Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 100: Chương 100



Ra khỏi phòng, bà Lục cũng đã thức dậy từ sớm. Bà luộc hai quả trứng gà đỏ thẫm, nhét vào tay con trai:

“Cầm đi cho Thanh Nhàn ăn nữa, từ nay về sau, các con cũng sẽ mỹ mãn như hai quả trứng này.”

Đưa trứng gà đỏ cho vợ chồng mới cưới là tập tục riêng của nhà họ Văn, chẳng biết đã truyền từ đời nào.

Bà Lục sáng ngày kết hôn cũng được ăn, rồi nghe mẹ chồng kể rằng sau ngày cưới, bà cụ cùng ông nội Văn Thanh Yến cũng nhận được trứng gà đỏ từ mẹ chồng mình như thế.

Cả hai người đều có cuộc sống gia đình mỹ mãn cùng chồng, vì vậy, bọn họ cho rằng trong đó nhất định có một phần công lao của quả trứng gà đỏ.

Bởi vậy, vào ngày con trai mình kết hôn, họ cũng luộc một đôi trứng gà đỏ, mong gửi gắm những viên mãn này cho con cháu, hi vọng nó được đời đời lưu truyền.

Hôm nay Văn Thanh Yến đặc biệt hiền lành và nghe lời: “Con cảm ơn mẹ.”

“Cảm ơn gì chứ?” Bà Lục nhìn đứa con trai cao lớn tuấn tú, viền mắt bỗng ươn ướt.

Thời gian trôi qua nhanh quá, giống như mới hôm nào đứa nhỏ này vừa chào đời, bà ôm nó còn lọt thỏm trong lòng, chỉ chớp mắt, nó đã chuẩn bị thành gia lập nghiệp rồi.

“Sau này phải đối xử thật tốt với Thanh Nhàn đó, con bé số khổ quá.” Bà Lục nói, “Mộc Tâm với Thủy Tâm đều là những đứa bé ngoan, sau này con phải coi chúng như con gái ruột của mình, như thế, gia đình mới được thuận hòa đầm ấm.”

“Vâng, con biết rồi, mẹ yên tâm đi.”

Bà Lục gật đầu.

Văn Thanh Yến đi ra tới cửa, ông Văn đã chờ ở đó từ sớm. Thật hiếm khi thấy ông bộc lộ cảm xúc ra ngoài như lúc này.

Ông Văn vỗ vỗ vai đứa con trai đã cao hơn chính mình, nói: “Nhóc con giỏi lắm, sau này chịu khó làm việc, nuôi vợ chăm con.”

“Con biết rồi, bố.”

Ông Văn đưa cho Văn Thanh Yến một chiếc ô, Văn Thanh Yến căng ô cầm trứng gà đỏ sang gõ cửa nhà kế bên, người ra mở cửa là Mộc Tâm.

Văn Thanh Yến nhét trứng gà vào túi, lấy từ trong túi áo ra một phong bao lì xì.

Mộc Tâm sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười: “Cảm ơn chú ạ.”

Văn Thanh Yến cười hỏi: “Mẹ cháu dậy chưa?”

“Dậy rồi ạ, mẹ cháu dậy từ lâu rồi cơ.”

Văn Thanh Yến đi theo Mộc Tâm vào nhà, khép ô dựng ở cửa phòng.

Vào phòng, Thủy Tâm chặn trước cửa phòng chính, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài lại gần, cô bé lớn tiếng la:

“Chú Văn, chú phải mua chuộc cháu đi, không thì cháu không mở cửa cho chú đâu.”

Văn Thanh Yến cầm ra bao lì xì thứ hai, nhét vào khe cửa.

Thủy Tâm nhận được phong bao lì xì mới chịu mở cửa ra, Văn Thanh Yến rốt cuộc cũng được gặp Ngu Thanh Nhàn, cô đã thay trang phục hoàn toàn mới.

Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ, quần Tây màu đen vừa người, làm nổi bật cặp chân thẳng tắp và thon thả.

Cô mỉm cười với Văn Thanh Yến, hôm nay là ngày vui, giọng cô cũng trở nên mềm dịu hơn: “Đi thôi.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 101: Chương 101



Văn Thanh Yến mở ô, Ngu Thanh Nhàn bước tới dưới ô, hai người sóng vai nhau đi dưới màn mưa.

Mộc Tâm và Thủy Tâm đứng ở cửa chính nhìn theo.

“Chị này, chị bảo liệu chú Văn có đối xử tốt với chúng mình không? Nếu sau này mẹ sinh thêm em bé nữa, chú có còn thích chúng mình nữa không nhỉ?”

Thủy Tâm bình thường rất vô tư lự, nhưng cũng có lúc hết sức nhạy cảm.

Mộc Tâm nhìn cánh cửa đã đóng lại, nói: “Nhất định có, chị tin mẹ mình.”

Thủy Tâm cũng ‘Ừ’ một tiếng.

“Mộc Tâm Thủy Tâm, sang đây ăn sáng đi.”

Bà Lục gọi với từ nhà bên sang, Thủy Tâm lập tức phấn chấn đáp ngay: “Vâng.”

Hai chị em sóng vai sang nhà bên.

