Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 440



Hôm nay Diệp Minh gọi điện thoại cho Tô Nhuyễn, nói hình như đơn hàng của bách hóa Kim Hâm đã xảy ra vấn đề, giám đốc bên đó muốn đích thân tới gặp cô.

Sau khi tan học, Tô Nhuyễn lái xe máy về tứ hợp viện, Diệp Minh đã chờ ở cửa, hai mắt đầy bực bội.

Tô Nhuyễn mở miệng: “Đừng nóng vội, chuyện là thế nào?”

Diệp Minh nói: “Vốn dĩ hợp đồng chỉ cần đóng dấu nữa là xong, đột nhiên hôm trước phó giám đốc mới tới của bọn họ hỏi đến, sau đó nói tạm dừng ký hợp đồng, muốn tự mình qua đây khảo sát lại.”

Hai người vừa nói vừa vào nhà. Lúc ấy một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người không cao lắm, hình thể hơi béo, đang chê bai căn nhà.

Trông thấy Tô Nhuyễn bước vào, anh ta chắp tay sau lưng, hỏi: “Cô chính là bà chủ của Thế Ngoại Tiên à?” Giọng điệu ngạo mạn.

Tô Nhuyễn không khỏi nhướng mày, người này không lớn tuổi, nhưng lại mười phần kiểu cách nhà quan.

Giám đốc Điền đứng bên cạnh anh ta, hơi xấu hổ nhìn Tô Nhuyễn, giới thiệu: “Cô Tô, đây là phó tổng giám đốc Mạnh của chúng tôi, Mạnh Đông.”

Vân Chi

“Giám đốc Mạnh, đây là cô Tô, chủ của Thế Ngoại Tiên, là sinh viên đại học sư phạm Yến Kinh, còn là một vị quân tẩu.”

Mạnh Đông dùng ánh mắt bắt bẻ quan sát Tô Nhuyễn một phen, vẻ mặt như muốn nói sinh viên thì thế nào. Sau đó hình như cảm thấy không bới ra được tật xấu gì, giọng điệu càng khó chịu hơn.

Anh ta quay đầu nói: “Quản lý Điền, tốt xấu gì bách hóa Kim Hâm chúng ta cũng là trung tâm mua sắm lớn của thành phố Yến, sao có thể nhập hàng từ xưởng nhỏ kiểu này?”

Quản lý Điền xấu hổ liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, vội vàng giải thích: “Thật ra sản phẩm Thế Ngoại Tiên làm ra rất tốt, đang trong quá trình đăng ký nhãn hiệu, ngài qua cửa hàng bọn họ xem thử sẽ biết, hơn nữa bọn họ là công ty chính quy, từng lên mặt báo.”

Diệp Minh vẫn muốn tích cực tranh thủ đơn hàng này, lập tức mở miệng phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi đang trang hoàng nhà xưởng, tháng sau có thể dọn qua đó.”

Nói tới đây, giọng cậu ta có chút tự hào: “Ở ngay xưởng chế hoa công nghiệp, rất…”

Nhưng cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Mạnh Đông cắt ngang: “Lớn sao? có thể lớn đến mức nào? Cái xưởng con con nhà các cậu sao có thể cung cấp hàng hóa cho bách hóa Kim Hâm chúng tôi? Huống hồ các cậu còn tự mình mở cửa hàng.”

Hình như trong lòng đã có quyết định, anh ta nói thẳng: “Sản phẩm nhà cô muốn vào trung tâm bách hóa của chung tôi cũng được, chúng ta sửa lại hợp đồng một chút, hoặc là dọn cửa hàng kia của nhà cô tới trung tâm bách hóa, tôi phụ trách phát tiền lương cho các cô.”

“Hoặc là, giá cả giảm đi một nửa.”

Tô Nhuyễn nheo mắt lại, kẻ thiểu năng trí tuệ này ở đâu ra vậy?

Quản lý Điền cũng nhíu mày: “Tổng giám đốc Mạnh, như vậy không tốt…”

Mạnh Đông hất hàm lườm anh ta: “Sao hả? Anh là phó tổng hay tôi là phó tổng?”

“Anh không cần xen vào chuyện này!”

Sau đó anh ta nói với Tô Nhuyễn: “Hoặc là dựa theo yêu cầu vừa rồi của tôi, hoặc là coi như xong.”

Lúc này Tô Nhuyễn đã hiểu được, có lẽ kẻ này là con ông cháu cha nào đấy, rõ ràng không hiểu gì, nhưng đám người quản lý Điền lại không dám trêu vào.

Tô Nhuyễn lười lãng phí thời gian với loại người này, cô mỉm cười, nói: “Xem ra chúng tôi vẫn chưa đủ tư cách, vậy đợi sau này có cơ hội chúng ta lại hợp tác đi.”

Khả năng Mạnh Đông cho rằng Tô Nhuyễn sẽ cúi người cầu xin anh ta, không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng, anh ta lập tức khó chịu, châm chọc một tiếng: “Kiêu ngạo quá nhỉ? Cho rằng được lên báo là ghê gớm lắm sao?”

Tô Nhuyễn vẫn giữ nụ cười mỉm, không nói lời nào.

Có lẽ chính anh ta cũng cảm thấy như vậy không thú vị, lập tức quay đầu dẫn quản lý Điền đi thẳng.

Nghe thấy động tĩnh, Hoàng Tiểu Thảo, Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ đều chạy ra ngoài, Hoàng Tiểu Thảo nhíu mày hỏi: “Chuyện này thất bại rồi?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Chắc là không được.”

Thấy mọi người đều mang dáng vẻ lo lắng sốt ruột, Tô Nhuyễn bật cười: “Ai da, trung tâm bách hóa đâu chỉ có mình Kim Hâm, chúng ta tìm nhà khác là được.”

Ba người kia lại không lạc quan như vậy, tuy rằng cửa hàng trên đường Giải Phóng có thể kiếm tiền, nhưng sản lượng bọn họ làm ra vượt xa con số đó, năm trước còn dự trữ không ít hàng cho bách hóa Kim Hâm, dù không làm buôn bán bọn họ vẫn biết, tất cả đều là tiền.

Tô Nhuyễn nhìn Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ đều mặt ủ mày chau, bật cười: “Yên tâm, không thiếu tiền lương của hai người đâu. Dù hai người làm bao nhiêu đều trả đủ cho hai người, hai người cứ tranh thủ thời gian làm là được.”

Diệp Minh vẫn không cam lòng, nhờ Đinh Lâu hỏi thăm giúp. Vài ngày sau, cậu ta căm giận chạy tới nói với Tô Nhuyễn: “Tên Mạnh Đông kia là em trai Tiểu Mật của ông chủ bách hóa Kim Hâm.”

Tiểu Mật, bà hai là danh từ lưu hành thập niên 90, trong thời đại kinh tế phát triển nhanh chóng này rất nhiều người chỉ chê cười người nghèo, không chê cười kẻ làm gái, không ít cô gái còn cảm thấy vinh dự khi được ông chủ có tiền bao dưỡng, đối với đám nhà giàu mới nổi mà nói, ai không bao dưỡng Tiểu Mật, bà hai, đều là chuyện mất mặt, không ai chơi cùng.

“…Loại rắm chó không có bản lĩnh kia, chỉ thích ra oai tỏ vẻ khắp nơi, chỉ cần là chuyện đã quyết định, anh ta đều không đồng ý.”

Nói thẳng ra chính là tìm cảm giác tồn tại, hưởng thụ cảm giác nắm quyền.

Diệp Minh càng nói càng giận: “Cô biết tên kia còn mơ mộng hão huyền thế nào không?”

“Anh ta nói xưởng nhỏ như chúng ta đều dựa vào đơn hàng với bách hóa Kim Hâm bọn họ để tồn tài, nếu bọn họ không mua chúng ta sẽ không bán ra được, cuối cùng không phát nổi tiền lương cho công nhân, sẽ phải bán giá thấp cho bọn họ.”

“A phi!” Diệp Minh tức không chịu nổi: “Chờ đó, nhất định tôi sẽ tìm được trung tâm bách hóa to hơn bách hóa Kim Hâm, hung hăng vả mặt thằng khốn kia!”

Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ đều rũ mắt, không biết đang cân nhắc chuyện gì.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 441



Diệp Minh nén giận bắt đầu tìm con đường tiêu thụ mới, có điều chưa đợi cậu ta tìm thấy, Tô Nhuyễn đã kiếm được một đơn hàng siêu lớn.

Là công ty con của nhà họ Cố tên “Thịnh Triều”, chuyên gia công đồ trang sức.

Đúng, Cố Vĩ Lương đã tìm tới.

Ông ấy không tới trường học, mà dựa theo địa chỉ trên báo chí, tìm tới cửa hàng.

Khi Tô Nhuyễn nhận được điện thoại của Triệu Lôi, gấp gáp chạy tới, phát hiện ra ông ấy đã bị mời qua cửa hàng thời trang Thanh Dương rồi.

