Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1490: Chương 1490



Ba ngày trước Diệp Đống cũng đã bắt đầu đi theo thợ mộc Lý học tập, trông cũng khá kiên định.

Chờ sắp xếp ổn thỏa xong tất cả mọi thứ rồi, Diệp Ninh, Vương Kim và Chu Giai Bội mới lên đường quay về.

Chu Giai Bội cũng đã được Diệp Ninh báo cho biết tin đoàn văn công bị cải cách, trong lòng cô ấy cũng cực kỳ bất an và lưu luyến.

Cô ấy sẽ đến đoàn văn công Đông Bắc, hoàn toàn là bởi vì anh trai đã hi sinh của cô ấy ở nơi này, cô ấy không muốn rời khỏi nơi này.

Suốt dọc đường đi không ai nói gì, trải qua hành trình một ngày, Diệp Ninh quay về đại viện quân khu.

Cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, cô vừa mới đi đến dưới lầu thì đã gặp được Giang Húc Đông và Ngô Hàm Nhu.

Trước khi nhìn thấy cô, Ngô Hàm Nhu đang vừa nói vừa cười nói gì đó.

Nhìn thấy cổ, biểu cảm trên mặt Ngô Hàm Nhu lập tức cứng lại, hơn nữa phản ứng đầu tiên của cô ta chính là quay về nhìn về phía Giang Húc Đông.

Giang Húc Đông cong lên khóe môi, bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Ninh.

“Cô từ kinh thành về rồi à?”

Diệp Ninh cũng không nói cho anh ấy biết trong khoảng thời gian này cô đến kinh thành, nhưng anh ấy vẫn cứ biết.

“Ừ, tôi vừa mới về.”

“Tôi và Tiểu Nhu vừa mới đi xem điện ảnh của cô xong, rất hay!” Giang Húc Đông không hề che giấu lời khen ngợi với cô.

Từ trước đến nay anh ấy cũng không biết cô còn giỏi đến như thế.

Diệp Ninh mỉm cười nói: “Có thể làm cho anh Giang cũng cảm thấy hay, vậy bộ điện ảnh này đã thành công rồi.”

Giang Húc Đông thật sự rất vui vẻ, so với hai năm trước thì cô giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Anh ấy thật sự không ngờ rằng có một ngày cô sẽ trở nên lấp lánh rực rỡ như thế.

“Sao Cố Phong còn chưa đến nữa?”

“Buổi sáng anh ấy còn có công việc, tối sẽ đến” Hôm qua Diệp Ninh đã gọi điện thoại với Cố Phong rồi, anh biết giờ cô về nhà.

“Chuyện của cô và anh ấy tôi cũng đã nghe nói rồi, nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc nói.” Giang Húc Đông thật lòng hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc.

Diệp Ninh đã chuẩn bị từ chối rồi, nhưng mà cô lại đột nhiên nhớ đến thân phận của Giang Húc Đông.

“Anh Giang, anh có nghiêm túc không đó? Chuyện gì anh cũng có thể giúp tôi sao?”

Giang Húc Đông không hề do dự nói: “Đương nhiên rồi.” Hơn nữa anh ấy còn cầu mà không được.

Diệp Ninh nhận được câu trả lời khẳng định, thật sự bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.

Ngô Hàm Nhu đứng ở bên cạnh không nói một lời, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Diệp Ninh.

Từ lần trước cô ta giúp Mục Văn Hạo xong thì vẫn luôn trốn tránh Diệp Ninh, hiện tại lại càng không biết nên nói cái gì.

Diệp Ninh cũng giống như không nhìn thấy cô ta, nói chuyện với Giang Húc Đông xong, chủ động chào tạm biệt.

Giang Húc Đông nhìn cô đi lên cầu thang, sau đó mới nhìn về phía Ngô Hàm Nhu.

“Có phải em và Diệp Ninh xảy ra chuyện gì mà lại giấu anh không?”

“Không có.” Ngô Hàm Nhu thề thốt phủ nhận.

Gương mặt Giang Húc Đông căng chặt hơn rất nhiều: “Anh có mắt, có thể nhận ra giữa hai người các em có vấn đề, Diệp Ninh chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ ngó lơ em như thế.”

Ngô Hàm Nhu mím chặt khóe môi, mấy ngày nay khó khăn lắm cô ta mới có thể hàn gắn lại tình cảm với Giang Húc Đông, không ngờ hiện tại bọn họ lại phải cãi nhau vì Diệp Ninh nữa.

“Anh hiểu biết Diệp Ninh đến thế sao? Anh cứ khẳng định rằng người có vấn đề là em à?”

