Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 451: Chương 451



Cha Ngu nhấn mạnh ba chữ "hai chúng ta". Khác với những cặp cha mẹ khác, .cha Ngu lại thích con gái hơn.

Lúc vừa sinh cô cả Ngu Thanh Thục, ông thật sự rất thích, hai ba năm sau Ngu Thanh Nhàn lại sinh ra, ông còn vui mừng hơn nữa.

Lúc ấy ông đã nói đời này chỉ cần hai đứa con gái này là đủ rồi. Chờ hai cô con gái lớn lên gả chồng, trong nhà chỉ còn hai ông bà già bọn họ, đến lúc đó ngày tháng ung dung tự tại biết bao nhiêu.

Mang thai thằng ba, thằng tư là một chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa thai đô lại vô cùng hiếm, nên cha Ngu đành giữ lại. Nhưng so với hai thằng con kia, ông lại càng yêu thương hai cô con gái hơn.

Hôn sự của cô cả là do chính chị ấy tự tìm, sau khi ông khảo sát con rể một phen thì cũng đồng ý gả.

Đến lượt cô hai này, vốn nhà họ cũng định chuẩn bị chút tiền để tìm một công việc nào đó cho cô, ai biết được bà nội mấy đứa bị ốm nặng, tiêu hết sạch tiền tiết kiệm trong nhà, con gái của ông ấy không thể không xuống nông thôn.

Cha Ngu đau lòng cho con gái út mà.

Mẹ Ngu lại nói: "Cho anh nói chuyện á, anh sẽ nói mãi không thôi. Con gái chúng ta có được mấy đồng tiền đâu, con bé lại hiếu thuận không nỡ cúp điện thoại, đến lúc đó tiêu hết tiền của con bé thì sao hả?"

Mẹ Ngu không muốn nghe cha Ngu lải nhải, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhàn Nhàn nói con bé đổi hai tấm phiếu sữa bột mà Thục Nhi cho kia để lấy lương thực, đã gửi về đây rồi."

Cha Ngu nghe xong thì thật lâu sau cũng không nói nên lời. Ông làm nghề mộc ở xưởng mộc nhiều năm, bây giờ đã lên chức thợ chính rồi.

Sau khi đến đơn vị, anh hoàn thiện xong bộ gia cụ trong tay, sau đó sờ sờ bao t.h.u.ố.c lá ngon mà con rể biếu, đi về phía văn phòng chủ nhiệm.

Tình cờ là Phó xưởng trưởng cũng đang ở trong văn phòng chủ nhiệm, cha Ngu lấy t.h.u.ố.c lá ra chia cho hai người.

Cả ba người cùng ngồi trong văn phòng hút thuốc. Hút hết một điếu, ba người đi về phía khách sạn quốc doanh, ăn xong bữa cơm thì cha Ngu lấy được thứ mà ông muốn.

Giữa trưa hôm sau, cha Ngu gửi bốn phiếu sữa bột mà ông mới đổi được từ chỗ Phó xưởng trưởng và chủ nhiệm cho con gái út đang ở nông thôn.

Đồng thời, khi vừa tan làm, Ngu Thanh Nhàn nhận được phản hồi của hệ thống.

"Ký chủ thân yêu, "hệ thống vật hi sinh nghịch tập" đã nâng cấp xong, tích hợp thêm chức năng hệ thống bảo vệ, mời ký chủ tự mình trải nghiệm chức năng mới."

Ngu Thanh Nhàn đọc xong thông báo thì lại có một cái tin nhắn mới, Ngu Thanh Nhàn ấn mở:

Thanh Nhàn vợ anh, thấy chữ như thấy người.

Anh đang trên đường đến tìm em, chờ anh.

Mặc dù Ngu Thanh Nhàn đã trả lời lại tin nhắn kia, nhưng cô đợi một lúc lâu mà vẫn không nhận được tin Tạ Uẩn trả lời.

Ngu Thanh Nhàn gọi hệ thống ra hỏi, hệ thống lại tỏ vẻ cái hệ thống phụ này vừa được phát minh ra thôi, nó cũng không biết tình hình cụ thể.

Ngu Thanh Nhàn xoa trán: "Cho nên, phát minh ra cái hệ thống bảo hộ này để làm gì?"

Hệ thống không biết biến từ đâu ra một cái khăn mặt nhỏ che lên mắt, khóc lóc một cách khoa trương:

"Hệ thống chủ nói tình yêu đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa của cô và Tạ Uẩn khiến cho hệ thống chủ cảm động, nên không nỡ để thế giới nào hai người cũng phải tốn thời gian tốn công sức tìm kiếm đối phương, vì vậy mới mở cửa sau cho hai người, tạo ra một hệ thống phụ."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 452: Chương 452



Hệ thống nói xong, đến một cái dấu chấm trong lời nó nói Ngu Thanh Nhàn cũng không tin.

Nguyên nhân là do động tác của nó vô cùng khoa trương, không có chút thật lòng nào cả: "Nói thật đi."

Hệ thống cũng không muốn giấu Ngu Thanh Nhàn, nó cất cái khăn mặt ngắn đi, vẻ mặt khoa trương cũng biến thành vẻ mặt bình thường:

"Ở thế giới trước, kí chủ sống suốt đời ở đó, hệ thống chủ của chúng tôi cũng tăng ca suốt một đời, nó tra xét toàn bộ người đứng sau của mỗi hệ thống, mãi cho đến khi hai người lần lượt qua đời nó cũng chưa tra ra vì sao Tạ Uẩn luôn có thể tìm kiếm được vị trí của cô."

