Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 80: Chương 80



Bà là người rất nhiệt tình, vừa rồi còn đang nói chuyện với hàng xóm láng giềng, nếu hôm nay Ngu Thanh Nhàn không quay về chợ thức ăn, bà sẽ chạy đến đồn công an hỏi xem xảy ra chuyện gì.

Ngu Thanh Nhàn nói với bà:

"Không có chuyện gì, công an chỉ hỏi cháu hai câu rồi cho cháu về."

Bác Vương bấy giờ mới yên tâm, bà lập tức hỏi sang vấn đề khác:

"Thanh Nhàn à, vì sao cháu lại đánh nhau với đồng chí quân nhân kia?"

Ngu Thanh Nhàn cũng chẳng sợ gì:

"Lúc trước không phải đã nói với các bác là cháu ly dị chồng sao? Anh ta là chồng cũ của cháu, mẹ anh ta bị liệt bao nhiêu năm rồi, vợ mới cưới lại không thích chăm sóc, nên muốn bảo cháu đón mẹ anh ta về chăm, còn bảo cháu nếu chăm sóc tốt, anh ta sẽ đến thăm nhiều hơn. Bác nghe xem lời này buồn nôn đến mức nào? Cháu không nhịn được nên đã đánh anh ta."

Theo Ngu Thanh Nhàn thấy, ly hôn cũng chẳng phải là chuyện gì quá mất mặt, huống hồ Ngu Thanh Nhàn ly hôn còn không xuất phát từ cô, cô cũng không sợ để người khác biết.

Bác gái Vương vỗ đùi:

"Đáng đánh, đáng đánh. Nếu sáng sớm nay bác biết, bác cũng phải lao vào đạp cho nó hai phát."

Hàng xóm xung quanh nghe họ nói chuyện cũng bày tỏ ý kiến của mình.

Họ đều làm vợ, cũng đều sinh con gái, đứng ở góc độ của Ngu Thanh Nhàn để nhìn, ai cũng không vừa mắt Giang Bảo Quốc.

Ngu Thanh Nhàn đong giấm cho người mua trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người.

Người trong chợ ai nấy đều nhiệt tình, thấy trời nóng quá còn đi về rót cho cô một cốc trà.

Nước trà không ngon lắm, hoàn toàn thua xa linh trà thượng hạng mà Ngu Thanh Nhàn uống kiếp trước.

Trà còn để lạnh, có hơi đắng, nhưng vị đắng qua đi lại có chút ngọt. Uống hết một cốc cảm giác oi bức liền tan đi quá nửa.

Ngu Thanh Nhàn còn thừa lại nửa vại giấm, đúng lúc nhà bác gái Vương không còn bao nhiêu giấm của cô, bà liền bảo mình lấy cả.

Ngu Thanh Nhàn để lại một cân, trên đường về cô vòng qua nhà chị Lý.

Cô không có thân thích nào ở Cáp Thị, chỉ cần người có thiện ý với mình, cô đều bằng lòng thường xuyên lui tới.

Lần trước chuyện thím Ba đến nhà cô làm mối cho Lý Mãn Trụ không biết chị Lý hay tin từ đâu, còn chạy về thôn một chuyến, ngồi rất lâu trong nhà trưởng thôn, từ lúc ấy trở đi thím Ba không dám đến nhà cô nữa.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy ân tình này của chị.

Khách sạn của chị Lý đã sửa sang xong, bởi vì nhà mới cho nên mấy ngày hôm nay rất đông khách, nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn đến, chị rất vui mừng, cầm bánh ngọt tới chiêu đãi cô.

Lần đầu Ngu Thanh Nhàn ra chợ bán giấm, cũng mang cho chị một ít, lần này thấy cô lại mang theo giấm, chị Lý rất mừng:

"Hôm qua chồng chị còn nói với chị, bảo chị đến tìm em mua thêm ít giấm. Giấm lần trước em cho chị, chị lấy ra ngâm ít gừng non, mấy hôm trước vừa ăn được rồi, mùi vị rất thơm ngon, cả một đĩa đầy mà chỉ còn một chút."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 81: Chương 81



Nói đến đây chị Lý không nhịn được cười:

"Con dâu tương lai của chị ăn một lần, rất thích, lần này bảo chị ngâm nhiều một chút để cô bé mang về cho cha mẹ ăn thử."

Trong nhà con dâu tương lai của chị Lý có nhiều người làm quan làm lính, địa vị xã hội của họ cao hơn nhà chị một chút, trước mặt họ chị Lý luôn cảm thấy tự ti.

Cảm giác này cũng giống như nhà mình chẳng lấy ra được cái gì.

Lần này con dâu tương lai của chị thích món gừng ngâm, chị Lý vô cùng vui mừng.

Hằng năm, vừa vào hè là chị Lý lại ngâm gừng ăn, cũng không phức tạp, chỉ là gừng thái lát phơi nắng cho khô, thêm giấm, dầu, đường là được.

Có điều trước đây làm không ngon như lần này.

Ngu Thanh Nhàn đưa tới khá nhiều giấm, chị thấy mọi người đều thích ăn nên ngâm thêm một chút, cũng là cách làm ấy, nhưng bây giờ lại ngon hơn lúc trước.

