Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1510: Chương 1510



Sắc mặt của Lâm Thanh không thay đổi quá nhiều, nhưng mà chị ấy cũng chịu đủ cuộc phỏng vấn này rồi.

Cũng may mà lúc nãy Vương Lâm đã nói, đây là câu hỏi phỏng vấn cuối cùng của chị ấy.

“Câu trả lời của Diệp Ninh chính là câu trả lời của tôi, tiếp theo đây tôi còn có một ít công việc cần xử lý, phần phỏng vấn còn lại hai anh cứ tiếp tục tự nhiên đi.”

Nói xong câu này, chị ấy trực tiếp đứng lên rời đi, chị ấy hoàn toàn không thèm lo lắng về phần phỏng vấn của Diệp Ninh.

Bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng hai người Vương Lâm là phóng viên đã chinh chiến nhiều năm, không bao lâu sau đã điều chỉnh lại tâm thái của mình.

Diệp Ninh không muốn tiếp nhận buổi phỏng vấn đối phương nữa.

“Phóng viên Vương, nửa tiếng sau tôi còn phải tham gia một hoạt động, cho nên chỉ có thể cho các anh năm phút.”

Thật ra cô cảm thấy năm phút cũng đã là quá nhiều rồi.

Hai người Vương Lâm đều thay đổi sắc mặt, biết rõ đây chỉ là cái cớ của cô thôi, nhưng lại không thể nào phản bác được.

Dựa vào thân phận và mức độ nổi tiếng hiện tại của Diệp Ninh, cho dù là bọn họ thì cũng không thể nào đắc tội được.

“Không thành vấn đề. Vậy chúng ta sẽ hỏi nhanh đáp nhanh!”

Anh ta đầu tiên là đồng ý vô cùng dứt khoát, thể hiện ra thái độ vô cùng thân thiện.

“Đồng chí Diệp Ninh, cô có tâm trạng như thế nào đối với việc đoàn văn công bị cải cách?”

“Tâm trạng vô cùng bình tĩnh.” Diệp Ninh trả lời rất bình tĩnh.

Vương Lâm hơi kéo khóe miệng: “Vậy cô có kế hoạch như thế nào đối với công việc và cuộc sống trong tương lai?”

“Cứ thuận theo tự nhiên.” Nếu đã là hỏi nhanh đáp nhanh, vậy Diệp Ninh đương nhiên sẽ phối hợp

Cơ bắp trên mặt Vương Lâm hơi giật nhẹ, đã hoàn toàn cảm nhận được sự có lệ và không phối hợp của cô.

“Nghe nói mấy ngày trước trong tiệc chia tay vui vẻ có rất nhiều khóc, tâm trạng lúc đó của cô là như thế nào? Có phải cô cũng không nỡ rời xa những đồng nghiệp ở chung sớm chiều của mình hay không?”

“Nếu không nỡ rời xa thì sau này thường xuyên gặp mặt là được rồi.” Diệp Ninh không cho đối phương có bất cứ cơ hội phát tiết cảm xúc nào.

Đây là lần đầu tiên Vương Lâm gặp được một người dầu muối không ăn giống như Diệp Ninh.

“Vậy chẳng lẽ cô không hề cảm thấy xúc động gì hay sao?”

Nếu cô lại trả lời không đúng sự thật, vậy thì anh ta cũng có thể động tay động chân ở chuyện này.

Dù sao thì đây cũng là nơi cô làm việc suốt hai năm, hiện tại lại bị cải cách, nếu hoàn toàn không có tình cảm thì chính là người m.á.u lạnh.

Từ Minh Vũ có chút lo lắng nhìn Diệp Ninh, sợ cô sẽ bị Vương Lâm mượn đề tài.

“Xúc động thì đương nhiên sẽ xúc động, tôi cũng không phải là người có ý chí sắt đá, chẳng qua tôi càng quen với việc tự xử lý cảm xúc cá nhân mình.” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc nói.

Vương Lâm hơi há miệng, rõ ràng muốn nói cái gì đó, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói cái gì.

Cảm giác thất bại này giống như việc anh ta dùng hết toàn lực đ.ấ.m một đấm, nhưng mỗi lần đều đ.ấ.m vào trong bông, nhẹ nhàng bị b.ắ.n ngược trở về.

Diệp Ninh thuận thế nhìn thoáng qua đồng hồ, Từ Minh Vũ lập tức ngầm hiểu ý nói: “Diệp Ninh, sắp đến giờ tham gia hoạt động tiếp theo rồi, cô phải đi qua đó rồi đó.”

Ngay sau đó Diệp Ninh lập tức đứng lên.

Vương Lâm không còn cách nào khác, chỉ có thể tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng.

TBC

“Đồng chí Diệp Ninh, còn có một câu hỏi về vấn đề tình cảm của cô, hiện tại cô vẫn đang trong trạng thái độc thân sao?”

Không đào ra được thông tin mà anh ta muốn, nhưng vấn đề này chắc chắn là điều mọi người đều cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Nhưng mà anh ta cũng không thể xác định Diệp Ninh có trả lời câu hỏi này hay không?

Diệp Ninh đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó hơi mỉm cười nói: “Không phải.”

Cuối cùng hai mắt Vương Lâm cũng sáng lên: “Vậy không biết cô có tiện tiết lộ tên bạn trai của cô hay không?”

“Hiện tại còn chưa tiện lắm, nhưng mà các anh có thể chờ một chút, có lẽ tôi sẽ công khai sớm thôi.” Diệp Ninh nói rất nhanh lại rất tiêu chuẩn, nhưng mà phải xem xem chừng nào thì đơn xin phục hôn của Cố Phong được phê duyệt.

Đến lúc đó tin tức cô công khai không phải là bạn trai, mà là chồng.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1511: Chương 1511



Quân khu Đông Bắc.

“Cố Phong, cậu đến văn phòng của tôi.”

Trịnh Hồng Xương trực tiếp gọi điện thoại đến doanh bộ của Cố Phong, nói một câu đơn giản rồi lập tức cúp máy.

Trong lòng của Cố Phong lại lập tức trở nên căng thẳng.

Anh thậm chí còn không kịp nghiên cứu xem giọng điệu khi nói chuyện của Trịnh Hồng Xương là gì.

Lôi Vĩnh Minh thấy anh ngồi sững sờ, hỏi thử: “Sao thế?”

“Đoàn trưởng bảo tôi đến văn phòng ông ấy.”

“Vậy anh đi đi, lo cái gì chứ?”

Lôi Vĩnh Minh lộ ra vẻ mặt khó hiểu, thật sự rất hiếm khi nhìn thấy anh như thế này.

Cố Phong thở dài một hơi, dưới ánh nhìn chăm chú của anh ta, có chút cứng còng đi ra ngoài.

Lôi Vĩnh Minh nhịn không được nỉ non nói: “Rốt cuộc cái tên này bị làm sao thế?”

Cố Phong đi đến trước cửa văn phòng, xây dựng tâm lý một chút xong mới mở miệng nói.

