Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 60: Chương 60



Ngu Thanh Nhàn nhận lấy bánh bao:

"À, đồng chí Văn vào nhà ngồi chơi chút."

"Được."

Ngu Thanh Nhàn hơi nghiêng người để Văn Thanh Yến vào sân, sau đó cô đi vào phòng bếp.

Văn Thanh Yến đứng trong sân, nhìn quanh bốn phía.

Trong vườn rau đã được dọn dẹp sạch sẽ, rau xanh mơn mởn, nhìn rất khả quan. Sân được đánh rửa sạch sẽ, góc tường còn đang phơi quần áo của ba mẹ con.

Văn Thanh Yến còn chưa nhìn kỹ, Ngu Thanh Nhàn đã đi ra.

Anh nhận lại đĩa nhà mình, hỏi như không để ý lắm:

"Trong ban chúng tôi có con quân khuyển sinh được tám con ch.ó con, bởi vì quá nhiều cho nên trong ban không đủ kinh phí nuôi hết chúng, có mấy con sẽ được đem đi tặng. Tôi định bắt một con về nuôi, nhà cô có muốn lấy không?"

Thời kỳ này rất ít nhà nuôi chó, dù sao sản lượng lương thực cũng không cao, nuôi người còn không đủ lấy đâu ra tiền nuôi chó.

Văn Thanh Yến bận rộn công việc, qua một thời gian nữa còn bận hơn, đến lúc đó anh ít khi ở nhà, cha mẹ đều đã già, mà để hai ông bà ở nhà thì anh lại lo lắng.

Nuôi thêm con ch.ó ở nhà cũng giúp anh an tâm hơn chút.

Vừa rồi Văn Thanh Yến nói chuyện này với bà Lục, bà Lục lập tức đồng ý. Bà còn đề nhị bắt một con cho nhà Ngu Thanh Nhàn, cô nhi quả phụ, dễ bị người ta bắt nạt.

Dường như sợ Ngu Thanh Nhàn không muốn lấy, anh còn nói thêm:

"Đây là chó săn, được huấn luyện đặc biệt để trông nhà, không cần nuôi vất vẻm bình thường ăn cơm chỉ cần ngâm chút cơm vào canh nóng cho nó là được."

Ngu Thanh Nhàn thích động vật nhỏ, lúc trước đại sư huynh của cô có một con hồ ly khế ước, nó rất đẹp, tính tình cũng dễ chịu, chỉ cần nó ở nhà là cô lại đến v**t v* nó.

Cô còn từng mơ ước có một con khế ước như thế, đáng tiếc linh thú khế ước cần phải thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cũng không được, cho nên cô vẫn luôn không có cơ hội.

Cô nuôi một con ch.ó thực sự quá tốt, chó là người bạn trung thành nhất của con người.

"Cảm ơn anh."

Văn Thanh Yến hơi ngẩn ra trước nụ cười của Ngu Thanh Nhàn, có chút choáng váng:

"Không cần khách sáo."

Nói xong, anh ngập ngừng một chút rồi tạm biệt định về:

"Vậy tôi về đây."

"Anh chờ chút."

Ngu Thanh Nhàn xoay người vào phòng đông, lát sau cầm mấy quả đào ra:

"Hôm nay lúc vào thành phố bán giấm, quay về đúng lúc gặp đồng hương gánh đào đi bán, tôi mua hai cân, đang định ăn cơm xong thì mang sang bên nhà anh. Anh tới vừa đúng lúc, tôi đỡ phải đi một chuyến."

Đây là loại đào lông, to bằng quả trứng gà, ở giữa có chút màu hồng.

"Tôi ăn thử rồi, ngọt lắm."

Văn Thanh Yến gật đầu, nhận đào xong vẫn đứng đó, mấy lần há miệng định nói gì.

Ngu Thanh Nhàn tưởng là anh không định nói chuyện với mình nữa, thế là đi làm việc.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 61: Chương 61



Văn Thanh Yến ủ rũ đứng trong sân hồi lâu, sau đó buồn bực về nhà.

Trong nhà đã dọn cơm xong, đối lập với bữa trưa đơn giản của Ngu Thanh Nhàn, bên này ăn khá thịnh soạn.

Bánh bao bột ngô, cháo hoa, khoai tây sợi xào, cải trắng xào dầu cùng một bát thịt rim mặn.

Văn Thanh Yến quay về vừa vặn đến lúc ăn cơm.

Bà Lục uống một hớp cháo:

"Con có hỏi Thanh Nhàn bán giấm thế nào không?"

"Không ạ, con đưa bánh bao xong là về luôn."

Bà Lục nhìn đứa con trai tuấn tú nhà mình, chỉ hận rèn sắt không thành thép:

"Con không biết đường nói thêm vài câu?"

Văn Thanh Yến im lặng, anh cũng muốn hỏi thêm, nhưng anh không có kinh nghiệm giao lưu với nữ đồng chí. Một mặt là vì trong bộ đội ít phụ nữ, mặt khác là anh không có tâm tư với những nữ đồng chí ấy.

Khó khăn lắm mới có một nữ đồng chí mà anh muốn tìm hiểu, kết quả ngay cả cách gợi đề tài nói chuyện anh cũng không biết.

Văn Thanh Yến cảm thấy thất bại.