Triệu Lôi nói: “Nhìn thấy vị khách kia, bà chủ thời trang Thanh Dương ôm bụng bầu kích động muốn khóc, khả năng ngài ấy không đành lòng, nên theo đối phương rồi.”

Nói tới đây, người ngày thường không thích bát quái như anh ta cũng không nhịn được lắm miệng một câu: “Cuối cùng bà chủ kia lại có thể vênh mặt trước mẹ chồng và em cô rồi.”

Tô Nhuyễn bật cười.

Nói ra thì, Tô Thanh Thanh và người nhà Hoắc đúng là tuyệt phối, đều là người sĩ diện, thích khoe khoang, có thứ gì tốt đều hận không thể tuyên dương cho cả thế giới biết.

Bởi vậy hàng xóm trên con phố đều biết không ít chuyện nhà bọn họ.

Vì người nhà bọn họ có địch ý rõ ràng với Thế Ngoại Tiên, tất nhiên Triệu Lôi để ý rồi, Tô Nhuyễn cũng nghe được hoặc ít hoặc nhiều.

Ví dụ như năm nay, cổ phiếu của Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương cuối cùng chỉ bán được hơn bốn vạn, sau khi trả tiền vay số tiền còn lại chỉ miễn cưỡng đủ vốn lưu động duy trì cửa hàng.

Thật ra theo lý thuyết, phí tổn ban đầu của bọn họ chỉ ba ngàn Tô Thanh Thanh bỏ ra và tiền vay giữa năm, nghe nói dùng một vạn rưỡi mở cửa hàng, một vạn rưỡi còn lại đầu tư cổ phiếu, như vậy cộng lại phí tổn một vạn tám bán được hơn bốn vạn, cũng coi như lãi gấp đôi rồi.

Có điều hiển nhiên người nhà họ Hoắc không tính như vậy, khi ăn tết bọn họ xem báo tính nhẩm tiền lời lên đến chín vạn, khi giá cao nhất tiền lời lên đến mười một vạn, bây giờ chỉ mang về được hơn bốn vạn, chính là lỗ sáu bảy vạn.

Lỗ một khoản tiền lớn như vậy, khiến mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đều tức điên, bọn họ đã lên kế hoạch dùng sáu bảy vạn ấy mua một căn nhà nhỏ ở thành phố Yến rồi, đặc biệt Hoắc Hướng Mỹ, xe máy đã chọn xong, kết quả một lần sảy chân tất cả đều tan biến.

Mẹ Hoắc không cách nào tiếp tục duy trì hình tượng mẹ chồng thông tình đạt lý, nghe nói ban đầu định bỏ lại Tô Thanh Thanh một mình ở huyện Khai Vân, cho cô ta tự sinh con tự chăm con.

Nhưng mà Tô Thanh Thanh đâu phải kẻ ngu, dù sao cũng sống hơn một đời, sau khi biết chuyện người nhà họ Hoắc nhân lúc cô ta ngủ say trực tiếp rời đi, cô ta đã tự mình ôm bụng bầu đi mua vé tàu hỏa, đuổi tới thành phố Yến.

Mẹ Hoắc không có cách nào khác, chỉ có thể mặt nặng mày nhẹ với cô ta.

Mà mẹ Hoắc đóng kịch giỏi hơn Tô Thanh Thanh nhiều, trong mắt mọi người bà ta là mẹ chồng hiền lành tốt không thể tốt hơn, so với dáng vẻ làm trời làm đất của Tô Thanh Thanh, tất nhiên mọi người đều nghiêng về phía mẹ Hoắc.

Cho nên năm nay sau khi mở lại cửa hàng, mẹ Hoặc giữ tất cả tiền thu vào, không chia cho Tô Thanh Thanh một phân tiền nào, mọi người còn sôi nổi tán đồng, nói nên làm như vậy từ lâu rồi, cô con dâu này quá phá của.

Mà Hoắc Hướng Dương cũng vì chuyện cổ phiếu và cứu quý nhân nảy sinh khúc mắc với Tô Thanh Thanh, thái độ lạnh nhạt không ít.

Tô Thanh Thanh không có bất kỳ chỗ dựa vào, ôm bụng to khổ không nói nên lời, đành phải nén giận thu liễm tính tình.

Vân Chi

Với tính cách của Tô Thanh Thanh, có thể chịu đựng như vậy, tất nhiên vì cho rằng mình vẫn còn cơ hội khắc phục khó khăn, kết hợp với chuyện phát sinh gần đây, cơ hội ấychỉ có thể là Cố Vĩ Lương.

Hiện giờ Cố Vĩ Lương tìm tới, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Triệu Lôi nói: “Bọn họ thật sự cứu vị tiên sinh kia à? Sao tôi cảm thấy bọn họ giống như định ăn vạ hơn?”

Tô Nhuyễn cười rộ lên: “Vậy phải xem bọn họ có ăn vạ được không.”

Cố Vĩ Lương là người vô cùng cẩn thận, thậm chí có thể nói là người đa nghi, nếu không đời này Tô Nhuyễn muốn quen biết đối phương, không đến mức phải trực tiếp rời khỏi thành phố Thân, đợi đối phương tự mình tìm tới cửa.

Hơn nữa ông ấy ghét nhất là người khác mở miệng đòi hỏi, nếu tự ông ấy chủ động cho, chắc chắn cực kỳ hào phóng, nhưng nếu duỗi tay xin xỏ đòi hỏi, ông ấy sẽ rất bủn xỉn.

Cho nên sợ là đám người Tô Thanh Thanh lại thất bại thêm lần nữa rồi.

Sự thật đúng như những gì Tô Nhuyễn nghĩ, đối mặt với người nhà họ Hoắc nhiệt tình khác thường, Cố Vĩ Lương cực lực che giấu không kiên nhẫn trong lòng.

Đương nhiên ông ấy nhớ rõ Tô Thanh Thanh là ai rồi, hành động cứu người như tiếp ứng cho bọn cướp không khiến người khác ghi nhớ mới là lạ. Cuối cùng sau khi tra rõ hai người không vấn đề gì, thật sự muốn cứu ông ấy, Cố Vĩ Lương còn áy náy một hồi.

Nên khi Tô Thanh Thanh qua mời ông ấy, ông ấy vẫn đi theo. Tuy rằng hai người này cứu giúp gần như không có tác dụng, nhưng Tô Thanh Thanh lớn bụng vẫn muốn giúp ông ta, Hoắc Hướng Dương cũng bởi vậy ăn một trận đòn là sự thật.

Ông ấy cũng định báo đáp bọn họ.

Nhưng mà ông ấy muốn báo đáp và đối phương muốn báo đáp hình như không phải một chuyện.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 442



“… Đứa con trai này nhà tôi từ nhỏ đã giỏi giang, vô cùng có năng lực, chỉ vì chúng tôi xuất thân không tốt, tôi lại ốm yếu mới liên lụy thằng bé, nếu không cho nó làm xưởng trưởng nó cũng làm tốt.” Mẹ Hoắc hoàn toàn không cách nào che giấu kích động.

Hoắc Hướng Dương mang theo vết thương đầy người quay về, đương nhiên sẽ không nói mình hèn nhát bị đánh, chỉ nói là thấy việc nghĩa hăng hái làm, còn khen Cố Vĩ Lương như người chỉ trên trời mới có, cuối cùng tất nhiên nói đến đối phương nhiều tiền thế nào, kể lại những gì Tô Thanh Thanh từng nói với anh ta. Tuy rằng mẹ Hoắc không tin, nhưng trong lòng cũng từng âm thầm ảo tưởng.

Hiện giờ đối phương thật sự tự mình tìm tới, sao bà ta có thể không hưng phấn? Con trai bà ta sắp được làm xưởng trưởng rồi.

Bên này Tô Thanh Thanh cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, anh Hướng Dương rất có năng lực, cửa hàng này chúng tôi phải vay tiền mới mở được, ngài nhìn chỗ quần áo đó xem, đều do anh ấy chọn, bây giờ chưa tới nửa năm, doanh thu một tháng đã hơn vài vạn rồi.”

Nói tới đây, cô ta lại ra vẻ khiêm tốn: “Đương nhiên, tôi cũng góp ý ít nhiều, chương trình mua một tặng một, giảm giá gì đó…”

Cô ta hứng thú bừng bừng kể ra một vài kỹ xảo marketing thường thấy đời sau, thật ra làm Cố Vĩ Lương hứng thú lắng nghe, chỉ là chưa nói được vài câu đã quay về khen Hoắc Hướng Dương, tóm lại ý là Hoắc Hướng Dương có năng lực, mở xưởng sản xuất quần áo chắc chắn có thể kiếm nhiều tiền.

