Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 220: Chương 220



Dựa theo phong tục địa phương thì người c.h.ế.t bên ngoài sẽ không thể chôn cất trong thôn, chuyện họ chôn cất Ngô Liên ở bên ngoài sẽ không ai nói gì cả.

Mà nhà mẹ đẻ của Ngô Liên cũng cách thôn của họ quá xa, hơn nữa, cho dù tin tức truyền đến nhà mẹ đẻ của Ngô Liên thì cũng chẳng ai dám ra mặt cho cô ta cả.

Vì Ngô Liên gả đến nhà họ Thường nhiều năm như thế mà chưa sinh cho Thường Bảo Căn một đứa con nào, nên nhà họ trời sinh đuối lý.

Sau khi Ngô Liên chết, Phạm Xuân Hà nghe ngóng được rằng Hạ Thiên Cao ở thôn Hạ Trang muốn bán cô con gái lớn thì lập tức có dự định.

Sau khi ba người thương lượng, quyết định mua con gái lớn của Hạ Thiên Cao về làm con dâu nuôi từ bé.

Bởi vì vừa đánh c.h.ế.t một người vợ, cộng với Thường Đại Đức và Phạm Xuân Hà luôn miệng khuyên bảo nên Thường Bảo Căn kiềm chế tính tình lại. Hơn nữa, thầy lang trong thôn Thường Đại Phát nói Hạ Thanh Nhàn vẫn còn quá bé, nên Thường Bảo Căn mới tạm thời buông tha cho Hạ Thanh Nhàn hai năm.

Vụ án hiện tại đã được điều tra rõ, nhóm công an lại chạy thêm một chuyến nữa, bắt cả Phạm Xuân Hà và Thường Đại Đức lại.

Khác với Thường Bảo Căn thành thật khai báo động cơ và quá trình g.i.ế.c người, bí thư chi bộ thôn vẫn tỏ vẻ ngoan cường.

Ông ta có nhiều mưu mô, t.h.i t.h.ể ở hậu viện nhà ông ta đã sớm được xử lý rồi. Nhóm công an căn cứ theo lời khai của Lô Tú Mẫn, bới tung hậu viện nhà ông ta lên nhưng vẫn không đào được một cái xương nào.

Nhóm công an biết ông ta chắc chắn phạm tôi, nhưng lại không có chứng cứ, nên không có cách nào bắt ông ta được.

Ngay khi đồn công an hết đường xoay sở thì Hải Anh - vợ của bí thư chi bộ thôn đến đây. Bà ta đến tố tội bí thư chi bộ thôn.

"Tôi hận ông ta, có một chuyện tôi đã để trong lòng rất nhiều năm rồi."

"Đó là một năm sau khi tôi sinh thằng cả, em gái tôi đến chăm sóc tôi ở cữ, tên súc sinh đó nhân lúc tôi không chú ý cưỡng h.i.ế.p em gái tôi. Tính tình em gái tôi mạnh mẽ, cầm dây thừng thắt cổ."

"Tên súc sinh đó hại c.h.ế.t em gái tôi còn chưa tính, còn dám nói là em gái tôi quyến rũ ông ta."

Nhớ đến đứa em gái c.h.ế.t sớm của mình, lòng Hải Anh đau như d.a.o cắt.

Em gái bà ta ít hơn bà ta năm tuổi, bà ta sinh thẳng cả năm mười bảy, mà em gái bà ta cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi.

Con bé vừa ngoan ngoãn vừa lanh lợi, sao tên súc sinh đó vẫn ra tay được cơ chứ?

Nhiều năm qua đi, mỗi giây mỗi phút Hải Anh đều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta, nhưng bà ta không làm được, bà ta không có gan g.i.ế.c người, cũng sợ g.i.ế.c không nổi sẽ bị ông ta g.i.ế.c lại.

Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đi báo công an, nhưng đám công an cũng cùng một ruộc với tên súc sinh kia, sao có thể quan tâm cơ chứ.

Nhiều năm vậy rồi, cuối cùng bà ta cũng đợi được đến lúc đưa tên đàn ông này ra trước công lý.

"Sau này ông ta còn tham gia đường dây buôn bán người nữa, trong nhà chúng tôi, không có mười thì cũng phải có tám cô gái bị ông ta g.i.ế.c c.h.ế.t cơ. Họ đều bị tên súc sinh kia chôn dưới gốc cây đào bên trái nhà tôi, các cậu đến đó đào là thấy."

"Còn nữa, đây là sổ sách về hoạt động buôn bán người của ông ta, tôi cũng mang đến cho các cậu luôn rồi." Hải Anh nói xong bèn đưa đống sổ sách mà bà ta đã phải lục tung ba thước nhà lên mới tìm được kia.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 221: Chương 221



Bí thư chi bộ thôn rất cẩn thận, nhưng lại quá hẹp hòi.

Để đề phòng đám buôn người kia lừa mình, mỗi lần giao dịch ông ta đều ghi vào sổ: nào là ông ta mua người từ tay ai, bán cho ai, tiền lời ở giữa là bao nhiêu...

Thông qua mấy quyển sổ này, họ lại tìm được "ô dù" được giấu sâu trong đội cán bộ công chức thành phố.

Lần theo lời khai của đám "ô dù", họ lại tìm được đến tận gốc rễ, tìm được ông trùm của đường dây buôn người ở thành phố Dực Giang.