Mưa gõ xuống lớp vải căng ô, Thủy Tâm đi nhanh hơn, trên đầu vai dính vài hạt mưa, bà Lục thấy thế bèn trách:

“Sao không đi chậm thôi cháu? Ướt áo rồi này, đợi lát bà nấu canh gừng cho cháu, phải uống hết đấy, không được để bị cảm, sẽ khó chịu lắm.”

Bà Lục cứ cằn nhằn một hồi, Mộc Tâm và Thủy Tâm lại không thấy bực bội phiền toái.

Không chỉ có chú Văn đúng là người cha trong tưởng tượng của hai cô bé mà cả bà Lục cùng ông Văn cũng giống hệt hình tượng ông bà mà hai cô bé từng mong muốn có được.

Ngu Thanh Nhàn cùng Văn Thanh Yến dọc đường đi đã ăn hai quả trứng đỏ, cùng thảo luận rất nhiều vấn đề phát triển của tương lai.

Ngang qua cửa khu bách hóa, Văn Thanh Yến đi vào mua ít kẹo và hạt dưa.

Lấy giấy chứng nhận kết hôn, hai người chia kẹo mừng cho nhân viên ở đó, nhận được lời chúc mừng của họ, hai người mới cùng nhau trở về.

Mưa đã tạnh, nơi xa xa đã xuất hiện cầu vồng sặc sỡ.

Hai người bàn tới việc tổ chức tiệc mừng, cuối cùng quyết định chọn tổ chức vào hai ngày sau.

Văn Thanh Yến đưa ra đề nghị mở một cánh cửa thông hai nhà, Ngu Thanh Nhàn cũng đồng ý.

Văn Thanh Yến về đến nhà liền bắt tay vào làm ngay.

Suốt một buổi chiều hì hục, cuối cùng cũng xong trước khi trời tối. Về đêm, Văn Thanh Yến ở nhà rửa mặt và tắm xong liền sang phòng Ngu Thanh Nhàn.

Giường sưởi trong phòng đã trải sẵn chăn đệm thêu uyên ương đỏ thẫm do bà Lục đặt người làm, trên cửa sổ còn dán giấy song hỉ do chính tay bà cắt.

Đêm càng về khuya, hai người nằm song song trên giường, cả hai đều hơi mất tự nhiên.

Ngoài phòng có tiếng động gì đó phát ra, Văn Thanh Yến nghiêng người, kéo vai Ngu Thanh Nhàn để cô quay mặt về phía mình rồi ghé sang, đôi môi ấm áp dán lên trán cô một nụ hôn nhẹ, sau đó di chuyển xuống dưới, chạm tới cặp môi mềm mà anh mơ ước đã lâu, hai bên quấn lấy nhau, tay anh cũng không chịu thành thật nằm yên.

Đêm nay, Ngu Thanh Nhàn như chiếc thuyền con bập bềnh trên sóng, bị con sóng Văn Thanh Yến xô đẩy chao đảo thật lâu.

Nếu không nhờ có sức khỏe tốt, bằng vào mức độ hừng hực khát khao của Văn Thanh Yến, chỉ sợ hôm sau cô chẳng thể dậy nổi nữa.

Hôm sau, Ngu Thanh Nhàn sang mời trà bà Lục và ông Văn, hai bên sửa cách gọi, cô chính thức thành con dâu nhà họ Văn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 102: Chương 102



Lì xì cho con dâu do bà Lục và ông Văn chuẩn bị đều là vàng, bà Lục giải thích với Ngu Thanh Nhàn:

“Hiện giờ vật giá ngày càng cao, mua chút đồ dùng cứ cả trăm cả nghìn mà tính, mẹ cứ tiếc tiền tiêu. Tiền Thanh Yến đưa mẹ, mẹ đổi một phần thành vàng, thịnh thế sính đồ cổ, loạn thế sính vàng, bất luận khi nào, vàng đều là thứ được bảo đảm giá trị.”

Không thể không nói bà Lục quả thật rất nhạy bén, hai tháng nay, vật giá tăng đặc biệt nhanh, ngay cả mấy thứ như trấu cám cũng tăng gần gấp đôi rồi.

Ngu Thanh Nhàn cũng đã sớm đổi đại bộ phận tiền mặt trong nhà thành vàng.

“Con cũng thấy tiếc tiền mua lắm, đa số tiền con kiếm được từ việc bán giấm cũng đổi ra vàng hết.”

Bà Lục vui mừng nói: “Chúng ta đúng là người một nhà nhỉ, ý tưởng cũng giống nhau nữa.”

Bà cười, đeo vòng tay bạc cho Mộc Tâm và Thủy Tâm.

Đây là món trang sức đầu tiên của hai cô bé, cả hai đều vô cùng yêu thích, nâng niu ngắm nghía không biết chán.

Hai ngày sau, trời đã trong xanh trở lại. Bà Lục dậy từ khi trời còn tờ mờ, đi ra quét sân một lượt, lại dọn dẹp phòng ốc, lát sau, đầu bếp do bọn họ mời tới làm tiệc đã tới rồi.

