Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 260: Chương 260



Trong thời đại này, rất ít bài viết vạch trần các vụ án bắt cóc, buôn người, vì trải nghiệm của nguyên thân và rất nhiều cô gái bị bắt cóc khác.

Câu chuyện do Ngu Thanh Nhàn viết ra vô cùng chân thực, có thể lấy được sự đồng cảm của người độc.

Ngay khi xuất bản, nó đã gây chấn động trong toàn tỉnh.

Vào ngày xuất bản, những thanh niên đầy nhiệt huyết đã gửi cảm nghĩ đến tòa soạn, và đây mới chỉ là mở đầu, trong những ngày tiếp theo, vô số lá thư từ khắp nơi trong tỉnh đã được gửi đến tòa soạn.

Mà những điều này, Ngu Thanh Nhàn không hề biết.

Thời gian trôi qua thật nhanh, vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi gửi thư, Tần Kỷ Huy đi đến viện gặp Ngu Thanh Nhàn: "Cha mẹ ruột của cô đến rồi, đang đợi cô ở đồn công an.”

Ngu Thanh Nhàn đang cắt vải, nghe vậy cô liền buông kéo và đứng dậy. Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen khựng lại, căn phòng im lặng một cách kỳ lạ.

“Thanh Nhàn, bọn chị đi theo em.” Hoàng Tiểu Phân rời khỏi chỗ ngồi, cởi bỏ tạp dề trên người rồi phủi bụi. Lâm Hoa Sen cũng đứng dậy.

Ngu Thanh Nhàn định từ chối, nhưng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt họ, cô gật đầu.

Ba người họ đi theo Tần Kỷ Huy, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen mỗi người đi mỗi bên Ngu Thanh Nhàn và nắm tay cô.

Họ gặp bà nội Tần và Chúc Uyển Uyển đi vào cổng cục công an, hai bà cháu cũng không an tâm khi nghe tin Ngu Thanh Nhàn đã tìm thấy cha mẹ ruột, thế là bốn người thành ba người.

Vương Tiểu Hà cứ nhìn ra ngoài phòng khách trong cục công an, bên cạnh bà là một người đàn ông tiều tụy ngồi trên xe lăn, ông không nói gì mà cứ nhìn đăm đăm ra bên ngoài.

Ông tên là Ngu Hưng Gia, là chồng của Vương Tiểu Hà, cũng tức là cha ruột của nguyên thân Hạ Thanh Nhàn.

Có tiếng bước chân, Vương Tiểu Hà không để tâm đến chồng nữa chạy ra khỏi cửa, hai tay Ngu Hưng Gia yếu ớt đẩy bánh xe lăn, thật sự ông không còn sức dù đã cố hết mình, bánh xe lăn vẫn ì ạch không chịu di chuyển.

Một công an trong phòng khách thấy vậy lập tức tiến lên giúp ông đẩy xe lăn.

Vương Tiểu Hà đưa mắt nhìn liền thấy Ngu Thanh Nhàn. Con bé trông giống mình hồi còn trẻ quá.

Những giọt nước mắt bà cố kìm nén trực trào. Bà sải bước về phía trước, chạy đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn, bất chấp mọi thứ giang tay ôm lấy cô và khóc thảm thiết.

Ngu Thanh Nhàn từ khi hiểu chuyện đến giờ chưa từng được ôm và khóc như thế này, cơ thể có chút cứng ngắc, sững người một lúc mới ôm lại Vương Tiểu Hà. Cảm nhận được phản ứng của cô, Vương Tiểu Hà càng khóc to hơn.

Thật lâu sau, bà mới thôi không khóc nữa, bà buông Ngu Thanh Nhàn ra đưa tay sờ mặt Ngọc Thanh Nhàn, nước mắt lưng tròng, một vẻ bi thương.

Bà chạm từng chút từng chút một, do nhiều năm lao động vất vả nên hai bàn tay bà nổi đầy những vết chai sần, lướt trên mặt khá châm chích. Không đau, mà rất ấm áp.

"Năm đó ông bà ngoại của con gặp nạn. Ba mẹ ở Tân Cương xa xôi, khi nhận được tin thì họ đã đi rồi. Lúc đó kiểm soát rất nghiêm ngặt, ba mẹ không cách nào rời khỏi nhà ở Tân Cương, nhưng vẫn kiên trì gửi tiền cho con mỗi tháng. Cho đến khi con năm tuổi, cha mẹ nhận được thư của Hạ Thiên Cao rằng con đã chết.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 261: Chương 261



"Năm ngoái ba mẹ đã sửa lại án xử sai, vốn dĩ muốn tới thăm con cho dù là viếng mộ của con cũng được, vậy mà trước khi đi ba con lại trở bệnh, nằm viện mấy tháng trời không thấy tốt lên còn ngày càng nghiêm trọng." Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia chỉ có một cô con gái.

Vương Tiểu Hà chưa ở cữ xong đã bị chuyển xuống Tân Cương với chồng, cơ thể bà vốn đã yếu, bà không ngừng chịu đựng vì con và chồng.

Tin con gái c.h.ế.t truyền tới nông trường, có một lần bà định đi theo cô, với sự khuyên ngăn và bầu bạn của chồng, bà đã từ bỏ ý định đó. Suốt ngần ấy năm bà gắng gượng sống tiếp, ngoài việc có chồng đồng hành thì chính là về gặp con gái.

