Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 70: Chương 70



Trên người cô bé bình thường đầy vết bầm tím, nhưng cô bé không dám nói với ai.

Lục Mộc Tâm ghét mấy người lắm lời trong thôn, cũng ghét mấy đứa trẻ hay nói linh tinh về cô, ghét hơn cả là bà Giang rõ ràng là người nhà cô, vậy mà còn hạ thấp cô, ức h.i.ế.p cô.

Giang Bảo Quốc mỉm cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:

"Đúng vậy, bà bảo bà có thứ gì tốt cũng đều giữ cho con..."

Bà Giang đối xử rất tốt với Giang Bảo Quốc, anh ta cũng nhìn mẹ mình với đôi mắt mang kính lọc.

So sánh mình với Lục Mộc Tâm, anh ta cảm thấy mẹ mình nói có gì tốt cũng giữ cho cô bé là thật, chưa từng nghi ngờ.

Cũng chính vì những lời nói này, Giang Bảo Quốc cảm thấy mình gọi Lục Mộc Tâm đến hầu hạ mẹ là chuyện đương nhiên.

"Không phải, bà nội con không bao giờ dành thứ tốt gì cho chị con. Có thứ gì tốt bà đều giữ cho anh em họ của nhà ông nội, nếu con và chị con đến xin, bà sẽ đuổi bọn con đi, còn nói với bọn con rằng ăn những thứ đó vào sẽ ngu đi. Con trai ăn thì không sao, con gái ăn vào, ngu đi không ai thèm lấy." Giang Bảo Quốc còn chưa dứt lời, đã bị Lục Thủy Tâm cắt ngang.

Nụ cười giả tạo của Giang Bảo Quốc lập tức cứng lại trên mặt vì những gì cô bé nói.

Lục Mộc Tâm nhìn Giang Bảo Quốc, nói:

"Con sẽ không đến hầu hạ bà nội đâu. Bà chưa từng đối xử tốt với con. Bởi vì tính tình con yếu đuối, từ nhỏ bà đã ăn h.i.ế.p con. Bà nằm liệt trên giường, con đến lau người cho bà, bà còn cấu véo con. Mỗi lần phục vụ bà xong, trên người con toàn là vết cấu véo."

"Không phải bà đối xử rất tốt với các cháu họ sao, sao không gọi cháu họ của bà đến phục vụ bà chứ? Không phải bà đã nói rồi sao? Bà c.h.ế.t cũng không cần đến con, đã có cháu họ của bà chống gậy cho bà."

"Nếu như thế là đối xử tốt với con, vậy thì con không cần, cha có cần không? Con tặng lại cho cha đấy, được chứ?"

Chút hy vọng cuối cùng mà Lục Mộc Tâm dành cho Giang Bảo Quốc, giờ phút này đã tan thành mây khói.

Anh ta tới tìm Lục Mộc Tâm chỉ vì muốn cô bé đến làm bảo mẫu cho nhà mình mà thôi, chẳng hề có chút yêu thương nào.

Bây giờ cô bé chê mình sống quá tốt sao? Vì sao còn phải nhảy vào vũng bùn ấy? Cô bé cũng không phải loại hèn hạ, thèm đòn.

Lục Mộc Tâm nghĩ, cô vẫn khát khao tình yêu thương từ cha, nhưng tình yêu thương của cha mà cô mong đợi vĩnh viễn sẽ không đến từ chỗ của Giang Bảo Quốc.

"Cha cũng đừng đến tìm con nữa, mười năm trước cha mặc kệ con và Lục Thủy Tâm, sau này con cũng không cần cha quan tâm. Con không đi tìm cha, sau này cha có việc cũng đừng tìm con." Lục Mộc Tâm nói xong, kéo Lục Thủy Tâm chạy đi.

Lúc Giang Bảo Quốc phản ứng lại thì hai cô bé đã chạy xa rồi.

Anh ta nhấc chân đuổi theo vài bước, nhưng bây giờ đang là giờ tan học, cuộc nói chuyện của ba cha con bị rất nhiều người nghe thấy.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 71: Chương 71



Có vài vị phụ huynh không yên tâm để con đi một mình về nhà nên đến đón, họ đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn Giang Bảo Quốc.

Giang Bảo Quốc có mặt dày đến đâu, cũng không chịu nổi ánh mắt soi mói như vậy.

Anh ta dừng bước, nghe thấy Lục Thủy Tâm hỏi Lục Mộc Tâm:

"Sao chị không nói sớm chuyện bà cấu véo chị? Nếu chị nói sớm, lúc em đưa cơm cho bà, chắc chắn sẽ nhổ thêm hai bãi nước bọt vào trong cơm."

"Ôi, tính tình em hấp tấp như vậy, làm sao chị dám nói, ở quê những người đó ai nấy đều bênh vực bà nội, một mình mẹ làm đồng đã rất vất vả rồi, chị đâu nỡ nói những chuyện này với mẹ."

Giọng nói dần xa, cho đến khi không còn nghe được nữa.

Giang Bảo Quốc đứng hồi lâu trong ánh mắt của phụ huynh đến đón con, cuối cùng cúi đầu xuống, rời khỏi cổng trường.