Chị Lý suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thứ khác là giấm.

"Vậy cũng tốt." Ngu Thanh Nhàn hay vào thành phố, hai người thường xuyên gặp nhau, cô cũng biết thái độ của chị Lý đối với con dâu tương lai.

Chị Lý lấy tiền từ trong túi áo ra, hai người đùn đẩy một phen, cuối cùng Ngu Thanh Nhàn vẫn nhận tiền.

Ở nhà chị Lý một lúc, Ngu Thanh Nhàn tạm biệt ra về.

Cô còn chưa kịp nấu cơm, Văn Thanh Yến đã sang, trong tay anh còn cầm một bát mì trộn tương.

Bên trên vắt mì trắng tinh có rắc dưa chuột thái sợi, một muôi thịt băm và nước tương lần lượt đặt bên cạnh, còn có ít cà rốt thái sợi màu đỏ lẫn vào.

Nhìn màu sắc đã biết mùi vị chắc chắn không tệ.

Ngu Thanh Nhàn đói từ sáng đến giờ, lúc này thấy mì thì càng đói hơn.

Văn Thanh Yến sầm mặt lại:

"Nghe nói chồng cũ của cô đánh cô?"

Ngu Thanh Nhàn kinh ngạc:

"Làm sao anh biết?"

Văn Thanh Yến nói:

"Hôm nay mọi người đều đến ban vũ trang họp, tôi nghe công an Lương nói."

Đầu thập niên 50, ban vũ trang trực thuộc quân đội địa phương, được hưởng biên chế quân nhân, trong lúc hành động luôn có công an tham gia. Là lão đồng chí, cũng là đồn trưởng đồn công an Tây Thành, công an Lương cũng đến.

Công an Lương đến muộn một chút, các đồng nghiệp hỏi thì ông ta kể lại chuyện này.

Văn Thanh Yến nghe xong biết ngay ông ta nói đến Ngu Thanh Nhàn và Giang Bảo Quốc.

Tuy biết Ngu Thanh Nhàn lợi hại, nhưng còn chưa thấy người về, anh vẫn luôn lo lắng.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu:

"Không có, hôm nay ngay cả góc áo của tôi anh ta cũng không động tới được. Còn anh ta thì bị trúng khá nhiều đòn."

Ngoại trừ trên mặt, trên người Giang Bảo Quốc cũng bị khá nhiều nội thương.

Ngu Thanh Nhàn đánh nhau rất có kinh nghiệm, lần này Giang Bảo Quốc trở về dăm bữa nửa tháng chưa chắc đã khỏi hết, hơn nữa đảm bảo anh ta đi bệnh viện cũng không khám ra được chỗ bị thương.

Văn Thanh Yến mờ mịt quan sát cô từ trên xuống dưới, thấy cô thực sự không sao rốt cuộc mới yên tâm.

"Muộn lắm rồi, mau ăn đi." Văn Thanh Yến nói xong, lại bổ sung một câu: "Trong nhà vẫn còn, không đủ thì lấy thêm một bát."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 82: Chương 82



"Đủ rồi, đủ rồi." Mì trộn tương không dễ chuyển sang bát khác, Ngu Thanh Nhàn mang thẳng vào phòng bếp ăn.

Trong phòng bếp có một cái bàn, bình thường ba mẹ con không muốn vào nhà thường ăn luôn ở đấy.

Lúc Ngu Thanh Nhàn ăn cơm, Văn Thanh Yến cũng không nhàn rỗi, anh kiểm tra một vòng quanh sân, sau đó tìm việc để làm.

Trong đống củi có rất nhiều củi mà hai chị em Lục Mộc Tâm đã nhặt về vào lúc cuối tuần, đa số còn chưa chẻ ra.

Hôm nay phải đi họp nên Văn Thanh Yến mặc quần áo công sở.

Buổi trưa nóng, anh cởi áo khoác quân phục ra, bên trong là áo sơ mi trắng.

Áo sơ mi trắng được xắn lên khuỷu tay, tạo thành sự đối lập rõ ràng với màu da bánh mật của anh, trong lúc chẻ củi, cơ bắp nổi lên, có mỹ cảm thuộc về sức mạnh.

Cửa phòng bếp đối diện với lều để củi, Ngu Thanh Nhàn vừa ăn vừa nhìn cảnh này.

Tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng chưa ăn thịt heo cũng biết heo chạy như thế nào, đêm qua muộn như thế Văn Thanh Yến còn sang sân sau ngồi trên tảng đá uống rượu với cô, không phải là có ý với cô hay sao?

Ngu Thanh Nhàn cũng không quá để ý đến chuyện yêu đương.

Hơn nữa sau lần rung động duy nhất bị bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước, cô không còn gặp ai có thể khiến mình động lòng được nữa.

Cô đối với loại tình cảm này, thà thiếu còn hơn chọn bừa, mà sinh mệnh cô cũng rất dài, trong thời gian dài đằng đẵng như thế kiểu gì cũng sẽ gặp được.