“Báo cáo.”

“Mời vào.”

TBC

Đi vào văn phòng, anh lập tức quan sát sắc mặt của Trịnh Hồng Xương.

Trịnh Hồng Xương thấy anh đi vào, buông công việc dang dở trong tay xuống.

“Tôi gọi cậu đến đây là vì chuyện phục hôn của cậu.”

Đoàn trưởng bình thường luôn thích ăn nói ngắn gọn súc tích, vậy mà lần này lại cố ý nói lập lờ lấp lửng.

Trạng thái của Cố Phong lập tức trở nên căng chặt.

“Có phải là lại có vấn đề gì nữa không?”

Anh thật sự không chịu được việc lại bị bác bỏ lần nữa.

Trịnh Hồng Xương không nói tiếng nào, cứ nhìn chằm chằm vào anh như thế.

Cố Phong thở ra một hơi thật dài: “Đoàn trưởng, ông đừng có úp úp mở mở nữa, cứ nói thẳng cho tôi biết kết quả đi.”

Như thế này thật sự quá áp lực khó chịu.

Nếu anh không mở miệng thì Trịnh Hồng Xương cũng sắp chịu không nổi nữa rồi.

Nhưng mà Trịnh Hồng Xương cũng không trả lời ngay, mà là mở ngăn kéo ra, lấy tờ đơn xin phục hôn của anh ra, đặt lên trên bà.

Ông ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Phong, mở ra xem đi.

Một giây.

Hai giây.

Mười giây.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào hai chữ đồng ý trên đó, hoàn toàn bị cảm xúc mênh m.ô.n.g nhấn chìm.

Trịnh Hồng Xương cười cười: “Sao nào, vui quá rồi hả?”

Cố Phong không ngờ còn vô ý thức gật đầu, nhưng mà sau đó anh nhanh chóng phản ứng lại, chỉ có điều trên mặt toàn là ý cười vui vẻ không thể nào che giấu được.

“Cảm ơn đoàn trưởng!”

Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng thì anh cũng chờ được đến ngày này rồi!

Trịnh Hồng Xương đương nhiên cũng mừng thay cho anh: “Sau này cậu càng phải trân trọng cuộc hôn nhân vất vả lắm mới có được này đó!”

“Rõ, đoàn trưởng!” Giọng nói của Cố Phong trở nên vô cùng to lớn vang dội.

...

Reng reng reng.

“Alo, chuyện gì?”

“Đơn xin phục hôn của Cố Phong đã được phê duyệt.”

Đối phương chỉ nói một câu vô cùng đơn giản, nhưng lại làm Mục Văn Hạo hoàn toàn mất đi toàn bộ lý trí.

“Chắc chưa?”

“Tôi vừa mới nhận được tin tức, đã chắc chắn rồi!”

Ngay giây phút nhận được câu trả lời, trên mặt Mục Văn Hạo đã tràn ngập vẻ âm u.

Anh ta bước nhanh đi ra cửa, gần như là gầm nhẹ quát: “Bảo Mộng Kiều Nhụy lập tức, lập tức đến đây gặp tôi!”

Đơn xin phục hôn đã được phê duyệt, điều này cũng có nghĩa là anh ta sắp sửa mất đi cơ hội chiếm lấy Diệp Ninh.

Nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không cho chuyện này xảy ra!

Vài phút sau, Mộng Kiều Nhụy nhanh chóng đi vào văn phòng.

Khi nhìn thấy đống lộn xộn trong văn phòng, trong lòng cô ta dâng lên dự cảm chẳng lành.

Thậm chí không đợi cô ta mở miệng, Mục Văn Hạo đã nổi trận lôi đình ra lệnh: “Cô đi liên lạc với Diệp Ninh, tôi muốn nhìn thấy cô ấy ngay lập tức!”

Đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Mộng Kiều Nhụy ngơ ngác, ngày hôm qua anh ta còn nói sẽ cho cô ta ba ngày để chuẩn bị, hiện tại mới chỉ có một ngày mà thôi.

Cho dù cô ta quỳ gối trước mặt Diệp Ninh thì Diệp Ninh cũng sẽ không đồng ý.

“Ông chủ, anh cũng biết hiện tại Diệp Ninh đề phòng chúng ta đến cỡ nào mà. Nếu không lên kế hoạch cẩn thận thì sẽ chỉ làm cô ấy phát hiện ra, sẽ không thể nào gặp được cô ấy.”

Hiện tại Diệp Ninh đã không giống như lúc trước, không có ai có thể buộc cô làm chuyện mà cô không muốn.

Mục Văn Hạo siết chặt nắm tay, gân xanh lồi lên, lời nói của Mộng Kiều Nhụy ít nhiều gì cũng làm anh ta bình tĩnh lại một chút.

Đúng vậy, hiện tại anh ta đã không có điều kiện để thất bại nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1512: Chương 1512



Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy anh ta im lặng, có chút thấp thỏm thử hỏi: “Ông chủ, anh có thể nói cho tôi biết, anh muốn gặp Diệp Ninh làm cái gì không? Như thế tôi cũng có thể nghĩ cách tốt hơn.”

Mục Văn Hạo dùng ánh mắt âm u để thay cho câu trả lời.

Mộng Kiều Nhụy đổ mồ hôi lạnh như mưa, biết mình đã hỏi phải chuyện không nên hỏi.

“Tôi không quan tâm cô dùng cách gì, nhất định phải dụ Diệp Ninh ra cho tôi!” Đây là tối hậu thư mà Mục Văn Hạo đưa cho cô ta.

Mộng Kiều Nhụy thật sự không đoán được đã xảy ra cái gì mà lại làm Mục Văn Hạo sốt ruột như thế?

Hơn nữa anh ta nói là... dụ ra?

Không phải mời, cũng không phải hẹn.

“Hôm nay cô ấy còn ở đoàn văn công.” Ý của Mục Văn Hạo đã quá rõ ràng rồi.

Mộng Kiều Nhụy sợ muốn chết: “Cho dù hiện tại tôi đến đoàn văn công chặn đường cô ấy thì phải dùng lý do gì mới có thể làm cô ấy cam tâm tình nguyện đi theo tôi đây?”

“Đây là chuyện cô nên tự suy nghĩ chứ không phải đến đây hỏi tôi!” Hiện tại đầu óc của Mục Văn Hạo đã không còn tỉnh táo, cho nên cũng nghĩ không ra, trong mắt chỉ còn lại cảm xúc lạnh như băng.

Da đầu Mộng Kiều Nhụy tê rần, đừng có nói là anh ta bảo cô ta đi bắt cóc người khác đó nha?

Mục Văn Hạo tăng thêm âm lượng, gằn từng chữ một nói: “Tôi chỉ muốn cô ấy!”

Trong lòng Mộng Kiều Nhụy căng thẳng, thậm chí còn cảm thấy ngạt thở.

Anh ta thật sự điên rồi sao?

