Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 130: Dì Phúc



“Đúng lúc bà nội cháu cũng ở đây, để bà ấy làm chứng luôn, lễ hỏi đều cho cháu rồi, con nhóc Tô Thanh Thanh kia cũng xin lỗi rồi.” Lâm Mỹ Hương nhìn Tô Nhuyễn nói: “Cháu xem có thể bảo Minh Sâm viết báo cáo kết hôn được chưa?”

Bà cụ Tô ở bên cạnh cũng thay đổi hoàn toàn thái độ, không còn oán giận như trong điện thoại, mà ân cần nói: “Chuyện xin lỗi ở Tô Gia Câu và khu tập thể cán bộ trong huyện, cháu không phải nhọc lòng, khi về bà sẽ đưa bọn họ đi mỗi nơi một chuyến.”

Nhìn ra nghi hoặc trong mắt cô, bà cụ giải thích: “Hôm trước đưa Thanh Thanh tới xin lỗi, vừa lúc gặp phải bác gái của Minh Sâm nói muốn đưa tiền lễ hỏi cho cháu, nên bà ở lại thêm vài ngày xem giúp cháu.”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, thấy anh khẽ gật đầu, cô cũng gật đầu đáp: “Vâng.”

Lâm Mỹ Hương lập tức mặt mày hớn hở, ngồi xuống nói với bà cụ đang ngồi trên giường bệnh đối diện, nói: “Dì Phúc, dì xem, đây chính là cô vợ do Minh Sâm chọn đó.”

Tô Nhuyễn cũng đã để ý bà cụ kia từ lâu, dáng người bà ấy mảnh khảnh, ngồi thẳng lưng, mặc bộ quần áo đời đường cắt may khéo léo, đầu tóc hoa râm được búi gọn sau đầu, trên tai mang theo đôi khuyên gắn đá quý tinh xảo, trên cổ là một chuỗi vòng cổ trân châu phẩm chất rất tốt, cổ tay còn đao một chiếc vòng ngọc thế nước không tồi.

Mỗi lần giơ tay nhấc nhân đều hiện ra vài phần thong dong ưu nhã.

Nghe xong lời Lâm Mỹ Hương, trên mặt bà cụ hiện ra vài phần không tình nguyện, nhưng vẫn lấy ra một chiếc hộp nhung từ trong túi xách đưa qua cho Lộc Minh Sâm: “Cầm đi, đây là thứ ông ngoại cháu nói muốn truyền cho vợ cháu.”

Lộc Minh Sâm nhận hộp, tùy tiện mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu trắng ngà.

Tô Nhuyễn sửng sốt, đời trước cô từng có cuộc sống giàu sang, tất nhiên là có mắt nhìn đồ tốt rồi, chiếc vòng ngọc này là vòng ngọc màu mỡ dê phẩm chất tốt nhất.

Giống như sợ cô không biết nhìn hàng, dì Phúc mở miệng dặn dò: “Giữ gìn cẩn thận, năm đó ông ngoại Minh Sâm phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được thứ này đó. Ngọc mỡ dê càng để lâu tàng đáng giá, bây giờ chắc là có thể bán được mười mấy vạn, sau vài năm nữa bán một trăm tám mươi vạn cũng có khả năng, có thể làm đồ gia truyền.”

“Vốn dĩ định đưa cho Vi Vi, đáng tiếc con bé…”

Trên mặt dì Phúc hiện lên một tia thương cảm, khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Mỹ Hương và bà cụ Tô như dính chặt trên chiếc vòng tay, bà cụ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tôi thấy cô cầm tạm thứ này cũng đủ rồi, những thứ khác không cần nóng nảy.”

“Nếu không chờ khi hai đứa có con, có người thừa kế rồi lại nói tiếp.” Bà cụ nhìn chân Lộc Minh Sâm, nói lời đầy ẩn ý, sau đó lại nhìn về phía bà cụ Tô và Lâm Mỹ Hương: “Nếu không bây giờ hai đứa đều còn trẻ, cầm nhiều đồ quá lại giống trẻ con ôm gạch vàng, đến cuối cùng sợ là sẽ bị người ta gặm sạch, xương cốt cũng không dư thừa.”

Bà ấy quay đầu hỏi Lộc Minh Sâm: “Theo dì thấy, chúng ta nên sửa lại quy củ, đợi hai đứa có con rồi, dì lại đưa đồ cho hai đứa.”

Vân Chi

Lâm Mỹ Hương lập tức nóng nảy, Lộc Minh Sâm căn bản không thể có con, nếu không phải đã chắc chắn điểm này, sao bọn họ phải phí nhiều tâm tư lấy lòng anh như vậy?

“Cháu nói này dì Phúc, vốn dĩ mấy thứ này là do ông ngoại Minh Sâm nhờ dì bảo quản giúp nó, sao ngài còn phải quan tâm người ta có người thừa kế hay không?” Không có con trai, chẳng lẽ cháu trai không được sao?

“Tôi thấy, không phải ngài không muốn trả lại chứ?”

Dì Phúc nghe xong lập tức nổi giận, như mèo bị dẫm phải đuôi: “Rõ ràng là nhà cô bụng dạ khó lường!”

“Hôm trước tôi chính mắt nhìn thấy Tô Thanh Thanh kia tới xin lỗi, cô ta hãm hại chị gái, nhà các cô điều tra một chút cũng không điều tra sao? Nếu không phải do Minh Sâm tự mình gặp được cô ta ở bên người đàn ông khác, chẳng phải thằng bé đã bị đội nón xanh rồi à?”

“Qua đó có thể thấy được nhà các cô căn bản không hề để bụng hôn sự của Minh Sâm, chỉ vội vàng diễn trò muốn lừa tiền nó, mà thôi.”

Đương nhiên Lâm Mỹ Hương sẽ không thừa nhận rồi: “Minh Sâm là con trai duy nhất của phòng thứ hai nhà họ Lộc, sao chúng cháu có thể không để bụng. Ngài đừng ở đây tìm lý do thoái tháng, nếu đã quy định Minh Sâm kết hôn sẽ đưa cho thằng bé, vậy thì đưa đúng hạn đi, đừng mong ăn chặn được đồ của Minh Sâm nhà chúng tôi.”

Dì Phúc tỏ vẻ vô cùng không tình nguyện, lạnh lùng hừ một tiếng: “Các cô nói để bụng là để bụng thật à? Sao tôi không nhìn thấy? Nếu thật sự muốn nhận lại đồ, vậy thì để tôi xem xem hôn lễ nhà cô tổ chức thế nào, đợi Minh Sâm cầm giấy đăng ký kết hôn tới rồi nói sau.”

Nói xong, bà ấy lại móc ra một cái túi tiền từ trong túi xách, đổ đồ bên trong ra giường, vậy mà bên trong lại chứa đựng một đống nhẫn vàng, nhẫn bạc kêu leng keng: “Này, cũng đừng nói là tôi tham đồ vật của Minh Sâm.”

“Mấy thứ này là do ông ngoại để lại cho cháu, dùng cho việc kết hôn. Nếu nhà họ Lộc để bụng, cháu đưa cho người lớn trong nhà coi như hiếu kính, nếu không để bụng, cháu bán đổi thành tiền, cũng đủ để tổ chức một hôn lễ có thể diện rồi.”

Lâm Mỹ Hương trợn trừng mắt, nhìn từ thái độ đối xử tùy tiện của bà cụ với đống nhẫn vàng này như đối xử với tiền xu, có thể thấy được đồ tốt trong tay bà ấy còn nhiều lắm, như vậy sao Lâm Mỹ Hương có thể yên tâm được.

Ví như số nhẫn này, tùy tiện lấy đi một hai chiếc, ai biết được?

Bà ta lập tức lo lắng đánh mắt ra hiệu cho Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm lại không nói gì, bỏ lại đống nhẫn vàng vào trong túi tiền, đưa cả túi tiền và chiếc hộp đựng vòng ngọc mỡ dê kia cho Tô Nhuyễn.

“Cháu tin dì Phúc, đợi sau khi kết hôn, ngài đưa đồ cho cháu đi.”

Bà cụ Tô nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay Tô Nhuyễn, mặt cười nở hoa.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 131: An ủi kiểu Lộc Minh Sâm



Dì Phúc xuất hiện, tất cả xấu xa trước đó phảng phất như đều biến mất không thấy đâu nữa.

Trước khi bà cụ Tô ra về, thái độ đã thay đổi hoàn toàn không còn oán khí như lần trước gọi điện thoại tới, cũng không lạnh nhạt với Tô Nhuyễn, mà kéo tay cô thở dài: “Bà biết cháu oán cha mình, mấy năm nay đúng là cha cháu bị Đỗ Hiểu Hồng dỗ dành càng ngày càng kỳ cục.”

“Nhưng mà cháu đừng lấy tiền đồ của cha cháu ra để trút giận, mấy năm nay cha cháu chưa lên chức rồi, quá khó khăn, vì lần sát hạch thăng chức năm nay cha cháu đã phải chuẩn bị rất nhiều, thường xuyên thức đêm tăng ca, tóc trên đầu cũng rụng từng nắm, nếu bị dăm ba câu của cháu làm tan thành mây khói…”

“Đổi lại là cháu, nếu khi cháu chuẩn bị thi đại học bà nội lại ngăn cản không cho thi, cháu có hận hay không?”

