Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 290: Chương 291



Hạ Nhị Đản lập tức không đồng ý: “Con không học đâu, cô út cũng đi học nhưng có biết cái gì đâu. Cô út còn không biết kiếm tiền, đã vậy lại không biết giới hạn! Con còn biết gặt lúa, đào rau rừng mang về nhà ăn với anh trai, cô út thì chẳng biết mang gì về nhà, lại còn mang đồ trong nhà cho người khác.”

Mấy đứa nhỏ nghe Hạ Nhị Đản nói thì thi nhau tố cáo những chuyện cô út mình đã làm.

Nhất là Hạ Đại Đản, nói xong còn bật khóc, nguyên nhân là vì hai ngày trước cậu bé nhặt được mấy quả trứng vịt hoang bên bờ sông, còn chưa về đến nhà thì đã bị Hạ Văn Tĩnh cướp mất để biếu Đổng Thiếu An.

Nhớ tới chuyện này, Đại Đản vẫn còn thấy buồn.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy Hạ Văn Tĩnh đúng là tài thật, đến trẻ con mà cũng cướp đồ của bọn nó được, đúng là suy đồi đạo đức. Người như vậy sao có thể là nữ chính của quyển sách này được vậy?

Lại còn là loại nữ chính thiện lương, ngọt ngào nữa chứ.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy trong thế giới nhỏ này, tác giả quyển sách này và nữ chính phải có ít nhất một người có vấn đề đầu óc rất nặng.

“Cái đó thì khác. Con nghĩ thử xem, có phải những người không phải làm công, làm thuê hiện giờ đều là những người có văn hóa không? Ví dụ như ông La của con đó, hay đại đội trưởng và bí thư của thôn chẳng hạn, có phải họ đều biết chữ không?”

Ngu Thanh Nhàn vẫn cảm thấy giáo dục là thứ quan trọng nhất một đời người.

Lời Ngu Thanh Nhàn nói khiến Ngu Hưng Gia trầm mặc suy nghĩ.

Từ khi từ nhà họ Hạ về, Ngu Hưng Gia đã hỏi Ngu Thanh Nhàn: “Con muốn đi học không?”

Nếu là Ngu Thanh Nhàn ở kiếp trước, cô sẽ không muốn đi học.

Kiếp trước trong lòng cô luôn có sự kiêu ngạo, cảm thấy thứ mình biết đã đủ rồi, cho dù hiểu rõ tầm quan trọng của việc học thì cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đi học.

Mãi sau công cuộc cải cách mở cửa, đất nước phát triển nhanh chóng. Những thứ mới lạ lần lượt xuất hiện khiến cuộc sống trở nên tiện lợi, cuộc sống của người dân cũng ngày càng tốt. Lúc đó cô mới phát hiện bản thân thật nông cạn.

Nhưng khi ấy cô đã lớn tuổi, mỗi thế giới có một luật lệ riêng khiến cô dù có tu vi cũng không tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Lúc cô muốn đi học thì đã lớn tuổi, thứ học được chỉ có vài thứ căn bản.

Ngu Thanh Nhàn muốn đến trường, và chắc chắn nguyên thân cũng muốn vậy:

“Muốn, nhưng không phải bây giờ. Cửa hàng mới mở mà con lại rời đi thì chị Tiểu Phân và những người khác biết phải làm sao? Những người phụ nữ được cứu nhưng phải chịu nạn phân biệt đối xử biết phải làm sao?”

Làm người không thể nói mà không giữ lấy lời. Cô đã nói sẽ tạo nên một nơi tránh nạn cho những người phụ nữ ấy thì nhất định không thể bỏ dở giữa chừng. Nếu không thì không chỉ lương tâm lấy áy náy, mà còn có hại đối với việc tu hành của cô sau này.

Ngu Hưng Gia bình tĩnh nhìn cô: “Nhưng Thanh Nhàn à, con không phải chúa cứu thế, không thể cứu tất cả mọi người.”

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười với Ngu Hưng Gia: “Con biết thưa ba, nhưng có thể cứu được một người thì cứu một người. Hơn nữa con tin rằng còn có những người như con, đợi đến lúc họ đủ khả năng rồi thì chắc chắn sẽ đứng lên cứu giúp những người khác.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 291: Chương 292



việc cứu trợ phụ nữ bị bắt cóc.”

Khoảnh khắc ấy Ngu Thanh Nhàn đã mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh khiến cả người như phát sáng.

Ngu Hưng Gia nhìn mà rung động theo, lập tức bật cười thành tiếng, giọng điệu ngập tràn vui mừng, tự hào nói: “Tốt lắm, không hổ là con gái của Ngu Hưng Gia cha. Con là niềm kiêu ngạo của cha, cứ yên tâm mà làm, dũng cảm mà làm. Nhưng không thể bỏ học đâu đấy. Bắt đầu từ ngày mai con theo cha đến lớp, chúng ta bắt đầu học từ sách giáo khoa tiểu học.”

Ngu Hưng Gia quyết định dạy học trở lại, đây là chuyện duy nhất mà người cha là ông có thể làm vì con gái.

Ngu Thanh Nhàn: “...”

Ngu Thanh Nhàn bắt đầu công việc vào ban ngày, thời gian rảnh rỗi thì cùng Ngu Hưng Gia học tập, mỗi ngày cuộc sống rất vui sướng, trong nháy mắt đã đến tết.

Đây là lần đầu tiên gia đình ba người bọn họ đón năm mới cùng nhau, Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia đều vô cùng coi trọng.

