Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 10: Mặc Cả



/images/2024-0308.gif

Nơi này vừa vặn là thành phố mà nhà mẹ đẻ của Vương Văn Quân đang ở, cha mẹ cô ta từng ngầm ý kiến về việc Giang Bảo Quốc đã kết hôn có con.

Nếu lúc này tin tức anh ta không phụng dưỡng mẹ già, không chu cấp kinh tế cho vợ trước và con cái, chỉ sợ họ càng thêm phản đối cuộc hôn nhân của anh ta.

Giang Bảo Quốc tuyệt đối không để cho chuyện như vậy xảy ra:"Ba năm quá nhiều, tôi không có đủ, cùng lắm là một năm thôi.

"Giang Bảo Quốc vừa nghĩ đến chuyện phải chu cấp cho Ngu Thanh Nhàn một năm, lòng đau như cắt.

Ngu Thanh Nhàn không bằng lòng.

Lúc này tiền tệ đã rất lạm phát, tiền trợ cấp một năm hai trăm năm mươi nghìn, nghe thì nhiều, trên thực tế chút tiền ấy không mua nổi một căn nhà tử tế chút.

Đợi qua mấy năm nữa, nhân dân tệ bản thứ hai được tạo ra, một trăm nghìn đồng mới đổi được một đồng, một cân thịt cũng không mua nổi.

Ngu Thanh Nhàn hưởng thụ quen rồi, bảo cô quay về nông thôn sống trong nhà tranh vách đất, chăm sóc bà già nằm liệt giường nhưng thường xuyên mắng chửi người khác, ném đồ đạc lung tung giống như nguyên thân là chuyện không thể nào.

"Giang Bảo Quốc, anh đừng không biết tốt xấu.

"Chị dâu Từ ở bên cạnh siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể từ chối thay cho Giang Bảo Quốc.

Bây giờ anh ta rất hối hận!Anh ta không nên thấy trong nhà người thân chỉ có mình chị dâu Từ đang rảnh rỗi nên mời chị ta đến đảm đương người thuyết phục.

Giờ thì hay rồi, anh ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Giang Bảo Quốc cân nhắc rất lâu, cuối cùng cắn răng nói:"Tôi không lấy ra được ba năm tiền trợ cấp, hai năm, cùng lắm là hai năm, nhiều hơn nữa cũng không có.

"Theo nội dung trong quyển truyện kia, Giang Bảo Quốc có thể đưa ra được hai năm tiền trợ cấp đã là cực hạn rồi.

"Được, anh đi viết giấy biên nhận.

"Để bản thân trông có văn hóa, Giang Bảo Quốc luôn cài một cây bút vào túi áo quân phục, trong phòng này cũng có giấy, chị dâu Từ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, để không sinh sự thêm, Giang Bảo Quốc viết giấy biên nhận vô cùng lưu loát nhanh chóng.

Sau khi ký nét cuối cùng, anh ta nói:"Ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho cô, cô cầm tiền rồi lập tức quay về.

"Giang Bảo Quốc dứt lời, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

Trong sân có hai đứa trẻ thấp bé đang đứng, Giang Bảo Quốc đi ngang qua hai cô bé mà bước chân không hề dừng lại chút nào.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 11: Cho Biết Sự Thật



/images/2024-0308.gif

Sau khi Giang Bảo Quốc đi, chị dâu Từ cũng đi, hai cô bé Giang Mộc Tâm, Giang Thủy Tâm vào phòng.

Giang Mộc Tâm mím môi không nói câu nào, Giang Thủy Tâm hai mắt ngấn nước, nói:"Mẹ ơi, có phải cha không muốn chúng con không?"Mẹ con nguyên thân hôm qua đến nông trường, họ được sắp xếp ở nhà dân trên con phố dành cho người thân.

Hai chị em Giang Mộc Tâm, Giang Thủy Tâm không dám đi ra ngoài, ngày ngày ngồi xổm bên tường nghe người bên ngoài nói chuyện.

Người bên ngoài nói nhiều nhất về chuyện của ba người Giang Bảo Quốc, Vương Văn Quân và nguyên thân.

Chị em Giang Mộc Tâm rất gầy, sắc mặt cũng vàng như nghệ vì thiếu dinh dưỡng thời gian dài.

