Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 461: Chương 461



Bầu không khí nóng lên, trong số nam thanh niên tri thức có một người biết chơi nhạc cụ, về ký túc xá cầm đàn melodica đến, thổi một bài ca cách mạng, mọi người theo giai điệu của anh ta cùng hòa lời ca.

Thím Đỗ cầm phiếu sữa bột về nhà, trên đường gặp được bà cụ Hà, trong tay bà ấy còn cầm một miếng thịt, miếng thịt này là bà ấy nhớ đại đội trưởng Đỗ lên thị trấn mang về cho mình.

"Thím, ngày mai Tạ Uẩn về chưa?" Tạ Uẩn trong miệng thím Đỗ chính là cháu ngoại của bà Hà.

Con gái bà lão Hà được gả đến thôn họ Hạ ở bên cạnh từ sớm, chồng trước đây là lính vận chuyển, quanh năm không ở nhà, sau đó không biết làm sao lại chạy theo một người trên thị trấn, con cái cũng không cần, nhà cũng bỏ lại, đến nay sống c.h.ế.t không rõ.

Lúc đó, Tạ Uẩn mới năm tuổi, ông ba nội đều qua đời, cha của Tạ Uẩn là Tạ Triệu Quốc không thể chăm sóc anh, rơi vào đường cùng, ông đành phải gửi con đến cho bà lão Hà nuôi.

Sau đó Tạ Uẩn trưởng thành, được Tạ Triệu Quốc sắp xếp vào đội vận tải của thị trấn, chạy khắp cả nước, một năm thì đến nửa năm là bôn ba ở bên ngoài. Anh rất chu đáo, mỗi lần từ ngoài về đều mang những đồ hiếm lạ về cho người nhà. Vì vậy nhà bà lão Hà từ trên xuống dưới đền rất mong đợi anh quay về.

Cách lần trước Tạ Uẩn trở về đã hơn một năm rồi. Lần này anh sắp về, cả nhà bà lão Hà đều rất mừng.

"Ngày mai về rồi, ngày mai về rồi." Bà lão Hà vô cùng thương yêu đứa cháu ngoại Tạ Uẩn này.

Thím Đỗ lại hỏi vấn đề mà tất cả phụ nữ trung niên đều quan tâm:

"Thím à, Tạ Uẩn nhà thím đã có đối tượng chưa?"

Bà lão Hà thở dài một hơi:

"Vẫn chưa có, nó quanh năm ở bên ngoài, nhà thím đều không dám nói nó, chỉ sợ lại thêm một Hồng Cầm nữa. Đến lúc đó, nhà thím không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống. Cha nó cưới vợ hai, còn phải chăm sóc đứa bé vợ hai sinh ra. Lúc trước tìm đối tượng cho Tạ Uẩn, cha nó cũng nói với nó đây là lần cuối cùng, sau này đi như thế nào, cha nó mặc kệ."

Bà cụ Hà nói đến đây lại thấy buồn, nhưng nhà họ đuối lý, không dám chỉ trích Tạ Triệu Quốc câu nào.

Thím Đỗ nói: "Đúng mà mang nợ, thím nói xem bây giờ Hồng Cầm đang ở đâu?"

Vẻ mặt bà cụ Hà chợt trở nên lạnh lùng: "Thích ở đâu thì ở, c.h.ế.t rồi thì càng tốt."

Thím Đỗ không dám động vào vảy ngược của bà cụ nữa, lại nói đến những chuyện khá. Hai người cứ thế đứng đó nói chuyện, nếu không phải con trai thứ ba của thím Đỗ đến tìm, có lẽ họ vẫn chưa về.

Quay về ký túc xá đã hơn chín giờ, trời hôm nay đầy sao, Ngu Thanh Nhàn đốt đèn dầu ngồi trên bàn học viết một bức thư hồi đáp cho cha Ngu, định ngày mai lên thị trấn gửi thư.

Ngày kế, vừa mới tỉnh ngủ, La Tân Lan đã gõ cửa phòng Ngu Thanh Nhàn:

"Thanh Nhàn, Thanh Nhàn, có người tìm cậu này."

Ngu Thanh Nhàn ngồi dậy, cầm áo để cuối giường khoác lên người:

"Ai vậy?"

La Tân Lan còn chưa kịp nói, Ngu Thanh Nhàn đã mở cửa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một thanh niên có dáng người cao gầy đứng ở giữa sân.

Anh cao hơn một mét tám, mặc áo sơ mi trắng kết hợp quần kaki, anh không để đầu đinh, mà để tóc mái dài đến tận chân mày, nhưng không che khuất đôi mắt sáng như sao của anh.

"Chào đồng chí Ngu, tôi được vợ chồng Ngu Thanh Thục và Trương Gia Minh nhờ vả, đến đưa đồ cho cô."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 462: Chương 462



Trương Gia Minh là anh rể của nguyên thân. Anh ta và Ngu Thanh Thục học cùng trường cấp ba, yêu nhau từ thời cấp ba, sau khi tốt nghiệp thì lập tức kết hôn. Sau khi kết hôn, tình cảm của hai người họ vô cùng tốt đẹp. Trong đời thứ nhất của nguyên thân, Trương Gia Minh vẫn luôn công tác trong biên chế, còn Ngu Thanh Thục mở một cửa hàng nhỏ, cuộc sống của gia đình họ vừa sung túc vừa nhàn nhã.

Chờ đến khi con cái của họ đều lập gia đình, Trương Gia Minh cũng về hưu, sau đó cùng vợ đi du lịch khắp cả nước, khiến cho người ngoài phải ghen tị.

