Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 310: Chương 310



Bà xoay người, nét mặt không còn chút vui vẻ nào. Giọng bà trầm xuống, mang theo sự kiên quyết:

"Cô và Lục Phi đã ly hôn, từ nay đừng gọi tôi là mẹ nữa. Người ngoài nghe thấy lại hiểu lầm. Sau này, gọi tôi bằng cách nào cũng được, nhưng đừng gọi là mẹ."

Giang Tâm Liên chột dạ.

Nếu là trước đây, cô ta đã quay đầu bỏ đi.

Nhưng bây giờ, nếu muốn quay lại với Lục Phi, cô ta không thể thiếu sự giúp đỡ của Dư Hoa.

Cô ta hít sâu một hơi, lấy hết can đảm:

"Mẹ, con biết mẹ có ấn tượng xấu về con, mẹ không thích con. Nhưng con không muốn con mình lớn lên thiếu mẹ. Con vẫn còn yêu Lục Phi, con muốn tái hôn với anh ấy."

Dư Hoa đã sớm đoán được ý định của cô ta.

Nhưng khi nghe cô ta nói ra điều này, bà vẫn không khỏi ngạc nhiên.

Dư Hoa giữ bình tĩnh, giọng điệu bình thản như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình:

"Chuyện này cô không nên nói với tôi. Tôi sẽ không can dự vào việc của hai người. Nếu Lục Phi muốn tái hôn với cô, tôi cũng không có ý kiến gì."

Giang Tâm Liên nắm chặt tay, chậm rãi nói:

"Hình như... Lục Phi cũng muốn tái hôn."

Dư Hoa nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén.

Lục Phi không cho cô ta cơ hội, và bà cũng sẽ không để cô ta có thêm bất kỳ cơ hội nào.

Dư Hoa chậm rãi lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:

“Tâm Liên, lúc con và Lục Phi kết hôn, cô và ông Lục đã can thiệp quá nhiều, khiến con không hài lòng. Bây giờ hai đứa ly hôn rồi, chúng ta cũng không muốn can thiệp nữa. Nếu sau này hai đứa có ý định tái hôn, chúng ta vẫn sẽ không xen vào. Chuyện giữa con và Lục Phi, tự hai đứa giải quyết. Đừng đến tìm cô nữa, cô sẽ không can dự.”

Lời nói của bà như nhát dao sắc bén, chém đứt mọi hy vọng mong manh trong lòng Giang Tâm Liên.

Cô ta vốn đã thấy gượng gạo, giờ lại càng thêm lúng túng. Lòng tự trọng mạnh mẽ không cho phép cô ta tiếp tục cầu xin Dư Hoa giúp mình tái hôn với Lục Phi.

Cô ta mím môi, không nói thêm lời nào, quay người bỏ đi.

Trên đường trở về, cô ta hối hận đến mức chỉ muốn tát mình một cái.

Mối quan hệ giữa cô ta và Dư Hoa đã sứt mẻ đến mức này, cô ta lại còn ly hôn với con trai bà. Bà vui mừng còn không kịp, sao có thể giúp cô ta tái hôn được chứ?

Trước đây còn trẻ, cô ta đã quá hồ đồ. Nghĩ đến đây, cô ta chỉ càng thêm bực bội, đành quay về trường.

Hôm nay, Tần Chiêu Chiêu đến Sở Y tế Hải Thị.

Trước đó, cô đã gọi điện hỏi thăm nhưng chỉ nhận được câu trả lời chung chung rằng vẫn chưa có thời gian cụ thể.

Giờ đã là đầu tháng tư, cứ ở nhà mãi cũng chán, cô quyết định tự mình đến Sở Y tế một chuyến.

Vừa bước vào, cô không khỏi cảm thán—Sở Y tế Hải Thị lớn hơn và bề thế hơn nhiều so với Đông Lăng.

Cô tìm đến quầy tiếp nhận thông tin, hỏi về kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề y.

Nhân viên trực quầy kiên nhẫn giải thích: “Kỳ thi ở Hải Thị dự kiến diễn ra vào tháng năm. Thời gian cụ thể sẽ được thông báo sau.”

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên. “Vậy là không phải nơi nào cũng thi cùng thời gian sao?”

Người nhân viên mỉm cười: “Đúng vậy. Đông Lăng thi vào cuối tháng hai, nhưng mỗi tỉnh có lịch trình riêng.”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, trò chuyện thêm một lát rồi để lại thông tin liên lạc. Khi nào có lịch chính thức, cô sẽ được thông báo.

Rời khỏi Sở Y tế, cô không có việc gì làm, liền đến thư viện nơi Lục Dao làm việc.

Thư viện Hải Thị rất lớn, có tận ba tầng, chứa vô số đầu sách quý.

Đặc biệt là sách về Đông y—có rất nhiều tài liệu từ các danh y nổi tiếng đến những bài thuốc dân gian. Những cuốn sách này giúp cô học được nhiều kiến thức mà trước kia ông nội chưa từng dạy.

Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi vì đọc sách ở nhà, cô lại muốn ra ngoài thư giãn. Và thư viện gần như là lựa chọn duy nhất của cô.

Lục Dao thấy cô đến cũng không hề ngạc nhiên.

“Chị hai, lại đến à? Sách mượn hôm trước đọc xong rồi sao?” Cô ấy tươi cười, bước đến bên cạnh Tần Chiêu Chiêu, lúc này đang lướt mắt tìm sách trên kệ.

Tần Chiêu Chiêu rút ra một quyển sách y học, rồi mới quay sang nhìn cô ấy: “Sao thế? Không muốn chị đến à?”

Lục Dao bật cười, khoác tay lên tay cô: “Làm gì có! Ngày nào em cũng mong chị đến, như vậy em không cần về nhà mà vẫn biết tình hình trong nhà thế nào.”

Tần Chiêu Chiêu lườm cô ấy một cái: “Chị nhiều chuyện đến thế sao?”

Lục Dao chớp mắt tinh nghịch: “Chị thì không, nhưng em thì có. Em hỏi, chẳng lẽ chị không kể cho em nghe à?”

Cô ấy cao tận 1m7, còn Tần Chiêu Chiêu chỉ cao 1m63. Hai người chênh lệch chiều cao rõ rệt, vậy mà Lục Dao lại nũng nịu khoác tay cô, trông có chút buồn cười.

Tần Chiêu Chiêu đẩy cô ấy ra, đảo mắt nhìn xung quanh.

Thời điểm này không có nhiều hình thức giải trí, mọi người thường thích đọc sách, thế nên thư viện rất đông.

“Em cao hơn chị nhiều như vậy, còn làm bộ đáng yêu, không thấy ngại sao?”

Lục Dao chẳng chút bận tâm: “Ngại gì chứ? Chị là chị dâu, em nũng nịu với chị thì sao nào? Như vậy mới chứng tỏ chúng ta thân thiết mà.”

Tần Chiêu Chiêu bất lực: “Miệng lưỡi em lanh lợi quá, chị nói không lại em.”

Bụng cô giờ đã gần sáu tháng, mang song thai nên trông rất rõ rệt.

Chỗ ngồi trong thư viện đã kín hết, nhiều người phải ngồi xuống sàn để đọc.

Lục Dao tinh ý tìm một góc trống cho cô ngồi nghỉ, còn chu đáo pha cho cô một tách trà.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tần Chiêu Chiêu, cô ấy mới rời đi, tiếp tục kiểm tra khu vực mình quản lý.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 311: Chương 311



Lục Dao chẳng bao lâu đã quay lại, ngồi xuống trò chuyện cùng Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu đến thư viện không hẳn là để học, mà chủ yếu là để thư giãn. Dù gì, có người để trò chuyện vẫn hơn là ở nhà một mình buồn chán.

Thấy Lục Dao quay lại, cô đặt sách xuống, mỉm cười:

“Mọi thứ ở nhà vẫn ổn, bố mẹ cũng khỏe, em không cần lo đâu.”

Lục Dao cười hì hì:

“Em còn chưa kịp hỏi mà chị đã trả lời rồi. Chán thật đấy!”

Tần Chiêu Chiêu bật cười:

“Lần nào gặp em chẳng hỏi câu đó. Chị thuộc lòng rồi đây này.”

Cô đổi chủ đề:

“À mà, Hứa An Hoa về chưa?”

Lục Dao lắc đầu:

“Chưa. Anh ấy đi xa lắm. Dù sao cũng là án hình sự, lại liên quan đến phạm tội liên tỉnh, chắc chưa thể về ngay được đâu. Em mà biết trước cưới anh ấy lại vất vả thế này, chắc em đã suy nghĩ lại rồi.”

Cô ấy khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút u sầu:

“Đêm qua em còn mơ thấy anh ấy bị tội phạm đánh chết. Em giật mình khóc tỉnh dậy luôn.”

Tần Chiêu Chiêu im lặng lắng nghe.

Lục Dao tiếp tục kể:

“Bố mẹ chồng nghe tiếng liền chạy sang, hỏi em có khó chịu ở đâu không, có cần đến bệnh viện không. Chị hai, chị nói xem, Hứa An Hoa có gặp chuyện gì không?”

Tần Chiêu Chiêu rất hiểu cảm giác này.

Mỗi lần Lục Trầm đi làm nhiệm vụ, cô cũng chẳng thể ngủ yên. Có ngủ được thì toàn gặp ác mộng.

Cô nhẹ nhàng an ủi:

“Em đừng nghĩ lung tung. Chỉ cần tin rằng Hứa An Hoa nhất định sẽ bình an trở về. Đừng suy nghĩ những điều xấu xa, như vậy những chuyện xui xẻo sẽ không đến gần các em đâu. Chị vẫn luôn làm vậy mỗi khi anh hai em đi làm nhiệm vụ.”

Lục Dao nhăn mặt:

“Có tác dụng không? Em cứ không kìm được mà nghĩ quẩn.”

“Có chứ. Lúc nào đầu óc em bắt đầu nghĩ lung tung, hãy cứ thì thầm ‘Anh ấy nhất định sẽ bình an trở về.’ Cứ lặp lại nhiều lần, đầu óc em sẽ bớt căng thẳng hơn. Không tin thì cứ thử đi.”

Lục Dao nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn làm theo lời Tần Chiêu Chiêu.

Quả nhiên, khi miệng cô ấy liên tục lẩm bẩm “bình an trở về,” tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Lục Dao ngạc nhiên rồi cười vui vẻ:

“Cách này hay đấy! Tối nay em sẽ thử làm theo.”

