Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 120: Võ Đại Minh tới (2)



Võ Thắng Lợi đau đớn, kêu lên một tiếng, lúc này mới nâng khuôn mặt xanh tím sưng vù lên, hiển nhiên đã bị dạy cho một bài học nhớ đời, không còn chút bá đạo ương ngạch nào nữa, mà hèn mọn như chó nhà có tang, cầu xin Tô Nhuyễn tha thứ: “Tô Nhuyễn, xin lỗi, rất xin lỗi, do tôi khốn nạn, sau này tôi không dám nữa! Tha cho tôi đi!”

“Tôi hứa sẽ không dây dưa với cô nữa, không, tôi hứa tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, nếu không thì… Thì để bác trai đánh gãy chân tôi!”

Võ Đại Minh lại nhấc chân lên hung hăng đá Võ Thắng Lợi, Võ Thắng Lợi co người trên mặt đất, r*n r* xin tha: “Bác trai, bác trai, cháu biết lỗi rồi, cháu không dám nữa, hu hu… Cháu không dám nữa đâu…”

Lúc này ngay cả ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương đang xem náo nhiệt cũng sợ tới mức thay đổi sắc mặt, cẩn thận trốn xa.

Còn Tô Nhuyễn thì dựa vào xe lăn của Lộc Minh Sâm, thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Võ Đại Minh đạp năm sáu phát mới hả giận, ngẩng đầu hỏi Tô Nhuyễn: “Hả giận chưa? Nếu chưa, tôi có thể trói nó lại đánh tiếp.”

“Chừng nào cô nói đã hả giận, khi đó tôi ngừng tay, đảm bảo không hạ thủ lưu tình.”

Lúc này Tô Nhuyễn mới nói: “Cũng đủ rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.”

Võ Đại Minh đá Võ Thắng Lợi một cái: “Đã nghe thấy chưa? Còn không mau bò dậy, cút đi, đừng đứng ở đây vướng mắt người khác.”

Võ Thắng Lợi co rúm người, lại bò dậy, chạy mất dép.

Lúc này Tô Văn Sơn mới nghi ngờ, cất tiếng hỏi: “Lão Võ, ông làm vậy là…”

“Ông không thấy à, xử lý chuyện cháu trai tôi.” Võ Đại Minh nói: “Trước đó tôi xử lý không kịp thời, đều tại tôi.”

“Lão Tô, ông yên tâm, tôi đám bảo sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này, sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh của con gái ông một phân một hào nào.”

Nói xong ông ta lấy tờ giấy đăng ký kết hôn ra, để Tô Nhuyễn và người có mặt ở hiện trường nhìn rõ, sau đó gần như hung ác dùng bật lửa đốt nó thành tro bụi. Rồi quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Còn về thanh danh của cháu ở bên huyện, cháu không cần lo lắng.”

Vân Chi

“Lý Hoa người mở cửa sau cho thằng nhóc kia đã bị đuổi việc rồi, phòng ở của cô ta cũng đã bị đơn vị tịch thu, trong vòng ba ngày cô ta sẽ phải cút về nông thôn.”

“Còn cả đám bạn du côn của thằng súc sinh kia nữa, tôi đã trói tất cả lại đưa đi dạo phố ở huyện thành rồi, bọn họ từng đi những đâu, tôi bắt bọn họ đi lại chỗ đó ba vòng, đảm bảo người cả huyện đều thấy rõ.”

“Sau này tuyệt đối sẽ không có ai dám lắm miệng nhắc tới.” Ông ta dùng ánh mắt hung ác nhìn thẳng vào Đỗ Hiểu Hồng và hai mẹ con Tô Thanh Thanh: “Nếu cháu nghe thấy ai còn dám nói lung tung, cứ nói thẳng với chú, Võ Đại Minh này đảm bảo sẽ khiến đối phương không dám nói thêm nửa câu.”

Nhớ tới cảm giác vừa mới bị đánh, Đỗ Hiểu Hồng không nhịn được cả người run rẩy, Tô Thanh Thanh và Liêu Hồng Mai cũng bị dọa sắc mặt trắng bệch, dùng sức lắc đầu theo bản năng.

Đột nhiên Lộc Minh Sâm mở miệng nói: “Ở huyện đã làm sáng tỏ rồi, nhưng người ở chỗ này vẫn chưa hiểu rõ.”

Anh nhìn về phía ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương: “Hay là cục trưởng Võ giải thích cẩn thận cho ông nội và bác gái của tôi một chút, nếu không bọn họ luôn nói Tô Nhuyễn là giày rách một đời chồng gì gì đó, bởi vì chuyện này, tiền lễ hỏi còn không muốn bỏ ra.”

Anh khẽ thở dài: “Nhà họ Tô cũng cảm thấy cô ấy với Võ Thắng Lợi đã có gì đó với nhau, của hồi môn cũng không muốn cho cô ấy, muốn Tô Nhuyễn mang theo hai bàn tay trắng một phân tiền cũng không có về nhà chồng.”

Mấy chữ “Một phân tiền đều không có” được anh cố ý nhấn mạnh.

Nghĩ tới tờ giấy đăng ký kết hôn và tờ giấy ủy quyền trong tay Tô Nhuyễn, mặt Võ Đại Minh lại trở nên dữ tợn, tơ m.á.u trong mắt tăng vọt, tay nắm chặt thành nắm đ.ấ.m đi tới trước mặt ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương: “Ông Lộc, nhà ông cứ yên tâm đi, người con gái như Tô Nhuyễn, thằng súc sinh nhà tôi không trèo cao nổi, một đầu ngón tay cũng chưa chạm vào.”

“Càng khỏi bàn tới giày rách hay một đời chồng gì gì đó.”

“Bịa đặt là phạm pháp.” Ông ta nhìn về phía Lâm Mỹ Hương, giọng nói đầy uy h**p: “Nếu không phạm pháp, biết đâu ngày nào đó cũng có người nói cô thành giày rách một đời chồng.”

Sắc mặt Lâm Mỹ Hương trắng bệch, vừa rồi đã tận mắt chứng kiến người đàn ông dã man này ra tay không chút lưu tình với Đỗ Hiểu Hồng, bà ta tin Võ Đại Minh có thể làm ra được chuyện như vậy. Ông cụ Lộc cũng bị dọa run rẩy, vội vàng gật đầu không ngừng.”

Võ Đại Minh nhẹ nhàng hỏi bọn họ: “Lễ hỏi người ta đòi bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, cháu dâu này đáng giá.”

Lâm Mỹ Hương thật sự nghĩ không ra, vì sao Võ Đại Minh lại bảo vệ Tô Nhuyễn như vậy, nhưng câu uy h.i.ế.p này, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói, giống như bọn họ không làm theo sẽ g.i.ế.c người vậy, Lâm Mỹ Hương vội vàng gật đầu: “Biết rồi, biết rồi!”

Tô Nhuyễn nhướng mày, Hả? Võ Đại Minh còn có tác dụng kỳ diệu này?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 121: Rốt cuộc mày đã làm gì



Võ Đại Minh lại quay đầu nhìn về phía Tô Văn Sơn: “Tôi nói này lão Tô, ông không định chuẩn bị của hồi môn cho con gái mình sao?”

Dáng vẻ hung thần ác sát giống như chỉ cần Tô Văn Sơn dám nói một chữ “Không”, sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.

Giữa trán Tô Văn Sơn thấm ra mồ hôi lạnh: “Sao có thể?”

Võ Đại Minh vẫn không chịu buông tha cho ông ta: “Vậy định cho bao nhiêu?”

Tô Văn Sơn thật sự không nghĩ ra vì sao Võ Đại Minh lại bảo vệ Tô Nhuyễn như vậy, chỉ có thể căng da đầu nói: “Chuyện này chúng tôi còn chưa thương lượng xong với nhà họ Lộc, cũng là chuyện riêng nhà tôi, Lão Võ, sao ông quan tâm vậy?”

“Đương nhiên phải quan tâm rồi.” Lộc Minh Sâm chậm rãi nói: “Không phải nhà ông muốn gả Tô Nhuyễn tới nhà họ Võ à? Sao cục trưởng Võ có thể không quan tâm?”

Mí mắt Võ Đại Minh nhảy liên hồi, có thể nói là hung ác nhìn chằm chằm vào Tô Văn Sơn: “Không được! Tôi đã nói rồi, thằng súc sinh kia nhà tôi không trèo cao nổi, ông vẫn nên bàn chuyện tử tế với nhà họ Lộc đi!” Đừng bao giờ nghĩ tới nhà họ Võ.

“Có điều, dù sao cũng là do thằng nhóc không biết cố gắng nhà tôi gây chuyện, mới ảnh hưởng tới Tô Nhuyễn, để đề phòng người khác lôi chuyện này ra nói, tôi sẽ phụ trách đến cùng.”

Sau đó ông ta liếc mắt nhìn Lâm Mỹ Hương một cái, hỏi: “Vừa rồi không phải nhà họ Lộc nói đồng ý đưa lễ hỏi theo lẽ thường sao? Nhà bà còn băn khoăn gì, cứ việc nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết.”

Sắc mặt hai người nhà họ Lộc không tốt lắm, nhìn dáng vẻ này hình như đối phương thật sự muốn xen vào.

Với địa vị của mình, nhà họ Lộc không cần sợ Võ Đại Minh, nhưng vì vừa rồi sau khi vào phòng ông ta quá điên cuồng, bây giờ còn quan tâm Tô Nhuyễn như con gái ruột, còn bảo vệ hơn cả Tô Văn Sơn. Dù sao đối phương cũng là công an, nếu muốn gây phiền toái cho bọn họ, có thể dễ dàng tìm được lý do.

