Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 460



Tổ chức tiệc tân gia xong, Lộc Minh Sâm vô cùng cao hứng, khiến Tô Nhuyễn cũng có cảm giác lần này mới là lần dọn vào phòng cưới chân chính.

Có điều so với kỳ nghỉ đông năm trước, kỳ nghỉ hè này bọn họ không có thời gian dính nhau cả ngày, Lộc Minh Sâm gần như không lúc nào không có nhiệm vụ huấn luyện trong quân đội, Tô Nhuyễn thì bận đi tuần tra nhà máy mỗi ngày.

Cô muốn nhân dịp nghỉ hè, có thời gian rảnh, lựa chọn một vài hạt giống tốt cho các cương vị trong công ty, phòng tài vụ và phòng nhân sự đều có người mới, là hai sinh viên trung cấp chính ủy Vương tìm giúp, đều cần cô tự mình hướng dẫn một thời gian.

Đương nhiên quan trọng nhất là, cô muốn nhân cơ hội này chuẩn bị quà sinh nhật cho Lộc Minh Sâm, nói ra thì sinh nhật của hai người rất gần nhau, thứ bảy này là sinh nhật cô, sau đó bốn ngày chính là sinh nhật Lộc Minh Sâm.

Sáng thứ năm, cuối cùng Tô Nhuyễn cũng chuẩn bị xong quà sinh nhật cho Lộc Minh Sâm, nên về nhà sớm. Y tá Mễ xách theo một con gà nướng tới nhà làm khách.

Thấy hành động ấy, Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Hôm nay là ngày gì thế? Sao đột nhiên lại ăn gà nướng?”

Y tá Mễ tự nhiên vào bếp nhà cô cầm một cái đĩa ra, bỏ gà nướng vào, dùng tay bẻ một cái đùi gà đưa cho Tô Nhuyễn, cũng bẻ một cái khác cho mình: “Hôm nay hết ca trực về nhà, trên đường gặp được người bán gà nướng, tự dưng lúc ấy thèm ch** n**c miếng, ruột gan cồn cào đòi ăn, nên mua thôi.”

Có điều mới cắn một miếng, cô ấy đã nhíu mày: “Hình như hương vị rất bình thường.”

Đúng là rất bình thường, Tô Nhuyễn nếm một miếng liền mất hứng, quá ngấy, hơn nữa hiển nhiên gia vị không đầy đủ.

Nhưng mà lại bị y tá Mễ khơi gợi con sâu thèm ăn trong người: “Muốn ăn gà nướng, màn thầu nướng, bắp nước, phải dùng bếp củi nướng lên, như vậy mới thơm…”

Cô giáo Hàn vén rèm vào: “Cô nói đến tôi cũng thèm, lại nhớ khi chúng tôi còn nhỏ, ăn khoai tây nướng chấm muối, mềm thơm nức mũi…”

Ba người nhắc tới chuyện hồi nhỏ, đều có chút tưởng niệm bếp củi nhà mình.

Y tá Mễ nói: “…… Trứng gà nhúng nước muối, đắp bùn dưới hồ, ném vào bếp nướng, thơm cực kỳ, trứng luộc không thể so được.”

Càng nói Tô Nhuyễn càng thèm ăn, mở miệng dứt khoát: “Tôi quyết định rồi, tôi phải xây cái lò bánh mì!”

Vân Chi

“Lò bánh mì là cái gì? Dùng nướng bánh mì à?”

Tô Nhuyễn nói: “Là một loại lò nướng, sau này có thể nướng bánh bột ngô, bánh trung thu, bánh mì, còn có thể nướng gà ăn mày, nướng khoai tây, trứng gà, bắp…”

Y tá Mễ nuốt nước miếng: “Cần nguyên liệu gì, phức tạp không?”

Cô giáo Hàn cười nói: “Làm lò nướng đơn giản chỉ cần xi măng và cát sỏi, còn về sức người, có đoàn trưởng Lộc chắc chắn không phiền toái.”

Y tá Mễ vỗ tay một cái, nói: “Đúng vậy, để lão khờ nhà tôi qua đây hỗ trợ.”

“Xem ra sau này tôi có lộc ăn rồi.” Nói tới đây, cô giáo Hàn mới nhớ tới chuyện chính sự: “Xem tôi này, suýt quên mất chuyện chính rồi, ngày mai chúng ta tới bách hóa Yến Đô xem con khổng tước đá quý kia đi.”

Y tá Mễ nói: “Không phải xem rồi à? Sao thế? Chị định mỗi tháng xem một lần sao? Chỗ đó đâu phải vườn bách thú.”

Cô giáo Hàn nói: “Không phải thế, tôi nghe nói hai ngày nữa bọn họ sẽ thu hồi, nên muốn đi xem thêm lần nữa.”

“Ai nói sắp thu hồi?” Tô Nhuyễn nghi hoặc, cô nhớ rõ phương án kia viết sẽ trưng bày hết kỳ nghỉ hè, dù sao nghỉ hè mới thời gian lượng người qua lại đông nhất.

“Không phải hôm qua trên báo đăng tin, nói có đám cướp của g.i.ế.c người hung ác cực kỳ đã len lỏi tới phương bắc sao? Khả năng là sợ bị theo dõi.”

Rắn độc có thể dọa được khách tham quan bình thường, muốn đề phòng đám tội phạm hung ác chắc chắn là không thể nào.

Cô giáo Hàn nói: “Thứ đó giá trị hơn trăm vạn đó.”

“Còn không phải sao.” Y tá Mễ cũng nói: “Đá quý bé bằng móng tay út đã mấy ngàn tệ rồi.”

“Có điều phải công nhận, nó thật sự rất đẹp.” Y tá Mễ nói: “Đợi tích cóp đủ tiền tôi cũng mua một cái, con gái nên có một món đồ trang sức quý giá trong đời, không phải người ta nói, phụ nữ đáng được bảo vệ sao?”

Cô giáo Hàn cũng hâm mộ: “Tôi thì không mơ, đã thành bà thím già rồi, không đáng được bảo vệ. Số tiền đó để con gái tôi đi học còn hơn.”

Nói tới đây, cô ấy quay sang Tô Nhuyễn cười hỏi: “Nhà cô chắc mua nổi nhỉ, sao không thấy đoàn trưởng Lộc mua cho cô một cái?”

Y tá Mễ bật cười: “Đoàn trưởng Lộc phải có tiền mới mua được, bây giờ có ai là không biết, đoàn trưởng Lộc nộp hết tiền trợ cấp cho vợ không giữ lại một xu nào, tiền tiêu vặt cố định mỗi tháng chỉ có mười đồng.”

Cô giáo Hàn cảm thán: “Đàn ông như đoàn trưởng Lộc rất hiếm, chồng tôi ở nhà chai dầu đổ cũng không buồn đỡ, vì giấu mấy đồng tiền riêng còn tranh đi mua nước tương với con gái.”

Ba người nói chuyện không nhịn được bật cười, đúng lúc ấy Lộc Minh Sâm vén rèm vào nhà: “Đang nói xấu tôi gì thế?”

Cô giáo Hàn đáp: “Khen cậu đó, người tốt ngàn dặm mới tìm được một, Tô Nhuyễn gả đúng người rồi.”

Khóe miệng Lộc Minh Sâm lập tức cong lên, khiêm tốn nói: “Là tôi cưới đúng người, Tô Nhuyễn nhà tôi mới là ngàn dặm có một.”

Tô Nhuyễn lườm anh một cái, cô giáo Hàn và y tá Mễ đều lắc đầu bật cười.

Nói tới chuyện ngày mai đi xem khổng tước đá quý, hiếm khi Lộc Minh Sâm đưa ra kiến nghị: “Ngày mai ở nhà đi, ngày kia anh đi cùng em.”

Tô Nhuyễn nghĩ ra điều gì đó, ngày kia là sinh nhật cô… Hiển nhiên gã này đã sắp xếp…

Đợi cô giáo Hàn và y tá Mễ ra về, quả nhiên anh nói: “Ngày kia hai ta đi chơi riêng.”

Tô Nhuyễn không nhịn được cong môi nhìn anh, Lộc Minh Sâm bước tới hôn lên trán cô: “Ngày mai cũng ở nhà với em.”

Thấy Tô Nhuyễn vui mừng, hai mắt Lộc Minh Sâm cũng sáng lấp lánh.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 461



Sáng sớm hôm sau, cơm nước xong Lộc Minh Sâm ngồi trước bàn làm việc, vẽ bản thiết kế lò bánh mì hôm qua Tô Nhuyễn nói với anh. Thấy Tô Nhuyễn lại gần, anh vươn tay ra kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi trên đùi mình: “Là kiểu này đúng không?”

Tô Nhuyễn cầm bản vẽ lên nhìn kỹ: “Ừ, giống kiểu này, nhưng mà có thể tạo hình độc đáo hơn một chút không?”

Nói xong đột nhiên cô cảm thấy mình rất giống lãnh đạo phiền phức đời sau, lúc nào cũng “Phương án này cũng hay, nhưng vẫn thiếu thiếu gì đó, sửa lại đi.”

Khi cô đang nghĩ ngợi nên sửa lại thế nào, Lộc Minh Sâm suy nghĩ một lát, đã cúi đầu đổi cái đỉnh lò hình mái vòm kia thành hình đầu chó đáng yêu: “Thế này à?”

Thấy anh đáng yêu như vậy, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Sao lại là chó?”

Lộc Minh Sâm nói: “Em cầm tinh con ch.ó mà, hay là em thấy đầu rắn đẹp hơn? Đầu rắn thì hơi bẹp.”

Anh tuổi rắn, Tô Nhuyễn nghĩ đến lò nướng tạo hình đầu rắn, không nhịn được cười rộ lên, thật sự làm như vậy khả năng sẽ rất xấu.

“Vẫn làm đầu chó đi.”

Xác định kích cỡ xong, Lộc Minh Sâm lập tức hành động, gạch, xi măng, cát sỏi khi trang hoàng nhà cửa vẫn còn thừa không ít.

Bọn họ định đắp lò nướng ở góc sân phía tây, khi chuẩn bị bắt tay vào làm, y tá Mễ và cô giáo Hàn đều trang điểm xinh đẹp ra ngoài, Lục Thần Minh bị y tá Mễ đuổi qua giúp đỡ Lộc Minh Sâm, còn đoàn trưởng Dư thì đi theo phía sau cô giáo Hàn.

Nhìn thấy cảnh ấy, Tô Nhuyễn cười không ngừng, hiện tại đoàn trưởng Dư và cô giáo Hàn đã hoàn toàn thay đổi vị trí rồi, xem ra cô giáo Hàn đã nắm chặt anh ta trong tay.