Danh sách món ăn đã được đầu bếp và mọi người trong nhà định trước từ hôm qua, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng do đầu bếp ra chợ sớm mua về đầy đủ.

Văn Thanh Yến tới một nhà chăn nuôi dê gần đó dắt một con dê về.

Đây là nguyên liệu cho món chính của bữa tiệc hôm nay.

Đầu bếp mang theo con mình tới, con ông ta cũng đang học nấu ăn với ông ta.

Sau khi kiểm lại danh sách món ăn cùng nguyên liệu một lần nữa, đầu bếp chính bắt đầu dựng bếp lò trong sân và bắt tay vào nấu nướng.

Bà Lục cùng một đám phụ nữ bắt đầu nấu cơm tẻ và chưng bánh màn thầu.

Tất cả mọi người tất bật chuẩn bị đến trưa, sân trước và sân sau hai nhà đã bày đầy các mâm cỗ.

Chị Lý cùng gia đình coi như người nhà mẹ đẻ của Ngu Thanh Nhàn, hôm nay cũng có mặt.

Chị cùng Ngu Thanh Nhàn ngồi trên giường sưởi, nhìn cô dâu được trang điểm lộng lẫy, nói: “Chị thật sự không ngờ em với Thanh Yến có thể đến được với nhau.”

Ngu Thanh Nhàn đúng là cũng có ngoại hình khá ưa nhìn, nhưng rốt cuộc cũng đã từng ly hôn, khoảng cách giữa hai bên quả thực khá xa, chị Lý chưa bao giờ dám tưởng tượng hai người lại đến với nhau được. Khi nhận được thiệp mời, chị đã ngây người hồi lâu.

Văn Thanh Yến – đây chính là chàng trai trong mộng của vô số thôn nữ đồng lứa ở thôn Điền Dương này ngày trước, cao ráo mạnh mẽ, tuấn tú nho nhã, khác hẳn với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị bây giờ.

Khi đó, mỗi tuần Văn Thanh Yến sẽ về thăm nhà một lần, đám con gái trong thôn sẽ rủ nhau lượn lờ ra đầu thôn ngó qua, chỉ mong thấy người này nhiều một chút.

Ngu Thanh Nhàn cười nói: “Duyên phận cả thôi.”

“Đúng là thế thật.” Chị Lý vui sướng đáp, thái độ khi trò chuyện với Ngu Thanh Nhàn càng thêm kính nể.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 103: Chương 103



Chồng chị có vài mối quen biết nên cũng biết chức vụ của Văn Thanh Yến hiện giờ rất lớn, lời nói rất có trọng lượng ngay cả với thị trưởng, dân đen như nhà chị mà có thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với vợ Văn Thanh Yến thì sẽ được lợi rất nhiều.

Ví dụ như ở đoạn phố nhà bọn họ, dăm bữa nửa tháng lại có đám lưu manh xã hội đen đến thu phí bảo hộ.

Quán trọ nhà họ đã quen với việc này, nhưng từ sau lần Văn Thanh Yến khoác quân trạng cùng Ngu Thanh Nhàn tới nhà họ ăn một bữa cơm, đám người đó không còn tới nhà trọ của họ thu phí nữa.

Chồng chị chủ động cho, nhưng đám côn đồ kia cũng không dám nhận.

Ngu Thanh Nhàn trò chuyện cùng chị Lý một hồi, khách khứa đã lục tục đến đông vui tấp nập.

Dựa theo cấp bậc hiện giờ của Văn Thanh Yến, khách đến uống rượu mừng rất đông, mà người quyền cao chức trọng cũng không ít, đồng thời, bọn họ còn đưa theo cả gia quyến.

Những vị phu nhân này ngày thường vẫn luôn mang thái độ đứng trên nhìn xuống nhưng nay dù trong lòng có ý kiến gì với Ngu Thanh Nhàn thì ngoài mặt đều hớn hở vui tươi, thậm chí còn luôn miệng thân thiết trò chuyện với Ngu Thanh Nhàn.

Thủ trưởng của Giang Bảo Quốc là tham mưu trưởng Long cũng tới dự tiệc cưới.

Đơn xin ly hôn của Ngu Thanh Nhàn và Giang Bảo Quốc do chính tay ông ta phê chuẩn.

Khi ấy, Ngu Thanh Nhàn tìm tới tận nông trường, ông ta còn ít nhiều tỏ vẻ tức giận với cô, ai biết ngoảnh đi ngoảnh lại, cô đã kết hôn với vị cục trưởng cục vũ trang.

Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Ngu Thanh Nhàn cùng Văn Thanh Yến đi tới từng bàn mời rượu, mời rượu xong, khách dự tiệc tản đi gần hết, hai vợ chồng cũng đã mệt phờ người.

Ngu Thanh Nhàn đang xỏ đôi giày da có gót khá cao do Văn Thanh Yến mua tặng cô, đi đứng lâu, chân đau và mỏi rất khó chịu.

Văn Thanh Yến vào bếp pha một chậu nước ấm cho cô ngâm chân.

Hai bàn chân sưng đỏ nhúng vào trong nước ấm, cơ bắp và gân cốt đều được thư giãn, Ngu Thanh Nhàn thoải mái thở nhẹ.