Sắc mặt Tô Văn Sơn cũng nghi ngờ không thôi, không nghĩ ra được vì sao Võ Đại Minh lại che chở Tô Nhuyễn như vậy.

Thấy đối phương không nói lời nào, Võ Đại Minh nheo mắt lại nhìn Lâm Mỹ Hương, ánh mắt đầy nguy hiểm: “Sao hả? Hay là nhà họ Lộc còn điểm nào chưa làm vừa lòng Tô Nhuyễn?”

Lâm Mỹ Hương giật mình một cái, vội vàng nói: “Không có không có, nhà họ Lộc chúng tôi đã làm cô ấy thỏa mãn rồi, là nhà họ Tô.”

“Là nhà họ Tô không muốn cho con bé của hồi môn, còn muốn nuốt hết tiền lễ hỏi nhà chúng tôi cho con bé.”

Võ Đại Minh liếc mắt nhìn Tô Văn Sơn một cái, hỏi thẳng Tô Nhuyễn: “Nhà họ Lộc cho bao nhiêu tiền lễ hỏi? Bà ta nói thật chứ?”

Tô Nhuyễn nói: “Nhà họ Lộc cho một vạn chín nghìn tám tiền lễ hỏi, dì Đỗ nói phải giữ lại một vạn ba mua đàn dương cầm cho Tô Điềm Điềm, hai ngàn đăng ký lớp năng khiếu cho Tô Minh Phong…”

Võ Đại Minh không thể tin nổi, quay đầu lại: “Tô Văn Sơn, cả huyện đều nói ông là chính nhân quân tử, ông quân tử như vậy sao? Ông đây không coi trọng con gái, cũng không khắt khe với nó như vậy.”

“Ông đúng là không biết xấu hổ? Ông dám làm như vậy, Lý Mai Hoa có thể chọc gãy cột sống của ông đấy, ông có tin hay không?”

Tô Nhuyễn khẽ cười: “Đương nhiên là người khác sẽ không biết rồi, nếu không ngài cho rằng vì sao Võ Thắng Lợi lại bị dẫn tới trước mặt tôi?”

“Có anh ta, dù tôi không mang theo một phân tiền của hồi môn nào về nhà chồng, vẫn phải cảm động đến rơi nước mắt, không phải sao?”

Võ Đại Minh không phải kẻ ngốc, ngược lại, ông ta làm cục trưởng cục công an, bản thân còn không phải người tốt lành gì, gặp qua chuyện ghê tởm nhiều hơn tất cả mọi người có mặt ở đây nhiều, lập tức nghĩ ra được đầu đuôi.

Vân Chi

Lửa giận trong lòng ông ta lại lần nữa bùng lên, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi.

Ông ta vẫn luôn cho rằng vì thằng ngu xuẩn Võ Thắng Lợi kia ngẫu nhiên gặp phải Tô Nhuyễn, mới trêu vào tai họa lớn như vậy, lại không ngờ cháu mình bị người ta cố ý thiết kế!

Nghĩ tới Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng vì muốn chiếm của hồi môn của Tô Nhuyễn đã lợi dụng Võ Thắng Lợi, khiến ông ta vô duyên vô cớ tổn thất hơn hai mươi vạn, còn phải ứng phó với phiền toái ùn ùn không dứt sắp tới. Đột nhiên Võ Đại Minh cảm thấy vô cùng tức giận, ông ta bước về phía trước, túm chặt cổ áo Tô Văn Sơn, đ.ấ.m thẳng vào mặt đối phương một quả: “Mặt người dạ thú, vẻ ngoài thì nho nhã, lại làm ra chuyện không bằng cầm thú! Tô Văn Sơn, hôm nay ông đây phải đánh c.h.ế.t mày!”

Tô Văn Sơn chưa bao giờ nghĩ tới Võ Đại Minh sẽ trực tiếp vung tay, khi bị đè ra bàn cả người đều ngây ra, bà cụ Tô và Đỗ Hiểu Hồng thấy thế kinh hô thành tiếng, vội vàng chạy tới can ngăn.

“Mau dừng tay!” Bà cụ Tô thở không ra hơi: “Cục trưởng Võ, có chuyện gì không thể từ từ nói sao? Cần gì phải đánh người! Nếu con trai tôi cso làm sao, tôi không để yên cho cậu đâu!”

Võ Đại Minh cười mỉa: “Cần nhà bà không để yên cho tôi chắc? Tôi vẫn chưa xong với nhà bà đâu!” Nói xong lại đ.ấ.m cho Tô Văn Sơn một quả.

Bà cụ Tô sợ hãi kêu lên thành tiếng, vội vàng chạy đến xem xét tình hình của Tô Văn Sơn, quay đầu nhìn Tô Nhuyễn vẫn đang sững sờ tại chỗ, cả giận quát lên: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, rốt cuộc mày đã làm gì?”

“Sao mày lại hãm hại cha mình như vậy?” Bà cụ tức giận nổi trận lôi đình: “Quả nhiên là đồ vô ơn giống hệt con mẹ mày, biết thế tao không nên bảo cha mày quan tâm tới mấy chuyện rách nát này rồi!”

Tô Nhuyễn vừa lấy lại tinh thần, đang định đứng dậy, nghe thấy thế lại ngồi xuống ghế. Lộc Minh Sâm quay đầu nhìn cô một cái.

Võ Đại Minh nghe thấy lời bà cụ, lập tức mỉa mai một tiếng: “Hóa ra Tô Nhuyễn là nơi trút giận của nhà bà, có chuyện gì cũng đẩy hết lên người con bé à? A, bán con bé cũng bán đúng lý hợp tình, chẳng trách con bé lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy.”

Bà cụ Tô nhíu mày: “Con bé làm chuyện điên cuồng gì?”

Tô Văn Sơn cũng ôm mặt nhìn qua, rốt cuộc cũng hỏi ra lời muốn hỏi, giọng điệu như đang chất vấn: “Rốt cuộc mày đã làm gì?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 122: Đòi Tô Nhuyễn câu trả lời



“Không có gì.” Tô Nhuyễn vừa nói được nửa câu, lại phát hiện ra có thứ gì đó chạm vào tay mình, cô cúi đầu nhìn xuống lập tức trông thấy một viên kẹo sữa đã được bóc vỏ, còn thanh niên đưa kẹo cho cô vẫn mang biểu cảm lười nhác như cũ, giống như đột nhiên nhận được một viên kẹo không biết để chỗ nào đành phải đưa cho cô vậy.

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, chút buồn bực vừa dâng lên trong lòng cũng tan đi.

Cô nhận lấy viên kẹo, sau đó mới chậm rãi nói với Tô Văn Sơn: “Tôi chỉ khiến Võ Thắng Lợi quyên góp cho khu thiên tai hai mươi vạn…”

Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt dữ tợn của Võ Đại Minh lại co rút, tay nắm chặt thành nắm đấm: “Lá gan của nhóc con không nhỏ đâu.”

“Cái, cái gì?” Tô Văn Sơn cho rằng mình nghe lầm: “Mày nói mày đã làm gì?”

“Ngài quá khen rồi.” Tô Nhuyễn bỏ kẹo sữa vào trong miệng, trả lời Võ Đại Minh trước.

Sau đó mới chậm rãi nói với Tô Văn Sơn: “Tôi để Võ Thắng Lợi vay hai mươi vạn, quyên góp cho khu thiên tai.”

Nói xong, cô móc tờ báo được mình gấp gọn trong túi ra, đặt lên bàn: “Do cha nói mình không giải quyết được chuyện Võ Thắng Lợi, nên con đành phải tự mình nghĩ cách.”

“Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, phía trước có Võ Thắng Lợi, phía sau có mọi người chặt đứt đường lui, con hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.”

“Vì thế đã nghĩ, so với để cha bán, thà con tự bán mình còn hơn.”

“Hai mươi vạn.” Cô đẩy tờ báo về phía Tô Văn Sơn: “Bán được giá cao hơn cha bán có phải không?”

“Con cảm thấy mệnh của Tô Nhuyễn con, ít nhất phải cái giá này mới được.”

Bà cụ Tô ngơ ngác nhìn cô, sắc mặt hơi trắng, há miệng muốn nói gì đó hình như lại không biết nên nói gì.

Tô Văn Sơn không để ý tới lý do Tô Nhuyễn đưa ra, lập tức cướp lấy tờ báo cúi đầu xem, căn bản không cần tìn, tiêu đề cực lớn “Cảnh Sát nhân dân ăn mặc cần kiệm, quyên góp cho khu thiên tai phía nam khoản tiền cực lớn” đã đập ngay vào mắt.

Bài viết đưa tin chuyện này chiếm gần nửa trang báo, Tô Văn Sơn liếc mắt một cái đã trông thấy tấm ảnh Võ Thắng Lợi đứng giữa đống tiền, cả người lập tức chấn động. Ngoài ra còn thấy được mấy tiêu đề nhỏ viết về xuất thân của Võ Thắng Lợi, về nhà họ Võ ưu tú, truyền thống quyên góp cho khu thiên tai của người nhà họ Võ …

Tô Văn Sơn lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, ông ta làm chính trị vài năm, vừa liếc mắt qua một cái đã nhìn thấy được nguy cơ đằng sau vinh quang này, còn hai mươi vạn kia nữa…

Vân Chi

Đỗ Hiểu Hồng nhìn thấy phản ứng của ông ta, vội vàng cướp lấy tờ báo.

