Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 450



Lộc Minh Sâm vừa cao hứng là cao hứng đến tận sáng mới xong.

Khi anh không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Nhuyễn và anh đều ở lại tứ hợp viện, thứ nhất năm nay nhà xưởng nhiều việc, thứ hai bên này gần trường Tô Nhuyễn hơn chút.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, phòng ngủ xung quanh đều có người ở, tuy rằng nín nhịn cũng có một phen tư vị khác, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn thích có thể mạnh mẽ “Bắt nạt” Tô Nhuyễn hơn, thích nhìn cô nhũn như bông, nở rộ dưới người mình, toàn âm toàn ý ỷ lại anh…

Sau khi rên lên một tiếng, Lộc Minh Sâm xoay người nằm thẳng, còn vươn tay kéo Tô Nhuyễn nằm lên n.g.ự.c mình, cảm giác thân mật da chạm da này, anh vĩnh viễn không chán.

Tô Nhuyễn đã không còn một chút sức lực nào, Lộc Minh Sâm nghiêng đầu tìm được môi cô, nhẹ nhàng triền miên, bàn tay v**t v* sống lưng tô nhuyễn dịu dàng đánh thức lý trí của cô.

Mãi cho đến khi Tô Nhuyễn căm giận cắn một miếng, Lộc Minh Sâm mới bật cười, thả cô nằm lại lên giường: “Được rồi, lần này cho em ngủ thật.”

Tô Nhuyễn vùi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm một câu gì đó.

“Hả? Nói gì cơ?” Lộc Minh Sâm.

“Em hỏi, chuyện cao hứng đâu?” Tô Nhuyễn hơi cao giọng, nhưng giọng nói vẫn hụt hơi.

Lộc Minh Sâm cố ý trêu đùa: “Vừa rồi không tính là chuyện cao hứng à? Xem ra anh làm chưa đủ tốt.”

Tô Nhuyễn duỗi tay véo eo anh một cái: “Đánh anh bây giờ, nói mau!”

Lộc Minh Sâm bật cười, ngón tay luồn qua mái tóc dài mượt mà của cô, nói lấp lửng: “Em sẽ biết nhanh thôi.”

Đúng là nhanh thật, ngày hôm sau ít tiết học, Tô Nhuyễn mời nhân viên trong công ty ra tiệm ăn cơm, thứ nhất là chúc mừng bọn họ dọn vào nhà máy mới, thứ hai là hoan nghênh công nhân mới, thứ ba là bữa cơm đưa tiễn Ngưu Xuân Phân, ngày mai chị ấy phải xuất phát tới thành phố Thân rồi.

Diệp Minh hứng thú bừng bừng, tự bỏ tiền túi ra mua một chai rượu, mừng không chịu nổi: “Lưu Kim Hâm ông chủ bách hóa Kim Hâm xảy ra chuyện rồi!”

Tô Nhuyễn nhướng mày.

Mấy người công nhân mới không hiểu ra sao, nhưng vẫn cười theo. Triệu Lôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị bắt khi đang chơi gái!” Diệp Minh cười sung sướng khi người ta gặp họa: “Nữ chính là chị gái của tên Mạnh Đông kia.”

“Cũng không biết là ai, nhân lúc hai người bọn họ đi thuê phòng khách sạn đã cử báo có người b*n d*m, tất nhiên là cảnh sát bắt bọn họ đi rồi.”

“…… Nghe nói bọn họ không thừa nhận, đáng tiếc, chị gái của Mạnh Đông không phải vợ Lưu Kim Hâm, trong ví tiền còn giữ thẻ ngân hàng của Lưu Kim Hâm, không phải b*n d*m thì là gì?”

Những vụ án hình sự kiểu này, không cấm báo đài đưa tin, Diệp Minh nghe được cũng rất bình thường. Cậu ta vỗ tay cười ha hả: “Bởi vì khoản tiền không nhỏ, người ta nói khả năng tội còn nặng hơn.”

“Đúng là thống khoái!”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới chuyện cao hứng Lộc Minh Sâm nói.

Hôm ở bệnh viện, sau khi biết hoàn cảnh gia đình Ngưu Xuân Phân, cô không chỉ gọi điện thoại cho chính ủy Vương tìm hiểu tình hình nhà Dư Tiểu Lệ, còn liệt cô ta vào diện kẻ tình nghi, đồng thời còn nhờ Lộc Minh Sâm điều tra Mạnh Đông giúp cô.

Vốn dĩ cô định giải quyết Mạnh Đông, lấy lại đơn hàng của bách hóa Kim Hâm thôi, dù sao việc gia công cho Thịnh Triều vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Đơn đặt hàng của bách hóa Kim Hâm có thể mang tới việc làm cho nhóm công nhân mới tới, cũng khiến đám Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo yên tâm.

Nhưng mà không ngờ, cuối cùng hai kẻ đầu xỏ gây tôi lại trực tiếp xảy ra chuyện.

Chạng vạng trở lại tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm đang ngồi vùi đầu trước bàn làm học, không biết làm gì, Tô Nhuyễn rón rén bước tới, định dọa anh một cái, kết quả vừa nhào qua Lộc Minh Sâm đã xoay người lại, kéo cô vào lòng, còn mổ một cái lên môi cô, nói: “Sốt ruột nhào vào lòng anh như vậy sao?”

Tô Nhuyễn cười đánh anh một cái, tìm tư thế thoải mái ngồi trong lòng anh: “Chuyện Lưu Kim Hâm, có phải anh làm không?”

Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, cười: “Cao hứng chưa?”

Tô Nhuyễn hôn anh một cái: “Cao hứng.”

Trong mắt Lộc Minh Sâm đều là ý cười: “Chờ xem, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

Tô Nhuyễn nghi hoặc, Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc, khẽ hừ một tiếng: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em gái Miên Hoa nhà ta.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên cảm xúc dâng lên cuồn cuộn, không nhịn được mím chặt môi.

Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười: “Mới như vậy đã cảm động rồi?”

Sau đó lại không đứng đắn nói nhỏ bên tai cô: “Gọi một tiếng anh trai Bảo Bối nghe xem nào.”

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp quay đầu hôn lên môi anh, tay cũng trượt vào trong vạt áo lông của Lộc Minh Sâm…

Lộc Minh Sâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chủ động như vậy, nhìn sắc trời bên ngooài vẫn còn hơi sáng anh có chút căng thẳng, dì Phúc vẫn đang ở nhà, hơn nữa bây giờ kéo rèm có vẻ quá sớm…

Nhưng mà Tô Nhuyễn lại giống như không đợi nổi, hiếm khi giọng nói mang vẻ gấp gáp, nỉ non: “Anh…”

Đầu óc Lộc Minh Sâm như muốn nổ tung, mắt nhìn trái phải, trực tiếp bế Tô Nhuyễn lên, ấn cô vào góc c.h.ế.t ven tường gần cửa sổ: “Là em tự tìm đó…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 451



Đúng như lời Lộc Minh Sâm, chuyện này vẫn chưa xong.

Mỗi ngày về nhà Diệp Minh đều hứng thú bừng bừng thông báo tin tức mới cho bọn họ.

Hóa ra Lưu Kim Hâm và vợ ông ta là môn đăng hộ đối, nhà gái không phải đèn đã cạn dầu, trung tâm bách hóa Kim Hâm có thể phát triển tốt như vậy, cũng có một phần công lao của vợ ông ta.

Chỉ là sau nhiều năm có lẽ bị ông ta làm tổn thương quá nhiều, tình cảm giữa hai người đã phai nhạt, cho nên chỉ cần Lưu Kim Hâm mang tiền về mỗi tháng là được, đối với chuyện ông ta làm gì bên ngoài, vợ ông ta đều mắt nhắm mắt mở, lười để ý.

Nhưng mà lần này ông ta bị bắt vì mua dâm, cần vợ mình tới đồn cảnh sát bảo lãnh, khi vợ Lưu Kim Hâm nhận được tin tức, vì cảm thấy mất mặt nên cũng hơi tức giận.

Vốn chỉ ôm suy nghĩ việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, bà ấy tạm thời tiếp quản trung tâm bách hóa trong mấy ngày Lưu Kim Hâm bị tạm giam, thuận tiện điều tra chi tiết về cô ả Mạnh Tình kia, kết quả không tra không biết, vừa tra đã giật mình, Mạnh Tình kia xuất thân từ tiệm uốn tóc nhưng rất kiêu ngạo, em trai Mạnh Đông của cô ta còn khiến công ty chướng khí mù mịt.

Cũng vì hai chị em nhà này hành xử quá đáng, không biết cách làm người, bà xã của Lưu Kim Hâm chưa cần điều tra cẩn thận, người dưới đã nối đuôi nhau tới trước mặt cáo trạng rồi.

Bà xã của Lưu Kim Hâm càng nghe càng giận, nhất là bị người trong giới chê cười “Phó tổng giám đốc bách hóa Kim Hâm là em trai con đ**m” lại càng giận dữ hơn.

Không biết có người nào khác bên cạnh bày mưu giúp bà ấy hay không, tóm lại gần như lập tức lấy được chứng cứ tham ô của Mạnh Đông, để bảo vệ đánh anh ta một trận trước mặt mọi người, sau đó đưa đến đồn công an.

Bản thân Mạnh Đông đã không trong sạch, còn có người chị như Mạnh Tình, không giải quyết khéo sẽ bị phán tù như chơi.

Nếu Mạnh Tình muốn cứu em trai, vậy thì phải nhổ ra hết nhà cửa, tài sản, đồ đạc Lưu Kim Hâm mua cho cô ta, nếu không bà xã Lưu Kim Hâm sẽ kiện tới cùng, nhất định khiến Mạnh Đông kia ngồi tù.

Vì cứu em trai, những thứ Mạnh Tình kiếm được ít nhất phải phun ra quá nửa…

Nghe tới đây dì Phúc thổn thức: “Đúng là đáng đời mà, người trong sạch không làm, lại đi theo con đường tà môn ngoại đạo, bây giờ gặp báo ứng rồi!”

Diệp Minh cao hứng không chỉ việc này: “Dư Tiểu Lệ cũng bị đuổi việc rồi!”

