Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 280: Chương 281



“Trương Hiểu Nguyệt." Trương Hiểu Nguyệt nói xong, đặt đồ ở trên quầy thu ngân, đi đến phòng thử đồ cởi áo khoác ngoài trên người, bạn của cô ta cũng ở trong tiệm chọn được quần áo mà mình yêu thích.

Ngu Thanh Nhàn mặc lại chiếc áo khoác Trương Hiểu Nguyệt cởi ra rồi quay trở lại sân sau để bắt đầu cắt may.

Trong xưởng nhỏ có bốn người, Ngu Thanh Nhàn chuyên cắt, Hoàng Tiểu Phấn và Lâm Hoa Sen là người quen tay chuyên về may, Chu Minh Phượng vừa mới học, nên cô ta làm buộc tóc để luyện tập.

Bốn người bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng bổ sung hàng cho cửa hàng.

Tháng 11 trôi qua trong chớp mắt, tháng 12 đã đến, trước lúc cửa hàng cô khai trương, Chúc Uyển Uyển đã trở về trường học, Yến Ninh còn ở tỉnh thành trị liệu chân, đến cuối năm mới trở về.

Vào giữa tháng 12, vụ án của Hạ Thiên Cao được xét xử công khai, Ngu Thanh Nhàn và Triệu Linh Linh có một đơn đặt hàng phải đàm phán nên không đi, khi họ quay lại vào buổi trưa thì phiên tòa đã kết thúc.

Vương Tiểu Hà rất vui mừng nói với Ngu Thanh Nhàn: "Hạ Thiên Cao cái gì cũng khai, ông ta bị kết án tử hình. Vương Tiểu Cúc cũng khai, bà ta bị kết án 20 năm. Trên đường trở về mẹ đã mua hương nến, chờ vài ngày nữa cha mẹ hết bận rộn, chúng ta sẽ cùng đi tế bái ông bà ngoại con.”

Vương Tiểu Hà lau nước mắt: "Lúc trước phán quyết của Hạ Thiên Cao còn chưa ra, mẹ và cha con cũng không có mặt mũi đi gặp họ.”

Ông bà Vương đối xử rất tốt với Vương Tiểu Hà, cũng rất hài lòng với chồng của bà là Ngu Hưng Gia.

Lúc Ngu Hưng Gia quen biết với Vương Tiểu Hà, mẹ ông đã qua đời. Khi nói đến con cái của hai người bọn họ sau này theo họ ai thì Ngu Hưng Gia nói không sao cả, ông không có ý nghĩ nhất định phải để con kế thừa họ cha.

So với họ Ngu, ông thậm chí cảm thấy họ Vương càng có ý nghĩa hơn. Ông Vương sau khi biết được ý nghĩ này của Ngu Hưng Gia càng thêm vui mừng. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn kia, họ sẽ là một gia đình hòa thuận vui vẻ nhất.

Vương Tiểu Hà nhớ tới thì có chút thương cảm, có điều nói đến vấn đề họ này, Vương Tiểu Hà lại nhớ tới suy nghĩ lúc sang tên ở sở quản lý bất động sản, bà hỏi Ngu Thanh Nhàn: "Nói đến họ, bây giờ con còn mang họ Hạ Thiên Cao, mẹ muốn con đổi về theo cha con, con cảm thấy thế nào?”

Ngu Thanh Nhàn cũng không muốn mang họ của Hạ Thiên Cao, cô nghĩ, nếu như nguyên thân còn chưa đi, biết cô đổi họ, cũng sẽ rất vui mừng.

“Đổi ạ.”

Sự thương cảm của Vương Tiểu Hà bị quét sạch, trên mặt Ngu Hưng Gia cũng lộ ra ý cười.

Thời đại này việc đổi họ rất dễ dàng, hơn nữa tình huống của Ngu Thanh Nhàn cũng đặc thù, người trong cục công an cơ bản đều biết cô, vừa nói rõ ý đồ đến công an hộ tịch đã sửa lại.

Một nhà ba người gặp Tần Kỷ Huy khi từ cục công an đi ra.

Ngu Thanh Nhàn và Tần Kỷ Huy đã rất lâu không gặp mặt. Càng gần cuối năm, những kẻ buôn người khắp nơi lại rục rịch hoạt động trở lại, mặc dù rất nhiều kẻ buôn người đã bị kết án tử hình nhưng cũng không ngăn được những kẻ liều lĩnh khác mạo hiểm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 281: Chương 282



Bỗng nhiên gặp mặt như vậy, không chỉ có Tần Kỷ Huy, mà ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng cảm giác dường như đã qua mấy kiếp.

“Trưởng ban Tần, đã lâu không gặp.” Ngu Hưng Gia có ấn tượng tốt đối với Tần Kỷ Huy, ông chào hỏi trước tiên.

Tần Kỷ Huy dời ánh mắt khỏi người Ngu Thanh Nhàn: "Đã lâu không gặp, chú Ngu, mọi người làm xong việc rồi ạ?”

“Đến đổi họ cho con gái của tôi, không mất bao lâu đã sửa xong. Đã lâu không gặp cậu, cậu bận rộn xong rồi à?” Trong ánh mắt Ngu Hưng Gia mơ hồ mang theo chút ý khoe khoang.

“Xong việc rồi, chúc mừng chú Ngu." Tần Kỷ Huy nói.

Ý cười bên miệng Ngu Hưng Gia càng sâu: "Có rảnh tới nhà ăn cơm nhé.”

Vương Tiểu Hà lại cùng Tần Kỷ Huy hàn huyên vài câu, mãi cho đến khi một nhà ba người Ngu Thanh Nhàn rời đi, Tần Kỷ Huy cũng không thể nói một câu với Ngu Thanh Nhàn.