“Cháu nghĩ kỹ lại đi.” Bà cụ Tô thở dài: “Người ta đều nói, cha con ruột không có thù cách đêm, cháu cũng sắp kết hôn rồi, hai ngày nữa cháu về nhà nhận lỗi với cha mình, hai cha con nói rõ ra là tốt rồi.”

“Sau này sẽ thành người nhà khác, dù muốn làm ầm ĩ với cha cháu cũng không còn cơ hội đâu.”

“Lần này cha cháu cũng hối hận rồi.” Nói tới đây, hốc mắt bà cụ đỏ lên: “Cha cháu cũng không ngờ sẽ ép cháu đến bước đường này, nếu như biết trước cháu sẽ bị dọa sợ như vậy, dù phải liều mạng cha cháu cũng sẽ xử lý cho cháu…”

Tô Nhuyễn nghe xong chỉ muốn cười, nếu đổi lại thành cô gái hai mươi tuổi chân chính, có lẽ sẽ thật sự bị lời này làm cảm động, tiêu tan hiềm khích trước đó với Tô Văn Sơn.

Cô tin tưởng lúc này bà cụ Tô thật lòng thương cô, còn Tô Văn Sơn có lẽ thật sự có một hai khoảnh khắc từng hối hận không trộn lẫn bất kỳ lợi ích nào, chính vì chút “Chân tình thật cảm” ngẫu nhiên đó, khiến đời trước cô không cách nào buông bỏ được.

Bởi vì bọn họ là người thân nhất của cô.

Ngoài bọn họ ra, cô không còn người thân nào khác.

Đáng tiếc, bây giờ cô đã không còn là cô gái Tô Nhuyễn hai mươi tuổi không nơi dựa vào từ lâu rồi.

Hiện tại cô hiểu rất rõ, chút chân tình này chỉ là bản chất tinh ranh của người nhà họ Tô, dựa vào huyết thống, tình thân, bọn họ chỉ cần bỏ ra một chút tình cảm không đáng giá, sau đó có thể coi đòi hỏi và thương tổn trở thành đương nhiên.

Giống như bây giờ, bọn họ phát hiện ra trên người cô có thứ bọn họ mong muốn, vì thế mới tỏ vẻ đau lòng vì những đau khổ cô từng chịu. Đối với mâu thuẫn gần như đã xé rách mặt trước đó, định xóa bỏ chỉ bằng một câu “Cha con ruột không có thù cách đêm”.

Sau đó tất nhiên là dùng tình cảm bao dung và thương yêu khiến cô áy náy rồi…

Tô Nhuyễn duỗi tay sờ chìa khóa treo trên cổ mình, chìa khóa này Ngôn Thiếu Thời đưa cho cô, bởi vì chìa khóa mới đánh dùng không tốt lắm, Ngôn Thiếu Thời đã dứt khoát đổi chìa khóa với cô, còn trịnh trọng tổ chức nghi thức trao đổi…

Nghĩ tới cảnh tượng cậu thiếu niên nho nhỏ mang khuôn mặt nghiêm túc đeo chìa khóa lên cổ mình, Tô Nhuyễn lại muốn cười.

So với dáng vẻ đau lòng của bà cụ Tô bây giờ, cô phát hiện ra, thứ mình từng khao khát có được thời niên thiếu đột nhiên trở nên đần độn vô vị.

Cô vào phòng bệnh, Lộc Minh Sâm lập tức nhìn qua, không phải cánh nhìn hời hợt không chút để ý như ngày thường, mà là cẩn thận quan sát.

Cô sờ sờ mặt mình: “Làm sao vậy?”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm nói: “Không có gì” sau đó đưa quả chuối đã bóc trong tay qua cho cô.

Dì Phúc ngồi bên cạnh thấy thế, đột nhiên cười rộ lên: “Thảo nào dì thấy bóc ra lâu rồi vẫn chưa ăn, hóa ra là chờ đưa cho bạn gái.”

Lúc này bà ấy đã thay đổi hoàn toàn sắc mặt, giống như một vị trưởng bối từ ái, vừa nói vừa cảm thán: “Dì vẫn nhớ rõ trước đây mẹ Minh Sâm viết thư từng nói, khi còn nhỏ dù đối với người mình thích, hay để an ủi người khác, đều thích nhét cho người ta đồ ăn.”

“Không ngờ lớn như vậy rồi vẫn không thay đổi.”

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên nhớ tới hôm trước khi ở tiệm cơm Huy Hoàng, Lộc Minh Sâm từng nhét cho cô hai viên kẹo sữa, lúc ấy cô còn tưởng rằng anh nhàm chán, bây giờ nghĩ lại… Anh đang an ủi cô sao?

Tuy rằng Tô Nhuyễn cảm thấy mình không cần an ủi, nhưng vẫn cắn một miếng, cười tủm tỉm, nói: “Cảm ơn anh Minh Sâm, không có anh em phải làm sao bây giờ?”

Lộc Minh Sâm nhìn biểu cảm khoa trương ấy, không muốn để ý tới cô nữa, dứt khoát cúi đầu bóc quýt ăn.

Dì Phúc nhìn bọn họ, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười như một đóa hoa.

“Dì còn tưởng rằng vừa rồi cháu đã bị dọa, tới đột ngột quá, chưa kịp thông báo trước.”

Tô Nhuyễn lắc đầu: “Mẹ cháu đã nhắc nhở cháu rồi.” Hơn nữa cô cũng không cảm nhận được ác ý trên người đối phương.

“Vậy là tốt rồi.” Dì Phúc cười nói: “Nói ra thì, lần này ít nhiều nhờ có mẹ cháu.”

Nói xong lại oán trách: “Minh Sâm cũng thật là, gặp phải chuyện như vậy, cũng không biết liên lạc với dì. Nếu không phải có mẹ Tô Nhuyễn, dì còn không biết cháu sắp kết hôn đâu.”

“Không phải cháu định kết hôn cũng không nói cho dì chứ?”

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ: “Sao có thể, không phải báo cáo kết hôn cháu còn chưa viết sao?”

“Sau đó thế nào? Viết báo cáo kết hôn xong, để nhà họ Lộc tổ chức hôn lễ qua loa à?”

Lộc Minh Sâm nói: “Cháu có thể tự mình giải quyết.”

“Tự giải quyết thế nào?” Dì Phúc hỏi: “Mở miệng uy h.i.ế.p hay là dùng hành động bức ép?”

“Đây là chuyện lớn cả đời cháu, bọn họ không cam tâm tình nguyện sao có thể xử lý tốt cho các cháu?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Cho nên vẫn là dì Phúc lợi hại, vừa ra ngựa, bọn họ lập tức ngoan ngoãn nghe lời.”

Dì Phúc cười rộ lên: “Với loại người thấy tiền sáng mắt như bọn họ, phải nhử như vậy mới được.”

“Được rồi, hai đứa cứ yên tâm chuẩn bị kết hôn đi, những chuyện khác giao cho bộ xương già này, đảm bảo sẽ cho các cháu một hôn lễ có thể diện.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 132: Quay về nhà họ Tô



Đúng là dì Phúc nói được thì làm được, chưa tới hai ngày, Tô Nhuyễn đã nhận được điện thoại từ nhà họ Tô gọi tới, bảo cô cuối tuần này về nhà một chuyến, nhà họ Lộc muốn chính thức tới cửa cầu hôn.

Thật ra người hai nhà đã ngồi lại với nhau cùng ăn bữa cơm nói qua về nội dung chủ yếu của buổi cầu hôn rồi, chỉ còn thương lượng ngày kết hôn, lễ hỏi, của hồi môn… và một vài chi tiết khác trong hôn lễ.

Mấy chuyện nhỏ này Lý Nhược Lan đã nghĩ sẵn trong đầu từ lâu, bắt đầu từ ngày Lộc Minh Sâm viết báo cáo kết hôn, bà ấy đã như được tiêm m.á.u gà, ngày nào rảnh rỗi là lại nghiên cứu đồ vật dùng cho hôn lễ, từ lớn tới nhỏ đều đã suy nghĩ vài lần.

Cho nên bà ấy dự định bắt đầu chính thức tham dự từ chuyện nhà họ Lộc cầu hôn.

Hai mẹ con ngồi xe khác về huyện Khai Vân, trên đường đi Lý Nhược Lan vô cùng hưng phấn: “Hôm nay mẹ tới quán chụp ảnh xem thử, ảnh cưới lưu hành hiện tại rất không tồi, ngày mai sau khi chuyện của hai đứa quyết định xong, con với Minh Sâm cũng đi chụp một bộ đi, Minh Sâm đẹp trai như vậy, ảnh cưới của hai đứa chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Mẹ vẫn nên nghĩ cách làm thế nào thu phục được nhà họ Tô trước đi, bà cụ Tô luôn mắng mẹ rất khó nghe.”

Nói tới đây, Tô Nhuyễn khẽ nhíu mày: “Thật ra con thấy tổ chức hôn lễ ở đâu cũng không sao cả, nếu quá phiền toái, mẹ dứt khoát nhận lấy là được.”

“Con trẻ con thì biết cái gì.” Lý Nhược Lan nói: “Hôn lễ này của con chỉ có thể tổ chức ở nhà họ Tô.”

“Gạt bỏ ảnh hưởng của chuyện Võ Thắng Lợi chỉ là nhỏ, quan trọng nhất vẫn là thanh danh của con.”

