Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 280



Thật ra bọn họ không phải là vợ chồng, nhưng có thể là anh em mãi mãi, không cần phải để ý. Cô định làm sôi động bầu không khí một chút.

Anh mở miệng trước, hỏi: "Cuộc thi hôm nay không thuận lợi sao?"

“Tiến triển tốt, tiến triển rất tốt!” Hôm nay gần như đúng như dự đoán của tôi, làm sao có thể không suôn sẻ được? Phàn Kỳ bắt đầu nói về các hoạt động của hôm nay.

Thấy cô vui vẻ trở lại, Trần Chí Khiêm rất vui, anh lấy gấu trúc Tây Tây kia từ túi ở ghế sau ra, đưa cho cô: "Đánh trống cơm của em. "

Phàn Kỳ nhìn xuống con búp bê được nhét trong tay. Do vì lợi ích của chương trình nên hình tượng gấu trúc trong trò chơi rất thô, búp bê này có thiết kế thật đáng yêu, tròn vo, gấu trúc không có eo, trên lưng buộc một cái trống cơm, hai tay cầm dùi trống. Rất dễ thương!

Nhìn thấy cô như vậy, Trần Chí Khiêm không thể không nói: "Ngoại hình của búp bê đang được chế tạo, đến lúc đó ta lại cầm cho em một cái trở về?"

"Em muốn cả bộ. " Cô nên có chút đặc quyền này chứ?

"Để ở đâu?" Trần Chí Khiêm hỏi nàng.

Đúng rồi! Đặt nó ở đâu? Giường đã chật rồi. Xe đi qua đường hầm, Phàn Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi này đã rời khỏi trung tâm thành phố, một tòa nhà cao tầng mới được xây dựng tại vị trí ban đầu của Tiềm Khẩu, tòa nhà cao tầng đó còn chưa được xây xong đã viết "Có nhà lầu thì không sầu, 800 - 1000 có ngay căn biệt thự xa hoa, trả trước 20%, mỗi tháng thanh toán bốn ngàn, đợi bạn vào ở. "

Nhà rộng hơn tám mươi đến chín mươi mét vuông, mới gọi là biệt thự. Phàn Kỳ tính toán tổng số tiền phải thanh toán hàng tháng khoảng trên dưới bốn ngàn, hả? Có vẻ cũng ổn. Khu vực này bây giờ trông thì tương đối xa xôi, trong tương lai thì lại không tệ lắm. Theo quan niệm của mình giá nhà đất ở Hồng Kông trước năm 1997 sẽ tăng lên nhanh chóng, mình khó có khả năng quay trở về trước năm 1997, còn phải sống ở đây trong mấy năm, nhất định phải mua bất động sản, mua bán không sợ bị thiệt cũng chẳng sợ bị lừa.

Phàn Kỳ quay đầu nhìn Trần Chí Khiêm, từ trang sách đến đời thực, cái gì anh cũng tốt. Nhưng cô là một người rất lơ mơ về mặt tình cảm. Gia đình ban đầu có ảnh hưởng rất lớn đối với một người, kiếp trước bị ba mẹ không chú ý tới nhiều năm khiến cô chuyển dời tình cảm lưu luyến sang cho dì bảo mẫu đã nuôi nấng cô từ nhỏ.

Cô coi dì bảo mẫu như người thân, đi du học về, việc đầu tiên cô làm là đến thăm dì, thấy điều kiện sống của dì ta không tốt, còn chi tiền giúp dì ta, sau này chồng dì nợ một khoản tiền lớn, xin cô giúp trả nợ, cô cũng trả. Lại sau đó nữa, dì thay đổi hẳn, dứt khoát gọi điện trực tiếp cho cô để nhắc nhở thanh toán. Cô từ chối, dì không trách chồng dì ta, mà trở mặt thành kẻ thù với cô.

Cô đã mất đi hơi ấm duy nhất trong đời mình, dù trong thâm tâm cô biết, không cần phải buồn vì một chuyện như vậy. Lần đó, cô nhốt mình trong phòng hai ngày liên tiếp không thiết ăn uống, cũng không muốn động đậy. Cô suy sụp đến mức suýt nữa không thoát ra được, may mà anh em trong diễn đàn thấy cô hai ngày liên tiếp không giao dịch cổ phiếu, phát hiện có điều không ổn, bèn gọi cảnh sát, cảnh sát tìm tới cửa, cuối cùng cô cũng tỉnh ngộ ra. Có thể trong suy nghĩ của người khác, điều này rất kỳ lạ, dù sao chỉ là một bảo mẫu mà thôi, có nhất thiết phải vậy không? Chính bản thân mình cũng phải tổng kết lại, cô thiếu tình thương của gia đình trong cuộc sống, cô giống như một con ch.ó hoang được người khác nhặt về, một khi đã sinh ra sự phụ thuộc vào người nào đó, thì rất khó để thoát khỏi tình cảm đó. Ngay cả bây giờ, vẫn thường xuyên mơ thấy người dì này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cách tốt nhất cho cô là tiếp tục đi lang thang, tuyệt đối đừng để bị người khác nhặt về, dù sao bản lĩnh tìm kiếm đồ ăn của cô cũng rất giỏi.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 281



Bây giờ cô lại trở nên phụ thuộc vào người nào đó, cách tốt nhất chính là nên giữ khoảng cách, bản thân tuyệt đối không được rơi vào đó một lần nữa. Nào nào nào, đếm xem có bao nhiêu người vợ ở Hồng Kông đã có được thành quả tốt? Tin tức ở kiếp trước không phải là có một đôi thần tiên quyến lữ, hơn năm mươi tuổi, người đàn ông có con ở bên ngoài, hai người bình yên chia tay. Dưới cái vẻ hòa bình này, chẳng nhẽ người vợ không bị tổn thương sao?

Vừua mới nghĩ như vậy, nhìn Trần Chí Khiêm, nhưng anh chắc hẳn không phải loại người như vậy đâu nhỉ? Mày nhìn anh đang làm hết lòng hết dạ vì cậu cả của mình đi.

Phàn Kỳ, mày nghĩ như vậy là đang mù quáng trong tình yêu đấy!

Trong đầu của Phàn Kỳ có hai nhân vật phản diện đang đánh nhau. Xe của Trần Chí Khiêm đã lái ra khỏi khu nội thành đến khu công nghiệp, trong những năm qua, các nhà máy trong khu công nghiệp của Hồng Kông đều đã chuyển dời ra khỏi bên ngoài nội thành, các nhà máy ban đầu đã được cho thuê làm nhà kho, có những xe nối đuôi nhau vận chuyển hàng hóa.

Trần Chí Khiêm lái xe đến cổng một công viên, một bảo an tiến đến mở cổng.

