Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 50: Bày Mưu



/images/2024-0308.gif

Lúc trước bà không ở nhà, không biết chuyện này, bây giờ bà đã có nhà, chuyện Lý Mãn Trụ đến cửa gây sự bà không thể không quan tâm.

Bà cụ nhanh nhẹn xuống giường, xỏ giày đi ra ngoài.

Ông Văn nói cho Văn Thanh Yến biết Lý Mãn Trụ là loại người như thế nào.

Văn Thanh Yến nhớ tới đôi mắt trong veo nhìn về phía mình kia, cũng đứng dậy đi ra ngoài theo mẹ.

Lúc ra đến cửa, anh vừa vặn nghe thấy Lý Mãn Trụ đang nói xằng nói bậy với Ngu Thanh Nhàn đi ra mở cửa:"Họ Lục kia, tôi nói cho cô biết, đừng có kiểu cho thể diện mà không cần.

Một quả phụ như cô dẫn theo con đến đây, tôi nhìn trúng cô là vinh hạnh của cô, thức thời thì mau chóng mở cửa đón tôi vào, tôi còn nợ sòng bạc mười nghìn đồng, cô mau chóng lấy ra cho tôi trả nợ! "Ngu Thanh Nhàn vừa ăn cơm, vừa nghe thấy tiếng đập cửa còn tưởng là bà Lục ở bên cạnh sang chơi, bèn vui vẻ ra ngoài.

Nào ngờ vừa mở cửa ra lại cô nhìn thấy cảnh như vậy.

Nghe thấy lời nói trâng tráo như thế, Ngu Thanh Nhàn cũng lười nói lại, giơ chân lên đạp cho anh ta một phát.

Có thể ra tay đánh người thì khỏi phải lắm lời, lãng phí thời gian tu luyện quý báu của cô.

Qua hơn gần nửa tháng tu luyện, cơ thể này của cô đã được cải thiện hơn rất nhiều so với lúc mới tới.

Sắc mặt hồng hào, trên người cũng đã có thịt, tóc cũng trở nên đen bóng.

Bởi vì kiên trì đả toạ luyện quyền, sức của cô rất lớn, loại đàn ông bị tửu sắc móc rỗng như Lý Mãn Trụ một mình cô đánh mười kẻ cũng không thành vấn đề.

Lý Mãn Trụ bị đạp một phát nằm lăn ra đất, đầu óc mụ mị bởi vì thức đêm đánh bài bây giờ mới tỉnh táo hơn chút.

Sau khi Ngu Thanh Nhàn từ chối lời cầu hôn của anh ta, anh ta mất hết mặt mũi trước mặt các anh em, để không cho các anh em cười nhạo, anh ta đã trốn trong nhà mấy ngày.

Xẩm tối hôm qua có người anh em của Lý Mãn Trụ tự xách theo nửa cân rượu đến nhà tìm, hẹn anh ta đi đánh bài.

Anh ta bảo mẹ mình làm một bàn thức ăn, họ vừa ăn vừa uống, dần dần nói đến chuyện của Ngu Thanh Nhàn.

Người anh em kia của Lý Mãn Trụ nghĩ kế cho anh ta, nói là gái trung trinh sợ trai đeo bám, sở dĩ Ngu Thanh Nhàn không đồng ý cũng có lẽ là vì xấu hổ, bảo anh ta chủ động một chút, chưa nói đến chuyện khác, công việc trong nhà cũng phải đến giúp đỡ một tay.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 51: Chương 51



Phụ nữ mà, đều rất cảm tính, dần dần cô ta còn không cảm động hay sao? Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, sinh thêm đứa con nữa, người phụ nữ chẳng phải đã bị trói lại?

Lý Mãn Trụ và mẹ anh ta đều cảm thấy rất có lý.

Ăn cơm xong, anh ta cùng với người anh em đến nơi đánh bài, lúc đầu thắng không ít, nhưng về sau càng chơi càng thua.

Anh ta cố tình không chơi nhưng bị các anh em khác giữ lại, họ nói anh ta không có tiền cũng không sao, nhưng vợ tương lai của anh ta có, không có tiền đi đòi cô ta không phải là có rồi sao?

Những lời như vậy nói rất nhiều, Lý Mãn Trụ nghe nhiều cũng nhập tâm, bất tri bất giác thua rất nhiều.

Đến lúc trời gần sáng buồn ngủ không chịu nổi nữa họ mới giải tán.

Anh ta ngủ lại nhà người anh em đến buổi trưa, vừa tỉnh dậy mới nhớ ra chuyện đêm qua, sau khi lấy lại lý trí, Lý Mãn Trụ sợ run lên.

Đám anh em của anh ta không phải hạng người tốt lành gì, thời gian trước ông ba Vương ở thôn bên cạnh cũng nợ tiền cờ b.ạ.c bọn họ, bởi vì không có tiền trả, bọn họ lấy hết lương thực nhà ông ba Vương không nói, còn bắt con gái mới mười hai tuổi của ông ba Vương đem bán vào trong núi.