"Hệ thống chủ vì muốn giữ gìn thanh danh một đời của mình, chỉ có thể tạm thời viết thêm một hệ thống phụ bảo vệ thôi chứ sao. Nếu không chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thanh danh của hệ thống chủ sẽ bị mất sạch."

Cho dù hệ thống chủ là dượng của hệ thống, cũng không ngăn cản được cái thói vui sướng khi người khác gặp họa của nó.

Dượng của nó vốn gian xảo, trâu bò, nhiều năm vậy rồi, người có thể làm cho dượng của nó ngạc nhiên cũng chỉ có mỗi một người thế mà thôi. Hệ thống cảm thấy vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng có một chút sùng bái với Tạ Uẩn.

Tuy rằng hệ thống này vẫn chỉ là tay mơ, nhưng nó quen biết rất nhiều hệ thống tiền bối, trong kiếp sống dài đằng đẵng của hệ thống, vẫn chưa có ai trong số họ gặp được người trâu bò giống như Tạ Uẩn vậy, có thể tránh né lớp che chắn của hệ thống, ở thế giới nào cũng có thể tìm được kí chủ một cách chính xác.

Ngu Thanh Nhàn cười cười không nói, nhưng suy đoán về hệ thống trong nội tâm cô lại càng ngày càng nhiều hơn.

Không còn gì mà nghi ngờ nữa, hệ thống của cô chắc chắn là một đứa trí tuệ chậm phát triển, chỉ số thông minh không đủ dùng.

Ở mấy thế giới trước, sau khi thông tin bùng bổ, cô cũng đọc được không ít truyện về đám hệ thống này. Phần lớn hệ thống trong mấy quyển tiểu thuyết luôn được cài thêm mấy bản học thuật, luận án lộn xộn gì đó.

Bởi vì mấy thứ đó quá ít ỏi, nên trải qua mấy thế giới rồi mà hệ thống vẫn không phát hiện ra.

So sánh với những hệ thống trí năng trong tiểu thuyết, hệ thống của cô lại quá nhân tính hóa quá mức, cô vẫn chưa từng thấy quyển tiểu thuyết nào viết hệ thống có thể kết hôn cả.

Dựa vào những lần hệ thống lỡ lời trong mấy năm gần đây thì có thể đoán được, hệ thống của cô cũng không chỉ đơn giản là trí tuệ nhân tạo. Nhưng cụ thể nó là thứ gì, thì cô còn phải nghiên cứu dần dần.

Ngu Thanh Nhàn không hề sốt ruột. Một ngày nào đó, cái vỏ bọc của hệ thống thần bí này cũng sẽ bị cô vạch trần thôi.

Sau khi Tạ Uẩn gửi tin nhắn xong thì không còn liên lạc với Ngu Thanh Nhàn thêm lần nào nữa. Lúc đầu Ngu Thanh Nhàn còn sốt ruột, hai ngày sau thì cô cũng vứt chuyện này ra sau đầu. Bây giờ cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm.

Thời gian cứ trôi đi từng ngày, đợi đến khi thóc khô đã là cuối tháng rồi, cũng đến lúc đám thanh niên trí thức đi nhận lương thực.

Vẫn giống như tháng trước, mỗi người được nhận hai mươi cân lương thực phụ. Số lương thực phụ này là đại đội cho nhóm thanh niên trí thức tạm ứng, cuối năm sẽ tính công điểm, thừa thì trả tiền mà thiếu thì nhận thêm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 453: Chương 453



Đây là điều kiện mà Khương Vĩnh Minh đại diện cho đám thanh niên trí thức đàm phán với đại đội.

Đó là bởi vì năm thứ hai họ xuống nông thôn, họ đã nhận luôn số lương thực của một năm, vẫn chưa được ăn miếng nào thì đồ ăn đã bị trộm vào lúc nửa đêm, đám thanh niên trí thức mất trắng một năm làm việc.

Vì đề phòng chuyện này xảy ra thêm lần nữa, nên đám thanh niên trí thức và công xã đã thống nhất chuyện cho tạm ứng đồ ăn theo mỗi tháng.

Cho dù ở niên đại nào thì cái ngày nhận lương cũng luôn khiến cho người ta vui vẻ.

Cứ đến cuối tháng là đám thanh niên trí thức lại mong chờ ngày này, mọi người nói nói cười cười cùng nhau đi đến chỗ đại đội đăng ký lĩnh lương thực, sau khi lĩnh xong, lại đợi nhau cùng về.

Tất cả mọi người đều biết hôm nay là ngày mà đám thanh niên trí thức đi lĩnh khẩu phần lương thực, nên đều bê ghế ra ngồi trước cửa nhà, gặp được thanh niên trí thức quen quen một chút thì dừng lại nói vài câu.

Mọi người đi đi dừng dừng, khiến cả thôn náo nhiệt lên hẳn.

Khi về đến tòa nhà thanh niên trí thức, mọi người vẫn cất lương thực vào chung một chỗ như trước.

Khương Vĩnh Minh phụ trách ghi danh sách, sau đó cất hết lương thực vào một căn phòng trống trong tòa nhà thanh niên trí thức, nấu cơm ngày nào thì người phụ trách ngày đó lấy ra và phân chia.

Ngày nào cũng thế, gạo sẽ được chia đều vào trong từng cặp lồng rồi đồng thời hấp chín, nên sẽ không có mâu thuẫn ai được ăn nhiều hơn ai ăn ít hơn. Trong điều kiện nhất định, đám thanh niên trí thức vẫn đảm bảo được độ công bằng.

