Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 250: Chương 250



Chúc Uyển Uyển đứng phắt dậy: "Chị phải nói sớm chứ chị Thanh Nhàn, các chị không có phiếu đúng không, chờ em, em đi lấy cho.”

Chúc Uyển Uyển chạy ù về nhà: "Ngoại ơi ngoại, nhà mình có phiếu máy may phải không?"

Lương của Tần Kỷ Huy cao, anh ấy đã làm việc ở đội hình sự trước khi trở thành trưởng ban Tần. Anh ấy đã có nhiều cống hiến và được rất nhiều khen thưởng. Năm nay, mỗi phiếu máy may cũng có đến hai phiếu, ngoài ra còn có phiếu tivi, phiếu xe đạp.

Toàn là những phiếu hiêm hoi.

Trong nhà đã có xe đạp, phiếu tivi cũng được bà ngoại dùng để mua một chiếc tivi trắng đen, chỉ còn phiếu máy may là chưa đụng tới.

Hôm qua bà ngoại còn nói nhờ người đi đổi hai phiếu này kẻo uổng phí.

Bà nội Tần trong phòng bước ra: “Bà đang giữ, sao? Cháu cần hả?”

“Không phải cháu, mà là các chị Thanh Nhàn cần dùng. Bà ngoại không biết đâu, chị Thanh Nhàn giỏi lắm, bây giờ các chị ấy đang làm đồ cột tóc, cửa hàng bách hóa đặt hàng của các chị ấy luôn cơ.” Chúc Uyển Uyển tự hào nói.

Bà nội Tần nhướng mày, ông nội Tần trước khi nghỉ hưu cũng làm việc ở cục cảnh sát, cấp bậc cũng không thấp, bà ấy cũng đã nghe nói về khen thưởng của cục dành cho Ngu Thanh Nhàn.

Nhưng bà ấy lại không thích lắm chuyện tự mình kinh doanh của Ngu Thanh Nhàn.

Không phải bà ấy xem thường Ngu Thanh Nhàn, ngược lại, bà ấy cảm thấy Ngu Thanh Nhàn là một cô gái rất thông minh, lanh lợi và gan dạ.

Kinh doanh thì khác, thông minh thôi chưa đủ, còn phải khôn khéo.

Mà ‘khôn khéo’ có lúc không hoàn toàn mang nghĩa xấu.

Nhưng cô gái này thực sự làm bà ấy bất ngờ.

“Chờ một chút, bà lấy phiếu cho.” Bà nội Tần xoay người trở về phòng. Phiếu máy may thì hiếm đó nhưng sao sánh được với cháu gái của bà?

Chúc Uyển Uyển cũng đi theo vào phòng, bà nội Tần đưa phiếu cho cô bé: "Con bé đó có đủ tiền không? Có cần bà cho một ít không?"

Chúc Uyển Uyển lắc đầu: "Không cần, chị Thanh Nhàn có tiền. Hôm qua chị ấy bán được hơn một trăm đồng, hôm nay được ký hợp đồng với cửa hàng bách hóa, đủ để mua máy may rồi. Cháu đi nghe ngoại.”

Chúc Uyển Uyển tung tăng về phía trước. Bà nội Tần nhìn bóng lưng cô bé mà lắc đầu, đánh giá về cô gái Ngu Thanh Nhàn trong lòng bà ấy tăng thêm vài phần.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy phiếu máy may mà Chúc Uyển Uyển mang đến, đó là thứ cô đang cần gấp, cô không tỏ vẻ mà nhìn Chúc Uyển Uyển, trịnh trọng cảm ơn: "Cảm ơn Uyển Uyển, chị mượn em hai phiếu máy may này, một tuần sau sẽ trả lại cho em.”

Chúc Uyển Uyển định nói không cần nhưng bắt gặp ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn, cô bé nuốt ngược trở lại: "Dạ."

Nét mặt nghiêm túc của Ngu Thanh Nhàn thoáng hiện ý cười.

Hoàng Tiểu Phân ghé lại gần xem tờ phiếu, cô ấy không biết chữ nên chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ rất đẹp mắt: "Phiếu máy may đây sao, đẹp quá."

Chúc Uyển Uyển cười và nói: "Chưa phải đẹp nhất đâu, lúc trước em thấy phiếu ngoài vùng bắt mắt vô cùng. Tiếc là loại phiếu đó không dùng được ở chỗ mình.

Thời đại này phiếu mỗi tỉnh mỗi khác, không dùng thay nhau được, muốn dùng phiếu khi ở tỉnh khác chỉ có thể đổi lấy phiếu toàn quốc thôi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 251: Chương 251



Hoàng Tiểu Phân nói về các loại nhân phiếu khác nhau cho Chúc Uyển Uyển.

Cô bé ngủ trưa cùng Ngu Thanh Nhàn, cô bé muốn đến cửa hàng bách hòa với Ngu Thanh Nhàn cho bằng được.

Tầng một của cửa hàng bách hóa bán nhu yếu phẩm hàng ngày, tầng hai bán các mặt hàng lớn như đồ nội thất và thiết bị điện, Ngu Thanh Nhàn muốn mua hai chiếc máy may và được giao đến tận nhà.

Chúc Uyển Uyển kéo Ngu Thanh Nhàn đi dạo trên tầng hai cho thỏa, lúc này mới hài lòng đi về.