Chạy ra khỏi nhà anh em, đi ngang qua nhà của Lý Xuyên, Lý Mãn Trụ không nhịn nổi nữa.

Trong sân nhà hàng xóm vang lên tiếng đi lại, Ngu Thanh Nhàn không hề sợ hãi, cô đi đến trước mặt Lý Mãn Trụ:

"Tôi chưa từng gặp anh, nhưng có thể đoán ra được anh là ai."

"Lần trước tôi đã nói, tôi không hứng thú kết hôn, gả cho một tên phế vật như anh càng không hứng thú." "Thức thời đi, bây giờ anh đi về, sau này gặp tôi thì đi vòng qua tôi, nếu không thức thời..." Ngu Thanh Nhàn mỉm cười với Lý Mãn Trụ: "Anh sẽ không muốn biết hậu quả đâu."

Lý Mãn Trụ chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c đau đớn, thở cũng thấy đau.

Anh ta sờ lên n.g.ự.c mình, bởi vì đau đớn mà sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Với kinh nghiệm ẩu đả nhiều năm của anh ta, chắc chắn xương sườn đã bị gãy, ít nhất hai cái.

Chỉ một cú đá mà thôi, chỉ một cú! Lý Mãn Trụ kinh hãi, anh ta lê người về phía sau, há miệng ra muốn chửi bậy.

Lúc này nhà họ Văn mở cửa ra, Lý Mãn Trụ nhìn về bên ấy, thấy hai ông bà Văn cùng Văn Thanh Yến đang sầm mặt đứng ở cửa.

Anh ta không dám nói câu nào, ở lại lâu thêm chút nữa cũng không dám.

Lý Mãn Trụ mặc kệ đau đớn, đứng dậy chạy vắt giò lên cổ, giống như đằng sau có ma đuổi theo.

bà Lục cầm cái chổi lớn trong tay, phỉ nhổ một tiếng về phía bóng lưng Lý Mãn Trụ.

"Đồ súc sinh." bà Lục nói với vẻ ghét bỏ: "Thanh Nhàn à, cháu không sao chứ?"

Ngu Thanh Nhàng lắc đầu:

"Không sao ạ, anh ta không làm gì được cháu."

Bà Lục "ừ" một tiếng:

"Không làm gì là tốt rồi, một tên súc sinh không ra hồn người. Lần sau nếu nó quay lại gây sự với cháu, cháu cứ tiếp tục tình nó phải có chuyện thì bảo nó tới tìm bác."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 52: Chương 52



Bà Lục nói xong lại quay sang nhìn về phía chồng con mình:

"Được rồi, hai người về đi, tôi sang trò chuyện với Thanh Nhàn."

Ngu Thanh Nhàn đỡ bà Lục vào trong phòng.

Vừa vào cửa, cô nhìn thoáng qua nhà họ Văn, Văn Thanh Yến đang nhìn cô, ánh mắt thâm trầm như hồ nước lạnh.

Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh thu lại ánh mắt.

Văn Thanh Yến không đóng cửa, giọng nói đang trò chuyện với mẹ anh ở bên kia rất nhẹ nhàng, nhưng người lại rất lợi hại, chỉ một cú đá đã làm gãy xương sườn người ta.

Sự tương phản thật là lớn.

Văn Thanh Yến cảm thấy anh phải đi điều tra về lai lịch của ba mẹ con nhà hàng xóm, nhìn tư thế và lực độ của cú đá vừa rồi, rõ ràng là một người luyện võ.

Bà Lục vào phòng phía đông, ngồi lên giường trò chuyện với Ngu Thanh Nhàn về chuyện trong thôn.

"Trong thôn Điền Dương, đại đa số đều họ Lý, người có họ như nhà các bác rất hiếm. Những người nhà họ Lý đó ỷ vào việc mình đông người, không coi các dòng họ nhỏ khác ra gì."

"Ba mươi năm trước, nhà họ Hoàng trong thôn cưới một người con dâu, người con dâu kia rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, gặp ai cũng cười. Cha của Lý Mãn Trụ rất để ý cô ấy, nhân lúc nhà họ Hoàng ra đồng làm việc đã làm việc bẩn thỉu với cô con dâu kia."

Đều là người đã có chồng, bà Lục nói chuyện rất tự nhiên.

Ngu Thanh Nhàn nghe vậy mặt cũng không đổi sắc, trong Tu Chân Giới chú trọng đến thuận theo tự nhiên, rất nhiều nam tu nữ tu nhìn hợp mắt nhau thì sẽ tiến tới song tu.

Cô thậm chí còn tận mắt nhìn thấy.

"Vậy sau đó thì sao?"

"Cô con dâu kia không phải người nhu nhược, nói chuyện này cho người nhà họ Hoàng xong, không đợi nhà họ Hoàng kịp phản ứng đã đ.â.m đầu vào tường tự vẫn." Bà Lục thở dài một hơi.

"Nhà họ Hoàng thật sự rất thích cô con dâu đó, vừa cưới được nửa năm đã coi như con gái ruột, c.h.ế.t như thế ai cũng không chịu nổi, nhất là chồng của cô ấy, anh ta xách d.a.o đến nhà Lý Mãn Trụ."