Tu sĩ trong Thanh Vân Giới đại đa số đều xinh đẹp tuấn tú, nhưng người có khí chất sắc sảo chững chạc như Văn Thanh Yến thì rất ít. Tướng mạo, khí chất của anh khác hoàn toàn so với Phật tử khiến cô lần đầu động lòng kia, nhưng cô không cảm thấy phản cảm đối với anh.

Cô cảm thấy nếu Văn Thanh Yến bằng lòng, cô cũng rất vui vẻ làm việc nam nữ h**n ** tôi tình anh nguyện với anh, sau đó họ bồi dưỡng ra tình cảm thì cứ thế kết hôn theo tự nhiên, cô cũng không cảm thấy ghét bỏ,

Trên bếp lò đặt một ấm nước sôi để nguội, Ngu Thanh Nhàn tìm một chiếc cốc để tiếp khách, rót một cốc nước cầm ra cho Văn Thanh Yến.

"Nào, uống chút nước."

Chỉ mất một lát, Văn Thanh Yến đã chẻ được khá nhiều củi, anh bỏ rìu xuống, nói một tiếng cảm ơn, sau đó cầm cốc nước uống ừng ực, yết hầu cũng cuộn lên xuống theo động tác uống nước.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy, bỗng nhiên muốn sờ một cái.

Văn Thanh Yến uống nước xong, đưa cốc cho Ngu Thanh Nhàn, lại cầm lấy bát đựng mì trong tay cô.

Anh sắp xếp lời lẽ một chút, sau đó nói:

"Nếu trong nhà có việc gì không làm được, thì cô qua gọi một tiếng, đợi tôi đi làm về sẽ sang làm giúp."

Anh nói câu này cứ như họ đã có gì rồi vậy.

Ngu Thanh Nhàn bỗng nhiên muốn cười, lại nhớ tới lúc trước nói chuyện phiếm với bà Lục, bà Lục kể những chuyện còn trẻ, hồi đó ông Văn lấy lòng bà, cứ rảnh rỗi là lại chạy sang nhà bà.

Anh trai bà là một người thích đùa giỡn, ông Văn vừa sang là sai ông ấy đi dọn hố xí, tắm cho heo.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 83: Chương 83



Ngu Thanh Nhàn có chút tiếc nuối vì nhà vệ sinh của mình là loại xả nước, và cô cũng không nuôi heo.

Trên mặt Văn Thanh Yến mang vẻ chờ mong, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười đáp:

"Được rồi."

Nghe thấy cô không từ chối, Văn Thanh Yến mỉm cười.

Khi anh cười rộ lên không giống bình thường lắm, nhất là hai bên má còn có lúm đồng tiền.

Khí chất vốn nghiêm nghị cũng bớt đi vài phần vì hai má lúm đồng tiền này, lại thêm phần đáng yêu.

"Vậy tôi về đây."

"Đi đi."

Văn Thanh Yến về đến nhà, nụ cười trên mặt còn chưa tan hết.

Bà Lục nhìn thấy, biết ngay anh đã có tiến triển rất lớn ở bên phía Ngu Thanh Nhàn, trong lòng vui như mở cờ.

Nghỉ trưa một lúc, bà Lục không chờ nổi, chạy sang nhà Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn đang đóng để giày, bà Lục bèn giúp cô cùng làm.

Ngu Thanh Nhàn bôi hồ lên phần đế giày, sau đó đặt một miếng vải sạch lên trên, lại bôi thêm một lớp hồ nữa lên trên miếng vải.

Bà Lục từ chỗ Văn Thanh Yến biết được Giang Bảo Quốc đến tìm ba mẹ con gây sự, trong lòng đầy giận dữ, mắng anh ta một trận, sau đó lại khéo léo nói tốt cho con trai nhà mình.

Ngu Thanh Nhàn nhạy bén đến mức nào chứ, nghe vậy là biết ngay Văn Thanh Yến đã kể hết cho bà Lục nghe.

Cô không khỏi quay sang nhìn bà Lục.

Bà Lục là người thẳng thắn, lập tức nói luôn:

"Thanh Nhàn này, thím cũng không giấu gì cháu, thằng bé nhà thím có ý với cháu. Thím là mẹ, cũng muốn tác hợp hai đứa."

Nói đến đây bà Lục lại vỗ đùi một cái:

"Cũng do thằng ranh kia kín miệng, nếu không thím cần phải mất nhiều thời gian cho nó đi xem mắt làm gì?"

Bà Lục rất hối hận, lúc trước bà chưa từng nghĩ đến chuyện tác hợp cho con trai nhà mình với Ngu Thanh Nhàn thành một đôi, thứ nhất là vì Ngu Thanh Nhàn đã tỏ rõ sẽ không tái giá, thứ hai là con trai nhà mình cũng không có tình cảm đặc biệt gì với Ngu Thanh Nhàn.

Nếu sớm biết con trai mình có ý định với người ta như thế thì dù phải xấu cái mặt già này, bà cũng sẽ tác hợp cho hai đứa.

Sắc mặt bà Lục chợt thay đổi, mặc kệ Ngu Thanh Nhàn nghĩ mình thế nào, bà vừa đóng đế giày, vừa kể lại những chuyện từ nhỏ đến lớn của Văn Thanh Yến.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy không giống lúc trước cùng bà Lục nói chuyện về Văn Thanh Yến.