Khi hai người về đến nhà, người giao hàng của bách hóa cũng đến nơi. Ngu Thanh Nhàn nhờ họ dỡ hàng trước cửa, đồng thời gọi Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen cùng mang máy may đi.

Hai chiếc máy may được đặt trong phòng khách khiến căn phòng khách nhỏ trong phút chốc trở nên chật hẹp mà chẳng ai quan tâm.

Ngu Thanh Nhàn đã học cách đạp máy may trong kiếp trước, cả Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen thì không biết. May mà cả hai đều thông minh, dạy một lúc đã tự làm được rồi, Chúc Uyển Uyển đứng bên cạnh nhìn mà mê tít, cô bé cũng muốn học.

Ngu Thanh Nhàn vào phòng chứa vải và lấy ra một đống vải kaki mà cô đã mua ở xưởng dệt vải.

Vải kaki màu vàng đất, sờ vào cảm giác dày dặn và bền, không sờn mòn. Thành Dục Giang nằm ở phía nam đã bước sang tháng mười một, thời tiết bắt đầu nóng lên.

Đồ mà ba người họ đang mặc là quần áo cũ do công an Tiểu Cầm đưa cho khi ở đến phòng tiếp khách trong cơ quan, không lớn quá thì nhỏ quá, không vừa.

Cách đây một thời gian, sau khi mang vải từ xưởng dệt về, cô đã nhờ nhóm Hoàng Tiểu Phân may quần áo, không ai chịu cả vì sợ làm lỗ vốn.

Ai mà không thích mặc quần đẹp áo đẹp, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại không kiên nhẫn may may vá vá từng mũi kim, giờ có máy may thì tiện hơn nhiều.

Sau hơn hai tháng tĩnh dưỡng, cô đã cởi bỏ vẻ gầy yếu khi mới xuyên đến đây, chiều cao cũng tăng lên vài cm, phản ứng trực quan nhất chính là cái quần cô đang mặc hồi đầu còn vừa đấy, nhưng giờ đã lộ ra mắt cá chân.

Ngu Thanh Nhàn đã học nghề may quần áo từ bà Lục, đến giờ vẫn còn nhớ, tay cô khéo léo vẽ lên vải rồi nhanh tay cắt nó.

Chúc Uyển Uyển bị hành động của cô thu hút và chạy đến xem, Lâm Hoa Sen và Hoàng Tiểu Phân cũng lại gần phụ họa.

Ngu Thanh Nhàn định làm áo khoác jacket kiểu ngắn, phần cổ áo là kiểu cổ áo sơ mi phổ biến nhất hiện nay, hai túi hình chữ nhật trước ngực, dưới vạt áo may hai đường đơn giản, nghĩ rồi cô thêm một túi quần.

Quần thì đơn giản thôi, dáng baggy vẫn là nhất.

Ngu Thanh Nhàn cắt ba bộ theo kích thước của ba người họ, cắt xong cô bèn nhìn sang Chúc Uyển Uyển đang háo hức nhìn cô, Ngu Thanh Nhàn lại cắt thêm một bộ, Chúc Uyển Uyển cùng cỡ người với cô nên cắt cùng kích thước với cô là được.

Cắt xong cho lên máy may may dễ dàng hơn nhiều, chưa đầy nửa tiếng đã cho ra một cái, đến chập tối là xong bốn bộ rồi.

May hoàn tất, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen mừng rỡ ôm lấy quần áo, v**t v* nó như báu vật, hoàn toàn khác với bộ đồ đang mặc hiện giờ, không nỡ mặc chút nào.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 252: Chương 252



Chúc Uyển Uyển lấy đồ đi vào phòng thay, bước ra cô bé ‘trình diễn’ vài vòng trước mặt mọi người: "Thế nào? Trông có đẹp không?"

“Đẹp, đẹp lắm, xuất sắc luôn.”

Chúc Uyển Uyển trong chiếc sơ mi trắng, rất hợp với áo khoác jacket màu kaki, Ngu Thanh Nhàn thêm những nếp may rất đẹp cho chiếc quần, che đi phần xương hông hơi to của cô bé, khiến cho đôi chân của cô bé trông thon và dài thấy rõ.

Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, ánh mắt của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen nhìn bộ đồ trên tay càng thêm thích thú.

Điều mà Chúc Uyển Uyển tiếc nuối nhất bây giờ là nhà của Ngu Thanh Nhàn không có gương: "Chị Thanh Nhàn, em về soi gương đã, lát nữa em quay lại.”

Chúc Uyển Uyển lại chạy lạch bạch về nhà.

Bà nội Tần đang định gọi cô bé về ăn cơm, thấy cô bé về liền đảo mắt” “Về muộn thế? Mai mốt phải về đúng bữa đấy! Mấy đứa Thanh Nhàn cũng khó khăn, ba đứa nó ăn được bữa no cũng không dễ, có thêm cháu còn phải chừa cơm cho cháu, họ ăn không đủ thì sao đây?”

Chúc Uyển Uyển bước từng bước tới trước mặt bà nội Tần: "Cháu biết rồi, ngoại à, ngoại không phát hiện cháu có gì khác sao?"

Bà nội Tần nhìn kỹ lại rồi nói: "Cháu mua quần áo mới à? Mua ở đâu vậy? Đẹp lắm.”

Chúc Uyển Uyển cười đáp: “Cháu không mua, là chị Thanh Nhàn may cho. Ngoại thấy sao, đẹp không? Cửa hàng bách hóa cũng đâu chẳng có kiểu dáng thế này!”