Tuy rằng vị trí Mạnh Đông sắp xếp cho Dư Tiểu Lệ không phải vị trí quan trọng, nhưng vì mọi người chán ghét Mạnh Đông tới cực điểm, chỉ cần là người có liên quan đến anh ta đều không được thích, Dư Tiểu Lệ có năng lực cũng không được gì.

Vì thế Dư Tiểu Lệ vừa vào bách hóa Kim Hâm hơn một tuần, lại thất nghiệp.

Ngưu Xuân Phân quan tâm đến vấn đề đơn đặt hàng hơn: “Vậy đơn hàng của chúng ta với bách hóa Kim Hâm có thể tiếp tục sao?”

Tô Nhuyễn thầm nghĩ, chắc là không thành vấn đề, lại nghe Diệp Minh nói: “Không, lần này chúng ta không hợp tác với bọn họ, em muốn tên Lưu Kim Hâm kia phải hối hận, hừ!”

Triệu Lôi bật cười: “Toàn nói lời ấu trĩ.”

Tô Nhuyễn cũng lắc đầu, Diệp Minh đúng là còn nhỏ thật, mới mười chín tuổi đầu, đang trong độ tuổi thiếu niên khí phách.

Lại không ngờ Diệp Minh hoàn toàn nghiêm túc, hình như đã nghĩ sẵn phương án rồi: “Cho em thêm một tuần, có lẽ chúng ta có thể đồng thời lấy được đơn đặt hàng của ba trung tâm bách hóa lớn!”

Mọi người đều muốn biết cậu ta định làm gì, nhưng Diệp Minh lại ra vẻ thần bí, nói muốn cho mọi người niềm vui bất ngờ, khiến mọi người đều cồn cào ruột gan, tò mò không thôi.

Vân Chi

Có điều chỉ hai ngày sau, Tô Nhuyễn vẫn biết Diệp Minh định làm gì, là Cố Vĩ Lương tự mình gọi điện thoại tới nói với cô: “Thằng nhóc Diệp Minh dưới trướng cháu, khó lường nha.”

Khi đó Tô Nhuyễn mới biết, Diệp Minh tự mình chạy tới đóng góp ý kiến cho Thịnh Thế.

Trước đó đã từng nói, việc mở rộng thị trường trong nước của Thịnh Thế không được thuận lợi, vì hấp dẫn khách hàng, tăng mức độ nổi tiếng cho thương hiệu, quản lý của Thịnh Thế đã quyết định thiết kế hai con khổng tước bảy màu bằng đá quý làm bảo vật trấn tiệm, đặt ở thành phố Yến và thành phố Thân mỗi bên một con.

Khi vừa trưng bày, đúng là hấp dẫn được không ít người, dù sao cũng là đồ vật xinh đẹp rực rỡ lung linh, còn đắt giá như vậy…

Nhưng cũng vì nguyên nhân giá cả quá cao, bọn họ phải thuê bốn người bảo vệ canh giữ xung quanh không cho phép mọi người tới gần, người tò mò tới vây xem đều bị đuổi đi tất nhiên sẽ cảm thấy không thú vị, thời gian lâu dần cũng chỉ đi ngang qua từ xa xa liếc mắt nhìn một cái.

Khiến bảo vật trấn tiệm của Thịnh Thế tiêu phí rất nhiều sức người sức của lại không tạo ra bất kỳ bọt sóng nào.

Từ khi nghe Tô Nhuyễn nói nhà xưởng bọn họ sắp nhận đơn hàng từ công ty con của Châu báu Thịnh Thế, Diệp Minh đã cảm thấy châu báu Thịnh Thế chính là anh em, cũng để tâm tới chuyện này, hơn nữa cậu ta còn rất thích con khổng tước xinh đẹp kia.

Vì thế cậu ta không quản khó khăn tìm người phụ trách châu báu Thịnh Thế ở thành phố Yến, nói mình có cách giúp bảo vật trấn tiệm của châu báu Thịnh Thế gây tiếng vang lớn, sau khi xem qua phương án của Diệp Minh, đối phương vui mừng không thôi, rất nhanh đã báo cáo lên cấp trên, xin phê duyệt.

Đối với chuyện Diệp Minh xin cho “Thế Ngoại Tiên” gia nhập vào mấy trung tâm bách hóa, tất nhiên là không từ chối rồi.

Châu báu Thịnh Thế là công ty lớn, là đối tượng được các trung tâm bách hóa lớn trong thành phố Yến mời chào, cho nên bọn họ đứng ra làm trung gian giới thiệu Thế Ngoại Tiên, cộng thêm phương án hợp tác hấp dẫn do Diệp Minh chuẩn bị, tỉ lệ thành công vô cùng cao.

Chú Cố vô cùng tán thưởng cậu ta: “Là hạt giống tốt, hay là gửi tới công ty chú đi, chú thay cháu bồi dưỡng mấy năm.”

Tô Nhuyễn cười: “Chú Cố muốn đào góc tường nhà cháu sao?”

Cố Vĩ Lương cười: “Nếu là người khác, khả năng chú sẽ không khách sáo.”

Tô Nhuyễn nói: “Để cháu nghĩ lại.”

Cố Vĩ Lương hơi bất ngờ: “Thật bỏ được?”

“Sao nỡ.” Tô Nhuyễn cười: “Chỉ là… Giống như chú nói, cậu ta là hạt giống tốt, nên ra ngoài học hỏi nhiều hơn, ở trong cái xưởng nho nhỏ của cháu, tóm lại vẫn bị hạn chế.”

Cố Vĩ Lương trầm mặc một lát, mới mở miệng: “Tô Nhuyễn, cháu có đại trí tuệ, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 452



Sau khi xác định sản phẩm của Thế Ngoại Tiên có thể tiến vào công ty bách hóa, Tô Nhuyễn bắt đầu xuống tay làm công tác chuẩn bị.

Kiểu dáng sản phẩm trước đó đã bán hơn nửa năm, cũng đến lúc nên thay thế rồi. Sản xuất vật phẩm trang sức phải có thiết kế mới thay thế liên tục mới có thể lâu dài.

Gần đây doanh thu của cửa hàng cũng giảm xuống rất nhiều, Tô Nhuyễn đang định đi xem xét tình hình, Triệu Lôi đã nổi giận đùng đùng chạy tới trước.

Hóa ra doanh thu của cửa hàng giảm mạnh không chỉ vì vấn đề kiểu dáng, mà vì xuất hiện bản lậu.

Mà người chế tác bản lậu, không phải ai khác chính là Dư Tiểu Lệ.

Trong phòng họp, Triệu Lôi tức giận vỗ bàn: “Tuy rằng người bán không phải cô ta, nhưng đồ trên sạp hàng của người đàn ông kia giống sản phẩm của chúng ta như đúc, dây buộc tóc còn dễ làm giả, nhưng khuyên tai lại không nhiều người có thể làm ra, ngoài cô ta không còn ai khác.”

Hiển nhiên sau khi bị đuổi khỏi bách hóa Kim Hâm, bây giờ chắc hẳn Dư Tiểu Lệ đang chuyên tâm ở nhà làm đồ trang sức, muốn mô phỏng con đường trước đây của Tô Nhuyễn, bắt đầu từ bày sạp hàng.

Doanh thu bán hàng liên quan đến tiền lương của Triệu Lôi, cho nên anh ta tức giận không thôi: “Cô ta cũng quá không biết xấu hổ rồi, cô ta muốn bày quán thì ra chợ, hoặc tới con phố khác, chỗ nào không thể bày lại bày quán ngay phía trước cửa hàng chúng ta.”

“Chúng ta còn chưa tìm cô ta tính sổ, vậy mà cô ta dám tới cửa khiêu khích trước.”

Diệp Minh chống cằm suy tư, nói: “Không phải cô ta tới khiêu khích, mà tới để lôi kéo khách hàng của chúng ta, bởi vì bây giờ chúng ta đã có rất nhiều khách hàng thân thiết hay tới cửa hàng, bọn họ nhìn thấy đồ giống nhau, cô ta lại bán rẻ hơn chúng ta, sao có thể không mua của cô ta?”

Triệu Lôi giận dữ mắng: “Đúng là vô sỉ!”

Diệp Minh thở dài: “Sao cô ta lại biến thành người như vậy nhỉ? Rõ ràng ban đầu còn khá tốt…”

Triệu Lôi nhíu mày nói: “Hay là tìm chính ủy Vương nói với ông ấy, trước kia là chính ủy Vương giúp cô ta, lời ông ấy nói chắc cô ta vẫn nghe nhỉ? Chúng ta cũng không chặn đường làm giàu của cô ta, chỉ cần cô ta đi nơi khác bán là được!”

Tô Nhuyễn lắc đầu nói: “Chuyện này không nên tìm chính ủy Vương, huống chi chưa chắc đã phải quyết định của Dư Tiểu Lệ.”

Mọi người nghe vậy, đều nghi hoặc nhìn cô.

Tô Nhuyễn nói: “Năm trước khi Dư Tiểu Lệ mới tới, cô ấy không… Bất chấp tất cả như vậy.”

“Hơn nữa trộm đồ đem bán cần có thời gian và đồng bọn, cô ấy vùi đầu vào công việc cả ngày, sao có thể sinh ra ý nghĩ ấy?”

Diệp Minh nhíu mày: “Ý của chị là, cô ta bị người khác xúi giục? Là người bạn trai kia của cô ta?”

Tô Nhuyễn nói: “Người có thể ảnh hưởng đến cô ta, chắc chắn quan hệ rất thân thiết.”

“Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn người đàn ông bày quán kia chính là bạn trai cô ta, đối phương làm ra chuyện này có thể thấy là người không có liêm sỉ, đi nói với chính ủy Vương cũng vô ích.”

“Đây là chuyện của chúng ta, phải tự mình giải quyết.”

Tô Nhuyễn không nói thẳng phương pháp giải quyết, sau này Triệu Lôi và Diệp Minh đều là cánh tay đắc lực của cô, bọn họ phải học được cách tự giải quyết vấn đề.

Diệp Minh ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Tài liệu cô ta dùng có lẽ chính là tài liệu lấy từ chỗ chúng ta, chắc không nhiều lắm, mà đồ của chúng ta chỉ phía nam mới có, nên cô ta sẽ không bán được lâu, khả năng mấy ngày nữa sẽ hết hàng bán.”

Tô Nhuyễn nói: “Chắc là cô ta đã sao chép sổ danh bạ của tôi.”

