Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 90: Chương 90



Ánh mắt Lục Mộc Tâm tỉnh thoảng vẫn còn nhìn về phía đám thanh niên kia, nghe vậy thì cô bé quay lại liếc nhìn Văn Thanh Yến rồi lại nhìn Ngu Thanh Nhàn.

"Con có thích không?" Ngu Thanh Nhàn hỏi cô bằng giọng dịu dàng.

"Thích ạ." Lục Mộc Tâm lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô bày tỏ sở thích của mình với người khác.

"Được, vậy mẹ cho con đi học vẽ." Với điều kiện kinh tế của họ, không phải là không học nổi.

"Vậy thì tốt quá, vợ của đồng đội tôi là cô giáo trường cao đẳng mĩ thuật ở Cáp Thị, cô ấy có chút danh tiếng trong giới mỹ thuật. Hai hôm nữa tôi rảnh sẽ dẫn Mộc Tâm đến gặp cô ấy. Nếu có thể nhận cô ấy làm thầy là tốt nhất, nếu không thì để cô ấy đề cử cho Mộc Tâm một vài thứ cần dùng trong học vẽ." Văn Thanh Yến lập tức nói.

Ngu Thanh Nhàn liền nói chuyện với anh về cô giáo dạy mỹ thuật kia:

"Hai đứa nó sắp thi, đợi thi xong rồi đi."

"Được, ngày mai đi làm, tôi sẽ nói trước với đồng đội."

Lục Mộc Tâm cầm chai nước, cười vô cùng rạng rỡ, hai mắt sáng lấp lánh.

Bầu trời trên đỉnh đầu xanh ngắt, mây trôi qua trắng ngần, phong cảnh đỉnh núi vừa nên thơ vừa mát mẻ, ánh mặt trời rực rỡ, bên tai là mẹ đang hỏi những tri thức mà cô bé muốn học.

Cuộc sống thế này đẹp biết bao.

Không có việc nhà chồng chất như núi, không có tiếng chửi bới ngày đêm không ngừng nghỉ, cũng không có những ánh mắt kỳ dị theo như hình với bóng.

Thật sự hy vọng cuộc sống cứ tiếp tục như thế này...

Giang Bảo Quốc bị đánh một trận, cuối cùng cũng yên, không dám lượn lờ trước mặt Ngu Thanh Nhàn nữa.

Thời gian trôi như thoi đưa, thoáng cái đã đến tháng bảy, Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm phải thi.

Hai cô bé biết được tầm quan trọng của việc đi học hơn bất cứ ai, chỉ cần có thời gian là hai chị em sẽ tập trung vào ôn tập.

Căn bản của hai chị em không ổn lắm, cho nên không biết từ lúc nào Văn Thanh Yến đã trở thành giáo viên phụ đạo của hai chị em.

Vừa vặn Văn Thanh Yến cũng bận rộn công việc xong, rất rảnh rỗi, vô cùng tình nguyện làm việc ấy. Thời gian này, anh thường xuyên ở chung với Ngu Thanh Nhàn.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày thi, hôm nay Ngu Thanh Nhàn dậy rất sớm, cô nhóm lửa đun nước, bà Lục thì mang một chậu bánh quẩy tới.

Bà ngồi trước bếp giúp Ngu Thanh Nhàn nhóm lửa:

"Lúc trước Thanh Yến đi học, cứ đến kỳ thi là bảo thím rán bánh quẩy cho nó, nói ăn một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà là có thể được một trăm điểm. Nhưng những thứ này nó lại ăn không đủ no, cho nó thêm bát cháo lại bảo sẽ phải đi vệ sinh nhiều, không tiện. Lúc đó thím lại bảo nó ăn bát mì khô."

"Trời còn chưa sáng đã phải bận đi làm, đợi nó ăn xong đi học là vừa kịp chuyến, rất giày vò người ta, nhưng nhìn nó cầm thành tích về, thím lại cảm thấy bao nhiêu khổ cực cũng đáng giá."

Ngu Thanh Nhàn rất tò mò với cuộc sống lúc đó của Văn Thanh Yến:

"Thành tích của anh ấy tốt vậy à?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 91: Chương 91



"Còn không phải sao? Lúc đó nó là sinh viên trường Demar Cáp Thị chúng ta, nếu không vào thời buổi loạn lạc, hiện giờ nó đã là một học giả rồi." Bà Lục có chút tiếc nuối: "Ông nội cháu ấy, là tú tài triều Thanh, lúc còn sống ông tiếc nuối nhất là không thi đỗ cử nhân. Hôm Thanh Yến thi đậu trường Demar, ông ấy còn vui vẻ uống thêm mấy chén rượu."

Trường Demar là trường do người Anh mở, sau đó gặp phải chiến tranh loạn lạc, các giáo viên dẫn theo học sinh đi kháng Nhật, các giáo viên người Anh thì về nước.

Văn Thanh Yến theo chân giáo viên gia nhập quân đội, trường của họ có hai trăm giáo viên và học sinh ra trận, hiện giờ mười chỉ còn một.

"Có điều bây giờ cũng không tệ, chiến tích của nó như vậy là đủ rồi, hai tháng trước chú của cháu còn nói Thanh Yến thành tài như thế, ông ấy hai năm mươi xuống đất, cũng mang mặt đi gặp liệt tổ liệt tông rồi."