Anh ta muốn Diệp Ninh, nhưng mà Diệp Ninh chắc chắn sẽ không nghe lời anh ta.

“Ông chủ, anh nhất định phải suy nghĩ cẩn thận. Dựa theo thân phận hiện tại của Diệp Ninh, không thể...”

“Cô sợ Diệp Ninh trả thù cô? Hay là muốn tôi xử lý cô ngay tại chỗ?”

Kiên nhẫn của Mục Văn Hạo đã đến giới hạn, ánh mắt có thể g.i.ế.c người.

Mộng Kiều Nhụy nổi da gà đầy người, hoảng loạn lắc đầu.

“Tôi đi ngay!”

“Để Hà Bân đi chung với cô!”

Mục Văn Hạo ra lệnh, Hà Bân vừa có thể giúp cô ta làm việc, cũng có thể giám sát mọi hành vi của cô ta.

Chờ đến khi Mộng Kiều Nhụy đi rồi, anh ta đốt một điếu thuốc lá, buộc bản thân phải bình tĩnh lại, bắt đầu tính toán những chuyện sẽ làm sau khi gặp được Diệp Ninh...

“Diệp Ninh, nếu cô không có việc gì thì cứ ở lại trong đoàn thêm một lúc, chờ tôi xử lý xong công việc rồi lại đưa cô về viện gia thuộc.”

Từ Minh Vũ đuổi hai người Vương Kiện đi, cố ý nói với Diệp Ninh.

“Còn phải chờ thêm bao lâu nữa?” Diệp Ninh hỏi thời gian.

Từ Minh Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ: “Khoảng hai ba tiếng nữa đi.”

Hiện tại trong đoàn thậm chí còn không có tài xế để đưa cô về.

Reng reng reng.

Trong lúc hai người nói chuyện, điện thoại bàn lập tức vang lên.

Người gọi điện thoại đến đây vào lúc này chỉ có thể là Cố Phong hoặc Vương Kim.

Diệp Ninh lập tức nghe máy,

Giọng nói của Cố Phong theo ống nghe truyền đến lỗ tai của cô: “Tiểu Ninh, đơn xin phục hôn được phê duyệt rồi.”

Anh nói rất chậm, rõ ràng là muốn làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng lại không thể nào che giấu được tâm trạng kích động của mình.

Bàn tay đang cầm ống nghe điện thoại của Diệp Ninh đột nhiên siết chặt lại: “Anh lặp lại lần nữa!” Trong giọng nói kích động còn mang theo một chút run rẩy.

Từ Minh Vũ đứng ở bên cạnh cô cũng giật mình trước phản ứng của cô, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể làm cô có phản ứng lớn đến thế?

“Đơn xin phục hôn được phê duyệt rồi!” Cố Phong lặp lại lần nữa.

“A!!”

Từ trước đến nay Diệp Ninh chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ, trực tiếp phóng túng hô to.

TBC

Tuy rằng cô đã biết lần này sẽ không có vấn đề gì nữa, nhưng mà khi thật sự nhận được tin tức này, ngoại trừ vui vẻ ra, cô lại càng muốn khóc một trận thật to!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1513: Chương 1513



“Diệp, Diệp Ninh, cô bị làm sao thế?”

Từ Minh Vũ ngơ ngác, thậm chí không thể nói chuyện trôi chảy nữa.

Anh ta đã làm việc với Diệp Ninh hơn hai năm, từ trước đến nay còn chưa bao giờ nhìn thấy cô mất khống chế cảm xúc đến như thế này.

Chắc chắn đã có chuyện lớn gì đó xảy ra!

Diệp Ninh cũng biết mình mất khống chế đến mức nào, nhưng mà đối với cô mà nói, chuyện này không còn quan trọng nữa.

“Tối nay anh đi về, chúng ta phải chúc mừng mới được!”

“Được rồi.” Cố Phong ở đầu dây bên kia cũng đã cười tươi rói.

Diệp Ninh chủ động cúp máy.

Nếu còn nói thêm gì nữa, có khả năng cô sẽ lại càng không khống chế được chính mình.

Từ Minh Vũ nghe được cô nói muốn chúc mừng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây cũng không phải chuyện xấu gì là được rồi!

Hai mắt Diệp Ninh sáng đến chói mắt, mặt mày tỏa sáng.

“Đơn xin phục hôn của tôi và Cố Phong đã được phê duyệt rồi.”

“Hả?!!”

TBC

Giờ phút này, phản ứng của Từ Minh Vũ gần như giống hệt với Diệp Ninh lúc nãy.

“A!! Chúc mừng! Thật sự chúc mừng hai người! Ha ha ha! Diệp Ninh, cuối cùng hai người cũng khổ tận cam lai rồi! Từ hôm nay trở đi, có phải tôi nên sửa miệng gọi cô là bà Cố rồi không?”

Từ Minh Vũ cũng kích động theo, cười to trêu chọc.

Diệp Ninh ước gì có thể chia sẻ tin tức tốt này cho tất cả mọi người trên đời biết, nhưng mà cuối cùng cô vẫn còn có một chút lý trí.

Cô mất vài phút mới miễn cưỡng đè xuống tâm trạng mừng như điên của mình.

“Đội trưởng Từ, tạm thời anh đừng nói chuyện này cho người ngoài biết, để chúng tôi yên tĩnh tận hưởng vài ngày đã.”

Từ Minh Vũ hoàn toàn hiểu được tâm trạng của cô, dù sao thì mấy ngày nữa cô đã phải đến đoàn văn công Tây Nam nhận việc, đến lúc đó cô và Cố Phong phải ở riêng hai nơi, hiện tại đúng là phải trân trọng khoảng thời gian này.

“Không thành vấn đề. Chờ đến khi hai người mở tiệc, nhất định phải nhớ mời tôi đến uống rượu mừng đó!”

Lần đầu tiên bọn họ kết hôn thì chẳng có ai để ý đến.

Lần thứ hai kết hôn nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt, cùng nhau chung vui.

Diệp Ninh gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Đội trưởng Từ, anh không cần đưa tôi về đâu, tôi tự gọi xe về là được rồi.”

Ngày vui như thế, cô muốn đi mua sắm đồ đạc, tối nay phải chúc mừng với Cố Phong mới được.

“Vậy à. Chắc ông Lý lái xe taxi đang ở bên ngoài đó, cô cứ gọi xe của ông ấy đi.”

Anh ta cố ý dặn dò.

“Được rồi.” Diệp Ninh đồng ý, vội vàng sốt ruột bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Vài phút sau, cô từ trong đoàn văn công đi ra, leo lên xe của ông Lý.

Xe taxi vừa mới chạy đi, một chiếc xe hơi màu đen đã chậm rãi đuổi theo...

“Doanh trưởng Cố, chúc mừng anh, cuối cùng cũng ôm được người đẹp về nhà!”

Lôi Vĩnh Minh là người đầu tiên trong doanh biết tin tức đơn xin phục hôn của Cố Phong được phê duyệt, thật lòng mừng thay cho Cố Phong.

