Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 140: Lý Nhược Lan tới (2)



Tô Nhuyễn nhìn Tô Văn Sơn và bà cụ Tô, yên lặng lắc đầu.

Bà cụ Tô nóng nảy: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu nghe bà nội nói, số tiền này là do tòa án yêu cầu, cô ta buộc phải cho.”

Chị dâu Quế Hoa không nhịn được phản bác: “Phải cho nhưng nhà bà đâu tiêu tiền cho Nhuyễn Nhuyễn, cả nhà Tô Văn Sơn ở trên huyện thành, từ nhỏ Nhuyễn Nhuyễn đã đi theo bà ở lại nông thôn, học trường tiểu học trong thôn, còn vì con trai bà là cục trưởng cục giáo dục nên được miễn học phí.”

Lý Mai Hoa hỏi Lý Nhược Lan: “Cô từng gửi một chiếc kẹp tóc trân châu?”

Lý Nhược Lan gật đầu: “Là chiếc kẹp tóc có năm sáu viên trân châu, tết năm nay tôi từng lên thủ đô học tập, khi về có mang theo, còn một đôi giày da màu trắng bên sườn in hoa nữa, đều là tôi mua cho con gái mình.”

Lý Mai Hoa nhìn Tô Văn Sơn: “Tôi nhìn thấy Điềm Điềm đeo chiếc kẹp tóc trân châu kia, đôi giày da màu trắng thì Đỗ Hiểu Hồng dùng, cô ta nói là do thân thích mang về từ thủ đô cho cô ta.”

Người xung quanh lại lần nữa ồ lên: “Trời ạ, sao bọn họ mặt dày thế?”

“Rốt cuộc là gia đình kiểu gì thế này, mấy năm qua không biết Nhuyễn Nhuyễn đã phải sống thế nào.”

“Còn không phải sao, cả nhà bọn họ ở trên huyện thành, Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn sống trong thôn. Mọi người đều nói là do Đỗ Hiểu Hồng xấu bụng, hóa ra không chỉ xấu bụng thôi. Cầm tiền cầm đồ của người ta còn khắt khe con gái nhà người ta…”

“Đỗ Hiểu Hồng không phải thứ tốt, chẳng phải do cục trưởng Tô ngầm đồng ý sao? Vợ trước gửi đồ cho con gái, sao ông ta có thể không biết?”

“Còn mang tiếng là người làm công tác văn hoá, phi! Không biết xấu hổ.”

“Chẳng trách lại đề phòng nghiêm ngặt không cho Tô Nhuyễn gặp mẹ con bé như vậy. Bọn họ nào dám để hai người gặp nhau, vừa gặp không phải sẽ lòi sao?”

“Chỉ thương Nhuyễn Nhuyễn thôi, nếu không sao phải chịu đựng nhiều ấm ức như vậy…”

Bà cụ Tô nghe mấy lời nghị luận đó lập tức nổi trận lôi đình, nhưng không có cách nào biện giải, đành dứt khoát càn quấy: “Lý Nhược Lan, tôi thấy cô chẳng có ý tốt gì, quan tâm con gái kết hôn còn mang mấy thứ này tới à? Sao hả? Hay là muốn Nhuyễn Nhuyễn trả lại tiền cho cô?”

Lý Nhược Lan giận quá hóa cười: “Người tiêu tiền tôi gửi cho Nhuyễn Nhuyễn là nhà bà, sao tôi phải đòi từ Nhuyễn Nhuyễn?”

Bà cụ Tô đỏ mặt tía tai giảo biện: “Do chính cô không cần Nhuyễn Nhuyễn, bỏ chồng theo trai, số tiền này là cô bồi thường tổn thất tinh thần cho Văn Sơn nhà tôi! Đúng! Bồi thường tổn thất tinh thần. Nếu không phải do cô cương quyết ly hôn, sao Văn Sơn nhà chúng tôi tốt nghiệp đại học đàng hoàng lại phải đi làm giáo viên tiểu học?”

Bà ta nhanh chóng nói hết câu, còn không cho Lý Nhược Lan cơ hội phản bác, đã hung tợn uy h**p: “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám quấy rầy Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi, tôi sẽ đi hỏi thăm lãnh đạo đơn vị cô một chút, xem cô còn có thể tiếp tục làm giáo viên hay không.”

“Dù sao tôi cũng đầu trọc không sợ bị nắm tóc, đến lúc đó xem chúng ta ai sợ ai!”

Đối với đa số người ở thời đại này mà nói, công việc chính là cần câu cơm, mà lãnh đạo luôn để ý tới vấn đề tác phong cá nhân, một khi thanh danh bị hủy hoại, cái giá phải trả chính là mất đi cần câu cơm, sau này muốn tìm việc làm cũng vô cùng khó.

Cho nên bình thường câu uy h.i.ế.p “Đi tìm lãnh đạo đơn vị” vô cùng hữu dụng.

Lý Nhược Lan lập tức cười trào phúng: “Ngài là chân trần thật, nhưng ngài hỏi Tô Văn Sơn một chút, xem ông ta có phải hay không?”

Vân Chi

Câu này vừa rơi xuống, người phụ nữ vẫn luôn đeo kính râm đứng sau đột nhiên bật cười: “Tô Văn Sơn, ông nói dối nhiều quá, nên bản thân tự cho là sự thật rồi à?”

“Năm đó khi còn trong trường học, rốt cuộc là ai nói bản thân chưa kết hôn?”

Người phụ nữ kia mặc một bộ tây trang kết hợp với quần ống rộng, còn trang điểm tinh xảo, rõ ràng là cách ăn mặc đang lưu hành ở HongKong, phong cách vô cùng tây.

Bà ấy tháo kính râm xuống, nhìn về phía Tô Văn Sơn: “Tô Văn Sơn, tôi từng biết ông vô sỉ, nhưng không ở ông lại vô sỉ tới mức này.”

Tô Văn Sơn ngơ ngác nhìn đối phương, bà cụ Tô cả giận nói: “Cô là hồ ly tinh từ đâu tới thế? Đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi, không tới lượt cô xen vào!”

Sắc mặt Tô Văn Sơn thay đổi: “Mẹ!”

“Sao lại không tới lượt tôi?” Người phụ nữ kia cười một tiếng: “Nếu không phải nhờ Lý Nhược Lan chạy tới trường học tìm Tô Văn Sơn, thiếu chút nữa tôi đã trở thành con dâu của ngài rồi đó!”

Bà cụ Tô lập tức như con vịt bị bóp chặt cổ, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Tô Văn Sơn.

Tô Văn Sơn đã không còn cách nào trấn định nữa rồi: “Trang Tư Viện.”

Ông ta nhìn Lý Nhược Lan, không thể tin nổi: “Sao hai người lại…”

Tô Nhuyễn cũng kinh ngạc, cô biết Trang Tư Viện, chính là con gái lãnh đạo năm đó Tô Văn Sơn nói dối mình độc thân để theo đuổi.

Dì Trang này cũng không phải người bình thường, năm đó sau khi phát hiện ra mình bị lừa, đầu tiên là xác nhận sự thật với Lý Nhược Lan, sau đó tìm người trùm bao tải đánh cho Tô Văn Sơn một trận, cuối dùng dựa vào mạng lưới quan hệ của cha mình, ném Tô Văn Sơn xuống trường tiểu học trong thị trấn.

Sau khi ly hôn, Lý Nhược Lan trở lại thành phố, hai người ngẫu nhiên gặp nhau, cảm thấy hợp tính nên dần dần trở thành bạn tốt.

Không ngờ lần này mẹ cô mời cả Trang Tư Viện tới, xem ra bà ấy chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

“Hai ta? Bạn tốt.” Trang Tư Viện trào phúng: “Năm đó, khi tôi nghe người ta nói ông cưới vợ hai có quyền thế, được chuyển vào cục giáo dục, tôi đã định ra tay lần nữa, nhưng Nhược Lan nói không muốn để Nhuyễn Nhuyễn có một người cha đáng xấu hổ, hơn nữa cuộc sống của ông tốt lên, Nhuyễn Nhuyễn cũng có thể tốt hơn một chút…”

“Tôi nể mặt Nhuyễn Nhuyễn mới tha cho ông một con đường sống.” Nói xong bà ấy nhìn vào sấp biên lai gửi tiền kia, lại nhìn sang Tô Nhuyễn: “Ai biết ông có phúc lại không biết quý trọng, cứ khăng khăng dày xéo.”

“Đúng là không có mệnh phú quý cũng đáng đời!”

Sắc mặt Tô Văn Sơn đại biến: “Bà định làm gì?”

Bà cụ Tô thì nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn họ tới đây lúc này, chính vì để ý của hồi môn của cháu.”

“Buồn cười!” Lý Nhược Lan lại lấy ra một cuốn sổ tiết kiểm: “Đây là tiền tôi thêm vào đồ cưới cho Nhuyễn Nhuyễn.”

Nói xong bà ấy nhìn Tô Văn Sơn, hỏi: “Nếu nhà ông không nhìn chằm chằm vào của hồi môn của Nhuyễn Nhuyễn, vậy ông chuẩn bị cho con bé thứ gì?”

“A, tôi hiểu rồi.” Lý Nhược Lan tỏ vẻ thấu hiểu: “Bao nhiêu năm tôi gửi tiền ông đều tiết kiệm lại, chắc là định dùng nó làm của hồi môn cho Nhuyễn Nhuyễn nhỉ?”

“Vậy thì bây giờ nên lấy ra rồi.” Ánh mắt bà ấy trở nên sắc bén: “Hay là ông thật sự định đưa tiền tôi gửi cho mẹ con Đỗ Hiểu Hồng tiêu, còn con gái tôi thì ngược đãi?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 141: Trả tiền



Chứng cứ vô cùng xác thực, còn truyền tay rất nhiều các bà các thím trong thôn, lần này coi như đã xé sạch mặt với Tô Văn Sơn rồi, có dùng keo gắn lại cũng không gắn được.