Bà Trương cách vách kinh ngạc nói: “A, dạo này đoàn trưởng Dư càng ngày càng săn sóc nhỉ?”

Vân Chi

Đoàn trưởng Dư liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, thở dài: “Đều là tôi nên làm.”

Tô Nhuyễn cười: “Đoàn trưởng Dư, ánh mắt này của anh, là có ý kiến với tôi sao?”

Câu hỏi ấy vừa vang lên, đoàn trưởng Dư lập tức bị ánh mắt của vợ mình và Lộc Minh Sâm khóa chặt. Anh ta lúng túng nói: “Đâu dám đâu dám, trong khu chúng ta, cô chính là cái này.” Anh ta dựng thẳng ngón tay cái lên: “Ai dám nói từ “Không”.”

Bà Trương cười nói: “Đám đàn ông kia đều dạy vợ phải cách xa cháu một chút đó, ha ha ha.”

“Đáng tiếc...” Tô Nhuyễn cười: “Bọn họ không quản được.”

Dạo gần đây nhân duyên với phái nữ của cô vô cùng tốt, ngay cả chị dâu Thái cũng gần gũi thân thiết với cô không ít.

Đoàn trưởng Dư cười khổ, cun cút đi theo cô giáo Hàn.



Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh đều là người có năng lực, tuy rằng ngoài miệng tranh cãi không ngừng, nhưng phối hợp lại vô cùng ăn ý.

Gạch đỏ xây nền, bên trên lát đá phiến, dưới đáy phủ một lớp gạch đỏ, dùng vỏ chai bia, đá vụn, và cát làm tầng giữ ấm, bên trên lại thêm một lớp gạch, sau đó bắt đầu xây đến mái vòm.

Xây mái mòm phải dùng đất đỏ để kết dính, khi Lộc Minh Sâm xây trụ, Lục Thần Minh đã đi đào một xe đất đỏ và bùn nhão mang về, sau một tầng đáy, một tầng dùng vỏ chai bia giữ nhiệt, một lớp gạch bên ngoài, cuối cùng thêm rơm rạ và đất đỏ, sửa lại hình dạng nữa là xong.

Thấy hai người sắp hoàn thành, Tô Nhuyễn đi nấu cơm cho bọn họ, kết quả vừa bỏ mì sợi vào nồi lại nghe thấy hai người cãi nhau.

Mà nội cung cuộc tranh cãi là về hình dạng.

Hóa ra ban đầu Lục Thần Minh cười nhạo Lộc Minh Sâm như đàn bà, đắp bếp lò thôi còn muốn tạo hình đầu chó, đợi nghe nói vì Tô Nhuyễn tuổi chó mới làm như vậy, Lục Thần Minh lập tức yêu cầu đổi đầu chó thành đầu dê vì y tá Mễ tuổi dê, lý do cũng rất đầy đủ: “Tôi cũng góp một nửa công sức.”

Tất nhiên là Lộc Minh Sâm không đồng ý rồi, anh khinh bỉ: “Một nửa công sức? Là tôi đưa ra ý kiến, là đất nhà tôi, nguyên liệu nhà tôi bỏ ra…” Anh nhìn bùn đất, bổ sung một câu: “Đa số nguyên vật liệu.”

“Một nửa công sức của cậu tính cái gì?”

Lục Thần Minh không lời nào để nói, nhưng vẫn cố gắng theo bản năng: “Một nửa công sức cũng là một nửa.”

Cuối cùng anh ta dựa theo tỉ lệ góp sức và đất đỏ mình đào về, yêu cầu một đôi sừng dê.

Kết quả, chiếc lò bánh mì hai người xây dựng có hình đầu chó, hai ống khói gần tai được đắp cao lên, sau đó vẽ thêm hoa văn nằm ngang. Lục Thần Minh nói đó là sừng dê.

Tô Nhuyễn:……

“Ăn cơm trước đi!” Hai người đàn ông ấu trĩ này.

Sau khi ăn cơm xong, Lộc Minh Sâm lén lút nói với cô: “Ban nãy anh tính rồi, làm ống khói cao hơn chút giúp nhiệt độ của lò nướng tăng lên, cho nên cái đó không phải sừng dê, mà là tai loài chó săn Pharaoh.”

Sợ cô không hiểu, anh còn giơ hai tay lên, đặt bên tai mô phỏng: “Loại chó kia tai dài thế này này, không khác hai chiếc ống khói kia.”

Tô Nhuyễn:……

Mấu chốt là người này còn rất nghiêm trang.

Cô không nhịn được che mặt cười rộ lên, cái người này… Sao lại đáng yêu như vậy.

Đợi y tá Mễ và cô giáo Hàn về, hai người đều tới tham quan lò bánh mì mới xây. Vốn dĩ nhìn thấy tạo hình đầu chó, hai người còn cảm thấy mới lạ đáng yêu, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra điểm không đúng.

Y tá Mễ hỏi: “Sao hai tai lại dài như vậy?”

Lục Thần Minh lập tức đắc ý tranh công: “Đó là sừng dê, là sừng của em đó.”

Y tá Mễ:???

Tô Nhuyễn ôm bụng cười ha hả.

Vợ đoàn trưởng Tôn cách vách nhà họ Lục tò mò ngó đầu ra hỏi: “Y tá Mễ bị cắm sừng từ khi nào thế?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 462



Cũng may y tá Mễ đã kéo Lục Thần Minh đi rồi, nếu không sợ là hai người còn tranh cãi nướng bánh mì trước hay nướng gà ăn mày trước.

Tô Nhuyễn bắt đầu ủ bột, lò bánh mì phải phơi nắng một ngày, ngày mai móc hết số cát trong lòng dùng chống đỡ mái lò ra, sau đó dùng lửa lớn nung qua một lượt, mới dùng được, cô định nướng bánh mì đầu tiên.

Khi Tô Nhuyễn bận việc, Lộc Minh Sâm ra ngoài một lát mới về, khi về hình như lén lút giấu thứ gì đó trong túi nhựa, Tô Nhuyễn giả vờ không nhìn thấy.

Đợi cô thu dọn xong trở lại phòng ngủ, Lộc Minh Sâm đang mở tủ ra tìm quần áo. Ngày thường anh đều mặc quân phục, trước tết âm lịch năm nay, quần áo đời thường của anh chỉ có bốn bộ, xuân hạ thu đông mỗi mùa một bộ.

Bây giờ nhiều hơn chút, khi đi dạo phố mua quần áo cho mình, nhìn thấy quần áo nam đẹp Tô Nhuyễn không nhịn được cũng mua cho anh, treo lên cũng non nửa tủ quần áo, có những món đồ Lộc Minh Sâm còn chưa mặc lần nào.

Thấy Tô Nhuyễn vào, anh khẽ ho một tiếng, đóng tủ quần áo lại, giả vờ chưa phát sinh chuyện gì, khiến Tô Nhuyễn bật cười. Cô bước đến, mở tủ quần áo của mình ra, Lộc Minh Sâm ngó qua hỏi: “Mai em định mặc bộ nào?”

Tô Nhuyễn lấy ra hai bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt: “Bộ này.”

Lộc Minh Sâm nhìn lướt qua, một lớn một nhỏ, kiểu dáng tương tự nhau.

Tô Nhuyễn cười: “Áo tình nhân, hai ta mặc.”

Thời buổi này vẫn chưa có khái niệm áo tình nhân, hai bộ đồ Tô Nhuyễn mua chỉ là đồ cùng nhãn hiệu kiểu nam và kiểu nữ, nhưng cũng đủ để Lộc Minh Sâm cảm thấy mới lạ, cao hứng rồi.

Anh lập tức mặc thử, Tô Nhuyễn sửa sang lại quần áo giúp anh, thuận miệng hỏi: “Ngày mai chúng ta đi thế nào?”

Lộc Minh Sâm cũng giơ tay sửa sang cổ áo giúp cô, sau đó ôm lấy eo Tô Nhuyễn, thần bí nói: “Em đừng hỏi, cứ theo anh là được rồi.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nhìn qua, hai mắt Lộc Minh Sâm nheo lại, nâng cằm cô lên hôn xuống…

Khi hai người đang rơi vào cảnh xuân tươi đẹp, máy nhắn tin trong túi Lộc Minh Sâm đột ngột vang lên, anh sửng sốt, vẫn lấy ra xem, sau dó dùng sức ôm chặt Tô Nhuyễn, nói: “Xin lỗi, anh phải đi họp.”

Tô Nhuyễn thông cảm: “Ừ, em chờ anh.”

Lộc Minh Sâm vội vàng hôn lên một cô một cái, sau đó nhanh chóng rời đi, Tô Nhuyễn nhìn theo bóng anh, tâm trạng hơi nặng nề.

Quả nhiên, gần chín giờ Lộc Minh Sâm mới trở về, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn chứa đầy áy náy: “Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi, ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ.”

Dù đã chuẩn bị trước tâm lý, Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy mất mát, nhưng thấy anh tự trách như vậy, cô lại đau lòng, người này cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho ngày mai…

Cô bước đến, ôm lấy anh: “Có gì phải xin lỗi, đây là chức trách của anh, cũng là chức trách của em.” Có quân tẩu nào chưa từng trải qua tình cảnh như vậy? Cô phải học cách làm quen.

Tô Nhuyễn càng hiểu lý lẽ, Lộc Minh Sâm càng cảm thấy áy náy: “Nhuyễn Nhuyễn……”

Tô Nhuyễn nhón chân, hôn lên môi anh, cười nói: “Anh chắc chắn muốn đứng đây lãng phí thời gian?”

Lộc Minh Sâm mím môi, lập tức bế cô lên, đi về phía giường ngủ…

Đêm hôm đó anh vô cùng dịu dàng, nhưng khi chôn trong n.g.ự.c anh, Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được hơi khó chịu.

Vừa qua mười hai giờ, Lộc Minh Sâm đã hôn lên khóe mắt cô, nhỏ giọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, sinh nhật vui vẻ.”

Cánh mũi Tô Nhuyễn chua xót, ngửa đầu hôn anh…

Xong việc, Lộc Minh Sâm ôm lấy cô, dựa vào đầu giường, duỗi tay với chiếc áo lại gần, lấy ra hai tấm vé xem phim trừ trong túi ngực: “Vốn dĩ định hôm nay đưa em đi xem, em bảo y tá Mễ đi cùng nhé.”