Dù sao con đường tình duyên của bọn họ thật sự quá khó khăn vất vả.

May mà kết quả cuối cùng là viên mãn.

“Cảm ơn.” Từ xưa đến nay Cố Phong chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như bây giờ.

“Đồng chí Diệp Ninh chắc cũng vui vẻ đến phát điên rồi nhỉ? Hay là chiều nay anh xin nghỉ nửa ngày, về nhà với cô ấy đi.” Lôi Vĩnh Minh nửa đùa nửa trêu ghẹo nói.

“Không cần.” Cố Phong cũng vui vẻ, nhưng vẫn có thể phân chia được giữa công và tư. Huống chi chiều nay trong đoàn còn sẽ mở một cuộc họp quan trọng, anh nhất định phải có mặt ở đó.

“Cũng đúng, hai người cũng coi như là vợ chồng lâu năm rồi, có chuyện gì muốn nói thì buổi tối chui vào trong chăn nói sẽ càng tốt hơn.” Lôi Vĩnh Minh biết rõ anh đang rất vui vẻ, cho nên mới dám trêu chọc như thế.

Quả nhiên Cố Phong vẫn cứ mỉm cười, chẳng qua ý cười lại trở nên cực kỳ thâm sâu.

Chỉ e là tất cả mọi người đều sẽ không ngờ được rằng, lần này anh và Diệp Ninh mới coi như là thật sự kết hôn.

Lần đầu tiên anh hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh lên, lại nhanh lên nữa!

“Cô Mộng, cô dự định sẽ làm như thế nào?”

Trong xe hơi màu đen, Hà Bân theo sát phía sau chiếc xe taxi mà Diệp Ninh đang ngồi, thuận tiện hỏi thăm ý kiến của Mộng Kiều Nhụy.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1514: Chương 1514



Gương mặt Mộng Kiều Nhụy căng thẳng, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.

“Cứ xem xem cô ấy đi nơi nào, sau đó tôi lại tìm cơ hội gặp mặt cô ấy.”

“Nếu cô ấy trực tiếp đi vào viện gia thuộc thì sao?” Mặt Hà Bân lạnh tanh hỏi.

Hơn nữa còn rất có khả năng này.

Mộng Kiều Nhụy biết anh ta là tâm phúc của Mục Văn Hạo, cho dù trong lòng rất tức giận thì cũng không dám phát giận.

“Nếu cô ấy về viện gia thuộc rồi, anh có thể lái xe vào đó bắt cô ấy đi không?”

Tuy rằng cô ta đang hỏi, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút mất kiên nhẫn.

“Không được.” Hà Bân trả lời, nhưng mệnh lệnh của ông chủ chính là muốn dẫn Diệp Ninh đi gặp anh ta, vậy nhất định phải hoàn thành chuyện này.

Cho nên chỉ cần phát hiện chiếc xe taxi kia chạy về phía viện gia thuộc thì anh ta sẽ lập tức triển khai hành động ngay.

Còn chuyện rốt cuộc Mộng Kiều Nhụy muốn làm như thế nào thì không liên quan đến anh ta.

Mộng Kiều Nhụy hoàn toàn không biết anh ta có ý định như thế, vẫn còn cứ bực bội nói.

“Vậy chẳng phải được rồi sao. Nếu thật sự không có cơ hội gì thì cũng chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.”

Hà Bân lựa chọn im lặng.

Giờ phút này Mộng Kiều Nhụy thật sự ước gì Diệp Ninh trực tiếp đi về viện gia thuộc, như thế thì cô ta cũng có lý do để kéo dài thời gian.

Nhưng mà cô ta lại không ngờ rằng chiếc xe taxi kia lại chạy về một hướng khác.

Hà Bân cảm nhận được, bàn tay cầm tay lái hơi siết chặt lại rồi thả lỏng ra.

Xem ra tạm thời không cần anh ta phải ra tay nữa.

Trong lòng Mộng Kiều Nhụy toát đầy mồ hôi, trong đầu rối loạn lộn xộn muốn chết.

Hiện tại cô ta thật sự không thể nào nghĩ ra mình phải dùng cớ nào mới có thể lừa đến Diệp Ninh đây?

Xe dừng lại trước chợ bán thức ăn.

Diệp Ninh xuống xe.

Cô bịt mặt kín mít, nếu là người không quen biết cô thì chắc chắn sẽ không nhận ra cô là ai.

Mộng Kiều Nhụy thật sự không thể nào hiểu được, vì sao cô lại đến nơi nhộn nhịp như chợ bán thức ăn một mình như thế chứ?

Nhưng mà cũng chính là vì nguyên nhân nơi này có nhiều người cho nên tuyệt đối không thể dùng s.ú.n.g được.

Bị Hà Bân giám sát, cô ta nhất định phải làm cái gì đó.

Hiện tại chuyện duy nhất cô ta có thể làm chính là đi tìm Diệp Ninh nói chuyện trực tiếp.

Nghĩ như thế, cô ta mới không nhanh không chậm mở cửa xe ra.

Quả nhiên Hà Bân cũng lập tức đi xuống theo.

“Chờ lát nữa anh không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu như rút dây động dừng, sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt Diệp Ninh nữa.” Mộng Kiều Nhụy cố ý nhắc nhở, đồng thời cũng là đang cảnh cáo anh ta.

Hà Bân không nói cái gì.

Diệp Ninh dạt dào hứng thú, đầu tiên là mua rau củ tươi, sau đó đi mua cá và thịt.

Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi về đại viện, cô sẽ lập tức đi nhờ mấy người khác dạy cô nấu nướng.

Mộng Kiều Nhụy đi theo nhìn một lúc lâu, thấy cô lại đi mua nhiều đồ ăn như thế, vẫn cứ nhíu chặt mày không hề buông lỏng.

“Cô Mộng, cô nên đi qua đó rồi.” Hà Bân gằn giọng nói nhỏ với cô ta, mấy quầy hàng ở đằng trước cũng không quá đông người.

Trong lòng Mộng Kiều Nhụy trầm xuống, tuy rằng cô ta rất không muốn, nhưng vẫn buộc phải làm theo.

Cô ta bước nhanh vài bước, kéo gần khoảng cách với Diệp Ninh.

TBC

“Diệp Ninh.”

Cô ta nhẹ nhàng gọi, thành công làm Diệp Ninh dừng chân.

Diệp Ninh nhìn thấy cô ta, mọi biểu cảm trên mặt giống như cứng lại, theo bản năng nhìn xung quanh cô ta.

Sau khi xác nhận không có bóng dáng của Mục Văn Hạo rồi, cô mới dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy.

“Sao cô lại ở đây? Tìm tôi có chuyện gì?”

Mộng Kiều Nhụy đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, cho nên cô ta đã bắt đầu đi theo cô từ lúc nào thế?”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1515: Chương 1515



“Đúng là có một số việc, là về Mục Văn Hạo.”