Đôi bàn chân cô trắng trẻo nhỏ xinh, gót chân mài vào giày da đã sưng đỏ, Văn Thanh Yến lấy khăn lông lau khô chân cho cô, nhìn thấy thế liền không nhịn nổi, bèn cúi xuống hôn lên mu bàn chân cô, Ngu Thanh Nhàn trông mà trố mắt kinh ngạc.

Vào giờ khắc này, trong cô chỉ còn một suy nghĩ, may sao chân mình không có mùi.

Thấy Văn Thanh Yến còn định hôn tiếp, cô không được tự nhiên, đẩy chân lên má anh một cái: “Ôi chao, anh không thấy bẩn hay sao?”

Ở bên Văn Thanh Yến lâu ngày, Ngu Thanh Nhàn cũng dần buông lỏng bản thân, còn học được làm nũng.

Văn Thanh Yến v**t v* chân cô: “Không bẩn, thơm lắm.”

Anh ngước nhìn Ngu Thanh Nhàn, đáy mắt ngập tràn tình ý.

Ngu Thanh Nhàn chạm phải ánh mắt chứa chan tình yêu của anh, người thoáng run rẩy, giọng càng thêm ngọt ngào: “Còn đang ban ngày ban mặt đó.”

Văn Thanh Yến nở nụ cười: “Vậy chờ đến tối nay. Để anh đi lấy nước.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 104: Chương 104



Buổi tối phải dọn dẹp đến mười giờ, đống hỗn độn sau tiệc cưới mới được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ.

Đêm nay, Văn Thanh Yến không quên hứa hẹn ban trưa, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hai chân mình đã biến thành món đồ nằm trong tay anh mất rồi.

Sau khi kết hôn, sinh hoạt cũng không khác gì nhiều so với trước đó, chỉ thêm một người ngủ chung vào ban đêm, khi làm giấm thì có thêm một người hỗ trợ, nhưng sinh hoạt dường như càng lúc càng thú vị hơn.

Kết hôn rồi, Văn Thanh Yến thậm chí còn đối xử với Mộc Tâm và Thủy Tâm tốt hơn ngày trước, mơ ước ngày bé của hai cô gái nhỏ rốt cuộc đã thành hiện thực, cả hai cô bé đều cảm thấy mỗi ngày đều thật hạnh phúc.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã sáu năm trôi qua, Mộc Tâm và Thủy Tâm đều tốt nghiệp trung học cơ sở.

Lại một năm thi tốt nghiệp, Văn Thanh Yến cùng Ngu Thanh Nhàn cũng lại một lần nữa đưa con đi thi, hai cô bé bước ra khỏi trường thi, sắc mặt nhẹ nhõm.

Sáu năm qua, thành tích của cả hai luôn giữ vững được vị trí cao trong khối lớp giống như hồi còn tiểu học.

Hai chị em cũng đã xây dựng và quy hoạch con đường tương lai khác nhau.

Mộc Tâm muốn trở thành một cán sự hội phụ nữ, thay mặt giới chị em phụ nữ cất tiếng nói.

Thủy Tâm lại chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bố dượng, muốn trở thành một vị quân nhân ưu tú.

Nửa tháng sau, thành tích thi đại học được công bố, Mộc Tâm thành tân sinh viên của khoa Văn thuộc trường đại học tỉnh Cáp, Thủy Tâm cũng thành công bước vào đại học công trình quân sự của tỉnh.

Ngày nhận được thành tích, Văn Thanh Yến lái xe đưa gia đình tới tiệm ăn chúc mừng.

Trong nông trường, Giang Bảo Quốc trước nay luôn chú ý tin tức về ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn cũng đã biết tin này.

Anh ta quăng ngay chiếc bát trên tay, quay đầu chửi ầm lên với bà Giang, trách cứ bà ta vì sao không đối xử tử tế với hai đứa trẻ, nếu trước đây bà ta tốt với Mộc Tâm và Thủy Tâm một chút thôi thì hôm nay nhà họ đã có thể hưởng sái chút vinh dự từ hai cô bé rồi.

Bà Giang cũng rất khó chịu và vô cùng hối hận, không biết nói gì trước những lời chỉ trích từ con mình.

Vương Văn Quân mấy năm nay sống như một người vô hình trong căn nhà này.

Đã mấy năm, cô ta cũng đã uống đủ loại thuốc, đi khám khắp nơi, nhưng vẫn không thể có thai.

Một người đàn bà không thể sinh nở, lại sinh hoạt trong một gia đình trọng nam khinh nữ tột cùng, thì sẽ nhận được đãi ngộ thế nào?

Nguyên thân Lục Thanh Nhàn năm đó đã phải chịu đựng những gì, nay đã được sao chép hoàn mỹ và áp dụng lên người Vương Văn Quân.

Không lúc nào cô ta không phải chịu đựng những hành vi chèn ép bắt nạt từ phía mẹ chồng, đồng thời còn phải hứng chịu bạo lực lạnh kéo dài vô cùng vô tận đến từ chồng mình.