Ngu Thanh Nhàn hiểu được suy nghĩ của ông Văn và bà Lục. Thế gia trong giới người phàm rất nhiều quy củ, con cháu nông thôn bình thường nếu muốn trở nên nổi bật, ngoại trừ được các đại môn phái của Tu Chân Giới lựa chọn ra, thì chỉ còn con đường là học hành.

Hai người bận rộn trong phòng bếp, hai chị em Lục Mộc Tâm cũng thức dậy, đầu tiên là chào hỏi bà Lục, sau đó mới đi rửa mặt, đợi hai chị em rửa mặt xong thì mì cũng làm xong rồi.

Mì trứng gà cà chua, bất kể là màu sắc hay mùi vị đều tuyệt hảo. Ngu Thanh Nhàn bảo Lục Mộc Tâm gọi hai cha con ông Văn tới ăn cơm.

Hai cha con ông Văn cũng không từ chối.

Hơn nửa tháng nay, hai nhà ăn cơm chung thế này rất nhiều lần rồi.

Đối với chuyện của Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến, hai nhà đều biết rõ trong lòng, nhưng không ai nói ra cả.

Ăn cơm xong, bà Lục ở lại dọn dẹp, Ngu Thanh Nhàn dẫn hai đứa trẻ đến trường, Văn Thanh Yến cũng đi bên cạnh.

Thành tích hiện giờ của Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đều không tệ, hai đứa trẻ không hề lo lắng.

Dọc đường đi Lục Thủy Tâm còn quấn lấy Văn Thanh Yến nói chuyện ríu rít không ngừng, cô bé thích nghe kể chuyện, Văn Thanh Yến lại có trí thức uyên bác, kể chuyện hay hơn chú Lương Bình rất nhiều.

Lần này anh kể chuyện "Võ Tòng đánh hổ", kể đến cuối cùng, ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng bị câu chuyện của anh thu hút.

Kể một đường từ nhà đến trường học, Văn Thanh Yến nói với hai chị em Lục Mộc Tâm:

"Lần này nếu các cháu thi tốt, có thể lên trung học Tây Thành, thì chú sẽ thưởng cho các cháu một quyển truyện tranh Tây Du Ký."

Trường cấp hai Tây Thành là trường tốt nhất ở khu Tây Thành Cáp Thị, Văn Thanh Yến lúc trước đã học ở đây.

Hai chị em Lục Mộc Tâm chưa bao giờ có một món đồ như vậy, nhất thời hào hứng:

"Thật không ạ, chú Văn?"

"Thật, đã có lúc nào chú lừa hai cháu chưa?" Văn Thanh Yến hứa hẹn.

Lục Thủy Tâm vui mừng kêu lên thành tiếng:

"Chú Văn, chú mau chuẩn bị truyện tranh đi."

Nói vậy chứng tỏ cô bé rất tự tin với việc thi đỗ vào trường trung học Tây Thành.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 92: Chương 92



"Được, không thành vấn đề, vỗ tay để thề nào."

Văn Thanh Yến lần lượt vỗ tay với hai chị em, hai chị em đều rất thích thú.

Lúc này có mấy bạn học cùng trường gọi hai cô bé, chúng tạm biệt hai người lớn rồi chạy đi.

Chỉ còn lại Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến.

Hôm nay Văn Thanh Yến xin nghỉ, không cần đi làm.

Anh nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nghe nói rạp chiếu phim đang chiếu một bộ phim mới, có muốn cùng nhau đi xem không?"

Hai người đã mờ ám một thời gian dài như vậy, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy quan hệ của hai người cũng nên tiến triển thêm một bước, bèn gật đầu đáp:

"Được."

Rạp chiếu phim mở ở cạnh tòa nhà bách hóa tổng hợp, họ đi về phía đấy.

Cửa rạp chiếu phim có bán hạt dưa, Văn Thanh Yến nhớ đồng đội từng nhắc tới, cho nên đi đến mua một cốc, sợ lát nữa khát nước, anh lại vào tòa nhà bách hóa bên cạnh mua hai chai nước ngọt.

Nước ngọt đựng trong chai thủy tinh, vừa mới lấy từ trong thùng ra vẫn còn mang theo hơi nước, uống một hớp cảm thấy lạnh đến tận tim.

Giờ này không mấy ai đến xem phim, Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến ăn ý ngồi phía sau, không lâu sau bộ phim bắt đầu chiếu.

Ngu Thanh Nhàn chưa bao giờ xem phim điện ảnh, cô xem rất nhập tâm, còn vừa xem vừa cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa để vào trong tờ báo được cuốn thành hình cái phễu.

Bộ phim rất đặc sắc, nhưng nửa đoạn sau không ai có tâm tư xem tiếp, bởi vì chẳng biết từ lúc nào Văn Thanh Yến đã cầm tay Ngu Thanh Nhàn.

Xúc cảm tay của đàn ông và tay của phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Đó là cảm giác thô ráp, ấm áp, to lớn. Tim Ngu Thanh Nhàn lập tức đập rất nhanh, đây là cảm giác cô chưa từng trải qua.