Hai người dự định sẽ quay lại sau khi bình phục, thế nhưng trùng hợp quá, khi đó Ngu Hưng Gia lâm bệnh, ý định luôn bị bỏ dở. Vương Tiểu Hà đã lên kế hoạch, lo liệu hậu sự của chồng xong xuôi, bà sẽ đưa ông về cùng.

Cái ngày biết tin con gái chưa chết, vợ chồng bà chỉ biết ngồi nhìn nhau suốt một ngày, không ai dám tin đó là sự thật, đến khi lên tàu họ vanx còn cảm giác như đang mơ, vừa mong chờ vừa lo lắng.

Giờ đây nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, cuối cùng con tim này cũng được nhẹ nhõm.

Vương Tiểu Hà lau nước mắt trên mặt cô, kéo cô đến bên Ngu Hưng Gia: "Đây là cha của con."

Ngu Thanh Nhàn nhìn Ngu Hưng Gia, lúc này Ngu Thanh Nhàn mới nhận ra rằng ngoại trừ vài điểm giống Vương Tiểu Cúc và Vương Tiểu Hà, nguyên thân cũng có ba phần giống Ngu Hưng Gia. Nhất là là mũi, miệng và cằm như đúc cùng một khuôn.

Khó trách nguyên thân xinh đẹp như vậy, hóa ra cô ấy hưởng trọn ưu điểm của cha mẹ.

Ngu Hưng Gia đeo kính, trước khi xuống tàu ông đã lau rất kỹ, rất sáng cặp kính ấy rồi, lúc này ông nhìn Ngu Thanh Nhàn, khóe môi nở nụ cười ấm áp: “Con giống hệt như cha đã tưởng tượng, con giống mẹ, cũng giống cha."

Ngu Hưng Gia nói xong,ông hít một hơi thật sâu kìm nén cơn ho. Lần đầu tiên nhìn thấy con gái, ông muốn tạo ấn tượng tốt với con.

"Mọi người vào phòng nói chuyện nhé." Tần Kỷ Huy nhắc nhở.

Một đoàn người bước vào phòng khách.

Ngu Thanh Nhàn chủ động giúp Ngu Hưng Gia đẩy xe lăn, Ngu Hưng Gia vui lắm. Ông nghĩ ơn trên vẫn không bạc đãi mình.

Ít nhất đến cuối đời, ông có vợ ở bên, cũng gặp được cô con gái chưa từng biết mặt mũi. Ông ra đi thanh thản được rồi.

Vương Tiểu Hà kéo Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống, chăm chú nhìn cô: "Thanh Nhàn, thời gian qua con sống tốt không?"

Ngu Thanh Nhàn nhìn Ngu Hưng Gia rồi nhìn Vương Tiểu Hà, cô nghĩ rằng cha mẹ ruột của nguyên thân có quyền được biết cuộc sống của cô ấy ở nhà họ Hạ ra sao:

"Không, từ nhỏ đến lớn con đều phải nai lưng ra làm, ăn không no còn bị đánh. Năm mười bốn tuổi, Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc đã bán con đến thôn Xương Sơn để làm con dâu nuôi từ nhỏ."

Mỗi một lời Ngu Thanh Nhàn kể ra, vẻ mặt của Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia càng trở nên nhăn nhó, khi Ngu Thanh Nhàn kể xong thì mặt họ đã đen như mực.

Vương Tiểu Hà đập tay xuống bàn: "Giỏi cho Vương Tiểu Cúc, giỏi cho Hạ Thiên Cao vì anh ấy! Trước khi đi, cha mẹ còn để lại toàn bộ đồ đạc cho nó. Chúng nó lại đối xử với con như vậy?”

"Trang sức của mẹ, nhà của cha, gia súc của cha mẹ, đều cho nó hết.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 262: Chương 262



Vương Tiểu Cúc có tính khí như thế nào, Vương Tiểu Hà rõ hơn bất kỳ ai, Hạ Thiên Cao là người ra sao bà cũng rất rõ.

Vợ chồng bà bị chuyển đến Tân Cương, chỗ đó điều kiện tự nhiên quá khắc nghiệt, nơi họ được gửi đến đương nhiên điều kiện tự nhiên sẽ càng tệ hơn, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng một hồi, họ quyết định giữ đứa bé lại.

Nhưng lúc đó, ba mẹ nhà họ Vương cũng đang trong tình thế bấp bênh, ăn bữa nay lo bữa mai, tính đi tính lại, chỉ có đưa đến nông thôn của Vương Tiểu Cúc là thích hợp nhất, hơn nữa đúng lúc bà ta sắp sinh con, hai đứa bé vừa vặn có thể coi như sinh đôi mà cùng nhau lớn lên.

Để phòng ngừa họ đối xử tệ bạc với con mình, bà không chỉ gửi phí nuôi dưỡng cho Hạ Thiên Cao hàng tháng, mà còn đưa hết số tiền tiết kiệm được trong những năm này cùng một ngôi nhà của Ngu Hưng Gia trên huyện.

Kết quả thế nào? Đây là cách Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc đối xử với con bà sao? Từ nhỏ đã phải làm việc? Mười bốn tuổi bị bán cho người ta làm con dâu nuôi từ bé?

Súc sinh, súc sinh! Đó đều không phải là người! Hạ Thiên Cao không phải người, Vương Tiểu Cúc càng không phải người.

Con gái bà không có quan hệ huyết thống với Hạ Thiên Cao, nhưng còn bà ta thì sao? Đó là cháu gái ruột của bà ta mà!