Ngu Thanh Nhàn sờ đầu Giang Thủy Tâm, lại nhìn Giang Mộc Tâm, nói:"Phải, cha các con ly hôn với mẹ rồi, ông ta sắp lấy người khác.

Sau này các con sống với mẹ.

"Nguyên thân rất hiền lành, cho dù bị Giang Bảo Quốc làm tổn thương sâu sắc, cũng không muốn hạ thấp anh ta một câu nào trước mặt đám trẻ.

Ngày hôm nay ở kiếp trước, chị dâu Từ tận tình khuyên nhủ nguyên thân, sau đó Giang Bảo Quốc vội vàng đến.

Anh ta nói như những gì vừa nói, cảm thấy chắc chắn nguyên thân sẽ không phản bác, vì vậy nói rất khéo léo, cảm động.

Sau đó thông qua miệng chị dâu Từ lan truyền ra ngoài, ai nấy đều khen anh ta là một người đàn ông tốt có tình có nghĩa.

Những lời màu mè này đều rỗng tuếch, có ích cho Giang Bảo Quốc, nhưng lại chẳng có tác dụng gì đối với ba mẹ con nguyên thân.

Lúc nguyên thân nhận được thư li hôn đã biết Giang Bảo Quốc chắc chắn sẽ không sống với mình nữa.

Mục đích của cô ấy đến nông trường giống như đã nói với Ngu Thanh Nhàn, chính là mang hai đứa con đến gặp Giang Bảo Quốc.

Hai đứa con lớn thế này mà không biết mặt cha ruột dài ngắn ra sao.

Nguyên thân không ở lại nông trường quá lâu, sắp đến vụ xuân rồi, cô ấy sốt ruột muốn về nhà cày cấy, ngày hôm sau khi nhận được chứng nhận ly hôn, cô ấy dẫn theo hai đứa con trai trở lại quê ở tỉnh Ký.

Trở về hai chị em Giang Mộc Tâm, Giang Thủy Tâm cũng hỏi nguyên thân câu này.

Nguyên thân nói cha chúng luôn luôn cần chúng, chỉ là họ không thể sống chung với nhau mà thôi.

Giang Mộc Tâm và Giang Thủy Tâm đơn thuần, hai năm sau Giang Bảo Quốc về đón đứa con gái lớn đi, Giang Mộc Tâm vô cùng vui mừng, Giang Thủy Tâm cũng rất hâm mộ.

Ngày Giang Mộc Tâm đi, Giang Mộc Tâm đuổi theo gần hai cây số sau xe jeep đưa chị gái đi.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 12: Không Để Bi Kịch Bắt Đầu



/images/2024-0308.gif

Nguyên thân nói, bi kịch của hai đứa con gái đều bắt nguồn từ mình.

Từ nhỏ cô ấy đã nói với hai chị em rằng cha của chúng là anh hùng, sau khi li hôn cũng không muốn chúng oán hận cha, nên luôn giữ hình tượng của anh ta trước mặt chúng.Nguyên thân rất hối hận, cô ấy nói nếu lúc trước cô cho bọn trẻ thấy rõ bộ mặt thật của Giang Bảo Quốc thì tốt rồi, hạ thấp anh ta, Giang Mộc Tâm cũng sẽ không dễ dàng theo Giang Bảo Quốc đi, mà không đi thì bi kịch sau đó sẽ không xảy ra.Nước mắt Giang Mộc Tâm lập tức rơi xuống, cô bé đã mười bốn rồi, biết rất nhiều điều.Từ lúc đến nơi này, chuyện cô bé nghe được nhiều nhất là cha muốn li hôn với mẹ để lấy vợ mới.Có người nói cha cô bé là người không có lương tâm, người vợ tào khang nói bỏ là bỏ.

Cũng có người nói cha cô và mẹ cô không có tình cảm với nhau, hiện giờ tôn trọng yêu đương, kết hôn tự do, cha cô không sai.Giang Mộc Tâm muốn bước ra phản bác lại họ, cha mẹ cô bé có tình cảm với nhau, không phải như những gì họ nói.