Bà nội Tần kêu Chúc Uyển Uyển quay vài vòng, tấm tắc khen: "Được, được lắm, quần áo của cửa hàng tốt nhất ở thành phố Thượng Hải cũng chỉ ở mức này thôi.”

"Kiểu đồ đẹp, dáng quần cũng đẹp, mặc riêng cũng được nốt. Lần trước dì cháu có mua cho cháu một chiếc quần bò đó? Cháu thử quần bò đó xem.” Bà nội Tần cũng không vội ăn cơm, kéo Chúc Uyển Uyển vào phòng thay đồ.

Thay quần bò với áo khoác nhỏ cũng hợp, đổi sang quần dài cũng được luôn, thật đúng là ‘đa năng’!

Bà nội Tần thở dài, nếu bà ấy trẻ lại hai mươi tuổi, bà ấy cũng phải làm một bộ như vậy.

“Thanh Nhàn có tay nghề làm đồ cột tóc gì đó. Chỉ bộ đồ này thôi, may thêm vài màu khác, kiểu dáng khác đã có thể bán được một bộn rồi. Chẳng phải có lời hơn may đồ cột tóc hay sao?”

Bà nội Tần nói đoạn, bà cụ nhà bên dắt cháu gái đến tán chuyện.

Cháu gái của bà cụ đang học cấp hai, vừa nhìn bộ đồ Chúc Uyển Uyển đang mặc thì không rời mắt được.

Con bé lại gần, quấn lấy Chúc Uyển Uyển và hỏi bộ đồ này mua ở đâu.

Ngu Thanh Nhàn cũng đang nghĩ đến việc chuyển nghề sang may quần áo, dù sao làm đồ cột tóc cũng chỉ kiếm xu lẻ, muốn kiếm nhiều tiền thì phải kiếm từ quần áo.

Sau khi cân nhắc cẩn thận, cô nghĩ bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất, cô có nhân công cũng có máy may, một người may một người cắt, xuyên suốt một ngày có thể làm được mười bộ.

Cô cũng có một cửa hàng, không tiêu thụ bên ngoài thì bán lẻ tại cửa hàng ấy, đủ tiền rồi mở rộng sau.

Công cuộc cải cách mở cửa sẽ bắt đầu vào năm sau, ít nhất là đến cuối năm 1980, cô muốn xây dựng một nhà máy trên khu đất trống của mình.

Ngu Thanh Nhàn nói với Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen về kế hoạch của mình, Lâm Hoa Sen không có ý kiến.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 253: Chương 253



Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoa Sen và Hoàng Tiểu Phân làm đồ cột tóc ở nhà, tiếng máy may kêu lạch cạch, trong khi Ngu Thanh Nhàn đến căn nhà sát mặt đường.

Căn nhà đó nằm độc lập với nơi cô đang ở, khi mở cửa vào là một căn phòng nhỏ rộng hai mươi mét vuông.

Theo lãnh đạo công an, trước giải phóng đã cho người khác thuê để kinh doanh, sau này không cho kinh doanh nữa và để trống căn nhà này, vài năm trước cho người thuê ở, rồi sau này người ta không ở nữa và tiếp tục để trống nó.

Căn phòng đầy bụi, bức tường loang lổ kinh khủng, dưới đất còn có rác. Vị trí rất tốt, sát bên là đồn công an, trước mặt là đường cái, rất an toàn. Ngu Thanh Nhàn hài lòng lắm.

Cô khóa cửa đi về, đúng lúc bắt gặp Tần Kỷ Huy từ đồn công an đi ra.

Tần Kỷ Huy gọi với Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn dừng bước đợi anh ấy, Tần Kỷ Huy tăng tốc.

“Cô Hạ, xin thứ lỗi cho sự bao đồng của tôi, lần trước tôi nghe được cô nói chuyện với mẹ nuôi, tôi tìm kiếm cha mẹ ruột của cô và đã có tin tức.”

"Bọn họ bị chuyển xuống binh đoàn ở Tân Cương, sức khỏe của cha cô không tốt lắm, nghe nói ông ấy sẽ không qua khỏi mùa đông này."

"Mẹ cô khi biết cô đang tìm họ thì rất kinh ngạc, hơn nữa theo tôi điều tra được, cha mẹ ruột của cô còn tưởng cô đã chết."

Ngu Thanh Nhàn kinh ngạc, cô luôn nghĩ cha mẹ ruột của nguyên thân đã nhiều năm không đến tìm và cũng không liên lạc với cô ấy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, rất có thể cả hai đều không sống sót sau chiến dịch.

Cô cũng từng nghĩ đến việc tìm kiếm tung tích của hai người, ít nhất là cô gái, cô muốn thay nguyên chủ tế bái người thân m.á.u mủ thật sự dù cô chưa biết mặt.

Tuy nhiên cô nghĩ dầu gì họ cũng đã đi rồi, cho nên cũng không gấp gáp, cuối cùng họ vẫn còn sống? Hơn nữa trong nhận thức của họ, nguyên thân đã chết?

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy cái đầu nhỏ thông minh của cô không đủ xài nữa.

“Tức là?”

Tần Kỷ Huy lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết cụ thể thế nào, trước khi cô năm tuổi, họ vẫn kiểm tra và gửi đồ cho cô, nhưng sau khi lên năm thì họ nhận được một bức thư từ bên đó, nói rằng cô lâm bệnh nặng không qua khỏi.”