Mà đời trước, vì có Khương Hiểu Điềm xuyên không chen chân vào, nên vận mệnh của nguyên thân thay đổi hoàn toàn. Cả nhà họ Ngu cũng liên tục gặp chuyện không may, vì trợ giúp nhà mẹ đẻ mà chị cả Ngu Thanh Thục có hiềm khích với nhà chồng, số lần vợ chồng họ khắc khẩu càng ngày càng nhiều, tình cảm cũng từ đó mà nhạt dần đi.

Ngu Thanh Nhàn cười nói với Tạ Uẩn: "Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo."

Tạ Uẩn đi rồi, Ngu Thanh Nhàn cầm những thứ mà Ngu Thanh Thục nhờ anh gửi giúp về phòng. Trong đó ngoại trừ một phong thư mà Ngu Thanh Thục viết, thì còn có một phong thư do Tạ Uẩn viết.

Tạ Uẩn hẹn cô đến hồ phía đông đi dạo.

Ngu Thanh Nhàn đọc xong thì bỏ thư vào trong không gian, bắt đầu đọc thư của Ngu Thanh Thục.

Ngu Thanh Thục nói, chị ấy gửi đến mấy thứ mà trong nhà có được. Đồ sấy mà cha mẹ Ngu gửi đến nhà của chị ấy, được cha mẹ chồng chị ấy thích vô cùng, nên sau khi biết Tạ Uẩn xuống nông thôn, lại được phân đến cùng một thôn với Ngu Thanh Nhàn nên đã bảo chị ấy gửi vài thứ đến cho cô. Ngoài trừ đồ vật thì còn có vài tấm phiếu, đều là phiếu hiếm có cả, ngoại trừ cán bộ cao cấp thì ít ai có được.

Đồ vật được gửi đến phần lớn là đồ ăn, là đồ đặc sản của quê nhà, còn có một số vật dụng hằng ngày như khăn mặt, xà phòng, kem đánh răng, phần lớn đều là trợ cấp do đơn vị của cha mẹ chồng của Ngu Thanh Thục và Trương Gia Minh tặng. Bình thường những đồ này đều sẽ bị cha mẹ chồng của Ngu Thanh Thục mang đi đáp lễ cho người ta, nay lại được Ngu Thanh Thục gửi toàn bộ cho Ngu Thanh Nhàn.

Cha mẹ chồng của Ngu Thanh Thục cũng không có ý kiến gì cả.

Trưa hôm đó, Ngu Thanh Nhàn một mình đi đến cái hồ ở phía đông thôn. Hồ nước ở phía đông thôn cũng không bé chút nào, hai bên bờ hồ đều trồng hai hàng cây, còn lại hai bên hồ không trồng cây thì mọc đầy cỏ nhỏ. Nếu bây giờ mà là một niên đại có nguồn nguyên liệu phong phú, thì nướng thịt ở bên bờ hồ này cũng là một ý kiến không tệ.

Tạ Uẩn đã đợi ở bờ hồ rất lâu rồi.

Thế giới trước, sau khi già đi hai người vẫn luôn như hình với bóng, bây giờ tách nhau ra lâu như vậy, hai người đều có chút không quen. Tạ Uẩn vừa nhìn thấy cô thì đã nắm lấy tay cô.

Bầu trời hôm nay cực kỳ trong xanh, gió mùa thu mát mẻ, quang cảnh xung quanh rất đẹp, mà tay của Tạ Uẩn lại ấm áp vô cùng.

Hai người tìm một chỗ khó bị người khác phát hiện ra ngồi xuống. Ngu Thanh Nhàn vội vàng hỏi: "Tạ Uẩn, anh có biết hệ thống phụ - hệ thống bảo vệ - là gì không?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 463: Chương 463



Cái hệ thống phụ kia đúng thật là khiến người ta khó hiểu, ngay cả giới thiệu cơ bản nhất cũng không có. Trong hệ thống, cô chỉ có duy nhất một người bạn là Tạ Uẩn, nhưng cho dù gửi bao nhiêu tin nhắn thì cũng không thấy Tạ Uẩn trả lời lại.

Tạ Uẩn nhớ đến hợp đồng mà mình vừa kí ở thế giới trước, anh bật cười: "Anh biết. Hệ thống này chủ yếu là thiết kế riêng cho hai người chúng ta, em xuyên qua các thời không để làm nhiệm vụ, còn anh thì sẽ đi theo sau em, không chỉ bảo vệ mình em, mà còn bảo vệ tất cả những gì anh muốn bảo vệ."

Ngu Thanh Nhàn sửng sốt một lát: "Anh phải bảo vệ cái gì đó ư?"

Tạ Uẩn ừ một tiếng: "Em thấy đấy, nhiệm vụ của em là hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân, anh cũng đâu thể cứ đi theo sau em mà không làm gì cả, đúng không?"

Tạ Uẩn bây giờ chỉ là một người phàm tục, nhưng lại vẫn giống như phật tử lòng mang thiên hạ như trước đây. Anh cảm thấy mỗi một đời người, anh nên làm gì đó vì thế giới này.

"Anh định làm thế nào? Có muốn đi lính tiếp không?"

Tạ Uẩn ngả người nằm trên cỏ, anh ngắt một cọng cỏ đặt trong miệng, nói: "Anh chuẩn bị vào xưởng máy móc, về sau sẽ theo ngành nghiên cứu và phát triển động cơ."