"Cha Lý Mãn Trụ bị anh ta c.h.é.m chết, thằng cha ấy vừa chết, người nhà họ Lý đều không làm nữa, đuổi nhà họ Hoàng ra khỏi thôn, Lý Mãn Trụ y như cha nó, là một tên háo sắc."

"Nhà quả phụ trong mười dặm tám thôn với mấy nhà chứa, không có chỗ nào mà nó không tới. Vợ lão ba Lý muốn gả cháu cho nó, đúng là bắt nạt người khác. Hôm đó bác không có nhà, nếu bác có, bác phải sang chửi c.h.ế.t cô ta."

Lão ba Lý trong miệng bà Lục chính là trưởng thôn thôn Điền Dương.

Nhà họ Văn không có thân thích trực thuộc trong thôn Điền Dương, nhưng bố chồng của bà Lục là tú tài đời cuối cùng của triều Thanh, trước khi triều Thanh mất đi, ông cụ đã trở về thôn Điền Dương, mở trường dạy cho trẻ con trong thôn đọc sách.

Ông ba Lý cũng là một trong những học sinh của cha chồng bà Lục.

Lúc còn bé nhà ông ba Lý rất nghèo, năm cân lương thực để đi học mỗi tháng cũng không kiếm ra được.

Nếu không phải cha chồng của bà Lục thấy ông ta thực sự hiếu học, thì ngay cả cơ hội biết chữ cũng không có.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 53: Chương 53



Mấy năm trước lúc chọn trưởng thôn, nếu không phải ông ta biết mấy cái chữ, chồng bà Lục lại vì con trai ở bên ngoài chưa biết sống c.h.ế.t nên không làm, thì chức trưởng thôn này còn không đến phiên ông ba Lý.

Bởi vì chút ân tình hồi còn bé ấy, cũng vì mấy học sinh được cha chồng bà Lục năm đó dạy học đều có triển vọng, cho nên nhà họ Văn có địa vị rất cao ở thôn Điền Dương, ông ba Lý cũng rất kính trọng gia đình bà.

Bà Lục không có ác cảm gì với ông ba Lý, nhưng con người thím ba Lý thì từ đầu đến cuối bà đều khinh thường.

"Cháu đừng sợ, con bác về rồi, Lý Mãn Trụ không dám đến gây sự với cháu nữa đâu." Nhắc đến con trai, trên mặt bà Lục hiện ra vẻ tự hào.

Con trai bà từ nhỏ đã xuất chúng, luôn đứng đầu trong trường học, còn học võ với một sư phụ mở võ quán trong thành phố mấy năm, trẻ con nông thôn đều sợ anh, nói là trùm sò trong thôn Điền Dương cũng không quá đáng.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy tấm lòng này:

"Cảm ơn thím."

Hai người nói chuyện một lúc, Ngu Thanh Nhàn cũng nói về chuyện nhà mình, biết được cô không phải là quả phụ, chỉ là người chồng sau khi công thành danh toại thì đứng núi này trông núi nọ, bà Lục cực kỳ tức giận.

"Nhân phẩm của chồng cháu không được."

Ngu Thanh Nhàn rất đồng ý với câu này:

"Anh ta nói đây là tự do yêu đương, tự do hôn nhân."

Bà Lục chỉ đáp lại câu này bằng một tiếng phỉ nhổ.

Sau khi chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao với bà Lục không lâu, men giấm của Ngu Thanh Nhàn cũng đã cất xong.

Cô mua được khá nhiều vỏ trấu và bột ngô từ cửa hàng lương thực trong thành phố, cô còn đặt bốn năm cái vại lớn trong cửa hàng bán bát đĩa, hũ nhỏ cô cũng mua một ít.

Bà Lục nói mình biết ướp đồ chua, có thể dạy cho Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn từng ăn củ cải muối của bà, mùi vị rất được.

Hai chị em Lục Mộc Tâm thích ứng rất nhanh với trường học, mỗi ngày về đến nhà là lại kể chuyện trong trường cho mẹ nghe, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt lên.

Ngu Thanh Nhàn vô cùng thỏa mãn.

So với ba mẹ con, những ngày này Giang Bảo Quốc sống không tốt lắm.

Anh ta kết hôn với Vương Văn Quân như ý nguyện, nhưng sau khi cưới xong lại không tốt đẹp như tưởng tượng của anh ta.

Vương Văn Quân là một người phụ nữ được nuông chiều từ bé đến lớn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa đều học được sau khi vào quân ngũ.

Sau khi vào quân ngũ lại đều ăn uống trong đơn vị, cho nên cô ta không biết nấu cơm.

Trước khi kết hôn, Giang Bảo Quốc đã hứa hẹn mình sẽ làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm. Mới cưới được một tuần vẫn còn mới mẻ, Giang Bảo Quốc vui vẻ chịu đựng.

Nhưng khi tình cảm mãnh liệt qua đi, hơn nữa đã chiếm được rồi, Giang Bảo Quốc từ từ cảm thấy bất mãn.

