Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 260



Bỏ ra số tiền lớn như vậy nên cô sợ trèo quá cao thì sẽ ngã đau, lợi nhuận thu lại khá ít nên hiện còn chiếm giữ chưa đây 40%, hôm nay có một sự phục hồi nhẹ, vậy nên tiếp tục chạy thôi! Vào đầu 11 giờ, thị trường bắt đầu đao động và đi xuống, từ tăng nhẹ đến giảm xuống 0,88%. Phàn Kỳ đã lợi dụng chuyện này để bán rất nhiều cổ phiếu của Ích Hòa vừa rồi. Thị trường lớn hơn không giảm nhiều, nhờ sự dẫn dắt của Ích Hòa mà việc bán tháo đổ ra như thủy triều.

Phàn Kỳ từ vị trí thấp nhất đang dần leo lên, buổi chiều điểm thấp, ngày mai điểm cũng sẽ thấp, nhưng cô đang giao dịch thay cho Cẩm Thành, mục tiêu của cô là có thể trở thành một kẻ man rợ đi gõ cửa nhà hội đồng quản trị Ích Hòa. Lượng tiền lớn, không có khả năng mua toàn bộ khi điểm thấp.

Tận dụng sự hoảng loạn hiện tại, phá vỡ các đơn đặt hàng lớn và mua các đơn đặt hàng nhỏ, giá cổ phiếu sẽ được hạ xuống một lần nữa và chi phí sẽ được hạ xuống thông qua việc bán cao và mua thấp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gần giữa trưa, Thang Viễn Siêu bước vào và mời tất cả các thí sinh ra ngoài, sau đó bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn lại, Phàn Kỳ nhìn thấy chiếc bảng đen trước bàn làm việc của cô trống không, Hứa Diệu Nhi bên cạnh cùng không mua, vị môi giới sát vách thì mua cổ phiếu công nghiệp.

Khoảng một nửa số thí sinh mua cổ phiếu, nhưng điều thú vị là không ai trong Diệu Hoa và Trường Hưng mua cổ phiếu.

Hứa Diệu Nhi nhìn vào bảng đen của Phàn Kỳ và chế nhạo: “Đừng nói cô cho rằng đâu là thị trường bò tót đấy nhé? Nếu thật sự là thị trường bò tót thì cũng đừng nên càng xuống càng giữ như vậy chứ? Làm sao mà giữ nổi đây?"

"Tài khoản ít nên không vội. " Phàn Kỳ nói.

“Cái cô nói và cái cô làm không giống nhau à?” Hứa Diệu Nhi châm chọc nói.

Phàn Kỳ không muốn dây dưa với cô ta. Thang Viễn Siêu đã hỏi logic thao tác của một số nhà môi giới chứng khoán đã thực hiện giao dịch mở đầu, một số người giải thích suy nghĩ của họ, trong khi có những người dứt khoát nói rằng họ đã phạm sai lầm trong phán đoán. Các nhà phê bình chuyên nghiệp đang nhận xét về tính kinh tế của một số giao dịch mở đầu, nhưng đồng hồ sinh học của Phàn Kỳ đã nhắc nhở cô rằng cô đang đói và giờ cô chỉ muốn được ăn cơm.

Bữa trưa cho các thí sinh là bữa ăn do khách sạn bên cạnh mang đến, Phàn Kỳ bưng hộp cơm đến chiếc bàn tròn nhỏ ở khu vực nghỉ ngơiĂn cơm thôi. Liêu Nhã Triết đang thao túng cổ phiếu của Tập đoàn Hồng Hi, kho tập kết của Hồng Hi sẽ xây dựng nhà máy bán dẫn cho Thiên Thược, cổ phiếu ở Hồng Kông thực sự không tập trung thành mạng lưới chuyên nghiệp, Hồng Hi thậm chí còn có một mảnh đất bị sa thải. Hai ngày trước, Phàn Kỳ đã yêu cầu Liêu Nhã Triết dẫn đầu trong việc vận chuyển, Diệu Hoa có rất nhiều tiền, nếu không phát hành trước sẽ rất khó bán. Kể từ ngày hôm qua, vị thế đã giảm xuống mức rất thấp, sáng nay Ích Hòa cũng giống như thao tác của Phàn Kỳ, các đơn đặt hàng nhỏ được chấp nhận và các đơn đặt hàng lớn theo sau, nhìn chung thì giá cổ phiếu trên thị trường tiếp tục giảm.

"Vào buổi chiều, cả Hồng Hi và Ích Hòa đều có thể tiếp tục mua vào. Tài khoản dự thi của tôi cho rằng . . . " Phàn Kỳ nói với hai người ý kiến của mình. Về các tài khoản tham gia, ý kiến của cô ấy là, "Có thể mua đầy 30 loại trú ẩn an toàn thì tốt, chỉ số này sẽ không tồn tại lâu, nó sẽ đi xuống vào buổi chiều và sẽ đạt mức thấp vào sáng mai. "Vào buổi chiều, thị trường d.a.o động ở mức thấp, lại xuất hiện một làn sóng thua lỗ vào cuối phiên giao dịch, Phàn Kỳ chỉ mua một cổ phiếu được điều chỉnh trước thị trường vào thời điểm này, còn lại là các loại cổ phiếu trú ẩn an toàn truyền thống . Chỉ là điều kiện kiên quyết là phải nắm giữ đủ 30 vị trí thì mới được đồng ý.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 261



Chờ báo cáo cuối ngày, Thang Viễn Siêu để cho mọi người nhìn lại, Phàn Kỳ thấy rằng thao tác của cô trùng khớp với Hứa Diệu Nhi, thậm chí còn mua cùng một loại cổ phiếu trú ẩn an toàn. Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên, hai ông chủ của Trường Hưng và Diệu Hoa có quan điểm khác nhau, nhưng tuyển thủ do hai người cử đến gần như giống nhau.

Thang Viễn Siêu thảo luận với hai nhà bình luận chuyên nghiệp: "Có vẻ như các tuyển thủ của Diệu Hoa cũng áp dụng một chiến lược đảm bảo và thận trọng đúng không?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ nếu không phải quy định không cho phép bán khống thì nhất định bọn họ sẽ bán khống. "

"Tôi vẫn muốn nghe logic đằng sau mỗi người trong số họ. "

“Tại sao không mời ông Liêu và ông Hứa lên đây để bọn họ đưa tuyển thủ dự thi riêng của mình lên nói cho mọi người biết một chút về logic của bọn họ nhỉ?” Một vị khách mời bình luận gợi ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xem náo nhiệt nên không sợ phiền phức lớn, Thang Viễn Siêu cũng hy vọng có càng nhiều xung đột càng tốt, nếu không thì có cái gì để xem đâu? Ông ta cho người mời Liêu Kế Khánh và Hứa Hạt lên.

