Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 401: Chương 401



Nhìn vào khu nhà ở của nhà máy nhựa mà nguyên thân ở lúc trước, khu nhà ở của họ có hơn một trăm người họ Hồ. Chỉ một tòa nhà của họ đã có hơn ba mươi hộ gia đình ở.

Trong ba mươi hộ gia đình lại chia thành rất nhiều phe phái, hôm nay cô tụ tập với tôi nói xấu nhà này, ngày mai cô lại cùng cô ta nói xấu tôi, mấy hôm nữa lại một đám người tập trung nói xấu một gia đình nhà khác.

Dù sao chẳng có lúc nào được yên tĩnh.

"Anh cũng ít đến khu nhà dành cho người thân, lần sau có cơ hội sẽ dẫn em đến xem, cho em cảm động lây một chút." Lúc nói câu này Hàn Dục mang theo nụ cười nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn nhìn đôi mắt đào hoa mang theo ý cười kia, đáp lại có chút mất tự nhiên:

"Để sau rồi tính, để sau rồi tính, gấp gáp làm gì."

Hàn Dục cũng không muốn áp sát quá, chuyển đề tài:

"Anh mượn được máy ảnh từ chỗ bạn, em có muốn chụp ảnh không?"

Hai người họ đều là tu sĩ, đi bộ khá nhanh, chỉ một lát đã đến giữa sườn núi.

Hôm nay không phải cuối tuần, người lên núi ngắm lá phong rất ít, Ngu Thanh Nhàn nhìn thoáng qua bốn phía.

"Muốn chụp, anh chụp cho em đẹp một chút." Ngu Thanh Nhàn chạy đến dưới gốc một cây phong.

Hàn Dục lấy máy ảnh ra, lùi về sau vài bước, ngồi xổm xuống điều chỉnh góc máy:

"Chụp ảnh là nghề của anh, em còn không tin vào kỹ thuật của anh hay sao?"

Điều này thì Ngu Thanh Nhàn tin.

Người này rất yêu chiều con gái, kiếp trước con gái của họ thích du lịch, thích chụp ảnh, hồi học đại học có một bạn nam học khoa nhiếp ảnh theo đuổi con gái họ, người này ghen tị, bèn luyện kỹ thuật chụp ảnh, đến mức tay nghề còn vượt xa cậu nhóc kia, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng con gái anh vẫn đi theo cậu nhóc khoa nhiếp ảnh.

Ngu Thanh Nhàn lại nhớ đến Thủy Tâm và Mộc Tâm, trong kiếp đó, anh cũng rất tốt với hai cô bé, đôi khi còn tốt với hai cô bé hơn cả đứa con trai ở kiếp thứ hai của anh.

Ngu Thanh Nhàn miên mang suy nghĩ, Hàn Dục đã chụp được vài tấm hình.

Ngu Thanh Nhàn lấy lại tinh thần, đi đến trước mặt Hàn Dục, cùng anh bắt đầu đi lên tiếp.

Ngu Thanh Nhàn hỏi anh:

"Có phải anh thích con gái hơn con trai đúng không?"

Hàn Dục gật đầu không chút do dự:

"Đúng vậy. Con gái đáng yêu hơn bao nhiêu, thơm thơm mềm mềm, còn ngoan ngoãn nghe lời, chu đáo tinh tế. Con trai thì khác, ngoại trừ lúc không chạy nhảy mới ngoan ngoãn một chút còn lại đều khiến người ta tức chết."

Lúc Hàn Dục nói câu này, đồng thời nhớ lại Văn Đình, đứa con trai họ đã sinh ra trong kiếp đầu tiên. Đó là một đứa trẻ được mọi người cưng chiều từ bé đến lớn, rất nghịch ngợm, là một đứa cả ngày ăn tám trận đòn cũng chưa đủ.

Hàn Dục hăng hái thảo luận với Ngu Thanh Nhàn:

"Hai kiếp trước chúng ta đều chỉ sinh một đứa, kiếp này chúng ta sinh hai ba đứa, tốt nhất là sinh hai cô bé giống nhau. Anh nghe Đường Giang nói hai đứa em họ của em là song sinh, em còn có một bà cô đẻ sinh đôi. Gen này sẽ di chuyển, chưa biết chừng sẽ di truyền đến em."

"Anh đã nghĩ xong tên của con gái rồi, gọi là Lượng Lượng và Tinh Tinh, Hàn Lượng Lượng, Hàn Tinh Tinh, thật êm tai. Dĩ nhiên chúng mang họ Đường cũng được, Đường Lượng Lượng, Đường Tinh Tinh."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 402: Chương 402



Ngu Thanh Nhàn trợn mắt: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, chúng ta còn chưa xác định quan hệ đâu."

Hàn Dục dừng bước, nhìn cô với vẻ mặt lên án:

"Anh không ngờ em là người như thế, em đã theo anh lên núi ngắm lá phong còn nói chúng ta chưa xác định quan hệ. Xấu xa, em giở trò lưu manh với anh."

Ngu Thanh Nhàn bị Hàn Dục chọc cười, cô đưa tay bóp mặt anh:

"Được rồi được rồi, đừng có giả bộ nữa, nếu để đám lính cấp dưới của anh nhìn thấy, họ sẽ vỡ mộng nữa."

Hàn Dục cũng tưởng tượng một chút, cũng cười theo, anh tiến đến bên tai Ngu Thanh Nhàn:

"Vậy cũng tốt, sau này để một mình em ngắm."

Đều là người trưởng thành rồi, không ai là nam nữ đơn thuần nữa, lời Hàn Dục nói khiến Ngu Thanh Nhàn lập tức nghĩ linh tinh. Ánh mắt cô nhìn Hàn Dục cũng bắt đầu không nghiêm chỉnh.