Mà tất cả những điều này đều là công lao của Khương Vĩnh Minh. Ngu Thanh Nhàn nhớ lại cuộc đời của Khương Vĩnh Minh sau này, hình như anh ta sẽ trở thành thẩm phán thì phải.

Ngu Thanh Nhàn thầm nghĩ với tính tình của Khương Vĩnh Minh chắc chắn anh ta sẽ trở thành một thẩm phán công bằng chính trực.

Tính cách của mọi người trong đội thanh niên trí thức đều không tệ, nhiều năm qua chưa từng có ai dị nghị về quy định này cả, cũng chưa từng xảy ra tình huống hai mươi cân lương thực không đủ để ăn đến cuối tháng.

Bao lương thực cuối cùng nhập kho, Khương Vĩnh Minh nhìn danh sách nhíu mày hỏi: “Lương thực của Khương Hiểu Điềm đâu?”

Đám thanh niên trí thức anh nhìn tôi tôi nhìn anh một cách ngơ ngác: “ Vừa nãy, tôi thấy Khương Hiểu Điềm cũng lĩnh lương thực rồi mà.”

Người nói chuyện là một nam thanh niên trí thức tên là Lý Vĩnh Trung, hôm nay lúc lĩnh lương thực Khương Hiểu Điềm đứng ngay trước anh ta.

Khương Vĩnh Minh nhớ anh ta vừa nhìn thấy Khương Hiểu Điềm ở trong sân, bèn lập tức đi đến gõ cửa phòng cô ta.

Không bao lâu sau, Khương Hiểu Điềm đã ra mở cửa: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Từ lúc Khương Hiểu Điềm thành công tiếp cận quả phụ Quách, quả phụ Quách nhờ có quan hệ với cái ông bí thư chi bộ Quách kia chuyển cô ta sang làm thủ kho nông cụ.

Ngày nào, cô ta cũng phải đến nhà kho trông coi nông cụ, phân phát công cụ cho nhóm xã viên, tối còn phải đợi xã viên mang nông cụ trả lại.

Công việc này tuy được ít công điểm, nhưng vừa có thể diện lại vừa nhàn hạ khiến Khương Hiểu Điềm vô cùng vừa lòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 454: Chương 454



Trong một tháng này cô ta đã có thể ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c trước mặt đám thanh niên trí thức rồi. Cũng bởi vì chuyện này mà đám người La Tân Lan không ít lần lén mắng cô ta coi thường người khác.

Khương Vĩnh Minh giơ tờ danh sách trong tay lên: "Chúng tôi đang thống kê lương thực tháng sau, chỉ còn thiếu mỗi của cô thôi."

Khương Hiểu Điềm ồ lên một tiếng rồi mới nói: "Tôi quên nói với mọi người, tháng này tôi không ăn với mọi người nữa, tôi và mẹ của Quách Hải Bình đã bàn bạc rồi, về sau tôi sẽ ăn ở nhà bọn họ."

Khương Hiểu Điềm nói xong lại liếc mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn một cái, cô ta nở nụ cười khiêu khích, sau đó lùi về phía sau đóng cửa phòng lại.

Cái nụ cười khiêu khích kia vô cùng chói mắt, Ngu Thanh Nhàn hy vọng một thời gian nữa Khương Hiểu Điềm vẫn có thể cười sán lạn giống như hôm nay.

Bàn tay đang cầm danh sách của Khương Vĩnh Minh nổi lên gân xanh, vài giây sau anh ta mới bình tĩnh lại được, xoay người đi về phòng bếp.

"Lời của Khương Hiểu Điềm mọi người đều nghe thấy rồi đúng không? Mọi người có ý kiến gì không?"

Lương Khiết là người đầu tiên lên tiếng: "Còn ý kiến gì nữa, tôi chả có ý kiến gì cả. Đám thanh niên trí thức chúng ta ăn cùng nhau ít nhất cũng có thể ăn no, còn ăn với nhà người khác á, có thể ăn hay không còn chưa bàn, chứ đừng nói đến chuyện được ăn no. Khương Hiểu Điềm ngu nhưng chúng tôi đâu có ngu."

Không phải đám thanh niên trí thức chưa từng góp gạo ăn chung với nhà dân ở đây, nhưng giống như Lương Khiết nói vậy, đám thanh niên trí thức ăn uống cùng nhau, dù sao thì cũng là ăn lương thực của mình, mỗi ngày ăn nhiều hay ít thì tự bản thân vẫn biết. Họ vẫn tính toán phân chia lương thực sao cho vừa được ăn no mỗi ngày, vừa phải đủ lương thực đến cuối tháng.

Còn góp gạo với nhà dân á, muốn ăn no thì có khác gì nằm mơ đâu. Là một người ngoài, đến nhà người ta ăn cơm thì mình là khách, mọi việc phải nghe theo ý chủ, chủ ăn gì thì đám thanh niên trí thức cũng phải ăn cái đó.

Một tháng mỗi thanh niên trí thức được phát hai mươi cân lương thực, có thể ăn vào bụng mười hai cân đã xem như nhà dân kia phúc hậu rồi đấy.

Có vài thanh niên trí thức còn chưa ăn được một nửa số lương thực nữa kìa, không những không đủ no mà còn không thể lựa chọn nữa chứ.

Cứ nhắc đến chuyện này, đám dân cư kia lại khóc lóc kể lể, nói cái gì mà đám thanh niên trí thức không biết phân biệt tốt xấu. Bọn họ nói nấu cơm thì phải tốn nước, tốn củi, vừa mất thời gian vừa mất tiền bạc.