Ngu Thanh Nhàn đã quét qua ký ức của nguyên thân, nhưng cô không hề thấy cô ấy đã mắc bệnh gì khi năm tuổi.

Ngược lại, thời điểm đó cô ấy sống khổ vô cùng tận, giặt đồ nấu cơm chăm con đều đến tay cô ấy.

Thấy Ngu Thanh Nhàn vẫn im lặng, Tần Kỷ Huy lên tiếng: "Khi tôi nhận được tin tức, cha mẹ ruột của cô đã lên tàu trở về, và chuyến tàu từ Tân Cương đến Dục Giang sẽ mất bảy ngày, cô đợi đi."

Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Cảm ơn trưởng ban Tần."

Tần Chỉ Huy lắc đầu. Ngu Thanh Nhàn nhớ đến vấn đề tâm lý của Chúc Uyển Uyển, và quyết định trao đổi với Tần Kỷ Huy: "Trưởng ban Tần, anh có biết chuyện học hành của Uyển Uyển không?"

Tần Chỉ Huy ngẩn người, sau đó lắc đầu. Anh ấy cũng không lớn hơn Chúc Uyển Uyển bao nhiêu, mười năm trước anh đều học và dành rất ít thời gian cho Chúc Uyển Uyển.

Sau khi tốt nghiệp trở về Dục Giang, công việc của anh ấy cũng bận rộn, tuy cùng sống dưới một mái nhà với Chúc Uyển Uyển nhưng hai anh em rất ít tiếp xúc với nhau.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 254: Chương 254



Khi anh về đến nhà Chúc Uyển Uyển đã ngủ, anh ra ngoài khi cô bé còn chưa dậy.

Có lẽ Ngu Thanh Nhàn đã biết đại khái tình hình, cô cân nhắc giọng điệu và nói với Tần Kỷ Huy: "Hôm qua tôi có trò chuyện với Uyển Uyển, cô bé bảo không muốn đi học, tôi hỏi tại sao thì cô bé mới nói bị các bạn trong trường tẩy chay. Cô bé không có lấy một người bạn nào trong trường, các bạn còn đặt biệt danh gì đó nữa.”

Tần Kỷ Huy cau mày.

Ngu Thanh Nhàn tiếp tục: "Có thể anh nghĩ nó không có gì, nhưng đối với một cô bé ở độ tuổi như Uyển Uyển, hành vi này sẽ khiến họ rất khó chịu và cảm thấy rất nhiều áp lực. Tôi trò chuyện kỹ hơn thì con bé nói rằng buổi tối con bé không ngủ được, nếu ở một mình thì rất muốn khóc.”

Nói xong, Ngu Thanh Nhàn thở dài, cô muốn nói thẳng là chứng trầm cảm, nhưng không phù hợp với cô, bộ não điều tra tội phạm nhạy cảm lắm, đến lúc ấy cảm thấy cô quá kỳ lạ rồi coi cô là gián điệp thì tính thế nào? Xét cho cùng, thật kỳ lạ khi một cô gái chưa đọc hết một quyển sách mà am hiểu nhiều đến thế.

Tần Kỷ Huy hiểu những lời của Ngu Thanh Nhàn.

“Cô đang nói vấn đề tâm lý?”

Ngu Thanh Nhàn không ngờ anh ấy cũng hiểu mặt này, cô liền gật đầu.

Tần Kỷ Huy hít một sâu một hơi, quý trọng cảm ơn Ngu Thanh Nhàn: "Cảm ơn cô Hạ, nếu cô không nói với tôi, có lẽ đến bây giờ tôi cũng không nhận ra vấn đề của con bé. Hôm nào tôi đến nhà thăm.”

"Không, không, không. Anh không chê tôi bao đồng là được rồi."

"Không đâu." Tần Kỷ Huy cảm ơn Ngu Thanh Nhàn một lần nữa: "Đúng lúc đồn của chúng tôi có một chuyên gia về mặt này, tôi đi hỏi chị ấy.”

Ngu Thanh Nhàn không ngờ đồn công an có cả bác sĩ tâm lý sớm như vậy, cô hơi bất ngờ nhưng lại cảm thấy cũng hợp lý, dù sao đồn công an là một đơn vị quan trọng ở bất kỳ thời đại nào, trang bị bác sĩ tâm lý là điều cần thiết.

"Tôi biết rồi, trưởng ban Tần đi cẩn thận."

Tần Kỷ Huy bước vội vã về đồn.

Năm nay có một bác sĩ tâm lý về đầu quân vào đồn các anh, là sinh viên của Đại học Quân y Thủ đô, nghe nói người ấy chuyên về tâm lý họ. Sau khi tốt nghiệp được bổ nhiệm thẳng vào cục công an.

Chỉ là không ai trong cục tin anh ta và cho rằng anh ta ăn không ngồi rồi. Đã vào cục được một năm, về cơ bản toàn là viết báo cáo rồi ôm sách đọc, tan làm thì đi ăn, thảnh thơi vô cùng.

Tần Kỷ Huy trực tiếp tìm gặp anh ta. Bất chợt có người đến phòng tư vấn tâm lý của bác sĩ Hướng, cô ta bỗng mừng rỡ: "Kìa, đây không phải trưởng ban Tần sao? Sao anh đến đây? Mau ngồi đi.”

