r*n r* đau đớn.

Trước mặt hắn là một người đàn ông cao gầy, lạnh lùng.

Lưỡi dao gấp lấp lánh ánh sáng sắc bén, máu tươi chảy dọc theo mép dao, nhỏ từng giọt xuống sàn.

Tích tắc, tích tắc.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 122



Nếu là người khác, dù có lấy dao chỉ vào mặt, Thử ca cũng không sợ.

Trong giới giang hồ nhiều năm, Thử ca từng gặp những kẻ đẹp trai hơn, giàu có hơn, thông minh hơn mình…

Nhưng làm du đãng, điều quan trọng nhất là phải tàn nhẫn, dám ra tay.

Hắn thích chơi dao, nhiều năm qua đã đâm không ít người, chưa từng gặp ai tàn độc hơn mình.

Thế nhưng hôm nay, hắn đã gặp phải cao thủ.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, bàn tay hắn đã bị thương nặng.

Ngay cả khi người đàn ông này đang bị thương nửa người, hắn ra tay vẫn không chút do dự.

Giờ đây, khi cảm nhận bàn chân đè lên huyệt thái dương, Thử ca không dám nghi ngờ rằng nếu hắn tiếp tục kêu la, người đàn ông kia sẽ thẳng tay kết liễu mình!

Dù đau đớn đến run rẩy, Thử ca vẫn cắn chặt răng chịu đựng, chỉ thỉnh thoảng mới bật lên tiếng rên yếu ớt.

Cả phòng bệnh chìm vào im lặng, không ai dám thở mạnh.

Đúng giữa trưa, hầu hết bác sĩ đều có mặt, ngay cả Kỷ Minh Viễn bận rộn cũng đang ở văn phòng bác sĩ bên cạnh.

Nghe tiếng kêu thảm thiết, các bác sĩ lập tức xông vào.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều biến sắc.

Xung quanh người đàn ông, ngoài Thử ca và Thẩm Huệ Huệ, là một khoảng trống lớn. Tất cả bệnh nhân đều lùi xa ba thước, tránh xa hắn.

Kỷ Minh Viễn nhìn lưỡi dao nhỏ giọt máu trong tay người đàn ông, lập tức đứng giữa hắn và Thẩm Huệ Huệ, che chở cô gái phía sau.

Khi Kỷ Minh Viễn hành động, các bác sĩ khác cũng tiến lên. Một số phụ trách an ủi bệnh nhân hoảng sợ, số khác kiểm tra vết thương của Thử ca.

Thử ca vốn cố nén không dám kêu, môi cắn đến chảy máu, nhưng khi thấy bác sĩ, hắn không nhịn được nữa, gào lên đau đớn.

Khi nhìn thấy vết thương trên tay Thử ca, ngay cả những bác sĩ dày dạn kinh nghiệm cũng phải hít một hơi lạnh.

“Bàn tay này…”

Cánh tay trật khớp biến dạng, vết thương ở cổ tay chảy máu không ngừng, trông vô cùng ghê rợn.

Là một bác sĩ, họ đã quen với các vết thương do dao gây ra, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một vết thương sâu đến vậy sau một cuộc ẩu đả!

Lưỡi dao đâm sâu vào gân cổ tay, tình hình vô cùng nghiêm trọng.

Thông thường, đứt gân tay có thể được khâu lại bằng phẫu thuật, tuy không hoàn hảo như ban đầu nhưng vẫn sử dụng được.

Điều kiện tiên quyết là vết đứt phải gọn, khả năng hồi phục mới cao.

Vết rách khó xử lý nhất, và bàn tay của người này… không biết làm sao mà như bị ai đó xé nát, không chỉ khó khâu lại, mà còn khó tìm được điểm nối.

Huyện Ninh Bình là một vùng quê nhỏ, nguồn lực y tế vốn đã hạn chế, lại thêm thời điểm đặc biệt này, không thể thực hiện phẫu thuật phức tạp như vậy.

Trong tình huống hiện tại, không ai có thể cứu được bàn tay này.

Người này, có lẽ sẽ mang tật suốt đời.

Bác sĩ kiểm tra không nói ra suy nghĩ của mình, nhưng những đồng nghiệp xung quanh đều hiểu ý.

Kỷ Minh Viễn nhìn vết thương trên cổ tay Thử ca, rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt.

Người vừa mới phẫu thuật vài ngày trước, chỉ sau hai ngày đã có thể đứng dậy.

Một kẻ khỏe mạnh như Thử ca, không chỉ bị hắn hạ gục dễ dàng, mà còn bị đứt gân tay.

Sau khi gây thương tích nặng nề như vậy, người đàn ông này vẫn bình thản, lạnh lùng, như thể thứ hắn làm tổn thương không phải con người, mà chỉ là một con gà, một con côn trùng vô hại.

Thật là một thủ đoạn tàn nhẫn và lợi hại.

Đúng lúc này, người đàn ông khẽ nghiêng đầu, vẻ lạnh lùng như băng tuyết tan chảy, thoáng hiện chút xúc động. Hắn nhìn về phía sau lưng Kỷ Minh Viễn: “Huệ Huệ.”

Thẩm Huệ Huệ bị Kỷ Minh Viễn che khuất.

Dù Kỷ Minh Viễn đã già, không cao lớn, nhưng Thẩm Huệ Huệ còn nhỏ nhắn hơn người thường, nên bị che khuất hoàn toàn.

Nghe tiếng gọi, Thẩm Huệ Huệ muốn đáp lại.

Có lẽ vì quá shock, cô mở miệng nhưng không phát ra thành tiếng.

Cảnh sát gần đó nghe động, lập tức có mặt.

Dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng thấy một người quỳ r*n r*, còn kẻ kia cầm dao nhỏ giọt máu, ai là hung thủ đã rõ.

Đối phương có hung khí, dù chỉ là một con dao gấp nhỏ, cảnh sát vẫn cảnh giác nắm chặt dùi cui, vây quanh người đàn ông.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 123



Người đàn ông nhìn lũ cảnh sát, dường như cũng cảm nhận được mối đe dọa.