Nguyên thân Tạ Uẩn có bằng cấp ba, mà Tạ Uẩn bây giờ có một kĩ năng là cứ học qua thì sẽ không quên, học một chuyên ngành chưa từng tiếp xúc bao giờ thôi ấy mà, đối với Tạ Uẩn mà nói thì dễ như trở bàn tay.

"Thanh Nhàn, em có biết không? Lĩnh vực nghiên cứu và phát triển động cơ của quốc gia chúng ta vô cùng lạc hậu, bây giờ phần lớn động cơ mà chúng ta dùng đều phải nhập khẩu từ nước ngoài. Mà phần lớn trong số đó đều là do nước ngoài đào thải ra, rồi mới bán giá cao cho quốc gia chúng ta."

Làm bộ đội trong suốt ba thế giới, hai từ yêu nước này dường như đã dung hòa vào xương cốt của Tạ Uẩn.

Anh tiến vào thế giới này sớm hơn Ngu Thanh Nhàn một năm. Trong một năm này, anh đã nhờ quan hệ của mình đi tham gia cuộc thi tuyển dụng của xưởng máy móc, cũng đã thuận lợi nhận được thư thông báo trúng tuyển. Nhưng anh cũng không định bỏ không vị trí của mình trong đội vận chuyển, bây giờ anh về là muốn tìm trong đám anh em họ một người đến thay thế vị trí của anh.

Tạ Uẩn nói với Ngu Thanh Nhàn: "Chúng ta vào thế giới này rồi, cũng phải tạo ra được thành tích gì đó chứ, nếu không thì sẽ nuối tiếc lắm."

"Chúng ta đã thấy rất nhiều thứ tiên tiến, cũng từng trải nghiệm nhiều thứ tiên tiến như vậy rồi, nên dù sao cũng phải tạo ra được chút thành tựu, đúng không?"

Ngu Thanh Nhàn im lặng.

Cô không có tư tưởng cao thượng giống như Tạ Uẩn, cũng không có ý chí chiến đấu giống như Tạ Uẩn vậy. Ngoại trừ thế giới trước phải tiếp tục đi học, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ tiếp tục học lên. Bởi vì cô cảm thấy đời trước cô học nhiều như vậy, đi dạy nhiều năm như vậy, cô đã chán ngấy trường học rồi.

Đời này cô cũng chẳng có yêu cầu gì về nghề nghiệp của mình cả. Cô định là sẽ đợi ở đội sản xuất Hồng Hạnh cho đến khi đám thanh niên trí thức được trở về thành phố. Đến lúc đó, chính sách cũng được nới lỏng, cô sẽ lại làm chút kinh doanh nhỏ, thuận tiện kéo theo những người khác của nhà họ Ngu làm giàu, trải qua một đời nhàn nhã là được rồi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 464: Chương 464



Không biết Tạ Uẩn đã ngồi dậy từ khi nào, anh đưa tay xoay mặt của Ngu Thanh Nhàn về phía mình: "Vợ ơi vợ, em muốn làm gì thì cứ làm đi, mọi chuyện cứ theo đúng suy nghĩ của em mà làm. Anh nói với em những lời này, không phải để cho em có gánh nặng tâm lý."

"Vậy được rồi." Ngu Thanh Nhàn nói, nhưng trong lòng cô lại không nghĩ như thế, Tạ Uẩn cố gắng như vậy, cô không thể quá lạc hậu được, nếu không sao cô có thể không biết xấu hổ mà sánh vai với anh đây?

Tạ Uẩn cũng vui vẻ hẳn.

Hai người ngồi ở bờ hồ một lúc lâu, buổi trưa cũng không thèm về nhà ăn cơm, mãi đến chiều mới quay về.

Tạ Uẩn về đến nhà, nhà họ Hà đã nấu cơm nước xong, đều là những món ăn chỉ xuất hiện trong lễ mừng năm mới. Trên bàn ngoại trừ thịt mà bà Hà mua, thì nhà họ còn thịt thêm một con gà nữa.

Nhà bà Hà đông con đông cháu, cháu con trai và cháu trai ngồi kín hai bàn cơm. Tạ Uẩn xách theo một bình rượu về nhà, uống với cậu cả Đỗ, cậu hai Đỗ và anh em họ hàng vài chén. Sau đó, nhân lúc mọi người còn chưa say, anh thông báo tin tức mình sắp đến xưởng máy móc làm việc, còn vị trí của anh trong đội vận chuyển sẽ nhường cho anh họ.

Đám anh em họ vẫn chưa kịp vui vẻ, thì bà Hà đã từ chối: "Không cần nhường vị trí công tác lại đâu. Vị trí công tác kia của cháu chỉ có một, mà anh em họ của cháu lại nhiều như thế, không biết chia thế nào. Hơn nữa, đó là công việc mà cha cháu tìm cho cháu, nếu ông ta mà biết thì lại thêm rắc rối ra. Mẹ kế kia của cháu chắc chắn sẽ khó chịu cho mà xem."

Bà Hà cho rằng người trong gia đình không nên nhận công việc này cũng có lý do cả. Chuyện giữa Tạ Triệu Quốc và Đỗ Hồng Cầm nhà họ là do nhà họ đuối lý trước, họ cũng không trông cậy vào việc Tạ Triệu Quốc tha thứ hay gì cả, mà nhiều năm qua đi, nhà họ chăm sóc cho Tạ Uẩn, cũng không phải để trông cậy Tạ Uẩn sẽ trả ơn họ.