Mộng Kiều Nhụy cố gắng làm bản thân trông có vẻ không quá chột dạ.

Cho dù Diệp Ninh chỉ là nghe đến tên của Mục Văn Hạo thôi thì cũng theo bản năng cảm thấy chán ghét.

“Anh ta lại muốn làm cái gì nữa?”

Cho dù anh ta muốn làm cái gì thì cũng không thể thay đổi được sự thật là cô và Cố Phong đã phục hon.

Mộng Kiều Nhụy bất an nhìn xung quanh hỏi: “Chúng ta có thể tìm nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện không? Nơi này lộn xộn quá.”

Ngoài miệng cô ta đề nghị như thế, nhưng trong lòng thật sự rất sợ Diệp Ninh sẽ đồng ý ngay.

“Không cần thiết. Cô có chuyện gì thì cứ nói ngay tại đây đi.”

Hiển nhiên Diệp Ninh cũng vẫn còn rất đề phòng cô ta.

Chợ bán thức ăn người đến người đi, tuy rằng lộn xộn nhưng cũng là nơi an toàn nhất.

Phù.

Mộng Kiều Nhụy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại cũng không phải cô ta không cố gắng mà là Diệp Ninh hoàn toàn không chịu phối hợp.

Cô ta theo bản năng nhìn ra sau, chủ yếu là muốn làm cho Hà Bân nhìn thấy rõ ràng điểm này.

Nhưng cô ta lại không ngờ rằng Hà Bân vốn dĩ luôn đi theo cô ta, hiện tại sao lại nhìn không thấy đâu nữa rồi?

Ánh mắt của Diệp Ninh nhìn theo tầm mắt của cô ta, hơn nữa cũng đã nhận ra cô ta đang tìm kiếm gì đó.

“Cô đang nhìn cái gì thế?”

Hơi thở của Mộng Kiều Nhụy hơi cứng lại, cơ bắp trên mặt hơi cứng đờ.

“Không, không có gì. Tôi muốn nói với cô, dạo gần đây Mục Văn Hạo sẽ định làm chuyện lớn.”

Diệp Ninh hơi nhướng mày: “Chuyện lớn gì?”

“Cô biết mà, anh ta chắc chắn sẽ không nói cho tôi biết kế hoạch chân chính của anh ấy Nhưng mà anh ấy vẫn luôn muốn chia rẽ cô và doanh trưởng Cố, hiện tại đã đến mức tẩu hỏa nhập ma luôn rồi. Cho nên tôi muốn nhắc nhở cô, cô nhất định phải đề phòng anh ấy đó.”

Mộng Kiều Nhụy cũng cảm thấy chuyện này rất châm chọc, rõ ràng cô ta cũng đang giúp đỡ Mục Văn Hạo làm việc, nhưng hiện tại lại thật lòng muốn nhắc nhở Diệp Ninh.

Gương mặt Diệp Ninh lạnh nhạt không chút biểu cảm.

Tuy rằng cô ta nói rất thành khẩn, nhưng trên thực tế thì chẳng khác gì chưa nói.

“Tôi biết rồi, còn có chuyện gì khác không?”

Cô vốn dĩ còn đang muốn đi dạo thêm, nhưng hiện tại đã không có tâm trạng nữa.

TBC

Xe taxi của ông Lý đang đậu bên ngoài cổng chợ chờ cô, cô chỉ muốn về nhà thôi.

Mộng Kiều Nhụy còn muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng mà giây tiếp theo con ngươi của cô ta đột nhiên co rút lại.

Hà Bân lúc nãy đã biến mất không biết đã vòng ra sau lưng Diệp Ninh từ lúc nào, hơn nữa còn đang chậm rãi đến gần Diệp Ninh, rõ ràng là chuẩn bị muốn làm cái gì đó.

Anh ta điên rồi à?

Anh ta định ra tay với Diệp Ninh ngay trước mặt bao người như thế sao sao?

Phản ứng đầu tiên của Mộng Kiều Nhụy chính là nhắc nhở Diệp Ninh, nhưng mà Hà Bân đã dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta.

“Diệp Ninh!”

Thấy Diệp Ninh sắp sửa muốn đi, Mộng Kiều Nhụy bị Hà Bân uy h**p, đành phải mở miệng lần nữa.

“Còn có chuyện gì sao?” Sự kiên nhẫn của Diệp Ninh đã sắp đến cực hạn rồi.

“Cô biết Phùng Ninh Ninh không? Đó chính là người Mục Văn Hạo tìm để thay thế cô, Mục Văn Hạo đã tính toán phát hành ca khúc thứ hai cho cô ta, chính là bài hát do cô sáng tác đó.” Mộng Kiều Nhụy trơ mắt nhìn khoảng cách của Hà Bân càng lúc càng gần Diệp Ninh, nhưng cũng chỉ có thể dùng lời nói để hấp dẫn lực chú ý của Diệp Ninh.

“Nếu tôi đã đưa bài hát cho Hồng Hải thì anh ta muốn để cho ai biểu diễn cũng không liên quan gì đến tôi.” Diệp Ninh không thèm để ý đến ba ca khúc kia.

“Nhưng anh ta muốn tạo ra một người thế thân cô, hơn nữa còn hi vọng một ngày nào đó có thể thay thế cho cô, chẳng lẽ cô thật sự không hề để ý chút nào sao?” Mộng Kiều Nhụy kích động nói, đến cả giọng nói cũng mang theo một chút run rẩy.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1516: Chương 1516



Lúc này Hà Bân đã đứng phía sau Diệp Ninh rồi.

Diệp Ninh không trả lời mà lại nhạy cảm cảm nhận được gì đó, vừa định xoay người xác định thì Hà Bân đột nhiên nâng tay lên, giơ tay lên đập mạnh vào cổ của cô.

Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy đầu đau nhói, hai mắt tối sầm hoàn toàn ngất đi.

Hà Bân lập tức ra tay, ôm lấy bả vai của cô.

Sắc mặt của Mộng Kiều Nhụy còn khó coi hơn cả gương mặt đang hôn mê của Diệp Ninh.

“Hà Bân, sao anh lại dám...”

Dám đánh người ngay tại chợ bán thức ăn người đến người đi như thế chứ!!

Tất cả mọi người đều không ngờ đến Hà Bân lại có hành vi điên cuồng như thế, đến cả Diệp Ninh cũng vậy.

Xung quanh đã bắt đầu có người nhìn về phía bọn họ.

Hà Bân hoàn toàn không thèm để ý những thứ này, mục tiêu của anh ta chỉ là hoàn thành mệnh lệnh của Mục Văn Hạo.

Thậm chí anh ta còn không thèm trả lời Mộng Kiều Nhụy, trực tiếp bế Diệp Ninh đã hôn mê lên, dưới ánh nhìn chăm chú của bao người, nhanh chóng đi ra ngoài!