Trần Chí Khiêm đậu xe ở bãi đậu xe trước tòa nhà văn phòng, anh xuống xe đi đến bên cạnh cô, theo bản năng muốn nắm tay, lại dừng lại.

"Đi thôi!" Trần Chí Khiêm nói.

Mặc dù trong lòng cô đã nói với cô, thực sự không nên dựa dẫm vào anh, nhưng thấy anh rút tay lại như thế này, trong lòng Phàn Kỳ cảm thấy cô đơn.

Đi đến tòa nhà, xuyên qua cửa kính, Phàn Kỳ nhìn thấy đủ loại quần áo được treo bên trong, cảm thấy có hơi giống cửa hàng nhà máy ở kiếp trước. Trần Chí Khiêm vừa mới ở quầy tiếp tân, một người phụ nữ thanh lịch từ trên lầu đi xuống: "A Khiêm. ”

“Chào dì Trâu. "

Nghe thấy Trần Chí Khiêm gọi như vậy, Phàn Kỳ cũng gọi theo: "Chào dì Trâu!”

“Đi, dì dẫn hai đứa đi xem trước. "Hai người đi theo Trâu Bích Quân vào trong, bên trong có rất nhiều nhà máy, công nhân đều đang cúi đầu khâu cúc áo, hoặc ủi quần áo, khung cảnh bận rộn. Có hàng trăm công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán Hồng Kông, sau khi loại bỏ những câu chuyện cổ tích vô giá trị đó, chỉ còn hơn 300 công ty có giá trị thổi phồng, đồ âu Tây Mỹ đã mất 5, 6 năm để phục hồi lại sau những tổn thất liên viên do bị thợ may dệt Nghi Lan vứt bỏ, trở thành cổ phiếu đầu tiên trong lĩnh vực quần áo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi ly hôn Trương Bích Quân từ người vợ cả của nhà họ Lận, trở thành bà chủ của một công ty niêm yết, cú chuyển mình này thực sự rất đẹp. Nghe Trương Bích Quân nói, tất cả quá trình sản xuất trước đây hiện đã hoàn thành ở thành phố Thâm, nơi đó bà ấy có một khu công nghiệp may mặc rộng hơn 300 mẫu, nơi đó chủ yếu thực hiện quá trình xử lý và kiểm tra cuối cùng sau đó xuất khẩu và đóng gói. Dạo quanh khu vực nhà máy một vòng, Trương Bích Quân dẫn họ đến phòng phát triển, đi vào trong đến trước mặt tấm bảng tên là "Đồng": "Đây là thương hiệu quần áo nữ của công ty dì. "Đây là một phong cách quần áo phụ nữ hoàn toàn khác với WO

của Phùng Học Minh, mỗi chiếc váy đều khiến người ta có cảm giác giống như mộng như ảo.

Trương Bích Quân nhìn dáng người của Phàn Kỳ, đi chọn một chiếc váy, mặt trước của chiếc váy là dây đeo sa tanh màu xanh nước biển và từng tầng váy, nhưng ở đằng sau lại vô cùng chỉn chu cầu kỳ, dùng sợi chỉ bạc xanh và vải tuyn làm thành chiếc nơ bướm, dải ruy băng của nơ bướm tạo thành một chiếc đuôi dài sau váy: "Đi thử xem. "Phàn Kỳ đi vào thay một bộ lễ phục rồi đi ra, chiếc váy sa tanh sẫm màu ôm lấy làn da trắng như tuyết của cô, phần lụa mỏng nhẹ sau lưng kéo lê trên sàn nhà, tăng thêm sự linh hoạt và khí chất thần tiên.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 282



"Kỳ Kỳ thật sự là một đại mỹ nhân, ăn mặc như vậy giống một nàng tiên bước ra từ bức tranh sơn dầu châu Âu. " Trương Bích Quân nói. Biết cô xinh đẹp, mặc trang phục lộng lẫy khiến cô càng xinh đẹp hơn, trong lòng Trần Chí Khiêm cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu như cô mặc váy cưới, mặc áo khỏa long phụng. . . Suy nghĩ cái gì thế?

"Đẹp đấy. " Anh cười nói.

Phàn Kỳ nhìn mình trong gương, rõ ràng là mình sợ phiền phức, cũng không thích thành người lộng lẫy, cô thực sự không thể từ chối một chiếc váy tĩnh mịch và sang trọng như vậy.

Trâu Bích Quân kéo nhân viên công tác đến bóp chỗ thắt lưng hơi lỏng lẻo lại: "Ở đây phải bóp lại hai phân, lát nữa sửa nhé. "

"Dạ được. " Nhân viên nói. Trâu Bích Quân nói: "Để dì bảo người ta đi khâu lại hai phân, hai đứa đến phòng làm việc của dì uống trà đi. " Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm đi cùng Trương Bích Quân đến văn phòng để uống trà, Trần Chí Khiêm hỏi: "Phùng Học Minh có đến tìm dì không?"

"Có đến tìm, lúc đó dì đã nói với cậu ta, sẽ mau chóng đưa cho cậu ta bản vẽ mẫu, giúp cậu ta tranh thủ. " Trương Bích Quân nói, "Nhưng ông chủ Lưu vừa gọi cho dì, bảo dì từ chối Phùng Học Minh. "

"Dì trả lời anh ta thế nào?" Trần Chí Khiêm hỏi.

“Dì không có từ chối cậu ta, vừa rồi Học Minh có nói, việc kinh doanh của dì ở thành phố Tiềm, vợ chồng dì làm ăn nghiêm túc, không cách nào so với ông chủ Lưu thần thông quảng đại. ” Trâu Bích Quân bất đắc dĩ nói.

Lúc này, Lưu Tương Niên thần thông quảng đại đang ngồi trên ghế sô pha ở thư phòng, nhắm mắt ngẫm nghĩ. Gần đây bất kể là muốn xem kịch vui, hay thực sự quan tâm đến ông cụ, đều sẽ gọi điện cho ông cụ, hỏi thăm về buổi tiệc rượu tối mai. Dự án chất bán dẫn của Chí Khiêm đã giành được sự coi trọng của các quỹ lớn đến từ Hoa Kỳ và ngày mai sẽ ký hợp đồng ở Hồng Kông, với sự kêu gọi của vợ chồng Dung Viễn, một nửa số người nổi tiếng và chính khách của thành phố đều có mặt, nhưng mà ông cụ không nhận được lời mời.