Tạ Uẩn có lòng khiến bà Hà vô cùng vui vẻ, điều này chứng minh bà nuôi đứa bé này không uổng công.

Cậu cả Đỗ, cậu hai Đỗ và con cái nhà họ cũng không phải người không hiểu chuyện, tuy rằng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng những lời mà bà Hà nói, họ cũng không tìm thấy điểm nào để phản bác. Vì thế, họ đều lên tiếng hùa theo lời của bà Hà.

Tạ Uẩn thấy họ thật lòng nghĩ thế thì lập tức nói: "Vậy khi về thị trấn cháu sẽ chú ý một chút, nếu lúc đó trong thành phố của chỗ tuyển người, cháu sẽ quay về nói cho mọi người."

Cháu trai, cháu gái của bà Hà đều từng được đi học, tham gia cuộc thi tuyển người trong thành phố cũng không phải việc quá khó khăn.

Chuyện cứ quyết định như thế, một tuần sau đó, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn mới có chút thời gian rảnh để hẹn nhau gặp mặt.

Cùng lúc đó, Khương Hiểu Điềm cũng thành công lui tới với Quách Hải Bình.

Quách Hải Bình là một người con hiếu thuận, rất yêu thương quả phụ Quách, phần lớn những gì mà quả phụ Quách nói với anh ta, anh ta đều nghe theo cả.

Chỉ cần trang điểm một chút là Khương Hiểu Điềm cũng được coi là người thanh tú, hơn nữa, phụ nữ hiện đại vẫn luôn có tự tin, điều này càng khiến cô ta khác biệt với đám phụ nữ nông thôn của niên đại này.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 465: Chương 465



Quách Hải Bình ở bộ đội, ít khi được tiếp xúc với con gái, mà Quách Hải Bình cũng không có ác cảm gì với Khương Hiểu Điềm, nên hai người cứ thuận thế mà ở bên nhau.

Khương Hiểu Điềm vô cùng đắc ý, cô ta lúc nào cũng vênh mặt với đám thanh niên trí thức.

Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã trôi qua một tháng, Tạ Uẩn đã đến xưởng máy móc trên thị trấn làm từ lâu, mà thời gian được nghỉ về nhà thăm người thân của Quách Hải Bình cũng kết thúc, anh ta phải về bộ đội.

Ngày anh ta đi, Khương Hiểu Điềm đến tiễn. Trải qua khoảng thời gian chung đụng với Quách Hải Bình, lòng của Khương Hiểu Điềm đã sớm dính chặt trên người của Quách Hải Bình rồi. Bây giờ anh ta phải đi, Khương Hiểu Điềm vô cùng luyến tiếc.

Quách Hải Bình cũng vô cùng hưởng thụ tình cảm toàn tâm toàn ý và sự ỷ lại của Khương Hiểu Điềm đối với anh ta. Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Khương Hiểu Điềm vừa chủ động vừa to gan, họ hẹn hò chưa được một tháng, mà đã nắm tay ôm hôn rồi. Trong suy nghĩ của Quách Hải Bình, Khương Hiểu Điềm đã trở thành người của anh ta.

Bốn phía vắng lặng, anh ta cầm tay của Khương Hiểu Điềm nói: "Hiểu Điềm, chờ anh về bộ đội anh sẽ lập tức viết báo cáo kết hôn. Chờ báo cáo kết hôn được duyệt rồi, anh sẽ quay về kết hôn với em."

Khương Hiểu Điềm gật đầu một cách thẹn thùng: "Được, em chờ anh quay về."

Đến ven đường, xe buýt của thị trấn vẫn chưa đến, Quách Hải Bình ôm Khương Hiểu Điềm vào ngực: "Mẹ lớn tuổi rồi, Phàm Phàm lại còn nhỏ, em gái thì mang thai, về sau nhà chúng ta đành phiền em phải chăm sóc rồi."

Nghe những lời này, tâm trạng vốn không tốt của Khương Hiểu Điềm lại càng trở nên tệ hơn. Khương Hiểu Điềm và nhà họ Quách đã góp gạo thổi cơm chung hơn một tháng rồi, ngoại trừ ngày mà Quách Hải Bình về, quả phụ Quách vì muốn biểu đạt tấm lòng mẹ hiền của mình nên vào bếp nấu cơm ra, thì những bữa còn lại đều do Khương Hiểu Điềm nấu cả.

Khương Hiểu Điềm dám khẳng định, số lần nấu cơm hơn một tháng này, còn nhiều hơn tổng số lần nấu cơm trong một năm trước khi cô ta xuyên qua nữa kìa.

Mà sau khi cô ta và Quách Hải Bình ở bên cạnh nhau, thái độ của cô em chồng là Quách Hải Quang đối với cô ta thay đổi một trăm tám mươi độ. Khi cô ta vẫn chưa ở bên cạnh Quách Hải Bình, Quách Hải Quang còn đối xử với cô ta vô cùng hiền lành, nhưng sau khi cô ta ở bên cạnh Quách Hải Bình rồi, thái độ của cô em chồng không còn hiền lành nữa mà trở nên vô cùng kì quặc, càng ngày càng không biết khách sáo là gì.

Hôm qua Quách Hải Quang về nhà muộn, cũng phải hơn bảy giờ tối rồi, lúc này mọi người đều lên giường ngủ rồi, cô ta còn bị quả phụ Quách gọi dậy nấu cơm cho Quách Hải Quang. Bởi vì Quách Hải Quang nói thèm ăn mì sợi, thèm đến độ không ngủ nổi.