Cô bé từng nhìn thấy thư cha gửi cho mẹ, tình ý trong thư kéo dài không dứt!Chỉ là Giang Mộc Tâm nhát gan, không dám ra cãi nhau với những người đó.Ngu Thanh Nhàn lau khô nước mắt cho Giang Mộc Tâm, dịu dàng an ủi: "Đừng khóc."Giang Mộc Tâm lập tức khóc thành tiếng, Giang Thủy Tâm nhìn chị lại nhìn mẹ, mếu máo rồi khóc to hơn.Đợi hai chị em ngừng khóc đã là nửa tiếng sau đó, Ngu Thanh Nhàn dựa vào ký ức của cơ thể này, nhóm lửa nấu cơm.Họ đột nhiên quyết định đến, thời kỳ này ra ngoài đều phải mang theo lương thực, đến nơi này, Giang Bảo Quốc cũng không chuẩn bị lương thực cho ba mẹ con.

Sáng nay nguyên thân nấu một nồi cháo hoa, giờ hâm nóng là có thể ăn, thức ăn là củ cải mà cô ấy cõng từ quê lên, trừ cái đó ra thì không có cái gì hết.Bữa cơm này ăn rất yên tĩnh, hai chị em không ai lên tiếng.

Sau khi ăn xong Giang Mộc Tâm bỏ sách vở ra chạy chữ cho Giang Thủy Tâm.

Ngu Thanh Nhàn ngồi trên giường xem với vẻ hứng thú.Chị dâu Từ lắm miệng, vừa ra khỏi nhà khách là không kịp chờ đợi, lập tức lan truyền của Giang Bảo Quốc với Lục Thanh Nhàn ra ngoài, còn thêm mắm đặm muối, khiến cho người trong họ hàng bàn tán sôi nổi.Giang Bảo Quốc còn chưa kết hôn với Vương Văn Quân, dựa theo điều lệ họ không thể ở cùng nhau..
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 13: Chất Vấn



/images/2024-0308.gif

Bởi vì Giang Bảo Quốc ở lại ký túc xá, người ở chung với anh ta là trại trưởng doanh trại số 3 Mãnh Hổ Đoàn.

Vợ con của trại trưởng Mãnh đều đã mất trong chiến tranh, tình cảm giữa hai người rất tốt, nhiều năm qua ông đều không có ý đi thêm bước nữa.

Ông nhìn không nổi chuyện Giang Bảo Quốc có vợ có con gái mà còn không biết quý trọng.

Giang Bảo Quốc lại cảm thấy bộ dạng tình thâm chung thủy của ông quá giả dối, vì vậy hai người ở chung nhưng rất ít khi nói chuyện với nhau.

Giang Bảo Quốc mở ngăn tủ kiểm tra tiền tiết kiệm.

Anh ta có bốn trăm nghìn, còn kém mấy chục nghìn.

Giang Bảo Quốc không muốn trợ cấp, nhưng lại sợ Ngu Thanh Nhàn thực sự đến tìm lãnh đạo của mình.

Có lẽ lãnh đạo của anh ta sẽ không để anh ta trợ cấp cho Ngu Thanh Nhàn nhiều tiền đến thế, nhưng dù là vậy, hình tượng của anh ta trước mặt lãnh đạo sẽ bị phá hỏng.

Họ chuyển nghề, thì những chuyện lập công trong quân đội lúc trước coi như không có, anh ta không dám đánh cược.

Suy đi tính lại, Giang Bảo Quốc đến nhà đồng đội, bạn thân vay mượn chỗ nọ chỗ kia, cuối cùng cũng góp đủ.

Anh ta cầm tiền quay về ký túc xá, vừa mới bỏ tiền xuống đã có chiến sĩ tới tìm, nói là Vương Văn Quân đến.

Dung mạo của Vương Văn Quân cũng không tính là quá xuất sắc, nhưng hơn ở khí chất dáng người.

Quân phục của cô ta từng được sửa chữa, phần thắt lưng siết rất chặt, ống quần cũng vừa người, trong đôi giày da màu đen để lộ ra đôi tất trắng.

Cô ta xụ mặt, tỏ vẻ không vui.

Nhìn thấy Giang Bảo Quốc đi tới, Vương Văn Quân quay người muốn đi, anh ta vội vàng đuổi theo.

Vương Văn Quân đi đến nơi không có ai mới xoay người lại, nổi giận đùng đùng hỏi:"Giang Bảo Quốc, sao cam đoan với em như thế nào? Anh nói vợ anh ở quê không học thức không văn hóa, cô ta với hai đứa con gái sẽ không đến làm phiền cuộc sống của chúng ta? Giờ anh nhìn đi, cô ta vừa đến, người của bệnh viện bọn em nhìn em với con mắt khác rồi.