Vương Tiểu Hà tự nhận cả đời này chưa từng làm chuyện có lỗi với Vương Tiểu Cúc, Vương Tiểu Cúc sao có thể, bà ta làm sao dám!

Sắc mặt của Ngu Hưng Gia cũng lạnh theo, ông nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt áy náy và đau lòng: "Con ơi, vất vả cho con rồi, ba mẹ đã trở về, nhất định sẽ báo thù cho con."

"Không cần, ông ta và Vương Tiểu Cửu đã bị con tống vào ngục giam rồi." - Ngu Thanh Nhàn nói.

“Con gái à, con làm rất đúng!” Vương Tiểu Hà oán hận nói, chờ bà thu xếp xong, bà nhất định phải đi gặp hai kẻ súc sinh không có lương tâm kia, bọn họ không những phải ngồi tù, mà còn phải trả lại đồ đạc đã đưa lúc trước cho gia đình bà. Bọn họ không xứng nhận nó!

Sau khi trao đổi tâm sự với nhau một phen, Vương Tiểu Hà hỏi về nơi ở của Ngu Thanh Nhàn, biết được cô có một căn phòng thì rất vui, sau đó bà lại hỏi Tần Kỷ Huy vẫn chưa rời đi: "Cảnh sát Tần, văn phòng quản lý bất động sản chỗ các người ở đâu vậy?"

Khi Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia đã bàn bạc xong, dù có phải con gái hay không, bọn họ cũng sẽ không rời đi, ở lại Dục Giang, sống nốt quãng đời cuối cùng.

Văn phòng quản lý bất động sản ở ven đường bên kia, cách Cục Cảnh sát không xa, đúng lúc buổi chiều Tần Kỷ Huy không bận việc, nên chủ động đề nghị đưa họ đến đó.

Đám người Tiểu Triệu ở trong Văn phòng Chống buôn người tụ tập bên cửa sổ, nhìn dáng vẻ ôn hoà và nhiệt tình của Tần Kỷ Huy ở bên ngoài, vô cùng hoang mang: "Sao trông sếp như biến thành người khác thế?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 263: Chương 263



Người đàn ông hơi lớn tuổi cùng bộ phận nhìn thấu mọi chuyện: "Cậu không hiểu rồi? Đàn ông đứng trước mặt cô gái mình thích dù sao cũng phải biểu hiện tốt một chút, giống như con công đực, muốn thu hút sự chú ý của con công mái thì phải xòe đuôi trước.”

Tiểu Triệu ngơ ngác: "Lão đại thích con gái ư? Ai vậy?"

Người đàn ông giải thích nghi hoặc cho Tiểu Triệu khinh thường liếc cậu ta một cái: “Nói cho cậu, cậu cũng không hiểu.”

Tiểu Triệu tiếp tục mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của mấy người phụ nữ đi cùng Tần Kỷ Huy, vừa dò xét vừa đưa ra suy đoán.

Tần Kỷ Huy đưa nhóm người Ngu Thanh Nhàn đến văn phòng quản lý bất động sản, người tiếp đón họ tại văn phòng quản lý bất động sản lấy sổ ghi chép của mình ra sau khi nghe yêu cầu mua nhà của Vương Tiểu Hà, cuối cùng nói:

"Đối diện khu tập thể tại Cục Cảnh sát có một gia đình muốn bán nhà. Phòng ở rất lớn, lúc trước của bọn tư bản ở, về sau bọn tư bản bị lật đổ, căn nhà kia liền bị bỏ trống, năm ngoái trả lại cho con cháu bọn tư bản. Bọn chúng không ở đây nữa, cũng không muốn trở về, nên ủy thác cho chúng tôi bán nhà.”

"Các người có muốn xem nhà không? Tôi dẫn các người đi xem." Quản lý bất động sản Tiểu Lưu nói với họ.

"Muốn xem, muốn xem, làm phiền đồng chí." - Vương Tiểu Hà cảm ơn Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu xua tay: "Không phiền không phiền. Không dấu gì các người, chủ nhà kia đã nói với chúng tôi, nếu có thể bán được căn nhà này đi, anh ta sẽ chia cho chúng tôi một phần phí giới thiệu."

Chủ nhà kia thực sự không muốn ở căn nhà này, sốt sắng bán đi, không những đưa toàn bộ giấy tờ lên văn phòng quản lý bất động sản, mà còn hứa chia cho họ một phần phí giới thiệu.

Thời kỳ này, mọi người đều được trả lương cố định, có cơ hội kiếm thêm tiền một cách quang minh chính đại, ai cũng muốn.

Chỉ là căn nhà quá lớn, lại không rẻ nên vẫn chưa bán được.

“Nhà này chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi đắt.” - Tiểu Lưu nói.

Cả Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia đều là giáo viên cấp ba, sau khi được xử lại án oan, tiền lương của họ trong những năm này đều được bổ sung đầy đủ.

Cộng thêm những năm này bọn họ cống hiến cho các trang trại ở Tân Cương, nên họ cũng không thiếu tiền.

“Không thành vấn đề, chỉ cần nhà tốt, đắt một chút cũng được.” - Vương Tiểu Hà nói.

Nghe xong lời của Vương Tiểu Hà, nụ cười trên mặt Tiểu Lưu càng thêm chân thành.

Tiểu Lưu dẫn họ tới trước một cái cửa sắt lớn màu đỏ: "Chính là căn nhà này."