Tô Nhuyễn cọ vào bờ vai anh, nhận lấy hai tấm vé: “Vâng.”

Sau đó lại thấy anh lấy ra một cái hộp nhẫn, khiến Tô Nhuyễn tò mò, anh ấy lấy đâu ra tiền mua nhẫn nhỉ?

Bên trong đúng là một chiếc nhẫn hình con rắn, vàng óng ánh, đầu rắn là đầu hổ mang, có điều không dữ tợn lắm, vảy và đầu trên tròn nhẵn, rất đáng yêu, giống phong cách đầu chó của lò nướng.

Thấy cô thích, trên mặt Lộc Minh Sâm cũng lộ ra ý cười: “Thứ này anh dùng vỏ đạn làm ra.”

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước anh luôn thần thần bí bí, còn hay chạy tới nhà xưởng tìm cô, hóa ra là đi làm thứ này, máy móc trong trường có thể dung luyện kim loại.

Lộc Minh Sâm đeo giúp cô chiếc nhẫn vào ngón trỏ, Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, đang nghĩ hình như gã này đeo nhầm ngón rồi, lại thấy anh không biết sờ vào vị trí nào, đầu rắn đáng yêu kia đột nhiên mở rộng, b.ắ.n ra một lưỡi d.a.o sắc bén.

Tô Nhuyễn hoảng sợ, Lộc Minh Sâm lại sờ chiếc nhẫn một cái, lưỡi d.a.o lập tức thu về, con rắn nhỏ lại quay về dáng vẻ đáng yêu ban đầu, giống như dáng vẻ dữ tợn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, chưa bao giờ nghĩ tới, quà sinh nhật Lộc Minh Sâm tặng cô lại là ám khí.

“Nhìn chỗ này, ở đây có cơ quan nhỏ.” Lộc Minh Sâm chỉ cho cô xem: “Vốn dĩ định tặng em khi đưa em đi xem khổng tước đá quý.”

Anh vuốt tóc cô, trịnh trọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, tuy rằng anh không cho em được nhẫn kim cương, nhưng anh cũng sẽ bảo vệ em.”

Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, mím chặt môi mới có thể ngăn nước mắt rơi xuống. Đời trước sau khi mất con dù khổ dù mệt đến đâu cô cũng không rơi nước mắt, nhưng mà bây giờ lại luôn bị hai câu ba lời của người đàn ông này làm cảm động.

Tô Nhuyễn duỗi tay ôm lấy Lộc Minh Sâm, muốn chôn sâu vào lòng anh. Nếu như trước kia có người nói cô sẽ rơi lệ vì tạm phải xa một ai đó trong thời gian ngắn, có lẽ cô sẽ cảm thấy đó là trò cười.

Hai người cứ ôm nhau như vậy đến hừng đông, cuối cùng đến giờ xuất phát Lộc Minh Sâm vẫn phải rời đi.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 463



Tô Nhuyễn tiễn anh ra cửa, đối diện hốc mắt y tá Mễ cũng đỏ lên, hình như Lục Thần Minh hơi đau đầu, nhưng nhìn thấy Lộc Minh Sâm lại nói: “Ai, đúng là hết cách, không biết lần này y tá Mễ nhà tôi làm sao lại dính người như vậy…”

Dáng vẻ khoe ân ái hết sức rõ ràng.

Nhưng y tá Mễ lại không nghe ra, tức giận đ.ấ.m anh ta một quả: “Sao hả? Không được à? Vậy anh mau cút đi.”

“Thôi, thôi, anh sai rồi.” Lục Thần Minh vội vàng ôm vợ mình, nhìn mắt cô ấy đỏ hoe, lại thương xót: “Ai, cuối cùng cũng hiểu được câu “Thân này hứa quốc, khó hứa khanh” của các vị tiền bối rồi, cuộc hôn nhân này khiến em ấm ức…”

Thấy trong mắt Lộc Minh Sâm cũng mang theo áy náy, Tô Nhuyễn càng không vui, không nhịn được lập tức mở miệng phản bác: “Cậu có ý gì hả? Anh kết hôn là cưới vợ bé à? Chúng tôi ở bên các anh chỉ vì ham vui, không thể cùng chung hoạn nạn?”

Ai ngờ tên kia suy tư một lát, vậy mà lại nói: “Cũng đúng, thật sự có điểm giống, ở bên nhau cứ như yêu đương vụng trộm vậy, quốc gia vừa gọi, lập tức vứt bỏ các cô quay về.”

Tô Nhuyễn:……

Lộc Minh Sâm:……

Hốc mắt y tá Mễ càng đỏ.

Lộc Minh Sâm ôm Tô Nhuyễn nói: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, anh cưới là cưới vợ, bây giờ là mẹ chồng em đang gọi anh về.”

Tô Nhuyễn bị chọc cười: “Vậy chẳng phải em là con dâu của quốc gia sao?”

Lộc Minh Sâm nói: “Ừ, là con dâu tốt nhất của quốc gia.”

Lục Thần Minh nghe thấy thế lại định tranh giành, nhưng bị y tá Mễ đá thẳng ra ngoài: “Cút đi, đại gia à? Cô vợ bé này không hầu hạ nổi.”

Lộc Minh Sâm liếc mắt một cái, vui sướng khi người ta gặp họa, nhanh chân chạy tới chỗ ô tô quân đội.

Tô Nhuyễn nghiêng đầu làm mặt quỷ, lửa cháy đổ thêm dầu.

Lục Thần Minh:……

Có cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ.

Lộc Minh Sâm đi khỏi, Tô Nhuyễn không ra ngoài dạo phố, mà ra chợ mua gà và ngô khoai linh tinh về, dùng lò nướng nướng gà ăn mày, hẹn y tá Mễ và cô giáo Hàn tới ăn cơm.

Ban đầu y tá Mễ còn rất cao hứng, sau đó lại cảm thấy khó chịu, hối hận vì khi Lục Thần Minh đi, mình không nói chuyện tử tế: “Biết rõ anh ấy là gã khờ không biết lựa lời, so đo với anh ấy làm cái gì.”

Cằn nhằn khiến Tô Nhuyễn cũng nhớ Lộc Minh Sâm, sờ chiếc nhẫn trên tay, cũng không còn tâm trạng nào.

Nói ra cũng kỳ quái, khoảng thời gian trước khi Lộc Minh Sâm không đi làm nhiệm vụ, ban ngày cơ bản hai người đều không thấy mặt, tuần ôn tập kiểm tra bận rộn cô còn ở lại trường, mỗi ngày chỉ gọi một cuộc điện thoại, lại không giống bây giờ, trong lòng luôn cảm thấy vắng vẻ.



Hôm nay là sinh nhật Lộc Minh Sâm, lấy ra quà sinh nhật mình chuẩn bị cho anh, ngẩn người, cuối cùng dứt khoát tới nhà xưởng.

Nhất thời tình trạng cũng giống Nhan Diệu, sắp xếp thời gian cho bản thân kín mít, sau khi huấn luyện nhân viên, kiểm tra sổ sách xong, cô dứt khoát ngồi xuống bàn làm việc, cũng vẽ bản thiết kế.

Vân Chi

Nhan Diệu ngồi bên kia, không biết đang nghĩ gì, cũng ngơ ngẩn ngây ngốc, ngay cả cô tới cũng chưa phát hiện ra, mãi cho đến khi Tô Nhuyễn ngồi xuống mới lấy lại tinh thần, lập tức khoa trương nói: “Ai nha, bà chủ, cuối cùng ngài cũng tới rồi, mấy ngày không gặp, tôi nhớ ngài muốn chết.”

Tô Nhuyễn hừ một tiếng: “Thôi đi, đang nhớ ai thế?”

Nhan Diệu trợn tròn đôi mắt cẩu, chân thành nhìn cô: “Nhớ ngài nhất, ngài chính là suối nguồn linh cảm của tôi, không nhớ ngài, tôi không làm nổi việc gì.”

Miệng cô gái này rất ngọt, rõ ràng biết cô ấy chỉ thuận miệng nói lung tung, nhưng vẫn khiến người ta thoải mái không thôi, Tô Nhuyễn bật cười: “Mau vẽ của cô đi.”

“Tuân mệnh, bà chủ!” Nhan Diệu lập tức làm ra dáng vẻ khí thế bừng bừng.

Nhưng lại quá khí thế, giống như muốn thông qua cách này phát tiết ra hết cảm xúc không vui trong lòng.

Tô Nhuyễn không hỏi nhiều, dù sao vẫn chưa đủ thân thiết, việc cô có thể làm chính là để cô ấy tạm thời yên ổn ở lại nơi này, cho cô ấy một bến cảng tránh gió, đợi cô ấy xoa dịu xong cảm xúc lại lần nữa xuất phát…

Hiển nhiên Nhan Diệu cũng đang cố gắng, cố gắng thông qua biện pháp này.

Giữa trưa, đến giờ nghỉ, Tô Nhuyễn, Nhan Diệu và Ngưu Xuân Phân cùng tới nhà ăn ăn cơm, sau đó nghe được hai cậu thanh niên phòng bên cạnh đang nói chuyện về câu lạc bộ đêm mới mở ở thành phố Yến, nghe nói âm nhạc vô cùng lớn, sàn nhảy vô cùng đẹp, vui hơn quán karaoke khiêu vũ nhiều…

Đột nhiên Nhan Diệu đập đũa xuống bàn: “Tôi quyết định rồi, tôi muốn tới câu lạc bộ đêm chơi một chút! Tôi chưa đi lần nào đâu.”

Ngưu Xuân Phân hoảng sợ: “Đừng vớ vẩn, đó không phải nơi dành cho người đứng đắn.”

Đáy mắt Nhan Diệu lộ vẻ tàn nhẫn, không lâu sau lại cười rộ lên: “Em mặc kệ, anh ấy… Bọn họ có thể đi, vì sao em không thể?”

Cô ấy quyết ý: “Em cũng muốn xem thử xem, bên trong có gì vui.”

Ngưu Xuân Phân vẫn muốn khuyên nhủ, Tô Nhuyễn lại bị khơi lên cảm xúc, cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón trỏ, cảm thấy mình cũng nên ổn định tâm trạng một phen, nếu không quá khó chịu rồi: “Được đó, tôi đi với cô.”

Sau đó lại cười nói với Ngưu Xuân Phân: “Còn về nơi đó có phải nơi dành cho người đứng đắn hay không, đến trải nghiệm một lần chẳng phải sẽ biết sao?”