Hiện giờ công ty bọn họ có nguồn cung ứng tài liệu ổn định, đa phần đều không cần tự mình xuống phía nam nhập hàng, chỉ cần gọi điện thoại bảo đối phương gửi hàng qua đây là được.

Dư Tiểu Lệ sao chép số điện thoại, tất nhiên cũng có thể gọi điện thoại nhập hàng.

Triệu Lôi chưa biết còn có vụ này, không khỏi tức giận nghiến răng: “Vậy mà khi đi còn cảm thấy chúng ta có lỗi, trước đây chúng ta tìm nguồn cung ứng tốn bao nhiêu công sức, cô ta nhẹ nhàng đã có sẵn trong tay.”

Anh ta càng nghĩ càng giận: “Hay là chúng ta cũng giảm giá, cho dù cô ta có thể gọi điện thoại nhập hàng, nhưng có thể nhập số lượng bao nhiêu? Chắc chắn không thể ganh đua phí tổn với chúng ta.”

Diệp Minh lại không đồng ý: “Không giảm, giảm giá khác gì chúng ta nhận thua! Chúng ta nghĩ cách đuổi bọn họ đi!”

Tô Nhuyễn cười nói: “Điểm này Diệp Minh đúng, đồ của Thế Ngoại Tiên chúng ta, thà tặng miễn phí cũng không bán rẻ.”

“Bảo bối tặng miễn phí vẫn là bảo bối, bán rẻ một lần lại có thể biến thành hàng rẻ tiền.”

Diệp Minh như suy tư điều gì.

Thấy Tô Nhuyễn như vậy, Triệu Lôi cũng bớt lo âu: “Vậy chúng ta?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cười: “Nếu bọn họ đã chạy tới tự rước lấy nhục, chúng ta không vũ nhục bọn họ chẳng phải cô phụ thành ý của người ta sao?”

Mọi người nhỏ giọng thương lượng một lát, cuối cùng trên mặt Triệu Lôi mới lộ ra ý cười, Diệp Minh thì mang vẻ mặt đã học được.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 453



Ngày hôm sau, như thường lệ Tôn Thành Tài lại kéo sạp hàng tới bày bán cách Thế Ngoại Tiên không xa, bên cạnh còn cố ý đặt một tấm biển ghi: Trang sức cùng kiểu dáng Thế Ngoại Tiên, bán rẻ thu hồi vốn!

Sau khi làm xong, vui vẻ chờ khách tới cửa. Anh ta thật sự không ngờ mấy thứ nho nhỏ này lại kiếm được tiền như vậy, quả nhiên khuyên Tiểu Lệ nghỉ việc là đúng, đi theo bà chủ lòng dạ hiểm độc kia làm một cái mới kiếm được vài phân tiền, tự mình làm một cái có thể kiếm được vài đồng rồi.

Cứ tiếp tục như vậy, một tháng bọn họ có thể kiếm được vài ngàn, chưa đến một năm là mua được nhà kết hôn...

Còn về cửa hàng Thế Ngoại Tiên, Tôn Thành Tài không hề có cảm xúc hổ thẹn gì hết, bọn họ không trộm không cướp, mấy thứ này đều do Dư Tiểu Lệ tự tay làm ra, cũng do anh ta vất vả nghĩ cách bày quán bán.

Làm ăn dựa vào bản lĩnh, có bản lĩnh bọn họ tự nghĩ cách là được.

Mặt trời dần lên cao, lượng người qua lại cũng đông dần, Tôn Thành Tài biết sắp bán được hàng rồi. Quả nhiên rất nhanh đã có hai cô gái trẻ tuổi đi về phía sạp hàng của anh ta.

Tôn Thành Tài vội vàng tiếp đón: “Mau đến xem xem! Trang sức cùng kiểu dáng với Thế Ngoại Tiên, nhưng mà bán rẻ hơn so với bọn họ hai đồng đó!”

Quả nhiên hai cô gái kia bị hấp dẫn, một cô gái hơi béo trong số đó cầm lên xem thử: “Đúng là giống nhau, có điều chủng loại hơi ít.”

Tôn Thành Tài cười: “Chính vì chủng loại ít mới bán rẻ, chủng loại nhiều không có cái giá này đâu.”

Hai cô gái kia có chút do dự, rẻ hơn hai đồng không phải ít, bọn họ đang định mua một đôi, lại nghe thấy tiếng xôn xao từ phía trước truyền tới: “Hả? Thế Ngoại Tiên tặng trang sức miễn phí à?”

“Thật không? Thật sự tặng miễn phí?”

Hai cô gái kia lập tức ném hoa tai trên tay xuống, chạy về phía trước.

Tôn Thành Tài nhíu chặt mày, quay đầu lại nhìn tờ giấy đỏ Thế Ngoại Tiên vừa mang ra dán trước cửa hàng: “Thế Ngoại Tiên sắp đưa ra sản phẩm mới, sản phẩm hiện tại mua một tặng một.”

Rất nhiều người trông thấy thông báo lập tức ùa vào cửa hàng, đương nhiên không còn ai xem đồ ở sạp hàng của Tôn Thành Tài nữa.

Anh ta mím chặt môi, vội vàng nhẩm tính phí tổn, cũng lấy ra một tấm bìa, viết mua một tặng một, cuối cùng hấp dẫn được một đôi tình nhân trẻ qua xem. Nữ sinh kia chọn xong, nam sinh kia đang định trả tiền, Tôn Thành Tài nhìn thấy hai cô gái vừa rời khỏi sạp hàng nhà mình vào Thế Ngoại Tiên ra, không nhịn được, nói: “Chỗ tôi cũng mua một tặng một, các cô mua trong đó vẫn đắt hơn…”

Vân Chi

Ai ngờ anh ta còn chưa nói dứt lời, cô gái hơi béo kia quét mắt nhìn sạp hàng của anh ta một lượt, đột nhiên mắng to: “Anh cũng quá ghê tởm rồi, rác rưởi người ta vứt đi, vậy mà anh lại nhặt về bán cho chúng tôi!”

Đôi tình nhân trẻ vừa trả tiền xong đang định rời đi kia nghe thấy thế lập tức dừng bước, nam sinh trợn tròn mắt, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Tôn Thành Tài nhíu mày: “Cô đừng nói hươu nói vượn, ai bảo đây là đồ chúng tôi nhặt được?”

Cô gái hơi béo kia không để ý tới anh ta, mà quay sang nói với đôi tình nhân: “Đồ trên sạp anh ta bán là kiểu dáng cũ của Thế Ngoại Tiên, vốn dĩ người ta định bỏ đi, kết quả lại phát hiện ra có người bán đồ bọn họ đào thải, nên giữ lại tặng miễn phí cho khách hàng.”

Tôn Thành Tài nổi giận: “Đây đều là đồ do chính chúng tôi làm, trước đây vợ tôi làm mấy thứ này cho Thế Ngoại Tiên, đều là do cô ấy tự tay làm.”

Cô gái kia bĩu môi, khinh bỉ: “Ai biết anh nói thật hay giả, dù sao trong tiệm người ta, mấy thứ trên sạp anh bán đều là đồ tặng miễn phí.”

Nam sinh vừa trả tiền kia lập tức ném đôi hoa tai lại sạp hàng của Tôn Thành Tài: “Không mua nữa, trả lại tiền đi.”

Tôn Thành Tài không muốn trả lại, trả lại chẳng phải chứng minh đồ trên sạp hàng anh ta đều là rác rưởi sao?

Anh ta vẫn muốn cãi cố, nhưng mà hai cô gái trẻ và đôi tình nhân kia đều đã nhận định đồ anh ta bán chính là rác rưởi.

“Chẳng trách lại bán rẻ như vậy, hóa ra là tay không bắt sói!”

Nam sinh kia vì muốn thể hiện trước mặt bạn gái, thái độ vô cùng dũng mãnh, nhất thời khiến không ít người kéo tới xem náo nhiệt.

Người đi dạo thường xuyên bên này nghe được tin tức, có người từng mua đồ cũng chạy tới, thậm chí có người không mua đồ muốn chiếm lợi cũng khăng khăng nói mình từng mua, bắt Tôn Thành Tài trả lại tiền.

Cuối cùng đồ trên sạp hàng rơi đầy đất, mọi người tranh đoạt nhau, nói đều là đồ miễn phí, dựa vào đâu anh ta đem ra bán?

Ngay cả sạp hàng Tôn Thành Tài cũng không thu nổi, chỉ có thể chạy té khói.

Nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương, cuối cùng trong lòng Triệu Lôi và Diệp Minh mới thống khoái.

Dư Tiểu Lệ chỉ làm việc trong xưởng vài tháng, vì kiếm nhiều tiền, cô ta chỉ làm mấy loại mình thành thục, cho nên mang mấy loại kia ra tặng miễn phí, không ảnh hưởng tới doanh thu của cửa tiệm chút nào.

Đợi máy móc của bọn họ về, Tô Nhuyễn thiết kế kiểu dáng mới đưa ra thị trưởng, Dư Tiểu Lệ muốn dùng danh nghĩa Thế Ngoại Tiên mang mấy thứ kia ra bán, khả năng cũng chỉ bán giá rẻ một hai đồng, còn lợi nhuận à…

Chạng vạng Tô Nhuyễn tan học về đến nhà, đã thấy Lộc Minh Sâm đợi sẵn, thấy cô anh nghiêm túc hỏi: “Nghe nói lại có người bắt nạt em?”

Tô Nhuyễn bật cười: “Lại có người bắt nạt em là thế nào?”

“Nhìn em giống người dễ bị bắt nạt như vậy sao?”

Lộc Minh Sâm vươn tay kéo cô đến bên cạnh, nhìn cô nghiêm túc nói: “Em đừng để ý đến chuyện này, giao cho anh là được.”

Tô Nhuyễn cười mắng: “Đừng làm loạn, chuyện đã xử lý xong rồi.”

Lộc Minh Sâm nhướng mày, bật thốt lên: “Chuyện này em cũng biết rồi?”

Tô Nhuyễn nhướng mày: “Đương nhiên là biết chứ, vừa đuổi Dư Tiểu Lệ đi, Diệp Minh đã gọi điện nói cho em về bạn trai cô ta rồi.”