Lúc trước bà Lục nói đến Văn Thanh Yến, phần nhiều là châm chọc anh, lúc này lại toàn là khen ngợi.

Ngu Thanh Nhàn nghe một lúc, cũng cảm thấy thú vị.

Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Cuối cùng, bà Lục nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Thanh Nhàn à, thím đã ở tuổi này rồi, Thanh Yến cũng không còn trẻ nữa. Thím chỉ muốn tìm cho nó một người bạn. Nó không có anh chị em, thím sợ lúc mình và ông lão đi rồi, một mình nó lẻ loi hiu quạnh."

"Lúc trước nó tham gia quân ngũ ở bên ngoài, sống c.h.ế.t không rõ, bây giờ trở về rồi, người làm mẹ như thím luôn muốn sắp xếp cho nó một mối tử tế. Cho nên lúc trước mới giới thiệu nhiều đối tượng cho nó như vậy. Cháu cũng đừng để ý."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 84: Chương 84



"Nếu cháu thật sự ở bên Thanh Yến thì thím rất yên tâm. Thím cũng rất yêu quý hai cô bé Mộc Tâm Thủy Tâm, nếu hai đứa nó trở thành cháu gái của thím, thím nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."

"Thím cũng không bắt cháu sinh con, cháu muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi, đều tùy cháu, thím không ép." Bà Lục cũng không đặt nặng chuyện cháu đích tôn.

Lúc còn trẻ bà khó mang thai, gả cho ông Văn ba năm mới có thai Văn Thanh Yến, lúc mang thai còn bị nghén lên nghén xuống, nôn từ lúc có thai đến lúc sinh con, ăn cái gì cũng không thấy ngon.

Văn Thanh Yến sinh ra được hơn hai cân, nhỏ xíu, mấy bận bà tưởng đứa bé này không nuôi sống nổi.

Nếu sớm hơn mười năm, bà nhất định hi vọng con dâu sinh cho mình một đứa cháu trai. Nhưng bao năm qua bà Lục đã sớm nhìn thông suốt rồi, cũng giống như ông Văn thường xuyên khuyên bảo bà, con cháu có phúc của con cháu.

Ngu Thanh Nhàn thực sự không ngờ nói chuyện một lúc, bà Lục lại đưa đề tài đến tận chuyện sinh con rồi.

Người tu chân có tu vi càng cao thì con nối dõi càng ít, vì vậy họ càng coi trọng chuyện con nối dõi.

Ngu Thanh Nhàn không bài xích chuyện sinh con, nhưng cô chưa chuẩn bị sẵn sàng.

"Thím ơi, chuyện này, cứ để thuận theo tự nhiên đi."

Không mở miệng ra đã từ chối ngay thì vẫn còn hi vọng, bà Lục thả lỏng cả người, nụ cười trên mặt không sao hạ xuống được.

Sau khi quay về từ nhà Ngu Thanh Nhàn, bà bảo ông Văn đi ra chợ mua vải hoa về, bà phải may quần áo cho cháu gái của bà.

Ông Văn vào thành phố, đi tới đi lui trong tiệm vải. Ông cảm thấy màu này cũng đẹp, màu kia cũng xinh, mãi không quyết định được.

Bà chủ tiệm vải đi đến bên cạnh ông hỏi:

"Ông ơi, ông muốn mua vải gì? Mua cho ai đấy?"

Ông Văn mỉm cười:

"Mua cho cháu gái."

"Cháu gái à? Màu này với hoa văn này đẹp." Bà chủ tiệm vải chỉ vào một mảnh vải màu hồng hoa nhí.

Ông Văn lắc đầu:

"Không hợp, không hợp, hai cháu gái nhà tôi sắp học trung học rồi, loại vải hoa này mặc ở nông thôn còn được, mặc tới trường sẽ bị chê cười."

Bà chủ tiệm vải mỉm cười, sao lại chú ý thế chứ? Có vải hoa mặc đã không tệ rồi.

Nhưng có người đến mua hàng, lý nào lại đẩy đi chứ?

"Vậy ông xem loại này đi, đây là loại kẻ thịnh hành năm nay. Không phải tôi khoác lác đâu, con cái trong nhà cán bộ chính phủ đều mặc loại quần áo này đi học." Bà chủ chỉ vào một cuộn vải kẻ trắng đen cho ông Văn xem.

Con trai nhà mình cũng là cán bộ chính phủ đây, ông Văn hớn hở nói:

"Cái này đẹp, cái này đẹp, lấy cái này đi."

"Đều lấy hết đi, mùa hè may váy, mùa thu làm áo khoác, mùa hè làm áo bông." Trong tay ông Văn có tiền, lúc ra ngoài đã nói với bạn già, bảo ông cứ mua đồ tốt, đừng mua đồ rẻ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 85: Chương 85



Đây là khách xịn, bà chủ tiệm vải cười tươi như hoa, nhanh tay lẹ chân lấy vải, còn giới thiệu:

"Ông xem, loại vải trắng này rất hợp với vải kẻ, làm một chiếc áo mặc bên trong, lại dùng vải kẻ kia may một cái váy có quai đeo, mặc vào rất xinh."