Đây đúng là một khoản không dễ tính, nên sau khi bị thiệt thòi một vài lần thì đám thanh niên trí thức cũng khôn ra. Họ tập hợp lại quyết định tự mình làm tự mình ăn, không thể để đám dân làng kia bắt nạt được.

Khương Vĩnh Minh cũng không ngờ rằng, trước kia họ tốn bao nhiêu nước bọt, tốn bao nhiêu tâm tư, làm bao nhiêu chuyện để đọ sức cùng đám dân làng, bây giờ lại bị Khương Hiểu Điềm phá bĩnh. Trong lòng anh ta vô cùng thất vọng.

Trong đám thanh niên trí thức có một người tính tình rất dễ nóng nảy, anh ta hừ lạnh một tiếng: "Có vài người không thích đi đường thẳng, lại cứ thích đi đường ngang ngõ tắt, mấy người quan tâm nhiều thế để làm gì? Cũng đâu phải các người tự đi tìm c.h.ế.t đâu."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 455: Chương 455



Nhà quả phụ Quách kia, mấy người thanh niên trí thức mới đến năm nay không biết, chứ đám thanh niên trí thức đến từ ba năm trước trở lên thì đều biết bà ta cả.

Quả phụ Quách vô cùng có năng lực, sau khi chồng chết, bà ta có thể một mình nuôi lớn hai đứa con, một đứa thì tham gia quân ngũ, một đứa thì gả lên trấn trên ăn lương thực tinh, người làm được như thế đâu phải một người hiền lành đơn giản?

Quả phụ Quách của năm năm trước không giống với quả phụ Quách của bây giờ. Năm năm trước, bà ta là người mà ngay cả một cây cải trắng cũng chỉ tiếc không thể đếm rõ xem nó có bao nhiêu lá ấy chứ.

Chẳng qua là năm năm trước, con gái bà ta bắt đầu tính chuyện cưới xin. Vì để con gái được gả vào một nhà chồng tốt, bà ta không thể không kiềm chế tính tình, giả bộ làm một người khoan dung hiền lành thôi.

Quả phụ Quách giả vờ nhiều năm vậy rồi, bây giờ đi ra ngoài hỏi thăm một chút, trong cái đội này có ai mà không khen quả phụ Quách một câu đâu cơ chứ, nói bà ta cũng không dễ dàng chút nào.

Ngay cả cái tính tình tính toán chi ly trước kia, người ta cũng tìm sẵn lý do cho bà ta luôn rồi, đó là vì một quả phụ một mình nuôi con không thể không mạnh mẽ, bây giờ con cái lớn rồi, cũng có tiền đồ rồi, người ta lập tức khôi phục bản tính thôi.

Người trong thôn ai cũng ca ngợi quả phụ Quách cả, nhưng có vài thanh niên trí thức lại không nghĩ thế.

Bất kể sự thật như thế nào, nhưng tâm cơ của quả phụ Quách rất sâu sắc, lại còn giỏi nhẫn nhịn.

Một người như thế, sao có thể để cho Khương Hiểu Điềm chiếm tiện nghi của nhà bà ta cho được?

Khương Hiểu Điềm lại ngu ngốc tự mình đưa đến cửa, có khác gì thỏ trắng tự mình mò vào hang cọp đâu?

Cô ta góp gạo ăn cơm chung với quả phụ Quách, sớm muộn gì cũng bị quả phụ Quách lột một lớp da thôi.

Với bộ dạng bây giờ của Khương Hiểu Nguyệt, chẳng ai nguyện ý nhắc nhở cô ta cả. Một tháng qua, họ cũng đã hiểu được bảy tám phần tính cách của Khương Hiểu Nguyệt rồi.

Cô ta là một người vô cùng tự phụ, cho dù người khác có nói gì hay làm gì cho cô ta, cô ta cũng chỉ muốn nghe những gì mà bản thân cô ta thích nghe, làm chuyện mà bản thân cô ta thích làm.

Đối với góp ý của người khác, một câu cô ta cũng không nghe lọt tai.

Vẫn là câu nói kia, lời hay khó thuyết phục quỷ đáng ghét.

Họ sẽ không tự tìm phiền phức cho bản thân.

Khương Hiểu Điềm có suy nghĩ trái ngược với nhóm thanh niên trí thức, bây giờ cô ta vô cùng hưng phấn.

Việc góp gạo thổi cơm chung với nhà họ Quách là do quả phụ Quách mở lời trước, đối với Khương Hiểu Điềm mà nói, đây chẳng khác nào miếng bánh trung thu từ trên trời rơi xuống, cô ta không đồng ý thì thực sự quá có lỗi với sự cố gắng suốt một tháng nay.

Trong tháng này, cô ta không những nghe lời quả phụ Quách trong mọi việc, mà còn làm củ cải trộn, củ cải chua cay cho đứa con gái thai nghén không thể ăn uống của quả phụ Quách nữa.

Không chỉ có em gái Quách Văn Bình của Quách Hải Bình, mà ngay cả quả phụ Quách và đứa bé Triệu Phàm kia cũng ăn nhiều hơn trước.

Chứng ốm nghén của Quách Văn Bình cuối cùng cũng thuyên giảm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 456: Chương 456



Khương Hiểu Điềm nằm trên giường vui vẻ lật qua lật lại. Đời trước, cô ta từng nghe Phật dạy, mỹ thực là cây cầu kết nối lòng người với nhau, mà Khương Hiểu Điềm cô ta thích nhất là lướt những trang web lớn vào mấy lúc rảnh rỗi, nhìn những video mỹ thực rồi ch** n**c miếng.