Nhưng mà không may là khi họ hành động đã để đối phương nghe được tiếng gió, khi cảnh sát đuổi đến nơi ở của gã thì chỉ thấy vườn không nhà trống, gã đã sớm trốn đi rồi.

Đợi mọi chuyện lắng xuống, đã là nửa tháng sau đó.

Ngu Thanh Nhàn là công thần đã cung cấp gói thuốc cho nhóm công an, bộ đội nên lãnh đạo cục công an đặc biệt cho Ngu Thanh Nhàn đưa ra một yêu cầu, nếu họ làm được sẽ dốc hết sức mà làm.

Qua hơn mười ngày tự hỏi, kết hợp với ưu khuyết điểm của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen, Ngu Thanh Nhàn quyết định làm kinh doanh về ngành thời trang.

Mà còn năm năm nữa, hộ kinh doanh cá thể đầu tiên của Hoa Quốc mới ra đời, trước đó Ngu Thanh Nhàn còn đang lo lắng cách hợp pháp hóa cái xưởng nhỏ của cô đấy.

Nếu cục công an đã cho cô được phép đưa ra yêu cầu, vậy cô cũng không khách khí nữa.

Đối với yêu cầu của Ngu Thanh Nhàn, nhóm lãnh đạo đúng kiểu xin gì được nấy, không những cung cấp chỗ ở cho họ mà còn cung cấp thêm một cửa hàng mặt tiền, giấy phép kinh doanh cũng giúp cô xử lý.

Thậm chí, ngay cả nơi cung cấp nguyên liệu cho xưởng nhỏ của cô họ cũng đã tìm giúp cô luôn rồi.

Cửa hàng mặt tiền mà cục công an cung cấp ở ngay bên cạnh chỗ ở của Ngu Thanh Nhàn, cũng ở gần cục công an.

Bên cạnh nhà cô là đại viện để người nhà công an ở lại, mà nhà Chúc Uyển Uyển hiện đang sống trong đó.

Nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, sân rất nhỏ, phòng bếp cũng không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho ba người Ngu Thanh Nhàn sống rồi.

Ngu Thanh Nhàn dẫn hai người Hoàng Tiểu Phân đến xưởng dệt cách đó nửa cây số, mua vài miếng vải về.

Số tiền trên tay họ có hạn, trước khi bán quần áo, Ngu Thanh Nhàn quyết định làm hoa cài đầu, băng đô, kẹp tóc.

Kỹ năng thêu thùa may vá của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đều rất tốt. Ngu Thanh Nhàn làm mẫu một lần, họ đều có thể làm theo ngay được, thành phẩm còn đẹp, tinh xảo hơn cả của Ngu Thanh Nhàn nữa.

Sau khi họ quen tay rồi, Ngu Thanh Nhàn quyết định đi về thôn Hạ Trang một chuyến.

Vụ án lừa bán phụ nữ là vụ án lớn, đang trong quá trình thẩm tra.

Chờ đến khi tòa án kết án chắc cũng phải mất một tháng nữa, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy xác suất Thường Bảo Căn và vợ chồng Thường Đại Đức bị phán tử hình tương đối lớn, mà Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc không gây ra mạng người nên cũng không biết hai người họ bị phán bao lâu, nhưng chắc chắn cũng không bị kết án quá nhẹ đâu.

Dù sao thì vụ án này ầm ĩ như thế, nếu giơ cao đánh khẽ thì sao có thể dọa đám buôn lậu vẫn đang trong tối được?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 222: Chương 222



Bọn họ đã bị báo ứng rồi, nhưng còn hai kẻ Hạ Văn Tĩnh và Đổng Thuần An ăn bánh mì kẹp m.á.u nguyên thân kia, cô còn chưa trả thù nữa mà.

Thôn Hạ Trang im phăng phắc, ngay cả đám nhóc thường hay chạy linh tinh cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Lúc Ngu Thanh Nhàn đến nhà họ Hạ, chị dâu cả Hạ đang giặt quần áo, nhìn thấy cô thì sửng sốt một chút sau đó lập tức vui mừng.

"Em cả về rồi? Mau mau mau, vào nhà đi." Chị dâu cả Hạ lau tay vào tạp dề rồi kéo Ngu Thanh Nhàn vào phòng.

"Em đi đâu thế? Tin tức em mất tích truyền đến, chị lo c.h.ế.t đi được. Anh cả, anh hai của em biết em đi vào núi, còn lên núi tìm mấy ngày, mãi không tìm thấy mới về đấy. Lúc họ lên núi còn gặp quân nhân tuần tra nữa, ai nấy cũng đều có súng. Đáng sợ c.h.ế.t đi được."

"Hôm qua anh cả với anh hai của em vẫn còn nhắc em đấy, em không xảy ra chuyện gì thì tốt quá rồi."

Anh chị hai cũng vội vàng đi từ trong phòng họ ra ngoài, hai đứa con gái của anh chị trốn ở phía sau thò đầu ra nhìn Ngu Thanh Nhàn. Ngu Thanh Nhàn cười với chúng, bọn họ lập tức gọi cô là "cô cả", giọng ngọt như mía lùi.

Anh cả Hạ cũng từ phòng đi ra: "Về rồi à? Ăn cơm chưa? Nếu không để chị dâu em đi nấu một bát mì trứng nhá?"

"Em ăn rồi mới đến, không cần phiền chị cả đâu." Ngu Thanh Nhàn ngoắc ngoắc Hạ Đại Đản: "Nào, lại đây cô cho bánh đậu xanh này, cháu cầm chia cho em gái nhé."