Vành tai Văn Thanh Yến bất tri bất giác đỏ ửng lên, nụ cười trên mặt còn lớn hơn cả nhân vật trong phim, trong lòng anh vô cùng vui vẻ, giống như một khắc sau nỗi vui vẻ này sẽ phá lồng n.g.ự.c chui ra.

Đến khi nhạc kết thúc phim vang lên, các đồng chí khác trong rạp chiếu phim đứng dậy rời khỏi, người ngoài đều đi hết sạch, nhưng Văn Thanh Yến không có dấu hiệu định đứng lên ra về.

Ngu Thanh Nhàn liếc nhìn ánh đèn trên màn hình, Văn Thanh Yến vẫn còn đang cười ngây ngô.

Cô cũng mỉm cười lắc lắc bàn tay đang được cầm lấy:

"Hết phim rồi, đi thôi."

Văn Thanh Yến như người vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng:

"A, đi thôi."

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, hai bàn tay vẫn chưa tách nhau ra, mà bất giác đổi thành mười ngón tay đan chặt.

Thời gian còn sớm, bởi vì chưa đến giờ ăn cơm, bên ngoài trời cũng bắt đầu nắng lên, Văn Thanh Yến đi sang phía bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, che nắng cho cô:

"Chúng ta đi vào dạo cửa hàng bách hóa đi.

Ngu Thanh Nhàn cũng đang có ý đó:

"Đi thôi."

Hai người đi vào tòa nhà bách hóa, tầng một là cửa hàng bách hóa tổng hợp, liếc mắt nhìn toàn là đồ dùng hằng ngày. Lúc này vẫn chưa thể tự chọn hàng hóa, đằng sau từng dãy quầy hàng là giá để hàng, hàng hóa đều được bày ngay ngắn trên kệ trưng bày.

"Đồng chí, xem kem dưỡng da đi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 93: Chương 93



Người bán hàng đằng sau quầy hàng xoay người lại lấy mấy lọ thuỷ tinh có mẫu mã khác nhau từ trên kệ xuống, nhiệt tình giới thiệu:

"Hai đồng chí, đây là loại kem dưỡng da thịnh hành nhất bây giờ, đây là hãng Hữu Nghị, đây là hãng Nhã Sương, Nhã Sương tốt hơn Hữu Nghị một chút, giá cũng đắt hơn một chút."

"Lấy bốn lọ Nhã Sương." Văn Thanh Yến không hỏi bao nhiêu tiền, đã trực tiếp nói.

Người bán hàng vui vẻ ra mặt, lập tức đi lấy hàng.

Ngu Thanh Nhàn nhỏ giọng hỏi: "Mua nhiều như vậy làm gì?"

"Mẹ một lọ, em một lọ, hai chị em Mộc Tâm mỗi đứa một lọ, vừa đủ." Từ lúc cầm tay đến giờ, nụ cười trên mặt Văn Thanh Yến chưa từng biến mất.

Ngu Thanh Nhàn không ngăn cản Văn Thanh Yến. Theo cô thấy đàn ông theo đuổi phụ nữ, tặng ít đồ là chuyện hết sức bình thường, giống như năm đó cha cô theo đuổi mẹ cô, đã tặng không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo.

Từ nhỏ mẹ cô đã dạy cô, một người đàn ông tặng đồ cho mình, nếu anh ta không có ý gì thì không được nhận, nếu anh ta có ý gì, nhận quà rồi thì phải đáp lễ, có qua có lại tình cảm sẽ bền hơn.

Nếu chỉ có một phương nỗ lực bỏ ra, như vậy bất kể tình cảm sâu nặng đến mức nào, sớm muộn gì cũng có ngày bất mãn.

Ngu Thanh Nhàn vẫn luôn nhớ rất rõ những lời này.

Có điều từ trước đến nay cô chưa từng tặng quà cho người đàn ông có ý với mình, không khỏi lúng túng.

Muốn tặng quà đáp lễ cũng không thể nhất thời nóng lòng, cô còn phải từ từ xem thêm đã.

Văn Thanh Yến trả tiền, hai người tiếp tục đi dạo, rốt cuộc Ngu Thanh Nhàn cũng tìm được thứ mình muốn tặng cho Văn Thanh Yến:

Một chiếc ví tiền.

Chiếc ví bằng da bò, màu vải kaki, rất mềm mại. Tuy giá không rẻ, nhưng Ngu Thanh Nhàn trả tiền rất sảng khoái.

Sau khi nhận được ví tiền, Văn Thanh Yến lập tức đổi ví tiền cũ của mình.

Rảnh rỗi đi dạo thêm một vòng đã đến trưa, Văn Thanh Yến và Ngu Thanh Nhàn đi đón hai chị em Lục Mộc Tâm sau đó ăn cơm ở bên ngoài, để hai đứa trẻ nghỉ ngơi một hồi, đến giờ lại đưa chúng đến trường thi.

Sau đó Văn Thanh Yến và Ngu Thanh Nhàn tiếp tục dạo phố.

Mục đích chủ yếu của Ngu Thanh Nhàn là đi xem xe đạp.

"Hai chị em Mộc Tâm sắp lên cấp hai rồi, trường cấp hai ở xa nhà, có xe đạp sẽ tiện hơn nhiều." Ngu Thanh Nhàn nói.