Con dao gấp xoay một vòng linh hoạt trong tay hắn, thay đổi tư thế cầm, ngón tay khóa chặt chuôi dao, chỉ để lộ lưỡi dao đẫm máu.

Cơ bắp toàn thân căng cứng, hắn chăm chú quan sát mọi người xung quanh, chuẩn bị tư thế tấn công.

Bầu không khí trong phòng bệnh căng thẳng, một cuộc đụng độ sắp nổ ra.

Thẩm Huệ Huệ thấy tim đập mạnh.

Con dao gấp là của Thử ca, hắn ra tay trước, họ chỉ phòng vệ chính đáng.

Nhưng nếu đánh nhau với cảnh sát, tính chất sẽ khác!

Thẩm Huệ Huệ dùng móng tay bấm vào da thịt mình, cơn đau khiến cô tỉnh táo hẳn.

Ngay trước khi hai bên xung đột, Thẩm Huệ Huệ hét lên: “Các anh cảnh sát, tôi và anh ấy sẽ cùng điều tra!”

Xung quanh im phăng phắc, ngoài tiếng rên của Thử ca, chỉ có giọng nói của Thẩm Huệ Huệ vang lên trong phòng bệnh.

Mọi người sửng sốt, đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Kỷ Minh Viễn đứng chắn trước mặt Thẩm Huệ Huệ, nhìn cô không đồng tình, rõ ràng không muốn cô dính vào chuyện này.

Thẩm Huệ Huệ hiểu tấm lòng của Kỷ gia gia, nhưng chuyện này khởi nguồn từ cô, cô không thể đứng nhìn mọi thứ vượt tầm kiểm soát.

Cô bước ra từ sau lưng Kỷ Minh Viễn, đứng cạnh người đàn ông: “Tôi là Thẩm Huệ Huệ, vị thành niên, trước đây tham gia cứu trợ nên hôm nay nhận được hai quả táo.”

Cô chỉ vào Thử ca: “Người này tên Thử ca, thấy tôi có hai quả táo liền muốn ép mua, bị tôi từ chối nên đã theo vào phòng bệnh định làm hại tôi.”

Thẩm Huệ Huệ lại chỉ người đàn ông: “Anh ấy bảo vệ tôi, đứng ra che chở, bị Thử ca đánh, Thử ca còn rút dao gấp định đâm anh ấy. Con dao này là của Thử ca mang theo.”

Dưới chân là vũng máu đỏ tươi, không xa, vết thương kinh hoàng trên cổ tay Thử ca khiến người ta rùng mình.

Vì sợ hãi và căng thẳng, giọng Thẩm Huệ Huệ run nhẹ, nhưng cô vẫn cố gắng nói rõ ràng: “Sự việc bắt đầu từ việc nhận táo ở nhà ăn, những người ăn ở đó và người bán bánh đều có thể làm chứng, còn bác sĩ Giang Lan, cô ấy cũng chứng minh chúng tôi bị Thử ca và đám du đãng đe dọa tống tiền.”

Cảnh sát nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt, rồi lại nhìn người đàn ông cầm dao.

Kể từ khi Thẩm Huệ Huệ xuất hiện, ánh mắt người đàn ông không rời khỏi cô, tay cầm dao cũng buông lỏng, chuyển sang tư thế phòng thủ.

Thấy người đàn ông không có ý định tấn công, cảnh sát cũng thở phào.

Làm nghề nguy hiểm, họ nhạy cảm hơn người thường nhiều.

Người đàn ông này, dù đầy thương tích, trông như phế nhân.

Nhưng tư thế cầm dao cho thấy hắn đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Nếu thực sự đánh nhau, kết quả thế nào còn chưa biết.

Tình hình huyện Ninh Bình đang căng thẳng, tránh được đổ máu là tốt nhất.

Cảnh sát trưởng lập tức ra lệnh: “Đưa cả hai người này về đồn.”

Có Thẩm Huệ Huệ bên cạnh, người đàn ông không phản kháng, cả hai bị đưa về đồn cảnh sát.

Trong khi cảnh sát dẫn người đi, một số bác sĩ cũng đưa Thẩm Dũng ra ngoài.

Những bác sĩ còn lại nhìn Kỷ Minh Viễn.

Sau mấy ngày tiếp xúc, ai cũng biết Kỷ Minh Viễn coi Thẩm Huệ Huệ như cháu gái, giờ xảy ra chuyện này…

“Bác sĩ Kỷ, phải làm sao đây?” Một bác sĩ không nhịn được hỏi.

Kỷ Minh Viễn nói: “Đầu đuôi rõ ràng, Huệ Huệ không ra tay, chuyện này liên quan ít đến cô bé, chắc một lúc nữa sẽ được thả. Mọi người cứ đi làm việc của mình, đừng nghĩ nhiều.”

Các bác sĩ nghe vậy, gật đầu rời đi.

Chỉ còn Kỷ Minh Viễn nhìn theo bóng lưng Thẩm Huệ Huệ và cảnh sát, lâu sau mới thở dài.

Thẩm Huệ Huệ từ nhỏ đến lớn, kiếp trước kiếp này cộng lại chưa từng vào đồn cảnh sát, đây là lần đầu tiên bị đưa về.

Vừa vào, hai người bị tách ra thẩm vấn.

Thẩm Huệ Huệ vừa nói toàn sự thật, nên không sợ cảnh sát tra hỏi, họ hỏi gì cô đáp nấy.

Cảnh sát ghi xong lời khai, lập tức đi điều tra, để Thẩm Huệ Huệ ngồi một mình đến chiều, khi Kỷ Minh Viễn đến đón.

Vừa đi, Thẩm Huệ Huệ vừa nhìn xung quanh, đến lúc sắp ra khỏi đồn vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 124



Cô không nhịn được hỏi: “Kỷ gia gia, sao chỉ có cháu đi theo ông, anh ấy đâu?”

Kỷ Minh Viễn nói: “Bên cạnh đồn có phòng trống, tạm làm phòng bệnh cho anh ta nghỉ ngơi.”

Thẩm Huệ Huệ dừng bước: “Anh ấy bị giam lại?”

