Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 150: Kề vai chiến đấu



Lộc Minh Sâm nhìn chăm chú vào kiểu tóc có chút hỗn loạn và vài vết bẩn cố ý vẽ lên trên mặt Tô Nhuyễn, nghĩ tới Tô Thanh Thanh vừa rồi, cảm thấy so với Tô Nhuyễn, việc hắn làm không gọi là phản nghịch, ít nhất đồ tác chiến vẫn là quân trang, có phải không?

Tô Nhuyễn trang điểm thế này hoàn toàn không giống định chụp ảnh cưới, ngược lại giống như vừa lăn lê bò lết trên chiến trường.

“Chính là muốn tạo cảm giác vừa lăn từ chiến trường về đó.”

Khi chuyên viên trang điểm sửa sông mày cho Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn cười giải thích với anh: “Anh mặc đồ tác chiến đi đánh giặc, em là cô dâu kề vai chiến đấu với anh, có lãng mạn hay không?”

Lộc Minh Sâm nghĩ tới chiến trường m.á.u thịt bay tứ tung, không hề cảm thấy lãng mạn chút nào.

Vân Chi

Nhưng mà nửa tiếng sau, Lộc Minh Sâm ngồi trên đống lốp xe đạo cụ, nhin Tô Nhuyễn mặc bộ váy cưới màu đen đứng đối diện mình, mặt và phần cánh tay lộ ra của cô đều có chút dơ bẩn và vết máu, kiểu tóc cô dâu hơi rối loại có vài sợi tóc rơi xuống dán trên má, đôi mắt đào hoa sáng ngời kiên định nhìn về phía Lộc Minh Sâm, giống như thuộc về sinh mệnh anh.

Trần Hạo kích động nói: “Tốt! Chính là cảm giác này! Cô dâu vượt qua thiên sơn vạn thủy gả cho chú rể.”

“Đúng đúng, cô dâu quá tuyệt vời! Chú rể cũng không tồi, đúng, chú rể, chính là biểu cảm này.”

“Đây chính là người sẽ sống bên anh cả đời đó.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt, một lát sau mới lấy lại tinh thần, sau đó dường như không thể nào tiếp tục phối hợp được.

Tô Nhuyễn đi qua, lấy món đạo cụ Trần Hạo mang tới từ nhà kho, cầm trong tay, còn đeo cho mình một chiếc kính râm. Đứng sau lưng Lộc Minh Sâm, dựa lưng vào lưng anh: “Thế này thì sao? Không phải cô dâu nữa, mà là chiến hữu kề vai chiến đấu.”

Linh cảm của Trần Hạo tuôn ra như suối: “Ai, tư thế này không tồi, hai người kề vai chiến đấu, sống phải sống cùng nhau, c.h.ế.t phải c.h.ế.t chung một chỗ.”

“Tình yêu sống c.h.ế.t cảm động đất trời!”

Lộc Minh Sâm:……

Tô Nhuyễn không nhịn được cười ra tiếng.

“Ai, chú rể nghiêng mặt chút, vết sẹo kia đúng là vẽ rồng điểm mắt mà…”

Tô Nhuyễn quay đầu lại, nhìn về phía sẹo trên mặt Lộc Minh Sâm, cười nói: “Còn không phải sao, là huân chương anh hùng đó.”

“Ánh mắt này của cô dâu cũng không tồi!”

“Nghiêng đầu chút, chú rể, biểu cảm tự nhiên chút!”

Tô Nhuyễn khiêng s.ú.n.g đồ chơi, làm ra dáng vẻ coll ngầu, nghiêng đầu về phía Lộc Minh Sâm, nhỏ giọng nói: “Anh Minh Sâm, em từng nghe qua một câu.”

“Cuộc sống này chưa bao giờ yên ổn, chỉ là có người đi trước chắn hết tai họa cho chúng ta.”

“Nhưng mà những người hưởng thụ yên ổn như chúng em, sẽ không tạo thêm vướng bận cho người chắn tai họa, có lẽ chúng em không thể đối mặt với tai h ọa, nhưng vẫn hy vọng có thể làm được một chút chuyện trong khả năng cho phép vì các anh.”

“Anh đừng mang gánh nặng, được không?”

Lộc Minh Sâm ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Có điều khi chụp tới bộ ảnh thứ hai, anh đã bắt đầu phối hợp. Hoàng Hải Uy thay thường phục được là lượt phẳng phiu giúp anh ấy, đai lưng thắt rất chặt.

Mặt Lộc MinH Sâm không biểu cảm, nhìn anh ta: “Cậu định thắt chặt c.h.ế.t tôi à?”

Hoàng Hải Uy cười nói: “Em thấy chị dâu rất thích thứ này, vừa rồi hai người cãi cọ không thoải mái, anh nên thể hiện tốt một chút, có lẽ chị dâu nể tình eo nhỏ gợi cảm của anh sẽ tha thứ cho anh.”

Thật ra Hoàng Hải Uy chỉ nói đùa để làm dịu bầu không khí, tuy rằng tâm trạng của Lộc Minh Sâm đã chuyển biến tốt đẹp, anh có thể phối hợp đã không tệ rồi, Hoàng Hải Uy không dám muốn nhiều hơn. Kết quả đai lưng trên tay vừa buông lỏng, lại bị Lộc Minh Sâm kéo chặt lại từng chút một.

Hoàng Hải Uy:……

“Lát nữa em phải nhờ chị dâu dạy thêm mới được.” Hoàng Hải Uy nói; “Chắc chắn chị ấy là cao thủ tuyệt đỉnh, em muốn bái chị ấy làm sư phụ.”

Lộc Minh Sâm nói: “Vậy cả đời này cậu cũng không có khả năng xuất sư đâu.”

Cô ấy sẽ không yêu đương, cô ấy chỉ biết hợp tác.

Lộc Minh Sâm nhìn về phía phòng thay đồ nữ, lần này hình như cô ấy cũng không mang váy cưới vào, vẫn chọn váy cưới theo phong cách kỳ lạ kia sao?

Lúc Lộc Minh Sâm đang nghĩ ngợi, rèm cửa vén lên, Lộc Minh Sâm giương mắt nhìn qua, lại trông thấy Tô Thanh Thanh. Hóa ra cô ta đã thay sang bộ váy thứ hai rồi, bộ váy cưới này là kiểu cúp ngực, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mịn màng, khiến cả người vừa ngây thơ vừa gợi cảm.

Hình như để ý được ánh mắt của Lộc Minh Sâm, cô ta vội vàng che n.g.ự.c lại.

Lộc Minh Sâm và Hoàng Hải Uy đều tự giác quay mặt đi. Còn Hoắc Hướng Dương lại lần nữa nhìn ngây người: “Thanh, Thanh Thanh, em đẹp quá.”

Trong thời đại bảo thủ này, ăn mặc như vậy có thể nói là lớn mật. Tô Thanh Thanh vô cùng tự tin có thể khiến Hoắc Hướng Dương hãm sâu vào.

Nhưng mà trên mặt cô ta lại lộ ra vẻ e lệ xen lẫn hoảng loạn: “Anh Hướng Dương, chúng ta mau đi thôi, em cũng không ngờ bộ váy này lại hở như vậy, quá… Quá xấu hổ rồi.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 151: Quân trang và sườn xám



Tô Thanh Thanh dùng khóe mắt liếc về phía Lộc Minh Sâm, phát hiện ra người đàn ông luôn mang dáng vẻ lười biếng kia đã vô thức ngồi ngay ngắn nhìn mình, mí mắt luôn lười nhác gục xuống cũng hơi nâng lên, hiển nhiên là cũng bị kinh diễm.

Trong lòng Tô Thanh Thanh rất đắc ý, cô ta duỗi tay khoác tay Hoắc Hướng Dương, chuẩn bị tới phòng chụp ảnh, lại phát hiện ra người đàn ông bên cạnh vẫn đứng yên không nhúc nhích.

“Anh Hướng Dương?” Tô Thanh Thanh ngẩng đầu, lập tức trông thấy Hoắc Hướng Dương ngơ ngẩn nhìn chằm chằm sau lưng cô ta.

Không hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, cô ta vội vàng quay đầu lại, sau đó cũng sửng sốt.

Tô Nhuyễn, sao có thể là Tô Nhuyễn?

Lúc này Tô Nhuyễn luôn ăn mặc “Canh suông quả thủy”, lại đang mặc một bộ sườn xám mẫu đơn Phú Quý màu đỏ rực đứng ngay sau lưng cô ta.

Mọi người đều nói, sườn xám là kiểu quần áo khảo nghiệm dáng người phụ nữ nhất, khi con gái dáng người đẹp mặc nó lên người, toàn bộ khí chất dịu dàng, gợi cảm, xinh đẹp ưu nhã của phụ nữ đều được nó phóng đại lên, dung hợp bên nhau, sau đó biến thành sức hút trí mạng, công kích tất cả mọi người nhìn thấy.

Khuôn mặt Tô Nhuyễn cũng đã sửa lại cách trang điểm nhạt nhòa trước kia, môi được tô đỏ thắm, vô cùng trương dương, mẫu đơn phú quý thêu trên sườn xám giống như đều tự nguyện thần phục dưới khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô, cam tâm tình nguyện làm phông nền.

Trong khoảnh khắc liếc mắt nhìn qua, dường như Tô Thanh Thanh lại thấy được Tô Nhuyễn xinh đẹp ương ngạnh đời trước…

Hoắc Hướng Dương, đúng, Hoắc Hướng Dương, Tô Thanh Thanh giương mắt nhìn Hoắc Hướng Dương đang ngây người, vội vàng nói: “Anh Hướng Dương!”

Hoắc Hướng Dương lấy lại tinh thần: “A, Tô Nhuyễn.” Vừa mở miệng đã nói năng lộn xộn: “Cô… Sao cô lại trang điểm như vậy?”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn anh ta: “Ai cần anh lo?”

Dứt lời, cô đi tới trước mặt Lộc Minh Sâm, mặt mặt lại trở nên dịu dàng, xen chút phong tình vạn chủng.