“Dù sao chuyện Tô Văn Sơn và bà cụ Tô nuôi con lớn cũng là sự thật, không ai có thể phủ nhận được.”

“Chúng ta biết bọn họ không tốt với con, nhưng người khác không biết. Con đừng thấy bây giờ mọi người đều mắng ông ta bất công mà lầm tưởng, nếu con dám vứt bỏ ông ta, tổ chức hôn lễ trên thành phố, sau này chặt đứt lui tới, tất cả mọi người sẽ sửa miệng mắng con là kẻ ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa đấy.”

“Hơn nữa, dù là vấn đề thể diện, hay là để trả thù, chắc chắn nhà họ Tô sẽ không dễ dàng buông tay, đến lúc đó xảy ra chuyện xấu sẽ làm hỏng thanh danh của con, cho nên thà dứt khoát tổ chức ở bên này còn hơn.”

Lý Nhược Lan cười mỉa mai: “Tô Văn Sơn muốn sắm vai cha hiền thì để ông ta đóng cho tròn vai, đóng không giống, mẹ không bỏ qua đâu!”

Tô Nhuyễn biết Lý Nhược Lan làm việc chu đáo chặt chẽ, nên cũng không lo lắng nữa. Ngược lại, nghĩ tới qua ngày mai có Lý Nhược Lan xử lý chuyện hôn sự giúp mình rồi, tâm trạng của cô yên ổn không ít.

Cảm giác có mẹ tốt thật đấy.

Sau khi tới huyện Khai Vân, Tô Nhuyễn và Lý Nhược Lan tách ra, Lý Nhược Lan tìm khách sạn ở trọ, chuẩn bị cho chuyện ngày mai, còn Tô Nhuyễn thì về thẳng Tô Gia Câu.

Lúc này trong nhà họ Tô đang khí thế ngất trời. Bà cụ Tô chỉ huy con gái út Tô Minh Nguyệt lau cửa kính, Triệu Lập – chồng của Tô Minh Nguyệt đang quét sân, hiển nhiên là chuẩn bị để ngày mai nghênh đón nhà họ Lộc.

Trông thấy Tô Nhuyễn, bà cụ Tô vội vàng tiếp đón: “Sao cháu về sớm như vậy? Cha cháu còn nói đợi tan làm sẽ tới bến xe đón cháu đó.”

Tô Nhuyễn nói: “Có vài tài liệu thẩm tra chính trị cần đóng dấu.”

Vân Chi

Bà cụ Tô nghe vậy thì cười nói: “Đã bắt đầu nộp tài liệu rồi à? Vậy không phải là không lâu nữa hai đứa có thể đăng ký kết hôn sao?”

Tô Nhuyễn trả lời có lệ: “Không biết nữa.”

Đột nhiên, có một cái đầu nhô ra từ góc tường: “Nhuyễn Nhuyễn về rồi à?”

Là chị dâu Quế Hoa nhà cách vách nghe thấy động tĩnh ngó qua xem, Tô Nhuyễn cũng đã quen với cảnh này rồi, cô cười chào hỏi.

Chị dâu Quế Hoa hỏi thẳng: “Nhuyễn Nhuyễn, em đính hôn với nhà họ Lộc à? Lễ hỏi thật sự đòi một vạn chín ngàn tám?”

Không trách được chị dâu Quế Hoa ngạc nhiên như vậy. Năm 90 ở huyện Khai Vân này, lễ hỏi bình thường đều là một ngàn tám trăm tám mươi tám, dù là như vậy cũng có rất nhiều người không kiếm ra được, tới phiên Tô Nhuyễn trực tiếp tăng gấp mười lần, sao có thể không khiến người ta hâm mộ.

Nhưng mà chưa đợi cô trả lời, chị dâu Quế Hoa đã hứng thú bừng bừng hỏi: “Cha em đuổi mẹ kế với em trai em gái em về nhà họ Đỗ rồi, có phải cãi nhau vì tiền lễ hỏi của em không? Đỗ Hiểu Hồng định giữ lại bao nhiêu?”

Mẹ con Đỗ Hiểu Hồng và Tô Điềm Điềm bị đuổi rồi? Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy không bất ngờ lắm, là chuyện Tô Văn Sơn có thể làm ra được.

Dưới ánh mắt chờ đợi của chị dâu Quế Hoa, Tô Nhuyễn cười nói: “Một vạn ba mua đàn dương cầm cho Tô Điềm Điềm, hai ngàn đăng ký lớp năng khiếu cho Tô Minh Phong, còn lại mua đồ cho em.”

Chị dâu Quế Hoa lập tức làm ra biểu cảm đau răng: “Trời, vậy cũng quá xấu rồi, cha em có đồng ý không?”

Sắc mặt bà cụ Tô thay đổi, đang định nói gì đó, đã nghe thấy Tô Nhuyễn nói trước: “Ừ, cha em không đồng ý.”

Nhưng bà cụ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy Tô Nhuyễn nói tiếp: “Cha em bảo mua đàn dương cầm xong, còn lại để cho em.”

Chị dâu Quế Hoa: “… Nói như vậy có khác gì Đỗ Hiểu Hồng?”

Bà cụ Tô bất đắc dĩ xen miệng vào: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu đang nói bậy gì đó?”

Nói xong bà cụ quay sang nói với chị dâu Quế Hoa: “Con bé nói đùa thôi, nhà tôi không cần một phân tiền nào của Nhuyễn Nhuyễn, đều cho con bé mang về nhà chồng.”

Nhìn xem, nói nghe hay lắm.

Chị dâu Quế Hoa cười đáp: “Bà đừng nói đùa, muốn che giấu giúp con trai mình cũng phải giả vờ cho giống chút chứ!”

Tô Nhuyễn cười to, giơ ngón tay cái lên với chị dâu Quế Hoa: “Chị dâu ánh mắt tinh tường.”

Bà cụ Tô:.. Chán nản.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 133: Lời đồn trong thôn (1)



Tô Nhuyễn cất hành lý xong, trực tiếp đi tới ủy ban thôn xin dấu, dọc đường đi hương thân nào gặp cô cũng thân thiết hỏi thăm, gần như tất cả đều quay chung quanh vấn đề lễ hỏi:

“Nhà họ Lộc thật sự cho nhiều lễ hỏi như vậy?”

“Quả nhiên vẫn phả gả lên thành phố mới tốt, sau này Nhuyễn Nhuyễn được hưởng phúc rồi.”

“Vậy còn sắp xếp công việc cho không?”

Tô Nhuyễn không nói gì nhiều, chỉ mang gương mặt tươi cười chào hỏi, sau đó tự bọn họ sẽ chuyển đề tài.

Quả nhiên, không lâu sau cô đã nghe thấy tin đồn về Tô Thanh Thanh, đây chính là chủ đề nóng của Tô Gia Câu thời gian gần đây.

Ví dụ như chuyện hôm trước cô ta đứng trước cửa nhà họ Tô, khóc rối tinh rối mù xin lỗi.

Tuy rằng trước đó người sáng suốt trong thôn đã đoán được tám chín phần mười chuyện nhà họ Tô, không biết sau lưng đã nghị luận bao nhiêu. Nhưng phòng thứ hai nhà họ Tô da mặt dày, Tô Thanh Thanh càng không thèm để ý, muốn đi tìm Hoắc Hướng Dương vẫn đi tìm.

Vân Chi

Hai ngày trước đột nhiên cô ta dẫn Hoắc Hướng Dương về, đứng trước cửa nhà nói ra chuyện ban đầu vì tiền lễ hỏi và công việc của nhà họ Lộc đã vu hãm cướp đoạn hôn sự của Tô Nhuyễn thế nào, rồi ngày nhà họ Hoắc tới xem mắt đã quyến rũ Hoắc Hướng Dương ra sao, cuối cùng còn nói ra cả chuyện mình dụ dỗ Võ Thắng Lợi bức ép Tô Nhuyễn phải gả tới nhà họ Lộc.

Chuyện cuối cùng vốn dĩ không nằm trong phạm vi xin lỗi, nhưng mà Võ Thắng Lợi như hổ rình mồi, ép cô ta phải nói rõ ràng.

Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ thao tác tự vả mặt của cô ta, đã bị sự độc ác của cô ta dọa sợ ngây người. Đương nhiên, theo cách nói của Tô Thanh Thanh, tất cả đều vì cô ta quá thích Hoắc Hướng Dương, làm ra nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn gả cho Hoắc Hướng Dương, không ngờ lại mang tới cho Tô Nhuyễn hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Sau đó không đợi các hương thân kịp mắng chửi, hôm qua cô ta đã c.ắ.t c.ổ tay tự tử.

Cho nên nguyên nhân nhị phòng nhà họ Tô không ở nhà căn bản không phải đi thăm người thân như lời bà cụ Tô nói, mà là Tô Thanh Thanh c.ắ.t c.ổ tay tự sát, nhà bọn họ đều tới bệnh viện rồi.

Còn việc có phải cố ý làm vậy để tránh đụng phải nhà họ Lộc tới cầu hôn hay không, chỉ có nhà bọn họ biết.

Tô Nhuyễn không cảm thấy bất ngờ chút nào, chuyện này đúng là chuyện Tô Thanh Thanh có thể làm ra được.