“Không phải giam, không ở trong đồn, mà ở phòng trống bên cạnh.” Kỷ Minh Viễn giải thích, “Anh ta vốn bị thương nặng, sau chuyện hôm nay vết thương bụng lại nứt ra, đưa về phòng tập trung không tiện, cảnh sát sắp xếp phòng riêng để dưỡng thương tốt hơn.”

Thẩm Huệ Huệ hỏi: “Cháu có thể đến thăm anh ấy bây giờ không?”

Kỷ Minh Viễn nghe vậy, nhìn cô một cái, hiểu rằng Thẩm Huệ Huệ quá thông minh, không thể qua mặt được.

Thấy cô nhíu mày lo lắng, Kỷ Minh Viễn vội nói: “Không phải vì chuyện này, mà là chuyện khác, anh ta nên ở lại dưới sự giám sát của cảnh sát vài ngày, điều tra xong sẽ thả.”

“Chuyện khác? Anh ấy mất trí nhớ rồi, sao còn có chuyện khác?” Thẩm Huệ Huệ hỏi.

Kỷ Minh Viễn thở dài.

Chính vì mất trí nhớ nên mới phiền.

Người đàn ông trôi theo dòng sông, tất cả giấy tờ tùy thân đều bị nước cuốn trôi.

Tỉnh dậy lại mất trí nhớ, không nhớ mình là ai.

Bình thường, cảnh sát phải lập tức điều tra thân phận, ít nhất xem hắn có phải tội phạm không, để đảm bảo an ninh.

Nhưng huyện Ninh Bình gặp thiên tai, cứu người còn không kịp, lấy đâu nhân lực điều tra quá khứ của hắn, nên tạm gác lại.

Đến hôm nay, con đường thông ra ngoài đã thông, đội cứu hộ đang lần lượt vào huyện, mọi người đều thở phào.

Nhân tiện xảy ra chuyện ở phòng bệnh, cảnh sát đưa người về, thuận tiện điều tra luôn.

Dù sự việc hôm nay là nguyên nhân, nhưng dù không có Thẩm Huệ Huệ, không có tên du đãng cầm dao, người đàn ông này sớm muộn cũng bị cảnh sát đưa đi.

Bởi ngày đầu tỉnh dậy sau phẫu thuật, hắn đã bẻ gãy ngón tay tên trộm.

Lần đầu là bẻ gãy, lần này là đứt gân tay, nhân vật nguy hiểm như vậy không nên để ở phòng tập trung, nên cảnh sát quyết định giữ lại, điều tra xong mới thả.

“Chuyện tên du đãng, cảnh sát đã điều tra rõ, hắn có tiền án, tiếng xấu khắp huyện Ninh Bình, nhiều người bị hắn đe dọa tống tiền, hành động của các cháu là phòng vệ chính đáng.” Kỷ Minh Viễn nói, “Thủ đoạn của người đàn ông kia hơi quá, nhưng nếu không có tiền án, là người lương thiện, vài ngày nữa sẽ được thả, yên tâm đi.”

Người đàn ông bị giữ lại, Thẩm Huệ Huệ không gặp được, nhưng cô tin cảnh sát sẽ không làm gì hắn, chỉ chờ điều tra xong là gặp lại.

Cùng lúc đó, con đường chính quan trọng nhất nối huyện Ninh Bình với bên ngoài cuối cùng cũng được thông.

Với sự hỗ trợ không ngừng của nhân viên cứu hộ và vật tư, huyện Ninh Bình từng bị tàn phá nay đã hồi sinh.

Sáng hôm sau, bác sĩ Giang gõ cửa phòng Thẩm Huệ Huệ: "Huệ Huệ, em dậy chưa?"

Thẩm Huệ Huệ vội vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi mở cửa: "Bác sĩ Giang, sao chị lại đến sớm thế?"

"Văn phòng vừa nhận được một cuộc gọi từ một phụ nữ tự xưng là Tú Phân, nói rằng là mẹ của em và muốn biết tình hình của em," bác sĩ Giang giải thích.

Thẩm Huệ Huệ giật mình, vui mừng hỏi: "Đường dây điện thoại đã sửa xong rồi ạ? Giờ có thể gọi ra ngoài rồi sao?!"

"Xem ra đúng là mẹ em rồi," bác sĩ Giang cười. "Đường dây vừa được sửa đêm qua, sáng nay tin tức mới phát đi. Để tiện cho việc tìm kiếm người thân, số điện thoại của văn phòng chính phủ và phòng bệnh đã được công bố. Có người chuyên trách nghe máy để hỗ trợ, không ngờ người đầu tiên gọi đến lại là mẹ em."

Vừa đi ra ngoài, bác sĩ Giang vừa nói: "Không chỉ đường dây điện thoại, mà cả đường chính cũng đã được thông. Nhân viên cứu hộ và vật tư liên tục đổ về, lãnh đạo đang chỉ đạo công tác ổn định. Nếu thuận lợi, hôm nay mọi người sẽ có bữa ăn no, sớm có phương tiện rời khỏi Ninh Bình. Chỉ vài ngày nữa, cả huyện sẽ trở lại bình thường..."

Đến văn phòng bác sĩ, Thẩm Huệ Huệ gọi lại theo số hiển thị. Ngay lập tức, giọng nói của Tú Phân vang lên từ đầu dây bên kia.

Hóa ra từ khi Ninh Bình xảy ra sự cố, Tú Phân ngày nào cũng ngồi trước TV, ăn không ngon, ngủ không yên. Khi đường thông, huyện khôi phục liên lạc, Tú Phân thấy ngay số điện thoại trên TV và lập tức gọi đến.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 125



Tú Phân cũng không ngờ Thẩm Huệ Huệ lại nổi tiếng ở bệnh viện đến thế. Vừa nói là mẹ của Huệ Huệ, người nghe máy đã không ngừng khen ngợi.

"Họ nói đoàn tàu em đi bị ngập nước, em còn cùng bác sĩ xuống nước cứu người suốt đêm, mặt mũi tái mét, mọi người đều gọi em là 'bác sĩ Thẩm'..." Tú Phân vừa nói vừa khóc. "Mẹ không nên để em một mình về Phúc Thủy thôn, đều là lỗi của mẹ, nếu em có chuyện gì, mẹ cũng không sống nổi..."