Mà cô ta cũng coi như có thiên phú trong chuyện nấu nướng, cùng một loại gia vị, nhưng đồ ăn cô ta làm luôn ngon hơn người khác một chút.

Nhưng mà Khương Hiểu Điềm lười, cô ta không thích xuống bếp, ngay cả cha mẹ ruột của cô ta cũng chưa từng được nếm thử thức ăn cô ta nấu.

Nhưng tình huống lúc này thì khác, cô ta xuyên đến một niên đại bảy mươi thiếu ăn thiếu mặc, ở niên đại này, ngay cả chuyện ăn no mặc ấm cũng đã không dễ dàng rồi.

Ở thời đại này, chỉ cần được ăn no là đã may mắn hơn người khác, còn hương vị thế nào thì không câu nệ cho lắm.

Nhưng con người ấy mà, cái nhu cầu được ăn ngon cho dù ở đâu thì cũng không thay đổi, nếu có thể ăn ngon miệng một chút, ai lại muốn cả ngày đều ăn thức ăn nhạt nhẽo vô vị đâu?

Dù sao thì quả phụ Quách cũng không muốn, mà đứa cháu ngoại Triệu Phàm mà quả phụ Quách vô cùng yêu thương lại càng không muốn.

Triệu Phàm nhìn bát cháo vừa cứng vừa đặc sệt trong bát bằng vẻ mặt khổ sở, nói thế nào nó cũng không thèm há miệng ăn. Nó bĩu môi: "Bà ngoại, con không muốn ăn, con muốn ăn cháo mà Khương Hiểu Điềm nấu."

Hôm qua Khương Hiểu Điềm giúp quả phụ Quách một nồi cháo, hạt ngô vừa mềm vừa nhuyễn, đậu đỏ được ninh đến độ vừa chạm vào đã nát nhừ. Tuy cháo cũng đặc quánh, nhưng lại không giống với cháo mà quả phụ Quách nấu.

Hôm qua Triệu Phàm ăn hết hai bát cháo, còn bây giờ ngay cả một miếng nó cũng không muốn nuốt.

Quả phụ Quách cũng biết cháo khó ăn: "Phàm Phàm ngoan nhé, cứ ăn tạm một miếng trước đi, chờ đến tối, chờ đến tối Khương Hiểu Điềm đến, lúc đó bà sẽ bảo cô ta nấu đồ ăn ngon cho cháu nhé."

Triệu Phàm lập tức vui vẻ lại: "Có thật không bà ngoại? Khương Hiểu Điềm thật sự đến nấu cơm cho cháu à? Vậy bà bảo cô ta làm bánh khoai tây nhá, bánh khoai tây lần trước cô ta làm ăn ngon lắm."

Triệu Phàm vừa nhắc đến bánh khoai tây đã thấy thèm, quả phụ Quách cũng thèm: "Bà ngoại đã lừa cháu bao giờ chưa? Ngoan, ăn nhanh đi."

Lúc này Triệu Phàm mới hài lòng ăn cơm, lòng trần đầy mong chờ cơm tối.

Bà cháu nhà họ Quách mưu đồ để Khương Hiểu Điềm làm bảo mẫu miễn phí, nhưng Khương Hiểu Điềm lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, cô ta tràn ngập mong chờ với cuộc sống sau này.

Người ta nói, muốn chinh phục một người đàn ông thì trước tiên phải chinh phục được dạ dày của anh ta, Khương Hiểu Điềm vô cùng tin tưởng mình có năng lực này.

Trong sách viết, Ngu Thanh Nhàn được thiết lập là một người phụ nữ mạnh mẽ, không có một chút dịu dàng, hiền lành nào của phụ nữ cả.

Cô ta nhớ có một chương miêu tả nguyện vọng của Quách Hải Bình, đó là có thể ăn đồ ăn mà vợ nấu, Khương Hiểu Điềm cảm thấy tức không chịu được.

Quách Hải Bình là người đàn ông tốt thế nào cơ chứ, vừa mạnh mẽ vừa có trách nhiệm, không mày đi mắt lại với người phụ nữ khác, toàn tâm toàn ý với vợ, chưa bao giờ hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 457: Chương 457



Ngày lễ ngày tết, anh ta còn có thể chuẩn bị quà cho vợ. Quan trọng nhất là anh ta không trọng nam khinh nữ, Ngu Thanh Nhàn sinh con gái cho anh ta, anh ta cũng chưa từng nói nặng một câu, trái lại còn sủng đứa con gái đó lên trời.

Một người đàn ông như thế, quả là người đàn ông trong mộng của tất cả phụ nữ.

Ngu Thanh Nhàn thế mà còn không biết đủ.

Khương Hiểu Điềm chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ trách móc Ngu Thanh Nhàn, sau đó lại cân nhắc tối đó nên làm món ngon gì cho hai bà cháu nhà họ Quách.

Cùng lúc đó, một chiếc xa tải lớn càng ngày càng đến gần công xã Hồng Hạnh. Người đàn ông điều khiển xe có khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Ngồi bên cạnh anh ta là một người đàn ông mặc quân trang.

Qua mùa thu hoạch, ngày mưa ngày càng nhiều, khí trời vừa ẩm ướt vừa lạnh, thanh niên tri thức ở viện thanh niên tri thức cũng trở nên lười biếng.