Anh ta về đến nhà, bà Giang đang nằm trên giường, thấy con trai về thì quay đầu ra hỏi:

"Bảo Quốc, Mộc Tâm không quay về với con à?"

Chuyện Giang Bảo Quốc đến tìm Ngu Thanh Nhàn bị nhốt ở ngoài cửa, lúc về anh ta đã kể cho bà Giang nghe.

Bà Giang liền mắng Ngu Thanh Nhàn không biết tốt xấu, không biết điều, sau đó hai mẹ con bàn bạc cả buổi, quyết định đi gọi Lục Mộc Tâm tới, Lục Mộc Tâm tính tình yếu đuối, dễ bắt bí nhất.

Giang Bảo Quốc lắc đầu:

"Mẹ ơi, mẹ thực sự đối xử với Lục Mộc Tâm tốt nhất sao?"

Hỏi xong, anh ta nhìn chăm chăm vào bà Giang.

Trên mặt bà Giang lập tức xuất hiện vẻ hoảng loạn, trong ánh mắt cũng có chút chột dạ:

"Đương nhiên, nó là cháu gái lớn của mẹ, chắc chắn mẹ phải đối xử với nó tốt nhất."

Vẻ thất vọng càng rõ hơn trên mặt Giang Bảo Quốc:

"Nhưng con nghe nói có thứ gì tốt, mẹ đều cho đám cháu nhà ông cả, lúc hai chị em Mộc Tâm đến xin, mẹ đều đuổi chúng nó đi. Mộc Tâm còn nói, lúc nó lau người cho mẹ, mẹ còn cấu véo nó, có phải không?"

Bà Giang cứng mặt lại, không nói gì.

Giang Bảo Quốc thở dài xoay người đi về phía phòng tây.

Lúc này Vương Văn Quân cũng đã trở về.

Trước khi kết hôn, cô ta luôn nhìn Giang Bảo Quốc với ánh mắt tôn sùng và ngưỡng mộ, sau khi kết hôn, chuyện rắc rối nọ nối tiếp chuyện rắc rối kia, nhất là sau khi bà Giang tới, lòng ái mộ mà Vương Văn Quân dành cho Giang Bảo Quốc bị bào mòn gần như không còn.

Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, bà Giang có tâm địa độc ác, Giang Bảo Quốc cũng không kém cạnh chút nào.

Vương Văn Quân sợ, cô ta không dám mang thai, chỉ sợ đến ngày nào đó tình cảm của Giang Bảo Quốc dành cho mình phai nhạt, con của cô ta sẽ như thế nào chứ?

Có giống như lúc đối xử với hai chị em Mộc Tâm, trong lòng anh ta toàn là tính toán không?

Sau khi ăn cơm xong, Lục Mộc Tâm nhân lúc Lục Thủy Tâm đang rửa bát, đi vào phòng tìm Ngu Thanh Nhàn.

"Mẹ ơi, hôm nay con đã gặp cha ở cửa trường học." Lục Mộc Tâm cầm dụng cụ, cùng làm với Ngu Thanh Nhàn.

"Ông ta nói gì với con?" Ngu Thanh Nhàn hỏi cô bé.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 72: Chương 72



Lục Mộc Tâm liền kể lại những gì mình đã nói chuyện với Giang Bảo Quốc, cuối cùng cô bé nói thêm:

"Mẹ ơi, con cảm thấy cha thực sự rất quá đáng. Từ lúc gặp chúng ta, cho đến lúc chúng ta đi, cha một câu cũng không nói với Thủy Tâm."

Nói đến đây, nước mắt Lục Mộc Tâm rơi xuống:

"Mẹ ơi, Thủy Tâm không phải là con gái của cha sao? Sao cha lại đối xử với em ấy như vậy?"

Nếu như không phải mình và Lục Thủy Tâm có ba phần giống với Giang Bảo Quốc, cô bé thậm chí còn nghi ngờ, rốt cuộc hai chị em mình có phải là con do Giang Bảo Quốc sinh ra hay không.

Ngu Thanh Nhàn lại một lần nữa cảm khái nuôi con thật vất vả.

Cô bắt đầu suy nghĩ nát óc tìm lời an ủi:

"Mộc Tâm, con phải biết rằng, trên thế giới này không phải tất cả cha mẹ đều yêu thương con cái của mình. Các con chỉ là không gặp may, không gặp được một người cha yêu thương các con."

Lục Mộc Tâm nhớ đến Trương Thắng Mỹ học cùng lớp với hai chị em, nhà bạn ấy mở tiệm tập hóa ở phố tây, mỗi ngày tan học cha bạn ấy đều đến đón về nhà. Trong lớp, bạn ấy luôn nói rằng mình lớn như vậy mà cha vẫn còn lo lắng, làm cho bạn ấy phiền c.h.ế.t đi được.

Còn có Hoàng Tiểu Bình, tuy cha bạn ấy không đến đón vào giờ tan học, nhưng cuối tuần nào cũng dẫn bạn ấy đi ăn đồ ngon, đôi khi còn dẫn bạn ấy đi chơi, bạn ấy mới mười một tuổi, nhưng đã đi tham quan tất cả phong cảnh ở xung quanh thành phố rồi.