"Thời kỳ này người ly hôn với vợ không phải ít, chẳng ai lại đi chỉ trích những người đó.

Dù sao hiện giờ đang ủng hộ tự do yêu đương, tự do kết hôn, vợ cũ của những người đó đều không đến đơn vị tìm chồng!Sau khi vợ cũ của Giang Bảo Quốc đến, từ hôm qua đến giờ Vương Văn Quân đi đâu cũng bị người ta chỉ chỏ, bàn tán những lời không hay ho gì về cô ta.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 14: Dỗ Dành



/images/2024-0308.gif

Vương Văn Quân từ bao giờ phải chịu uất ức như thế? Từ trước đến nay cô ta đều là người khiến người khác phải hâm mộ!Giang Bảo Quốc tiến lên một bước kéo tay Vương Văn Quân, vừa cười vừa nói:"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận.

Anh đã nói chuyện xong với cô ta rồi, ngày mai cô ta sẽ dẫn theo hai đứa con về quê.""Thật sao?" Vương Văn Quân có chút khó tin.Cô ta đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình hình gia đình Giang Bảo Quốc, nhà họ thực sự ở nông thôn, gia đình thực sự rất nghèo.Hiện giờ Giang Bảo Quốc có tiền đồ như thế, vợ cũ ở quê của anh ta làm sao có thể dễ dàng buông tay, không tìm đến tận nhà?"Nói đi, cô ta ra điều kiện gì?"Giang Bảo Quốc im lặng một lát mới nói:"Cô ta muốn hai năm tiền trợ cấp của anh."Đôi lông mày của Vương Văn Quân dựng lên, Giang Bảo Quốc thấy cô ta sắp phát hỏa, vội vàng giải thích:"Văn Quân, là anh muốn như vậy.

Nhiều năm qua cô ta ở quê chăm sóc cha mẹ anh, còn làm tang sự cho cha anh, mẹ anh liệt mấy năm cũng là do cô ta hầu hạ, không có công lao cũng có khổ lao.

Hiện giờ anh muốn cắt đứt với cô ta, nếu không cho cái gì thì anh có tính là con người không?"Giang Bảo Quốc không nói đến hai đứa con gái, Vương Văn Quân nghe cũng vào tai, nhưng sắc mặt của cô ta vẫn xấu xí như trước:"Nhưng anh cũng không cần trợ cấp nhiều tiền như thế! Anh cho cô ta nhiều tiền như vậy, sau này làm sao chúng ta sống được?"Nhà Vương Văn Quân ở trong thành phố, cách nông trường không xa.

Cha mẹ cô ta đều đã tính toán xong cho cô ta rồi, đợi kết hôn xong sẽ mua một căn nhà ở trong thành phố, lúc nghỉ ngơi thì hai người về ở.Nếu như cô ta có con, cha mẹ cô ta đến trông giúp cũng tiện, anh cả chị dâu của cô ta cũng không soi ra được chỗ sai ở đâu.Bây giờ Giang Bảo Quốc lại muốn cho hết tiền đi, kế hoạch của cô ta chẳng phải đổ sông đổ bể rồi sao?Giang Bảo Quốc cũng tiếc số tiền kia, nhưng không trợ cấp thì còn biết làm thế nào? Chẳng lẽ để Lục Thanh Nhàn đi tìm lãnh đạo?"Văn Quân, chúng ta đều ăn uống ở đơn vị, căn bản không dùng gì đến tiền.

Tiền trợ cấp của anh với em cộng lại cũng không ít, tiết kiệm một chút là chúng ta đủ dùng rồi."Giang Bảo Quốc nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói:"Anh cũng không muốn cho cô ta nhiều như vậy, nhưng hôm nay lúc đến tìm cô ta, chị dâu Từ cũng ở đó.