Tần Kỷ Huy ngồi xuống và nhìn bác sĩ Hướng: "Bác sĩ Hướng, là thế này, tôi muốn hỏi cô. Nếu một cô bé độ mười tuổi bị bạn cô lập, đặt biệt danh trong thời gian dài, và từng bị bắt cóc, liệu có ảnh hưởng gì đến tâm lý cô bé không?”

Biểu cảm trên mặt của bác sĩ Hướng trở nên nghiêm túc: "Cô bé ấy có biểu hiện nào khác không? Ví dụ như tụt giảm cảm xúc, chán ăn, cơ thể không thoải mái."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 255: Chương 255



Tần Kỷ Huy nghĩ về biểu hiện thường ngày của cô cháu gái, lắc đầu: "Cô bé trông rất bình thường, cực kỳ hoạt bát và năng động tựa như mặt trời bé con. Bởi vì không có biểu hiện gì khác thường mới làm chúng tôi không hay biết tình hình ở trường của nó.”

"Trưởng ban Tần, tôi chỉ có thể nói rằng đối với những vấn đề như vấn đề tâm lý, chúng tôi sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận cho đến khi gặp bệnh nhân. Tốt nhất là tôi nên nói chuyện với cô bé đó."

Tần Kỷ Huy im lặng một lúc rồi nói: "Tôi sẽ sắp xếp."

Bác sĩ Hướng nói: "Càng sớm càng tốt. Nếu thực sự có vấn đề, phát hiện sớm điều trị sớm, đừng trì hoãn".

Lòng Tần Kỷ Huy nặng trĩu.

Về nhà, anh ấy nói với bà nội Tần: "Mẹ, mẹ có biết tình hình ở trường cua Uyển Uyển không?"

“Biết, sao lại không biết? Giáo viên chủ nhiệm nói con bé có thành tích học tập tốt và luôn đứng đầu dánh sách. Lại còn rất kỷ luật, khoan nói đến việc nghiêm túc hoàn thành bài tập được giao, con bé còn soạn bài trước nữa." Trong lời của bà nội Tần mang theo vui vẻ và tự hào.

Cha mẹ của Chúc Uyển Uyển đều là công an, đều là những người ưu tú, là con của họ, Chúc Uyển Uyển hậu sinh khả úy còn tốt hơn thế, bà nội Tần vui mừng hơn bất kỳ ai.

Tần Kỷ Huy hít một hơi: "Vậy mẹ có biết Uyển Uyển không có bạn ở trường, con bé bị cô lập, đặt biệt danh và chơi khăm không? Con bé có bao giờ nói với mẹ rằng con bé phải chịu rất nhiều áp lực và không thể ngủ vào buổi tối?"

Trái cà tím bà nội Tần đang cầm rơi xuống đất.

Khi Ngu Thanh Nhàn trở về nhà, Yến Ninh đã đến. Mẹ cô đưa cô đến tỉnh khám chân và vừa trở về hôm nay, vừa về cô ấy liền đến đây.

"Thanh Nhàn, mẹ tôi đưa tôi lên bệnh viện tỉnh khám rồi, trên đó nói chân của tôi còn phải chữa trị." Yến Ninh vốn tưởng rằng mình sẽ tàn tật cả đời, không ngờ còn chữa được.

Khi ấy nghe bác sĩ nói vậy, cô ấy đã bật khóc. Hiện tại cô ấy đã bình tĩnh trở lại, nhưng vừa gặp Ngu Thanh Nhàn, nước mắt lại lăn dài.

“Bác sĩ nói nếu gân chân của tôi bị đứt mà được khâu lại ngay thì nhất định sẽ khôi phục lại như cũ. Bây giờ để lâu như vậy, mặc dù chữa được nhưng chưa chắc hồi lại như cũ, đi nhanh có hơi khập khiễng.”

Ngu Thanh Nhàn mừng cho cô ấy, cô không hiểu về trình độ chăm sóc y tế ở thời đại này, và cô luôn biết nó như thế nào. Cô cũng không phải là người trong nghề, nên không dám cho Yến Ninh lời khuyên. Cô sợ cho Yến Ninh hy vọng rồi lại thất vọng.

“Có thể chữa khỏi là tốt rồi, có thể chữa khỏi là tốt rồi.” Ngu Thanh Nhàn vỗ vỗ bả vai của cô ấy: “Có chút di chứng cũng không sao, không ảnh hưởng, không ảnh hưởng.”

Yến Ninh vui vẻ gật đầu, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen cũng lại an ủi cô ấy. Họ đều là các chị em đã cùng nhau trốn khỏi Xương Sơn, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đặc biệt mừng cho Yến Ninh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 256: Chương 256



Sau sự vui mừng, Ngu Thanh Nhàn cũng nói chuyện của mình.

Ba người Hoàng Tiểu Phân đã vô cùng sửng sốt khi biết Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc không phải là cha mẹ ruột của cô.

Khi nghe Vương Tiểu Cúc là dì ruột của cô ấy, Hoàng Tiểu Phân nghiến răng, đến khi Ngu Thanh Nhàn nói cha mẹ ruột của cô đang trên đường đến thì cả ba im lặng.

“Cha mẹ ruột của cô có đáng tin cậy không?” Yến Ninh hỏi. Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen cũng nhìn Ngu Thanh Nhàn với ánh mắt sáng quắc.