Lại tăng ca ở cục đến nửa đêm, Tần Kỷ Huy về đến nhà tắm rửa xong, tiến vào giấc mộng.

Vừa nghe một tiếng Phật hiệu lọt vào tai, Tần Kỷ Huy lại biết mình đã nhập mộng. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh ấy luôn nằm mơ thấy mình là một hòa thượng. Nhưng vị hòa thượng này còn không đứng đắn, mỗi lần nằm mơ thấy anh ta, anh ta đều ở cùng một chỗ với một người phụ nữ mặc áo đỏ.

Khuôn mặt của người phụ nữ kia Tần Kỷ Huy chưa từng thấy rõ.

Chỉ là từ sau khi quen biết Ngu Thanh Nhàn, khuôn mặt người phụ nữ kia đã trở thành khuôn mặt của Ngu Thanh Nhàn.

Trời còn chưa sáng Tần Kỷ Huy đã tỉnh dậy, anh ấy ném ga trải giường, chăn bông và quần đã thay vào thùng giặt trong sân, bắt đầu hì hục giặt quần áo.

Hòa thượng trong mộng của anh ấy quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, quả thật không đứng đắn!

Trước khi nghỉ Tết Nguyên đán, Ngu Thanh Nhàn cho tất cả nghỉ phép để mọi người được thư giãn. Còn cô và hai người còn lại thì tới huyện Tân Bắc thờ cúng ông bà Vương mà nguyên thân không có duyên gặp mặt.

Bọn họ được Vương Tiểu Cúc và Hạ Thiên Cao mai táng trong thị trấn thuộc huyện phía Tây, trên một ngọn núi vì ban đầu trên đó toàn là nghĩa trang.

Một nhà ba người tìm rất lâu ở trên núi mới tìm được ngôi mộ của ông bà Vương. Mộ của hai người được xây vô cùng đơn sơ, cây cỏ xung quanh phát triển rất tươi tốt, đều cao tới đùi Ngu Thanh Nhàn và đã nở ra hoa. Có rất nhiều cây bụi căng ra xung quanh nghĩa trang, vừa nhìn là biết đã lâu không có người tới đây dọn dẹp.

Sức khỏe Ngu Hưng Gia đã tốt hơn rất nhiều nên ông có thể xuống đất đi thử một lát. Ngu Thanh Nhàn và Vương Tiểu Cúc cắt cỏ dại, ông cũng không rảnh rang, làm những công việc khác với mọi người. Trong thời gian đó, không ai muốn mở miệng nói chuyện trước.

Họ mất một tiếng đồng hồ mới cắt hết cỏ dại. Ngu Thanh Nhàn dùng xẻng đào một cái hố tròn trên mặt đất trước mộ hai ông bà.

Vương Tiểu Hà bày đồ lễ mà mình mang tới trước mộ cha mẹ, Ngu Hưng Gia ngồi dưới đất đốt vàng mã trong cái hố do Ngu Thanh Nhàn đào. Ngu Thanh Nhàn thắp hương, bước lên cắm xuống đất trước mộ phần của hai ông bà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 282: Chương 283



Sau khi đốt vàng mã, cắm hương rồi dập đầu xong, Ngu Thanh Nhàn đứng sang một bên, chừa không gian cho cha mẹ.

Qua nửa tiếng, Vương Tiểu Hà gọi Ngu Thanh Nhàn. Cả nhà ba người cùng nhau xuống núi về nhà.

Nói đến cũng trùng hợp, cả gia đình vừa mới bước vào thị trấn trong huyện thì bắt gặp Hạ Văn Tĩnh và Đồng Thuần An.

Hạ Văn Tĩnh ngửa đầu nói gì đó với Đồng Thuần An, còn cậu ta thì đang có vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn cô ta. Ngu Thanh Nhàn thấy cảnh này, làm cô nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Đồng Thuần An trước khi mình trốn thoát.

Khi đó, Đồng Thuần An dùng ánh mắt của kẻ si tình nhìn Hạ Văn Tĩnh. Cậu ta rõ ràng cũng nghe Hạ Văn Tĩnh nói những lời đó nhưng không còn dáng vẻ mắt mù, tai điếc như trước.

Bây giờ mới trôi qua bao lâu mà đã thành tình trạng này rồi? Còn chưa tới nửa năm đúng không? Khi nhìn Hạ Văn Tĩnh, ánh mắt của cậu ta đã không còn nóng bỏng như lúc ban đầu, chỉ còn sự ghét bỏ và lạnh lùng.

Vương Tiểu Hà nhìn theo ánh mắt của cô ấy: “Người quen của con à?”

“Cô ta tên là Hạ Văn Tĩnh, đối tượng đứng bên cạnh cô ta là thanh niên tri thức trong thôn.”

Vương Tiểu Hà vừa nghe cô gái nhỏ kia chính là Hạ Văn Tĩnh liền xốc lại tinh thần. Bà cẩn thận quan sát Hạ Văn Tĩnh rồi bĩu môi nói: “Cô gái này giống hệt Hạ Thiên Cao, như một khuôn đúc ra.”

“Đúng vậy. Bởi vì cô ta có vẻ ngoài giống Hạ Thiên Cao nên cô ta mới được Hạ Thiên Cao cưng chiều, yêu thương. Mẹ xem, vì anh cả và anh hai của con không có vẻ ngoài giống ông ấy nên khi còn nhỏ, ông ấy đã đối xử tệ với họ.” Ngu Thanh Nhàn cảm thấy Hạ Thiên Cao thật sự là một người bị bệnh nặng.