TBC

Cô ta lạnh lùng tủi thân hỏi ngược lại.

Giang Húc Đông nhìn thấy mắt cô ta đỏ lên, ánh mắt lập lòe. Anh ấy yên lặng vài giây, quyết định không tiếp tục hỏi nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1491: Chương 1491



Diệp Ninh tắm rửa đơn giản, sau đó bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Cố Phong nói chờ anh xử lý xong công việc sẽ đến đây ngay, nhưng có lẽ sẽ về khá muộn.

Cho nên cô cũng không sốt ruột.

Chờ đến khoảng tám giờ tối, Cố Phong vẫn còn chưa đến, cô chuẩn bị gọi điện thoại cho anh hỏi thăm thử.

Nhưng mà cô còn chưa kịp cầm ống nghe lên thì điện thoại bàn đã vang lên rồi.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là Cố Phong chắc chắn có chuyện gì đó, không thể đến đây.

Chờ đến khi cô cầm ống nghe lên, nghe được người gọi đến là chị Dung thì trong lòng cô lập tức trầm xuống.

“Cô Ngô uống say đang ở chỗ này.” Hình như chị Dung sợ Diệp Ninh hiểu lầm, lập tức nói rõ nguyên nhân.”

Diệp Ninh nhướng mày hỏi lại: “Cô Ngô nào?”

“Cô Ngô Hàm Nhu.”

Chị Dung biết mối quan hệ giữa Diệp Ninh và Ngô Hàm Nhu, cho nên chị ta gọi điện thoại cho cô cũng rất bình thường.

Diệp Ninh không chỉ không hề lo lắng, ngược lại còn nghĩ có phải đây lại là một cái bẫy khác mà Ngô Hàm Nhu và Mục Văn Hạo đào sẵn chờ cô hay không?

“Chị cứ liên lạc với người nhà của cô ta là được rồi.”

Cô nói xong chuẩn bị cúp máy.

“Hiện tại cô ấy say lắm rồi, cô cũng biết chỗ của chúng tôi rồi đó, huống chi tôi cũng không có số điện thoại của người nhà cô ấy. Nếu cô thật sự không muốn để ý đến cô ta thì thôi vậy.” Trong giọng nói của chị Dung tràn ngập bất đắc dĩ.

Ánh mắt Diệp Ninh hơi d.a.o động, cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn hạ quyết tâm được.

“Chị cứ chăm sóc cô ta trước, đừng để cô ta xảy ra chuyện gì.”

Buổi chiều Ngô Hàm Nhu còn đi xem phim chung với Giang Húc Đông, sao bây giờ lại đến Hồng Hải say bất tỉnh nhân sự rồi?!

Hơn nữa Ngô Hàm Nhu biết rõ thù hằn giữa cô và Mục Văn Hạo, còn đi qua bên đó mua say, rất khó để tin rằng cô ta không cố ý.

Diệp Ninh đương nhiên sẽ không tự mình đi qua đó, mà lại gọi điện thoại đến số của nhà họ Giang.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cô trực tiếp tìm được Giang Húc Đông.

“Cô nói Tiểu Nhu đang uống say ở Hồng Hải?” Giọng nói của Giang Húc Đông có hơi trầm xuống.

“Đúng vậy, anh mau đi đón cô ấy đi.” Diệp Ninh cảm thấy cô làm như thế cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi.

Còn chuyện Giang Húc Đông đến Hồng Hải rồi sẽ xảy ra chuyện gì thì không liên quan gì đến cô hết.

Mười lăm phút sau.

Giang Húc Đông nhìn phòng ca múa Hồng Hải xa hoa trụy lạc ở trước mặt, nhíu chặt mày lại.

Anh ấy rất hiếm khí đến nơi này, mà một cô gái đứng đắn thì lại càng không nên mua say ở nơi này.

TBC

Anh ấy không chút do dự đi vào.

Mà lúc này Ngô Hàm Nhu đã nằm rạp trên bàn, bên cạnh đã có không ít ánh mắt xấu xa nhìn tới nhìn lui.

Giang Húc Đông đi hỏi thăm nhân viên phục vụ xong rồi, nhanh chóng tìm được cô ta.

Nhìn thấy cô ta như thế, lửa giận của anh ta lập tức bùng lên.

Buổi chiều anh ấy cũng không nổi giận với cô ta, nhưng mà không ngờ cô ta ngược lại không thèm để ý đến anh ấy, trực tiếp bỏ đi.

“Ngô Hàm Nhu, đứng lên!”

Anh ấy xụ mặt gọi tên Ngô Hàm Nhu, nhưng mà giọng nói nhanh chóng bị âm nhạc điếc tai và tiếng ca hát trên sân khấu bao phủ.