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

"Mọi người yên tâm đi, nếu họ đáng tin cậy thì tuyệt, còn không thì thôi. Em cũng không phải con nít ba tuổi không thể thiếu cha mẹ."

Ngu Thanh Nhàn hy vọng cha mẹ ruột này là người tốt, vậy thì ít nhất cũng mang lại niềm an ủi cho nguyên thân trong không gian hệ thống.

“Ừm.”

Yến Ninh nhớ tới mục đích thứ hai cô ấy đến hôm nay: “Mẹ tôi nghe ngóng được ba ngày nữa bọn buôn người sẽ bị xét xử lần đầu tiên, mọi người có muốn đi nghe không?”

Mặc dù Yến Chi Chi không có gốc ở thành Dục Giang, nhưng ông nội Trương thì không, ông cụ có lòng nhờ bạn bè của ông cụ ở đây chăm sóc mẹ con Yến Ninh.

Yến Chi Chi cũng muốn bám gót ở chỗ này nên bà ta đã chịu khó giao thiếp với các mối quen biết của ông nội Trương Chính. Tin xét xử bọn buôn người là Yến Chi Chi nghe được từ họ.

Yến Ninh ở bên ngoài mấy ngày nay, vốn không hay biết Thường Đại Phát là tên đầu sỏ trong đám buôn người.

Yến Ninh biết tin thì trầm ngâm rất lâu như Ngu Thanh Nhàn: "Chuyện này thật đúng là biết người, biết mặt, không biết lòng."

Ba người Ngu Thanh Nhàn hoàn toàn đồng ý với câu nói này.

“Đi, chúng ta đi xem.”

Ba ngày trôi qua thật nhanh, thời gian xét xử là chín giờ sáng, nhóm ba người Ngu Thanh Nhàn dậy từ sáng sớm, họ thay bộ đồ kaki mà Ngu Thanh Nhàn đã làm vài ngày trước.

Ra khỏi nhà vào lúcám giờ hai mươi, và tình cờ gặp Yến Ninh ở đầu ngõ. Quần áo của cô ấy giống hệt như nhóm Ngu Thanh Nhàn. Đấy là Ngu Thanh Nhàn làm thêm khi thấy hai người Hoàng Tiểu Phân có mà cô ấy lại không.

Cả bốn người mặc quần áo giống nhau đi trên đường, người đi qua đều ngoái nhìn, có hai cô bé đi vòng sau lưng nhìn theo bóng lưng của họ, ngắm nghía thõa rồi thì thầm đấy là sản phẩm của xưởng nào, sao mà đẹp quá.

Khúc nhạc đệm này đã mang lại một chút niềm vui cho trái tim phủ sương của bốn cô.

Yến Chi Chi đang đợi họ ở cổng tòa án, bà ấy đã xin phép tư cách tham gia cho bốn người họ trong lần xét xử này.

Bốn người đi theo Yến Chi Chi vào hội trường, theo sau bà ấy tìm chỗ ngồi.

Sau khi họ yên vị, rất nhiều phóng viên cầm theo máy quay phim cũng tiến vào. Đoàn phóng viên quay phim dựng giá đỡ máy quay trước mặt bồi thẩm đoàn.

Chín giờ, các thẩm phán lần lượt bước vào hội trường, đọc nội quy hội trường tòa án, sau đó cảnh sát tòa án áp giải bọn buôn người lên.

Thường Đại Phát, tên đầu sỏ, là người đầu tiên bị xét xử. Công tố viên đứng dậy và đọc bằng chứng buộc tội ông ta rồi ngồi xuống. Quan tòa hỏi ông ta: “Thường Đại Phát, anh có đồng ý với lời buộc tội này không?”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 257: Chương 257



Thường Đại Phát đứng ở vị trí bị cáo, ngẩng đầu lên: "Tôi không đồng ý."

Mọi người có mặt nhíu mày.

Thường Đại Phát nói: "Tôi không nghĩ mình có tội. Việc tôi buôn người không có gì sai, mục đích ban đầu của tôi không phải như vậy. Các người đều nói tôi buôn bán người hủy hoại cuộc đời của các cô gái. Thế nhưng các người căn bản không biết trên thế giới này có bao nhiêu đàn ông không lấy được vợ. Nhất là đàn ông trên núi xa xôi, nghèo nên chẳng có ai chịu lấy.

“Không mua vợ không có con nối dõi, làng không có hậu duệ cũng tiêu vong”.

Thường Đại Phát kích động, mặt đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh. Hai mắt ông ta long sòng sọc, lúc này không còn vẻ nho nhã như trước, gương mặt bặm trợn đáng sợ. Những lời ông ta nói khó bể tưởng tượng.

"Đối với những người đàn ông đó, tôi làm không phải là chuyện tốt sao? Thưa quan tòa, cái gì cũng có hai mặt, các người không thể đứng ở dưới độ phụ nữ mà nói được, cũng phải xét dưới góc độ của đàn ông mà.”

Thường Đại Phát vừa dứt lời, cả hội trường đều náo động.

Lâm Hoa Sen lập tức đứng lên: "Ông nói mà không biết hổ thẹn? Mấy người đó không có vợ là vấn đề của riêng họ chứ còn gì? Nếu giỏi thì cũng có người chịu lấy dù nghèo mạt. Bản thân không có bản lĩnh, không có vợ thì trách ai?”

“Ông nói những gì ông làm cho mấy người đó là tốt, vậy các cô gái? Họ có lỗi lầm gì mà phải bị thứ cầm thú, yêu ma các người bắc cóc đem bán?”