Căn nhà này quả thực rất lớn, loại phòng tương tự như căn nhà mà nhóm Ngu Thanh Nhàn đã ở, nhưng nó lớn hơn nhiều, chỉ riêng nhà chính đã có năm gian, ba gian có mái hiên ở phía Đông và phía Tây, sân rất rộng, góc Tây Nam trồng một cây đào, dưới gốc cây đào có một cái giếng, bên cạnh giếng nước là một vườn rau.

Tiểu Lưu đi cuối cùng, để họ nhìn xung quanh và giải thích: "Căn nhà này trước kia là nơi ở của Cục trưởng Cục Tài chính thuộc Chính phủ, được bảo quản vô cùng tốt. Trước khi chuyển đi, còn nói muốn kiếm tiền để mua lại căn nhà này, kết quả tháng trước anh ta bị bắt vì tội tham ô và nhận hối lộ."

Tiểu Lưu nói xong muốn thở dài.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 264: Chương 264



Anh ta đã đưa rất nhiều người đến xem nhà, ngay cả Cục trưởng Cục tài chính có năng lực mua, kết quả lại xảy ra chuyện.

Vương Tiểu Hà đẩy Ngu Hưng Gia đang nhìn xung quanh, sau đó hỏi Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, thế nào, con có thích không?"

Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia háo hức nhìn Ngu Thanh Nhàn.

Cả nhà họ vất vả mới được đoàn tụ, làm cha mẹ, họ muốn sống với Ngu Thanh Nhàn, nhưng họ sợ rằng Ngu Thanh Nhàn không muốn sống cùng họ. Thế là biểu cảm trên mặt hai người lại trở nên thấp thỏm.

Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của họ khiến Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hơi chua xót.

Cô biết nguyên thân nhất định đang canh giữ trước màn hình. Trông thấy cảnh tượng hôm nay, cô ấy hẳn nên yên tâm đúng không? Cô ấy cũng có cha mẹ yêu thương.

"Thích ạ." - Ngu Thanh Nhàn nhìn bọn họ nói.

Vương Tiểu Hà lập tức vui vẻ, trên mặt Ngu Hưng Gia cũng lộ ra nụ cười.

Vương Tiểu Hà tìm đến Tiểu Lưu, hai người đi sang bên cạnh nói chuyện một hồi, cuối cùng sắc mặt Tiểu Lưu đầy ánh sáng hồng đi tới trước mặt mọi người, trên gương mặt của Vương Tiểu Hà cũng tràn đầy vẻ tươi cười.

Vương Tiểu Hà không phải người lề mề, thừa dịp trời còn chưa tối đã đi theo Tiểu Lưu về văn phòng quản lý bất động sản, một tay giao tiền, một tay giao chìa khóa.

Tuy nhiên khi xin giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà bà lại gặp phải khó khăn, bà muốn ghi tên con gái, nhưng con gái bà vẫn đang mang họ của Hạ Thiên Cao.

Nếu Hạ Thiên Cao đối xử tốt với con gái bà vậy thì thôi, mang họ của ông ta cũng không sao, bà và lão Ngũ đều không phải là người cứng nhắc. Nhưng hết lần này đến lần khác ông ta lại đối xử tệ với con gái bà.

"Trước hết cứ viết tên tôi, đợi một thời gian nữa tôi sẽ lại đến sang tên cho con gái tôi." - Vương Tiểu Hà đưa ra quyết định cuối cùng.

Tiểu Lưu không quan tâm, anh ta viết tên của Vương Tiểu Hà lên giấy chứng nhận quyền sở hữu, rồi đưa nó cho bà: "Ngày mai, bà cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu này và các tài liệu sửa lại bản án oan của hai người đến Cục Cảnh sát để giải quyết là xong."

"Ầy, được, cám ơn đồng chí Tiểu Lưu."

"Đừng khách sáo, đừng khách sáo."

Vương Tiểu Hà mang giấy chứng nhận quyền sở hữu vừa được phát hành trở về, bên phía đám Ngu Thanh Nhàn đang dọn dẹp nhà cửa, tất cả đều là người tay chân nhanh nhẹn, cộng thêm có nhiều người, chỉ chốc lát sau đã quét dọn sạch sẽ.

Dọn nhà bên này còn có hai đồng chí nam thân thể khỏe mạnh, Tần Kỷ Huy rất tự giác đảm nhận những công việc nặng nhọc trong nhà, chẳng hạn như nối bóng đèn và quét mạng nhện trên mái hiên.

Vương Tiểu Hà trở về thấy vậy, cảm thấy khá xấu hổ nên nhất quyết mời họ đến một tiệm cơm ở bên ngoài để ăn tối.

Bà cụ Tần từ chối: “Nhà chúng tôi còn có ông nó đang đợi tôi về nấu cơm, nên không cùng đi ăn với các cháu được, các cháu cứ đi đi.”

Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen cũng không muốn làm phiền gia đình ba người vất vả mới đoàn tụ: "Chúng tôi cũng không đi đâu, buổi trưa còn rất nhiều thức ăn, nếu không ăn sẽ hỏng mất."

Vương Tiểu Hà mời liên tục mời nhưng họ vẫn không chịu đi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vậy tôi không giữ mọi người nữa, ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức tiệc đãi khách, mọi người nhất định phải tới đấy."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 265: Chương 265



Mọi người đều sẽ không từ chối yêu cầu này, thế là nhao nhao nói: "Nhất định sẽ đến, yên tâm."