Bà Lục nhìn anh với vẻ ghét bỏ:

"Con nói xem con mọc miệng làm gì? Trừ ăn cơm với thở ra thì còn có tác dụng nào khác không? Nói thêm mấy câu mà cứ như là c.h.ế.t đến nơi rồi ấy."

Những câu như thế một ngày bà Lục phải nói đến mấy lần, Văn Thanh Yến làm như không nghe thấy, anh quay đầu nói với ông Văn về việc mấy mẫu đất nhà mình.

Ông Văn ngồi nghe, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, bà Lục bĩu môi, ăn xong lau miệng lên giường ngồi.

Tiễn Văn Thanh Yến về, Ngu Thanh Nhàn ngủ trưa một giấc, hai rưỡi chiều lại ra ngoài, lần này cô muốn đến những tiệm ăn nhỏ trong thành phố.

Đầu tiên là cô giới thiệu về giấm nhà mình, sau đó để lại cho mỗi cửa tiệm một chai giấm nhỏ dùng thử, lại báo địa chỉ nhà mình cho người ta, đợi việc buôn bán tự tìm đến cửa.

Sau khi đi một lượt tiệm cơm, thời gian vẫn còn sớm, Ngu Thanh Nhàn bèn đến trường tiểu học đón hai chị em Lục Mộc Tâm tan học.

Hai chị em thấy mẹ vội reo lên một tiếng, sau đó tạm biệt bạn học, chạy về phía mẹ.

Ba mẹ con cùng nhau về nhà.

...

Nông trường Hồng Ngũ Nguyệt.

Lúc này đang lúc bận vụ mùa, nhiệm vụ khai khẩn nông trường của họ rất quan trọng, sau khi kết thúc cộng việc của ngày hôm nay, Giang Bảo Quốc mệt mỏi lê bước về nhà.

Lúc ăn cơm tối, mùi thơm của thức ăn từ trong sân hàng xóm bay sang, Giang Bảo Quốc đói đến mức bụng kêu lên ro ro.

Anh ta đẩy cửa nhà ra, thấy trong phòng tối om như mực, không có lấy một tia sáng. Anh ta biết Vương Văn Quân lại không nấu cơm rồi.

Giang Bảo Quốc bật đèn bếp, quả nhiên bếp lạnh nồi lạnh. Có lẽ động tĩnh bên ngoài đánh thức người trong phòng, mẹ anh ta ở phòng phía tây rên lên hai tiếng.

Phòng phía đông cũng bật đèn lên, phải một lúc lâu, Vương Văn Quân mới mở rèm cửa đi ra, tóc tai bù xù.

Cô ta dựa vào tường, giơ tay che miệng ngáp:

"Mấy giờ rồi?"

Giang Bảo Quốc không đáp lại, đi về phía phòng tây, bật đèn lên.

Mẹ anh ta nằm trên giường, trong phòng bốc mùi khó ngửi, hôm nay Vương Văn Quân lại không lau rửa cho bà cụ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 62: Chương 62



Chỗ đầu giường dựa vào tường có đặt một cái bát tô, trong bát để hai cái bánh bao chay, đã cứng ngắc, bên cạnh bánh bao là một cái bát không, nước b.ắ.n ra đầy đất.

"Con à, cuối cùng con cũng về rồi. Mau cho mẹ bát nước, mẹ sắp c.h.ế.t khát rồi." Bà Giang khàn khàn lên tiếng.

Giang Bảo Quốc rót nước mang tới, đỡ bà Giang dậy cho bà uống. Cả bát nước đầy mà bà ta uống một hơi cạn sạch.

Bà Giang lên được chút tinh thần, bắt đầu nói lại những câu vẫn luôn lặp đi lặp lại từ lúc lên thành phố đến nay:

"Bảo Quốc à, Thanh Nhàn đi đâu rồi? Con tìm được nó chưa? Còn hai chị em Mộc Tâm nữa, chúng nó đi đâu rồi?""

Bà Giang thật sự rất nhớ cô con dâu cũ và hai đứa cháu gái. Lúc trước bà ta ít nhiều gì cũng có chút khinh thường cô con dâu ấy, dù sao trong lòng bà ta, con trai mình quá ưu tú, nếu như quay về thời điểm ba bốn chục năm trước, con trai bà còn xứng với cả công chúa.

Một con gái người áp tải hàng như Lục Thanh Nhàn đúng là với cao mới lấy được anh ta, càng đừng nói đến chuyện cô ấy gả và nhà họ Giang mà lại không nối dõi tông đường cho nhà họ.

Con trai bà ta sau khi đi theo bộ đội thì bặt vô âm tín, bà ta và chồng đối xử với Lục Thanh Nhàn cũng đỡ hơn chút, nhưng ai bảo cô ấy không biết điều chứ? Bảo cô ấy nhận con thừa tự, cô ấy lại không chịu!

Từng chuyện từng chuyện gộp vào khiến bà Giang vô cùng bất mãn với Lục Thanh Nhàn, sau khi cô ấy xích mích với nhà ngoại, bà ta càng không tốt với cô ấy.

Sau khi bị liệt thì mọi thứ càng thêm tồi tệ, chỉ cần Lục Thanh Nhàn chậm trễ với bà ta một chút, là bà ta lại làm ầm lên cho mọi người đều biết.