Khương Hiểu Điềm giận mà không dám nói, sau khi đắn đo một hồi thì vẫn quyết định đứng dậy nấu cơm cho Quách Hải Quang ăn.

Đối diện với ánh mắt tha thiết mong chờ kia, Khương Hiểu Điềm chỉ có thể nuốt răng nanh xuống bụng: "Hải Bình, anh cứ yên tâm đi."

Quách Hải Bình nở nụ cười, không kiềm chế được hôn lên hai má của Khương Hải Bình. Hai người ngọt ngào thân mật một lúc lâu.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 466: Chương 466



Không bao lâu sau, xe buýt đã đến, Quách Hải Bình phải đi. Anh ta lên xe, ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ bằng kính. Trong giây phút xe lăn bánh, nước mắt của Khương Hiểu Điềm cũng chảy xuống. Trong lòng Quách Hải Bình vô cùng khó chịu, lại càng thương tiếc Khương Hiểu Điềm hơn.

Chuyện đầu tiên Quách Hải Bình làm sau khi trở về bộ đội là viết báo cáo kết hôn. Gia đình của Khương Hiểu Điềm có bối cảnh chính trị trong sạch, chưa đến một tháng sau thì báo cáo kết hôn đã được duyệt. Khi tin tức được gửi về đội sản xuất Hồng Hạnh, quả phụ Quách vui cười hớn hở chuẩn bị tiệc cưới.

Cuối năm đó, Quách Hải Bình xin nghỉ về nhà, hai người họ kết hôn.

Hôn lễ của Khương Hiểu Điềm và Quách Hải Bình vô cùng long trọng. Bàn tiệc có rượu, lại có đến tận ba món thịt, bàn tiệc có rượu là đậu phụ đã có thể xem là bàn tiệc tốt nhất trong thời đại này rồi, bàn tiệc có ba món thịt lại càng khỏi phải nói.

Người đến ăn tiệc không ai là không khen ngợi quả phụ Quách khiến quả phụ Quách cười toét miệng.

Những người đến dự tiệc đều vô cùng vui vẻ. Quách Hải Bình bị chuốc rượu từ lúc bắt đầu tiệc cho đến bây giờ, còn quả phụ Quách thì ngồi bên ngoài ba hoa khoác lác với đám phụ nữ trong thôn. Quách Hải Bình vốn đang ở trong phòng tân hôn cùng cô dâu mới, nghe người ở bên ngoài nói có món thịt cũng không chờ được nữa, mà đứng dậy đi ra ngoài ăn cơm, để lại một mình Khương Hiểu Điềm ở lại phòng tân hôn không ai ngó ngàng đến.

Đến tối, Quách Hải Bình lảo đảo về phòng, nhưng sau khi vén rèm giường lên thấy hai thân ảnh tr*n tr** trên giường, anh ta lập tức tỉnh rượu.

Anh ta ném người đàn ông đang ngủ trên giường xuống đất. Người đàn ông đang ngủ ngon lành bị hành động mạnh mẽ này khiến cho đau đớn bật tỉnh. Anh ta nhìn thấy Quách Hải Bình mặt đầy tức giận, không thèm để ý mà đứng dậy từ mặt đất.

Động tĩnh lớn như thế, nhưng Khương Hiểu Điềm vẫn nằm trên giường ngủ ngon lành.

Quả phụ Quách và Quách Chấn Đông đang ở nhà giữa nghe thấy tiếng động thì mò tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì trước mắt tối sầm lại.

Không đợi Quách Hải Bình kịp hành động gì, Quách Chấn Đông đã đá cho người đàn ông vừa đứng dậy ngã lăn ra đất: "Đồ nghiệp chướng nhà mày, đồ nghiệp chướng nhà mày, mày đang làm gì thế hả? Mày đang làm gì thế hả?"

Người đàn ông nằm trên mặt đất là Quách Hải Quân, anh ta bị đá đau đớn cả người, nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng đắc ý. Anh ta nhìn ba người trong phòng bằng ánh mắt đầy hận thù, cười đến đắc ý vô cùng: "Tôi đang làm gì, không phải ông cũng thấy rồi đấy ư? Ngủ với em dâu, không phải là truyền thống của nhà chúng ta à?"

Quách Hải Quân nhìn quả phụ Quách đang đỡ khung cửa bằng ánh mắt đầy châm chọc: "Đúng không, thím hai?"

Đến khi mọi chuyện kết thúc cũng không giải quyết được gì. Quách Hải Quân bị Quách Chấn Đông kéo về nhà, goá phụ Quách ngồi ở bậc cửa, rửa mặt bằng nước mắt, Quách Hải Bình đứng ở giữa sân, giống như một tác phẩm điêu khắc, không hề động đậy một lúc lâu.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 467: Chương 467



Khi trời sáng hơn, goá phụ Quách đã khóc một đêm, giờ nhìn Quách Hải Bình và nói: "Hải Bình à, hay là con chia tay với cô ta đi, dù sao hai đứa cũng không có đăng ký kết hôn.”

Goá phụ Quách không khỏi cảm thấy may mắn, lúc trước bà ta khăng khăng đòi tổ chức lễ cưới trước rồi mới đi đăng ký kết hôn, nếu không bây giờ đã khó xử rồi.

Quách Hải Bình quay đầu nhìn goá phụ Quách mang đôi mắt đo hoe vì khóc: "Chuyện này là lỗi của cô ta sao?”