Hàn Dục vốn chỉ tùy tiện c.h.é.m gió một câu, thấy ánh mắt Ngu Thanh Nhàn nhìn mình, ánh mắt anh cũng tối đi theo.

Anh bỏ máy ảnh vào trong túi, cầm tay cô tiếp tục đi về phía trước. Đằng trước có một lối rẽ, đầu bên kia lối rẽ là một con đường nhỏ mọc cỏ um tùm, Hàn Dục ấn Ngu Thanh Nhàn lên một gốc cây phong, áp người mình lên.

Ngu Thanh Nhàn nhắm mắt ngừng thở, tay đặt lên người Hàn Dục, anh ôm lấy eo cô, hai người môi lưỡi tương giao, vô cùng triền miên.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Ngu Thanh Nhàn thở hổn hển dựa vào n.g.ự.c Hàn Dục, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Hàn Dục không nhịn được hôn một cái l*n đ*nh đầu cô, nói bằng giọng khàn khàn:

"Chúng ta đi thôi, nếu còn không đi, tiếp theo xảy ra chuyện gì không nói chắc được."

Ngu Thanh Nhàn cảm nhận sự thay đổi từ cơ thể Hàn Dục, cô ra khỏi vòng tay của anh, liếc nhìn xuống dưới, ho khan một tiếng để che giấu:

"Cái đó, chúng ta đi thôi. Anh khát không, có muốn uống nước không?"

Hàn Dục nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ửng vì nụ hôn của Ngu Thanh Nhàn:

"Khát lắm."

Một lời hai nghĩa.

Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái, xoay người rời đi:

"Vậy thì anh cứ khát đi."

Hàn Dục đuổi theo, mạnh mẽ kéo tay Ngu Thanh Nhàn, để mười ngón tay đan chặt:

"Giận à?"

"Giận cái gì? Em không giận, anh trong nóng ngoài lạnh không phải là em không biết."

"Nói gì vậy, sao lại là trong nóng ngoài lạnh? Rõ ràng trước mặt em, anh rất nóng? Đồng chí Thanh Nhàn, nhận thức của em về anh còn chưa đủ chính xác đâu, xem ra anh còn cần phải cố gắng."

"Ôi, anh làm cái gì thế? Buổi chiều rồi, chui vào rừng đến lúc quay về thì trời tối mất... a... ưm..." Ngu Thanh Nhàn còn chưa phàn nàn xong, lời đã bị nuốt mất giữa môi lưỡi.

Buổi hẹn hò trong rừng phong này đương nhiên là điều lãng mạn khiến người ta sung sướng, nếu như trên đường quay về không gặp phải Đường Giang ra ngoài huấn luyện trở về.

Hiện giờ Ngu Thanh Nhàn đang đứng sau lưng Hàn Dục và Đường Giang, chắp tay sau lưng ngắm trời ngắm đất, chỉ là không ngắm Hàn Dục.

Lúc này Đường Giang đã tức điên lên rồi, anh ấy vẫn luôn coi Hàn Dục là đồng đội thân thiết, anh em tốt, cấp trên gần gũi của mình, kết quả thì sao?

Mẹ kiếp, Hàn Dục muốn làm em rể mình!

Nếu quang minh chính đại muốn làm em rể anh ấy thì thôi, không ngờ Hàn Dục lại mưu mẹo như thế, nhân lúc anh ấy không có ở đây, lừa em gái tuổi nhỏ tính cách đơn thuần của anh đến ngắm lá phong!
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 403: Chương 403



Nếu không phải hôm nay họ ra ngoài huấn luyện, vừa vặn đi ngang qua nơi này thì Đường Giang cũng không phát hiện ra được!

Vừa nghĩ đến cảnh Hàn Dục lưu manh dắt tay em gái từ trên núi xuống, Đường Giang lại muốn tăng xông.

"Hàn Dục, tôi phải quyết đấu với anh!"

Giờ phút này Đường Giang cảm thấy mình là một người hùng, mà Hàn Dục đối diện chính là một tên khốn nạn, một kẻ lưu manh.

Hàn Dục cũng hơi run tay, anh không ngờ Đường Giang giữa đường lại chạy tới. Vừa rồi anh còn đang vui sướng đắc ý, hiện giờ anh có chút ủ rũ xấu hổ.

Lúc dụ dỗ con gái nhà lành bị người lớn trong nhà nhìn thấy, phải đối phó thế nào đây, trong cuộc sống dài đằng đẵng của anh, thật sự chưa có ai dạy chuyện này, anh không có chút kinh nghiệm nào.

Đối diện với cơn giận của anh vợ, Hàn Dục chỉ đành nói:

"Đấu thì đấu, nhưng dù sao anh cũng phải để tôi đưa Nhàn Nhàn trở về đã chứ?"

Đường Giang liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, lại liếc nhìn chiếc xe, sau đó quay đầu nhìn đội ngũ ra ngoài huấn luyện của mình. Hôm nay là cuối tuần, huấn luyện dã ngoại là tự nguyện, không phải nhiệm vụ, thêm một người bớt một người cũng không thành vấn đề.

"Không được, tôi đi chung với anh."

Hàn Dục hít sâu một hơi:

"Được."

Hàn Dục lên xe ngồi vào ghế lái phụ, Đường Giang ngồi vào ghế tài xế trước Ngu Thanh Nhàn:

"Nhàn Nhàn, em nồi ghế sau."

Ngu Thanh Nhàn nhìn Hàn Dục với vẻ hả hê, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.

Đúng là sông có khúc, người có lúc.