Tô Văn Sơn nơm nớp lo sợ nhìn về phía Võ Đại Minh, không muốn thừa nhận sự thật này: “Chuyện cho vay nào dễ như vậy, ai lại cho một đứa con gái như nó vay số tiền lớn như thế!”

“Hay là vay nặng lãi?” Tô Văn Sơn cố nở nụ cười: “Chuyện này chính là trái pháp luật, cục trưởng võ có thể bắt người kia lại.” Trong giọng nói tràn đầy chờ mong.

Đáng tiếc Tô Nhuyễn đã trực tiếp đánh nát ảo tưởng tốt đẹp của ông ta: “Ông chủ Đỗ là người cho vay chính quy trong dân gian.”

Cô liếc mắt nhìn Võ Đại Minh một cái: “Có thể kiếm đủ số tiền hai mươi vạn trong vòng hai ngày, còn bình yên vô sự đưa tới tòa soạn báo, ngài cảm thấy người ta là người bình thường sao?”

Quả nhiên sắc mặt Võ Đại Minh sa sầm xuông, chuyện này dù ông ta muốn làm cũng không làm được, chắc chắn địa vị của đối phương không nhỏ. Ông ta vô thức sờ tay ra sau eo, xem ra con đường nào đó đi không thông rồi.

“Còn chuyện vì sao con có thể vay được…” Tô Nhuyễn dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo sữa trong miệng, khẽ cười: “Đương nhiên là vì thân phận của cục trưởng Võ và Võ Thắng Lợi rồi.”

“Có giấy đăng ký kết hôn với Võ Thắng Lợi, không phải con là vợ hợp pháp của anh ta sao? Con vay được tiền cũng là chuyện bình thường mà.”

Biểu cảm trên mặt Võ Đại Minh lập tức vặn vẹo, cuối cùng những người khác đã hiểu vì sao Võ Đại Minh lại kích động phủ nhận quan hệ giữa Tô Nhuyễn và Võ Thắng Lợi như thế.

Cái giá phải trả cho tờ giấy đăng ký kết hôn kia quá lớn, dù nhà họ Lộc và nhà họ Tô cùng nhau táng gia bại sản cũng không trả nổi.

Nhưng mà như vậy vẫn chưa xong, sau đó Tô Nhuyễn lại lấy ra giấy đăng ký kết hôn và giấy ủy quyền, đặt lên bàn, cười nói: “Lần trước khi Võ Thắng Lợi tới, ông chủ Đỗ đã kiểm tra hết tất cả tài liệu rồi, Võ Thắng Lợi còn ký tờ giấy ủy quyền này ngay trước mặt ông ấy… Cho nên chỉ cần giấy đăng ký kết hôn này còn hiệu lực ngày nào, ngày đó tôi còn có thể đi vay thêm mấy chục vạn nữa.”

“Cô dám!” Khóe mắt Võ Đại Minh như muốn nứt ra, cuối cùng không nhịn được lộ ra vẻ mặt hung ác với Tô Nhuyễn, nhanh chóng bước đến muốn cướp hai thứ kia từ tay cô.

Lộc Minh Sâm đẩy xe lăn về phía trước, nghiêng người chắn trước mặt Tô Nhuyễn, mí mắt nâng lên, lười biếng nói: “Cục trưởng Võ, bình tĩnh chút.”

Võ Đại Minh hung ác nhìn anh, nhưng mà dáng vẻ hung ác của ông ta từ trước tới nay luôn khiến người ta sợ hãi, lại không hề có tác dụng với người thanh niên đang ngồi trên xe lăn, anh vẫn lười nhác tựa lưng vào ghế xe như cũ, giống như ông ta chỉ là một con kiến râu ria không đáng nhắc tới.

Võ Đại Minh xanh cả mặt, đột nhiên móc ra s.ú.n.g lục giấu sau lưng, chỉ vào Lộc Minh Sâm, nói: “Tô Nhuyễn, họa do Võ Thắng Lợi gây ra tôi đều xử lý cho cô. Lễ hỏi và của hồi môn của cô tôi đều có thể đứng ra nói chuyện, nhưng hai mươi vạn này, cô không cảm thấy mình nên cho tôi một câu trả lời vừa ý sao?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 123: Muốn tôi trả lại chứ?



Tất cả mọi người đều kinh hãi, không hẹn mà cùng thét chói tai lui về phía sau, ông cụ Lộc và Tô Văn Sơn đồng thanh quát lớn: “Cục trưởng Võ! Ông bình tĩnh chút! Đừng xằng bậy!”

Ngoài miệng nói thế nhưng không ai dám xông về phía trước.

Vân Chi

Tô Nhuyễn cũng bị dọa, muốn đứng dậy, thì nghe thấy Bùi Trí Minh đang ngồi bên cạnh cười một tiếng, giống như gặp phải chuyện gì buồn cười lắm.

Ngay sau đó, Tô Nhuyễn cảm nhận được một bàn tay Lộc Minh Sâm đè cô lại, một tay khác nhanh chóng cầm lấy chiếc nạng bên cạnh cung lên, trực tiếp cướp đoạt khẩu s.ú.n.g trong tay Võ Đại Minh, sau đó s.ú.n.g theo chiếc nạng quay về trong tay Lộc Minh Sâm.

Không ai nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bàn tay Lộc Minh Sâm đang cầm s.ú.n.g kia xoay chuyển hai vòng, khẩu s.ú.n.g lập tức biến thành một đống linh kiện rơi trên đùi anh.

Sắc mặt Võ Đại Minh thay đổi, hiện trường lặng ngắt như tờ, chỉ có Bùi Trí Minh là mang vẻ mặt đương nhiên.

Tô Nhuyễn:……

Đáng giận, ngầu c.h.ế.t cô rồi.

Cô không thể kém hơn!

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Cục trưởng Võ không cần căng thẳng như vậy.”

“Hai thứ này chỉ là một phần bảo đảm cho tôi mà thôi, đợi tôi thuận lợi kết hôn rồi, hoặc là một năm sau giấy ủy quyền hết hiệu lực, tất nhiên tôi sẽ không thể tiếp tục vay tiền.”

“Còn hai mươi vạn kia…” Cô thả lỏng người, tựa lưng vào ghế ngồi, bình tĩnh nhìn ông ta: “Ngài chắc chắn muốn tôi trả sao?”

“Nếu ngài chắc chắn, tôi có thể trả.”

Đỗ Hiểu Hồng đã đọc xong bài báo, nghe thấy thế lập tức kinh hãi: “Mày trả thế nào? Mày lấy đâu ra để trả? Còn không phải dựa vào cha mày sao?”

“Nó đang cố ý!” Bà ta nhìn về phía Tô Văn Sơn, tức hộc máu, nói: “Nói muốn trả thù ông dùng Võ Thắng Lợi ép nó!”

Võ Đại Minh lập tức nhìn về phía Đỗ Hiểu Hồng, sắc mặt Tô Văn Sơn cũng thay đổi, hung hăng giơ tay cho bà ta một cái tát: “Bà câm miệng cho tôi! Bớt ở đây nói hươu nói vượn! Ai ép con bé?”

Đỗ Hiểu Hồng lại không chịu ngậm miệng. Nếu để nhà họ Tô gánh trên lưng cục nợ hai mươi vạn này, bọn họ xong đời rồi! Đừng nói tới đàn dương cầm cho con gái bà ta, ngay cả trung học Thánh Đức sợ là cũng không thể tiếp tục…

“Tô Văn Sơn, đứa con gái này của ông đúng là kẻ vô ơn, chỉ vì hai vạn đồng hồi môn kia, mà nó muốn ép nhà họ Tô chúng ta vào chỗ chết! Đúng là không có ai tàn nhẫn độc ác như nó.”

Tô Văn Sơn nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn, giống như đang đưa ra quyết định gian nan nào đó.

Tô Nhuyễn trợn trắng mắt, cười khinh bỉ: “Yên tâm, tôi không vô sỉ giống các người đâu, chuyện do tôi gây ra tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Cô nhìn về phía Võ Đại Minh, tiếp tục hỏi: “Cục trưởng Võ, ông chắc chắn muốn tôi trả lại sao? Chỉ cần ông nói chắc chắn, hai mươi mấy vạn này tôi lập tức nhận, tuyệt đối không hàm hồ.”

Ánh mắt trong trẻo của cô đầy kiên định, hiển nhiên đang nói thật… Nếu cô không móc ra lá thư viết bằng m.á.u kia, sẽ càng đáng tin hơn.

Tô Nhuyễn mở tấm vải bông màu trắng được gấp chỉnh tề ra, cho ông ta nhìn qua, chữ trên tấm vải được viết bằng m.á.u tươi, nhìn qua đã thấy ghê người rồi.

Võ Đại Minh nhìn rõ nội dung trên đó, viết về một cô gái bị cháu trai cục trưởng cục công an ép tới đường cùng.

Tô Nhuyễn nhìn biểu cảm kinh ngạc của ông ta, nói: “Không phải ngài cho rằng tôi chỉ viết một bản chứ?”

Võ Đại Minh giận quá hóa cười: “Cô dùng m.á.u gì viết?”

“Máu gà.” Tô Nhuyễn nói: “Tìm được chỗ người mổ gà trong chợ bán thức ăn.”

“Cho nên ngài thật sự không cần băn khoăn đâu.” Tô Nhuyễn nhẹ nhàng giải thích: “Tuy nói hai mươi vạn này là tiền mua mệnh của tôi, nhưng tôi sẽ không thật sự đi nhảy lầu đâu.”