Lục Mộc Tâm hỏi Ngu Thanh Nhàn:

"Vậy bây giờ cha kết hôn rồi, cha có thích đứa con sau này của mình không?"

Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Lục Mộc Tâm, trong mắt cô bé toàn là sự cố chấp, Ngu Thanh Nhàn dường như nhìn thấy bản thân ở kiếp trước.

"Mẹ không biết, nhưng Mộc Tâm à, họ chẳng có quan hệ gì với chúng ta." Dừng một chút, cô lại nói: "Mặc dù con không có một người cha tốt, nhưng con lại có một người mẹ tốt, mẹ rất yêu thương các con đúng không? Con nghĩ đến Vương Tiểu Tuệ nhà họ Giang đi, cha nó cũng rất yêu nó, nhưng mẹ nó thì không thích, cuộc sống của nó cũng rất buồn đúng không?"

Ngu Thanh Nhàn giữ vai Lục Mộc Tâm, nhìn sâu vào mắt cô bé:

"Con xem, so sánh với nó, có phải con sẽ cảm thấy mình tốt hơn không? Cho nên chúng ta nhất định không được so sánh với người hơn chúng ta."

"So sánh với người hơn chúng ta, trong lòng con sẽ tràn đầy đố kỵ, sự đố kỵ này sẽ khiến nội tâm con dậy sóng, con cảm thấy không cam lòng, dần dà, trên người con toàn là năng lượng tiêu cực, chúng thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc sống của con."

"Thỉnh thoảng con cũng phải so sánh với những người kém hơn một lần, như vậy con sẽ phát hiện ra thực ra cuộc sống của con vẫn tạm ổn, cũng không quá khổ sở. Nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì không ai bằng mình, thực ra cũng là một cách hạnh phúc."

Từ trước đến nay Ngu Thanh Nhàn luôn là con nhà người ta, đạo lý này được tam sư tỷ của cô dạy cho.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 73: Chương 73



Tam sư tỷ của cô là một đệ tử bình thường nhất trong môn hạ của cha cô.

Luận về tư chất cô ấy không bằng nhị sư huynh, luận về năng lực, cô ấy không sánh bằng đại sư huynh, ngay cả sư muội đến sau vượt trước như Ngu Thanh Nhàn cũng có tư chất tốt hơn cô ấy.

Nhưng cô ấy không hề nảy sinh lòng đố kỵ vì điều đó, cô ấy từng nói với Ngu Thanh Nhàn, thực ra mình rất thỏa mãn, so với đệ tử ở các ngọn núi khác, cô ấy đã rất lợi hại rồi.

Cho nên không phải là cô ấy bình thường, mà là cô ấy phải so sánh với những người quá lợi hại mà thôi. Biết rõ họ lợi hại mà còn đi so sánh, chẳng phải sẽ khiến mình không thoải mái hay sao?

Lúc đó những lời này của tam sư tỷ khiến nội tâm Ngu Thanh Nhàn vô cùng chấn động, hôm nay Ngu Thanh Nhàn lại dạy những lời này cho Lục Mộc Tâm, hy vọng cô bé cũng có thể hiểu được.

Lục Mộc Tâm lấy ống tay áo lau sạch nước mắt, nhớ lại những bạn học khác.

Có mấy bạn học nói rằng học xong tiểu học mình không thể học tiếp được nữa, nhà họ hoặc là không có tiền cho con đi học, hoặc là cảm thấy họ biết chữ, tính số là đủ rồi.

Nhưng mẹ của cô bé bất kể nghèo thế nào cũng phải cho cô bé đi học, từ lúc đi học đến giờ đã rất nhiều năm rồi.

Lục Mộc Tâm nhớ lại hồi mình còn bé, bất kể khó khăn đến mức nào, bất kể trong nhà túng quẫn bao nhiêu, mẹ của cô bé có cơm ăn thì hai chị em chưa bao giờ phải húp cháo, có bánh ngô ăn thì hai chị em sẽ được ăn bánh bột mì.

So với những gia đình khác, cho rằng con gái chỉ được ăn đồ tồi nhất, thì hai chị em Lục Mộc Tâm đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Vừa so sánh như vậy, nỗi căm giận trong lòng Lục Mộc Tâm đều bay sạch.

"Con hiểu rồi, mẹ ơi." Lục Mộc Tâm nói.

Ngu Thanh Nhàn sờ đâu cô bé:

"Hiểu là tốt rồi, Lục Mộc Tâm của chúng ta giỏi quá."

Lục Mộc Tâm mỉm cười, đôi mắt vừa khóc lại lập tức sáng lên, tràn đầy tinh thần.

"Lần trước không phải con nói cha của Hoàng Tiểu Bình lớp con dẫn cô bé đi leo núi sao? Cuối tuần này mẹ cũng dẫn con đi."

Ở phía đông thành phố có một ngọn núi không cao lắm, dưới chân núi có một dòng sông uốn lượn chạy qua, phong cảnh vô cùng nên thơ tươi đẹp, cứ đến cuối tuần là có khá nhiều người đến đó du ngoạn.