Ở cùng một tòa nhà, hai người nhanh chóng chạy tới, các tuyển thủ dự thi đứng ở trên sân khấu, Liêu Kế Khánh cùng Hứa Hạt ngồi ở trên ghế khách quý.

Thang Viễn Siêu nói: "Tôi nghĩ ông Liêu và ông Hứa đã biết biểu hiện hôm nay của các thí sinh dự thi, điều này thật sự khiến tất cả mọi người bất ngờ, không biết hai vị có ý kiến gì về việc này không?"

Hứa Hạt có chút đắc ý cười nhìn Liêu Kế Khánh: "Tôi không có gì để giải thích ở đây! Tất cả là về sự thống nhất giữa kiến thức và hành động. Đừng nhìn vào những gì anh ấy nói, mà hãy nhìn vào cách anh ấy làm. Anh ấy nói rằng đây là một thị trường bò tót, và anh ấy hy vọng bạn sẽ bỏ tiền vào và mở một tài khoản với anh ta. Nhưng khi anh ta tham gia một cuộc thi và quyết định người chiến thắng, anh ta sẽ không hoạt động theo thị trường bò tót!"Thang Viễn Siêu nhìn về phía Liêu Kế Khánh: "Ông Liêu, cách nhìn của ông…”Liêu Kế Khánh nhìn lên sân khấu: "Đây là những tuyển thủ dự thi tự bọn họ đầu tư cổ phiếu, logic đầu tư cổ phiếu của họ để họ tự nói. ”Vừa vặn trong tay Hứa Diệu Nhi có microphone, Hứa Diệu Nhi bắt đầu nói nguyên nhân mình mua cổ phiếu vàng để tránh rủi ro, bắt đầu từ sự sụp đổ của hệ thống Breton WO ods rồi tới thời kỳ đỉnh cao của vàng đầu thập niên 80, rồi đến nửa đầu năm nay giảm xuống còn 250 đô la Mỹ mỗi ounce, hiện tại đang chậm rãi tăng trở lại, cho nên lúc này mua cổ phiếu vàng là đang tránh rủi ro.

Hứa Diệu Nhi đưa micro cho Phàn Kỳ, Phàn Kỳ lời ít ý nhiều: "Tôi cũng tránh rủi ro. ”Diệu Hoa đang liên tục tầngbốc rằng thị trường bò tót đang phát triển, nhưng Phàn Kỳ vừa nói ra lời này, quả thực chính là thay Diệu Hoa giơ cờ trắng. Lời nói của Phàn Kỳ làm cho ánh mắt mọi người ở đây toàn bộ tập trung trên người cô. "Nói như vậy, hôm nay cô mua 30, còn mua cổ phiếu vàng, cũng là cho rằng rủi ro đã tới?"

Phàn Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng đã mua một loại cổ phiếu đã giảm mạnh trong giai đoạn đầu và hiện đã hạn chế được sự sụt giảm của nó, để có thể đáp ứng yêu cầu ngày nay và giảm tổn thất nhiều nhất có thể. "Hứa Hạt nói với Liêu Kế Khánh: "Ông Liêu, logic thị trường bò tót của ông vẫn còn chứ? Nhìn hành động của học trò ông kìa. ”Mỗi một lần Hứa Hạt châm chọc Liêu Kế Khánh thu nhận Phàn Kỳ là vì thu hút sự chú ý của công chúng, Liêu Kế Khánh nhất định sẽ khoe khoang rằng Phàn Kỳ có thiên phú. Hiện tại cô học trò mà ông ấy cho là có thiên phú lại có cái nhìn hoàn toàn tương phản với ông ấy, cô còn nhìn ông ấy trả lời cái gì vậy?

“Thao tác của Phàn Kỳ thì để cô ấy tự trả lời. " Liêu Kế Khánh nói.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 262



Phàn Kỳ cầm micro hỏi: "Ông Hứa sẽ không cho rằng trong thị trường bò tót không tồn tại rủi ro chứ? Ông nghĩ rằng thị trường bò tót đang tăng tiến và sẽ không có sự điều chỉnh nào sao?”

“Nhưng điều chỉnh trong thị trường bò tót cần kiên nhẫn, điều chỉnh cổ phiếu quá nhiều, ngược lại sẽ thu lợi nhuận thấp hơn. " Hứa Hạt nói.

“Người dẫn dắt như thế nào sẽ dạy ra học trò như thế nào? Ông Liêu là người nổi tiếng hiện tại. Là học trò của ông ấy, tôi cũng đi trên con đường này, nếu vẫn giữ đúng trọng tâm để phát triển dài hạn thì hoàn toàn có thể bỏ qua lần điều chỉnh này. Nhưng nếu ngay ngày hôm nay là có thể cùng ngày mua vào bán ra, đương nhiên phải tránh khỏi điều chỉnh có cấp bậc như vậy. ” Cô nói xong với Hứa Hạt, nhìn thoáng qua Hứa Diệu Nhi: "Thao tác giống nhau, không có nghĩa là logic giống nhau. Chúng tôi coi trọng lâu dài, nhưng ngắn hạn chỉ được để một hai ngày. ”

Hứa Diệu Nhi hỏi cô: "Nếu là thị trường bò tót, tại sao hôm qua và hôm nay lại liên tục giảm sút?"

“Cô Hứa, đây là giai đoạn đầu của thị trường bò tót, rất nhiều người cũng giống như cô không tin thị trường bò tót đang trên đà phát triển, cho nên đang do dự tiến lên. Giai đoạn đầu có quá nhiều lợi nhuận, hai ngày nay bị giảm đi không phải rất bình thường sao? Ngày mai tôi sẽ mua cổ phiếu tiếp. ”

“Ngày mai đừng nói là cô, tôi cũng sẽ mua đấu giá. " Hứa Diệu Nhi phản bác Phàn Kỳ.

“Cho nên ngày mai vẫn sẽ xuất hiện việc chúng ta mua cổ phiếu giống nhau, nhưng tư duy không giống nhau, tôi coi trọng nó sẽ tiếp tục hướng lên trên, cô thì ngược lại. " Phàn Kỳ nói với Hứa Diệu Nhi: "Tài khoản nhỏ chúng tôi chắc chắn hoạt động như vậy. Tuy nhiên, bởi vì phán đoán của chúng tôi khác nhau, hoạt động của chúng tôi ngày hôm nay nên có một sự khác biệt lớn. Tôi nghĩ rằng đó là một thị trường bò tót, tài khoản nhỏ vào và ra nhanh chóng, vị trí rất thấp, tài khoản lớn xem xét rằng tiền vào và ra không dễ dàng, sẽ có khả năng giữ vị trí đáy cao hơn. Nếu bạn nghĩ rằng đó là một thị trường gấu, tầm nhìn dài hạn, tài khoản nhỏ có thể bị trả lại, tài khoản lớn sẽ không vội vàng mua, nên sẽ giữ vị trí rất thấp. Thí sinh tham gia để báo cáo tài khoản Tiếp nhận giám sát đánh giá chuyên nghiệp, lập tức đến phân đoạn xác minh tài khoản, nếu không thì để cho giám khảo chuyên nghiệp trong lúc kiểm tra tiện nhìn một chút tỷ lệ nắm giữ kho của tôi và cô nhé?” Phàn Kỳ hỏi Hứa Diệu Nhi.