Anh ta làm việc sớm hơn Vương Văn Quân rất nhiều, mỗi lần về đến nhà là thấy nhà cửa bừa bãi lộn xộn, nhất là trên giường, sáng sớm chui ra khỏi chăn thế nào thì tối về trên giường vẫn y như thế.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 54: Chương 54



Giang Bảo Quốc khó chịu về việc này nhất, anh ta không nhịn được mắng Vương Văn Quân vài câu, cô ta liền nổi giận, cuối tuần được nghỉ mới quay về thành phố, khi đi làm chỉ ở trong ký túc xá không chịu về nhà.

Đám họ hàng thân thích ai nấy cũng lắm mồm, chưa được mấy ngày chính ủy đã biết việc hai vợ chồng cãi nhau, Giang Bảo Quốc còn bị gọi riêng ra để nói cho một trận.

Giang Bảo Quốc chỉ đành nhẫn nhịn, đón Vương Văn Quân trở về.

Còn chưa được hai hôm, lại vô cớ sinh sự, căn nguyên là vì bác sĩ Bạch trong bệnh viện của Vương Văn Quân mua được một chiếc váy mới trong tòa nhà bách hóa tổng hợp, cô ta cũng muốn, nhưng cái váy đó phải mua từ Quảng Đông tới, giá bảy nghìn đồng một chiếc, Giang Bảo Quốc không lấy đâu ra được.

Tình cảm hai người vừa mới ấm lên, lại xuất hiện trục trặc trong tình huống này.

Đúng vào lúc này, Giang Bảo Quốc nhận được thư gửi từ quê ra, là do trưởng thôn gửi tới, anh ta mở ra xem, trước mắt chợt đen xì.

Trong thư nói vợ cũ của anh ta đến nay không về, mẹ anh ta vẫn luôn do trưởng thôn trông nom thay, bây giờ đang ngày mùa, họ không có thời gian, ông ta sai người đưa mẹ anh ta từ quê lên.

Giang Bảo Quốc nhìn ngày viết thư, tính toán thời gian, khoảng hai ngày này là mẹ anh ta sẽ đến.

Cũng rất trùng hợp, anh ta còn chưa bỏ thư xuống thì bên đoàn bộ đã gọi điện thoại tới, Giang Bảo Quốc vội vàng ra nhận, điện thoại là trạm xe lửa gọi tới.

Bà mẹ liệt nửa người của anh ta đang nằm trên giường, muốn xuống xe lửa.

Giang Bảo Quốc vội vàng đến trạm xe lửa, Vương Văn Quân cũng nhanh chóng biết chuyện mẹ chồng đến rồi.

Mấy hôm nay cô ta đang không vui, nghe xong tin tức này thì mặt lại dài ra như cái bơm.

Buổi tối tan làm Vương Văn Quân còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng một bà già oang oang kêu la trong phòng.

Giang Bảo Quốc đầu đầy mồ hôi từ trong nhà đi ra, cầm một cái khăn lông trong tay, nhìn thấy Vương Văn Quân, anh ta thở dài một hơi thật to:

"Văn Quân, rốt cuộc em cũng về rồi. Mẹ đi đại tiện, anh thật sự không biết xử lý như nào, em mau vào dọn chút đi."

Sắc mặt Vương Văn Quân càng thêm khó coi.

Cô ta là y tá, nếu là đối đãi với bệnh nhân, thì vấn đề này cô ta có thể lập tức bắt tay vào làm không chớp mắt cái nào, nhưng vừa nghĩ đây là bà mẹ già từ trong quê ra của Giang Bảo Quốc, lại nghĩ tới cảnh bà ta đại tiện be bét ra giường, còn ngửi thấy mùi thum thủm trong không khí, cô ta lập tức che miệng nôn khan.

Nôn xong Vương Văn Quân mới phát hiện sắc mặt Giang Bảo Quốc đã đen xì lại.

Cuộc sống mới cưới của Giang Bảo Quốc vì bà Giang từ quê ra mà trở thành cuộc sống gà bay chó sủa, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại sống rất thoải mái.

Từ lúc cô sản xuất giấm đến giờ đã hơn ba mươi ngày, giấm cất rất thành công, tầng giấm trên cùng có màu vàng trong vắt, tầng giữa có màu trắng ngà, trộn lẫn hai tầng vào chính là giấm trắng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 55: Chương 55



Lúc cô cất giấm đã thêm một chút nước trong không gian, hơn nữa công thức cất giấm không giống với phần lớn phường giấm bây giờ, cô dùng một chái phòng để cất giấm trắng, mùi chua dịu thơm mát tỏa ra bốn phía.

Ngu Thanh Nhàn tính toán thời gian cho thêm gia vị, vừng, nước màu vào trong giấm trắng, qua nhiều lần lọc bỏ, là thu được giấm đen.

Hôm mở vại giấm đen, Ngu Thanh Nhàn đã làm một mẻ sủi cảo, nhân thị lợn hành tây, rau hẹ trứng gà.

Gói xong, luộc lên, Ngu Thanh Nhàn múc ra đầy đĩa, lại rót thêm nửa bát giấm đen, bưng sang nhà họ Văn.