Lâm Hoa Sen đã từng mến mộ Thường Đại Phát, giờ đây hồng đã thành đen, Thường Đại Phát đã trở thành loại người mà cô ấy căm ghét nhất, hận không thể đạp c.h.ế.t Thường Đại Phát.

Thường Đại Phát quay phắt người lại khi nghe thấy giọng nói của Lâm Hoa Sen, khi nhìn thấy dàn bốn người ngồi cạnh nhau bên phía bồi thẩm đoàn.

Sắc mặt ông ta biến đổi vài giây, cười nhạo: "Họ không làm gì sai cả. Chỉ là phụ nữ mà, lấy ai không phải là lấy? Tôi bắt họ nhưng cũng tìm mái ấm cho họ đấy thôi?”

Thường Đại Phát ngụy biện tráo trở khiến người có mặt vô cùng căm phẫn.

Lâm Hoa Sen tức sắp không chịu nổi Cô ấy không hiểu nổi, thế quái nào lúc tước mình lại thích tên súc sinh mặt người dạ thú này chứ!

May mà mình không làm chuyện gì trái với lẽ thuờng, không thì thoát hang sói gặp hang hùm à.

"Thường Đại Phát, ông cũng là người trong thôn, còn không biết những kẻ đó đó đối xử với vợ-mua như thế nào à? Không đánh đập thì chửi rủa! Đám người đó toàn là lúc súc sinh, ông biết không hả?” Lâm Hoa Sen giận bừng bừng.

“Biết. Chứ không phải vì các cô muốn chạy sao? Nếu không bỏ trốn, sống đàng hoàng với người ta thì người ta đâu có đánh, đâu có chửi mắng các cô? Không phải tôi hay nói với các cô sao? Chiều chồng, không được chống đối chồng. Cô coi, cô nghe lời tôi thì bớt bị đánh rồi ấy chứ?

Thường Đại Phát lại nhìn sang Ngu Thanh Nhàn, trong ánh mắt đầu vẻ thương hại.

Cô gái này xinh xắn làm sao, hồi đầu ông ta cũng bị cô làm cho kinh ngạc.

Nhưng mà lúc ấy cô gái này còn quá nhỏ, mới mười bốn tuổi, bán không được giá cao.

Vì lý do này, ông ta cố tình lừa Thường Đại Căn và Phạm Xuân Hà rằng nuôi cô gái này đến mười sáu tuổi mới viên phòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 258: Chương 258



Trong thôn không hiếm những cô gái xinh xắn như vậy, trong thành thì khác, nhất là lúc đần độn ấy, người ta thích nhất chính là mấy cô xinh xắn dễ thương, nói gì thay đổi gene thế hệ sau. Đáng tiếc, cô gái đẹp không đến tay được.

Ánh mắt của Thường Đại Phát khiến Ngu Thanh Nhàn khó chịu, và cô không muốn nghe những lời quỷ biện của Thường Đại Phát nữa.

Cô lấy một quả trứng thối trong cái giỏ dưới chân rồi ném vào Thường Đại Phát. Đây là Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đặc biệt chuẩn bị vào ngày hôm qua, để chọi bọn buôn người không bằng súc sinh hôm nay.

Ngu Thanh Nhàn nhắm lúc nào cũng chuẩn xác, quả trứng thối vỡ nát lên trên mặt Thường Đại Phát và mùi hôi thối bốc lên. Một cảnh sát quan toàn đứng sau lưng ông ta không chịu nổi mà nôn khan.

Thường Đại Phát dụi đầu vào vai lau đi chất lỏng trứng thối trên mặt, u ám nhìn Ngu Thanh Nhàn, trong mắt ông ta đầy hằn học và cay nghiệt. Bị bắt rồi Thường Đại Phát cũng chẳng thèm giữ bộ mặt giả nhân giả nghĩa suốt mấy chục năm qua nữa.

Ngu Thanh Nhàn không hề nao núng trước ông ta, thậm chí còn cong môi khiêu khích.

Lâm Hoa Sen xách cái giỏ dưới chân Ngu Thanh Nhàn và chạy lên phía trước, cô ấy cương mặt ném trứng thối vào Thường Đại Phát, và không lâu sau cả người ông ta phủ đầy trứng gà thối, khắp hội trường xét xử xộc mùi tanh tưởi tởm lợm.

Những người đến xem xét xử thấy cảnh này đều cảm thấy hả dạ, một hai người vỗ tay, ngay sau đó, tiếng vỗ tay như biển độn vang lêng trong hội trường xét xử, biển gầm một lúc một dữ dội. Các phóng viên ghi lại cảnh Thường Đại Phát dính đầy trứng thối.

Ngu Thanh Nhàn kéo Lâm Hoa Sen về chỗ: "Chị Hoa Sen, giữ ít trứng lại, còn nhiều người phía sau nữa mà.”

Lâm Hoa Sen khịt mũi, và miễn cưỡng về chỗ ngồi.

Quan tòa hắng giọng: “Chú ý kỷ luật nơi xét xử.”

Tiếng vỗ tay của mọi người ngừng lại. Quan toàn nhìn Thường Đại Phát: "Lý do không đồng ý của bị cáo Thường Đại Phát là ngụy biện, và tòa án này không chấp nhận điều đó. Toàn án quyết định, sự thật về tội buôn người của Thường Đại Phát đã rõ ràng, bằng chứng đã có đầy đủ, số tiền rất lớn và tác động xấu. Theo luật hình sự của nước ta, bị cáo Thường Đại Phát bị kết án tử hình và bị tước quyền chính trị suốt đời."