Trong hai kiếp trước, Hàn Dục luôn đề phòng nghiêm ngặt những cậu con trai tiếp cận con gái mình, cho dù người ta kết hôn rồi anh vẫn tỏ thái độ khó chịu với người ta, khiến cho con rể lúc nào cũng run bần bật trước mặt anh.

Có lẽ anh không nờ có một ngày anh bị người ta đề phòng như kẻ b**n th** đâu nhỉ?

Hàn Dục thật sự không ngờ, dù sao bất kể là thế giới trước hay là thế giới trước nữa, Ngu Thanh Nhàn xuyên không đều không có ông anh trai thân cận thế này.

Đối diện với ánh mắt nhìn mình như nhìn kẻ trộm của Đường Giang, Hàn Dục thật sự không còn cách nào, ngay cả tức giận cũng không dám.

Dù sao chuyện này nghĩ thế nào cũng là anh đuối lý.

Hiện giờ Hàn Dục chỉ cảm thấy may mắn một điều, lúc mình và Ngu Thanh Nhàn thân mật trên núi, Đường Giang không có mặt ở đây.

Hai người đưa Ngu Thanh Nhàn đến cổng trường, dọc đường nhiều lần Hàn Dục muốn bắt chuyện với Ngu Thanh Nhàn, đều bị Đường Giang cắt ngang.

Ngu Thanh Nhàn không hề đau lòng cho Hàn Dục, cô nhịn cười đến mức sắp nội thương rồi.

Ngu Thanh Nhàn xuống xe, dưới sự theo dõi sát sao của Đường Giang, Hàn Dục không dám nói câu nào với cô, chỉ đành chào một tiếng.

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười, nhìn xe họ đi xa mới quay người đi vào trường học, chưa được hai bước cô đã dừng lại.

Lưu Ngọc Mai ôm sách, đứng cách cô không xa, cũng đang nhìn theo xe Hàn Dục rời đi giống cô.

Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ ra chuyện Kim Lệ Quyên kể hôm đó.

Để thu hút sự chú ý của Hàn Dục, chưa nói đến chuyện ngày ngày Lưu Ngọc Mai lượn qua lượn lại đội hình của họ, còn múa điệu Tân Cương trong buổi bộ đội hát giao lưu.

Ngu Thanh Nhàn hơi dừng bước, sau đó đi về phía trước như không có chuyện gì:

"Ngọc Mai."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 404: Chương 404



Bàn tay đang ôm sách của Lưu Ngọc Mai trở nên trắng bệch, cô ta thu lại đường nhìn, quay sang Ngu Thanh Nhàn:

"Cho nên hôm nay đến trường đưa cơm cho cô, đưa cô ra ngoài, thật sự là sĩ quan huấn luyện Hàn lúc đi tập quân sự?"

"Đúng vậy." Ngu Thanh Nhàn cảm thấy không cần phải giấu Lưu Ngọc Mai.

Cô và Hàn Dục yêu nhau không trái với đạo đức, không trái với pháp luật.

Lưu Ngọc Mai cùng lắm chỉ là một người theo đuổi Hàn Dục mà thôi, có lẽ bản thân anh không có ấn tượng gì với cô ta.

Cô rất quý trọng người bạn Lưu Ngọc Mai này, có thể làm bạn tiếp thì cô cũng rất mừng, nhưng nếu không thể tiếp tục ở chung, cô cũng không tiếc nuối.

Lưu Ngọc Mai há miệng ra, xoay đó chợt xoay người chạy đi.

Ngu Thanh Nhàn hít sâu một hơi, tâm trạng vốn vui sướng lập tức giảm đi nhiều.

Cô đi về ký túc xá, đám Kim Lệ Quyên đều đang ở trong phòng.

Thấy cô về, Kim Lệ Quyên đi đến trước mặt:

"Lưu Ngọc Mai vừa đến tìm cậu."

Ngu Thanh Nhàn "ừm" một tiếng: "Tớ vừa từ bên ngoài về, cậu ấy đứng chờ tớ ở cổng trường."

Kim Lệ Quyên "chẹp" một tiếng:

"Sĩ quan Hàn đến tìm cậu, chuyện này đã ầm ỹ cả tầng ký túc xá của chúng ta, buổi chiều họ đã đồn đại rất nhiều về chuyện hai người ra ngoài. Một tiếng trước thì phải, Lưu Ngọc Mai đến ký túc xá bọn mình hỏi chuyện này, bọn tớ kể lại chuyện cậu quen sĩ quan Hàn từ sớm cho cậu ấy nghe."

"Cậu ấy lên giường cậu ngồi một lúc, sau đó nói sẽ chờ cậu. Tớ thấy tâm trạng cậu ấy rất tệ, cậu ấy đã nói gì với cậu?"

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu, không kể lại câu chất vấn của Lưu Ngọc Mai:

"Không nói gì. Mọi người ăn cơm chưa, có muốn đến căng tin ăn cơm không?"

Ngắm lá phong đến tận chiều, trên đỉnh núi cô không ăn gì cả, lại còn phải vận động nhiều, nhất là đường xuống núi, đi đến mức chân không còn là của mình nữa.

"Đi chứ, chúng tớ còn chưa ăn đâu." Mấy cô gái gồm cả Kim Lệ Quyên đều di chuyển, mọi người cầm hộp cơm vừa cười vưa nói ra khỏi phòng.

Hoàng Kiều đi đến bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, nói với cô:

"Thanh Nhàn này, thời gian trước tớ ở chung với Lưu Ngọc Mai cũng được, cậu ấy khá ôn hòa, tính tình cũng tốt, chỉ là hơi hẹp hòi, người cũng rất nhạy cảm. Cậu ấy từng trải qua chuyện với Hoàng Chính, chắc chắn sẽ không có suy nghĩ linh tinh gì với sĩ quan Hàn."