"Vâng."

"Mẹ ơi, con cũng muốn đi." Lục Thủy Tâm đẩy cửa đi vào.

"Làm sao bỏ lại con được?" Ngu Thanh Nhàn cười nói.

Lục Thủy Tâm bật cười ha ha, cùng Lục Mộc Tâm giúp đỡ mẹ làm việc.

Ba mẹ con vừa làm việc vừa cười nói, sau khi đảo hết một lượt nguyên liệu trong vại giấm, ba mẹ con rửa mặt đi ngủ.

Ngu Thanh Nhàn biết dù mình có cố gắng đến đâu, kiếp này cũng không thể trở thành Trúc Cơ, vì vậy đến đêm cũng bắt đầu đi ngủ.

Lúc cô đang mơ màng sắp ngủ thì cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào là Lục Thủy Tâm.

Ngu Thanh Nhàn còn chưa kịp phản ứng, Lục Thủy Tâm đã trèo lên giường, ôm lấy mẹ, vui đầu vào n.g.ự.c mẹ khóc nức nở.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 74: Chương 74



Ngu Thanh Nhàn khẽ vỗ lên lưng cô bé.

Qua hồi lâu, rốt cuộc Lục Thủy Tâm cũng khóc xong, cô bé nói:

"Mẹ ơi con ghét Giang Bảo Quốc lắm."

Ngu Thanh Nhàn không sửa xưng hô của Lục Thủy Tâm đối với Giang Bảo Quốc, giống như cô chưa bao giờ bảo Lục Mộc Tâm không được gọi anh ta là cha.

Cô vỗ vai Lục Thủy Tâm:

"Ừ, không sao, mẹ cũng ghét ông ta."

Lục Thủy Tâm lập tức lên án Giang Bảo Quốc:

"Giang Bảo Quốc thực sự không phải là người tử tế, vợ bé của ông ta không muốn hầu hạ bà nội, lại muốn gọi chị con về hầu hạ, còn nói bà nội đối xử với chị con tốt nhất, thực ra bà nội đối xử với chị con rất tệ.

Mẹ ơi, hôm nay con mới biết, bà nội sẽ cấu véo chị lúc không có ai, bà thật quá đáng. Còn cả Giang Bảo Quốc..."

Lục Thủy Tâm nói rất nhiều, câu cú không mạch lạc, nghĩ đến cái gì thì nói cái đấy.

Nói đến khi mệt, cô bé mới lăn ra ngủ.

Ngu Thanh Nhàn đắp chăn cho Lục Thủy Tâm, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Trong bóng tối, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.

Tình cảm hai chị em Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm rất tốt.

Lúc Lục Mộc Tâm đến tìm cô, câu nói đầu tiên chính là vì bất bình thay cho Lục Thủy Tâm, mà Lục Thủy Tâm lại bật khóc vì cảm thấy Lục Mộc Tâm đáng thương.

Tình cảm chị em này khiến Ngu Thanh Nhàn rất hâm mộ.

Cô là con một, người phụ nữ thân thiết nhất ngoại trừ mẹ thì chính là tam sư tỷ, nhưng lúc cô ra đời, tam sư tỷ đã hơn hai trăm tuổi, cô ấy lại tu Vô Tình Đạo, cho nên cũng không chịu thân thiết với cô.

Nữ đệ tử cùng tuổi với cô trong tông môn lại có vai vế thấp, từ trước đến nay chỉ kính trọng cô, còn người cùng vai vế với cô đều rất lớn tuổi, cho nên tính tới tính lui, cô không có nổi một người chị em tri kỷ.

Lục Mộc Tâm cũng đã ngủ say, Ngu Thanh Nhàn ra khỏi phòng, đi đến chỗ tảng đá lớn ở góc sân.

Trời tháng sáu rất sáng sủa, cho nên buổi đêm bầu trời đầy sao.

Bầu trời nơi này giống hệt ở Thanh Vân Giới. Khi đó cô cũng thường xuyên tự hỏi lòng mình, thỉnh thoảng ở trên đỉnh núi, thỉnh thoảng lại trên nóc nhà.

Thời điểm đó cô vô lo vô nghĩ, lúc ngắm sao cùng lắm là nghĩ xem ngày mai ăn món gì, đi đâu chơi, đôi khi là phiền não chuyện tu vi.

Rõ ràng là chuyện rất lâu trước kia, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, dường như mới chỉ hôm qua.

Ngu Thanh Nhàn nhớ đến cha mẹ mình.

Từ lúc ngã xuống mất mạng đến nay, cô vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân không nhớ đến họ, nhưng khi đối diện với bầu trời sao lấp lánh, cô không thể kìm được nỗi nhớ nữa.

"Uống rượu không?"

Một bầu rượu được đưa đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn.

Thì ra không biết Văn Thanh Yến đã đến từ lúc nào, Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ quá nhập tâm, không phát hiện ra.

Ngu Thanh Nhàn ngồi dậy khỏi tảng đá, sửa lại quần áo trên người:

"Sao anh còn chưa ngủ?"