Hiển nhiên còn rất hiệu quả. Sau chuyện đó, người trong thôn mắng cô ta lập tức giảm đi không ít. Con gái trẻ tuổi, đã làm sai chuyện thật, nhưng cũng đã nhận lỗi rồi, không thể trách móc nặng nề khiến đối phương đi tìm chết, có phải không?

“Có điều cô ta làm ầm ĩ như vậy cũng không phí công, không phải nhà họ Hoắc bên kia đã chuẩn bị tới định ngày rồi sao?”

“Nói ra thì thằng nhóc Hoắc Hướng Dương kia cũng coi như thành thật, đã vậy rồi còn không ghét bỏ Tô Thanh Thanh.”

“Ghét bỏ cái gì? Tôi thấy cậu ta còn rất cảm động, dù sao Tô Thanh Thanh lăn lộn nhiều như vậy cũng chỉ vì cậu ta...”

“Đúng là Rùa già nhìn đậu xanh, rất xứng đôi.”

“Xứng hay không xứng không quan trọng, nhiều người nhìn thấy bọn họ ngủ cùng nhau như vậy rồi, không mau chóng tổ chức, lỡ như bụng lớn lên thì càng mất mặt.”

“Chẳng trách mẹ của Hoắc Hướng Dương lại tức giận như vậy, đổi lại thành tôi, khả năng tôi cũng không nuốt trôi được cơn giận này. Con trai ưu tú như vậy, kết quả chỉ vì bị Tô Thanh Thanh thích, cuối cùng con dâu mình nhìn trúng không cưới được, thanh danh của con trai cũng hỏng bét, còn phải bóp mũi nhận hôn sự này.”

“Đâu thể nói như vậy, không phải do chính bọn họ gây ra sao? Rõ ràng là đi xem mắt Nhuyễn Nhuyễn, cuối cùng lại coi trọng Tô Thanh Thanh. Nói ra cũng là bọn họ không phân rõ phải trái trước, nếu không lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy. Có phải không Nhuyễn Nhuyễn?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Ngày đó bọn họ tới nhà, vẫn luôn hỏi thăm Tô Thanh Thanh, không nói với cháu được mấy câu.”

Có người hiểu rõ, nói: “Thật ra cũng không phải là bọn họ coi trọng Tô Thanh Thanh, mà muốn ra oai phủ đầu với cháu thôi. Thím có người chị dâu làm hàng xóm với nhà họ Hoắc, nghe nói nhìn bà mẹ kia của Hoắc Hướng Dương thông tình đạt lý thế thôi, nhưng thật ra là trong bông có kim, luôn thích giả vờ từ ái chèn ép người khác.”

Có người cười rộ lên, vui sướng khi người ta gặp họa: “Bây giờ thì tốt rồi, Nhuyễn Nhuyễn không gả vào nhà bọn họ nữa, đáng đời!”

Thấy mọi người đều rất hiểu chuyện, Tô Nhuyễn mỉm cười chào một tiếng, rồi đi thẳng tới chỗ bí thư chi bộ xin dấu.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 134: Lời đồn trong thôn (2)



Nhìn theo bóng dáng cô, có người hâm mộ nói: “Lễ hỏi tận hai vạn đó, chậc chậc, khả năng Tô Thanh Thanh hối hận sắp c.h.ế.t rồi, tôi đoán nhà họ Hoắc bên kia có thể cho tám trăm tám là cùng.”

Lại có người mở miệng: “Hai vạn lễ hỏi thật đấy, nhưng bản thân Tô Nhuyễn có thể lấy được bao nhiêu còn chưa nói trước được đâu.”

“Còn không phải sao, tôi vừa nghe Quế Hoa nói, một mình Đỗ Hiểu Hồng đã định chiếm một vạn năm rồi, còn dư lại năm ngàn sợ là không mua đủ chăn đệm gia cụ.”

“Nói vậy thì, rõ ràng là Tô Văn Sơn đang bán con gái mà. Tương lai của hai chị em nhà này, ai xấu ai tôi còn chưa biết đâu.”

“Nói cũng đúng, nhà họ Lộc có thể cho lễ hỏi cao như vậy, sợ là Lộc Minh Sâm thật sự chẳng ra gì.”

“Các bà nói xem, có phải cậu ta đã nằm liệt giường hoàn toàn không thể cử động rồi không?”

“Nếu là như vậy, hai vạn đồng mua cả đời Nhuyễn Nhuyễn, quá không đáng giá. Hoắc Hướng Dương kia cũng rất cso tiền đồ, còn mở được cửa hàng cho mẹ cậu ta trên huyện, nghe nói ra ngoài làm thuê hai năm đã kiếm được hơn một vạn mang về, sau này không biết còn có thể kiếm bao nhiêu cái hai vạn.”

“Nói vậy thì, Tô Thanh Thanh mặt dày lăn lộn một trận, nói không chừng sau này thật sự sẽ sống tốt hơn Tô Nhuyễn.”

“Ai, cái số của Tô Nhuyễn cũng quá khổ rồi, bao năm qua nhìn có vẻ như không phải lo ăn mặc, nhưng trên thực tế phải chịu ấm ức không ít, người ta đều nói chỉ có người nhà quê tư tưởng lạc hậu mới bán con gái, nào ngờ người có văn hóa bán con gái còn ác độc hơn chúng ta nhiều…”

Có người chọc đối phương một cái: “Này, đừng nói nữa, Tô Văn Sơn về rồi.”

Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy Tô Văn Sơn đạp xe từ cừa thôn tiến vào, bà ta lập tức cất cao giọng, hỏi: “Cục trưởng Tô, nghe nói nhà các ông nhận hai vạn tiền lễ hỏi của nhà họ Lộc à? Các ông chuẩn bị cho Tô Nhuyễn bao nhiêu của hồi môn?”

Tô Văn Sơn không xuống xe, chỉ thả chậm tốc độ cười nói: “Lễ hỏi là nhà họ Lộc cho Nhuyễn Nhuyễn, tôi không lấy một phân nào, cho con bé mang về nhà chồng hết.”

Ông ta cho rằng bản thân nói như vậy có thể kiếm được thanh danh đạo đức tốt, lại không ngờ tiểu đội bát quái đứng sau đều khinh thường.

“Chậc chậc, nói dối còn không chuẩn bị bản thảo, để tôi xem xem ông ta có thể cho Nhuyễn Nhuyễn mang theo thứ gì về nhà chồng.

Có người nói: “Lỡ người ta nói thật thì sao?”

“Vậy thì tình hình của Minh Sâm xấu đến mức nào rồi? Có phải nằm liệt giường chỉ có thể há mồm ăn cơm hay không?”

“Nếu thật sự như vậy, Tô Văn Sơn còn ăn bớt của hồi môn của Tô Nhuyễn, thì đúng là quá vô lương tâm.”

Tô Nhuyễn vừa ra khỏi nhà bí thư chi bộ thôn thì nghe thấy những lời ấy:…

Tuy rằng cô rất vui vì mọi người đều nhìn rõ gương mặt thật của Tô Văn Sơn, nhưng để Lộc Minh Sâm gặp tai bay vạ gió kiểu này thì không tốt lắm, rõ ràng anh ấy đẹp trai như vậy.

Có điều cô cũng không biện minh, thật ra bọn họ nói vậy không hề có ác ý, hơn nữa đều tự cho là đúng, dù cô có giải thích, chưa chắc đã cso người tin, phải để bọn họ tận mắt trông thấy mới được, dù sao ngày mai Lộc Minh Sâm cũng tới rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn lại lần nữa đi vòng tới ủy ban thôn gọi điện thoại cho Lộc Minh Sâm: “Ngày mai khi tới, anh nhớ ăn mặc đẹp vào nhé, để mọi người đều kinh diễm, biết chưa?”

Lộc Minh Sâm vừa rồi còn không kiên nhẫn thử quần áo:…

Bây giờ anh vô cùng hiểu biết về tật xấu sĩ diện của cô rồi: “Sao hả? Lần này lại muốn so với ai?”

Tô Nhuyễn nói: “So với chính anh, các hương thân đều nói anh bây giờ gầy như que củi, miệng méo mắt lé, chỉ có thể há mồm chờ em bón cơm.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm:???

Trở lại phòng bệnh, Lộc Minh Sâm nghiêm túc nhìn mấy bộ quần áo treo trên tường một lần, miệng hỏi cậu thanh niên đẹp trai bên cạnh: “Rốt cuộc mấy bộ này có gì khác nhau?”

Cao thủ trong chuyện tình yêu Hoàng Hải Uy được chính ủy Vương cố ý phái qua đây chỉ dạy Lộc Minh Sâm chỉ vào một bộ trong số đó, nói: “Bộ này dùng dây lưng thắt lại chút, sau đó có thể hiện lên eo nhỏ m.ô.n.g cong, rất gợi cảm.”

Lộc Minh Sâm:……

Anh trực tiếp chỉ vào một bộ thường phục không có đai lưng bên cạnh, nói như c.h.é.m đinh chặt sắt: “Mặc bộ này.”

……

Tô Nhuyễn không biết một cuộc điện thoại của mình đã làm Lộc Minh Sâm nghiêm túc tiếp nhận đề nghị ăn diện tử tế, trên đường về cô gặp phải Hoắc Hướng Mỹ.