Cục tức này khiến n.g.ự.c ông buồn bực đến tận bây giờ, nhưng mà ông cụ cũng hiểu, cháu trai mình bây giờ muốn tiền có tiền, muốn quan hệ có quan hệ, mình đừng nghĩ mưu toan kiểm soát nó được nữa. Hơn nữa, để nó thừa kế Thiên Hòa thực sự là nhân tài không được trọng dụng, dù nói thế nào đi chăng nữa Chí Khiêm cũng là huyết mạch của ông cụ, ông cụ phải tự hào về cháu trai của mình. Một ngày không quyết định được người thừa kế Thiên Hòa, Thiên Hòa sẽ đối mặt với bấp bênh, mấy ngày trước thị trường chứng khoán tăng mạnh, nhưng Thiên Hòa không tăng, mấy ngày nay thị trường chứng khoán lao dốc, Thiên Hà lại giảm.

Ông cụ nhất định phải khiến Học Minh trở về ổn định lòng quân, lúc ông cụ gọi điện thoại cho Học Minh nó còn nói nó cũng không có hứng thú với Thiên Hòa, hiện tại chỉ muốn làm WO . Đây là lời nói khốn nạy gì vậy? Ông cụ đã dành hơn mười năm để nuôi dưỡng đứa cháu trai đằng ngoại này. Ông cụ đã tốn bao nhiêu công sức cho nó? Nó lại còn nói nó không muốn làm?

Nó nghĩ mình đang làm gì vậy? Nghĩ có thể dẫn dắt phát triển một ngành công nghệ cao giống như Chí Khiêm ư? Thôi đừng. Đấy chẳng qua chỉ là một ngành công nghiệp quần áo rách nát thôi, thế mà cũng trở thành một công việc nghiêm túc, còn dám khiêu chiến với ông cụ?

Lồng n.g.ự.c Lưu Tương Niên tràn đầy lửa giận, ông cụ không thể kiểm soát Chí Khiêm, còn không kiểm soát được nó sao? Thật đúng là coi trời bằng vung!Có tiếng gõ cửa, ông cụ nói, "Mời vào!"

Cháu trai đằng ngoại xuất hiện ở cửa, gọi: "Ông ngoại. ”

“Ngồi đi. ” Lưu Tương Niên chỉ chỗ ngồi bên cạnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phùng Học Minh ngồi xuống, Lưu Tương Niên nói: "Cuối cùng cháu cũng chịu đến gặp ông. "

Phùng Học Minh nhìn ông cụ đã gần đất xa trời ở trước mặt, là một ông già đã bước một chân xuống mồ rồi.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 283



Vì buộc anh ta quay về, đã ra lệnh cho người xả hàng rồi đốt cháy từng cái nhà kho ở nhà máy của anh ta, còn đánh gãy chân của ông chủ nhà máy. Trên phương điện muốn tiền hay muốn sống, ông chủ kia đã chọn muốn mạng. Ông cụ biết Trần Chí Khiêm có mối quan hệ với Trương Bích Quân, ông cụ đã mời Trần Chí Khiêm tới giúp đỡ Trương Bích Quân, vất vả tắm Trương Bích Quân mới đồng ý giúp anh ta giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại, cùng tắm thì ngày mở bán dự kiến ban đầu vào ngày 10 tháng 9, sẽ bị trì hoãn đến giữa tháng 10.

Nhưng mà, vừa mới đây Trương Bích Quân đã gọi cho anh ta, nói ông ngoại anh ta đã đe dọa bà ấy, không cho phép bà ấy được gia công cho anh ta.

Phùng Học Minh kìm nén sự không cam lòng trong lòng mình: "Ông ngoại nói gì vậy? Tuần nào cháu cũng đến thăm ông, sao lại nói cháu cuối cùng cũng chịu đến gặp ông?"

Lưu Tương Niên nhìn đứa cháu trai đằng ngoại này, suy nghĩ về bước đi của cháu trai mình, một đứa cả đường nổi tiếng, một đứa lại trôi qua gập ghềnh, đáng tiếc là dù mình có cố ý bồi dưỡng, nó vẫn kém Chí Khiêm rất nhiều. Có thể thấy một nửa huyết thống thì sẽ có chênh lệch như thế nào!

Đã thấy đứa tài giỏi, đứa cháu trai đàng ngoại này lập tức trở thành tạm bợ, bây giờ ông cụ thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Lưu Tương Niên nói: "Học Minh, thân thể của ông ngoại đã như vậy rồi. Không sớm thì muộn cũng có ngày phải giao cho cháu. Cái chuyện bán quần áo này, có thể làm hoặc không. Cháu vẫn nên đặt tâm trí vào Thiên Hòa, ngày mai trở về Thiên Hòa làm việc. "

Phùng Học Minh nghe thấy vậy chỉ muốn cười to thành tiếng, Trần Chí Khiêm không chịu quay về, là kết quả đã xác định. Cho nên ông ngoại đang gấp gáp, muốn anh ta lập tức quay về để ổn định tình hình. Rõ ràng chính ông cụ là người ép mình quay về, vậy mà ông cụ còn ra vẻ cao sang.

"Ông ngoại. Trước đó cháu đã nói với ông rồi. Cháu sẽ tập trung ở WO . Công việc kinh doanh này dù nhỏ, cũng là thương hiệu do chính cháu sáng lập ra. Chỗ Thiên Hòa đó, cháu không có ý định quay về. " Trên đường đi đến Phồn Viên, Phùng Học Minh tự nhủ với mình phải lý trí, nhưng lý trí nói cho anh ta biết, nếu như bây giờ anh chịu khuất phục, ngay lập tức quay về, sau này ông ngoại sẽ càng coi thường anh ta hơn khi so sánh anh ta với Trần Chí Khiêm.

Rất có khả năng chỉ coi anh ta thành một công cụ để ổn định Thiên Hòa. Anh ta ở vương triều phong kiến, chính là thái tử phế vật, cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp, hiện tại cứng rắn là con đường thoát ra duy nhất. Lưu Tương Niên trông giống như nghe thấy chuyện cười lớn, "Học Minh, cháu là đứa trẻ biết cân nhắc lợi và hại. Có một số việc không nên làm quá, đùa quá mức thì không tốt đâu. "

Nhìn thấy ông ngoại thể hiện ra dáng vẻ như có thể một tay kiểm soát được mọi thứ, Phùng Học Minh bật cười: “Nếu ông ngoại đã nói đến việc cân nhắc lợi hại, vậy thì cháu xin hỏi ông muốn cháu quay về. Có thể đưa ra điều kiện gì? Dự định chuyển bao nhiêu cổ phần của Thiên Hòa cho cháu? Có phải sẽ cho cháu tham gia vào hội đồng quản trị đúng không? Người thừa kế dù sao cũng phải ra dáng người thừa kế. Bằng không cháu và những người làm công ăn lương bên dưới khác nhau ở chỗ nào?"Lưu Tương Niên không ngờ rằng cháu trai đằng ngoại sẽ yêu cầu chuyển nhượng cổ phần, còn tham gia vào hội đồng quản trị, ông vẫn chưa c.h.ế.t đâu! Đột nhiên tức giận đến mức cả người run lên: "Tao nuôi cái thứ gì thế này? Hơn mười năm, tao ở bên cạnh mày, cầm tay chỉ dạy mày, lại dạy mày thành con sói mắt trắng như này. . . "