Văn Thanh Yến cũng cầm một bầu rượu, anh tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ngu Thanh Nhàn:

"Vừa từ ban về, gần đây hơi bận."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 75: Chương 75



Đám người phản động kia vẫn chưa hết hy vọng.

Sau khi giải phóng, tỉnh Hắc bên này xây dựng khá nhiều nhà xưởng, có một phần tử đặc vụ của phe địch lẩn trốn đến nơi này, định cho nổ xưởng quân nhu bí mật.

Xưởng quân nhu kia được xây dựng ở trong núi ngay gần Cáp Thị, Văn Thanh Yến là phó ban ban vũ trang, công việc gần đây chủ yếu là bắt phần tử phản động mà không làm kinh động đến dân chúng.

Chiều nay anh nhận được tin báo, phần tử phản động thường xuyên lui tới khu vực làng Ngô Anh, anh dẫn người tới, lục soát đến tận nửa đêm mới về nhà.

Vốn định rửa mặt rồi đi ngủ, lại thấy Ngu Thanh Nhàn đang nằm trên tảng đá lớn bên này, anh suy nghĩ một chút, quay về cầm hai bầu rượu sang.

Rượu do ông Văn tự cất, gọi là Thiêu Đao Tử, vừa vào miệng đã thấy cay, trôi xuống bụng thì vừa cay vừa nóng.

Ngu Thanh Nhàn còn chưa từng uống rượu mạnh như vậy, cô cau mày lại:

"Rượu ngon."

Văn Thanh Yến cũng uống một hơi lớn, anh uống quá nhanh, một giọt rượu chảy xuống khỏi khóe miệng, theo cằm rơi lên n.g.ự.c áo:

"Hơi quá sức."

Hai người nhìn nhau cười, lại chạm bầu rượu trong tay nhau một cái, sau đó mỗi người uống rượu của mình, không ai nói câu nào nữa.

Hai người cũng không cảm thấy đêm khuya uống rượu có vấn đề gì.

Dân phong ở Tu Chân Giới rất cởi mở, khoảng cách giữa nam và nữ không quá lớn, uống rượu với nhau là một chuyện hết sức bình thường, nếu như nhìn hợp mắt, cho dù xảy ra chuyện một khắc xuân cũng là chuyện rất thường thấy.

Người thấy cảnh xuân mà lòng không loạn giống như Phật tử Vạn Phật Tông kia mới là kỳ lạ.

Cô thà thiếu cũng không chọn bừa, sống hơn trăm năm cũng chỉ có lúc ấy là hơi động lòng, sau đó chưa từng gặp phải người đàn ông nào khiến cô rung động.

Một bầu rượu chẳng mấy chốc đã thấy đáy.

Kiếp trước, Ngu Thanh Nhàn uống ngàn ly không say, nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá quá cao cơ thể của kiếp này, mới uống được một nửa, Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy người nhẹ bẫng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.

Cảm giác say rượu này khiến Ngu Thanh Nhàn có chút mê đắm.

Chút rượu này đối với Văn Thanh Yến không tính vào đâu.

Anh đặt bầu rượu lên tảng đá:

"Tôi đưa cô trở lại."

Ngu Thanh Nhàng lắc đầu:

"Tôi ngồi thêm lúc nữa, anh bận thì cứ về trước đi."

Văn Thanh Yến lại cầm bầu rượu lên, anh uống chậm rãi, rượu vẫn còn non nửa bầu.

Gió đêm hiu hiu thổi, có hơi lạnh, men rượu trong người Ngu Thanh Nhàn bị gió thổi tan đi quá nửa.

Thấy đêm đã khuya, Ngu Thanh Nhàn đứng dậy:

"Tôi về đây, cảm ơn rượu của anh, có cơ hội tôi mời anh ăn cơm."

Văn Thanh Yến gật đầu đáp lại.

Ngu Thanh Nhàn quay về, Văn Thanh Yến nhìn cô trở về sân trước, lại nghe tiếng cô vào phòng, sau đó mới đi về.

Có lẽ vì uống rượu, đêm nay Ngu Thanh Nhàn ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, cô ra chợ bán giấm, vừa mới mở cửa hàng thì Giang Bảo Quốc đến.

Ngu Thanh Nhàn lấy giấm cho một bác gái xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ta, không khỏi cười lạnh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 76: Chương 76



Cô còn đang định bán giấm xong sẽ đến nông trường đây, vậy mà Giang Bảo Quốc lại tự mình tìm đến trước, đỡ tốn thời gian của cô.

Giang Bảo Quốc không có nhiều ngày nghỉ, hôm nay anh ta chỉ xin nghỉ nửa ngày, giữa trưa đã phải quay về.

Vì vậy nhân lúc không có ai đến mua giấm, anh ta tranh thủ nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Thanh Nhàn à, mẹ tới rồi. Anh với Văn Quân thật sự không có thời gian chăm sóc. Em xem em cũng không quay về, Mộc Tâm, Thủy Tâm đều lớn cả rồi, em có thể đón mẹ về chăm sóc được không?"

Anh ta liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, nhanh chóng nói thêm:

"Em yên tâm, anh không bảo em chăm sóc không công, mỗi tháng anh sẽ trả em tiền."