“Điên rồi! Anh điên thật rồi! Anh muốn c.h.ế.t thì cũng đừng liên lụy tôi! Một đống người nhìn thấy chúng ta như thế, anh cho rằng chúng ta có thể giấu được bao lâu hả? Cho dù bọn họ không quen biết anh, nhưng chỉ cần miêu tả lại gương mặt của tôi, Cố Phong sẽ lập tức đoán ra được Diệp Ninh đã bị ai bắt đi ngay!”

Trong xe, cảm xúc của Mộng Kiều Nhụy không chỉ không bình tĩnh lại, ngược lại càng thêm sốt ruột bất an hơn.

Hà Bân nhìn thẳng về phía trước, lái xe nhanh chóng chạy trên đường.

TBC

“Ông chủ chỉ bảo chúng ta dẫn Diệp Ninh qua đó, nhưng chắc chắn không phải là dùng biện pháp này. Anh nghe lời tôi, hiện tại thả Diệp Ninh xuống thì vẫn còn kịp đó!”

Mộng Kiều Nhụy liên tục thúc giục, trừ phi Mục Văn Hạo và Hà Bân chán sống rồi, nếu không thì tại sao lại có thể làm việc không chút kiêng dè như thế chứ?!

Hà Bân hoàn toàn không thèm để ý, anh ta là người duy nhất biết Mục Văn Hạo muốn làm cái gì, chỉ cần gạo nấu thành cơm, Diệp Ninh trở thành người phụ nữ của Mục Văn Hạo, vậy cho dù cô có căm hận như thế nào thì cũng chỉ có thể quyết định nhẫn nhịn.

Cũng chính vì như thế, cho nên anh ta mới dám ra tay ngay giữa đường như thế!

Lúc này Diệp Ninh đang hôn mê lại khẽ nhúc nhích, có dấu hiệu sắp sửa tỉnh lại.

Nhịp tim của Mộng Kiều Nhụy đập còn nhanh hơn cả trống: “Cô ấy sắp tỉnh rồi!”

Cô ta cho rằng Hà Bân sẽ kiêng dè bất an, nhưng mà không ngờ rằng anh ta lại trực tiếp lấy ra một cái túi, quăng lên người Mộng Kiều Nhụy.

“Trong cái khăn này có thuốc mê, bịt lên miệng cô ta, vài giây sau cô ta sẽ hôn mê lần nữa.”

Mộng Kiều Nhụy đổ mồ hôi lạnh liên tục, đến cả thứ này mà anh ta cũng đã chuẩn bị luôn rồi à?

Hà Bân thông qua kính chiếu hậu để ý đến trạng thái của Diệp Ninh, thúc giục nói: “Nhanh lên!”

Mộng Kiều Nhụy run run rẩy rẩy lấy một cái khăn tay từ trong túi ra, trong nháy mắt này cô ta có chút do dự.

Hiện tại cô ta biết rất rõ, nếu cô ta thật sự làm chuyện này, vậy thì sẽ không còn đường lui nào nữa.

Hơn nữa hành vi này của Hà Bân rõ ràng là đang tự tìm đường chết!

Mí mắt của Diệp Ninh bắt đầu run rẩy, có khả năng tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Mộng Kiều Nhụy cầm khăn tay giống như cầm thứ gì đó nặng ngàn cân vậy.

Hình như Hà Bân đã nhận ra sự rối rắm của cô ta, chỉ nói một câu đã buộc cô ta phải đưa ra sự lựa chọn cuối cùng.

“Ông chủ đã căn dặn, nếu hôm nay không thể dẫn cô Diệp đi thì bảo tôi xử lý cô.,”

Mặt mày Mộng Kiều Nhụy trắng bệch, Mục Văn Hạo muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta có lẽ cũng dễ dàng như bóp c.h.ế.t một con kiến.

Ngay lúc Diệp Ninh sắp sửa tỉnh lại, cô ta không dám do dự nữa, dùng khăn tay bịt kín mặt của Diệp Ninh.

Diệp Ninh bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nhưng cũng chỉ có thể giãy dụa chừng bốn năm giây, sau đó lại chìm vào trong hôn mê lần nữa.

Chờ đến khi làm xong hết những việc này rồi, Mộng Kiều Nhụy cũng mất sạch sức lực, rõ ràng cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà Mục Văn Hạo dặn dò, nhưng trong lòng không chỉ không bớt lo lắng, ngược lại càng lúc càng bất an hơn.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1517: Chương 1517



Lúc này Hà Bân đã đứng phía sau Diệp Ninh rồi.

Diệp Ninh không trả lời mà lại nhạy cảm cảm nhận được gì đó, vừa định xoay người xác định thì Hà Bân đột nhiên nâng tay lên, giơ tay lên đập mạnh vào cổ của cô.

Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy đầu đau nhói, hai mắt tối sầm hoàn toàn ngất đi.

Hà Bân lập tức ra tay, ôm lấy bả vai của cô.

Sắc mặt của Mộng Kiều Nhụy còn khó coi hơn cả gương mặt đang hôn mê của Diệp Ninh.

“Hà Bân, sao anh lại dám...”

Dám đánh người ngay tại chợ bán thức ăn người đến người đi như thế chứ!!

Tất cả mọi người đều không ngờ đến Hà Bân lại có hành vi điên cuồng như thế, đến cả Diệp Ninh cũng vậy.

Xung quanh đã bắt đầu có người nhìn về phía bọn họ.

Hà Bân hoàn toàn không thèm để ý những thứ này, mục tiêu của anh ta chỉ là hoàn thành mệnh lệnh của Mục Văn Hạo.

Thậm chí anh ta còn không thèm trả lời Mộng Kiều Nhụy, trực tiếp bế Diệp Ninh đã hôn mê lên, dưới ánh nhìn chăm chú của bao người, nhanh chóng đi ra ngoài!

“Điên rồi! Anh điên thật rồi! Anh muốn c.h.ế.t thì cũng đừng liên lụy tôi! Một đống người nhìn thấy chúng ta như thế, anh cho rằng chúng ta có thể giấu được bao lâu hả? Cho dù bọn họ không quen biết anh, nhưng chỉ cần miêu tả lại gương mặt của tôi, Cố Phong sẽ lập tức đoán ra được Diệp Ninh đã bị ai bắt đi ngay!”

Trong xe, cảm xúc của Mộng Kiều Nhụy không chỉ không bình tĩnh lại, ngược lại càng thêm sốt ruột bất an hơn.

Hà Bân nhìn thẳng về phía trước, lái xe nhanh chóng chạy trên đường.

“Ông chủ chỉ bảo chúng ta dẫn Diệp Ninh qua đó, nhưng chắc chắn không phải là dùng biện pháp này. Anh nghe lời tôi, hiện tại thả Diệp Ninh xuống thì vẫn còn kịp đó!”

Mộng Kiều Nhụy liên tục thúc giục, trừ phi Mục Văn Hạo và Hà Bân chán sống rồi, nếu không thì tại sao lại có thể làm việc không chút kiêng dè như thế chứ?!