Mỗi ngày kết thúc lượt giao dịch, đều có giám khảo chuyên nghiệp sẽ kiểm tra toàn bộ tài khoản quản lý của tuyển thủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Kế Khánh nói: "Tôi ủng hộ. ”

Hứa Hạt cũng nói: "Có thể. ”Trong quá trình xác minh tài khoản, không có vi phạm theo quy định, đánh giá chuyên nghiệp không thể tiết lộ thông tin tài khoản của môi giới chứng khoán, ông chủ hai công ty quản lý cổ phiếu đều đồng ý, huống hồ chi tiết lộ tỷ lệ nắm giữ cổ phần trong tài khoản, cũng sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của khách hàng và tình huống nắm giữ cổ phần cũng không ảnh hưởng gì.

Sau khi thương lượng đều nhất trí công bố. Giám khảo chuyên nghiệp nói: "Thao tác của mười tám thí sinh phù hợp với yêu cầu của cuộc thi, không có hiện tượng vi phạm. Theo yêu cầu của ban tổ chức cuộc thi, công bố tỷ lệ sở hữu tài khoản của thí sinh dự thi Phàn Kỳ và Hứa Diệu Nhi, thí sinh dự thi Phàn Kỳ, tài khoản khách hàng 391, tài khoản cá nhân 47, tài khoản khách hàng của thí sinh dự thi Hứa Diệu Nhi tài khoản một 77, tài khoản hai 45, tài khoản cá nhân 61. "

Lời này nói ra, Thang Viễn Siêu đầu tiên trêu chọc: "Phàn Kỳ, trong tài khoản khách hàng có 40, cong tài khoản cá nhân của cô trên cơ bản đều trống không?”

“Tài khoản cá nhân của tôi không đủ bốn mươi vạn, khách hàng tài khoản tổng tài sản vượt qua một ngàn năm trăm vạn, ngày hôm qua toàn bộ cảng cổ phiếu giao dịch mới hơn ba giờ đã lên bốn trăm triệu, nếu không phải tôi cố tình thu mua số lượng lớn thì có thể đạt được con số này sao?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 263



Quy mô quản lý vốn của mỗi công ty môi giới là điểm bán hàng để thu hút khách hàng lớn, thứ nhất, bản thân công ty môi giới mới có địa chỉ liên hệ hạn chế, khó có khả năng được ủy thác số tiền lớn. Thứ hai, rất khó để quản lý số tiền lớn và đạt được hiệu suất hoặc sẵn sàng tin tưởng các nhà môi giới có kinh nghiệm. Thật ngạc nhiên khi một người như Phàn Kỳ rới lấy được giấy phép chưa được mấy ngày, trong tay đã có một tài khoản lớn như vậy. Có thể đưa ra ủy thác lớn như vậy, tất nhiênlà khách hàng rất có thực lực.

“Tài khoản của tôi đã nói rõ cáui nhìn của tôi đối với thị trường chứng khoán tương lai. " Phàn Kỳ nhìn khách quý cùng giám khảo chuyên nghiệp phía trước: “Không biết các vị còn có vấn đề gì không?”

Thang Viễn Siêu nhìn một vòng hỏi: "Ông Hứa, ông còn nghi vấn gì không?”

Hứa Quản: "Không có. ”

Liêu Kế Khánh mang theo người của mình đi ra ngoài, quay đầu còn không quên liếc mắt nhìn Hứa Hạt: "Tôi chờ ông mở thưởng. ”

Phàn Kỳ đi theo phía sau Liêu Kế Khánh: "Ông Liêu, ông thật cao tay, tên Hứa Hạt kia nói nhiều như vậy nhưng một chút cũng không có sự uy nghiêm của bậc trưởng bối. Vẫn là khí thế của ông áp đảo nhất. ”

Lúc cô nói lời này, cha con Hứa Hạt vừa vặn đi ngang qua.

Sắc mặt Hứa Hạt âm trầm, nhìn lướt qua Phàn Kỳ.

Liêu Kế Khánh quay đầu nhìn Phàn Kỳ: "Cô cũng là người quản lý tài sản ngàn vạn, trầm tính một chút đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừm, biết rồi!" Phàn Kỳ rất dễ dạy. Phàn Kỳ trở về văn phòng, thời gian không còn nhiều lắm, cô cầm túi xách, nháy mắt với chị Hạng nói: "Chị, em đi trước đây, sáng mai nhớ mua cổ phiếu nha!”

“Biết rồi. ”

Cô trực tiếp đi xuống cầu thang, đi ra cửa thấy một đám phóng viên chó săn vây quanh Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm thấy cô đi ra thì lập tức nghênh đón, vì thế hai người cùng nhau bị vây quanh.

“Bà Trần, hôm nay cô thấy cuộc thi thế nào?”

“Rất tốt. "

“Cô có mua cổ phiếu nào không?”

“Tôi đề nghị mọi người xem tiết mục 9 giờ tối nay, trước hết tôi không tiết lộ. ”Trần Chí Khiêm dẫn Phàn Kỳ đi về phía trước: "Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, phiền anh nhường đường một chút. ”Phàn Kỳ lên xe, Trần Chí Khiêm nói: "Cơm tối ra bên ngoài ăn thôi, em vẫn chưa có trang sức gì, chúng ta cùng đi mua hai món trang sức nhé?"