Nhưng mà cũng chính vì như vậy, hình như Tô Văn Sơn định bất chấp tất cả không trả lại số tiền này.

Dù sao cũng đã tham tận mười tám năm rồi, khi tham một tháng hai tháng bọn họ cảm thấy không nhiều lắm, cũng chỉ đủ để cải thiện cuộc sống, thi thoảng có chút niềm vui bất ngờ. Bây giờ bắt bọn họ dùng một lần đào hết tích tụ trong nhà ra trả lại, sao có thể không đau lòng?

Mà người phải lấy tiền ra trả lại còn là Đỗ Hiểu Hồng nữa.

Ngày hôm đó sau khi xong việc Lý Nhược Lan không đi theo Tô Nhuyễn và người nhà họ Lộc quay về thành phố, mà ở lại huyện Khai Vân với Trang Tư Viện, ngày hôm sau trực tiếp tới chặn đường Tô Văn Sơn trước cửa khu tập thể cán bộ. Đỗ Hiểu Hồng thấy vậy muốn khóc lóc lăn lộn chơi xấu, dù sao từ trước tới nay thể diện của bà ta cũng không ra gì rồi, lần này càng liều c.h.ế.t không chịu lấy ra số tiền kia.

Theo lời bà ta nói, bây giờ thanh danh của Tô Văn Sơn cũng đã không còn, tất cả mọi người đều biết chuyện này rồi, trả lại tiền cũng không thay đổi được gì, thì vì sao phải trả?

Lần trước vì không mua được đàn dương cầm Tô Điềm Điềm đã khóc lớn một trận, bây giờ trả lại số tiền này, sang năm con gái bà ta có thể tiếp tục tới trường trung học Thánh Đức đi học hay không đều là vấn đề.

Bà ta trực tiếp uy h.i.ế.p Lý Nhược Lan: “Mày đừng tưởng rằng Tô Nhuyễn kết hôn rồi thì tao không thể làm gì được nó, nó không cho tao sống tốt, tao cũng không cho nó được sống yên lành!”

“Đến lúc đó, nó đừng mong có thể yên tâm đi học! Có bản lĩnh chúng mày canh chừng tao cả ngày đi, nếu không tao sẽ không làm gì cả chỉ chuyên tâm tới gây phiền toái cho nó, dù phải thuê người cũng không cho nó tiếp tục đi học, để năm nay nó thi đại học cũng không thi đỗ như năm ngoái.”

Sắc mặt Lý Nhược Lan trở nên lạnh lùng: “Cho nên năm trước ngày thi đại học con gái tôi bị tiêu chảy cũng do cô giở trò quỷ đúng không?”

Ngoài miệng Đỗ Hiểu Hồng không thừa nhận, nhưng bà ta làm bậy nhiều năm như vậy, không phải là người có thể giấu nổi chuyện, trong mắt hiện lên khoái ý chói lọi.

Lửa giận trong lòng Lý Nhược Lan lập tức bốc lên ngùn ngụt, bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, có giỏi cô cứ làm đi.”

“Đâu phải mình tôi có con gái, đàn em khóa dưới của tôi đang dạy ở trung học Thánh Đức, tôi đã hỏi thăm rõ ràng về Tô Điềm Điềm từ lâu rồi.” Nói tới đây bà ấy cười mỉa mai: “Cả ngày không học hành đàng hoàng, chuyên chạy sau m.ô.n.g đám con trai nhà giàu, làm người hầu bưng trà rót nước cho người ta vì mấy chục đồng tiền, còn làm rất vui vẻ nữa.”

“Có điều tôi cảm thấy năng lực nghiệp vụ của con bé hơi kém, khi về tôi sẽ kiến nghị đàn em của mình cho con bé ngày ngày quét dọn phòng ngủ, phòng học, nhà vệ sinh, tới nhà ăn rửa bát dọn dẹp gì đó. Đa số học sinh trường trung học Thánh Đức sẽ ra nước ngoài du học, rất quý giá, để Tô Điềm Điềm làm là tốt nhất.”

“Làm tốt, biết đâu lại được con trai ông chủ lớn nào đó cảm thấy dùng thuận tay mang về nhà làm bảo mẫu? Đỡ phải đi học thêm đàn dương cầm!”

Khóe mắt Đỗ Hiểu Hồng như muốn nứt ra: “Mày dám!”

Lý Nhược Lan nghĩ một lát, rồi nói: “Làm vậy đúng là không tốt lắm, dù sao Tô Điềm Điềm cũng là em gái cùng cha khác mẹ với Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi, có em gái làm bảo mẫu Nhuyễn Nhuyễn cũng cảm thấy mất giá, hay là để tôi đưa con bé ra nước ngoài nhé.”

Lý Nhược Lan nhìn thẳng vào Đỗ Hiều Hồng: “Lần này về chắc con bé có nói với cô chuyện ra nước ngoài du học nhỉ?”

“Trong trường trung học Thánh Đức, học sinh mười sáu mười bảy tuổi là có thể ra nước ngoài rồi, tôi biết rõ lưu trình, tôi có thể đưa con bé đi du học.”

Lý Nhược Lan cười âm hiểm: “Dù phải đập nồi bán sắt tôi cũng đưa con bé đi.”

Ra nước ngoài như lời Lý Nhược Lan nói hiển nhiên không phải tốt lành gì. Đỗ Hiểu Hồng thét chói tai theo bản năng: “Mày định làm gì?”

Lý Nhược Lan tiếp tục cười nói: “Nước ngoài vô cùng cởi mở, người trẻ tuổi bên đó thích cùng nhau hút cần, con gái mười lăm mười sáu tuổi đã có thai nơi nào cũng có… A, đúng rồi, khả năng cô còn chưa biết, ở nước ngoài phá thai là phạm pháp, mang thai bắt buộc phải sinh.”

Vân Chi

Đỗ Hiểu Hồng xông tới muốn liều mạng với Lý Nhược Lan: “Lý Nhược Lan, mày dám!!”

Lý Nhược Lan cầm túi xách lên vung qua: “Cô có thể thử xem tôi có dám hay không? Khả năng cô còn chưa biết tính tôi, trước kia do con gái của tôi tôn kính cha con bé, tôi muốn nó được vui mới để hai người sống tự tại…”

“Nhưng nếu hai người dám đụng tới một sợi lông tơ trên người con gái tôi, thì…” Nói tới đây, Lý Nhược Lan trở tay kéo tóc Đỗ Hiểu Hồng, hung hăng nhìn thẳng vào mắt bà ta, sắc mặt như ác quỷ bò ra từ địa ngục: “Lý Nhược Lan tôi thề, nhất định sẽ trả lại trên người Tô Điềm Điềm gấp trăm gấp ngàn lần.”

Đỗ Hiểu Hồng nghe xong bị dọa sợ triệt để rồi. Còn cọng rơm cuối cùng ép c.h.ế.t Tô Văn Sơn lại là câu nói của Trang Tư Viện:

“Tô Văn Sơn, ông nên cảm thấy may mắn vì Nhuyễn Nhuyễn là con gái ông.” Trang Tư Viện không đánh nhau giúp Lý Nhược Lan, chỉ nhàn nhã châm điếu thuốc, mặt đầy vẻ phong tình, nhưng lời nói ra lại khiến Tô Văn Sơn thay đổi sắc mặt.

“Năm con bé tám tuổi, ông không đưa con bé đi học đúng hạn, có phải ông bị cấp trên phê bình tác phong có vấn đề, thiếu chút nữa bị trường Nhất Trung trong huyện đuổi học hay không?”

Tô Văn Sơn nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ: “Là cô?”

“Đúng vậy, là tôi.” Trang Tư Viện nói: “Không cần nhờ cha tôi mở miệng, chẳng qua chỉ cần tôi nói một câu.”

“Cuối cùng ông có thể vượt qua, còn chỉ ngây người ở Nhất Trung hai năm đã tiến được vào cục giáo dục, không phải vì ông gặp may, mà vì Tô Nhuyễn không thể có người cha vô tích sự.”

“Bây giờ cũng vậy, nể tình ông là cha con bé hai mươi năm, tôi sẽ không làm gì quá khó coi.”

“Nhưng tốt nhất ông nên nhớ kỹ, con bé mới là bùa hộ mệnh của ông, nếu con bé không được tốt, tôi có thể khiến ông game over! Chuyện này đơn giản lắm, không cần phải nhờ cha tôi ra tay!”

Đương nhiên Tô Văn Sơn biết lời đối phương nói chính là sự thật rồi, bởi ông ta luôn vô thức chú ý tới tin tức cha Trang lên chức, mà thủ đoạn trả thù của Trang Tư Viện thế nào ông ta cũng đã tự mình nếm trải, muốn xử lý ông ta đúng là dễ như trở bàn tay.

Muốn xóa bỏ chức vị của ông ta, chỉ cần cha Trang mở miệng nói một câu.

Lúc này Tô Văn Sơn không dám để Đỗ Hiểu Hồng tùy ý gây rối nữa.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 142: Chuẩn bị hôn lễ



Khi đưa tiền ra, Đỗ Hiểu Hồng khóc như đứt từng khúc ruột, lần này là khóc thật, tiếng khóc còn lớn hơn tiếng người gác cổng trực điện thoại dưới lầu.

Có lẽ bà ta cũng không rõ, sao cuối cùng mọi chuyện lại đến nước này.

Rõ ràng là bắt đầu từ ngày nhà họ Lộc cầu hôn, bà ta đã lên kế hoạch vớt một khoản trong chuyện hôn sự của Tô Nhuyễn, bây giờ nửa phân tiền cũng không vớt được, ngược lại còn phải bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm trong nhà.