Nói rồi, cô ấy chợt nhớ ra chuyện khác, giọng có chút hứng thú:

“À, hôm qua tan làm về nhà, em thấy Giang Tâm Liên. Chị ta đang đứng ở bốt điện thoại gần nhà gọi điện, không biết là gọi cho ai.”

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy, chỉ nhẹ giọng đáp:

“Chị ta gọi về nhà. Chị là người nghe máy.”

Lục Dao tròn mắt:

“Thật á? Lạ nhỉ, Giang Tâm Liên trước giờ có bao giờ gọi về nhà đâu. Vậy mà vẫn nhớ số điện thoại nhà em cơ à? Hơn nữa, hôm qua đâu phải cuối tuần, sao tự nhiên chị ta lại gọi?”

Tần Chiêu Chiêu bình thản nói:

“Vẫn là chuyện công việc thôi.”

Lục Dao nhíu mày:

“Công việc? Công việc của Giang Tâm Liên không phải là bát vàng à? Chị ta không làm nữa sao?”

Thấy Lục Dao hiểu lầm, Tần Chiêu Chiêu giải thích:

“Không phải chị ta, mà là em dâu của chị ta.”

Lục Dao càng khó hiểu:

“Liên quan gì đến em dâu của chị ta?”

Tần Chiêu Chiêu chậm rãi kể:

“Khi bố mẹ Giang Tâm Liên cưới vợ cho con trai, họ hứa hẹn sẽ lo cho bên thông gia một công việc chính thức nếu hai người kết hôn. Em dâu chị ta chấp nhận cuộc hôn nhân này cũng vì lời hứa đó.

Nhưng kết hôn đã lâu rồi mà lời hứa ấy vẫn chưa được thực hiện. Cô ta không hài lòng, làm ầm lên trong nhà, thậm chí còn kéo người nhà mình đến gây sự, nói bên Giang Tâm Liên lừa cưới. Suýt nữa thì đánh nhau.

Cuối cùng, Giang Tâm Liên đành phải đồng ý lo liệu công việc cho cô ta mới dàn xếp ổn thỏa. Vì thế, chị ta mới tìm đến anh cả, mong anh ấy giúp tìm việc.”

Lục Dao nghe xong thì bật cười mỉa mai:

“Sao chị ta còn dám mở miệng nhờ vả như vậy chứ? Chẳng lẽ chị ta quên mình đã ly hôn với anh cả rồi sao? Thật không biết xấu hổ! Ly hôn rồi mà anh cả vẫn không thoát được sự ‘hút máu’ của chị ta.

Nhưng… đừng nói là anh cả đồng ý rồi nhé?”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

Lục Dao tức đến nỗi đập tay xuống bàn:

“Anh ấy đúng là đồ ngốc! Chẳng lẽ anh ấy quên mất gia đình Giang Tâm Liên thuộc kiểu người gì à? Có lần đầu thì sẽ có lần sau. Sau này còn không biết sẽ kéo tới bao nhiêu chuyện phiền phức nữa!

Mà chị dâu, sao chị và bố mẹ không ngăn anh ấy lại?”

Tần Chiêu Chiêu thở dài, thấp giọng nói:

“Giang Tâm Liên đòi tự tử, anh ấy mềm lòng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.”

Lục Dao nghiến răng:

“Em biết ngay mà! Chị ta nắm thóp anh cả rồi! Chị ta biết chắc anh ấy sẽ không để mình tìm đến đường cùng.

Cứ chờ mà xem, sau này Giang Tâm Liên chắc chắn còn tiếp tục quấy rầy anh cả. Đến lúc đó, chỉ cần anh ấy mềm lòng thêm một chút, hai người lại làm hòa thì cuộc đời anh ấy coi như xong!”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, giọng bình thản:

"Lỡ thật sự xảy ra chuyện đó, thì cũng chỉ có thể nói là số trời. Nhưng chị không nghĩ họ sẽ quay lại sống chung đâu."

Lục Dao tò mò: "Tại sao chị lại nghĩ thế?"

"Hôm Giang Tâm Liên đến nhà, lúc đó chị và anh cả chưa về. Chị ta hỏi Á Á và Thanh Thanh có muốn bố mẹ quay lại sống chung như trước kia không. Thanh Thanh cũng hỏi lại bố mình, nhưng anh ấy trả lời rất chắc chắn rằng sẽ không sống chung với mẹ chúng nữa."

"Vậy hai đứa nhỏ chắc khóc nhiều lắm."

"Không đâu, Á Á còn nói không muốn bố mẹ quay lại sống chung nữa. Vì mỗi lần họ ở chung là lại cãi nhau, mà mỗi khi cãi nhau, người buồn nhất chính là hai chị em."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 312: Chương 312



Lục Dao bật cười, ánh mắt đầy tán thưởng: "Đúng là con cháu nhà họ Lục, giỏi lắm! Lần sau em phải mua gì đó ngon cho hai đứa nhỏ mới được. Chị dâu nhớ mang về giúp em nhé."

Tần Chiêu Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhà thiếu gì đồ ăn đâu, em đừng mua nữa. Bụng chị bây giờ lớn thế này, đi lại đã khó khăn, còn phải xách đồ nữa thì mệt lắm."

"Em quên mất chị đang mang thai." Lục Dao vỗ trán, cười cười. "Được rồi, cuối tuần này nghỉ, em sẽ tự mua rồi mang đến cho bọn nhỏ."

Hai chị em trò chuyện thêm một lúc, sau đó Lục Dao chuẩn bị đi kiểm tra khu vực mình quản lý.

Tần Chiêu Chiêu ngồi khá lâu, thấy trời cũng đã muộn, liền đứng dậy rời đi. Lục Dao tiễn cô ra khỏi thư viện, còn cẩn thận gọi một chiếc xe ba bánh chở khách cho cô.

Tần Chiêu Chiêu vừa bước lên xe, Lục Dao đã không quên dặn dò tài xế: "Anh đi chậm thôi, nhớ chú ý an toàn."

Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Em cứ về đi, đừng lo cho chị."

Đợi xe đi xa rồi, Lục Dao mới quay lại thư viện.

Tần Chiêu Chiêu về đến nhà rất nhanh.

Lúc này, mẹ chồng và anh chồng vẫn chưa tan làm, bố chồng làm ở đơn vị cách nhà khá xa nên buổi trưa không về. Người giúp việc đang tất bật chuẩn bị bữa cơm trong bếp.

Trong phòng khách, Á Á và Thanh Thanh đang chơi đùa. Nhìn thấy cô bước vào, hai đứa nhỏ liền vui mừng chạy tới, như hai chiếc bánh bao nhỏ thơm phức, giọng nói non nớt ngọt như quết mật, khiến người nghe cảm thấy lòng mềm nhũn.

"Thím về rồi!"

"Thím ơi, thím đi đâu vậy?"

Hai đứa nhỏ mỗi đứa nắm lấy một bên tay Tần Chiêu Chiêu, đôi mắt long lanh đầy tò mò.

"Thím ghé chỗ cô của các con một lát. Cô rất nhớ các con, cuối tuần này cô sẽ mua nhiều đồ ăn ngon đến thăm đấy."

Thanh Thanh reo lên: "Con cũng lâu rồi chưa gặp cô, con rất nhớ cô. Sao cô không về nhà ở nữa?"

Tần Chiêu Chiêu còn chưa kịp trả lời thì Á Á đã lên tiếng trước:

"Vì cô đã lấy chồng rồi, giờ phải sống ở nhà chồng. Sau này em lớn lên, lấy chồng rồi cũng phải rời nhà đến sống với nhà chồng thôi."

Thanh Thanh nghe vậy liền giãy nảy: "Em không muốn! Em không lấy chồng! Em muốn ở nhà mãi cơ!"

Tần Chiêu Chiêu bật cười, nhìn hai đứa nhỏ tranh luận mà thấy thật thú vị.

Cô ngồi xuống ghế sofa, chơi với hai chị em một lát thì cảm thấy hơi mệt.

Bụng cô giờ đã gần sáu tháng, lại còn là song thai, nên càng ngày càng nặng nề. Chỉ đi lại một chút thôi mà đã thấy mỏi lưng, chân cũng có cảm giác sưng lên.

"Bà và bố sắp về rồi, các con cứ chơi trong phòng khách đợi nhé. Thím buồn ngủ quá, phải vào phòng nằm nghỉ một lát."

Á Á hiểu chuyện, gật đầu: "Thím, nếu thím mệt thì đi nghỉ đi. Con sẽ chăm sóc em!"

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô bé mà lòng tràn đầy yêu thương. Cô bé này thật sự rất ngoan, luôn biết quan tâm đến người khác.

Cô xoa nhẹ má Á Á, dịu dàng nói: "Á Á ngoan lắm, vậy thím đi ngủ một lát nhé."

Nói rồi, cô đứng dậy về phòng.

Vừa đặt lưng xuống giường, cơn buồn ngủ đã ập đến, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ.

Dư Hoa đi làm về, nghe Á Á kể rằng Tần Chiêu Chiêu từ ngoài về, chơi với hai chị em một lúc rồi nói mệt và vào phòng ngủ. Bà hơi lo lắng, bèn đi lên phòng xem thử.

Cửa phòng không khóa, bà nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Tiếng động nhỏ làm Tần Chiêu Chiêu tỉnh giấc. Cô thấy Dư Hoa ngồi xuống mép giường, ánh mắt mang theo chút lo lắng.

"Chiêu Chiêu, con có thấy không khỏe ở đâu không?" Giọng bà hiền hòa, mang theo chút ngại ngùng.

Tần Chiêu Chiêu dụi mắt, cơn buồn ngủ đã tan biến, cô mỉm cười đáp: "Con không sao đâu mẹ. Mẹ mới tan làm về à?"

"Ừ, mẹ vừa về tới nhà. Mẹ có làm phiền con nghỉ ngơi không?"

Tần Chiêu Chiêu ngồi dậy, lắc đầu: "Không đâu mẹ, con ngủ đủ rồi."

Dư Hoa nhìn cô một lát, thấy sắc mặt cô vẫn tốt, lúc này mới yên tâm.

"Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa cơm rồi. Nếu con không buồn ngủ nữa thì dậy ăn cơm đi. Ăn xong rồi đi ngủ tiếp cũng được." Giọng bà dịu dàng, mang theo sự quan tâm chân thành, giống như giọng của một người mẹ ruột.