Bà cụ Tô và Tô Văn Sơn kinh hãi, kêu lên: “Nhảy lầu?”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “À, lúc ấy khi biết Võ Thắng Lợi tới tìm tôi, tôi đã định dẫn theo Võ Thắng Lợi cùng nhau nhảy lầu, nếu không tôi lấy đâu ra cái gan đi vay hai mươi vạn?”

“Tôi nghĩ, hai mươi vạn này coi như tiền mua mạng tôi, cho dù Tô Nhuyễn tôi phải chết, cũng nên c.h.ế.t oanh liệt, khiến tất cả mọi người đều biết, tôi c.h.ế.t oan thế nào.”

Sắc mặt Tô Văn Sơn và bà cụ Tô đều thay đổi, nếu Tô Nhuyễn thật sự làm như vậy……

Người xong đời tuyệt đối không chỉ mình Võ Đại Minh……

Tô Nhuyễn nhìn đầu Tô Văn Sơn đổ đầy mồ hôi lạnh, cũng cảm thấy khôi hài: “Yên tâm đi, đang yên đang lành tôi muốn c.h.ế.t làm gì?”

“Hai mươi vạn của cục trưởng Võ cũng dễ trả thôi.”

“Tôi chỉ cần đứng trên nóc tòa nhà cao nhất đại học Đông Lâm, rải huyết thư này xuống dưới, nói với mọi người tôi bị ép vào tuyệt cảnh… Chắc chắn sẽ có người trả giúp tôi hai mươi vạn này…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 124: Đứa con gái này khó lường



Tô Nhuyễn nghiêng đầu, cảm nhận hương sữa nồng đậm trong khoang miệng, sung sướng nheo mắt lại: “Chỉ là, khả năng báo chiều của tỉnh Đông Lâm sẽ phải đổi sang trang báo lớn hơn nữa, tiêu đề cũng ghê người hơn “Cảnh sát nhân dân vi phạm pháp luật, vì sao lại lừa đảo quyên góp hai mươi vạn…”

“Đến lúc đó huyện Khai Vân chúng ta náo nhiệt rồi, khả năng mọi người sẽ phải vất vả ứng phó với phóng viên tới từ khắp nơi trên cả nước.”

Cô nhìn Võ Đại Minh cười: “Như vậy xem ra, hai mươi vạn này không phải tiền mua mạng tôi, mà là cục trưởng Võ ngài đó!”

“Hình như không chỉ vậy.” Cô ngẫm nghĩ, rồi nói tiếp: “Lần trước cục trưởng Võ ngài lên báo thị trấn Hoắc Tây, sau đó không lâu trực tiếp thăng chức lên làm cục trưởng cục công an. Lần này tiếng vang lớn như vậy, tòa soạn báo thủ đô cũng phái người tới phỏng vấn ngài, chỉ cần ngài thận trọng lời ăn tiếng nói tới tác phong làm việc một khoảng thời gian, nếu thao tác tốt, nói không chừng lại có thể thăng mấy cấp.”

“Vậy số tiền này không chỉ có thể mua mạng, còn có thể mua chức tước nhỉ?” Nói tới đây, mặt cô tỏ vẻ tiếc nuối: “Tôi cảm thấy, hình như mình vay hơi ít.”

Mí mắt Võ Đại Minh co lại, Tô Nhuyễn thì giãn lưng ngồi dựa vào ghế, ung dung hỏi: “Cục trưởng Võ, ngài chắc chắn muốn tôi trả tiền chứ?”

Võ Đại Minh bình tĩnh nhìn Tô Nhuyễn, một lúc lâu sau, đột nhiên cười nói với Tô Văn Sơn: “Lão Tô, đứa con gái này của ông, khó lường!”

Nếu ông đây có đứa con gái như vậy, khả năng nằm mơ cũng cười tỉnh, sẽ đem con bé lên cung phụng, muốn cái gì cho cái đó.”

Mặt Tô Văn Sơn đỏ lên, không biết nghĩ tới điều gì.

“Nhưng mà…” Võ Đại Minh chuyển giọng đột ngột: “Chuyện này là do thằng súc sinh nhà tôi trêu chọc Tô Nhuyễn trước, bị hãm hại ông đây cũng nhận.”

“Nhưng món nợ giữa chúng ta, tôi cảm thấy vẫn nên tính toán tử tế.”

Tô Văn Sơn lập tức căng thẳng: “Nợ gì?”

“Ông bớt giả ngu.” Võ Đại Minh không làm được gì Tô Nhuyễn, đối với Tô Văn Sơn lại không cần khách sáo: “Vợ ông vừa chính miệng nói, vì éo Tô Nhuyễn, ông mới dẫn Võ Thắng Lợi tới trước mặt con bé, có phải không?”

Đương nhiên là Tô Văn Sơn phủ nhận rồi: “Sao có thể? Con bé là con gái tôi, dù tôi có giận nó, cũng không thể làm ra chuyện này!”

Võ Đại Minh cười mỉa: “Loại người heo chó không bằng tôi thấy nhiều rồi, ông cũng không phải xuất sắc trong số đó, cũng xêm xêm mà thôi, có gì là không có khả năng.”

“Tôi cũng không vu oan cho ông.” Đại Minh hít sâu một hơi, quay đầu ra ngoài cửa, gầm lên: “Đồ chó kia, lăn vào đây!”

Võ Thắng Lợi co rúm người vào phòng, nhìn cũng không dám liếc nhìn Tô Nhuyễn một cái. Vừa rồi chính tai anh ta nghe thấy, cô từng có ý định kéo anh ta cùng nhau nhảy lầu…

Võ Đại Minh hỏi: “Mày quen biết Tô Nhuyễn thế nào? Cẩn thận ngẫm lại những chuyện đã trải qua cho tao, có phải có người cố ý dụ dỗ mày hay không?”

Lời ông ta nói rất có tính dẫn đường, hiển nhiên là muốn tìm nơi trút giận, lại không ngờ đây chính là sự thật.

Tô Thanh Thanh chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ bị Tô Nhuyễn làm ra thế này, nên lúc ấy cô ta hoàn toàn không che giấu.

Thấy Võ Thắng Lợi sắp mở miệng, cô ta sắp gặp phải phiền toái, cô ta vội vàng nói: “Cháu đi vệ sinh.”

Võ Đại Minh lạnh lùng cười một tiếng, trực tiếp bê ghế dựa ra ngồi chắn trước cửa: “Trước khi ông đây hỏi rõ ràng, không ai được ra khỏi phòng.”

Liêu Hồng Mai nói: “Cục trưởng Võ, con người có ba chuyện gấp…”

“Vậy thì gấp trong quần!”

“Cô ta muốn chạy thôi!” Võ Thắng Lợi mở miệng: “Chính là cô ta, chính cô ta đã dẫn cháu đi làm quen với Tô… Bạn học Tô.” Ngay cả tên Tô Nhuyễn anh ta cũng không dám gọi.

Cuối cùng anh ta cũng tìm được lý do trốn tránh trách nhiệm, lập tức hận không thể đẩy hết mọi tội lỗi lên người Tô Thanh Thanh: “Cháu biết ngay mà, đang yên đang lành sao cô ta lại té ngã trước mặt cháu, đứng dậy không đứng còn luôn cười với cháu, sau đó nằng nặc đòi mời cháu ăn cơm…”

“Dọc đường đi cô ta luôn miệng nói với cháu về Tô… Bạn học Tô, nói cô ấy xinh đẹp thế nào, học giỏi thế nào… Sau đó dẫn cháu tới tiệm cơm, cháu gặp được bạn học Tô ở đó.”

“Cô ta cố ý làm vậy, cố ý muốn cháu quấy rầy bạn học Tô!”

“Còn Đỗ Hiểu Hồng nữa, bà ta cũng tham dự vào. Chính miệng bà ta nói, nếu cháu có thể thu phục được Tô… Bạn học Tô, bà ta sẽ gả cô ấy cho cháu, còn nói cho cháu biết trường bạn học Tô đang theo học, để cháu tới tìm cô ấy.”

Võ Đại Minh dùng ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tô Thanh Thanh và Đỗ Hiểu Hồng: “Hai người còn lời nào để nói không?”

Vân Chi

Tô Thanh Thanh nắm chặt cánh tay Liêu Hồng Mai, vừa lui về phía sau, vừa lắc đầu: “Không phải, cháu không cố ý, chỉ là ngẫu nhiên! Cháu không cố ý dụ dỗ anh ấy, do chính anh ấy coi trọng…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 125: Xin lỗi bây giờ phải kèm lợi tức



Cô ta không giảo biện còn tốt, cô ta vừa nói ra những lời này, lửa giận Võ Đại Minh vừa áp xuống lại bùng lên. Vậy mà Liêu Hồng Mai không biết điều, còn chống chế: “Cục trưởng Võ, chuyện đó chỉ là trùng hợp. Thật đó, sao Thanh Thanh nhà chúng tôi có thể cố ý được, sao con bé biết Thắng Lợi nhà ông sẽ coi trọng Tô Nhuyễn, có phải hay không?”

“Cô ta không biết?” Đột nhiên Võ Đại Minh đứng dậy bước về phía trước hai bước, một tay đẩy Liêu Hồng Mai ra, một tay bóp lấy cổ Tô Thanh Thanh: “Nào, mày nói lại cho tao nghe một lần nữa, mày có biết hay không?”