Trần Hạo hưng phấn không kềm chế được: “Trời! Sườn xám và quân trang, quá xứng đôi!”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm cười: “Đúng vậy, chỉ có bộ quân trang này của anh Minh Sâm mới có thể xứng với sườn xám của em thôi, em cố ý chọn nó vì anh đó, thế nào?”

Lộc Minh Sâm rũ mắt xuống, gật đầu: “Rất đẹp.”

Tô Nhuyễn nghe thấy lời khen, lập tức nở cười minh diễm động lòng người.

Trần Hạo vuốt cằm nói: “Nếu như vậy, vẫn nên che lại vết sẹo trên mặt chú rể.”

“Không cần che.” Tô Nhuyễn nói: “Giao cho tôi.”

Cô cầm một cây son môi màu đỏ tới, đưa bút tô môi đến gần, Lộc Minh Sâm lập tức ngửa về phía sau một chút theo bản năng.

Tô Nhuyễn cười: “Yên tâm, bảo đảm anh sẽ thỏa mãn.”

Lộc Minh Sâm dừng động tác, không tiếp tục cử động, để mặc cây cọ và hơi thở ấm áp phun lên mặt mình.

Năm phút sau, Trần Hạo giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Hay! Thật sự rất hay!”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm nhìn về phía gương, vết sẹo dưới mắt trái anh đã nhiều thêm một hình quốc kỳ nho nhỏ.

Tô Nhuyễn cười: “Thế nào? Thỏa mãn chứ?”

Lộc Minh Sâm duỗi tay sờ vào vị trí đó, khẽ gật đầu.

Lần này khi chụp ảnh, có lẽ Lộc Minh Sâm đã tìm được trạng thái, phối hợp với Tô Nhuyễn vô cùng không tồi.

Sau khi chụp vài tư thế ngồi, anh tỏ ý có thể đứng lên chụp.

Sau đó, trong khoảnh khắc khi anh đứng lên, Tô Nhuyễn không nhịn được mặt mày hớn hở, Lộc Minh Sâm nghi ngờ, nếu cô là con trai chắc chắn đã huýt sáo một tiếng rồi.

Trần Hạo cũng lập tức nhận ra ngay điểm khiến Tô Nhuyễn hưng phấn, anh ta cũng kích động theo, trực tiếp bảo Lộc Minh Sâm nghiêng người đưa lưng về phía ống kính, chỉ quay đầu lại lộ ra một góc nghiêng. Nhìn người đàn ông trong ống kính, anh ta không nhịn được chia sẻ với Tô Nhuyễn: “Cô dâu, mau tới xem chú rể của cô này.”

Tô Nhuyễn chạy tới nhìn qua màn ảnh, không nhịn được sắp chảy cả nước miếng: “Oa, oa!”

Không thể không nói, trình độ của Trần Hạo rất không tồi, trong tấm ảnh đường cong trên người Lộc Minh Sâm được phác hoạ rõ ràng, kết hợp với sườn mặt đẹp trai cương nghị kia, hai khí chất cấm dục mâu thuẫn thật sự khiến người tâm lý già cả, ý chí sắt đá như cô cũng phải rung động.

“Mau mau, mau chụp một tấm đơn, tôi muốn một tấm ảnh đơn.”

Trần Hạo cười nói: “Cô cũng không kém cậu ấy, hai người đứng chung một chỗ là tuyệt phối.”

“Mau qua đó đi, đứng bên cạnh cậu ta.”

“Cô dâu, đặt tay lên n.g.ự.c chú rể, nhìn cậu ấy thâm tình chút, đúng, thâm tình chút, thâm tình.”

“Biểu cảm của chú rể đừng cứng đờ như vậy, cô dâu, là thâm tình, không phải tình cảm chiếm hữu.”

“Ai, sao hai ngươi lại thế này? Được rồi, hai người có thể trò chuyện, để tôi chọn góc chụp, nhất định phải tự nhiên.”

“Giữ nguyên tư thế đừng nhúc nhích, biểu cảm, chú ý biểu cảm là được.”

Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh Minh Sâm ca, em lại nghĩ tới một câu người khác từng nói.”

Lộc Minh Sâm rất muốn cười: “Em biết nhiều quá nhỉ.”

Tô Nhuyễn cũng cười rộ lên: “Anh mặc quân trang bảo vệ quốc gia, em mặc sườn xám trấn thủ sau lưng anh.”

“Sau này anh cứ yên tâm đấu tranh anh dũng ở phía trước, hậu phương, nhà họ Tô, nhà họ Lộc, tất cả mọi việc phiền lòng đều giao cả cho em, được không?”

Trần Hạo nhìn biểu cảm của thanh niên trong máy ảnh đột nhiên trở nên dịu dàng, nhanh tay ấn nút chụp…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 152: Ảnh cưới lớn mật



Bộ váy thứ ba cũng là bộ cuối cùng Tô Nhuyễn chọn một chiếc váy cưới màu trắng, nếu cô dám chọn tất cả đều không theo lẽ thường như vậy, sợ là không qua được cửa mẹ mình.

Hơn nữa, nếu đã sống lại thời đại này một lần, cô cũng muốn lưu lại một số thứ về thời đại này.

Trên chiếc bàn trước mặt có hai chai rượu Mao Đài, hộp thuốc song hỉ, và hai món ăn đạo cụ làm từ thịt heo. Lộc Minh Sâm đã thay sang thường phục mùa hè, ngồi trước mặt bàn, Tô Nhuyễn mặc váy lụa trắng, tay ôm bó hoa nhựa, đứng cạnh anh, cảm thấy vô cùng thú vị, những chuyện này đời trước cô đều chưa từng thử qua.

Cũng may, ảnh chụp của bọn họ không cứng nhắc, thứ nhất Tô Nhuyễn vô cùng dày dạn, không xấu hổ. Đời trước cô từng tiếp nhận rất nhiều cuộc phỏng vấn, cũng từng quay không ít tiết mục về doanh nhân, chụp ảnh chân dung lại càng nhiều, cảm giác ống kính tốt hơn so với đa số người thời này rất nhiều, có cô dẫn dắt, Lộc Minh Sâm cũng rất tự nhiên, hoàn toàn không cần suy xét vấn đề màn ảnh, chỉ cần nhìn Tô Nhuyễn là được. Tô Nhuyễn nói chuyện, trêu đùa anh, thợ ảnh luôn có thể bắt được một số biểu cảm không tồi.

Thư hai, Trần Hạo là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, trình độ rất cao, hơn nữa đã có hai bộ ảnh phối hợp ăn ý với bọn họ trước đó, lần này rất nhanh đã chụp được vài tấm ảnh sống động.

Ra khỏi studio, trùng hợp lại chạm mặt Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh ở phòng cách vách. Tô Nhuyễn chậc một tiếng, Lộc Minh Sâm khống chế xe lăn đi bên cạnh cô, hình như hai người kia cũng không chú ý tới bọn họ, đều mặt đỏ tai hồng e lệ chạy về phòng trang điểm.

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn qua một cái, dáng vẻ thẹn thùng của Tô Thanh Thanh trăm phần trăm là giả vờ.

Nhiếp ảnh gia và trợ lý ra ngoài sau nhỏ giọng nói: “Cô dâu kia biết nhiều thật đấy, cũng rất to gan.”

“Có điều, bộ ảnh đó chắc chắn sẽ đẹp, có mấy tư thế thật sự không tồi.”

Nhiếp ảnh gia lại hừ một tiếng không rõ ý vị, vẻ mặt có vẻ khinh thường: “Chụp ảnh như vậy, mấy ai đồng ý chụp.”

Tô Nhuyễn nghe xong mới biết, Tô Thanh Thanh lại ra chiêu lớn, cô ta bảo nhiếp ảnh gia chụp không ít ảnh ôm ấp, hôn môi… Tư thế tương đối thân mật.

Hai mươi năm sau những tư thế đó đúng là rất bình thường, nhưng ở niên đại bảo thủ khi mà người yêu hoặc vợ chồng không dám tự nhiên nắm tay nhau trước mặt công chúng này, thì đúng là rất lớn mật, rất khác người.

Giống ba bộ ảnh của Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm, rất ít tư thế thân mật, tiếp xúc gần nhất là bộ ảnh sườn sám kia, Tô Nhuyễn đặt tay lên n.g.ự.c Lộc Minh Sâm, còn một tấm Lộc Minh Sâm đặt tay lên bả vai cô, mặc khác đều là đứng hoặc ngồi, chỉ thay đổi vị trí.

Có lẽ là hiếm khi gặp được lĩnh vực bản thân am hiểu, đồng thời muốn quyến rũ Hoắc Hướng Dương, nên Tô Thanh Thanh mới giở ra những thủ đoạn cô ta thường dùng khi còn là streamer, trước khi xuyên sách.

Đáng tiếc cô ta không hiểu, tư tưởng của mọi người cần thay đổi từ từ theo thời gian, cô ta lớn mật như vậy, sẽ chỉ mang tới phiền toái cho bản thân.

Có điều, dù sao cũng không liên quan tới cô, nên ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu, rất nhanh đã bị ném văng ra ngoài.

Bọn họ tới quầy tính tiền, sau đó là chờ đợi rửa ảnh. Năm 90, quán chụp ảnh ở Đông Lâm vẫn dùng máy ảnh phim, sau khi chụp ảnh xong không thể xem hiệu quả ngay, phải đợi sau khi rửa phim mới có thể lựa chọn phim, từ đó quyết định rửa tấm nào.

Vân Chi

Tô Nhuyễn hẹn tuần sau lại đến.

Ra khỏi quán chụp ảnh đã là ba giờ chiều, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cùng nhau về bệnh viện, muốn thương lượng chuyện trang hoàng.

Nhưng mà khi nghe Lộc Minh Sâm nói sàn nhà láng xi măng, tủ có thể chọn tủ sắt, giường chọn giường khung sắt ván gỗ, Tô Nhuyễn Không nhịn được hỏi: “Anh muốn trang hoàng theo phong cách ký túc xá quân đội à?”

Lộc Minh Sâm nói: “Vậy không tốt sao, vừa tiết kiệm tiền, vừa đỡ tốn công sức.”

Cô đã quên mất, cái người này căn bản không hề có h*m m**n hưởng thụ vật chất, không có ràng buộc với thế gian này.