"Có lẽ chỉ là nhất thời tâm thái không chuyển biến kịp. Cứ để cậu ấy suy nghĩ cho kỹ, tớ cảm thấy cậu ấy không phải là người không biết phân biệt đúng sai."

Thỉnh thoảng Lưu Ngọc Mai sẽ đến ký túc xá của Ngu Thanh Nhàn chơi, ngoài Ngu Thanh Nhàn, cô ta có quan hệ tốt nhất với Hoàng Kiều, hai người đều thích đọc văn học, rất có tiếng nói chung trong phương diện này. Là bạn bè với cả hai, Hoàng Kiều rất hi vọng hai người không cãi nhau đến mức mất tự nhiên.

Ngu Thanh Nhàn không lạc quan về việc này lắm, chỉ gật đầu với Hoàng Kiều:

"Chỉ mong là vậy."

Đám người đến căng tin ăn cơm, trở lại ký túc xá chưa bao lâu thì Lưu Ngọc Mai tới.

Cô ta không đi vào, mà đứng ở cửa gọi Ngu Thanh Nhàn ra ngoài.

Cô ta dẫn đường đi xuống lầu, hai người đi đến sân thể dục, tản bộ quanh sân.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 405: Chương 405



Lúc này là thời điểm ăn cơm xong, trong sân bóng rổ giữa đường băng có rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ, có vài học sinh ngồi trên thảm cỏ nói chuyện phiếm, đọc sách.

Hai người theo đường băng đi tơi, bên cạnh không có ai, cuối cùng Lưu Ngọc Mai cũng lên tiếng:

"Nhàn Nhàn, có phải cậu cảm thấy tớ rất ngốc không?"

Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Lưu Ngọc Mai, nhíu mày:

"Sao cậu lại nghĩ vậy?"

Lưu Ngọc Mai không nhìn cô, cúi đầu nhìn nền đường băng:

"Thời gian tập quân sự, thực ra tớ đã thích sĩ quan huấn luyện Hàn, tin rằng cậu cũng biết. Lúc đó tớ luôn kiếm cớ đi ngang qua đội hình tập của các cậu, còn múa để thu hút sự chú ý của anh ấy."

"Tớ biết sĩ quan Hàn không thích tớ, tớ cũng không có suy nghĩ nào khác. Dù sao trên thế gian này có rất nhiều người thích tớ, mà người không thích tớ lại càng nhiều. Qua chuyện của Hoàng Chính, tớ đã không còn thích sĩ quan Hàn nữa, hôm nay sở dĩ tớ nhìn thấy cậu lại chạy đi, là do tâm tớ rất loạn."

"Tớ cảm thấy ở trước mặt cậu tớ rất mất kiểm soát, không được tự nhiên, tự tại, tớ rất xin lỗi cậu."

Lưu Ngọc Mai cũng giống các cô gái đi tập huấn quân sự, chỉ ngưỡng mộ Hàn Dục một chút, sau đó cùng họ kiếm cớ đi ngang qua đội hình của khoa Y, trong mười mấy người có tám người là có ý định thực sự với sĩ quan Hàn.

Mà điều khác biệt duy nhất giữa cô ta và những người còn lại là cô ta ưu tú hơn họ một chút.

Sự bức bối giấu trong lòng Ngu Thanh Nhàn lập tức tan đi:

"Cậu không có lỗi gì với tớ. Cô gái trẻ tuổi ngưỡng mộ trai đẹp là chuyện bình thường biết bao."

Lưu Ngọc Mai vén lọn tóc bị gió thổi ra sau tai:

"Sau khi biết quan hệ giữa cậu và sĩ quan Hàn, tớ rất sợ, sợ cậu khinh thường tớ, ghét tớ."

Cô ta đưa tay kéo tay Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn không từ chối.

Đến đây, hiềm khích nhỏ giữa hai người đã theo gió bay đi, họ lại trở nên thân thiết, tình cảm còn sâu hơn trước.

Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt Yến Kinh đã vào cuối thu.

Yến Kinh gió lớn, gió buổi sáng như sắp thổi bay người ta. Mọi người đều đổi sang quần áo dày.

Ngu Thanh Nhàn cũng đổi đồ uống của tiệm trà sữa từ lạnh sang nóng, việc làm ăn ngày càng đắt khách.

Sau tháng 11, Hàn Dục rất bận rộn, Ngu Thanh Nhàn rất lâu không gặp anh, nhưng anh đã gửi tới mấy bức thư.

Ngu Thanh Nhàn bỏ thư gửi cho Hàn Dục vào trong phong bì, bên trên dán một chiếc tem được in rất tinh xảo. Cô mặc áo bông dày, quàng khăn, sau khi bọc mình thật kín mới ra ngoài.

Đến hòm thư ở cổng trường, như thế nào lại muốn ăn gì đó nóng hổi, trên phố ẩm thực gần đây mới mở một tiệm lẩu cay, mùi vị hấp dẫn lại tiện lợi. Ngu Thanh Nhàn nghĩ thôi cũng đã ch** n**c miếng.

Nghĩ là làm, Ngu Thanh Nhàn đi về phía tiệm lẩu cay trên phố ẩm thực, ăn xong rồi quay về tiệm, nói chuyện với nhân viên Ngô Quế Phân một lúc, tính toán sổ sach một lát rồi lại đi.

Còn chưa ra khỏi phố ẩm thực, cô đã nhìn thấy Hoàng Chính ra khỏi khách sạn nhỏ đối diện, mà điều khiến cô kinh ngạc chính là cô gái ra ngoài cùng anh ta.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 406: Chương 406



Cô không ngờ đó là nữ chính trong sách, Lý Ưu Ưu.