Bà ta không sợ Lục Thanh Nhàn đối xử tệ với mình, trong thôn toàn là con cháu họ Giang, đều là dòng họ nhà bà ta, làm ầm lên rồi mọi người đều sẽ đứng về phía bà ta.

Lục Thanh Nhàn lại không có nhà ngoại, ngoại trừ ở nhà bà Giang, cô ấy còn có thể đi đâu được nữa?

Bà Giang không hề sợ hãi, lúc con trai gửi thư về nói muốn ly hôn với Lục Thanh Nhàn để cưới người khác, bà Tử hài lòng hơn bất cứ ai, con trai bà ta rốt cuộc cũng thoát khỏi người phụ nữ không được học hành, không có gia cảnh đàng hoàng kia rồi.

Trên đường đến nông trường, bà Giang tràn đầy hi vọng, bà mơ ước con dâu mới sẽ kính trọng mình đến mức nào, bà mơ ước con trai mình rốt cuộc có thể làm quan lớn, khi đến đây, người bên này sẽ phải nịnh hót mình thế nào.

Hi vọng lớn thế nào thì thất vọng nhiều thế ấy.

Con dâu mới của bà ta còn chưa nhìn thấy bà ta đã nôn mửa không ngừng, con trai của bà ta hoàn toàn chẳng xuất chúng hơn người trong khu nhà dành cho người thân này, người có chức vị cao hơn anh ta chỗ nào cũng có.

Người ta còn chẳng thèm nhìn bà ta, nói gì đến nịnh hót.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 63: Chương 63



Mấy hôm nay bà Giang phải sống những ngày khổ sở nhất từ lúc bị liệt đến nay, con trai không có nhà, bà ta ngay cả hớp nước cũng không có mà uống, cơm nóng thì càng đừng nghĩ.

Bà ta cũng làm ầm lên, cũng chửi bới. Nhưng con dâu mới hoàn toàn mặc kệ, bà ta cũng không dám làm ầm lên để mọi người biết chuyện như trong thôn. Bởi vì con trai bà ta nói, nếu gia đình không hòa thuận sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ta.

Lúc vừa khát, vừa đói, bà Giang không ngừng nhớ đến những ngày còn cô con dâu cũ.

Lúc ấy bà ta lúc nào cũng sạch sẽ, mặc dù Giang Mộc Tâm mới chỉ là một cô bé, nhưng chăm sóc người khác rất chu đáo tỉ mỉ.

Bị liệt năm năm, trên người bà Giang chưa từng bốc mùi khó ngửi như bây giờ!

"Đang tìm, có manh mối rồi."

Bà Giang mừng như điên:

"Thật sao? Thật sao? Bảo Quốc, con mau dốc sức tìm nó về. Tìm được nó rồi thì bảo với nó rằng một người phụ nữ từng kết hôn như nó sống ở ngoài rất khó khăn, bảo nó mau chóng theo mẹ về nhà.

Trong nhà có vài mẫu đất, không lo c.h.ế.t đói. Hơn nữa còn có con ở đây, sau này Mộc Tâm hay Thủy Tâm đều có thể tìm mối tốt cho. Chúng nó đi theo một người phụ nữ đã ly hôn như cô ta có thể gặp được nhà tốt lành gì?"

Giang Bảo Quốc ứng phó xong bà mẹ của mình, lại tự đi nhóm lửa nấu cơm, ăn xong quay về, thấy Vương Văn Quân đang nằm trên giường đọc sách.

Từ khi mẹ anh ta đến, tình cảm của hai vợ chồng có sự giảm sút rõ rệt, hiện giờ hai người ở trong cùng một phòng nhưng chẳng ai nói câu nào.

Hai người vệ sinh cá nhân xong, lên giường nằm nhưng đều không ngủ, có lẽ họ đều đang nghĩ cách hòa giải, lúc Giang Bảo Quốc đưa tay ra cởi áo của Vương Văn Quân, cô ta không từ chối.

Hai người đều là nam nữ trẻ tuổi, đúng vào giây phút quan trọng thì bà Giang ở phòng tây bắt đầu ném đồ đập tường, gọi người đến.

Giang Bảo Quốc lập tức rũ xuống, Vương Văn Quân cười khẩy một tiếng, đẩy Giang Bảo Quốc ra, ngồi dậy mặc áo vào.

"Mẹ anh đã làm ầm đến đây rồi, chuyện như vậy không mười lần thì cũng tám lần, không biết ngại à? Sớm không giở trò, muộn không giở trò, mà cứ chọn đúng lúc hai vợ chồng vừa bắt đầu thì giở trò. Vậy anh còn kết hôn cái gì? Anh cứ thế sống cùng mẹ đi."

Vương Văn Quân cũng không phải không muốn chăm sóc cho bà Giang, nhưng những gì mà bà ta làm khiến cho cô ta hoàn toàn từ bỏ ý định này.

Vừa mới vào đêm đã gây sự còn chưa tính, sáng nào cô ta ăn gì, mặc gì, bà ta cũng phải ở bên cạnh nói xen mồm vào mấy câu, soi mói bắt bẻ cô ta, định dùng chiêu lúc trước bắt thóp vợ cũ của Giang Bảo Quốc áp dụng với cô ta.