Đặc biệt là hôm trước đã có kết quả khám bệnh của Ngu Hưng Gia sau khi bệnh viện kiểm tra, tế bào ung thư trong não ông đã ngừng khuếch tán, hơn nữa tốc độ hoạt động của bạch cầu trong cơ thể tăng nhanh hơn rất nhiều, có một bộ phận đã nuốt chửng tế bào ung thư.

Dùng lời nói th* t*c một chút mà nói, Ngu Hưng Gia năm nay không c.h.ế.t được, nếu sau này thân thể khôi phục tốt, ông có thể sống đến khi Ngu Thanh Nhàn gả chồng sinh con cũng không thành vấn đề.

Năm nay song hỉ lâm môn, ai mà không vui?

Sắp đến Tết Nguyên Đán, cửa hàng thực phẩm vừa có một đống đồ ăn mới, nghe nói lúc này còn có rất nhiều đồ biển, Ngu Thanh Nhàn là thanh niên trong nhà, trời chưa sáng đã bị Vương Tiểu Hà gọi dậy đi xếp hàng.

Lúc này còn chưa tới năm giờ, bên ngoài tối đen như mực, rau xanh trong vườn còn đang phủ một lớp sương.

Ngu Thanh Nhàn mặc áo bông do Vương Tiểu Hà làm cho cô, trên đầu đội một cái mũ. Ngu Thanh Nhàn từ trong chiếc chăn ấm áp đi ra bên ngoài, bị không khí lạnh k*ch th*ch đến rùng mình một cái.

Vương Tiểu Hà đưa cho Ngu Thanh Nhàn một cái giỏ: "Hai mẹ con chúng ta đã thỏa thuận, mẹ đi tiệm thịt cướp thịt, con đi tiệm thực phẩm cướp đồ ăn, cái gì cũng phải lấy một chút, ngàn vạn lần không thể để cho người ta cướp hết."

Đây là lần mua sắm cuối cùng vào cuối năm, qua ngày hôm nay các tiệm bán thịt, tiệm thực phẩm và Cung Tiêu Xã đều sẽ nghỉ. Người ta đã sớm chuẩn bị đủ loại tem phiếu, xoa tay chờ đợt mua sắm lớn vào hôm nay.

Có thể trôi qua một năm đầy đủ hay không, phải xem hôm nay Ngu Thanh Nhàn có ra sức hay không.

"Con đã biết, mẹ."

Hai mẹ con ra ngoài, ở ngã tư hai người gặp ba người nhóm Hoàng Tiểu Phân. Lúc này trên đường đã có không ít người đi đường, mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhao nhao bước nhanh hơn.

Trên đường phố, mấy người chia nhau hành động. Ngu Thanh Nhàn đi tiệm thực phẩm phía đông, Vương Tiểu Hà đi tiệm thịt phía tây, Hoàng Tiểu Phân đi trạm lương thực ở phía nam, Lâm Hà Hoa cùng Chu Minh Phượng đi cửa hàng quốc doanh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 292: Chương 293



Ngu Thanh Nhàn đến tiệm thực phẩm, trước cửa tiệm thực phẩm người đã đứng xếp thành hàng dài, Ngu Thanh Nhàn vội vàng xếp hàng ở cuối hàng, trong nháy mắt khi cô vừa đứng vững, lại có không ít người đứng ở phía sau cô.

Người càng ngày càng nhiều, người xếp hàng phía trước đã mua sắm xong, một đám vác bao lớn túi nhỏ tươi cười đầy mặt đi ra. Người đang xếp hàng càng thêm háo hức.

Rất nhanh đã đến lượt Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn đi vào trong cửa hàng, nhìn trúng cái gì sẽ nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy ôm vào trong tay, ánh mắt của bà cụ đi theo phía sau cô nhìn cô mang theo một tia khâm phục, ngay sau đó lại càng thêm cố gắng.

Ngu Thanh Nhàn trả tiền xong, khiêng một bao tải thật lớn đi ra ngoài.

Lúc này người tới càng ngày càng nhiều, đi vào dễ dàng nhưng đi ra ngoài thì khó khăn, Ngu Thanh Nhàn chen chúc thật lâu cũng không chen ra ngoài, trời lạnh, cô lại toát mồ hôi. Bàn tay cầm chiếc túi lớn cũng trở nên đau nhức.

Sức nặng trên tay bỗng nhiên nhẹ lên, trước mặt Ngu Thanh Nhàn cũng có thêm một người, nhìn kỹ, là Tần Kỷ Huy mặc thường phục.

Ngu Thanh Nhàn chớp mắt mấy cái: "Trưởng ban Tần, anh cũng đến mua đồ ăn à?”

Tần Kỷ Huy rụt rè gật gật đầu: "Đã mua xong rồi, đặt ở bên kia, Uyển Uyển ở đó nhìn."

Ngu Thanh Nhàn nhìn theo ánh mắt của Tần Kỷ Huy, thấy Chúc Uyển Uyển đang trông coi đồ vật ở đối diện, bên cạnh là một chiếc xe kéo với rất nhiều đồ đạc trong đó, nhìn thấy cô nhìn sang, Chúc Uyển Uyển hưng phấn nhảy dựng lên phất tay với cô.

"Vừa rồi tôi cũng không phát hiện ra hai người." Ngu Thanh Nhàn nói xong, men theo khe hở Tần Kỷ Huy chen ra, đi ra ngoài.

Tần Kỷ Huy không giống Ngu Thanh Nhàn. Cô vừa chạm vào đồ ăn Tần Kỷ Huy đã phát hiện ra cô.

Tần Kỷ Huy vốn muốn chào hỏi cô, nhưng người thật sự quá nhiều, bọn họ theo dòng người đã bị chen ra ngoài. Thật vất vả mới chen ra ngoài, quay đầu lại thấy được bộ dáng cô đang loay hoay xách đồ đi ra ngoài.