Cũng phải thôi, không có vấn đề gì thì ai lại đi làm những chuyện điên rồ như thế.

Vương Tiểu Hà gọi một tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước. Đợi chút nữa, chúng ta tới thăm anh cả và anh hai của con.”

Đối với hai người duy nhất đối xử tốt với con gái mình, vợ chồng Vương Tiểu Hà vẫn biết ơn họ. Cả gia đình quyết định phải trở về thăm họ.

“Được.”

Ba người đi tới tiệm cơm. Lúc này, Hạ Văn Tĩnh trùng hợp thấy cả gia đình Ngu Thanh Nhàn.

Cô ta sửng sốt thật lâu khi thấy dáng vẻ thời thượng, tràn đầy sức sống và trở nên xinh đẹp của Ngu Thanh Nhàn.

Trước khi gặp Ngu Thanh Nhàn, Hạ Văn Tĩnh đã mô phỏng rất nhiều tình huống có thể xảy ra nếu gặp lại Ngu Thanh Nhàn, nhưng những cảnh tượng đó lại dựa trên việc Ngu Thanh Nhàn với vẻ ngoài hốc hác, tinh thần sa sút.

Bây giờ tình huống lại đảo ngược, Hạ Văn Tĩnh từng thầm thề vô số lần là nếu gặp lại Ngu Thanh Nhàn, cô ta nhất định phải làm cho cô ấy đẹp mặt. Nhưng lúc này, cô ta lại bắt đầu cảm thấy do dự.

Một hồi, Đổng Thuần An không nghe được Hạ Văn Tĩnh trả lời nên mất kiên nhẫn kéo quần áo của cô ta: “Hạ Văn Tĩnh, tôi đang nói chuyện với cô. Rốt cuộc là cô có nghe không?”

Hạ Văn Tĩnh lấy lại tinh thần, cô ta không quan tâm tới Ngu Thanh Nhàn nữa: “Anh Thuần An, em thật sự không có tiền. Em đã tiêu hết số tiền còn lại và duy nhất của mình nên em thật sự không có tiền mua đồ cho anh.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 283: Chương 284



Hạ Thiên Cao nghiện cờ bạc, số tiền mà Ngu Hưng Gia và Vương Tiểu Hà đưa cho ông ta đã sớm bị ông ta mang đi đánh bạc rồi.

Số trang sức mà Vương Tiểu Hà giao cho Vương Tiểu Cúc cũng lần lượt bị đi trong mấy năm qua, lúc đó chỉ còn lại hai bông tai bạc.

Sau khi hai người bị bắt, Vương Tiểu Cúc lén giấu tiền và đồ đạc đi nhưng đều bị Hạ Văn Tĩnh cướp hết.

Trong khoảng thời gian cầm số tiền đó, vì để lấy lòng Đổng Thuần An nên cô ta đã dùng hết số tiền đó. Đôi bông tai duy nhất còn có giá trị vừa mới bị cô ta bán đi vài ngày trước.

Bây giờ, trường tiểu học xã muốn tuyển giáo viên nên Đổng Thuần An dùng lý do này yêu cầu Hạ Văn Tĩnh mua một chiếc áo sơ mi trắng thuộc thương hiệu tên “Ấm Dương” cho mình, trang phục trong cửa hàng đó không chỉ hợp với xu hướng mà còn đẹp.

Họ vừa đặt trang phục lên kệ cửa hàng thì đã có vô số thanh niên đam mê thời trang trong huyện chạy tới mua.

Trong đó có một chiếc áo khoác màu xám được một giáo viên của trường tiểu học xã mặc. Sau vài ngày, toàn bộ người trong xã đều mặc bộ đồ đó và tất cả mọi người đều nói rất đẹp. Các cô gái yêu cái đẹp trong thôn còn đặc biệt đến cổng trường tiểu học nhìn.

Hạ Văn Tĩnh cũng đã nhìn thoáng qua, vừa nhìn vừa cảm thấy chua xót và cực kỳ khó chịu. Cô ta nghĩ nếu mình ta không bị bắt thì cô ta chắc chắn sẽ mặc một chiếc áo khoác hợp thời trang và đẹp như vậy.

Đầu tháng trước, thương hiệu "Ấm Dương" đã cho ra mắt một chiếc áo sơ mi trắng, chất liệu tốt, kiểu dáng tốt, số lượng lớn và nam nữ đều có thể mặc.

Đầu tiên là mặc áo sơ mi trắng bên trong, sau đó mặc một chiếc áo khoác len bên ngoài và mặc một chiếc áo khoác lông thú hoặc áo khoác bông ở ngoài cùng. Khi đi bộ trên đường mà lộ cổ áo sơ mi thì nó sẽ làm mọi người ngoái đầu lại nhìn nhiều hơn.

Gia đình Đổng Thuần An có rất nhiều con cái, trên có một anh trai và một chị gái và dưới thì có một em trai. Vì trong nhà có đứa nhỏ nhất nên khó tránh khỏi việc cha mẹ thường thiên vị nó, Đổng Thuần An không phải con trai cả, càng không phải là đứa con duy nhất nên không có địa vị cao trong nhà họ Đổng.

Cậu ta xuống nông thôn làm việc, số tiền chu cấp cho cậu ta sau mỗi tháng ngày càng ít đi. Vì lớn lên trong gia đình có điều kiện nên Đổng Thuần An có khí chất trong sáng và cao thượng, nhưng cậu ta đã sớm bắt đầu tính toán cho bản thân.