Lộc Minh Sâm chậc một tiếng, lẩm bẩm: “Trẻ con nhanh mồm nhanh miệng thật!”

“Có ý gì?” Tô Nhuyễn nheo mắt nhìn anh: “Không đúng, anh đã biết em đã xử lý xong chuyện, còn giả vờ chưa biết làm gì?”

Lộc Minh Sâm duỗi tay ra, ôm eo Tô Nhuyễn, kéo cô lên đùi mình, còn tìm cho cô tư thế thoải mái, sau đó nghiêm túc nói: “Thật ra em có thể đợi anh xử lý giúp em.”

Anh vừa nói, vừa kéo tay Tô Nhuyễn luồn vào trong vạt áo của mình…

Tô Nhuyễn:……

Nghĩ đến chuyện ngày đó, Tô Nhuyễn vừa xấu hổ vừa buồn bực, khi ấy chính cô cũng không biết vì sao, trong cơn xúc động bản thân lại vô cùng muốn thân mật với anh, kết quả nhất thời điên cuồng khiến gã này tìm được trò vui mới…

“Cút đi!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 454



Buổi tối Tô Nhuyễn ngồi tựa vào đầu giường, vẽ thiết kế đồ trang sức mới.

Đời trước thật ra cô học về thiết kế thời trang, bởi vì khi ấy cô mở xưởng quần áo.

Có điều thời trang mà, trang phục không thể tách rời trang sức, không có cô gái nào có thể chống cự trang sức xinh đẹp, nên lúc đi học ở Thịnh Thế, Tô Nhuyễn cũng tiện thể học thêm một chút kiến thức cơ bản.

Sau này có tiền rồi, kiến thức rộng rãi hơn, thi thoảng sẽ có chút linh cảm kiểu “Món đồ này thiết kế như vậy sẽ càng đẹp hơn”.

Đáng tiếc lúc ấy ngoài liều mạng kiếm tiền ra cô không còn bất kỳ ý tưởng nào khác, những linh cảm rất nhỏ ngoan cường trào đời ấy chỉ trong giây lát đã bị b*p ch*t.

Mà hiện tại……

Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm, anh đang thích ý dựa vào đầu giường, ôm quyển vở không biết đang vẽ gì, hình như nhận ra tầm mắt cô, anh giơ tay kéo chăn lên trên một chút, lại thuận tay vén tóc cô thưởng thức, rồi cúi đầu sang nhìn bản vẽ của cô: “Vẽ xong rồi à?”

“Tàm tạm rồi.” Tô Nhuyễn nghiêng người dựa vào lòng anh: “Anh thì sao? Làm gì thế?”

Lộc Minh Sâm duỗi tay ôm lấy cô một cách tự nhiên, đưa vở ra trước mặt hai người, là bản vẽ kiến trúc thô sơ giản lược, chính là căn nhà bên khu tập thể gia đình quân nhân.

“Dựa theo em nói, gian đầu tiên phía đông làm phòng khách, gian thứ hai làm phòng ngủ, giữa hai gian phòng là phòng vệ sinh.”

Diện tích mỗi phòng trong căn nhà trệt bên kia khoảng ba mươi lăm mét vuông, chỉ làm phòng ngủ thì hơi lớn, Tô Nhuyễn dứt khoát trang hoàng lại thành nhà vệ sinh khép kín, như vậy chỉ cần lắp thêm hệ thống sưởi là không khác gì nhà chung cư.

“Gian phòng thứ hai phía tây làm phòng ngủ cho khách, gian đầu tiên làm phòng bếp kiêm nhà ăn, phía sau cách ra một gian đặt nồi hơi cho hệ thống sưởi. Trong sân cũng xây thêm hai gian phòng nhỏ, có thể dùng chứa đồ linh tinh.”

Tô Nhuyễn gật đầu, Lộc Minh Sâm lại lật sang trang mới: “Tờ này là trang hoàng, tài liệu đều ở chỗ này, cũng không khác căn nhà ở tỉnh Đông Lâm, có điều chắc chắn kích cỡ đồ dùng không giống nhau, hơn nữa phòng cũng rộng hơn, em xem có muốn thêm vào thứ gì không?”

Nhìn bản vẽ đồ dùng và tài liệu kín mặt giấy, đột nhiên Tô Nhuyễn cười rộ lên.

Thấy cô cười, Lộc Minh Sâm không nhịn được cũng cười theo: “Cao hứng gì thế?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn ngước mắt nhìn anh: “Nhớ tới năm trước, khi đó cũng trang hoàng nhà cửa, bảo anh chọn vật liệu anh cũng không tình nguyện.”

Nhớ lại cảnh tượng khi ấy, ánh mắt Lộc Minh Sâm trở nên dịu dàng, anh cúi đầu hôn lên mái tóc cô, cười nói: “Khi đó quá ngốc, may mà có em.”

Tô Nhuyễn liếc xéo anh một cái: “Biết là được.”

Lộc Minh Sâm kéo cằm Tô Nhuyễn, trao cho cô một nụ hôn thật sâu: “Sẽ không quên.”

Tô Nhuyễn hạnh phúc dựa vào đầu vai anh, tiếp tục xem bản vẽ, nghĩ xem nên thêm vào thứ gì.

Xem một lát, đột nhiên cảm thấy có chỗ không ổn. Cô chỉ vào một góc, hỏi: “Chỗ này đặt ghế sô pha nhỏ làm gì? Còn chỗ này nữa, cái bàn này hình như sai kích cỡ rồi, như vậy hơi hẹp…”

Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng, tròng mắt xoay chuyển.

Nhìn biểu cảm này của anh là biết, có chuyện mờ ám… Tô Nhuyễn nheo mắt lại, nhìn theo ánh mắt anh, trông thấy góc khuất sát tường bên cửa sổ mới phản ứng lại…

Mặt cô không biểu cảm, ngồi thẳng dậy, nhấc chân đá chăn ra: “Đêm nay ngủ một mình, nằm đó mà mơ đẹp.”



Khi Đinh Lâu mang theo máy móc từ phía nam về, Tô Nhuyễn cũng vẽ xong bản thiết kế.

Nhìn thấy mấy món trang sức xinh đẹp ấy, Diệp Minh và Triệu Lôi cũng kinh diễm. Hiện giờ đã có kinh nghiệm bán hàng, Triệu Lôi nói: “Thứ này chắc chắn sẽ được hoan nghênh!”

Sau đó còn bổ sung: “Có điều thiết kế hơi phức tạp, Diệp Minh đã bắt đầu tiếp xúc với trung tâm bách hóa rồi, chúng ta làm kịp không?”

Tô Nhuyễn cười: “Bây giờ chúng ta sản xuất theo dây chuyền, dùng máy móc rồi, bỏ ra mấy chục vạn đâu phải không công.”

Bên này Tô Nhuyễn nắm chặt thời gian bắt đầu chế tác kiểu dáng mới, bên kia hoạt động của Thịnh Thế cũng đã bắt đầu.

Gần như chỉ sau một đêm, toàn thành phố Yến đã thảo luận về châu báu Thịnh Thế, ai rảnh rỗi đều hưng phấn tới bách hóa Yến Đô xem con khổng tước đá quý rực rỡ lóa mắt kia.

Tô Nhuyễn cũng đi xem, tuy rằng đã biết ý tưởng của Diệp Minh, nhưng cô vẫn muốn tới tận nơi xem hiệu quả.

Thực tế, hiện trường vô cùng náo nhiệt, đừng nói trước cửa quầy hàng châu báu Thịnh Thế, ngay cả cửa trung tâm bách hóa Yến Đô cũng xếp một hàng dài, mọi người đều hưng phấn nối đuôi nhau đi xem náo nhiệt.

Tuy rằng phải xếp hàng một lúc lâu mới vào được, nhưng sau khi đi vào không cần cố ý tìm người hỏi, chỉ cần đi theo dòng người là có thể nhanh chóng tìm thấy quầy hàng của châu báu Thịnh Thế.

Trước khu trưng bày khổng tước đá quý vây đầy người, thi thoảng trong đám đông lại phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán, thậm chí là tiếng kinh hãi, không có bảo vệ ngăn cản nhưng không có ai chủ động tới gần.

Hóa ra con khổng tước châu báu rực rỡ lung linh trước đó đã bị đặt trong một chiếc hộp bằng pha lê, trong hộp ngoài khổng tước đá quý ra còn có bốn con rắn hổ mang cực độc to như bắp tay.

Đây chính là ý tưởng của Diệp Minh, dùng rắn độc thay cho bảo vệ, không chỉ an toàn, còn là mánh lới quảng cáo.

Hiển nhiên Thịnh Thế cũng đã lợi dụng phương án này tới mức cực hạn.

Thân thể rắn độc mềm mại lướt qua đá quý lấp lánh rực rỡ sắc màu, làm tôn lên vẻ đẹp hoang sơ, chấn động lòng người, bên cạnh còn có thêm câu chuyện xưa về “Đá quý và thú bảo vệ”, tăng thêm một lớp vỏ thần bí cho đá quý.

Bên cạnh đó Thịnh Thế còn tranh thủ đưa ra dòng sản phẩm “Châu báu mê người”, quảng cáo bằng một câu “Bạn đáng được bảo vệ”.

Rất nhiều phái nữ nghe xong đều lập tức mua hàng.

Nhìn một loạt thao tác của Thịnh Thế, Diệp Minh như suy tư điều gì.

Tóm lại, lần marketing này của Thịnh Thế vô cùng thành công, khiến người ta bàn tán say sưa rất lâu, nhiều cô gái trẻ tuổi đã bắt đầu cảm thấy châu báu tốt hơn vàng, so với vàng đảm bảo giá trị cất giữ, bọn họ càng hy vọng đời này sẽ được người khác bảo vệ.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 455



Thịnh Thế quảng bá rầm rộ kéo một lượng lớn khách hàng tới bách hóa Yến Đô, tổng giám đốc bách hóa Yến Đô mừng không khép nổi miệng, tất nhiên đối với Thế Ngoại Tiên được châu báu Thịnh Thế giới thiệu cũng vô cùng dễ nói chuyện. Bách hóa Yến Đô vừa ký hợp đồng, những trung tâm bách hóa khác lập tức noi theo, bởi vì hiện tại bách hóa Yến Đô chính là trung tâm bách hóa dẫn đầu ở thành phố Yến.