Vân Mộng Hạ Vũ

Những ngày qua Lưu Tương Niên đã nín nhịn quá nhiều tức giận, đặc biệt là ngày nào cũng phải uống một bát canh cá, ba chữ "con rùa già" cứ lởn vởn trong tâm trí ông cụ. Điều ông cụ thấy hận nhất không phải là câu nói này của Phàn Kỳ, ông cụ hận là Phùng Học Minh đã ép ông cụ uống canh.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 284



Ông cụ mắng còn chưa đã nghiền, quơ lấy cái gạt tàn trên bàn ném về phía Phùng Học Minh, Phùng Học Minh không nhúc nhích, bị gạt tàn của ông cụ ném vào vai, tàn thuốc vương vãi khắp người. Anh ta nghe Lưu Tương Niên giận dữ chửi bới, thậm chí còn chửi mắng th* t*c, giống như lúc anh ta chọn chuyên ngành đại học, anh ta muốn học kiến trúc, nhưng ông ngoại nhất định bắt anh ta học kinh doanh, nếu không là chửi anh ta đi c.h.ế.t đi, mẹ anh ta cũng ép anh ta, cứ nói đi nói tại: "Học Minh, ông ngoại muốn tốt cho con thôi. Con nghe lời ông ngoại đi. Nếu không có ông ngoại thương con, thì con chả có cái gì cả. "

Vì muốn tốt cho anh ta ư? Ông ngoại chưa bao giờ tốt với ai cả, trong lòng ông cụ luôn chỉ có bản thân mình.

Nghe thấy động tĩnh ở trên tầng hai, bà Lưu đi lên, nhìn thấy cháu trai đang nhếch nhác, đi vào gọi: “Học Minh, có chuyện gì vậy?”

Thấy bà Lưu đi tới, Lưu Tương Niên chỉ vào bà ấy: "Bà xem thằng cháu ngoại ngoan của bà đi. Xem nó đã làm cái quái gì vậy? Có phải còn muốn tôi cầu xin nó đúng không?"

Phùng Học Minh lặng lẽ chịu đựng sự ngược đãi bẩn thỉu, hợm hĩnh, tiếng chửi rủa th* t*c từ ông ngoại, dù sao thì ông cụ cũng là bệnh nhân mắc bệnh nặng, cho đến khi Lưu Tương Niên dừng lại, anh ta mới nói một câu: "Ông ngoại, cháu đi đây. "

Thấy thái độ cháu trai xa cách thờ ơ, thể xác và tinh thần vốn đã kiệt quệ của Lưu Tương Niên lại nổi giận: "To nuôi một con chó, còn trung thành hơn mày. "

Vân Mộng Hạ Vũ

Phùng Học Minh quay đầu lại: "Thật ạ? Năm đó bà nội Trần Chí Khiêm cũng nghĩ như vậy đấy. "

Nói đến Trần Uyển Âm, Lưu Tương Niên thở hồng hộc, túm lấy n.g.ự.c áo: "Mày cút đi cho tao!"

Lưu Tương Niên nhìn cháu ngoại đi ra ngoài, trái tim ông cụ toàn là Trần Uyển Âm, nếu như ông cụ có thể là con ch.ó trung thành của Trần Uyển Âm thì tốt biết bao?Dù sao bà Lưu cũng đã sống với Lưu Tương Niên mấy chục năm, nhìn thấy ông cụ khó chịu bèn vội hỏi: "Ông sao rồi? Có muốn gọi bác sĩ không?"

Nghe thấy giọng nói của bà ấy, không thể nghi ngờ gì là đang nhắc nhở ông cụ, ngay cả một con ch.ó mình còn không làm được, còn ra ngoài ăn đống phân này, Lưu Tương Niên quát: "Bà cũng cút khỏi đây cho tôi!"Có lòng tốt còn bị xem là lòng lang dạ sói? Bà Lưu tức giận quay người lau nước mắt, đi xuống lầu, đuổi theo tới cửa, thấy Phùng Học Minh đang lùi xe, bà ấy chạy tới.

Phùng Học Minh kéo kính xe xuống, nhìn bà ngoại, bà Lưu lo lắng nói: "Học Minh. ”

“Bà ngoại, cháu đi đây. ” Phùng Học Minh cuối cùng cũng không muốn nói thêm cái gì, lái xe rời khỏi Phồn Viên. Anh ta đi theo một chiếc ô tô ở đèn giao thông phía trước, đèn xanh, chiếc xe phía trước còn chưa rời đi anh ta đã dùng hết sức lực, đập tay lái hai lần, còi kêu lên inh ỏi chói tai, chiếc xe phía trước đã kịp phản ứng để lái xe đi về phía trước, anh ta lập tức chuyển làn tạt đầu xe trước mặt rồi phóng nhanh về phía trước. Về đến nhà, anh ta đóng sầm cửa lại, chui vào nhà tắm tắm rửa.

Tắm xong đi đến trước gương, thấy trên bả vai có vết bầm tím, thở hắt ra, mặc quần áo vào, đến tủ rượu rót một ly rượu ngoại, tu một hơi cạn sạch. Chuông điện thoại reo lên không ngừng, không cần nói cũng biết là ai. Anh ta bắt máy: "Alo, mẹ à, chuyện này mẹ không hiểu, con sẽ không nhận lỗi với ông ngoại. . . "Nghe thấy tiếng khóc chói tai của mẹ, bà ta bắt đầu nói với anh ta rằng không thể phụ thuộc vào ba anh ta được, nếu mẹ con bọn họ mất đi nhà họ Lưu, thì bọn họ còn có cái gì?

Phùng Học Minh lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ, nếu không có nhà họ Lưu, anh ta còn lại gì? Anh ta đúng là được ông ngoại đưa ra ngoài, hầu như tất cả các mối quan hệ của anh ta đều từ ông ngoại. Vị trí công ty, cửa hàng chuyên doanh, đều thuộc sản nghiệp của Thiên Hòa.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 285



Cắt đứt nhà máy của anh ta chỉ là bước đầu tiên, còn bước thứ hai, ông ngoại hoàn toàn có khả năng tự đá mình ra khỏi của tòa nhà Hợp Lợi . Chỉ cần là ở Hồng Kông, anh ta đường như không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ngoại được, biến số duy nhất là đứa cháu trai đầu lòng của ông ngoại là Trần Chí Khiêm kia.