Nếu không phải do cô ta đã vào biên chế, có lẽ ngay cả công việc hiện nay, cô ta cũng không thể giữ nổi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 105: Chương 105



Mới sáu năm, Vương Văn Quân như đã già thệm chục tuổi.

Bà Giang liếc thấy cô ta, ánh mắt tức thì sắc lẻm: “Còn ngồi lười ra đó làm gì? Không đi dọn dẹp nhà cửa đi? Chứa chấp cô trong cái nhà này thì được lợi ích gì chứ? Một đứa nhỏ cũng không sinh nổi, đồ vô dụng.”

Vương Văn Quân run b.ắ.n cả người.

Giang Bảo Quốc liếc nhìn cô ta một cái rồi lạnh lùng dời mắt đi.

Thời gian thật vô tình, gã đàn ông từng luôn miệng nói yêu cô ta ngày ấy đã như biến thành một người khác, cô ta không thể tìm thấy một chút yêu thương từ người đó, ngược lại, chỉ tìm được vô số những bạc tình quả nghĩa cùng dối trá.

Hết thảy đều khiến người ta ghê tởm.

Xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn trong sáu năm này càng phát triển rực rỡ.

Mảnh đất bên trái nhà Ngu Thanh Nhàn vốn là của nhà họ Văn, trước đây vẫn luôn cho người trong thôn thuê để trồng cấy, vì sau này xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn càng lúc càng được mở rộng quy mô nên ông bà Văn đã thu hồi đất để con dâu xây dựng và mở rộng sản xuất.

Những lúc Ngu Thanh Nhàn quá bận không lo hết việc, ông Văn sẽ phụ một tay, mỗi tháng cô gửi ông cụ chút tiền gọi là biếu cha mẹ.

Có việc để làm, ông Văn như thể gặp được mùa xuân thứ hai, tinh thần hăng hái, tích cực hẳn lên. Văn Thanh Yến cũng tuyển chiến hữu cũ là Từ Chính Đức đã xuất ngũ vì bị thương tới đây làm nhân viên quản lý kho.

Từ Chính Đức bị thương một bên chân, đi lại hơi tập tễnh, vợ anh thấy thế bèn đề nghị ly hôn, anh một mình nuôi con trai, cũng may, nơi này đủ rộng rãi, trong quá trình xây cất thêm khu sản xuất đã tiện thể cất mấy gian phòng nhỏ, đủ cho hai cha con ở tạm.

Văn Thanh Yến còn đưa con Từ Chính Đức tới trường tiểu học cũ của Mộc Tâm và Thủy Tâm nhập học.

Từ Chính Đức rất cảm động và biết ơn hai vợ chồng Ngu Thanh Nhàn, trông giữ kho hàng rất tận tâm.

Ngu Thanh Nhàn từ xưởng sản xuất trở về, Văn Thanh Yến cũng đã tan làm, đang uống nước trong bếp.

Tháng trước Ngu Thanh Nhàn muốn uống rượu gạo, cho nên mới lên phố, tìm đến xưởng rượu mua ít men, rồi lại sang cửa hàng lương thực nhà mình hợp tác để mua ít gạo nếp trở về làm rượu ngọt.

Hiện giờ rượu ngọt đã thành nước uống hàng ngày của gia đình họ, sáng sáng múc hai muôi lớn thả vào bình nước sôi để nguội rồi bỏ vào ngâm trong giếng.

Mỗi khi về nhà lại lấy lên uống một cốc, lành lạnh lại ngọt ngào, nuốt xuống bụng, mọi oi bức khó chịu tiêu tan, già trẻ đều thích.

Văn Thanh Yến lấy tiền lương tháng này cùng với các loại phiếu khoán đưa cho Ngu Thanh Nhàn.

Từ sau khi kết hôn, anh luôn giữ thói quen nộp hết tiền lương cho vợ, cô sẽ phụ trách phân phối chi tiêu hợp lý.

Ngu Thanh Nhàn để lại một phần nhỏ, còn lại đều giao cho bà Lục chi tiêu hàng ngày.

Từ đầu năm trước, chính phủ đã cho áp dụng kinh tế có kế hoạch, người dân trong các thành phố và thị trấn đều được phát các loại phiếu khoán, số lượng bổ theo đầu người, mua cái gì cũng cần phiếu, không có phiếu thì dù có tiền cũng chẳng mua được.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 106: Chương 106



Ngu Thanh Nhàn nhét xấp phiếu khoán và tiền vào trong túi rồi cũng rót một cốc rượu ngọt.

“Nghe nói bên chúng ta cũng sắp bị quy hoạch vào phạm vi thành phố à?”

Mấy năm qua, thành phố mở rộng xây dựng, những thôn làng sát thành phố như thôn Điền Dương này cũng chuẩn bị được đưa vào quy hoạch thành phố mới, người dân ở đây cũng coi như biến thành dân thành phố rồi, nhưng đồng thời, đất nông nghiệp cũng sẽ bị chính phủ trưng dụng.

Văn Thanh Yến gật đầu: “Đúng là đang có ý kiến đề nghị như thế, nhưng thôn mình còn chưa đưa ra quyết định.”

Bởi lứa người trung tuổi nơi này đều dựa vào đất để sinh tồn, hiện giờ muốn thành người thành phố thì phải bỏ đất, không muốn cũng là lẽ thường.