Vương Văn Quân từ nhỏ đã được chiều chuộng, cô ta chịu nổi chuyện này sao?

Cô ta lập tức phủi tay mặc kệ, để Giang Bảo Quốc làm hết mọi việc.

Hôm qua mẹ Vương Văn Quân gửi thư cho cô ta, trong thư có bảo cô ta mềm mỏng một chút, ngoan ngoãn một chút, nói bà Giang đã lớn tuổi rồi, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ xuống đất, vì bà ta mà khiến tình cảm vợ chồng xa cách thì không đáng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 64: Chương 64



Phòng bên kia vẫn còn đang ho khan, đập tường rầm rầm, nếu là trước kia, Giang Bảo Quốc sẽ lập tức bật dậy đi đến phòng tây, nhưng đêm nay anh ta không muốn động đậy.

Động tĩnh bên phòng tây dần ngừng lại, hơi thở của Vương Văn Quân cũng trở nên đều đặn hơn.

Giang Bảo Quốc nhắm mắt lại, nghĩ thầm vẫn phải mau chóng tìm được mẹ con Ngu Thanh Nhàn, nếu không tìm được họ, anh ta quả thực không thể sống tiếp cuộc sống như thế này.

Chỉ chớp mắt đã đến tháng sáu, Ngu Thanh Nhàn bán giấm ngày càng đắt hàng, những tiệm cơm cô tặng hàng dùng thử sau khi ăn thử đều tới nhà cô lấy hàng, phần giấm còn lại sau khi họ lấy được cô mang ra chợ thức ăn bán lẻ.

Chi phí làm giấm không đắt, ví tiền của cô càng ngày càng dày.

Hôm nay Ngu Thanh Nhàn đang ở chái phòng cất giấm, Lục Mộc Tâm ở dưới bếp nấu cơm, Lục Thủy Tâm thì làm bài tập trong nhà, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Ngu Thanh Nhàn dừng tay, kéo ống tay áo xuống, đi ra ngoài.

"Ai đấy?" Cô cất giọng hỏi.

Không ai trả lời, Ngu Thanh Nhàn ra mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa chính là Giang Bảo Quốc.

Ngu Thanh Nhàn chỉ nhướng mày một cái, sau đó giơ tay định đóng cửa lại.

Giang Bảo Quốc nhận ra ý đồ của cô, cũng đưa tay ra giữ chặt cửa lại.

Sức của Ngu Thanh Nhàn khỏe hơn Giang Bảo Quốc, chỉ chốc lát anh ta đã rơi vào thế yếu, cô đóng cửa lại, sau đó đi vào trong phòng.

Giang Bảo Quốc đen mặt, đứng bên ngoài tiếp tục gõ cửa, Lục Mộc Tâm nghe thấy động tĩnh, ra khỏi nhà bếp:

"Mẹ ơi, ai tới vậy?"

Lục Thủy Tâm cũng ló đầu ra khỏi cửa sổ của căn phòng phía đông.

Sắc mặt Ngu Thanh Nhàn không thay đổi, cô đáp:

"Cha con đấy."

Lục Mộc Tâm ngây người, Lục Thủy Tâm thì nhớ đến tên Trần Thế Mỹ kia, bĩu môi một cái, đóng cửa sổ lại với vẻ không hứng thú.

Ngu Thanh Nhàn mặc kệ Lục Mộc Tâm, đi vào chái phòng.

Đứa trẻ Lục Mộc Tâm này nhẹ dạ, rất nhiều chuyện phải để tự cô bé nghĩ cho rõ ràng.

Lục Mộc Tâm đứng ngây người một lúc, đến khi củi trong bếp lò rơi xuống, cô bé mới vội vàng đi vào nhà bếp.

Tiếng đập cửa vẫn còn vang lên ở bên ngoài, Lục Thủy Tâm từ trong nhà cũng chạy xuống nhà bếp.

"Chị ơi, chị nói xem Giang Bảo Quốc đến đây làm gì?" Từ nhỏ Lục Thủy Tâm đã không gặp Giang Bảo Quốc, chuyến này đi tìm cha càng khiến cô bé ghét bỏ anh ta, cô bé từ chối gọi anh ta là cha.

Lục Mộc Tâm nhếch miệng:

"Không lễ phép, đó là cha đấy."

Lúc Giang Bảo Quốc đi, Lục Mộc Tâm còn chưa được hai tuổi, cũng không có ký ức gì về anh ta, nhưng sau khi Lục Thủy Tâm được sinh ra, năm đó bà Giang là người thường xuyên trông cô bé.

Bà Giang luôn nói với Lục Mộc Tâm rằng Giang Bảo Quốc là một người rất tốt, từ lúc ấy cô bé đã mang theo lòng tôn sùng đối với anh ta.

Khi Lục Mộc Tâm lớn lên, lòng tôn sùng ấy đã mai một đi rất nhiều, hành trình đến nông trường khiến cho cô bé hoàn toàn mất hết hy vọng vào Giang Bảo Quốc.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 65: Chương 65



Nhưng anh ta đã tìm đến nơi này, trong lòng Lục Mộc Tâm vẫn sinh ra một chút hy vọng xa vời.

Giang Bảo Quốc tới tìm cô bé và Lục Thủy Tâm sao? Trái tim Lục Mộc Tâm đập lên thình thịch.