Cả nhà họ Văn đều đang ở nhà, cũng đang định ăn cơm, thấy Ngu Thanh Nhàn mang sủi cảo sang, bà cụ Lục phàn nàn cô vài câu rồi vội vàng gọi Văn Thanh Yến tới phòng bếp lấy đĩa đựng sủi cảo.

"Sủi cảo là đồ tốt, các cháu giữ lại ăn đi, mang sang cho thím rồi, làm sao hai chị em Lục Mộc Tâm đủ ăn chứ?

"Thím nói gì vậy? Hai hôm trước thím mang thịt gà sang cho nhà cháu, cũng đâu thấy thím nói vậy. Hôm nay cháu mang tới cũng không bao nhiêu, trong nhà vẫn còn đủ ăn. Luộc sủi cảo chủ yếu là muốn để mọi người nếm thử giấm của cháu cất có được không."

Mấy ngày nay quan hệ giữa Ngu Thanh Nhàn và nhà họ Văn ngày càng tốt, nhà ai có món gì ngon đều nhớ mang sang cho đối phương một phần, qua lại như vậy, tình cảm càng thêm đậm sâu.

Lúc này bà Lục mới nhìn về bát giấm kia:

"Giấm cháu làm à? Nhìn màu sắc đã thấy ngon rồi, vừa trong vừa sánh. Được, để thím nếm xem, có ngon hay không sẽ nói cho cháu biết."

"Vậy cháu về nhé, hai chị em Mộc Tâm vẫn còn đang đợi ăn đó."

Bà Lục vốn định giữ Ngu Thanh Nhàn ăn cơm, nhưng nghe vậy thì thôi:

"Vậy cháu mau về nhà đi, hai cô bé này vừa từ trường về, chắc là mệt gần c.h.ế.t rồi."

Đúng lúc này Văn Thanh Yến đi tới, trong tay anh cầm theo một cái đĩa tráng men màu vàng.

Chuyển sủi cảo sang đĩa xong, anh tiện tay trả lại đĩa cho Ngu Thanh Nhàn, cô cũng đưa tay ra đỡ lấy.

Trong lúc hai người tiếp xúc, bàn tay Ngu Thanh Nhàn đã chạm vào mu bàn tay của Văn Thanh Yến.

Bàn tay ấm áp mềm mại, không giống cảm giác khi chạm vào tay đàn ông, trong lòng Văn Thanh Yến không hiểu sao lại thấy hơi nhũn xuống, sau đó cả người nóng lên, khí huyết tràn cả lên mặt.

Ngu Thanh Nhàn không có cảm giác dư thừa nào, nhận đĩa xong, cô mỉm cười:

"Thím ơi, cháu về đây."

"Về đi, về đi. Lát nữa thím sang nhà."

Ngu Thanh Nhàn trở về.

Ba mẹ con cô ở thôn Điền Dương đã sắp hai tháng, trong hai tháng này được ăn ngon ngủ kỹ, tâm trạng cũng tốt. Tinh thần hai chị em Lục Mộc Tâm cũng được thay đổi rất nhiều, nhất là Lục Mộc Tâm.

Lúc trước cô bé lầm lì ít nói, trên mặt chẳng bao giờ thấy cười, lúc nào cũng buồn khổ.

Bây giờ cô bé kết bạn ở trong trường học, ngày càng hoạt bát hơn, nụ cười xuất hiện trên mặt cũng nhiều hơn.

Lục Thủy Tâm vốn đã hoạt bát, lúc này đúng là phát điên, ai ở trong lớp cũng thân quen, thậm chí còn quen biết cả bạn bè lớp khác.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 56: Chương 56



Cô bé thích vận động bên ngoài, ngày ngày đều chơi bóng với bạn.

"Chị ơi, con gái lớp em với con gái lớp 5-2 ngày mai có trận thi đấu hữu nghị đấy, chị phải tới cổ vũ cho em nhé." Khối 5 có hai lớp, hai chị em học học lớp 5-1.

Hai lớp có cùng một giáo viên, dần dà học sinh hai lớp trở thành quan hệ cạnh tranh.

Oán hận của hai lớp chất chứa đã lâu, một trận thi đấu bóng rổ đã từng có, nhưng hai bên không phân thắng thua, không ai phục ai.

"Được." Là một học sinh trong lớp, Lục Mộc Tâm chắc chắn sẽ đến xem trận thi đấu, góp phần trợ uy cho lớp mình.

"Mẹ ơi, thầy con nói bọn con sắp tốt nghiệp rồi, bảo bọn con nộp ít tiền, đến lúc đó có người đến trường chụp ảnh cho." Lục Mộc Tâm nhớ chuyện thầy Thiên dặn dò mình hôm nay.

Từ trước đến nay Ngu Thanh Nhàn luôn rất hào phòng với hai đứa con gái, chỉ cần hai cô bé cần tiền với lý do chính đáng thì cô sẽ chi rất mạnh tay.