“Chính phủ chẳng lẽ không bồi thường chút gì?” Ngu Thanh Nhàn hỏi.

“Có. Thành phố chuẩn bị xây một xưởng mới ở ngay mảnh ruộng đối diện nhà ta kia, tuyển công nhân sẽ ưu tiên người trong thôn.”

Ở thời đại này, địa vị của công nhân cao hơn nông dân nhiều.

Còn về phần lấy bên nào, bỏ bên nào thì còn phải xem người trong thôn định như thế nào.

Ngu Thanh Nhàn thì không có ý kiến gì.

Cô nghĩ tới xưởng giấm của mình, bèn hỏi: “Vậy xưởng giấm nhà mình cũng chuẩn bị hợp doanh với nhà nước à?”

Hiện giờ gần như toàn bộ nguồn cung giấm của thành phố đều xuất phát từ xưởng giấm nhà Ngu Thanh Nhàn.

Vì hương vị tốt hơn nơi khác, từng có không ít người có ý định trộm công thức.

Mấy năm trước khi mời Từ Chính Đức tới quản lý kho, thậm chí còn từng có lần nhà kho bị trộm mất thùng giấm, mà thời gian đó, nhà cô thường xuyên có người tới xin nước uống.

Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng nhận ra điểm bất thường, từ đó về sau cô không bao giờ rót sẵn linh tuyền vào thùng nước nữa.

Thứ này cô coi như là bí mật trong công thức chế biến, mỗi lần sắp chở thành phẩm vào phố mới thêm một giọt nước linh tuyền đã được pha loãng vào, như thế, hương vị của giấm càng thêm thuần và nồng.

Hiện giờ nhà nước đang thực hành chính sách kinh tế có kế hoạch, các loại phiếu khoán đã được tung ra, đối với những loại gia vị như rượu, giấm, tương, dầu cũng đã đưa ra phiếu khoán.

Đầu năm nay, Ngu Thanh Nhàn đã đưa Mộc Tâm và Thủy Tâm tới quán ăn, nơi đã được đổi thành tiệm cơm quốc doanh, thuộc sở hữu của quốc gia.

Thì ra chủ quán kiêm đầu bếp chính đã được phân chia cổ tức ăn hoa hồng, đồng quản lý tiệm cơm với người bên chính phủ phái xuống.

Xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn là xưởng sản xuất có lợi nhuận cao nhất của thành phố trong mấy năm nay, cũng là đơn vị trọng điểm được đề xuất công tư hợp doanh.

Ngu Thanh Nhàn cũng đã có chuẩn bị tâm lý với việc này.

Từ sau sự kiện thùng giấm bị trộm đi, cô cũng biết dựa vào sức ảnh hưởng của một người rất khó bảo vệ được công thức sản xuất giấm này, mặc dù Văn Thanh Yến là quân nhân có cấp bậc cao nhưng có vài thứ không phải muốn bảo vệ là có thể bảo vệ được.

Văn Thanh Yến ở vào vị trí này cũng không thể đi sai một bước.

Văn Thanh Yến nhìn cô, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 107: Chương 107



Ngu Thanh Nhàn nở nụ cười, tiến lên một bước, che mắt anh đi:

“Ôi chao, anh đừng có nhìn em như vậy. Em đã có chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

“Hơn nữa, đây là chính sách quốc gia, không phải là một cá nhân nào đó yêu cầu em giao nộp công thức sản xuất rồi bắt tay kinh doanh với người ta. Đây là chuyện có thể giúp nâng cao đời sống người dân mà, đâu phải chuyện xấu gì?”

“Anh xem, xưởng giấm của em từ đầu đến giờ đã được sáu năm mà quy mô vẫn chỉ có chút xíu như vậy, nếu giao cho nhà nước tới hợp tác kinh doanh sẽ khác hẳn, mở rộng quy mô, hướng tới phát triển vững mạnh, tạo ra lịch sử huy hoàng, những việc này hoàn toàn không phải chỉ là một giấc mộng nha.”

Văn Thanh Yến nhìn Ngu Thanh Nhàn, xác định cô không hề có một chút khiên cưỡng nào, hòn đá tảng nặng nề đè nén trong lòng mấy hôm nay chợt biến mất, đáy lòng tràn đầy cảm động và ấm áp.

Hiện giờ văn kiện công tư hợp doanh của nhà nước đã được ban bố xuống, chủ của các nhà xưởng sản xuất và kinh doanh trong thành phố đều ít nhiều mang tâm lý phản đối.

Văn Thanh Yến là lãnh đạo cao cấp trong cục vũ trang, Ngu Thanh Nhàn là người nhà của anh, theo lý phải nên xung phong đi đầu làm gương, đặc biệt là trong những việc trọng đại như thế này.

Nhưng khi anh đặt mình vào vị trí của cô, nếu anh nắm trong tay một công thức bí mật rất có giá trị, anh dùng công thức này để nuôi gia đình.

Mọi việc đang phát triển theo chiều hướng rất tốt, đột nhiên người phía trên ban xuống một văn kiện yêu cầu anh giao bí mật ra, biến nó thành đồ quốc hữu, có lẽ chính bản thân anh cũng sẽ không vui lòng.