Hiếm có một ngày trời quang, Khương Vĩnh Minh vội vàng tổ chức thanh niên tri thức làm việc, có người lên núi chặt củi, có người dọn dẹp tu sửa vườn rau phía sau viện thanh niên tri thức.

Mùa thu sắp qua rồi, phải trồng rau để mùa đông có cái ăn.

Ngu Thanh Nhàn được phân vào tổ lên núi đốn củi. Cô cầm d.a.o phay đi theo mọi người lên núi, đám người La Tân Lan thì cầm cuốc đi về sân sau.

Khương Hiểu Điềm xuyên qua cửa sổ xem họ làm việc, trên mặt để lộ nụ cười, sau đó cô ta đứng lên chải đầu, đon đả đi về phía nhà quả phụ Quách.

Hai bà cháu quả phụ Quách đã chờ cô ta từ lâu, thấy cô ta tới, quả phụ Quách nhân tiện nói:

"Sao muộn thế này mới tới? Lần sau đến sớm một chút, cháu xem đã giờ này rồi, trong thôn còn nhà ai chưa nấu cơm đâu."

Tay nghề nấu nướng của quả phụ Quách không tốt, sau khi ăn xong cơm Khương Hiểu Điềm nấu, Triệu Phàm không thích ăn nữa, hai bà cháu đã đợi Khương Hiểu Điềm đến từ sáng sớm.

Hôm trước Khương Hiểu Điềm đi lĩnh lương thực, hôm qua hôm kia đều là cô ta làm cơm.

Để thể hiện bản thân hiền lành và chịu khó, Khương Hiểu Điềm đã rất dụng tâm, thời đại thiếu đồ gia vị mà cô ta làm ra được cơm nước có mùi vị đã được coi là đứng đầu rồi.

Khương Hiểu Điềm vốn lười biếng, nấu mấy bữa cơm liên tiếp đã đủ lắm rồi, hôm nay cô ta cố ý tới muộn là định đến ăn cơm thôi.

Nào ngờ quả phụ Quách lại chờ đến giờ cũng không thèm nấu cơm.

Khương Hiểu Điềm cứng cả người, cô ta nhìn quả phụ Quách một cái, nghĩ đến Quách Hải Bình, lời từ chối phản bác lập tức kẹt lại trong cổ họng.

Cô ta nhếch nhếch miệng, nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi bác, sáng nay cháu dậy muộn, cháu đi nấu ngay bây giờ."

Lúc này quả phụ Quách mới hài lòng:

"Cháu mau đi đi, bác đưa Phàm Phàm ra ngoài tản bộ một chút, lúc bác quay về cháu phải nấu xong cơm đấy nhé."

Quả phụ Quách dẫn theo Triệu Phàm đi ra ngoài, bà ta đến nhà bí thư chi bộ. Người chồng đã mất của quả phụ Quách là em trai ruột của bí thư chi bộ Quách Chấn Đông, từ trước đến nay quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết, Quách Hải Bình có thể tham gia quân ngũ là vì có quan hệ với Quách Chấn Đông.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 458: Chương 458



Quả phụ Quách có thể hoành hành ngang ngược trong thôn cũng là do thế lực của Quách Chấn Đông.

So với quả phụ Quách ngang tàng ương ngạnh, vợ của Quách Chấn Đông - Trương Phượng Lan lại giống như một sợi mỳ mềm yếu nhút nhát, hai người như hai thái cực.

Quả phụ Quách tới, Trương Phượng Lan nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn ba ta một cái rồi lại cúi đầu, lên tiếng:

"Em dâu đến rồi."

Giọng rất nhỏ, nếu không lắng nghe thì không nghe thấy.

Quả phụ Quách gật đầu với bà ấy, cũng không chào hỏi, lên giường ngồi vô cùng tự nhiên. Quách Chấn Đông dịch sang bên cạnh, cũng tự nhiên gọi Triệu Phàm tới, tươi cười lấy đồ ăn trong túi ra cho Triệu Phàm, cũng chọc cho nó gọi ông ngoại.

Quách Chấn Đông hỏi quả phụ Quách:

"Em tìm được đối tượng cho Hải Bình chưa? Anh nghe nói em rất thân thiết với thanh niên tri thức họ Khương kia, định cô ta rồi?"

Quả phụ Quách "ừm" một tiếng:

"Vốn em nhìn trúng cô gái họ Ngu kia, điều kiện gia đình tốt, cô họ Khương kia cũng không phải là không được. Chỉ là nó hơi lười, nhưng người nhà chúng ta cũng không cần phải kiếm bằng được chút điểm công ấy."

"Nó nấu cơm không tệ, Phàm Phàm rất thích ăn."

Quách Chấn Đông sờ đầu Triệu Phàm, mỉm cười:

"Vậy thì được, chọn cô ta đi. Vừa vặn điều kiện gia đình cô ta không tốt lắm, gả tới đây chúng ta có thể bắt chẹt được."

Hai người nói chuyện với nhau như vợ chồng, Triệu Phàm thỉnh thoảng ở bên cạnh nói hai câu, trẻ con lúc kêu ông ngoại, lúc kêu bà ngoại, không coi Trương Phượng Lan vào mắt.

Trương Phượng Lan nhìn quả phụ Quách một cái, rồi đi vào phòng con trai.

Con trai của bà ấy Quách Hải Quân đang ngồi trong phòng, thấy mẹ mang theo sắc mặt không tốt đi vào, nét mặt cũng trở nên xấu xí:

"Bà ta lại tới nữa rồi?"

Trương Phượng Lan ừ một tiếng:

"Bàn bạc chuyện cưới xin của Quách Hải Bình."