Một tháng sau, mấy trung tâm bách hóa nổi tiếng trong thành phố Yến đều có quầy hàng Thế Ngoại Tiên, ngoài bày hàng ra, Diệp Minh còn phụ trách huấn luyện nhân viên và quản lý cho mỗi quầy hàng.

So với trước kia, trang sức mới đưa ra thị trường của Thế Ngoại Tiên đều có tên riêng giống Thịnh Thế, như quý này sản phẩm mang tên mười hai con giáp, thật ra là vì Tô Nhuyễn chỉ có một mình, không làm kịp nên nghĩ ra cách lười biếng, bởi vì mười hai con giáp đã có hình dung sẵn có, chỉ cần thiết kế chi tiết là được.

Nhưng sau này muốn đảm bảo mỗi quý đều có sản phẩm mới, vẫn phải nhanh chóng bồi dưỡng đoàn đội thiết kế riêng mới được.

Nghĩ tới đoàn đội thiết kế, Tô Nhuyễn không khỏi nhìn về phía Ngưu Xuân Phân.

Đúng vậy, Ngưu Xuân Phân đã trở lại, chị ấy đang xem xét sản phẩm trang sức trong quầy hàng, rồi ngẩng đầu nhìn dòng người trước quầy nối liền không dứt, trên mặt mang theo nụ cười: “Tôi mới đi có hơn một tháng, công ty đã thay đổi lớn như vậy rồi…”

Tô Nhuyễn cười: “Chị cũng thay đổi không nhỏ.”

Đúng là Ngưu Xuân Phân thay đổi rất nhiều, chị ấy ngây người ở thành phố Thân một tháng rưỡi, làn da đẹp hơn chút, còn trang điểm nhẹ nhàng, quần áo trên người cũng hào phóng khéo léo, khi chị ấy quay về, thậm chí mọi người còn không nhận ra.

Ngưu Xuân Phân cười nói: “Ở bên kia người ta đều trang điểm như vậy, tôi không muốn làm xấu mặt công ty, nhưng mà có thể thích ứng nhanh như vậy, đều nhờ có Tiểu Nhan giúp đỡ.”

Nhưng dù không có người giúp đỡ, kiến thức rộng lên, trải đời nhiều hơn cũng sẽ trở nên tự tin hào phóng.

Hai người dạo quầy hàng xong đang chuẩn bị xuống lầu, thì Diệp Minh gọi hai người lại: “Chị Tô, chị Xuân Phân! Hai người chờ em nửa tiếng, chúng ta cùng nhau trở về.”

“Đây là hai tờ phiếu giảm giá của quán cà phê dưới lầu, hai người có thể qua đó ngồi một lát.”

Tô Nhuyễn nhận phiếu giảm giá, cười nói: “Diệp Minh đúng là càng ngày càng có bản lĩnh rồi.”

Hai người sóng vai nhau rời đi, không trông thấy trong góc khuất có một cô gái trẻ tuổi đang ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng Ngưu Xuân Phân.

“Tiểu Lệ?” Tôn Thành Tài kéo Dư Tiểu Lệ đang sững sờ, lắc lư bông hoa tai vừa mua được trước mặt cô ta: “Thế nào? Em biết làm kiểu dáng mới này của bọn họ không?”

Dư Tiểu Lệ nhìn thoáng qua, lắc đầu, công nghệ này cô ta chưa thấy bao giờ.

Tôn Thành Tài nói: “Quả nhiên người làm buôn bán lòng dạ sâu xa, chắc là đề phòng em từ trước rồi.”

Thấy cô ta thất thần, anh ta nhìn theo ánh mắt đối phương, rất nhanh đã chú ý tới Tô Nhuyễn: “Kia không phải bà chủ trước của em sao?”

“Người bên cạnh cô ta là ai thế? Người mới vào thay chỗ em à? Sao nhìn có vẻ thân nhau thế nhỉ?”

Dư Tiểu Lệ thì thào: “Là chị Xuân Phân.”

Tôn Thành Tài sửng sốt: “Em nói đùa à? Ngưu Xuân Phân? Chị ta đã hơn ba mươi, giống bà thím già, sao có thể…”

Hốc mắt Dư Tiểu Lệ đỏ lên, nhìn anh ta: “Chính là chị ấy…”

Tròng mắt Tôn Thành Tài xoay chuyển, đột nhiên kéo Dư Tiểu Lệ đi theo.

Trong quán cà phê, Ngưu Xuân Phân đang nói cho Tô Nhuyễn những gì mình nhìn thấy nghe thấy ở thành phố Thân: “… Bên kia đều là nhà cao tầng, lần đầu tiên tôi đi thang máy còn làm trò cười… Quần áo người phía nam mặc đúng là hợp mốt hơn chúng ta, nhà thiết kế trong phòng làm việc đều vô cùng chú ý cách ăn mặc, sau này tôi mới biết hóa ra mặc quần áo còn có nhiều điểm cần chú ý như vậy…”

“Tôi còn gặp được ngôi sao nổi tiếng…” Có lẽ vì tư tưởng thay đổi khiến chị ấy không còn kiệm lời như trước, hứng thú bừng bừng kể về thế giới mới lạ mình chưa từng thấy, cuối cùng nói: “Tô Nhuyễn, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội ấy, nếu không khả năng cả đời này tôi cũng không biết thế giới bên ngoài lại xuất sắc như vậy…”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cười nói: “Cũng do bản thân chị.”

Ngồi cách bọn họ một cái ghế sô pha lưng cao, Dư Tiểu Lệ nghe Ngưu Xuân Phân kể về thế giới phồn hoa giống phim truyền hình kia, đột nhiên nhớ tới trước khi cô ta rời đi, Tô Nhuyễn từng nói, vốn dĩ định đưa cô ta đi học tập…

Cho nên, cơ hội tới thành phố Thân của Ngưu Xuân Phân vốn dĩ là của cô ta sao? Những chuyện thú vị, thế giới phồn hoa, thể nghiệm chưa bao giờ thể nghiệm đó… Vốn dĩ đều là của cô ta sao?

Nếu như cô ta đi, chắc chắn có thể làm tốt hơn Ngưu Xuân Phân…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 456



“Chị Tô, chị Xuân Phân!” Đột nhiên giọng Diệp Minh truyền đến, Tôn Thành Tài và Dư Tiểu Lệ giật mình, vội vàng cúi đầu.

May mà hình như Diệp Minh không nhìn thấy bọn họ, cao hứng đi thẳng đến chỗ Tô Nhuyễn và Ngưu Xuân Phân.

Dư Tiểu Lệ sợ càng nghe càng khó chịu, đứng lên chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nghe thấy Diệp Minh nói: “Chị, tổng giám đốc châu báu Thịnh Thế tới tìm em, bảo em tới công ty bọn họ làm việc, mỗi tháng trả em một ngàn tiền lương đó!”

Nói tới đây, hình như cậu ta hơi xấu hổ: “Lần này em góp ý cho bọn họ, bọn họ cho em hai ngàn tệ.”

Dư Tiểu Lệ sửng sốt, Diệp Minh cũng gặp phải tình huống giống cô ta sao? Nghe ý tứ này, hình như cũng định đi… Cho nên, cô ta không sai.

“Có điều em không đi đâu.” Diệp Minh hừ một tiếng, khinh bỉ: “Em sẽ không như Dư Tiểu Lệ, làm người vong ân phụ nghĩa.”

Cậu ta vừa nói vừa liếc qua ghế sô pha lưng cao bên cạnh, Tô Nhuyễn lập tức hiểu ý cậu ta. Bảo sao vừa rồi đang yên đang lành Diệp Minh lại nói ra chuyện này, hóa ra là cố ý nói cho Dư Tiểu Lệ nghe.

Tô Nhuyễn không nhịn được lắc đầu bật cười, Diệp Minh này đúng là ấu trĩ thật.

Có điều…

Tô Nhuyễn nhìn ghế sô pha cạnh đó, nếu Diệp Minh đã nhắc tới, cô cũng có thể thuận thế nói ra dự tính của mình, không phải cô ấu trĩ mà là cô lòng dạ hẹp hòi!

Tô Nhuyễn khẽ mỉm cười: “Cậu đi đi.”

Diệp Minh sửng sốt: “Hả?”

“Chú Cố nói với tôi chuyện này rồi, sau khi cậu đưa ra phương án cho bọn họ, tổng giám đốc Thịnh Thế đã điều tra về cậu, bọn họ rất thưởng thức.”

Diệp Minh nhíu mày: “Chị Tô, chị bảo em đi làm gì? Em không đi, em muốn theo chị.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Đương nhiên cậu phải theo tôi rồi, nhân tài như cậu, tôi không nỡ tùy tiện đen cho người khác đâu, ý tôi là, cậu theo bọn họ học tập một hai năm.”

Diệp Minh phản ứng lại: “Cũng giống chị Xuân Phân à?”

Tô Nhuyễn cười: “Đúng vậy, có điều chị Xuân Phân là chúng ta bỏ tiền ra đưa đi học tập, còn cậu ở bên đó có thể lấy tiền lương, chuyện này tôi đã nói với chủ tịch châu báu Thịnh Thế rồi.”

Diệp Minh vẫn không yên tâm: “Nhưng em đi rồi, công ty phải làm sao?”

Tô Nhuyễn giải thích: “Hiện tại công ty chúng ta có đơn hàng gia công cho Thịnh Triều và đơn hàng của mấy trung tâm bách hóa lớn xem như đã ổn định, quan trọng nhất bây giờ là củng cố kỹ thuật và quy trình quản lý, ít nhất trong vòng một năm tới chúng ta sẽ không vội vàng khuếch trương.”

“Cậu thông minh còn chăm chỉ, cực kỳ có thiên phú ở phương diện này, hiện tại ở lại công ty chỉ láng phí, châu báu Thịnh Thế là công ty nước ngoài, thực lực hùng hậu, trong đội ngũ marketing của bọn họ có rất nhiều nhân tài tinh anh trong và ngoài nước, cậu đi theo bọn họ có thể học được rất nhiều thứ.”