Tần Chiêu Chiêu chậm rãi bước xuống giường. Vì mang thai đôi, mới hơn năm tháng mà bụng cô đã lớn rõ rệt, khiến việc cúi người hay ngồi xổm đều rất khó khăn.

Dư Hoa thấy vậy, liền ngồi xuống giúp cô tìm dép, đặt ngay ngắn trước chân rồi nhẹ nhàng đỡ cô xỏ vào.

Tần Chiêu Chiêu thoáng ngại ngùng, mỉm cười nói: "Cảm ơn mẹ."

Dư Hoa cũng cười hiền: "Cảm ơn gì chứ, con cứ suốt ngày khách sáo với mẹ. Chăm sóc con là chuyện đương nhiên mà."

Hai mẹ con vừa trò chuyện vừa đi ra phòng khách. Đúng lúc này, Lục Phi cũng vừa tan làm về đến nhà.

Hai đứa nhỏ thấy bố liền mừng rỡ chạy ùa tới, ôm chầm lấy chân anh.

Lục Phi bật cười, đặt túi xách xuống, rồi bế bổng cả hai cô con gái lên cao. Tiếng cười trong trẻo của bọn trẻ vang khắp phòng khách, khiến Tần Chiêu Chiêu và mẹ chồng cũng không nhịn được mà cười theo.

Dư Hoa nhìn cảnh tượng ấy, vừa vui vừa hối thúc: "Được rồi, đặt con xuống đi, rửa tay rồi ăn cơm nào."

Lục Phi hôn nhẹ lên má mỗi đứa một cái rồi lần lượt đặt xuống. Anh đưa Thanh Thanh cho mẹ bế, còn Á Á thì tự nhiên chạy về phía Tần Chiêu Chiêu, nắm tay mẹ kéo đi.

Cả nhà quây quần bên bàn ăn, bầu không khí ấm áp tràn ngập khắp phòng.

Dùng bữa xong, Lục Quốc An rủ con trai ra sân dạo bộ. Hai cô bé cũng ríu rít kéo tay ông nội đòi đi cùng.

Dư Hoa bất chợt lên tiếng gọi: "Lục Phi, con đừng đi vội, mẹ có chuyện muốn nói."

Lục Phi nhìn mẹ, thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt bà, liền gật đầu đồng ý.

Lục Quốc An dắt hai cháu nhỏ ra sân, cười nói: "Nào, ông nội dẫn các con đi chơi."

Khi bọn trẻ ra khỏi nhà, Dư Hoa quay sang bảo con trai: "Chúng ta vào phòng khách ngồi một lát."

Lục Phi theo mẹ bước vào, Tần Chiêu Chiêu cũng đoán được phần nào câu chuyện, bèn hỏi: "Mẹ, nếu mẹ muốn nói chuyện riêng với anh thì con vào phòng nhé?"

Dư Hoa khoát tay: "Không có chuyện gì phải giấu. Con cũng lại đây ngồi đi."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu không khách sáo nữa, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

Dư Hoa còn chưa kịp mở lời, Lục Phi đã hỏi trước: "Có phải chuyện công việc của em dâu Giang Tâm Liên không?"

"Không, mẹ đã sắp xếp xong rồi. Sáng nay, Giang Tâm Liên dẫn em dâu tới gặp mẹ, công việc cũng ổn thỏa cả. Điều mẹ muốn nói là về chính cô ta."

Lục Phi nghe nhắc đến tên Giang Tâm Liên, sắc mặt liền trầm xuống: "Cô ta lại làm gì nữa?"

Dư Hoa nhìn con trai, chậm rãi kể lại: "Sau khi mọi chuyện xong xuôi, nó bỗng gọi mẹ là ‘mẹ’, rồi nói muốn tái hôn với con. Nó còn nhờ mẹ thuyết phục con quay lại với nó."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 313: Chương 313



Lục Phi nghe xong, cả gương mặt tối sầm lại: "Không đời nào! Con sẽ không bao giờ tái hôn với cô ta! Mẹ, hôm nay mẹ gọi con lại, chẳng lẽ mẹ có ý định đồng ý với cô ta sao?"

Dư Hoa thở dài, bình tĩnh đáp: "Mẹ đã nói rõ rồi. Chuyện của hai đứa là chuyện riêng, mẹ không can thiệp. Nếu con muốn tái hôn, mẹ không phản đối. Nếu con không muốn, mẹ cũng không ý kiến. Nghe xong, nó tức giận bỏ đi."

Lục Phi im lặng một lát, rồi chậm rãi gật đầu: "Mẹ nói thế là đúng rồi. Sau này nếu cô ta lại tìm mẹ nhờ vả, mẹ cứ nói y như vậy là được."

Dư Hoa trầm ngâm một chút rồi lên tiếng: "Nhưng mẹ thấy Giang Tâm Liên hình như thật sự muốn hối cải..."

"Mẹ, đừng nói nữa. Con chỉ cần mẹ hiểu rằng, giữa con và cô ta cả đời này không thể có chuyện tái hợp. Chuyện của con, con tự lo liệu."

Dư Hoa nhìn con trai, trong lòng có chút nặng nề. Nhưng thấy thái độ kiên quyết của anh, bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, bà từng lo lắng rằng cuối cùng con trai sẽ mềm lòng, rồi lại sa vào mối quan hệ ấy lần nữa. Nếu điều đó xảy ra, cuộc đời anh ta coi như hủy hoại.

Nhưng bây giờ, khi chính miệng con trai đã nói dứt khoát, bà có thể yên tâm hoàn toàn.

"Con là người trưởng thành, mẹ và bố sẽ không can thiệp vào quyết định của con. Cứ làm theo ý con. Nếu cần gì, bọn mẹ chắc chắn sẽ giúp đỡ."

"Con biết rồi. Cảm ơn mẹ."

Dư Hoa mỉm cười, xua tay: "Lại khách sáo rồi. Thôi, mẹ không còn chuyện gì nữa."

Lục Phi đứng dậy, vươn vai một cái: "Vậy con ra ngoài đi dạo một chút, lúc nãy ăn hơi nhiều."

“Ừ, đi đi.”

Lục Phi rời khỏi phòng.

Dư Hoa thở dài một hơi, lắc đầu nói: “May mà anh cả con vẫn còn tỉnh táo. Mẹ thật sự lo họ sẽ quay lại với nhau.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười trấn an: “Giờ mẹ không cần lo nữa rồi, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi.” Nói rồi, cô nhanh chóng đổi chủ đề, không muốn mẹ chồng mãi bận lòng vì chuyện này. “À, hôm nay con có gặp Lục Dao.”

Quả nhiên, vừa nghe thấy tên con gái út, nét mặt Dư Hoa liền thay đổi, bà lập tức cằn nhằn: “Con bé đó từ lúc lấy chồng là chẳng buồn về nhà nữa. Đúng là đồ vô tâm.”

Tần Chiêu Chiêu đã ở chung với mẹ chồng gần bốn tháng, cô hiểu rõ bà hơn ai hết. Những lời trách cứ này chẳng qua cũng chỉ là vì nhớ con mà thôi.

Cô bật cười: “Mẹ ơi, mẹ trách oan em ấy rồi. Lần nào con gặp Lục Dao ở thư viện, câu đầu tiên con bé hỏi cũng là tình hình của bố mẹ. Sau đó là đến anh cả, rồi Lục Trầm, Á Á, Thanh Thanh, chẳng sót một ai cả. Tuy nó không về nhà nhưng chuyện gì cũng biết. Cuối tuần này còn nói sẽ về nữa đấy.”

Dư Hoa nghe vậy, ánh mắt sáng lên đầy mong chờ: “Thật không?”

“Thật mà, sao con lại lừa mẹ được.” Tần Chiêu Chiêu cố ý nhấn mạnh, sau đó cười tủm tỉm bổ sung thêm một câu: “Nó còn bảo sẽ mua đồ ngon biếu mẹ nữa.”

Dư Hoa nghe mà mặt mày hớn hở: “Thế thì được đấy.”

Hai mẹ con ngồi trò chuyện thêm một lúc thì ông Lục Quốc An cùng hai đứa trẻ cũng về đến nhà.

Bên ngoài trời đã dần tối.

Tần Chiêu Chiêu trở về phòng. Vì đã ngủ trưa nên giờ cô không buồn ngủ nữa. Cô ngồi xuống bàn, lấy giấy bút ra, bắt đầu viết thư cho Lục Trầm.

Viết thư là yêu cầu của anh. Mỗi tuần, cô đều phải viết một bức gửi cho anh. Lục Trầm thích cảm giác mong chờ và phấn khích khi nhận được thư, cảm giác ấy hoàn toàn khác với việc trò chuyện qua điện thoại.

Cô cẩn thận ghi lại những chuyện đã xảy ra trong tuần. Tuy hai người xa cách, nhưng qua những dòng chữ này, anh vẫn có thể cảm nhận được cuộc sống của cô, cũng như yên tâm hơn về mọi thứ ở nhà.

Viết xong, cô gấp lá thư lại, lấy phong bì và tem từ ngăn kéo ra. Dán tem vào góc phải phía trên, rồi lần lượt điền tên, địa chỉ người nhận cùng với thông tin người gửi. Cuối cùng, cô cẩn thận ghi mã bưu điện, bỏ thư vào phong bì rồi dán kín.

Sáng mai, khi bưu tá đến phát thư, cô sẽ gửi nó đi.

Xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối. Ngồi lâu khiến lưng hơi mỏi, cô dứt khoát leo lên giường nghỉ ngơi.

Cuối tuần, Lục Dao về nhà, mang theo quà cho mọi người—mỗi người một chiếc áo khoác mùa xuân.

Tần Chiêu Chiêu nhận được một chiếc áo khoác leo núi rất đẹp, kiểu dáng hiện đại, có khóa kéo tiện lợi. Nó là một mẫu áo khoác dáng ngắn, chất liệu nhẹ nhưng ấm.

Màu đen, đường nét thiết kế rất tinh tế.

Tần Chiêu Chiêu vốn không thích mặc đồ màu đen, trừ giày và quần, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy chiếc áo này rất hợp với mình.

Lục Dao cao ráo, có thói quen khoác tay lên vai người khác mỗi khi nói chuyện. Đối với người khác, có thể đây là hành động hơi thân mật, nhưng với Tần Chiêu Chiêu, cô lại thấy thoải mái.