Sau khi đến thôn Hạ Trang, Đổng Thuần An bắt đầu quan sát. Cậu ta nghiên cứu tất cả cô gái đang trong độ tuổi sắp kết hôn một lượt. Cuối cùng, cậu ta đặt ánh mắt lên người Hạ Văn Tĩnh vì cô ta là cô gái được cha mẹ cưng chiều nhất trong thôn. Hơn nữa, vẻ ngoài của cô ta không xấu xí.

Mục đích ban đầu của Đổng Thuần An là tiếp cận. Đầu tiên, cậu ta muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Hạ Văn Tĩnh. Hôm đó trời đang mưa, khi thấy Hạ Văn Tĩnh xuất hiện, cậu ta giả bộ rơi xuống nước khiến Hạ Văn Tĩnh cứu mình.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 284: Chương 285



Cậu ta hoàn toàn không nắm chắc bản thân sẽ thành công nhưng Đổng Thuần An không sợ, vì nếu kế hoạch này thất bại thì cậu ta sẽ lên kế hoạch tiếp theo.

Đổng Thuần An tin tưởng mười phần bản thân sẽ bắt được trái tim của Hạ Văn Tĩnh, đơn giản là dùng nhiều thủ đoạn hơn thôi.

Cũng may là Hạ Văn Tĩnh vẫn cứu cậu ta lên như mong muốn, giúp cậu ta giảm bớt được rất nhiều phiền toái.

Sau đó, lúc ở chung với Hạ Văn Tĩnh, Đổng Thuần An luôn đứng ở vị trí người chỉ đạo.

Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, mối quan hệ mập mờ giữa cậu ta và Hạ Văn Tĩnh nhanh chóng truyền khắp thôn Hạ Trang, Hạ Thiên Cao bắt đầu chú ý tới cậu ta.

Hạ Thiên Cao tự nhận là âm thầm hỏi thăm bối cảnh gia đình Đổng Thuần An, thời gian Hạ Văn Tĩnh tới tìm cậu ta càng ngày càng nhiều. Hai người lại càng không biết che giấu nên Đổng Thuần An biết chuyện của mình và Hạ Văn Tĩnh đã thành công.

Cậu ta bắt đầu thay đổi bộ dạng rụt rè của ngày xưa, chủ động nhận những thứ Hạ Văn Tĩnh đưa tới.

Sau khi biết Hạ Thiên Cao muốn bán con gái lớn của mình, Đổng Thuần An cảm thấy lạnh lẽo, hơn nữa cậu ta biết được thông tin còn là từ miệng Hạ Văn Tĩnh.

Vì muốn xây nhà mới cho cô ta nên Hạ Thiên Cao mới bán con gái lớn của mình đi.

Sau khi tổ chức tiệc cưới trong thôn, Đổng Thuần An không còn thấy sợ hãi nữa.

Bây giờ, cậu ta cảm thấy việc mình lựa chọn Hạ Văn Tĩnh thật sự là một quyết định vô cùng chính xác.

Dù sao, cô ta có một người cha yêu thương mình tới mức ấy, nên chỉ cần cậu ta không phạm sai lầm lớn, không đụng vào nguyên tắc thì bất kỳ lúc nào, Hạ Thiên Cao cũng sẵn sàng giúp đỡ cậu ta.

Hạ Thiên Cao có thể bán con gái lớn của mình để vun vén cho con gái nhỏ thì sao cậu ta biết được, ông ta có bán cháu gái mình để duy trì cháu gái nhỏ không?

Với tư cách là người được hưởng lợi ích, Đổng Thuần An mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua hành vi buôn bán người trái phép của Hạ Thiên Cao.

Cậu ta hoàn toàn coi lời Hạ Văn Tĩnh nói là sự thật, rằng chị gái mình đã gả tới nơi khác. Khi có ai đề cập tới chuyện này, cậu ta sẽ giữ im lặng hoặc tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Đổng Thuần An không ngờ Hạ Thiên Cao sẽ bị bắt vì tội bán người, lừa bán người khác là tội nặng đấy.

Đổng Thuần An thuận theo số đông xa lánh Hạ Văn Tĩnh. Cho tới khi truyền tới tin tức Hạ Thiên Cao phóng hỏa đốt nhà cha mẹ vợ ông ta, Đổng Thuần An thấy hoảng sợ.

Cậu ta phải nhận thức lại người đàn ông này thêm một lần nữa, Hạ Thiên Cao thật sự là một người rất đáng sợ.

Cậu ta càng kiên định với suy nghĩ của mình, muốn phân rõ giới hạn với Hạ Văn Tĩnh.

Dù sao, Hạ Văn Tĩnh không có cha mẹ cưng chiều thì không còn giá trị cho cậu ta lợi dụng.

Suy nghĩ của Đổng Thuần An rất hoàn hảo, nhưng cậu ta thật sự không ngờ Hạ Văn Tĩnh lại rất dính người và phiền toái đến vậy, giống như một miếng kẹo da trâu dính chặt lên người, đi tới đâu thì dính tới đó. Vì có sự tồn tại của Hạ Văn Tĩnh cho nên việc cậu ta muốn tìm một người khác trở nên vô cùng khó khăn.

Đổng Thuần An càng thấy phiền khi nghe Hạ Văn Tĩnh lải nhải: “Không có tiền thì nói gì tới chuyện mua quần áo cho tôi. Xui xẻo.”

Nói xong cậu ta quay đầu bỏ đi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 285: Chương 286



Hạ Văn Tĩnh nhìn bóng lưng Đổng Thuần An, ánh mắt đầy tức giận và không cam tâm. Nhưng khi thấy bóng dáng Đổng Thuần An sắp biến mất ở đầu đường, Hạ Văn Tĩnh vội vàng chạy theo.