Thẩm Huệ Huệ nghe tiếng khóc của Tú Phân, vừa cảm động vừa bối rối, liên tục an ủi.

So với các bác sĩ thực thụ, cô đã may mắn hơn nhiều. Ngoài đêm đó vất vả một chút, những ngày còn lại cô rất thoải mái, ăn ngủ tự do, còn có phòng riêng nghỉ ngơi, hàng ngày bác sĩ Giang đều đúng giờ rủ đi ăn.

Cô còn gặp được ông bác sĩ hết mực yêu quý mình, cùng một người dù mất trí nhớ nhưng rất tốt với cô, sẵn sàng nhường phần ăn tối duy nhất cho cô...

Thẩm Huệ Huệ kể chuyện rồi đột nhiên dừng lại, nét mặt thoáng chút ngập ngừng.

Tú Phân nghe thấy im lặng, lo lắng hỏi: "Huệ Huệ? Sao không nói nữa? Bên đó ổn chứ?"

"Con ổn mà mẹ, mẹ yên tâm đi. Mọi người ở đây đều rất quan tâm con, đối xử tốt với con lắm. Giọng con nghe có khỏe không?" Thẩm Huệ Huệ trấn an.

Tú Phân nghe kỹ, giọng con gái quả thật rất khỏe khoắn. Nghĩ đến lời các bác sĩ kể, có lẽ những ngày qua dù bị kẹt ở Ninh Bình, Huệ Huệ cũng không quá vất vả.

Thật là điều may mắn trong bất hạnh.

Thẩm Huệ Huệ kể sơ qua những ngày qua, lược bỏ những nguy hiểm, chỉ chọn chuyện tốt kể cho mẹ nghe. Tú Phân nghe xong dần yên lòng.

Ban đầu, Tú Phân muốn khuyên con gái bỏ ý định đến Phúc Thủy thôn, quay về biệt thự ngay. Nhưng Thẩm Huệ Huệ từ chối. Cô đã đến đây, không thể bỏ dở giữa chừng.

Điện thoại là công cộng, hai người không thể nói chuyện lâu. Cuối cùng, sau khi trấn an mẹ xong, Thẩm Huệ Huệ cúp máy và bước ra ngoài.

Bác sĩ Giang ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Huệ Huệ bước ra với vẻ trầm lặng. Khi vào còn háo hức, sao giờ lại ủ rũ thế này?

Bác sĩ Giang tò mò hỏi: "Sao thế, cãi nhau với mẹ à?"

"Không ạ." Thẩm Huệ Huệ lắc đầu, nhìn bác sĩ Giang hỏi: "Bác sĩ nói đường rời khỏi Ninh Bình đã thông rồi phải không?"

"Ừ, vùng mưa lũ không rộng, chủ yếu là Ninh Bình, đường chỉ tắc một đầu. Khi đường bên này thông, đi đâu cũng như bình thường."

Thẩm Huệ Huệ gật đầu.

Bác sĩ Giang chợt nhớ, họ gặp nhau ở ga tàu, mỗi người một điểm đến. Đoàn của Kỷ Minh Viễn đến để cứu người, hiện giờ vẫn ở Ninh Bình, tình hình ở đây cấp bách hơn nên họ phải ở lại. Nhưng Thẩm Huệ Huệ thì khác.

Bác sĩ Giang hỏi: "Em định đi à?"

"Vâng." Thẩm Huệ Huệ đáp.

Trước kia bị kẹt trong huyện, muốn đi cũng không được, cô không nghĩ đến chuyện khác. Nhưng hôm nay, đường dây thông, đường đi cũng thông, Ninh Bình dần ổn định.

Mục đích ban đầu của Thẩm Huệ Huệ là đến Phúc Thủy thôn, sau đó trở về biệt thự, cùng Tú Phân lên kinh dự lễ mừng thọ Bạch gia.

Lễ thọ của Bạch lão gia sắp đến, Thẩm Huệ Huệ đã lỡ mất nhiều ngày, nếu không đi ngay sẽ không kịp. Muộn nhất là ngày mai, cô phải lên đường.

Nhưng...

Thẩm Huệ Huệ ngẩng đầu nhìn về phía đồn cảnh sát Ninh Bình.

Người đó vẫn còn trong đồn, chưa được thả.

...

Tin Thẩm Huệ Huệ chuẩn bị rời đi lan nhanh trong văn phòng bác sĩ chưa đầy hai tiếng. Người tiếc nuối nhất chính là Kỷ Minh Viễn.

Nhưng ông hiểu rõ, họ chỉ là người dưng gặp nhau trong giông bão. Có duyên sống sót qua mưa lũ, lại được ở cùng nhau mấy ngày ở Ninh Bình đã là may mắn.

Thẩm Huệ Huệ có việc riêng, ông cũng có sứ mệnh của mình, sớm muộn cũng phải chia tay.

Đường ra khỏi Ninh Bình đã thông, nhưng vé xe không dễ mua. Kỷ Minh Viễn dùng chút quan hệ, mua được vé khởi hành sáng mai với giá gấp đôi. Sau bữa tối, ông đưa cho Thẩm Huệ Huệ.

"Ga cũ bị ngập, bùn đất chưa dọn xong, huyện dùng một địa điểm tạm gần chợ. Mai em đi sớm, ngồi đúng chỗ. Nếu ai thấy em nhỏ tuổi muốn tranh chỗ, hãy nhờ tài xế giúp, đừng xung đột..." Kỷ Minh Viễn dặn dò không ngừng.

Thẩm Huệ Huệ nghe mà buồn cười. Trông cô giống người hay gây sự lắm sao?

Cô nhận vé, lòng ấm áp: "Cảm ơn ông Kỷ."

"Người ở đồn cảnh sát tuy chưa điều tra ra gì, nhưng nếu không có tiền án, dù không rõ lai lịch cũng không giữ lâu đâu. Chắc một hai ngày nữa sẽ thả. Khi đó, ông sẽ giúp em để mắt đến hắn." Kỷ Minh Viễn nói thêm.