“Trang sức?” Phàn Kỳ đời trước cực kỳ thích trang sức nhưng lại không đeo, chính là mua để mình tự ngắm, đó là thú vui nhỏ sau khi cô có tiền, hiện tại cô muốn mấy thứ này làm cái gì?“Không cần, thứ này không phải đồ cần thiết. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm cười: "Nó chính là rất cần thiết, thứ sáu phải có nghi thức ký hợp đồng đầu tư bán dẫn Thiên Thược, Dung Viễn sẽ mang theo hai đối tác của Mỹ tới, bởi vì tôi nhận được năm triệu đô la Mỹ ở Mỹ, cho nên vài vị phú thương bản địa cùng với nhà họ Hứa và nhà cái ở Nam Dương cũng có ý đầu tư cho tôi. Cho nên buổi tối phải tổ chức một buổi tiệc rượu chiêu đãi, em phải cùng tôi tham dự. "Thì ra là như vậy, Phàn Kỳ gật đầu: "Quả thật rất quan trọng. ”

“Trong thẻ của tôi có hai mươi vạn, em dựa theo số tiền này chọn cẩn thận một chút. " Trần Chí Khiêm nói, rốt cuộc bây giờ mình còn đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, tiền của nhà đầu tư cũng không thể tiêu lung tung. Hai mươi vạn? Ngẫm lại quy mô cổ phiếu từ bây giờ đến hơn ba mươi năm sau sẽ bành trướng gấp bao nhiêu lần chứ?Bây giờ đầu tư hai mươi vạn thì đến ba mươi năm sau sẽ thu được bao nhiêu vạn đây?Dù là gần đây thị trường chứng khoán tăng một đợt, cô cũng không gặp được con mồi béo bở nào như điện tử Ái Cai, hiện tại tài chính của cô có hơn ba mươi vạn, mà tiêu hai mươi vạn ra mua trang sức? Còn không bằng để cô đi đầu tư cổ phiếu!

Ngân sách của cô chỉ có thể là hai mươi vạn, không thể nhiều hơn.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 264



Trần Chí Khiêm lái xe đến một trung tâm thương mại. Lầu một của trung tâm thương mại này tràn ngập các sản phẩm nổi tiếng thế giới, cho đến khi qua hai quầy, Phàn Kỳ cảm thán, có tiền thật sự không cần lo lắng

tiêu không hết, nhất là muốn đi phối với trang sức của bà nội, chuỗi dây chuyền kia không phải nghĩ chắc chắn rất xứng đôi với ngọc phi thúy, cho dù là từng viên kim cương phía trên, đó cũng là cực phẩm, xem ra nhìn lại, hai mươi vạn chỉ đủ mua một bộ khuyên tai kim cương. Đúng rồi, không nên giới hạn tư duy trong một cái khung, luôn nghĩ đến việc phối với chuồi dây chuyền của bà nội.

Phàn Kỳ đứng ở giữa lối đi của trung tâm thương mại, cẩn thận suy nghĩ mình nên mua loại trang sức gì, không đắt quá mà còn có thể phô bày ra chất riêng của mình, đang suy nghĩ nhìn thấy trung tâm thương mại đối diện có một tấm áp phích rất lớn "Khuyến mãi ngọc trai Nhật Bản".

Ngọc trai là một lựa chọn tốt, dịu dàng tao nhã lại hào phóng.

Phàn Kỳ kéo Trần Chí Khiêm đi ra ngoài, Trần Chí Khiêm nói với cô: "Làm gì vậy?”

“Đi mua sắm. ”

“Em phải mua đồ gì hợp với dây chuyền của bà nội, tóm lại là thiết kế và phân lượng phải tương ứng với nó. " Trần Chí Khiêm đời trước dù sao cũng là người đứng đầu giới thượng lưu ở Hồng Kông, tự nhận là so với tất cả các trung tâm thương mại ở đây thì trung tâm thương mại nào cũng không tốt bằng thương hiệu ở nơi này.

Phàn Kỳ nói với anh: "Anh mua trang sức cho vợ anh tất nhiên là có lý. Nhưng nhà đầu tư nghĩ gì về chuyện này? Cho anh tiền là để anh gây dựng sự nghiệp, anh còn chưa tới trình độ này mà đã tiêu tiền lung tung rồi hả?"

"Em suy nghĩ nhiều rồi, có tầm mắt nhà đầu tư nào lại hẹp như vậy chứ, sao lại chỉ nhìn chằm chằm một kiện trang sức trên người vợ tôi xem? Trong giới thượng lưu ở thành phố Hồng Kông số người hám tiền mà thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Nếu em ăn mặc không phù hợp, bọn họ còn hận không thể bản luận từ sợi tóc của em đến mũi chân. ”

Trần Chí Khiêm đời trước đã nhìn quen sắc mặt đám người kia. Nếu anh rõ ràng tỉ mỉ kể lại chuyện cũ của bọn họ, một người hai người đều không thể ngóc đầu lên được mặt bàn, nhưng sau khi toàn thân ăn mặc chỉnh tề, từng người đem giới hạn vạch rõ ràng, nhất định phải phán xét người khác, để làm nổi bật sự cao quý của mình. Bản thân anh thì không sao cả, nhưng Phàn Kỳ không cần phải chịu những lời đàm tiếu bừa bãi này. Phàn Kỳ cười khúc khích nói: “Tại sao tôi phải bỏ ra hai mươi vạn đấu tranh vì những lời xúc phạm của bọn họ chứ? Anh dùng hai mươi vạn này để mua trang sức cho tôi thì về sau chúng ta ly hôn xử lý rất phiền toái, để tôi trả anh hai mươi vạn tôi cũng tiếc đứt ruột, đưa trang sức hai mươi vạn cho tôi đeo tôi cũng ngại, hay là tôi đeo xong thì để cho người vợ sau của anh, không biết cô ấy có đồng ý dùng lại trang sức của vợ trước không nữa?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lại nói ly hôn? Khi nào thì cô có thể không nhắc đến nó?Trần Chí Khiêm còn đang buồn bực, Phàn Kỳ chỉ vào tấm áp phích đối diện trung tâm thương mại: "Đi, qua đó xem thử. ”

“Ngọc trai Nhật Bản trong các loại ngọc trai thì chất lượng cũng không hơn được loại nào, hạt ngọc trai Nam Dương vẫn là tốt hơn. " Trần Chí Khiêm nói với cô. "Điều này không đúng. Trong mắt tôi, ngọc trai Nhật Bản và ngọc trai Nam Dương có đặc điểm riêng, ngọc trai Nam Dương to hoan, màu sắc lạnh thực sự đẹp mắt, nhưng thực sự ảnh hưởng đến sự khác biệt về giá cả là sản lượng hàng năm, quy mô nuôi trồng ngọc trai của Nhật Bản đứng đầu thế giới. Có người nói rằng độ bóng của ngọc trai Nhật Bản loáng đến mức có thể soi gương nhưng không có độ ấm như ngọc trai Nam Dương. Vấn đề là ngọc trai Nam Dương vẫn kém hơn ngọc trai Nhật Bản về độ sáng, nói cho cùng vẫn là vật hiếm thì quý. Trong tay chúng ta vẫn chưa có nhiều tiền như vậy nên tôi sẽ không mua mấy loại khan hiếm làm gì, chỉ cần thích hợp với mình là được rồi. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 265



Kiếp trước, Phàn Kỳ không thích đeo trang sức, nhưng cũng không cản trở cô mua trang sức về ngắm, có thời gian cô rất thích ngọc trai, như là ngọc trai Akoya, ngọc trai trắng của Úc, ngọc trai vàng, hạt ốc xà cừ. . . Dù sao chỉ cần có tiền cô sẽ mua, thấy thích cô sẽ mua! Có ai bảo nhất thiết phải đeo trên người sao? Cho nên cô cũng không thể nói là hiểu rất rõ ngọc trai, chỉ là hiểu sơ sơ thì cũng tạm. Hai người đi vào trung tâm thương mại bên cạnh, quầy chuyên doanh ngọc trai Nhật Bản này coi như là cũng bắt mắt, Phàn Kỳ đi vào tìm một chút thì thấy được quầy kia, trên quầy còn đặt bảng "giảm giá sập sàn".

Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm cùng nhau vào quầy, vừa vào quầy thì nhân viên đã nhận ra cô, lại đó chào hỏi: "Bà Trần, cô muốn mua ngọc trai sao? Ngọc trai của chúng tôi đều…”

Nhân viên đứng quầy giới thiệu, ngành công nghiệp nuôi ngọc trai của Nhật Bản rất phát triển, kể từ khi Nhật Bản ban hành luật phá bỏ độc quyền nuôi cấy ngọc trai, sản lượng ngọc trai tăng đột biến đã tác động đến thị trường. Hai năm trở lại đây, người Nhật xuất khẩu ngọc trai không nhiều nên giá ngọc trai có thời điểm giảm, mua ngọc trai vào thời điểm này rất tiết kiệm chi phí.

Phàn Kỳ nhìn nhãn hiệu giá cả, lại nhìn chất lượng ngọc trai rồi tự so với chất lượng ngọc trai ba mươi năm sau, cái giá này quả thực gần như là cho không. Thế nhưng chính cô cũng phải ngẫm lại hơn ba mươi năm sau, lạm phát sẽ gấp bao nhiêu lần? Chắc chắn sẽ không có giá rẻ như cho như vậy.

Cô bảo nhân viên đứng quầy lấy hai hạt ngọc trai ra, Phàn Kỳ so sánh kích cỡ của chúng một chút. Nhìn kỹ thì có rất ít khuyết điểm, hai hạt ngọc trai đặt cùng một chỗ không có đối lập gì quá lớn, màu sắc trên cơ bản cũng đồng đều, hơn nữa độ sáng rất mạnh, lộ ra màu sắc rực rỡ, chất lượng này có thể xem là cực kỳ tốt.

Trước tiên cô ướm thử cái nhỏ lên, dây chuyền ngọc trai xinh đẹp phối hợp với trang phục công sở hàng ngày cực kỳ hợp, cô lại ướm thử loại lớn hơn lên đeo hai chiếc cùng lúc, loại lớn này có đường kính chín m, mặc dù không có tính chất lộ ra ánh sáng lạnh như ngọc trai trắng của Úc, nhưng hạt ngọc trai lộ ánh hồng có thể thích hợp với tuổi của cô hơn.

Phàn Kỳ nghiêng qua hỏi Trần Chí Khiêm: "Đẹp không?”

Hai chuỗi chuỗi ngọc trai kích thước bất đồng đeo trên cổ cô, dây chuyền màu trắng kèm theo anh hồng, ánh sáng ngọc trai lấp lánh lay động kết hợp cùng nhan sắc xinh đẹp của cô đang mang biểu tình hơi ngây thơ rất phù hợp.

Trần Chí Khiêm tự đáy lòng nói: "Đẹp. ”

“Bà Trần đeo như vậy rất sang trọng!" Nhân viên đứng quầy cũng khen.

Dường như có khách hàng nhìn thấy hai người bọn họ, trong lúc nhất thời cạnh quầy vài người cũng đi tới, thấy cô đang thử, cũng có người muốn thử.

“Chỉ hai chiếc này thôi. " Phàn Kỳ lại chỉ một cái, nói: "Đôi bông tai này và đôi khuyên tai này lấy ra cho tôi xem. ”

Phàn Kỳ so sánh bông tai và khuyên tai hỏi Trần Chí Khiêm: "Cái nào đẹp?”

“Sao không lấy hết?" Trần Chí Khiêm nói với cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ gật đầu, nói với nhân viên đứng quầy: "Chúng tôi lấy hết rồi, có được giảm giá không?”

“Bà Trần, giá cả đã rất rẻ rồi. ”

“Trong quảng cáo các cô nói là ngọc trai Nhật bị ế ẩm, vậy chắc chắn là còn có thể rẻ hơn nữa! Tôi mua hai chiếc dây chuyển này ở chỗ các cô cũng tính là hơi đắt. " Phàn Kỳ kỳ kèo mặc cả. Một người phụ nữ đang đeo thử bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, giảm giá thấp hơn chút nữa đi, tôi cũng mua một chiếc!”

Mặc kệ đối phương quả thật có bán đắt, hay là năng lực kì kèo mặc cả của Phàn Kỳ quá cao siêu, tóm lại là đã mặc cả được hơn một trăm lẻ, Phàn Kỳ cảm thấy mãn nguyện bước ra khỏi cửa hàng này. Hai người quay về trung tâm thương mại, xe còn đang đỗ ở bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 266



Phàn Kỳ lẩm bẩm: "Hai viên ngọc trai, hai sợi dây chuyền, hai đôi khuyên tai, thật sự cực kỳ lời. Đúng không! Giống như làm việc , chúng ta không thể tự đóng khung mình, nhất định phải nhảy ra xem. . . ” Trần Chí Khiêm nghe cô khoe khoang, tôi kéo cô đi về phía trước, quảng cáo khổng lồ trước cửa trung tâm thương mại rơi vào tầm mắt anh, đó là quảng cáo kết hôn.

Lúc này Phàn Kỳ ghé vào tai anh nói: "Hai ngàn tôi sẽ không đưa cho anh, với quan hệ của chúng ta, cho dù đã ly hôn, cũng không cần thiết phải tiến hành phân chia tài sản cho mấy thứ nhỏ nhặt này chứ?"

Lại là ly hôn? Trần Chí Khiêm cầm tay cô: "Chúng ta đi mua nhẫn đi?”

“Hả?” Phàn Kỳ nghe nói như thế cảm thấy khó hiểu: “Mua nhẫn? Chúng ta?"

“Đúng vậy!" Trần Chí Khiêm nói: “Hiện tại tuy rằng tôi không muốn nhận Lưu Tương Niên, nhưng rất nhiều người vẫn cho rằng tôi là cháu trai của ông ta, sớm muộn gì cũng phải trở về nhà họ Lưu. Hơn nữa tôi lại nhận được đầu tư lớn như vậy. Luôn luôn có một số người có mục tiêu không tiêm chính tăm. ” Đây là có phụ nữ đang quyến rũ anh hả? Ký ức của nguyên chủ nói cho Phàn Kỳ biết, đối với một số phụ nữ mà nói, cho dù mười ngón tay của người đàn ông toàn bộ đeo đầy nhẫn, các cô ta cũng sẽ làm như không thấy, cần làm gì vẫn sẽ làm cái đó. Cô hỏi: "Chiếc nhẫn có tác dụng không?"