Tô Nhuyễn dứt khoát kéo xe lăn của anh tới trước bàn uống nước, tự mình mở sách hướng dẫn ra ghi chép:

“Gạch ốp lát màu nhạt, phòng sẽ sáng sủa hơn, chọn một cái.”

Lộc Minh Sâm vừa nghe thấy màu nhạt, lập tức chỉ vào màu trắng.

Tô Nhuyễn:……

Mặt cô không chút biểu cảm, từ chối: “Không được chọn màu trắng, chọn lại lần nữa.”

Lộc Minh Sâm dừng một chút, chỉ sang màu vàng, thấy Tô Nhuyễn nhíu mày, đầu ngón tay anh lại di chuyển lệch xuống một hàng, dừng trên màu xám nhạt.

Tô Nhuyễn gật đầu: “Vậy cái này.”

Lộc Minh Sâm:……

Cho nên tự cô chọn không phải tốt hơn sao?

Giống như nhìn ra được ý nghĩ của hắn, Tô Nhuyễn nói: “Phòng này có một nửa là của anh, là bạn cùng phòng, anh phải tham dự.”

“Hơn nữa sau khi trang hoàng, em bận học không có thời gian để ý, mẹ em cũng bận chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta, chỉ có thể dựa vào anh thôi. Nếu anh không hiểu rõ, người ta hỏi anh, anh lại không biết thì phải làm sao?”

Lộc Minh Sâm không còn lời gì để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục duỗi đầu ngón tay ra.

Sau đó bọn họ lại chọn xong gạch lát cho phòng vệ sinh, phòng bếp, còn về phong cách gia cụ trong nhà, đều dựa vào Tô Nhuyễn.

Cô thật sự không thích mấy kiểu tủ quầy trong quyển sách này, nên quyết định bảo cậu mình đóng cho, trong thời đại này, tự đóng gia cụ cũng là chuyện thường thấy.

Sau khi thương lượng xong, sắc trời đã xẩm tối, Hoàng Hải Uy đưa Tô Nhuyễn về nhà.

Tô Nhuyễn nhân cơ hội hỏi đêm qua Lộc Minh Sâm đã gặp phải chuyện gì.

“Hôm qua nhà họ Lộc lại gọi điện thoại tới, em không nghe rõ cụ thể đã nói những gì, chỉ có thể nghe ra là tiếng của bác gái lão đại, hình như vừa khóc vừa mắng người.”

Ngày hôm qua, lúc Lộc Minh Sâm xử lý Lộc Minh Vĩ, Hoàng Hải Uy không ở đó, hiển nhiên hiểu biết của anh ta về Lộc Minh Sâm không bằng Bùi Trí Minh. Ngại với thân phận của Lộc Minh Sâm, bình thường chuyện nhà họ Lộc anh ta đều không dám hỏi quá nhiều.

Tô Nhuyễn cũng không nói thêm điều gì, đã biết đại khái nguyên nhân, cũng có phương hướng rồi.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 153: Chuyện cũ nhà họ Lộc



Sau khi về nhà, Tô Nhuyễn đưa bản vẽ trang hoàng cho Lý Nhược Lan, sau đó tiện thể nói chuyện hôm qua cô gặp phải Lộc Thải Hà ở bệnh viện.

Đương nhiên là không kể ra dáng vẻ nổi giận của Lộc Minh Sâm và lời hù dọa người ta của cô, chỉ nhắc tới những lời Lộc Thải Hà mắng Lộc Minh Sâm.

Năm xưa, khi Lý Nhược Lan xuống nông thôn, từng ngây người ở Tô Gia Câu bảy tám năm, chắc chắn biết một vài chuyện.

Quả nhiên, Lý Nhược Lan giận dữ: “Sao cái loại không biết xấu hổ kia bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi nhỉ?”

“Chắc chắn vì biết nhà họ Lộc cho nhiều tiền lễ hỏi, Minh Sâm lại nhận được vòng ngọc và nhẫn vàng, nên chạy tới muốn chia đồ. Đúng là loại không biết xấu hổ.”

Tô Nhuyễn nói: “Sao bà ấy nói anh Minh Sâm khắc c.h.ế.t cha mẹ anh ấy?”

Lý Nhược Lan trợn mắt khinh bỉ: “Là do đầu óc hai vợ chồng già nhà họ Lộc có vấn đề.”

Hóa ra là do thời trẻ ông cụ Lộc từng gặp một người coi bói đoán mệnh, lúc ấy người mù đoán mệnh kia nói ông ta có tai ương thấy máy, nếu thuận lợi vượt qua, sau tuổi năm mươi có thể thăng chức rất nhanh, hưởng phúc bất tận.

Để vượt qua số kiếp, ông cụ Lộc còn bỏ ra mấy đồng tiền đổi về một chiếc bùa bình an. Kết quả ngày hôm đó trùng hợp nhặt được hai đồng bạc, từ đó về sau, người nhà họ Lộc đều tin vào chuyện này không nghi ngờ chút nào.

Vì thế Lộc Mãn Tường, cha của Lộc Minh Sâm lập tức gặp phải tai ương, bởi vì ông ấy sinh vào ngày mười sáu tháng năm âm lịch.

Người già thường nói ngày này là ngày độc nhất trong tháng năm, trẻ con sinh ra ngày đó sẽ khắc cha khắc mẹ.

Cho nên từ nhỏ hai vợ chồng già nhà họ Lộc đã chán ghét đứa con trai thứ hai nhà mình, cũng đối xử rất khắt khe.

Đợi Lộc Mãn Tường gian nan sống đến năm mười lăm mười sáu tuổi, cảm thấy không sống nổi nữa mới chạy đi làm lính.

Đợi đến niên đại rung chuyển, vì thân phận quân nhân của Lộc Mãn Tường, nhà họ Lộc được che chở rất nhiều.

Vì là gia đình quân nhân, nên được hưởng thụ không ít ưu đãi, từ đó mới giả vờ giả vịt viết thư thăm hỏi ân cần.

Sau đs, thời gian lâu dần, dã tâm của bọn họ lại lan sang nhiều mặt khác, nghe nói tiền trợ cấp của quân nhân không ít, nhưng Lộc Mãn Tường lại không gửi về nhà một phân tiền nào, hai vợ chồng già bèn hùa nhau cưới một cô vợ ở quê cho hắn.

Không muốn gửi tiền trợ cấp cho người nhà, cũng phải gửi cho vợ mình chứ?

Vì thế bà cụ Lộc đã tìm một cô gái tính tình mềm yếu bên nhà mẹ đẻ mình, sau đó viết thư nói mình bệnh tình nguy kịch, lừa Lộc Mãn Tường về quê.

Tô Nhuyễn:……

Sao giống chọn vợ cho Lộc Minh Sâm vậy? Hóa ra là quen tay hay làm rồi.

Nhưng mà may mắn là trên đường về nhà Lộc Mãn Tường gặp phải Lâm Vi Vi té xỉu bên đường vì bệnh tim tái phát, lúc sơ cứu cho đối phương, đã cởi hai cúc áo của cô ấy, vì thế hai người bị buộc lại với nhau.

Bàn tính của hai vợ chồng già nhà họ Lộc không được như ý, tất nhiên sẽ không chịu để yên rồi.

Trùng hợp là Lâm Vi Vi sức khỏe không tốt, thành phần không tốt, sau khi Lộc Mãn Tường đi bộ đội, bỏ lại cô ấy lẻ loi một mình, nhà họ Lộc bắt nạt cô ấy không ít. Sau đó Lộc Minh Sâm ra đời, vì con, Lâm Vi Vi đành phải bỏ tiền ra mua thanh tịnh, mấy năm đó đúng là để nhà họ Lộc chiếm được không ít lợi ích.

“Nhưng mà nhìn cô ấy yếu ớt như vậy, thực tế trong lòng đã có toan tính trước, người ba đồng mỗi tháng bị nhà họ Lộc ép giao ra, những thứ khác cô ấy đều giữ chặt, một phân cũng không cho bọn họ.

“Quan trọng nhất là, trong lòng cô ấy có hy vọng.” Nói tới đây, Lý Nhược Lan thở dài một tiếng: “Khi ấy trong lòng cô ấy tràn đầy vui mừng nói, đợi Lộc Mãn Tường làm xong nhiệm vụ lần này, cô ấy có thể dẫn Minh Sâm đi theo tùy quân rồi…”

“Nào ngờ…” Lý Nhược Lan thở dài buồn bã.

Lộc Mãn Tường hy sinh trong nhiệm vụ lần đó.

“Khi tin tức truyền về, tất cả mọi người đều đang gặt gấp ngoài ruộng, chỉ có người nhà họ Lộc và Lâm Vi Vi bị gọi về nhà. Mọi người còn đoán không biết có phải Lộc Mãn Tường về nhà hay không, kết quả không lâu sau đã truyền ra tin tức, Vi Vi bị k1ch thích, bệnh tim tái phát qua đời.”

Tô Nhuyễn nhăn chặt mày, nếu Lâm Vi Vi có thể thuận lợi sinh ra Lộc Minh Sâm, chứng minh bệnh tim cũng không nghiêm trọng lắm, dù bị k1ch thích, chỉ cần uống thuốc kịp thời là có thể cứu sống, không thể nào trực tiếp qua đời.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ông cụ Lộc bắt đầu nói Minh Sâm khắc cha khắc mẹ.”

“Ngày Lộc Mãn Tường hy sinh trùng hợp đúng vào sinh nhật Lộc Minh Sâm, trước đó Vi Vi cũng tức giận vì Minh Sâm bướng bỉnh, lai nghe tin tức Lộc Mãn Tường hy sinh, k1ch thích quá lớn mới lập tức qua đời.”

Tô Nhuyễn không nhịn được siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. khi Lộc Minh Sâm thống khổ nhất bất lực nhất, người nhà họ Lộc không an ủi thì thôi, còn tàn nhẫn đẩy cái c.h.ế.t của cha mẹ lên người anh ấy.

“Sau đó Minh Sâm bị ốm liệt giường, thiếu chút nữa đã không qua khỏi.”

Vân Chi

“May mà được chiến hữu của Lộc Mãn Tường không yên tâm qua thăm, đưa đi bệnh viện, mới cứu được một mạng.”