Thẩm Huệ Huệ gật đầu.

Dù Kỷ Minh Viễn luôn nhấn mạnh rằng không có cô, người đàn ông đó sớm muộn cũng bị cảnh sát chú ý. Nhưng dù sao, lần này hắn vào đồn là để bảo vệ cô.

Ban đầu, cô định đợi hắn ra rồi đón về.

Không ngờ kế hoạch không theo kịp biến đổi.

Thấy ông Kỷ lo liệu cả chuyện này, Thẩm Huệ Huệ ôm chặt ông: "Cảm ơn ông Kỷ, ông tốt với cháu quá!"

Kỷ Minh Viễn giả vờ chê "sến súa", nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Lần này chia tay, không biết bao giờ gặp lại.

Ông hỏi: "Địa chỉ và số điện thoại của ông nhớ chưa?"

"Thuộc làu rồi ạ!"

"Về nhà nhớ giữ gìn sức khỏe." Ông lại dặn dò.

Thẩm Huệ Huệ ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người nói chuyện một hồi, đến khi có việc gọi Kỷ Minh Viễn, Thẩm Huệ Huệ mới chào tạm biệt.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 126



Đời trước, cô ấy thậm chí còn chứng kiến cảnh có người đứng trên nóc nhà, thẳng tay rải tiền xuống như mưa.

Dù sao tiền cũng không phải của mình, Thẩm Huệ Huệ chỉ coi đó là chuyện lạ nghe cho vui.

Khi chiếc xe chuẩn bị khởi hành rời đi, Thẩm Huệ Huệ chào tạm biệt người phụ nữ lớn tuổi, xách theo túi nhỏ của mình lên xe buýt, rời khỏi thành phố đã để lại cho cô ấy nhiều kỷ niệm khó quên.

Xe buýt chở theo hành khách từ từ rời khỏi huyện Ninh Bình. Cùng lúc đó, ở phía bên kia huyện, Thẩm Thiên Ân đang xảy ra xung đột với người khác.

"Ê, cô bé này sao lại như vậy hả? Cố tình chống đối gia đình họ Tô chúng tôi phải không? Chúng tôi đi đến đâu, cô theo đến đó. Chúng tôi phát bánh bao, cô cũng phát bánh bao. Đây là làm từ thiện miễn phí, đâu phải cạnh tranh làm ăn, cô cần gì phải làm chuyện đáng ghét như vậy?" Một người phụ nữ lớn tuổi không nhịn được, chống nạnh tức giận nói.

Người phụ nữ mặc chiếc áo màu đỏ tươi, sau lưng in chữ "Tô", đầu đội một chiếc mũ trắng, trên đó viết ba chữ lớn "Tô Tâm Liên", đại diện cho gia đình họ Tô và Tô Tâm Liên, đứng bên đường phát bánh bao miễn phí cho mọi người.

Sau khi huyện Ninh Bình thông xe, các nguồn cứu trợ từ bên ngoài đổ về, gia đình họ Tô cũng là một trong số đó.

Dù mang theo vật phẩm không nhiều, nhưng vì là phát miễn phí, huyện Ninh Bình rất hoan nghênh, giúp gia đình họ Tô vào được trong huyện, dựng một gian hàng nhỏ làm việc thiện.

Trước khi đến, tiểu thư họ Tô đã dặn đi dặn lại người phụ nữ lớn tuổi phải thái độ nhiệt tình, chu đáo, phát hết số bánh bao, không thu bất kỳ khoản phí nào, nhưng nhất định phải để mọi người nhớ đến ba chữ "Tô Tâm Liên".

Người phụ nữ ghi nhớ kỹ, khâu luôn chữ "Tô gia" và "Tô Tâm Liên" lên người, để ai nhận bánh bao cũng có thể nhìn thấy ngay lập tức.

Tưởng rằng số bánh bao này sẽ rất được ưa chuộng, nhưng người phụ nữ lại bất ngờ khi số người đến nhận không nhiều.

Nguyên nhân chính là vì mấy ngày nay, chính phủ phát đồ ăn miễn phí toàn là bánh bao.

Sáng ăn bánh bao, chiều ăn bánh bao, tối vẫn là bánh bao...

Ăn liên tục nhiều ngày như vậy, đa số mọi người nhìn thấy bánh bao đều muốn nôn.

Giờ đây, đường đã thông, thực phẩm trong huyện cũng phong phú hơn.

Nhiều người thà bỏ tiền ra mua đồ ăn khác, còn hơn phải nhìn thấy bánh bao thêm lần nữa.

Số người đến nhận quá ít, người phụ nữ không hoàn thành nhiệm vụ, đang loay hoay tìm cách, không ngờ lúc này lại có người đến "cướp việc"!

Buổi sáng cô ấy còn bày gian hàng phát bánh bao, trưa ăn cơm xong quay lại, đã thấy bên cạnh không hiểu sao lại xuất hiện thêm một gian hàng.

Gian hàng giống hệt, cũng phát bánh bao, cũng áo đỏ, cũng mũ trắng...

Chỉ khác là sau lưng người đó in chữ "Thẩm" thật to, trên mũ trước trán viết ba chữ "Thẩm Thiên Ân"!

Nhìn cảnh này, người phụ nữ bật cười tức giận.

Cô ấy từng nghe nói đến chuyện kinh doanh có đạo nhái, bắt chước, nhưng không ngờ làm từ thiện cũng bị người khác sao chép y nguyên!

Cô bé nhìn bề ngoài xinh đẹp, ai ngờ lại đáng ghét đến vậy, người phụ nữ lập tức không nhịn được mà mắng nhiếc.

Thẩm Thiên Ân nghe vậy, trợn mắt, không thèm đáp lời.

Cô ấy tưởng cô ấy muốn mặc đồ này sao?!

Chiếc mũ trắng xấu xí, chiếc áo đỏ quê mùa, thêm mấy chữ in trước sau, xấu đến mức kinh tởm!

Nhưng Thẩm Thiên Ân cũng không còn cách nào khác.