Sau khi mọi người rời đi, Vương Tiểu Hà đẩy Ngu Hưng Gia và đưa Ngu Thanh Nhàn đến tiệm cơm.

Ba người chậm rãi bước đi, Vương Tiểu Hà kể cho Ngu Thanh Nhàn nghe việc bà và Ngu Hưng Gia sống hơn mười năm tại trang trại, tất cả những gì bà nói đều là chuyện vui vẻ, còn những sỉ nhục và cực khổ mà bà phải chịu đựng, bà chẳng hé nửa lời.

Ngu Hưng Gia lắng nghe họ nói chuyện, thỉnh thoảng bổ sung vài câu.

Ngu Thanh Nhàn cũng nói về cuộc sống của nguyên thân trong những năm này, cô chỉ nhặt nhạnh những điều hạnh phúc của nguyên thân mà nói, nhưng dù vậy, Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia nghe xong vẫn cảm thấy xót xa.

Sau bữa tối, một nhà ba người trở về, Chúc Uyển Uyển và Hoàng Tiểu Phân đã đợi rất lâu.

"Chị Thanh Nhàn, bà ngoại em nói chị mới chuyển đến đây nhất định không có chăn ga gối đệm, nhà em vừa hay có mấy bộ không dùng tới, bà bảo em mang đến cho chị." - Bên chân của Chúc Uyển Uyển đặt một bao tải to.

Hoàng Tiểu Phân cũng nói: "Chị thấy ba người không có đồ rửa mặt, vậy nên chị và chị Hoa Sen đã đi mua một bộ. Còn có xoong nồi và chén bát, chị cũng đã đem theo một bộ tới, cả bột gạo nữa."

Những thứ này đúng lúc chính là nhu cầu cấp bách của bọn họ, Vương Tiểu Hà cũng không từ chối, bà nói với Chúc Uyển Uyển: “Thay dì cảm ơn bà ngoại cháu nhé.”

Sau đó bà nhìn sang Hoàng Tiểu Phân: “Cũng cảm ơn các cháu nhé.”

Chúc Uyển Uyển nói: "Còn cảm ơn nữa thì tỏ ra không thân rồi, dì à, chị Thanh Nhàn, bà cháu còn đang đợi cháu ăn cơm, cháu về trước nhé."

Hoàng Tiểu Phân cũng nói muốn đi, hai người dắt tay nhau.

Ngu Thanh Nhàn chuyển đồ vào trong nhà, đặt tất cả xoong nồi chén bát vào bếp.

Khách trọ trước đây của căn nhà này dự định vẫn còn về ở, vì vậy một số đồ đạc cồng kềnh, chẳng hạn như tủ có ngăn kéo và giường không cần dọn đi.

Vừa rồi đám người Hoàng Tiểu Phân đã dùng nước lau qua giường trong nhà, hiện tại đã khô ráo, trải đệm và ga giường ra là có thể đi ngủ.

“Chân của cha con còn có thể chữa khỏi không?” - Ngu Thanh Nhàn gọi Vương Tiểu Hà cùng Ngu Hưng Gia là ba mẹ không có chút cảm giác khó chịu nào, gọi vô cùng tự nhiên.

Vương Tiểu Hà cười khổ một tiếng: "Không chữa được. Năm đó chỗ của cha mẹ định xây đập chứa nước, ba mẹ là những người được phái xuống làm công việc nguy hiểm và vất vả nhất. Chân của ba con ngâm lâu trong đập chứa nước.”

“Lúc còn trẻ không nghĩ có gì nguy hiểm, nhưng ngày càng lớn tuổi, tìm đủ bác sĩ chữa bệnh đau nhức, họ nhìn qua chân của ba con, nói là bệnh phong thấp, không chữa được."

Ngu Hưng Gia khó khăn ngồi xuống giường, khom người cởi giày: "Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi, tập thành thói quen là được."

Vương Tiểu Hà thở dài: "Ông nằm đây một lúc, tôi đi đun nước rửa chân cho ông."

"Con đi nữa."

Phòng bếp có nước và củi, vì vậy Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống bếp lò trước mặt đun nước: "Mẹ, con quên hỏi mẹ, cha con bị bệnh gì thế?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 266: Chương 266



Vương Tiểu Hà múc nước đổ vào trong cái nồi của Hoàng Tiểu Phân mang đến, khi nhắc đến bệnh tình của chồng, vẻ mặt bà đầy đau khổ: “Bác sĩ nói ông ấy có một khối u trong não, nhưng phát hiện quá muộn, nên khối u đã biến thành di căn rồi.”

Vương Tiểu Hà đậy nắp nồi lại: "Trước kia ba con thường xuyên đau đầu, nhưng ba mẹ đều không coi trọng, bên kia quá lạnh, ngoại trừ mùa hè tốt một chút, thì ba mùa còn lại đều có gió rất mạnh, gió thổi qua là đầu lập tức đau."

“Khi ba con bị đau đầu dữ dội, mẹ còn cười nhạo cơ chế của ông ấy quá yếu ớt.” - Vương Tiểu Hà bỏ ra nửa năm để tiếp nhận sự thật rằng chồng mình không còn sống được bao lâu, bây giờ nói ra, trong lòng của bà rất bình tĩnh.

Dưới ánh đèn, bà nhìn con gái, dịu dàng mỉm cười: “Trên đường tới đây, ba của con nói nếu như thật sự là con, thì cả đời này ông ấy không còn tiếc nuối gì nữa.”

"Con cũng thế."