"Được, được." Con trai nhà mình cũng mặc áo trong đấy, ông mua về chắc chắn bà lão sẽ khen ông.

Ông Văn tràn đầy tự tin trong lòng.

Bà chủ tiệm vải vui như tết, lúc tính tiền còn tặng riêng ông Văn một tấm vải đen.

Về đến nhà, bà Lục quả thật rất hài lòng. Bà cùng Ngu Thanh Nhàn may quần áo cho hai chị em Lục Mộc Tâm, biết cỡ quần áo của hai đứa, lập tức cắt vải may đồ.

Ngu Thanh Nhàn đã quen tay, đến hôm cuối tuần, cô không ngừng đẩy nhanh tốc độ may hai bộ quần áo.

Áo trong màu trắng, cổ áo và tay áo đều thêu hoa nhí màu hồng nhạt, váy là loại váy kẻ nửa thân.

Lúc trước Văn Thanh Yến đi học, thấy các bạn gái đều mặc như vậy, rất đẹp. Hôm sau, trời vừa sáng, bà Lục đã mang váy sang.

Bà Lục nhìn hai cô bé xinh đẹp, lại nghĩ chẳng mấy chốc hai đứa cháu sẽ cười tươi gọi mình là bà nội, nụ cười trên mặt bà càng thêm hiền hậu.

"Cảm ơn thím." Tay nghề may quần áo của Ngu Thanh Nhàn thật sự không được ổn lắm, cô may mấy bộ quần áo thường mặc đi học cho hai đứa trẻ, còn mấy bộ váy là cô làm dưới sự hướng dẫn của bà Lục.

"Khách sáo như vậy làm gì?" Bà Lục vui vẻ nói.

Bà về đến nhà, nhìn thấy Văn Thanh Yến đang nấu cơm trong bếp, giọng bà chợt đổi sang vẻ ghét bỏ:

"Thanh Nhàn muốn dẫn hai đứa con đi leo núi, nếu con không có việc gì thì đi theo đi, một phụ nữ như nó dẫn theo hai đứa trẻ nguy hiểm biết bao."

Văn Thanh Yến gật đầu, ăn sáng xong thì sang nhà hàng xóm báo cáo.

"Mẹ tôi bảo ba mẹ con muốn đi leo núi? Vừa vặn tôi cũng nhiều năm rồi không đi, tôi đưa ba mẹ con đi nhé?"

Văn Thanh Yến hỏi Ngu Thanh Nhàn.

"Vậy cùng nhau đi." Ngu Thanh Nhàn không quan tâm lắm.

Hai chị em Lục Mộc Tâm mặc váy mà bà Lục đưa sang. Lục Mộc Tâm đã mười bốn rồi, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, cô bé đảo mắt thăm dò qua lại giữa Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến, rồi kéo Lục Thủy Tâm ra ngoài nói thầm gì đó.

Trên đường đi leo núi sau đó, Lục Thủy Tâm thỉnh thoảng lại bảo Văn Thanh Yến làm việc này việc nọ, lúc thì bảo anh cầm nước, lúc lại bảo anh lấy hoa quả.

Lằng nhằng đến mức Ngu Thanh Nhàn nhìn còn phát phiền, vậy mà Văn Thanh Yến lại không hề tỏ ra sốt ruột.

Lục Mộc Tâm đi đến bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, kéo tay cô nói:

"Mẹ ơi, mẹ với chú Văn đang để ý nhau à?"

Lục Mộc Tâm toét miệng cười, kéo tay Ngu Thanh Nhàn:

"Thầy Trần lớp con đang theo đuổi cô Tần, thầy ấy giống hệt như chú Văn, rất ân cần với cô Tần, sáng nào bọn con cũng thấy thầy ấy mang bữa sáng cho cô. Tiết cuối cùng trong buổi học sáng của chúng con là cô Tần dậy, thầy Trần sẽ mang cơm trưa cho cô ấy."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 86: Chương 86



Hơn nữa ánh mắt thầy Trần nhìn cô Tần cũng giống hệt ánh mắt chú Văn nhìn mẹ, nhưng câu này Lục Mộc Tâm không nói ra.

Cô Tần của hai chị em Lục Mộc Tâm dạy môn mĩ thuật, âm nhạc và toán học. Ngu Thanh Nhàng từng gặp hai lần, tuy cô ấy không phải người quá xinh đẹp, nhưng khí chất rất tốt, cả người tỏa ra phong độ của người trí thức, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng.

Ngu Thanh Nhàn rất thích cô ấy, lại nhớ đến dáng vẻ của thầy Trần, cảm thấy hai người cũng rất đẹp đôi.

"Mẹ ơi, con cảm thấy chú Văn là người rất tốt." Lục Mộc Tâm nhìn Lục Thủy Tâm đang vắt óc làm khó Văn Thanh Yến ở phía trước, nói.

Ngu Thanh Nhàn rất kinh ngạc, cô vẫn luôn cảm thấy nếu mình thực sự có đối tượng, Lục Mộc Tâm hẳn là sẽ phản cảm.

Trong trí nhớ của nguyên thân, năm Lục Mộc Tâm mười tuổi, có một người đến nhà họ Giang làm mối cho cô ấy, lúc đó Lục Mộc Tâm tỏ ra ghét bỏ, còn nổi giận với nguyên thân một trận.