Văn Thanh Yến gật đầu:

"Tôi có một đồng đội xuất ngũ về bán xe đạp, để tôi dẫn em đi xem."

Văn Thanh Yến dẫn Ngu Thanh Nhàn đến nhà đồng đội cũ, hôm nay vừa vặn đồng đội của anh cũng đang ở trong cửa hàng, vừa nhìn thấy ở Văn Thanh Yến, anh ấy vô cùng vui mừng, lập tức đi ra đón:

"Trại trưởng, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tới đây?"

"Đến đây mua xe đạp cho hai đứa trẻ trong nhà, hai đứa con gái." Anh nắm tay lại đưa lên môi hắng giọng một tiếng: "Đây là chị dâu của cậu."

Trương Phong sửng sốt, lúc anh ấy tham gia quân ngũ, là quân dưới trướng Văn Thanh Yến, Văn Thanh Yến có kết hôn hay không anh ấy còn không biết sao.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 94: Chương 94



Có điều Trương Phong rất tinh tế, vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của trại trưởng nhà mình, lập tức quay sang mỉm cười chào hỏi Ngu Thanh Nhàn:

"Chị dâu, chào chị."

Anh ấy vội vàng giới thiệu xe đạp trong tiệm:

"Gần đây trong tiệm mới về hai chiếc xe đạp nữ, còn chưa bán ở Cáp Thị đâu. Xe này em định để lại cho em gái và vợ, nếu trại trưởng đã đến thì để lại cho anh hai chiếc xe này."

"Đây là xe cậu để dành cho người nhà, nhường cho tôi là thế nào chứ? Chúng tôi sẽ mua hai chiếc khác."

"Đợt sau hai tháng nữa sẽ về, hơn nữa nhà chúng em bán cái này, vợ và em gái em không thiếu xe đạp để đi, trại trưởng, anh đừng từ chối. Năm đó anh mạo hiểm tính mạng cứu em từ trận địa trở về, nếu không có anh, lão Trương em đã sớm c.h.ế.t rồi, hai chiếc xe này tính là gì? Em gái và vợ em cũng không phải người không hiểu chuyện, họ đợi đợt sau cũng được."

Nói đến nước này, không nhận cũng kỳ cục. Văn Thanh Yến trả tiền, Trương Phong sống c.h.ế.t không nhận, hai người đùn đẩy một lúc lâu, cuối cùng Trương Phong đành lấy giá gốc.

Trả tiền xong, hai người đạp xe trở về.

Lúc quay về, Văn Thanh Yến và Ngu Thanh Nhàn đi ngang qua cổng khu nhà ở thuộc xưởng dệt, Vương Văn Quân và Giang Bảo Quốc trùng hợp một trước một sau đi ra.

Sắc mặt Vương Văn Quân sầm xuống, vẻ mặt Giang Bảo Quốc cũng không tốt hơn là bao.

Hai người vừa ngẩng đầu liền thấy Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến đang vừa đạp xe vừa cười nói đi ngang qua đối diện.

Giang Bảo Quốc chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, anh ta vội vàng đuổi theo hai người:

"Lục Thanh Nhàn, anh ta là ai?"

Giang Bảo Quốc đột nhiên xông ra khiến Ngu Thanh Nhàn giật b.ắ.n người. Đợi khi nghe rõ những gì anh ta nói, cùng với thấy được sự phẫn nộ trong mắt anh ta, Ngu Thanh Nhàn giận dữ đến nỗi phải bật cười.

“Thì liên quan gì đến anh?”

Giang Bảo Quốc trừng mắt nhìn chằm chằm vào Văn Thanh Yến, gằn giọng: “Sao lại không liên quan đến tôi? Cô định kiếm một gã bố dượng cho con gái tôi mà tôi còn không được xen vào chắc?”

Giang Bảo Quốc càng nghĩ càng tức tối.

Anh ta và Lục Thanh Nhàn đã ly hôn, điều này anh ta vẫn nhớ, đồng thời nhận thức rõ ràng sự thực này hơn ai hết.

Nhưng trong lòng anh ta, người phụ nữ Lục Thanh Nhàn này, bất luận lúc nào và ra sao, đều thuộc về anh ta, anh ta có thể lấy vợ sinh con, nhưng Lục Thanh Nhàn thì không được phép, cô ta sống là người của Giang Bảo Quốc này, c.h.ế.t cũng phải là ma của anh ta.

Trước đây anh ta vốn chẳng có cảm giác gì với chuyện này, đối với anh ta, Lục Thanh Nhàn đã già rồi, vừa không có tuổi trẻ lại không có nhan sắc, còn đèo bòng hai đứa con gái, một người đàn bà mang nhiều gánh nặng như thế, có gã đàn ông có điều kiện tốt nào thèm để mắt?

Để ý đến cô may ra chỉ có mấy thằng ế vợ lêu lổng vô công rỗi nghề và trắng tay, đã từng làm vợ một người như anh ta, Lục Thanh Nhàn sao có thể để ý hạng người đó?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 95: Chương 95



Dù anh ta cũng biết người phụ nữ đứng trước mặt mình đây đã không còn giống như người vợ trước của mình, nhưng ấn tượng cố hữu ăn sâu vào tiềm thức rất khó lòng thay đổi trong một sớm một chiều.