Hạ Đại Đản ngẩng đầu lên nhìn anh cả Hạ, anh cả Hạ sờ đầu cậu bé: "Lấy đi."

Lúc này, Hạ Đại Đản mới dám tiến lên nhận lấy bánh đậu xanh trong tay Ngu Thanh Nhàn chạy về phía phòng trong, hai đứa bé của anh hai cũng không ngồi yên, chạy theo cậu bé.

Đám người Ngu Thanh Nhàn tiến vào nhà chính trò chuyện.

Anh hai Hạ vội vàng hỏi: "Em cả à, em đi đâu suốt thời gian này thế?"

Ngu Thanh Nhàn kể lại tóm tắt cho họ biết mình đã làm những gì, lại kể cho họ nghe tình huống của cô bây giờ, nhưng cũng giấu giếm ảnh hưởng của mình đối với lần truy quét này.

Không phải cô có lòng dạ tiểu nhân đâu, chẳng qua cô cảm thấy mấy chuyện đó vẫn không nên kể với hai anh làm gì.

Anh cả Hạ nghe xong, biết cuộc sống sau này của cô không cần lo nữa thì yên tâm.

Ngu Thanh Nhàn nhìn một lượt, không thấy Hạ Văn Tĩnh thì hỏi: "Hạ Văn Tĩnh đâu?"

Chị dâu hai Hạ lên tiếng: "Đi tìm thanh niên trí thức Đổng Thuần An gì đó rồi, nó đi thì đi thôi."

Nói đến Hạ Văn Tĩnh, chị dâu hai Hạ nghẹn một bụng lời:

"Cha mẹ vừa bị bắt đi, tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã chạy vào phòng cha mẹ, lục tung mọi thứ lên rồi lấy hết tiền cha mẹ cất giấu đi. Còn nói cái gì mà, cha mẹ bảo đó là tiền cha mẹ xây phòng tân hôn cho nó, không có quan hệ gì với bọn chị cả."

"Bọn chị cũng không tham mấy đồng tiền của nó đâu, nhưng nó nói thế khiến bọn chị cảm thấy lạnh lòng."

Anh Cả và anh hai nhà họ Hạ thật sự không định đụng đến số tiền đó của Hạ Văn Tĩnh. Từ lúc em cả bị bán đi, họ không hề tiêu bất cứ một đồng nào của Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc nữa, họ cảm thấy thẹn với lòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 223: Chương 223



"Cái tên thanh niên trí thức Đổng Thuần An kia cũng đâu tốt lành gì, trước khi còn dán một chỗ với Hạ Văn Tĩnh, bây giờ thì sao, đến cái bóng cũng không thấy, còn đang định phân rõ giới hạn với Hạ Văn Tĩnh đấy." Chị dâu hai Hạ cực kỳ xem thường.

Họ vốn không thích Đổng Thuần An, cảm thấy anh ta cứ luôn coi thường người khác, bây giờ nhìn thấy cái điệu vờ vịt giả tạo này của anh ta lại càng không thích cho nổi.

Chị dâu cả Hạ cũng nói: "Chị bảo mà, người như thế vốn dối trá. Lúc anh ta và Hạ Văn Tĩnh qua lại em vẫn chưa bị bán đi đâu. Lúc em bị bán đi, trong thôn đồn đãi ồn ào như thế mà anh ta không có phản ứng gì. Bây giờ ra vẻ cái gì?"

"Nếu anh ta dứt khoát phân rõ giới hạn với Hạ Văn Tĩnh thì chị không nói. Nhưng em có biết anh ta làm thế nào không? Anh ta thề là phải phân rõ giới hạn, sau khi Hạ Văn Tĩnh đi tìm anh ta thì anh ta lập tức bày ra dáng vẻ khổ sở nói không nên lời, thế mà Hạ Văn Tĩnh cho anh ta cái gì đó á, anh ta còn nhận nhanh hơn người khác nhiều."

"Vì lấy lòng anh ta nên hôm nay Hạ Văn Tĩnh tặng cá, ngày mai tặng gà, số tiền nó lấy từ trong phòng cha mẹ ấy, tiêu chắc cũng sắp hết rồi."

Đối với việc Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc bị bắt đi, anh cả Hạ và anh hai Hạ đều không hề oán hận gì Ngu Thanh Nhàn cả.

Trước đây họ lớn lên bên cạnh ông bà nội, nên vốn không thân thiết với Hạ Thiên Cao cho lắm.

Nhiều năm qua đi, Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc thật sự khiến họ thất vọng và đau khổ.

Chị dâu hai Hạ còn muốn nói gì nữa thì Hạ Văn Tĩnh đi từ bên ngoài vào. Cô ta nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn thì hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm cô, nước mắt nói rơi là rơi:

"Chị à, chị về rồi ư? Chị đi cứu cha mẹ nhanh đi, chị nói với đồn công an rằng không phải họ bán chị đi mà do chị chủ động đến nhà họ Thường. Chị đi nhanh đi."

"Cho dù chị không phải con gái ruột của cha mẹ đi chăng nữa, nhưng họ cũng nuôi dưỡng chị lớn lên, em cầu xin chị, nếu chị không đi, anh Thuần An sẽ không cần em nữa."