Thường Đại Phát ngẩng đầu lên. Kể từ khi ông ta chọn theo con đường buôn người, ông ta đã nghiên cứu kỹ pháp luật nhà nước và bản án dành cho những kẻ buôn người như ông ta không cao.

Bắt cóc phụ nữ không phải ông ta, vận chuyển buôn người cũng không phải ông ta, cùng lắm là bị phạt tù hai mươi năm.

Ông ta còn có một số quan hệ thân thiết được giấu kín, đến lúc đó ông ta sẽ vào ngồi không hai năm, sau khi tình thế lắng xuống sẽ đào bới những mối quan hệ này, bản án hai mươi năm của ông ta có thể rút thành mười năm, cùng lắm năm năm đã được thả.

Bao năm qua ông ta bắt cóc buôn người kiếm được không ít tiền, đến lúc đó ông ta sẽ tìm một nơi xa lạ nào đó rồi dùng tiền mua hộ khẩu, xây nhà, cuộc đời tự tại biết bao?

Thế quái nào lại tử hình!
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 259: Chương 259



Thẩm phán gật đầu với thư ký bên cạnh: “Được, mười lăm ngày sau yêu cầu bị cáo Thường Đại Phát nộp đơn kháng cáo.”

Thường Đại Phát đang giãy giụa bị cảnh sát đưa đi. Thẩm Phán tiến hành xét xử mấy kẻ buôn người còn lại, bao gồm cả nhóm bí thư thôn Thường Đại Căn.

Phiên tòa kéo dài bốn tiếng với hơn ba mươi kẻ buôn người đã bị xét xử, bọn chúng đều là đại đội trưởng, bí thư chi bộ của thôn hoặc cán bộ cơ sở huyện Tân Bắc, thân là nhân viên nhà nước biết pháp phạm pháp bị xử phạt nặng toàn bộ, nhẹ nhất là hai mươi năm, nặng nhất là tử hình như Thường Đại Căn.

Sau khi tuyên bố hoãn phiên tòa, nhóm Ngu Thanh Nhàn theo dòng người ra khỏi tòa án, ngoài cửa có rất nhiều người dân đến nghe ngóng. Họ căm ghét bọn buôn người, trông thấy kẻ buôn người bị trùm đầu còng tay liền ném trứng thối, cải vụn vào người chúng.

Nhân viên tòa án cũng không ngăn cản. Sau khi cảnh sát tư pháp đưa người lên xe về trại giam, những người dân còn ở lại tự giác thu dọn tòa án sạch sẽ, xon xuôi mới túm tụm nhau về.

Im lặng suốt quãng đường.

"Chúng đã bị kết án, chị không thấy vui chút nào. Bọn buôn người bất kể nặng nhẹ đều đáng xử chết, hai mươi năm thật quá dễ cho chúng.” Hoàng Tiểu Phân căm hận nói.

Ngu Thanh Nhàn từng học luật và nói: "Đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Hồi xưa, khi những kẻ buôn người bị bắt, rất nhiều người chỉ bị kết án mười năm. Bản án hôm nay đã nặng lắm rồi."

Mấy người Hoàng Tiểu Phân không phải không hiểu. Họ chỉ không cam tâm, cuộc đời của nhiều cô gái chỉ đáng vài năm của bọn chúng!

Nhưng làm gì nữa? Pháp luật chính là như vậy.

Ngu Thanh Nhàn thấy sự mọi người ủ rủ chán chường, nói:

"Chúng ta không thể thay đổi luật pháp, cũng không thể khiến những kẻ buôn người biến mất trên thế giới này, chỉ cần còn người mua kẻ bán thì không cách nào kiểm soát bọn chúng.”

“Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là kiếm nhiều tiền, rồi dùng số tiền này vào công cuộc chống buôn người, ngay cả khi cứu một cô gái bị bắt cóc đem bán? Ngay cả khi có một cô gái đề phòng bọn buôn người nhờ chúng ta?”

“Ừ, em nói đúng.”

Họ lại khơi dậy tinh thần chiến đấu. Yến Chi Chi nhìn bốn người họ, có người còn rất trẻ, mới mười sáu, hai người đã ba mươi tuổi, không còn trẻ nữa. Nghe các cô ấy nói, sao mà hồn nhiên lại chân thành quá đỗi.

Đúng vậy, dù cho cứu được một người, dù cho ngăn cản một người bị bắt cóc.

Sau khi trở về nhà, Ngu Thanh Nhàn ở trong phòng suy nghĩ rất lâu, cầm bút lên và bắt đầu viết câu chuyện về một cô gái bị bắt cóc. Cô đã viết suốt đêm, và đến rạng sáng, cô ra ngoài và đút bài viết vào hộp thư.

Ba ngày sau bài viết được gửi đến ban biên tập của Báo tỉnh, biên tập đọc xong bài viết đã nộp nó lên phòng tổng biên tập.

Tổng biên tập đọc xong và quyết định đưa câu chuyện ấy vào trong ấn bản đầu tiên vào số báo phát hành vào ngày mai, cùng chung với tin tức tòa án buôn người thành Dục Giang vài ngày trước.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back