Tần Kỷ Huy không chút nghĩ ngợi đi tới hỗ trợ.

Anh ấy vừa định nói chuyện thì bị người khác đụng trúng vào người, anh ấy lui về phía sau một bước, Ngu Thanh Nhàn không đề phòng, trực tiếp đụng vào lưng anh ấy, mũi bị đụng đến đau đớn, nước mắt đều muốn rơi xuống.

Tần Kỷ Huy lộ ra vẻ lo lắng: "Đụng có đau không?”

Ngu Thanh Nhàn xoa xoa mũi, lắc đầu: "Không có việc gì."

Tần Kỷ Huy nhìn kỹ một chút, xác định không có thời gian để đẩy người vừa đẩy vào, giơ một tay ra để bảo vệ Ngu Thanh Nhàn.

Hai người đi ra ngoài đã là vài phút sau, buổi sáng tóc búi chỉnh tề cũng tán loạn, quần áo trên người cũng không biết là bị ai kéo giờ đều là nếp nhăn.

Lại nhìn Tần Kỷ Huy, quần áo trên người anh ấy cũng nhăn nhúm. Ngu Thanh Nhàn quay đầu nhìn tiệm thực phẩm vẫn rất chen chúc như trước, trong lòng còn sợ hãi: "Ở đây cũng quá điên cuồng."

Ở thế giới trước, gia đình họ về cơ bản là tự cung tự cấp, chưa bao giờ có kinh nghiệm đến cửa hàng tạp hóa để mua các thứ như thế này.

Tần Kỷ Huy cũng nhìn thoáng qua, nói: "Lúc này mới vừa bắt đầu, còn có rất nhiều người chưa tới."

Ngu Thanh Nhàn nhíu nhíu mày: "Nhiều người chen tới chen lui như vậy, cũng không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 293: Chương 294



Tần Kỷ Huy chỉ vào góc phố: "Bên kia đều có công an nhìn chằm chằm, nếu quá chen chúc, bọn họ sẽ lên tiếng ngăn cản."

Bên kia quả nhiên có công an mặc đồng phục đang canh gác.

Nói xong, hai người đến trước mặt Chúc Uyển Uyển. Chúc Uyển Uyển học hành rất bận rộn, vì thế thời gian đi gặp Ngu Thanh Nhàn đã ít đi, nghỉ hè lại bị ông bà nội cô bé đón qua ở vài ngày, mới trở về không bao lâu.

Nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, cô bé tiến lên nói chuyện thân thiết với cô, Tần Kỷ Huy muốn xen vào cũng không chen nổi, vì thế chỉ có thể trợn tròn mắt đẩy đồ đi theo phía sau hai người.

Chúc Uyển Uyển là một đứa trẻ thông minh, cậu của cô bé thỉnh thoảng lại liếc ánh mắt tràn đầy oán niệm nhìn cô bé một cái, cô bé đã sớm cảm nhận được.

Sau khi đưa Ngu Thanh Nhàn về nhà trước, Chúc Uyển Uyển tiến đến bên cạnh Tần Kỷ Huy: "Cậu ơi, có phải cậu thích chị Thanh Nhàn của cháu rồi không?”

Tần Kỷ Huy liếc Chúc Uyển Uyển một cái, mặt đen: "Tuổi còn nhỏ, biết cái gì là thích không?”

Chúc Uyển Uyển hừ một tiếng, nói: "Cháu biết rõ mà. Lớp học của chúng cháu có rất nhiều bạn cùng lớp yêu nhau, một số còn quyết định kết hôn sau khi học xong cấp ba."

Luật hôn nhân hiện tại còn chưa nghiêm khắc, luật đã thay đổi độ tuổi kết hôn từ 18 tuổi thành 20 tuổi với nữ và từ 20 tuổi thành 22 tuổi đối với nam, nhưng vẫn có rất nhiều người lựa chọn kết hôn trước đó, đợi đến khi đến tuổi kết hôn mới nhận giấy chứng nhận kết hôn, cũng có rất nhiều người cả đời cũng không nhận được giấy chứng nhận kết hôn.

Tần Kỷ Huy nhíu mày: "Cháu có yêu đương không?”

"Không có, những nam sinh trong trường chúng cháu đều quá ngây thơ, cháu không thích." Chúc Uyển Uyển có thành tích học tập tốt, bộ dạng lại xinh đẹp, từ trung học cơ sở trở đi đã không thiếu thiếu nam sinh theo đuổi.

Tần Kỷ Huy buông lỏng lông mày: "Ừm, trai trẻ bây giờ đều chưa chín chắn, cháu còn nhỏ, không cần phải yêu sớm như vậy. Học tập chăm chỉ là những gì cháu nên làm bây giờ, chờ cho đến khi cháu đi học đại học thì hãy suy nghĩ đến tình yêu."

Chúc Uyển Uyển chán nhất là người lớn nói những lời này với cô bé, cô bé nghe đến mức lỗ tai đều nổi kén: "Cháu biết, cháu biết. Cậu vẫn chưa nói là cậu thích chị Thanh Nhàn của cháu phải không?"

Tần Kỷ Huy sẽ không nói về tình trạng tình cảm của mình với một đứa trẻ: "Trẻ con không nên quan tâm đến việc của người lớn."

"Hứ, nếu không phải cậu là cậu của cháu, cháu mới lười quan tâm đến cậu." Hai cậu cháu cãi nhau một trận rồi đi về.