“Xem như là hiện vật chứng minh tình cảm vợ chồng chúng ta rất tốt đi?” Trần Chí Khiêm nói với cô.

Phàn Kỳ quay đầu nhìn anh: "Anh trai à, đây là số đào hoa mà! Anh chắc chắn muốn phủi hết đi chứ?”

“Tôi là một người đàn ông đã kết hôn, cần số đào hoa làm gì?" Trần Chí Khiêm kéo cô vào trong.

Câu trả lời này của anh là sao? Phàn Kỳ ngẫm lại một ít hành động gần đây của anh, luôn cảm giác có chút. . . có chút không đúng. Cảm giác giống như anh có chút coi việc kết hôn này là thật. Phàn Kỳ bị Trần Chí Khiêm kéo vào trung tâm thương mại, đến quầy chuyên doanh của nhãn hiệu quảng cáo khổng lồ kia, Trần Chí Khiêm đi tới hỏi nhẫn cưới ở đâu.

Hai người bọn họ được nhân viên đứng quầy dẫn tới trước một quầy, xuyên thấu qua thủy tinh Phàn Kỳ nhìn từng đôi nhẫn chỉnh tề đặt ở nơi đó, Trần Chí Khiêm hỏi cô: "Thích kiểu nào?”Cô ở bên tai anh nhẹ giọng nói: "Cái này còn cần thích hả? Không phải là chỉ mua đạo cụ thôi sao? Tùy tiện mua một cái là được rồi!”

Lúc cô nói chuyện bên tai phả ra hơi nóng khiến lỗ tai anh ngứa ngáy, nhưng hết lần này tới lần khác lời cô nói lại vẫn khiến anh tức giận như vậy, Trần Chí Khiêm quay đầu nhìn cô. Phàn Kỳ từ trong ánh mắt anh nhìn ra, anh dường như đang rất bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đến muốn phát hỏa, cô nói sai cái gì sao?

Nhân viên đứng quầy hỏi cô: "Bà Trần, cỡ tay của cô là bao nhiêu?”Phàn Kỳ đời trước và đời này chưa từng đeo nhẫn, cô lắc đầu: "Không biết. ”

Nhân viên đứng quầy lấy ra một chuỗi vòng tròn, cho cô và Trần Chí Khiêm thử cỡ ngón tay, cũng không thể trông cậy vào việc cô chọn nhẫn, Trần Chí Khiêm muốn mẫu như trên quảng cáo, mẫu nhẫn nam nữ thiết kế giống nhau, mẫu nhẫn nữ được đính kim cương vỡ. Như Hứa Diệu Nhi đã nói, vàng đã trải qua vài năm rớt giá, giá đã chạm đáy, hai chiếc nhẫn 18k có đính thêm chút kim cương vụn, không quá một ngàn tệ Hồng Kông.

Trần Chí Khiêm đi thanh toán, nhân viên đứng quầy đưa túi sang, anh nhận lấy, lấy hộp từ trong túi ra, lấy nhẫn nữ ra nói với cô: "Đưa tay ra. ”

Phàn Kỳ vươn tay phải để đeo nhẫn, anh nói: "Tay trái. ”

“Hả?"

“Nhanh lên một chút. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ vươn tay trái ra, Trần Chí Khiêm cúi đầu, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.

Phàn Kỳ nhìn ngón tay đeo nhẫn, đột nhiên tim cô đập nhanh, có loại cảm giác kỳ quái, anh đây là thật sự coi cô là cô dâu của anh sao?

“Thất thần làm gì? Đeo vào cho tôi đi. " Trần Chí Khiêm đưa nhẫn nam vào tay cô.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 267



Nhân viên đứng quầy ở bên cạnh nhìn, Trần Chí Khiêm cười nói: "Lúc kết hôn, hai chúng tôi cái gì cũng chưa làm mới ký một tò giấy chứng nhận kết hôn, hôm nay mới đến mua nhẫn cưới. ”

“Anh Trần thật lãng mạn, cô Trần cũng thật có phúc mà!" Nhân viên đứng quầy nói.

“Không, cưới được cô ấy là may mắn của tôi. " Trần Chí Khiêm nói.

Anh đang ở trước mặt người ngoài show ân ái hả? Phàn Kỳ hiểu ra, lập tức cầm lấy nhẫn đeo vào cho anh.

Lúc này anh mới thu dọn túi, kéo tay cô: "Đi thôi. ”

Nhân viên đứng quầy nói: "Tạm biệt!”

Trần Chí Khiêm còn quay đầu lại cười với cô ấy: "Tạm biệt!”

Trên tay đeo một thứ gì đó, cảm giác có chút khang khác, Phàn Kỳ bị anh nắm tay, điểm khác biệt lớn nhất so với ngày xưa chính là tim cô đập nhanh hơn, như vậy rất không tốt.

Hai người đến bãi đỗ xe ngầm, lên xe, Phàn Kỳ nói: "Trần Chí Khiêm, anh như vậy có phải là show ân ái hơi thường xuyên quá hay không, tôi thấy cứ tiếp tục như vậy, người khác đều sẽ cho rằng chúng ta thật sự là vợ chồng mới cưới. Tục ngữ nói, tình yêu mặn nồng sẽ kết thúc rất nhanh. Đến lúc đó chúng ta ly hôn, anh làm sao khiến người ta tin tưởng vào tình yêu của anh đây?”

Trần Chí Khiêm đặt một tay lên tay lái, tay vặn chìa khóa dừng lại, trong lời nói có vẻ không vui: "Đây là lần thứ mấy hôm nay em nói đến từ ly hôn rồi?”Phàn Kỳ nhất thời không biết trả lời thế nào. Trong lúc trầm mặc, Trần Chí Khiêm lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, lái đến trên đường, lái qua đường hầm, anh cũng không lái về phía nhà. Phàn Kỳ phát hiện không đúng: "Anh đi đâu vậy?”

“Đi ăn tối. ”

“Không phải ở quán ăn bên cạnh ăn một chút là được rồi sao. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm đã dừng xe lại: "Xuống đây. ”Phàn Kỳ xuống xe, đây là một con phố xa lạ với cô.