Anh ta cầm điện thoại lên, không cần mở danh bạ, cũng có thể nhớ số điện thoại của Trần Chí Khiêm, đó cũng là số của Phàn Kỳ.

Giờ phút này Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ lấy từng sợi mì đã bị thuốc đông y từ canh gà đen ngâm thành màu nâu ra, ăn từng miếng to một cách vui vẻ.

Hôm nay quay về, tự bản thân cô nói ăn qua loa là được, kết quả là cô qua loa thật, lấy canh gà đen ra làm nước lẩu luôn, anh mới nghĩ thôi mà đã. . .

Nhìn dáng vẻ này của cô, vẻ mặt Trần Chí Khiêm không nhịn được nở nụ cười.

Thấy anh cười, Phàn Kỳ càng vui vẻ, chắc là hơi giống kẻ điên rồi, cô ăn hết mì, uống xong canh, ăn sạch thịt gà.

Trần Chí Khiêm đang chuẩn bị rửa bát và thu dọn, chuông điện thoại vang lên, anh vội bắt máy, còn đang băn khoăn không biết có phải của cậu cả ở nơi đó gọi tới không, thì nghe thấy giọng nói của Phùng Học Minh: "Trần Chí Khiêm, anh thực sự bằng lòng giúp tôi thật sao?"

"Phùng Học Minh, hôm nay tôi đã tới Tây Mỹ rồi, chuyện như thế nào tôi cũng đã hiểu được đại khái. Ngay từ đầu tôi đã nói với anh, chuyện này rất khó nắm chắc. Lúc này anh thấy được thì nên thu lại, nghe lời ông cụ, đặt dấu chấm hết ở WO

rồi quay về với Thiên Hòa, ông cụ có cưỡng cầu thế nào cũng không được đâu, Thiên Hòa sớm muộn gì cũng là của anh. Cái phương án này có khả năng là giải pháp tốt nhất cho anh rồi. " Trần Chí Khiêm nói với Phùng Học Minh.

Đầu bên kia điện thoại, Phùng Học Minh hít sâu mấy lần: "Nếu như tôi nói, đối với tôi WO

Vân Mộng Hạ Vũ

quan trọng hơn Thiên Hòa thì sao?”

“Anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi. Nếu anh đã nghĩ thông suốt, tôi sẽ gửi thư mời cho anh, tôi sẽ giới thiệu cho bạn nếu anh tham dự tiệc rượu của Thiên Thược vào tối mai, chờ đến lúc tôi từ Bắc Kinh trở về, tôi sẽ giúp anh tìm ông chủ ông chủ Phó trên thương trường, dì Trâu muốn gia công hộ chỉ là ngại phiền phức, để tôi nói một tiếng, bà ấy sẽ tiếp nhận. Ngoài ra ở thị trường nước ngoài, chồng của dì Trâu là Steve có thể giúp một tay. "Trần Chí Khiêm nhắc nhở anh ta lần nữa: "Một khi đã b.ắ.n mũi tên, sẽ không thể lấy lại được, đi một bước này, sẽ rất khó để mà quay đầu lại. "

Tình trạng khó khăn của anh ta, Trần Chí Khiêm hoàn toàn hiểu, Phùng Học Minh cau mày: "Không quay đầu lại. "Trần Chí Khiêm đang nói chuyện điện thoại, Phàn Kỳ đang dọn dẹp bát đĩa và rửa bát, thấy anh cúp điện thoại: "Phùng Học Minh tìm anh à? Anh ta vẫn tìm anh nhờ giúp đỡ hả?"

"Đúng. Nếu Tây Mỹ có thể giúp Phùng Học Minh, WO

của Phùng Học Minh sẽ có cơ hội vùng lên. ”

“Anh vẫn giúp anh ta à?” Phàn Kỳ đặt bát vào tủ.

"Đương nhiên. Tôi phải cho Phùng Học Minh dũng khí để thách thức ông ngoại anh ta. ”

“Anh ta sẽ làm ư? Với cái giá phải trả là từ bỏ quyền thừa kế của Thiên Hòa?"

Tất cả những gì Phùng Học Minh phải chịu đựng hôm nay, anh ta cũng đã trải qua ở kiếp trước, Lưu Tương Niên là một người có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu của mình, ông cụ có cả đống lý lẽ, có thể tự bào chữa cho chính mình, tất cả bức ép đều lấy lý do vì muốn tốt cho bạn để thoái thác. Khi đó Lưu Tương Niên đã dồn hết tâm tư cho bản thân, Phùng Học Minh lợi dụng nguồn tài nguyên của Thiên Hòa để phát triển WO , anh ta còn cảm thấy mình rất ấm ức, vì ông ngoại anh ta kể từ khi có cháu trai thì không cần cháu ngoại nữa.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 286



Đời này mình chạy quá nhanh chạy quá xa, ngày mai sau khi ký hợp đồng, Lưu Tương Niên nhất định sẽ nhận ra hiện thực, nhận ra việc ông cụ trở lại là mơ mộng hão huyền, vì thế ông cụ sẽ đi bắt Phùng Học Minh. Kiếp trước, ngay cả đối với cháu trai chưa từng được nuôi nấng, Lưu Tương Niên cũng có thể làm ra vẻ cao sang, dùng mọi cách để ép buộc anh ta, huống chi Phùng Học Minh được nuôi nãng từ nhỏ đến lớn.

Dựa trên sự hiểu biết của anh về Phùng Học Minh, kiềm chế anh ta lâu như vậy, bây giờ chỉ cần cho anh ta mượn lực, anh ta sẽ thực sự bước lên con đường đối đầu với Lưu Tương Niên.

Bây giờ để anh ta thử cảm giác bị Lưu Tương Niên điên cuồng cưỡng ép trước, lúc đó bản thân bị ấn xuống bùn, sẽ gắng gượng dậy đứng lên.

Trần Chí Khiêm vô cùng tự tin nói: "Sẽ. "

Phàn Kỳ đi tắm rửa, chuông điện thoại bàn lại reo lên, Trần Chí Khiêm lại bắt máy, là giọng của mẹ Phàn: "A Khiêm à, con đã nắm được thông tin kia chưa?"