“Chị hai, có thích không?” Lục Dao nghiêng đầu hỏi.

“Thích lắm. Đây là chiếc áo leo núi đặc biệt nhất mà chị từng nhận. Đẹp thật đấy.”

Lục Dao cười tươi: “Em biết chị kén chọn quần áo, thường thì không dễ thích đâu. Em đã lùng sục khắp chợ trung tâm Ngọc Sơn mới tìm được cái này đấy.”

Tần Chiêu Chiêu nhìn em chồng, lòng không khỏi ấm áp. “Em có tâm quá, cảm ơn em.”

Lục Dao xua tay: “Không cần cảm ơn, chị thích là em vui rồi.”

Dư Hoa bước tới, thấy Lục Dao khoác tay lên vai Tần Chiêu Chiêu thì lập tức nhíu mày, kéo tay cô ấy ra: “Con không biết là chị hai con đang mang thai à? Bụng lớn thế này đã đủ mệt rồi, sao còn khoác tay lên người nó nữa. Mau bỏ tay xuống.”

Lục Dao bật cười, giải thích: “Con đâu có dùng sức đâu mẹ. Mẹ không tin thì hỏi chị hai đi.”

Tần Chiêu Chiêu cũng lên tiếng: “Mẹ ơi, con không sao đâu, Lục Dao nói thật mà.”

Nhưng Dư Hoa vẫn không hài lòng: “Thế cũng không được. Chị hai của con là người quan trọng nhất trong nhà mình, phải bảo vệ chu đáo.”

Lục Dao đành ngoan ngoãn bỏ tay xuống, nhưng ngay sau đó lại vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng khoác lên vai Tần Chiêu Chiêu: “Mẹ ơi, dạo này không gặp mẹ, con nhớ mẹ lắm luôn đấy.”

Dư Hoa vỗ nhẹ lên tay con gái, lắc đầu cười nhẹ: "Con lấy chồng rồi mà vẫn chẳng nghiêm chỉnh gì cả."

Tuy miệng nói thế, nhưng trong lòng bà lại thấy rất vui. Con gái lớn rồi nhưng vẫn thân thiết với mình như thuở bé, tình cảm này có thay đổi bao giờ đâu.

Lục Quốc An nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống bàn rồi hỏi: "Con đến một mình à? Sao không thấy Hứa An Hoa đi cùng?"

Nhắc đến chồng, gương mặt rạng rỡ của Lục Dao chợt trùng xuống.

Hứa An Hoa đã đi công tác gần nửa tháng nay. Mỗi lần cô gọi hỏi thăm tình hình, lãnh đạo của anh đều nói rằng mọi chuyện vẫn ổn, bảo cô yên tâm, chỉ còn ít ngày nữa là anh sẽ về. Nhưng không nghe chính miệng chồng nói, cô vẫn thấp thỏm không yên.

"Anh ấy đi làm nhiệm vụ ở tỉnh khác, mấy hôm nay rồi mà vẫn chưa về."

Lục Quốc An nghe vậy cũng nghiêm túc hẳn lên. Đi công tác xa như vậy chắc chắn không phải vụ án đơn giản, có thể sẽ rất nguy hiểm.

"Vụ án gì mà phải đi tận tỉnh khác vậy?"

"Con không biết, anh ấy chẳng bao giờ nói với con những chuyện liên quan đến công việc cả."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 314: Chương 314



Lục Quốc An gật đầu, ông hiểu điều đó. Người làm trong ngành công an, có những chuyện không thể tùy tiện kể với người nhà. Ông không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng an ủi:

"Đi làm nhiệm vụ là chuyện bình thường thôi, con đừng lo lắng quá. Chỉ ngồi xe đi lại thôi cũng mất mấy ngày rồi."

Lục Dao thở nhẹ một hơi, giọng cũng bớt căng thẳng hơn: "Hôm trước chị hai cũng bảo con vậy, giờ con đỡ lo hơn rồi. Con cũng đã đến hỏi lãnh đạo của anh ấy, họ nói công việc sắp xong, có lẽ gần về rồi."

"Vậy thì càng không có gì phải lo lắng nữa. Hứa An Hoa không ở nhà, con phải chăm sóc tốt cho gia đình. Ngoài bố mẹ chồng, còn có hai ông bà nội, đừng để ông bà phiền lòng."

"Bố mẹ chồng con thương con lắm, không để con làm gì hết. Con ở nhà chồng y như chị hai ở nhà mình vậy đó, đến quần áo mẹ chồng cũng không cho con giặt. Hằng ngày con chỉ trò chuyện với ông bà thôi."

Nói đến đây, khuôn mặt Lục Dao ánh lên niềm hạnh phúc.

Con gái lấy được chồng tốt, bố mẹ là người vui mừng nhất.

Cả nhà vừa trò chuyện vừa cười đùa, bầu không khí vô cùng đầm ấm.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lục Phi đứng dậy, bước đến bàn nhấc máy:

"A lô, xin hỏi ai vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng.

Giang Tâm Liên không biết ai là người nghe máy, nên ngần ngừ một lúc. Đến khi nghe rõ giọng Lục Phi, cô ta mới lên tiếng:

"Hôm nay là cuối tuần, anh đưa bọn trẻ về nhà em ăn cơm đi. Trưa em sẽ nấu những món bọn trẻ thích."

Vừa nghe giọng Giang Tâm Liên, hàng mày của Lục Phi khẽ nhíu lại.

Theo thỏa thuận ly hôn, mỗi cuối tuần, Giang Tâm Liên sẽ được ở bên con. Cô ta có quyền yêu cầu như vậy.

Nhưng hôm nay Lục Dao đã đến chơi, anh muốn các con ăn trưa ở nhà cùng gia đình.

"Hôm nay Lục Dao đến, tôi muốn bọn trẻ ăn trưa ở đây. Ăn xong, tôi sẽ đưa chúng qua nhà cô. Cô thấy được không?"

Đầu dây bên kia im lặng một lát.

Lục Phi vốn nghĩ Giang Tâm Liên sẽ nổi giận, nhưng không ngờ lần này cô ta lại khác hẳn. Không có cãi vã, không có trách móc, mà chỉ đơn giản đồng ý.

Lục Phi cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nói: "Cảm ơn." rồi cúp máy.

Điện thoại đặt ngay trên bàn phòng khách, cả nhà đều nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Giang Tâm Liên. Ai cũng biết, cô ta đang muốn tìm cơ hội để anh đưa con về nhà mình.



Sau bữa trưa, như đã hứa, Lục Phi đưa Á Á và Thanh Thanh đến ngôi nhà trước kia của bọn họ.

Từ sáng sớm, Giang Tâm Liên đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, kỹ lưỡng hơn ngày thường rất nhiều.

Cô ta thậm chí còn lấy lại những tấm ảnh cưới của mình và Lục Phi, trước đó đã cất đi, nay lại treo lên tường.

Cô ta đang cố gắng khôi phục mọi thứ về trạng thái như xưa, cố gắng khiến nơi này trông như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thể hai người họ vẫn là một gia đình.

Từ sau khi ly hôn, Lục Phi chưa từng một lần bước vào căn nhà này.

Mỗi cuối tuần, anh chỉ đưa con đến, đứng ở cửa chờ bọn trẻ vào nhà, nói ngắn gọn thời gian đón chúng, rồi lập tức rời đi.

Lần nào Giang Tâm Liên cũng muốn mời anh vào ngồi một lát, nhưng mỗi khi đối diện ánh mắt lạnh lùng ấy, lòng tự trọng của cô ta lại ngăn cản cô ta mở miệng.

Nhưng bây giờ, tình thế đã khác. Nếu cô ta không cố gắng, e rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Tự trọng? Có là gì chứ? Cô ta nhất định phải tái hôn với Lục Phi.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Giang Tâm Liên gần như ngay lập tức đoán được đó là ai—Lục Phi đưa hai đứa nhỏ đến.

Cô ta vội vàng bước tới, mở cửa với vẻ mặt đầy mong đợi.

Quả nhiên, trước mắt là Lục Phi cùng hai cô con gái.

Á Á và Thanh Thanh đã quen với việc mỗi tuần về nhà mẹ. Cửa vừa mở, hai bé chưa kịp phản ứng thì Giang Tâm Liên đã nhanh chóng ngồi xuống, dang tay ôm chặt lấy cả hai.

“Mẹ nhớ hai con lắm! Hai con có nhớ mẹ không?”

Hai đứa trẻ đồng thanh đáp: “Có ạ!”

Giang Tâm Liên vui sướng, cúi xuống hôn lên trán từng đứa, như muốn bù đắp lại khoảng thời gian xa cách.

Lục Phi đứng bên cạnh, chờ khoảnh khắc đoàn tụ ấy trôi qua, sau đó thản nhiên nói: “Chiều tối tôi sẽ qua đón chúng về.”

Nói xong, anh ta định quay đi, nhưng Giang Tâm Liên nhanh tay giữ lại.

“Lục Phi, chúng ta đâu phải kẻ thù. Anh vào nhà ngồi một lát đi.”

“Không cần.” Anh ta dứt khoát từ chối.

“Anh nhất định phải như vậy sao? Các con đang nhìn đấy.”

Cô ta quay sang Á Á và Thanh Thanh, dịu dàng hỏi: “Các con có muốn bố vào chơi với chúng ta không?”

Á Á lặng lẽ không nói gì, nhưng Thanh Thanh thì đã chạy ngay đến bên Lục Phi, nắm lấy tay anh ta, giọng đầy nũng nịu:

“Bố ơi, lâu lắm rồi bố mẹ không cùng nhau đi chơi. Bố, con muốn bố ở lại.”

Lục Phi khẽ cau mày. Anh ta rất khó chịu khi thấy Giang Tâm Liên dùng con gái để giữ chân mình. Cảm giác bị ép buộc làm điều bản thân không muốn khiến anh ta không vui.

Nhưng ánh mắt mong đợi của con gái nhỏ khiến anh ta không thể nào từ chối. Nếu bây giờ anh ta rời đi, chắc chắn Thanh Thanh sẽ rất buồn.

Anh ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

Giang Tâm Liên thấy vậy thì mừng rỡ: “Bố đồng ý rồi, chúng ta vào nhà thôi!”

Hai đứa nhỏ kéo tay Lục Phi vào phòng khách.