Ngày đầu đến Ninh Bình, cô ấy đã tìm cách tìm người.

Ngày thứ nhất không tìm thấy, Thẩm Thiên Ân tự an ủi, thời tiết mưa bão đặc biệt, mới bắt đầu, không cần vội.

Ngày thứ hai không tìm thấy, Thẩm Thiên Ân tiếp tục tự thuyết phục, chính phủ vẫn đang cứu hộ khẩn cấp, có lẽ Hoắc Đình bị kẹt ở đâu đó, đợi thêm chút nữa sẽ xuất hiện.

Ngày thứ ba... Ngày thứ tư...

Thẩm Thiên Ân mỗi ngày thuê rất nhiều người đi tìm, gần như lật tung cả huyện Ninh Bình, không những không tìm thấy Hoắc Đình, mà cô ấy thậm chí còn chưa từng thấy bóng dáng của hắn!

Lúc mới đến, cô ấy còn tính toán tiết kiệm tiền, để dành phòng khi cần kíp.

Nhưng ngày qua ngày, tiền trong tay như nước chảy, Thẩm Thiên Ân đành phải tăng giá.

Không mong tìm được người ngay, chỉ cần ai cung cấp manh mối, đều được thưởng.

Dù vậy, vẫn không có tin tức gì, không một manh mối!
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 127



Nhìn cảnh sau khi mưa tạnh, cả thành phố trở lại bình thường, đường từ từ được đào thông, điện thoại thông suốt, toàn huyện có điện trở lại, ngay cả vật phẩm cứu trợ từ bên ngoài cũng đã vào được... Thẩm Thiên Ân đành phải thực hiện phương án cuối cùng.

Tìm Hoắc Đình rất khó, nhưng tìm người nhà họ Tô thì không khó.

Đã biết kiếp trước, Hoắc Đình nhận được chiếc bánh bao từ người nhà họ Tô ở Ninh Bình, sau đó chiếu cố gia đình họ Tô.

Vậy Thẩm Thiên Ân chỉ cần tập trung vào người nhà họ Tô là được.

Trước khi Hoắc Đình nhìn thấy người nhà họ Tô, cô ấy sẽ tranh thủ bước chân, giành lấy Hoắc Đình, như vậy vẫn có thể làm quen với hắn.

Thẩm Thiên Ân đã nhìn rõ bản chất giả tạo, đầy mưu mô của Tô Tâm Liên, biết rất nhiều việc cô ta làm đều có mục đích khác.

Nhưng khi tìm được gian hàng của người nhà họ Tô, Thẩm Thiên Ân vẫn không nhịn được cười.

Sau lưng in chữ "Tô" to tướng, trên trán còn thẳng thừng in ba chữ "Tô Tâm Liên".

Đây là sợ người được cứu trợ không biết cô ta làm việc thiện sao?!

Sau này còn thổi phồng sự việc lên tận mây xanh, như thể cô ta vô tình làm việc tốt, rồi nhận được thành quả lớn.

Giờ nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ này, làm gì có chuyện vô tình.

Bề ngoài giả vờ thanh cao không màng danh lợi, kỳ thực tham lam danh lợi nhất chính là cô ta!

Thẩm Thiên Ân trong lòng khinh bỉ Tô Tâm Liên vô cùng, dù ghét cay ghét đắng, nhưng vì Hoắc Đình, cô ấy đành phải làm một bộ y hệt, mặc lên người.

Thời gian chờ đợi quả thực dài đằng đẵng, đặc biệt là khi mặc bộ đồ xấu xí này, đứng trước gian hàng vắng tanh, Thẩm Thiên Ân chỉ có thể dựa vào niềm tin tìm được Hoắc Đình để tiếp tục chịu đựng.

Người phụ nữ thấy Thẩm Thiên Ân không phản ứng, tưởng cô ấy sợ hãi, càng mắng càng to, càng mắng càng khó nghe.

Ban đầu Thẩm Thiên Ân không thèm để ý, nhưng nghe nhiều quá, đất cũng có lúc nổi giận, huống chi cô ấy vốn không phải người dễ bắt nạt.

Chỉ là nghĩ đến việc Hoắc Đình có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, Thẩm Thiên Ân đành nhẫn nhịn, thậm chí còn bắt chước Tô Tâm Liên, làm ra vẻ yếu đuối, tội nghiệp.

Cô ấy càng giả vờ tội nghiệp, người phụ nữ bên cạnh càng tức giận.

Dù sao cũng không có ai đến nhận bánh bao, ngày dài vô cùng nhàm chán, đành lấy việc mắng người để giết thời gian.

Cứ thế, họ mắng nhau suốt một tuần.

Một tuần sau, huyện Ninh Bình hoàn toàn hồi sinh.

Bánh bao của gia đình họ Tô và Thẩm Thiên Ân, ngày đầu thông xe đã không ai thèm nhận, huống chi là sau một tuần.

Bánh bao không nhân, thời gian bảo quản có thể lâu hơn chút, nhưng đang là thời điểm nóng nhất mùa hè.

Sau khi mưa tạnh, hơi nước vẫn lơ lửng trong không khí, cả huyện ẩm ướt, sương mù bao phủ khắp nơi.

Hai ngày sau, sương mù tan dần, mặt trời xuyên qua mây, trời quang mây tạnh, huyện Ninh Bình chìm trong cái nóng chưa từng có.

Bánh bao bị hơi nước làm ẩm, rồi lại bị nắng gắt phơi khô, những chiếc ở bề mặt còn đỡ, bị phơi thành bánh bao khô cứng.

Những chiếc ở dưới đáy đã bốc mùi khó chịu, thối rữa.

Thẩm Thiên Ân đợi suốt một tuần, cũng nhẫn nhịn suốt một tuần.

Cô ấy từng nghĩ đến vô số khả năng, vô số kết quả, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng lại thành ra như thế này.

Tất cả nạn nhân trong huyện đã được chính phủ ổn định, có cuộc sống ba bữa đều đặn, bữa nào cũng có thịt, người dân cũng trở lại bình thường.

Đừng nói là bánh bao đã hỏng, ngay cả bánh bao tươi cũng không ai thèm nhận nữa.