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy rằng kể từ khi mình bị khoá vào trong hệ thống này, cảm xúc trong lòng của cô càng ngày càng phong phú.

Tại thời khắc này, cô đột nhiên muốn biết nguyên thân có cảm giác như thế nào.

Hệ thống lúc này vô cùng đáng tin cậy: "Ký chủ, ký chủ, nguyên thân nói hiện tại cô ấy cực kì vui vẻ và thỏa mãn."

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.

Một lát sau, hệ thống lại truyền đến: "Hệ thống, nhiệm vụ hoàn thành một trăm phần trăm, hiện tại ký chủ có hai lựa chọn, một là ở lại thế giới này, tiếp tục sống cuộc sống của nguyên thân, cho đến khi cơ thể tự nhiên tử vong. Hai là lập tức rời khỏi thế giới này, đi đến thế giới tiếp theo."

Ngu Thanh Nhàn cũng sửng sốt một lúc. Ở thế giới trước, cô bị mắc kẹt tại nhiệm vụ có tiến độ chín mươi chín phần trăm trong năm năm, mãi cho đến khi Mộc Tâm ra đi, nhiệm vụ mới hoàn thành viên mãn.

Tại sao nhiệm vụ tại thế giới này lại được hoàn thành nhanh đến như vậy?

Vương Tiểu Hà ngồi bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, lải nhải liên miên.

"Nếu tôi chọn rời đi ngay lập tức thì điều gì sẽ xảy ra?"

"Xóa sổ nguyên thân cùng tất cả dấu vết tồn tại của ký chủ tại thế giới nhỏ bé này."

Ngu Thanh Nhàn ngắm nhìn Vương Tiểu Hà và nói: "Tôi chọn ở lại."

Ngu Thanh Nhàn nghĩ, nếu cô rời đi ngay bây giờ, tất cả dấu vết về sự tồn tại của cô và nguyên thân sẽ bị xoá đi, đối với vợ chồng Vương Tiểu Hà khó khăn lắm mới tìm được con gái quả thực không công bằng, đối với nguyên thân cũng không công bằng.

"Được, yêu cầu của ký chủ đã được gửi, đầu não đã khôi phục, chúc ký chủ một đời hạnh phúc!" - Hệ thống chính thức trả lời bản mẫu.

"Hệ thống, kiếp trước vợ chồng Vương Tiểu Hà có kết cục thế nào?" - Ngu Thanh Nhàn hỏi hệ thống.

Hệ thống trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Trải qua kiểm tra, sau khi nguyên thân qua đời tháng thứ hai thì Ngu Hưng Gia qua đời, ông ấy c.h.ế.t không bao lâu, Vương Tiểu Hà cũng qua đời theo."

Ngu Thanh Nhàn không ngờ sẽ nhận được câu trả lời từ hệ thống, cô ngẩn người: “Lần trước tôi hỏi bạn về kết cục của Văn Thanh Yến, chẳng phải bạn đã nói rằng Văn Thanh Yến không phải là nhân vật trong sách, tra không được sao? Tại sao lần này lại có thể?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 267: Chương 267



Ngu Thanh Nhàn đã đọc qua toàn bộ cuốn sách, nhưng không có câu chữ nào miêu tả về vợ chồng Vương Tiểu Hà.

"Ký chủ, cuốn sách này đã được xuất bản, sau khi xuất bản còn có một bản ngoại truyện đặc biệt, trong đó có nhắc tới vợ chồng Vương Tiểu Hà."

Hệ thống nói xong, có một tài liệu được gửi đến, Ngu Thanh Nhàn mở nó ra, nhìn thấy vợ chồng Vương Tiểu Hà xuất hiện trong đoạn cuối. Đó là một đoạn độc thoại nội tâm của Vương Tiểu Cúc trong những năm cuối đời.

Đoạn độc thoại được viết như sau: Vương Tiểu Cúc đang ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp trên bầu trời, cháu ngoại đang chơi đùa ở một bên trên quảng trường nhỏ, người bạn già thì đang chơi cờ với các cụ lớn tuổi dưới bóng cây. Bà ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Trước đầy vì chị gái mình quá mức ưu tú mà bà ta bị người đời coi thường, hờn dỗi vì đã gả cho một người đàn ông không bằng một phần anh rể mình, qua nửa đời người sống cực khổ, nhưng dẫu sao tủi nhục cũng được đền đáp, được an hưởng tuổi già.

Đêm đó, Vương Tiểu Hà và Ngu Thanh Nhàn ngủ chung một giường, hai người trò chuyện nửa đêm, mãi đến khuya mới ngủ say.

Ngày hôm sau, khi Ngu Thanh Nhàn tỉnh dậy, Vương Tiểu Hà đang làm bữa sáng trong bếp, Ngu Hưng Gia cũng đang đọc sách bên cạnh, hai vợ chồng thỉnh thoảng mới nói một câu. Rõ ràng không giao tiếp nhiều, nhưng bầu không khí lại rất ấm áp.

Ngu Thanh Nhàn đi ra, Ngu Hưng Gia nhìn thấy cô, cười nói: "Dậy rồi à?"

"Vâng, sao ba mẹ dậy sớm thế?"

"Quen rồi, không ngủ được. Mau đi rửa mặt đi, mẹ con nấu mì sợi, lát nữa là ăn được."

"Vâng."

Khi Ngu Thanh Nhàn rửa mặt xong quay lại, mọi thứ đã được dọn lên bàn bát tiên trong sân, bên trên có ba bát mì, hai đĩa gia vị, thịt sợi xào rau và dưa chua thịt băm.