Người trong khu tập thể vây xem từ đầu tới cuối, có người thở dài: “Không ngờ mẹ của Nhuyễn Nhuyễn lại kiên cường như vậy, nếu trước đây con bé đi theo bà ấy, sao phải chịu ấm ức bao năm qua.”

Vân Chi

Lý Mai Hoa cũng không biết nên nói gì, bà ấy từng trông thấy rất nhiều chuyện vô lương tâm, nhà họ Tô này cũng có thể coi là cực phẩm.

“Đúng là không biết tiếc phúc! Không cần bọn họ yêu thương gì nhiều, chỉ cần có chút lương tâm, làm hết trách nhiệm của mình, bây giờ Tô Nhuyễn đã là sinh viên ưu tú rồi, Tô Văn Sơn cũng có thể thơm lấy, biết đâu còn có thể lên chức, có được đứa con rể vừa có tiền vừa có năng lực.”

“Còn không phải sao, bà nói xem ông ta làm vậy để làm gì? Mẹ con bé gửi tới nhiều tiền như vậy, bọn họ cũng đâu thiếu tiền? Đúng là làm bậy không thể sống mà.”

“Nếu không muốn nuôi thì dứt khoát đừng nhận, nhận rồi lại khắt khe, có phải có bệnh hay không?”

Có người lạnh lùng hừ một tiếng: “Trả thù thôi, làm như vậy cũng quá ghê tởm rồi.”

“Cho nên, con người mà, làm việc gì cũng phải có lương tâm, rơi vào tình trạng này cũng đáng đời.”

Khi những việc này xảy ra, Tô Nhuyễn đã về trường đi học từ lâu rồi, cuối cùng vẫn là do cái loa nhỏ Ngôn Thiếu Thời kể lại cho cô nghe, cậu còn thống khoái nói: “Chị! Sau này bọn họ không dám bắt nạt chị nữa rồi!”

Đêm đó, Ngôn Thiếu Dục mua thịt kho về nhà ăn mừng, tuy rằng Lý Nhược Lan còn chưa về tới nhà, nhưng cũng không trở ngại bọn họ nâng ly chúc mừng vì sự dũng mãnh của bà ấy.

Lý Nhược Lan tích lực đã lâu, sau một kích sấm sét, hiệu quả lập tức lộ rõ, có thể thản nhiên nhúng tay vào chuyện hôn sự của Tô nhuyễn.

Bà ấy nói với người ngoài, Tô Nhuyễn nhớ ơn dưỡng dục hai mươi năm, cho nên hôn lễ vẫn tổ chức ở nhà họ Tô.

Mỗi khi nhắc tới chuyện này, người biết rõ nội tình ở Tô Gia Câu và huyện Khai Vân đều tán thưởng Tô Nhuyễn một câu nhân nghĩa, bị nhà họ Tô khắt khe như vậy, cuối cùng vẫn cho nhà họ Tô thể diện.

Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, chuyện đặt cỗ, mua của hồi môn tuy dùng danh nghĩa của nhà họ Tô, nhưng trên thực tế tất cả tiền đều do Lý Nhược Lan bỏ ra.

Số tiền Tô Văn Sơn trả lại chỉ là một vạn một ngàn năm trăm đồng đúng với con số trên biên lai gửi tiền, còn số đồ Lý Nhược Lan gửi cho Tô Nhuyễn, ông ta không nhắc tới một câu.

Lý Nhược Lan không che giấu giúp ông ta, chủ động nói: “Được rồi, coi như nhà ông vất vả nuôi dưỡng con gái thay tôi, tôi thưởng cho nhà ông đấy.”

“Dù sao Tô Nhuyễn ăn cơm uống nước cũng tốn hơn ngàn đồng có phải không?”

Gặp phải chuyện này, mấy ngày qua Tô Văn Sơn đều không dám ngẩng đầu, nhưng mà ông ta thật sự không còn tiền nữa rồi.

Sau khi Lý Nhược Lan tiếp nhận việc chuẩn bị hôn lễ cho Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn cảm giác tất cả thời gian rảnh rỗi của mình đều bị trưng dụng cả rồi.

Chuyện nhà họ Tô, nhà họ Lộc hoàn toàn không cần cô nhọc lòng, ngoài hai vạn tiền lễ hỏi nhà họ Lộc đưa cho, Lý Nhược Lan thêm vào cả hơn một vạn lấy được từ chỗ Tô Văn Sơn, khiến cô có thể tự tin mười phần khi đối mặt với người nhà họ Lộc, khiến bọn họ không thể giở trò xấu nào.

Nhưng mà cũng là lần đầu tiên Tô Nhuyễn biết, chuyện kết hôn lại phức tạp như vậy.

Đời trước hôn lễ của cô được chuẩn bị vô cùng đơn giản, trong trí nhớ của cô chỉ có bà cụ Tô chuẩn bị cho cô vài bộ đệm chăn, sau đó đi mua vài bộ quần áo với Hoắc Hướng Dương, trước khi kết hôn chụp hai tấm ảnh coi như xong việc.

Người nhà họ Tô ngoài chuẩn bị tiệc rượu trước khi cô xuất giá hai ngày, cũng không bận rộn.

Nhưng mà hiện tại, gần như tất cả người nhà họ Ngôn, người nhà họ Lý đều đang bận rộn vì chuyện hôn sự của cô, đặc biệt là Lý Nhược Lan, bận như con quay vậy.

Bữa trưa mỗi ngày đều đổi thành Ngôn Thành Nho xuống bếp, Tô Nhuyễn cũng chỉ gặp được Lý Nhược Lan khi bàn chuyện liên quan tới hôn lễ của cô.

Ví dụ như chọn phòng ở.

Bởi vì có thêm số tiền Tô Văn Sơn trả lại, Lý Nhược Lan nhanh chóng đi xem phòng ở khu tập thể Bình An bên cạnh.

Hiển nhiên không tán đồng dự định thuê phòng làm phòng cưới của bọn họ: “Nếu không có tiền thì thôi, nếu có, đương nhiên phải có nơi ở của chính mình rồi. Nếu không sẽ không có lòng trung thành, luôn cảm thấy có thể rời xa nơi này bất cứ lúc nào.”

Nghe thấy câu này, bỗng nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới Lộc Minh Sâm, anh ấy cần ràng buộc, cần lòng trung thành.

Lý Nhược Lan vẫn đang càm ràm: “Huống hồ mua phòng, phòng nằm ở đó đâu chạy được, chẳng lẽ sau này con không định về đây sao?”

“Được rồi, mua đi.”

Dù sao mua phòng cũng không lỗ, tuy rằng bây giờ ngành bất động sản còn chưa bắt đầu phát triển, nhưng khu tập thể Bình An này có vị trí vô cùng tốt, gần trường học, gần bệnh viện, tương lai ở gần khu này còn xây dựng cả trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh Đông Lâm.

Sau đó hình như khu tập thể Bình An được phá bỏ di dời, lại lần nữa xây khu tập thể mới cao cấp hơn.

Nếu tính như vậy, mua căn phòng này còn kiếm được tiền.

Vì thế tranh thủ giờ nghỉ trưa, hai người đã đi xem phòng.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 143: Mua nhà



Thời buổi này không có thang máy, mỗi tòa nhà đều cao sáu tầng, mỗi tầng bốn hộ. Lý Nhược Lan nhìn trúng căn nhà ở lầu ba phía đông nam, gồm hai phòng ngủ một phòng khách.

Nhìn diện tích có vẻ hơi nhỏ, nhưng thực tế diện tích sử dụng rất lớn. Tất nhiên bố cục không được hợp lý như đời sau rồi, có điều cũng đã là kiểu dáng không tồi ở niên đại này.

Lý Nhược Lan quyết định với bên bán, sau đó nói tới chuyện trang hoàng: “Nếu hai đứa không ở thường xuyên, thì không cần mua đồ điện, mấy thứ đó không sử dụng thường xuyên ngược lại dễ hư hỏng, gia cụ cũng không cần mua quá tốt, cứ bình thường là được.”

“Cậu Cả con chính là thợ mộc, con xem đến lúc đó muốn mua sẵn, hay là bảo cậu con làm cho đều được.”

Tô Nhuyễn có chút động lòng, cô không thích mấy kiểu tủ quầy gì đó ở niên đại này cho lắm, phòng hơn sáu mươi mét vuông cũng không lớn, thà tìm cậu Cả chế tạo riêng còn hơn, dù sao cô cũng biết vẽ bản thiết kế.

“Có điều con vẫn nên thương lượng với Minh Sâm một chút, phải hai người đều thích mới tốt.” Lý Nhược Lan nói: “Bây giờ bắt đầu trang hoàng, khoảng một hai tháng sau là có thể làm xong, vừa lúc đuổi kịp hôn lễ của hai đứa.”

Nhắc tới chuyện này, Lý Nhược Lan lại bĩu môi: “Nhà họ Lộc đúng là hận không thể ép hai đứa con kết hôn luôn ngày mai, chúng ta có thể dùng lý do này để đối phó với bọn họ.”

“Của hồi môn của con cũng phải tìm cách giả vờ đã tiêu xài hết, nếu không sợ là sau khi kết hôn, bọn họ sẽ tìm lý do ngày nào cũng tới đòi tiền con.”

“Chiều này mẹ bảo cậu con đi xem trước vật liệu, mua chút gạch và vài bản vẽ gia cụ đang lưu hành về, cuối tuần khi con tới bệnh viện thì mang qua thương lượng với Minh Sâm xem hai đứa muốn hình dạng thế nào.”