Vân Chi

Thời buổi này du học vô cùng khó khăn, “Rùa biển” chính là danh từ chỉ đám tinh anh đi du học về, hiện tại Tô Nhuyễn muốn đưa Diệp Minh đi theo một đám rùa biển học tập, kẻ ngốc cũng biết đây là chuyện cực kỳ tốt.

“Diệp Minh,” Tô Nhuyễn nghiêm túc nói: “Công ty chúng ta sẽ không dừng bước tại đây, mục tiêu của tôi ít nhất phải phát triển lớn mạnh như Thịnh Thế, tôi kỳ vòng đến lúc đó có thể giao mảng thị trường cho cậu, nên cậu phải cố gắng lên.”

Sắc mặt Diệp Minh cũng trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Chị Tô, em sẽ học tập chăm chỉ!”

“Cô Tô quyết đoán thật đấy.” Một giọng nam xen vào, giọng điệu mang theo ý cười: “Không sợ Thịnh Thế chúng tôi cướp mất người sao?”

Tô Nhuyễn ngẩng đầu, là tổng giám đốc La Húc của châu báu Thịnh Thế chi nhánh thành phố Yến.

“Tổng giám đốc La.” Tô Nhuyễn cười chào hỏi, Diệp Minh cũng đứng dậy.

Tổng giám đốc La không hề kênh kiệu, hiển nhiên là vô cùng thích Diệp Minh, sau khi ngồi xuống lại nói tiếp với Diệp Minh và Tô Nhuyễn: “Thu nhập của nhân viên marketing giỏi nhất Thịnh Thế năm trước lên tới mười vạn.”

Tiếng hít khí truyền đến từ sô pha lưng cao phía sau, rất nhanh lại biến mất.

Có điều người bên này đều không để ý tới, Diệp Minh lập tức trả lời, không do dự một giây nào: “Chắc chắn tôi sẽ trở về, tôi muốn theo chị Tô.”

Dường như sợ Tô Nhuyễn không tin, cậu ta lại bổ sung: “Chị Tô, trước giờ em chưa từng nói, nhưng nếu không có chị, khả năng trước đây em đã bị bán vào mỏ than lậu rồi, tóm lại chỉ cần chị còn mở công ty, em sẽ luôn đi theo chị.”

Cậu ta giải thích: “Mấy hôm trước bà thím cùng thôn giới thiệu công việc cho em vừa bị bắt lại, nghe nói đồng hương đều bị lừa bán đến mỏ than lậu, rất nhiều người giải cứu về đều bệnh tật ốm yếu, không ra hình người, bác sĩ nói không biết có thể sống thêm được mấy năm…”

“Nếu không có chị, em cũng là một trong số đó.” Diệp Minh nói: “Cho nên đời này dù làm trâu làm ngựa em cũng đi theo chị.”

Tô Nhuyễn nhướng mày, tốn thời gian mấy tháng, xem ra đám buôn người kia không nhỏ.

Có điều nghĩ đến đời trước, lại nhìn cậu thanh niên tràn đầy sức sống trước mặt mình, Tô Nhuyễn cũng cảm thấy cao hứng: “Làm trâu làm ngựa cái gì!”

“Tôi tin đến lúc đó dù không có nguyên nhân này, cậu ấy vẫn sẽ lựa chọn quay về.” Cô cười nói với tổng giám đốc La: “Tổng giám đốc La, tôi thay cậu nhóc nhà mình cảm ơn ngài trước.”

Tổng giám đốc La giơ cái ly trong tay lên với Tô Nhuyễn, Diệp Minh và Ngưu Xuân Phân: “Bà chủ Thế Ngoại Tiên của hai người rất quyết đoán, nhân viên có tình nghĩa, đều có tiền đồ, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Đám người giơ ly cà phê lên, chạm cốc một cái, đều bật cười.

Bọn họ ra về rồi, Dư Tiểu Lệ vẫn ngồi trên sô pha ngơ ngẩn ngây ngốc…

Tôn Thành Tài cũng sững sờ theo, miệng lẩm bẩm: “Sau này Diệp Minh kia thật sự chỉ cần làm việc một năm là có thể kiếm mười vạn? Vậy nếu em không đi…”

Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn, trên đời không có thuốc hối hận.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 457



Tô Nhuyễn phối hợp với Diệp Minh chọc tức Dư Tiểu Lệ xong, cũng vứt chuyện này ra sau đầu, hiện tại cô còn bận quản lý công ty.

Phân xưởng sản xuất mới thành lập, cần ma hợp không ít, cũng may Tô Nhuyễn có kinh nghiệm đời trước, Ngưu Xuân Phân đi học một tháng rưỡi cũng không phải phí công, tuy rằng chỉ học được kiến thức cơ bản về thiết kế, nhưng lại rất quen thuộc với quy trình sản xuất.

Sau khi thấy mọi người đều thuần thục rồi, Tô Nhuyễn bổ nhiệm Ngưu Xuân Phân tạm thời giữ chức chủ nhiệm phân xưởng, muốn làm nhà thiết kế ít nhất phải học thêm một hai năm nữa.

Cho nên hiện giờ công ty Tô Nhuyễn thiếu nhất vẫn là nhà thiết kế, với số thiết kế Tô Nhuyễn dành dụm đời trước cùng lắm chỉ có thể kiên trì một hai năm, trong thời gian này cần phải có người kế nhiệm mới được.

Chuyện này chính ủy Vương không thể giải quyết giúp cô, nên mới khiến Tô Nhuyễn thật sự đau đầu.

Thời buổi này cực hiếm sinh viên chuyên về thiết kế vật phẩm trang sức, dù có người học, chắc chắn người ta cũng không bằng lòng tới công ty nhỏ chỉ có hai mươi mấy người của cô.

Đây cũng là nguyên nhân cô thà chọn một người chậm rãi bồi dưỡng, chứ không tìm người ngoài xã hội, tìm cũng khó tìm được người đáng tin cậy.

Tô Nhuyễn còn nghĩ có nên ra tay từ tình cảm, đến lừa tình một hai người từ học viện thiết kế tới hay không…

Hiếm khi thấy có vấn đề cô không giải quyết được, Lộc Minh Sâm hưng phấn xoa tay hầm hè: “Nào, gặp phải vấn đề khó gì, đều giao cho anh.”

Tô Nhuyễn lườm đối phương: “Sao em cảm thấy hình như anh ngóng trông em không giải quyết được vấn đề nhỉ?”

Tất nhiên Lộc Minh Sâm không thừa nhận rồi: “Đâu có.”

Lúc này Tô Nhuyễn đã quá hiểu bản tính sắc phôi của anh rồi, anh híp mắt chậm rãi nói: “Cũng được, tìm cho em hai nhân viên thiết kiế trang sức, tìm thấy rồi nhất định em sẽ “Khen thưởng” anh tử tế.”

“Có điều trước khi tìm được… Ai, anh cũng thấy rồi đấy, không giải quyết được vấn đề này em không có tâm trạng nào, anh ngủ một mình đi.”

Vậy sao được…

Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng, nói: “Anh nghĩ, chuyện này quá chuyên nghiệp, khéo lại phá hỏng của em, anh chuyên tâm phụ trách chuyện trang hoàng nhà cửa của chúng ta là được rồi.”

“À phải, ngày mai có rảnh thì về xem, đã trang hoàng gần xong rồi, em xem có cần thay đổi gia cụ gì đó không?”

Tóm lại là im bặt không nhắc tới chuyện tìm nhà thiết kế giúp cô nữa.

Tô Nhuyễn ha hả.

Ngày hôm sau, tan học Tô Nhuyễn vẫn lái xe máy tới nhà xưởng như thường lệ, định thị sát một vòng trước.

Khi xe chạy tới cửa xưởng, cô trông thấy một cô gái dáng người nhỏ xinh, đeo một chiếc ba lô, trên tay còn kéo theo một cái vali lớn, đứng trước cửa nhà máy nhìn ngó xung quanh, hình như đang đợi người.

Thấy Tô Nhuyễn lái motor đến, hai mắt cô ấy sáng lên, vội vàng vẫy tay: “Người đẹp! Người đẹp!”

Tô Nhuyễn dừng xe cạnh cô ấy, tháo mũ bảo hiểm xuống: “Chào cô.”

Vân Chi

Cô gái kia nhìn chằm chằm vào mặt Tô Nhuyễn, mắt cẩu bling bling tung tóe: “Chào cô chào cô, tôi muốn hỏi thăm một chút, nơi này có chị gái tên Ngưu Xuân Phân, cô có biết không?”

Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Cô là?”

“À, tôi là bạn của chị ấy ở thành phố Thân.”

Tô Nhuyễn nhướng mày, một tháng rưỡi đã có thể kết bạn khiến đối phương ngàn dặm xa xôi từ thành phố Thân đuổi tới rồi?

Có điều cô nhận ra cô gái này cũng không có ác ý, cũng cảm thấy có chút quen thuộc, liền nói: “Để tôi dẫn cô đi.”

“Cảm ơn!” Cô gái kia cao hứng nói: “Tôi tên Nhan Diệu, cô thì sao?”

“Tô Nhuyễn.” Tô Nhuyễn xuống xe, định giúp cô ấy bỏ vali hành lý kia lên xe.

Nhan Diệu vội vàng nói: “Để tôi tự làm.” Sau đó lập tức nhẹ nhàng xách chiếc vali to đùng kia đặt lên yên sau xe máy của cô.”

Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm vào bánh xe sau bị đè lún xuống, không nhịn được thử đẩy rương hành lý, quả nhiên không thể lay động, ánh mắt không nhịn được dừng trên mặt Nhan Diệu.

Hình như Nhan Diệu không phát hiện ra, vẫn mang gương mặt vô tội, tay bám vào vali hành lý, dáng vẻ hoàn toàn không dùng sức, Tô Nhuyễn đang nặng nề đẩy xe máy đột nhiên thấy nhẹ hơn hẳn.

Tô Nhuyễn:……

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.

Tới cửa phân xưởng, nhìn thấy Nhan Diệu, Ngưu Xuân Phân kinh ngạc hỏi: “Tiểu Nhan, sao em lại tới đây?”

Sau đó Tô Nhuyễn trông thấy cảnh tượng, cô gái vừa rồi sinh long hoạt hổ, tay không có thể xách vali hành lý nặng mấy chục cân lên xe, òa khóc, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Chị Xuân Phân! Em tới nhờ cậy chị đây…”

“Chị không biết đâu, em bị người ta bắt nạt, thật sự không sống nổi nữa…”

Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Cô chính là bà chủ của chị Xuân Phân đúng không? Tôi nghe chị Xuân Phân nói, cô là người tốt.”