Ngu Thanh Nhàn đồng ý thoải mái và lanh lẹ như thế, chẳng phải là vì anh sao?

Văn Thanh Yến càng nghĩ càng cảm động, trong cảm động còn đan xen cả khâm phục, tinh thần dâng hiến vĩ đang như thế, có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được?

Một niềm tự hào mênh mang trỗi dậy trong lòng Văn Thanh Yến, người phụ nữ tốt đẹp nhường ấy, vĩ đại nhường ấy, chính là vợ anh!

Văn Thanh Yến xúc động trào dâng, ôm ghì Ngu Thanh Nhàn vào lòng.

“Bà xã, em thật tốt quá.”

Ngu Thanh Nhàn thấy thái độ của Văn Thanh Yến như thế liền biết ngay anh lại nghĩ nhiều rồi, nhưng cô không có ý đính chính lại.

“Được rồi được rồi, bọn nhỏ đều đang ở nhà đấy, lại nhìn thấy bây giờ.” Ngu Thanh Nhàn chui ra khỏi vòng tay ôm của Văn Thanh Yến, đi sang bên nhà ông bà Văn.

Trong sáu năm này, để cho tiện, bức tường chắn giữa hai nhà đã bị đập bỏ, bà Lục không chịu ngồi yên, luôn trồng cấy rất nhiều loại rau dưa trên khoảnh đất vườn này.

Giờ đã là tháng Bảy, giàn dưa đã kết quả, khi đi ngang qua giàn dưa, Ngu Thanh Nhàn tiện tay hái một quả dưa chuột, sang đến bên nhà họ Văn liền múc nước giếng rửa qua rồi ăn luôn giải nhiệt.

Dưa chuột rất giòn lại ngọt lành.

“Mẹ, mẹ đang làm gì thế ạ?”

Sau khi Ngu Thanh Nhàn kết hôn với Văn Thanh Yến, vì cả hai bên đều có nhà riêng, nhưng để tiện cho sinh hoạt nên hai người thường ở bên nhà Ngu Thanh Nhàn nhiều hơn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 108: Chương 108



Thủy Tâm và Mộc Tâm có phòng riêng của mình ở cả hai bên, muốn ngủ bên nào thì ngủ, giống như tối qua, hai chị em sang bên này ngủ, sáng dậy ăn điểm tâm lại ngủ tiếp đến giờ còn chưa chịu dậy.

Bà Lục từ trong nhà đi ra, tay còn cầm chiếc rổ đựng kim chỉ: “Thủy Tâm bảo muốn có một cái túi đeo chéo, mẹ đang may cho con bé đây.”

Những năm gần đây, thỉnh thoảng Ngu Thanh Nhàn vẫn sang rót chút nước linh tuyền vào giếng nước dùng để nấu cơm của bên này.

Vì vậy, tình trạng sức khỏe của bà Lục càng ngày càng tốt, sắp sáu mươi mà khâu vá cũng không thấy hoa mắt vựng đầu. Bà lại rất yêu thương hai cô bé, có thể nói là hai cô bé muốn gì được nấy.

Hai chị em từ nhỏ đã không nhận được yêu thương từ người bà, cho nên càng thêm hiếu thảo và ngoan ngoãn với ông Văn và bà Lục, bốn ông cháu rất hòa thuận vui vẻ với nhau.

“Mẹ chiều chúng nó làm gì? Con bé nó muốn thì để nó tự làm đi, cũng sắp vào đại học rồi mà còn không biết việc của mình phải tự tay làm nữa.”

Thủy Tâm không ngủ, đang nằm trên giường sưởi đọc sách cùng Mộc Tâm, nghe thấy mẹ mình nói thế bèn mở cửa sổ cất cao giọng nói vọng ra:

“Bà nội thích làm cho con mà, mẹ quản đến tận bà đấy ạ?”

Bà Lục cười cười phụ họa cháu gái: “Đúng đúng, mẹ thích mà, con đừng có quản cả mẹ.”

Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống chiếc ghế đá dưới hiên ăn dưa chuột, bà Lục vừa may vá vừa hỏi:

“Nãy mẹ nghe con với Thanh Yến nói công tư hợp doanh gì đó, làm sao đấy, xưởng giấm sắp bị hợp doanh với nhà nước à?”

Tiệm cơm quốc doanh thực hiện công tư hợp doanh cùng với việc mấy nhà máy trong thành phố này cũng đang hợp doanh.

Những chuyện này trong thời gian qua được lan truyền khắp nơi, ngay cả những cụ bà ở nông thôn như bà cũng từng nghe nói đến.

Có điều, người trong thôn đã lâu không thấy trò chuyện về việc này, hiện giờ mọi người đang sôi nổi thảo luận xem có nên đồng ý quy hoạch vào thành phố hay không.

“Đúng ạ, đây là quyết định của nhà nước, đi theo nhà nước chắc chắn là không sai được ạ.”

Mộc Tâm và Thủy Tâm thi vào đại học cần thi cả chính trị, hai cô bé cũng thường xuyên thảo luận những quan điểm chính trị đương thời ở nhà.