Cô ta không còn cha mẹ, anh và chị dâu thiên vị người ngoài. Cô ta rõ ràng mới là em gái ruột của họ mà họ lại đối xử tệ với cô ta, ngay cả đứa nhỏ đáng c.h.ế.t Hạ Đại Đản cũng có thể bắt nạt cô ta.

Cô ta chỉ còn lại Đổng Thuần An, nên bắt buộc phải bám chặt cậu ta bằng mọi giá.

Ngu Thanh Nhàn dẫn Ngu Hưng Gia và Vương Tiểu Hà tới thôn họ Hạ. Trong khoảng thời gian này, đủ loại sự kiện xuất hiện ở thôn họ Hạ, chuyện gia đình Hạ Thiên Cao vẫn luôn là đề tài bàn tán sôi nổi của dân làng.

Chủ đề nóng của họ không phải là vụ án Hạ Thiên Cao bán con gái đi. Dù sao hiện giờ có rất nhiều người gả con gái thường muốn nhận lễ hỏi có giá trị cao, chỉ là họ không có tàn nhẫn như Hạ Thiên Cao thôi.

Điều khiến họ thật sự thích thú chính là vụ án Hạ Thiên Cao sát hại bố mẹ vợ, dân làng chỉ hận không thể phỏng đoán ra hoạt động tâm lý của ông ta.

Tin tức Ngu Thanh Nhàn theo cha mẹ ruột quay về nhanh chóng truyền khắp thôn. Nam nữ già trẻ lớn bé trong thôn đều ra khỏi nhà mình, quanh quẩn ở chỗ đó, thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó. Họ chỉ hận không thể tới nhà Hạ Thiên Cao để nghe bọn họ nói gì.

Anh cả Hạ và anh hai Hạ không đi ra ngoài. Sau khi chuyện của Hạ Thiên Cao bị truyền ra, họ không thể ngẩng cao đầu mà sống nữa.

Mỗi lần ra ngoài, họ đều bị người khác kéo tới hỏi một ít vấn đề khiến người ta không trả lời được. Hai anh em dần dần không còn yêu thích việc đi ra ngoài nữa.

Bây giờ, họ đang ở nhà nghiên cứu cách làm đồ nội thất, vì cả hai đều chưa từng học nên họ phải tự mình mò mẫm nhiều thứ.

Chị dâu cả Hạ và chị dâu hai Hạ cũng có suy nghĩ giống như chồng của họ, họ ở nhà dệt áo len. Không có cha mẹ chồng ngồi trên đầu nên cuộc sống của hai chị em dâu trôi qua ngày càng thoải mái.

Mấy hôm nay, em chồng cũng ngừng tới gây chuyện nên cuộc sống của họ càng thoải mái hơn.

Ngồi với nhau đan áo len cạnh lò sưởi trong thời tiết lạnh đã trở thành niềm yêu thích của hai chị em dâu.

Những sợi len mà họ đang sử dụng là sợi len vô cùng phổ biến hiện nay. Loại len này màu tươi sáng và có độ bền tốt nên dù nó không mềm mại, nhưng vì có thể mua mà không cần dùng tới phiếu nên có rất nhiều người yêu thích nó.

Chị dâu cả Hạ khéo léo, hiện tại chị ấy đang gỡ một chiếc áo len màu xám có chút nát mà anh cả Hạ thương mặc và chị ấy chuẩn bị dệt rộng một chút. Chị ta đan thêm hai cái, đến lúc đó hai đứa nhỏ mỗi người một cái. Chị dâu hai Hạ đã đan một kiện áo giáp nhỏ xong rồi.

Một nhà ba người Ngu Thanh Nhàn xuất hiện làm cho mọi người bất ngờ. Sau đó, họ đón gia đình cô vào nhà mình ngồi.

Với tư cách là con trai trưởng trong nhà, lúc này anh cả Hạ phải ra ngoài xã giao. Anh ấy nhìn cả gia đình Ngu Thanh Nhàn, hơi bối rối mở miệng: “Dì cả, dượng cả, hai người về lúc nào?”

Anh cả Hạ lớn tuổi hơn một chút nên anh ấy nhớ Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia. Năm đó, lúc hai người kết hôn, anh ấy còn đi uống rượu mừng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 286: Chương 287



“Được một thời gian rôi. Trước đây, bọn dì luôn bận rộn nên không có thời gian tới thăm hai cháu. Hôm nay, tình cờ có việc trong thị trấn này nên thuận đường tới đây thăm nhà các cháu. Cháu tên là Văn Cường đúng không, bọn nhỏ đều đã lớn hết rồi.” Vương Tiểu Hà tò mò nhìn mấy đứa nhỏ đang lẻn vào phòng.

Anh cả Hạ vẫy tay gọi nhóm Đại Đản tới: “Vâng, gần sáu tuổi ạ. Tụi nhỏ sắp đi học rồi. Con trai của cháu nhũ danh là Đại Đản, tên thật là Ái Quốc. Đây là con gái nhỏ của cháu, tên Hiểu Hà. Đây là em trai ruột của cháu tên là Văn Dũng. Đứa nhỏ này là con trai của em cháu, nhũ danh là Nhị Đản, tên thật là Kiến Quốc. Đứa đứng bên cạnh cũng là con trai của em cháu, tên là Tiểu Lộ.”

Vương Tiểu Hà lấy bốn bao lì xì đã chuẩn bị trước đưa cho bốn đứa nhỏ: “Không gặp nhiều năm rồi, với tư cách là bà nội tụi nhỏ mà dì vẫn chưa cho tụi nhỏ cái gì. Đây là lễ gặp mặt, không nhiều lắm nhưng thể hiện tâm ý của dì.”