Lời nói của Hạ Văn Tĩnh khiến tất cả mọi người, kể cả Ngu Thanh Nhàn đều ngẩn ra. Cô nhìn anh cả Hạ và anh hai Hạ, hai người họ cũng nhìn cô, ba người cứ thế mặt đối mặt.

Hai chị dâu nhà họ Hạ cũng nhìn nhau, bốn người Ngu Thanh Nhàn cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Nhưng cho dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng thấy họ giống nhau, cả ba anh em họ đều giống Vương Tiểu Cúc, mà dáng vẻ của Hạ Văn Tĩnh lại giống Hạ Thiên Cao đến bảy phần.

Cô và Hạ Văn Tĩnh đều là con gái nên sự tương phản lại càng lớn hơn.

Người chị là cô có mắt hạnh, mắt to tròn, khuôn mặt trứng ngỗng, mũi vừa cao vừa thẳng, nhưng trước kia vì khí sắc không tốt nên trông nguyên thân có chút đau khổ, bần cùng.

Từ lúc Ngu Thanh Nhàn xuyên vào cơ thể này vẫn luôn chú trọng chăm sóc cơ thể, nên sắc mặt của cô bây giờ vừa hồng hào, khuôn mặt lại vừa trắng nõn, thoạt nhìn có vẻ diễm lệ vô song.

Còn Hạ Văn Tĩnh giống Hạ Thiên Cao, là một cô gái có khuôn mặt tròn mà người đương thời thích nhất, mày rậm mắt to.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 224: Chương 224



Vậy câu hỏi đặt ra ở đây là, giữa Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc thì ai cắm sừng ai?

Nhớ đến thái độ của cha mẹ chồng đối với hai cô em chồng, lẽ nào cô cả là mẹ chồng ngoại tình với người khác rồi sinh ra? Nhưng cũng không đúng cho lắm.

Hai chị dâu nhà họ Hạ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.

Mà suy nghĩ của anh cả Hạ và anh hai Hạ thì lại không giống thế, họ nghĩ xa hơn hai bà vợ của mình một chút.

Từ nhỏ Hạ Thiên Cao đã không đối xử tốt với họ, nhưng mà lúc bọn họ còn nhỏ ông bà nội vẫn còn sống, hơn nữa họ còn là con trai cho nên Hạ Thiên Cao cũng không đối xử tệ bạc gì cả, chẳng qua là xem như không khí mà thôi.

Mà bây giờ lại nói em cả không phải con ruột của họ, mà dáng vẻ của ba anh em họ lại giống nhau đến thế, vậy có phải liệu họ cũng không phải con ruột của cha mẹ đúng không?

Anh cả Hạ và anh hai Hạ nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Hạ Văn Tĩnh.

Hạ Văn Tĩnh bị họ nhìn đến không được tự nhiên, đành phải lùi về sau từng bước: "Các người nhìn tôi làm gì?"

Ngu Thanh Nhàn cũng vội vàng hất tay cô ta ra: "Tôi không phải con ruột á? Cô nói cho rõ đi."

Nhà họ Hạ không phải gia đình giàu có nhất thôn Hạ gia, nhưng Hạ Thiên Cao lại cưng chiều cô ta, việc trong nhà đều do anh chị làm mà không để cô ta phải đụng tay đụng chân, ở cái nhà này, cô ta giống như công chúa nhỏ vậy.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ không có được thứ mình muốn.

Nhưng bây giờ Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc bị bắt bỏ tù, những ngày sau đó của Hạ Văn Tĩnh cũng không thoải mái lắm.

Trước kia mỗi sáng thức dậy, cô ta sẽ có một quả trứng gà nhưng giờ cũng không có nữa, cháo thì càng ngày càng loãng, gạo trong nồi càng ngày càng ít đi. Mà kẹo đường trước kia cứ ba năm ngày cô ta lại được ăn, đến bây giờ cũng không có nữa.

Hạ Văn Tĩnh rất không quen. Ngay lúc cô ta đang vô cùng hoang mang lo sợ thì Đồng Thuần An lại muốn cách xa cô ta, Hạ Văn Tĩnh cũng không nghĩ ra được ý tưởng gì, chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp để giữ Đổng Thuần An lại. Nhưng mà Đổng Thuần An dù nhận tất cả những gì cô ta mang đến, nhưng lại vẫn lãnh đạm với cô ta như cũ.

Đụng phải bức tường cứng Đổng Thuần An, nay vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn cô ta đã không kiềm chế được nữa.

Nghe thấy Ngu Thanh Nhàn hỏi lại, cô ta mới phát hiện ra mình đã vô tình để lộ chuyện này ra.

Nếu là trước đây có lẽ trong lòng Hạ Văn Tĩnh đã hốt hoảng lắm rồi, nhưng hôm nay thì khác, cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt khó che giấu được sự ghen tị và vui sướng khi người khác gặp họa:

"Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng ư? Chị không phải con ruột của cha mẹ, cô là do đứa con hoang không biết họ bế từ đâu về thôi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 225: Chương 225



Hạ Văn Tĩnh nói xong thì nhìn chằm chằm Ngu Thanh Nhàn, chờ được nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ thất thố của cô.

Từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên nên cô ta còn có thể không hiểu tính tình của bà chị phế vật này ư?

Đều nói thiếu cái gì thì mong ước cái đó, chị của cô ta thiếu tình yêu thương của cha mẹ, vì được cha mẹ yêu thích thêm một chút, từ nhỏ đến lớn chị ta nỗ lực đâu có ít?