Hai mắt Nhan Diệu sáng lên, lập tức ôm lấy Tô Nhuyễn: “Bà chủ, ngài tốt quá!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 464



Nếu đã quyết định đi, ăn xong Tô Nhuyễn trực tiếp về nhà thay quần áo trang điểm.

Vừa tới cửa nhà lại trông thấy y tá Mễ buồn bã ỉu xìu ngồi trong sân, hình như cảm xúc cũng không ổn lắm, dứt khoát rủ cô ấy đi cùng.

Y tá Mễ còn chưa đáp lời, cô giáo Hàn ngồi cạnh cô ấy đã hào hứng trước: “Câu lạc bộ đêm à? Chính là nơi đám nhà giàu mới nổi thích đi đúng không? Nghe nói bên trong vô cùng náo nhiệt, có ngôi sao ca hát, có cả các cô em khiêu vũ.”

Hiện giờ cô ấy vô cùng ham thích thử những điều mới mẻ, đặc biệt là Tô Nhuyễn nói ra, cô đều muốn thử.

Y tá Mễ lại có chút do dự, trong mắt dân chúng sinh hoạt an phận câu lạc bộ đêm ở thời đại này bị yêu ma hóa, không phủ nhận bên trong có rất nhiều đầu trâu mặt ngựa, nhưng nếu chỉ ca hát khiêu vũ, thật ra xem như nơi tốt để thả lỏng tinh thần.

Hơn nữa, hiện tại thật sự không nhiều hoạt động giải trí, Tô Nhuyễn cũng muốn đi thể nghiệm một phen: “Cũng có rất nhiều phụ nữ đi, khiêu vũ mà, ai thích đều có thể nhảy.”

Thấy cô giáo Hàn ngo ngoe rục rịch, y tá Mễ cảm thấy mấy ngày nay cảm xúc của mình lung tung rối loạn đến mức bực bội, cũng cắn răng nói: “Đi!”

Tô Nhuyễn gọi điện thoại nói với Nhan Diệu có thêm hai người bạn, Nhan Diệu tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.

Hiển nhiên cô ấy cũng chưa từng đến nơi tương tự, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, kết bạn càng nhiều đương nhiên càng tốt.

Bảy giờ tối, sắc trời tối dần, Tô Nhuyễn, Nhan Diệu và hai người y tá Mễ đi đến tụ họp trước cửa câu lạc bộ đêm Paris.

Nhìn thấy Nhan Diệu, Tô Nhuyễn không khỏi kinh diễm, cô gái nhỏ ngày thường đều buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm kiểu gái ngoan, nhìn ngây thơ đáng yêu này, hôm nay lại thả tóc, trang điểm mắt khói, mặc váy ngắn màu xanh biển, gợi cảm bất ngờ.

Vân Chi

“Bà chủ!” Nhan Diệu cười hì hì chạy đến, ôm lấy cánh tay Tô Nhuyễn: “Hôm nay ngài xinh quá.”

Sau đó lại nhìn về phía cô giáo Hàn và y tá Mễ: “Bạn của bà chủ đều là mỹ nữ.”

Tất nhiên ba người đều trang điểm kỹ càng một phen, câu này của Nhan Diệu đã chọc cười cô giáo Hàn và y tá Mễ.

Tô Nhuyễn giới thiệu hai bên với nhau.

Y tá Mễ nhìn Nhan Diệu: “Cha mẹ cô sinh khéo thật đấy, vẻ ngoài xinh đẹp như búp bê tây dương vậy.”

Cô giáo Hàn lại cảm thấy hứng thú với kiểu trang điểm của cô ấy: “Cô trang điểm khéo quá, kiểu này làm thế nào?”

Nhan Diệu cũng cao hứng: “Đợi khi nào rảnh tôi dậy hai người, tới nơi ánh sáng mịt mờ kiểu này, trang điểm đậm một chút sẽ thu hút hơn.”

Cô ấy nói giống như thường tới chơi vậy, nhưng mà trước khi vào cửa lại ôm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn, cô giáo Hàn và y tá Mễ cũng vô thức theo sát cô.

Hiển nhiên vẫn có chút sợ hãi với động tiêu tiền trong truyền thuyết này, may mà có Tô Nhuyễn đi cùng, cô giống như khách quen trực tiếp trả tám mươi đồng ở quầy lễ tân, mỗi người hai mươi đồng phí vào cửa, rồi dẫn bọn họ đi thẳng vào trong,

Vào trong, đẩy cửa ra, bài hát “Nước vong tình” lập tức truyền đến, mấy người cũng nhìn rõ toàn cảnh câu lạc bộ đêm trong truyền thuyết.

Chính giữa là sân khấu, dưới sân khấu là sàn nhảy, ở nơi sắc màu rực rỡ, ánh đèn lấp lóe ấy, đã có người đang nhảy bên trong.

Những nơi khác ngoài sàn nhảy đều đặt bàn ghế lớn nhỏ không đồng nhất, lớn nhỏ khác nhau chi phí phải trả cũng khác nhau.

Bốn người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, Nhan Diệu nói: “Cũng giống quán karaoke nhỉ? Chỉ là nơi này lớn hơn, đèn màu rực rỡ hơn, mời ngôi sao chuyên nghiệp hơn đến biểu diễn mà thôi.

Cô giáo Hàn nhìn chiếc bàn dài gần đó: “Đúng là có con gái.”

Ba người còn lại ngó qua, nhìn thấy trên chiếc bàn kia là ba cô gái hơn hai mươi tuổi, đều ăn mặc trang điểm kiểu công sở, nói cười vui vẻ, biểu cảm thả lỏng, nhìn qua giống bạn bè tụ tập.

Tô Nhuyễn nhìn bọn họ cười: “Cho nên, rất nhiều chuyện không thể chỉ nghe người khác nói, cũng không thể chỉ dựa vào tưởng tượng, tự mình xem tự mình trải nghiệm chẳng phải sẽ biết sao.”

Nhan Diệu rũ mắt xuống, như suy tư điều gì.

Rất nhanh đã có một cậu thanh niên đẹp trai, mặc quần đen áo trắng đeo nơ tới tiếp đãi bọn họ, Tô Nhuyễn muốn chọn bàn kích cỡ trung bình, được thông báo ít nhất phải tiêu phí bốn trăm tệ.

Cô giáo Hàn và y tá Mễ nghe xong, đều âm thầm kinh hãi, thế này cũng quá đắt rồi.

Nhưng mà Nhan Diệu lại không kinh ngạc chút nào, cầm thực đơn lên hào phóng nói: “Hôm nay tôi mời khách.”

Nói xong gọi ngay một đĩa trái cây lớn mắt không nháy một cái, như vậy lập tức tiêu mất một trăm rồi, bốn người đều không muốn uống rượu lắm, mỗi người gọi một lon coca, thêm chút đồ ăn vặt, tóm lại vài thứ cộng lại đã đủ bốn trăm rồi.

Y tá Mễ xót tiền, chậc lưỡi: “Chẳng trách lại nói nơi này là động tiêu tiền, tiền ở đây nghe không giống tiền bên ngoài, có chút đồ như vậy đã bốn trăm rồi? Ăn cướp à?”

Tô Nhuyễn cười: “Đến nơi này mua không phải đồ ăn, mà mua thả lỏng, mua sự vui vẻ.”

Cô giáo Hàn không hiểu lắm: “Tôi thấy sau khi bỏ ra số tiền này, vốn dĩ đang vui lập tức hết vui rồi.”

Đám người nghe vậy đều cười ha ha, Tô Nhuyễn ra hiệu bảo bọn họ nhìn ra cửa.

Lúc ấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào, dáng người chắc nịch, một tay cầm túi xách, một tay cầm điện thoại cục gạch, có hai cậu nhân viên phục vụ lập tức bước tới, ân cần tiếp đón: “Chị Hà, chị tới rồi à?”

“Vẫn ngồi chỗ cũ nhé?”

Người phụ nữ kia đưa túi xách và điện thoại cục gạch trong tay qua, hất hàm nói: “Ừ, vị trí cũ, hai cậu có rảnh thì qua tâm sự với tôi.”

Trên mặt hai người kia đều lộ ra ý cười, dẫn chị Hà kia đến một chiếc bàn dài tầm nhìn cực tốt, chị Hà ngồi xuống giữa bàn, hai cậu thanh niên kia một trai một phải, một xoa vai một bóp chân cho đối phương.

Một người nói: “Chị Hà, sao dạo này chị gầy đi nhiều như vậy?”

Một người nói: “Chị Hà, chị bảo dưỡng da thế nào vậy? Mềm như thể véo ra nước, nói chị hai mươi cũng có người tin.”

Dỗ dành chị Hà kia cười không khép được miệng, lập tức ném ra một sấp tiền: “Cho tôi một chai champagne, à, còn nữa, bảo Lưu Hiểu Hoa hát “Đêm dài lãng mạn”.”

Rất nhanh đã có một người đàn ông đẹp trai bước lên sân khấu, đầu tiên cảm ơn chị Hà một câu, sau đó nhìn về phía chị ta thâm tình hát một bài.

Bốn người ngồi xem suốt cả quá trình, cô giáo Hàn vừa nghe người đàn ông tên Lưu Hiểu Hoa kia ca hát, vừa cười nói: “Đúng là vui thật, cảm giác muốn bay lên.”

Tô Nhuyễn vừa cười, vừa ăn trái cây, nói chuyện, nghe hát, không gì vui hơn.

Sau khi người đàn ông tên Lưu Hiểu Hoa kia hát xong, lại trông thấy một người đàn ông ngồi bàn dài đối diện nói với cô gái bên cạnh: “Lily, đi bảo Tiểu Mạn, tổng giám đốc Hứa của chúng ra muốn nghe “Tình nhân tri kỷ”.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 465



Nhân viên phục vụ trong quán, con trai đều sơ mi trắng quần đen, con gái đều mặc váy ngắn, một cô gái trong đó đứng dậy đi gọi bài hát, hai cô gái còn lại bị đám người xô đẩy dựa sát vào người đàn ông ngồi chính giữa.

Nhìn qua người đàn ông kia khoảng hơn ba mươi, dáng vẻ cực kỳ đứng đắn, nhưng khi nữ phục vụ nghiêng người qua, anh ta cũng không từ chối, tay giơ lên ôm lấy một cách tự nhiên.

Tuy rằng không thể so với trò hề do đám đàn ông trung niên bụng bia ngồi gần đó gây ra, nhưng cũng có thể giúp người ta nhìn ra đối phương là lưu manh giả danh trí thức.

Cô giáo Hàn thở dài: “Chẳng trách người ta thường nói đàn ông có tiền là sinh hư, dụ hoặc như vậy ai đỡ nổi?”

Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt Nhan Diệu hơi tối đi, đầu cúi xuống uống một ngụm coca.

Cô giáo hàn và y tá Mễ không để ý tới, cô giáo Hàn nói tiếp: “Bây giờ ngẫm lại chúng ta gả cho đám đàn ông tham gia quân ngũ đó, tuy rằng vất vả, nhưng lại không cần nhọc lòng về phương diện này.”

Y tá Mễ tán đồng: “Như vậy thật ra, sống bình đạm cũng khá tốt.”

Đột nhiên Nhan Diệu cười rộ lên: “Nói làm tôi cũng muốn tìm một người tham gia quân ngũ.”

Y tá Mễ cười: “Chuyện này có gì khó, người như cô, chắc chắn được hoan nghênh trong bộ đội, tôi có thể tìm cho cô tám mười anh, thao hồ lựa chọn.”

“Chuyện khác không dám cam đoan, nhưng chắc chắn đối xử tốt với vợ.”

Nhan Diệu lập tức cao hứng: “Nói rồi nhé!”

“Có điều hôm nay nếu đã tới đây, chúng ta cũng phải hưởng thụ một phen mới được!” Cô ấy vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Tôi cũng gọi một bài!”

“Có ai biết hát rock and roll không? Hát một bài “Không chỗ dung thân”, tôi muốn khiêu vũ!”

Tô Nhuyễn vỗ tay: “Chỉ chờ tiết mục sôi động kiểu này, lát nữa tôi cũng nhảy!”

Chỉ một lát sau, tiếng trống tiếng nhạc tiết tấu mạnh đã vang lên, một người đàn ông áo ba lỗ, tóc dài, ôm đàn ghi ta, nhảy lên sân khấu, đầu tiên cảm ơn người gọi ca khúc: “Cảm ơn cô Nhan bàn số 8 đã gọi bài hát này, bài hát sôi động này dành tặng cho cô ấy!”

Sau đó vẫy vẫy tay với Nhan Diệu.

Là cô gái thứ hai gọi bài hát hôm nay, ánh mắt mọi người đều nhìn qua, đợi khi trông rõ vẻ ngoài của Nhan Diệu, tiết huýt sáo lập tức vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Nhan Diệu chẳng hề để ý, tươi cười xán lạn vẫy vẫy tay với đối phương.

Tô Nhuyễn đứng dậy nói: “Đi nào, đều đi khiêu vũ!”

Cô giáo Hàn hơi sợ: “Tôi đâu biết nhảy, tôi xem là được rồi.”

Y tá Mễ gật đầu phụ họa.

“Lát nữa cứ lắc lư theo nhạc là được.” Tô Nhuyễn kéo hai người, sau đó tung ra đòn sát thủ: “Đã tiêu nhiều tiền như vậy rồi, chúng ta phải tiêu cho đáng giá có phải không?”

Cô giáo Hàn lập tức đứng lên: “Cũng đúng, mấy trăm đồng đó, tôi phải chơi cho đã.”

Y tá Mễ cũng theo sau.

Bốn người ra sàn nhảy, cũng cẩn thận không tách ra, tiếng nhạc đinh tai, tiếng reo hò ầm ỹ và tiếng trống như đánh thẳng vào nhịp tim, đèn màu rực rỡ trên đỉnh đầu xây dựng nên một thế giới kỳ quái.

Giống như Tô Nhuyễn nói, lên sàn nhảy rồi, cơ thể sẽ tự động lắc lư theo nhạc, có thể dễ dàng vứt bỏ tất cả cảm xúc và suy nghĩ ra sau đầu.

Ban đầu cô giáo Hàn và y tá Mễ còn hơi rụt rè, sau đó cũng thoải mái hơn, Nhan Diệu lại càng nhảy hốc mắt càng đỏ, nụ cười trên mặt lại xán lạn thêm.

Nhảy xong một bài, bốn người đều tràn đầy vui sướng, hiển nhiên Nhan Diệu còn chưa đã thèm, nghe thấy sau đó có người gọi thêm một bài rock and roll, liền đừng ngay tại sàn nhảy không đi nữa.

Tô Nhuyễn vui sướng thở ra một hơi, cũng định nhảy thêm một bài.

Trong lúc chờ đợi, đột nhiên cô cảm thấy sau gáy lạnh toát, lập tức quay đầu nhìn lại theo bản năng, nhưng ngoài khách đang ngồi trên bàn ghế gần đó ra, chỉ nhìn thấy vài nhân viên phục vụ vai rộng eo hẹp vừa biến mất ở chỗ ngoặt.

Thấy hành động của cô, y tá Mễ cũng nhìn theo, sau đó không nhịn được cảm thán: “Không biết nơi này chọn phục vụ thế nào, dáng người đẹp thật đấy.”

Tô Nhuyễn gãi gãi đầu, cho rằng có lẽ vì mình nhớ Lộc Minh Sâm quá nên nghĩ nhiều rồi, sao anh ấy có thể xuất hiện ở nơi này.

“Sao các cô ấy lại xuất hiện ở nơi này?”

Trong phòng nghỉ cho nhân viên phục vụ, Lục Thần Minh nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn lại do Tô Nhuyễn nhà cậu giở trò.”

“Cậu không quản à? Cô ấy chơi quá rô đấy!”

Lộc Minh Sâm lạnh lùng lườm anh ta một cái, Lục Thần Minh căm giận: “Cô ấy thích thì chơi một mình đi, dạy hư Mễ Duyệt nhà tôi làm gì?”

Lộc Minh Sâm thản nhiên nói: “Có thể dạy hư chứng tỏ vốn dĩ không phải người tốt, sao cậu đi theo tôi lâu như vậy không thấy cậu thông minh lên nhỉ?”

Lục Thần Minh cả giận mắng: “Ai nói tôi ngốc? Được rồi, không cãi nhau với cậu nữa, đám người kia có thể ở chỗ này, lát nữa lỡ đánh nhau sẽ nguy hiểm, phải mau bảo bọn họ rời đi.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm nhìn về phía sàn nhảy, nheo mắt lại: “Cậu tiếp tục theo dõi, tôi đi thông báo cho bọn họ.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 466



Vốn dĩ Tô Nhuyễn tưởng mình bị ảo giác, kết quả rất nhanh đã phát hiện ra một ánh mặt lạnh lùng đang nhằm thẳng vào người mình, cảm giác rõ ràng hơn trước đó nhiều.

Vừa ngẩng đầu đã trông thấy một thanh niên cao lớn đi thẳng về phía mình, khuôn mặt rất đẹp trai, nhưng mà rất lạnh lùng, đáy mắt cố nén tức giận.

Tô Nhuyễn nhíu mày, đợi đối phương đến gần mới phát hiện ra, hình như không phải đối phương đang nhằm vào cô, mà là Nhan Diệu phía sau.

Tô Nhuyễn huých huých ra hiệu cho Nhan Diệu, Nhan Diệu quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông kia thì sửng sốt.

Nhìn cô ấy đỏ mắt, người đàn ông kia cũng ngập ngừng, biểu cảm trên mặt càng lạnh lùng hơn: “Nhan Diệu.”

Nhan Diệu luôn hoạt bát, lúc này cũng không kiềm chế nổi, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Học trưởng.”

Nghe thấy xưng hô này, người đàn ông kia nhíu mày, tay vươn ra túm chặt cổ tay cô ấy: “Quay về với anh.”

Nhan Diệu né tránh, lạnh nhạt nói: “Hình như tôi không có lý do gì để quay về với anh.”

“Học trưởng, phiền anh tránh ra, đừng ảnh hưởng chúng tôi khiêu vũ.”

Sắc mặt người đàn ông kia càng khó coi hơn: “Rời khỏi nơi này trước đã, chúng ta nói chuyện.”

Nhan Diệu nói: “Ngại quá, tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói.”

……

Hiển nhiên giữa hai người này có chuyện xưa, Tô Nhuyễn cũng không tiện đứng tại chỗ, lập tức kéo cô giáo Hàn và y tá Mễ về bàn trước.

Ba người vừa ngồi xuống, một nam phục vụ bước tới ngồi xuống ngay cạnh Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn nhíu mày, từ chối theo bản năng: “Để chúng tôi…”

Quay đầu lại, trong khoảnh khắc mắt đối mắt với cặp mắt phương kia, Tô Nhuyễn chột dạ nhiều hơn kinh hỷ, nuốt nước miếng, nói: “Oa, trùng hợp quá…”

Cô giáo Hàn và y tá Mễ lập tức cúi đầu như chim cút, y tá Mễ nhìn quanh bốn phía theo bản năng, vẻ mặt chột dạ.

Lộc Minh Sâm lại không nói gì nhiều, hiển nhiên anh đang chấp hành nhiệm vụ, chỉ học nam phụ vụ bên cạnh chị Hà kia, vừa rót coca cho bọn họ vừa nhỏ giọng nói: “Mau ra ngoài, nơi này có nguy hiểm.”

Ba người nhíu mày, nhưng cũng biết nặng nhẹ, Tô Nhuyễn vội vàng đứng dậy định đi tìm Nhan Diệu, lại nghe thấy chị Hà nói: “A, cậu thanh niên kia mới tới à? Mông cong thật đấy… Nào, qua ngồi đây với chị.”

Tô Nhuyễn:……

Lộc Minh Sâm:……

Vân Chi

Đại để vì ánh đèn lờ mờ, chị Hà không nhìn rõ diện mạo của Lộc Minh Sâm, nhưng lại nhìn rõ dáng người anh không sót điểm nào.

Chị Hà vừa nói ra lời này, đám người Tô Nhuyễn lập tức trở nên yên tĩnh, cô giáo Hàn và y tá Mễ đều cúi đầu, không dám thở mạnh.

Tô Nhuyễn lại lần nữa ngồi xuống, y tá Mễ hiểu ý đứng dậy, thay cô đi tìm Nhan Diệu.

Tô Nhuyễn duỗi tay ôm lấy cánh tay Lộc Minh Sâm, cười tủm tỉm nói với chị Hà: “Chị Hà, anh ấy là bạn trai em, hôm nay em tới đây để thăm anh ấy.”

Vì Tô Nhuyễn ăn nói khách sáo, chị Hà không hề nổi giận, chỉ cười như không cười nhìn Tô Nhuyễn: “Bạn trai cô làm việc ở nơi này, chẳng lẽ mỗi ngày cô đều đến canh chừng sao?”