Cô không hề nghĩ tới, đối phương lại cố ý tới tìm cô, còn dùng vẻ mặt phức tạp chất vấn: “Chị thật sự tình nguyện gả cho một kẻ liệt, cũng không gả cho anh trai tôi?”

“Chị có biết, vì chị ngày nào anh ấy cũng mượn rượu tiêu sầu hay không?”

Tô Nhuyễn cảm thấy rất khó hiểu: “Không phải anh trai cô sắp đính hôn với Tô Thanh Thanh rồi à?”

“Mượn rượu tiêu sầu?” Cô bật cười nói: “Sao tôi nghe nói là bọn họ say rượu loạn tình nhỉ?”

“Cô gái, đừng áp đặt tội danh cho tôi lung tung, tôi không đảm đương nổi đâu.”

Hoắc Hướng Mỹ tỏ vẻ vô cùng ấm ức: “Rõ ràng chị biết anh trai tôi thích chị nhiều năm như vậy, vì sao không chịu tin tôi?”

Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Thích tôi, liền ngủ với Tô Thanh Thanh, sau đó quyết định cưới Tô Thanh Thanh?”

“Vậy thì tình cảm quả anh trai cô đúng là rất kỳ lạ.”

“Rõ ràng là chị biết anh ấy bị ép buộc, không phải chị cũng từng bị Tô Thanh Thanh hãm hại sao?” Hoắc Hướng Mỹ càng nói càng nóng giận: “Con người chị sao lại ngang bướng như vậy? Vì giận dỗi chị từ bỏ anh trai tôi, nhất định sau này chị sẽ hối hận!”

Nói xong cô ta xoay người chạy mất.

Tô Nhuyễn bị cô ta chọc cười. Nhà họ Hoắc này đúng là, cả đám đề tự cho rằng mình tốt đẹp.

Cô không để chuyện này trong lòng, đi thẳng về nhà họ Tô.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 135: Nhà họ Lộc tới



Lúc này Tô Văn Sơn cũng đã về tới nhà. Nhìn thấy Tô Nhuyễn, ông ta cảm khái giống như một người cha sắp gả con, trong lòng tràn đầy không nỡ.

Tô Nhuyễn lại hoàn toàn không muốn diễn cùng ông ta vở kịch phụ từ nữ hiếu, mặc dù bây giờ tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều nhân nhượng cô, bao dung cô, ngay cả căn phòng của cô cũng đã được bố trí lại một gian khác, nhưng Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy bực bội.

Rõ ràng hơn một tháng trước, cô vẫn có thể nằm bên bà cụ Tô như không có chuyện gì, nhìn bọn họ diễn kịch, nói lời ma quỷ lừa người, trong lòng âm thầm khinh bỉ hành vi vô sỉ của bọn họ.

Nhưng mà bây giờ, cô lại cảm thấy tất cả những chuyện ấy vô cùng nhàm chán, lãng phí tinh lực, thà nghe gôn Thiếu Thời ồn ào nói lời vô nghĩa còn thú vị hơn ở bên bọn họ nhiều.

Cô thật sự bị nhà họ Ngôn chiều hư rồi.

Vân Chi

Cũng may cả nhà Tô Thanh Thanh không có ở đây, người trong nhà đều bận rộn không rảnh để ý tới cô, bà cụ Tô và Tô Minh Nguyệt bận dọn dẹp, Tô Văn Sơn phải tiếp đãi Triệu Lập, thi thoảng còn bị bà cụ sai đi mua đồ.

Tô Nhuyễn chỉ cần phụ trách trang điểm cho bản thân là được.

Đợi tới ngày hôm sau, khi mọi thứ đều đã thu dọn coi như xong, nhân lúc nhà họ Lộc chưa tới, bà cụ Tô định kéo cô và Tô Văn Sơn lại tâm sự chuyện riêng. Tô Nhuyễn thấy thế, lập tức lấy cớ phải mua kẹp tóc, chạy ra ngoài.

Sau đó cô trực tiếp chui vào giữa các thím đang ngồi tám chuyện ở đầu thôn, nghe chuyện bát quái, tiện thể chờ Lộc Minh Sâm tới làm rõ sự thật.

Quả nhiên, nội dung bát quái hôm nay chính là hôn sự của Tô Nhuyễn và nhà họ Lộc, hôm nay mọi người không nhắc tới lễ hỏi, đều đổi sang quan tâm nhà họ Lộc thế nào? Quan hệ với Lâm Mỹ Hương có tốt không?

“Kể ra thì nhà bên đó cũng phức tạp, sau khi cưới hai đứa định ra ở riêng, hay là vẫn ở chung với ông cụ Lộc?”

“Nếu phải hầu hạ Lộc Minh Sâm, vẫn nên ở chung đi, nếu không một mình con bé sao chiếu cố được?”

“Ai, tạo hóa trêu người, khi còn nhỏ Minh Sâm đẹp như Thiện Tài Đồng Tử dưới chân Quan Âm, ai ngờ bây giờ lại nằm liệt giường…”

“Minh Sâm đã nằm liệt giường không dậy nổi rồi, hôn lễ của hai đứa cháu còn tổ chức được không? Định làm thế nào?”

“Như vậy chắc không tổ chức lớn được nhỉ…”

Qua một đêm, Lộc Minh Sâm đã bị nhận định thành miệng méo mắt lẽ, há miệng chờ bón cơm rồi. Tô Nhuyễn không giải thích, trong lòng mang theo ác ý thú vị chờ đợi lát nữa xem cảnh tượng bọn họ vị vả mặt bạch bạch và kinh ngạc rớt cằm.

“Này! Người kia là ai thế? Vẻ ngoài có tính thần quá… Hả?”

Sau khi tiểu đội bát quái thấy rõ người tới, đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, rồi ngay lập tức ánh mắt đều sáng lên.

“Kia không phải Hoắc Hướng Dương sao? Cậu ta tới làm gì?”

“Chậc chậc! Không nói điều khác, diện mạo này đúng là xuất sắc thật.”

“Nhuyễn Nhuyễn, không phải cậu ta tới tìm cháu chứ?”

Tô Nhuyễn nheo mắt lại, cảm thấy người này thật sự hết thuốc chữa rồi.

Bình tĩnh xem xét thì, vẻ ngoài của Hoắc Hướng Dương không tồi, nếu không cũng sẽ không có nhiều hồng nhan tri kỷ tre già măng mọc như vậy.

Hôm nay anh ta còn cố ý ăn diện, sơ mi trắng phối với quần tây đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác gió màu nâu nhạt, chân đeo đôi giày da đen bóng, chậm rãi tới gần, mặt mày mang theo vẻ u buồn.

Vô cùng giống hình tượng vương tử u buồn đang lưu hành hiện tại, đã có cô vợ trẻ nhà nào đó kinh ngạc cảm thán: “Nhìn giống Phí Tường quá.”

Hoắc Hướng Dương nghe vậy cười với cô vợ trẻ kia một cái, sau đó lại nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn……”

Tô Nhuyễn không khách sáo, ngắt lời: “Hôm nay anh ăn diện thế này định đi đâu thế? Nếu là đi cầu hôn Tô Thanh Thanh thì hôm nay cô ta không có nhà, hai người chưa thương lượng với nhau sao?”

Hoắc Hướng Dương nghẹn lời, giọng nói mang vẻ u buồn: “Tô Nhuyễn, tôi có lời muốn nói với em, chỉ hai câu thôi, yên tâm, không chậm trễ chuyện của em đâu.”

Tô Nhuyễn từ chối thẳng thừng: “Ngại quá, tôi với anh không có gì hay để nói với nhau.”

Hoắc Hướng Dương nhíu mày, thật lòng lo lắng cho cô: “Em thật sự định chôn vùi cuộc đời mình chỉ vì giận dỗi sao?”

“Hôm nay em hối hận vẫn còn kịp.”

Nói tới đây, anh ta dừng một chút, một lát sau mới cắn răng nói tiếp: “Nếu em lo lắng chuyện hai vạn tiền lễ hỏi kia, tôi trả giúp em!”

Người xung quanh nghe thấy lời này lập tức ồ lên, Hoắc Hướng Dương nói vậy là có ý gì?

Tô Nhuyễn giận quá hóa cười: “Anh có bệnh à? Cút!”

Hoắc Hướng Dương đang định nói thêm gì đó, thì nghe thấy tiếng chị dâu Quế Hoa kêu lên: “A! Tới rồi! Nhà họ Lộc tới rồi!”

Mọi người quay đầu lại, quả nhiên trông thấy có chiếc ô tô chạy tới từ cửa thôn: “Sao có tận hai chiếc?”

Trong niên đại này, xe hơi vô cùng khan hiếm, trong huyện cũng không thấy nhiều lắm, càng khỏi nói tới Tô Gia Câu, lần này tới tận hai chiếc, không tạo tiếng vang mới là lạ.

“Chiếc xe sau là xe quân đội nhỉ, tới nhà ai thế?”

Mọi người lập tức ríu rít suy đoán, Tô Nhuyễn thì cong môi. Hoắc Hướng Dương vẫn luôn chú ý tới Tô Nhuyễn, thấy cô như vậy, vô cùng đau đớn nói: “Tô Nhuyễn, chẳng lẽ em thật sự vì tiền…”

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, chiếc Santana màu đen đã ấn vài tiếng còi vang dội cắt ngang, Hoắc Hướng Dương đành phải lui sang bên cạnh, để chiếc santana lướt qua.