Sau khi Ngu Thanh Nhàn về nhà không bao lâu, Vương Tiểu Hà và Hoàng Tiểu Phân cũng lục tục trở về. Ngu Hưng Gia ở nhà nấu cháo kê cho họ, bên trong cho thêm táo đỏ, trong nhà lại luộc trứng gà, hấp bánh bao. Sau khi ăn no, ba người Hoàng Tiểu Phân cũng không trở về, một năm này bọn họ ở lại cùng ăn tết với nhà của Ngu Thanh Nhàn.

Đám Hoàng Tiểu Phân vốn không muốn quấy rầy bọn họ đón tết đoàn viên, nhưng thật sự là không từ chối được lời mời của Vương Tiểu Hà.

Rạng sáng, nhà họ Ngu đã dọn nồi, phụ nữ ở trong phòng bếp cắt thịt nhào mì, chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp tràn ngập mùi rau củ. Những thứ cần ăn ngày Tết như mỳ chiên giòn, thịt lợn tẩm bột chiên giòn, bánh ú... được bày ra trên bàn ăn, đồ ăn buổi tối vô cùng phong phú.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 294: Chương 295



Ngày hôm sau chính là ba mươi tết, các cửa hàng trên phố đã đóng cửa trở về nhà, từ giữa trưa sân nhỏ nhà họ Ngu cũng náo nhiệt lên, g.i.ế.c gà g.i.ế.c cá bận rộn không ngơi tay.

Đến năm giờ chiều, Ngu Hưng Gia chống gậy đến trong sân đốt một quả pháo mừng năm mới.

Bàn cơm đêm giao thừa đầy đủ các món ăn, Ngu Thanh Nhàn chuẩn bị rượu trái cây cho mọi người.

Hoàng Tiểu Phân nhanh chóng uống say, cô ấy bật khóc, đây là một cái tết mà cô ấy được hưởng thịnh soạn nhất từ trước đến nay, cũng là năm vui vẻ nhất.

Bị sự ảnh hưởng từ cô ấy, Lâm Hà Hoa cùng Chu Minh Phượng cũng khóc lên, đến cuối cùng, Vương Tiểu Hà cũng nước mắt lưng tròng.

Ngu Thanh Nhàn và Ngu Hưng Gia nhìn những người say rượu, tỏ ra bất lực: "Cha, cha ăn trước, con đỡ bọn họ về phòng đã."

Trong nhà có nhiều phòng, Vương Tiểu Hà cũng chuẩn bị phòng cho Hoàng Tiểu Phân.

Ngu Thanh Nhàn lần lượt dìu ba tên say rượu này về phòng, lại quay lại đưa Vương Tiểu Hà trở về, hai cha con ngồi ở trước bàn cơm vừa ăn cơm vừa tán gẫu, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu, thoải mái vô cùng.

Khi bữa ăn sắp kết thúc, có tiếng gõ cửa nhà cô, Ngu Thanh Nhàn đi ra khỏi phòng: "Ai vậy?”

"Chị Thanh Nhàn, là em." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Chúc Uyển Uyển.

Ngu Thanh Nhàn mở cửa ra, Chúc Uyển Uyển đứng ở ngoài cửa: "Chị Thanh Nhàn, có người b.ắ.n pháo hoa ở bến tàu Dục Giang, các chị có muốn cùng nhau đi xem không?"

"Đám chị Tiểu Phân đều uống say nên ngủ rồi, chỉ có một mình em thôi sao?"

Chúc Uyển Uyển lắc đầu: "Còn có cậu của em nữa."

Ngu Thanh Nhàn có chút ngoài ý muốn, hơi ngạc nhiên khi Tần Kỷ Huy cũng sẽ đi xem pháo hoa.

Cô nhìn hai bên, Tần Kỷ Huy đang đứng hút thuốc ở đầu hẻm, dưới màn đêm tối không thấy rõ biểu cảm của Tần Kỷ Huy, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa của điếu thuốc theo hô hấp của Tần Kỷ Huy lúc sáng lúc tắt.

Ngu Hưng Gia ở trong phòng nghe được cuộc đối thoại của hai người, ông cảm thấy con gái đã vất vả rất lâu, nên đi thả lỏng một chút, xem pháo hoa là một lựa chọn không tồi, vì thế nói: "Đi đi, vừa lúc ba cũng uống hơi nhiều, một lát nữa phải đi ngủ một giấc."

Ngu Thanh Nhàn không kịp tỏ thái độ đã bị Chúc Uyển Uyển kéo ra ngoài. Cùng với Tần Kỷ Huy, ba người cùng nhau đi bộ đến bến tàu Dục Giang.

Thành phố Dục Giang nổi tiếng với dòng sông Dục Giang chảy qua ngoại ô, vào thời cổ đại, sông Dục Giang cũng từng là một khu vực vô cùng phồn hoa, nhưng theo sự phát triển của thời đại, thành phố Dục Giang đã bị biến thành bộ dạng nghèo nàn như ngày nay.

Ngày tết, bến tàu Dục Giang nhộn nhịp hơn ngày thường rất nhiều, hai ngọn đèn điện mờ ảo đã được thắp lên trên những cây đa lớn hai bên bến tàu, rất nhiều người đã tập trung dưới mặt đất bên dưới những cây đa lớn để xem pháo hoa, ở giữa là những bậc thang đá, rất nhiều người cũng không ngại lạnh, sẽ ngồi ở chỗ đó nói chuyện.

Sau khi Chúc Uyển Uyển trở về trường học, cô bé đã chuyển đến một lớp khác.