Hai chị em có thể nhanh chóng hòa nhập với các bạn trong lớp như vậy, cũng liên quan đến sự hào phòng của Ngu Thanh Nhàn.

Bởi vì hai cô bé có tiền tiêu vặt, cho nên lúc mua đồ ăn vặt, kem để kết bạn sẽ không bủn xỉn.

Bởi vì Ngu Thanh Nhàn cho khá nhiều tiền tiêu vặt, nên các bạn nhận đồ ăn vặt của hai cô bé cũng rất thoải mái, đáp lễ cũng không chùn tay.

Có qua có lại, tình cảm mới càng bền chặt.

Một đĩa sủi cảo lớn, ba mẹ con ăn sạch, giấm đen rất được khen ngợi.

Lục Mộc Tâm không thích ăn đồ chua còn chấm khá nhiều, sau đó còn bỏ một bát giấm đen vào canh sủi cảo để uống.

Bà Lục ăn xong cũng đi sang nhà:

"Thanh Nhàn à, thím tới mua giấm của cháu đây. Bát cháu vừa cầm sang ăn hết cả rồi."

Ngu Thanh Nhàn có chút kinh ngạc, bát giấm cô mang sang khá nhiều, nói là nửa bát, nhưng chỉ thiếu một đốt ngón tay nữa là đầy, nhiều giấm như vậy mà đã ăn hết rồi?

"Thím ơi, thím đừng trêu cháu, bữa này đâu ăn nhiều giấm như vậy? Thím muốn ủng hộ việc làm ăn của cháu nên cố ý nói vậy hả?" Ngu Thanh Nhàn và bà Lục đều không phải là người thích giấu giếm, hai người ở cạnh nhau có chuyện gì đều nói hết, vô cùng thân thiết.

Bà Lục thấy oan uổng:

"Thím cũng đang bực đây, theo lý mà nói kiểu gì nhà bác cũng phải ăn đến nửa tháng, chẳng biết Thanh Yến hôm nay làm sao, chấm giấm ăn còn chưa đủ, mà còn uống hết một bát, không ngăn được."

Con trai hơn chục năm không gặp trở về, bà Lục chỉ thấy mới mẻ một tháng.

Tháng trước, bà Lục nhìn con trai nhà mình thế nào cũng thấy yêu thấy quý, đến nay thì bắt đầu tiến vào hình thức chê bai.

Anh làm gì bà Lục cũng có thể châm chọc vài câu, tiếng hít thở nặng nề rơi vào tai bà cũng khiến bà phát phiền.

Vừa nhắc tới con trai, là lại bắt đầu vào đề, không ngừng nổi, bà chê bai con trai gần mười phút đồng hồ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 57: Chương 57



"Cháu nói nó nghĩ thế nào, bây giờ nó về đổi nghề rồi, làm ở ban động viên vũ trang nhân dân trong thành phố, ít nhiều gì cũng được coi là một lãnh đạo nhỏ đúng chứ? Chú của cháu sai người giới thiệu đối tượng cho nó, nó mới có tý tuổi đầu lại cảm thấy người ta không đủ chín chắn, tư tưởng quá ấu trĩ, không nói chuyện được."

"Lớn tuổi một chút thì nó lại bảo mình lớn tuổi rồi, không xứng với người ta, lấy con gái nhà người ta làm lỡ làng cô ấy. Khó khăn lắm mới có một người đồng ý gặp mặt nó, người ta đến đơn vị tìm nó. Nó thì hay rồi, đưa người ta tham quan đơn vị, không lâu sau, người ta đã yêu đương với chiến hữu trong đơn vị."

Bà Lục lo lắng gần chết, bà đã thu xếp giới thiệu cho Văn Thanh Yến từ cô gái mới lớn đến quả phụ, tuổi từ mười tám đến ba mươi đều có cả, dung mạo xinh đẹp thanh tú, hay tướng mạo bình thường nhưng nhân phẩm tốt đều có, có thể nói là trăm hoa đua nở, nhưng Văn Thanh Yến không thèm để ý ai.

Những lời như thế này, cả tháng qua Ngu Thanh Nhàn nghe bà Lục nói không ít lần.

Chuyện Văn Thanh Yến đi xem mắt lý thú đến mức trở thành suối nguồn vui vẻ của cô mỗi ngày.

Giống như vô số lần trước, Ngu Thanh Nhàn ở bên cạnh cười trấn an bà Lục:

"Thím đừng vội mà, hôn nhân phải xem duyên phận, anh ấy phải tìm bạn đời ở đến già đấy."

Bà Lục thở dài một hơi, nói vào chuyện chính:

"Giấm đen của cháu cất ngon lắm, còn ngon hơn giấm đen bọn thím mua trong thành phố. Chú của cháu vừa rồi còn lấy ra khá nhiều văn, để thím đọc cho cháu nghe."

"Cái gì mà vị chua thuần túy, mùi giấm thơm nồng, vị êm dịu, trong chua mang ngọt, trong ngọt lại có mùi tươi mới. Thím nghe chẳng hiểu gì, dù sao thì thím cảm thấy rất ngon, chắc chắn sẽ bán đươc." Bà Lục đã nấu cơm mấy chục năm, chưa nói đến chuyện tài nấu nướng có được hay không, nhưng dầu tương giấm ăn có ngon hay không, bà vừa ngửi là biết.

