Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 150



Ngón tay anh vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại từ làn da cô. Nhưng ánh mắt anh không hề đổi sắc, lạnh nhạt như mọi khi. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh ấy, Khương Ngư bỗng cảm thấy dường như mình đang chuyện bé xé ra to. Cô chỉ biết cộc lốc nói:

“Anh... anh đừng làm vậy nữa, không hay đâu. Chúng ta phải giữ khoảng cách.”

Sắc mặt Hoắc Diên Xuyên thoáng cứng lại. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đang chất vấn.

“Nhóc con, nhất định phải như thế sao? Rốt cuộc thì em đang kháng cự cái gì?”

Khương Ngư nghe câu hỏi của anh mà không biết nên giận hay cười. Người đàn ông này thực sự không hiểu, hay cố tình giả vờ không hiểu đây? Sớm muộn gì cả hai cũng sẽ ly hôn, vậy tại sao anh lại làm những chuyện không cần thiết như vậy? Cô không muốn để bản thân rơi vào trạng thái lúng túng, vì thế đành nói một cách nghiêm nghị:

“Anh làm thế sẽ khiến em bối rối, sẽ khiến em nghĩ anh thật sự có tình cảm với em. Nhưng điều đó không đúng, phải không? Anh thật sự muốn sống cả đời với em sao?”

Khương Ngư ngừng lại, ánh mắt thoáng nét mỉa mai:
“Chuyện về cô gái đoàn văn công kia, em cũng nghe rồi. Chỉ cần anh muốn, sẽ có rất nhiều người tốt hơn em sẵn sàng gả cho anh. Anh không cần phải lãng phí thời gian với em đâu. Hơn nữa, dù bây giờ chúng ta sống chung, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay mà.”

Hoắc Diên Xuyên đứng đó, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Những lời nói của cô như từng mũi dao đâm thẳng vào lòng anh.

“Xem ra, em không hề để tâm đến những gì anh đã nói trước đây.” Giọng anh trầm xuống, như chất chứa một cơn sóng ngầm. “Anh đã nói rồi, Khương Ngư, anh sẽ không ly hôn. Đây là quân hôn, được pháp luật bảo vệ. Chỉ cần anh không đồng ý, em không thể ly hôn được.”

“Hoắc Diên Xuyên, anh không thấy mình quá độc đoán sao? Anh đâu có thích em!”

“Sao em chắc chắn là anh không thích em?”

Lời nói như sắp bật ra khỏi môi, nhưng anh lại kìm lại. Đôi mắt anh xoáy sâu vào cô, giọng điệu cứng rắn hơn.
“Tóm lại, em đừng nghĩ đến chuyện ly hôn nữa. Và từ khi em đã kết hôn với anh, thì em còn có thể thích ai được nữa?”

Lời nói ngang ngược của anh khiến Khương Ngư giận đến run người. Cô cười lạnh, cố giữ bình tĩnh:
“Hoắc Diên Xuyên, anh tự tin quá rồi đấy. Em không phải kiểu người chỉ biết sống bám vào anh. Em không tệ đến mức đó. Dáng dấp của em không kém ai, lại biết kiếm tiền. Ly hôn với anh, em vẫn có thể tìm được người tốt hơn.”

Hoắc Diên Xuyên nhìn cô, đôi mắt như ánh lên ý cười. Anh thấy cái miệng nhỏ của cô cứ đóng mở liên tục, không hề có vẻ yếu đuối như dáng vẻ bên ngoài. Quả nhiên, anh đã quá chiều chuộng cô rồi.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 151



Nhưng anh không nói gì, chỉ bước tới gần cô.

Khương Ngư nhận ra ánh mắt anh đang thay đổi, trở nên sắc bén như một thợ săn nhìn con mồi. Cô định lùi lại, nhưng đã muộn.

Ngay giây tiếp theo, cô bị anh đè xuống giường.

Môi anh chạm vào môi cô, mang theo cảm giác lạnh lẽo. Lạnh đến mức khiến cô giật mình, nhưng trong lòng lại như có thứ gì đó "bùm" một tiếng bốc cháy.

“Anh đang làm gì vậy?!” Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực nhỏ bé của cô không đủ để lay chuyển anh.

Hoắc Diên Xuyên không trả lời. Nụ hôn của anh dường như đang thăm dò, nhưng không hề có chút dịu dàng nào. Nó giống như con người anh – cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy kiên định.

Hương vị trên môi cô làm anh bất ngờ. Có chút ngọt của đường đỏ, nhưng xen lẫn cái cay cay đặc trưng của gừng. Anh chợt nghĩ, nó thật giống với Khương Ngư – ngọt ngào nhưng cũng đầy sắc sảo.