Trong lớp mới, cô bé gặp nhiều bạn mới, vừa đến bến tàu, cô bé đã bị bạn học nhìn thấy, kéo vào trong đám bạn học của mình, ba người trong nháy mắt thiếu một người, chỉ còn lại Tần Kỷ Huy và Ngu Thanh Nhàn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 295: Chương 296



Cũng không thể đứng trơ ra như vậy…

"Bên kia có một vị trí, đi bên kia ngồi một chút nhé?" Tần Kỷ Huy chỉ vào một chỗ trên bậc thang đá bên cạnh bến tàu.

Những người vừa ngồi đó đã rời đi, để trống một vị trí lớn.

Tần Kỷ Huy đề nghị quá thản nhiên, Ngu Thanh Nhàn không nghĩ nhiều: "Được."

Hai người đến chỗ kia ngồi xuống.

Tần Kỷ Huy ngồi bên cạnh người trong lòng, hai tay đút trong túi quần hơi run lên vì hồi hộp.

Anh ấy cũng không có kinh nghiệm ở chung với người trong lòng, Ngu Thanh Nhàn và Chúc Uyển Uyển không giống nhau, nên anh ấy không tìm được chủ đề thích hợp để nói chuyện.

Ngu Thanh Nhàn hoàn toàn không phát hiện đến sự trăn trở của Tần Kỷ Huy, có chút hứng thú nhìn sông lớn cách đó không xa.

Tần Kỷ Huy suy nghĩ một chút, rốt cục tìm được đề tài mà mình có thể cùng Ngu Thanh Nhàn tán gẫu: "Tôi nghe Uyển Uyển nói cô muốn đi học phải không?”

"Ừ?" Không nghĩ tới Tần Kỷ Huyên lại đột nhiên lên tiếng, Ngu Thanh Nhàn quay đầu nhìn về phía anh ấy.

Sau khi nghe được anh ấy hỏi cái gì, cô gật đầu: "Đúng, tôi vẫn luôn rất hâm mộ những người có thể đi học, hơn nữa tôi cảm thấy một trong những nguyên nhân xảy ra mua bán phụ nữ là bởi vì dân làng ngu muội và lạc hậu. Bọn họ không biết chữ, cũng không hiểu pháp luật, bọn họ nhìn thấy thế hệ trước người ta mua bán vợ, nên cũng cảm thấy mua bán vợ là một chuyện rất bình thường."

"Tôi nghĩ rằng nếu sự giáo dục của họ tiếp tục được nâng cao và luật pháp trở nên phổ biến hơn, số vụ buôn bán phụ nữ chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều."

Tần Kỷ Huy đã làm việc trong công tác chống buôn người lâu như vậy, đối với vấn đề này, anh ấy có rất nhiều cảm xúc: "Cô nói đúng, sau khi chúng tôi đi giải cứu rất nhiều phụ nữ bị bắt cóc, những người mua bọn họ mới biết mình đã phạm pháp. Giáo dục là rất quan trọng, nhưng rất bất lực khi các chiến dịch xóa mù chữ trước đây mà đất nước chúng ta thực hiện không có tác dụng gì."

Người già tiếp thu cái mới vốn đã chậm, người lớn đi làm một ngày vừa mệt vừa buồn ngủ, căn bản cũng không muốn đi học, có thể đi đến điểm danh thôi cũng đã rất nể mặt lớp xóa mù chữ rồi. Khi sự nhiệt tình giảm dần, họ thậm chí còn không muốn đi.

Mà ở nơi xa xôi một chút, giống như thôn Xương Sơn loại nông thôn này, do cán bộ không chú trọng nên thậm chí không mở lớp xoá mù chữ.

Những người có thể học được nhiều điều như chị dâu cả và chị dâu thứ hai nhà họ Hạ đã là khó có được người biết tiến tới.

"Vì vậy, phát triển kinh tế và phát triển giáo dục là bắt buộc." Về điểm này, Ngu Thanh Nhàn vô cùng bội phục quốc gia Hoa Hạ này.

Họ rõ ràng bị lạc hậu, bị chiến tranh, nhưng trải qua giai đoạn hỗn loạn ban đầu, rốt cục tìm được con đường phát triển của mình, chỉ ngắn ngủi mấy chục năm đã một bước nhảy vọt thành cường quốc thế giới.

Mà một ít chính sách có lợi cho người dân do Hoa Hạ ban hành thậm chí còn rất đáng khen ngợi, giáo dục bắt buộc nằm trong số đó.

Tần Kỷ Huy bày tỏ sự đồng tình. Sau đó anh ấy lại lơ đãng chuyển đề tài, nói ra chuyện thú vị trong nhà mình, thật vất vả mới ở chung với người trong lòng mình, anh ấy không muốn cùng người trong lòng tán gẫu loại đề tài nghiêm túc lại nặng nề này.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 296: Chương 297



Tần Kỷ Huy nói chuyện đều là chuyện thú vị giữa cha mẹ anh ấy và Chúc Uyển Uyển. Ngu Thanh Nhàn nghe rất say sưa, đặc biệt khi biết bà nội Tần bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng hiền lành khi ở chung với ông nội Tần lại là con khủng long bạo chúa, mà ông nội Tần bề ngoài cũng nghiêm túc cổ hủ giống Tần Kỷ Huy lại là người sợ vợ, luôn chọc tức bà nội Tần dù ông ấy biết mình không thể làm được, Ngu Thanh Nhàn vô cùng kinh ngạc.

"Không ngờ ông nội Tần cùng bà nội Tần lại ở chung như vậy. Sự tương phản này quá lớn rồi."

Những từ “ông nội Tần cùng bà nội Tần” của Ngu Thanh Nhàn quả thực đã đ.â.m một đao vào trong lòng Tần Kỷ Huy. Nhưng Tần Kỷ Huy không có cách nào, chỉ có thể rưng rưng chịu đựng nỗi đau lòng này.