“Sau khi quyết định xong, cậu Cả con sẽ liên hệ với đội trang hoàng, có thể lập tức bắt tay vào việc.”

“À đúng rồi, bên chỗ tiệm ảnh mẹ cũng hẹn ngày cho các con rồi, cuối tuần này hai đứa đi chụp ảnh cưới, đến lúc đó tiện thể thương lượng luôn, để tránh lãng phí thời gian.”

Nói xong, bà ấy lại thở dài: “Mau chóng làm xong con cũng đỡ phải phân tâm cho việc học, kết hôn xong rồi khả năng học kỳ một vẫn sẽ bị ảnh hưởng đôi chút.”

Tô Nhuyễn nói: “Yên tâm đi, con nắm vững kiến thức cơ bản rồi, bài thi hôm nay làm được hết không bỏ sót câu nào.”

“Vậy là tốt rồi, chuyện mẹ có thể làm đều đã làm giúp con, con vẫn bớt phân tâm đi, nếu không được thì để Minh Sâm giúp đỡ.”

“A, còn mua sườn xám nữa.” Lý Nhược Lan nói: “Không phải con nói thích sườn xám à? Dì Tư Viện đã chuẩn bị cho con vài bộ theo đúng số đo của con rồi, trưa mai tan học con tranh thủ thời gian qua đó xem xem, có chỗ nào không thích hợp còn có thể sửa lại, nói không chừng còn đuổi kịp buổi chụp ảnh cưới cuối tuần này.”

Trước đó khi Lý Nhược Lan lựa chọn váy cưới cho cô, Tô Nhuyễn nói muốn mặc sườn xám.

Đời trước khi còn niên thiếu, dưới sự giáo dục của bà cụ Tô, cô vô cùng chán ghét cái từ hồ ly tinh, nhưng diện mạo của cô lại thuộc loại quyến rũ, nên còn cố ý trang điểm theo hướng tự nhiên.

Sau đó cô gả tới nhà họ Hoắc, mẹ Hoắc càng yêu cầu cô phải hiền huệ, phải biết chăm lo cho gia đình, khi cùng buôn bán với Hoắc Hướng Dương, ngày nào cô cũng bận rộn tới mức mặt xám mày tro, không có thời gian ăn diện trang điểm.

Mãi cho tới sau này khi công ty của cô càng ngày càng lớn, vì một vài trường hợp phải tham dự các sự kiện, nhà tạo mẫu mới phát hiện ra cô mặc sườn xám vô cùng thích hợp.

Vân Chi

Sau này cô tiếp xúc với rất nhiều người phụ nữ ưu tú khác, cô cũng bắt đầu chậm rãi học được cách tự nuông chiều bản thân, nhìn cô gái trong gương càng ngày càng xinh đẹp ưu nhã, luôn có thể khiến tâm trạng cô trở nên vui vẻ.

Cho nên khi Lý Nhược Lan nói tới chụp ảnh cưới, điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là sườn xám, rất xứng với quân trang của Lộc Minh Sâm. Trong niên đại này, tiệm chụp ảnh không có nhiều mẫu váy cưới lắm, đa số đều là tây trang và váy cưới.

Không ngờ trùng hợp là Trang Tư Viện theo ngành thời trang, lập tức nói sẽ làm cho cô vài bộ xinh đẹp.

Nói ra thì dì Trang này cũng là người phụ nữ có bản lĩnh, trong niên đại tôn trọng công chức nhà nước này, dì ấy dám từ bỏ con đường bằng phẳng thênh thang cha mẹ đã dọn sẵn cho mình, mạo hiểm ra nhập giới kinh doanh, có thể nói là đi lệch khỏi quỹ đạo chung.

Nhưng hiển nhiên dì ấy vô cùng nhiệt tình yêu thương sự nghiệp của mình, ánh mắt thẩm mỹ hàng đầu, ba bộ sườn xám chuẩn bị cho Tô Nhuyễn đều vô cùng xinh đẹp.

Trang Tư Viện vung tay lên, nói: “Coi như dì tặng cháu quà kết hôn, gói tất cả lại đi.”

Tô Nhuyễn cũng không khách sáo, bây giờ cô đã học được cách đón nhận lòng tốt của người khác rồi, còn về báo đáp, đời trước cô lập nghiệp bằng ngành thời trang đó, chắc chắn sẽ có lúc giúp được Trang Tư Viện.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 144: Tô Nhuyễn thể hiện



Đợi tới chiều thứ bảy, sau khi tan học Tô Nhuyễn gọi điện thoại tới bệnh viện, nhắc nhở Lộc Minh Sâm chuyện cuối tuần phải đi chụp ảnh cưới, kết quả Lộc Minh Sâm không nghe điện thoại, Hoàng Hải Uy thì nói chuyện ấp úng.

Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Anh Minh Sâm đâu? Làm sao vậy?”

Hoàng Hải Uy ngập ngừng một lát, đáp bằng giọng lí nhí: “Không sao, cô út của lão đại và hai vợ chồng Lộc Minh Vĩ tới thăm anh ấy, bây giờ anh ấy không đi được, lát nữa em chuyển lời cho lão đại giúp chị.”

Tô Nhuyễn chưa nói gì, sau khi cúp điện thoại lập tức chạy tới bệnh viện.

Vân Chi

Phòng bệnh của Lộc Minh Sâm nằm trên lầu ba, là khu dành cho bệnh nhân dưỡng bệnh dài ngày, nói chung là tương đối yên tĩnh.

Cho nên Tô Nhuyễn vừa lên lầu ba, đã nghe thấy tiếng cãi cọ mơ hồ truyền ra từ phòng bệnh Lộc Minh Sâm, sau khi đến gần cô nghe thấy rõ giọng chỉ trích tràn đầy ác ý của phụ nữ: “Tao nói sai sao?”

“Cha mẹ mày bị chính mày khắc chết, cha mày hy sinh vào chính ngày sinh nhật của mày, nếu không phải tại mày, sức khỏe của mẹ mày cũng không đến mức yếu ớt như vậy!”

“Ông bà nội và bác Cả chú Ba mày tốt bụng nuôi mày khôn lớn, có điểm nào có lỗi với mày mà mày lại bóc lột chúng tao thậm tệ như vậy? Mày không sợ cha mẹ mày thất vọng sao?”

Tô Nhuyễn liếc mắt một cái đã thấy được người phụ nữ trung niên dáng người to lớn đang nói chuyện, chính là Lộc Thải Hà, cô út của Lộc Minh Sâm.

Còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng bên cạnh bà ta, chắc là Lộc Minh Vĩ và Mạnh Oánh Oánh vợ anh ta.

Ba người vây quanh đẩy Lộc Minh Sâm vào giữa, nhìn từ trên cao xuống, giống như đang thẩm vấn phạm nhân.

Sau khi Lộc Thải Hà nói xong, Lộc Minh Vĩ lập tức tiếp lời: “Minh Sâm, chuyện này đúng là em hơi quá đang rồi, năm đó mẹ em bị ốm…”

Anh ta còn chưa nói xong, cũng chưa ai kịp thấy rõ chuyện là thế nào, Lộc Minh Sâm đang uể oải ỉu xìu trên xe lăn đột nhiên ra tay nhanh như điện, một tay bóp chặt cổ Lộc Minh Vĩ ấn chặt trên tay vịn xe lăn của mình.

Sau khi phản ứng lại, Mạnh Oánh Oánh lập tức hoảng sợ thét chói tai: “Cậu, cậu làm gì thế? Mau buông anh ấy ra!”

Lộc Minh Sâm không hề buông tay, thậm chí trên mặt anh còn không có biểu cảm gì, chỉ có khóe miệng mím chặt, đuôi mắt đã hoàn toàn rũ xuống, là dáng vẻ chán đời Tô Nhuyễn từng trông thấy vô số lần ở kiếp trước…

Mạnh Oánh Oánh định kêu tiếp, lại bị một ánh mắt bất ngờ nâng lên của Lộc Minh Sâm dọa sợ, tiếng thét chói tai giống như bị thứ gì đó ngăn cản, đột nhiên im bặt.

Mãi cho đến khi Lộc Minh Sâm bóp chặt khiến Lộc Minh Vĩ không thở nổi, nhìn chồng mình như con thú nhỏ không có sức phản kháng, bị người ta bóp cổ không cử động nổi, mặt đỏ bừng lên, cô ta mới phản ứng lại, vội vàng nhào tới cứu người.

Nhưng mà giống như không cảm nhận được sức lực từ cô ta, một tay khác của Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng vung lên gạt đối phương ra ngoài, sau đó vươn tay cầm chiếc ly sứ trên bàn lên, ánh mắt dừng trên người Lộc Thải Hà, hình như đang cân nhắc xem nên ném vào chỗ nào thì thích hợp.

Lộc Thải Hà bị dọa chạy thẳng ra cửa trốn: “Lộc… Lộc Minh Sâm, mày là thằng đên, mày mau buông Minh Vĩ ra!”

Mạnh Oánh Oánh vừa vặn tay Lộc Minh Sâm, vừa khóc lóc nói năng lộn xộn kêu cứu: “Cứu mạng, có kẻ muốn g.i.ế.c người, anh ấy sắp c.h.ế.t rồi! Lộc Minh Sâm! Mau buông anh ấy ra! Cậu đang g.i.ế.c người đấy! Cậu là ma quỷ…”

Khi trốn ra tới cửa, cuối cùng Lộc Thải Hà cũng chú ý tới Tô Nhuyễn đang đứng bên ngoài, bà ta lập tức cất cao giọng: “Kẻ điên, bạn gái của mày tới rồi.”