Lúc này còn sớm, vẫn chưa đến tám giờ, Vương Tiểu Hà muốn chuẩn bị một bàn lớn như vậy, ít nhất phải dậy từ sáu giờ.

Mà bà vừa mới tới hôm qua, chưa quen cuộc sống nơi đây, đoán chừng năm rưỡi đã dậy.

Ngu Thanh Nhàn đặt bàn chải đánh răng và chậu rửa mặt lên cái kệ trên vạc nước bên ngoài phòng bếp, rồi ngồi vào chỗ, cô ngồi ở giữa, Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia ngồi ở hai bên của cô.

Món thon dài kia chính là một bát mì nước dùng, màu sắc tựa nước trà, trong vắt thấy cả đáy, phía trên có một quả trứng chần nước sôi, bên cạnh bày biện một ít rau xanh, bên trên còn rắc một ít hành lá thái nhỏ.

“Thanh Nhàn, thêm chút thịt đi, có thịt ăn ngon hơn.” - Vương Tiểu Hà nói, gắp cho Ngu Thanh Nhàn hơn phân nửa thịt, rồi lại gắp cho Ngu Hưng Gia, phần sót lại mới là của mình.

Ngu Thanh Nhàn gắp một đũa lớn cho vào bát của Vương Tiểu Hà: "Mẹ à, bát của mẹ ít quá, bát của con nhiều, con sang cho mẹ một ít."

Lời cự tuyệt của Vương Tiểu Hà cứ như vậy mà bị chặn lại trong miệng, bà gật đầu lia lịa: "Ôi ôi, được rồi."

Ngu Thanh Nhàn lại gắp một đũa khác cho Ngu Hưng Gia: "Ba à, ba cũng ăn đi."

"Được." Ngu Hưng Gia đáp.

Chia thịt xong, cả nhà ba người bắt đầu ăn. Sau khi cơm nước xong xuôi, Ngu Thanh Nhàn chưa kịp động tay, Vương Tiểu Hà đã nhanh chóng thu dọn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 268: Chương 268



"Thanh Nhàn, ba và mẹ con sẽ đến trại tạm giam gặp Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc, con có đi không?" - Vương Tiểu Cúc và Hạ Thiên Cao vẫn chưa bị tòa án xét xử, hiện tại còn đang bị giam giữ trong trại giam.

Trước phiên tòa xét xử, Ngu Thanh Nhàn vốn không muốn tiếp xúc với Hạ Thiên Cao nữa, nhưng Ngu Hưng Gia nhất định phải tính sổ với bọn họ, vì vậy Ngu Thanh Nhàn không nghĩ ngợi nói: "Đi."

"Được, vậy con sửa soạn đồ đạc đi, chờ mẹ con rửa bát xong rồi chúng ta đi."

"Vâng." - Ngu Thanh Nhàn đi thay quần áo, nghĩ đến xế chiều hôm nay cô phải cửa hàng bách hoá đi giao hàng, vậy nên định nói trước với hai người Hoàng Tiểu Phân một tiếng, bảo bọn họ chuẩn bị dây buộc tóc trước, đợi cô từ trại giam về, chỉ cần gửi trực tiếp đến cửa hàng bách hoá là được.

"Ba, con muốn đi qua chỗ của chị Tiểu Phân một chuyến, ba và mẹ ở nhà đợi con chút nhé."

Ngu Hưng Gia đặt quyển sách trong tay mình lên trên: "Ba đi chung với con."

Ngay từ ngày hôm qua, Ngu Thanh Nhàn đã nói với Ngu Hưng Gia về công việc làm ăn hiện tại và ý định kinh doanh ban đầu của cô, Ngu Hưng Gia rất tò mò về công việc buôn bán nhỏ của Ngu Thanh Nhàn.

Nếu không phải vì giữ gìn tôn nghiêm của ba mình, Ngu Hưng Gia đã muốn đi xem từ lâu.

"Được." - Ngu Thanh Nhàn vừa dứt lời, Vương Tiểu Hà liền đi từ trong bếp ra, bà tháo tạp dề xuống: "Chờ mẹ, mẹ đi cùng hai người."

Cả nhà ba người đi ra ngoài, Vương Tiểu Hà quay người khoá chặt cửa, rồi đi bên cạnh hai cha con.

Vương Tiểu Hà nói với Ngu Thanh Nhàn: "Ba con rất thích kinh doanh. Trước đây ông ấy học khoa kinh tế của Đại học Lâm An, nhưng sau khi tốt nghiệp, vì xuất thân của ông nội con, còn có chính sách nữa, nên chỉ có thể làm giáo viên trung học."

Ngu Thanh Nhàn tò mò nhìn Vương Tiểu Hà: "Ông nội con làm gì vậy ạ?"

Ngu Hưng Gia nói: "Ông nội con, trước kia từng là một doanh nhân giàu có ở Lâm An, ngay thời điểm chiến loạn đã đi Hồng Kông. Bà con là người vợ đầu tiên trước khi ông ta phát tài, nhưng lúc ông ta rời đi, ông ta lại đưa vợ hai đi cùng, à, còn có bác cả của con.”

Câu chuyện về cha mẹ của Ngu Hưng Gia thực ra rất đơn giản, chính là một người bán hàng rong lang thang khắp các hang và ngõ hẻm nhỏ từng phát tài, sau khi phát tài lại bắt đầu bỏ rơi vợ con, đi tìm vợ hai.