Khi anh ta đang định mở miệng nói tiếp, thì chiếc xe Jeep quân đội màu xanh lục lại dừng trước mặt bọn họ.

Sau đó cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Bộ quân trang màu xanh phác họa ra đường cong hoàn mỹ trên dáng người anh, bên hông còn có một chiếc thắt lưng thít chặt, tôn lên vòng eo nhỏ rắn chắc, đường cong dưới m.ô.n.g cũng hiển lộ ra hoàn toàn…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 136: Tàn hại



Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn người thanh niên mặc bộ quân trang từ trên ô tô xuống, dáng người anh thẳng tắp lại mang tới cho người ta cảm giác tản mạn, khi anh quay đều nhìn về phía bọn họ, bọn họ đều vô thức nín thở.

Cuối cùng ánh mắt anh dừng trên người Tô Nhuyễn: “Đang làm gì thế?”

Giọng điệu tùy ý, mang theo độ ấm, xua tan khí thế khó diễn tả thành lời vừa rồi, mọi người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. Lúc này bọn họ mới để ý thấy vẻ ngoài của cậu thanh niên ấy cũng xuất sắc ngàn dặm mới tìm được một.

Đám phụ nữ trẻ tuổi vừa rồi nhìn thấy Hoắc Hướng Dương còn kinh ngạc cảm thán, bây giờ ánh mắt lại dính trên người Lộc Minh Sâm không bứt ra được.

Hai mắt Tô Nhuyễn cũng sáng lên, Lộc Minh Sâm có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt táo bạo của cô đã trắng trợn dạo qua eo, m.ô.n.g anh một vòng, sau đó những người khác cũng nhìn theo.

Lộc Minh Sâm:……

Trên thực tế chỉ có Tô Nhuyễn là đơn thuần thưởng thức sắc đẹp, còn những người khác đều đang phán đoán định nghĩa “Người bị liệt” của nhà họ Lộc.

Có điều càng nhìn qua vòng eo rắn chắc, và cặp chân dài đầy sức mạnh kia, bọn họ mới phát hiện ra, nếu người này bị liệt, thì cũng là người bị liệt quyến rũ mê người.

Tô Nhuyễn nhìn ánh mắt sáng lập lòe của chị dâu bên cạnh , thâm nghĩ vẫn là con gái đủ rụt rẻ, nếu đổi thành đàn ông, khả năng lúc này tiếng huýt sáo đã vang lên không dứt rồi.

Lộc Minh Sâm vô thức sinh ra cảm giác bị người ta đùa giỡn, mấu chốt là người dẫn đầu còn là vợ sắp cưới của anh.

Anh dùng cánh tay làm điểm tựa, dịch người vào trong xe, tránh đi ánh mắt mọi người, nói với Tô Nhuyễn: “Có lên xe không?”

“Lên.” Lúc này Tô Nhuyễn mới cười tủm tỉm, thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của mọi người, giới thiệu: “Chị dâu Quế Hoa, thím Cát Tường, anh ấy là Lộc Minh Sâm.” Ngữ điệu mang theo vẻ đắc ý.

Thím Cát Tường lấy lại tinh thần, lập tức vỗ tay nói: “Đúng là Minh Sâm à, vừa rồi thím không dám nhận.”

“Mọi người đều nói con gái mười tám thay hình đổi dạng, Minh Sâm cũng không kém, vẻ ngoài còn đẹp hơn minh tinh!”

“Còn không phải sao, nếu không đi làm lính, chắc chắn có thể đi làm minh tinh.”

Hoàn toàn không nhìn ra là người bị liệt, người bị liệt có thể có đôi chân rắn chắc như vậy sao? Mông có thể cong như vậy sao? Xem ra cùng lắm là chân cẳng không tốt lắm mà thôi.

Có điều chỉ cần gương mặt kia, Tô Nhuyễn gả qua cũng không lỗ.

Trong lúc mọi người đang mồm năm miệng mười khen ngợi, đột nhiên Hoắc Hướng Dương bước về phía trước một bước: “Đồng chí Lộc Minh Sâm, tôi muốn tâm sự với anh.”

Tô Nhuyễn trợn trắng mắt: “Hoắc Hướng Dương, có phải anh bị điên không thế?”

Lộc Minh Sâm liếc mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, hỏi Tô Nhuyễn: “Ai đấy?”

Tô Nhuyễn thấy anh giả vờ giả vịt, cũng nảy sinh ý định vui đùa, cô nín cười, nghiêm túc phối hợp: “Hoắc Hướng Dương.”

Lộc Minh Sâm trầm ngâm suy nghĩ, giống như đang tự hỏi nhân vật nhỏ bé không quan trọng này rốt cuộc là ai?

Hoắc Hướng Dương có chút khó chịu, Tô Nhuyễn nhắc nhở: “Tô Thanh Thanh.”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới làm ra vẻ giật mình hiểu rõ: “A, chính là người Tô Thanh Thanh kia phải giữ lại tinh thần và thể xác trong sạch cho đấy à!”

Sau đó anh nhún vai, tỏ vẻ không để ý: “Chúng ta không có gì cần nói với nhau, hôm nay tôi còn có việc.”

Sắc mặt Hoắc Hướng Dương vô cùng khó coi, thấy Tô Nhuyễn sắp lên xe, anh ta tức giận lớn tiếng nói: “Đồng chí Lộc Minh Sâm, rõ ràng anh biết tình trạng cơ thể mình không thích hợp kết hôn, vì sao còn muốn tàn hại con gái nhà người ta?”

“Tàn hại?” Lộc Minh Sâm nhìn anh ta giống như đang nhìn động vật lạ: “Tôi chính thức cầu hôn, viết báo cáo, kết hôn theo đúng lưu trình là tàn hại?”

“Vậy quyến rũ con gái đã đính hôn từ hôn, rồi không mai mối không sính lễ đã ngủ chung là gì? Là tình yêu vĩ đại nhất trên đời sao?”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười. Các thím các chị phía sau cũng bị chọc cười vang. Còn không phải sao? Rốt cuộc là ai đang tàn hại con gái nhà người ta?

Bản thân không đàng hoàng còn muốn dạy dỗ người khác, đúng là quá buồn cười.

Tô Nhuyễn nhìn sắc mặt xanh đỏ đan xen của Hoắc Hướng Dương, trịnh trọng nói: “Hoắc Hướng Dương, anh một lòng một dạ yêu thương Tô Thanh Thanh là được, chuyện của tôi không cần anh nhọc lòng, tình yêu của anh, tôi không tiêu thụ nổi.”

Vân Chi

Nói xong cô bước thẳng lên xe.

“Rầm!” Tiếng đóng cửa vang lên, xe jeep khởi động chạy tới nhà họ Tô.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 137: Bàn chuyện cưới hỏi (1)



Lộc Minh Sâm quay đầu lại nhìn Hoắc Hướng Dương vẫn đang trừng mắt nhìn theo đuôi xe: “Người này……”

Tô Nhuyễn cười nhạo: “Có phải nhìn rất giống người tốt hay không? Vừa rồi anh ta còn nói muốn trả lại lễ hỏi thay em đấy, anh có thấy khôi hài không?”

Lộc Minh Sâm quét một vòng qua khuôn mặt kiều diễm của cô, hừ một tiếng: “ Người tốt? Sợ là không cam lòng mà thôi.”

“Nói cho cùng cũng chỉ là chơi lưu manh!”

Tô Nhuyễn nói: “May mà hai ta tín nhiệm lẫn nhau, nếu đổi thành người khác, sợ là đã bị anh ta trộn lẫn rồi!”

Tô Nhuyễn bĩu môi: “Sau đó lại dùng lý do quan tâm, chịu trách nhiệm để tiếp cận, trên đời này chỉ cần là con gái xinh đẹp, anh ta đều sẵn lòng yêu thương.”

Lộc Minh Sâm nói: “Em hiểu anh ta quá nhỉ.”

Nghe thấy câu này, Tô Nhuyễn sửng sốt, sau đó lại liếc mắt nhìn anh, cười xấu xa: “Anh trai Bảo Bối, anh đang ghen à?”

Nghe thấy xưng hô này, Lộc Minh Sâm lập tức lườm cô một cái: “Có phải là em cảm thấy không còn gì phải sợ nữa hay không?”

“Đúng vậy.” Tô Nhuyễn cười: “Tài liệu thẩm tra chính trị đã nộp rồi, tiền và người đều đã tới tay, em còn sợ gì nữa?”

Nói xong cô vươn tay kéo dây lưng của anh một cái, không nhịn được cảm thán: “Bộ quần áo này không tồi, em phát hiện ra anh dùng đai lưng vô cùng thích hợp.”

Cả người Lộc Minh Sâm cứng đờ, tài xế ngồi ghế trước bật cười thành tiếng.

Tô Nhuyễn nghi hoặc nhìn qua, phát hiện ra là gương mặt mới, cũng là gương mặt mới rất đẹp trai.

Đối phương cười thành tiếng, khoe ra hàm răng trắng tinh: “Chào chị dâu, Bùi Trí Minh hết phép, đã về đơn vị rồi, em tới thay cậu ta! Em là Hoàng Hải Uy!”

Tô Nhuyễn sửng sốt, cô biết Hoàng Hải Uy, là anh em cùng hy sinh với Lộc Minh Sâm đời trước.