Chị ta cười, móc ra một xấp tiền đặt lên bàn, nhìn có vẻ phải hai ba ngàn, nói thẳng với Lộc Minh Sâm: “Em trai, cậu qua đây, số tiền này đều cho cậu, hoặc là…” Chị ta nhìn thẳng vào Tô Nhuyễn, nụ cười hơi ác liệt: “Ngày mai tới cũng được.”

Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Minh Sâm, cả người Lộc Minh Sâm cứng đờ, cô giáo Hàn thì không biết nên hoảng hốt hay nên xem kịch vui.

Có điều hiển nhiên chị Hà đang xem kịch vui.

Đột nhiên Tô Nhuyễn vỗ bàn đứng phắt dậy, khiến mọi người giật nảy mình. Chị Hà ung dung nhìn cô, tay lại thò vào túi xách, nhìn dáng vẻ giống như muốn tiếp tục lấy tiền ra làm nhục Tô Nhuyễn.

Ai ngờ Tô Nhuyễn lại quay đầu, nở nụ cười xán lạn với chị ta, tay đẩy Lộc Minh Sâm ra, bản thân chạy qua chỗ chị Hà.

“Chị Hà, em cảm thấy em được hơn anh ấy!” Tô Nhuyễn nghiêm túc nói.

Trong lúc chị Hà đang ngây người, Tô Nhuyễn đã đẩy cậu thanh niên phục vụ cũng đang sợ ngây người bên cạnh chị ta ra, đặt m.ô.n.g ngồi xuống cạnh chị Hà, vươn tay vừa xoa bóp giúp đối phương, vừa nói: “Em nói cho chị nghe, chị tìm em thật sự có lợi hơn nhiều so với tìm anh ấy.”

“Đầu tiên, bọn họ bóp vai ấn huyệt gì đó đều làm lung tung, môn mát xa này em từng học từ chỗ bác sĩ.” Tô Nhuyễn bóp tay cho đối phương: “Ví dụ như huyệt này, là huyệt Thương Dương, có thể xúc tiến trao đổi chất, khiến nét mặt phụ nữ tỏa sáng, còn như huyệt Tam Âm Giao, có thể điều dưỡng khí huyết cho phụ nữ, mỹ dung dưỡng nhan, càng xoa bóp càng trẻ tuổi…”

Chị Hà chăm chú lắng nghe, Tô Nhuyễn nói tiếp: “Còn về đàn ông, với diện mạo này, khí chất này, tài lực này của chị, có người đàn ông nào đủ xứng đôi? Một cái m.ô.n.g vểnh làm sao đủ?”

“Ít ra cũng phải tám người mười người đúng không? Cơ ngực, cơ bụng, chân dài gì đó…” Cô cười hắc hắc: “Chị cứ tìm em, em biết chỗ nào nhiều đàn ông, em quen bạn trai em ở bên đó, mỗi ngày làm quen một người, đủ cho chị dùng một năm.”

Sau đó Tô Nhuyễn chân thành hỏi chị Hà: “Chị, chị làm ăn buôn bán lớn như vậy, chắc biết tìm ai có giá trị hơn nhỉ?”

Chị Hà lấy lại tinh thần, không nhịn được cười ha ha: “Cô gái nhỏ này thú vị thật.”

Tô Nhuyễn chậc một tiếng, giận dỗi nói: “Đâu ra cô gái nhỏ, rõ ràng là em gái của chị mà.”

Chị Hà vui vẻ không thôi, đẩy tiền qua cho Tô Nhuyễn: “Được, cô em gái này chị nhận!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 467



Người đứng vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là hai cậu thanh niên phục vụ bên cạnh, bọn họ đã có chút hoài nghi nhân sinh rồi, trước đây chỉ luôn đề phòng đồng nghiệp cùng giới tính cướp khách, kết quả lại bị một cô gái nẫng tay trên.

Lộc Minh Sâm nheo mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, sau đó nhân cơ hội rời đi.

Trở lại vị trí, Lục Thần Minh nhíu mày nói: “Sao lại thế này? Cậu chưa nói với các cô ấy à? Không đi thì thôi, sao còn thông đồng thêm người nữa? Phụ nữ trong quân khu đã không thỏa mãn được Tô Nhuyễn nhà cậu rồi sao?”

Mặt Lộc Minh Sâm không chút biểu cảm, nhìn anh ta, hiện tại không phải phụ nữ trong quân khu không thỏa mãn được cô ấy, mà là đàn ông không thỏa mãn được, còn mỗi ngày đổi một người, dùng một năm…

Anh lạnh lùng hỏi: “Đã xác nhận xong vị trí của từng người chưa?”

“Ừ, tổng cộng mười bốn người.” Lục Thần Minh nhíu mày: “Đám cướp này từng g.i.ế.c quá nhiều người, bây giờ lớn gan rồi, đúng là coi trời bằng vung.”

“Hơn nữa trong số đó còn có hai tên xuất thân từ lính đánh thuê nước ngoài, rất cảnh giác, chúng ta không thể điều quá nhiều người tới, dễ bị phát hiện, cùng lắm chỉ có thể gọi thêm năm người.”

“Trong tay bọn chúng còn có súng, dễ gây thương vong. Bọn chúng ranh ma lắm, toàn cố ý chọn nơi nhiều người, không cẩn thận sợ là những người kia sẽ trở thành con tin, hơn nữa vì mục tiêu cuối cùng, chúng ta còn phải giữ người sống.”

Lộc Minh Sâm lạnh mặt gật đầu: “Cứ dựa theo kế hoạch, lát nữa nghe lệnh hành sự!”

“Vâng!”

Tuy rằng Tô Nhuyễn không biết nhiệm vụ của đám Lộc Minh Sâm là gì, nhưng bình thường anh ấy và Lục Thần Minh cùng nhau chấp hành đều là nhiệm vụ không đơn giản, thấy y tá Mễ dẫn theo Nhan Diệu đã trở lại, cô nói với chị Hà: “Chị biết nơi em nói là nơi nào không?” Cô nhìn đồng hồ: “Nói ra thì, bây giờ đi vừa kịp lúc, chị có muốn đi cùng không?”

Lúc này chị Hà đã bị Tô Nhuyễn lừa dối đầu óc choáng váng, nghe cô nói như vậy, lập tức sinh ra hứng thú: “Được! Đi thôi!”

Nói xong đứng dậy định đi theo Tô Nhuyễn.

Nhưng mà chị ta vừa đứng lên, sắc mặt đã cứng đờ, hai tay giơ cao theo phản xạ có điều kiện. Trong lúc Tô Nhuyễn sửng sốt, bên eo cô cũng đã bị một món vũ khí sắc bén ghì sát.

Người đàn ông khống chế bọn họ là một tên mặt đầy vết sẹo, anh ta hứng thú cười nói với Tô Nhuyễn: “Chị Hà đây là khách của chúng tôi, không tiện ra ngoài chơi với cô đâu.”

Chị Hà run lên: “Các anh muốn gì? Nếu muốn tiền, trong túi xách của tôi có năm ngàn tệ, các anh lấy hết đi.”

Trong cơn hoảng sợ, giọng chị ta trở nên sắc nhọn, khiến không ít người chú ý tới động tĩnh bên này, hai cậu thanh niên vừa vây quanh phục vụ chị ta đã bị dọa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, miệng kêu lên “Người đâu” “Bảo vệ” “Có người bắt cóc chị Hà!”

Vân Chi

Nhưng mà gã đàn ông mặt sẹo kia không sợ chút nào, còn thong thả ung dung trả lời chị Hà: “Chúng tôi lấy năm ngàn làm gì? Năm ngàn chúng tôi có nhiều lắm, nghe nói chị mở trung tâm điện máy, chắc phải có hai ba trăm vạn nhỉ?”

Sắc mặt chị Hà hơi trắng, hiển nhiên đám người này không phải tội phạm cướp bóc bình thường. Đám đông cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, có rất nhiều người đứng dậy muốn rời đi.

Sau đó lại có một người mắng: “Đao Sẹo, ai cho mày tự tiện hành động?”

Đao Sẹo cao giọng cười nói: “Tao không hành động, mấy trăm vạn của chúng ta sẽ bị lừa chạy mất.”

Bọn họ vừa nói ra, những người vốn dĩ đang cho rằng chuyện không liên quan đến mình đều vội vàng đứng dậy, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

“Pằng!”

Một tiếng s.ú.n.g vang lên ngay sau đó, đám đông hoảng sợ thét chói tai. Một giọng nói hung ác truyền khắp mọi ngóc ngách trong câu lạc bộ đêm: “Không muốn chết, đều ôm đầu ngồi xổm xuống cho ông!”

Có người bảo vệ duy trì trật tự trong phòng chưa kịp phản ứng lại, bị đám cướp trực tiếp thọc cho một đao, tiếng kêu thảm thiết và m.á.u tươi b.ắ.n ra là cảnh cáo tốt nhất, tất cả mọi người đều không dám chạy loạn nữa, vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống.

Đao Sẹo buông Tô Nhuyễn ra, ý bảo cô ngồi xổm xuống, sau đó khách sáo nói với chị Hà: “Chị Hà, mời đi bên này.”

Chị Hà run run rẩy rẩy đi theo bọn họ, đúng lúc ấy Tô Nhuyễn nghe thấy một giọng nam vang lên phía đối diện: “Anh làm gì thế?”

Ngẩng đầu lên, hóa ra là người đàn ông vừa rồi đến tìm Nhan Diệu, khi y tá Mễ dẫn Nhan Diệu quay về, anh ta cũng đi theo, mà anh ta mở miệng là vì một gã đàn ông cao gầy tới kéo Nhan Diệu đi.

Cô quét mắt nhìn một vòng, những người vừa gọi bài hát, nói đúng hơn là những người vừa lộ ra tài phú đều bị theo dõi.

Đám cướp này vậy mà có tận mười mấy người, hơn nữa còn to gan lớn mật như vậy, khiến Tô Nhuyễn nhớ tới đám cướp vượt biên báo chí đăng tin mấy ngày trước.

Gã cướp cao gầy kia cười nói: “Không làm gì, tìm cô gái nhỏ này mượn chút tiền tiêu thôi, sao hả? Cậu muốn trả thay cô ấy à?”

Hiển nhiên Nhan Diệu không hề nghĩ đến chuyện này, bị dọa mặt trắng bệch.

“Tôi trả thay cô ấy.” Tuy rằng khuôn mặt người đàn ông kia vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lại đứng dậy chắn trước mặt Nhan Diệu: “Cô ấy là vợ tôi, tiền tiêu đều lấy từ chỗ tôi.”