Ai bảo cháu gái nhà mình quen biết cô trước? Ai bảo cô còn trẻ? Mới mười bảy tuổi đầu, bằng cháu gái của anh ấy, nếu anh ấy theo đuổi cô bây giờ, anh ấy sẽ trở thành ai?

Còn phải chờ hai năm, chờ Ngu Thanh Nhàn lớn tuổi hơn một chút, anh ấy cũng muốn Ngu Thanh Nhàn đổi xưng hô "ông nội Tần cùng bà nội Tần" thành ""chú Tần thím Tần", sau đó yêu cầu cháu gái tinh nghịch của mình thay đổi cụm từ "chị Thanh Nhàn" thành "mợ út".

Tần Kỷ Huy âm thầm thề ở trong lòng.

Phía trước bến tàu đã có người bày pháo hoa lên, đúng tám giờ, pháo hoa đồng loạt đốt lên, b.ắ.n lên trời nổ ầm ầm trên không trung, thắp sáng cả bầu trời đêm đen kịt, ánh sáng in trên mặt hồ, cũng in đỏ khuôn mặt người xem pháo hoa.

Trong nháy mắt pháo hoa nổ tung, có người không khống chế được hô ra tiếng, dần dần tiếng hô to liên tục vang lên thành một mảnh.

Ngu Thanh Nhàn không có hô to theo, cô nhìn pháo hoa đang nổ tung, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười.

Tần Kỷ Huy không có hứng thú với pháo hoa, anh ấy nhìn nụ cười trên mặt Ngu Thanh Nhàn, cũng bất giác cũng cười theo.

Pháo hoa b.ắ.n ba vòng thì kết thúc, mọi người đều rời đi, Ngu Thanh Nhàn và Tần Kỷ Huy đứng ở chỗ dễ thấy chờ Chúc Uyển Uyển.

Chúc Uyển Uyển nhanh chóng cùng bạn học tay trong tay lại đây, cô bé buông tay bạn học ra, đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn: "Các cậu về trước đi, mình cùng cậu mình trở về."

Ánh mắt bạn học Chúc Uyển Uyển nhìn qua nhìn lại trên người Tần Kỷ Huy và Ngu Thanh Nhàn, cười hì hì gật đầu với Chúc Uyển Uyển, lại tiến đến bên tai cô bé nói: "Uyển Uyển, cậu của bạn rất xứng đôi với mợ của bạn."

Khí chất của Ngu Thanh Nhàn bị sở thích của cô ảnh hưởng, nhìn trưởng thành hơn tuổi rất nhiều.

Chúc Uyển Uyển cũng nhìn hai người một cái, cười hì hì đẩy cô bé kia đi, cô bé kia vẫy tay với Chúc Uyển Uyển, đi theo nhóm bạn mình.

Ba người Ngu Thanh Nhàn cũng trở về. Chúc Uyển Uyển khoác cánh tay Ngu Thanh Nhàn, nói với cô về bạn học của mình.

Về đến nhà, bàn cơm đã thu dọn, chén cũng rửa sạch, Ngu Hưng Gia biết cô trở về cũng an tâm ngủ, Ngu Thanh Nhàn cũng trở về phòng ngủ thiếp đi.

Ngu Thanh Nhàn hiếm thấy nằm mơ một lần.

Cô mơ thấy tin tức về cái c.h.ế.t của mình truyền về trong môn phái, cha đang bế quan phun ra một ngụm máu, không màng đến bất cứ thứ gì mà tiến vào bí cảnh, mẹ của cô theo sát phía sau, ngoại trừ họ, còn có rất nhiều bậc cha chú của cô cùng với người nhà của những tu sĩ khác ngã xuống trong bí cảnh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 297: Chương 298



Mà trong những người này, làm cho người ta ngoài ý muốn nhất, người cô không thể quên nhất lại là một đệ tử Phật giáo của Vạn Thiền Tông, tên Tạ Uẩn, hiệu Đạo Thanh.

Anh ta ngồi ngay ngắn trước cửa vào bí cảnh, đôi mắt tưởng như vĩnh viễn bình tĩnh lại chứa đầy sự bi thương cùng hối hận.

Hình ảnh chợt lóe, cô nhìn thấy Đạo Thanh trở về Vạn Thiện Tông, đi tới quỳ trước mặt sư phụ anh ta, thời gian biến hóa, từ mùa xuân đến mùa đông, đợi bốn mùa biến hóa năm lần, sư phụ Đạo Thanh từ trong phòng cất bước đi ra: "Con nghĩ kỹ chưa? Nếu con đi theo nàng, ký ức của con sẽ không còn tồn tại nữa.”

Cảnh mộng đột nhiên dừng lại, Ngu Thanh Nhàn từ trong giấc mơ tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn tối đen như trước, nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới năm giờ rưỡi.

Ngu Thanh Nhàn không biết vì sao mình lại mơ về giấc mộng này, nhìn bầu trời bên ngoài, trái tim cô một chút cũng không bình tĩnh nổi.

"Hệ thống, tình huống hiện tại của cha mẹ ta, ngươi có thể điều tra ra được không?"

Hệ thống nhanh chóng đi vào hoạt động: "Không thể điều tra được thưa ký chủ."

Ngu Thanh Nhàn thở dài một hơi, ngồi ngay ngắn trên giường, xếp bằng ôm bàn tay, bắt đầu niệm chú thanh tâm.

Rạng sáng, bên ngoài có động tĩnh, Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia ở bên ngoài nấu cơm, ba người Hoàng Tiểu Phân ở phòng khách cũng thức dậy, Ngu Thanh Nhàn từ trên giường đi xuống, mặc vào chiếc váy đỏ do Vương Tiểu Hà đặc biệt may cho cô đi ra ngoài.