Có đôi khi nhìn thấy chị ta cố gắng mà cô còn cảm thấy chị ta quá đáng thương. Cha mẹ cô ta không phải cha mẹ ruột của chị ta, chị ta có cố gắng thế nào thì cũng vô dụng thôi.

Hạ Văn Tĩnh được cha mẹ yêu chiều nên họ nói chuyện cũng không tránh cô ta. Cha cô ta thậm chí còn nói với cô ta rằng, Hạ Thanh Nhàn là nha hoàn mà ông ta tìm về cho cô ta, mang về để hầu hạ cô ta.

Hạ Văn Tĩnh nhớ kỹ những lời này, và cũng dần dần hiểu ý nghĩa sau những lời nói của cha mình.

Nhưng Hạ Văn Tĩnh phải thất vọng rồi, Ngu Thanh Nhàn chỉ bình tĩnh hất tay cô ta ra: "Ồ, vậy được rồi. Tôi biết rồi."

Hạ Văn Tĩnh sửng sốt: "Chị không tức giận ư? Chị không cảm thấy khó chịu ư?"

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười với Hạ Văn Tĩnh: "Thật ra nhiều năm vậy rồi, tôi vẫn không hiểu vì sao cùng là con gái, nhưng thái độ của cha mẹ lại đối xử với hai chúng ta lại như trời với đất vậy."

Biết được bản thân mình không phải con ruột, đối với nguyên thân mà nói thì đây là một loại an ủi.

Không phải con gái ruột thôi ấy mà, như vậy thì hành động của Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc cũng có thể giải thích được.

Nhưng mà chuyện này cũng có chút đáng ngờ. Đầu tiên cô phải chịu những chuyện đó, là do cô không phải con ruột, thế nhưng sao cô lại giống anh cả Hạ và anh hai Hạ đến thế? Ngu Thanh Nhàn cảm thấy có lẽ mình phải đi tìm hiểu sự thật.

"Anh cả, anh hai, em không ở nhà nữa, em muốn đi tìm hiểu chút chuyện."

Anh cả Hạ và anh hai Hạ liếc nhau: "Bọn anh đi với em."

Không chỉ mỗi Ngu Thanh Nhàn muốn biết sự thật mà hai anh em họ cũng muốn.

Chị dâu hai Hạ vội vàng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dúi một số tiền vào tay anh hai Hạ: "Đi đi, chỉ có chút tiền cho anh và anh cả đi đường."

Trong giọng nói của chị ta không giấu được sự vui mừng.

Nếu cô cả đã không phải con gái ruột của cha mẹ chồng, vậy thì cô cả lại giống chồng mình và anh cả như thế, chắc chắn anh cả và chồng mình cũng không phải con ruột.

Nếu không phải thì tốt, họ có thể quanh minh chính đại mặc kệ đồ rắc rối Hạ Văn Tĩnh này. Đúng là phiền c.h.ế.t đi được.

Vừa lười vừa ra vẻ!

Anh hai Hạ cất tiền đi rồi nói với anh cả và em gái: "Đi nào, chúng ta đi thôi."

Anh em nhà họ Hạ dẫn đầu ra ngoài, Ngu Thanh Nhàn đi theo sát. Hạ Văn Tĩnh mơ màng nhìn phản ứng của họ, nhìn thấy họ đi xa thì lập tức đuổi theo: "Tôi cũng phải đi."

Hạ Văn Tĩnh mặt dày đi theo, hai anh em nhà họ Hạ cũng lười phải phản ứng với cô ta.

Chẳng qua tiền xe vẫn do anh hai Hạ bỏ ra, Ngu Thanh Nhàn muốn trả nhưng anh hai Hạ không cho, anh ta cảm thấy đây là chuyện mà anh trai nên làm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 226: Chương 226



Nhưng không thể không nói, phản ứng của Ngu Thanh Nhàn khiến anh hai Hạ cực kỳ thoải mái.

Có thái độ của cô làm cơ sở thì thái độ của Hạ Văn Tĩnh sau khi lên xe tìm vị trí ngồi xuống rồi tức giận lườm bọn họ trông có vẻ cực kỳ đáng ghét.

Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc không bị giam cùng một phòng, sau khi ba anh em bàn bạc thì quyết định đi thăm Vương Tiểu Cúc trước.

Hạ Văn Tĩnh ở bên cạnh dậm chân không đồng ý, cô ta muốn đến thăm người yêu chiều cô ta vô điều kiện là Hạ Thiên Cao, thế nhưng đâu có ai quan tâm đến cô ta.

Hạ Văn Tĩnh không dám hành động một mình, chỉ có thể tức giận đi theo sau họ.

Cả bốn người được cảnh sát đưa đến một căn phòng trống để chờ, không mất quá nhiều thời gian đã thấy Vương Tiểu Cúc ra rồi.

Bà ta mặc bộ quần áo cũ từ vài ngày trước, tóc cũng không gọn gàng như trước. Cửa vừa mở ra nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, nước mắt của bà ta lập tức rơi xuống.

"Nhàn Nhàn, con đến rồi à? Con nhanh nói với công an đi, nói cho công an biết người bán con đi không phải mẹ, mẹ không có quan hệ gì cả, bảo họ thả mẹ ra đi. Chỗ này khổ lắm." Vương Tiểu Cúc thật sự không chịu nổi cuộc sống như này nữa.