Giang Bảo Quốc nhìn Văn Thanh Yến, ngoại hình gã này không hề kém mình, thậm chí còn cao hơn mình một cái đầu!

Gã này mù rồi sao? Lục Thanh Nhàn chỉ là một người đàn bà đã từng ly hôn.

Giang Bảo Quốc lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt chất đầy oán hận như thể vừa bắt quả tang vợ ngoại tình.

Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy ghê tởm muốn c.h.ế.t rồi.

“Tôi nể mặt anh một lần nên anh được nước lấn tới đúng không? Vết thương lần trước đang lên da non nên lại ngứa da à?”

Ngu Thanh Nhàn đưa xe đạp cho Văn Thanh Yến giữ giùm rồi nói tiếp:

“Lại còn muốn kiếm bố dượng phải thông qua anh trước, tôi đã từng bảo mặt anh to như cái đấu, lúc nào cũng thấy mình quan trọng, đã lâu không gặp lại, cái mặt anh giờ lại bành trướng nữa rồi, đấu cũng không chứa nổi mặt anh đâu.”

Ngu Thanh Nhàn vừa nói vừa bước lên trước.

Giang Bảo Quốc nhớ đến lần trước bị cô đánh nhừ tử, đau hơn nửa tháng trời mới đỡ, bèn sợ hãi lùi lại. Bộ dạng nhát c.h.ế.t của anh ta khiến Ngu Thanh Nhàn trợn trắng mắt, đánh loại người này chỉ tổ bẩn tay mình.

Trước cổng khu tập thể xưởng dệt tấp nập người qua lại, trong đó có không ít người nhận ra Giang Bảo Quốc.

Cha mẹ Vương Văn Quân không thiếu dịp khoe ông con rể phó đoàn trưởng này với người trong xưởng.

Những người đố kỵ và chướng mắt nhà họ Vương không phải ít, bây giờ thấy anh con rể phó đoàn trưởng nhà họ Vương đang chặn đường một người phụ nữ, mọi người lập tức nổi cơn tò mò, nghe thấy Giang Bảo Quốc nói câu kia, đám phụ nữ thạo buôn chuyện lập tức sáng rực mắt lên.

Ngu Thanh Nhàn mới nói với Giang Bảo Quốc được mấy câu, cha mẹ Vương Văn Quân ở nhà đã biết việc này.

Cha Vương Văn Quân thường ngày rất sĩ diện, hôm nay anh con rể khiến ông ta hãnh diện nhất lại tới tận cổng khu tập thể xưởng để dây dưa với vợ cũ, thật chẳng khác nào lột thể diện của ông ta xuống đất mà dẫm đạp.

Mẹ Vương Văn Quân cũng không thể ngồi yên được nữa, vội vã đứng lên đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Văn Thanh Yến đối mặt với Giang Bảo Quốc.

Anh đưa mắt nhìn Giang Bảo Quốc từ trên xuống dưới một lượt, âm thầm so sánh hai bên, rồi cho ra nhận xét, từ ngoại hình đến năng lực mình đều đứng trên Giang Bảo Quốc, tâm tình lập tức vui vẻ lên.

Thấy anh ta vẫn cứ phẫn nộ nhìn chằm chằm vào mình và Ngu Thanh Nhàn, anh còn gật đầu với gã chồng trước của cô: “Anh Giang Bảo Quốc phải không nhỉ? Xin chào, tôi là Văn Thanh Yến, là hàng xóm của Thanh Nhàn, có thời gian thì qua nhà ngồi chơi.”

“Thanh Nhàn, chúng ta đi thôi. Mộc Tâm và Thủy Tâm chắc cũng sắp thi xong rồi, chẳng phải chúng ta đã hứa tối nay sẽ hầm xương sườn cho bọn nhỏ ăn hay sao?”

Ngu Thanh Nhàn gật đầu với Văn Thanh Yến, trong những tình huống thế này, cô vẫn rất nể mặt anh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 96: Chương 96



Cô quay sang liếc nhìn Vương Văn Quân đang đứng sau lưng họ: “Đồng chí Vương, sau này mong cô hãy xích chó nhà mình lại, lần sau nếu còn để xổng ra sủa lung tung thì chớ trách người ta không nể mặt nhé.”

Nói xong, cô cùng Văn Thanh Yến rời khỏi đó.

Vương Văn Quân đã tái xanh mặt mày, tình cảm giữa cô ta và Giang Bảo Quốc trước nay vẫn không được ổn, lần này trở về là để mừng thọ năm mươi của mẹ cô ta.

Giang Bảo Quốc đã đưa hết tiền cho vợ trước, còn hỏi vay người quen khá nhiều.

Trong thời gian này, Giang Bảo Quốc vừa lĩnh lương liền trả nợ, hơn nữa, trong nhà còn có một bà già nằm liệt giường, chi phí sinh hoạt hàng ngày của gia đình họ tăng vọt.

Những tháng ngày sống vô tư vô lự và phóng khoáng hết mình đã một đi không trở lại.

Lại thêm một điều rằng cả gia đình Vương Văn Quân trước nay đều luôn muốn khoe khoang, Giang Bảo Quốc có cái chức phó đoàn trưởng suông đã giúp họ có đủ vốn liếng ngẩng đầu với bên ngoài.