Lục Thủy Tâm "hừ" một tiếng:

"Em không thèm nhận đó là cha em."

Cô bé nhìn thoáng qua sắc mặt chị mình, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếng đập cửa không biết đã ngừng từ lúc nào, Lục Thủy Tâm lại đi vào chái phòng.

"Mẹ ơi, mẹ nói xem, Giang Bảo Quốc đến đây làm gì?"

Ngu Thanh Nhàn đang dùng cái xẻng lớn để đảo nguyên liệu trong vại, nghe con gái hỏi thì đáp lại:

"Mặc kệ anh ta tới làm cái gì, dù sao cũng không phải là nhớ các con."

Lục Thủy Tâm gật đầu:

"Con cũng nghĩ như vậy, nhưng hình như chị con không nghĩ như vậy."

Lục Thủy Tâm bực bội muốn chết.

Cô bé không rõ, loại Trần Thế Mỹ như Giang Bảo Quốc này có cái gì để mà lưu luyến?

Bao nhiêu năm qua, ông ta có công nuôi dưỡng mình và chị gái sao? Không có!

Ngược lại còn khiến mẹ mình khổ sở vất vả nuôi cả một gia đình lớn, khó khăn lắm ông ta mới quay lại, hóa ra ông ta đã có tình mới, hơn nữa còn chẳng đối xử tốt với hai chị em mình chút nào!

Ba mẹ con ở Nông Trường ba ngày, ông ta chả thèm nói chuyện vài câu với hai chị em mình!

"Chị con nhẹ dạ, kệ con bé, nó sẽ nghĩ thông suốt thôi."

Lục Thủy Tâm bĩu môi, lầm bầm:

"Hi vọng là vậy."

Bữa cơm hôm nay vô cùng yên ắng.

Lúc ba mẹ con đang ăn cơm thì bà Lục sang.

"Thanh Nhàn à, hôm nay người tới đập cửa nhà cháu là ai vậy? Thím đi ra chỉ thấy bóng lưng người ta."

"Cha của hai chị em Lục Mộc Tâm, không biết làm sao lại tìm đến đây."

Ăn cơm xong, hai chị em Lục Mộc Tâm ra ngoài chơi.

Ở trong thôn hai tháng, Ngu Thanh Nhàn không qua lại nhiều với người trong thôn, nhưng hai chị em lại quen biết khá nhiều bạn nhỏ, lúc không đi học sẽ theo bọn trẻ con chạy khắp núi, hôm thì mang về một đống củi, hôm thì hái mớ rau dại về.

Bà Lục nhướng mày, phát hiện chuyện này không hề đơn giản:

"Anh ta tới tìm các cháu làm gì?"

Gần đây Ngu Thanh Nhàn đang học may quần áo, cô thực sự không có năng khiếu về môn này, học gần một tuần rồi mà không may nổi một bộ quần áo.

"Ngoại trừ bảo cháu và hai chị em Lục Mộc Tâm đến chăm sóc mẹ anh ta ra thì còn có thể làm gì chứ?"

Ngu Thanh Nhàn phàn nàn với bà Lục:

"Mẹ già nhà anh ta không dễ hầu hạ, còn tác oai tác quái hơn cả thím ba Lý. Vợ mới của anh ta hầu hạ được sao? Hầu hạ không tốt chẳng phải lại nhớ tới ba mẹ con chúng cháu?"

Bà Lục vỗ đùi một cái:

"Thím đã nói mà, Trần Thế Mỹ quay đầu chắc chắn là không yên tâm, Thanh Nhàn này, cháu cũng không được mềm lòng đâu đấy."

Bà Giang là loại người gì, bà Lục đã nghe được từ miệng hai chị em Lục Mộc Tâm.

Bà không sợ gì cả, chỉ sợ Ngu Thanh Nhàn nhẹ dạ đón bà lão kia về.

Ngu Thanh Nhàn cho bà Lục một ánh mắt trấn an:

"Cháu không có hứng thú mời một vị tổ tông về nhà để hầu hạ, cũng không chê mình sống quá tốt. Nếu bà già đó tới, chẳng phải anh ta cũng tới sao? Nhìn thấy mẹ con nhà họ, cháu cảm thấy sống ít đi bao nhiêu năm."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 66: Chương 66



Bà Lục để lộ ra vẻ mặt khen ngợi:

"Cháu nghĩ như vậy là tốt rồi."

Cuối cùng bà cũng yên tâm.

Ngu Thanh Nhàn "hừ" một tiếng:

"Lúc đó cháu dẫn hai chị em Mộc Tâm đến nông trường, ở trong khu nhà dành cho người thân mấy hôm, anh ta còn chẳng thèm nói với bọn trẻ mấy câu. Lại có mấy người đến khuyên cháu, nói cháu là tàn dư xã hội phong kiến gì đó, anh ta với cô vợ mới kia mới là thanh niên tiến bộ của xã hội mới."

"Vậy thì cứ tiến bộ đi, thanh niên tiến bộ lại không chăm sóc được người già à? Đúng là nực cười."

Bà Lục cười khẩy một tiếng:

"Lúc không cần trách nhiệm thì là thanh niên tiến bộ, lúc cần đến trách nhiệm thì lại nhớ đến tàn dư của xã hội phong kiến, mơ đẹp thế? Bắt người ta chiều theo mình à?"