Lộc Minh Sâm đơ người một giây, mí mắt nâng lên nhìn Tô Nhuyễn một cái, một lúc lâu sau, lại coi như nhìn thấy người râu ria xa lạ, tiếp tục dùng thêm chút sức lên cánh tay, giọng điệu tùy tiện hỏi Lộc Minh Vĩ: “Mày vừa mới nói với tao cái gì?”

Lộc Minh Vĩ bị bóp cổ căn bản nói không ra lời, sắc mặt đã bắt đầu tím tái. Anh ta liều mạng giãy giụa, lại không cách nào thoát được bàn tay cứng rắn như kìm sắt của Lộc Minh Sâm.

Trông thấy chồng mình thở ra thì nhiều hít vào thì ít, Mạnh Oánh Oánh vội vàng trả lời thay anh ta: “Từ bỏ, từ bỏ, chúng tôi từ bỏ hết, phòng ở, nhẫn vàng gì đó đều từ bỏ, cậu mau buông Minh Vĩ ra.”

Lộc Minh Sâm khẽ cười: “Hả? Vậy mà lựa chọn muốn sống đúng không?”

Mạnh Oánh Oánh liều mạng gật đầu.

Khóe miệng Lộc Minh Sâm cong lên nở nụ cười tà ác: “Lúc muốn thì đòi hỏi, bây giờ nói không cần là không cần sao? Đây không phải chỗ cho các người lựa chọn.”

Mạnh Oánh Oánh bị dáng vẻ tà ác của anh dọa sợ, mặt đầy nước mắt: “Lộc Minh Sâm, tôi xin cậu đó.”

Nói xong cô ta quay đầu lại xin Lộc Thải Hà giúp đỡ: “Cô út! Mau lên, Minh Vĩ sắp c.h.ế.t rồi!”

Lộc Thải Hà cũng đâu có cách nào khác, bà ta chỉ có thể gào to với Lộc Minh Sâm: “Lộc Minh Sâm, bạn gái mày bị mày dọa sợ rồi, còn không mau buông Minh Vĩ ra, mày dọa con bé đi rồi sẽ không còn ai kết hôn với mày đâu, đến lúc đó mày cũng không lấy được gì!”

Đúng lúc ấy, đột nhiên Tô Nhuyễn đóng cửa phòng bệnh lại, túm chiếc bình hoa bằng sứ cổ cao trên chiếc bàn bên cạnh lên, đi về phía Lộc Thải Hà.

Thấy sắc mặt cô không tốt lắm, Lộc Thải Hà bị dọa sợ co người vào góc tường: “Mày… Mày định làm gì?”

Tô Nhuyễn quay đầu hỏi Lộc Minh Sâm: “Anh muốn đập chỗ nào? Đập vào đầu được không?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 145: Ít nhất phải hai năm



Lộc Minh Sâm sửng sốt chưa kịp đáp lời, Lộc Thải Hà đã hoảng sợ kêu lên: “Mày định làm gì? Mày điên rồi à?”

Tô Nhuyễn không nói hai lời, lập tức vung bình hoa lên hung hăng nện xuống. Trong tiếng thét chói tai của Lộc Thải Hà, bình hoa lướt qua đỉnh đầu bà ta đập vào vách tường cứng rắn bên cạnh, trực tiếp vỡ vụn, mảnh nhỏ rơi xuống quét qua mặt Lộc Thải Hà, vết thương không tính là quá sâu nhưng chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện hai vết máu.

Lộc Thải Hà sờ thấy m.á.u trên mặt, hoảng sợ kêu to: “Kẻ điên, hai chúng mày đều là kẻ điên!”

“Cảm ơn đã khích lệ.” Giọng Tô Nhuyễn cũng hờ hững không khác gì Lộc Minh Sâm: “Nhưng vẫn chưa đủ đâu.”

Cô giơ mảnh sứ còn sót lại trên tay lên, để sát vào mặt Lộc Thải Hà: “Lễ hỏi là do tôi đòi, chính ông cụ Lộc đã gật đầu đồng ý sẽ cho tôi, ông ấy có nghĩa vụ tổ chức hôn lễ cho con cháu, cũng có nghĩa vụ tổ chức cho Lộc Minh Sâm.”

“Nếu bà cảm thấy không phục, thì bảo ông cụ Lộc tới đây nói với tôi. Bà chỉ là người cô đã gả ra ngoài, ngay cả quyền lên tiếng cũng không có, tới đây ăn nói lung tung làm gì?”

Dứt lời cô buông mảnh sứ ra, gầm lên một tiếng: “Cút!”

Lộc Thải Hà bị dọa run lẩy bẩy, tay Lộc Minh Sâm cũng đã buông lòng ra từ lúc nào không hay, Mạnh Oánh Oánh lập tức đỡ Lộc Minh Vĩ dậy, ba người sợ đái ra quần cùng nhau chạy.

Lúc này y tá mới n ghe thấy tiếng động chạy tới, nhìn một đống hỗn độn dưới đất, lập tức hoảng sợ: “Có chuyện gì vậy?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn ngượng ngùng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, không cẩn thận làm rơi vỡ, chúng tôi sẽ bồi thường.”

Tiễn y tá đi rồi, Tô Nhuyễn mới đi tới bên người Lộc Minh Sâm, ngồi xổm xuống.

Lộc Minh Sâm không để ý tới cô, chỉ uể oải dựa vào xe lăn, giống như hô hấp cũng lười làm, như muốn hoàn toàn tách ra khỏi thế giới này.

Tô Nhuyễn cầm chổi lên thu dọn đống hỗn độn, miệng càm ràm: “Cái bình sứ này vì anh mới vỡ, có phải anh nên bồi thường không? Bây giờ em không có tiền.”

Lộc Minh Sâm vẫn không nhúc nhích như cũ, một lúc lâu sau mới mở miệng, nói: “Hợp đồng của chúng ta có thể ngưng hẳn bất cứ lúc nào đúng không?”

Giọng điệu vẫn lười nhác như trước đây, nhưng Tô Nhuyễn lại cảm nhận được sự lạnh nhạt từ anh, giống như tất cả ăn ý và gần gũi trước kia đều đã bị anh chặt đứt.

“Đúng là như vậy, nhưng mà…” Tô Nhuyễn buông chổi ra, đứng trước mặt anh: “Nhưng mà em cảm thấy hợp đồng đã ký rồi, ít nhất phải hợp tác trên hai năm mới được.”

Nói xong mặt cô hiện lên vẻ hối hận: “Lúc ấy nên viết thêm kỳ hạn ngắn nhất mới đúng, nếu không đột nhiên anh rời đi, lúc đó mất mặt c.h.ế.t em rồi!”

Lộc Minh Sâm lười nhác nói: “Ai bảo em không viết?”

Tô Nhuyễn thở dài: “Không phải em sợ em viết vào, sẽ dọa anh chạy mất sao?”

“Đối tượng thích hợp như vậy em biết đi đâu tìm? Đương nhiên là phải lừa anh tới tay trước, rồi tính sau rồi.”

Mặt Lộc Minh Sâm vẫn không biểu cảm, nói: “Lừa hôn!”

Không hiểu sao Tô Nhuyễn lại nghe ra được oán khí trong lời này, khiến cô không khỏi kinh ngạc: “Sao anh có thể nói em như vậy, rõ ràng là chính anh đồng ý…”

Nhưng mà vì em lừa anh, anh mới đồng ý.

Tô Nhuyễn không biết Lộc Minh Sâm đang nghĩ gì, lại kéo áo anh, ôn tồn thương lượng: “Anh, ký cũng ký rồi, nếu anh muốn ngưng hẳn cũng chờ hai năm nữa được không? Nếu không em thật sự quá mất mặt!”

“Hai ngày trước em còn đứng trước mặt Hoắc Hướng Dương khoe khoang, mắng anh ta đó, kết quả vừa quay đầu lại đã bị vứt bỏ, anh có tin anh ta sẽ lập tức tới chê cười tiện thể quấy rầy em hay không?”

Thấy Lộc Minh Sâm không nói lời nào, cô nghi hoặc hỏi: “Hay là vừa rồi em thể hiện chưa đủ tốt?”

Cô xắn tay áo lên: “Hay là anh xây dựng cho em kế hoạch đi, về nhà em sẽ luyện tập thật tốt, lần sau nhất định sẽ phát huy cho anh xem.”

Cuối cùng ánh mắt Lộc Minh Sâm cũng nhìn về phía cô: “Còn có lần sau?”

“Sao lại không có?” Tô Nhuyễn ngạc nhiên nói: “Trong hợp đồng của chúng ta viết rất rõ ràng, trước mặt người ngoài, hai chúng ta phải ủng hộ nhau vô điều kiện.”

“Lần sau nhà họ Lộc còn dám bắt nạt anh, đương nhiên em sẽ tiếp tục kề vai chiến đấu với anh rồi!”

Cô hơi nâng cằm lên, cười hì hì cầu khen thưởng: “Thế nào? Vừa rồi em thể hiện không tồi chứ? Cô út anh bị dọa thiếu chút nữa tè trong quần đó!”

Nghe cô nói vậy, Lộc Minh Sâm vẫn không có biểu cảm dư thừa nào như cũ.

Tô Nhuyễn thấy thế, tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên kêu “A” một tiếng.

Lộc Minh Sâm đang nhìn cô diễn kịch, kết quả một giây sau đã trông thấy một bàn tay mịn màng, trắng nõn đưa tới trước mặt mình. Trên bàn tay có một vết m.á.u thật dài, có vẻ như là vừa rồi bị mảnh sứ cào trúng.

Lộc Minh Sâm lập tức nhíu mày.

Tô Nhuyễn nói: “Đau.”

Lộc Minh Sâm cao giọng gọi: “Hoàng Hải Uy!”

“Có!”

“Đi lấy thuốc khử trụng và băng gạc tới đây!”