Quách Hải Bình cũng rất khó chịu, cho dù là ai, bị cắm sừng trong đêm tân hôn đều cảm thấy khó chịu, uất ức nhất chính là Quách Hải Bình không thể làm gì được, thậm chí ngay cả đ.ấ.m Quách Hải Quân mấy cú cũng không được.

"Mẹ ghét cô ta à? Còn con thì sao?” Quách Hải Bình bỗng nhiên rất muốn cười. Trước ngày hôm nay, từ tận đáy lòng anh ta luôn tôn kính bác Quách Chấn Đông, thậm chí so với người cha đã mất sớm của mình, Quách Chấn Đông càng giống cha anh ta hơn.

Anh ta còn thề rằng trong lòng sau này nhất định phải hiếu thảo với ông ta. Nhiều năm như vậy, cuối năm nào anh ta cũng mua một ít t.h.u.ố.c lá và rượu ngon với giá cao rồi gửi lại cho Quách Chấn Đông.

Cho tới bây giờ, Quách Hải Bình chưa từng nghĩ rằng Quách Chấn Đông thực sự sẽ ngoại tình với mẹ mình, anh ta càng không ngờ chính là người anh cả Quách Hải Quân bình thường im lặng và khá âm u này lại có thể khiến mình khó xử đến vậy.

Goá phụ Quách im lặng. Khương Hiểu Điềm còn đang ngủ trong phòng, vừa rồi bọn họ đã thử, không đánh thức được cô ta, hỏi Quách Hải Quân, Quách Hải Quân nói anh ta tìm người mua thuốc mê, ít nhất Khương Hiểu Điềm phải ngủ đến trưa mai.

Goá phụ Quách biết chuyện phát sinh vào hôm nay, Khương Hiểu Điềm không có lỗi, lỗi đều là tại kẻ có lòng dạ thối nát Quách Hải Quân, thậm chí lỗi sai này còn có thể do bản thân bà ta.

Nhưng đối mặt với Khương Hiểu Điềm, bà ta vẫn cảm thấy khó xử.

Quách Hải Bình đi vào phòng thu dọn đồ đạc vào túi, cởi bộ quần áo mới đang mặc ném vào tủ.

"Trong quân đội còn có việc phải làm, con đi trước, sau khi cô ấy tỉnh dậy, mẹ nói với cô ấy quân đội triệu tập con khẩn cấp." Quách Hải Bình không có cách nào đối mặt với Khương Hiểu Điềm, lúc trước nhìn thấy mặt cô, anh ta sẽ cảm thấy vui vẻ, sẽ cảm thấy vui mừng, mà bây giờ, chỉ nghĩ đến việc cô ngủ trên giường anh, anh ta đã cảm thấy buồn nôn khó chịu.

Goá phụ Quách đứng lên, luống cuống tay chân giữ lại Quách Hải Bình: "Hải Bình à, Hải Bình à, đều là lỗi của mẹ, mẹ sai rồi, sau này mẹ sẽ không bao giờ liên hệ với bác con nữa, con đừng đi, con đừng đi..."

Goá phụ Quách lại bật khóc. Quách Hải Bình là chỗ dựa cho nửa đời sau của bà ta, nếu Quách Hải Bình giận bà ta, nửa đời sau của bà ta sẽ phải sống như thế nào?

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đã khiến góa phụ Quách hoảng sợ. Người đàn ông của bà ta đã chết, con trai của bà ta chính là gốc rễ của cuộc sống bản thân. Ngoài miệng goá phụ Quách nhận sai, nhưng trong lòng lại không cảm thấy mình đã làm sai.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 468: Chương 468



Goá phụ Quách không khỏi than thở: "Năm con bốn tuổi bị bệnh nặng, cha con không có lấy một xu, mẹ vay của nhà bà ngoại con đều không đủ. Cha con là kẻ vô tâm, không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì.”

Nhớ tới chuyện này, goá phụ Quách vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ ở bệnh viện chăm sóc con, bảo ông ta trở về quyên góp tiền, số tiền ông ta quyên góp được không hề cho con lấy một xu, đều mang đến quán rượu uống rượu. Nhìn thấy con sắp không ổn, bác con tới, ông ấy chạy trước chạy sau làm thủ tục cho con, còn trả viện phí cho con. Con có thể sống sót, tất cả là nhờ có ông ấy.”

Chuyện này Quách Hải Bình thường nghe goá phụ Quách nói, trước kia mỗi lần nghe về nó, anh ta đều nhớ tới công ơn của Quách Chấn Đông, nhưng bây giờ, anh ta lại chỉ cảm thấy Quách Chấn Đông không hề có ý tốt.

"Mẹ và bác con vốn cũng không có gì. Sau đó con khỏi bệnh không bao lâu, cha con lại uống nhiều, đánh mẹ ngã xuống đất đến mức bò không dậy nổi, nếu không phải bác của con đúng lúc tới đây, có lẽ mẹ cũng không còn nữa.”

Goá phụ Quách nghĩ, ơn cứu con cộng thêm ơn cứu mạng, bà ta sa ngã cũng là chuyện bình thường, đúng lúc Quách Chấn Đông cũng có ý với bà ta, nên hai người họ đến với nhau cũng là chuyện bình thường.

Sau khi ở cùng với Quách Chấn Đông, goá phụ Quách mới biết được người phụ nữ thực sự là như thế nào. Quách Chấn Đông sẽ thay bà ta xử lý tốt tất cả mọi thứ, bà ta không cần quan tâm điều gì. Ai chọc tức bà ta, bà ta cũng không cần nhẫn nhịn mà quang minh chính đại mắng lại, không cần phải chịu đựng nữa.