Nhưng bên trong, Giang Bảo Quốc chưa từng đóng góp bất cứ thứ gì mang tính thực tiễn.

Những thứ xa xỉ mà nhà họ ra sức tưởng tượng trước nay chưa từng thấy một món, thậm chí sinh hoạt còn kém hơn cả hồi chưa kết hôn.

Vừa rồi, ngay trên bàn ăn, mẹ Vương Văn Quân đã châm chọc chế giễu Giang Bảo Quốc từ đầu đến chân một lượt.

Chị cả trước nay luôn không hợp tính với Vương Văn Quân cũng trào phúng cô đủ điều, cho nên tâm tình của cả hai đều rất không vui.

Lúc này, tâm trạng Vương Văn Quân càng xấu đi, cô ta nhìn quanh một lượt, thấy rõ vẻ hào hứng hóng chuyện của đám người đang vây quanh đây, lòng càng thêm uất nghẹn khó chịu.

Giang Bảo Quốc đứng sững sờ ở đó, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên sắc mặt trở nên hốt hoảng.

Văn Thanh Yến – cái tên này đặt ở nơi khác thì thật bình thường, nhưng ở trong hệ thống quân chính Cáp Thị, tên này không ai không biết, không ai không hiểu ý nghĩa của nó.

Có người nói, người đàn ông này từng là người trong quân khu Quảng Đông, đặc biệt nổi danh ở đó, sau khi nước Trung Hoa thành lập, anh ta xin chuyển nghề, bên Cáp Thị phải gửi vô số đơn đề nghị mới có thể đưa được anh ta từ quân khu Quảng Đông về đó.

Tuổi còn trẻ đã lên chức phó cục trưởng bộ phận vũ trang, quyền lực cực lớn, chỉ chờ tầm hai năm nữa, khi ông cục trưởng già đương nhiệm về hưu, Văn Thanh Yến nhất định có thể thăng nhiệm cục trưởng.

Hiện tại bọn họ đã không còn trong biên chế quân đội nhưng rốt cuộc cũng được cái danh chiến sĩ quân đội khai hoang, có rất nhiều trang bị phải dựa vào cục vũ trang bên này, chí ít là mấy năm nay sẽ luôn như vậy.

Dã tâm của Giang Bảo Quốc tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đây, anh ta còn muốn thăng chức, muốn lên đoàn trưởng, làm lữ trưởng, nếu có khả năng, anh ta thậm chí còn mơ đến cái ghế sư trưởng.

Mà muốn lên càng cao, càng lớn mạnh hơn nữa, nhất định phải tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp với cục vũ trang, ngay cả lữ trưởng của bọn họ còn phải lựa lời nói khéo, thậm chí là nịnh nọt trước mặt cục trưởng cục vũ trang, ấy vậy mà anh ta vừa chạm mặt Văn Thanh Yến đã gây mất lòng người ta rồi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 97: Chương 97



Cơ mặt Giang Bảo Quốc từ từ vặn vẹo méo mó hẳn đi.

Một anh hùng nổi tiếng cỡ đó, một người đàn ông với tương lai đầy hứa hẹn, muốn cưới dạng người gì làm vợ mà không được?

Sao lại để mắt tới một người đàn bà tầm thường từng bị anh ta đá đi như Ngu Thanh Nhàn cơ chứ?

Mẹ Vương Văn Quân thấy Giang Bảo Quốc như vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng về nhà.

Giang Bảo Quốc cũng không biết mình đã quay về nông trường như thế nào nữa.

Khi đến cổng khu nhà tập thể, anh ta chạm mặt Phùng Cương.

Phùng Cương đang cầm một cặp lồng đựng bánh ngô, tay kia bưng đĩa cải trắng.

Giang Bảo Quốc nghĩ đến những ý tưởng bí ẩn của mình, vội thu hồi vẻ uể oải trên mặt, cố trưng ra khuôn mặt tươi cười, chào hỏi: “Đoàn trưởng Phùng, anh tới phòng ăn tập thể lấy cơm đấy à?”

Phùng Cương có tướng mạo bình thường, hơi lùn hơn Giang Bảo Quốc một chút, chiều cao chưa tới 1m7.

Trước đây ông ta từng cùng chung phòng với Giang Bảo Quốc, về sau hai người phân phòng riêng, nhưng quan hệ giữa hai bên vẫn rất tốt, hoặc có thể nói là, quan hệ của ông ta với bất kỳ ai cũng đều rất tốt.

Phùng Cương vui vẻ gật đầu:

“Đúng vậy, bận lên là không có thời gian nấu cơm cho hai đứa nhỏ, giờ này hẳn chúng nó đói rồi, tôi mà còn không mang cơm về, chẳng biết hai thằng ranh con trong nhà sẽ quấy đến độ nào đâu, thôi tôi đi trước nhé.”

“À vâng, đoàn trưởng đi nhé.” Giang Bảo Quốc lập tức nói ngay.

Phùng Cương về đến nhà, một quả bóng cao su nho nhỏ lăn đến bên chân ông ta, ông ta ngẩng đầu liền thấy hai cậu bé, một lớn một nhỏ đang đứng ngay cửa, giương mắt nhìn ông ta.