Nguyên thân chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn, phản ứng của Lục Mộc Tâm hôm đó càng khiến cô ấy thêm kiên định suy nghĩ này.

Nếu Ngu Thanh Nhàn định tiến thêm một bước với Văn Thanh Yến, cô sẽ nói chuyện tử tế với Lục Mộc Tâm một lần.

Lục Mộc Tâm hiểu chuyện nằm ngoài dự liệu của Ngu Thanh Nhàn, không những vậy, thái độ của cô bé đối với Giang Bảo Quốc cũng khiến Ngu Thanh Nhàn phải nhìn lại với con mắt khác.

Tuy rằng Lục Mộc Tâm dễ mềm lòng, nhưng cô bé biết rõ phải trái đúng sai, đây là một điều rất tốt đối với một cô bé mười bốn tuổi. Nếu như Lục Mộc Tâm cứ mãi như thế, sau này cuộc sống sẽ không tệ.

Lục Mộc Tâm thấy được sự kinh ngạc trong mắt Ngu Thanh Nhàn, cô bé vừa cười vừa nói:

"Mẹ ơi, trước đây con còn nhỏ, cảm thấy nếu như mẹ tái giá, chắc chắn sẽ không cần con nữa. Bà nội hay bảo con ngoan ngoãn một chút, nếu không mẹ sẽ chạy mất không cần con nữa. Bây giờ thì khác rồi, con đã lớn, không còn nghĩ như vậy nữa, bởi vì con biết mẹ vẫn luôn yêu thương con."

"Hơn nữa chú Văn cũng rất tốt. Tuy chú ấy không hay nói nhiều, nhưng rất tốt với con và Thủy Tâm. Tuy rằng bà Lục không nói, nhưng con biết những thứ quà vặt, bánh kẹo mà bà mang cho chúng con đều là chú Văn mua về."

Lục Mộc Tâm nhớ có lần mình và em gái đứng ở cổng nói muốn ăn bánh trứng, lúc đó chú Văn đi ngang qua nghe thấy, chú không nói câu nào, nhưng hôm sau hai chị em tan học về nhà, bà Lục đã mang bánh trứng sang.

Ngu Thanh Nhàn ngẩn người, cô nghĩ nếu như hiện giờ nguyên thân ở đây, nếu như cô ấy nghe được những lời này, có lẽ sẽ rất mừng rỡ, cảm động.

Ngu Thanh Nhàn sờ đầu Lục Mộc Tâm:

"Bát tự còn chưa có nét nào đâu, con quan tâm làm gì? Chuyện của người lớn trẻ con bớt để ý, cứ ăn ngon mặc đẹp, vui vẻ trưởng thành là mẹ mừng lắm rồi."

Lục Mộc Tâm cọ đầu vào tay Ngu Thanh Nhàn, nhìn thân hình cao lớn, vai rộng chân dài của Văn Thanh Yến đằng trước, hình ảnh này giống hệt như những gì cô bé đã tưởng tượng về cha khi còn bé.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 87: Chương 87



Chỗ leo núi cách thôn Điền Dương hơi xa, đi bộ đến dưới chân núi đã là nửa tiếng sau.

Sau khi nói rõ tâm tư của mình cho Ngu Thanh Nhàn nghe, Lục Mộc Tâm cũng bắt đầu tham gia làm khó Văn Thanh Yến.

Văn Thanh Yến chưa bao giờ ở chung với trẻ con, lại càng không mấy khi tiếp xúc với cô bé tuổi choai choai. Đối diện với hai đứa trẻ chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu đang cố tình làm khó mình, anh rất kiên trì, chỉ cần hai chị em muốn là sẽ đáp ứng.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh ven đường, anh mua mấy loại trẻ con thích ăn mang theo, sợ hai cô bé khát, lại xin chủ quán rót cho một chai nước đầy.

Ngu Thanh Nhàn chậm rãi đi ở cuối cùng, gọi hệ thống. Một lúc lâu sau, hệ thống mới đáp lại.

"Cô ấy có đang nhìn không?"

"Đang nhìn, cô ấy vừa khóc vừa cười." Hệ thống trả lời bằng âm thanh điện tử, không hề lên xuống chút nào.

Nó không hiểu tình cảm của con người, thậm chí cũng không rõ vì sao chỉ một vài lời nói đã khiến linh hồn này vừa khóc đến đau lòng, rồi lại vui mừng đến như vậy.

Nhìn thanh tiến trình trong không gian hệ thống mà chỉ nó mới có thể nhìn thấy, thanh tiến trình đó từ sáu mươi phần trăm đã tăng lên tám mươi phần trăm. Đây không phải là ký chủ đầu tiên của nó, nhưng lại là ký chủ có tốc độ tăng thanh tiến trình nhanh nhất.

Hơn nữa thao tác của ký chủ này cũng khiến người ta xem hết sức khó hiểu, vừa mới đến đã mang theo con tránh xa người chồng cặn bã, hoàn toàn khác những người thực hiện nhiệm vụ lúc trước.

Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên có ký chủ đến thế giới nhiệm vụ này.