“Bối cảnh của vị chiến hữu kia rất lớn, ông cụ Lộc bắt được cơ hội lần đó, dùng sức bán thảm. Người kia nghĩ dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, Lộc Minh Sâm lại như vậy, mới sắp xếp cho con cả nhà họ Lộc vào xưởng sắt thép Đông Lâm.”

Chuyện sau đó Tô Nhuyễn đã từng nghe Lý Nhược Lan nói rồi, Sau khi lên thành phố, ông cụ Lộc mang theo Lộc Minh Sâm tới từng nhà bạn bè cha mẹ anh ấy cầu xin.

“Đứa trẻ sáu bảy tuổi, còn đang ốm nặng, sao những người đó không nhận ra mục đích của ông cụ Lộc.”

“Nhưng mà không giúp người chịu tội chính là đứa trẻ, ông cụ Lộc chán ghét Lộc Minh Sâm một cách đúng lý hợp tình, luôn miệng nói là cháu trai hại c.h.ế.t con trai và con dâu mình.”

“Những người đó thương Minh Sâm, đành phải vươn tay giúp đỡ một phen, vì thế con thứ ba nhà họ Lộc và cả Lộc Thải Hà đều có công ăn việc làm.”

Đến bây giờ Tô Nhuyễn mới hiểu, vì sao rõ ràng là nhà họ Lộc biết Lộc Minh Sâm chán ghét bọn họ, lại vẫn muốn duy trì thân thiết mặt ngoài, hóa ra không chỉ vì chiếm cái danh gia đình liệt sĩ, còn vì bọn họ từng nếm ngon ngọt từ chuyện này.

Chỉ cần Lộc Minh Sâm vẫn là cháu trai nhà họ Lộc, bọn họ vẫn là cha mẹ liệt sĩ, là ông bà nội duy nhất của quân nhân vinh quang.

Cho dù Lộc Minh Sâm không tình nguyện, có quan hệ huyết thống này, những giá trị anh ấy sáng tạo ra cuối cùng đều thuộc về nhà họ Lộc.

Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châutrên tay, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi Lý Nhược Lan: “Mẹ, lần này chúng con kết hôn, mẹ hỏi nhà họ Lộc một chút, xem có thể mời những người trước đây từng giúp đỡ bọn họ đến dự hay không?”

Lý Nhược Lan nói: “Nếu con thật sự muốn mời, chắc chắn nhà họ Lộc sẽ sẵn lòng, dù sao những người đó đều quyền cao chức trọng hơn nhà họ Lộc.”

“Có điều chưa chắc người ta đã chịu tới.” Lý Nhược Lan nhíu mày: “Tướng ăn trước kia của nhà họ Lộc quá khó coi, người ta nể mặt đứa trẻ giúp đỡ một lần, sau này gần như không lui tới.”

“Để nhà họ Lộc dùng danh nghĩa Lộc Minh Sâm kết hôn mặt dày đi mời bọn họ.” Tô Nhuyễn nói: “Dù sao nhà họ Lộc cũng không biết xấu hộ, chuyện có lợi cho bọn họ chắc chắn bọn họ sẽ cố hết sức hoàn thành. Mẹ đi nói với dì Phúc một tiếng.”

Lý Nhược Lan hỏi: “Con định làm gì?”

“Bóc ra quan hệ giữa anh Minh Sâm và nhà họ Lộc.” Tô Nhuyễn mỉa mai: “Nhà họ Lộc muốn chiếm lợi từ anh Minh Sâm, phải hỏi xem con có đồng ý hay không.”

“Con mới là vợ hợp pháp của anh Minh Sâm, tất cả những gì của anh ấy đều thuộc về con.”

Lý Nhược Lan:……

Bà ấy đẩy Tô Nhuyễn một cái, giận dỗi nói: “Con nhóc này sao không e lệ chút nào thế?”

Tô Nhuyễn:???

Con chỉ trần thuật đúng sự thật mà thôi, mẹ nghĩ đi đâu rồi?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 154: Ấu trĩ



Sau khi tìm hiểu xong chuyện nhà họ Lộc, giữa trưa hôm sau vừa tan học Tô Nhuyễn đã tới bệnh viện.

Khi xách theo hộp cơm vào phòng bệnh, cô phát hiện ra vậy mà Chính ủy Vương cũng ở đây, không biết vì trốn tránh ông ấy lải nhải hay vì sao, Lộc Minh Sâm đang ngồi ôm một quyển sách bên cửa sổ, đọc quên mình.

Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, thật ra Lộc Minh Sâm rất chăm đọc sách, cô đã để ý thấy đầu giường anh có vài quyển “Chiến lược quân sự”: “Lý luận quân sự”: “Lịch sử chiến tranh thế giới” và vài quyển sách chuyên nghiệp linh tinh từ lâu, cách vài ngày sẽ đổi một bộ mới, còn là sách tiếng anh.

“Sao lại học tiếng anh rồi.” Tô Nhuyễn trêu Chính ủy Vương: “Ngài định phái anh ấy ra nước ngoài làm gián điệp à?”

Chính ủy Vương không trả lời câu hỏi của cô, mà dùng gương mặt thiết huyết của chiến sĩ nhìn cô từ ái. Khi liếc thấy hộp cơm trong tay cô, ông ấy cười trêu chọc lại: “Cơm dinh dưỡng của mẹ vợ à? Xem ra cuộc sống của đồng chí Lộc không tồi nhỉ?”

Tô Nhuyễn bật cười, Bùi Trí Minh lắm miệng kia!

Lộc Minh Sâm toàn tâm toàn ý đắm chìm trong sách vở, giống như hoàn toàn không nghe thấy.

Chính ủy Vương lườm anh một cái, sau đó mới quay đầu lại giải thích với Tô nhuyễn: “Tuần sau là đến kỳ thi nghiên cứu sinh rồi, đồng chí Lộc phải ôn tập tử tế.”

“Kỳ thi nghiên cứu sinh?” Tô Nhuyễn trợn tròn mắt nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh định thi lên thạc sĩ?”

Chính ủy Vương cũng kinh ngạc: “Cậu ấy không nói với cháu à?”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, đắc ý nhướng mày, giống như rất thưởng thức dáng vẻ không thể tưởng tượng của cô.

Tô Nhuyễn:……

Quỷ ấu trĩ này từ đâu tới vậy?

Chính ủy Vương nhìn biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm, mắt lộ vẻ kinh ngạc, rất nhanh đã bình tĩnh quay đầu lại, cười ha ha nói với Tô Nhuyễn: “Thằng nhóc này khá thông minh, chú đã kiến nghị nó tới đại học quốc phòng học tập từ lâu rồi, ngặt nỗi nó chỉ thích chui rúc trên chiến trường.”

“Đúng lúc lần này bị thương, không có cách nào tham gia huấn luyện, chú mới ép nó phải thi lên thạc sĩ.”

“Tới đại học quốc phòng đào tạo chuyên sâu hai năm, cũng tiện thể dưỡng thương luôn, còn có thể cống hiến cho đất nước, không thể lãng phí công nuôi dưỡng của quốc gia có phải không?”

Hơn nữa học xong là có thể thăng chức.

Khó trách đời trước anh ấy lên chức nhanh như vậy. Trong niên đại này, sinh viên chính quy đều là bánh trái thơm ngon, càng khỏi nói tới nghiên cứu sinh, đặc biệt là bộ đội, càng giống như lông phượng sừng lân.

Không thể không nói, tuy rằng Chính ủy Vương thích nhọc lòng, nhưng đa số đều nhọc lòng đúng chỗ, sắp xếp này rất hợp lý.

Chính ủy Vương có việc đi ngang qua, thuận tiện tới thăm Lộc Minh Sâm, nên cũng không ở lại lâu, trước khi đi ông ấy lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho Tô Nhuyễn: “Đây là tiền trợ cấp mấy tháng qua và tiền thưởng nhiệm vụ lần trước của nó, cháu giữ lấy, đừng bao giờ đưa cho thằng nhóc kia, biết chưa?”

Nói xong ông ấy ngừng một lát, dường như không muốn nói, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò: “Nhất định… Nhất định đừng đưa cho thằng nhóc kia.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, Chính ủy Vương lại nghiêm túc nói: “Nếu không chưa tới một tháng nó đã phá sạch.”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn con số trên sổ tiết kiệm, sáu ngàn: “Nhiều như vậy, không đến mức ấy chứ?”

“Sao lại không đến mức ấy?” Chính ủy Vương hừ một tiếng, dáng vẻ hận sắt không thành thép, nói: “Gửi cho người này một chút, quyên góp cho người kia một chút, lại mua đồ cho đám cấp dưới một chút, tiền ít cho ít, tiền nhiều cho nhiều, không có khả năng không tiêu hết, trên người nó vĩnh viễn không xu dính túi.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu đọc sách giả vờ không nghe thấy.

Nếu như trước ngày hôm qua, có lẽ Tô Nhuyễn còn không thể hiểu nổi thói quen không biết giữ tiền này, nhưng bây giờ cô đã hiểu được ít nhiều.

Vân Chi

Người này đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể hy sinh bất cứ lúc nào, luôn suy nghĩ có hôm nay không có ngày mai, lại không muốn giữ lại chút gì cho nhà họ Lộc, tất nhiên có bao nhiêu sẽ tiêu bấy nhiêu rồi.

Hình như Chính ủy Vương sợ Tô Nhuyễn ghét bỏ anh ấy, vội vàng bổ sung: “Tiền trợ cấp của nó không ít, sau này cháu cầm sổ lương của nó, mỗi tháng phát cho nó chút tiền tiêu vặt là được.”

“Thật ra không phát cũng không sao, trong quân sẽ không để nó c.h.ế.t đói, bản thân nó cũng không hút thuốc, không uống rượu.”

Sau đó ông ấy lại quay đầu nói với Lộc Minh Sâm: “Người ta kết hôn đều phải mua vài bộ quần áo, mua chút trang sức gì đó, bây giờ có tiền rồi, nhớ dẫn đồng chí Tô đi dạo đó, biết chưa?”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười tiễn “Mẹ Vương” ra ngoài, may mà ông ấy có việc bận, nếu không khả năng phải mua thứ gì, khi nào mua, đi đâu mua, ông ấy đều quyết định giúp bọn họ.