Phùng Cương lộ vẻ bất đắc dĩ: “Ôi hai ông ôn thần của tôi, lại đang làm gì thế hả?”

Phùng Cương bước vào nhà trước, hai cậu con trai theo sát phía sau:

“Tôi biết hết rồi, có người giới thiệu đối tượng cho ông, tôi nói ông biết nhé, tôi không cho ông cưới bất cứ người đàn bà nào về đây, nếu không, ông cưới một ả, tôi đá đi một ả.”

Cậu bé nhỏ hơn chỉ chừng sáu tuổi cũng nói đế theo anh trai: “Đúng, mẹ của bọn con chỉ có một mà thôi.”

Phùng Cương đặt huỵch những thứ trên tay xuống bàn, nghĩ đến người vợ đã qua đời, đáy mắt tràn ngập tăm tối không thể xua tan, ông ta quay đầu nhìn hai đứa con, ánh mắt từ từ lạnh lẽo.

“Ăn nhanh lên, đừng ép bố đánh chúng mày.”

Hai cậu nhóc tự cho là mình đã đe dọa thành công, dương dương tự đắc ăn cơm.

Phùng Cương xé bánh ngô, cảm thấy chuyện tiến thêm bước nữa với Tiểu Lâm bên đoàn văn công hẳn đã không còn hi vọng gì, cũng may, hai bên mới tiếp xúc, còn chưa nói hết ra, hiện giờ ông ta bứt ra, ai cũng không nói được gì.

May sao ông ta cũng không đặc biệt thích cô Tiểu Lâm đó, trước đây còn tưởng cô nàng ấy hiền lành dễ nắm giữ.

Kết quả, tiếp xúc mới biết đó là một cô nàng đanh đá, nếu cưới về thật, cái nhà này còn có thể yên bình được không?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 98: Chương 98



Phùng Cương đang cân nhắc lợi và hại, ở một gian phòng khác cũng trong khu tập thể này, không khí giữa Giang Bảo Quốc và Vương Văn Quân đang hết sức căng thẳng.

Vương Văn Quân cảm thấy mình đã chịu đựng cuộc sống này đủ rồi.

Trước khi kết hôn, cô ta cho rằng cuộc hôn nhân của mình và Giang Bảo Quốc sẽ như trong phim ảnh vậy, chỉ có thơ từ và lãng mạn.

Kết hôn rồi mới biết, thơ từ lãng mạn đâu không thấy chỉ thấy toàn những cãi vã vụn vặt.

Vương Văn Quân không thể chịu đựng được thêm nữa.

“Chúng ta ly hôn đi.”

“Tôi không đồng ý.” Giang Bảo Quốc nhấc chiếc mũ đang treo trên giá, bước thẳng ra ngoài.

Vương Văn Quân ngồi một mình trong phòng giận dữ không chỗ phát tiết.

“Nước, nước, tôi muốn uống nước. Trời cao ơi, đất dày ơi, con dâu ngược đãi mẹ chồng bị liệt này.”

Trong thời gian này, thái độ của Giang Bảo Quốc đối với bà Giang đã thay đổi hẳn, không còn ân cần quan tâm như trước nữa.

Vương Văn Quân càng thêm không muốn thân cận người này, bà Giang hết cách, đành phải giở lại biện pháp hành hạ đọa đày con dâu mà ngày trước, khi còn ở quê, bà ta từng dùng rất nhuần nhuyễn.

Trước đây, bà ta đày đọa Lục Thanh Nhàn là để khiến Lục Thanh Nhàn khó chịu, sống không được thoải mái, để bản thân có được điều kiện sinh hoạt tốt hơn.

Hiện tại, bà ta lại làm như vậy, chỉ để sống sót.

Bà ta cũng tìm cách khống chế Vương Văn Quân giống như đã từng đối với Lục Thanh Nhàn, lần trước còn khiến cho cả đám người trong khu tập thể này xúm lại hóng chuyện, ngay cả vợ tham mưu trưởng cũng phải ra mặt, uyển chuyển khuyên nhủ.

Vì tiền đồ của mình, Vương Văn Quân đành phải nín nhịn, bưng nước vào, nhưng động tác ấn chén nước vào miệng bà ta tuyệt đối không dịu dàng, bà Giang nuốt một hớp nước, mắt đã ươn ướt.

Con người ấy mà, chỉ khi mất đi mới biết trân trọng. So với Vương Văn Quân, Lục Thanh Nhàn lại trở nên hiếu thảo hẳn.

Vương Văn Quân cũng chẳng muốn nán lại trong căn phòng này thêm nữa, cô ta ra khỏi nhà.

Hai đứa con trai nhà Phùng Cương đang nô đùa ngoài hiên, đứa nhỏ mải chạy, đ.â.m ngay vào bụng Vương Văn Quân.

Nhận ra mình va vào người khác, thằng út nhà Phùng Cương lại hoàn toàn không có ý định xin lỗi, còn kéo mắt lè lưỡi làm mặt quỷ trêu tức Vương Văn Quân rồi chạy mất.

Vương Văn Quân ôm bụng, cảm thấy cơn đau ngày càng mạnh dần.

Cô ta bước về phía trước mấy bước, một bà chị đang đứng ngoài hành lang trông con chợt kêu lên kinh hãi: “A, Tiểu Vương, cô chảy m.á.u rồi kìa.”