Ngu Hưng Gia nói xong, Ngu Thanh Nhàn liền tỏ ra đã hiểu.

Vương Tiểu Hà ở bên cạnh bĩu môi: "Ông nội con quả thực không phải người. Lúc ông ta đi không mang theo ba và bà của con đi, đợi đến bên kia, lớn tuổi lại bắt đầu nhớ nhung bọn họ, bắt đầu thường xuyên viết thư cho ba con, cũng chính vì những lá thư đó, mới hại ba con bị chuyển xuống."

Vương Tiểu Hà nhắc đến chuyện này vẫn còn mang theo rất nhiều tức giận. Ngu Hưng Gia không nói gì, đối với người cha kia, trong lòng ông vẫn còn oán hận.

Sao có thể không hận chứ? Trước kia vứt bỏ ông cùng mẹ của ông, mới sống yên ổn được vài năm, ông ta lại đến quấy rầy ông, còn làm hại con gái và vợ ông phải chịu nhiều cực khổ như vậy.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 269: Chương 269



Vương Tiểu Hà lại cùng Ngu Thanh Nhàn nói đến nhà họ Vương: "Nếu sau này bên phía ông nội của con đến tìm con, con không cần phải nói chuyện với họ, cứ vờ như họ không tồn tại đi."

Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Vậy ông bà ngoại của con thì sao? Họ thế nào rồi?"

Vương Tiểu Hà lắc đầu thở dài: "Mẹ cũng không rõ, chỉ biết là ban đêm phát hỏa, cả nhà đều bị thiêu rụi."

Ngu Hưng Gia đưa tay nắm lấy tay của Vương Tiểu Hà, Vương Tiểu Hà nhìn Ngu Hưng Gia mỉm cười.

Nói chuyện một hồi đã đến tiểu viện*, Hoàng Tiểu Phân đang bận rộn trong bếp, còn Lâm Hoa Sen đang ở trong phòng khách dẫm chân trên máy may đến kêu vang.

Ngu Thanh Nhàn nói ra ý định đến đây của mình cho họ nghe, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen biểu thị đã biết, lúc tiễn ba người ra trước cửa, Hoàng Tiểu Phân dặn dò: "Ba người trên đường cẩn thận một chút."

"Biết rồi, chúng tôi đi nhé."

Trước cổng Cục Cảnh sát có xe ba bánh đi ngang qua, Ngu Thanh Nhàn gọi xe ba bánh lại, đầu tiên khiêng xe lăn và đưa Ngu Hưng Gia lên, sau đó dìu Vương Tiểu Hà lên xe, cuối cùng cô mới ngồi lên.

Người lái xe ba bánh vốn muốn giúp đỡ một tay, kết quả vô ích, anh ta ngồi trở lại ghế lái và cười nói: "Cô gái trông gầy gò nhỏ nhắn, không ngờ sức lực cũng khá lớn đấy."

"Nào có, nào có, tôi làm việc đã quen rồi." - Dù sao trên người có mang linh lực, tuy kiếp này không rèn luyện như ở kiếp trước, nhưng sức lực của cô vẫn rất lớn.

Ngu Hưng Gia hơi mất tự nhiên khi được con gái bế lên xe, nhưng càng nhiều hơn đó chính là cảm giác áy náy và đau lòng.

Giá như lúc trước ông không xảy chuyện thì tốt biết mấy, con gái của ông, đáng lẽ nên được lớn lên trong sự nuông chiều của vợ chồng họ.

Vương Tiểu Hà nắm lấy tay của Ngu Thanh Nhàn và ấn cánh tay của cô.

Lái xe không nói thêm gì nữa, chầm chậm lái đến trại tạm giam.

Đến trại tạm giam, ghi thông tin cá nhân xong, họ được đưa đến phòng gặp mặt, một lúc sau Hạ Thiên Cao được đưa đến.

Trên mặt ông ta đầy vết thương, khoảnh khắc nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, hàm răng như sắp nứt ra, còn chưa kịp phát cáu, liền thấy Ngu Hưng Gia và Vương Tiểu Hà đang đứng bên cạnh Ngu Thanh Nhàn.

Sự phẫn nộ trên khuôn mặt còn chưa kịp thu hồi, thì cảm giác sợ hãi, chột dạ chợt dâng lên.

Ngu Hưng Gia nhìn qua Hạ Thiên Cao: "Đã lâu không gặp, Hạ Thiên Cao."

Hạ Thiên Cao ngồi trên chiếc ghế đẩu ở giữa phòng, không nói lời nào, cơ thể còn hơi run.

"Đã nhiều năm như vậy không gặp, anh em đồng hào, Hạ Thiên Cao, ông không có lời gì muốn nói với tôi sao?" - Ngu Hưng Gia tiếp tục nói.

Hạ Thiên Cao không thèm nhìn Ngu Hưng Gia, ông ta cười lạnh một tiếng: "Có gì tốt mà nói? Nếu anh đã trở về, chẳng phải đều rõ hết mọi chuyện rồi sao? Tôi lấy nhà của anh, dùng tiền của anh nhưng không đối xử tốt với con gái anh, chẳng phải anh đã biết hết rồi sao? Sự thật ở đó, tôi có gì để nói nữa."

Hạ Thiên Cao sớm đã dự liệu được ngày này, và khi ngày này đến, sự sợ hãi lúc đầu qua đi, Hạ Thiên Cao ngược lại cảm thấy bình thản.
 
Back
Top