Tiền thì chắc chắn sẽ trả, nhưng trả bao nhiêu thì lúc ấy lại tính.

Ngu Thanh Nhàn cười nhạt:

"Đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải chăm sóc bà ta? Mới một thời gian không gặp mà mặt anh dày lên nhiều nhỉ?"

Giang Bảo Quốc nén giận:

"Lục Thanh Nhàn, cô đừng quên, cô đã cầm tiền rồi!"

Ngu Thanh Nhàn tỏ vẻ kinh ngạc:

"Đúng vậy, tôi cần tiền của anh rồi, nhưng đó không phải là chi phí bồi thường anh trả cho tôi và phí nuôi dưỡng hai đứa trẻ hay sao? Chúng ta đã viết chứng từ rồi, bên trên có ghi rõ ràng đấy, tôi cầm tiền, ly hôn với anh, sau này không ai liên lạc với ai nữa."

Nhắc tới tờ chứng từ, Giang Bảo Quốc càng giận hơn.

Lúc đó anh ta viết rất sảng khoái, hoàn toàn không thèm viết cầm tiền phải chăm sóc mẹ anh ta vào đó.

Anh ta làm công việc giấy tờ cả đời, cuối cùng vẫn bị giấy tờ hại.

Suốt ngày b.ắ.n nhạn, có ngày nhạn mổ mắt.

Sáng nay Vương Văn Quân đã ra tối hậu thư với anh ta.

"Thanh Nhàn, coi như anh xin em được không, anh thực sự hết cách rồi."

Giang Bảo Quốc nhớ đến rất nhiều năm trước, hồi anh ta còn trong cuộc sống ngọt ngào mới kết hôn với Lục Thanh Nhàn, lúc cần cô giúp đỡ việc gì, anh ta chỉ cần nói nhẹ nhàng một tiếng là Lục Thanh Nhàn sẽ đồng ý hết.

Giang Bảo Quốc nghĩ mình đã ăn nói khúm núm như vậy, dù Lục Thanh Nhàn có tức giận đến đâu thì hẳn cũng hết rồi.

Tối qua anh ta đã phân tích với mẹ mình, Lục Thanh Nhàn cầm nhiều tiền như vậy lại không trở về quê, còn mua nhà ở đây, không phải là vì không nỡ cách xa anh ta sao?

Anh ta đến tìm cô vài ba lần, Lưu Bị đến nhờ Gia Cát Lượng xuống núi cũng chỉ mất ba lần mà thôi, thành ý này của anh ta chẳng lẽ còn chưa đủ?

Giang Bảo Quốc vừa liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, liền phát hiện ra không chỉ con gái anh ta, mà trong hai tháng này ngay cả vợ cũ của mình cũng thay đổi rất nhiều.

Bây giờ làn da cô ấy trắng nõn nà, sắc mặt hồng hào, lúc giơ tay nhấc chân còn cảm giác trẻ ra.

Giang Bảo Quốc chẹp miệng một tiếng, nhớ tới nội dung lão Trương và vợ bé anh ta cãi nhau ở đằng sau nhà mình, trong lòng không khỏi xao động.

Trong khu nhà dành cho công nhân viên đang đồn ầm lên, tháng này lão Trương về quê thăm người thân, lại ngủ với vợ cũ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 77: Chương 77



Ngồi hưởng phúc năm thê bảy thiếp, đây chính là mộng tưởng cuối cùng của tất cả đàn ông.

Giang Bảo Quốc nghĩ, nếu Lục Thanh Nhàn ngoan ngoãn nghe lời, đón mẹ mình về phụng dưỡng, mình cũng không phải là không có cách vài ba bữa qua đó một lần.

"Được rồi, chuyện cứ quyết định vậy đi, em dọn dẹp phòng tốt nhất trong nhà, buổi chiều anh bảo người đưa mẹ qua."

Giang Bảo Quốc sửa cổ áo mình:

"Đợi anh hết bận sẽ đến thăm em."

Giang Bảo Quốc nói chuyện rất khó hiểu, hơn nữa ánh mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn cũng rất đáng ghét, cô kết hợp thần thái và ngữ điệu của anh ta lại, mất gần một phút đồng hồ mới mò ra được anh ta có ý đó.

Ngu Thanh Nhàn lập tức nổi cơn tam bành.

Giang Bảo Quốc mỉm cười quan sát Ngu Thanh Nhàn từ trên xuống dưới, lúc trước không chú ý, bây giờ mới thấy vóc dáng vợ cũ của anh ta còn rất được, n.g.ự.c nở m.ô.n.g cong, Vương Văn Quân cái gì cũng tốt chỉ là phía trước hơi phẳng một chút.

Ngu Thanh Nhàn thấy nụ cười trên mặt Giang Bảo Quốc càng ngày càng hèn mọn, cô giơ chân đạp một phát khiến anh ta ngã lăn ra đất.

"Mẹ kiếp, anh đang suy nghĩ cái đếch gì thế?"



Hai mươi phút sau, Ngu Thanh Nhàn đẩy xe của mình đến đồn công an, đi theo cô còn có Giang Bảo Quốc.