Em còn không biết chị ta sao? Nếu anh không đồng ý, chẳng biết chị ta sẽ gài bẫy anh như thế nào? Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng của anh, Từ Xương cũng thế, nếu vì chuyện này mà để ảnh hưởng, chẳng phải cái được không đủ bù cái mất sao?".
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 15: Lỡ Hết Kế Hoạch



/images/2024-0308.gif

Giang Bảo Quốc và Từ Xương đều đang nhăm nhe chức vụ phó đoàn trưởng, chuyện này đã lan truyền đến bệnh viện, Vương Văn Quân cũng biết.Cô ta cũng coi như quen biết chị dâu Từ, còn không biết chị ta là hạng người thế nào sao? Một người vô cùng lắm điều.Không biết một người phụ nữ như thế, vì sao trại trưởng Từ còn giữ lại.Lần trước lúc đám y tá ở bệnh viện tụ tập lại tán gẫu còn tiếc thay cho trại trưởng Từ.Tuy Vương Văn Quân hiểu điều này, nhưng vẫn khó chịu:"Vậy cũng không thể cho cô ta nhiều như thế.

Anh đi tìm cô ta, nói với cô ta rằng cho một trăm nghìn là đủ rồi.

Đến lúc đó cô ta dẫn theo con cái quay về quê, một trăm nghìn đủ cho cô ta tiêu cả đời.”“Mẹ em đã nhìn trúng một căn nhà trong thành phố cho bọn mình rồi, đến lúc đó giao tiền ra là có thể vào ở luôn.

Bên anh mà bị đứt xích thì em làm sao nói chuyện với mẹ được?"Giang Bảo Quốc mím môi:"Văn Quân, em thông cảm một chút.

Mẹ anh còn đang nằm liệt ở quê, lẽ nào em muốn anh giở mặt với Lục Thanh Nhàn, để cô ta đưa mẹ anh tới đây cho chúng ta sao?"Vương Văn Quân không nói gì, cô ta mới hai mươi hai, không muốn ngày nào mở mắt ra cũng phải đối diện với một bà già không thể tự lo liệu cho bản thân.Giang Bảo Quốc ôm cô ta vào lòng:"Được rồi, được rồi, đừng buồn.

Anh nghe nói cửa hàng bách hóa trong thành phố vừa có một lô khăn lụa mới về, anh đã bảo người mua cho em, hai ngày nữa tặng em được chưa?"Chuyện đã được quyết định, Vương Văn Quân có mất vui thế nào cũng vô ích.Cô ta nghe thấy Giang Bảo Quốc nói mua khăn cho mình, lập tức ném khó chịu ra sau đầu.Cô ta trong lòng Giang Bảo Quốc, ngẩng đầy lên, hỏi với đôi mắt trong veo:"Là màu đỏ thẫm hả? Y tá trưởng bọn em cũng mua một cái màu đỏ thẫm ở cửa hàng bách hóa.

Ôi, đeo lên vô cùng tôn da, làm da chị ta trông trắng hơn bình thường rất nhiều.""Biết ngay em thích màu đỏ, em đeo vào chắc chắn sẽ đẹp hơn y tá trưởng của em." Giọng của Giang Bảo Quốc ngày càng ậm ừ, tiếng của Vương Văn Quân cũng biến mất.Lúc này màn đêm đã phủ xuống, đèn đường phía xa xa còn chưa sáng lên, dựa vào bóng tối, hai người hôn thắm thiết khó chia lìa trong một góc không người.Sáng sớm ngày kế, Ngu Thanh Nhàn tỉnh lại từ tư thế tĩnh tọa.Linh khí ở thế giới này rất loãng, cô ngồi cả một đêm mà chỉ dẫn được một chút linh khí tới..
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 16: Tu Luyện



/images/2024-0308.gif

Ngu Thanh Nhàn cũng không nản lòng, khi tiến vào cơ thể này, cô đã tra xét linh căn trong đó.

Tam linh căn thủy mộc thổ, đương nhiên là không so được với thiên linh căn của cô, nhưng so với tứ linh căn, ngũ linh căn thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Tu luyện trong thời đại linh khí mỏng đến mức gần như hết sạch này, cô không yêu cầu tu vi phải quá cao, có thể tu luyện đến Luyện Khí Kỳ, đủ năng lực tự vệ là đủ rồi.

Bởi vì trải qua cảm giác cá nằm trên thớt không có chút năng lực phản kháng nào một lần là đủ rồi.

Phía xa nổi lên màu trắng bạc, Ngu Thanh Nhàn ra khỏi phòng, tìm một nơi kín đáo có thể tắm rửa cũng có thể đón được luồng ánh sáng đầu tiên của ngày lóe ra, sau đó bắt đầu luyện quyền.