"Không có? Chuyến bay vào sáng mai, con sẽ đi lấy đưa cho bác sĩ xem. "

“Người nhà của cậu con đã bàn bạc rồi, họ vẫn nói không được đến Hồng Kông xem. ” Mẹ Phàn vừa nói vừa khóc: “Cậu ấy sợ tốn quá nhiều tiền…”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mẹ, tiền không thành vấn đề, mẹ nói với cậu cả, con sẽ trả tiền, cậu ấy chỉ cần đến đó là được. " Trần Chí Khiêm nói với mẹ Phàn: “Đừng suy nghĩ mấy thứ này nữa. Có khả quan, chờ khi xem xét kỹ, cậu ấy còn có thể gánh vác, còn có thể nuôi cá. "

“Hôm nay chúng ta đã hỏi bác sĩ rồi, họ nói phẫu thuật ở bên ngoài một lần là hết tận mấy vạn, ngay cả khi cả nhà dù là anh chị em cùng nhau giúp đỡ, cũng không đủ nổi!” Mẹ Phàn cố gắng kiềm chế nói: “A Khiêm, thôi quên đi !”

“Mẹ. . . "

Khi Phàn Kỳ bước ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy những lời Trần Chí Khiêm đang nói, nghiêng người lắng nghe, nghe thấy mẹ Phiên liên tục nói sợ tốn tiền. "Mẹ, sáng thứ bảy con sẽ bay đến Thượng Hải. Hai chúng ta sẽ cùng nhau trở về Sùng Minh, nói chuyện trực tiếp với cậu, mợ và anh họ. Mẹ đừng nói nói bỏ là bỏ ngay, cái đó đều là do mọi người đang suy nghĩ linh tinh. " Trần Chí Khiêm nói với mẹ Phàn.

Nghe thấy con cái nói như vậy, trong lòng mẹ Phàn cảm thấy nhẹ nhõm, cúp điện thoại. Trần Chí Khiêm nói chuyện cậu cả không muốn đến đây để chữa bệnh với Phàn Kỳ.

Lúc này Phàn Kỳ mới nghĩ đến, cậu cả đến đây khám bệnh sẽ tốn tiền, mà chi phí khám chữa bệnh ở Hồng Kông không hề rẻ, đây là cậu ruột của mình. Cô hỏi: "Chi phí phẫu thuật của cậu mất bao nhiêu tiền?"Phẫu thuật bắc cầu là trường hợp đầu tiên vào những năm 1970, được coi là một ca phẫu thuật có độ khó cao trong thời đại này, không có nhiều bệnh viện và bác sĩ có thể thực hiện ca phẫu thuật này, hơn nữa còn là bệnh viện tư nhân. Trần Chí Khiêm nói: "Khoảng hai đến ba mươi vạn!"

Nghe đến hai ba mươi vạn, Phàn Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm: “Thứ bảy anh về làm công tác tư tưởng cho cậu mợ thật tốt, mất người mới thực sự là mất hết, mất tiền thì còn có thể kiếm được. Tài khoản tham gia thi đấu là tiền vốn của tôi, cho nên không lấy rút ra được, ở trong một tài khoản khác, tôi có hơn hai mươi vạn, cũng không chênh lệch lắm. Nếu có thiếu sót gì, mới vay từ anh. ”

“Sao em phải ôm tất cả chi phí phẫu thuật của cậu lên người?" Trần Chí Khiêm hỏi cô.

"Đó không phải là cậu của tôi sao? Một số tiền lớn như vậy nếu toàn bộ đều do anh trả hết, trong lòng mẹ mẹ tôi sẽ áy náy lắm?"Xét về mức độ thân thiết, anh là đứa trẻ được nhà họ Phàn nuôi dưỡng, đã sống ở nhà cậu hai năm, không tranh cãi với cô, Trần Chí Khiêm nói: "Được! Thi đấu thật tốt. "

Nói đến thi đấu, hôm nay mình rời đi sớm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra phía sau, Phàn Kỳ đã bật TV để xem tập hôm nay.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 287



Chương trình đã bắt đầu, bây giờ vẫn đang nói về việc thị trường tạo đáy đã tăng trở lại vào buổi sáng, đều có thể thấy tất cả các thao tác của mọi người từ trên TV, lúc thị trường lao dốc, không phải ai cũng có can đảm để mua. Ngược lại có một số người bị đọa nên đã bán tháo đi, cắt thịt ở chỗ thấp. Hứa Diệu Nhi bên cạnh rất ổn, cô ta và cô thao tác tương tự, tiếp tục mưa vào, cô ta chủ yếu mua một cổ phiếu điện gia dụng, lựa chọn này rất tốt, đặc biệt là khi thị trường đang hướng đến chỗ tạo đáy, cô ta có thể lấp đầy cả đáy, ý nghĩ này rất có khả năng.

Thậm chí bình luận viên còn cho biết: "Ý nghĩ của hai bạn nữ sử dụng để kinh doanh lần này nằm ngoài dự đoán của tôi. Cả Phàn Kỳ và Hứa Diệu Nhi đều lựa chọn bán cổ phiếu vàng khi thị trường bắt đầu phiên giao dịch từ sớm, tại chỗ tạo đáy hướng đến lấp đầy thị trường. "

Dời đến khi thị trường tăng lên vào buổi chiều, Phàn Kỳ không hề di chuyển, Hứa Diệu Nhi từng bước bán số cổ phiếu đã mua vào buổi sáng, thu lãi rồi kết thúc, cuối cùng duy trì vị trí 30, triển vọng của thị trường.

Phàn Kỳ rời đi vào khoảng 3 giờ, sau khi cô ta rời đi, thị trường tạo đáy bắt đầu điều chỉnh vào cuối ngày, nếu như từ biểu đồ đường hình nến nhìn lại, thị trường hôm nay đã thu được một ngôi sao chéo có một đường dẫn dài.

Cổ phiếu cô mua lúc sáng đương nhiên sẽ có lãi, nhưng không bằng Diệu Nhi thấy giá cao đã bán đi.

Hứa Diệu Nhi ngày đó được xếp hạng đầu tiên về thu nhập, Phàn Kỳ ở vị trí thứ tư, hôm qua giảm mạnh, hôm nay hạ xuống rồi tăng lên rồi lại giảm, đến Phàn Kỳ mới thôi, những người phía sau đều thua lỗ, nhưng mà lỗ bao nhiêu mới là vấn đề.

Sáng nay Liêu Nhã Triết đã mua vào quá sớm, nhưng may là khoản lỗ của anh ta cũng không nghiêm trọng, chỉ mất chưa đến một điểm. Nhưng mà Trường Hưng của Hứa Diệu Nhi đứng nhất, anh ta là con trai Liêu Kế Khánh của Diêu Hoa, thứ hạng này của anh ta có hơi ảm đạm.

Hai người chơi tệ nhất, hôm qua mua vào quá nhiều, sáng nay lúc thị trường tạo đáy lại vội vàng bán đi, lúc thị trường hồi phục lại đuổi theo, cuối ngày lại phải chịu điều chỉnh, trong chốc lát đã tổn thất 20 dòng, ngày thứ hai sau khi bắt đầu cuộc thi đã bị loại ra khỏi cuộc thi rồi.