Hoắc Diên Xuyên tách ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt đỏ bừng của cô, giọng nói trở nên mềm mại hơn:
“Nhóc con, đừng nghĩ nhiều quá. Anh biết trước đây anh không đúng, nhưng anh sẽ sửa đổi. Anh đã thờ ơ với em, nhưng từ bây giờ sẽ không như vậy nữa. Chúng ta sẽ không ly hôn. Anh sẽ không để em rời xa anh.”

Khương Ngư lạnh lùng nhìn Hoắc Diên Xuyên, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy châm chọc. Cô thật sự không hiểu, vì sao tính cách Hoắc Diên Xuyên ở kiếp này lại hoàn toàn khác trước. Nhưng lúc này, cô chẳng còn chút sức lực nào để tranh cãi, huống chi là đánh người.

“Hoắc Diên Xuyên, anh như vậy chỉ khiến tôi xem thường anh mà thôi.”

Tâm trạng thoải mái của Hoắc Diên Xuyên lập tức chìm xuống. Anh nhìn cô, giọng khàn khàn:

“Khương Ngư, em thật sự không muốn ở bên anh sao?”

“Anh nghĩ sao?”

Cô hỏi ngược lại, giọng đầy trào phúng.

“Tại sao? Anh thừa nhận lúc đầu anh không tốt với em, nhưng anh chưa từng làm gì quá đáng.”

Hoắc Diên Xuyên nhíu mày, thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô.

“Đúng nhỉ, vậy thì tại sao?” Khương Ngư cười nhạt, ánh mắt xa xăm. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh về kiếp trước, nơi anh có một người vợ khác và một đứa con khác. Còn đứa con của họ, chưa bao giờ có cơ hội đến với thế giới này.

Cô lắc đầu, ánh mắt sắc bén hơn:
“Tóm lại, anh đừng làm mấy chuyện như vậy nữa. Tôi không nói đùa đâu. Anh như thế này là đang đùa nghịch lưu manh đấy.”

Lời nói thẳng thừng của cô khiến sắc mặt Hoắc Diên Xuyên tối sầm. Chưa bao giờ anh bị từ chối thẳng thừng như vậy. Cảm giác giống như bị ai đó ép buộc phải rời đi.

Anh siết chặt nắm tay, vốn định giận dữ bỏ đi. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Khương Ngư, sự giận dữ trong lòng anh chợt tan biến, thay vào đó là sự lo lắng. Anh thở dài, giọng dịu đi:

“Được rồi, anh không nói nữa. Nếu em thấy đau thì nằm xuống đi. Anh nghe nói xoa bụng sẽ giúp đỡ đau hơn, phải không?”
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 152



Khương Ngư liếc nhìn anh, không muốn đáp lại. Nhưng Hoắc Diên Xuyên, với đôi mắt tinh tường, đương nhiên nhận ra sự bướng bỉnh của cô. Anh tiếp tục:

“Cho dù em giận anh thế nào, cũng đừng tự làm khó mình. Nếu em không thích anh thì cứ sai sử anh cũng được.”

Lời nói của Hoắc Diên Xuyên khiến Khương Ngư không khỏi bật cười. Đúng vậy, sao cô không nghĩ đến chuyện sai sử anh nhỉ? Một người như Hoắc Diên Xuyên, kiêu ngạo và cao cao tại thượng, mà phải cúi mình phục vụ cô, chẳng phải quá thú vị sao?

Ý nghĩ đó khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hẳn. Cô nhìn anh, khẽ nhếch môi:
“Được thôi, đây là chính anh nói đấy nhé. Bây giờ anh xoa bụng cho tôi đi. Nhưng nhớ, đừng có làm gì thừa thãi. Nếu không, tôi nhất định khiến anh phải hối hận.”

Khương Ngư nói với vẻ “hung dữ”, nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn của cô khiến sự hung dữ ấy chẳng khác gì một con mèo con đang giương nanh múa vuốt. Hoắc Diên Xuyên nhìn cô, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên.

Nhưng ánh mắt Khương Ngư nhanh chóng rơi xuống phần bụng dưới của anh, như đang “cảnh cáo”. Sự uy h**p ngầm ấy khiến Hoắc Diên Xuyên căng thẳng. Anh thở dài đầu hàng:

“Được rồi, anh sẽ không làm gì cả.”

Hoắc Diên Xuyên từ tốn đưa tay lên, cách một lớp áo xoa bụng cho cô. Động tác của anh tuy đơn giản, nhưng đúng là khiến Khương Ngư cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Cách một lớp quần áo thế này, hiệu quả không tốt lắm đâu.”

Anh buột miệng nói, hoàn toàn không mang ý đồ gì khác. Nhưng Khương Ngư lại dừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi từ từ vén một góc áo nhỏ lên.