Bước vào trong, ánh mắt anh ta lập tức dừng lại trên một khung ảnh đặt ngay ngắn trên kệ. Đó là ảnh cưới của anh ta và Giang Tâm Liên, vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ.

Không khó để hiểu ý đồ của Giang Tâm Liên khi giữ bức ảnh này.

Giang Tâm Liên bắt gặp ánh mắt anh ta hướng về phía bức ảnh, lòng dâng lên niềm hy vọng. Đây là bức ảnh chụp khi hai người còn yêu nhau nhất, nụ cười trên môi họ vẫn tươi rói, tràn ngập hạnh phúc. Cô ta tin rằng khi nhìn vào đó, Lục Phi sẽ nhớ lại những kỷ niệm đẹp, có lẽ còn cảm động mà thay đổi suy nghĩ.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 315: Chương 315



Anh ta bước lại gần, đưa tay chạm vào khung ảnh.

Giang Tâm Liên thầm vui sướng, trái tim như đập mạnh hơn.

Cô ta tiến đến, nhẹ giọng nói: “Lúc đó chúng ta thật đẹp, phải không? Anh nhìn xem, nụ cười của chúng ta rạng rỡ biết bao. Hôm chụp bức ảnh này, em còn nhớ rất rõ… Sau đó em phát hiện mình mang thai Á Á, rồi chúng ta kết hôn…”

“Chuyện đã qua thì cho qua.” Giọng Lục Phi lạnh lùng, không chút cảm xúc. “Nhắc lại những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả. Cất hết mấy tấm ảnh này đi. Chúng ta đã ly hôn, cô vẫn giữ nó trong nhà như vậy, không hay đâu.”

Nói rồi, anh ta đưa tay lật úp bức ảnh xuống bàn.

Cử chỉ ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim Giang Tâm Liên.

Anh ta thực sự đã thay đổi.

Không còn là người đàn ông mà cô ta từng quen biết, từng yêu và từng tin rằng sẽ mãi mãi thuộc về mình.

Cô ta siết chặt hai tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc đau đớn trong lòng, nhưng vẫn không cam tâm, giọng khẽ run lên: “Lục Phi… anh thật sự không còn chút tình cảm nào với em sao?”

Lục Phi xoay người lại, ánh mắt bình thản nhìn cô ta:

“Tâm Liên, giữa chúng ta đã không còn tình cảm nữa. Những gì cô hoài niệm đã bị bào mòn hết trong những năm tháng hôn nhân rồi. Ly hôn đối với cả hai là sự giải thoát, tôi chưa bao giờ hối hận.

Tôi vừa mới thoát ra khỏi một cái hố sâu không đáy, giờ đã được hít thở không khí trong lành, ngửi thấy hương hoa thơm ngát. Tôi cảm thấy tinh thần thoải mái, tâm trạng phấn chấn. Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại và sẽ không bao giờ quay lại quá khứ.

Chúng ta không thể trở lại như xưa được nữa.”

Từng lời từng chữ như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Giang Tâm Liên.

Cô ta không thể chấp nhận được.

Trong phút chốc, cảm xúc dâng trào, cô ta lao đến ôm chầm lấy anh ta, vòng tay siết chặt eo anh ta. Hành động này mang đến cho cô ta chút hơi ấm quen thuộc, nhưng nước mắt lại không thể kìm được, cứ thế tràn xuống má.

“Lục Phi, em biết anh đang giận nên mới nói những lời đó. Anh vẫn còn giận em, nhưng em biết bên trong anh vẫn còn yêu em!

Em cũng yêu anh, em không thể sống thiếu anh. Chúng ta có hai đứa con đáng yêu, là một gia đình, lẽ ra nên ở bên nhau.

Lục Phi, chúng ta tái hôn đi. Em sẽ sống hòa thuận với bố mẹ anh, sẽ cùng anh vun đắp cuộc sống.

Anh không thích gì, em sẽ thay đổi. Anh bảo em làm gì, em sẽ làm nấy. Chỉ cần anh quay về… được không?”

Cô ta ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn anh ta, trong mắt chỉ có đau thương và khẩn cầu.

Lục Phi không đẩy cô ta ra, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt, không chút cảm xúc.

Anh ta nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, chậm rãi lên tiếng:

“Giang Tâm Liên, cô thực sự muốn tái hôn với tôi đến vậy sao?”

Giang Tâm Liên cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Lục Phi. Anh ta không đẩy cô ra.

Trong lòng cô ta chợt bừng lên một tia hy vọng.

Có lẽ, anh vẫn còn chút tình cảm với cô.

Cô ta nắm chặt tay anh hơn, giọng run run nhưng đầy tha thiết:

"Trên đời này, em có thể không cần gì cả, nhưng em không thể sống thiếu anh. Lục Phi, anh cho em một cơ hội nữa đi, em sẽ không làm anh thất vọng đâu."

Lục Phi nhìn cô ta một lúc rồi khẽ gật đầu:

"Được."

Câu trả lời ấy làm tim Giang Tâm Liên như ngừng đập. Hạnh phúc đến quá đột ngột, cô ta không dám tin vào tai mình.

Anh thực sự đồng ý sao?

Nhưng còn chưa kịp nói thêm lời nào, giọng anh đã vang lên, cắt ngang mọi suy nghĩ trong cô:

"Cô buông tôi ra đi. Tôi còn chuyện muốn nói."

Giang Tâm Liên ngoan ngoãn buông tay, nhưng trái tim thì đập dồn dập, chờ đợi câu tiếp theo từ anh.

Lục Phi nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng điềm tĩnh nhưng có gì đó lạnh lùng:

"Cô nói chỉ cần tôi cho cô một cơ hội, cô có thể từ bỏ tất cả, đúng không?"

Cô ta không chút do dự, lập tức gật đầu.

"Được. Vậy cô hãy cắt đứt quan hệ với gia đình mình. Cả đời này không qua lại với họ nữa. Cô làm được không?"

Nụ cười trên môi Giang Tâm Liên lập tức đông cứng.

Cô ta sững sờ nhìn anh.

Từ bỏ gia đình ư?

Dù bố mẹ có trọng nam khinh nữ, nhưng dù sao họ cũng đã nuôi cô ăn học, đã cho cô một công việc ổn định. Không có họ, cô ta không thể có được cuộc sống như bây giờ.

Nhưng… cô ta cũng rất muốn tái hôn với Lục Phi.

Nếu phải chọn một trong hai, cô ta phải làm sao?

Lục Phi vẫn im lặng quan sát phản ứng của cô ta.

Anh ta hiểu Giang Tâm Liên quá rõ.

Cô ta không phải người xấu, ngược lại còn rất hiếu thảo, thậm chí có thể hy sinh bản thân vì bố mẹ mình.

Vì vậy, anh mới đưa ra điều kiện này.

Anh biết chắc, cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận.

Thay vì để cô ta mãi níu kéo một thứ không thể nào trở lại, anh muốn cô ta tự mình từ bỏ.

"Giang Tâm Liên, cô có làm được không?"

Giang Tâm Liên lau nước mắt, ánh mắt đầy ấm ức:

"Anh cố tình phải không? Anh biết bố mẹ quan trọng với em thế nào, nhưng lại bắt em chọn giữa họ và anh. Sao anh lại nhẫn tâm như vậy?"

Lục Phi lắc đầu, giọng vẫn bình thản:

"Cô nhầm rồi. Tôi không nhẫn tâm. Tôi chỉ muốn cô nhìn thẳng vào lòng mình thôi."

Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục:

"Giữa tôi và bố mẹ cô, ai quan trọng hơn, cô biết rõ nhất. Cô muốn tái hôn với tôi không phải vì yêu tôi nhiều đến vậy, mà chỉ vì cô không cam lòng. Vì tôi là người đòi ly hôn, nên cô không muốn chấp nhận thất bại."

"Nhưng Giang Tâm Liên, cô phải hiểu, có những thứ đã mất rồi thì không thể nào lấy lại được. Cô từ bỏ đi. Buông tha cho tôi, cũng là buông tha cho chính cô."

Giọng nói của anh trầm ổn nhưng không có chút dao động nào.

"Chúng ta còn có con chung, sau này vẫn phải liên lạc. Tôi không muốn biến thành kẻ thù của cô, cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng đến việc nuôi dạy bọn trẻ."

Giang Tâm Liên chợt thấy toàn thân như mất hết sức lực.

Cô ta hiểu, việc tái hôn giữa mình và Lục Phi là không thể.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 316: Chương 316



Cô ta không thể từ bỏ bố mẹ mình, đó là điều không thể nào xảy ra.

Mà nếu không làm được điều đó, cô ta vĩnh viễn không thể có lại Lục Phi.

Cô ta ngồi phịch xuống sofa, hai tay ôm lấy mặt, không còn nhìn anh nữa.

"Em hiểu ý anh rồi. Từ nay sẽ không nhắc lại chuyện tái hôn nữa. Anh đi đi."

Lục Phi gật đầu:

"Được. Tối nay tôi sẽ qua đón bọn trẻ."

Bên trong phòng, Á Á và Thanh Thanh đang chơi với những món đồ cũ mà các bé từng để lại trong ngôi nhà này.

Lục Phi bước vào, nhìn hai con gái đang vui vẻ, anh khẽ nói:

"Bố có việc phải đi, tối nay bố sẽ đến đón các con."

Thanh Thanh chớp mắt, ôm lấy tay anh:

"Bố, bố đã hứa sẽ dẫn bọn con ra ngoài chơi mà!"

Lục Phi xoa đầu con gái, dịu dàng giải thích:

"Bố nhớ. Nhưng hôm nay bố bận, lần sau bố sẽ bù lại cho hai đứa, được không?"

Thanh Thanh có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Á Á thì không nói gì, chỉ khẽ nhắc:

"Bố, tối nay bố nhất định phải đến đón bọn con về."

Lục Phi mỉm cười:

"Được, bố sẽ đến đúng giờ. Bố đi đây, tạm biệt các con."

Hai cô bé ôm đồ chơi tiễn anh ra cửa.

Cánh cửa đóng lại, Lục Phi rời đi.

Á Á và Thanh Thanh quay trở về phòng, tiếp tục chơi đùa.

Trong phòng khách, Giang Tâm Liên vẫn ngồi yên trên sofa.

Gương mặt cô ta không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt đỏ hoe, trống rỗng, như thể cả linh hồn đều đã bị lấy mất.

Á Á nắm tay Thanh Thanh đi đến bên cạnh mẹ.