Buổi tối, Văn Thanh Yến quay về ăn cơm, bà Lục liền kể lại chuyện này.

Hôm nay nhà họ ăn món dưa chua, thịt luộc, đậu hũ hầm mà Văn Thanh Yến thích ăn từ nhỏ.

Trong bát Văn Thanh Yến còn nửa bát cơm chan canh dưa chua, nghe thấy chuyện chồng cũ Ngu Thanh Nhàn tìm đến, anh nhất thời cảm thấy cơm trong bát mất cả ngon.

Vừa nghĩ đến cảnh cô có thể quay lại với chồng cũ, hoặc là sẽ chung sống hòa bình với anh ta, Văn Thanh Yến lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ăn cơm xong, Văn Thanh Yến ra sân sau bổ củi, Ngu Thanh Nhàn cũng ra sân sau cho gà ăn.

Gà con bắt được từ nhà bà Lục, ba con trống, ba con mái, tất cả đều nuôi ở sân sau, chưa được một tháng, gà con đều đã lớn rồi.

Từ giây phút Ngu Thanh Nhàn xuất hiện ở sân sau, Văn Thanh Yến vẫn luôn nhìn cô, mắt thấy cô sắp đi vào trong nhà, anh lên tiếng gọi cô lại.

Ngu Thanh Nhàn thân thiết với bà Lục, nhưng chẳng mấy khi nói chuyện với Văn Thanh Yến, lần trước hai người nói chuyện còn là hôm Văn Thanh Yến tặng chó con cho nhà cô.

Ngu Thanh Nhàn đi đến cạnh bức tường sân, mỉm cười nhìn anh.

"Anh tìm tôi có việc gì?"

Bàn tay đang cầm cây rìu của Văn Thanh Yến siết chặt lại, anh nuốt nước bọt rồi nói:

"Không có gì, chỉ là muốn nói với cô, nếu gặp khó khăn gì có thể đến tìm tôi."

Ngu Thanh Nhàn nhướng mày:

"Khó khăn gì đều có thể đến tìm anh?"

Văn Thanh Yến đã bình tĩnh lại, gật đầu khẳng định:

"Ừm, khó khăn gì cũng có thể."

Ngu Thanh Nhàn nhìn sâu vào anh một cái:

"Được, tôi biết rồi, không có gì thì tôi về trước nhé, Điểm Điểm còn chưa ăn đâu."

Điểm Điểm chính là con ch.ó săn mà Văn Thanh Yến bắt cho nhà cô, bởi vì trên lưng nó có hai đốm lông màu trắng, cho nên Lục Mộc Tâm đặt là Điểm Điểm.

Con chó nhà Văn Thanh Yến cả người toàn màu đen, cho nên gọi là Hắc Hắc.

Ngu Thanh Nhàn quay về sân trước, Văn Thanh Yến nhìn theo bóng lưng của cô rất lâu.

Bà Lục cũng lặng lẽ quay về phòng.

Tối hôm đó, hai chị em Lục Mộc Tâm cãi nhau một trận, không ai để ý đến ai.

Bà Lục một đêm trằn trọc không ngủ, ông Văn thì ngáy rung trời, bà Lục không chịu nổi vỗ vào ông một cái.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 67: Chương 67



Mí mắt ông Văn díp lại, ông đưa tay xoa mặt:

"Nửa đêm bà không ngủ đi còn làm gì đấy?"

Bà Lục bật đèn ngồi dậy:

"Ông Văn này, tôi nghĩ, con trai mình có chút tâm tư khác lạ đối với Thanh Nhàn."

Ông Văn buồn ngủ gật đầu:

"Tâm từ khác lạ gì?"

Vừa dứt lời, ông mới phản ứng lại:

"Có tâm tư khác lạ không tốt à? Không phải bà cứ luôn bảo tôi nó thanh tâm quả dục như sắp xuất gia rồi sao?"

Sắc mặt bà Lục rất băn khoăn, bà nói:

"Tốt thì rất tốt, tôi chỉ sợ Thanh Nhàn người ta không nhìn vừa mắt con trai ông."

Bà đã nhìn thấy cảnh tượng lúc xẩm tối, con trai bà hồi hộp như một thằng nhóc, mà Thanh Nhàn người ta lại chẳng để lộ vẻ gì, vô cùng cởi mở.

Bà Lục đợi hồi lâu không thấy ông Văn đáp lại, quay đầu lại nhìn, thấy ông đã quay người đi ngủ tiếp, bà bực mình nghiến răng.

"Kiếp trước tôi đúng là nợ nần hai cha con nhà ông, không ai làm cho tôi bớt lo được cả." Bà Lục tắt đèn.

Sáng sớm hôm sau, bà Lục thức dậy đi làm mì và bánh quẩy, Văn Thanh Yến vừa rửa bát xong đã bị bà đẩy một cái rổ vào lòng, mùi thơm của quẩy phả thẳng vào mặt.

"Mau lên, đưa mấy thứ này sang nhà cho Thanh Nhàn, đưa muộn là họ ăn sáng xong đấy."

Văn Thanh Yến mơ màng đi sang nhà hàng xóm, bà Lục nhìn theo bóng lưng anh, thở dài.