“Anh Yến!” Nhan Diệu nghe vậy không rảnh tức giận, mà hơi lo lắng.

Người đàn ông kia nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, hiếm khi mở miệng ôn hòa: “Đừng sợ, không sao đâu.”

Tên cướp cao gầy nhướng mày, rất hứng thú nhìn hai người bọn họ, cười ha hả nói: “Tôi thấy hai người không muốn tách ra lắm, dứt khoát đi cùng nhau đi.”

Người đàn ông kia nhíu mày, đứng trước Nhan Diệu bảo vệ cô ấy, cũng đi theo tên cướp cao gầy kia.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 468



Mười mấy tên cướp khống chế cả đám đông cũng phải cố hết sức, nhưng hiển nhiên bọn chúng đã có kế hoạch chặt chẽ chu đáo, đèn trong câu lạc bộ đêm lại sáng lên, một người đứng canh cửa, những người khác tách nhau ra mỗi người một góc.

Đám khách có tiền kia bị dồn thành một đống, nhân viên phục vụ cũng bị dồn thành một đống, có người muốn nhân cơ hội hỗn loạn chạy trốn, kết quả một tiếng s.ú.n.g vang lên, người kia lập tức ngã nhào ra đất.

Tên vừa b.ắ.n s.ú.n.g lại hứng thú đảo qua mọi người, như đang chơi trò xạ kích: “Cũng được, may là tay nghề chưa giảm sút, còn ai muốn chạy không? Lâu rồi không luyện ngắm bia di động.”

Dáng vẻ giống như rất hy vọng có người tiếp tục chạy trốn.

Mọi người đều bị dọa sợ, ngoan ngoãn dựa theo yêu cầu của bọn họ ngồi túm tụm trong một góc.

Tô Nhuyễn, y tá Mễ và cô giáo Hàn khom lưng cúi đầu, ghé vào với nhau.

Phía bên kia bọn cướp đã lục soát ra mười mấy chiếc điện thoại cục gạch, để mọi người gọi điện thoại về nhà đòi tiền chuộc.

Người tới nơi này chơi, đa số đều có chút tài sản, đặc biệt mấy người có tiền, bị canh chừng vô cùng chặt chẽ.

Ví dụ như chị Hà.

Đám cướp kia làm việc vô cùng thuần thục, đầu tiên tùy tiện lôi vài người tới làm mẫu, bảo bọn họ nói ra số điện thoại gia đình, nói đánh cược thua người khác ở nơi này, trước ngày mai phải mang tiền tới.

Khi nói chuyện nếu âm thanh run rẩy, hoặc cố ý nói hươu nói vượn cầu cứu, đều bị đ.â.m một đao.

Một chiêu g.i.ế.c gà dọa khỉ này, dọa mấy kẻ có tiền kia mặt không còn chút máu, chị Hà vô cùng phối hợp gọi điện thoại.

Đến lượt Nhan Diệu, người đàn ông bên cạnh cô ấy che chở chặt chẽ, nói ra một dãy số, sau khi đầu kia nghe máy, anh ta lưu loát nói: “Thư ký Dương, đưa một trăm vạn lần này chúng ta mang theo đến câu lạc bộ đêm Paris, tôi cần dùng gấp.”

Thái độ phối hợp của anh ta khiến đám cướp kia cao hứng, đồng thời cũng nhìn ra người đàn ông này rất để ý Nhan Diệu, một nữ cướp đột nhiên ra tay bất ngờ kéo Nhan Diệu qua bên cạnh.

Người đàn ông kia bước lên một bước, lạnh lùng hỏi: “Các người làm gì thế?”

Nữ cướp cười nói: “Yên tâm, không thương tổn vợ cậu đâu, để cô ấy qua bên kia ngồi một lát, đợi người của cậu mang tiền tới rồi, tất nhiên chúng tôi sẽ để hai người đoàn tụ.”

Nhóm người này quả nhiên rất ranh ma.

Khi bên kia bị ép gọi điện thoại, bên này đám tôm tép như Tô Nhuyễn cũng không được buông tha, ba vạn năm vạn đều không chê ít.

Tô Nhuyễn bị xếp đầu tiên, Đạo Sẹo cầm điện thoại qua hỏi cô: “Số điện thoại.”

Tô Nhuyễn thuần thục báo số điện thoại phòng trực ở quân khu, sau khi bên kia nhấc máy không đợi đối phương mở miệng, đã lên tiếng: “Tiểu Lý, tôi là Tô Nhuyễn, mang hết tiền mặt nhà tôi qua đây, đại khái khoảng hai mươi vạn, mang tới hộp đêm Paris, tôi cần dùng gấp.”

Người bên kia rất thông mình, không lạnh lùng trả lời giống như ngày thường, chỉ đáp lại một tiếng “Được”.

Hiển nhiên Đao Sẹo rất thưởng thức thái độ phối hợp của cô, sau đó còn nâng cằm cô lên ngắm nghía: “Là cô à, tôi cảm thấy cô rất thú vị.”

Trong lòng Tô Nhuyễn dâng lên dự cảm không ổn, quả nhiên sau đó cô đã bị kéo ra, ném chung một ghế sô pha với Nhan Diệu.

Hai người không dám nói lời nào, chỉ lặng lặng quan sát xung quanh, nhìn thấy bóng người chợt lóe qua trong góc tường, Tô Nhuyễn mới cảm thấy an lòng đôi chút.

Chỉ một lát sau đã có người đưa tiền tới, đám cướp lập tức hưng phấn nhìn ra cửa lớn.

Có điều chờ mãi vẫn không thấy ai vào, tên cướp bảo vệ cửa còn mắng to: “Mẹ nó, anh Vương, tên kia không chịu vào, bảo chúng ta tự mình ra ngoài lấy.”

Một người đàn ông trung niên đứng dậy, chính là người giả đứng đắn trái ôm phải ấp ban đầu đám Tô Nhuyễn quan sát, hình như là kẻ cầm đầu đám cướp này.

Hiện tại anh ta vẫn mang vẻ mặt dối trá như cũ, miệng hỏi: “Hỏi anh ta mang tiền tới cho người nào?”

Tên cướp canh cửa bực bội đáp: “Tên kia không chịu nói.”

Cho nên bọn chúng không có cơ hội g.i.ế.c gà dọa khỉ, bởi vì lỡ như g.i.ế.c nhầm, người tổn thất chính là bọn họ.

Ánh mắt anh Vương kia trở nên hung ác, lại cười một tiếng, đột nhiên đi đến ghế sô pha Nhan Diệu và Tô Nhuyễn đang ngồi, ngồi xuống giữa hai người: “Thông minh quá nhỉ?”

Vừa nói vừa vươn tay ra định trái ôm phải ấp.

Tô Nhuyễn giả vờ sợ nhũn chân thuận thế ngồi oạch xuống đất, Nhan Diệu khả năng sợ thật, tư thế của hai người rất đối xứng, khiến anh Vương kia ôm hụt, nhưng thấy hai cô gái khom lưng cúi đầu ngồi xổm dưới chân mình tâm trạng cũng không tồi, mở miệng nói: “Vậy bảo Hầu Tử đi lấy!”

Sau đó lại cười tủm tỉm: “Tiện thể hỏi luôn anh ta chuộc người nào, nếu không tiền đưa rồi, chúng ta lại không biết thả ai.”

Tên cướp cao gầy vừa kéo Nhan Diệu lập tức đi ra ngoài.

Hình như tâm trạng anh Vương không tồi, nhấc chân dẫm lên vai Nhan Diệu.

Người đàn ông trước đó che chở cô ấy hiển nhiên vẫn luôn chú ý tình hình bên này, thấy vậy lạnh lùng mở miệng: “Bỏ cái chân của mày xuống.”

Anh Vương a một tiếng, định dùng sức, lại nghe thấy người đàn ông kia nói tiếp: “Tôi là Hứa Tử Yến, nếu các người muốn lấy được một ngàn vạn, tốt nhất khách sáo với cô ấy một chút.”

Anh Vương sửng sốt, nhìn về phía gã đồng lõa lịch sự văn nhã nào đó, hình như người nọ là nhân vật quân sư.

Vân Chi

Gã đồng lõa kia tiện tay với một chiếc điện thoại, sau khi gọi xong, lập tức nở nụ cười rạng rỡ với anh Vương: “Anh Vương, không ngờ lần này chúng ta lại bắt được một con cá lớn như vậy.”

“Vị này chính là cậu chủ của hãng phim Vinh Hoa ở Cảng Thành, với cậu ta mà nói, một ngàn vạn không là gì.”

Hứa Tử Yến lạnh lùng mở miệng: “Muốn lấy được tiền thì đối xử tử tế với vợ tôi.”

Hiển nhiên anh Vương không phải người chê tiền, tay lập tức kéo Nhan Diệu,d để cô ấy ngồi lên ghế sô pha, lại giơ chân bên kia dẫm lên vai Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn:……

Sau đó thưởng thức biểu cảm trên mặt cô, cười ha ha hỏi: “Cô cũng có bối cảnh gì sao? Nói ra, cô cũng có thể giống cô ấy.”

Ánh mắt Tô Nhuyễn đảo một vòng, đột nhiên cười nói: “Thật ra bối cảnh của tôi không hề kém cô ấy, nói ra sợ dọa ngài thôi.”

Tên cầm đầu đám kiếp kia hứng thú hỏi: “Hả? Nói nghe chút coi?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 469



Tô Nhuyễn còn chưa kịp trả lời, đột nhiên một cơn mưa tiền ào ào rơi xuống đỉnh đầu, tất cả mọi người đều ngửa mặt nhìn theo bản năng.

Trong nháy mắt ấy, đột nhiên vài tiếng s.ú.n.g vang lên.

Có một tiếng vang ngay bên tai Tô Nhuyễn, cô bị dọa sững sờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bả vai tóe m.á.u của tên cầm đầu đám cướp kia, trong lòng vô cùng rõ, đám Lộc Minh Sâm đã hành động.

Ánh mắt cô dừng trên khẩu s.ú.n.g rơi ra từ tay anh Vương kia, trong lòng biết nên cướp lấy nó, chỉ là làm thế nào cơ thể cũng không nghe bản thân sai sử.

Thấy mấy tên đồng lõa bên cạnh đã phản ứng lại, muốn xông tới cướp súng, Tô Nhuyễn dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi mình, khiến bản thân tỉnh táo lại.

Đám người Lộc Minh Sâm b.ắ.n như vậy, chắc chắn vì muốn cướp đoạt vũ khí của đám người kia, nếu để thứ này rơi vào tay bọn chúng, thì quá nguy hiểm.