Thanh Thanh nhào vào lòng cô ta, ngước đôi mắt tròn xoe đáng yêu lên nhìn:

"Mẹ, mẹ khóc sao?"

Giang Tâm Liên siết chặt lấy con gái, nước mắt rốt cuộc không kiềm được nữa, từng giọt rơi xuống.

Cô ta ôm chặt Thanh Thanh vào lòng, trái tim đau nhói.

Á Á im lặng ngồi bên cạnh, không nói gì.

Đúng lúc đó, cánh cửa khẽ mở ra.

Bố mẹ của Giang Tâm Liên bước vào nhà.

Căn phòng hôm nay được dọn dẹp ngăn nắp hơn hẳn. Vừa bước vào, bà Giang đã cười nói:

"Hôm nay nhà sạch sẽ quá nhỉ, trông gọn gàng đấy."

Á Á và Thanh Thanh không thích hai người này. Nhất là Á Á, cô bé vẫn nhớ rõ những lời mà ông bà ngoại đã nói vào dịp Tết năm ngoái, khi bố dẫn hai chị em về thăm. Những lời đó khiến cô bé đến giờ vẫn chưa thể quên được.

Thấy ông bà ngoại ngồi xuống ghế, Á Á không nói gì, chỉ kéo tay Thanh Thanh rồi lặng lẽ đi về phòng mình.

Bà Giang nhìn theo, sắc mặt không vui:

"Nhìn xem, mau nhìn xem, hai đứa này chẳng có chút lễ phép nào. Không biết nhà họ Lục dạy dỗ con cái kiểu gì, chào hỏi người lớn mà cũng không biết."

Bà ta bực bội ngồi xuống cạnh Giang Tâm Liên. Lúc ấy, bà mới để ý thấy đôi mắt con gái sưng đỏ.

"Trời đất ơi! Con làm sao thế này?"

Giang Tâm Liên cảm thấy lòng trĩu nặng. Nhìn thấy bố mẹ, cô ta lại càng khó chịu hơn.

"Con không sao."

Cô ta tránh ánh mắt dò xét của mẹ, rồi hỏi:

"Bố mẹ đến đây có chuyện gì ạ?"

Bà Giang không tin lời con gái, tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy mệt mỏi ấy:

"Thật sự không sao chứ?"

Chuyện cô ta muốn tái hôn với Lục Phi, cô ta chưa từng kể với bố mẹ. Mà bây giờ anh ta đã thẳng thừng từ chối, cô ta cũng chẳng còn tâm trạng nhắc lại.

"Thật sự không có chuyện gì đâu ạ. Hôm nay bọn trẻ đến chơi, con vui nên hơi xúc động chút thôi."

Nghe vậy, ông bà Giang mới tạm yên tâm. Bà Giang cười nói:

"Nhìn con mà hết hồn, mẹ còn tưởng có chuyện gì xảy ra cơ."

Giang Tâm Liên miễn cưỡng cười một chút rồi hỏi lại:

"Thế hôm nay bố mẹ đến đây là có việc gì sao?"

Bà Giang nhìn chồng mình, ra hiệu cho ông lên tiếng.

Giang Tâm Liên lập tức cảm thấy bất an. Bố cô ta là người ít khi ra mặt, nếu hôm nay cả hai cùng đến thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

Hơn nữa, hễ bố mẹ nói đến chuyện "bàn bạc" thì phần lớn đều liên quan đến tiền.

Mà hiện tại, số tiền cô ta kiếm được gần như đã tiêu vào họ hết rồi, bây giờ cô ta chẳng còn bao nhiêu.

Cô ta hít sâu một hơi, dè dặt nói:

"Nếu lại là chuyện tiền bạc thì con sợ lần này không giúp được. Giờ con cũng chẳng còn nhiều đâu, đến tiền điện thoại còn phải cắt bớt đây này."

Bà Giang liếc cô một cái, giọng trách móc:

"Nói linh tinh gì thế? Bố mẹ không phải đến để xin tiền con!"

Nghe vậy, Giang Tâm Liên mới thở phào nhẹ nhõm một chút.

"Vậy là chuyện gì ạ?"

Bà Giang mỉm cười:

"Chuyện này bố mẹ đã bàn bạc kỹ rồi. Hai đứa con cũng đã lớn, mẹ thấy Lục Phi vẫn còn tình cảm với con, nên bố mẹ nghĩ con nên tái hôn với nó."

Giang Tâm Liên sửng sốt.

Cô ta không ngờ bố mẹ lại thay đổi ý kiến nhanh như vậy.

Lúc trước, khi cô ta ly hôn với Lục Phi, chính họ cũng đồng ý, thậm chí còn nói rất nhiều lời khó nghe với anh ta.

"Sao tự dưng bố mẹ lại nghĩ vậy?"

"Chứ con nghĩ sao?" Bà Giang thở dài. "Con đã 27 tuổi, sắp 30 đến nơi rồi. Đã có hai đứa con, lại từng ly hôn. Sau này muốn tìm người khác cũng chẳng dễ dàng gì. Chẳng lẽ con định sống một mình đến hết đời à? Bố mẹ làm sao đành lòng nhìn thấy con như vậy."

Bà ta ngừng một chút rồi tiếp tục:

"Hơn nữa, nhà họ Lục vẫn là chỗ dựa tốt. Ít nhất nếu con quay lại đó thì sẽ không phải lo nghĩ về tiền bạc, về tương lai. Con sống tốt rồi thì cũng có thể giúp đỡ bố mẹ và em trai con nữa."

Nghe mẹ nói đến đây, Giang Tâm Liên không kìm được nước mắt.

Những lời đó khiến cô ta cảm thấy tương lai của mình thật mịt mù.

Cô ta thật sự có khả năng sẽ cô đơn đến hết đời sao?

Bà Giang thấy con khóc, liền cau mày hỏi:

"Sao con lại khóc? Mẹ nói sai điều gì à?"

Giang Tâm Liên cố lấy lại bình tĩnh, giọng nói có phần nghẹn ngào:

"Lúc nãy Lục Phi vừa đưa con đến, con đã đề nghị tái hôn với anh ấy. Nhưng anh ấy từ chối rồi."

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng.

Ngay sau đó, ông Giang đập tay xuống bàn, tức giận quát:

"Cái gì? Nó dám từ chối con á? Nó nghĩ nó hơn ai sao?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 317: Chương 317



Mẹ Giang không kích động như bố, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong giọng nói:

"Sao lại thế? Chẳng lẽ nó vẫn còn giận à? Cứ theo lời mẹ mà làm đi. Con đến tìm bà mẹ chồng cũ của con, nói chuyện với bà ấy. Bà ấy thương Á Á và Thanh Thanh, chắc chắn sẽ không muốn hai đứa nhỏ sống thiếu mẹ đâu."

Giang Tâm Liên khẽ lắc đầu, giọng đầy bất lực:

"Ngày Thúy Thúy đến làm, con đã nói chuyện này với bà ấy rồi. Bà ấy nói rất rõ, chuyện giữa con và Lục Phi là chuyện của hai người, bà ấy sẽ không can thiệp. Còn bảo con đừng đến tìm mình vì chuyện này nữa."

Nghe vậy, mặt mẹ Giang cũng dần sa sầm:

"Vậy là con và Lục Phi hết cơ hội rồi à?"

Giang Tâm Liên nhìn bố mẹ, trong lòng có chút do dự. Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn quyết định nói thẳng:

"Cũng có cơ hội... nhưng con đã từ bỏ rồi."

Chỉ một câu đơn giản, nhưng lòng cô ta đau đớn đến tận cùng.

Mẹ Giang kinh ngạc:

"Con từ bỏ? Vì sao?"

Bố Giang cũng chau mày:

"Phải đấy! Có cơ hội sao lại bỏ qua? Sau này không có nó, chúng ta biết dựa vào ai? Bất kể lý do gì, con cũng phải đi gặp nó, đồng ý với điều kiện của nó."

Mẹ Giang gật đầu:

"Bố con nói đúng đấy."

Giang Tâm Liên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi mở miệng:

"Lục Phi nói... nếu muốn tái hôn, con phải cắt đứt quan hệ với bố mẹ. Từ nay về sau không được qua lại nữa."

Câu nói này như một tia sét giáng xuống.

Cả bố lẫn mẹ Giang đều sững sờ.

Mẹ Giang không thể tin nổi:

"Sao có thể như vậy? Nó là người có học thức, sao lại nói ra những lời vô đạo đức như thế? Hơn nữa, bố mẹ đã làm gì tổn hại đến nó đâu!"

Bố Giang tức đến đỏ bừng cả mặt, đập mạnh tay xuống bàn:

"Thằng nhãi đó quá đáng lắm rồi! Nó tưởng nó từ trên trời rơi xuống à? Sao có thể nói ra những lời như thế chứ, đúng là chẳng ra gì! Con gái à, con làm đúng lắm! Nhà họ Lục có quyền có thế thì sao? Mình cũng chẳng cần gì từ bọn họ!"

Ông càng nói càng giận:

"Bọn họ nghĩ mình phải bợ đỡ họ chắc! Nó không muốn con thì thiếu gì người muốn con! Con cứ yên tâm, bố mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người tốt hơn nó, để nó phải hối hận!"

Giang Tâm Liên lặng im.

Chuyện đã đến nước này, không từ bỏ thì còn có thể làm gì?

Chẳng lẽ cô ta thật sự phải chết đi sao?

Dù đau lòng, nhưng cô ta vẫn chấp nhận thực tế.

Cô ta vẫn còn bố mẹ, còn hai cô con gái đáng yêu.

Dù sau này già đi, cô ta vẫn có các con bên cạnh.

Cô ta không sợ gì cả.

Mẹ Giang thấy con gái buồn bã thì dịu giọng an ủi:

"Bố con nói đúng đấy. Mẹ sẽ nhờ người mai mối cho con. Nhất định tìm được người tốt hơn nó!"

Giang Tâm Liên cười nhạt, lắc đầu:

"Bố mẹ đừng lo cho con nữa. Con mới ly hôn chưa lâu, chưa muốn nghĩ đến chuyện đó. Con chỉ cần có công việc ổn định, có bố mẹ là đủ rồi."

Mẹ Giang thở dài, nhưng vẫn cố thuyết phục:

"Tâm Liên, con không còn nhỏ nữa. Thời điểm này vẫn còn có thể tìm được người phù hợp. Dù sao con cũng có công việc ổn định, lại có hai đứa nhỏ đáng yêu.