Anh ta ngồi ở trên ghế dài trong góc tường, ôm mặt mình, nhe răng nhếch miệng.

Ngu Thanh Nhàn đã sớm muốn tẩn anh ta, vừa ra tay là không hề nể nang, trên mặt Giang Bảo Quốc trúng vài cái tát, người cũng bị vài phát đạp, khóe miệng cũng rách ra.

Một vị công an già cầm cốc tráng men đi tới, ngồi ra sau cái bàn duy nhất trong phòng.

"Nói đi, hai người đã xảy ra chuyện gì?" Vị công an già này họ Lương, là công an của đồn Tây Thành, sáng nay đến phiên ông ta trực ban, Ngu Thanh Nhàn đánh Giang Bảo Quốc vừa vặn bị ông ta nhìn thấy.

Công an Lương cả đời công bằng chính trực, nhìn thấy tình huống này đương nhiên là phải mời cả hai người về đồn, hỏi theo thông lệ.

Ngu Thanh Nhàn đánh nhau với Giang Bảo Quốc, nhưng không hề bị làm sao, lúc này cô đứng dựa vào bàn, chẳng nói năng gì.

Giang Bảo Quốc cũng không nói.

Từ lúc vào đây đến giờ, anh ta vẫn còn lơ mơ, thật sự không ngờ một người đi lính hơn mười năm như mình lại không chịu nổi một cú đạp của người phụ nữ làm nông cả đời, càng không ngờ trong trận đánh nhau ấy, mình ngay cả sức đánh trả cũng không có.

Mà người đánh cho anh ta không còn chút sức đánh trả nào lại là vợ cũ mà anh ta từ đầu đến cuối đều khinh thường.

Giang Bảo Quốc ngại không nói ra khỏi miệng, thật mất thể diện.

Công an Lương thấy hai người đều không nói gì, bèn nhìn về phía Giang Bảo Quốc:

"Đồng chí Giang Bảo Quốc đúng không? Anh cũng từng là một quân nhân, bây giờ còn đang mặc quân phục, ban ngày ban mặt đi đánh nhau ở chợ còn ra thể thống gì? Điều này sẽ khiến quần chúng nhân dân nhìn giải phóng quân của chúng ta với con mắt như thế nào?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 78: Chương 78



Công an Lương là một người gia nhập đảng rất sớm, những năm trước đây khi Cáp Thị thất thủ, công an của Cáp Thị như ông ta đã yểm hộ cho bộ đội rời đi, ông ta bị thương rất nặng không thể đi theo quân, cho nên vô cùng tiếc nuối.

Bây giờ thấy Giang Bảo Quốc mặc cả một bộ quân phục mà mình vô cùng ao ước, lại đi đánh nhau ở chợ, ông ta vô cùng bực mình vỗ bàn rầm rầm.

"Còn đánh nhau với nữ đồng chí nữa chứ! Đồng chí Giang! Chỉ có đàn ông vô năng mới ra tay đánh phụ nữ!"

Lửa giận của công an Lương nhắm thẳng vào Giang Bảo Quốc, anh ta càng thêm tức.

Sau khi dạy dỗ Giang Bảo Quốc một trận, lửa giận trong lòng công an Lương cũng giảm đi một chút, ông ta cầm cốc tráng men lên uống một hộp lớn, hỏi Ngu Thanh Nhàn với vẻ mặt ôn hòa:

"Đồng chí Lục, cô có thể nói vì sao cô lại ra tay đánh đồng chí Giang hay không?"

Giang Bảo Quốc chợt biến sắc, điên cuồng nháy mắt với Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy, cười khẩy một tiếng:

"Tôi với đồng chí Giang đây vốn là vợ chồng. Sau đó đồng chí Giang thăng quan phát tài, nhìn trúng một cô gái xinh đẹp trẻ trung, nên đòi ly hôn với tôi."

"Vợ mới của anh ta không thích chăm sóc mẹ chồng bị liệt, thế là nghĩ đến tôi và con gái tôi. Hôm qua anh ta còn tới trường học tìm con gái."

"Giang Bảo Quốc, tôi thật sự khinh thường anh, hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, chính là tuổi cần đi học, anh lại bảo chúng nó bỏ học đến làm bảo mẫu cho anh, anh có lương tâm hay không?"

"Còn nói với tôi gì mà bảo tôi chăm sóc mẹ anh, anh sẽ thường xuyên đến thăm tôi, câu này quá sỉ nhục người khác, tôi không nhịn được, nên mới ra tay hơi nặng." Ngu Thanh Nhàn ung dung nói.

Công an Lương nhìn vết bầm tím trên mặt Giang Bảo Quốc, ra tay quả là nặng.

Nhưng vừa nghĩ đến những gì Ngu Thanh Nhàn nói, công an Lương cảm thấy như thế vẫn còn chưa nặng lắm, ông ta chỉ hận không thể thay cô ra tay mạnh hơn một chút.

Là một công an nhân dân, công an Lương không vừa mắt với một người như Giang Bảo Quốc, nhưng nếp sống bây giờ là vậy, ông ta cũng không nói gì nhiều, dù sao người như vậy ông ta có nói cũng chẳng ích gì.