“Bà chủ đừng thấy vẻ ngoài của tôi như vậy mà coi thường, tôi rất có năng lực đó, nấu cơm giặt quần áo, dọn nhà gì đó, việc nặng việc mệt tôi đều làm được, bảo vệ… Không, thiết kế trang sức… Thiết kế trang sức là sở trường của tôi!”

\“Tóm lại, nếu cô cần, việc gì tôi cũng làm được!”

Cô ấy vô cùng đáng thương nhìn Tô Nhuyễn: “Chỉ cần bà chủ cho tôi miếng cơm là được.”

Tô Nhuyễn……

Diễn tinh này từ đâu tới vậy?

Có điều cô ấy nói biết thiết kế trang sức, điểm này quá hấp dẫn, Tô Nhuyễn nhìn về phía Ngưu Xuân Phân chứng thực.

Ngưu Xuân Phân gật đầu nói: “Đúng là cô ấy thiết kế rất lợi hại, trưởng phòng khen cô ấy rất có linh khí.”

Tô Nhuyễn nhướng mày, có thể khiến trưởng phòng thiết kế châu báu Thịnh Thế khen, sợ là cô gái này không phải giỏi bình thường, tóm lại dư sức làm việc ở công ty bọn họ.

Tô Nhuyễn nói: “Có thể, bao ăn ở, một tháng trả cô hai trăm tệ, nhưng mỗi tháng đều phải có bản thiết kế mới, trước tiên thử việc một tuần.”

Nhan Diệu lập tức cảm động rơi nước mắt, nắm lấy tay Tô Nhuyễn: “Cảm ơn bà chủ đã thu lưu, nếu cần, tôi có thể lấy thân báo đáp…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 458



Tuy rằng diễn kịch hơi lố, nhưng về thiết kế đúng là Nhan Diệu không hề kém.

Ngày đầu tiên, sau khi tìm hiểu xong về phong cách thiết kế của Thế Ngoại Tiên, chỉ ba ngày cô ấy đã hoàn thành hai bản thiết kế vô cùng kinh diễm.

Cũng chính vì vậy, Tô Nhuyễn biết chắc chắn miếu nhỏ của cô không giữ nổi người này, vì thế lập tức giống nhà tư bản lòng dạ hiểm độc, vừa sắp xếp Nhan Diệu thiết kế sản phẩm, vừa bảo Ngưu Xuân Phân tranh thủ thời gian học hỏi từ cô ấy. Hiển nhiên Ngưu Xuân Phân cũng hiểu rõ, lần học này tốt hơn nhiều so với chị ấy tới thành phố Thân.

Vân Chi

Đồng thời Tô Nhuyễn cũng kêu gọi người cảm thấy hứng thú cùng nhau học, đặt nền móng cho đội ngũ thiết kế sau này.

Nhan Diệu hay nũng nịu, thấy Ngưu Xuân Phân là làm nũng bán thảm, nhưng khi bắt tay vào việc lại vô cùng nghiêm túc, bị Tô Nhuyễn áp bức như vậy cũng không một câu oán hận.

Chỉ là khi nhìn thấy Tô Nhuyễn lại ra vẻ đáng thương, diễn kịch: “Nhất định tôi sẽ trổ hết mười tám ban võ nghệ, để bà chủ Tô nhìn rõ thành ý bán mình của tôi…”

Đối mặt với mắt cẩu vô tội ấy, Tô Nhuyễn lạnh lùng vô tình, nói: “Chỗ chúng tôi là công ty đứng đắn.”

Tóm lại là, việc Nhan Diệu đến, đã giúp công ty tạm thời đi vào quỹ đạo. Tô Nhuyễn có thể quay đầu chuyên tâm vào việc học rồi, bọn họ sắp phải thi cuối kỳ.

Có điều, nói một câu thật lòng, Tô Nhuyễn cảm thấy đời này mình mở công ty chưa bao giờ nhẹ nhàng như thế. Có kinh nghiệm đời trước giúp cô tránh đi đường vòng là một phần, một phần vì có Lộc Minh Sâm giúp đỡ giải quyết chuyện phiền toái, sau đó tuyển được Đinh Lâu và Diệp Minh, ngoài phí chút tâm sức thiết kế sản phẩm ra, những chuyện khác cô chỉ cần động mồm mép, nắm chắc phương hướng là được rồi.

Bởi vậy thành tích học tập của cô không giảm đi nhiều lắm, loại giỏi thì hơi khó, loại khá chắc vẫn được.

Một tuần sau, Tô Nhuyễn thi xong. Vừa ra khỏi trường học, cô đã trông thấy một bóng người cao lớn đang đứng dựa vào xe máy cách đó không xa, hình như trên người anh có gắn radar thần kỳ nào đó, cô vừa xuất hiện đã ngước mắt nhìn về phía cô.

Triệu Yến Yến trêu chọc: “Cậu không về nhà một tuần, giáo quan Lộc lo cậu bị bắt cóc à?”

Vì ôn thi, cả tuần này Tô Nhuyễn đều ở lại trường học, khi bận rộn không cảm thấy gì, lúc này gặp anh lại cảm thấy có chút nhung nhớ.

Cô hưng phấn chạy tới, Lộc Minh Sâm đội mũ bảo hiểm lên giúp cô: “Đi.”

Tô Nhuyễn sải bước lên xe máy: “Sao không lái xe tới?”

Lộc Minh Sâm đặt tay cô lên eo mình, sau đó đi đến nơi ít người, mới đạp phanh dừng xe lại.

Tô Nhuyễn nhào vào lưng anh theo quán tính…

Qua mũ bảo hiểm có thể trông thấy nụ cười xấu xa trên khóe miệng tên kia, cô bị chọc giận bật cười, véo mạnh vào phần thịt trên eo anh một cái, mắng: “Đúng là càng ngày càng không đứng đắn, học đâu ra cái trò này thế?”

Lộc Minh Sâm chỉ cười không đáp, sau đó lại hào hứng chơi không biết mệt.

Nửa giờ sau về đến nhà, sau khi xuống xe Tô Nhuyễn không nhịn được đạp anh một cái.

Lộc Minh Sâm nhanh chân chạy trốn, nhảy hai ba lước lên bậc thang, bỏ mũ bảo hiểm xuống, nhìn Tô Nhuyễn cười: “Đến xem.”

Hai người về căn nhà trong khu tập thể gia đình quân nhân, hiện tại nhà đã trang hoàng xong, hai ngày tới chuẩn bị mời khách.

Nhìn bề ngoài có vẻ không khác nhà xung quanh, chỉ có con đường thông đến phòng khách được lát một lớp gạch xanh, hai bên để lại đất trống trồng rau, bà Trương và cô giáo Hàn mỗi người trồng một bên.

Hai người đều là người thế hệ trước, không nhìn nổi đất bị bỏ hoang, một chút đất trống trong xó xỉnh cũng hận không thể trồng thêm chút rau cỏ. Trước kia Lộc Minh Sâm không dễ tiếp xúc, bọn họ không tiện nhờ vả, bây giờ quan hệ với Tô Nhuyễn không tồi, biết Tô Nhuyễn không có thời gian trồng mấy thứ này, hai người liền chia nhau mỗi người một nửa.

Hai người còn thương lượng trồng các loại rau dưa không giống nhau, bà Trương trồng cà chua và đậu que, cô giáo Hàn trồng cà tím và Dưa chuột, Tô Nhuyễn về bên này, tùy tiện hái ăn là được, vừa tiết kiệm tiền vừa tiết kiệm không ít công sức.

Vào trong, phong cách trang hoàng vẫn giống căn nhà ở tỉnh Đông Lâm, sàn nhà màu xám nhạt, gia cụ màu trắng đục, có điều diện tích lớn hơn rất nhiều, tuy rằng giữa mỗi gian phòng đều dùng đồ đạc ngăn cách, nhưng vẫn vô cùng rộng mở.

Lộc Minh Sâm ôm chặt Tô Nhuyễn từ phía sau, giọng nói mang theo sung sướng: “Lục Thần Minh và đoàn trưởng Dư đều hâm mộ không thôi, em xem, lát nữa thế nào y tá Mễ và cô giáo Hàn cũng qua đây.” Lời này đắc ý không chịu nổi.

Anh vừa dứt lời, quả nhiên y tá Mễ đẩy cổng bước vào, cô giáo Hàn nhà bên cạnh cũng qua đây. Anh chậc một tiếng, nhanh chóng hôn chụt một cái lên môi Tô Nhuyễn: “Mỗi tội không tinh ý lắm.”

Tô Nhuyễn không nhịn được lườm anh một cái, Lộc Minh Sâm cười nhéo mặt cô: “Anh đi tìm Lục Thần Minh, mời cậu ta ngày mai qua ăn tiệc tân gia.”

Nhìn dáng vẻ khoe khoang của đối phương, Tô Nhuyễn biết ngay anh lại không có ý tốt, cô không nhịn được dặn dò: “Anh đừng bắt nạt người ta mãi thế.”

Lộc Minh Sâm gật đầu có lệ: “Yên tâm đi.” Chắc chắn sẽ dùng sức bắt nạt cậu ta.

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, người này đúng là càng ngày càng ấu trĩ.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 459



Không nói đến đám đàn ông bên kia đang ganh nhau như gà trọi, bên này mấy cô gái lại rất hài hòa, cô giáo Hàn vô cùng thích căn phòng làm việc nhỏ ngăn ra từ phòng ngủ cho khách phía tây trong nhà Tô Nhuyễn, giá sách cực lớn gắn liền với bàn làm việc, rộng rãi có thể ngồi được hai người cùng một lúc.

“Hai người định học tập cũng ở bên nhau à?” Cô giáo Hàn trêu đùa, trong mắt lại không ngăn nổi hâm mộ, trong mắt phụ nữ, có lẽ lãng mạn chính là hai người làm việc gì cũng có nhau nhỉ?

Y tá Mễ thì thích phòng bếp nhà Tô Nhuyễn: “Cái tủ bát này đẹp thật đấy, vừa rộng rãi vừa sang trọng, nồi niêu chén bát đều có thể cất bên trong, bên ngoài rất gọn gàng.”