Đúng lúc ấy có tiếng xe máy vang lên, Cố Vĩ Lương nhìn người đội mũ bảo hiểm lái xe lướt qua cửa hàng, đứng dậy nói: “Cảm ơn hai vợ chồng cậu trước đó đã ra tay trượng nghĩa, tôi nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, chỉ là hôm nay tôi còn chút chuyện phải xử lý, xin phép cáo từ trước.”

Người nhà họ Hoắc nghe vậy vui vẻ ra mặt, Hoắc Hướng Dương còn khách sáo một câu: “Khó lắm mới gặp được nhau, cũng là duyên phận cả, trưa nay tôi làm chủ, mời ngài ăn bữa cơm nhé.”

Cố Vĩ Lương khách sáo chối từ, người nhà họ Hắc ân cần tiễn người ra tận cửa.

Nhìn ông ấy đi về phía Thế Ngoại Tiên, Hoắc Hướng Mỹ giận sôi máu: “Cô ả Tô Nhuyễn kia là thế nào? Sao cũng quen biết chú Cố?”

Cô ta nhìn về phía Hoắc Hướng Dương: “Không phải nhờ phúc của anh chứ, anh trai?”

Vân Chi

Lúc này mẹ Hoắc hào phóng khác thường: “So đo với cửa hàng nhỏ đó làm gì, đợi anh trai con mở nhà máy rồi, sau này cô ta sẽ không với tới chúng ta.”

Tô Thanh Thanh nghe thấy lời này, cuối cùng cũng thư thái cười rộ lên: “Mẹ nói rất đúng, hưởng ké không phải cứ muốn là được, dù có cho Tô Nhuyễn một cái nhà máy, cô ta quản nổi sao?”

Hoắc Hướng Dương lập tức ưỡn ngực, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng cảm thấy có lý.

Tô Thanh Thanh ra vẻ lơ đãng nói tiếp: “Hơn nữa mấy chiêu trò trong kinh doanh con vừa nói, ông ấy cũng rất tán thưởng, nhưng mà cũng có thể là vì con đã cứu ông ấy…”

Mẹ Hoắc cười ha hả: “Con cũng có năng lực, sau này nhà chúng ta đồng lòng, nhất định có thể quản lý tốt nhà máy!”



Cố Vĩ Lương không biết người nhà họ Hoắc đang mặc sức tưởng tượng ra tương lai tốt đẹp, cũng hoàn toàn không quan tâm. Bước vào Thế Ngoại Tiên, sau khi nhìn thấy Tô Nhuyễn, trên mặt ông ấy mới lộ ra nụ cười thật lòng.

Tiếp xúc với bên này vui vẻ hơn nhiều. Theo dự tính của ông ấy, trước tiên là đến thăm ân nhân cứu mạng, sau đó xem đối phương có yêu cầu gì, ông ấy mới quyết định báo ơn thế nào.

Lại không ngờ, không chỉ có thể báo ơn, còn thuận tiện giải quyết luôn một vài khó khăn cho công ty mình, hơn nữa ý tưởng của Tô Nhuyễn rất mới lạ, rất lớn mật, quan trọng nhất là, đối phương hoàn toàn theo kịp ý nghĩ của ông ấy. Cô gái trẻ nhìn qua có vẻ chưa thành thục này, không ngờ lại giống như người cầm lái vững chắc.

Hai người càng nói chuyện càng hợp ý, Cố Vĩ Lương cố ý bỏ ra hai ngày tham quan nhà xưởng mới của Tô Nhuyễn, sau khi nghe xong ý kiến của cô, quyết định hợp tác một vài hạng mục rồi mới rời đi.

Trước khi đi hình như nhớ tới chuyện gì đó, ông ấy vẫy tay bảo thư ký của mình đi giải quyết.

Ngày thứ ba sau khi Cố Vĩ Lương rời khỏi cửu hàng thời trang Thanh Dương, khi người nhà họ Hoắc đang thất thần bán quần áo, đột nhiên nghe thấy tiếng chiêng trống và tiếng pháo vang lên bên ngoài.

Ông chủ cửa hàng cách vách kinh ngạc: “Ôi, bà Hoắc, nhà bà đã làm chuyện tốt gì thế? Người ta tới báo ơn kìa!”

Người nhà họ Hoắc liếc nhau, không ai rảnh quan tâm tới khách khứa trong cửa hàng nữa, nối đuôi chạy ra ngoài. Vừa ra tới cửa đã trông thấy đội ngũ kèn trống náo nhiệt trước cửa.

Còn có hai người kéo theo một tấm biểu ngữ lớn, bên trên viết: Cảm tạ đồng chí Hoắc Hướng Dương và đồng chí Tô Thanh Thanh thấy việc nghĩa hăng hái làm

Đợi màn kèn trống kết thúc, một người trẻ tuổi ăn mặc lịch sự bước tới, đưa cho Hoắc Hướng Dương một tấm cở thưởng “Người tốt có phúc báo”, kể với người xem náo nhiệt xung quanh chuyện đã xảy ra.

“… Khi ấy tình hình nguy cấp, trên đường không ai tin lời chú tôi, nên chú tôi hứa hẹn, ai đưa chú ấy đến đồn công an, sẽ cho người đó năm ngàn tệ”

“Tuy rằng sau đó vì có người báo cảnh sát, anh Hoắc Hướng Dương và cô Tô Thanh Thanh đây không đưa chú ấy đi, nhưng có tấm lòng ấy, chú tôi vẫn phải tuân thủ lời hứa…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 443



Lộc Minh Sâm vừa cao hứng là cao hứng đến tận sáng mới xong.

Khi anh không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Nhuyễn và anh đều ở lại tứ hợp viện, thứ nhất năm nay nhà xưởng nhiều việc, thứ hai bên này gần trường Tô Nhuyễn hơn chút.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, phòng ngủ xung quanh đều có người ở, tuy rằng nín nhịn cũng có một phen tư vị khác, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn thích có thể mạnh mẽ “Bắt nạt” Tô Nhuyễn hơn, thích nhìn cô nhũn như bông, nở rộ dưới người mình, toàn âm toàn ý ỷ lại anh…

Sau khi rên lên một tiếng, Lộc Minh Sâm xoay người nằm thẳng, còn vươn tay kéo Tô Nhuyễn nằm lên n.g.ự.c mình, cảm giác thân mật da chạm da này, anh vĩnh viễn không chán.

Tô Nhuyễn đã không còn một chút sức lực nào, Lộc Minh Sâm nghiêng đầu tìm được môi cô, nhẹ nhàng triền miên, bàn tay v**t v* sống lưng tô nhuyễn dịu dàng đánh thức lý trí của cô.

Mãi cho đến khi Tô Nhuyễn căm giận cắn một miếng, Lộc Minh Sâm mới bật cười, thả cô nằm lại lên giường: “Được rồi, lần này cho em ngủ thật.”

Tô Nhuyễn vùi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm một câu gì đó.

“Hả? Nói gì cơ?” Lộc Minh Sâm.

“Em hỏi, chuyện cao hứng đâu?” Tô Nhuyễn hơi cao giọng, nhưng giọng nói vẫn hụt hơi.

Lộc Minh Sâm cố ý trêu đùa: “Vừa rồi không tính là chuyện cao hứng à? Xem ra anh làm chưa đủ tốt.”

Tô Nhuyễn duỗi tay véo eo anh một cái: “Đánh anh bây giờ, nói mau!”

Lộc Minh Sâm bật cười, ngón tay luồn qua mái tóc dài mượt mà của cô, nói lấp lửng: “Em sẽ biết nhanh thôi.”

Đúng là nhanh thật, ngày hôm sau ít tiết học, Tô Nhuyễn mời nhân viên trong công ty ra tiệm ăn cơm, thứ nhất là chúc mừng bọn họ dọn vào nhà máy mới, thứ hai là hoan nghênh công nhân mới, thứ ba là bữa cơm đưa tiễn Ngưu Xuân Phân, ngày mai chị ấy phải xuất phát tới thành phố Thân rồi.

Diệp Minh hứng thú bừng bừng, tự bỏ tiền túi ra mua một chai rượu, mừng không chịu nổi: “Lưu Kim Hâm ông chủ bách hóa Kim Hâm xảy ra chuyện rồi!”

Tô Nhuyễn nhướng mày.

Mấy người công nhân mới không hiểu ra sao, nhưng vẫn cười theo. Triệu Lôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị bắt khi đang chơi gái!” Diệp Minh cười sung sướng khi người ta gặp họa: “Nữ chính là chị gái của tên Mạnh Đông kia.”

“Cũng không biết là ai, nhân lúc hai người bọn họ đi thuê phòng khách sạn đã cử báo có người b*n d*m, tất nhiên là cảnh sát bắt bọn họ đi rồi.”

“…… Nghe nói bọn họ không thừa nhận, đáng tiếc, chị gái của Mạnh Đông không phải vợ Lưu Kim Hâm, trong ví tiền còn giữ thẻ ngân hàng của Lưu Kim Hâm, không phải b*n d*m thì là gì?”