Ngu Thanh Nhàn ngạc nhiên hỏi:

"Hệ thống, sao Lý Ưu Ưu lại đi cùng Hoàng Chính?"

Sau khi mất mặt một trận, Hoàng chính không còn qua lại trường học nữa. Lúc trước bà cụ Đường gọi điện thoại tới nói cả nhà Lý Ưu Ưu đến Yến Kinh, nhưng hiện giờ cô ta không còn ưu thế là sinh viên đại học Yến Kinh nữa, làm sao lại quen biết Hoàng Chính được?

Chẳng lẽ đúng là nhân duyên định mệnh cho ông trời sắp đặt? Cho nên dù có đi vòng thế nào, nam nữ chính đều sẽ đến với nhau?

Hệ thống vừa được tự do ở thế giới này, đang chạy lung tung khắp thế giới, nghe thấy Ngu Thanh Nhàn gọi, nó lập tức xuất hiện, chia sẻ tin hóng hớt đã giấu từ lâu với cô.

"Đúng như Nhàn Nhàn nghĩ đó, họ chính là nhân duyên định mệnh, bất kể lúc nào, chỉ cần lòng vòng một chút là sẽ đụng phải nhau."

"Nhàn Nhàn, để tôi nói với cô, cậu mợ của cô cũng không cần thể diện. Họ vừa tới đã thuê ngay một phòng ở trong khu tập thể Tây Vũ. Cậu của cô ngày nào cũng nói với chị họ của cô ông ta đau chân không thể đi làm, bảo cô ta ra ngoài làm thuê kiếm tiền. Mợ cả cô càng tuyệt hơn, bà ta nói sức khỏe họ không tốt, chỉ cần hoạt động chút là đầu váng mắt hoa, buồn nôn như sắp ngất."

"Hiện giờ một mình Lý Ưu Ưu phải đi làm nuôi cả nhà đấy."

Sau khi Lý Diệu Tông cứu Lý Ưu Ưu ra cũng không còn tiền nong gì, ở quê nhà cũng đã đồn đại chuyện họ làm khắp làng, họ không còn mặt mũi ở lại đó nữa.

Sau khi đến Yến Kinh, làm gì cũng tốn tiền, lại không có Lý Hải Anh coi tiền như rác tháng nào cũng nộp tiền lương, tình hình kinh tế cả nhà rất eo hẹp. Hết cách, Lý Ưu Ưu chỉ đành tự mình ra làm.

Tài nghệ bao năm qua của cô ta cũng không uổng phí, chẳng mấy chốc đã tìm được một công việc ở nhà hàng cao cấp. Vừa làm được vài ngày thì cô ta gặp được Hoàng Chính đến tiêu pha.

Hoàng Chính đến đó mấy lần, thấy Lý Ưu Ưu có ngoại hình xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, được người ta yêu quý nên bắt đầu theo đuổi.

Vẫn là chiêu không để ý, Lý Ưu Ưu làm việc đến mức tâm sức tiều tụy, giả vờ dè dặt hơn nửa tháng thì đồng ý, hôm qua chính là ngày đầu tiên hai người lăn lên giường.

Sau khi ở cùng cậu ấm nhà giàu như Hoàng Chính, Lý Ưu Ưu đã dự liệu được sẽ có ngày này, cô ta đi tìm một phòng chiếu phim xem băng ghi hình, học rất lý luận tri thức về phương diện này rất thuần thục.

Đêm qua cô ta vừa thuần khiết vừa quyến rũ, Hoàng Chính muốn ngừng lại cũng không được, lại càng thêm yêu thích.

Lý Ưu Ưu cũng nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, cô ta căm hận trừng mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn, sau đó đuổi theo bước chân Hoàng Chính.

Qua hơn ba tháng chịu khổ trong tù, cộng thêm việc Ngu Thanh Nhàn đưa cả mẹ ruột của cô ta vào tù, Lý Ưu Ưu không dám xem thường cô em họ vốn không thèm để ý trong lòng này nữa.

Hoàng Chính là cọng cỏ duy nhất mà cô ta túm được lúc này, cô ta không dám gây thêm rắc rối, một là sợ Đường Thanh Nhàn làm lộ ra việc mình từng ngồi tù, hai là sợ Hoàng Chính coi trọng Đường Thanh Nhàn có nhan sắc hơn mình.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 407: Chương 407



Lý Ưu Ưu không dám đánh cược, họ đều có dòng m.á.u của nhà họ Lý, dựa vào cái gì mà Đường Thanh Nhàn lại đẹp hơn mình chứ? Từ nhỏ đến lớn cô ta căm hận Đường Thanh Nhàn ở điểm này nhất.

Ăn một bữa sáng với Hoàng Chính, giả vờ từ chối phí qua đêm Hoàng Chính đưa cho một phen, cuối cùng cô ta cầm ba trăm đồng quay về khu nhà tập thể. Trước khi vào nhà, cô ta giấu ba trăm đồng đi.

Lúc này mới hơn mười giờ, Lý Diệu Tông và Đỗ Hiểu Hoa còn chưa dậy. Lý Ưu Ưu đến căn phòng bên cạnh, ngồi xuống giường.

Ánh mắt cô ta ngây ra, nhìn hai căn phòng cộng lại không to bằng căn phòng trước đây của mình, cơ thể vẫn còn đau đớn vì vừa phá quan, lúc này lại càng khó chịu.

Lý Ưu Ưu bỗng nhiên không rõ vì sao cuộc sống của mình lại trở thành như vậy.