Trong tình huống này, Hoắc Đình không thể nào đói bụng ra đường nhận bánh bao.

Đừng nói đến chuyện ở bên Hoắc Đình, trở thành vợ hắn sau này.

Cô ấy thậm chí còn chưa từng gặp mặt Hoắc Đình, ngay cả việc phát cho hắn một chiếc bánh bao nhỏ cũng không hoàn thành.

Nói cách khác, tất cả tương lai cô ấy mơ ước đều không thể thành hiện thực.

Cô ấy đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và tâm sức, tràn đầy hy vọng đến Ninh Bình.

Kết quả không chỉ cô ấy không gặp được Hoắc Đình, mà ngay cả gia đình họ Tô cũng không gặp được hắn!

Vậy Hoắc Đình ở đâu, hắn đang ở nơi nào?!

Tại sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, tại sao lại khác với kiếp trước?!
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 128



Thẩm Thiên Ân từ kiếp trước chết đi trong oán hận, nào ngờ một chớp mắt đã trọng sinh về năm mười lăm tuổi. Khi phát hiện chỉ có mình trở về, nỗi đau và hận thù trước kia gần như ngay lập tức biến thành niềm vui sướng cùng sự đắc ý.

Sở hữu ký ức tiền kiếp, lần này nàng như trở thành vị thần biết hết mọi thứ, không chỉ có thể lựa chọn lại từ đầu, mà còn đứng trên tất cả mọi người. Người đời đối với tương lai, mù mịt, sợ hãi, đầy bất an, chỉ có nàng là có thể xuyên thấu màn sương, nhìn thấu mọi chi tiết và chân tướng. Điều này sao không khiến nàng kích động!

Mỗi việc nàng làm đều nắm chắc phần thắng trăm phần trăm, vẻ tự tin chiến thắng khiến nàng trở nên kiêu ngạo và rực rỡ hơn bao giờ hết. Quan hệ mập mờ với con trai trưởng thôn Trương Khải, nhận được hai nghìn tệ tiền sính lễ từ lão Chu, rồi đến huyện Ninh Bình. Cho đến lúc trận mưa lớn ập xuống, mọi thứ đều diễn ra như nàng dự tính.

Để đạt được mục đích, Thiên Ân mang theo toàn bộ số tiền, sẵn sàng tiêu hết. Thậm chí còn lập ra các kế hoạch A, B, C, D để phòng bị. Nhưng người tính không bằng trời tính, nàng không ngờ rằng mọi chuyện lại kết thúc theo cách này. Nàng có thể không tin vào duyên phận giữa mình và Hoắc Đình, nhưng tại sao người nhà họ Tô cũng không gặp được hắn?!

Những sự kiện từ kiếp trước đến giờ vẫn diễn ra chính xác, sao riêng chuyện này lại lệch hướng? Hoắc Đình chính là mảnh ghép quan trọng nhất trong kế hoạch của nàng. Không có hắn, dù nàng có thể sống sung sướng ở Phúc Thủy thôn, nhưng sẽ không thể trả đũa nhà họ Bạch một cách thỏa thuê!

Kiếp trước, nàng theo Tú Phân đến nhà họ Bạch, chịu đủ khổ cực, mãi đến khi Tú Phân chết bệnh, nàng mới được đón về, trở thành một phần của gia tộc. Kiếp này, Thẩm Huệ Huệ là người theo Tú Phân đi. Với thể trạng yếu ớt của Huệ Huệ, có khi còn chết sớm hơn Tú Phân. Nếu cả hai đều chết, nàng lại không có Hoắc Đình dẫn đường, việc trở về nhà họ Bạch sẽ càng khó khăn.

Không những không thể trải nghiệm cảm giác áp đảo kẻ khác, nàng còn phải đối đầu với Tô Tâm Liên và gia đình họ. Dù cuối cùng vẫn có thể trở về nhà họ Bạch với tư cách con gái của Tú Phân để chia phần, nhưng thứ nàng nhận được sẽ không như mong đợi. Tệ hơn, nếu chuyện này không diễn ra như dự đoán, thì những việc khác như chứng khoán, xổ số... liệu có đáng tin?

Càng nghĩ, Thiên Ân càng thấy bực bội. Nàng muốn có Phúc Thủy thôn, muốn tài sản nhà họ Bạch, muốn tiền từ chứng khoán và bất động sản trong tương lai. Tất cả đáng lẽ phải thuộc về nàng! Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Thiên Ân xem lại từng hành động của mình, xác nhận bản thân không sai sót. Về phía Hoắc Đình, nàng không biết cũng không thể tra được tung tích của hắn. Lúc này, thứ duy nhất nàng có thể kiểm tra chính là nhà họ Tô...

Nghĩ đến đây, Thiên Ân quay sang nhìn chằm chằm vào người dì kia. Phải chăng... người nhà họ Tô đã gặp Hoắc Đình, chỉ là giấu nàng, khiến nàng không biết? Với mưu mô của Tô Tâm Liên, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra!

Đến nước này, không cần phải giả vờ nữa. Thiên Ân bỏ vẻ ngoài yếu đuối, đảo mắt nhìn người dì từ trên xuống dưới, muốn tìm ra manh mối khả nghi. Người dì vẫn đang mắng nhiếc đầy châm chọc.

Nhà họ Tô tuy giàu có, nhưng đối với tiền lương của người làm lại rất nghiêm khắc. Làm tốt thì thưởng nhiều, làm không tốt không những không có lương, mà còn có thể bị phạt. Khi nhận được tin nhắn của Tô Tâm Liên, bảo đến huyện Ninh Bình làm từ thiện, người dì vui mừng khôn xiết, khiến tất cả người làm trong nhà họ Tô đều ghen tị. Làm việc tốt lại có tiền, sau khi hoàn thành còn được tiểu thư khen ngợi, biết đâu sau này được tiểu thư coi trọng, như dì Trương kia, bay cao bay xa, được hầu hạ phu nhân Bạch...