Quách Hải Quân sửng sốt, lập tức hừ một tiếng:

"Ông ta thật quan tâm đến Quách Hải Bình!"

Rõ ràng Quách Hải Quân lớn hơn Quách Hải Bình năm tuổi, hiện giờ đã hơn ba mươi rồi, ngay cả vợ cũng không có, mà loại con hoang như Quách Hải Bình vừa được thu xếp vào quân đội, vừa được tìm cho một người vợ có thể diện.

Vượt vai vế như thế, lúc còn sống chẳng lẽ sẽ nghe được người ta gọi ông ta một tiếng "cha" sao?

"Hải Quân à, nếu như con không có bệnh thì tốt rồi." Trương Phượng Lan lau nước mắt.

Quách Hải Quân siết nắm tay đến mức nổi gân xanh:

"Có bệnh như thế thì trách tôi à? Chẳng phải vì bà không biết đẻ sao? Nếu như bà biết đẻ, để tôi khỏe mạnh một chút thì có chuyện ngày hôm nay không?"

Câu nói của Quách Hải Quân như một con d.a.o nhọn đ.â.m vào tim Trương Phượng Lan, bà ấy đau khổ, nước mắt rơi vàng nhanh hơn.

Đúng vậy, là bà ấy không biết đẻ, sinh ra Quách Hải Quân là một người tàn tật, một tay một chân không bình thường, đứa thứ hai thì bị bại liệt, không biết tự xoay người, không biết khóc, không biết bò, chỉ biết ăn đến mức mập tròn.

Mang thai đứa thứ ba không được bao lâu thì c.h.ế.t lưu. Đến giờ bà ấy không có một đứa con lành lặn nào, mà quả phụ Quách lại sinh ra được hai đứa trẻ vô cùng khỏe mạnh.

Cuộc đời này bất công như thế đấy.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 459: Chương 459



Trong gian buồng nhỏ của nhà Quách Chấn Đông, Quách Hải Quân đơn phương chỉ trích Trương Phượng Lan đã khiến anh ta rơi xuống bùn. Ở nhà chính cách một bức tường, quả phụ Quách nói xong chuyện với Quách Chấn Đông thì đứng dậy đi về, Quách Chấn Đông tiễn bà ta ra tận cửa.

Quả phụ Quách quay về, Khương Hiểu Điềm đã nấu bữa sáng xong, cháo bột ngô, rau trộn, còn có dưa muối từ hành lá và cải thảo.

Quả phụ Quách rất hài lòng, sau khi ăn cháo xong, bà ta ngồi trên ghế dài, bỗng nhiên nói với Khương Hiểu Điềm:

"Ngày mai con bác về, cháu nói chuyện với nó nhé."

Mục đích dễ dàng đạt được, Khương Hiểu Điềm ăn cơm xong, trên đường quay về bước chân lâng lâng như đang bay. Trở về ký túc xá, nằm lên giường, cô ta lăn qua lộn lại, thỉnh thoảng lại cắn chăn kích động thấp giọng hét lên hai tiếng.

Buổi trưa Ngu Thanh Nhàn và các thanh niên tri thức gánh củi về, Khương Hiểu Điềm cố ý đi ra nói vấn đề cô, Ngu Thanh Nhàn lười để ý đến cô ta.

Cô theo các thanh niên tri thức gánh củi vào lều chứa củi rồi vào phòng bếp.

Hôm nay đến phiên La Tân Lan làm cơm, Ngu Thanh Nhàn tìm một cái chậu đặt xuống chân, bắt đầu móc đồ trong túi ra.

Chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng rào rào vang lên, tiếng hô của La Tân Lan vang lên ngay sau đó:

"Trời ơi, Thanh Nhàn, cậu tìm được ở đâu nhiều quả phỉ thế, còn to nữa."

"Bọn tớ gặp may, đi đến chỗ xa hơn chút, lúc chặt củi về thì thấy một rừng cây phỉ, bọn tớ hái về, trên người họ cũng có khá nhiều đấy."

Cô vừa dứt lời, đám thanh niên tri thức đặt củi xong lục tục vào nhà, mọi người đều giũ đồ trên người ra, chỉ chốc lát đã ra được một chậu.

La Tân Lan nhìn thấy, hai mắt sáng ngời:

"Đợi lát nữa ăn cơm xong, tụi mình phơi khô quả phỉ để dành, đợi đến mùa đông năm mới rồi ăn."

Trong thời đại thiếu lương thực, muốn tìm chút đồ ăn vặt không dễ dàng gì, bình thường các thanh niên tri thức đều bận rộn làm việc, không có thời gian lên núi hái quả dại, có thời gian thì họ cũng không giành lại được với đám trẻ con nhiều kinh nghiệm kia.

Tuy người nhà họ mỗi năm đều sẽ tiếp tế ít đồ cho họ, nhất là ngày tết, họ không thiếu quả khô, nhưng tự dưng có đồ miễn phí, luôn thích thú hơn là đồ mất tiền mua.

Khương Hiểu Điềm khoe khoang không nhận được kết quả mong muốn, lúc này nghe đám thanh niên tri thức hái được quả phỉ trên núi về, cũng có chút thèm.

Thời hiện đại cô ta thích ăn các loại quả hạch nhất, cô ta thích ăn quả hạch rang bơ, mùi bơ thơm nức, cắn vào thì giòn tan.

Khương Hiểu Điềm sắp ch** n**c dãi, muốn đến xin một chút, nhưng cô ta cũng biết, mình đã trở mặt với đám thanh niên tri thức kia cho nên không dám.