Tô Nhuyễn đưa sổ tiết kiệm cho Lộc Minh Sâm, sau đó bày cơm ra gọi anh ấy tới ăn cơm. Rồi tiện thể nói ra kế hoạch của mình.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 155: Quà cảm tạ



“Em muốn đổi số nhẫn vàng dì Phúc cho ra tiền, thêm chút tiền nữa vào mua một chút nhân sâm Đông Bắc về, anh quen biết rộng, có cách nào không?”

Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Em mua thứ đó làm gì?”

“Cảm tạ trưởng bối.” Tô Nhuyễn nói ra suy nghĩ của mình: “Em đã hỏi mẹ em chuyện năm đó… Bọn họ vươn tay giúp đỡ, nhìn qua là giúp nhà họ Lộc, nhưng thật ra đều vì anh.”

“Lúc ấy anh còn nhỏ, không có cách nào. Bây giờ lớn rồi, đã có năng lực, tất nhiên phải báo đáp.” Ngừng một lát, Tô Nhuyễn mới nói tiếp: “Đó là tài phú cha mẹ để lại cho anh, phải lấy về.”

Lộc Minh Sâm trầm mặc.

“Hơn nữa, mấy thứ dì Phúc đưa cho chúng ta, là vì câu nhà họ Lộc. Đợi chúng ta kết hôn xong, chắc chắn người tới gây phiền toái không chỉ Lộc Thải Hà.”

“Thà dùng nó trả lại nhân tình, còn có thể hung hăng vả mặt bọn họ.” Tô Nhuyễn cười mỉa mai: “Sau chuyện lần này, để xem bọn họ còn dám tiếp tục dùng danh nghĩa anh và cha mẹ anh mưu cầu chỗ tốt không?”

Cô nhìn Lộc Minh Sâm nghiêm túc nói: “Đã nói sẽ trấn thủ sau lưng cho anh, em sẽ không nuốt lời.”

Lộc Minh Sâm nhìn cô một cái, rũ mắt nói: “Để lát nữa anh gọi điện thoại.”

Tô Nhuyễn thỏa mãn, lại bắt đầu dong dài chuyện trang hoàng nhà cửa: “… Nếu như bận rộn ôn tập, anh không cần xen vào chuyện chọn ảnh chụp, một mình em đi là được rồi.”

Lộc Minh Sâm ước gì như vậy, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Thời gian không còn sớm, Tô Nhuyễn còn phải đi học, thu dọn xong hộp đựng cơm, cô đứng dậy ra về. Trước khi đi Tô Nhuyễn chỉ vào quyển sổ tiết kiệm trong tay anh, kiến nghị: “Giúp đỡ chiến hữu, phải chú ý cách làm, nếu không lon gạo ân, gánh gạo thù.”

“Cho quá nhiều ngược lại dễ tạo thành thói quen ỷ lại cho bọn họ, chưa chắc đã phải là chuyện tốt. Không bằng để bọn họ dùng năng lực của mình tới đổi, không cần bọn họ nhớ ơn, nhưng để bọn họ biết nên làm người thế nào.”

Tô Nhuyễn nói như vậy cũng vì có nguyên nhân, đời trước sau khi Lộc Minh Sâm hy sinh, cô tiếp nhận danh sách người anh giúp đỡ, trong đó có hai gia đình liệt sĩ đã quen há miệng chờ sung, vậy mà còn cho rằng Lộc Minh Sâm đã thăng chức, phải gửi cho bọn họ nhiều tiền hơn mới đúng.

Thậm chí Lộc Minh Sâm hy sinh, tiền an ủi cũng nên có một phần của bọn họ, bọn họ còn tìm tới gây phiền toái cho cô vài lần.

Không biết Lộc Minh Sâm nghĩ tới điều gì, khẽ gật đầu.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Ngoan quá.”

Lộc Minh Sâm ngước mắt lên, lườm cô một cái, Tô Nhuyễn càng cười lớn hơn.

Lộc Minh Sâm nhớ kỹ chuyện Tô Nhuyễn dặn dò, mau chóng gọi điện thoại cho Bùi Trí Minh, ngày thường anh chỉ biết vùi đầu vào huấn luyện, dẫn quân, căn bản không quen biết nhiều người, chuyện này phải nhờ cả vào Bùi Trí Minh có mạng lưới quan hệ rộng lớn.

Bùi Trí Minh nhận được điện thoại cũng kinh ngạc: “Oa, lão đại, vậy mà cũng có lúc anh nhờ người ta giúp đỡ?”

Sau đó rất nhanh đã phản ứng lại: “Là chị dâu muốn, đúng không.”

Lộc Minh Sâm nhướng mày, giống như đoán được biểu cảm của anh, Bùi Trí Minh cười hì hì, nói: “Ngoài chị dâu ra, sao lão đại có thể nghĩ ra được ý tưởng này, chắc chắn là chị dâu muốn rồi.”

“Nhưng mà cần nhiều nhân sâm như vậy làm gì? Phẩn chất ba mươi năm trở lên không hề rẻ, không phải của hồi môn của chị dâu đã giữ lại mua nhà rồi sao? Số tiền anh vừa lấy được, không đủ nhỉ?”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm nhìn sổ tiền trong sổ tiết kiệm: “Đắt vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.” Bùi Trí Minh nói: “Là nhân sâm đó, năm mươi năm trở lên sợ là không mua được, muốn mua nhiều loại ba mươi năm như vậy, khả năng phải trả giá cao.”

Lộc Minh Sâm do dự một lát: “Vậy mua năm sáu cây là được rồi.”

Bùi Trí Minh nói: “Chuyện này chắc chắn anh không quyết định được, anh cho em số điện thoại của chị dâu đi, để em gọi hỏi chị ấy.”

Lộc Minh Sâm:……

Bây giờ đã tạo phản, có phải hơi sớm hay không?”

Nghĩ như vậy, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn cho anh ta số điện thoại của nhà họ Ngôn, lúc ấy Tô Nhuyễn vừa về đến nhà chưa lâu.

Một lúc sau, Bùi Trí Minh đã gọi điện thoại lại, cảm thán khoa trương: “Lão đại, trên đời này không có ai tốt hơn chị dâu, chị ấy hỏi thăm em những người từng chiếu cố anh, hỏi thăm rất cẩn thận, mua nhân sâm để cạm tạ những người đó đúng không?”

“Vậy mà chị ấy còn định dùng của hồi môn để mua, còn mua tận mười lăm cây, sợ là phải tiêu đi quá nửa số tiền hồi môn nhà họ Lộc cho.”

Nói tới đây, hình như nhớ tới điều gì đó, anh ta nói tiếp: “Phải rồi, lão đại, không phải anh với chị dâu đã chụp ảnh cưới rồi à?”

“Nghe Hoàng Hải Uy nói chụp vô cùng đẹp, anh rửa thêm vài tấm gửi qua đây cho em nhé, em muốn cho đám người không tin anh cưới được chị dâu xinh đẹp đều kinh ngạc rớt cằm!”

“Đặc biệt là cô y tá Mễ kia, nghe nói từ ngày anh gửi báo cáo kết hôn, cả ngày đều ghen ghét nói chắc chắn chị dâu là đứa con gái nông thôn vừa xấu vừa quê mùa, chỉ nhìn vào tiền của anh, nói rất khó nghe, còn được nhiều người tin tưởng.”

“Để em mang ảnh chụp tới trước mặt bọn họ, cho bọn họ biết thế nào là không biết tự xấu hổ!”

Lộc Minh Sâm hừ một tiếng: “Nhàm chán.”

Cuối tuần Tô Nhuyễn cơm nước xong đang chuẩn bị đi tới studio chọn ảnh chụp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô truyền đến từ dưới lầu, Ngôn Thiếu Thời dò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua, kêu lên: “Chị, anh Minh Sâm đến đón chị.”

Tô Nhuyễn:???

Không phải anh ấy nói không đi sao?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 156: Thẹn thùng?



Tô Nhuyễn không biết vì sao Lộc Minh Sâm lại thay đổi ý định, có lẽ nhìn ra được sự khó hiểu của cô, Lộc Minh Sâm ho khan một tiếng, giải thích: “Đọc sách đau đầu, ra ngoài hít thở không khí.”

Tô Nhuyễn cũng không hỏi thêm, cùng nhau đi chọn đương nhiên càng tốt rồi.

Khi hai người đến quán chụp ảnh, Trần Hạo đã chờ sẵn, nhìn anh ta vô cùng hưng phấn: “Ảnh chụp thật sự rất đẹp.”

Đương nhiên không chỉ vì bộ ảnh này là tác phẩm xuất sắc của anh ta, mà vì bộ ảnh này đã mang tới cho anh ta linh cảm kinh doanh mới.

Anh ta đưa bọn họ vào thẳng phòng làm việc của mình.

Phim đã rửa ra, Trần Hạo chỉ vào bốn năm cuộn phim bên cạnh: “Tôi đã loại bỏ hết số phim chụp lỗi, tất cả đều ở đây.”

Sau đó anh ta lại chỉ vào một chồng thật dày, nói: “Số phim này đều là ảnh chụp không tồi.”

Chụp ảnh phim đều chọn ảnh qua phim ảnh trước, phim ảnh giống như ảnh Xquang thu nhỏ, chẳng qua mỏng hơn, màu sắc chũng ám nâu hơn phim xquang.

Chỉ cần dùng đèn chiếu vào, hoặc đưa ra ánh nắng là có thể trông thấy ảnh chụp. Tuy rằng không có màu sắc, nhưng có thể thấy rõ hình dáng cụ thể. Trần Hạo đã loại bỏ những tấm nhắm mắt hoặc tư thế có vấn đề rồi, bọn họ chỉ cần xem qua phim nhựa, lựa chọn rửa tấm nào, phóng to tấm nào là được.

Tô Nhuyễn đang chuẩn bị lấy qua xem, thì Trần Hạo mỉm cười đưa cho cô ấy một xấp ảnh đã rửa: “Vì thật sự quá thích, nên tôi đã rửa trước một bộ ảnh, hai người có thể xem cái này rồi chọn, tôi cảm thấy tấm nào cũng đẹp.”