Anh cả Hạ và anh hai Hạ nhìn thấy cảnh này, thở phào nhẹ nhõm.

Họ càng nhớ về tội ác của cha mẹ mình thì càng cảm thấy áy náy với gia đình dì cả. Dù họ biết gia đình dì ấy đã trở về, sống ở đâu nhưng hai anh em không dám tới tận nhà thăm dì cả.

Trước đây, họ từng bàn với nhau về việc này, cả hai anh em đều có chung suy nghĩ là chắc là bây giờ cả gia đình dì cả hận nhà họ tới chết. Tại thời điểm nhạy cảm này, gia đình họ không nên tới đó gây khó chịu.

Khi hai người thấy dì cả của mình tới, họ còn nghĩ là gia đình dì cả tới tính sổ.

Bây giờ thấy Vương Tiểu Hà đưa tiền lì xì cho mấy đứa nhỏ mà dượng cả cũng không có ý kiến gì, họ liền biết họ có thể tiếp tục lui tới cửa họ hàng này.

Chị dâu hai Hạ xuống bếp rót hai ly nước nóng bưng lên cho họ.

Anh cả Hạ và anh hai Hạ nâng chén nước qua đỉnh đầu, quỳ trên mặt đất lạy Vương Tiểu Hà: “Dì cả, cháu xin lỗi gia đình dì vì những chuyện cha mẹ cháu đã làm. Mặc dù cháu biết làm điều này là vô ích nhưng chúng cháu vẫn muốn nói một lời xin lỗi.”

Đây là chuyện hai anh em đã thương lượng với nhau. Nếu dì và dượng cả có thể bỏ qua hiềm khích trước đây, tiếp tục qua lại với gia đình họ thì bọn họ nhất định phải quỳ xuống xin lỗi.

Vương Tiểu Hà hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống đỡ hai người dậy: “Đứa nhỏ ngoan, cháu mau đứng lên. Các cháu không liên quan tới chuyện này nên không cần phải xin lỗi dì. Bọn dì tới đây không phải để nghe lời xin lỗi của các cháu. Thay vào đó, dì muốn cảm ơn các cháu, cảm ơn các cháu đã chăm sóc Thanh Nhàn trong nhiều năm qua.”

Ngu Hưng Gia cũng ở bên gọi bọn họ đứng dậy.

Hai anh em trở lại chỗ ngồi, anh hai Hạ hổ thẹn nói: “Tụi cháu cũng không chăm sóc gì nhiều vì khi em ấy còn bé, chỉ biết ham chơi nên có nhiều thứ không hiểu. Em ấy vất vả như vậy nhưng tụi cháu lại không giúp đỡ được. Sau này, em ấy bị cha cháu gả cho người ở thôn Xương Sơn, chúng cháu không có cách nào tới thăm.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 287: Chương 288



Sau này, khi trở thành cha mẹ rồi, họ mới nhớ lại những ngày tháng trước đây của em gái họ. Họ cảm thấy xấu hổ và đau lòng.

Vương Tiểu Hà không trách họ: “Bây giờ đã tốt rồi.”

Vương Tiểu Hà cảm ơn họ đã mang lại một chút ấm áp cho con gái mình.

“Không nói cái này, chúng ta nói chuyện khác đi. Thu hoạch năm nay thế nào?” Vương Tiểu Hà nhìn ra hai anh em không được tự nhiên, liền chuyển đề tài.

Khi được hỏi về việc này, hai anh em họ Hạ bắt đầu nói nhiều hơn. Chị dâu cả Hạ và chị dâu hai Hạ cũng gia nhập đề tài, thỉnh thoảng nói vài câu.

Ánh mắt Ngu Thanh Nhàn đặt lên chiếc áo len chị dâu hai Hạ đã dệt xong. Đó là một chiếc áo len màu đỏ sậm, có chút phai màu. Ở trên đó có thêu một hình thoi xinh đẹp, một suy nghĩ hình thành trong đầu.

Ngu Thanh Nhàn giữ c.h.ặ.t t.a.y chị dâu hai Hạ hỏi: “Chị dâu, chị đan áo len này?”

Chị dâu hai Hạ kêu một tiếng à, kịp phản ứng mới nói: “Đúng vậy, Nhị Đản lớn rồi. Thằng bé không mặc được áo len năm ngoái nên chị gỡ ra rồi đan một cái mới cho bé.”

Ngu Thanh Nhàn cầm cái áo giáp kia trong tay quan sát nhiều lần, sau đó quay đầu nhìn đầu áo vừa thành hình được đặt trong giỏ kim tuyến của chị dâu cả Hạ:

“Chị dâu hai ơi, em có mở một cửa hàng bán quần áo trong thành phố. Thành phố cho phép em mở, bây giờ cửa hàng đang thiếu rất nhiều áo len, chị dâu hai và chị dâu cả đan giúp em nha. Em sẽ trả tiền công là ba đồng một bộ, chúng em còn cung cấp sợi len cho hai chị nữa.”

Ngu Thanh Nhàn muốn giúp gia đình anh cả Hà và gia đình anh hai Hạ làm giàu. Cho dù đó là trong ký ức của nguyên thân hoặc cô ấy tự mình trải qua thì cô ấy vẫn cảm thấy họ xứng đáng được giúp đỡ.

Đương nhiên là chị dâu hai Hạ rất sẵn lòng. Nông dân như họ sống dựa vào điểm công quanh năm, muốn có thêm thu nhập thì cũng chỉ có nuôi hai con gà mái đẻ trứng trong nhà.