Rõ ràng cô ta mới là sinh viên, rõ ràng cuộc sống của cô ta nên thuận buồm xuôi gió, rõ ràng người xinh đẹp là cô ta, giống như rất nhiều năm trước kia.

Lý Ưu Ưu bỗng nhiên hét lên, tiếng hét chói tai của cô ta đánh thức vợ chồng Lý Diệu Tông đang ngủ say trong phòng.

Đỗ Hiểu Hoa nhanh tay lẹ chân hơn, vội vàng chạy đến:

"Làm sao thế, làm sao thế?"

Vợ chồng Đỗ Hiểu Hoa ngủ rất sớm, đêm qua Lý Ưu Ưu trở về rồi lại đi, vợ chồng họ hoàn toàn không biết cô ta đã ra ngoài.

Hai vợ chồng vẫn rất thương con gái, thấy con gái gào khóc thì luống cuống xoay xung quanh.

Đỗ Hiểu Hoa nóng ruột đến mức đứng ngồi không yên, Lý Diệu Tông vỗ một phát vào chân bà ta:

"Cái đồ mẹ hổ nhà bà, chắc chắn là vì bà ngủ dậy muộn để con gái đói bụng, còn không mau đi nấu cơm đi."

"Tôi cũng muốn dậy sớm chứ, còn không phải do ban đêm lạnh đến mức ngủ không nổi hay sao? Nếu tôi không lạnh, tôi cũng dậy sớm được, còn nói tôi nữa? Sao ông không tự mình dậy nấu cơm đi? Mỗi ngày hệt như ông tướng chờ người ta hầu hạ ấy." Đỗ Hiểu Hoa hùng hồn đáp lại.

Bà ta đến nhà họ Lý sắp hai mươi năm rồi, còn chưa từng trải qua mùa đông nào lạnh như thế.

Vừa kết hôn hai năm, chuyện gì cũng có bà cụ gánh cho, bởi vì Lý Diệu Tông bất tài, cả nhà họ Lý đều không dám đối xử tệ với bà ta, cuộc sống của bà ta vô cùng thư thái. Năm Lý Diệu Tông bị thương, bà ta còn rất lo lắng, chỉ sợ sau này mọi gánh nặng đều rơi vào đầu mình.

Kết quả bà ta chưa lo được hai hôm thì em chồng đã gánh hộ. Đỗ Hiểu Hoa thấy đúng là một đứa ngu, bà ta chưa bao giờ thấy cô gái chưa lấy chồng nào đã muốn ra ngoài kiếm tiền nuôi cha mẹ anh chị. Nhưng bà ta là một người tư lợi, chỉ ước em chồng ngu thêm chút nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, hai năm nhà họ cực khổ nhất lại là lúc em chồng đi làm còn chưa kết hôn. Lúc em chồng bà ta lập gia đình, họ ngay cả rau cũng không cần trồng, không cần mua, trong nhà thiếu cái gì chỉ cần nói với em chồng một tiếng, không lâu sau em chồng sẽ mua về nhà.

Ví dụ mặt hàng khan hiếm như than đá mùa đông, năm nào nhà bà ta cũng chất đầy. Có mùa đông nào mà bà ta không được sống trong ấm áp đâu? Mấy năm nay, chủ nhà rất keo kiệt, ống sưởi trong phòng vừa nhỏ vừa cũ kỹ, hệ thống sưởi đưa đến phòng chẳng còn ấm áp nữa. Ban đêm đắp ba lớp chăn vẫn còn cảm thấy lạnh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 408: Chương 408



Hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ, chuyện này từ lâu đã không còn lạ lẫm trong nhà họ Lý, sau khi hết tiền, lại sống khó khăn, cảnh vợ chồng ân ái không thấy đâu nữa.

Đỗ Hiểu Hoa đội gió lạnh, đến chân tường khu tập thể để làm cơm. Trong sân của khu tập thể dựng lều, dưới chân tường là nơi các hộ gia đình nấu cơm, mà trong những gia đình, chỗ của Đỗ Hiểu Hoa là bừa bãi nhất, bởi vì bà ta lười dọn dẹp.

Giống như ở nhà trước đây, bà ta chỉ để ý làm ba bữa cơm cho ba người trong gia đình, bày bừa ra nhà, mỗi tuần Lý Hải Anh lại về nhà một chuyến, dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài nhà họ.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Đỗ Hiểu Hoa run lên. Bà ta chửi bậy một tiếng, chỉ cảm thấy cuộc sống thoải mái hai mươi năm qua như một giấc mơ.

Lý Diệu Tông vẫn luôn là đồ bỏ đi, cha mẹ còn thì dựa vào cha mẹ sống thoải mái, cha mẹ mất thì dựa vào em gái. Hiện giờ không dựa được vào em gái nữa, chẳng phải con gái ông ta đã lớn rồi sao? Lý Diệu Tông không hề lo lắng chút nào.

Lúc trước ông ta nghĩ hết cách để lên kế hoạch cho Lý Ưu Ưu là vì cái gì? Yêu quý cô ta là một, còn một nguyên nhân khác là vì ông ta định về già sẽ trông cậy vào cô ta, chỉ khi cô ta sống tốt, ông ta mới được sống thảnh thơi.

Đỗ Hiểu Hoa bưng ba tô mỳ lên, nhìn mỳ nước suông trước mặt, Lý Diệu Tông lập tức chẳng còn muốn ăn uống gì.

Ông ta nhớ trước đây, chỉ cần buổi sáng ăn mỳ, Đỗ Hiểu Hoa đều sẽ cho hai quả trứng vào bát.