Tô Thanh Thanh sợ tới mức, thét chói tai: “Mẹ, mẹ, bác trai, cứu cháu! Ọe……” Nhưng mà bị tay Võ Đại Minh bóp chặt cổ, cô ta không thể nói ra được lời nào.

Liêu Hồng Mai nhào tới định bẻ ngón tay Võ Đại Minh ra, miệng khóc lớn: “Cục trưởng Võ, ông làm gì thế? Con bé thật sự không cố ý đâu, ông mau buông con bé ra, không buông sẽ xảy ra án mạng đó!”

Võ Đại Minh nghe thấy thế, ngón tay lại tiếp tục bóp chặt hơn: “Bà nói cái gì? Có phải cô ta cố ý hay không?”

Mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng lên, nỗi sợ trong trí nhớ lại lần nữa ùa về, cô ta sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, liều mạng gật đầu, trong miệng phát ra vài tiếng ú ớ: “Phải, phải.”

Nghe thấy thế, Võ Đại Minh mới buông cô ta ra. Tô Thanh Thanh quỳ rạp dưới đất, liều mạng ho khan, Liêu Hồng Mai ôm cô ta cũng bị dọa run rẩy.

Võ Đại Minh cười mỉa: “Dám nói dối trước mặt ông đây, cũng không nhìn xem ông đây làm nghề gì!”

Ánh mắt ông ta chuyển qua người Đỗ Hiểu Hồng, cả người Đỗ Hiểu Hồng lập tức run rẩy, vội vàng gật đầu: “Phải, phải. Tôi nói rồi, nhưng không phải tôi muốn ép Tô Nhuyễn, tôi thấy Thắng Lợi thật sự thích con bé, mới nghĩ tới chuyện thành toàn…”

Tô Văn Sơn dẫn đầu tát cho Đỗ Hiểu Hồng một cái: “Đỗ Hiểu Hồng, bà quá đáng lắm rồi đấy! Đều do bà làm hại!”

Võ Đại Minh nhìn ra được ý đồ của Tô Văn Sơn, cũng không ra tay, chỉ cười khinh bỉ. Ông ta đang định nói gì đó, thì Tô Nhuyễn đã mở miệng nói trước: “Cục trưởng Võ, chúng ta nên tới chỗ ông chủ Đỗ rồi.”

Vân Chi

Võ Đại Minh sửng sốt, chỉ vào Tô Văn Sơn nói: “Hôm nay ông đây còn có việc, món nợ này đợi khi quay về chúng ta tính toán cẩn thận.”

Ánh mắt ông ta đảo qua Tô Thanh Thanh: “Dám chơi Võ Đại Minh tao, chuyện này vẫn chưa xong đâu.”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh trắng bệch, cả người đều run rẩy.

Tô Văn Sơn thấy Tô Nhuyễn muốn đi, vội vàng chạy theo, nói: “Nhuyễn Nhuyễn, con đi đâu thế? Để cha đi cùng con.”

Tô Nhuyễn kinh ngạc nhìn ông ta một cái: “Tôi nhớ rõ, vừa rồi ông nói sau này ông sẽ không quản chuyện của tôi nữa mà?”

Cô đẩy viên kẹo sữa thơm ngọt trong miệng, nhìn Tô Văn Sơn, đột nhiên bật cười: “Tôi cũng không cần ông quản.”

Nhìn thấy nụ cười này của cô, trong lòng Tô Văn Sơn căng thẳng, luôn cảm thấy bản thân sắp mất đi thứ gì đó quan trọng, ông ta kêu lên theo bản năng: “Nhuyễn Nhuyễn……”

Tô Nhuyễn giơ tay ngắt lời ông ta, sắc mặt trịnh trọng nói: “Cha, chúng ta…… Cứ như vậy đi.”

Nói xong, đột nhiên cô lại cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào tay mình, Tô Nhuyễn cúi đầu nhìn viên kẹo sữa ai đó đưa qua, không nhịn được bật cười.

Võ Đại Minh chậc chậc hai tiếng: “Lão Tô, không phải tôi nói ông đâu, nhưng rốt cuộc mắt ông mù tới mức độ nào vậy? Con gái lợi hại thì vứt bỏ, coi kẻ ngu xuẩn độc ác kia như bảo bối, cả đời này không thăng chức được cũng đáng!”

Biểu cảm trên mặt Tô Văn Sơn cứng đờ.

Võ Đại Minh thật ra là người co được dãn được, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Hay là hai ta kết nghĩa đi? Tôi làm cha nuôi của cô, lần này cô kết hôn, tôi sẽ cho của hồi môn!”

Tô Văn Sơn giật mình, cảm thấy đây là cơ hội biến chiến tranh thành tơ lụa.

Lộc Minh Sâm ngẩng đầu nhìn Võ Đại Minh một cái, hời hợt ý nói: “Cục trưởng Võ, ông không thu lại s.ú.n.g của mình à?”

Võ Đại Minh sửng sốt, hắn còn tưởng rằng s.ú.n.g của mình vẫn ở trên tay Lộc Minh Sâm, vừa rồi rõ ràng thấy anh còn đùa nghịch.

Lúc này quay đầu nhìn lại, ông ta mới trông thấy, đám linh kiện kia đã xoay tròn trên bàn cơm rồi, giống như trò đùa dai của đứa trẻ nghịch ngợm nào đó.

Võ Đại Minh:……

Không ai dám chạm vào thứ này, người dám chạm vào, ông ta không chọc nổi. Võ Đại Minh đành phải hậm hực quay về nhặt lại linh kiện súng.

Trong lúc chờ đợi đối phương, đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ tới điều gì đó: “A đúng rồi! Quên nói điều kiện thứ tư.”

Người hai nhà Tô Lộc đều căng thẳng, sợ cô giở công phu sư tử ngoàm, lần này cô không chỉ có thể dựa vào Lộc Minh Sâm, còn có thể dựa vào Võ Đại Minh có lực sát thương cực lớn.

Tô Nhuyễn bị biểu cảm của bọn họ chọc cười: “Đừng sợ, đây là điều kiện đưa ra dành cho anh Minh Sâm.”

Cô nhìn về phía Tô Thanh Thanh trốn trong góc tường không dám động đậy: “Người nào đó đã nợ lời xin lỗi rất lâu rồi.”

“Bây giờ trả lại, phải kèm theo tiền lãi.”

Ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Thế này nhé, khi đi xin lỗi nhớ dẫn theo Hoắc Hướng Dương, hơn nữa không chỉ tới nhà họ Lộc, còn phải xin lỗi ở Tô Gia Câu và khu tập thể công nhân viên chức trong huyện một lần.”

Cô nhìn đôi mắt vừa sợ hãi vừa tràn đầy phẫn hận của Tô Thanh Thanh, nở nụ cười ác độc: “Tôi tin, cô có thể làm được, cố lên.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 126: Cũng là nhân tài



Chuyện bên chỗ ông chủ Đỗ diễn ra rất thuận lợi, Võ Đại Minh không chỉ là người co được giãn được, còn làm việc quyết đoán, sau khi xác định không có cách nào lấy lại được hơn hai mươi vạn kia, dứt khoát nhận nợ, còn bám theo nịnh hót ông chủ Đỗ, thuận thế lao lên, thiết lập mỗi quan hệ thân thiện.

Khi Tô Nhuyễn ra về, Võ Đại Minh và ông chủ Đỗ đã “Xưng huynh gọi đệ” với nhau rồi.

Vân Chi

Bùi Trí Minh lái xe, không nhịn được cảm thán: “Võ Đại Minh này cũng là nhân tài!”

“Có điều tôi thấy ông ta làm vậy, hình như thật sự định rèn sắt khi còn nóng, lợi dụng chuyện này kiếm lợi cho mình.” Bùi Trí Minh hơi khó hiểu: “Chẳng lẽ lúc này không phải ông ta nên kẹp chặt đuôi làm người, nghĩ cách che giấu vì sao ông ta lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy hay sao?”

“Có lẽ là cảm thấy chuyện này không phải chuyện lớn.” Tô Nhuyễn hừ một tiếng, cười nói: “Làm vua xứ mù lâu rồi, cảm thấy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.”

Đáng tiếc, khúc nhạc dạo đầu cho cái c.h.ế.t của ông ta đã vang lên.

Trong niên đại này, dư luận không nắm bắt thông tin rồi phản hồi lại kịp thời như đời sau, chính vì nguyên nhân này, mỗi khi có chuyện lớn xảy ra mọi người đều nhấm nháp rất lâu, phóng viên cũng theo đuổi sự thật vô cùng nghiêm cẩn.

Một khi để bọn họ ngửi được tiếng gió, vậy thì chắc chắn sẽ bị đào tận gốc rễ. Hơn nữa……

Bùi Trí Minh nói: “Đội điều tra hình sự thành phố đã phái người đi điều tra rồi, có điều sợ là không ít người liên quan tới vụ án này, còn phải mất một khoảng thời gian.”

Tô Nhuyễn nghĩ một lát, rồi cười nói: “Cũng tốt. Nói không chừng lúc chúng ta kết hôn, gặp phải khó khăn gì đó còn có thể tìm ông ta giúp đỡ, cũng coi như tận dụng hết giá trị.”

Khi bọn họ về tới nhà, Lý Nhược Lan đã đứng chờ từ lâu. Lộc Minh Sâm ngồi thẳng người, thu lại dáng vẻ lười nhác, chỉ một giây đã biến thành anh lính đầy chính khí.

Tô Nhuyễn không nhịn được cười trộm, Lộc Minh Sâm không để ý tới cô, tiếp thu Lý Nhược Lan kiểm duyệt một phen, sau đó lấy lý do phải quay về bệnh viện làm vật lý trị liệu, từ chối lời giữ lại đầy nhiệt tình của bà ấy.