Ai mà không muốn có thêm thu nhập khác chứ?

Trong không gian Ngu Thanh Nhàn có vật phẩm tùy thân, khi lấy ra cô sẽ dùng túi xách làm vỏ bọc vờ như mới lấy đồ ra từ đó. Cô lấy giấy và bút từ túi ra, phác họa nhanh trang phục mình muốn.

Cô vừa vẽ vừa cảm thán, khả năng hội họa này là nhờ kiếp trước sau khi về hưu cô đã đi học.

Chị Hạ chưa từng đi học, khi còn bé nhà cô ấy nghèo, chỉ có con trai mới được đi học. Những chữ cô ấy biết đều là nhờ sau này theo học lớp học xóa mù chữ nên không biết nhiều lắm, nhưng tên mình và vài chữ thường dùng thì cô ấy vẫn biết.

Trường hợp của chị dâu hai Hạ không khác cô là bao.

Nhưng hai người là bạn may đã lâu nên Ngu Thanh Nhàn chỉ cần giải thích sơ qua, sau đó có thêm bức tranh đơn giản cô vẽ, hai người trao đổi thêm vài ba câu là hiểu ý nhau.

“Chị dâu cả, chị dâu hai, em không cần kiểu dáng áo len quá đa dạng đâu, nhưng nhất định thợ may phải khéo tay, không được lỏng quá mà cũng không thể chặt quá, sờ vuốt đều thấy thoải mái.” Quần áo cửa hàng Ngu Thanh Nhàn bán rất chạy, đồ được tiêu thụ cao nhất chính là các loại áo khoác của cửa hàng cô.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 288: Chương 289



Áo khoác đẹp thế nên áo mặc bên trong đâu thể xấu, vì vậy chiếc áo len trắng giống cái Ngu Thanh Nhàn đang mặc là thứ các cô gái cần. Nhưng chất lượng áo len lại không đồng đều, Ngu Thanh Nhàn nhìn mà khó chịu.

Đã từng trải qua nhiều kiếp, Ngu Thanh Nhàn theo đuổi phong cách tối giản. Cô đã nuôi ý định sản xuất hàng loạt áo len đơn giản từ lâu, nhưng nhân công ít ỏi nên chưa có cơ hội.

“Được, bọn chị biết rồi.” Chị dâu hai Hạ vỗ n.g.ự.c đảm bảo. Vật vả lắm mới có cơ hội kiếm tiền, dù không làm được thì cô ấy cũng phải cố mà làm.

“Được rồi, không nên chậm trễ thêm, bây giờ chúng ta ra công xã mua len.” Hợp tác xã ngoài công xã có bán len sợi, không biết chất lượng thế nào nhưng Ngu Thanh Nhàn vẫn định thử một lần.

“Văn Dũng, anh qua nhà chú La mượn xe đạp đi, em đạp xe đưa em gái đi.” Chị dâu hai Hạ bảo anh hai Hạ.

Anh hai Hạ đáp một tiếng rồi quay đầu rời đi. Chú La là kế toán trong thôn, bởi vì khi còn bé sức khỏe không tốt nên mới gọi như vậy, đã nhiều năm rồi chưa thấy ai gọi tên thật của chú.

Hai nhà cách nhau không xa. Anh hai Hạ thẳng thắn nói luôn mục đích của mình khi ghé qua, sau đó nhanh chóng đẩy xe đạp quay về.

Chị dâu hai Hạ đã thay đồ xong để ra ngoài, chờ Ngu Thanh Nhàn ngồi lên xe đạp, cô ấy lập tức đạp xe về phía công xã.

“Nói ra thì hồi mới cưới, vì muốn học đạp chiếc xe này mà chị đã bị Hạ Văn Tĩnh chèn ép không biết bao nhiêu lần.”

Lúc chị dâu hai Hạ được cưới vào nhà, Hạ Văn Tĩnh vẫn còn đi học. Hạ Thiên Cao sợ cô ta đi bộ mệt nên mua một chiếc xe đạp cho cô ta.

Chị dâu hai Hạ thấy thế cũng ham học, vậy nên anh hai Hạ đã cho Hạ Văn Tĩnh đủ thứ ngon, đủ lời ngọt.

Khi đó Hạ Văn Tĩnh vẫn nhận đồ, nhưng lúc chị dâu hai Hạ học đạp xe thì tỏ vẻ khinh thường.

“Bây giờ chiếc xe đó đâu rồi?” Ngu Thanh Nhàn về nhà mấy lần nhưng không thấy chiếc xe đạp của Hạ Văn Tĩnh.

“Cho Đổng Thuần An đạp rồi. Lúc trước Đổng Thuần An theo đuổi Hạ Văn Tĩnh, cô ta nói gì cũng nghe theo, người trong thôn ai cũng bảo cậu ta dễ dụ. Giờ thì hay rồi, cậu ta không để ý Hạ Văn Tĩnh nữa, trở nên mạnh mẽ hơn, người trong thôn lại không quen nên bảo cậu ta vong ân phụ nghĩa.”

Chị dâu hai Hạ mắng mỏ người khác với Ngu Thành Nhàn: “Dạo này Hạ Văn Tĩnh đúng là ngày càng quá đáng, nếu không vì sợ lời ra tiếng vào thì chắc cô ta đã ngủ với Đổng Thuần An luôn rồi.”

“Ở nhà rảnh rỗi chẳng có gì làm, ngày nào cũng theo đuổi đàn ông. Bây giờ ai thấy cô ta cũng nhíu mày bảo chưa thấy cô gái nào không biết dè dặt như vậy.” Chị dâu hai Hạ càng nói càng tức: “Lúc trước cũng không nhìn ra cô ta lại là người như vậy.”