Đáy mắt Tô Nhuyễn hiện lên ý cười, đột nhiên giở ra kỹ năng làm nũng.

Cô bám vào người Lộc Minh Sâm, nói: “Anh, hôm nay em ủng hộ anh rồi, ngày mai tới lượt anh ủng hộ em nhé?”

Lộc Minh Sâm nhận đồ Hoàng Hải Uy đưa qua, nhìn bàn tay mềm mại nhỏ bằng nửa tay mình trước mắt, có chút do dự.

Tô Nhuyễn thì vẫn đang nói thao thao bất tuyệt, còn không khách sáo nói với Hoàng Hải Uy: “Các cậu có mang huân chương của lão đại tới không?”

“Ngày mai chuẩn bị cho anh ấy hai bộ quân trang đẹp mắt.” Sau đó còn không quên bổ xung: “Phải có đai lưng, to nhỏ đều phải có.”

Lộc Minh Sâm:……
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 146: Trùng hợp



Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên tay Tô Nhuyễn, cuối cùng vẫn gọi một cô y tá đi ngang qua tới xử lý giúp.

Tô Nhuyễn nhìn thấy thế, cười không ngừng, người này ngây thơ quá.

Nhưng mà Tô Nhuyễn cũng không tiếp tục trêu anh, dễ nhận ra cảm xúc của đối phương vẫn chưa tốt lắm, khả năng mình yên tĩnh sẽ thích hợp hơn.

Hơn tám giờ sáng hôm sau, Tô Nhuyễn tới bệnh viện đón Lộc Minh Sâm. Vốn dĩ tưởng rằng qua một đêm cảm xúc của anh sẽ tốt hơn, nhưng không biết tối hôm qua lại xảy ra chuyện gì, mà áp suất trên người anh càng ngày càng thấp.

Anh mặc một bộ đồ dã chiễn rộng thùng thình, đương nhiên là hoàn toàn không có đai lưng rồi. Nghe thấy tiếng cô, anh nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, rồi lại rũ mắt xuống, nằm liệt trên xe lăn, dáng vẻ giống như có thể ngủ say bất cứ lúc nào.

Tô Nhuyễn bị dáng vẻ này của anh chọc cười: “Anh Minh Sâm, anh vẫn còn phản nghịch quá nhỉ?”

Hoàng Hải Uy vẫn luôn im như ve sầu mùa đông, vội vàng xách túi lên: “Chị dâu, quần áo và thắt lưng đều mang đủ! Ở chỗ này!”

Lộc Minh Sâm bất mãn nhìn anh ta một cái, Hoàng Hải Uy giả vờ không trông thấy, chỉ quay về phía Tô Nhuyễn nở nụ cười lấy lòng, xin đừng giận lão đại của bọn họ.

Tô Nhuyễn nghi ngờ hình ảnh trầm ổn đáng tin cậy, hiền lành thân thiết, giống như thần mà đời trước đám người Bùi Trí Minh nói về lão đại của bọn họ chỉ là mèo khen mèo dài đuôi.

Vân Chi

Dù sao cũng tuyệt đối không phải anh chàng xấu tính trước mắt này, nhìn xem, anh ấy lăn lộn đám anh em nhà mình thành dạng gì rồi.

Tô Nhuyễn trực tiếp đặt sổ tay giới thiệu về vật liệu xây dựng và gia cụ lên đùi Lộc Minh Sâm: “Mẹ em đã mua phòng ở cho chúng ta rồi. lát nữa anh nhìn xem, mình thích trang hoàng theo phong cách nào.”

Nói xong cô liền đứng ra sau đẩy xe lăn. Lộc Minh Sâm cũng không phản đối.

Trong niên đại này vẫn chưa có studio ảnh cưới, chỉ có quán chụp ảnh.

Quán chụp ảnh Lý Nhược Lan hẹn trước cho bọn họ có tên Mona Lisa, là quán chụp ảnh theo phong cách tây lớn nhất tỉnh Đông Lâm, rất nhiều người đều tới quán ảnh này chụp ảnh cưới.

Ba gian cửa hàng sát đường được đả thông với nhau, khi Tô Nhuyễn đẩy Lộc Minh Sâm đi bên ngoài, đã có thể nhìn qua cửa sổ, thấy vài bộ váy cưới và tây trang dành cho nam nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau bên trong.

Tô Nhuyễn dừng lại trước một bộ tây tràng màu hồng phấn: “Anh Minh Sâm, em cảm thấy nếu anh không mặc quân trang, mặc bộ này cũng không tồi.”

Lộc Minh Sâm vẫn luôn không để ý tới người khác, nghe vậy ánh mắt vô thức liếc nhìn bộ tây trang kia, chỉ một giây sau ánh mắt đã tối sầm lại.

Không biết Hoàng Hải Uy đã tự não bổ điều gì, môi anh ta mím chặt, vì nghẹn cười mà cả khuôn mặt và cơ bắp đều run rẩy.

Sau đó Tô Nhuyễn mới cười đẩy Lộc Minh Sâm vào quán chụp ảnh.

Nhưng mà khi cô nhìn thấy hai người đang đứng trước quầy tiếp tân, trong lòng lại không nhịn được thầm mắng một câu đen đủi.

Nghe thấy động tĩnh hai người kia quay đầu lại, bọn họ cũng sửng sốt.

Cuối cùng da mặt Tô Thanh Thanh vẫn đủ dày, rất nhanh đã làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, kinh ngạc vui vẻ chào hỏi Tô Nhuyễn: “Chị, trùng hợp thế, hai người cũng tới chụp ảnh cưới à?”

Hoắc Hướng Dương đứng thẳng lưng theo bản năng, dáng vẻ nhẹ nhàng phong độ, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn giống như đang nhìn thiếu nữ tự sa ngã, mặt đầy phức tạp, khẽ than một tiếng: “Trùng hợp quá.”

Tô Nhuyễn không nhịn được trợn mắt khinh bỉ.

Sau khi nhà họ Lộc tới Tô Gia Câu cầu hôn không lâu, hai ngày sau hai người này cũng lặng yên không tiếng động định ra chuyện hôn sự.

Lý Nhược Lan nói ra cô mới biết chuyện này.

Thật ra Liêu Hồng Mai muốn làm lớn giống Tô Nhuyễn, nhưng căn bản nhà họ Hoắc không đồng ý, thứ nhất là vì không hài lòng Tô Thanh Thanh, thứ hai là thật sự sợ Võ Thắng Lợi.

Võ Thắng Lợi chịu thiệt lớn như vậy ở chỗ Tô Nhuyễn, anh ta không thể trêu vào Tô Nhuyễn, chỉ có thể dốc sức trả thù nhà họ Tô và nhà họ Hoắc, đặc biệt là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương.

Cũng may chuyện Võ Thắng Lợi quyên hai mươi vạn bị đưa tin khắp nơi, rất nhiều phóng viên của báo đài lớn nhỏ tranh nhau chạy tới huyện Khai Vân. Võ Thắng Lợi vừa tiếp nhận phỏng vấn, vừa bị Võ Đại Minh ân cần dạy bảo, đã thu liễm rất nhiều.

Nhưng mà đám chó săn của anh ta vẫn quấy rầy gây chuyện với hai nhà Tô Hoắc, từ trước tới nay chưa từng dừng lại.

Hoắc Hướng Mỹ bị dọa sợ tới mức phải ở lại trường học không dám về nhà.

Người nhà họ Hoắc khổ không nói nổi, oán khí mọc thành cụm, tất nhiên không có sắc mặt tốt với đầu sỏ gây họa Tô Thanh Thanh rồi. Có thể đồng ý cưới cô ta đã là tận tình tận nghĩa.

Ý của mẹ Hoắc là tổ chức đơn giản chút, hai người đăng ký kết hôn xong thì mau chóng xuống phía nam làm thuê, cũng tiện thể thoát khỏi sự quấy rầy của Võ Thắng Lợi.

Liêu Hồng Mai không còn cách nào khác, chỉ có thể bóp mũi nhận.

Kết quả ở ngay mấy ngày trước, đột nhiên nhà họ Võ bị lục soát, tất cả người trong nhà đều bị bắt lại, nghe nói hành vi phạm tội nhiều không kể xiết, ba hệ thống Công – Kiểm – Pháp đều vì chuyện nhà họ Võ mà run rẩy.

Quần chúng nhân dân lại rất vui vẻ, đương nhiên nhà họ Hoắc và nhà họ Tô cũng nhẹ nhàng thở ra.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 147: Anh hùng



Theo lý thuyết với tính tình của mẹ Hoắc, dù chuyện này đã được giải quyết, thì bà ấy vẫn không cho Tô Thanh Thanh sắc mặt tốt mới đúng.

Vậy mà hai người bọn họ còn có thể tới nơi này chụp ảnh cưới.

Phải biết rằng chuyện tới Đông Lâm thị chụp ảnh cưới ở huyện Khai Vân coi như hành vi xa xỉ. Bình thường vợ chồng sắp cưới đều chụp ảnh ở huyện thành, chụp lấy hai tấm toàn thân là được.

Giống như biết cô đang nghĩ gì, hoặc là nóng lòng chứng minh bản thân, Tô Thanh Thanh đắc ý, nói: “Chị, chị có biết, tất cả người nhà họ Võ đều bị bắt lại rồi, hay không?”

“Khả năng Võ Đại Minh sẽ bị b.ắ.n chết, Võ Thắng Lợi có lẽ sẽ bị phán tù chung thân.”

Đây chính là hình phạt đời trước của hai người kia. Tô Thanh Thanh biết rõ, nên nói rất chắc chắn.

Nhưng mà chuyện này thì liên quan gì tới việc cô ta kết hôn?