Càng nghĩ càng thấy đây là việc tốt, người dì hớn hở đến huyện Ninh Bình. Nào ngờ từ đầu đã gặp toàn chuyện không thuận. Bánh bao không phát được đã đành, bên cạnh còn có kẻ giả mạo khiến nàng khó chịu. Mấy ngày nay, dù người dì mắng gì, Thiên Ân cũng không cãi lại. Quen miệng, người dì xem thường Thiên Ân, không coi nàng ra gì.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 129



Lúc này thấy Thiên Ân nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy ác ý, người dì liền nhổ nước bọt, quát lớn: "Nhìn cái gì? Nhìn nữa tao móc mắt ra!"

Nếu là trước đây, Thiên Ân đã cúi đầu, làm bộ sắp khóc. Người dì còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng thương của nàng. Nhưng lần này, Thiên Ân không những không cúi đầu, mà còn lấy từ dưới quầy một cây gậy, bước thẳng về phía người dì.

Thiên Ân và Huệ Huệ là chị em sinh đôi, nhưng thể chất của Thiên Ân tốt hơn, dinh dưỡng đầy đủ, lại được Trương Khải giúp đỡ, ăn ngon mặc đẹp, người còn đầy đặn hơn trước. Dáng người nàng cao ráo như Tú Phân, thường mặc váy ngắn khoe đường cong quyến rũ. Nhưng giờ để bắt chước nhà họ Tô, nàng mặc áo đỏ xấu xí, che mất eo, trông càng béo, thoạt nhìn như to hơn hẳn, có cảm giác cao lớn vạm vỡ.

Người dì không ngờ Thiên Ân lại đổi tính, cầm gậy tiến thẳng đến mình, liền đặt tay lên ghế, cảnh giác: "Mày muốn làm gì?"

Thiên Ân vốn đã ghét người dì này, lại thấy ba chữ "Tô Tâm Liên" trên trán nàng, càng thấy ghê tởm. Lý do nàng nhẫn nhịn bị mắng chửi suốt ngày là để chờ Hoắc Đình xuất hiện. Giờ Hoắc Đình không đến, sự nhẫn nhục của nàng cũng đến giới hạn, bao nhiêu tức giận tích tụ mấy ngày nay không cần phải chịu đựng nữa!

Thiên Ân giơ gậy chỉ vào người dì, cười lạnh: "Mày khai thật đi, nhà họ Tô còn bố trí người khác lén lút làm từ thiện, phát bánh bao phải không?"

"Mày là ai? Mày hỏi là tao phải trả lời? Đồ không ra gì cũng đòi dò hỏi chuyện nhà họ Tô?!" Người dì có thể mắng Thiên Ân cả tuần không nghỉ, khẩu chiến đương nhiên giỏi, lập tức đáp trả đầy châm chọc.

Thiên Ân lại hỏi: "Tô Tâm Liên bảo mày đến đây, có phải là có mục đích làm từ thiện, để ai đó nhớ ơn nhà họ Tô không? Mày đã gặp người đó chưa? Có phải lúc tao không biết, bánh bao đã được phát đi rồi?"

Nghe vậy, người dì chợt nhớ lời dặn của Tô Tâm Liên trước khi đi. Đúng là như có mục đích làm từ thiện, sợ người ta không nhớ đến nhà họ Tô và ba chữ Tô Tâm Liên... Còn mục tiêu là ai, người dì không biết, chỉ cần thấy người qua đường là phát bánh bao ngay, ai quan tâm người nhận bánh bao là ai.

Sự im lặng của người dì càng khiến Thiên Ân khẳng định suy đoán của mình. Quả nhiên, nàng không gặp được Hoắc Đình là có nguyên do. Chính là Tô Tâm Liên đang giở trò! Đồ tiểu nhân thâm độc này!

Nghĩ đến mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, tốn bao tiền tìm người, mua bánh bao, lại đứng đây phơi nắng dầm mưa cả tuần, cuối cùng người lại bị Tô Tâm Liên cướp mất, Thiên Ân tức điên lên. Kiếp trước bị Tô Tâm Liên đè đầu cưỡi cổ, không thể ngóc đầu lên đã đành. Tái sinh một lần nữa, vẫn bị Tô Tâm Liên chiếm lợi thế!

Càng nghĩ, lửa giận trong lòng Thiên Ân càng bùng cháy, nàng trừng mắt với người dì, hét lên: "Bọn mày gặp hắn ở đâu, giờ hắn đi đâu rồi?! Khai thật đi, không thì đừng trách tao không khách khí!"

Người dì vừa mất tập trung, ngẩng đầu lên đã thấy Thiên Ân như điên, mặt mày dữ tợn gào thét. Người dì nhìn nàng đầy ngờ vực: "Mày nói cái gì thế? Người nào? Mày điên rồi à? Muốn điên thì ra cống rãnh mà điên, đừng có ở đây làm vướng, nhìn mày là tao muốn nôn."

Thiên Ân nghe vậy, cho rằng người dì cố tình giấu diếm. Hận thù kiếp trước kiếp này cộng lại, bao nhiêu uất ức tích tụ khiến nàng mất lý trí, không thể kiềm chế nữa, trực tiếp vung gậy đánh vào người dì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, bắt người dì khai ra tung tích của Hoắc Đình.

Người dì thấy Thiên Ân thật sự động thủ, đương nhiên không chịu thua. Bà ta làm việc nặng nhọc trong nhà họ Tô, không phải loại con gái yếu ớt, lập tức ngồi xổm xuống, tránh cây gậy của Thiên Ân, rồi cầm ghế phản kích.

Hai người, một cầm gậy, một cầm ghế, đánh nhau tứ tung. Dù không ai bị thương, nhưng chưa đầy vài phút, giá bánh bao phía sau người dì đã bị đập nát, đổ sập xuống. Những chiếc bánh bao vốn chất đống, dù đã thối nhưng bị ép ở dưới nên không bốc mùi. Thêm nữa, họ bán hàng ngoài trời, gió thổi qua cũng không còn mùi. Nhưng giờ giá đổ, bánh bao rơi ra, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Người dì nhìn thấy, giận dữ: "Tốt lắm, mày cố tình chọc tao phải không?!"
 
Back
Top Bottom