Hà Bân hoàn toàn không thèm để ý, anh ta là người duy nhất biết Mục Văn Hạo muốn làm cái gì, chỉ cần gạo nấu thành cơm, Diệp Ninh trở thành người phụ nữ của Mục Văn Hạo, vậy cho dù cô có căm hận như thế nào thì cũng chỉ có thể quyết định nhẫn nhịn.

Cũng chính vì như thế, cho nên anh ta mới dám ra tay ngay giữa đường như thế!

Lúc này Diệp Ninh đang hôn mê lại khẽ nhúc nhích, có dấu hiệu sắp sửa tỉnh lại.

Nhịp tim của Mộng Kiều Nhụy đập còn nhanh hơn cả trống: “Cô ấy sắp tỉnh rồi!”

Cô ta cho rằng Hà Bân sẽ kiêng dè bất an, nhưng mà không ngờ rằng anh ta lại trực tiếp lấy ra một cái túi, quăng lên người Mộng Kiều Nhụy.

“Trong cái khăn này có thuốc mê, bịt lên miệng cô ta, vài giây sau cô ta sẽ hôn mê lần nữa.”

Mộng Kiều Nhụy đổ mồ hôi lạnh liên tục, đến cả thứ này mà anh ta cũng đã chuẩn bị luôn rồi à?

Hà Bân thông qua kính chiếu hậu để ý đến trạng thái của Diệp Ninh, thúc giục nói: “Nhanh lên!”

Mộng Kiều Nhụy run run rẩy rẩy lấy một cái khăn tay từ trong túi ra, trong nháy mắt này cô ta có chút do dự.

Hiện tại cô ta biết rất rõ, nếu cô ta thật sự làm chuyện này, vậy thì sẽ không còn đường lui nào nữa.

Hơn nữa hành vi này của Hà Bân rõ ràng là đang tự tìm đường chết!

Mí mắt của Diệp Ninh bắt đầu run rẩy, có khả năng tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Mộng Kiều Nhụy cầm khăn tay giống như cầm thứ gì đó nặng ngàn cân vậy.

Hình như Hà Bân đã nhận ra sự rối rắm của cô ta, chỉ nói một câu đã buộc cô ta phải đưa ra sự lựa chọn cuối cùng.

“Ông chủ đã căn dặn, nếu hôm nay không thể dẫn cô Diệp đi thì bảo tôi xử lý cô.,”

Mặt mày Mộng Kiều Nhụy trắng bệch, Mục Văn Hạo muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta có lẽ cũng dễ dàng như bóp c.h.ế.t một con kiến.

Ngay lúc Diệp Ninh sắp sửa tỉnh lại, cô ta không dám do dự nữa, dùng khăn tay bịt kín mặt của Diệp Ninh.

Diệp Ninh bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nhưng cũng chỉ có thể giãy dụa chừng bốn năm giây, sau đó lại chìm vào trong hôn mê lần nữa.

TBC

Chờ đến khi làm xong hết những việc này rồi, Mộng Kiều Nhụy cũng mất sạch sức lực, rõ ràng cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà Mục Văn Hạo dặn dò, nhưng trong lòng không chỉ không bớt lo lắng, ngược lại càng lúc càng bất an hơn.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1518: Chương 1518



Mộng Kiều Nhụy còn cho rằng Hà Bân sẽ đi thẳng đến Hồng Hải, hoặc là đến nhà của Mục Văn Hạo, nhưng mà anh ta mới chạy được nửa đường đã trực tiếp dừng xe lại.

“Cô Mộng, nơi này không cần cô nữa, cô đi xuống đi.”

Mộng Kiều Nhụy nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp mắt, không hiểu anh ta có ý gì.

Hà Bân lạnh lùng nói: “Đây là mệnh lệnh của ông chủ.”

TBC

Mộng Kiều Nhụy lại đảo mắt nhìn về phía Diệp Ninh đang hôn mê lần nữa, nhưng bị Hà Bân nhìn chăm chú cô ta cũng chỉ có thể xuống xe.

Cô ta vừa mới xuống xe, xe lại lập tức khởi động, hơn nữa nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của cô ta.

Hà Bân làm như thế rõ ràng chính là không muốn làm cho cô ta biết, rốt cuộc thì bọn họ muốn dẫn Diệp Ninh đi nơi nào!

Cuối cùng cô ta cũng ý thức được sự đáng sợ của Mục Văn Hạo, càng biết rõ từ đầu đến cuối Mục Văn Hạo vẫn chưa bao giờ thật sự tin tưởng cô ta.

Hơn nữa chuyện này rõ ràng chỉ cần một mình Hà Bân làm cũng được rồi, nhưng Mục Văn Hạo lại cứ cố tình kéo cô ta theo, rõ ràng là muốn cắt đứt toàn bộ đường lui.

Chiều tối.

Cố Phong xử lý xong công việc, lập tức chạy về viện gia thuộc.

Trên đường đi anh còn cố ý ghé cửa hàng bán hoa.

Khi anh ôm một bó hoa hồng đỏ rực quay về, làm không ít người chú ý đến.

“Doanh trưởng Cố, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Sao lại mua một bó hoa lớn như thế?”

Các quân tẩu gặp được anh đều nhịn không được hỏi thăm trêu chọc.

Thời đại này rất hiếm có người đàn ông nào hiểu tình thú, tặng hoa cho vợ như anh.

Cố Phong cười nói: “Đi ngang qua cửa hàng bán hoa tiện tay mua về.”

Anh cũng không thể nói cho người ngoài biết chuyện anh và Diệp Ninh đã được phê duyệt đơn xin phục hôn.

Diệp Ninh là nhân vật của công chúng, có muốn công khai tin tức này hay không thì còn phải nghe ý kiến của cô.

Người phụ nữ kia cười tươi như một đóa hoa, đương nhiên cũng biết rõ đây là lời không đúng lòng của Cố Phong.

“Hoa đẹp như thế, Diệp Ninh chắc chắn sẽ thích.”

Cố Phong cũng cảm thấy như thế.

Sáng sớm Diệp Ninh nói với anh là tối nay sẽ mở tiệc chúc mừng, cho nên anh đoán hiện tại Diệp Ninh đã ở trong nhà chờ anh về rồi.

“Tiểu Ninh, mở cửa, anh về rồi.”

Anh vừa nói vừa gõ cửa.

Bên trong lại không hề có tiếng động nào.

Vẻ nhẹ nhàng trên mặt Cố Phong thoáng nhạt đi một chút, ngay sau đó lập tức dùng chìa khóa dự phòng đặt dưới chậu hoa trước cửa nhà ra.

Trong nhà trống rỗng, không có bóng dáng của Diệp Ninh.

Cố Phong đặt hoa lên bàn, sau đó nhìn thoáng qua phòng khách và phòng ngủ.

Anh không ngờ rằng giờ này mà Diệp Ninh vẫn còn không có ở nhà, cô còn có thể đi đâu được chứ?

Anh lập tức gọi điện thoại cho Vương Kim.

Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người nghe máy, nhưng mà người nghe điện thoại không phải là Vương Kim, mà là Chu Giai Bội.