Chỉ cần giá cả của giấm không quá đắt, Ngu Thanh Nhàn nhất định sẽ bán được đắt hàng.

"Vậy thì cháu mượn lời chúc tốt lành của thím." Hai người đi vào chái phòng cất giấm.

Bà Lục mang theo hũ giấm tới, Ngu Thanh Nhàn múc cho bà đầy một hũ.

Bà Lục khăng khăng đòi trả tiền, Ngu Thanh Nhàn khăng khăng không chịu, hai người cứ thể giằng co cả buổi.

Cuối cùng bà Lục dọa "không lấy tiền sau này không ăn nữa" mới kết thúc, Ngu Thanh Nhàn thua trận.

Bà Lục hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang như đánh thắng trận đầu, thỏa mãn ra về.

Cất được giấm rồi, sau đó là đem giấm đi bán.

Ngu Thanh Nhàn đã sớm nghĩ xong nguồn tiêu thụ, cô quyết định đến chợ bán thức ăn lớn nhất thành phố để bán, chợ thức ăn và tòa nhà bách hóa tổng hợp là hai nơi náo nhiệt nhất thành phố.

Có câu thế này, bách hóa tổng hợp có thể không đi, nhưng chợ thức ăn không thể không dạo.

Ngu Thanh Nhàn đến dạo vài lần, trong đó đồ trời nam bể bắc gì cũng có bán.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 58: Chương 58



Hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngu Thanh Nhàn đã thức dậy. Cô dắt con bò bà Lục cho mượn tới, buộc vào xe, rồi khiêng từng vại giấm lên, lại lấy công cụ dùng để bán giấm như phễu, muôi múc chuyên dụng để lên xe.

Trời vừa tảng sáng, Ngu Thanh Nhàn vội vàng đi đến chợ thức ăn, chưa được bao xa, hai chị em Lục Mộc Tâm đã cầm cặp sách đuổi theo.

"Sao hai con lại tới đây?"

Hại chị em Lục Mộc Tâm lên xe bò:

"Chúng con muốn đi theo mẹ bán giấm."

Hai chị em đã bàn bạc xong từ trước, hai người quyết định không nói với Ngu Thanh Nhàn chuyện này, mà đợi đến ngày cô đi bán giấm sẽ cho cô một bất ngờ.

Ngu Thanh Nhàn quả thực rất bất ngờ và mừng rỡ.

Chuyện trong nhà từ trước đến nay cô chưa từng ngăn cản bọn trẻ tham gia, lúc cô cất giấm, hai đứa con gái tan học về cũng phụ giúp một tay, việc nhà cô cũng để hai chị em cùng làm với mình.

Nhiệm vụ của Ngu Thanh Nhàn là đối tốt với hai đứa trẻ, mà thực sự đối xử tốt với một người, không phải là chiều chuộng vô điều kiện, mà là để hai đứa trẻ có bản lĩnh đặt chân vào cuộc sống, có tính cách cứng cỏi, nội tâm kiên cường, bản tính lương thiện nhưng không nhu nhược.

Giống như cha mẹ Ngu Thanh Nhàn đối với cô vậy.

Cho người ta con cá không bằng cho người ta cần câu, cô cất giấm cũng không giấu hai đứa trẻ, hai đứa trẻ cũng có thể học được ngón nghề này, không bao giờ sợ bị đói.

Dù sao dân coi lương thực như trời, giấm lúc nào cũng có thị trường.

Buổi sáng của Ban động viên cũng giống như ngày thường, buổi trưa làm việc xong thì đến căng tin ăn cơm.

Đồ ăn của Văn Thanh Yến còn thừa một đĩa lớn, chính ủy Trương ngồi cùng bàn ăn với anh kinh ngạc hỏi:

"Lão Văn, anh làm sao thế? Không muốn ăn à?"

Văn Thanh Yến ôm mặt:

"Đau răng."

Tối qua anh uống nhiều giấm quá, khiến răng bị ê buốt, cắn gì cũng không được.

Cũng lạ, rõ ràng giấm rất chua, không biết hôm qua anh bị chập mạch ở đâu, lại cảm thấy giấm rất ngọt.

Giấm mà Ngu Thanh Nhàn cất rất ngon, lúc bày sạp cô còn mua cà rốt của người bán rau về, mượn d.a.o của người ta cắt thành những thanh nhỏ, lại bày ra cho khách đến mua giấm ăn thử.

Người đi dạo chợ thức ăn đều là bà chủ gia đình, họ đều giống bà Lục, chỉ cần ngửi mùi là biết giấm có ngon hay không, nếm xong củ cải chấm giấm, ai nấy đều bỏ tiền ra mua.

Nhà tôi hai lạng, nhà chị nửa cân, đến trưa, Ngu Thanh Nhàn mang đến năm mươi cân giấm mà chỉ còn lại một ít.