Có điều Lý Nhược Lan cũng đã chuẩn bị trước, Tô Nhuyễn dựa theo yêu cầu của mẹ ruột, đưa hai cái hộp giữ ấm cho bọn họ, nhỏ giọng nói: “Này, cơm dinh dưỡng chứa đầy tình yêu của mẹ vợ, sau khi ăn xong có hiệu quả giảm bớt tật xấu sợ mẹ vợ.”

Lộc Minh Sâm:……

Nhìn dáng vẻ khoe khoang của cô, Lộc Minh Sâm không nhịn được giả vờ giơ nạng lên muốn đánh người, Tô Nhuyễn nhanh nhẹn lui về phía sau, cười hì hì: “Đánh trượt rồi!”

Lộc Minh Sâm nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, quay đầu lên xe, bỏ lại Tô Nhuyễn vẫn đang cười ha ha.

Kết quả cô vừa quay đầu lại đã trông thấy Lý Nhược Lan đang mỉm cười nhìn mình, mặt dày của Tô Nhuyễn không khỏi đỏ lên, nhớ lại hành vi vừa rồi cô lập tức ôm mặt, trời ạ, sao cô lại làm ra hành động ấu trĩ như vậy?

Cũng may Lý Nhược Lan không nói gì cô, chỉ quan tâm tới kết quả chuyện hôm nay.

Đợi khi nghe được số tiền lễ hỏi Tô Nhuyễn yêu cầu, Lý Nhược Lan sợ ngây người: “Con nói con đòi bao nhiêu tiền? Vậy mà nhà họ Lộc cũng đồng ý?”

“Tham chiếu theo nhà họ Tô thôi, nhà họ Tô đã cẩn thận điều tra tình hình kinh tế của nhà họ Lộc rồi, cũng đã tham khảo tiêu chuẩn cưới vợ của Lộc Minh Vĩ trước đó, số tiền này chắc là nằm trong điểm mấu chốt của nhà họ Lộc.”

Tô Nhuyễn lược bỏ quá trình Võ Đại Minh uy h**p, chỉ nói vì Lộc Minh Sâm kiên trì, cộng thêm cô yêu cầu đối xử công bằng, cuối cùng nhà họ Lộc đành phải cắn răng đồng ý.

Nghe đến đoạn Tô Nhuyễn định giới thiệu đối tượng xem mắt cho Lâm Mỹ Hương và ông cụ Lộc, Lý Nhược Lan vui cười không dứt: “Biện pháp này không tồi, nếu bọn họ không cho, mẹ sẽ tự mình tìm đối tượng giúp bọn họ.”

Ngôn Thiếu Thời lập tức cung cấp một nhân tuyển: “Mẹ, chủ nhiệm lớn bên cạnh lớp con, vừa ly hôn, đang nhờ người giới thiệu khắp n ơi, chỉ là đầu hơi trọc, những điểm khác vẫn khá tốt.”

Ngôn Thành Nho gõ đầu cậu một cái, cười mắng: “Không có việc của con, đừng nói lung tung.”

Sau đó ông ấy nói với Tô Nhuyễn: “Có số tiền này làm bảo đảm, dù bọn họ không để bụng những thứ khác cũng không sợ.”

Còn Lý Nhược Lan đã hứng thú bừng bừng tính toán: “Đúng vậy, có số tiền này rồi, tủ lạnh, TV, máy giặt gì đó đều có thể thêm vào.”

Bà ấy hỏi Tô Nhuyễn: “Hai đứa con đã thương lượng chuyện nhà cửa chưa?”

“Sau khi kết hôn định ở chỗ nào?”

“Nếu nhà họ Lộc không chuẩn bị, mẹ thấy khu tập thể Bình An mới khai phá gần đây rất không tồi, chín trăm một mét vuông, hôm nay mẹ đã qua xem thử rồi, phòng sáu mươi mét vuông ba gian khá tốt, sau này các con có con cũng đủ sống.”

Tô Nhuyễn:……
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 127: Sổ tiết kiệm (1)



Tuy rằng cô cũng muốn sớm ngày danh chính ngôn thuận dọn ra ngoài, có chỗ ở của riêng mình, nhưng không ngờ Lý Nhược Lan lại sốt ruột như vậy.

Khi Lý Nhược Lan móc ra một tờ giấy màu đỏ từ trong túi, Tô Nhuyễn mới biết bà ấy không chỉ sốt ruột bình thường.

“Hôm nay mẹ đã đi tìm người tính ngày rồi, cuối năm nay có mấy ngày lành này.”

Mới một buổi sáng thôi, rốt cuộc ngài đã làm được bao nhiêu chuyện vậy?

Lý Nhược Lan chỉ vào ngày ở giữa tờ giấy, nói: “Ngày 27 tháng chạp, tuy rằng hơi gấp gáp, nhưng đúng lúc con nghỉ đông, thật ra thích hợp nhất.”

“Hơn nữa qua năm chính là giai đoạn chạy nước rút chuẩn bị thi đại học rồi, sẽ có rất nhiều buổi thi thử, nói không chừng lại trùng ngày, dù sao con vẫn đang đi học, vẫn nên khiêm tốn đừng quá khoa trương.”

Tô Nhuyễn không nhịn được nói: “Hôm qua mẹ về, không phải nói còn muốn quan sát thêm hay sao? Bây giờ còn chưa tới một ngày, đã quan sát xong rồi?”

Lý Nhược Lan mang biểu cảm “Con có ngốc hay không”, nói: “Còn quan sát thế nào nữa?”

“Chuyện Võ Thắng Lợi lớn như vậy đã giải quyết nhẹ nhàng giúp con, còn giúp con đòi nhiều lễ hỏi như vậy từ nhà họ Lộc, không chỉ có năng lực, còn thật lòng nghiêng về phía con, vậy vẫn chưa đủ sao?”

Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Vẻ ngoài còn đẹp trai như vậy.”

Nói tới đây, bà ấy vỗ trán một cái, nói: “Đúng rồi, hôm qua mẹ có hỏi bác sĩ, vết sẹo trên mặt cậu ấy, bây giờ bắt đầu bôi thuốc, sau này có thể mờ đi.”

Tô Nhuyễn:……

Cô chắc chắn mẹ ruột mình là “Nhan khống” không thể nghi ngờ.

Lời cảm thán cuối cùng của Lý Nhược Lan khiến cô bật cười.

Bà ấy nói: “Nhà họ Lộc không coi cậu ấy là bảo bối, để chúng ta nhặt được của hời, đương nhiên phải tranh thủ thời gian nhặt về rồi.”

Vân Chi

Ngôn Thiếu Thời không phục nói: “Chị gái con cũng bị anh ấy nhặt của hời, nhà họ Tô cũng không coi chị gái con là bảo bối.”

Lúc này Lý Nhược Lan mới nghĩ tới nhà họ Tô: “Chuyện đưa lễ hỏi cho con, bọn họ nói thế nào? Đỗ Hiểu Hồng với bà cụ Tô không làm ầm ĩ à?”

“Chuyện Võ Thắng Lợi đã hù c.h.ế.t bọn họ rồi.” Tô Nhuyễn không nói tới chuyện Võ Đại Minh đánh người: “Bọn họ không có cách nào dùng Võ Thắng Lợi uy h.i.ế.p con, ngược lại biến thành uy h.i.ế.p bọn họ, bọn họ không đồng ý để con nhận lễ hỏi, con sẽ không đồng ý kết hôn.”

Lý Nhược Lan vẫn nhắc nhở: “Có diều con vẫn phải đề phòng chút, tám chín phần mười là bọn họ sẽ dỗ dành con trước. Con cứ xem xem, chỉ cần con bắt được lễ hỏi, Tô Văn Sơn và bà nội con sẽ dùng mọi cách để moi tiền cho xem.”

Tô Nhuyễn cười nhạo: “Yên tâm đi, bọn họ không mặt dày như vậy.”

Sau đó cô nói ra hết kế hoạch của bọn họ mà cô tận tai nghe được: “Đã xé rách mặt nhau ngay tại chỗ rồi, bọn họ mở miệng con cũng không cho.”

Điểm chú ý của Lý Nhược Lan lại dừng ở kế hoạch bọn họ chuẩn bị để chia cắt của hồi môn của Tô Nhuyễn, bà ấy lại bùng nổ: “Trời ạ, sao trên đời này lại có người vô sỉ như vậy, định dùng tiền bán con gái mẹ mua đồ cho con trai con gái bà ta?”

Tô Nhuyễn vội vàng trấn an mẹ mình: “Bọn họ nằm mơ mà thôi, không có khả năng trở thành sự thật.”

“Sao lại không có khả năng?” Cảm xúc của Lý Nhược Lan hơi kích động: “Trong khoảng thời gian này, mẹ xem như đã nhìn thấu rồi, con đừng tưởng rằng Tô Văn Sơn sẽ ngăn cản bọn họ.”

“Đỗ Hiểu Hồng kia là kẻ thẳng ruột ngựa, muốn làm gì nói thẳng ra miệng, ý đồ xấu cũng hiện rõ trên mặt, nhưng bà ta làm gì Tô Văn Sơn đều được lợi, nếu không hợp với tâm ý của Tô Văn Sơn, căn bản bà ta sẽ không dám lên kế hoạch như vậy!”