Ngay khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào làn da mềm mại của cô, cô khẽ hừ một tiếng. Âm thanh ấy, đối với cô là vì cảm giác nhột, nhưng vào tai Hoắc Diên Xuyên lại trở thành một tín hiệu không đơn giản.

Gương mặt anh thoáng ửng đỏ. Anh bất giác đứng bật dậy, quay người rời đi:
“À… anh đi ra ngoài trước đã.”

Nhìn bóng lưng anh chạy trối chết, Khương Ngư không nhịn được nữa, ôm chăn cười phá lên.

“Hoắc Diên Xuyên, anh cũng có ngày hôm nay. Bị một cô nhóc như tôi trêu chọc đến đỏ mặt, thú vị thật.”

Những ngày sau đó, Khương Ngư cảm giác bản thân như được “vỗ béo”. Cô chẳng cần làm gì, mọi chuyện đều có Hoắc Diên Xuyên lo. Từ đồ ăn thức uống đến mọi việc trong nhà, tất cả đều được anh chuẩn bị tỉ mỉ.

Những món ăn mà anh mua từ các nhà hàng nổi tiếng trong thành phố đều là món bổ dưỡng, chất lượng cao. Mỗi ngày, đến giờ cơm, mùi thơm từ những món ăn ấy khiến Khương Ngư phải thèm thuồng, đến mức cô nghĩ mình chẳng khác gì một sản phụ đang ở cữ.

Dĩ nhiên, sự xa hoa ấy cũng khiến nhiều người xung quanh ganh tị. Nhưng họ có ganh tị cũng chẳng làm được gì, bởi vì cuộc sống của đa số gia đình lúc bấy giờ đều eo hẹp.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 153



Đãi ngộ của quân nhân tuy không thấp, nhưng còn phụ thuộc vào cấp bậc. Thêm vào đó, họ không chỉ lo cho gia đình nhỏ, mà còn phải chu cấp cho cha mẹ và người thân ở quê. Những gia đình đông con lại càng khó khăn hơn.

Trước đây, Khương Ngư từng nhờ các chị em quân tẩu giúp làm việc mấy lần, qua đó kiếm được một khoản tiền nho nhỏ. Nhờ vậy, cô mới có thể bỏ tiền ra mua thịt. Cũng chính vì lý do đó, các quân tẩu luôn trông ngóng, mong chờ cô lại kiếm thêm việc để họ có cơ hội tham gia.

Mệt mỏi hay khổ cực gì cũng chẳng sao, ai mà chẳng phải bắt đầu từ những ngày gian khó để vươn lên? Chỉ cần có thể kiếm được tiền, mọi vất vả đều đáng giá.

Hôm nay, Hạ Tình cuối cùng cũng rảnh rỗi. Cô mua một cân bánh ngọt trứng gà và một cân táo, rồi mang đến nhà thăm Khương Ngư. Một mặt là để cảm ơn Khương Ngư đã giúp đỡ trước đây, mặt khác, hai người cũng coi như bạn bè, thăm hỏi nhau là chuyện bình thường.

Khương Ngư mở cửa, có chút bất ngờ khi thấy Hạ Tình xuất hiện:
“Hạ Tình, sao cô lại đến đây?”

Hạ Tình nở nụ cười, đặt túi đồ lên bàn:
“Khương Ngư, nhờ cô và đoàn trưởng Hoắc giúp đỡ nên trang phục biểu diễn lần này của chúng tôi mới hoàn thành kịp. Tôi nghe nói cô không được khỏe, hôm đó còn phải để đoàn trưởng Hoắc bế về. Chúng ta là bạn bè, tôi nghĩ nên đến thăm cô một chút.”

Nghe vậy, Khương Ngư mỉm cười, cảm thấy ấm lòng. Bạn bè thì chẳng bao giờ là quá ít, mà Hạ Tình lại có tính tình dễ chịu, nên cô rất vui khi đón tiếp.

“Đúng vậy, chúng ta là bạn bè. Cảm ơn cô nhé.”

Hạ Tình vội đáp lại:
“Tôi mang một ít bánh ngọt trứng gà và táo đến cho cô. Thực ra tôi cũng không biết mua gì, nên chọn mấy thứ này. Táo này ngọt lắm đấy!”

Khương Ngư thoáng lưỡng lự. Cô không muốn nhận quà, nhưng nếu từ chối thì e rằng lại làm phật ý Hạ Tình, thế nên cô chỉ có thể mỉm cười đồng ý.

“Cảm ơn cô nhé, đúng lúc tôi cũng muốn ăn chút trái cây cho ngọt miệng.”

Nghe lời cô, Hạ Tình cười vui vẻ. Quà tặng hợp ý người nhận thì cả người tặng lẫn người nhận đều cảm thấy thoải mái, hài lòng.