Bộ quyền này có tên là Thanh Phong Quyết, là bộ quyền pháp cơ sở mà người trong Thục Sơn Tông đều phải luyện tập.

Cả bộ quyền có tổng cộng chín thức, Ngu Thanh Nhàn đánh tới thức thứ ba, cả người đã phát đau, mồ hôi cũng chảy đầm đìa.

Cô nghiến răng đánh đến thức thứ chín, sau đó vội vàng đả tọa để hồi phục.

Ánh mặt trời chiếu lên người Ngu Thanh Nhàn, cô dẫn linh khí trong nắng ban mai vào trong cơ thể.

Linh khí này thuần khiết hơn đêm qua rất nhiều, sau khi vận hành một vòng trong người, cuối cùng tụ lại đan điền, rồi lại tự động tuần hoàn trong cơ thể Ngu Thanh Nhàn.

Cơ thể đau nhức vì luyện quyền của cô nhanh chóng hồi phục nhờ linh khí bồi bổ, sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào như trước.

Ngu Thanh Nhàn sảng khoái tinh thần, đứng dậy, vừa mới ra đến sân thì thấy Giang Mộc Tâm từ trong nhà đi ra.

Cô bé bám lấy cửa, dè dặt hỏi:"Mẹ ơi, chúng ta không quay về quê được không, con không muốn về.

"Vừa dứt lời, Giang Mộc Tâm khóc òa lên.

Ngu Thanh Nhàn nhìn cô bé, lại nhớ những ngày Giang Mộc Tâm sống ở quê.

Dân quê đơn thuần chất phác, nhưng họ cũng có chỗ không tốt.

Họ không có thú vui tiêu khiển gì, vì vậy bàn tán chuyện nhà chuyện cửa và trêu chọc trẻ con trở thành thú vui của họ.

Trẻ con như Giang Mộc Tâm không có nhiều trong thôn, nên mỗi khi cô bé ra ngoài là sẽ bị người ta kéo lại hỏi han.

Hỏi mẹ có em gái rồi còn thương cô bé không, hỏi mẹ có muốn tái giá không, hỏi Giang Bảo Quốc không ở nhà có đàn ông nào đến tìm mẹ không.

Sau đó những người ấy mặc kệ Giang Mộc Tâm có trả lời hay không, lại bắt đầu tự nói, không quan tâm cô bé có để ý không, có nghe hiểu không, lời lẽ bẩn thỉu nào cũng có thể nói ra trước mặt cô bé.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 17: Sống Trong Ác Ý



/images/2024-0308.gif

Cha mẹ chồng của nguyên thân tuổi tác đã rất lớn, sức khỏe cũng không tốt, không thể xuống đồng làm việc.Một mình nguyên thân đi làm nông nuôi sống cả nhà, còn phải luôn quan tâm chăm sóc hai bố mẹ già.Lúc Giang Thủy Tâm còn nhỏ, sức khỏe cũng không tốt lắm, luôn quấy khóc.

Nguyên thân rất mệt mỏi, ngày ngày chỉ cần nằm xuống là ngủ, hoàn toàn không biết gì về trạng thái tâm lý của Giang Mộc Tâm.Giang Mộc Tâm rất hiểu chuyện, cũng chưa bao giờ nói những lời này trước mắt nguyên thân, cô bé giấu hết mọi chuyện trong lòng, càng ngày càng ít nói, tâm tư cũng nhạy cảm hơn.Giang Bảo Quốc gửi thư về, người vui vẻ nhất chính là Giang Mộc Tâm, cô bé còn từng chạy ra ngoài khoe khoang với những đứa trẻ chế giễu mình từ nhỏ đến lớn.Cha cô còn sống, cô cũng không phải là một đứa con hoang không có cha.

Cha cô là quân giải phóng, hơn đứt cha của bọn chúng.

Lúc biết nguyên thân muốn đến Giang Bảo Quốc hay ngày trước, trên mặt Giang Mộc Tâm luôn nở nụ cười.Giang Mộc Tâm không muốn quay về, kiếp trước cũng vậy.