Những vụ án hình sự kiểu này, không cấm báo đài đưa tin, Diệp Minh nghe được cũng rất bình thường. Cậu ta vỗ tay cười ha hả: “Bởi vì khoản tiền không nhỏ, người ta nói khả năng tội còn nặng hơn.”

“Đúng là thống khoái!”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới chuyện cao hứng Lộc Minh Sâm nói.

Hôm ở bệnh viện, sau khi biết hoàn cảnh gia đình Ngưu Xuân Phân, cô không chỉ gọi điện thoại cho chính ủy Vương tìm hiểu tình hình nhà Dư Tiểu Lệ, còn liệt cô ta vào diện kẻ tình nghi, đồng thời còn nhờ Lộc Minh Sâm điều tra Mạnh Đông giúp cô.

Vốn dĩ cô định giải quyết Mạnh Đông, lấy lại đơn hàng của bách hóa Kim Hâm thôi, dù sao việc gia công cho Thịnh Triều vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Đơn đặt hàng của bách hóa Kim Hâm có thể mang tới việc làm cho nhóm công nhân mới tới, cũng khiến đám Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo yên tâm.

Nhưng mà không ngờ, cuối cùng hai kẻ đầu xỏ gây tôi lại trực tiếp xảy ra chuyện.

Chạng vạng trở lại tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm đang ngồi vùi đầu trước bàn làm học, không biết làm gì, Tô Nhuyễn rón rén bước tới, định dọa anh một cái, kết quả vừa nhào qua Lộc Minh Sâm đã xoay người lại, kéo cô vào lòng, còn mổ một cái lên môi cô, nói: “Sốt ruột nhào vào lòng anh như vậy sao?”

Tô Nhuyễn cười đánh anh một cái, tìm tư thế thoải mái ngồi trong lòng anh: “Chuyện Lưu Kim Hâm, có phải anh làm không?”

Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, cười: “Cao hứng chưa?”

Tô Nhuyễn hôn anh một cái: “Cao hứng.”

Trong mắt Lộc Minh Sâm đều là ý cười: “Chờ xem, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

Tô Nhuyễn nghi hoặc, Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc, khẽ hừ một tiếng: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em gái Miên Hoa nhà ta.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên cảm xúc dâng lên cuồn cuộn, không nhịn được mím chặt môi.

Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười: “Mới như vậy đã cảm động rồi?”

Sau đó lại không đứng đắn nói nhỏ bên tai cô: “Gọi một tiếng anh trai Bảo Bối nghe xem nào.”

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp quay đầu hôn lên môi anh, tay cũng trượt vào trong vạt áo lông của Lộc Minh Sâm…

Lộc Minh Sâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chủ động như vậy, nhìn sắc trời bên ngooài vẫn còn hơi sáng anh có chút căng thẳng, dì Phúc vẫn đang ở nhà, hơn nữa bây giờ kéo rèm có vẻ quá sớm…

Nhưng mà Tô Nhuyễn lại giống như không đợi nổi, hiếm khi giọng nói mang vẻ gấp gáp, nỉ non: “Anh…”

Đầu óc Lộc Minh Sâm như muốn nổ tung, mắt nhìn trái phải, trực tiếp bế Tô Nhuyễn lên, ấn cô vào góc c.h.ế.t ven tường gần cửa sổ: “Là em tự tìm đó…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 444



Lộc Minh Sâm vừa cao hứng là cao hứng đến tận sáng mới xong.

Khi anh không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Nhuyễn và anh đều ở lại tứ hợp viện, thứ nhất năm nay nhà xưởng nhiều việc, thứ hai bên này gần trường Tô Nhuyễn hơn chút.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, phòng ngủ xung quanh đều có người ở, tuy rằng nín nhịn cũng có một phen tư vị khác, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn thích có thể mạnh mẽ “Bắt nạt” Tô Nhuyễn hơn, thích nhìn cô nhũn như bông, nở rộ dưới người mình, toàn âm toàn ý ỷ lại anh…

Sau khi rên lên một tiếng, Lộc Minh Sâm xoay người nằm thẳng, còn vươn tay kéo Tô Nhuyễn nằm lên n.g.ự.c mình, cảm giác thân mật da chạm da này, anh vĩnh viễn không chán.

Tô Nhuyễn đã không còn một chút sức lực nào, Lộc Minh Sâm nghiêng đầu tìm được môi cô, nhẹ nhàng triền miên, bàn tay v**t v* sống lưng tô nhuyễn dịu dàng đánh thức lý trí của cô.

Mãi cho đến khi Tô Nhuyễn căm giận cắn một miếng, Lộc Minh Sâm mới bật cười, thả cô nằm lại lên giường: “Được rồi, lần này cho em ngủ thật.”

Tô Nhuyễn vùi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm một câu gì đó.

“Hả? Nói gì cơ?” Lộc Minh Sâm.

“Em hỏi, chuyện cao hứng đâu?” Tô Nhuyễn hơi cao giọng, nhưng giọng nói vẫn hụt hơi.

Lộc Minh Sâm cố ý trêu đùa: “Vừa rồi không tính là chuyện cao hứng à? Xem ra anh làm chưa đủ tốt.”

Tô Nhuyễn duỗi tay véo eo anh một cái: “Đánh anh bây giờ, nói mau!”

Lộc Minh Sâm bật cười, ngón tay luồn qua mái tóc dài mượt mà của cô, nói lấp lửng: “Em sẽ biết nhanh thôi.”

Đúng là nhanh thật, ngày hôm sau ít tiết học, Tô Nhuyễn mời nhân viên trong công ty ra tiệm ăn cơm, thứ nhất là chúc mừng bọn họ dọn vào nhà máy mới, thứ hai là hoan nghênh công nhân mới, thứ ba là bữa cơm đưa tiễn Ngưu Xuân Phân, ngày mai chị ấy phải xuất phát tới thành phố Thân rồi.

Diệp Minh hứng thú bừng bừng, tự bỏ tiền túi ra mua một chai rượu, mừng không chịu nổi: “Lưu Kim Hâm ông chủ bách hóa Kim Hâm xảy ra chuyện rồi!”

Tô Nhuyễn nhướng mày.

Mấy người công nhân mới không hiểu ra sao, nhưng vẫn cười theo. Triệu Lôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị bắt khi đang chơi gái!” Diệp Minh cười sung sướng khi người ta gặp họa: “Nữ chính là chị gái của tên Mạnh Đông kia.”

“Cũng không biết là ai, nhân lúc hai người bọn họ đi thuê phòng khách sạn đã cử báo có người b*n d*m, tất nhiên là cảnh sát bắt bọn họ đi rồi.”

“…… Nghe nói bọn họ không thừa nhận, đáng tiếc, chị gái của Mạnh Đông không phải vợ Lưu Kim Hâm, trong ví tiền còn giữ thẻ ngân hàng của Lưu Kim Hâm, không phải b*n d*m thì là gì?”

Những vụ án hình sự kiểu này, không cấm báo đài đưa tin, Diệp Minh nghe được cũng rất bình thường. Cậu ta vỗ tay cười ha hả: “Bởi vì khoản tiền không nhỏ, người ta nói khả năng tội còn nặng hơn.”

“Đúng là thống khoái!”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới chuyện cao hứng Lộc Minh Sâm nói.

Hôm ở bệnh viện, sau khi biết hoàn cảnh gia đình Ngưu Xuân Phân, cô không chỉ gọi điện thoại cho chính ủy Vương tìm hiểu tình hình nhà Dư Tiểu Lệ, còn liệt cô ta vào diện kẻ tình nghi, đồng thời còn nhờ Lộc Minh Sâm điều tra Mạnh Đông giúp cô.

Vốn dĩ cô định giải quyết Mạnh Đông, lấy lại đơn hàng của bách hóa Kim Hâm thôi, dù sao việc gia công cho Thịnh Triều vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Đơn đặt hàng của bách hóa Kim Hâm có thể mang tới việc làm cho nhóm công nhân mới tới, cũng khiến đám Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo yên tâm.

Nhưng mà không ngờ, cuối cùng hai kẻ đầu xỏ gây tôi lại trực tiếp xảy ra chuyện.

Chạng vạng trở lại tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm đang ngồi vùi đầu trước bàn làm học, không biết làm gì, Tô Nhuyễn rón rén bước tới, định dọa anh một cái, kết quả vừa nhào qua Lộc Minh Sâm đã xoay người lại, kéo cô vào lòng, còn mổ một cái lên môi cô, nói: “Sốt ruột nhào vào lòng anh như vậy sao?”

Tô Nhuyễn cười đánh anh một cái, tìm tư thế thoải mái ngồi trong lòng anh: “Chuyện Lưu Kim Hâm, có phải anh làm không?”

Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, cười: “Cao hứng chưa?”

Tô Nhuyễn hôn anh một cái: “Cao hứng.”