Thực tế, những thứ mà Hạ Tình mang đến không hề rẻ. Ở vùng Tây Bắc này, việc trồng trọt quy mô lớn vẫn chưa phổ biến, nhiều nơi còn hoang vu. Các gia đình hầu như tự trồng rau củ, phần lớn chỉ đủ ăn. Trái cây, nhất là những loại như táo, lại càng đắt đỏ.

Khương Ngư mời Hạ Tình ngồi xuống rồi tự tay pha một cốc sữa bột thơm lừng cho cô. Đây là loại sữa bột nhập khẩu, đắt đỏ vô cùng, mỗi hộp có giá lên đến mấy chục đồng. Hoắc Diên Xuyên mua nó cho Khương Ngư uống để bồi bổ, bất chấp thực tế là tình trạng sức khỏe của cô không nghiêm trọng đến mức đó.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 154



Khi Hạ Tình cầm cốc sữa lên uống thử, cô không giấu nổi sự bất ngờ:
“Ngon thật! Mùi vị đậm hơn hẳn loại mà chúng tôi thường mua.”

Hạ Tình và các đồng nghiệp trong đoàn văn công cũng thường xuyên uống sữa bột hoặc sữa mạch nha để bổ sung năng lượng sau những buổi tập vũ đạo mệt mỏi. Nhưng so với loại sữa này, những thứ họ mua chẳng thể sánh bằng.

Khương Ngư cười, đẩy cốc sữa về phía cô:
“Vậy cô uống thêm đi.”

Trong lúc trò chuyện, Hạ Tình bất chợt hỏi:
“Nghe nói mấy ngày nay đoàn trưởng Hoắc nhờ người mua đồ ăn nấu sẵn mang tới cho cô? Sức khỏe cô không sao chứ?”

Câu hỏi của Hạ Tình khiến Khương Ngư cảm thấy hơi xấu hổ. Cô đâu có yếu đuối như vậy. Chuyện chỉ là “dì cả” đến mà thôi. Cô đã nhiều lần giải thích với Hoắc Diên Xuyên rằng không cần phải làm quá lên như vậy. Nhưng dù ngoài miệng anh gật đầu đồng ý, cuối cùng vẫn mua thêm đủ thứ đồ đắt đỏ mang về nhà.

Nghĩ đến đây, Khương Ngư bật cười, nhún vai:
“Không sao đâu. Chỉ là tôi mới bắt đầu có kinh nguyệt thôi, vậy mà Hoắc Diên Xuyên lại làm như tôi sắp chết đến nơi. Cô đừng lo lắng.”

Nghe cô nói, Hạ Tình yên tâm hơn. Nhưng trong lòng cô vẫn có chút ghen tị. Hoắc Diên Xuyên đối xử với Khương Ngư tốt đến mức khó tin. Nếu cô cũng có một người đàn ông như vậy, có lẽ cô chẳng còn ở lại đoàn văn công nữa, mà sẽ về nhà làm một người vợ hiền, mẹ đảm.

Ý nghĩ ấy chỉ vừa thoáng qua trong đầu, Hạ Tình đã vội lắc đầu tự phủ nhận.

Đàn ông như Hoắc Diên Xuyên đúng là hiếm có. Anh không chỉ đẹp trai, giàu có mà còn đối xử tốt với phụ nữ. Nhưng Hạ Tình hiểu rằng, phần lớn đàn ông trên đời này lại không được hoàn mỹ như thế. Chỉ riêng trong đại viện quân khu thôi, cô đã chứng kiến rất nhiều quân tẩu sống cuộc sống vất vả. Họ vừa chăm sóc cha mẹ già, vừa lo lắng cho con cái, lại phải tính toán từng đồng chi tiêu trong nhà. Cũng vì vậy, dù mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, dáng vẻ của họ đã già cỗi như phụ nữ ba mươi, bốn mươi.

Hạ Tình biết rõ, đó không phải cuộc sống mà cô mong muốn. Thay vì đặt hy vọng vào đàn ông, cô tin rằng dựa vào chính mình vẫn tốt hơn. Là một diễn viên trong đoàn văn công, cô hiểu rất rõ hôn nhân và sinh con sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình như thế nào.

Trước đây, trong đoàn văn công từng có một chị tiền bối rất tài năng. Người ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có giọng hát trong trẻo như chim sơn ca, thân thể uyển chuyển, mềm dẻo. Có thể nói chị ấy sinh ra là để múa hát. Nhưng sau này, chị được một lãnh đạo để mắt tới, rồi kết hôn và sinh con. Cuộc đời chị thay đổi hoàn toàn từ đó.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 155



Vì muốn tốt cho đứa trẻ, mẹ chồng chị ép uống rất nhiều canh bổ đầy dầu mỡ. Thân hình vốn thanh mảnh ngày nào giờ trở nên phát tướng. Dù kỹ năng vẫn còn, nhưng khi lên sân khấu, những động tác vũ đạo của chị không còn giữ được sự duyên dáng như trước.