Nhưng Giang Bảo Quốc không cần cô bé, cô bé cũng không lay chuyển được nguyên thân.Sau khi quay về thôn, chuyện nguyên thân ly hôn với Giang Bảo Quốc đã truyền đi khắp nơi, mọi người càng thêm cười nhạo Giang Mộc Tâm.Cô bé sống ở quê không mấy vui vẻ, bà Giang vừa nhìn là lại mắng cô bé xui xẻo.Đám du thủ du thực ở trong thôn vừa nhìn thấy Giang Mộc Tâm là huýt sáo chòng ghẹo, lưu manh côn đồ thì luôn nhìn cô bé với ánh mắt khiến cô sợ hãi buồn nôn.Nguyên thân rốt cuộc nhận ra được sự nghiêm trọng của chuyện này, lời an ủi của cô ấy chưa từng có tác dụng với tâm trạng tích tụ của con gái.Lúc Giang Bảo Quốc đến đón, Giang Mộc Tâm không chút do dự theo anh ta đi.

Năm đó tuổi của cô bé còn quá nhỏ, suy nghĩ không thấu đáo, chỉ muốn thoát khỏi nơi khiến mình hít thở không thông.Trước khi lâm chung, Giang Mộc Tâm từng nói với nguyên thân rằng mình ở trong thôn, cảm thấy mỗi ngày đều u ám, nhớ lại thời điểm đó, trong lòng cô chỉ còn lại bóng tối.Ngu Thanh Nhàn chưa từng trải qua những gì Giang Mộc Tâm đã trải qua, từ nhỏ cô đã được mọi người chiều chuộng yêu thương, người khác vừa nhắc đến cô là chỉ có khen ngợi.

Ngu Thanh Nhàn chưa từng gặp phải sự ác ý lớn như Giang Mộc Tâm.Cô chưa từng làm mẹ, nhưng giờ phút này, trong lòng cô vô cùng chua xót, đến mức cô chỉ muốn rơi nước mắt..
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 18: Không Còn Là Mẹ Nữa



/images/2024-0308.gif

Ngu Thanh Nhàn biết, đó là ảnh hưởng từ ký ức của nguyên thân.Đặt mình vào hoàn cảnh người ta, nếu cô là Giang Mộc Tâm, từ nhỏ sống trong đủ mọi ác ý để lớn lên, có lẽ lúc đó cô không chỉ trốn tránh đơn giản như thế.Ngu Thanh Nhàn tiến tới, đưa tay lau nước mắt cho Giang Mộc Tâm:"Đừng khóc, đừng khóc.

Con không muốn về thì chúng ta không về.

Mẹ đã đòi cha con hai năm tiền trợ cấp làm phí bồi thường, đợi lấy được tiền chúng ta sẽ rời đi.

Con thích thành phố không? Chính là nơi mà chúng ta xuống xe lửa đó, trong tay chúng ta có tiền, mua một căn nhà ở đó, chuyển hộ khẩu vào thành phố, từ nay làm dân thành phố.""Nếu nhà trong thành phố không dễ mua, thì chúng ta mua một căn ở nông thôn ngoại thành, chúng ta có nhà ở đó, con và Thủy Tâm cũng đến trường học giống Giang Lệ Lệ." Giang Lệ Lệ là cháu gái của trưởng thôn, lớn bằng Giang Mộc Tâm, là một cô bé được cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.Đăng ký hộ khẩu ở đây chính là điều mà Ngu Thanh Nhàn đã suy tính cả đêm qua.

Cô đã sống hơn một trăm năm, không có tiền cũng không sao, vì cuộc sống cô cũng phải cúi đầu.Nhưng bây giờ trong tay cô không phải không có tiền, có thể sống tốt hơn ai chịu quay về sống cuộc sống khổ sở ngày xưa?Về phần mẹ Giang Bảo Quốc, liên quan gì đến cô?Kết hợp với ký ức của nguyên thân trong truyện, cuộc sống mười hai năm sau ngày càng khổ sở, nên cô buộc phải tính toán từ sớm.Hai mắt Giang Mộc Tâm lập tức sáng ngời:"Thật không mẹ? Thật sự được chứ?""Thật, mẹ đã bao giờ gạt con?" Nguyên thân là một người làm việc đến nơi đến chốn, không qua loa với con trẻ bao giờ.Đối với yêu cầu của con cái, có thể làm được thì cô ấy sẽ dốc sức thực hiện, không làm được cô ấy sẽ kiên nhẫn nói ra chỗ khó của mình cho con.