Giờ phút này Khương Hiểu Điềm có chút hối hận, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai được gặp Quách Hải Bình, cô ta không còn thấy hối hận nữa.

Nếu cứ ăn cơm mãi với đám thanh niên tri thức kia, làm sao cô ta sớm được gặp Quách Hải Bình chứ?

Ăn cơm trưa xong, mọi người bóc vỏ quả phỉ, sau đó đám người Ngu Thanh Nhàn đi ngủ trưa. Khương Hiểu Điềm đã ngủ trưa xong, cố tình tới phòng để phơi hạt phỉ, nhưng trên cửa lại có khóa, cô ta giậm chân một cái rồi bỏ đi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 460: Chương 460



Khương Vĩnh Minh không ngủ, ở bên cửa sổ nhìn thấy hết hành vi của cô ta. Đến khi các thanh niên tri thức ngủ trưa dậy, anh ta chỉ bảo họ nhớ khóa kỹ đồ đạc của mình.

Sau khi các thanh niên tri thức chỉ ra một tên trộm trộm đồ không thành công, mọi người đều móc khóa vào thùng của mình, lúc này nghe thấy Khương Vĩnh Minh dặn dò, không ai hỏi nhiều, chỉ bỏ cả đồ không đáng tiền vào trong ngăn tủ rồi khóa lại.

Sẩm tối, lúc các thanh niên tri thức đang ăn cơm, thím Đỗ tới, bà gọi Ngu Thanh Nhàn ra ngoài:

"Tiểu Ngu à, hôm nay chú Đỗ của cháu lên thị trấn họp, lúc đến cục bưu chính lấy đồ vừa vặn nhìn thấy một bức thư của con, ông ấy mang về cho con đây."

Thím Đỗ đưa thư cho Ngu Thanh Nhàn.

Thư do ông bà Ngu gửi tới, Ngu Thanh Nhàn hơi kinh ngạc. Trong trí nhớ của nguyên thân, cha Ngu rất hiếm khi viết thư cho cô ấy, mỗi lần viết thư đều là lúc trong nhà xảy ra chuyện lớn.

Kiếp trước ông ấy viết thư cho nguyên thân là lúc em trai cả của cô ấy Ngu Thanh Lương bị bắt.

Ngu Thanh Nhàn sợ trong nhà xảy ra chuyện, không màng cảm ơn thím Đỗ đã vội vàng xé bì thư, đập vào mắt cô là mấy tờ phiếu sữa bột, Ngu Thanh Nhàn bật cười.

Cô lấy phiếu sữa bột ra, đưa cho thím Đỗ vì phiếu sữa bột mà đứng ngây người ở bên cạnh:

"Thím Đỗ, mấy đứa trẻ nhà thím còn cần uống sữa bột, vừa hay cha mẹ cháu lại gửi thêm mấy phiếu, các thím còn đổi không?"

Thím Đỗ gật đầu như bổ củi:

"Đổi chứ, đổi chứ."

Vừa hết vụ thu hoạch, đợi mấy ngày nữa nộp thuế lương thực cho trạm lương thực trên thị trấn xong là có thể được chia lương thực rồi.

Nhà bà nhiều trai tráng lao động, lại được chia lương thực, hiện giờ nhà bà dư lương thực để đổi bốn tờ phiếu sữa bột.

Nhưng thím Đỗ suy nghĩ một chút, lại nói:

"Được, lúc đó thím sẽ đưa lương thực mới cho cháu, cháu gửi về để cha mẹ cũng được nếm thử lương thực mới bên chúng ta."

Nhà đại đội trưởng Đỗ làm việc rất thoải mái, Ngu Thanh Nhàn cũng kể cho nhà thím Đỗ biết việc mình gửi đồ khô thừa ra lần trước về nhà. Thím Đỗ nói vậy, Ngu Thanh Nhàn đổi phiếu sữa bột cho nhà họ chẳng khác nào giải mối nguy lửa sém lông mày.

Con trai thứ hai nhà thím Đỗ biết săn thú, trong nhà không thiếu đồ khô.

Thật giả trong lời nói chỉ vừa nghe là biết, thiện cảm của Ngu Thanh Nhàn đối với nhà họ Đỗ cũng tăng lên nhiều.

"Vâng, vâng." Ngu Thanh Nhàn cũng không khách sáo với họ.

Thím Đỗ cẩn thận bỏ phiếu sữa bột vào trong túi, lại đưa đồ mình mang tới cho Ngu Thanh Nhàn:

"Đây là ít hái dẻ thằng ba nhà thím lên núi hái được, không phải thứ quý báu gì, cháu cầm ăn vặt."

Thím Đỗ không đợi Ngu Thanh Nhàn từ chối đã ra về.

Non nửa túi hạt dẻ, ước lượng cũng phải hơn hai cân, Ngu Thanh Nhàn cầm túi vào ký túc xá.

Các thanh niên tri thức đều nghe thấy Ngu Thanh Nhàn nói chuyện với thím Đỗ, không ai lên tiếng xin hạt dẻ của cô.

Sau khi ăn cơm xong, Ngu Thanh Nhàn cầm hộp cơm, múc một hộp mang ra cho các nam thanh niên tri thức, một hộp còn lại để dành cho La Tân Lan và Lương Khiết. Có đồ ăn mọi người đều vui vẻ, tập trung trong phòng bếp, bật đèn dầu, vừa ăn hạt dẻ vừa trò chuyện.
 
Back
Top