Hạ Tình thực sự cảm thấy tiếc cho chị tiền bối đó. Nhưng cô cũng hiểu rằng, mỗi người đều có lựa chọn riêng. Với chị ấy, kết hôn và sinh con có lẽ là một sự thăng hoa về mặt địa vị. Nhưng đó không phải là điều mà Hạ Tình mong muốn.

Khương Ngư để ý thấy sắc mặt của Hạ Tình bỗng trở nên đăm chiêu, liền hỏi:
“Hạ Tình, cô sao thế? Có chuyện gì không vui à?”

Hạ Tình giật mình, thoáng ngập ngừng rồi đáp:
“Không có gì đâu. Tôi chỉ nghĩ đến một vị tiền bối trong đoàn ngày trước thôi.”

Ngừng một chút, cô tiếp tục:
“Khương Ngư, thực lòng đôi khi tôi thấy ghen tị với cô. Đoàn trưởng Hoắc đối xử với cô tốt như vậy. Nhưng nghĩ đến chuyện kết hôn rồi gặp phải người đàn ông không tốt, tôi lại thấy sợ. Tôi nghĩ, có khi ở một mình cũng không sao, không lấy chồng thì càng tốt. Tôi có thể làm những gì mình thích, không cần phục vụ cha mẹ chồng hay lo lắng chuyện con cái. Cô thấy tôi kỳ quặc lắm phải không?”

Nghe những lời này, Khương Ngư không khỏi mỉm cười. Cô hiểu rằng suy nghĩ của Hạ Tình tuy khác biệt nhưng không hề sai, chỉ là chưa nhiều người chấp nhận được quan điểm ấy trong thời đại này.

“Không đâu, tôi không thấy lạ gì cả. Mỗi người đều có cách sống riêng mà. Nhưng cô cũng đừng bi quan quá. Đúng là có nhiều đàn ông không tốt, nhưng cũng có những người quan tâm và hiểu cô thật lòng. Nếu gặp được người phù hợp, hai người có thể sống rất hạnh phúc. Sống một mình đôi khi tự do thật, nhưng cũng có lúc rất cô đơn. Khi đó, cô sẽ mong có ai đó ở bên cạnh mình. Tất nhiên, tất cả đều là tùy duyên. Đừng quá lo lắng, nhưng nếu có cơ hội, cũng nên thử một lần.”

Những lời của Khương Ngư khiến Hạ Tình như được khai sáng. Cô ngạc nhiên trước sự sâu sắc của người bạn này. Ai nói Khương Ngư không có học thức chứ? Có những điều không phải người trí thức nào cũng nói được như thế.

Sau đó, hai người tiếp tục trò chuyện. Nhớ lại một chuyện gần đây, Khương Ngư bật cười:
“Cô không biết đâu, tên ngốc Hoắc Diên Xuyên ấy mua cho tôi hơn mười gói băng vệ sinh. Tôi nghĩ chắc phải dùng tới nửa năm! Thật buồn cười.”

Nghe vậy, Hạ Tình cũng cười theo, rồi nói:
“Đoàn trưởng Hoắc đúng là tốt với cô thật đấy. Mà băng vệ sinh dùng tốt lắm, nhưng giá không rẻ chút nào. Phụ nữ chúng ta, chỗ tiêu tiền thật sự nhiều quá!”

Câu nói của Hạ Tình mang chút u sầu, khiến Khương Ngư tò mò. Cô liền hỏi:
“Vậy nếu các cô trong đoàn mà đến kỳ, đúng lúc có lịch biểu diễn thì làm sao?”
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 156



Hạ Tình nhún vai, đáp nhẹ nhàng:
“Cũng không có gì đâu. Chỉ cần uống thuốc hoặc tiêm để hoãn lại vài ngày thôi.”

Tuy Hạ Tình nói nhẹ nhàng, nhưng Khương Ngư nghe ra sự bất lực ẩn sau những lời đó. Quả nhiên, những hào nhoáng trên sân khấu đều phải đánh đổi bằng sự hy sinh và trả giá ở phía sau màn.

“Nếu như có một loại băng vệ sinh giá rẻ, lại giúp mọi người thoải mái vận động thì tốt biết mấy!”

Hạ Tình chỉ nói đùa, nhưng Khương Ngư lại ghi nhớ lời ấy. Là phụ nữ, cô luôn quan tâm đến những khó khăn mà phụ nữ phải đối mặt. Cô nhớ đã đọc được tin tức rằng dây chuyền sản xuất băng vệ sinh đầu tiên trong nước được đưa vào sử dụng năm 198x. Bây giờ vẫn còn vài năm nữa, mà giá băng vệ sinh hiện tại khá đắt. Hầu hết phụ nữ không đủ tiền mua nên vẫn phải sử dụng đai kinh nguyệt.