Rất nhanh Tô Thanh Thanh đã nói cho cô câu trả lời, mặt cô ta vô cùng xán lạn: “Nói ra thì, việc này còn phải cảm ơn chị.”

“Nếu không phải do chị làm Võ Thắng Lợi quyên hai mươi vạn, khiến xã hội chú ý, tôi cũng không có cơ hội vặn ngã anh ta.”

Tô Nhuyễn nhướng mày: Cô ta vặn ngã nhà họ Võ?

Hoắc Hướng Dương cũng mang vẻ mặt thưởng thức nhìn Tô Thanh Thanh nói: “May có Thanh Thanh dũng cảm cử báo anh ta với các phóng viên, sau đó còn cẩn thận thông qua các chuyện xấu Võ Thắng Lợi từng làm phát hiện ra rất nhiều manh mỗi, hiệp trợ đội điều tra hình sự của thành phố nhanh chóng phá được vụ án Võ Đại Minh.”

Tô Thanh Thanh ngượng ngùng nói: “Thật ra em chỉ cảm thấy quá có lỗi với anh, có lỗi với nhà họ Hoắc, mới nghĩ được ăn cả ngã về không, cùng lắm thì c.h.ế.t chung với anh ta. Không ngờ bọn họ ở ác gặp dữ, rơi vào kết cục như vậy.”

Vân Chi

Hoắc Hướng Dương vừa đau lòng vừa thương tiếc, khẽ vỗ bả vai Tô Thanh Thanh: “Là vì em cẩn thận còn dũng cảm thôi, em chính là anh hùng của huyện Khai Vân chúng ta.”

Tô Nhuyễn:……

Lời này hình như hơi khoa trương nhỉ?

Có điều không phải không có khả năng này. Võ Đại Minh là vua xứ mù mười mấy năm, những vụ án ông ta gây ra nhiều không đếm xuể. Đời trước sau khi đội điều tra hình sự bắt người mới bắt đầu điều tra, chỉ điều tra thôi cũng tốn gần hai năm rồi, thậm chí có vài vụ án bí ẩn, sau khi ông ta bị tử hình, điều tra những người khác mới tuôn ra.

Những việc này người khác không biết, Tô Thanh Thanh trọng sinh lại rất rõ ràng, dù không nhớ được đầy đủ, nhưng chắc chắn mấy tình tiết quan trọng đều nhớ rõ. Chỉ cần cung cấp một vài manh mối, đúng là có thể giúp đỡ được đội điều tra hình sự rất nhiều.

Tô Nhuyễn không khỏi cảm thán, cũng khó trách sau khi Tô Thanh Thanh trọng sinh, lại luôn tỏ ra ưu việt như vậy.

Thấy không, nghe ý tứ của Hoắc Hướng Dương, bây giờ cô ta đã không còn là hồ ly tinh không biết xấu hổ khiến nhà họ Hoắc mất mặt rồi, mà là anh hùng khiến nhà họ Hoắc nở mày nở mặt, đây chính là ưu thế của trọng sinh.

Hình như Hoắc Hướng Dương cũng muốn cải chính thanh danh cho Tô Thanh Thanh, anh ta nói với Tô Nhuyễn: “Đội điều tra hình sự còn khen thưởng Thanh Thanh sáu trăm đồng, cho nên chúng tôi mới tới đây chụp ảnh cưới.”

Chẳng trách cô ta lại mang dáng vẻ tự tin mười phần như vậy, đối với dân chúng mà nói, trong thời buổi này chỉ cần dính chút quan hệ với chính phủ thôi đã rất khó lường rồi.

Nhưng mà hình như Tô Thanh Thanh phiêu hơi quá. Vậy mà lúc này còn dám liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, rồi cố ý hỏi Tô Nhuyễn, giống như nhìn thấu điều gì: “Có phải anh Minh Sâm không thoải mái hay không? Nhìn anh ấy có vẻ không tình nguyện.”

Tô Nhuyễn cũng không muốn dây dưa thêm với bọn họ làm hỏng tâm trạng của mình, cô nói thẳng: “Ừ, đang giận tôi đấy, tôi bảo anh ấy mặc quân trang chụp ảnh, anh ấy không muốn.”

Hai mắt Tô Thanh Thanh trợn trừng, thiếu chút nữa đã cười mỉa thành tiếng. Lộc Minh Sâm giận? Nếu để Tô Nhuyễn nhìn thấy Lộc Minh Sâm thật sự nổi giận, khả năng sẽ bị dọa chết, còn có thể đứng đây nói chuyện sao?

Người chị họ này đúng là đã nói dối còn không biết chuẩn bị bản thảo trước. Tô Thanh Thanh cố ý khiến Tô Nhuyễn xấu mặt, tỏ vẻ tiếc hận nói: “Vậy hôm nay chị còn có thể chụp ảnh sao?”

Tô Nhuyễn không kiên nhẫn đứng đây chị chị em em với Tô Thanh Thanh, cô cúi đầu nhìn về phía Lộc Minh Sâm, hỏi thẳng: “Cô ta nói hôm nay anh không muốn chụp ảnh cưới với em, anh nghĩ thế nào?”

Lộc Minh Sâm nâng mí mắt lên nhìn về phía Tô Thanh Thanh, uể oải nói: “Anh thì nghĩ, khả năng hôm nay bọn họ sẽ không chụp được ảnh.”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đều thay đổi. Tô Nhuyễn khẽ cười một tiếng, không hề để ý đến bọn họ nữa, đi thẳng tới chỗ cô trợ lý nhỏ đang qua bên này, nói: “Chúng tôi tới chụp ảnh.”

“Cô là cô Tô, Tô Nhuyễn sao? Mời đi bên này.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 148: Chụp ảnh cưới



Tô Nhuyễn đẩy Lộc Minh Sâm đi tới ghế sô pha gần đó chọn váy cưới. Thật ra cũng không có gì để chọn lựa, xa hoa nhất cũng chỉ có ba bộ, bởi vì trong tiệm chỉ có tổng cộng bảy tám bộ váy cưới.

Sau đó chính là ảnh chụp, chọn số lượng, kích thước khung ảnh. Về điều này, Tô Nhuyễn có ý đợi sau khi chụp ảnh xong, xem qua chất lượng ảnh chụp rồi quyết định, dù sao cũng là trả tiền theo số lượng.

Khi bọn họ chon váy, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương cũng được một người trợ lý khác đưa tới bên này. Không biết xuất phát từ ý tưởng gì, hai người bọn họ lại chọn váy cưới giống hệt Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nhướng mày, cô nhớ rõ hiện tại Hoắc Hướng Dương vẫn chưa giàu có gì, năm đó có thể mở được cửa hàng ở tỉnh Đông Lâm vẫn là nhờ vào của hồi môn của cô.

Có điều cũng không liên quan tới cô. Tô Nhuyễn đẩy Lộc Minh Sâm đi theo trợ lý chọn váy cưới, cô đi thẳng tới chỗ bộ tây trang màu hồng phấn kia.

Lộc Minh Sâm phát hiện ra điều gì, khi tới nửa đường xe lăn lập tức ngừng lại.

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn bàn tay Lộc Minh Sâm đang giữ chặt bánh xe lăn, lại dùng sức đẩy, nhưng xe lăn không hề nhúc nhích.

Tô Nhuyễn hỏi: “Vậy anh mặc quân trang nhé?”

Lộc Minh Sâm lười biếng nói: “Bộ này của anh cũng là quân trang.”

Tô Nhuyễn nghiêm túc quan sát anh một lượt, giống như ngẫm nghĩ điều gì: “Anh nói cũng đúng.”

Nói xong cô liền buông xe lăn ra đi về phía đặt váy cưới.

Hoàng Hải Uy vẫn luôn làm phông nên, kinh hoảng nói: “Lão đại, không phải chị dâu giận rồi chứ?”

Khóe miệng Lộc Minh Sâm mím chặt, không biết nghĩ tới điều gì, chỉ rũ mắt không nhúc nhích.

Tô Thanh Thanh kéo cánh tay Hoắc Hướng Dương đi ngang qua, thấy thế trong lòng cười thầm, quả nhiên Tô Nhuyễn đang cố làm ra vẻ, tuy rằng không biết Tô Nhuyễn dùng cách gì khiến Lộc Minh Sâm đồng ý kết hôn. Nhưng hiển nhiên kẻ điên này không muốn.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Thanh không nhịn được có chút vui sướng khi người ta gặp họa, sau này sợ là Tô Nhuyễn phải nếm mùi đau khổ rồi.

Lại nghĩ tới bản thân, Tô Thanh Thanh nhìn Hoắc Hướng Dương đang nghiêm túc chọn váy cưới với mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Có lẽ mở đầu giữa cô ta và Hoắc Hướng Dương có chút tì vết, nhưng từ giờ trở đi, nhất định cô ta sẽ sống hạnh phúc hơn Tô Nhuyễn.

Những người bây giờ mắng cô ta, sau này đều sẽ hâm mộ cô ta, khen cô ta, nịnh bợ cô ta…

Mà hôm nay, cô ta muốn cho Hoắc Hướng Dương, không, Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, cô ta muốn cho mọi người kinh diễm vì mình.

Trang điểm và chụp ảnh chính là sở trường của cô ta!

Bảy tám bộ váy cưới, chỉ liếc mắt một cái đã xem xong. Tô Thanh Thanh nhanh chóng chọn ra hai bộ, lại thân mật với Hoắc Hướng Dương đi chọn lựa tây trang.

Hai người đi ngang qua Tô Nhuyễn vẫn đang trầm tư, Tô Thanh Thanh khẽ cười một tiếng: “Chị, có cần em tham mưu giúp chị không? Cái này…”

Đột nhiên, những lời dư lại của cô ta đều bị nghẹn trong cổ họng.