Tô Nhuyễn cắn răng nhào tới, lúc này anh Vương kia mới muộn màng phản ứng lại, phát ra tiếng kêu đau đớn, trông thấy Tô Nhuyễn xông tới, chân giơ lên định đá cô, đồng lõa bên cạnh cũng đã xông đến giơ nắm đ.ấ.m với Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị thương, nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện, một bóng người như anh hùng từ trên trời rơi xuống, một chân đá văng cẳng chân anh Vương đang đưa về phía cô, Tô Nhuyễn còn mơ hồ nghe được tiếng xương gãy trong trẻo.

Còn một bên khác, nắm đ.ấ.m của tên đồng lõa chưa vung tới chỗ Tô Nhuyễn, đã bị đá bay đi, rất lâu sau vẫn không thể bò dậy.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chân chính thấy Lộc Minh Sâm đối phó với đám cướp hung ác cùng cực, mỗi chiêu đều tàn nhẫn, không lưu tình chút nào, từ đầu tới cuối chỉ mất vài giây, anh Vương kia đã kêu gào thảm thiết.

Tay chân anh ta gần như đã bị phế, nằm liệt trên sô pha không thể động đậy, đặc biệt là bàn chân dẫm trên vai cô, từ cẳng chân trở xuống đều vặn vẹo.

Trên mặt Lộc Minh Sâm vẫn mang biểu cảm không chút để ý như cũ, chỉ có thể nhìn thấy hung quang trong đối mắt phượng đang rũ xuống. Lúc này Tô Nhuyễn đột nhiên hiểu ra nỗi sợ không thể quên cắm rễ hai đời của Tô Thanh Thanh đối với Lộc Minh Sâm là gì.

Nhưng mà cô lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, có lẽ là vì người này ra tay tàn nhẫn để bảo vệ cô.

Đánh ngã cả hai người xong, anh mới kéo Tô Nhuyễn tới hung hăng ôm một cái, sau đó vội vàng nói: “Ngoan, đừng sợ, chờ anh!” Nói xong lại xông về phía một tên cướp vô cùng dễ thấy.

Một cái ôm chưa tới nửa giây, Tô Nhuyễn lại cảm thấy m.á.u trong cơ thể đang đóng băng dường như ấm lại, bắt đầu trào dâng, cô thở ra một hơi, trốn vào một góc trên ghế sô pha.

Lúc này không thêm phiền là hỗ trợ lớn nhất.

Trốn xong cô mới có thời gian để ý đến Nhan Diệu đang ở một đầu khác trên ghế sô pha, định nhích qua đó an ủi cô ấy, đột nhiên lại trông thấy cô ấy hoảng sợ kêu một tiếng “Anh Yến” sau đó xông ra ngoài.

Hóa ra, lúc này hiện trường đã vô cùng hỗn loạn. Ban đầu mọi người còn tưởng rằng đám cướp nổ súng, vì trước đó bọn cướp hù dọa khiến mọi người đều ngoan ngoãn dễ bảo, nên sau đó dù tiếng s.ú.n.g vang lên, mọi người chỉ thét chói tai theo bản năng, không ai dám chạy lung tung, mới khiến đám cướp hoặc đứng hoặc ngồi kia trở thành bia ngắm sống, giúp Lộc Minh Sâm giải quyết được hai tên chỉ trong mười mấy giây.

Nhưng mà thấy đám cướp bị thương, hoảng loạn, và anh hùng cứu viện từ trên trời giáng xuống, dù đám người Lộc Minh Sâm đã hô to không được chạy loạn, sau khi phản ứng lại đám người kia vẫn kinh hoảng lao ra cửa.

Nhất thời để đám cướp tìm được đường sống, bọn chúng bị thương không cách nào chạy trốn, đương nhiên bắt con tim là biện pháp tốt nhất.

Mà con tin có địa vị càng cao, lại càng có tác dụng, nhất thời đám người Hứa Tử Yến trở thành mục tiêu tốt nhất của đám cướp.

Lúc này Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh đang đối phó với hai tên lợi hại nhất, dưới d*c v*ng cầu sinh, hiển nhiên đối phương cũng phát ra lực lượng xưa nay chưa từng có.

Tàn binh bại tương dư lại xen lẫn trong đám người, tạo thành khó khăn cho nhân viên cứu viện khác.

Hứa Tử Yến bị hai tên cướp chặn đứng, cũng may hình như anh ta đã từng học võ, nhưng đối phương có vũ khí, vẫn bị d.a.o găm cắt qua cánh tay, m.á.u tươi chảy ròng ròng.

Nhan Diệu không cách nào trơ mắt nhìn, mới không màng tất cả xông ra ngoài. Cô ấy cố gắng kiềm chế không gây tiếng động khiến Hứa Tử Yến phân tâm, nhưng không ngờ Hứa Tử Yến luôn chú ý tới cô ấy.

Thấy Nhan Diệu lao tới chỗ mình, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi: “Diệu Diệu! Quay lại! Đừng tới đây!”

Trùng hợp nữ cướp bị truy kích đi ngang qua bên cạnh, nhanh như chớp siết chặt cổ Nhan Diệu, d.a.o nhọn gác trên cổ cô ấy, gào to: “Đều dừng tay cho tao! Nếu không tao g.i.ế.c cô ta!”

Hứa Tử Yến lập tức rối loại tinh thần, không quan tâm gì cả lao về phía Nhan Diệu: “ Buông cô ấy ra!”

Vân Chi

Nhưng mà hành động này đã giao toàn bộ mặt lưng cho hai tên cướp kia, một trong số đó đã bị chiến sĩ phía sau bắt lại, một tên khác giơ d.a.o nhọn lên đ.â.m thẳng về phía Hứa Tử Yến, hiển nhiên tên cướp bị thương sợ mình không khống chế nổi đối phương, nên muốn ra tay khiến Hứa Tử Yến mất đi sức chống cự.

Dao này đ.â.m xuống, hậu quả khó nói trước.

Thấy đồng đội của Lộc Minh Sâm bị phân tán trong tròng người hỗn loạn không kịp ngăn cản, hai mắt Nhan Diệu đỏ lên, bùng nổ sức lực.

Cô ấy giơ tay nắm chặt cổ tay nữ cướp đang ghì trên cổ mình, nữ cướp kia sửng sốt, nhưng dùng hết sức vẫn không thể khiến d.a.o nhọn tiến thêm một bước, ngược lại cổ tay bị bẻ quặt ra sau, đồng thời một tay khác của Nhan Diệu đã túm lấy đai lưng cô ta, dùng toàn sực ném người nọ về phía tên cướp đang định đ.â.m Hứa Tử Yến.

Nói thì rất dài, trên thực tế chuyện sảy ra chỉ trong chớp mắt.

Tô Nhuyễn trơ mắt nhìn nữ cướp vừa khống chế Nhan Diệu nói “Dừng tay” chưa quá hai giây đã bị ném văng ra như ám khí, còn khiến đồng bọn của cô ta bị thương.

Hứa Tử Yến không để ý, ôm chặt Nhan Diệu, kiểm tra xem cô ấy có bị thương ở đâu không, còn những người khác đều kinh sợ.

Đặc biệt đám cướp nghe thấy đồng bọn kêu lên như vậy, đang tự tin mười phần, nghĩ có thể thả lỏng một chút, lập tức đã bị đám người Lộc Minh Sâm nhân cơ hội ấy nắm lấy sơ hở, chế phục.

Còn ba tên thấy tình hình không ổn, xen lẫn trong đám người, tháo chạy, Đao Sẹo đi ngang qua ghế sô pha nơi Tô Nhuyễn trốn, túm lấy anh Vương không cách nào nhúc nhích lao ra cửa, còn vươn tay định bắt Tô Nhuyễn, hiển nhiên muốn bắt cô làm con tin.

Nhưng mà Tô Nhuyễn đã đề phòng từ trước, khởi động cơ quan trên chiếc nhẫn ở ngón tay trỏ, trong khoảnh khắc đối phương duỗi tay tới, hung hăng cắt mạnh vào cổ tay đối phương.

Dòng m.á.u ấm áp b.ắ.n lên mặt Tô Nhuyễn, dọa cô nhắm chặt mắt lại.

Đao Sẹo đau đớn kêu lên một tiếng, đành thu tay về, ôm chặt lấy cổ tay, khiêng anh Vương chạy ra ngoài, một trong số bọn chúng đã bắt được con tin, khiến đám Lộc Minh Sâm ném chuột sợ vỡ bình.

Lộc Minh Sâm đang định dùng tay ra hiệu tiến hành kế hoạch tiếp theo, lại trông thấy cửa lớn mở ra, một đám người mặc quân trang màu xanh lụng yên lặng không tiếng động xông vào, nhân lúc đám cướp chưa kịp chuẩn bị, trực tiếp xử lý ba tên còn lại.

Lúc ba tên cướp kia ngã xuống, bọn chúng đều choáng váng, có nhiều người tới như vậy, vì sao vừa rồi không đồng loạt ra tay?

Đao Sẹo tức giận mắng to: “Chó chết! Bọn chúng cố tình!” Hại bọn họ tính toán sai lầm.

Trên thực tế Lộc Minh Sâm cũng bất ngờ: “Sao các cậu lại tới đây?”

Bọn họ muốn bắt đám người này, một phần vì đối phương là đám cực kỳ hung ác, hai là vì bọn chúng bắt cóc một nhân vật chính trị quan trọng, nên từ đầu tới cuối nhiệm vụ này đều phải bảo mật, chỉ có vài người biết.

“Cái đó……” Tô Nhuyễn đi lên phía trước, chớp chớp mắt: “Là em gọi.”

Lộc Minh Sâm cũng chớp chớp mắt: “Em gọi khi nào?”

Tô Nhuyễn nhìn về phía Đao Sẹo: “Anh ta bảo em gọi điện thoại.”

Đao Sẹo và anh Vương lập tức nhìn về phía Tô Nhuyễn, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Tô Nhuyễn là người thù dai, thấy bọn chúng như vậy lập tức cao hứng, cô đến gần nói với Đao Sẹo: “Đúng vậy, còn là anh tự mình bấm số đấy.”

Sau đó lại nói với anh Vương kia: “Không phải anh hỏi tôi có bối cảnh gì sao?”

Cô nắm lấy tay Lộc Minh Sâm, cười nói: “Tôi là con dâu của quốc gia, thế nào? Bối cảnh đủ lớn chưa?” Xem có dọa c.h.ế.t anh ta không!
 
Back
Top Bottom