Nhưng Lý Diệu Tông không soi mói, tình hình gia đình hiện giờ như thế nào ông ta hiểu rõ hơn so với bất cứ ai.

Lý Ưu Ưu cầm đũa chọc mỳ trong bát:

"Nếu như không có chuyện thế thân thì có phải tốt không."

Câu này của cô ta như tát vào mặt Lý Diệu Tông. Chuyện này do một tay ông ta lên kế hoạch, Lý Ưu Ưu nói vậy chẳng phải đang trách cha mình sao?

Tuy Lý Diệu Tông tuổi già phải sống dựa vào con gái, nhưng giờ phút này, vào thời điểm này, Lý Diệu Tông vẫn muốn tỏ thái độ bậc bề trên với Lý Ưu Ưu.

"Con đang trách cha đấy à?" Lý Diệu Tông ném đôi đũa lên bàn "lạch cạch" một tiếng.

Lý Ưu Ưu cúi đầu không nói gì, cô ta đương nhiên là trách, không chỉ một lần cô ta cảm thấy cha mình lắm chuyện, nếu không phải cha mình nghĩ ra ý tưởng dở hơi kia, thì con điên Đường Thanh Nhàn kia cũng không phát rồ.

Cô ta học thêm một năm nữa, lúc đó không thi được đại học cũng không sao, cô ta thi một trường dạy nghề không phải cũng được sao?

Hiện giờ thì hay rồi, ngay cả cơ hội thi đại học cô ta cũng không có, nửa đời sau của cô ta không có duyên với học đường nữa rồi.

Lý Ưu Ưu không phải một người thích đi học.

Nhưng có một câu nói, chỉ khi mất đi mới biết thứ mình đánh mất tốt bao nhiêu. Lúc đi học, Lý Ưu Ưu cảm thấy học hành phiền c.h.ế.t đi được, trời chưa sáng đã phải dậy, bất kể là mưa gió nắng nôi cũng không được đến muộn, ngày ngày học hết bài nọ lại đến viết bài tập kia, tốn hết cả một ngày, ngay cả cuối tuần cũng phải học thêm nửa buổi, buổi tối làm bài tập đến mười hai giờ cũng chưa xong.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 409: Chương 409



Nhưng sau khi ra ngoài làm việc, Lý Ưu Ưu mới biết được, đến trường dễ dàng thế nào, mỗi ngày tám rưỡi sáng phải đi làm, đến tám rưỡi tối mới được tan làm, ngày nào cũng mệt c.h.ế.t đi được, chỉ làm sai một chút là bị mắng mỏ.

Lý Ưu Ưu nhớ tới Hoàng Chính hào phóng vung tiền như rác, quyết định phải bắt bằng được anh ta, đây là cơ hội duy nhất để cô ta thay đổi vận mệnh hiện giờ của mình.

Sự xuất hiện của Lý Ưu Ưu không khiến Ngu Thanh Nhàn nghĩ nhiều, như hệ thống nói, Lý Ưu Ưu và Hoàng Chính là nhân duyên định mệnh, cuộc đời này của họ bất kể là cảnh ngộ nào cũng sẽ dính lấy nhau.

Như vậy Ngu Thanh Nhàn càng không cần phải lo lắng, dù sao việc cô cần làm hiện giờ chính là kiên trì thu thập nhược điểm nhà họ Hoàng, đợi cô kéo nhà họ Hoàng xuống ngựa, cuộc sống của Lý Ưu Ưu cũng sẽ xuống dốc không phanh.

Việc này ăn khớp với suy nghĩ lúc đầu của cô, có điều gì khiến người ta sụp đổ hơn việc cho hi vọng rồi lại khiến thất vọng?

Thời gian học ngày càng kéo dài, việc học của mấy người Ngu Thanh Nhàn càng thêm nặng nề, đây là lĩnh vực mà cô chưa từng tiếp xúc, cô phải chia ra nhiều thời gian cho bài vở trên lớp.

Đôi khi cô bận đến mức không đến cả tiệm trà sữa. Ngô Quế Phân là một người cẩn thận, tiệm trà sữa được cô ấy quản lý đâu ra đấy.

Sau khi quan sát một thời gian, Ngu Thanh Nhàn dứt khoát tăng lương cho cô ấy, lúc phát lương còn thưởng thêm.

Hôm nhận được tiền lương, Ngô Quế Phân sửng sốt đến ngây người, tiền lương cộng tiền thưởng của cô ấy lên đến một trăm đồng.

Một trăm đồng là khái niệm như thế nào, chồng cô ấy đi làm lao động chân tay cho người ta ở bên ngoài, tháng làm nhiều giờ nhất cũng chỉ kiếm được bốn mươi tám đồng.

Hiếm khi Ngô Quế Phân mua một cân sườn về ninh. Chồng cô ấy quay về nhà khi trăng đã lên cao, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi sườn ninh, anh ta kinh ngạc hỏi:

"Quế Phân, em phát tài rồi à?"

Ngô Quế Phân vội vàng cầm bát cầm đũa, hân hoan nói:

"Hôm nay em nhận được lương, tổng cộng một trăm đồng."

Chồng của cô ấy cũng vui vẻ theo:

"Được đấy Quế Phân à, lương em cao thật đấy, tốt nhất là em tích góp lại, đợi đến tết thì mang về cho nhà ngoại, để mọi người cũng được vui mừng một chút."

"Cũng không thể cho hết nhà ngoại được, em phải để lại một ít, đợi sau này chúng ta kết hôn còn tiêu nhiều tiền hơn. Em quyết định, sẽ làm việc thật tốt cho bà chủ. Em bảo với anh này, phố ẩm thực của bọn em mở hai tiệm trà sữa, bán cũng không đắt lắm, nhưng đều không có mấy người đến mua, mọi người vẫn quen đến mua tiệm của chúng em, bà chủ nói..."