Bà không phải là không muốn để con trai nhà mình với Ngu Thanh Nhàn thành một đôi, nhưng lúc trước Ngu Thanh Nhàn không có ý định tái hôn, con trai nhà mình thì chất phác, bà suy nghĩ một chút bèn buông tay, nào biết con trai mình lại nhớ thương người ta chứ?

Dù có lòng tác hợp, nhưng bà Lục cũng không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ sợ vừa lên tiếng, hai nhà ngay cả hàng xóm cũng không làm được nữa, bà khó khăn lắm mới trông mong được một người hàng xóm đến ở, không muốn mất đi nhanh như vậy .

Hiện giờ biết được con trai ngốc nghếch nhà mình có ý với Thanh Nhàn, bà làm mẹ, không giúp được gì, chỉ đành tạo cơ hội cho hai đứa được ở chung nhiều hơn,.

Lỡ đâu hai đứa ở chung lại b.ắ.n ra tia lửa thì sao?



Sau khi kết thúc một ngày học tập, buổi trưa hai chị em Lục Mộc Tâm đã giảng hòa rồi, hai đứa trẻ đã nhất trí về chuyện của Giang Bảo Quốc, họ sẽ tuyệt đối không nhận cha.

Sau khi vẫy tay chào tạm biệt bạn học ở cổng trường, hai chị em dắt tay nhau đi nhanh về nhà.

Đột nhiên hai chị em ngẩng đầu lên, thấy Giang Bảo Quốc đứng ở đối diện cổng trường, trong tay còn xách một túi hoa quả.

Nụ cười chợt cứng lại trên gương mặt của hai chị em Lục Mộc Tâm.

Giang Bảo Quốc cũng đã nhìn thấy hai cô bé, vội vàng đi nhanh sang.

"Mộc Tâm, Thủy Tâm." Giang Bảo Quốc gọi hai chị em.

Lục Mộc Tâm mím môi, gọi một tiếng "cha", Lục Thủy Tâm không nói gì, cũng không thèm nhìn anh ta.

Giang Bảo Quốc không để ý đến Lục Thủy Tâm, ánh mắt chỉ rơi vào người Lục Mộc Tâm.

Lục Mộc Tâm năm nay mười bốn tuổi, vẻ bề ngoài giống hệt mẹ, gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh như hồ nước mùa xuân.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 68: Chương 68



Trong thời gian này, cô bé được Ngu Thanh Nhàn chăm sóc chu đáo, làn da cô bé trở nên trắng nõn, sắc mặt cũng hồng hào, mái tóc vẫn còn vết cháy nắng được bện thành hai b.í.m tóc thả xuống trước ngực.

Thời tiết nóng lên, gần đây trong thành phố đang thịnh hành mặc váy.

Ngu Thanh Nhàn cũng may mấy chiếc cho hai chị em.

Hôm nay Lục Mộc Tâm mặc áo trắng, kết hợp với váy xanh nhạt.

Cô bé xinh xắn đáng yêu đứng ở đó, Giang Bảo Quốc không biết thế nào lại nghĩ tới đóa hoa nhài còn đọng sương sáng sớm.

Trong lòng Giang Bảo Quốc vô cùng kích động. Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, anh ta biết rõ dung mạo và khí chất của Lục Mộc Tâm rất thu hút đàn ông.

Trong lúc quan sát cô bé, trong lòng anh ta đã tuyển chọn một loạt con rể, cuối cùng có ba người xuất sắc nhất.

Trần Phong không được, mặc dù mới hai mươi ba tuổi, cũng rất có năng lực, tướng mạo cũng đứng đắn, nhưng không giúp đỡ gì cho tiền đồ của anh ta, đợi cậu ta thăng quan tiến chức cũng chẳng biết đến ngày tháng năm nào.

Lão Cao cũng có thể, vợ ông ta mất sớm, con cái đều đã lập gia đình, năm nay ông ta vừa thả ra ít tin tức muốn tìm thêm người vợ nữa, có khá nhiều người động lòng, chỉ có điều những cô gái đó bất kể là tuổi tác hay là gia cảnh đều thích hợp hơn Lục Mộc Tâm, đáng tiếc.

Chỉ còn lại lão Phùng, lớn hơn Giang Bảo Quốc hai mươi tuổi, vợ mắc bệnh qua đời vào năm kia, để lại hai đứa con trai, tình cảm của lão Phùng và vợ trước rất sâu nặng, bao nhiêu nhiêu năm qua chỉ chăm lo cho hai đứa con trai, bao nhiêu người giới thiệu đối tượng cho ông ta, ông ta đều từ chối.

Giang Bảo Quốc từng gặp vợ lão Phùng, khí chất của Lục Mộc Tâm có ba phần giống người đó, nếu lớn thêm ba bốn năm nữa, con gái của anh ta chắc chắn sẽ đẹp hơn vợ cũ của lão Phùng.

Vẫn là câu nói đó, đàn ông hiểu đàn ông nhất. Lão Phùng có thể vì vợ mình mà giữ thân vài ba năm, nhưng chắc chắn không thể giữ được cả đời, tái hôn là chuyện sớm muộn thôi.

Nếu đã muốn tái hôn, thì đối tượng tái hôn vì sao không thể là con gái anh ta?