"Vậy chuyện hôm nay hai người định làm thế nào? Tự mình hoà giải để chúng tôi tới hoà giải."

Ngu Thanh Nhàn còn chưa lên tiếng, Giang Bảo Quốc đã vội nói:

"Đồng chí công an, đồng chí công an, chúng tôi tự mình hóa giải, tự mình hóa giải."

Công an Lương không thèm quan tâm đến anh ta, chỉ hỏi Ngu Thanh Nhàn:

"Đồng chí Lục thì sao, cô muốn thế nào?"

Dù sao bản thân cô cũng không tổn hại gì trong trận đánh này, hơn nữa với mức độ đánh nhau của hai người họ công an cũng chỉ dạy dỗ một phen, cũng không có biện pháp nào khác, kết quả cũng chẳng khác nào tự hóa giải.

"Hòa giải đi. Chúng tôi vốn cũng không có chuyện lớn gì, huyên náo như vậy thật sự đã làm phiền đến các đồng chí rồi." Ngu Thanh Nhàn nói rất hay, công an Lương nghe rất hài lòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 79: Chương 79



"Phiền phức với không phiền phức gì chứ, đều vì nhân dân phục vụ cả." Công an Lương vui vẻ cầm cốc tráng men đựng trà của mình lên.

"Vậy được rồi, hai người trở về đi."

Sau đó công an Lương lại nói với Giang Bảo Quốc:

"Đồng chí Giang, theo lý mà nói đây là chuyện riêng của anh, nhưng là người đứng ngoài, tôi vẫn phải nói một chút quan điểm của mình cho anh nghe. Nếu anh đã ly hôn với đồng chí Lục, thì chính là không còn quan hệ gì nữa, anh bảo vợ cũ của mình đến chăm sóc mẹ mình quả thật có chút không thích hợp."

Những lời này chỉ thiếu điều nói thẳng Giang Bảo Quốc là đồ không biết xấu hổ.

Gương mặt vốn đã xanh tím của anh ta bây giờ đen xì.

Nhưng anh ta lại chẳng nói được gì, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Công an Lương gật đầu, lại quay sang nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Dĩ nhiên, đồng chí Lục ra tay đánh người cũng là không đúng, có chuyện thì từ từ nói, có khó khăn thì đến tìm công an. Được rồi, hai người trở về đi, tôi cũng phải thu xếp một chút rồi đi họp."

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười tạm biệt công an Lương, bước nhanh ra khỏi đồn công an, Giang Bảo Quốc nhanh chóng đuổi theo, nhưng cô không thèm quan tâm đến anh ta.

Đến khi thấy Giang Bảo Quốc theo mình một đoạn dài, Ngu Thanh Nhàn quay đầu lại uy h.i.ế.p anh ta một câu:

"Giang Bảo Quốc, tôi đã sớm hết sạch kiên nhẫn với anh rồi, thức thời thì đừng có tới tìm tôi, nếu như anh còn quay lại quấy rầy tôi và con gái, tôi sẽ đến ban cán sự nông trường của các anh để hỏi xem phải chăng ly hôn xong vẫn phải làm việc cho nhà chồng cũ."

"Anh cũng đừng nói với tôi rằng từ xưa đã vậy, tôi không đồng ý. Đừng có ép tôi, dù sao vua cũng thua thằng liều, tôi còn phải sợ gì nữa, chọc và tôi, chuyện gì tôi cũng làm ra được."

Giang Bảo Quốc là người mềm nắn rắn buông, lúc trước không hề kiêng dè đến quấy rầy Ngu Thanh Nhàn là vì cho rằng cô là một người yếu đuối có thể tùy ý bắt nạt, bây giờ đã ăn quả đắng từ tay cô, liền sinh ra chút sợ hãi.

Nghe xong câu này, anh ta dừng bước lại.

Anh ta nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, lằng nhằng lâu như vậy đã đến gần trưa rồi, nếu còn không quay về thì không kịp buổi huấn luyện sinh sản chiều nay.

Giang Bảo Quốc chỉ đành hậm hực rời đi, trong lòng tự mượn cho mình cái cớ vì thời gian không cho phép, nên anh ta buộc phải tha cho Lục Thanh Nhàn.

Bởi vì chuyện này dây dưa quá lâu, giấm mà Ngu Thanh Nhàn mang ra chợ còn chưa bán được bao nhiêu, cô tranh thủ trời còn sớm, vội vàng quay trở lại chợ thức ăn.

Ngu Thanh Nhàn vừa vào chợ đã bị người ta vây lấy hỏi:

"Thanh Nhàn không sao chứ?"

Người hỏi đầu tiên là bác Vương ở tiệm tạp hóa, tiệm của nhà bà bán ngay ở cửa chợ, giấm của Ngu Thanh Nhàn bán rất tốt, bà còn chuyên môn cất giấm của cô về bán.

Quan hệ giữa bà và Ngu Thanh Nhàn tốt nhất, sáng nay lúc cô đánh nhau, bà đang đút cho cháu ăn ở sân sau, mãi sau mới biết Ngu Thanh Nhàn bị công an gọi đi.
 
Back
Top Bottom