Nghe Bùi Trí Minh nói, người này đã đọc thuộc lòng “Sách dạy yêu đương”, “99 kỹ xảo khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh”… Và nhiều quyển sách về phương diện tình yêu khác, là quân sư tình yêu trong đội bọn họ, từng giúp đỡ vài đồng đội thành công tán đổ mục tiêu.

Mục đích chính ủy Vương phái cậu ta tới đây, không cần nói cũng biết.

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm, đột nhiên cười rộ lên: “Bộ quần áo này do Tiểu Hoàng chọn cho anh có phải không?” Tốt quá, bọn họ đều còn sống.

Hoàng Hải Uy giơ ngón tay cái lên: “Chị dâu tinh mắt! Thế nào, có phải rất tuấn tú hay không!”

Tô Nhuyễn nói: “Đẹp ngây người.”

Sau đó lại tiếc nuối: “Đáng tiếc hôm nay anh ấy chỉ có thể ngồi xe lăn.”

Lộc Minh Sâm cố ý giấu nhà họ Lộc chuyện hai chân anh có thể khôi phục như bình thường, cho nên mỗi lần có mặt người nhà họ Lộc, anh đều ngồi trên xe lăn.

Hoàng Hải Uy nói: “Còn không phải sao, dáng người lão đại đẹp như vậy, đứng lên eo nhỏ mông…”

“Khụ!” Lộc Minh Sâm khụ một tiếng.

Hoàng Hải Uy ngoan ngoãn ngậm miệng, Tô Nhuyễn lại giơ ngón tay cái lên với anh ta: “Sau này góp ý giúp lão đại các cậu nhiều hơn nhé!”

Vân Chi

Có phúc lợi đương nhiên phải hưởng thụ rồi!

Hoàng Hải Uy cười hì hì: “Sau này không phải có chị dâu sao?”

“A, đúng vậy.” Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, sau đó xoa tay hầm hè, lộ ra nụ cười tà ác với Lộc Minh Sâm: “Trước tiên mua cho anh tám mười sợi dây dưng…”

Lộc Minh Sâm:……

Đã ra ngoài rồi, vì sao anh còn luẩn quẩn trong lòng quay lại đeo đai lưng???

Lộc Minh Sâm vừa đến đã được người nhà họ Tô hoan nghênh nhiệt liệt, bà cụ Tô nhìn anh, cười thấy răng không thấy mắt.

Chuyện xé rách mặt ở tiệm cơm Huy Hoàng trước đó giống như chưa từng phát sinh, người hai nhà vô cùng vui vẻ ngồi vây quanh bàn tròn.

Tô Nhuyễn tự giác ngồi xuống bên cạnh Lộc Minh Sâm, Tô Văn Sơn thấy thế không khỏi cảm thán: “Đúng là con gái lớn rồi không giữ được.”

Lâm Mỹ Hương cũng than: “Cũng là hai đứa nhỏ có duyên phận, trước đây Minh Sâm nhà chúng tôi không bao giờ để ý tới người khác giới, gặp con gái, mười người thì có tới tám người bị thằng bé chọc tức phát khóc. Không ngờ còn rất xứng đôi với Tô Nhuyễn.”

“Theo tôi thấy, nếu đã quyết định rồi, chi bằng định ngày sớm một chút.”

“Cũng có lý, nhưng mà…” Tô Văn Sơn hỏi: “Sau khi kết hôn, hai đứa nhỏ ở chỗ nào?”

Lâm Mỹ Hương xoa xoa miệng: “Là thế này, chúng tôi đã mua một căn hộ ở khu tập thể Ôn Hinh, rộng sáu mươi mét vuông, ba phòng một sảnh, đủ cho vợ chồng son bọn họ ở.”

“Chẳng qua phòng là phòng trống.” Nói tới đây bà ta thở dài: “Lần này của cải nhà chúng tôi thật sự bị đào rỗng rồi, cho nên gia cụ, đồ điện gì đó, phải nhờ vào chính bọn trẻ thêm vào.”

“Muốn mua gì tự mua cũng hợp tâm ý bọn trẻ.”

Bà cụ Tô vội vàng gật đầu không ngừng: “Nên thế, nên thế.”

Tô Văn Sơn cũng có chút bất ngờ, ông ta cho rằng nhà họ Lộc chỉ đào ra hai vạn lễ hỏi, còn những chuyện khác đều mặc kệ, không ngờ bọn họ còn mua một căn phòng ở.

Chuyện này khiến ông ta không khỏi liên tưởng tới dì Phúc mà bà cụ Tô nói, sợ là đồ ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại không phải nhiều bình thường. Tô Văn Sơn nhìn về phía Tô Nhuyễn, nghe nói Lộc Minh Sâm lấy được số nhẫn vàng kia, không hề do dự chút nào đã ném cho con gái ông ta…

Hiển nhiên bà cụ Tô và Tô Minh Nguyệt cũng nghĩ tới điều này, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn vô cùng từ ái.

Tô Nhuyễn âm thầm lắc đầu, cho nên mới nói, người tham lam là người dễ thiệt thòi, vậy mà còn tin tưởng có bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 138: Bàn chuyện cưới hỏi (2)



Tô Nhuyễn khẽ chạm vào cánh tay Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm lập tức hỏi Lâm Mỹ Hương: “Là khu tập thể Ôn Hinh gần với khu tập thể công nhân viên chức Đông Cương?”

Lâm Mỹ Hương gật đầu: “Đúng vậy, chính là chỗ đó, khi vừa hoàn thành bác đã tới xem, rất nhiều người tranh nhau mua, chưa tới một tháng đã bán hết.”

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Dì Lâm, cháu cảm thấy vẫn không nên để nhà mình tiêu pha.” Lúc này cô tỏ vẻ vô cùng thông tình đạt lý: “Dì đã cho chúng cháu hai vạn rồi, sao chúng cháu còn không biết xấu hổ lấy phòng ở.”

“Dù sao sau này Minh Sâm cũng phải về bộ đội, tám chín phần mười cháu cũng phải đi theo tùy quân, phòng ở để đó không ai dùng, dễ hư hỏng.”

“Hơn nữa khu tập thể Ôn Hinh cũng cách trường học và bệnh viện đều rất xa, chúng cháu thuê tạm một căn phòng làm phòng cưới là được.”

Lâm Mỹ Hương nói: “Như vậy sao được? Vẫn phải có phòng của mình trong lòng mới an ổn.”

“Còn về vấn đề rách nát, hai đứa không cần lo lắng, nhà bác ở gần, có thể thường xuyên qua quét tước, dọn dẹp giúp.”

Sau đó biến thành phòng nhà bà ta có phải không? Tô Nhuyễn cười mỉa mai, đời trước cô từng thấy rất nhiều người vô lại chiếm phòng không trả lại rồi, đặc biệt là họ hàng thân thích.

Lộc Minh Sâm nói thẳng: “Cũng được, vậy khi nào chúng ta làm thủ tục sang tên?”

Lâm Mỹ Hương bị hỏi nghẹn họng: “Sang… Sang tên?”

Lộc Minh Sâm nói: “Căn phòng kia là phòng cưới chuẩn bị cho Minh Kha nhỉ, không sang tên cho cháu sao?”

Lâm Mỹ Hương vội vàng nói: “Nào có, đâu phải cháu không biết tất cả phòng ở nhà ta đều viết tên ông nội cháu.”

Lúc này người nhà họ Tô mới phát hiện ra chỗ không ổn, viết tên ông cụ Lộc sao có thể xem như phòng của Lộc Minh Sâm.

Vân Chi

Đến lúc đó Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đi bộ đội, hàng năm không ở nhà, cuối cùng căn phòng này thuộc về ai còn chưa nói trước được đâu.

Suy cho cùng, Lâm Mỹ Hương vẫn tính kế của hồi môn trong tay Tô Nhuyễn, thử hỏi có đôi vợ chồng mới cưới nào lại không cẩn thận, tận tâm trang hoàng cho phòng cưới của mình không? Trong tay Tô Nhuyễn có tiền, đến lúc đó mua thêm Tivi, tủ lạnh, máy giặt… Ít nhất cũng phải bỏ ra một vạn.

Sau đó đợi bọn họ vừa đi bộ đội, phòng không ai ở, đúng lúc cho Lộc Minh Kha làm phòng cưới.

Đều là người thân trong nhà, phòng còn do nhà họ Lộc mua, đến lúc đó người ta thật sự chuyển vào ở, Tô Nhuyễn có thể đuổi người ta ra ngoài được sao? Cho dù cô muốn đuổi đi, sợ cũng không có thời gian và tinh lực.

Nghĩ tới điểm này, Tô Văn Sơn lập tức nói: “Lời Nhuyễn Nhuyễn cũng có đạo lý, nếu không cứ giữ lại căn phòng kia cho Minh Kha nhà chị làm phòng cưới đi.”

“Phòng cưới của bọn trẻ để tôi tìm giúp, viết tên bọn trẻ, vợ chồng nó sẽ kiên định hơn.”

Tô Nhuyễn:……

Không cho nhà họ Lộc nhúng tay vào, chuẩn bị tự mình làm? Rốt cuộc Tô Văn Sơn lấy đâu ra tự tin ông ta có thể lừa được cô thế nhỉ?