Ba người Hoàng Tiểu Phân vui vẻ chúc tết vợ chồng Vương Tiểu Hà, Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia mỗi người lấy ra một phong bao lì xì.

Ba người Hoàng Tiểu Phân vui vẻ nhận lấy. Vương Tiểu Hà cũng nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn vội vàng tiến lên chúc tết bọn họ, hai bên đối xử bình đẳng, mỗi người đưa cho cô một bao lì xì.

Ăn điểm tâm, đám Hoàng Tiểu Phân đi về, Vương Tiểu Hà gọi Ngu Thanh Nhàn vào phòng. Ngu Hưng Gia cầm một quyển sổ trong tay.

Ông đưa quyển sổ đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà này của chúng ta, mẹ con đã đến cục quản lý nhà đổi tên thành của con. Người mà cha và mẹ con cả đời này phải xin lỗi nhất là con, ngôi nhà này là một chút bù đắp của cha và mẹ con."

"Không thể không nhận, nếu không ba và mẹ con, cả đời này đều ăn ngủ không yên."

Ngu Thanh Nhàn ở trong lòng thở dài một hơi, nhận lấy sổ đỏ: "Cám ơn cha, cám ơn mẹ."

Hai người nở nụ cười.

Qua mùng năm chính là qua năm mới, cửa hàng vào ngày mùng sáu đúng hẹn mở cửa, buổi trưa chị dâu hai Hạ đi tới. Cô ấy đến để đưa áo len.

Giao áo len xong, lấy được phí thủ công, chị dâu hai Hạ cũng không vội đi, nói về Hạ Văn Tĩnh với Ngu Thanh Nhàn.

"Hạ Văn Tĩnh đã kết hôn, cô ta đang mang thai." Chị dâu hai Hạ không che giấu sự chán ghét trên khuôn mặt.

Ngu Thanh Nhàn đã lâu không nhớ tới nhân vật số một Hạ Văn Tĩnh này, nghe vậy chớp chớp mắt: "Chuyện gì vậy ạ?”

"Hai tháng trước, có một văn bản từ trên gửi xuống nói rằng những thanh niên trí thức được phép quay trở lại thành phố với số lượng lớn, Đổng Thuần An cũng đi đến đại đội nộp đơn. Hạ Văn Tĩnh thấy Đổng Thuần An muốn đi, nóng ruột, nên thừa dịp người ta uống rượu thì chuốc say người ta cùng làm chuyện đó với người ta, cô ta ngay cả tránh thai cũng không hiểu, cho nên hiện giờ có thai rồi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 298: Chương 299



"Chuyện này ầm ĩ trong thôn, anh cả anh hai em tức giận đến mức không chịu nổi, không muốn quan tâm cô ta đến cô nữa, ngay cả hôn lễ cũng không làm. Cô ta vội cuốn gói hành lý đến khu thanh niên trí thức sống chung với Đổng Thuần An. Còn nói sẽ khiến anh cả anh hai em hối hận vì không coi cô ta là em gái."

“Đổng Thuần An có thể bằng lòng sao?”

"Chắc chắn không muốn, có thể trở về thành phố, ở trong thành phố Đổng Thuần An muốn tìm người yêu nào mà không được, còn nhất định phải ở cùng cô ta? Nhưng Hạ Văn Tĩnh rất biết gây náo loạn, cô ta trực tiếp nói, nếu Đổng Thuần An không nhận đứa con trong bụng cô ta, không mang cô ta cùng nhau về thành phố, cô ta sẽ đi lên huyện và khu chợ tố cáo Đổng Thuần An c**ng b*c phụ nữ. Đổng Thuần An sợ ảnh hưởng việc trở về thành phố, chỉ có thể chấp nhận điều đó.”

Chị dâu hai Hạ cười lạnh một tiếng: "Trước khi đi cô ta còn mắng mọi người trong nhà một trận, nói cái gì hiện giờ chúng ta đều khinh thường cô ta, về sau ngay cả xách giày cho cô ta cũng không xứng. Còn nói cháu trai và cháu gái của em mỗi người đều là kẻ thất bại, cả đời chỉ xứng đáng lăn lộn trong bùn đất, cả đời này cũng đừng nghĩ sẽ có tương lai tốt đẹp. Lại nói cháu gái em, nói bọn nó lớn cũng sẽ đi theo con đường cũ của em, bị bán đổi lấy tiền cho anh trai cưới vợ."

"Anh cả em cầm gậy đuổi đánh cô ta ra ngoài, tuyên bố sau này sẽ không có cô em gái này."

Con cái đều là thịt trong lòng cha mẹ, mà mỗi bậc cha mẹ đều có nguyện vọng mong con cái thành rồng thành phượng, Hạ Văn Tĩnh nguyền rủa không thể nói là không độc ác, nếu không có chị dâu hai Hạ lôi kéo, anh hai Hạ nhất định phải đánh c.h.ế.t Hạ Văn Tĩnh ngày hôm đó.

"Anh hai em tính tình nóng nảy, xuống tay không nhẹ không nặng, Hạ Văn Tĩnh đang mang thai, nhỡ cô ta tống tiền thì sao?" Chị dâu hai Hạ chỉ nghĩ đến đã cảm thấy chịu không nổi.

Chị dâu hai Hạ chửi bới xong, vội vàng nói mấy câu cùng Ngu Thanh Nhàn rồi rời đi, vài phút sau chị ấy lại quay trở về: "Em à, chị vừa mới đi ra ngoài, nghe được có người ở bên ngoài nói cái gì thành phố cải cách mở cửa toàn diện, cho phép tư nhân làm ăn, đây có phải là thật hay không?”