Cô ấy chưa bao giờ đưa ra một lời hứa hẹn không thể thực hiện được giống các bậc cha mẹ khác.Cả đời nguyên thân chỉ lừa dối hai đứa con về vấn đề của Giang Bảo Quốc.

Nguyên thân còn không làm chuyện lừa trẻ con, thì Ngu Thanh Nhàn đương nhiên càng không lừa hai cô bé.Giang Mộc Tâm gật đầu rất vui vẻ, nước mắt cũng không chảy ra nữa.Vui vẻ một hồi, cô bé lại ngập ngừng hỏi:"Vậy còn bà nội thì phải làm sao?""Nếu bà ấy đối xử với các con tốt một chút thì mẹ cũng sẽ để tâm, nhưng bà ấy không tốt với các con.

Hơn nữa, mẹ với cha li hôn rồi, bà ấy không còn là mẹ của mẹ nữa.".
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 19: Nhận Tiền



/images/2024-0308.gif

Nhà họ Giang trọng nam khinh nữ, truyền từ đời nọ qua đời kia.

Nguyên thân sinh Giang Mộc Tâm xong, vừa cai sữa đã bắt sinh thêm đứa nữa, lúc cô ấy mang thai Giang Thủy Tâm, Giang Mộc Tâm mới được hơn một tuổi.

Giang Thủy Tâm sinh ra, Giang Bảo Quốc đã xuất phát theo quân đội.

Bà Giang nhìn thấy lại đẻ thêm một đứa con gái, còn không cho nguyên thân ở cữ.

Giang Thủy Tâm lớn đến thế này mà chưa từng được bà nội bế.

Hai chị em bị ốm, ông bà Giang càng mặc kệ, nếu bảo họ bỏ tiền thì nguyên thân cũng phải bỏ ra thứ có giá trị tương đương để đổi lấy.

Sau khi ông Giang mất thì bà Giang bị liệt, nhưng điều này không trở ngại việc bà ta làm người ta tức điên.

Ngày ngày bà ta ở trong phòng mắng chửi người khác, từ nguyên thân đến hai chị em Giang Mộc Tâm, không ai tránh được, lời nào càng khó nghe thì bà ta càng nói nhiều.

Nhưng nguyên thân vẫn không bỏ mặc bà Giang, chỉ cần bỏ mặc bà ta một chút là mấy người già trong họ rảnh rỗi lại chạy đến làm công tác tư tưởng với ba mẹ con nguyên thân.

Nhà mẹ đẻ của nguyên thân cũng chặt đứt đường lui vì cô ấy không muốn tái giá, vì hai đứa con gái, cô ấy chỉ đành nén giận trước mặt bà Giang.

Hai chị em Giang Mộc Tâm đều không thích bà nội, biết rằng sau này không cần phải chăm sóc bà ta nữa, Giang Thủy Tâm hét lên, cười thành tiếng, hai chị em vừa nhảy vừa kêu ầm lên trong phòng.

Ngu Thanh Nhàn nhóm lửa làm cơm, cô vừa châm lửa, Giang Mộc Tâm đã tới giúp đỡ.

Giang Thủy Tâm không cam lòng đứng đằng sau, cũng giành lấy việc nhóm lửa, chia việc rõ ràng với chị, động tác rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã có cơm ăn.

Ăn sáng xong, Ngu Thanh Nhàn cùng Giang Mộc Tâm thu dọn hành lý mang tới, Giang Thủy Tâm thì cầm chổi quét rác.

Nguyên thân dạy dỗ hai chị em, bất kể đến đâu cũng phải sạch sẽ, tuyệt đối không được để người ta dùng mấy câu như "lôi thôi lếch thếch, bẩn thỉu" để mắng mình.

Hai cô con gái vẫn luôn nhớ kỹ.

Ngu Thanh Nhàn thích sạch sẽ, cũng rất mừng vì điều này.

Buổi trưa Giang Bảo Quốc đưa tiền tới, là nhân dân tệ bản đầu tiên do ngân hàng nhân dân phát, tổng cộng có bốn mươi tám tờ, mỗi tờ là một trăm nghìn đồng.

Thời kỳ này không có máy đếm gì, Ngu Thanh Nhàn đếm hai lần thấy đủ tiền rồi, bèn cầm tiền đi vào phòng, để lại Giang Bảo Quốc nhìn nhau với hai chị em Giang Mộc Tâm.

.
 
Back
Top Bottom