Bà ta phải ngủ với rất nhiều người, một bộ quần áo mặc đến mười ngày nửa tháng, ngay cả đi vệ sinh cũng phải theo thời gian quy định, lại không thể đi lại một cách tùy ý. Vương Tiểu Cúc sắp điên đến nơi rồi.

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu với bà ta: "Tôi không nói, sao tôi lại phải nói? Bà cảm thấy chuyện này là do Hạ Thiên Cao gật đầu nên bà không có chút trách nhiệm nào đúng không? Bà làm mẹ, bà đã hỏi ý kiến tôi chưa?"

"Bà không hỏi, chỉ sau khi tôi bị bán rồi mà mới đến tìm tôi để giải thích, giải thích tôi phải hiểu cho nỗi khổ của bà, hiểu cho sự bất đắc dĩ của bà. Đồng thời nói một đống đạo lý gì đó."

Mặt mũi Vương Tiểu Cúc cứng lại. Bà ta vô thức nghĩ đến giấc mộng mà gần đây bà ta đã mơ suốt năm sáu ngày liên tiếp.

Trong mộng, bà ta biến thành Ngu Thanh Nhàn, mỗi ngày bà ta không những đều phải bận rộn không được nghỉ ngơi một giây phút nào cả, mà còn không nhận lại được một chút thiện chí nào, nếu không phải bị Hạ Thiên Cao nhục mạ thì cũng là bị "bà ta" dạy đời.

Những ngày như thế thật sự là khổ không nói nổi mà.

Ngu Thanh Nhàn không nói mấy lời vô nghĩa với Vương Tiểu Cúc làm gì: "Hạ Văn Tĩnh nói tôi không phải con gái ruột của bà, tôi chỉ đến đây để hỏi bà, tôi không phải do bà sinh ra, vậy cha mẹ ruột tôi là ai?"

Vương Tiểu Cúc lườm Hạ Văn Tĩnh, vẻ mặt cô ta hoảng sợ và chột dạ. Khi bà ta lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn thì lập tức giật mình.

Biểu tình của Ngu Thanh Nhàn lúc này, giống người kia như đúc.

Bà ta nuốt nuốt nước bọt, giống như bị cái gì đó chặn họng. Một lúc lâu sau bà ta mới nói: "Con là con gái của chị gái mẹ, khi đó trong nhà chị gái mẹ xảy ra chuyện nên mới đưa con đến chỗ mẹ, lúc ấy con mới sinh được ba ngày."

Vương Tiểu Cúc rất hiếm khi nhắc đến nhà mẹ đẻ của bà ta, mà chính bà ta cũng chưa từng quay về nhà mẹ đẻ một lần nào.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 227: Chương 227



Đây là lần đầu tiên bà ta nhắc đến nhà mẹ đẻ: "Dì cả con tên là Vương Tiểu Hà, lớn hơn mẹ hai tuổi. Chị ta rất ưu tú, đọc rất nhiều sách sau này lại làm giáo viên. Cha con họ Ngu, cũng là một thầy giáo."

Những gì Vương Tiểu Cúc nói không khác lắm so với những gì Ngu Thanh Nhàn đoán.

Nghe thấy cha mẹ nguyên thân đều là thầy cô giáo, còn có niên đại mà nguyên thân sinh ra, cô cũng đoán được đại khái chuyện xảy ra năm đó.

Vương Tiểu Cúc rơi vào hồi ức, kể lại tất cả những chuyện xảy ra vào năm đó.

Nhà họ Vương có hai đứa con gái, đứa lớn vừa thông minh vừa chăm chỉ, mà dưới ánh hào quang của chị gái, đứa thứ hai có vẻ bình thường.

Tình cảm của Vương Tiểu Cúc đối với người chị gái này khá phức tạp, bà ta vừa thích chị gái mình vừa ghen tị với chị gái.

Đầu óc bà ta ngu dốt, cho dù học hành thế nào cũng không vào đầu, giáo viên có giảng kĩ đến đâu bà ta cũng không hiểu.

Năm mười sáu tuổi, bà ta gặp Hạ Thiên Cao, khi đó Hạ Thiên Cao chỉ là thiếu niên mới mười tám mười chín tuổi, bà ta yêu ông ta.

Nhưng mà cha mẹ trong nhà không đồng ý cho họ quen biết nhau, bởi vì Hạ Thiên Cao là người nông thôn, vì Hạ Thiên Cao không có văn hóa và vì Hạ Thiên Cao nghèo.

Vương Tiểu Cúc lúc còn trẻ chỉ nghĩ là có tình thì uống nước cũng no, cha mẹ càng phản đối bà ta lại càng thích Hạ Thiên Cao.

Rất nhanh sau đó bà ta đã mang thai đứa con đầu tiên, có con rồi, cha mẹ bà ta cuối cùng cũng phải nghe theo.

Mà chị gái bà ta vẫn tiếp tục đi học. Năm bà ta đẻ thằng hai, chị gái bà ta cũng yêu đương với đồng nghiệp trong trường.

Chồng chị gái là giáo viên trung học, tướng tá tốt, công việc cũng có thể diện, thái độ làm người lại khiêm tốn, trên mặt có đeo một chiếc kính, lúc nào trên môi cũng nở nụ cười.

Sau khi Vương Tiểu Cúc sinh Hạ Văn Tĩnh, cha mẹ Vương tìm đến nhà. Hóa ra anh rể bị tố cáo, chẳng mấy chốc sẽ bị điều xuống cơ sở, mà đứa con của họ quá nhỏ, bọn họ lo lắng.