Anh dắt cô quen thuộc đi vào bên trong, lúc này đã là hơn bảy giờ tối, cả con đường đều rất ồn ào, trong không khí tràn ngập mùi thơm của các loại thức ăn. Hai bên lề đường dựng lên rất nhiều căn nhà cũ lợp tôn, có nhà thì buôn bán tiệm bách hóa dược liệu, đa số là kinh doanh các mặt hàng ăn uống. Chảo bò xào khô đúng là quá trêu người, Phàn Kỳ kéo Trần Chí Khiêm: “Trần Chí Khiêm ăn cái này đi, nhìn có vẻ rất ngon. ”

“Đi theo tôi. ” Trần Chí Khiêm không có ý dừng lại, Phàn Kỳ chỉ có thể sải chân rộng bước theo anh tới đằng trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh dừng lại ở trước một tiệm ăn, Phàn Kỳ ngước đầu lên nhìn, dòng chữ màu đỏ trên nền xanh viết là “Ẩm thực Triều Châu A Côn”, màu sắc của bảng hiệu cũng đủ có cảm giác công kích rồi, những chữ đó cũng được viết rất qua loa. Tuy nhiên, chính là một tiệm ăn trông có vẻ rất sơ sài như thế này, vào lúc này đây, quy mô của cửa tiệm không to, vậy mà lại không còn chỗ trống nào, ngay cả những cái bàn nằm ở ngoài cửa tiệm cũng đều ngồi kín người cả rồi.

“Hết chỗ ngồi rồi. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm tiến tới hai bước, vẫy tay: “Ở đây. ”

Phàn Kỳ qua đó nhìn, ồ! Nằm trong hẻm ở một bên của cửa tiệm, có lợp mái che nắng, còn có mấy cái bàn nhỏ, tình hình buôn bán thật sự rất tốt. Ở đây một bàn vẫn chưa được dọn dẹp, khách đã đi rồi. Trần Chí Khiêm nói với cô: “Em chiếm chỗ này đi. ”Phàn Kỳ gật đầu rồi ngồi xuống, Trần Chí Khiêm đi gọi món.

Một bà cụ bước tới dùng cái khăn lau cái đống vỏ sò đang chất thành núi ở trên bàn vào trong cái xô nhựa, rồi quăng cái khăn vào trong một cái xô khác vò hai cái, vắt khô, rồi lau sạch cái bàn rất trơn bóng đó. Phàn Kỳ xoay đầu qua nhìn, bàn bên này là của hai ông bác, bàn của bọn họ cũng chất hai đống vỏ sò, vỏ này dường như là con sò biển, nhưng mà con sò biển ở Thượng Hải thường ăn là màu trắng, mà của bọn họ ăn là màu xanh. Phàn Kỳ hỏi: “Đây có phải là con sò biển không?”

“Đây là con chem chép. ” Ông bác ở bàn bên đó rất nhiệt tình, “Chem chép này một năm chỉ có hai tháng này mới béo nhất, qua tháng chín là không có nữa. ”

“Vậy sao?”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 268



“Người Triều Sán chúng tôi nói: “Ăn chem chép không tìm được gà. ”

“Gà?” Phàn Kỳ nhất thời không thể nào hiểu được, ăn hải sản tại sao phải tìm được gà? Ồ! Cô đã phát hiện ra, gà còn có một giải thích khác. Ai dô! Chẳng lẽ ăn nhiều thứ đồ chơi này vào sẽ ảnh hưởng sao?

“Là triển lãm gỗ. ” Trần Chí Khiêm bước tới ngồi xuống, “Ý là, cởi giày ra, vếnh chân lên, thoải mái ăn chem chép, vỏ sò quăng xuống dưới nền chôn lên đôi dép. ”

Ông bác bên cạnh nghe anh nói như vậy, khen một câu: “Chàng trai cũng biết nhiều đó. ”

Hoá ra là ý này à? Phàn Kỳ thẹn thùng, khác xa một trời một vực với những gì cô nghĩ. Trách nhầm ông bác rồi.

Cô hỏi: “Anh có gọi chem chép không?”

“Chính là đưa em tới ăn món này đó“ bản thân suốt ngày nghĩ tới điểm tốt của cô, còn cô suốt ngày chỉ muốn ly hôn với anh. Hus khu vực ao Hiệp Thuật của thành phố Vĩnh Phát. Anh giả điếc để ở bên cô, còn cô suốt ngày muốn ly hôn với anh.

Ông chủ bưng món ăn ngâm nước muối tới, Trần Chí Khiêm gắp một miếng gan ngỗng bỏ vào dĩa của cô: “Món ăn ngon nhất ngâm trong nước muối của bọn họ là gan ngỗng, em ăn thử đi. ”

Phàn Kỳ gắp miếng gan ngỗng trong cái đĩa, nhét vào trong miệng, vừa mịn vừa mềm vừa thơm, Trần Chí Khiêm hỏi: “Ngon không hả?”Ăn xong một miếng, cô lại góp thêm một miếng nữa: “Ăn ngon lắm, còn ngon hơn cả gan ngỗng kiểu Pháp nữa, gan ngỗng kiểu pháp ăn nhiều thêm hai miếng là ngấy rồi. ”

“Em đã từng ăn gan ngỗng kiểu Pháp rồi hả?” Trần Chí Khiêm dừng đũa và hỏi cô.

“Từng ăn lúc xã giao cùng với ông Liêu đó mà!” Phàn Kỳ tìm một cái cớ, cũng may bản thân cô lanh lợi.

“Thật ra trân châu Nhật bản và trân châu của Nam Dương đều có đặc trưng riêng giống như lời của em nói, gan ngỗng ngâm nước muối Triều Châu và gan ngỗng kiểu pháp cũng đều có mùi vị riêng. Không thể phân cao thấp bên này với bên kia được, đều ngon cả. ” Trần Chí Khiêm gắp một miếng ruột ngỗng cho cô, “Hãy thử miếng ruột ngỗng này đi. ”Ruột ngỗng giòn tan dai dai, thơm ngon đậm đà, Phàn Kỳ xác nhận: “Ăn cũng rất ngon, sau này tôi sẽ không phân cao thấp những món ăn ngon nữa đâu. ”

Món thứ hai được bưng lên, Trần Chí Khiêm nói: “Đây là hàu viên chiên, ăn có vị không giống với hàu nướng. ”Bên ngoài là một lớp da giòn, bên trong thì lại là con hàu mềm tươi ngon, lại là một món ăn khiến cô không thể dừng lại được. Quả thực không thể phân cao thấp đồ ăn ngon được, đồ ăn ngon lúc nào cũng được đánh giá năm sao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông chủ bưng món chem chép xào lên, món chem chép xào được mong chờ rất lâu đã đem lên, Phàn Kỳ đã không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới sự bất thường của Trần Chí Khiêm nữa, cô mắc ăn chem chép.