Người đi chợ cũng không còn mấy, Ngu Thanh Nhàn dứt khoát dọn hàng, đến nhà chị Lý.

Cô ở đây thân cô thế cô, tuy chị Lý cũng là nhà bình thường, nhưng nhiều bạn bè, ai biết hôm nào đó có cần dùng đến người ta hay không chứ?

"Em gái đến rồi à?" Chị Lý đang ngồi trên quầy tính sổ sách, nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn đến thì bỏ bút xuống, đi tới.

Chị còn tiện thể mang cả hoa quả đặt trên quầy ra:

"Nào tới, ăn hoa quả đi, sáng sớm có người bày ra vỉa hè, chị gặp được nên mua một ít, ngọt lắm."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 59: Chương 59



Ngu Thanh Nhàn cầm một quả bỏ vào miệng:

"Ngọt thật đấy! Chị ơi, bây giờ em đang tự mình cất giấm bán, buôn bán cũng không tệ, sáng sớm nay đã bán được khá nhiều, còn một ít em lười mang về, nên mang tới đây cho chị. Không phải đồ quý giá gì, chị cũng đừng khách sáo với em."

Giấm còn lại khoảng một cân, chị Lý ngửi mùi, cảm thấy trong vị chua còn lẫn vị ngọt, chỉ ngửi thôi đã khiến chân răng ứa nước:

"Em bán bao nhiêu tiền một cân, để chị trả cho em theo giá thị trường."

"Chị ơi, em với chị nào phải người xa lạ. Không lấy tiền đâu, nếu chị thấy ngon, vậy thì tuyên truyền giúp em chút, giới thiệu cho em ít khách hàng, như vậy còn tốt hơn." Ngu Thanh Nhàn nói: "Hơn nữa, lúc em dọn vào nhà mới, chẳng phải anh rể đã tặng em chút lương thực sao. Lúc đó đúng là giải mối nguy lửa đốt lông mày của em, hơn nữa giá lương thực nào có rẻ hơn giấm chứ?"

Chị Lý cũng là một người hào sảng, chị nghe vậy thì cười nói:

"Vậy chị mặt dày nhận nhé, đến lúc đó chị tuyên truyền cho hàng xóm láng giềng giúp em."

"Ôi, tốt quá." Hai người cứ thế đạt được nhất trí.

Ngồi một lúc lâu ở nhà chị Lý, Ngu Thanh Nhàn đánh xe bò về.

Từ lúc chuyển kiếp đến giờ cô vẫn luôn tiêu tiền, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy tiền vào rồi.

Ngu Thanh Nhàn vui vẻ trở về, đúng lúc nhìn thấy có người đang bán gà mái, cô mua lấy một con.

Dù giá gà mái không rẻ, nhưng Ngu Thanh Nhàn vẫn mua rất dứt khoát, trong mắt cô, kiếm tiền chính là để tiêu, nếu chỉ kiếm không tiêu thì còn kiếm làm gì?

Hơn nữa, cũng chỉ hưởng thụ được vài năm như vậy, mấy năm nữa là thực hiện kế hoạch kinh tế, đến lúc đó muốn ăn ngon cũng khó.

Ra khỏi thành phố, có một đồng hương gánh một sọt đào đi ngang qua cô vội vàng gọi lại mua hai cân.

Về đến nhà, Ngu Thanh Nhàn g.i.ế.c gà hầm canh. Gà mái khó hầm nhừ, buổi trưa cô không kịp ăn, sáng sớm trước khi đi, Ngu Thanh Nhàn đã nấu cháo, sau khi ninh lâu như vậy, cháo đã nhừ, tạo thành nước cháo trắng sền sệt, nhưng gạo lại không nát, rất hợp với củ cải muối chua của bà Lục, Ngu Thanh Nhàn vội vàng làm một bát.

Đang định múc bát thứ hai thì ngoài cổng có tiếng gõ, Ngu Thanh Nhàn đứng dậy xuống giường mở cửa, thấy bên ngoài có một người đàn ông.

Ngu Thanh Nhàn sửng sốt:

"Đồng chí Văn?"

Không biết từ lúc nào, mọi người đều thích gọi nhau là đồng chí.

Văn Thanh Yến nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngu Thanh Nhàn, im lặng hai giây rồi nói:

"Ừm, đồng chí Lục, mẹ tôi bảo tôi đưa bánh bao tới cho cô."

Ánh mắt Ngu Thanh Nhàn rơi vào bánh bao trên tay Văn Thanh Yến, đó là bánh bao bằng bột ngô.

Ông Văn thích ăn bánh bao bột ngô, để ông ăn được nhiều chút, bà Lục đã tốn rất nhiều công sức, bánh bao màu vàng óng, mềm mịn, vừa nhìn đã biết là sàng hết tấm thô đi.

Bà Lục hay làm, mỗi lần làm đều sẽ mang sang cho ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn một ít, nhưng mọi lần là bà Lục tự mình đưa tới, hôm nay là lần đầu tiên Văn Thanh Yến mang sang.

Không thể không nói, có chút cảm giác lỳ lạ.
 
Back
Top Bottom