“Alo, ai đó?”

“Giai Bội, anh là Cố Phong.”

Nghe được là Cố Phong, Chu Giai Bội lập tức lải nhải nói: “Anh Cố, có phải anh biết tin anh Kim bị bệnh rồi không? Anh nói với chị dâu là đừng lo lắng, ngày hôm qua anh Kim ăn trúng thực bị chột bụng, bác sĩ nói là ngộ độc thức ăn. Hôm nay đã vào bệnh viện truyền dịch, hiện tại đã không có gì đáng lo nữa rồi.”

“Em nói Vương Kim bị bệnh sao?” Cố Phong nhíu mày.

Chu Giai Bội hơi sửng sốt nói: “Anh không biết hả? Em còn tưởng là anh gọi điện thoại đến đây là vì hỏi chuyện này.”

Cố Phong hoàn toàn không biết chuyện gì hết, hơn nữa sáng nay lúc nói chuyện với Diệp Ninh, Diệp Ninh cũng không hề nói đến chuyện này.

“Hiện tại anh ấy đã ổn hơn chưa?”

“Đã ổn hơn rồi, chỉ là tiêu chảy quá nhiều lần, cơ thể hơi bị mất sức.” Trong giọng nói của Chu Giai Bội mang theo một chút đau lòng đối với Vương Kim.

“Vậy em nhớ chăm sóc cho anh ấy cẩn thận.” Cố Phong đã có thể khẳng định hôm nay Vương Kim và Diệp Ninh không ở chung với nhau.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1519: Chương 1519



“Anh Cố, vậy anh gọi điện thoại đến đây là có chuyện gì sao?” Lúc này Chu Giai Bội mới phản ứng lại đây.

“Chiều nay chị dâu của em có gọi điện thoại cho em không?” Hiện tại Cố Phong còn có thể bình tĩnh hỏi.

“Chị dâu? Không có. Cả ngày hôm nay em và anh Kim đều ở bệnh viện, cũng chỉ vừa mới về nhà không được bao lâu. Chị dâu không có ở nhà sao?”

TBC

Mấy ngày nay bên phía đoàn văn công đã không còn công việc gì nữa, Diệp Ninh trên cơ bản đều ở trong nhà.

Cố Phong không thể xác định tình hình của Diệp Ninh, cho nên cũng không định nói thêm cái gì với cô ấy, để tránh tạo ra phiền phức không cần thiết.

“Có lẽ chị của em chỉ là sang nhà ai đó chơi thôi, anh đang đợi chị của em về.”

Nói xong anh lập tức cúp máy.

Chu Giai Bội cầm ống nghe điện thoại, có hơi sững sờ.

“Giai Bội, ai gọi điện thoại đến vậy?”

Vương Kim lề mề từ trong phòng chậm rãi đi ra, hiện tại hai chân anh ấy vẫn còn mềm nhũn.

Lúc nãy anh ấy nghe được tiếng chuông điện thoại, cho nên mới hỏi thăm.

“Anh Cố.”

“Có phải anh ấy hỏi thăm tình hình của anh không?”

Vương Kim ngồi bệt xuống ghế sofa, từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiêu chảy cũng có thể lấy đi nửa cái mạng của anh ấy.

“Em có báo cho Cố Phong biết là ngày mai anh có thể đi làm bình thường chưa?”

Anh ấy cũng không muốn để Cố Phong cười nhạo cơ thể của anh ấy yếu đuối, tuy rằng hiện tại Diệp Ninh cũng không có chuyện gì để làm.

Chu Giai Bội lắc đầu: “Anh Cố nói chị dâu không có ở nhà.”

Vương Kim ngẩn ra một giây, vẻ cười đùa trên mặt biến mất thay vào đó là vẻ nghiêm túc.

“Sao lại thế này?”

Chắc là sẽ không trùng hợp đến thế đúng không?

Chỉ có ngày hôm nay anh ấy không đi theo Diệp Ninh, không lẽ Diệp Ninh đã lập tức gặp chuyện gì sao?

Không thể nào!

Chu Giai Bội thấy anh ấy thay đổi sắc mặt, vội vàng khuyên nhủ: “Anh đừng căng thẳng. Chắc là không xảy ra chuyện gì đâu, anh Cố về nhà không thấy chị dâu đâu, cũng không biết chuyện anh bị bệnh, cho nên mới gọi điện thoại lại đây hỏi thăm thử.”

Vương Kim đương nhiên cũng hi vọng như thế: “Anh ấy không nói thêm gì nữa hả?”

“Không có.”

Vương Kim suy nghĩ một chút, cảm thấy anh ấy cũng không nên tự mình hù dọa mình.

Diệp Ninh là một người rất thông minh, cho dù có xảy ra chuyện thì cũng sẽ không dễ dàng như thế.

“Anh Kim, anh cứ yên tâm đi, nếu như có việc gì thì anh Cố chắc chắn sẽ liên lạc với chúng ta. Anh muốn ăn cái gì, em đi nấu cho anh.” Chu Giai Bội chủ động chuyển sang đề tài khác.

“Em làm đại món gì đó dễ tiêu hóa đi, dạ dày của anh cũng chịu không nổi đồ ăn quá dầu mỡ.” Vương Kim cũng thu hồi suy nghĩ.

Ở bên kia, Cố Phong vừa mới ngắt điện thoại gọi cho nhà Vương Kim xong, lập tức gọi điện thoại cho đoàn văn công.

Nhưng mà giờ này bên đoàn văn công đã không có ai nữa rồi, cho nên cũng không có ai nghe điện thoại.

Anh ngồi trên ghế sofa chờ đợi hai ba phút lập tức mất kiên nhẫn.

Diệp Ninh không ở đoàn văn công thì cũng chỉ có thể ở trong viện gia thuộc.

Anh nhanh chóng đi xuống lầu, tìm kiếm bóng dáng của Diệp Ninh.

Còn chuyện Diệp Ninh đi sang nhà người khác chơi, anh cũng biết chuyện này không có khả năng cho lắm.

Hơn mười phút sau, anh đã đi dạo quanh một vòng đại viện, nhưng vẫn không nhìn thấy Diệp Ninh đâu, trán hơi toát ra chút mồ hôi.

Anh lập tức chạy về nhà, tìm danh bạ ghi chép sốd diện thoại ra, tìm được số điện thoại nhà của Từ Minh Vũ và Lâm Thanh.

Tuy rằng anh cũng biết chuyện mình về nhà không thấy Diệp Ninh đâu đã gọi điện thoại liên lạc với bọn họ thì có hơi thái quá, nhưng mà trong lòng anh vẫn không thể nào yên ổn được.

“Diệp Ninh không ở nhà sao? Cô ấy đã về từ lâu rồi mà.”

Câu trả lời của Từ Minh Vũ làm bàn tay nắm chặt ống nghe điện thoại của Cố Phong chợt siết chặt lại, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành...
 
Back
Top Bottom