Nhưng nếu để thêm vài năm nữa, đến khi con ba mươi, lúc đó chỉ còn lại người khác chọn mình thôi."

Bà nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Nghe lời mẹ đi. Cứ từ từ tìm hiểu, gặp được người thích hợp thì ổn định, không hợp thì tiếp tục tìm. Rồi sẽ có lúc tìm được người phù hợp thôi."

Giang Tâm Liên nghe vậy, lòng cũng dao động.

Cô ta siết chặt bàn tay, ánh mắt trở nên kiên định hơn:

"Được rồi. Nếu Lục Phi không cần con, vậy con sẽ tìm một người tốt hơn anh ấy."

Bố Giang dụi tắt điếu thuốc, chậm rãi nói:

"Con nghĩ như vậy là đúng rồi. Nó không muốn tái hôn thì đừng để nó được lợi.

Lần này bố mẹ đến đây cũng là để bảo con nhờ nó sắp xếp cho bố một công việc ở nhà ăn. Con đến gặp nó, bảo nó giúp bố một việc nhỏ này đi."

Giang Tâm Liên sững người, không ngờ trong hoàn cảnh này mà bố vẫn nghĩ đến chuyện xin việc từ Lục Phi.

Cô ta nhìn ông, giọng bất mãn:

"Bố, con cũng cần mặt mũi chứ. Bố để cho con chút tự trọng đi!"

Cô ta hít sâu, cố kìm sự thất vọng trong lòng:

"Lúc anh ấy sắp xếp công việc cho Thúy Thúy, đã nói rất rõ đó là lần cuối cùng. Con không thể đi gặp anh ấy nữa. Nếu bố muốn, tự đi mà xin, đừng bắt con làm thế!"

Bố Giang nghe vậy thì đập bàn:

"Nhờ nó tìm việc thì mất mặt sao? Tự trọng có ăn được không? Có uống được không?"

Ông lạnh giọng:

"Hai đứa đã không thể tái hôn nữa, sau này đừng mong nó giúp đỡ chúng ta như trước!

Vậy nên, chi bằng nhân cơ hội này lo xong chuyện của bố đi. Nếu nó không đồng ý, con cứ quấy rầy, đòi quyền nuôi con. Đến lúc đó, nó sẽ phải đồng ý thôi!"

Giang Tâm Liên nhìn bố mình, lòng dâng lên một nỗi thất vọng sâu sắc. Cô ta siết chặt tay, giọng nói run lên vì tức giận lẫn đau đớn:

"Bố, con sẽ không làm vậy. Nếu bố còn ép con, con chết cho bố xem!"

Bố Giang sững lại, mặt tối sầm đi. Không khí trong phòng chợt trở nên căng thẳng.

Mẹ Giang thấy tình hình không ổn, vội vàng nắm lấy tay chồng, liếc ông ta một cái đầy cảnh cáo:

"Hôm nay Tâm Liên đang buồn, ông đừng nói nữa."

Bố Giang đành nén giận, im lặng.

Mẹ Giang quay sang con gái, dịu dàng nắm lấy tay cô ta, nhẹ giọng:

"Mẹ biết con đang mệt mỏi. Nếu con không muốn thì thôi vậy. Bố con sẽ chịu khó làm thêm để kiếm tiền lo cho gia đình."

Nghe mẹ nói vậy, Giang Tâm Liên cười nhạt, giọng điệu có phần chua chát:

"Mẹ, bố mẹ cứ yên tâm. Con có công việc ổn định, mỗi tháng đều có lương. Nếu nhà mình gặp khó khăn, con chắc chắn sẽ không bỏ mặc.

Nhưng chuyện công việc của bố, bố mẹ bỏ ý định đó đi. Con sẽ không xin xỏ gia đình họ Lục nữa đâu."

Câu nói này giống như dội một gáo nước lạnh lên người bố Giang. Ông ta tức giận đến mức không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Mẹ Giang thấy vậy đành thở dài, đứng dậy theo chồng rời đi.

Giang Tâm Liên cũng chẳng buồn giữ họ lại.

Vừa bước ra khỏi cửa, bố cô ta đã bực bội lẩm bẩm:

"Bà cản tôi làm gì? Không có nhà họ Lục giúp đỡ, tôi lấy đâu ra việc làm trong nhà ăn?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 318: Chương 318



Mẹ cô ta cũng không vui, giọng gắt lên:

"Ông không thấy Tâm Liên đang rất mệt sao? Ông cứ ép nó như vậy, sau này nó lạnh nhạt với chúng ta thì đừng có hối hận.

Ông nghĩ ai mua thuốc lá cho ông hút, mua rượu cho ông uống? Bốn mùa ai lo quần áo mới cho ông thay? Nếu nó không chăm lo cho chúng ta, ông trông chờ vào thằng con trai vô dụng của ông sao? Hay là cô con dâu kia?"

Nghe vợ nói vậy, bố Giang cứng họng. Ông ta có giận đến đâu cũng không thể phủ nhận sự thật này.

Bao nhiêu năm qua, nếu không có Giang Tâm Liên giúp đỡ, cuộc sống của ông ta chắc chắn không thể an nhàn như bây giờ.

Ông ta hậm hực cãi lại:

"Chẳng phải tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm được một công việc để có thêm thu nhập sao?"

Mẹ cô ta cười khẩy:

"Bao nhiêu năm qua tôi có thấy ông sốt sắng như thế đâu. Hồi trước Lục Phi chủ động tìm việc cho ông, ông cứ kêu đau lưng, nhức mỏi, không muốn làm.

Giá mà lúc đó ông chịu đi làm tử tế một chút, cuộc sống của chúng ta đâu có chật vật thế này?"

Bố cô ta bực mình:

"Việc nó tìm cho tôi toàn là lao động chân tay nặng nhọc. Bà biết lưng tôi không khỏe mà! Lúc đó nếu nó giới thiệu cho tôi một chỗ làm nhàn hạ như trong nhà ăn, bà nghĩ tôi có từ chối không?"

Mẹ cô ta hừ lạnh, chép miệng:

"Nói gì thì nói, bản chất ông vẫn là lười. Tôi sống với ông bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn không hiểu?"

Bố Giang tức đến đỏ mặt, cãi lại:

"Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, nói chuyện với bà đúng là phiền phức!"

Mẹ cô ta cũng không chịu thua:

"Thế chỉ có ông mới mọc được ngà voi chắc?"

Hai vợ chồng cứ thế lời qua tiếng lại mà rời đi, không ai chịu nhường ai.

Hai ngày sau, một tin dữ bất ngờ ập đến.

Hứa An Hoa – chồng của Lục Dao – trong lúc thực hiện nhiệm vụ truy bắt tội phạm, đã rơi xuống vách núi.

Người ta tìm kiếm suốt năm ngày liền, lật tung từng bụi cỏ, lùng sục khắp khu vực xung quanh. Nhưng tất cả những gì họ tìm thấy chỉ là một vài vết máu loang lổ ở vị trí cậu rơi xuống.

Ngoài ra, không có thêm bất kỳ dấu vết nào.

Khu vực ấy lại là vùng rừng sâu, xung quanh không có nhà dân, thú dữ thì đầy rẫy. Thế nhưng, Hứa An Hoa cứ thế biến mất một cách bí ẩn, như thể chưa từng tồn tại.

Khi nhận được tin này, Lục Dao lập tức ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Kiểm tra xong, bác sĩ mới phát hiện cô ấy đã mang thai.

Bố mẹ của Hứa An Hoa đau đớn đến mức không thể gượng dậy nổi.

Cậu là con trai duy nhất của họ, đang ở độ tuổi sung sức nhất, vậy mà giờ đây sống không thấy người, chết không thấy xác.

Hai ông bà đã già, lại chịu cú sốc này, chẳng khác nào bị xé nát trái tim.

Họ còn chưa dám báo tin cho hai cụ già ở quê, sợ rằng các cụ không chịu nổi đả kích này mà xảy ra chuyện.

May mắn duy nhất chính là đứa trẻ trong bụng Lục Dao.

Đứa bé này là hy vọng cuối cùng của họ. Vì thế, dù đau khổ đến đâu, họ cũng không còn ý định muốn đi theo con trai nữa.

Họ chỉ mong đứa trẻ này bình an chào đời, để Hứa An Hoa dù có ra đi cũng không phải chịu cảnh tuyệt hậu.

Nhưng Lục Dao thì không thể nào chấp nhận nổi.

Cô ấy đã tìm kiếm Hứa An Hoa bao nhiêu năm, cuối cùng mới đến được với nhau. Còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống hôn nhân, cậu đã không còn nữa.

Lục Dao ngồi trong phòng tân hôn của hai người, nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường mà nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.

Giống như một chuỗi hạt bị đứt dây, từng giọt, từng giọt, không cách nào ngừng lại được.

Bố mẹ chồng lo lắng cho sức khỏe của Lục Dao, khuyên cô ra ngoài đi dạo một chút để thư giãn.

Nhưng cô không muốn.

Cuối cùng, Tần Chiêu Chiêu cùng mẹ chồng là Dư Hoa và bố chồng là Lục Quốc An đã đến tận nhà họ Hứa, hết lời khuyên nhủ, mới có thể đưa được Lục Dao ra khỏi căn phòng cô ấy ở cùng Hứa An Hoa.

Họ đưa cô về nhà họ Lục.

Trước khi rời đi, Dư Hoa nhìn hai ông bà thông gia đang đỏ hoe mắt, dịu dàng nói:

"Hai người cũng phải giữ gìn sức khỏe. Dù An Hoa không còn, nhưng thằng bé vẫn để lại cho hai ông bà một đứa cháu. Hai người nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, sau này còn lo cho cháu nữa."

Mẹ Hứa nước mắt lưng tròng, bà nắm chặt tay Dư Hoa, giọng nghẹn ngào:

"Cảm ơn mọi người... Cảm ơn mọi người đã đồng ý để Lục Dao giữ lại đứa bé của An Hoa."

Mắt Dư Hoa cũng hoe đỏ, bà vỗ nhẹ tay bà Hứa, giọng trìu mến:

"Chúng ta là người một nhà cả, đừng nói những lời khách sáo như thế. Sau này, mọi người cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé."

Mẹ Hứa không nói nên lời, chỉ liên tục gật đầu, nước mắt rơi không ngừng.