Lý Nhược Lan càng nghĩ càng giận: “May mà con thông minh, không bị ông ta lừa, chỉ cần con còn nhớ tới ông ta một chút, sẽ bị ông ta chơi đùa trong tay.”

Tô Nhuyễn thở dài, Lý Nhược Lan đúng là nhìn thấu triệt thật. Đời trước, không phải cô đã bị Tô Văn Sơn chơi đùa trong tay đó sao, dù ông ta bán cô thật, nhưng cuối cùng bởi vì khi cô gả chồng, ông ta lén đưa cho cô sổ tiết kiệm cả đời của ông ta, khiến cô đến c.h.ế.t vẫn chưa đoạn tuyệt được quan hệ cha con…

Ngôn Thành Nho nói: “Bây giờ nhà họ Tô không nhận được bất kỳ lợi ích nào, sợ là sẽ không để tâm xử lý chuyện hôn sự của Nhuyễn Nhuyễn.”

Ngôn Thiếu Thời vẫn luôn coi nhà họ Tô là vai ác lớn nhất trên đời, nghe thấy thế lập tức lo lắng hỏi: “Mẹ, nếu bọn họ chơi xấu trong ngày cưới của chị gái con, thì phải làm sao bây giờ?”

Cũng không phải không có khả năng này, không phải không có chuyện trong ngày hôn lễ ép phải đưa thêm lễ hỏi, nếu không đưa, hoặc Tô Nhuyễn không đưa tiền sẽ không cho gả gì đó…

Ngôn Thành Nho nói: “Nếu chúng ta có thể nhận việc xử lý hôn sự là tốt nhất, chỉ sợ nhà họ Tô không đồng ý.”

“Chắc chắn sẽ không đồng ý.” Lý Nhược Lan cười mỉa mai.

Từ trước tới nay nhà họ Tô luôn như vậy, giống như năm đó, căn bản Tô Văn Sơn không hề muốn nuôi Tô Nhuyễn, chỉ vì Lý Nhược Lan muốn, ông ta mới tranh quyền nuôi nấng tới cùng, kết quả sau khi lấy được lại vứt cho bà cụ Tô, gần như mặc kệ không hỏi tới.

Việc hôn sự của Tô Nhuyễn bây giờ cũng vậy, cho dù bọn họ không muốn để ý, cũng sẽ không bao giờ giao cho Lý Nhược Lan xử lý.

Có điều Lý Nhược Lan cũng không định tiếp nhận chuyện này, bà ấy đứng dậy vào phòng cầm một cái hộp sắt ra: “Đương nhiên phải để nhà họ Tô xử lý rồi.”

“Từ nhỏ Nhuyễn Nhuyễn lớn lên bên đó. Tuy rằng đã giải quyết xong chuyện Võ Thắng Lợi, nhưng thanh danh vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều, tổ chức hôn lễ linh đình ở huyện có thể chặn miệng đám người thích khua môi múa mép kia, nếu không, không biết sau này bọn họ còn nói thế nào đâu.”

“Sau này chắc chắn Tô Nhuyễn phải thực hiện nghĩa vụ dưỡng lão cho Tô Văn Sơn, vậy thì ông ta nên làm hết trách nhiệm của mình!” Lý Nhược Lan châm chọc một câu, đặt hộp sắt lên bàn trà: “Tôi đảm bảo ông ta sẽ không dám xử lý qua loa.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 128: Sổ tiết kiệm (2)



Tô Nhuyễn nhìn một chồng phiếu gửi tiền trong hộp sắt kia, cuối cùng đã tìm thấy cơ hội hỏi ra chuyện mình luôn muốn biết: “Mẹ từng gửi cho con tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Nói tới chuyện này, Lý Nhược Lan lại có dấu hiểu bốc hỏa: “Trước khi con lên sáu, mỗi tháng mười đồng.”

Mười đồng một tháng trong năm bảy mấy cũng không ít, khi đó tiền lương của Tô Văn Sơn cũng mới hơn ba mươi đồng.

“Sau này dần dần tăng lên, mẹ đoán được chắc chắn ông ta sẽ ăn bớt một chút, nên nghĩ mình cho nhiều một chút, dùng một nửa lên người con cũng đủ rồi.”

Lý Nhược Lan tức giận: “Nhưng mẹ trăm triệu lần không nghĩ tới, ông ta lại có thể vô sỉ tới mức này, vậy mà giấu hết vào túi riêng.”

Ai có thể nghĩ tới, một vị cục trưởng cục giáo dục như Tô Văn Sơn lại khắt khe với con gái ruột của mình như vậy?

Bản thân ông ta không thiếu tiền, Lý Nhược Lan cảm thấy kém nhất cũng chỉ mặc kệ Tô Nhuyễn không hỏi tới, lấy bớt số tiền bà ấy gửi về, mặt khác đều đưa cho bà cụ Tô để nuôi dưỡng Tô Nhuyễn, kết quả bà ấy vẫn xem nhẹ sự dối trá và vô sỉ của người nhà họ Tô.

“Từ năm con lên cấp hai, điều kiện của mẹ cũng tốt lên, biết con học tập vất vả, mỗi tháng đều gửi hơn một trăm.”

“Sau này khi con tròn mười tám, nghĩ con gái đã lớn sẽ ăn diện trang điểm…”

“Mười tám năm, tính tất cả linh tinh vụn vặt cũng phải hơn một vạn.” Lý Nhược Lan nghiến răng nghiến lợi nói: “Cầm tiền của mẹ bắt nạt con gái mẹ, để xem lần này mẹ có bắt ông ta nhổ ra cả vốn lẫn lời không!”

Tô Nhuyễn lật xem chồng biên lai gửi tiền dày cộp kia, đột nhiên, ánh mắt cô nheo lại, duỗi tay cầm một quyển sổ tiết kiệm dưới đáy hộp lên xem.

Tuy rằng sổ tiết kiệm nào cũng giống nhau, nhưng Tô Nhuyễn vô cùng chắc chắn, đây chính là quyển sổ tiết kiệm nằm trong số của hồi môn ít ỏi của cô đời trước.

Đời trước khi cô kết hôn với Hoắc Hướng Dương, Tô Văn Sơn không rảnh, tất cả đều giao cho bà cụ Tô thu xếp, dù sao bà cụ cũng lớn tuổi rồi, tinh lực có hạn, chỉ có thể đưa một ngàn tám tiền lễ hỏi nhà họ Hoắc cho Đỗ Hiểu Hồng đi mua của hồi môn dựa theo danh sách.

Kết quả không cần nghĩ cũng biết, tất cả đồ mua về đều là đồ thấp kém nhất.

Trong niên đại này, phụ nữ trong nhà đều có mắt nhìn đồ sắc bén, đặc biệt là đối với chăn đệm khăn trải giường của hồi môn gì đó, mẹ Hoắc còn là người khôn khéo, chỉ liếc mắt một cái đã đưa ra đánh giá: “Nhà họ Tô ăn chặn một nửa tiền rồi.”

Bởi vậy thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã không dám ngẩng đầu lên ở nhà họ Hoắc, mãi cho tới khi cô phát hiện ra trong túi xách nhỏ mình mang theo có một quyển sổ tiết kiệm. Số tiền ba ngàn đồng khiến mẹ Hoắc hoàn toàn ngậm miệng, cũng khiến cô có khởi đầu tốt đẹp ở nhà họ Hoắc.

Vân Chi

Cô vẫn luôn cho rằng vì Tô Văn Sơn sợ Đỗ Hiểu Hồng, mới lén lút bỏ sổ tiết kiệm vào túi cho cô, không ngờ……

“Cái này à…” Lý Nhược Lan nhìn Tô Nhuyễn cầm sổ tiết kiệm, cả người ngây ngốc, cười nói: “Là của hồi môn mẹ tích cóp cho con, mở ra xem xem.”

Nói xong bà ấy lại cảm thán: “Từ năm con tròn mười tám mẹ đã bắt đầu tích cóp. Tô Văn Sơn là người không đáng tin cậy, Đỗ Hiểu Hồng lại ác độc tham tài, mẹ sợ khi con gả chồng sẽ phải chịu ấm ức, luôn muốn tích cóp cho con nhiều chút.”

“Của hồi môn chính là lòng tự tin của con gái ở nhà chồng, đủ tự tin, mẹ chồng cũng không dám khinh thường.” Nói tới đây, mặt mày bà ấy lại hớn hở: “Ai có thể nghĩ tới, con gái mẹ lại tự mình tranh thủ được của hồi môn phong phú như vậy rồi.”

Tô Nhuyễn lại không cười nổi, đột nhiên cô hỏi Lý Nhược Lan: “Nếu con vẫn luôn tin lời Tô Văn Sơn, kiên quyết không nhận lại mẹ thì sao? Không phải thứ này mất công chuẩn bị ạ?”

“Sao lại mất công chuẩn bị?” Lý Nhược Lan không biết Tô Nhuyễn hỏi câu ngu ngốc này làm gì: “Không nhận thì lén lút nhét cho con.”

Nói xong bà ấy lại càm ràm: “Tính tình con trước kia đúng là… Mẹ đưa thẳng cho con chắc chắn con sẽ không lấy, khi đó mẹ thật sự giận chỉ muốn đánh cho con một trận. Nhưng lại nghĩ khả năng đánh rồi càng không có cơ hội…”

Tô Nhuyễn duỗi tay ôm lấy Lý Nhược Lan: “Xin lỗi, mẹ, trước kia con thật sự quá ngốc……”

Lý Nhược Lan xoa đầu cô, an ủi: “Làm gì có đứa trẻ nào không mắc lỗi, cũng may bây giờ vẫn chưa muộn, sau này đừng bướng như vậy.”