Kết thúc phần tổng kết bài phát biểu của người chơi, Hứa Diệu Nhi nói: Trong “Thái Căn Đàm” có viết: Chỉ khi có nỗi sợ thì con người ta mới đạt được thành tựu, trước giờ chưa từng có ai không có nỗi sợ mà không rơi vào kết cục là cái c.h.ế.t cả. Ba tôi luôn dạy tôi, trong lòng phải có lòng kính nể với thị trường, giá cổ phiếu được giao dịch ở đây giống như bơi trong đại dương bao la, giây phút nào cũng sẽ luôn phải đối mặt với những nguy hiểm không xác định, vì vậy Trường Hưng chúng tôi luôn đặt quản lý rủi ro lên hàng đầu. "Phàn Kỳ cũng bày tỏ quan điểm của mình qua video trước khi rời đi: "Trải qua những ngày lao dốc này, rủi ro của thị trường tạo đáy đã được giải tỏa, tôi lựa chọn cầm cự. "Cái nhìn về thu nhập của mấy người chơi hoàn toàn không giống nhau, Thang Viễn Siêu nói: "Hai cô gái xinh đẹp của chúng ta đúng là rất thú vị, đã hành động theo quan điểm của chính mình về tương lai vào xế chiều nay. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Năng lực kiểm soát bảng cổ phiếu của Hứa Diệu Nhi đã phản ánh lên được địa vị to lớn về ngành này của Trường Hưng trong xã hội. "

"Thành tích của Phàn Kỳ cũng rất ấn tượng, dù sao thì cô ấy cũng mới vào nghề không lâu. ”

“Có phải ông Liêu của Diêu Hoa cũng hy vọng học trò cưng của mình có thể biểu hiện tốt như vậy?”

“Chẳng lẽ ông ấy thà khen Phàn Kỳ, còn hơn để Liêu Nhã Triết biểu diễn tốt? Đến cùng thì Diêu Hoa sẽ do ai tiếp quản đây?" Một vị khách quý khác hỏi. Nói tóm lại, có vẻ như trước mắt Trường Hưng hiện đang dẫn đầu, Diệu Hoa thì có cảm giác hơi lép vế.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 288



Trần Chí Khiêm tắm xong đi ra, đứng bên cạnh cô nhìn, Phàn Kỳ ngẩng đầu: "Anh có cảm thấy ông Liêu bây giờ đang sốt ruột không?"

"Cũng chưa đến nỗi nhỉ?"

Trần Chí Khiêm đã đoán sai, sáng ngày hôm sau Phàn Kỳ nhận được điện thoại của ông Liêu bảo cô đến công ty trước nửa tiếng.

“Anh xem, ông Liêu đã sốt ruột rồi kìa? Hiện tại chương trình được phát sóng mỗi ngày, khác biệt quá lớn sẽ ảnh hưởng đến nhận thức của công chúng đối với 2 công ty môi giới. ” Phàn Kỳ cúp điện thoại, nói với Trần Chí Khiêm.

Trần Chí Khiêm đưa cho cô một chiếc váy rồi cùng nhau xuống lầu: “Vậy thì về sớm đi. 5 giờ tôi gặp em ở thẩm mỹ viện Kiện Quyên. Chúng ta chủ trì nên phải đến sớm chút. ”

“Biết rồi. ” Phàn Kỳ nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên đường đi Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ: “Em đừng vội rút tiền trong tài khoản, bệnh viện này sẽ điều trị trước rồi mới tính phí. Còn nữa, tôi đã nói với cậu mợ rồi, họ nói cần có thời gian để phê duyệt giấy thông hành. Thế nên không cần vội, hiểu chứ?”

“Tôi hiểu rồi. ”

Phàn Kỳ đến nơi thì xuống xe, cửa vừa đóng lại thì xe đã lái đi. Trong lòng cô hơi thất vọng. Chẳng phải việc gì anh cũng quan tâm đến mày sao? Nhưng mà mày đã xuống xe rồi chẳng lẽ người ta không được lái xe đi à? Thật sự cần điều chỉnh lại tâm lý, như vậy đúng là không ổn lắm.

Phàn Kỳ đi vào công ty môi giới, đặt túi đựng váy dưới ghế sau đó đi gõ cửa phòng Liêu Kế Khánh.

“Mời vào. ”Phàn Kỳ đẩy cửa vào thì thấy Liêu Nhã Triết cũng ở đó. Cô ngồi xuống sola nghe Liêu Kế Khánh nói về giao dịch ngày hôm qua của hai người. Liêu Kế Khánh không có ý kiến gì về giao dịch của cô.

Nhìn sắc mặt của Liêu Nhã Triết, dường như đầu anh ta sắp nổ tung vì những lời phàn nàn của ba rồi.

“Ông Liêu, không may giảm xuống thì từ từ sẽ lại tăng lên. Chẳng qua Nhã Triết mua hơi vội một chút, tôi cho rằng đó không phải sai lầm quá lớn. ” Phàn Kỳ nhận xét dựa theo logic của mình.

“Cô đừng giải thích cho nó, nó chỉ hành động theo cảm tính, nghĩ một đằng làm một nẻo. ” Liêu Kế Khánh nói.

Một đồng nghiệp khác bước vào và ngồi xuống. Anh ấy xem lại giao dịch của mình ngày hôm qua, quả thật cũng có 1 vấn đề lớn. Phàn Kỳ nghe anh ấy nói xong thì an ủi: “Hôm nay tâm lý chúng ta ổn định là được rồi, cuộc thi có thời hạn 1 tháng, hà tất phải cố chấp với những điều được mất trong 1-2 ngày?”Liêu Kế Khánh gõ xuống mặt bàn: “Nếu là bình thường thì tôi cũng không quan tâm. Hôm nay Thang Viễn Siêu đã mời Trang Linh Linh đến bình luận. Mặc dù Dung Viễn là quản lý của Lân Long, nhưng mức độ đầu tư của cô ấy vượt xa Dung Viễn, có kỹ thuật sắc sảo, chưa từng nhìn sai thị trường. Năm đó sự thiếu sót sót đã khiến họ bị thị trường thổi bay một cách thần kỳ. Ngày hôm nay cô ấy ủng hộ bên nào, điều này rất quan trọng. Cô ấy là con gái của nhà họ Trang, cũng là cháu gái của nhà họ Hứa. Chính vì mối quan hệ này mà Hứa Hạt thân thiết với bọn họ. ”