Đúng lúc đó, Vương Tiểu Cúc cũng sinh nên họ muốn gửi con gái cho Vương Tiểu Cúc nuôi, hàng tháng sẽ đưa phí nuôi dưỡng.

Nhà họ Hà vẫn đang nghèo đấy, tất nhiên Hạ Thiên Cao đã đồng ý với chuyện này.

Năm đứa bé hai tuổi, nhà họ Vương xảy ra chuyện, cha mẹ Vương trước sau qua đời, từ đó phí nuôi dưỡng bị cắt đứt. Phí nuôi dưỡng không còn nữa, thái độ của Hạ Thiên Cao đối với đứa bé cũng thay đổi.

Vương Tiểu Cúc lúc đó không còn nhà mẹ đẻ để dựa vào nữa nên càng lúc càng ỷ lại vào Hạ Thiên Cao. Hạ Thiên Cao đối xử không tốt với con của chị gái, bà ta cũng không dám nói gì cả, lại càng không dám phản kháng. Để giảm bớt cảm giác áy náy của mình, bà ta chỉ có thể khuyên bảo, an ủi sau lưng.

"Hạ Thiên Cao đối xử với bà không tốt, là do không có phí nuôi dưỡng ư?"

Vương Tiểu Cúc lắc đầu: "Cũng không hẳn, lúc mẹ và ông ta yêu đương, ông bà ngoại con không đồng ý, bà ngoại con nói rất nhiều điều khó nghe với ông ta."

"Mà dáng vẻ của con lại giống hệt bà ngoại con."

Anh cả Hạ và anh hai Hạ nghe xong thì sững người, mặt mũi tái nhợt cả đi. Mặt mũi hai anh em bọn họ giống em cả, bốn bỏ lên năm mà nói, mẹ nó không phải họ cũng giống bà ngoại ư?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 228: Chương 228



Chẳng trách từ nhỏ Hạ Thiên Cao đã không thích họ rồi. Chẳng trách một đứa con gái như Hạ Văn Tĩnh lại được cưng chiều đến thế, cũng chỉ vì cái lý do vớ vẩn ấy thôi ư? Quả thật là thái quá, mẹ kiếp.

Anh cả Hạ và anh hai Hạ lớn bằng từng này rồi mà vẫn chưa thấy chuyện nào vô lý đến mức này. Không chỉ hai người họ, mà ngay cả người của đồn công an đứng sau họ cũng cảm thấy cạn lời.

Ngu Thanh Nhàn đã từng nghĩ đến rất nhiều lý do, chỉ có không nghĩ đến lý do này. Đúng là thế giới rộng lớn, bệnh thần kinh gì cũng có mà.

"Vậy cha mẹ tôi đâu? Có còn liên lạc với hai người không?"

Vương Tiểu Cúc lắc đầu: "Không có, nhiều năm vậy rồi vẫn chưa liên lạc lại thêm lần nào cả."

Ngu Thanh Nhàn cũng không hề thất vọng với kết quả này, dù sao thì theo nội dung trong sách, sau khi Hạ Văn Tĩnh và Đổng Thuần An trở nên giàu có thì đón Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc vào thành phố dưỡng lão.

Nhiều năm vậy rồi, nếu cha mẹ nguyên thân còn sống thì không có khả năng không quay về, sau khi biết được nguyên thân c.h.ế.t thảm như thế, họ không có khả năng không trả thù.

"Lúc trước họ đưa cho các người bao nhiêu phí nuôi dưỡng?" Ngu Thanh Nhàn cảm thấy với cái tính cách của Hạ Thiên Cao, nếu tiền quá ít thì chắc chắn ông ta sẽ mặc kệ.

Vương Tiểu Cúc nhát gan liếc Ngu Thanh Nhàn một cái: "Mười hai đồng, thêm cả phiếu gạo phiếu sữa nữa."

Nguyên thân sinh năm 1963, ở thời điểm đó mười hai đồng bằng một tháng tiền lương của người bình thường, đó là còn chưa nói đến đống phiếu kia. Ở thời đại kiểm soát kinh tế như thế, phiếu là thứ rất khó có được.

"Tôi gặp nhiều người không biết xấu hổ rồi, nhưng mặt dày đến trình độ như bà và Hạ Thiên Cao thì là lần đầu tiên gặp đấy. Phí nuôi dưỡng nhiều như thế, cũng đủ để các người nuôi dưỡng tôi ăn ngon uống ngon đến mười tám tuổi rồi."

Vương Tiểu Cúc im lặng không nói.

Khi đó cha mẹ chồng vẫn còn sống, thằng cả thằng hai không cần họ chăm sóc, trong tay Hạ Thiên Cao có tiền nên thích chơi bài bạc, số tiền cha mẹ bà ta đưa đến mỗi tháng cũng không đủ cho ông ta đánh bạc.

Số phiếu kia thì đa phần dùng cho Hạ Văn Tĩnh, cho dù Hạ Văn Tĩnh không cần đến cũng phải để lại cho cô ta.

Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện cho Hạ Thanh Nhàn dùng, nhưng Hạ Thiên Cao không cho phép, bà ta có cách nào đâu?

Vương Tiểu Cúc cảm thấy mình oan uổng c.h.ế.t đi được, rõ ràng đều do Hạ Thiên Cao gây ra, sao cuối cùng bà ta cũng phải chịu xui xẻo theo.