Tô Nhuyễn chôn đầu vào cổ mẹ mình, trịnh trọng gật đầu: “Sẽ không, sau này sẽ nghe lời mẹ.”

Lý Nhược Lan bật cười, xoa tóc cô khen: “Bé ngoan.”

Bà ấy sắp xếp lại đống biên lai gửi tiền kia, nói: “Chuyện còn lại giao cho mẹ đi!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 129: Tô Thanh Thanh xin lỗi



Bởi vì Lý Nhược Lan nói không cho Tô Nhuyễn nhọc lòng nữa, Tô Nhuyễn liền nghe lời yên tâm đọc sách.

Giữa trưa ngày thứ tư, Tô Nhuyễn đứng chờ ngoài cổng trường, nhưng chờ mãi vẫn không chờ được Ngôn Thiếu Thời. Dạo gần đây, ngoài hai bữa sớm tối cô ăn ở trường học ra, giữa trưa bình thường cô đều về nhà ăn một bữa ngon với Ngôn Thiếu Thời.

Mọi ngày đều là Ngôn Thiếu Thời chờ cô, hôm nay lại phá lệ, không thấy người đâu, cô còn tưởng rằng giáo viên lớp cậu dạy quá giờ, kết quả lại gặp được bạn học cùng lớp cậu nói cậu không học tiết thể dục cuối, đã xin nghỉ về nhà rồi.

Tô Nhuyễn tưởng rằng cậu bị ốm, vội vàng chạy về nhà, cuối cùng lại phát hiện ra trong nhà cũng không có người.

Lý Nhược Lan vẫn bày cơm theo thường lệ: “Đừng để ý đến nó, khả năng lại chạy đi đâu chơi rồi, cho nó đói một bữa cho nhớ đời.”

Sau đó bà ấy nói với Ngôn Thành Nho: “Tuần này đừng cho nó tiền tiêu vặt nữa.” Tay cũng lôi ra chiếc chổi lông gà cắm trong bình sứ bên cạnh, đặt gần nơi tay mình có thể với tới.

Tô Nhuyễn nhìn dáng vẻ “Ngựa quen đường cũ” này, yên tâm hơn đôi chút, xem ra đúng là chuyện thường xuyên phát sinh rồi.

Khi mọi người ăn được nửa bữa cơm, cửa phòng trộm bị đẩy ra, Ngôn Thiếu Thời vừa chạy về đã nói oang oang: “A a a, mẹ, Tô Thanh Thanh kia quá ghê tởm, sao trên đời lại có người xấu như chị ta chứ! Chị, chị…”

Vừa xông tới một nửa, thấy cây chổi lông gà đang nằm trong tay Lý Nhược Lan, cậu lập tức quay người, dán chặt vào tường, hai tay giơ lên quá đỉnh đầu, hoảng sợ nói: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã! Con không trốn học, con đã xin nghỉ! Con thật sự có việc!”

Vân Chi

Lý Nhược Lan cầm chổi lông gà trong tay, cũng cho cậu cơ hội giải thích: “Nói đi.”

Ngôn Thiếu Thời nhanh chóng giải thích, Tô Nhuyễn nghe xong mới biết, hôm nay cậu ấy tới khu tập thể nơi nhà họ Lộc đang ở.

Buổi sáng hôm nay, bà cụ Tô gọi điện thoại tới Trung học Đông Lâm, nói cho Tô Nhuyễn biết, hôm nay bà ấy sẽ đưa Tô Thanh Thanh tới nhà họ Lộc xin lỗi.

Lúc ấy Tô Nhuyễn còn có chút bất ngờ, dù sao cô cũng nói, Tô Thanh Thanh phải dẫn Hoắc Hướng Dương đi cùng, cô nghĩ khả năng Tô Thanh Thanh sẽ kéo dài một hai tuần.

Sau đó, qua lời nói tràn đầy oán khí của bà cụ cô mới biết, hóa ra là Võ Thắng Lợi trợ giúp, có điều cũng dễ hiểu thôi, đời này Võ Thắng Lợi chưa từng thua thiệt như vậy, còn bị Võ Đại Minh đánh cho c.h.ế.t khiếp, vốn dĩ tưởng rằng là vấn đề của mình, kết quả hóa ra bị người khác hãm hại, sao anh ta có thể buông tha cho đầu sỏ gây tội?

Anh ta vừa về đã lập tức tìm tới gây phiền toái cho Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh, ép hai người phải nhanh chóng lên thành phố xin lỗi.

Đương nhiên bà cụ còn nói thêm chuyện Tô Văn Sơn bị Võ Đại Minh ngáng chân linh tinh, trong lời nói không thiếu trách cứ Tô Nhuyễn, nhưng toàn bộ đều bị Tô Nhuyễn coi như gió thoảng bên tai căn bản không để ý tới.

Giữa trưa hôm qua khi về ăn cơm, cô thuận miệng nói một câu, cũng không định đi xem, thứ cô muốn chỉ là Tô Thanh Thanh đi xin lỗi, cô ta xin lỗi thế nào cô không hứng thú, có thời gian giải thêm hai đề nữa không phải tốt hơn sao?

Kết quả không ngờ Ngôn Thiếu Thời lại cố ý chạy qua xem.

Cậu quơ chân múa tay miêu tả cảnh tượng lúc đó: “Sau khi cô ta nói xong, người trong khu tập thể đều ngây người, đều chỉ vào cô ta mắng, có bà cụ còn trực tiếp thóa mạ cô ta, nói cô ta ghê tởm không biết xấu hổ. Đám trẻ con còn ném rác rưởi lên người cô ta.”

“Hừ, vậy mà cô ta còn mặt mũi khóc, khóc cứ như người bị bắt nạt là cô ta không bằng.”

“Còn tên Hoắc Hướng Dương kia nữa, có phải anh ta có tật xấu không? Tô Thanh Thanh đã nói vì tiền lễ hỏi và công việc nhà họ Lộc chuẩn bị mới hãm hại chị gái con, cướp đoạt hôn sự của chị gái con rồi, thế mà anh ta vẫn cảm thấy Tô Thanh Thanh đáng thương.

Ngôn Thiếu Thời nói tới đây, đột nhiên sắc mặt thay đổi, tay ôm ngực, mặt tỏ vẻ yếu ớt tuyệt vọng, biểu diễn: “Hu hu hu…. Anh Hướng Dương, anh thấy rồi đó, em là đứa con gái ác độc còn ham giàu, em không xứng với anh, sau này em sẽ không dây dưa anh nữa…”

“… Anh Hướng Dương, đều là lỗi của em, em không nên yêu anh, cho nên chị ấy mới dùng cách này trừng phạt em… Đáng đời em, em đáng chết….” Nói xong còn giả bộ muốn đ.â.m đầu vào tường tìm chết.

Cậu biểu diễn rất sống động, Lý Nhược Lan và Tô Nhuyễn xem xong đều giật mình, Ngôn Thành Nho cũng mang vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng: “Rốt cuộc Tô Thanh Thanh này học mấy trò đó ở đâu vậy?”

Tô Nhuyễn nghi ngờ, lẽ nào đời trước Tô Thanh Thanh chính là Fan của Quỳnh Dao?

“Trời ạ, còn Hoắc Hướng Dương kia nữa……”

Ngôn Thiếu Thời lại đổi sang tư thế ôm người, vẻ mặt thâm tình nói: “Thanh Thanh, chuyện này không phải lỗi của em, em đừng như vậy, yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em…”

Ngôn Thiếu Thời nói tới đây, khả năng bản thân cũng không chịu nổi, vội vạng dùng sức xoa da gà nổi trên cánh tay: “Không phải anh ta là kẻ ngốc chứ?”

Người nhà đều bị hành động của cậu chọc cười, Tô Nhuyễn nói: “Vốn dĩ anh ta chính là kẻ ngốc mà.”

Cuối cùng Lý Nhược Lan cũng nể tình cậu quan tâm tới chị gái, giảm bớt hình phạt cho cậu, chổi lông gà chỉ đánh trên m.ô.n.g hai cái coi như xong.

Sau đó bà quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Bây giờ chỉ còn chờ hai vạn tiền lễ hỏi kia thôi, đợi nhà họ Lộc đưa cho con, con bảo Lộc Minh Sâm viết báo cáo kết hôn đi.”

Thật ra Tô Nhuyễn không ôm kỳ vọng quá lớn, hôm đó gần như cô đã xé rách mặt với hai nhà, với thái độ không tình nguyện của hai nhà Tô Lộc: “Khả năng còn phải chờ một khoảng thời gian nữa.”

Cô còn nghĩ nếu nhà họ Lộc vẫn dây dưa không chịu, cô có cần mời Võ Đại Minh lên sân khấu lần nữa hay không, dù sao đối phương cũng sắp xong đời rồi, lợi dụng nốt giá trị còn lại.

Lý Nhược Lan thì cười thần bí, nói: “Yên tâm đi, sẽ nhanh chóng đưa tới cho con.”

Hiếm thấy Tô Nhuyễn có chút tò mò muốn biết mẹ mình định làm gì, nhưng mà Lý Nhược Lan chỉ thần bí gọi vài cuộc điện thoại.

Sau đó, chủ nhật Tô Nhuyễn tới bệnh viện thăm Lộc Minh Sâm, Lâm Mỹ Hương đã vô cùng vui vẻ đưa cho cô quyển sổ tiết kiệm với số tiền cực lớn kia rồi.
 
Back
Top Bottom