Trang Linh Linh đặc biệt đến tiệc chiêu đãi buổi tối. Từ những lời của Liêu Kế Khánh, Phàn Kỳ cho rằng Trang Linh Linh và Dung Viễn nên giữ quan điểm khách quan. Bên cạnh đó, tuy rằng bọn cô chưa gặp nhau nhưng thế hệ trước 2 nhà đã có mối quan hệ thân thiết. Thế hệ này thì Trần Chí Khiêm và Dung Viễn cũng thân quen. Tốt nhất Hứa Hạt chỉ nên là chú họ và có quan hệ trên công việc với Dung Viễn và Trang Linh Linh. Phàn Kỳ nói: “Ông Liêu, chúng tôi vẫn đang đi theo tiến độ của chính mình. Nếu cô ấy thật sự bày tỏ quan điểm trái ngược với chúng tôi, và cô ấy không thua, vậy thì chúng tôi sẽ quay về tự kiểm điểm lại phán đoán của bản thân. ”Nói thì nói vậy, Phàn Kỳ cho rằng sẽ không có khả năng đó. Cô ấy đến từ tương lai, tất nhiên đây là thế giới trong sách, nhưng ít nhất dựa vào những diễn biến hiện tại thì xu thế của thế giới không hề chệch hướng.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 289



Và theo những gì Trần Chí Khiêm đã nói, quan điểm của Dung Viễn là tiếp theo đây thị trường sẽ là thị trường bò tót.

“Được. ” Liêu Kế Khánh tại thảo luận với 3 người về chiến tược giao dịch ngày hôm nay.

Cuộc thi này không chỉ là cuộc cạnh tranh của các nhà môi giới chứng khoán đơn lẻ, mà còn là cuộc đọ sức giữa các công ty môi giới chứng khoán.

Phàn Kỳ và Liêu Nhã Triết cùng nhau đến trường quay, Liêu Nhã Triết hỏi Phàn Kỳ: “Chồng cô muốn giúp Phùng Học Minh?”

“Biểu cảm này của anh là muốn anh ấy giúp hay hi vọng anh ấy không giúp?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tôi cảm thấy việc làm này của Phùng Học Minh hơi không lý trí. ” Liêu Nhã Triết bất đắc dĩ nói: “Ông ngoại của anh ta còn được mấy năm nữa? Chờ đến khi lấy được Thiên Hòa không được sao?”

“Vậy anh thuyết phục anh ta đi?” Phàn Kỳ nói.

Liêu Nhã Triết thở dài một hơi: “Không phải tôi không thuyết phục được à? Anh ta rất cố chấp với việc này. ”

Hai người vừa đi vừa nói, Hứa Diệu Nhi đi tới trước mặt. Bên cạnh cô ta là một người phụ nữ tóc ngắn, dáng người cao ráo, có khí chất của một nữ mạnh mẽ.

Hứa Diệu Nhi liếc Phàn Kỳ một cái rồi dẫn người phụ nữ vào bên trong trước.

“Đây là Trang Linh Linh. ” Liêu Nhã Triết cảm thấy kỳ lạ: “Chồng cô ấy đầu tư cho chồng cô nhiều tiền như thế, cô không thể nào không biết cô ấy chứ?”

“Tôi chưa gặp cô ấy bao giờ. ” Ấn tượng của Phàn Kỳ với Trang LInh Linh chỉ dừng lại trên các trang báo và tạp chí trong ký ức của nguyên chủ. Bây giờ nhìn thấy người thật mới biết những bức ảnh đó không thể diễn tả hết gu thẩm mỹ của cô ấy.

Cô ấy xinh đẹp sang trọng, từng cử chỉ đều toát lên khí chất. Gặp Dung Viễn, rồi lại gặp cô ấy, cô phát hiện mọi người không hề phóng đại sự thật, khí thế của Trang Linh Linh mạnh hơn Dung Viễn rất nhiều. Thảo nào một ông chủ như Liêu Kế Khánh lại lo lắng ý kiến sẽ khác với cô ấy, cho rằng phán đoán của bản thân là sai lầm.

“Biết. ” Phàn Kỳ gật đầu.

“Cô ấy có thể lái máy bay, còn là loại máy b** ch**n đ**. Cô tin không?”

“Chuyện của cô ấy không phải đều có trên mặt báo à? Còn phải nói tin hay không tin?” Phàn Kỳ bước vào trường quay, nói với Liêu Nhã Triết: “Bất kể là ai đến, anh chỉ cần làm theo nhịp điệu giao dịch mà chúng ta đã đặt ra, không cần bị ảnh hưởng bởi người khác. ”

“Rõ rồi. ”Phàn Kỳ bước đến chỗ của mình, cô bật máy tính chuẩn bị cho giao dịch ngày hôm nay. Hôm nay Thang Viễn Siêu mời một người có tầm ảnh hưởng, ông ta đến trường quay từ sớm, sau khi thấy Trang Linh Linh thì nhiệt tình ca ngợi một lúc rồi mới đi vào bên trong. Người cũng ca ngợi rầm rộ còn có Hứa Hạt của Trường Hưng. Hứa Hạt ngồi bên cạnh Trang Linh Linh, 2 người cúi đầu nói chuyện với nhau.

Thang Viễn Siêu đặc biệt giới thiệu: “Hôm nay chúng tôi vinh dự được mời đến trường quay một người vừa có thể lái máy bay, vừa có tầm nhìn đầu tư xuất sắc, tiến sĩ Trang Linh Linh. Tiến sĩ Trang, cô có thể nói vài lời không?”Trang Linh Linh cầm micro: “Hôm qua tôi vừa xem tập thứ 2 của cuộc thi. Nó rất thú vị. Tôi mong rằng các thí sinh sẽ không ỷ lại vào thắng thua tạm thời. Trên thị trường chứng khoán, nếu bạn có thể kiểm soát tổng số tiền không bị lỗ quá 10 lần, thì bạn đã vượt trội hơn 80 người. Và nếu có thể đạt được lợi nhuận ổn định hàng tháng, bạn chính là cao thủ của thị trường chứng khoán. Mọi người cố lên!”Phàn Kỳ nghe xong thì sững sờ, cô nhìn Trang Linh Linh. Cô rất quen thuộc với những lời này, kiếp trước trên diễn đàn có một siêu thoại về một vị đại thần, tên id rất tùy tiện: Light123. Mọi người đều gọi anh ấy là “Anh I”. Anh ấy mở chào giá trên diễn đàn, mỗi ngày đánh giá lại các giao dịch của bản thân, chia sẻ kỹ năng giao dịch ngắn hạn, chào giá tài khoản từ 50 nghìn đến 1 triệu trong vòng 1 năm. Có lúc bản thân phân tích lời chào giá của anh ấy, bắt đầu tham gia ngắn hạn, có câu hỏi thì sẽ gửi riêng, cơ bản thì anh ấy đều trả lời đúng.
 
Back
Top Bottom