Sau khi các ký chủ trước đến thế giới nhiệm vụ này, hoặc là ở lại bên cạnh nam chính nữ, coi việc làm họ bực tức là nhiệm vụ của mình, sở thích lớn nhất cuộc đời chính là tận tụy làm cho họ ngột ngạt. Nam nữ chính càng căng thẳng, thì ký chủ của nó càng có động lực.

Hoặc là mượn việc ly hôn để làm đòn bẩy, tìm một công việc ở nông trường, phấn đấu sự nghiệp của bản thân, đợi thời cơ tới lại cho nam nữ chính một đòn chí mạng, đợi hai đứa con lớn lên, lại tìm cho hai cô bé một mối hôn nhân hạnh phúc mĩ mãn.

Còn có một kiểu ký chủ, giống như có một bệnh nặng gì đó, sau khi vứt bỏ nam nữ chính thì ch** n**c miếng với đàn ông, qua tay nhiều người đàn ông, hôm nay cùng với người này mờ ám, ngày mai ăn cơm với người kia, sống y như một cô gái hồng lâu, chỉ cần không khiến hai đứa trẻ kia c.h.ế.t đói thì mặc kệ không quan tâm.

Còn một loại ký chủ nữa thiếu chút nữa khiến hệ thống tự phát nổ, ký chủ đó rất ngu ngốc.

Sau khi chuyển kiếp tới, không biết bị chập mạch ở đâu, lại coi trọng chuyện kia với Giang Bảo Quốc, mặt dày mày dạn không chịu ly hôn, còn đòi cắt đứt với hai đứa con gái, còn không bằng Vương Văn Quân nữa chứ.

Lúc đó oán khí của nguyên thân tràn ngập trong không gian hệ thống, nếu không phải chỗ hệ thống chủ cho nó thời gian hồi tưởng vào lúc chỉ mình treo chuông, thì nó đã biến mất rồi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 88: Chương 88



Ngu Thanh Nhàn là ký chủ cuối cùng mà nó bắt được, nếu như ký chủ này vẫn không thể hoàn thành được nhiệm vụ, thì nó sẽ bị trả về nơi sản xuất.

Sau khi chứng kiến các loại phụ nữ lạ lùng, hệ thống không ôm hi vọng quá nhiều với kí chủ, trả lời Ngu Thanh Nhàn xong là nó chạy mất.

Sau khi bắt được mấy ký chủ thất bại, không phải là nó không có thu hoạch, nó lưu khá nhiều thứ giống như là phim truyền hình này. Hôm nay có rượu hôm nay say, nhân lúc mình còn chưa bị tiêu hủy thì xem cho hết đi.

Nó mệt lắm rồi, cứ tùy tiện thôi, không sao cả.

Trong lòng hệ thống đầy tang thương.

Ngu Thanh Nhàn cũng không thèm để ý, dù sao hệ thống này vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, chẳng có chút cảm giác tồn tại nào.

Tháng sáu ở phương Bắc còn chưa phải là lúc nóng nhất, đến chân núi, mặt trời mới vừa nhô lên.

Dưới chân núi có một tiệm cơm, khách đến leo núi khá nhiều, có người đã leo đến lưng chừng núi.

Mấy người Ngu Thanh Nhàn cũng đi dọc theo đường núi, hai chị em Lục Mộc Tâm lần đầu tiên được đi du ngoạn, đi rất nhanh, Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến chậm rãi theo phía sau.

Đi một lúc, Lục Thủy Tâm chạy lại, nhét áo khoác của mình vào tay Văn Thanh Yến:

"Chú ơi, chú cầm áo cho cháu."

"Được." Văn Thanh Yến cầm lấy chiếc áo khoác treo lên tay.

Lục Thủy Tâm cười ha ha, lại đuổi theo Lục Mộc Tâm.

Văn Thanh Yến nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Cô bé Thủy Tâm này tính tình rất tốt."

Văn Thanh Yến rất thích trẻ con, đặc biệt yêu thích Lục Thủy Tâm hoạt bát.

Lúc trước bà Lục thường hay mang đồ ăn vặt đến nhà Ngu Thanh Nhàn, phần lớn đều là Văn Thanh Yến mua.

Ngu Thanh Nhàn cười nói:

"Là một đứa nghịch ngợm hệt như khỉ."

"Nghịch ngợm chút cũng tốt, không bị bắt nạt."

Ngu Thanh Nhàn nhớ tới tính tình Lục Thủy Tâm, nghịch ngợm đanh đá, quả thực không ai dám bắt nạt cô bé.

Cô bé còn dám cãi tay đôi với đám phụ nữ nói linh tinh trong thôn.

Ngu Thanh Nhàn nói với ý cười trên môi:

"Đúng vậy."

Ngu Thanh Nhàn cũng rất yêu thích Lục Thủy Tâm.

Kiếp trước, sau khi nguyên thân chết, cuộc sống Lục Thủy Tâm ngày càng khó khăn, trong thôn càng ngày càng có nhiều người không vừa mắt cô, một vài tên du thủ du thực thậm chí còn mò vào nhà cô vào ban đêm.