Có ảnh để xem trước nhẹ nhàng hơn chọn qua phim nhựa rất nhiều, liếc thấy tấm trên cùng là bộ quân trang sườn xám kia, Tô Nhuyễn gấp không chờ nổi nhận lấy lật xem, từ xưa tới nay phụ nữ luôn không cách nào kháng cự trước ảnh chụp đẹp.

Vừa lật hai tấm, cô lại nghe thấy Lộc Minh Sâm khụ khụ hai tiếng thật mạnh. Tô Nhuyễn nghiêng đầu, thấy ánh mắt Lộc Minh Sâm dừng trên ảnh chụp trong tay mình, sau đó ngước mắt đảo qua người cô, hiển nhiên là đang muốn nói cô lại quên mất sự tồn tại của anh ấy rồi.

Tô Nhuyễn cười hì hì, dịch m.ô.n.g trên ghế sô pha, tới gần Lộc Minh Sâm: “Nào nào nào, xem cùng nhau.”

Lộc Minh Sâm cũng đẩy xe lăn đến gần hơn một chút.

Chụp ảnh bằng máy chụp phim, hậu kỳ không thể chỉnh sửa hay photoshop, nhưng lại có được sức hút chân thật. Nhìn bản thân xinh đẹp trong tấm ảnh, khóe miệng Tô Nhuyễn vẫn luôn cong lên, còn Lộc Minh Sâm sao? Đa phần đều là công cụ hình người ưu tú.

Mãi cho đến khi lật tới một tấm ảnh chụp riêng, người đàn ông với dáng người cao ráo rắn rỏi đưa lưng về phía màn ảnh, bộ quân trang bao lấy cơ thể, đường cong cơ bắp như ẩn như hiện, nhưng vẫn nhìn rõ vòng em rắn chắc và bờ m.ô.n.g quyến rũ kia.

Người đàn ông hơi nghiêng đều về phía sau, tròng mắt lưu li sắc bén liếc nhìn ông kính, mang theo hơi lạnh thấu xương, khiến người xem ảnh chụp có cảm giác mình là con mồi đang bị theo dói.

Lá cờ năm ngôi sao nhỏ dưới khóe mắt kia càng tôn lên vẻ kiên nghị trên người anh, khiến tấm ảnh tản ra sức quyến rũ và nguy hiểm trí mạng

“Chậc.” Cô không nhìn được nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Lộc Minh Sâm khẽ khụ một tiếng thúc giục: “Tấm tiếp theo.”

Tô Nhuyễn đùa anh: “Đừng sốt ruột, nhìn xem, có phải dáng vẻ đeo đai lưng của anh cực kỳ đẹp trai hay không?”

Lộc Minh Sâm lườm cô một cái, ra tay nhanh như điện, cướp mất tấm ảnh kia. Tô Nhuyễn đang định kháng nghị, kết quả nhìn thấy tấm ảnh chụp dưới đó, lại không nhịn được bật cười ha ha.

Tấm dưới đó vẫn là ảnh chụp riêng Lộc M inh Sâm như cũ, cũng tư thế đó, chỉ khác là anh giơ tay lên sử lại mũ trên đầu, hàm dưới hơi thu lại, nửa mặt bị che mất, chỉ có thể nhìn thấy lá cờ đỏ như ẩn như hiện, và đường quai hàm gợi cảm không thay đổi, chỉ là không còn cảm giác nguy hiểm như tấm ảnh trước, ngược lại tăng thêm một lớp vỏ bọc thần bí.

Tô Nhuyễn cảm thán: “Tấm này cũng đẹp trai quá.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt, khi định duỗi tay ra thì Tô Nhuyễn đã kịp đề phòng, cô nghiêng người né tránh tay anh, nhưng cái nghiêng đó lại khiến Lộc Minh Sâm va thẳng vào bả vai cô, dưới góc độ của Trần Hạo, nhìn giống như Tô Nhuyễn bị Lộc Minh Sâm ôm vào trong lòng vậy.

Tay Lộc Minh Sâm cứng đờ, Tô Nhuyễn cũng cảm nhận được hơi ấm phả bên tai, cô quay đầu lại nhìn lên thiếu chút nữa đã va phải cằm đối phương, xe lăn của Lộc Minh Sâm vội vàng lui về phía sau cách xa nửa thước.

Trần Hạo thấy thế không nhịn được cười to: “Sao chú rể lại thẹn thùng như vậy.”

Tô Nhuyễn sờ sờ lỗ tai, cũng cười: “Ừ, con người anh ấy tương đối thẹn thùng.”

Lộc Minh Sâm:……

Vân Chi

Hoàng Hải Uy không nhịn được cười trộm, trời ơi, vậy mà có người nói lão đại của bọn họ thẹn thùng???
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 157: Đề nghị



Vì chứng minh mình không thẹn thùng, Lộc Minh Sâm lại chủ động tới gần, lần này Tô Nhuyễn không trêu đùa anh nữa, ngoan ngoãn lật xem từng tấm một.

Sau khi lật xong, cô hỏi Lộc Minh Sâm: “Phóng to tấm nào?”

Lộc Minh Sâm đã khôi phục dáng vẻ lười biếng ban đầu: “Tùy em.”

Nghe thấy thế, Tô Nhuyễn giơ tấm ảnh anh ấy chụp một mình lên, Lộc Minh Sâm bĩu môi, ra điều ghét bỏ, nói: “Đổi tấm khác.”

Tô Nhuyễn cười to, sau đó mới cầm tấm ảnh quân trang và sườn xám kia lên.

Trong tấm ảnh hai người bọn họ đứng mặt đối mặt, một người mặt quân trang dáng người cao lớn kiên nghị, một người mặc sườn xám yểu điệu thướt tha, tay cô đặt trên n.g.ự.c Lộc Minh Sâm, hơi ngước mắt, khóe miệng mỉm cười, Lộc Minh Sâm thì cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng.

Trần Hạo bắt biểu cảm rất không tồi.

Trần Hạo cũng cười: “Tôi đoán là hai người sẽ chọn tấm này mà, thiết huyết nhu tình, không gì đẹp hơn.”

Tô Nhuyễn dùng ánh mắt dò hỏi Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm nói: “Tùy em.”

Anh vừa nói xong đã trông thấy Tô Nhuyễn giả vờ cầm tấm ảnh chụp riêng của anh lên, Lộc Minh Sâm trừng mắt lườm cô một cái.

Tô Nhuyễn không hề sợ anh, vẫn ung dung cầm tấm ảnh vừa nguy hiểm vừa quyến rũ kia ra: “Tấm này cũng phóng to, treo ngoài phòng khách, trấn trạch.”

Lộc Minh Sâm tỏ vẻ không đồng ý, nhưng mà hiển nhiên Trần Hạo nghe theo Tô Nhuyễn.

“Số còn lại muốn rửa thế nào?” Trần Hạo nói: “Một quyển album có thể rửa cho hai người ba mươi lăm tấm.”

Hiếm khi Tô Nhuyễn có chút chần chờ. Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn nói: “Em thấy tạm thời không cần rửa quá nhiều, chỉ làm một quyển album mười tấm, phóng lớn hai tấm là đủ báo cáo kết quả công tác rồi, đợi sang năm có tiền rồi lại rửa tiếp.”

Lộc Minh Sâm càng khó hiểu hơn: “Không phải em rất thích à?” Khi xem ảnh hai mắt cô đều tỏa sáng.

Tô Nhuyễn ghé vào bên tai anh, nói nhỏ: “Tiền bạc có chút căng thẳng, chúng ta chi tiêu tiết kiệm chút.”

Đừng thấy trông cô giống phú bà mà lầm tưởng, trên thực tế, tiền lễ hỏi cô lấy được từ nhà họ Lộc, và mười mấy chiếc nhẫn vàng Lộc Minh Sâm giao cho cô kia, nghiêm túc tính toán tất cả đều là của Lộc Minh Sâm.

Bọn họ kết hôn, tuy rằng chỉ là hợp đồng, nhưng kết nhóm sống chung là sự thật, rất nhiều nơi, rất nhiều thứ cần đến tiền trong giai đoạn chuẩn bị kết hôn, nếu thứ gì cũng chia đều sợ là Tô Nhuyễn không gánh nổi.

Cho nên kế hoạch của cô ta, dứt khoát nhập số tiền đó của Lộc Minh Sâm và hơn một vạn của hồi môn của mình vào quỹ chung, coi như quỹ kết nhóm sinh hoạt.

Chi phí cho việc kết hôn và chi phí sinh hoạt sau này tạm thời đều lấy từ đó ra.

Bây giờ chỉ riêng trang hoàng nhà cửa thôi đã tốn hơn một vạn rồi, mười mấy cây nhân sâm cũng hơn một vạn, trong nhà còn đủ loại thứ cần mua thêm, và các chi phí phụ như mở tiệc đãi khách… Tính tổng cộng cũng phải mấy ngàn.

Đám nhẫn vàng kia, khả năng có thể bán được khoảng ba ngàn, nói cách khác, sau khi hôn lễ kết thúc, số tài sản ba vạn năm ngàn trong tay cô, khả năng chỉ có thể còn dư lại bảy tám ngàn.

Nếu Lộc Minh Sâm thi lên thạc sĩ, sang năm bọn họ đều phải chuyển đến thành phố Yến. Vậy thì khả năng căn nhà ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại cũng phải tu sửa, nếu muốn thường xuyên ở lại đó, chắc chắn tủ lạnh máy giặt đồ dùng cũng phải thêm vào, số tiền trong tay căn bản không đủ dùng.

Còn về số vàng thỏi đồ cổ ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại, Tô Nhuyễn không định sờ vào, cô nghĩ chắc hẳn Lộc Minh Sâm cũng sẽ không động đến, nếu không đời trước cũng sẽ không đợi đến khi hy sinh anh ấy mới xử trí.

Bởi vậy, số tiền trong tay Tô Nhuyễn có hơi căng thẳng, định cố gắng tiết kiệm một chút, cuối năm nay dù thế nào cô cũng không thể mua được cổ phiếu, nhưng mà đầu năm sau lại có thể.