Trong mắt Lộc Minh Sâm đều là ý cười: “Chờ xem, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

Tô Nhuyễn nghi hoặc, Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc, khẽ hừ một tiếng: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em gái Miên Hoa nhà ta.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên cảm xúc dâng lên cuồn cuộn, không nhịn được mím chặt môi.

Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười: “Mới như vậy đã cảm động rồi?”

Sau đó lại không đứng đắn nói nhỏ bên tai cô: “Gọi một tiếng anh trai Bảo Bối nghe xem nào.”

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp quay đầu hôn lên môi anh, tay cũng trượt vào trong vạt áo lông của Lộc Minh Sâm…

Lộc Minh Sâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chủ động như vậy, nhìn sắc trời bên ngooài vẫn còn hơi sáng anh có chút căng thẳng, dì Phúc vẫn đang ở nhà, hơn nữa bây giờ kéo rèm có vẻ quá sớm…

Nhưng mà Tô Nhuyễn lại giống như không đợi nổi, hiếm khi giọng nói mang vẻ gấp gáp, nỉ non: “Anh…”

Đầu óc Lộc Minh Sâm như muốn nổ tung, mắt nhìn trái phải, trực tiếp bế Tô Nhuyễn lên, ấn cô vào góc c.h.ế.t ven tường gần cửa sổ: “Là em tự tìm đó…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 445



Lộc Minh Sâm vừa cao hứng là cao hứng đến tận sáng mới xong.

Khi anh không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Nhuyễn và anh đều ở lại tứ hợp viện, thứ nhất năm nay nhà xưởng nhiều việc, thứ hai bên này gần trường Tô Nhuyễn hơn chút.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, phòng ngủ xung quanh đều có người ở, tuy rằng nín nhịn cũng có một phen tư vị khác, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn thích có thể mạnh mẽ “Bắt nạt” Tô Nhuyễn hơn, thích nhìn cô nhũn như bông, nở rộ dưới người mình, toàn âm toàn ý ỷ lại anh…

Sau khi rên lên một tiếng, Lộc Minh Sâm xoay người nằm thẳng, còn vươn tay kéo Tô Nhuyễn nằm lên n.g.ự.c mình, cảm giác thân mật da chạm da này, anh vĩnh viễn không chán.

Tô Nhuyễn đã không còn một chút sức lực nào, Lộc Minh Sâm nghiêng đầu tìm được môi cô, nhẹ nhàng triền miên, bàn tay v**t v* sống lưng tô nhuyễn dịu dàng đánh thức lý trí của cô.

Mãi cho đến khi Tô Nhuyễn căm giận cắn một miếng, Lộc Minh Sâm mới bật cười, thả cô nằm lại lên giường: “Được rồi, lần này cho em ngủ thật.”

Tô Nhuyễn vùi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm một câu gì đó.

“Hả? Nói gì cơ?” Lộc Minh Sâm.

“Em hỏi, chuyện cao hứng đâu?” Tô Nhuyễn hơi cao giọng, nhưng giọng nói vẫn hụt hơi.

Lộc Minh Sâm cố ý trêu đùa: “Vừa rồi không tính là chuyện cao hứng à? Xem ra anh làm chưa đủ tốt.”

Tô Nhuyễn duỗi tay véo eo anh một cái: “Đánh anh bây giờ, nói mau!”

Lộc Minh Sâm bật cười, ngón tay luồn qua mái tóc dài mượt mà của cô, nói lấp lửng: “Em sẽ biết nhanh thôi.”

Đúng là nhanh thật, ngày hôm sau ít tiết học, Tô Nhuyễn mời nhân viên trong công ty ra tiệm ăn cơm, thứ nhất là chúc mừng bọn họ dọn vào nhà máy mới, thứ hai là hoan nghênh công nhân mới, thứ ba là bữa cơm đưa tiễn Ngưu Xuân Phân, ngày mai chị ấy phải xuất phát tới thành phố Thân rồi.

Diệp Minh hứng thú bừng bừng, tự bỏ tiền túi ra mua một chai rượu, mừng không chịu nổi: “Lưu Kim Hâm ông chủ bách hóa Kim Hâm xảy ra chuyện rồi!”

Tô Nhuyễn nhướng mày.

Mấy người công nhân mới không hiểu ra sao, nhưng vẫn cười theo. Triệu Lôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị bắt khi đang chơi gái!” Diệp Minh cười sung sướng khi người ta gặp họa: “Nữ chính là chị gái của tên Mạnh Đông kia.”

“Cũng không biết là ai, nhân lúc hai người bọn họ đi thuê phòng khách sạn đã cử báo có người b*n d*m, tất nhiên là cảnh sát bắt bọn họ đi rồi.”

“…… Nghe nói bọn họ không thừa nhận, đáng tiếc, chị gái của Mạnh Đông không phải vợ Lưu Kim Hâm, trong ví tiền còn giữ thẻ ngân hàng của Lưu Kim Hâm, không phải b*n d*m thì là gì?”

Những vụ án hình sự kiểu này, không cấm báo đài đưa tin, Diệp Minh nghe được cũng rất bình thường. Cậu ta vỗ tay cười ha hả: “Bởi vì khoản tiền không nhỏ, người ta nói khả năng tội còn nặng hơn.”

“Đúng là thống khoái!”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới chuyện cao hứng Lộc Minh Sâm nói.

Hôm ở bệnh viện, sau khi biết hoàn cảnh gia đình Ngưu Xuân Phân, cô không chỉ gọi điện thoại cho chính ủy Vương tìm hiểu tình hình nhà Dư Tiểu Lệ, còn liệt cô ta vào diện kẻ tình nghi, đồng thời còn nhờ Lộc Minh Sâm điều tra Mạnh Đông giúp cô.

Vốn dĩ cô định giải quyết Mạnh Đông, lấy lại đơn hàng của bách hóa Kim Hâm thôi, dù sao việc gia công cho Thịnh Triều vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Đơn đặt hàng của bách hóa Kim Hâm có thể mang tới việc làm cho nhóm công nhân mới tới, cũng khiến đám Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo yên tâm.

Nhưng mà không ngờ, cuối cùng hai kẻ đầu xỏ gây tôi lại trực tiếp xảy ra chuyện.

Chạng vạng trở lại tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm đang ngồi vùi đầu trước bàn làm học, không biết làm gì, Tô Nhuyễn rón rén bước tới, định dọa anh một cái, kết quả vừa nhào qua Lộc Minh Sâm đã xoay người lại, kéo cô vào lòng, còn mổ một cái lên môi cô, nói: “Sốt ruột nhào vào lòng anh như vậy sao?”

Tô Nhuyễn cười đánh anh một cái, tìm tư thế thoải mái ngồi trong lòng anh: “Chuyện Lưu Kim Hâm, có phải anh làm không?”

Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, cười: “Cao hứng chưa?”

Tô Nhuyễn hôn anh một cái: “Cao hứng.”

Trong mắt Lộc Minh Sâm đều là ý cười: “Chờ xem, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

Tô Nhuyễn nghi hoặc, Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc, khẽ hừ một tiếng: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em gái Miên Hoa nhà ta.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên cảm xúc dâng lên cuồn cuộn, không nhịn được mím chặt môi.

Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười: “Mới như vậy đã cảm động rồi?”

Sau đó lại không đứng đắn nói nhỏ bên tai cô: “Gọi một tiếng anh trai Bảo Bối nghe xem nào.”

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp quay đầu hôn lên môi anh, tay cũng trượt vào trong vạt áo lông của Lộc Minh Sâm…

Lộc Minh Sâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chủ động như vậy, nhìn sắc trời bên ngooài vẫn còn hơi sáng anh có chút căng thẳng, dì Phúc vẫn đang ở nhà, hơn nữa bây giờ kéo rèm có vẻ quá sớm…

Nhưng mà Tô Nhuyễn lại giống như không đợi nổi, hiếm khi giọng nói mang vẻ gấp gáp, nỉ non: “Anh…”

Đầu óc Lộc Minh Sâm như muốn nổ tung, mắt nhìn trái phải, trực tiếp bế Tô Nhuyễn lên, ấn cô vào góc c.h.ế.t ven tường gần cửa sổ: “Là em tự tìm đó…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 446



Lộc Minh Sâm vừa cao hứng là cao hứng đến tận sáng mới xong.

Khi anh không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Nhuyễn và anh đều ở lại tứ hợp viện, thứ nhất năm nay nhà xưởng nhiều việc, thứ hai bên này gần trường Tô Nhuyễn hơn chút.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, phòng ngủ xung quanh đều có người ở, tuy rằng nín nhịn cũng có một phen tư vị khác, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn thích có thể mạnh mẽ “Bắt nạt” Tô Nhuyễn hơn, thích nhìn cô nhũn như bông, nở rộ dưới người mình, toàn âm toàn ý ỷ lại anh…

Sau khi rên lên một tiếng, Lộc Minh Sâm xoay người nằm thẳng, còn vươn tay kéo Tô Nhuyễn nằm lên n.g.ự.c mình, cảm giác thân mật da chạm da này, anh vĩnh viễn không chán.