“Tôi vẫn cảm thấy món chem chép này gần giống với món sò biển ở Thượng Hải của chúng ta, nhưng mà hình như món này thịt càng dày hơn. ” Phàn Kỳ vừa ăn vừa thưởng thức mùi vị, “bên trong có mùi thơm, có phải bỏ rau húng quế trong đó không?”

“Là rau húng quế, nhưng mà người ở đây gọi là quý như vàng. Chem chép và con sò biển nhìn có vẻ giống nhau, nhưng thật ra mùi vị hoàn toàn khác nhau, sò biển của Thượng Hải là một loại sò nhỏ, còn con chem chép này là một loài sống ngoài biển lớn, giống như con vẹm xanh vậy. ” Trần Chí Khiêm chỉ vào miếng thịt màu trắng to bằng hạt đậu nành ở trong con chem chép và nói. Phàn Kỳ nhìn kĩ lại, quả nhiên hình dáng giống với thịt của con vẹm xanh.

Trần Chí Khiêm kêu ông chủ lấy nước rễ cây Bạch Mao, ông chủ nói ông ấy quên rồi, lập tức đưa tới ngay.

Phàn Kỳ nghe tiếng Quảng Đông của Trần Chí Khiêm, anh nói tiếng Quảng Đông quá mượt mà, so với anh thì tiếng Quảng Đông của cô kém xa.

Hơn nữa trong ký ức của cô Trần Chí Khiêm không phải là kiểu người thích ăn uống giống như cô, tại sao anh lại quen thuộc với những món ăn ở thành phố này giống như người được sinh ra ở đây?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 269



Trần Chí Khiêm quay đầu nhìn thấy cô đang ngơ ngác nhìn anh, anh hỏi: “Nhìn tôi như thế làm gì vậy?”

“Trần Chí Khiêm , anh làm cho tôi ấn tượng sai về anh. ”

“Ấn tượng gì sai?”

Anh giống như là người sinh ra và lớn lên ở thành phố này vậy, biết từng ngõ ngách ở nơi này, nhưng rõ ràng anh là tới đây cùng với trôi mà?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thật sao? Sao em lại nghĩ như vậy chứ?” Trong lòng Trần Chí Khiêm có hơi hồi hộp, bản thân anh chỉ để ý tới sở thích của cô, muốn dẫn cô đi ăn những đồ ăn ngon, vậy mà liền quên mất chuyện làm sao bản thân biết những cái này.

“Nghe không ra giọng địa phương của Quảng Đông, hơn nữa anh có thể tìm được một chỗ tốt nằm ở trong góc khuất đặc biệt như thế này?” Phàn Kỳ cảm thấy có hơi khó hiểu.

Quả nhiên, cô vẫn còn nghi ngờ, anh nói: “Em không phân biệt được đó thôi, chứ tôi vẫn nói giọng địa phương mà?”

Trần Chí Khiêm định đánh lạc hướng cô, nên nói với cô về tình hình chuẩn bị của nhà máy chất bán dẫn.

“Lần này Dung Viễn trở về, là sẽ kéo tôi cùng trở về Bắc Kinh, giáo viên dạy đại học của anh ta là học giả của kho tàng kiến thức ở Đại Lục, tôi dự định sẽ đưa định vị và sản nghiệp từ thành phố cho đoàn người giảng giải về tương lai của chất bán dẫn.

Một khi nhà máy mở ra, thì nguồn năng lượng rất quan trọng, đặc biệt là hai vấn đề điện và nước. Lượng tiêu hao trong quá trình sản xuất chất bán dẫn rất là lớn…”Anh không muốn kiếm tiền nhanh, chỉ muốn làm công nghiệp thực tế, Phàn Kỳ rất khâm phục, nhưng cô không biết làm công nghiệp thực tế khó đến mức nào, cô dựa vào tài năng bẩm sinh để kiếm tiền nhanh. Bây giờ cô nghe thấy như vậy, ở một nơi như Hồng Kông thế này mà mở ra một nhà máy như vậy, thì chỉ chuyện điện nước không thôi cũng đã làm cho đau đầu lắm rồi. Món ăn ngâm muối được bưng lên, Phàn Kỳ gắp một miếng thịt ngỗng ăn, cô tiếp tục im lặng nghe anh nói, cô cứ ngồi nghe ngồi nghe, cô có một cảm giác, không chỉ là anh học tiếng Quảng Đông nhanh hơn cô, và quen thuộc với thành phố này, mà là tình cảm của anh dành cho thành phố này. Lúc anh đang kể về nhà máy sản xuất chất bán dẫn, trọng điểm là sản nghiệp này sẽ đem lại cho Hồng Kông bao nhiêu công ăn việc làm, sẽ đem lại những lợi ích như thế nào cho tương lai của Hồng Kông. Mà bản thân cô lúc đang nghe anh nói chuyện, lại nghĩ tới lúc này đây nếu như Hồng Kông có thể có thêm thu nhập ngoài lương, phát triển sản nghiệp này sẽ đem lại cho nhà máy sản xuất Đại Lục biết bao lợi ích.

Anh và nguyên chủ đồng thời đến nơi này, tại sao anh lại có tình cảm như thế này đối với nơi này? Mặc kệ anh! Là quan tâm Hồng Kông, hay là quan tâm tới Đại Lục, mục tiêu không phải cũng giống nhau sao, đều mong có thể nắm bắt được thời cơ đối với sản nghiệp này, có thể kéo theo sự phát triển của sản nghiệp này ở nước Trung Quốc. Nhìn thấy anh nói một cách vui vẻ, Phàn Kỳ bóc một con tôm, bỏ con tôm vào trong dĩa của anh, anh dừng lại.

“Tôi cũng có thể bóc cho anh mà!” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm cúi đầu xuống ăn con tôm đó, anh định đưa tay ra tự mình bóc, Phàn Kỳ nói: “Tôi đã bóc vỏ rồi, anh đừng đụng tay vào nữa. ”

Phàn Kỳ cặm cụi tiếp tục bóc, một con cho bản thân, một con cho anh, cô nói: “Trần Chí Khiêm, anh phải cố lên! Sau này tôi sẽ làm hậu thuẫn vững chắc cho anh, ủng hộ anh. ”Cái tên cứng đầu này là nghĩ thông rồi sao? Anh nói: “Chúng ta cùng ủng hộ cho đối phương. ”

“Đúng. ”Phàn Kỳ nghĩ tới ở kiếp trước châu thổ sông Châu là nơi tập trung các xí nghiệp kỹ thuật khoa học công nghệ cao, nếu như ở kiếp này giấc mơ của anh thật sự có thể thực hiện, chắc chắn sẽ vì sản nghiệp này mà có thêm động lực, chắc chắn anh sẽ ở lại chỗ này.
 
Back
Top Bottom