Dù sao trung tâm giao dịch cổ phiếu ở Thân Thị cũng vừa mới thành lập, muộn mấy tháng cũng không có gì.

Số ảnh chụp phim này rửa một tấm năm inche mất tám mao, nếu rửa ba mươi lăm tấm, cộng với ảnh phóng đại, khả năng phải mất ba đến năm trăm.

Nhưng nếu chỉ làm một quyển album mười tấm phóng đại hai tấm, vậy thì một trăm rưỡi là đủ rồi.

Tuy rằng Lộc Minh Sâm không biết vì sao Tô Nhuyễn muốn tiết kiệm tiền, nhưng mà nghe được lời này, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn về phía tấm ảnh chụp riêng của mình: “Vậy thì phóng lớn một tấm thôi?”

“Không được.” Tô Nhuyễn kiên định nói, đùa chắc, cơm gạo có thể thiếu nhưng lương thực tinh thần không thể tiết kiệm.

Lộc Minh Sâm:……

Trần Hạo thấy thế nói: “Chỗ tôi có một đề nghị thế này.”

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cùng ngẩng đầu nhìn qua.

Trần Hạo nói: “Hai người cho chúng tôi dùng bộ ảnh chụp này làm ảnh quảng cáo cho quán chụp ảnh, chúng tôi rửa miễn phí cho hai người hai bộ ảnh, hai cuốn album, phóng to bốn tấm.”

Biết ngay mà, sao anh ta lại rửa ảnh cho bọn họ trước để bọn họ lựa chọn,, hóa ra là chờ ở chỗ này.

Tô Nhuyễn vẫn chưa mở miệng, Lộc Minh Sâm đã từ chối thẳng thừng: “Không được.”

Tô Nhuyễn cho rằng anh không muốn ảnh chụp của mình bị treo bên ngoài, có điều anh không nói cô cũng sẽ từ chối. Trong niên đại này chưa có vấn đề bản quyền, nếu để lại sau này nói không chừng sẽ bị người ta dùng lung tung, tự rước lấy phiền toái.

Tuy rằng cô thiếu tiền, nhưng vẫn chưa đến mức thiếu tiền như vậy.

Tô Nhuyễn nói: “Anh ấy là quân nhân, để ảnh chụp bên ngoài như vậy không tốt.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm lấy sổ tiết kiệm ra: “Rửa hết, rửa hai bộ, album cũng làm hai quyển.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Anh rửa nhiều ảnh như vậy, định ăn ảnh à?”

Nhưng mà nhìn thấy sổ tiết kiệm của anh, Tô Nhuyễn lại nảy sinh một ý tưởng.

Cuối cùng hai người vẫn quyết định rửa bột bộ làm thành album đủ ba mươi lăm tấm, vẫn phóng đại hai tấm kia như cũ, không chút keo kiệt.

Trần Hạo cũng hào phóng, tặng cho bọn họ bộ ảnh rửa trước kia, còn chiết khấu cho bọn họ.

Thấy anh ta ôm khuôn mặt thất vọng không thôi, Tô Nhuyễn bật cười, nói: “Anh tìm hai người mẫu, chụp lại một bộ không phải được rồi sao?”

Trần Hạo vỗ trán một cái: “Đúng là choáng váng rồi, chủ yếu là vì hai người chụp có cảm giác quá, luôn cảm thấy tìm người khác sẽ biến vị.”

Không quan tâm lời anh ta nói có phải sự thật không, Tô Nhuyễn nghe vào vẫn rất vui vẻ.

Nhưng mà sau khi ra khỏi phòng làm việc niềm vui này lập tức biến thành cạn lời.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 158: Quá tục khí



Tô Nhuyễn biết bọn họ chụp ảnh cùng ngày với hai người Tô Thanh Thanh, chắc chắn chọn ảnh cũng cùng một ngày, cho nên cố ý tới sớm hơn bình thường, nghĩ Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương từ Khai Vân huyện tới đây, khả năng phải b*** chiều mới đến nơi, nào ngờ vẫn chạm mặt.

Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương cũng trông thấy bọn họ, cũng may lần này trạng thái của Lộc Minh Sâm không tồi, dáng vẻ híp mắt lười biếng kia, tuy rằng nhìn qua không có lực công kích gì, nhưng ai nhìn vào cũng nhận ra được đó là sư tử đang nghỉ ngơi, dám trêu vào có thể nổi giận bất cứ lúc nào.

Cho nên Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh đều không dám tùy tiện khiêu khích.

Chỉ khi Tô Thanh Thanh đi điền biên lai với Tô Nhuyễn, cô ta mới không nhịn được đắc ý nói: “Lần này chúng tôi chọn tận bốn mươi tấm.”

“Không có cách nào, ảnh chụp quá đẹp, bỏ tấm nào cũng tiếc.”

Tô Nhuyễn không có gì bất ngờ, người đương thời không dùng nhiều tư thế chụp ảnh như vậy, chỉ kề vai đơn giản, hoặc anh ngồi em đứng, em đứng anh ngồi, thay ba bộ quần áo, tổng cộng cũng chỉ hai mươi tâm slaf nhiều nhất, đa số đều chỉ chọn mười mấy tấm.

Nhưng Tô Thanh Thanh từng là streamer, cảm giác trước ông kính và tư thế chụp ảnh đều được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, ảnh chụp ra tất nhiên phải đẹp hơn bình thường, hơn nữa với tính cách của cô ta, không khoe khoang mới là lạ.

Khi nhìn đến biên lai tính tiền của Tô Nhuyễn, cô ta lại không nhịn được cảm thán: “Cũng may lần này chúng tôi chụp không mất tiền, chủ quán cảm thấy ảnh chụp của chúng tôi quá đẹp, nên định dùng làm ảnh quảng cáo cho quán, ảnh chụp và album đều tặng chúng tôi miễn phí.”

Mặt Hoắc Hướng Dương cũng đầy ý cười, dáng vẻ Tô Thanh Thanh có năng lực, bọn họ nhặt được của hời.

Tô Nhuyễn cười nói: “Vậy đúng là chuyện tốt, tiết kiếm cho hai người một khoản tiền, đủ để hai người mời thêm một bàn tiệc nữa rồi.”

Nói xong cô vô cùng tiêu sái trả tiền, hoàn toàn không giống dáng vẻ keo kiệt chỉ muốn rửa mười tấm ảnh ban nãy.

Sắc mặt Tô Thanh Thanh đen lại, ai không biết bản thân Tô Nhuyễn có số của hồi môn hơn ba vạn, đối với người trong huyện Khai Vân mà nói, số tiền ấy là số tiền khổng lồ, đừng nói hai vạn nhà họ Lộc cho, chỉ riêng số tiền hơn một vạn Tô Văn Sơn trả lại kia thôi, cũng đủ khiến nhiều người thèm thuồng rồi.

Từ khi biết chuyện này, mẹ Hoắc vẫn luôn nhìn cô ta không vừa mắt. Nếu không phải cô ta có công cử báo Võ Đại Minh, một ngàn tám tiền lễ hỏi nhà họ hoắc cũng không muốn bỏ ra.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Thanh không nhịn được nhìn về phía Hoắc Hướng Dương, lại thấy Hoắc Hướng Dương cũng đang nhìn dáng vẻ trả tiền của Tô Nhuyễn, sắc mặt có chút phức tạp.

Lộc Minh Sâm ở phía sau lười biếng thúc giục: “Trả tiền mau lên, còn phải đi mua trang sức đó.”

Nói xong cũng không biết là vô tình hay cố ý, còn đảo qua chiếc nhẫn kiểu dáng lỗi thời trên ngón tay Tô Thanh Thanh.

Sắc mặt Tô Thanh Thanh đỏ lên. Vốn dĩ mẹ Hoắc đã đồng ý cho cô ta mua nhẫn vàng, nhưng sau khi biết cô ta bỏ ra tận sáu trăm đồng chụp ảnh cưới đã tức điên lên, tất nhiên là không mua nhẫn nữa, nhưng sợ người ta chê cười, bèn rửa sạch chiếc nhẫn bà ta mang nhiều năm đưa cho cô ta dùng.

Tô Nhuyễn bất mãn lẩm bẩm: “Đừng mua nhiều như vậy, đeo trang sức vừa to vừa nặng trên người, nhìn quá tục khí.

Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn sang Tô Thanh Thanh, rõ ràng là đang khoe khoang.

Mặt Tô Thanh Thanh lập tức biến thành màu đen, kéo Hoắc Hướng Dương đi tìm chủ quán.

Ra ngoài quán chụp ảnh, Tô Nhuyễn cười to, giơ ngón tay cái lên với Lộc Minh Sâm: “Giỏi lắm! Sau này cứ mỉa mai bọn họ như vậy, xem bọn họ còn dám chạy tới trước mặt chúng ta hay không.”

Lộc Minh Sâm cười, sau đó thật sự định đưa Tô Nhuyễn đi mua trang sức, bởi vì chính ủy Vương đã dặn dò anh rất nhiều lần.

“Được rồi, tạm thời không cần mua đồ trang sức, em chọn vài cái dì Phúc cho mang lên là được.”

Tô Nhuyễn nói với anh suy nghĩ của mình: “… Sau khi kết hôn chỉ còn dư sáu bảy ngàn không an toàn chút nào, sang năm chúng ta đều phải đi học, miệng ăn núi lở, em định dùng sáu bảy ngàn này mua chút trái phiếu quốc gia.”

“Nếu anh không ngại cùng em mạo hiểm, sáu ngàn này của anh và tiền trợ cấp đều đưa em đi, kiếm được tiền hai ta chia đôi, nếu thua lỗ, chắc chắn em sẽ trả đủ cho anh tiền vốn.”

Tô Nhuyễn chưa nói chuyện mình định mua Cổ Phiếu, sở giao dịch chứng khoán Thân Thị vừa mới mở cửa chưa đến một tuần, đa phần người phương bắc đều không biết về nó, cô chỉ là một cô gái ở huyện thành nhỏ, hiểu biết mới kỳ quái.

Nhưng thứ như trái phiếu quốc gia, cũng giống như cổ phiếu, người thành phố hoặc ít hoặc nhiều đều mua một chút, thi thoảng lãi suất cao, còn kiếm được nhiều hơn để tiền trong ngân hàng.