Ngu Thanh Nhàn còn chưa đọc báo hôm nay, nghe vậy vội vàng đi giở báo ra xem, sau khi xem xong cô khẳng định nói với chị dâu hai Hạ: "Là sự thật."

Chị dâu hai Hạ vội vàng hỏi: "Vậy bên kia cho phép tư nhân làm ăn, có phải những người như chúng ta cũng được không?”

"Sẽ sớm thôi."

Chị dâu hai Hạ mừng rỡ: "Vậy chị phải trở về nói với anh cả anh hai em một tiếng."

Chị dâu hai Hạ vội vàng rời đi.

Mà Ngu Thanh Nhàn nhìn tờ báo kia, tính toán số tiền mình tích góp được trong khoảng thời gian này, quyết định đưa việc xây dựng nhà máy lên lịch trình.

Nói làm là làm, sau khi đám Hoàng Tiểu Phân bắt đầu làm trang phục mùa xuân, Ngu Thanh Nhàn bắt đầu đi khảo sát thực địa trên bãi đất trống kia, lại tìm một đội kiến trúc vô cùng đáng tin cậy gần đó để xây nhà, bản vẽ đều do chính tay cô thiết kế.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 299: Chương 300



Yêu cầu của Ngu Thanh Nhàn rất cao, ngôi nhà cô ấy xây dựng ngày càng hoàn thiện, nhà xưởng vẫn chưa được xây dựng và năm 1980 cũng đã kết thúc.

Trong năm nay, đất nước đã xảy ra rất nhiều sự kiện lớn, đầu tiên là “Luật buôn người trái phép” mới được công bố trong luật này, tiêu chuẩn hình phạt đối với những kẻ buôn người trở nên vô cùng hà khắc, mười năm tù trở đi, cao nhất là vô thời hạn, nếu tình tiết nghiêm trọng là tử hình.

Vào tháng 8, Hội nghị toàn quốc lần thứ 15, người ta đã quyết định mở các đặc khu kinh tế ở ba khu vực thuộc tỉnh Quảng Đông và một thành phố ở tỉnh Vân Nam.

Vào tháng 12, Trung ương đã ban hành "Quyết định về một số vấn đề liên quan đến phổ cập giáo dục tiểu học", yêu cầu phổ cập giáo dục tiểu học cơ bản trên toàn quốc, và phổ cập giáo dục trung học cơ sở ở những nơi điều kiện cho phép. Cho đến nay, giáo dục bắt buộc đã hình thành.

Năm 1981, làn gió mùa xuân của cải cách và mở cửa thổi khắp vùng đất Thần Châu, cuối đường phố bắt đầu xuất hiện bóng dáng của nhiều người bán hàng rong, đường phố cũng bắt đầu có sự xuất hiện của các cửa hàng tư nhân. Quần áo của người dân cũng trở nên đa dạng hơn từ những màu xanh lam và đen phổ biến kia.

Với sự thành công của đặc khu kinh tế Quảng Đông và đặc khu kinh tế của tỉnh Mân Nam, nhiều điều mới mẻ ở phía bên kia đã trở thành đối tượng theo đuổi của mọi người.

Đến giữa năm 81, trên đường phố có rất nhiều thanh niên mặc quần ống loe, quần lửng, áo sơ mi hoa và đeo kính râm.

Đến tháng 8, nhà máy của Ngu Thanh Nhàn cuối cùng đã tuyển dụng công nhân từ bên ngoài. Trước khi tuyển dụng, cô gọi điện cho những người phụ nữ cùng bỏ trốn và hỏi họ có sẵn sàng ra làm việc không.

Có hai người đã tái hôn và sắp sinh con nẻn cũng không tới bệnh viện đi làm, còn Lô Tú Mẫn, vào ngày thứ ba sau khi Ngu Thanh Nhàn nói chuyện điện thoại, chị ta đã đến cùng với mẹ mình.

Mẹ chị ta trở nên điên khùng vì sự mất tích của chị ta, và cha chị ta cũng già đi. Sau khi chị ta được tìm thấy trở lại, mẹ chị ta đã lấy lại một chút tinh thần, nhưng cơ thể của bà ta đã rất rách nát.

Cha của chị ta bởi vì chị ta trở về mà dỡ bỏ áp lực trong lòng, qua đời sau nửa năm ròng rã nằm liệt vì bệnh tật.

Mẫu thân chị ta bởi vì tinh thần không rõ ràng nên bị chị dâu em dâu ngược đãi, Lô Tú Mẫn lo lắng bà ta ở nhà một mình, nên mang theo bà ta đến đây.

Lúc Ngu Thanh Nhàn xây dựng nhà xưởng đã xây một tòa nhà cho người nhà, bên trong đều là kết cấu một phòng một sảnh, cô làm chủ chia một gian cho Lô Tú Mẫn.

Sau khi Lô Tú Mẫn đến thì bắt đầu công khai tuyển dụng, yêu cầu tuyển dụng của cô đều là nữ, ngay cả bảo vệ bên ngoài cũng là cựu chiến binh.

Ngay khi thông báo tuyển dụng được đăng lên, nó đã được lan truyền rộng rãi. Sau khi nghe về điều này, phóng viên của tờ báo thành phố Dực Giang đã đặc biệt tìm đến Ngu Thanh Nhàn muốn phỏng vấn cô.

Ngu Thanh Nhàn trước tiên dẫn phóng viên đi tham quan nhà xưởng, căng tin, phòng giải trí và ký túc xá của họ, sau đó trở lại văn phòng.
 
Back
Top