Lộc Minh Sâm không kiên nhẫn dây dưa với bọn họ, trực tiếp giải quyết dứt khoát: “Không cần mua phòng ở, mua xong cũng không trang hoàng nổi. Dì Phúc nói sau khi kết hôn sẽ trả lại căn nhà ở thành phố Yến cho chúng cháu, căn nhà kia hơi rách nát, khả năng sửa lại cũng phải mất một hai vạn, chúng cháu không lãng phí tiền bên này nữa.”

Tạm thời không tìm được cách nào tham của hồi môn của Tô Nhuyễn, người hai nhà chỉ có thể hậm hực im miệng.

Bà cụ Tô lại nhắc tới túi nhẫn vàng Tô Nhuyễn lấy được kia: “Nếu muốn tiết kiệm tiền thì tam kim cũng không cần mua, hay là dùng số vàng dì phúc cho các cháu mang đi đánh lại đi.”

“Bà có đứa cháu ngoại biết đánh trang sức, các cháu cứ nghĩ xem mình thích kiểu dáng nào, rồi bảo thằng bé đánh giúp, đỡ bị người khác lừa.”

Cuối cùng Tô Minh Nguyệt vẫn không nhịn được, hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, Minh Sâm cho cháu bao nhiêu trang sức?”

Nói tới đây bà ta lại trêu ghẹo: “Bà nội nuôi cháu lớn như vậy, bây giờ cháu sắp gả cho người ta rồi, không nghĩ tới chuyện hiếu kính bà nội mình sao?”

Tô Nhuyễn còn chưa nói lời nói, đã có tiếng trào phúng vang lên ngoài cửa: “Đương nhiên là phải hiếu kính rồi.”

“Hiếu kính bà nội, chẳng lẽ lại không hiếu kính cha ruột? Hiếu kính bà nội vài cái nhẫn vàng, hiếu kính cha ruột một cây đàn dương cầm nhỉ?”

Nghe thấy lời này, người nhà họ Tô đều biến sắc.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 139: Lý Nhược Lan tới (1)



Người trong phòng quay đầu lại, lập tức trông thấy Lý Nhược Lan đang đứng ở cửa. Đã qua gần hai mươi năm, bà ấy thay đổi không nhiều lắm, đặc biệt là khuôn mặt có tám phần giống với Tô Nhuyễn kia, dù ai trông thấy cũng sẽ nhận ra được thân phận của bà ấy.

Bà cụ Tô lập tức sa sầm mặt xuống, không khách sáo chất vấn: “Cô tới đây làm gì?”

Nói xong bà cụ nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Cô cố ý tới đây gây sự lúc này à?”

Sau đó bà cụ Tô mắng Lý Nhược Lan, miệng phun ra như s.ú.n.g máy, không ngừng nghỉ chút nào: “Khi con bé còn nhỏ cô ruồng bỏ chồng con, bây giờ con bé sắp kết hôn cô lại chạy tới…”

“Tôi nói cho cô biết, tiền lễ hỏi đều là của con bé, cô đừng mong có thể kiếm được một phân tiền nào!”

Lời này vừa nói ra, nếu là người không rõ nội tình nghe thấy, khả năng đều sẽ cho rằng Lý Nhược Lan nghe tin Tô Nhuyễn gả cho nhà giàu có, mới chạy tới đòi chia lễ hỏi.

Lý Mai Hoa dẫn Lý Nhược Lan tới đây, vội vàng đứng ra hòa giải: “Ai, cục trưởng Tô, bà Tô, hai người đều hiểu lầm mẹ Nhuyễn Nhuyễn rồi.”

“Người ta nghe nói Nhuyễn Nhuyễn sắp kết hôn, mới cố ý chạy từ thành phố về đây một chuyến để hỏi thăm tình hình, nghe ngóng tới khu tập thể cán bộ mới biết, hôm nay chính là ngày nhà họ Lộc tới cầu hôn.”

Nói tới đây, bà ấy liếc mắt nhìn Tô Văn Sơn một cái: “Dù sao cũng là mẹ ruột của con bé.”

Tô Văn Sơn luôn cảm thấy ánh mắt Lý Mai Hoa không đúng lắm, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt: “Sao đột nhiên cô lại chạy tới khu tập thể cán bộ?”

Bà cụ Tô đã phẫn nộ rồi: “Có phải cô ta lại phá hoại thanh danh của Văn Sơn ở khu tập thể hay không?”

“Chủ nhiệm Lý, cô đừng để cô ta lừa. Chẳng lẽ cô ta không biết đường về Tô Gia Câu hay sao mà phải cố ý chạy tới huyện thành? Loại đàn bà có thể vứt bỏ con gái mới lên ba…”

“Phá hoại thanh danh của Tô Văn Sơn?” Lý Nhược Lan cười mỉa mai: “Rốt cuộc anh ta đã làm gì xấu để tôi có cơ hội phá hoại thanh danh của anh ta?”

“Vì sao tôi chạy tới huyện thành, trong lòng mẹ con bà không rõ sao?” Lý Nhược Lan quay đầu chỉ về phía đám người theo sau xem náo nhiệt: “Chủ nhiệm Lý, chị có thể hỏi mấy người này, hỏi xem trước kia tôi từng tới thăm Nhuyễn Nhuyễn bao nhiêu lần?”

“Còn nhà họ Tô lại làm thế nào? Trước khi con bé năm tuổi thì giấu con bé trong lu gạo không cho tôi gặp, lên tám tuổi thì dạy con bé chạy trốn, leo thang trèo ra ngoài tường, tôi vừa xuất hiện ở Tô Gia Câu, con gái tôi lập tức phải làm kẻ trộm.”

Bà cụ Tô vẫn gân cổ nói: “Sao hả? Tôi không muốn cháu gái mình học hư cũng sai sao? Cô tới làm gì? Muốn cướp con bé đi hay coi con bé như con mèo con chó, thích thì đùa một cái?”

“Là lo tôi cướp mất con bé, hay là nhà họ Tô bà có tật giật mình?” Lý Nhược Lan cười khinh bỉ: “Cảm thấy tôi không phải người tốt, nhưng tiền tôi gửi không từ chối lần nào.”

Tiếng mắng của bà cụ Tô càng lớn hơn: “Tiền, tiền nào? Cô bớt đứng đây nói hươu nói vượn.”

“Bà Tô, nói hươu nói vượn hay không bà xem thì biết.” Lý Nhược Lan lấy ra một xấp biên lai gửi tiền, vỗ mạnh lên bàn: “Bà không cho rằng chỉ có nhà bà lấy tiền là có bằng chứng, còn tôi gửi tiền thì không có bằng chứng chứ?”

Nhìn thấy số biên lai gửi tiền kia, sắc mặt Tô Văn Sơn lập tức thay đổi, bà cụ thì muốn xông lên cướp đoạt, nhưng Lý Nhược Lan đã nhanh tay lẹ mắt nhét chúng vào tay Lý Mai Hoa rồi: “Để để phòng bọn họ nói tôi lừa người khác, chủ nhiệm Lý xem hộ tôi số biên lai này.”

“Từ năm Nhuyễn Nhuyễn ba tuổi, tháng nào tôi cũng gửi tiền nuôi nấng, không thiếu tháng nào. Khi con bé lên cấp hai, tôi còn gửi thêm tiền mua đồ ăn dinh dưỡng, mỗi tháng đều một trăm đồng, cấp ba là một trăm hai.”

“Sau khi con bé tròn mười tám, tôi nghĩ con gái trẻ thích ăn diện trang điểm, nghĩ mẹ kế con bé chắc chắn sẽ không để bụng, cha con bé là đàn ông cũng sơ ý, tôi là mẹ ruột nên làm tròn trách nhiệm, thi thoảng tôi còn gửi thêm đồ tới, tiền đều gửi năm trăm một lần.”

“Một vạn một ngàn năm trăm đồng.” Lý Nhược Lan nói: “Tô Văn Sơn, ông có muốn kiểm tra lại hay không?”

Nói tới đây, đột nhiên giọng bà ấy trở nên bén nhọt: “Số tiền này, ông dùng trên người con gái tôi bao nhiêu?”

Vốn dĩ Lý Nhược Lan muốn bình tĩnh nói chuyện, nhưng nghĩ tới ấm ức mấy năm nay Tô Nhuyễn phải chịu, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Từ nhỏ tới lớn, con gái tôi có tiêu hết một ngàn không?”

Người có mặt ở hiện trường đều ồ lên, chị dâu Quế Hoa không nhịn được nói: “Cô còn gửi tiền nuôi nấng à?”

Lý Mai Hoa đưa chồng biên lai gửi tiền kia cho chị ấy: “Này, nhìn xem có gửi thiếu tháng nào không.”

Chị dâu Quế Hoa nhận lấy, bắt đầu nghiên cứu cùng với mọi người. Tuy rằng bọn họ chưa từng nhìn thấy biên lai gửi tiền, nhưng ngày tháng, tên Tô Văn Sơn, và số tiền trên đó đều viết rõ ràng.

Ngoài Tô Nhuyễn ra, Lý Nhược Lan không còn lý do nào để gửi tiền cho Tô Văn Sơn hàng tháng.

Vân Chi

Lý Mai Hoa đảo mắt nhìn qua Tô Văn Sơn và bà cụ Tô, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt khiếp sợ của Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, cháu có biết chuyện này không?”
 
Back
Top