Không biết Lộc Minh Sâm có nghe hiểu hay không, tóm lại là không nói thêm gì, nhét thẳng sổ tiết kiệm vào trong tay Tô Nhuyễn.

Vân Chi

Giống như nó không phải một quyển sổ tiết kiệm có sáu ngàn đồng mà là một tờ giấy, người không biết chắc chắn sẽ cho rằng anh là một cậu ấm tiêu tiền như nước.

Trên thực tế lại là một kẻ nghèo không xu dính túi.

Tuy rằng người được lợi là cô, nhưng Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được thở dài: “Anh không hỏi rõ mọi chuyện, đã tùy tiện đưa tiền cho người khác, thế là thế nào?”

“Tốt xấu gì cũng chừa lại cho mình chút sinh hoạt phí chứ.”

Lộc Minh Sâm nhìn cô như nhìn động vật lạ: “Trong mắt em anh là kẻ ngốc à?”

Sao anh có thể tùy tiện cho người khác tiền.

Tô Nhuyễn nói: “Vậy tiền của anh đâu? Không phải anh nó có sáu bảy vạn tiền tiết kiệm à?”

Lộc Minh Sâm nghẹn lời, duỗi tay cướp lại quyển sổ tiết kiệm: “Vậy em trả anh đi.”

Tô Nhuyễn giấu sổ tiết kiệm ra sau lưng, trừng anh: “Em chỉ muốn nói là, anh phải cẩn thận suy xét. Sao hả? Anh không tin tưởng em à?”

Lộc Minh Sâm:……

Cuối cùng anh nên cho hay là không nên cho đây?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 159: Thiếu hai tấm



Nếu đã quyết định phải tiết kiệm tiền, tất nhiên là quần áo trang sức đều không mua rồi.

Hai người ai về nhà nấy, bộ ảnh được rửa sẵn kia đương nhiên là để Tô Nhuyễn mang về rồi.

Khi người nhà nhìn thấy ảnh chụp, quả nhiên tất cả đều kinh ngạc cảm thán. Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thiếu Dục rất thích bộ ảnh váy cưới màu đen kia, đương nhiên, bọn họ thích chủ yếu là vì Lộc Minh Sâm mặc đồ tác chiến dã ngoại quá ngầu.

Ngôn Thiếu Thời nói: “Mẹ, con cũng muốn chụp một bộ ảnh như vậy.”

Sợ Lý Nhược Lan không đồng ý, cậu ấy còn kéo cả Ngôn Thiếu Dục vào: “Anh, hai ta chụp cùng nhau.”

Ngôn Thiếu Dục trêu đùa: “Em mặc váy cưới đen nhé?”

Ngôn Thiếu Thời cả giận: “Anh mới mặc váy cưới đen ấy, không, anh mặc váy cưới đỏ, em mặc áo ngụy.”

Ngôn Thiếu Dục cười: “Hả? Không có bộ áo ngụy nào cỡ nhỏ như cỡ em mặc đâu, nhưng có váy cưới vừa với em đấy.”

Ngôn Thiếu Thời không nói lại được, lập tức nhào đến, hai anh em quần nhau một trận.

Lý Nhược Lan cực kỳ thích bộ ảnh quân trang sườn xám kia, Ngôn Thành Nho cũng cười: “Thiếu Dục, khi con kết hôn cũng chụp như vậy.”

Thấy Ngôn Thiếu Dục đỏ mặt, Ngôn Thiếu Thời lại bắt đầu giễu cợt: “A a a, anh ấy xấu hổ rồi kìa, có bạn gái rồi! Chắc chắn có bạn gái rồi.”

Ngôn Thiếu Dục thẹn quá hóa giận, túm cổ áo em trai, đè ra sô pha…

Tô Nhuyễn vừa nhìn vừa cười không nhừng, cái nhà này thật sự lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt,.

Cuối cùng Ngôn Thiếu Thời xung phong nhận việc giúp Tô Nhuyễn thu lại ảnh chụp: “Ơ, chị, không phải chị nói có ba mươi lăm tấm à? Sao chỉ có ba mươi ba tấm?”

Tô Nhuyễn sửng sốt: “Là ba mươi lăm tấm mà?”

Mọi người còn tưởng rằng lúc xem ảnh bị rơi đâu đó, đều tìm một vòng, cuối cùng vẫn không tìm được.

Tô Nhuyễn xem kỹ một lần, phát hiện hình như thiếu mất một tấm váy cưới đen và một tấm sườn xám.

“Có lẽ là rơi trên xe rồi, để hôm nào con hỏi anh Minh Sâm.”

Lúc ấy Lộc Minh Sâm vừa đi tới cửa bưu điện, đột nhiên anh hắt xì một cái. Hoàng Hải Uy nhìn anh hỏi: “Lão đại, anh lạnh à?”

Nói xong lấy ra một đôi gang tay từ trong túi áo: “Đeo cái này vào.”

Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng vươn tay ra nhận lấy gang tay: “Cảm ơn.”

Hoàng Hải Uy ngẩng đầu nhìn bưu điện: “Anh định gửi đồ à?”

Lộc Minh Sâm sờ tay vào túi theo bản năng, ngừng một lát mới nói: “Không có gì, đi thôi.”

Sau khi chụp ảnh cưới xong, về cơ bản đã không còn việc gì Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm phải tự tay làm lấy. Lý Nhược Lan cũng cố hết sức không quấy rầy bọn họ, để bọn họ tập trung tinh thần học hành.

Vân Chi

Còn về nhà họ Lộc, sau khi dì Phúc biết Lộc Thải Hà tới Lộc Minh Sâm đòi đồ, Lâm Mỹ Hương còn gọi điện thoại mắng Lộc Minh Sâm, đã trực tiếp trở mặt, nghe nói đã thu lại chiếc vòng tay bằng vàng định dùng để cảm tạ Lâm Mỹ Hương vất vả, mang đi đổi ra tiền. Còn nói là sẽ không tiếp tục tin tưởng nhà họ Lộc, thà bà ấy bán vòng tay lấy tiền tìm công ty chuyên tổ chức sự kiện về chuẩn bị hôn lễ còn hơn, chỉ cần bỏ ra hai ngàn đồng, chắc chắn có thể giúp Lộc Minh Sâm có được hôn lễ thể diện, còn đỡ bị khinh bỉ.

Chưa nói đến Lâm Mỹ Hương hối hận không ngừng vì vòng tay đã rơi vào túi rồi còn phải nôn ra, bọn họ cũng không thể để dì Phúc tiếp nhận tổ chức hôn lễ.

Lần này bọn họ dựa vào danh nghĩa tổ chức chuyện lớn cả đời cho Lộc Minh Sâm, mời không ít bạn bè cũ của cha mẹ Lộc Minh Sâm tới, bao nhiêu năm qua mấy người kia đều không để ý tới bọn họ, nghe nói là Lộc Minh Sâm kết hôn, có mấy người mới miễn cưỡng hứa hẹn sẽ tới.

Đặc biệt là chiến hữu được Lộc Mãn Tường cứu năm đó, nghe nói bây giờ đã là tư lệnh của quân khu thủ đô, những người khác đang nhận chức trong thành phố, đa phần đều quyền cao chức trọng hơn nhà họ Lộc bọn họ.

Nhà họ Lộc hun đúc ở thành phố hơn hai mươi năm, cũng ý thức được việc năm đó bọn họ làm quá khó coi, bởi vậy mất đi rất nhiều cơ hội quý giá. Đáng tiếc người ta chướng mắt bọn họ, bao năm qua vẫn không tìm được cơ hội tiếp cận.

Bây giờ khó khăn lắm mới tìm thấy cơ hội bù đắp, sao bọn họ có thể bỏ lỡ, dù là vì đám người này, bọn họ cũng phải thể hiện ra là mình yêu thương coi trọng Lộc Minh Sâm.

Cho nên không cần dì Phúc tiếp tục dùng tiền câu bọn họ, người nhà họ Lộc đều tích cực chuẩn bị, cũng không dám tới trêu chọc Lộc Minh Sâm nữa.

Cứ như vậy ngày tháng bận rộn trôi qua rất nhanh, hai tuần sau cuộc thi sơ khảo nghiên cứu sinh của Lộc Minh Sâm, nhân sâm ở phía Đông bắc cũng đã tới.

Cuối cùng chỉ mua được mười một cây, vì thứ này quá khan hiếm, có thể mua được nhiều như vậy đã rất không tồi rồi.

Nhìn Bùi Trí Minh có vẻ không đáng tin, làm việc lại rất thỏa đáng, biết Tô Nhuyễn định mang tặng người, đều đóng gói xinh đẹp đưa tới.

Lúc này Lý Nhược Lan mới biết “Danh tác” của con gái mình, có điều bà ấy không nói gì, ngược lại còn khen Tô Nhuyễn: “Nên thế, dù sau này có thể khôi phục quan hệ hay không, người ta đều từng giúp đỡ mình, nên tỏ vẻ gì đó. Quà đáp lễ này đủ thể diện, cũng đủ lòng thành, không tồi.”

Nói tới đây, bà ấy lại cười nhạo: “Lâm Mỹ Hương muốn dùng mấy bình rượu và mấy cây t.h.u.ố.c lá để nối lại quan hệ đó, đúng là nực cười. Những người đó đều là người nào, bọn họ thiếu mấy thứ t.h.u.ố.c lá rượu tây kia sao?”

Tô Nhuyễn cho rằng, thật ra không phải nhà họ Lộc không biết rượu và t.h.u.ố.c lá quá bình thường, khả năng là không nỡ bỏ tiền.

Đối với loại người không thấy lợi lộc không dậy sớm như người nhà họ Lộc, bây giờ còn chưa nhận được gì trong số tài sản lớn trên người Lộc Minh Sâm, tất nhiên là không muốn đầu tư vào mấy việc không nhìn thấy lợi ích thực tế rồi.

Dựa theo phong cách làm việc của nhà họ Lộc, chắc là muốn dùng chi phí thấp nhất móc nối quan hệ, sau này có việc nhờ cậy dâng đại lễ sau vẫn chưa muộn.

Nói cho cùng vẫn là vì hiệu quả và lợi ích mà thôi.
 
Back
Top Bottom