Về phần tuổi tác chênh lệch quá lớn, thế đã là gì?

Ở thời đại này, chồng già vợ trẻ còn ít sao? Người ta cũng chẳng làm sao cả.

Năng lực lão Phùng còn cao hơn anh ta rất nhiều, năm nay anh ta vừa lên làm phó đoàn trưởng, mà lão Phùng đã ở vị trí đoàn trưởng mấy năm rồi.

Nghe đâu trong thành phố còn cho bộ đội dẫn đầu xây một xưởng quân nhu, em trai lão Phùng vẫn luôn làm hậu cần là sự lựa chọn hàng đầu cho chức xưởng trưởng.

Nếu nhà mình có quan hệ với nhà ông ta, đợi xưởng xây xong, mình giới thiệu em trai của Vương Văn Quân vào trong xưởng, đến lúc đó sợ gì không trở thành khách quý của nhà họ Vương?

Đến lúc đó nhà họ Vương còn chướng mắt anh ta vì anh ta là người nông thôn, trong nhà có bà mẹ già bị liệt nữa không? Vương Văn Quân còn hở ra là nhăn nhó với anh ta nữa không?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 69: Chương 69



Giang Bảo Quốc dường như nhìn thấy bộ dạng khúm núm của bố mẹ vợ trước mặt mình, trên mặt loáng thoáng hiện ra vẻ đắc ý.

Ánh mắt anh ta nhìn Lục Mộc Tâm càng thêm ôn hòa, ôn hòa đến mức Lục Mộc Tâm cho rằng lúc trước ở nông trường, vẻ lạnh lùng của cha là do cô bé tự tưởng tượng ra.

"Lục Mộc Tâm, vì sao con không về quê? Bà nội con tới nông trường rồi, bà muốn gặp con một lần."

Lời của Giang Bảo Quốc đã phá vỡ ảo tưởng của Lục Mộc Tâm.

Bà Giang tới? Bà tới đây làm gì? Bàn tay đang nắm quai cặp sách của Lục Mộc Tâm siết chặt lại theo bản năng.

Giang Bảo Quốc liếc nhìn Lục Thủy Tâm còn đang cười ngây ngô ở bên cạnh.

Đứa trẻ này lớn lên không tệ, nhưng còn kém một chút so với Lục Mộc Tâm ngoan ngoãn hiền lành.

Nhớ tới những gì cô bé nói lúc trước, Giang Bảo Quốc vẫn còn chút bực mình, hơn nữa lần này gặp lại, cô bé không hề gọi anh ta câu nào, anh ta càng thêm không thích Lục Thủy Tâm.

"Lục Mộc Tâm, bà nội con bảo, trong tất cả những đứa trẻ, bà nội thương con nhất."

"Bà con đến đây không quen biết ai cả, dì Vương của con lại bận rộn không có thời gian chăm sóc bà, nơi này cách nông trường không xa, bọn con quay về nói với mẹ sau này con sẽ dọn đến nông trường ở."

Giang Bảo Quốc dùng giọng điệu ra lệnh để nói với Lục Mộc Tâm.

Lục Mộc Tâm bỏ quai cặp sách ra, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Giang Bảo Quốc:

"Bà nội nói bà thương con nhất sao?"

Lục Mộc Tâm đột nhiên muốn cười.

Lúc đầu không phải cô bé đã nhẫn nhịn ngay, khi cô bé vừa hiểu chuyện, bị bắt nạt, cô bé đã đến tìm bà nội, muốn bà nội đứng ra bênh mình.

Nhưng bà nội cô lại nói:

"Sao những người đó không bắt nạt người khác, lại chỉ bắt nạt mày? Chắc chắn là mày có vấn đề, gặp phải chuyện này mày phải tự kiểm điểm, xem mình làm sai ở đâu."

Trong tay bà nội của cô bé có tiền, đến tết ông nội cô bé sẽ đi vào huyện một chuyến, mua kẹo về lại giấu đi từ từ ăn. Những lúc đó, anh em họ bên đằng ông nội sẽ đến chơi nhà cô bé.

Ông nội bình thường nói chuyện lạnh lùng với hai chị em Lục Mộc Tâm, lúc này lại cho anh em họ ăn kẹo, cô bé và em gái muốn đến xin, lại bị ông nội bực mình đuổi đi.

Bà nội cô bé sẽ ở bên cạnh nói:

"Con gái ăn kẹo làm gì? Ăn nhiều sẽ ngu đi đấy, vẫn để đám con trai ăn thì hơn, con trai có ngu một chút cũng không sao, chỉ cần có sức khỏe là được rồi, không lo không cưới được vợ. Con gái thì khác, một khi ngu đi là không ai thèm lấy."

Sau khi bà nội cô bé bị liệt, mẹ cô bé bận rộn ngoài ruộng, việc chăm sóc bà chuyển sang cho hai chị em.

Bà nội biết Lục Mộc Tâm dễ bắt nạt, nên lúc đến lượt cô bé phục vụ, bà nội sẽ thay đổi cách để hành hạ cô, chửi bới là chuyện như cơm bữa, đôi khi mắng không hết giận, bà nội sẽ giơ tay ra véo cô, bắt được chỗ nào thì véo chỗ ấy.
 
Back
Top Bottom