Chị dâu hai Hạ thật sự cảm thấy vợ chồng Hạ Thiên Cao và Hạ Văn Tĩnh đều là ổ tai họa, làm xấu mặt bọn họ chẳng dám ra đường.

Ngu Thanh Nhàn lại khá hiểu suy nghĩ của Hạ Văn Tĩnh: “Lúc trước không nhìn ra đó là vì cô ta có cha mẹ thương yêu, lúc nào cũng suy tính vì cô ta nên không cần lo nghĩ gì. Bây giờ cha mẹ cô ta c.h.ế.t hết rồi, cô ta cũng phải biết suy tĩnh vì mình chứ.”

Chị dâu hai Hạ càng nghe càng thấy phiền lòng, dù sao cha mẹ Hạ Văn Tĩnh cũng là cha mẹ chồng cô ấy, vậy mà lại thiên vị đến đáng sợ. Cô ấy cảm thấy thương thay cho chồng mình.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 289: Chương 290



Chị dâu hai Hạ không nói chuyện này nữa, hỏi sang Ngu Thanh Nhàn sống ở thành phố thế nào, vợ chồng Vương Tiểu Hà có đối xử tốt với cô hay không.

Cứ thế vừa cười vừa nói, hai chị em dâu đã đến công xã.

Nhân viên bán hàng của hợp tác xã vừa nghe các cô bảo muốn mua loại len tốt nhất thì nghi hoặc đánh giá cả hai, sau khi thấy bộ đồ Ngu Thanh Nhàn đang mặc thì thu lại vẻ cao ngạo trên mặt mình: “Chờ chút.”

Nhân viên bán hàng lấy loại len đắt nhất chỗ họ ra, đây là sợi lông cừu có màu trằng và màu be. Sợi lông cừu rất đắt, hơn nữa hai màu này lại dễ bẩn nên không bán chạy.

Ngu Thanh Nhàn cầm len lên nhìn một lúc, sau đó hài lòng nói: “Tôi lấy hết.”

Nhân viên bán hàng vui vẻ nói: “Được.”

Nhân viên xoay người gói len, Ngu Thanh Nhàn lấy tiền trong túi ra trả. Len này là hàng hóa đắt tiền nên không cần dùng phiếu.

Trả tiền xong, Ngu Thanh Nhàn và chị dâu hai Hạ rời đi. Chị dâu hai Hạ vẫn tưởng như mình nằm mơ: “Thanh Nhàn à, sao lại mắc vậy? Nếu vậy giá áo len phải cao hơn đấy, em có bán được hết không? Em còn phải trả tiền công làm tay cho bọn chị nửa đó.”

Ngu Thanh Nhàn an ủi chị dâu hai Hạ: “Không sao đâu, em bán đắt nên lợi nhuận phải hơn nửa tiền vốn.”

Chị dâu hai Hạ không tin lời cô nói cho lắm, thế là Ngu Thanh Nhàn mới nói giá tiền bộ đồ mình đang mặc. Nghe xong, ánh mắt chị dâu hai Hạ khi nhìn bộ đồ trên người Ngu Thành Nhàn khựng lại.

Hai người về đến nhà, Hạ Nhị Đản đang định lao vào lòng Ngu Thanh Nhàn thì bị chị dâu hai Hạ nhanh tay kéo lại: “Quần áo của cô con đắt lắm, con đừng làm bẩn.”

Hạ Nhị Đản và Hạ Đại Đản đang tuổi nghịch ngợm, quần áo sáng sớm mới thay mà đến chiều đã bẩn hết. Nếu không biết trị giá quần áo của Ngu Thanh Nhàn thì không nói, thế nhưng đã hiết rồi thì chị dâu hai Hạ không nỡ làm dơ.

“Không sao, mặc rồi cũng bẩn thôi. Nhị Đản lại đây nào.”

Nhị Đản lè lưỡi với chị dâu hai Hạ rồi chạy qua chỗ Ngu Thành Nhàn, khiến chị dâu hai Hạ tức giận giậm chân.

Ngu Thanh Nhàn kéo Nhị Đản vào phòng: “Nhị Đản, bác gái con có cho con ăn kẹo không?”

Ba người nhà Ngu Thanh Nhan đến thăm họ hàng đương nhiên không thể đi tay không, bánh kẹo, trái cây đều có đủ. Ngu Thanh Nhàn còn mua cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một bộ quần áo, tất cả đều là đồ đắt nhất trong cửa hàng.

“Ăn rồi, ăn rồi, chỉ là chưa đã thèm.” Dạo này nhà nhà đều nghèo nên ai có đồ ăn ngon thì đều để dành giữ lại ăn dần.

Chị dâu hai Hạ chưa đi xa, nghe vậy thì xoay người trừng mắt với cậu bé: “Ăn nếm vị thôi là được rồi, lại còn bảo chưa đã thèm. Nhà mình làm gì có điều kiện mà cho con ăn kẹo đã thèm được hả?”

Hạ Nhị Đản ưỡn ngực: “Hừ, chờ con lớn rồi con nhất định sẽ mua rất nhiều, rất nhiều kẹo, đến lúc đó con sẽ cho tất cả mọi người ăn cho đã thèm.”

Nghe Hạ Nhị Đản nói vậy, ai nấy đều vui vẻ. Ngu Thanh Nhàn véo mặt Hạ Nhị Đản: “Có ý chí lắm. Vậy con phải chăm chỉ học hành, không học giỏi thì lấy đâu ra tiền mua kẹo.”
 
Back
Top