“Nếu mình có thể chế tạo dây chuyền sản xuất băng vệ sinh, hoặc thậm chí tạo ra một thương hiệu riêng, không chỉ giúp phụ nữ có sản phẩm giá rẻ, mà còn có thể kiếm tiền. Đây chẳng phải là một việc làm ý nghĩa sao?” Khương Ngư nghĩ thầm.

Ý tưởng này bắt đầu nhen nhóm trong đầu cô. Phụ nữ luôn cần những sản phẩm như băng vệ sinh, mỹ phẩm, đồ chăm sóc da, nội y… Tất cả đều liên quan mật thiết đến đời sống của họ. Với một thị trường lớn như trong nước, nếu làm tốt, biết đâu cô còn có thể xuất khẩu và mang về ngoại hối cho quốc gia.

Khương Ngư biết ngoại hối rất quan trọng. Quốc gia cần ngoại hối để mua máy móc, thiết bị hiện đại. Cô nghĩ, chỉ khi đất nước giàu mạnh, đời sống người dân được cải thiện, sản phẩm của cô mới có cơ hội phát triển hơn nữa. Dẫu vậy, cô tự nhủ mình chỉ là một người bình thường, việc mơ đến chuyện kiếm ngoại hối nghe có vẻ lớn lao, nhưng ít nhất nếu làm được, cô cũng có thể tạo việc làm cho các quân tẩu xung quanh.

Đang miên man suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc vang lên kéo cô về thực tại:
“Đang nghĩ gì mà tập trung thế? Nước miếng chảy ra rồi kìa!”

Khương Ngư giật mình, ngẩng lên thì thấy Hoắc Diên Xuyên đứng trước mặt, ánh mắt anh đầy vẻ trêu chọc.

“Anh đừng có nói linh tinh!” Cô vội đưa tay lau miệng, rồi mới nhận ra mình bị lừa.

“Nhóc con đúng là ngốc thật.” Hoắc Diên Xuyên bật cười, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô mà không nhịn được muốn trêu thêm.

“Hoắc Diên Xuyên! Anh càng ngày càng tệ! Lúc nào cũng chọc em!” Khương Ngư liếc anh một cái, bĩu môi trách móc.

Hoắc Diên Xuyên khoanh tay, ung dung nói: “Ai bảo em nghĩ ngợi đến xuất thần, còn trách anh sao? Nhóc con, em đúng là không biết nói lý!”

“Anh...” Khương Ngư lườm anh, nhưng lại không giấu được ý cười.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 157



Hoắc Diên Xuyên nhìn cô nhóc trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại trông như cái bánh bao đáng yêu. Trong lòng anh bỗng thấy mềm mại, không nhịn được đưa tay xoa đầu cô.

“Sáng nay có ai tới nhà chúng ta à?” Anh hỏi, ánh mắt dừng lại trên mấy quả táo và bánh ngọt để trên bàn.

“À, sáng nay Hạ Tình qua chơi. Cô ấy mang mấy thứ này đến để cảm ơn anh đã giúp chuyển trang phục biểu diễn về đoàn.”

Hoắc Diên Xuyên thoáng ngừng lại, ánh mắt lướt qua Khương Ngư. Anh cúi người thấp xuống, giọng nói mang theo chút trêu đùa: “Cô nhóc, em biết anh làm những việc đó là vì ai mà, đúng không?”

Về phần cái gì mà Hạ Tình, Đông Tình đó thì anh không hề để tâm chút nào.

Khương Ngư nghe vậy, sắc mặt bất giác nóng bừng. Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt lúc này thật sự thẳng thắn đến mức đáng sợ. Nhưng dù thế nào, cô cũng sẽ không trả lời câu hỏi đó của anh.

“À đúng rồi, ở đây có trồng bông phải không?”

Hoắc Diên Xuyên nghe câu hỏi đột ngột này, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp:
“Ừ, đúng thế. Sao thế? Em định làm quần áo à?”

Anh không nghĩ ngợi quá nhiều. Thực ra, mấy ngày nữa là đến mùa thu hoạch bông. Dù bông đã có thể thu hoạch từ tháng Chín, nhưng tháng Mười Một mới là thời điểm tốt nhất. Mà bây giờ, tháng Mười Một cũng sắp tới.

“Không phải.” Khương Ngư lắc đầu, ánh mắt sáng lên một tia kiên định. “Em muốn làm băng vệ sinh.”