Ngu Thanh Nhàn đã bắt đầu sinh ra hứng thú nồng hậu với quốc gia này, Văn Thanh Yến đặt giao báo chí về nhà, cô cũng đọc cùng.

Cô cảm thấy, con đường mà quốc gia này đang lựa chọn đi tiếp có lẽ sẽ có rất nhiều chông gai, nhưng nếu bước đi thành công, người được lợi lớn nhất sẽ chính là quần chúng nhân dân từng chịu khổ chịu nạn bao đời nay.

Thủy Tâm đẩy cửa ra, nói: “Mẹ cháu nói đúng đấy ạ, đi theo quốc gia chắc chắn không sai được.”

Mộc Tâm cũng nhô đầu ra, gật gù: “Thầy giáo tụi cháu cũng nói rồi, trước mắt có lẽ sẽ tổn hại đôi chút đến lợi ích cá nhân, nhưng nếu xét về lâu về dài, bất luận bên nào cũng đều có lợi.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 109: Chương 109



Bà Lục vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra rốt cuộc được lợi chỗ nào.

“Mẹ không hiểu những thứ này, các con đã nói nó tốt thì cứ làm đi.”

Đây chính là ưu điểm của bà Lục, cái gì không hiểu sẽ không nghĩ mãi, bởi vì bà cho rằng, cứ từ từ, thời gian sẽ khiến bà hiểu được thôi.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu: “Lứa dưa này lớn nhanh thật mẹ nhỉ, con vừa nhìn thử, hôm qua trông còn non lắm mà hôm nay đã ăn được rồi.”

Bà Lục hào hứng nói: “Thật à? Hôm qua mưa, mẹ thấy đất ẩm nên không đi tưới, để lát mẹ đi xem xem, nếu ăn được rồi thì tối nay nhà ta ăn mỳ chiên tương với rau sống nhé.”

“Bà ơi, nhớ cho nhiều tương chút nhé, cho thơm.” Thủy Tâm lại thò ra ngoài cửa sổ, hô to.

“Biết rồi biết rồi, nhà này cháu sành ăn nhất đó.” Bà Lục cười ha hả.

“Thì đúng thế mà, có cháu ở đây, mọi người sẽ được ăn những món ngon hết mức, phải cảm ơn cháu đó nhé.” Thủy Tâm trước nay luôn thích hùa theo bà Lục như thế.

Không biết từ bao giờ, bà cháu nhà này đã hình thành thói quen sinh hoạt thú vị như thế.

Dưới sự hỗ trợ của Văn Thanh Yến, Ngu Thanh Nhàn viết một lá đơn đề nghị, mấy hôm sau, cục công thương đã cử người tới thôn Điền Dương.

Bọn họ tới tham quan xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn, đồng thời hỏi Ngu Thanh Nhàn một vài vấn đề trong kinh doanh của xưởng, cuối cùng, hai bên thương thảo quy hoạch về sau của xưởng giấm, xong xuôi mới rời đi.

Hai ngày sau khi cán bộ của cục công thương tới đây, lại có một nữ đồng chí trong bộ đồ công nhân màu lam tới nhà Ngu Thanh Nhàn, đẩy cửa nhìn vào, thấy Ngu Thanh Nhàn liền đưa mắt quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt:

“Đồng chí Lục phải không ạ? Tôi là Trần Di Văn, từ nay về sau xưởng giấm này do tôi tiếp quản, cô sẽ là nhân viên sản xuất của xưởng, lấy tiền lương kỹ thuật là được, những việc khác không cần quan tâm nữa.”

Ngu Thanh Nhàn sửng sốt, không biết phải nói gì, hôm qua khi người bên cục công thương tới khảo sát thì không thấy vị đồng chí Trần này xuất hiện.

Cô thật sự không ngờ người được cử tới làm việc cùng mình lại lại một người ngông nghênh, không hiểu tình thế như vậy.

Nhìn bộ dạng kiêu căng hỉnh mũi lên trời của Trần Di Văn, Ngu Thanh Nhàn cười nhạt:

“Đồng chí Trần à, hôm qua tôi cũng đã nhận được văn kiện của thành phố, văn kiện đã đặc biệt nhấn mạnh rằng, tôi và đại diện của phía nhà nước sẽ cùng nhau quản lý. Sao thế, văn kiện đồng chí Trần nhận được không giống như của tôi à?”

Ngu Thanh Nhàn nhấn mạnh hai chữ ‘cùng nhau’ và mỉm cười.

Trần Di Văn nhướng mày, ánh mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn không giấu nổi sự chán ghét.

Ngu Thanh Nhàn có thể không biết cô ta là ai, nhưng cô ta đã từng nghe nói rất nhiều về Ngu Thanh Nhàn.

Cô ta chính là chị họ của Vương Văn Quân, hai người thân nhau từ nhỏ, hiện giờ cuộc sống của Vương Văn Quân trở nên tồi tệ như thế, cô ta vô cùng đau lòng.

Vì thế, cô ta cũng bắt đầu giận cá c.h.é.m thớt đối với Ngu Thanh Nhàn.
 
Back
Top Bottom