Tô Nhuyễn đã không còn một chút sức lực nào, Lộc Minh Sâm nghiêng đầu tìm được môi cô, nhẹ nhàng triền miên, bàn tay v**t v* sống lưng tô nhuyễn dịu dàng đánh thức lý trí của cô.

Mãi cho đến khi Tô Nhuyễn căm giận cắn một miếng, Lộc Minh Sâm mới bật cười, thả cô nằm lại lên giường: “Được rồi, lần này cho em ngủ thật.”

Tô Nhuyễn vùi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm một câu gì đó.

“Hả? Nói gì cơ?” Lộc Minh Sâm.

“Em hỏi, chuyện cao hứng đâu?” Tô Nhuyễn hơi cao giọng, nhưng giọng nói vẫn hụt hơi.

Lộc Minh Sâm cố ý trêu đùa: “Vừa rồi không tính là chuyện cao hứng à? Xem ra anh làm chưa đủ tốt.”

Tô Nhuyễn duỗi tay véo eo anh một cái: “Đánh anh bây giờ, nói mau!”

Lộc Minh Sâm bật cười, ngón tay luồn qua mái tóc dài mượt mà của cô, nói lấp lửng: “Em sẽ biết nhanh thôi.”

Đúng là nhanh thật, ngày hôm sau ít tiết học, Tô Nhuyễn mời nhân viên trong công ty ra tiệm ăn cơm, thứ nhất là chúc mừng bọn họ dọn vào nhà máy mới, thứ hai là hoan nghênh công nhân mới, thứ ba là bữa cơm đưa tiễn Ngưu Xuân Phân, ngày mai chị ấy phải xuất phát tới thành phố Thân rồi.

Diệp Minh hứng thú bừng bừng, tự bỏ tiền túi ra mua một chai rượu, mừng không chịu nổi: “Lưu Kim Hâm ông chủ bách hóa Kim Hâm xảy ra chuyện rồi!”

Tô Nhuyễn nhướng mày.

Mấy người công nhân mới không hiểu ra sao, nhưng vẫn cười theo. Triệu Lôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị bắt khi đang chơi gái!” Diệp Minh cười sung sướng khi người ta gặp họa: “Nữ chính là chị gái của tên Mạnh Đông kia.”

“Cũng không biết là ai, nhân lúc hai người bọn họ đi thuê phòng khách sạn đã cử báo có người b*n d*m, tất nhiên là cảnh sát bắt bọn họ đi rồi.”

“…… Nghe nói bọn họ không thừa nhận, đáng tiếc, chị gái của Mạnh Đông không phải vợ Lưu Kim Hâm, trong ví tiền còn giữ thẻ ngân hàng của Lưu Kim Hâm, không phải b*n d*m thì là gì?”

Những vụ án hình sự kiểu này, không cấm báo đài đưa tin, Diệp Minh nghe được cũng rất bình thường. Cậu ta vỗ tay cười ha hả: “Bởi vì khoản tiền không nhỏ, người ta nói khả năng tội còn nặng hơn.”

“Đúng là thống khoái!”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới chuyện cao hứng Lộc Minh Sâm nói.

Hôm ở bệnh viện, sau khi biết hoàn cảnh gia đình Ngưu Xuân Phân, cô không chỉ gọi điện thoại cho chính ủy Vương tìm hiểu tình hình nhà Dư Tiểu Lệ, còn liệt cô ta vào diện kẻ tình nghi, đồng thời còn nhờ Lộc Minh Sâm điều tra Mạnh Đông giúp cô.

Vốn dĩ cô định giải quyết Mạnh Đông, lấy lại đơn hàng của bách hóa Kim Hâm thôi, dù sao việc gia công cho Thịnh Triều vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Đơn đặt hàng của bách hóa Kim Hâm có thể mang tới việc làm cho nhóm công nhân mới tới, cũng khiến đám Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo yên tâm.

Nhưng mà không ngờ, cuối cùng hai kẻ đầu xỏ gây tôi lại trực tiếp xảy ra chuyện.

Chạng vạng trở lại tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm đang ngồi vùi đầu trước bàn làm học, không biết làm gì, Tô Nhuyễn rón rén bước tới, định dọa anh một cái, kết quả vừa nhào qua Lộc Minh Sâm đã xoay người lại, kéo cô vào lòng, còn mổ một cái lên môi cô, nói: “Sốt ruột nhào vào lòng anh như vậy sao?”

Tô Nhuyễn cười đánh anh một cái, tìm tư thế thoải mái ngồi trong lòng anh: “Chuyện Lưu Kim Hâm, có phải anh làm không?”

Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, cười: “Cao hứng chưa?”

Tô Nhuyễn hôn anh một cái: “Cao hứng.”

Trong mắt Lộc Minh Sâm đều là ý cười: “Chờ xem, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

Tô Nhuyễn nghi hoặc, Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc, khẽ hừ một tiếng: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em gái Miên Hoa nhà ta.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên cảm xúc dâng lên cuồn cuộn, không nhịn được mím chặt môi.

Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười: “Mới như vậy đã cảm động rồi?”

Sau đó lại không đứng đắn nói nhỏ bên tai cô: “Gọi một tiếng anh trai Bảo Bối nghe xem nào.”

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp quay đầu hôn lên môi anh, tay cũng trượt vào trong vạt áo lông của Lộc Minh Sâm…

Lộc Minh Sâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chủ động như vậy, nhìn sắc trời bên ngooài vẫn còn hơi sáng anh có chút căng thẳng, dì Phúc vẫn đang ở nhà, hơn nữa bây giờ kéo rèm có vẻ quá sớm…

Nhưng mà Tô Nhuyễn lại giống như không đợi nổi, hiếm khi giọng nói mang vẻ gấp gáp, nỉ non: “Anh…”

Đầu óc Lộc Minh Sâm như muốn nổ tung, mắt nhìn trái phải, trực tiếp bế Tô Nhuyễn lên, ấn cô vào góc c.h.ế.t ven tường gần cửa sổ: “Là em tự tìm đó…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 447



Lộc Minh Sâm vừa cao hứng là cao hứng đến tận sáng mới xong.

Khi anh không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Nhuyễn và anh đều ở lại tứ hợp viện, thứ nhất năm nay nhà xưởng nhiều việc, thứ hai bên này gần trường Tô Nhuyễn hơn chút.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, phòng ngủ xung quanh đều có người ở, tuy rằng nín nhịn cũng có một phen tư vị khác, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn thích có thể mạnh mẽ “Bắt nạt” Tô Nhuyễn hơn, thích nhìn cô nhũn như bông, nở rộ dưới người mình, toàn âm toàn ý ỷ lại anh…

Sau khi rên lên một tiếng, Lộc Minh Sâm xoay người nằm thẳng, còn vươn tay kéo Tô Nhuyễn nằm lên n.g.ự.c mình, cảm giác thân mật da chạm da này, anh vĩnh viễn không chán.

Tô Nhuyễn đã không còn một chút sức lực nào, Lộc Minh Sâm nghiêng đầu tìm được môi cô, nhẹ nhàng triền miên, bàn tay v**t v* sống lưng tô nhuyễn dịu dàng đánh thức lý trí của cô.

Mãi cho đến khi Tô Nhuyễn căm giận cắn một miếng, Lộc Minh Sâm mới bật cười, thả cô nằm lại lên giường: “Được rồi, lần này cho em ngủ thật.”

Tô Nhuyễn vùi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm một câu gì đó.

“Hả? Nói gì cơ?” Lộc Minh Sâm.

“Em hỏi, chuyện cao hứng đâu?” Tô Nhuyễn hơi cao giọng, nhưng giọng nói vẫn hụt hơi.

Lộc Minh Sâm cố ý trêu đùa: “Vừa rồi không tính là chuyện cao hứng à? Xem ra anh làm chưa đủ tốt.”

Tô Nhuyễn duỗi tay véo eo anh một cái: “Đánh anh bây giờ, nói mau!”

Lộc Minh Sâm bật cười, ngón tay luồn qua mái tóc dài mượt mà của cô, nói lấp lửng: “Em sẽ biết nhanh thôi.”

Đúng là nhanh thật, ngày hôm sau ít tiết học, Tô Nhuyễn mời nhân viên trong công ty ra tiệm ăn cơm, thứ nhất là chúc mừng bọn họ dọn vào nhà máy mới, thứ hai là hoan nghênh công nhân mới, thứ ba là bữa cơm đưa tiễn Ngưu Xuân Phân, ngày mai chị ấy phải xuất phát tới thành phố Thân rồi.

Diệp Minh hứng thú bừng bừng, tự bỏ tiền túi ra mua một chai rượu, mừng không chịu nổi: “Lưu Kim Hâm ông chủ bách hóa Kim Hâm xảy ra chuyện rồi!”

Tô Nhuyễn nhướng mày.