Tô Nhuyễn cảm nhận được điều gì đó, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Lộc Minh Sâm ở cách đó không xa đang di chuyển xe lăn về phía bên này, chậm rãi dừng bên người cô. Anh vẫn mang dáng vẻ lười nhác như cũ, ánh mắt từ từ đảo qua một hàng váy cưới, sau đó chỉ vào một chiếc váy cưới màu đỏ rực, nói: “Cái này.”

Không biết vì sao, khoảnh khắc này Tô Nhuyễn vô thức cảm thấy người này có chút đáng yêu, vô cùng muốn xoa đầu anh.

Nhưng mà cô không dám, cho nên chỉ có thể thu lại móng vuốt của mình: “Đừng nghịch ngợm, anh đang trả thù em à?”

Lộc Minh Sâm rụt tay lại, không nói gì. Tô Nhuyễn chỉ vào chiếc váy cưới mới tinh trong góc, nói: “Em thích chiếc váy kia.”

Lộc Minh Sâm ngồi ngay ngắn, ngước mắt nhìn Tô Nhuyễn, trong mắt viết rõ, còn không bằng chiếc váy anh chọn.

Tô Nhuyễn không thèm để ý tới anh: “Chỉ cho anh phản nghịch, không cho em phản nghịch à?”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm:…… Thù dai thật đấy.

Nhưng hiển nhiên anh không định chịu thua, sau khi thấy Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đã đi xa, anh lại uể oải ngồi dựa vào xe lăn, không nói gì.

Cô bé trợ lý thì vô cùng kinh ngạc, xác nhận lại với Tô Nhuyễn: “Cô chắc chắn muốn chọn chiếc váy này?”

“Chắc chắn, nhất định là chiếc này.”

“Vậy mời ngài đi theo tôi một chuyến.” Nói xong cô gái kia dẫn Tô Nhuyễn tới phòng làm việc bên cạnh: “Anh Trần, cô dâu này muốn chọn bộ váy cưới màu đen kia.”

Người đàn ông tóc dài trong phòng làm việc đang vui vẻ nhìn các tác phẩm của mình lập tức đứng bật dậy: “Cái gì?”

Tô Nhuyễn nhìn anh ta cười nói: “Tôi muốn chọn bộ váy cưới màu đen kia, hơn nữa còn có một vài ý tưởng, không biết chỗ của anh có chụp được không?”

Người đàn ông tóc dài lập tức hứng thú: “Nói nghe chút coi.”

“Tôi muốn như vậy, muốn thế này… Thế này…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 149: Váy cưới màu đen



Tô Nhuyễn càng nói, hai mắt Trần Hạo càng sáng, sau đó cả người đều trở nên hưng phấn: “Thật ra trước đây khi tôi chọn chiếc váy cưới này, luôn cảm thấy có thể chụp ra cảm giảm đặc biệt, đáng tiếc không ai bằng lòng chụp thử.”

“Tôi từng đề cử vài lần, nhưng đều bị mắng là tang phục, sau đó tôi cũng không dám đề cử nữa, dần dần bản thân cũng mất đi cảm giác…”

Tô Nhuyễn cười nói: “Nếu nói màu đen là tang phục, không phải màu trắng cũng là tang phục hay sao?”

“Cũng đúng.” Người đàn ông tóc dài cười ha ha: “Chào cô, tôi là Trần Hạo, là ông chủ quán chụp ảnh này.”

Hai tay anh ta chà xát vào nhau, kích động nói: “Ảnh cưới hôm nay của hai người, tôi tự mình chụp! Tôi cũng có vài ý tưởng…”

Tô Nhuyễn nghe xong hai mắt cũng sáng lên: “Được đấy được đấy!”

Hai người bàn bạc xong, Trần Hạo bảo cô trợ lý kia: “Đậu đỏ, dẫn cô tô sang phòng bên cạnh trang điểm, bảo chị Mỹ tự mình trang điểm cho cô ấy.”

Sau đó Lộc Minh Sâm đang nhàm chán xem quyển sách về vật liệu xây dựng và gia cụ trơ mắt nhìn Tô Nhuyễn ra khỏi phòng làm việc kia, đi theo một người đàn ông tóc dài nhiệt tình vào một căn phòng khác.

Suốt cả quá trình, cô ấy hoàn toàn không liếc mắt nhìn anh một ái.

Hoàng Hải Uy vội la lên: “Hỏng rồi, lão đại, chị dâu giận thật rồi.”

Khóe miệng Lộc Minh Sâm lại lần nữa mím chặt, tiếp tục cúi đầu xem sách, giữa bọn họ chỉ là hợp đồng mà thôi, đâu phải vợ chồng thật, hơn nữa từ trước tới nay cô luôn rộng lượng, chắc là không đến mức giận dỗi vì chuyện này đâu nhỉ?

Thấy lão đại nhà mình đã lật xem quyển sách từ đầu tới cuối rồi lại bắt đầu lật lại, Lưu Hải Uy vô cùng sốt ruột, nhưng không dám nói nhiều lời khi anh đang rơi vào trạng thái này, sợ tác dụng ngược.

Vân Chi

“Anh Hướng Dương.” Một tiếng cười duyên truyền đến, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, hóa ra là Tô Thanh Thanh đã trang điểm thay quần áo xong ra ngoài.

Hoàng Hải Uy không nhịn được nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán: “Trời ạ, chỉ trang điểm thôi lại có thể trở nên xinh đẹp như vậy rồi? Cô dâu này thật sự giống như tiên nữ.”

Đợi Hoắc Hướng Dương thay quần áo xong ra ngoài, cũng kinh diễm thốt lên: “Thanh Thanh?”

Tô Thanh Thanh xoay một vòng, sóng mắt lưu chuyển nhìn anh ta: “Thế nào?”

“Em đẹp quá!”

Chuyên viên trang điểm bên cạnh cũng khen không dứt: “Kỹ năng trang điểm của cô dâu vô cùng chuyên nghiệp, chắc chắn ảnh chụp của hai người sẽ rất đẹp.”

Tô Thanh Thanh thân mật khoác tay Hoắc Hướng Dương, vẻ mặt chờ mong nói: “Vậy chúng ta đi mau thôi.”

Khi hai người bước vào nơi chụp ảnh, đều không nhịn được cùng nhìn về phía Lộc Minh Sâm đang nghỉ ngơi. Tuy rằng ngoài miệng không dám nói gì, nhưng vẻ mặt đã tỏ rõ một người đang chê cười Tô Nhuyễn, một người khác đang thương hại Tô Nhuyễn.

Hoàng Hải Uy nhỏ giọng nói: “Lão đại,chị dâu xinh hơn cô Tô Thanh Thanh kia nhiều, nếu chị dâu cũng trang điểm như vậy, anh mặc bộ này đúng là không xứng với người ta cho lắm, anh xem chúng ta tới cũng tới rồi…”

Cuối cùng ánh mắt Lộc Minh Sâm cũng dừng trên cái túi anh ta xách theo, môi mấp máy đang định nói chuyện, thì trông thấy Tô Nhuyễn vội vàng chạy ra ngoài, vẻ mặt ngượng ngùng, nói: “Anh Minh Sâm, anh Minh Sâm, ngại quá đã quên mất anh.”

Lộc Minh Sâm:???

Cô cẩn thận nói: “Bây giờ không cần anh thay quần áo nữa, chỉ cần đi sửa lại lông mày một chút là được.”

Thấy Lộc Minh Sâm vẫn không hứng thú lắm, Tô Nhuyễn cũng không muốn ép anh. Sống lại một đời, cô đã hiểu rõ nếu chưa từng trải qua những gì người khác từng trải qua thì không nên khuyên người ta lương thiện. Cô không biết Lộc Minh Sâm từng phải trải qua những gì, nhưng mà có thể khiến một người chán ghét cuộc sống này như vậy, chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

Mà hôm nay Lộc Minh Sâm lại đúng hẹn cùng tới với cô, rõ ràng là sẽ phối hợp với cô, cho nên cô dứt khoát coi buổi chụp ảnh này như buổi chụp ảnh nghệ thuật, dù sao chụp ảnh cưới đều là sân nhà của phụ nữ, đàn ông chỉ là đạo cụ mà thôi.

Vừa rồi nhìn bộ đồ dã ngoại tác chiến trên người Lộc Minh Sâm, đột nhiên cô có một ý tưởng, vốn dĩ cho rằng cách chụp ảnh cưới thời đại này đều tương đối bảo thủ, khả năng không chụp ra được hiệu quả.

Ai ngờ Trần Hạo lại là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, còn từng đạt giải thưởng, hai người ăn nhịp với nhau, linh cảm lập tức tuôn ra như suối.

Hơn nữa cô cũng đã nhận ra, có lẽ trình độ khoa học kỹ thuật ở thời đại này không bằng đời sai, nhưng trình độ chuyên nghiệp của nhiếp ảnh gia lại vô cùng cao siêu, bởi vì không có photoshop, nên ảnh chụp đều phải dựa vào mức độ chuyên nghiệp.

Có người phụ nữ nào có thể từ chối chụp ảnh đẹp? Vì thế Tô Nhuyễn nói chuyện quên mình với Trần Hạo, mãi cho đến khi xác định muốn chụp ảnh trong khung cảnh thế nào, mới phát hiện ra đạo cụ mặc đồ dã chiến Lộc Minh Sâm đã bị cô để quên bên ngoài rồi.

Thật ra Lộc Minh Sâm không hề tức giận, nhìn Hoắc Hướng Dương với Tô Thanh Thanh là biết, đàn ông chụp ảnh cưới chỉ cần đi theo m.ô.n.g phụ nữ là được, anh không chạy theo sau, bị người ta quên mất cũng là chuyện bình thường.
 
Back
Top Bottom