Sau khi nhận được đáp án, Ngu Thanh Nhàn cũng không còn gì để nói nữa.

Vương Tiểu Cúc nhìn Ngu Thanh Nhàn: "Mẹ trả mọi thứ lại cho con, con có thể nói với công an rằng mẹ không có quan hệ gì với chuyện bán con không, bảo họ thả mẹ ra đi."

Ngu Thanh Nhàn nhìn lại bà ta: "Không được. Mọi người nên chịu trách nhiệm với hành động của chính mình. Tuy chuyện bà vừa nói, bà không phải hung thủ chính, nhưng bà là đồng lõa."

Ngu Thanh Nhàn nghĩ, nếu lúc trước khi Hạ Thiên Cao bán nguyên thân, bà ta có thể ngăn cản một chút, kịch liệt một chút thì Hạ Thiên Cao đã không thực hiện được ý đồ rồi.

Nhưng bà ta không những không ngăn cản mà còn khuyên nguyên thân chấp nhận số mệnh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 229: Chương 229



Chấp nhận số mệnh gì cơ? Lúc trước bà ta khuyên nguyên thân chấp nhận số mệnh, sao bây giờ bà ta không chấp nhận đi?

"Trước kia các người ép buộc tôi đến nhà họ Thường, sau đó bà đến thăm tôi, nói với tôi rằng làm người là phải biết chấp nhận số phận. Những lời này bây giờ tôi trả lại cho bà."

Đến cả anh cả Hạ và anh hai Hạ mà Ngu Thanh Nhàn cũng không thèm nhìn, chứ đừng nói đến Hạ Văn Tĩnh đang tức giận trợn tròn mắt kia, cô bình tĩnh mở cửa đi ra ngoài.

Vương Tiểu Cúc kích động muốn chạy đến đánh cô nhưng bị cảnh sát sau lưng cô nhanh tay nhanh chân ngăn cản.

Phía sau truyền đến tiếng hét tức giận không cam lòng của Vương Tiểu Cúc xen lẫn tiếng cảnh cáo của công an, trong đó còn có tiếng anh cả Hạ và anh hai Hạ khuyên can, có thêm âm thanh chỉ trích của Hạ Văn Tĩnh nữa.

Tần Kỷ Huy dựa lưng vào bức tường ngoài cửa.

Lúc này hệ thống cách âm vẫn chưa được tốt lắm, anh ta nghe loáng thoáng nội dung họ nói chuyện bên trong.

Tần Kỷ Huy nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn thì giải thích: "Thời gian gần đây bận quá, hôm nay tôi mới có thời gian rảnh nên đến đây để cảm ơn cô."

Nhưng mà không ngờ rằng anh ta vừa đến đã nghe thấy tin tức này.

Tần Kỷ Huy chưa từng an ủi người khác nên bây giờ không biết nói gì cho phải.

Thế nhưng Ngu Thanh Nhàn lại có thể nghe hiểu ý của anh ta, cô nói với Tần Kỷ Huy: "Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng rất vui khi giúp đỡ mọi người."

"Lời cảm ơn thì vẫn phải nói. Bài thuốc của cô thật sự rất có hiệu quả, quốc gia chúng ta có rất nhiều quân đội đóng trong rừng sâu núi thẳm có nhiều thú dữ, bài thuốc của cô giúp ích rất nhiều cho việc huấn luyện của họ, năng lực chiến đấu cũng được nâng cao hơn."

"Vậy là tốt rồi."

Hai người cũng không thân quen lắm, sau khi nói xong câu đó thì không còn lời nào để nói nữa.

Tần Kỷ Huy nghe âm thanh nói chuyện trong phòng đã dừng lại, nói với Ngu Thanh Nhàn: "Có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé, ngày nào Uyển Uyển cũng nhắc cô với mẹ của tôi."

Đây là lời nói thật, Chúc Uyển Uyển cực kỳ ngưỡng mộ Ngu Thanh Nhàn, còn ấn tượng của mẹ anh ta với Ngu Thanh Nhàn cũng rất tốt, chỉ cần anh ta vừa về đến nhà, cho dù là thời gian, chỉ cần Chúc Uyển Uyển và mẹ anh ta còn chưa ngủ thì anh ta đều có thể nghe thấy tiếng bàn luận về Ngu Thanh Nhàn của họ.

Vì thế đợi đến khi mối quan hệ giữa Tần Kỷ Huy và Ngu Thanh Nhàn quen thuộc hơn, Chúc Uyển Uyển đã sớm tính đến chuyện mời Ngu Thanh Nhàn đến nhà mình ăn cơm.

Ngu Thanh Nhàn thấy Tần Kỷ Huy khách sáo thì cũng khách sáo lại: "Được, có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ đến."

"Vậy tôi đi trước đây." Tần Kỷ Huy nói.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu với anh ta: "Đi thong thả nhé."

Tần Kỷ Huy bước đi, đến khi đi đến góc rẽ hành lang, anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái kia đang dựa người vào tường ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Ánh đèn mờ nhạt trên hành lang bao bọc cơ thể của cô khiến nó cô đơn hơn vài phần.

Ngu Thanh Nhàn đang liên lạc với hệ thống để hỏi chút tình huống của Nguyên Thân.

Từ sau khi nhiệm vụ ở thế giới trước được hoàn thành một cách thuận lợi, hệ thống cũng ít bị động hơn, nó thường xuyên làm nhiệm vụ cùng ký chủ.
 
Back
Top Bottom