Mấy người công nhân mới không hiểu ra sao, nhưng vẫn cười theo. Triệu Lôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị bắt khi đang chơi gái!” Diệp Minh cười sung sướng khi người ta gặp họa: “Nữ chính là chị gái của tên Mạnh Đông kia.”

“Cũng không biết là ai, nhân lúc hai người bọn họ đi thuê phòng khách sạn đã cử báo có người b*n d*m, tất nhiên là cảnh sát bắt bọn họ đi rồi.”

“…… Nghe nói bọn họ không thừa nhận, đáng tiếc, chị gái của Mạnh Đông không phải vợ Lưu Kim Hâm, trong ví tiền còn giữ thẻ ngân hàng của Lưu Kim Hâm, không phải b*n d*m thì là gì?”

Những vụ án hình sự kiểu này, không cấm báo đài đưa tin, Diệp Minh nghe được cũng rất bình thường. Cậu ta vỗ tay cười ha hả: “Bởi vì khoản tiền không nhỏ, người ta nói khả năng tội còn nặng hơn.”

“Đúng là thống khoái!”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới chuyện cao hứng Lộc Minh Sâm nói.

Hôm ở bệnh viện, sau khi biết hoàn cảnh gia đình Ngưu Xuân Phân, cô không chỉ gọi điện thoại cho chính ủy Vương tìm hiểu tình hình nhà Dư Tiểu Lệ, còn liệt cô ta vào diện kẻ tình nghi, đồng thời còn nhờ Lộc Minh Sâm điều tra Mạnh Đông giúp cô.

Vốn dĩ cô định giải quyết Mạnh Đông, lấy lại đơn hàng của bách hóa Kim Hâm thôi, dù sao việc gia công cho Thịnh Triều vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Đơn đặt hàng của bách hóa Kim Hâm có thể mang tới việc làm cho nhóm công nhân mới tới, cũng khiến đám Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo yên tâm.

Nhưng mà không ngờ, cuối cùng hai kẻ đầu xỏ gây tôi lại trực tiếp xảy ra chuyện.

Chạng vạng trở lại tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm đang ngồi vùi đầu trước bàn làm học, không biết làm gì, Tô Nhuyễn rón rén bước tới, định dọa anh một cái, kết quả vừa nhào qua Lộc Minh Sâm đã xoay người lại, kéo cô vào lòng, còn mổ một cái lên môi cô, nói: “Sốt ruột nhào vào lòng anh như vậy sao?”

Tô Nhuyễn cười đánh anh một cái, tìm tư thế thoải mái ngồi trong lòng anh: “Chuyện Lưu Kim Hâm, có phải anh làm không?”

Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, cười: “Cao hứng chưa?”

Tô Nhuyễn hôn anh một cái: “Cao hứng.”

Trong mắt Lộc Minh Sâm đều là ý cười: “Chờ xem, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

Tô Nhuyễn nghi hoặc, Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc, khẽ hừ một tiếng: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em gái Miên Hoa nhà ta.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên cảm xúc dâng lên cuồn cuộn, không nhịn được mím chặt môi.

Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười: “Mới như vậy đã cảm động rồi?”

Sau đó lại không đứng đắn nói nhỏ bên tai cô: “Gọi một tiếng anh trai Bảo Bối nghe xem nào.”

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp quay đầu hôn lên môi anh, tay cũng trượt vào trong vạt áo lông của Lộc Minh Sâm…

Lộc Minh Sâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chủ động như vậy, nhìn sắc trời bên ngooài vẫn còn hơi sáng anh có chút căng thẳng, dì Phúc vẫn đang ở nhà, hơn nữa bây giờ kéo rèm có vẻ quá sớm…

Nhưng mà Tô Nhuyễn lại giống như không đợi nổi, hiếm khi giọng nói mang vẻ gấp gáp, nỉ non: “Anh…”

Đầu óc Lộc Minh Sâm như muốn nổ tung, mắt nhìn trái phải, trực tiếp bế Tô Nhuyễn lên, ấn cô vào góc c.h.ế.t ven tường gần cửa sổ: “Là em tự tìm đó…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 448



Lộc Minh Sâm vừa cao hứng là cao hứng đến tận sáng mới xong.

Khi anh không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Nhuyễn và anh đều ở lại tứ hợp viện, thứ nhất năm nay nhà xưởng nhiều việc, thứ hai bên này gần trường Tô Nhuyễn hơn chút.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, phòng ngủ xung quanh đều có người ở, tuy rằng nín nhịn cũng có một phen tư vị khác, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn thích có thể mạnh mẽ “Bắt nạt” Tô Nhuyễn hơn, thích nhìn cô nhũn như bông, nở rộ dưới người mình, toàn âm toàn ý ỷ lại anh…

Sau khi rên lên một tiếng, Lộc Minh Sâm xoay người nằm thẳng, còn vươn tay kéo Tô Nhuyễn nằm lên n.g.ự.c mình, cảm giác thân mật da chạm da này, anh vĩnh viễn không chán.

Tô Nhuyễn đã không còn một chút sức lực nào, Lộc Minh Sâm nghiêng đầu tìm được môi cô, nhẹ nhàng triền miên, bàn tay v**t v* sống lưng tô nhuyễn dịu dàng đánh thức lý trí của cô.

Mãi cho đến khi Tô Nhuyễn căm giận cắn một miếng, Lộc Minh Sâm mới bật cười, thả cô nằm lại lên giường: “Được rồi, lần này cho em ngủ thật.”

Tô Nhuyễn vùi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm một câu gì đó.

“Hả? Nói gì cơ?” Lộc Minh Sâm.

“Em hỏi, chuyện cao hứng đâu?” Tô Nhuyễn hơi cao giọng, nhưng giọng nói vẫn hụt hơi.

Lộc Minh Sâm cố ý trêu đùa: “Vừa rồi không tính là chuyện cao hứng à? Xem ra anh làm chưa đủ tốt.”

Tô Nhuyễn duỗi tay véo eo anh một cái: “Đánh anh bây giờ, nói mau!”

Lộc Minh Sâm bật cười, ngón tay luồn qua mái tóc dài mượt mà của cô, nói lấp lửng: “Em sẽ biết nhanh thôi.”

Đúng là nhanh thật, ngày hôm sau ít tiết học, Tô Nhuyễn mời nhân viên trong công ty ra tiệm ăn cơm, thứ nhất là chúc mừng bọn họ dọn vào nhà máy mới, thứ hai là hoan nghênh công nhân mới, thứ ba là bữa cơm đưa tiễn Ngưu Xuân Phân, ngày mai chị ấy phải xuất phát tới thành phố Thân rồi.

Diệp Minh hứng thú bừng bừng, tự bỏ tiền túi ra mua một chai rượu, mừng không chịu nổi: “Lưu Kim Hâm ông chủ bách hóa Kim Hâm xảy ra chuyện rồi!”

Tô Nhuyễn nhướng mày.

Mấy người công nhân mới không hiểu ra sao, nhưng vẫn cười theo. Triệu Lôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị bắt khi đang chơi gái!” Diệp Minh cười sung sướng khi người ta gặp họa: “Nữ chính là chị gái của tên Mạnh Đông kia.”

“Cũng không biết là ai, nhân lúc hai người bọn họ đi thuê phòng khách sạn đã cử báo có người b*n d*m, tất nhiên là cảnh sát bắt bọn họ đi rồi.”

“…… Nghe nói bọn họ không thừa nhận, đáng tiếc, chị gái của Mạnh Đông không phải vợ Lưu Kim Hâm, trong ví tiền còn giữ thẻ ngân hàng của Lưu Kim Hâm, không phải b*n d*m thì là gì?”

Những vụ án hình sự kiểu này, không cấm báo đài đưa tin, Diệp Minh nghe được cũng rất bình thường. Cậu ta vỗ tay cười ha hả: “Bởi vì khoản tiền không nhỏ, người ta nói khả năng tội còn nặng hơn.”

“Đúng là thống khoái!”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới chuyện cao hứng Lộc Minh Sâm nói.

Hôm ở bệnh viện, sau khi biết hoàn cảnh gia đình Ngưu Xuân Phân, cô không chỉ gọi điện thoại cho chính ủy Vương tìm hiểu tình hình nhà Dư Tiểu Lệ, còn liệt cô ta vào diện kẻ tình nghi, đồng thời còn nhờ Lộc Minh Sâm điều tra Mạnh Đông giúp cô.

Vốn dĩ cô định giải quyết Mạnh Đông, lấy lại đơn hàng của bách hóa Kim Hâm thôi, dù sao việc gia công cho Thịnh Triều vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Đơn đặt hàng của bách hóa Kim Hâm có thể mang tới việc làm cho nhóm công nhân mới tới, cũng khiến đám Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo yên tâm.

Nhưng mà không ngờ, cuối cùng hai kẻ đầu xỏ gây tôi lại trực tiếp xảy ra chuyện.