Vương Văn Quân cúi đầu nhìn, m.á.u đang tí tách chảy từ chiếc quần bộ đội xuống nền đất.

Cô ta chợt nhớ ra, đã hai tháng nay kinh nguyệt chưa thấy tới, mà vì trong thời gian này có quá nhiều chuyện phiền lòng, cô ta không quá để ý.

Có lẽ nào… mình mang thai rồi?

Mới nghĩ đến đó, mắt Vương Văn Quân đã tối sầm lại, ngã ngửa người ra sau.

Nửa giờ sau, Vương Văn Quân từ từ tỉnh lại trên giường bệnh ở trạm y tế nông trường, vừa tỉnh liền nhận được tin mình đã sảy thai, không chỉ có thế, tình trạng sức khỏe của cô ta không được tốt lắm, sau lần sảy thai này sẽ rất khó để thụ thai một lần nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 99: Chương 99



Dự cảm chẳng lành đã thành sự thật, trong đầu Vương Văn Quân như vang lên một tiếng ‘Ong’ thật to, tai chẳng còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác nữa.

Ba ngày sau, thành tích thi cử của Mộc Tâm và Thủy Tâm đã được công bố, đúng như dự tính của hai cô bé, thành tích của cả hai đều có thứ hạng cao trong lớp, hoàn toàn đủ khả năng thi vào trường trung học Tây Thành.

Bà Lục biết chuyện thì mừng lắm, còn nhiệt tình chỉ huy ông Văn ra sau vườn bắt một con gà về g.i.ế.c thịt đãi cháu.

Trong nhà còn ít nấm từ năm ngoái chưa dùng hết, ngâm nước nóng, rửa sạch bỏ vào hầm chung với gà, lại thêm ít miến, hai nhà cùng nhau làm một bữa vui vẻ.

Sau khi ăn xong, hai đứa nhỏ cùng bà Lục sang nhà họ Văn chơi, Văn Thanh Yến thì dọn bát đũa vào bếp rửa sạch, Ngu Thanh Nhàn quét dọn ngoài nhà.

Văn Thanh Yến vừa rửa bát vừa mỉm cười liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn:

“Thanh Nhàn này, bọn nhỏ thi xong rồi, em cũng nên cho anh một danh phận đi chứ nhỉ.”

Ngu Thanh Nhàn ngẩn người.

Cô đã nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng tỏ tình theo những cách khác nhau của Văn Thanh Yến, cũng đã nghĩ sau khi bọn nhỏ thi xong, Văn Thanh Yến sẽ ngỏ lời với mình, nhưng cô không thể tưởng tượng được rằng Văn Thanh Yến lại trực tiếp hỏi cô như thế.

Đòn tấn công trực diện đầy bất ngờ khiến Ngu Thanh Nhàn trở tay không kịp, nhưng ngay sau đó, cô đã cười nói:

“Em còn tưởng quan hệ giữa chúng ta đã được xác định từ trước rồi?”

Từ lúc bọn họ tặng đồ cho nhau.

“Không giống thế, trước đây chúng ta đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, nhưng hiện giờ anh muốn kết hôn với em.”

Ở bên Ngu Thanh Nhàn càng lâu, Văn Thanh Yến nhận ra mình càng thích cô hơn. Trước đó, vì còn vướng kì thi của hai đứa nhỏ, anh không thể không nhẫn nại, nhưng nay bọn nhỏ đã thi cử xong xuôi rồi, anh không thể đợi thêm được nữa.

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười, mi mắt cong cong:

“Vậy cũng phải nói trước nhé, em đã tới cái tuổi này rồi, không nhất định còn sinh nở được nữa, anh phải chuẩn bị tư tưởng trước đó.”

Từ khi hai người đến với nhau, Ngu Thanh Nhàn cũng đã trao đổi với anh về vấn đề này.

Văn Thanh Yến đã sớm có chuẩn bị: “Không sao, sinh hay không sinh, quyền ở em hết, anh tôn trọng quyết định của em.”

“Vậy được, chọn ngày lành nào, chúng ta đi lấy chứng nhận kết hôn đi.”

Ngoài kia có tiếng Mộc Tâm đang gọi, Ngu Thanh Nhàn nương chuyện này đi ra ngoài, ánh mặt trời chiều phủ xuống, gò má cô đã ửng đỏ.

Trong bếp, Văn Thanh Yến ném khăn lau vào bát tô, học những vận động viên chuyên nghiệp, giơ hai tay lên chạy mấy vòng, tâm tình mới bình tĩnh trở lại.

Bà Lục đang trở về từ lối đi nhỏ trước phòng bếp, thấy thế, ánh mắt nhìn con trai tràn đầy ghét bỏ, thật đúng là thằng ngốc.

Bà quyết không thừa nhận gã ngốc này là con trai mình.

Ngày đi đăng ký, trời đổ mưa, Văn Thanh Yến dậy từ rất sớm, chọn bộ đồ nghiêm chỉnh nhất của mình, ra đứng trước gương tỉ mỉ chỉnh lại từng chi tiết.

Nhìn bóng mình trong gương, Văn Thanh Yến mỉm cười.
 
Back
Top Bottom