“Đầu óc cô cậu tạo thế nào vậy? Làm gì cũng khéo léo.”

Đương nhiên hai người cũng thích hệ thống sưởi trong nhà rồi, bọn họ cùng nhau đi ra phía sau tham quan.

Phòng để nồi hơi rồng chừng mười hai mét vuông, nồi hơi chiếm ba mét, khoảng trống còn lại dùng để chứa than đá và củi lửa.

“Không ngờ hệ thống sưởi còn có thể lắp riêng như vậy, có nó rồi ở nhà trệt thoải mái hơn nhà lầu nhiều.” Cô giáo Hàn nói: “Nhưng mà hai người không ở nơi này lâu nữa nhỉ? Nghe nói nồi hơi này rất đắt.”

Ý cô ấy là Lộc Minh Sâm sắp được thăng quân hàm, đợi sang năm tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, đại khái Lộc Minh Sâm có thể thăng cấp lên Trung tá, cũng có thể là phó sư trưởng, có thể dọn tới tòa nhà hai tầng phía trước, như vậy sẽ không cần dùng đến thống sưởi này.

Trước khi trang hoàng, Lộc Minh Sâm đã nói với cô chuyện này, bây giờ tình hình quốc tế càng ngày càng ổn định, tình trạng chiến tranh ít dần đi, có lẽ quân hàm của anh sẽ tăng, nhưng chức vị thì chưa chắc, dù sao anh vẫn còn quá trẻ, cho nên ít nhất vẫn phải ở lại nơi này năm sáu năm nữa.

“Quyết định ở thì phải ở cho thoải mái, đợi sau này dọn đi, cùng lắm thì đem đi thanh lý.”

Y tá Mễ càng xem càng thích: “Xem mùa đông năm nay hiệu quả thế nào, nếu dùng tốt, sang năm chúng tôi cũng tích cóp tiền lắp một cái.”

Y tá Mễ và cô giáo Hàn vừa ra về, những người khác lại lục tục tới cửa, đều tới tham quan căn nhà mới trang hoàng của bọn họ, vì vấn đề giá cả trong khoảng thời gian ngắn không ai hỏi thăm hệ thống sưởi, còn gia cụ gì đó… Khả năng thời gian tới bác thợ mộc đóng tủ cho bọn họ có thể có thêm không ít đơn hàng.

Ngày hôm sau tiệc tân gia, cô giáo Hàn đã nghỉ hè và bà Trương đều qua giúp đỡ.

Đồ ăn không cần mua, bởi đang mùa rau dưa, Tô Nhuyễn trực tiếp hái đồ trồng trong sân là đủ rồi. Y tá Mễ mang hành tới, có người tặng rau xanh, ngay cả chị Thái vợ của Đoàn trưởng Hà cũng mang theo mười mấy quả trứng gà và nửa rổ rau hẹ tới.

Cộng thêm thịt gà, thịt ba chỉ, cá hôm qua Lộc Minh Sâm chuẩn bị, mấy người phụ nữ bận rộn trong bếp, không lâu sau đã có hai mâm cơm tràn đầy đồ ăn.

Đàn ông một bàn, phụ nữ một bàn, trẻ con thật ra không có, nghỉ hè là lúc bọn họ đều điên cuồng chạy nhảy bên ngoài.

Cả con ngõ đều là người quen, đương nhiên ăn uống vô cùng náo nhiệt, không lâu sau đám đàn ông bên kia đã bắt đầu chuốc rượu nhau.

Vân Chi

Đoàn trưởng Hà vô cùng thích rượu, chị dâu Thái thấy ông ta định uống, lập tức trừng mắt: “Ông uống ít ít thôi, dám uống say bà đây không hầu hạ đâu.”

“Bà ăn cơm của bà đi.” Đoàn trưởng Hà trừng mắt: “Chuyện của đám đàn ông chúng tôi, bà bớt quản!”

“Chuyện vui còn không cho người ta uống vài chén sao?” Sau đó ông ta nói với đoàn trưởng Dư và Lục Thần Minh: “Nào nào nào, hôm nay là ngày vui, chúng ta không say không về!”

Đoàn trưởng Dư là người đầu tiên hưởng ứng: “Không say không về!”

Hiển nhiên biết rõ chị dâu Thái sẽ không làm ông ta mất thể diện trước mặt mọi người, cho nên không hề cố kỵ, còn bắt đầu đứng ra làm người khơi mào.

Lục Thần Minh liếc mắt nhìn y tá Mễ một cái: “Anh uống với bọn họ vài ly nhé?”

Y tá Mễ không vui lắm, Lục Thần Minh cũng hơi nghiện rượu, ngày thường cô ấy đều quản thúc không cho uống, có điều lúc này đám đàn ông kia phối hợp thật sự quá ăn ý. Đooàn trưởng Hà ôm cổ anh ta, nói với y tá Mễ: “Y tá Mễ đâu phải người keo kiệt, hôm nay chúng ta chúc mừng Tiểu Lộc trang hoàng xong nhà mới, phải uống!”

Dứt lời lại ôm lấy Lục Thần Minh, nói: “Mau, uống nào!”

Lộc Minh Sâm không uống nhiều, nhưng anh cũng không tiện nói, dù sao người mời khách chính là anh, nào có đạo lý ngăn khách khứa tận hứng.

Tô Nhuyễn khẽ nheo mắt, sau đó đi thẳng xuống bếp lôi ra một két bia, đặt lên bàn kêu “Rầm” một tiếng.

Cô giáo Hàn và y tá Mễ trông thấy thế, lập tức hiểu ý.

Cô giáo Hàn mở thùng bia ra, đặt trước mặt mỗi người một chai: “Bọn họ nói rất đúng, hôm nay là ngày vui, chúng ta cũng không say không về!”

Xem ai sợ hai, hôm nay nếu muốn say mọi người đều say, bọn họ sẽ không hầu hạ!

Đám đàn ông bên kia đều tò mò nhìn qua, trong lòng bọn họ, đám phụ nữ luôn cần kiệm mộc mạc, an phận thủ thường này sao có thể uống rượu?

Đoàn trưởng Dư còn kinh ngạc nhìn cô giáo Hàn: “Tiểu Hàn, em đừng chỉ chia ra như thế, nắp chai chưa bật uống thế nào?”

Lục Thần Minh lập tức lén lút giấu dụng cụ mở nắp chai đi.

Đoàn trưởng Hà xấu bụng hơn, nói thẳng với Lộc Minh Sâm: “Tiểu Lộc không được giúp người nhà mình đâu đấy.” Sau đó lại cười hì hì nói với chị dâu Thái: “Có cần tôi dạy cách mở nắp thế nào không?”

Chị dâu Thái bị chọc giận, sắc mặt tối đi, đang định mở miệng mắng, lại trông thấy Tô Nhuyễn trực tiếp cầm chai bia trước mặt mình lên, lấy thêm một chiếc đúa, cũng không biết cô làm thế nào, tóm lại chỉ nhẹ nhàng một cái, nắp chai đã bay ra ngoài, b.ắ.n thẳng vào người đoàn trưởng Hà.

Trong lúc đám đàn ông đều sửng sốt, Tô Nhuyễn đã cầm chai bia trước mặt cô giáo Hàn lên, dùng lại chiêu cũ, đoàn trưởng Dư ngồi gần, nắp chai b.ắ.n thẳng vào mặt anh ta.

Cô giáo Hàn vỗ tay một cái, lớn tiếng nói: “Hay lắm!”

Chị dâu Thái cũng thống khoái, trực tiếp cầm chai bia lên tu ừng ực, tuy rằng không biết thứ này có gì ngon, nhưng vì chọc giận đoàn trưởng Hà, vẫn học theo dáng vẻ thường ngày của ông ta, nói: “Sảng khoái!”

Tô Nhuyễn mở hết số bia trước mặt mọi người, nói với đám đàn ông bên kia: “Các anh uống của các anh đi, không cần để ý đ chúng tôi.”

Sau đó lại nói với các cô gái: “Chúng ta cũng chạm cốc nào, không chơi trò thô lỗ như bọn họ, chúng ta chơi gì đó đáng yêu chút.”

Đoàn trưởng Hà trừng mắt muốn nói gì đó, chị dâu Thái đã cướp lời: “Chuyện phụ nữ chúng tôi, các anh là đàn ông bớt xen vào!”

Cô giáo Hàn nhìn chằm chằm vào Lục Thần Minh đang định qua đây, nói: “Chẳng qua chỉ thỉnh thoảng y tá Mễ chỉ uống một bữa mà thôi, hôm nay còn chúc mừng Tô Nhuyễn vào nhà mới, đooàn trưởng Tiểu Lục không nhỏ mọn như vậy chứ…”

Vì thế, đám đàn ông bên kia chưa kịp chơi “Anh em tốt, ba đa đa, năm khôi thủ”, bên phía phụ nữ đã vô cùng náo nhiệt “Tiểu ong mật, ong ong ong”…

Có điều dám đàn ông dự đoán đúng rồi, mấy cô gái này gần như chưa từng uống rượu, cho nên không lâu sau cô giáo Hàn đã say. Sau khi say rượu cô giáo Hàn rất bưu hãn, trực tiếp ném cái chai rỗng xuống chân đoàn trưởng Dư: “Thứ này không đủ nhiệt! Đổi rượu trắng!”

Y tá Mễ giơ tay tán thành: “Đổi rượu trắng!”

Đoàn trưởng Dư và Lục Thần Minh liếc nhau, vội vàng xông về phía trước, Lục Thần Minh đỡ y tá Mễ: “Tổ tông, đủ rồi đấy…”

“Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, uống đủ chưa? Đủ rồi chúng ta về thôi.”

Đoàn trưởng Hà như diều hâu nhìn chằm chằm vào chị dâu Thái, trong lòng cũng dân lên dự cảm không ổn, quả nhiên rất nhanh, chị dâu Thái cao lớn vạm vỡ đã trực tiếp nhào tới véo lỗ tai ông ta…

Bà đây đã say rồi, còn giữ thể diện cái rắm!

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nhìn tất cả, Lộc Minh Sâm yên lặng dịch về phía sau cô, kiên định biểu đạt lập trường của mình.
 
Back
Top Bottom