Chạng vạng trở lại tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm đang ngồi vùi đầu trước bàn làm học, không biết làm gì, Tô Nhuyễn rón rén bước tới, định dọa anh một cái, kết quả vừa nhào qua Lộc Minh Sâm đã xoay người lại, kéo cô vào lòng, còn mổ một cái lên môi cô, nói: “Sốt ruột nhào vào lòng anh như vậy sao?”

Tô Nhuyễn cười đánh anh một cái, tìm tư thế thoải mái ngồi trong lòng anh: “Chuyện Lưu Kim Hâm, có phải anh làm không?”

Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, cười: “Cao hứng chưa?”

Tô Nhuyễn hôn anh một cái: “Cao hứng.”

Trong mắt Lộc Minh Sâm đều là ý cười: “Chờ xem, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

Tô Nhuyễn nghi hoặc, Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc, khẽ hừ một tiếng: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em gái Miên Hoa nhà ta.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên cảm xúc dâng lên cuồn cuộn, không nhịn được mím chặt môi.

Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười: “Mới như vậy đã cảm động rồi?”

Sau đó lại không đứng đắn nói nhỏ bên tai cô: “Gọi một tiếng anh trai Bảo Bối nghe xem nào.”

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp quay đầu hôn lên môi anh, tay cũng trượt vào trong vạt áo lông của Lộc Minh Sâm…

Lộc Minh Sâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chủ động như vậy, nhìn sắc trời bên ngooài vẫn còn hơi sáng anh có chút căng thẳng, dì Phúc vẫn đang ở nhà, hơn nữa bây giờ kéo rèm có vẻ quá sớm…

Nhưng mà Tô Nhuyễn lại giống như không đợi nổi, hiếm khi giọng nói mang vẻ gấp gáp, nỉ non: “Anh…”

Đầu óc Lộc Minh Sâm như muốn nổ tung, mắt nhìn trái phải, trực tiếp bế Tô Nhuyễn lên, ấn cô vào góc c.h.ế.t ven tường gần cửa sổ: “Là em tự tìm đó…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 449



Lộc Minh Sâm vừa cao hứng là cao hứng đến tận sáng mới xong.

Khi anh không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Nhuyễn và anh đều ở lại tứ hợp viện, thứ nhất năm nay nhà xưởng nhiều việc, thứ hai bên này gần trường Tô Nhuyễn hơn chút.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, phòng ngủ xung quanh đều có người ở, tuy rằng nín nhịn cũng có một phen tư vị khác, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn thích có thể mạnh mẽ “Bắt nạt” Tô Nhuyễn hơn, thích nhìn cô nhũn như bông, nở rộ dưới người mình, toàn âm toàn ý ỷ lại anh…

Sau khi rên lên một tiếng, Lộc Minh Sâm xoay người nằm thẳng, còn vươn tay kéo Tô Nhuyễn nằm lên n.g.ự.c mình, cảm giác thân mật da chạm da này, anh vĩnh viễn không chán.

Tô Nhuyễn đã không còn một chút sức lực nào, Lộc Minh Sâm nghiêng đầu tìm được môi cô, nhẹ nhàng triền miên, bàn tay v**t v* sống lưng tô nhuyễn dịu dàng đánh thức lý trí của cô.

Mãi cho đến khi Tô Nhuyễn căm giận cắn một miếng, Lộc Minh Sâm mới bật cười, thả cô nằm lại lên giường: “Được rồi, lần này cho em ngủ thật.”

Tô Nhuyễn vùi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm một câu gì đó.

“Hả? Nói gì cơ?” Lộc Minh Sâm.

“Em hỏi, chuyện cao hứng đâu?” Tô Nhuyễn hơi cao giọng, nhưng giọng nói vẫn hụt hơi.

Lộc Minh Sâm cố ý trêu đùa: “Vừa rồi không tính là chuyện cao hứng à? Xem ra anh làm chưa đủ tốt.”

Tô Nhuyễn duỗi tay véo eo anh một cái: “Đánh anh bây giờ, nói mau!”

Lộc Minh Sâm bật cười, ngón tay luồn qua mái tóc dài mượt mà của cô, nói lấp lửng: “Em sẽ biết nhanh thôi.”

Đúng là nhanh thật, ngày hôm sau ít tiết học, Tô Nhuyễn mời nhân viên trong công ty ra tiệm ăn cơm, thứ nhất là chúc mừng bọn họ dọn vào nhà máy mới, thứ hai là hoan nghênh công nhân mới, thứ ba là bữa cơm đưa tiễn Ngưu Xuân Phân, ngày mai chị ấy phải xuất phát tới thành phố Thân rồi.

Diệp Minh hứng thú bừng bừng, tự bỏ tiền túi ra mua một chai rượu, mừng không chịu nổi: “Lưu Kim Hâm ông chủ bách hóa Kim Hâm xảy ra chuyện rồi!”

Tô Nhuyễn nhướng mày.

Mấy người công nhân mới không hiểu ra sao, nhưng vẫn cười theo. Triệu Lôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị bắt khi đang chơi gái!” Diệp Minh cười sung sướng khi người ta gặp họa: “Nữ chính là chị gái của tên Mạnh Đông kia.”

“Cũng không biết là ai, nhân lúc hai người bọn họ đi thuê phòng khách sạn đã cử báo có người b*n d*m, tất nhiên là cảnh sát bắt bọn họ đi rồi.”

“…… Nghe nói bọn họ không thừa nhận, đáng tiếc, chị gái của Mạnh Đông không phải vợ Lưu Kim Hâm, trong ví tiền còn giữ thẻ ngân hàng của Lưu Kim Hâm, không phải b*n d*m thì là gì?”

Những vụ án hình sự kiểu này, không cấm báo đài đưa tin, Diệp Minh nghe được cũng rất bình thường. Cậu ta vỗ tay cười ha hả: “Bởi vì khoản tiền không nhỏ, người ta nói khả năng tội còn nặng hơn.”

“Đúng là thống khoái!”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới chuyện cao hứng Lộc Minh Sâm nói.

Hôm ở bệnh viện, sau khi biết hoàn cảnh gia đình Ngưu Xuân Phân, cô không chỉ gọi điện thoại cho chính ủy Vương tìm hiểu tình hình nhà Dư Tiểu Lệ, còn liệt cô ta vào diện kẻ tình nghi, đồng thời còn nhờ Lộc Minh Sâm điều tra Mạnh Đông giúp cô.

Vốn dĩ cô định giải quyết Mạnh Đông, lấy lại đơn hàng của bách hóa Kim Hâm thôi, dù sao việc gia công cho Thịnh Triều vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Đơn đặt hàng của bách hóa Kim Hâm có thể mang tới việc làm cho nhóm công nhân mới tới, cũng khiến đám Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo yên tâm.

Nhưng mà không ngờ, cuối cùng hai kẻ đầu xỏ gây tôi lại trực tiếp xảy ra chuyện.

Chạng vạng trở lại tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm đang ngồi vùi đầu trước bàn làm học, không biết làm gì, Tô Nhuyễn rón rén bước tới, định dọa anh một cái, kết quả vừa nhào qua Lộc Minh Sâm đã xoay người lại, kéo cô vào lòng, còn mổ một cái lên môi cô, nói: “Sốt ruột nhào vào lòng anh như vậy sao?”

Tô Nhuyễn cười đánh anh một cái, tìm tư thế thoải mái ngồi trong lòng anh: “Chuyện Lưu Kim Hâm, có phải anh làm không?”

Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, cười: “Cao hứng chưa?”

Tô Nhuyễn hôn anh một cái: “Cao hứng.”

Trong mắt Lộc Minh Sâm đều là ý cười: “Chờ xem, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

Tô Nhuyễn nghi hoặc, Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc, khẽ hừ một tiếng: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em gái Miên Hoa nhà ta.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên cảm xúc dâng lên cuồn cuộn, không nhịn được mím chặt môi.

Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười: “Mới như vậy đã cảm động rồi?”

Sau đó lại không đứng đắn nói nhỏ bên tai cô: “Gọi một tiếng anh trai Bảo Bối nghe xem nào.”

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp quay đầu hôn lên môi anh, tay cũng trượt vào trong vạt áo lông của Lộc Minh Sâm…

Lộc Minh Sâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chủ động như vậy, nhìn sắc trời bên ngooài vẫn còn hơi sáng anh có chút căng thẳng, dì Phúc vẫn đang ở nhà, hơn nữa bây giờ kéo rèm có vẻ quá sớm…

Nhưng mà Tô Nhuyễn lại giống như không đợi nổi, hiếm khi giọng nói mang vẻ gấp gáp, nỉ non: “Anh…”

Đầu óc Lộc Minh Sâm như muốn nổ tung, mắt nhìn trái phải, trực tiếp bế Tô Nhuyễn lên, ấn cô vào góc c.h.ế.t ven tường gần cửa sổ: “Là em tự tìm đó…”
 
Back
Top Bottom