Quách Hải Bình không muốn nghe những điều này, anh ta chỉ nhìn goá phụ Quách, hỏi: "Hải Vinh là con của cha tôi đúng không?”

Quách Hải Vinh là một đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, khi góa phụ Quách mới mang thai ba tháng thì cha của Quách Hải Bình qua đời.

Goá phụ Quách im lặng.

Quách Hải Bình đã hiểu tất cả mọi thứ. Anh ta vòng qua goá phụ Quách, bỏ đi mà không quay đầu lại.

Goá phụ Quách đuổi theo đến cửa thôn, nhìn dáng vẻ con trai đi dọc theo quốc lộ ở phía xa xa, không nhịn được ngồi xổm xuống đất, khóc rống lên.

Không biết bao lâu sau, sắc trời trở nên ảm đạm, quả phụ Quách đã khóc đủ rồi, đứng dậy đi về nhà với đôi chân tê dại.

Ngu Thanh Nhàn ngủ ngon cả đêm, trước khi thức dậy vào ngày hôm sau, cô đã được hệ thống phấn khởi kể rõ chuyện xảy ra trong nhà Quách Hải Bình vào tối qua.

Ngu Thanh Nhàn vô cùng kinh ngạc nhíu mày: "Goá phụ Quách ngoại tình với Quách Chấn Đông?”

Ngu Thanh Nhàn thật sự bất ngờ, không chỉ có cô, có lẽ người trong thôn cũng sẽ không tin nổi chuyện này.

Hệ thống cực kỳ hăng hái, hiện giờ nó chỉ hận mình không có chức năng quay phim, nếu không nó sẽ trực tiếp ném video đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn để cho cô cũng mở mang tầm mắt.

"Đây không phải là trọng điểm đâu Nhàn Nhàn à, trọng điểm là Khương Hiểu Điềm, cô ta bị Quách Hải Quân ngủ cùng rồi." Hệ thống cảm thấy Ngu Thanh Nhàn không nắm được trọng điểm.

Ngu Thanh Nhàn mặc quần áo xuống giường, cầm chậu rửa mặt đi lấy nước rửa mặt, ở trong đầu trả lời hệ thống: "Ngủ thì ngủ thôi, đây là báo ứng của cô ta.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 469: Chương 469



Kiếp trước, quan hệ giữa nguyên thân và cô ta đã phai nhạt nhưng vẫn là bạn bè, Khương Hiểu Điềm được gả cho Quách Hải Bình như đúng mong ước của bản thân, còn nhanh chóng quan tâm đến chuyện của nhà họ Quách.

Vì được người nhà họ Quách khen ngợi, để nhanh chóng đứng vững gót chân ở nhà họ Quách, cô ta đã để mắt tới nguyên thân. Gần tết, cô ta mời nguyên thân lúc đó không hề có sự phòng bị gì đến nhà mình ăn cơm, thuyết phục nguyên thân uống vài ly trong bữa tối, tửu lượng của nguyên thân không tốt, mới uống ba chén xuống bụng đã mê man.

Cô ấy bị Khương Hiểu Điềm sắp xếp vào nghỉ ở phòng ngủ phía Tây của nhà họ Quách, Quách Hải Quân cũng bị cô ta đưa vào phòng, nguyên thân cứ như vậy mà bị xâm phạm.

Quách Chấn Đông cũng không phải thật sự không thèm để ý đến đứa con trai Quách Hải Quân này, có cô con dâu tốt như vậy đưa tới tận cửa, sao ông ta không bắt lại chứ?

Nguyên thân cứ thế bị ép gả.

Quách Hải Quân là một tên khốn nạn và b**n th**, bởi vì mình có bệnh, anh ta đã dùng mọi cách để tra tấn nguyên thân, không chỉ ở trên giường.

Trong mấy năm nguyên thân gả cho Quách Hải Quân, trên người cô ấy không còn chỗ nào tử tế, cả người dày đặc vết răng của Quách Hải Quân.

Bây giờ Khương Hiểu Điềm nếm thử vị đắng của nguyên thân ở kiếp trước, vậy thì không thể tốt hơn nữa.

"Vậy Nhàn Nhàn này, Quách Hải Bình sẽ ly hôn với Khương Hiểu Điềm à?" Hệ thống nhìn Quách Hải Bình cứ như vậy mà rời đi, vô cùng khó hiểu.

"Sẽ không, anh ta sẽ bóp mũi nhận lấy người vợ Khương Hiểu Điềm này." Nếu Quách Hải Bình muốn ly hôn, tối qua anh ta đã làm ầm ĩ lên rồi, nhưng anh ta không làm thế.

Nhìn bề ngoài, việc anh ta không làm ầm ĩ là vì quả phụ Quách và Quách Chấn Đông ngăn cản, nhưng thực chất đó chỉ là kết quả của việc sau khi Quách Hải Bình đã cân nhắc kỹ lợi hại.

Các tổ chức ở thời đại này rất coi trọng hai chữ tác phong, nếu chuyện của mẹ anh ta và Quách Chấn Đông bị tổ chức biết, thì không chỉ con đường thăng tiến của anh ta bị cắt đứt, mà anh ta còn có thể đối mặt với nguy cơ bị ép chuyển nghề.

"Trước khi anh ta chuyển nghề, anh ta sẽ không ly hôn với Khương Hiểu Điềm." Còn sau khi chuyển nghề thì không biết được, tất cả đều dựa vào thủ đoạn của Khương Hiểu Điềm.