Từ sau khi Ngô Quế Phân đến tiệm trà sữa làm việc, câu cửa miệng của cô ấy liền biến thành "bà chủ của em nói".

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối kỳ, thi xong là được nghỉ đông. Ở trường học một đêm, sáng hôm sau mọi người đến phố mỹ thực để ăn uống, đến chiều thì thu dọn hành lý ra trạm xe lửa.

Năm nay Đường Giang cũng mời người đến thăm thân, hai anh em hẹn nhau ngày kia sẽ cùng đi.

Buổi chiều Ngu Thanh Nhàn vào tiệm, tính toán xong sổ sách năm nay, phát tiền lương cho Ngô Quế Phân xong thì đóng cửa, tắt điện, khóa cửa, sau đó chậm rãi đi về trường học.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 410: Chương 410



Cô chưa đi được mấy bước thì gặp Hàn Dục.

Anh không lái xe, đi bộ tới.

Hai người gặp nhau, Hàn Dục nhét tay Ngu Thanh Nhàn vào túi áo của mình, túi áo anh rất ấm, tay đặt bên trong vô cùng ấm áp.

"Bà nội bảo em về nhà ăn cơm, lúc ra ngoài, anh với ông đi mua thức ăn. Em nhất định phải đến đấy nhé. Từ lúc bà biết chúng mình yêu nhau, lần nào anh về nhà cũng liếc sau lưng anh, thấy đằng sau không có ai thì bà lại nhìn anh với con mắt khinh bỉ." Hàn Dục rất bất đắc dĩ.

Ngu Thanh Nhàn bật cười ha ha, hai người hẹn hò đến giờ đã hơn bốn tháng, nhưng cô vẫn chưa tới nhà họ Hàn. Lúc cô rảnh rỗi thì Hàn Dục lại bận, họ hết đấu võ lại đến kỳ xuất ngũ nhập ngũ, yêu nhau bốn tháng, nhưng hai người gặp nhau chỉ vài lần.

Ngu Thanh Nhàn có để một ít rượu trong không gian, cô đã bắt đầu cất từ lúc còn ở quê, hiện giờ nửa năm trôi qua, có thể uống được rồi. Trong số rượu này có rượu trái cây, rượu gạo, đều được bỏ thêm nước linh tuyền, rất có lợi cho sức khỏe.

"Chúng ta mua chút quà gặp mặt cho ông bà." Ngu Thanh Nhàn nói.

Hàn Dục không ý kiến, hai người đứng dính vào nhau ở trạm chờ xe buýt. Hôm nay trường học được nghỉ, xe buýt không còn chỗ ngồi nào, Ngu Thanh Nhàn tìm một chỗ trống để đứng, Hàn Dục đứng sát phía sau, che chắn cô rất kỹ.

Trong xe buýt chật chội, hai người mặt đối mặt thì thầm trò chuyện với nhau.

Xuống xe ở cửa hàng quốc mậu, hai người đi vào dạo một vòng, mua hoa quả, sản phẩm dinh dưỡng và t.h.u.ố.c lá ngon.

Ngu Thanh Nhàn mua hai phần thuốc lá, một phần cô để ở không gian, đợi lúc về sẽ đưa cho đám người ông Đường. Hai cha con không thích gì khác, chỉ thích hút thuốc uống rượu.

Trong một con ngỏ nhõ cách nhà họ Hàn không xa, Ngu Thanh Nhàn lấy ra ba bình rượu từ trong không gian. Bình rượu được cô mua ở chợ, nhìn không bắt mắt lắm, nhưng từ bên ngoài đã ngửi thấy mùi thơm của rượu.

Hai kiếp trước Ngu Thanh Nhàn dùng nước linh tuyền để cất rượu, Hàn Dục không có việc gì cũng thích uống hai chén.

Bây giờ ngửi thấy mùi rượu này, con sâu rượu đã bị hấp dẫn chui ra. Ngu Thanh Nhàn nhìn bộ dạng thèm uống của anh, bật cười:

"Nếu để đám người đó nhìn thấy bộ dạng thèm rượu, thèm thịt của anh bây giờ, có lẽ tròng mắt cũng sắp rớt ra rồi."

Tu Phật kỵ rượu thịt sắc, là Phật tử, từ nhỏ Hàn Dục đã không tiếp xúc với những thứ này.

Thanh Minh Tử thời điểm đó giống như trăng sáng, thanh khiết vô ngần, nữ tu thiên hạ chỉ cần nhắc đến anh đều không khỏi bị dáng người anh mê hoặc. Nghe đồn có một tu sĩ phá lệ thích rượu thịt, ngày nào cũng uống say mèm, đạo lữ nhìn thấy liền tẩn cho hắn một trận, còn lôi đệ tử Phật môn ra để nói, bảo họ không uống rượu, giữ mình trong sạch, so với Phật tử, đạo lữ của cô ấy chẳng khác nào đống bùn nhão.

Ngu Thanh Nhàn nghĩ, nếu hôm nay nữ tu sĩ kia biết Phật tử đã trở thành bộ dạng này, không biết sẽ cười đến mức nào.

Hàn Dục mỉm cười:

"Họ làm sao cũng liên quan gì đến anh?"

Ngu Thanh Nhàn càng nghĩ càng vui vẻ.

Nói chuyện một lúc đã đến nhà họ Hàn, còn cách một đoạn Ngu Thanh Nhàn đã nghe thấy tiếng cười nói trong phòng, tiếng cười nói lớn như vậy, chắc hẳn không chỉ có hai người.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back