Câu trả lời của cô khiến Hoắc Diên Xuyên bất ngờ. Anh vừa uống một ngụm nước, suýt nữa phun ra ngoài. Dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được sự sửng sốt. Hoắc Diên Xuyên lấy khăn giấy lau miệng, rồi nghiêm túc hỏi:
“Tại sao đột nhiên em lại nghĩ đến chuyện này?”

Khương Ngư mỉm cười, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt toát lên vẻ sâu sắc.
“Em nhận ra rằng có rất nhiều phụ nữ không đủ tiền mua băng vệ sinh. Họ buộc phải dùng đai kinh nguyệt rẻ tiền và bất tiện.”

Hoắc Diên Xuyên lắng nghe, không hề ngại ngùng hay khó chịu khi nhắc đến vấn đề này. Từ khi sống cùng Khương Ngư, anh đã quen với cách cô suy nghĩ và hành động. Cô không phải kiểu người nửa vời, việc gì đã làm thì sẽ làm đến nơi đến chốn. Chính sự kiên định và nghị lực ấy của cô đã khiến anh bị cuốn hút, như một bông hoa hướng dương luôn vươn mình về phía ánh sáng, dù có bao nhiêu trở ngại cũng không hề bị khuất phục.

“Ý tưởng này rất hay,” Hoắc Diên Xuyên gật đầu. “Nhưng để thực hiện không đơn giản. Em cần người có chuyên môn, ít nhất phải hiểu về hóa học. Em không nắm được lĩnh vực này, mà ngay cả khi sản xuất thành công, lượng tiêu thụ cũng chưa chắc đã tốt.”

Anh nói với vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã tính toán kỹ. Dù kết quả có thế nào, anh cũng sẵn sàng giúp cô. Nếu sản phẩm không bán được, cùng lắm anh sẽ gom hết về, chỉ cần cô nhóc vui vẻ là được.

Khương Ngư không biết rằng Hoắc Diên Xuyên đã nghĩ hết đường lui cho cô. Nhưng cô hiểu rõ những gì anh nói là sự thật. Việc sản xuất đã là một thách thức lớn, chưa nói đến việc tiếp cận thị trường. Dù vậy, cô vẫn muốn thử.

“Ít nhất em cũng biết nguyên lý cơ bản của băng vệ sinh,” Khương Ngư tự nhủ. “Về những thứ phức tạp như hóa học, em có thể tìm người chuyên môn. Chắc chắn tôi sẽ làm được!”
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 158



Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, Hoắc Diên Xuyên không nhịn được tiến lên một bước, đứng đối diện cô. Anh đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm:
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em muốn làm gì thì cứ làm. Cần gì, cứ nói với anh. Anh sẽ tìm giúp em một người chuyên môn về hóa học. Chỉ cần em nhớ rằng, dù em làm gì, anh cũng sẽ luôn ủng hộ em.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Diên Xuyên nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt ấy tựa như dải ngân hà, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của Khương Ngư. Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy trái tim mình khẽ run lên. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy đang dùng mỹ nam kế với mình sao? Nếu không phải mình đã thấy quen, có lẽ đã bị ánh mắt dịu dàng này nhấn chìm rồi.”

“Đúng là người đàn ông nhiều trò!” Cô thở dài trong lòng, nhưng không thể phủ nhận một điều: Sự dịu dàng và quyết tâm của anh chính là điểm tựa lớn nhất để cô vững bước trên con đường mình đã chọn.

Dù thế nào, Khương Ngư cũng không cho phép mình mềm lòng vì thương hại đàn ông. Nhưng cô biết cách tận dụng sự hỗ trợ này để đạt được mục tiêu. Cô mỉm cười:
“Được thôi, nếu anh đã nói thế, em sẽ không khách sáo đâu!”

“Nhóc con, chỉ cần em vui là được.” Hoắc Diên Xuyên mỉm cười, vẻ mặt đầy cưng chiều.

Khương Ngư luôn là người hành động mạnh mẽ. Nói làm là làm, nhưng trước khi bắt tay vào kế hoạch, cô quyết định đến bệnh viện hỏi thăm tình hình cụ thể.

Trong phòng khám, bác sĩ Diệp Văn – người đã khám cho cô lần trước khi cô ngất xỉu – đang trao đổi với cô. Là phụ nữ, Diệp Văn tỏ ra rất thấu hiểu và thẳng thắn.

“Cô nói về tình trạng uống thuốc giảm đau thường xuyên à? Điều đó rất phổ biến, nhưng thực sự không tốt cho sức khỏe. Lạm dụng thuốc chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng.”

Khương Ngư gật đầu, sau đó hỏi về vấn đề khác đang băn khoăn:
“Vậy còn khăn vệ sinh và băng vệ sinh, bác sĩ thấy chúng khác biệt thế nào? Tôi nghe nói nhiều người dùng khăn vệ sinh vì tiết kiệm, nhưng liệu có ổn không?”