Hệ thống chợt hiểu ra.

Sau khi Ngu Thanh Nhàn rửa mặt xong, cô thu dọn qua hành lý, xin đại đội trưởng nghỉ phép về thăm người thân, cô muốn về nhà.

Có hai thanh niên trí thức xin phép về quê thăm người nhà cùng lúc với cô, bởi vì quê nhà ở những nơi khác nhau nên mấy người chia tay ở huyện thành.

Ngu Thanh Nhàn đi đến xưởng cơ khí huyện thành, cô báo tên Tạ Uẩn, chỉ một lát sau Tạ Uẩn đã chạy ra, đồng phục công nhân của anh dính đầy dầu mỡ, trên khuôn mặt anh tuấn cũng dính một chút, trên mũi đeo một cặp kính gọng đen.

Cặp kính gọng đen này khiến Ngu Thanh Nhàn phải liếc nhìn liên tục.

Tạ Uẩn căng thẳng: "Làm sao vậy? Anh đeo kính có đẹp không?”

Không thể nào, tỷ lệ quay đầu của anh ở trong nhà máy rất cao.

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu: "Đẹp, chỉ là không quen thôi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 470: Chương 470



Hai người họ ở bên nhau ba đời, trừ khi về già, lúc còn trẻ cô chưa từng thấy anh đeo kính.

Có một cảm giác khó tả, nếu phải diễn tả thì đó là sự tao nhã lại quyến rũ.

Tạ Uẩn đẩy kính trên sống mũi, nói: "Độ cận của anh không cao, chỉ khoảng một độ, nhưng học máy móc này, nó là một công việc cần sự chính xác, không thể qua loa dù chỉ một chút, nên phải đeo vào.”

Ngu Thanh Nhàn tỏ vẻ mình hiểu, Tạ Uẩn cầm túi xách trên người Ngu Thanh Nhàn đeo lên người mình: "Đi, anh dẫn em đi căng tin của bọn anh ăn cơm. Thịt kho tàu trong căng tin của bọn anh có hương vị rất tuyệt vời. ”

Hai người đi về phía căng tin trong xưởng, dọc theo đường đi không ngừng có người chào hỏi Tạ Uẩn.

Sau khi lại tiễn một người khác tới chào hỏi Tạ Uẩn, Ngu Thanh Nhàn nhìn anh trêu ghẹo: "Không tệ đó, có quan hệ rất tốt với mọi người nha.”

"Đó là vì người đàn ông của em tài giỏi vô cùng, nhân phẩm số một, người như vậy ai mà không thích chứ." Từng là một người lạnh lùng tu Phật nay đã trở thành một người nói chuyện ngọt ngào khéo léo.

Ngu Thanh Nhàn nghĩ rằng, sau tất cả cô là người đã kéo anh xuống khỏi bầu trời, khiến cho anh trở thành một người bình thường trong chúng sinh.

Ngu Thanh Nhàn cười rạng rỡ như ánh nắng ấm áp trong mùa đông: "Vậy em phải giữ kỹ, nếu không một ngày nào đó sẽ có người cướp mất của em.”

Tạ Uẩn vui vẻ nở nụ cười: "Không có chuyện đó đâu, kiếp này của anh đều là của em.”

Hai người nhìn nhau cười, đi vào căng tin, Ngu Thanh Nhàn ăn món thịt kho tàu mà theo miệng của Tạ Uẩn là đặc biệt ngon. Nó thực sự rất ngon.

Sau bữa tối, Tạ Uẩn xin nghỉ với nhà máy, hai người đi cửa hàng quốc doanh trong huyện, Tạ Uẩn đổ đầy một cái nồi với các sản phẩm dinh dưỡng và đặc sản địa phương hiện có trong cửa hàng quốc doanh, buổi tối Ngu Thanh Nhàn xách bao lớn bao nhỏ ngồi tàu hỏa về nhà.

Quê hương của Ngu Thanh Nhàn cách đại đội Hồng Hạnh không xa, chia làm hai thành phố. Ngu Thanh Nhàn xuống tàu vào buổi trưa ngày hôm sau, trước khi ra khỏi nhà ga, cô đã nhìn thấy hai em trai sinh đôi Ngu Thanh Lương và Ngu Thanh Đức đến đón.

So với lúc nguyên thân rời đi, hai thiếu niên đã cao hơn rất nhiều.

Ngu Thanh Lương và Ngu Thanh Đức một trái một phải vây quanh Ngu Thanh Nhàn, trong tay cầm đồ Thanh Nhàn mang về, ngoại trừ một cái túi xách nhỏ mang theo bên người, hai tay Ngu Thanh Nhàn trống trơn.

Hôm nay mẹ Ngu đã dậy từ sớm, thu dọn trong ngoài phòng một lần, trải ga giường mới giặt xong lên giường cho con gái ngủ, lại nhào mì bằng bột mì trắng, cũng đun sôi nước trong nồi.

Sau khi hai anh em ra khỏi cửa, mẹ Ngu càng thêm lo lắng, nhìn ra cửa vài lần, cha Ngu không nhịn được như bà ấy, cầm tiền riêng một mình ra cửa, sau khi mua thịt kho ở cửa hàng thịt kho, cha Ngu cũng không trở về, cuối cùng dứt khoát đứng ở đầu ngõ chờ đến khi cô con gái nhỏ trở về.

Cha Ngu nhìn Ngu Thanh Nhàn từ trên xuống dưới, thấy tinh thần của cô cũng không tệ, ông ấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back