Dưới gối đầu của Lục Thủy Tâm luôn giấu một con dao, sau khi cô c.h.é.m một tên du thủ du thực, cuộc sống trong làng của cô càng thêm khổ sở, người qua lại với nhà cô càng ít, cô chỉ thui thủi một mình.

Sau khi cải cách mở cửa, cô biết ra ngoài không cần phải xin giấy giới thiệu nữa, bèn lập tức rời khỏi thôn làng nhỏ đó, cho đến khi qua đời, cô cũng không bao giờ quay về đó thêm lần nào, cả đời tự mình cố gắng.

Hai người không trò chuyện về con trẻ nữa, Văn Thanh Yến nói đến chuyện mình đi bộ đội, tham gia chiến tranh cho Ngu Thanh Nhàn nghe.

Đây là lĩnh vực mà Ngu Thanh Nhàn chưa từng được tiếp xúc. Ở Tu Chân Giới không chia lĩnh vực quốc gia, những đứa trẻ lớn lên ở tông môn như cô cùng lắm là được dạy phải chiến đấu vì tông môn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 89: Chương 89



Ngu Thanh Nhàn nghe rất chăm chú, theo lời kể của Văn Thanh Yến, cô dường như nhìn thấy từng sinh mạng đang hiện ra trước mắt mình.

Giọng Văn Thanh Yến càng ngày càng nhỏ lại, đề tài cũng theo đó trở nên nặng nề hơn.

Ngu Thanh Nhàn hỏi Văn Thanh Yến:

"Anh có hối hận khi tham gia quân ngũ không?"

Văn Thanh Yến lắc đầu:

"Không hối hận, làm sao lại hối hận chứ? Quốc gia, có quốc rồi mới có gia, hơn nữa bọn phát-xít không phải là người, vô cùng tàn nhẫn, nếu để bọn chúng xâm lược thành công, cuộc sống của nhân dân cả nước không khác gì địa ngục."

"Lúc tổ quốc nguy nan, mỗi người dân đều phải có trách nhiệm, chân trời phiêu bạt, ta không nhà." Sau lần đầu tiên đọc được câu nói này, Văn Thanh Yến đã coi nó thành niềm tin bất diệt.

Lúc chiến tranh, câu cuối cùng trong di thư anh mang theo bên người cũng là câu nói này, vì đất nước mà chiến đấu, anh chưa bao giờ hối hận.

Anh chỉ buồn phiền vì mình quá nhỏ bé, không thể làm được quá nhiều cho tổ quốc.

Nhưng không sao cả, anh còn có vô số đồng chí, vô số đồng bào.

Họ giống như mỗi hạt cát nhỏ bé, nhưng khi họ cùng chung một lòng tin, tập hợp lại với nhau thì sẽ trở thành sa mạc rộng lớn, không ai có thể lay động được.

Giây phút đó, ánh mắt Văn Thanh Yến sáng như sao.

Giờ phút này, Ngu Thanh Nhàn có nhận thức nhiều hơn đối với người đàn ông này, cũng như cuộc sống của quân nhân và chiến tranh.

Văn Thanh Yến còn tiếp tục nói, Ngu Thanh Nhàn cũng thêm phần sùng kính quân nhân của quốc gia này.

Cô càng nghe càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chưa từng có cảm giác này khi ở Thanh Vân Giới.

Thục Sơn Tông là nhà của cô, cô đương nhiên yêu thương tông môn của mình, yêu thương đồng môn của mình, nhưng đây giống một loại trách nhiệm được gánh trên lưng từ nhỏ.

Ngoại trừ đệ tử của cha cô và sư huynh muội đồng môn thì cô không quen biết ai cả. Họ có thể kề vai chiến đấu, cũng có thể tin tưởng lẫn nhau, nhưng tình huống vô số người cùng nhau nỗ lực vì một mục tiêu như Văn Thanh Yến kể cô chưa bao giờ gặp được.

Núi không cao lắm, chẳng mấy chốc họ đã leo lên đến đỉnh. Trên đỉnh núi có một chòi nghỉ mát hình bát giác được xây dựng từ thời cổ xưa, lúc họ đi lên đã có rất nhiều người ở đấy.

Họ có người ngồi trong đình nghỉ mát, có người ngồi trên chiếu bên ngoài, họ đều đang nói chuyện, dù có quen hay không cũng có thể nói dăm ba câu.

Có một vài thanh niên tìm nơi phong cảnh đẹp, dựng khung vẽ vẽ tranh, cảnh sắc phía xa xa dần dần thành hình dưới ngồi bút của họ.

Không biết Lục Mộc Tâm đã đến phía sau lưng họ từ bao giờ, nhìn rất nhập tâm, chưa bao giờ thấy cô bé chăm chú như vậy.

Lục Thủy Tâm theo người mới quen chạy khắp nơi.

Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến tìm một nơi đứng nói chuyện.

Ánh mắt Ngu Thanh Nhàn đảo qua hai đứa con gái.

Lục Thủy Tâm nhìn thấy họ, chạy tới đòi nước uống, Lục Mộc Tâm nhìn đám thanh niên vẽ xong bức tranh mới đi tới.

Văn Thanh Yến nhìn cô bé hỏi:

"Mộc Tâm, cháu thích vẽ à?"
 
Back
Top Bottom