Lục Quốc An cũng siết chặt tay bố Hứa, không cần nói nhiều, chỉ có cái nắm tay siết chặt cũng đủ thay cho trăm ngàn lời an ủi.

Nhà họ Hứa không tổ chức tang lễ.

Thi thể của Hứa An Hoa vẫn chưa tìm thấy, họ vẫn giữ một tia hy vọng mong manh rằng biết đâu một ngày nào đó, cậu sẽ đột ngột trở về.

Một lý do khác, trong nhà vẫn còn hai cụ già đã rất lớn tuổi.

Sau khi Hứa An Hoa gặp chuyện, Lục Dao hoàn toàn suy sụp, suốt ngày giam mình trong phòng.

Bố Hứa đã phải đưa hai cụ về nhà chị gái để ở tạm. Nếu không, không khí tang thương trong nhà họ Hứa sẽ không thể giấu nổi hai cụ.

Đây cũng là lý do họ không làm tang lễ.

Lục Quốc An lái xe, Tần Chiêu Chiêu ngồi ghế phụ.

Ở ghế sau, Dư Hoa dịu dàng ôm Lục Dao vào lòng, nhẹ nhàng trò chuyện cùng cô.

Suốt chặng đường, nước mắt Lục Dao không ngừng rơi.

Không khí trong xe trĩu nặng. Ai cũng đau lòng, nhưng không ai biết phải nói gì để an ủi cô.

Tần Chiêu Chiêu ngồi phía trước, lòng ngập tràn hối hận.

Là cô đã giới thiệu Hứa An Hoa cho Lục Dao.

Duyên phận của họ quá ngắn ngủi, mà Lục Dao lại yêu Hứa An Hoa đến thế. Giờ cậu đột ngột ra đi, ai mà chịu nổi chứ?

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột...

Sau khi về đến nhà họ Lục, cả gia đình đều cố gắng ở bên Lục Dao.

Tần Chiêu Chiêu tranh thủ những lúc rảnh rỗi để cùng cô trò chuyện, chơi với Á Á và Thanh Thanh, kéo cô đi dạo cho thoải mái hơn.

Dư Hoa, Lục Quốc An và Lục Phi cũng luôn dành thời gian ở bên cạnh cô, kiên nhẫn trò chuyện, an ủi.

Từng chút một, bằng sự quan tâm chân thành và tình yêu thương, họ đã kéo Lục Dao ra khỏi nỗi đau sâu thẳm ấy.

Cô không còn chìm đắm trong tuyệt vọng như trước, bắt đầu tin rằng Hứa An Hoa vẫn còn sống, chỉ là chưa thể quay về.

Bố mẹ Hứa cũng thường xuyên đến thăm. Mỗi lần đến, họ đều mang theo rất nhiều đồ, từ quần áo, đồ bổ đến những món ăn mà Lục Dao thích.

Thấy cô dần ổn định lại, họ cũng yên lòng phần nào.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 319: Chương 319



Một tháng sau, Lục Dao quay trở lại công việc.

Lúc này đã là cuối tháng 5.

Ngày cuối tháng 5, Tần Chiêu Chiêu nhận được thông báo từ Sở Y Tế Hải Thị: kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề y sẽ diễn ra vào ngày 12 tháng 6.

Những thí sinh có ý định tham gia có thể đến Sở Y Tế đăng ký.

Tần Chiêu Chiêu nhìn thông báo, trong lòng có chút hồi hộp nhưng cũng có chút háo hức.

Dư Hoa thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:

"Con thật sự định đi thi lấy chứng chỉ hành nghề y à?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, ánh mắt kiên định:

"Cũng chưa chắc con sẽ thi đỗ. Nhưng con cứ thử xem sao. Biết đâu ông trời thấy con cố gắng, sẽ cho con đỗ thì sao?"

Dư Hoa nhìn cô, trong lòng có chút lo lắng nhưng không muốn làm con dâu nhụt chí. Dù sao, thời gian qua cô đã rất chăm chỉ, gần như lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở y học.

Bà mỉm cười, khích lệ:

"Con nhất định sẽ làm được. Mẹ ủng hộ con!"

Lục Quốc An cũng gật đầu, giọng trầm ổn:

"Bố cũng ủng hộ con."

Những năm qua, nhờ sự chăm sóc tận tâm của Tần Chiêu Chiêu, chứng đau chân nhiều năm của ông đã cải thiện đáng kể.

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy, lòng tràn đầy biết ơn.

Gia đình chồng yêu thương, ủng hộ cô như vậy, thật sự khiến cô cảm thấy vô cùng may mắn và ấm áp.

Hôm sau, cô đến Sở Y Tế Hải Thị để đăng ký dự thi.

Nhân viên tiếp nhận hồ sơ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Bụng cô... quá lớn.

Cô ấy do dự một chút rồi nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Cô này, hay là để kỳ sau thi đi? Bụng cô to thế này, chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi rồi, tôi sợ cô không kịp thời gian đâu."

Tần Chiêu Chiêu đã mang thai tám tháng, bụng to hơn hẳn những thai phụ bình thường vì trong bụng cô là song thai.

Nhân viên trước mặt nhìn cô một lúc rồi hỏi:

"Bây giờ mới tám tháng thôi à? Vẫn kịp mà. Bụng lớn thế này, chắc là song thai rồi phải không?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu xác nhận.

"Thảo nào, tôi cứ tưởng cô đã đủ tháng rồi đấy." Nhân viên gật gù, rồi lấy ra một tờ phiếu đăng ký, đưa cho cô, "Điền vào các chỗ trống này đi."

Tần Chiêu Chiêu cầm lấy phiếu, nhanh chóng điền đầy đủ thông tin rồi đưa lại. Nhân viên xem xét cẩn thận, sau đó gật đầu:

"Được rồi, cô sang phòng bên chụp hai tấm ảnh đen trắng cỡ một inch đi."

Tần Chiêu Chiêu làm theo, ngồi đợi khoảng hai mươi phút thì ảnh được rửa xong. Cô cầm ảnh quay lại, đặt lên quầy.

Lúc này, vài người đàn ông lớn tuổi cũng lần lượt đến đăng ký. Vì cô đến sớm nhất nên không cần xếp hàng.

Nhân viên mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu xanh, nhìn qua giống như giấy phép lái xe, trên đó in ba chữ màu vàng: "Giấy dự thi."

Họ mở ra, dán ảnh của cô vào trang đầu tiên. Khi đi chụp ảnh, họ đã điền sẵn tên và mã số dự thi, đóng dấu đỏ rồi mới đưa lại cho cô.

"Cô cần mang theo giấy này để vào phòng thi. Địa điểm thi là ở Sở Y Tế, thời gian từ tám giờ đến mười giờ sáng. Nhớ giữ cẩn thận, đừng làm mất, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc dự thi."

Tần Chiêu Chiêu nhận lấy, cúi đầu cảm ơn rồi rời khỏi Sở Y Tế.

Cô không về nhà chồng ngay mà ghé qua trung tâm mua sắm.

Lúc này là cuối tháng năm, mùa xuân đã trôi qua hơn một nửa. Lần trước về thăm nhà, cô thấy quần áo của bố mẹ đều đã giặt bạc màu.

Dù bố mẹ là công nhân viên, nhà chỉ có hai người nên ăn uống không thiếu thốn gì, nhưng họ luôn tiết kiệm, chẳng bao giờ chịu mua sắm cho bản thân.

Cô biết họ đang để dành tiền cho mình.

Tần Chiêu Chiêu đã nhiều lần nói với bố mẹ rằng cô và Lục Trầm có thể tự lo cho cuộc sống, không cần họ phải vất vả nữa. Bố mẹ ngoài mặt thì đồng ý, nhưng sau đó vẫn không thay đổi gì.

Tình thương của cha mẹ vốn là vậy. Dù con cái có sống tốt thế nào, họ vẫn muốn góp một phần sức lực để cuộc sống của con thêm đủ đầy.

Những thứ bố mẹ không nỡ mua, cô sẽ mua về cho họ. Dù mẹ có mắng cô tiêu tiền hoang phí, nhưng cô biết trong lòng bà vẫn vui.

Hôm nay không phải cuối tuần, bố mẹ cô đều đi làm.

Cả hai cùng làm trong một nhà máy, trưa ăn tại căn tin, không có thời gian về nhà nghỉ ngơi. Công nhân không phải lãnh đạo, giờ nghỉ trưa chỉ ngắn ngủi, ăn xong nghỉ một lát rồi lại tiếp tục công việc.

Vì thế, vào thời điểm này, khu gia đình công nhân rất vắng vẻ.

Xe ba gác chở cô đến tận cửa nhà.

Tần Chiêu Chiêu xuống xe, trả tiền, rồi đứng lại nhìn theo bóng người lái xe dần khuất xa.

Vừa quay người định mở cửa, cô bất ngờ nhìn thấy Vinh Xuân Mai.

Cô ả đang mặc một chiếc tạp dề cũ, bê chậu nước từ trong nhà ra đổ xuống rãnh nước ven đường.

So với trước đây, Vinh Xuân Mai gầy sọp đi trông thấy. Khuôn mặt hốc hác, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, khiến vẻ đẹp kiêu sa ngày nào giờ chỉ còn lại chút tàn dư.

Bụng cô ả đã hơn ba tháng, sắp bốn tháng, lộ rõ đường cong dưới lớp quần áo cũ kỹ. Cả người trông thật tiều tụy, chẳng còn dáng vẻ xinh đẹp, quyến rũ của ngày xưa.

Cùng lúc ấy, Vinh Xuân Mai cũng nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu.

Ánh mắt cô ả dừng lại trên người cô một lúc lâu.

Tần Chiêu Chiêu dù đang mang thai nhưng vẫn ăn mặc gọn gàng, chỉn chu. Gương mặt không hề sưng phù hay tái nhợt, trái lại còn có phần hồng hào, tràn đầy sức sống.

So với những thai phụ khác, bao gồm cả chính bản thân mình, da dẻ đầy nám, vóc dáng méo mó vì mang thai, Tần Chiêu Chiêu lại càng thêm rạng rỡ, mặn mà hơn trước.

Như một ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.

Trong lòng Vinh Xuân Mai dâng lên một cảm giác ghen tị đến nghẹn thở.

Cô ả đã cố gắng đến thế nào, cuối cùng vẫn chỉ có thể quay về vạch xuất phát.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back