Diệp Văn giải thích một cách rõ ràng:
“Trên góc độ y học, khăn vệ sinh chắc chắn không tốt bằng băng vệ sinh đâu. Dù giặt sạch và tái sử dụng, chúng vẫn không thể sát trùng hoàn toàn. Người có sức đề kháng tốt có thể không sao, nhưng những người yếu hơn sẽ dễ mắc bệnh viêm nhiễm. Còn băng vệ sinh, đặc biệt là loại sản xuất ở nước ngoài, rõ ràng là sạch sẽ và vệ sinh hơn nhiều.”

Nghe đến đây, Khương Ngư cảm thấy những gì cô đang suy nghĩ hoàn toàn có cơ sở. Dường như việc sản xuất băng vệ sinh thật sự là một điều nên làm.

“Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi.” Khương Ngư mỉm cười nói lời cảm ơn.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 159



Diệp Văn quan tâm hỏi thêm:
“À đúng rồi, còn chuyện đau bụng kinh của cô thì sao? Đã đỡ hơn chưa? Còn bị ngất xỉu nữa không?”

Nhắc đến chuyện này, Khương Ngư hơi ngượng, nhưng vẫn trả lời thật thà:
“Cảm ơn bác sĩ, giờ thì tôi ổn hơn rồi. Lần đó là vì chưa có kinh nghiệm, giờ tôi biết cách xử lý hơn rồi.”

Nghe vậy, Diệp Văn bật cười:
“Vậy là tốt. Mà này, người yêu cô thật không tệ đâu. Hôm đó anh ấy lo lắng cho cô lắm.”

Diệp Văn không biết rõ tình hình giữa Khương Ngư và Hoắc Diên Xuyên, chỉ nhận xét dựa trên những gì cô nhìn thấy. Khương Ngư nghe thế chỉ khẽ cười, không bình luận gì thêm. Cô cũng không muốn nói nhiều về mối quan hệ của mình với Hoắc Diên Xuyên, nhất là trước mặt người ngoài.

Sau khi rời bệnh viện, trong lòng Khương Ngư càng thêm chắc chắn. Những lời bác sĩ nói đã khẳng định rằng ý tưởng của cô là khả thi. Băng vệ sinh không chỉ cần thiết mà còn mang lại sự an toàn hơn cho phụ nữ.

Thế nhưng, cô không biết rằng, ngay khi cô rời đi, có hai người tình cờ nhìn thấy cô – Từ Mai và em gái của cô ta, Từ Uyển.

Từ Mai vốn đang đưa em gái đến lấy thuốc. Khi ánh mắt cô ta bắt gặp bóng dáng của Khương Ngư đi ra từ khu vực khám phụ khoa, trong lòng lập tức dấy lên sự nghi ngờ. Cô ta ngước nhìn tấm biển hiệu phía trên, rõ ràng là khu vực chuyên khoa phụ sản.

“Cô ta đến đây làm gì? Đại viện quân khu chẳng phải có bệnh viện riêng sao?” Từ Mai lẩm bẩm trong đầu. Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy bên trong chuyện này có điều gì khuất tất.

“Chị hai, chị nhìn gì mà chăm chú vậy?” Từ Uyển tò mò hỏi khi thấy chị mình cứ đứng yên, mắt híp lại đầy toan tính.

Từ Mai quay sang em gái, nở một nụ cười nửa miệng. “Nhìn thấy một con tiện nhân đáng ghét.”

“Ai vậy? Người trong đại viện của chị à? Cũng là vợ quân nhân sao?”

Từ Mai cười khẩy, ánh mắt lóe lên một tia giễu cợt. “Đúng vậy, gia đình quân nhân. Em có biết chồng cô ta là ai không?”

Từ Uyển nghiêng đầu tò mò: “Ai vậy?”

“Hoắc Diên Xuyên.”

Nghe đến cái tên này, khuôn mặt Từ Uyển lập tức biến sắc. Cô ta không kìm được mà hét lên:
“Hoắc Diên Xuyên? Anh ấy kết hôn rồi sao?”

Hóa ra, trước đây, trong một lần đến đại viện quân khu, Từ Uyển từng gặp Hoắc Diên Xuyên và ngay lập tức bị anh làm cho rung động. Với cô ta, anh giống như một vị thần, hoàn hảo đến mức không tưởng. Sau lần đó, cô ta viện cớ ở lại chỗ Từ Mai vài ngày, cố tình tạo cơ hội “tình cờ gặp gỡ” anh. Thế nhưng, trái với sự mong đợi, Hoắc Diên Xuyên hoàn toàn thờ ơ, như thể không hề nhìn thấy sự hiện diện của cô ta.
 
Back
Top Bottom