Anh ấy nhìn thoáng qua sân khấu.

Là Phùng Ninh Ninh đang ở trên sân khấu ca hát.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thoáng qua, anh ấy hơi khựng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn một chút.

Nhưng mà không bao lâu sau anh ấy lại cong khóe môi lộ ra nụ cười khinh thường, thu hồi tầm nhìn, nhìn về phía Ngô Hàm Nhu lần nữa.

Nếu không gọi cô ta tỉnh dậy được, anh ấy cũng chỉ có thể bạo lực kéo cô ta đi.

Anh ấy vừa định ra tay, chị Dung đã từ nơi không xa đi đến.

“Xin hỏi anh có quen biết cô Ngô sao?”

Nếu đổi thành những người khác, chị Dung đương nhiên sẽ không để ý như thế.

Giang Húc Đông nói: “Tôi là anh của em ấy.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1492: Chương 1492



Gương mặt căng thẳng của chị Dung lập tức xuất hiện một chút ý cười: “Cô Diệp gọi anh đến đúng không? Anh mau dẫn cô ấy về đi.”

Giang Húc Đông lễ phép nói một câu “cảm ơn”, sau đó đi kéo Ngô Hàm Nhu dậy.

Cuối cùng Ngô Hàm Nhu cũng từ trong lúc hôn mê “tỉnh” lại: “Buông... Buông tôi ra...”

Mặt cô ta đỏ bừng, nói chuyện không lưu loát được nữa.

Sắc mặt của Giang Húc Đông lại càng thêm khó coi: “Em uống say rồi, anh đón em về nhà.”

Ngô Hàm Nhu đảo mắt, ánh mắt không còn tiêu cự nào nữa, cảm nhận được có người kéo cánh tay mình, cô ta vùng vẫy muốn đẩy đối phương ra.

Giang Húc Đông không dự đoán được, thật sự bị cô ta đẩy ra.

“Tôi, tôi không về nhà, bọn họ đều, đều không thích tôi...” Ngô Hàm Nhu nói xong lập tức lộ ra vẻ mặt tủi thân: “Tôi muốn... uống rượu! Đúng, tôi muốn uống rượu, đưa... rượu cho tôi...”

Cô ta lảo đảo ngồi lại xuống ghế, liên tục la hét đòi uống rượu.

Chị Dung đã nhìn thấy rất nhiều tình cảnh như thế này, chẳng qua biểu cảm của người đàn ông trước mặt trông thật sự có chút đáng sợ.

Giây tiếp theo Giang Húc Đông đã đi đến bên cạnh Ngô Hàm Nhu, không nói thêm tiếng nào, lập tức khiêng cô ta lên vai.

Hành vi ngang ngược này làm chị Dung nhìn mà hết hồn hết vía, đến cả mấy khách hàng ở bàn bên cạnh cũng tò mò muốn chết.

Giang Húc Đông không thèm để ý đến cái nhìn của những người khác, khiêng Ngô Hàm Nhu đi ra ngoài.

“Buông tôi ra! Mau, buông tôi ra! Cứu mạng... cứu mạng!”

Ngô Hàm Nhu vừa đánh vừa đá muốn tránh thoát, làm cho người xung quanh đều rối rít nhìn sang.

Giang Húc Đông vẫn cứ tiếp tục khiêng cô ta đi ra một khoảng thật xa, sau đó mới quăng cô ta xuống ghế dài.

Ngô Hàm Nhu khẽ “ui da” một tiếng, hiển nhiên cũng cảm thấy đau.

Giang Húc Đông thở một hơi thật dài, miễn cưỡng đè ép xuống cảm xúc tức giận muốn đánh cô.

“Em giận thì cứ phát tiết với anh là được rồi, sao lại đến nơi này giày xéo mình chứ?”

Anh ấy thật sự rất giận, trước kia Ngô Hàm Nhu không phải giống như thế này.

Anh ấy cũng không quan tâm hiện tại cô ta có nghe lọt tai hay không, bắt đầu nhịn không được răn dạy.

Ngô Hàm Nhu cố gắng điều chỉnh tầm mắt của mình, trong lúc hốt hoảng hình như đã nhận ra anh ấy là ai.

“Anh là... Giang Húc Đông?”

Đây cũng là lần đầu tiên cô ta trực tiếp xưng hô tên của anh ấy.

Giang Húc Đông thậm chí lười đi chỉnh lại cách nói chuyện của cô ta nói: “Hiện tại anh đưa em về nhà ngay!”

Nếu có thể nhận ra anh ấy, vậy chắc cũng sẽ nghe lời anh ấy nói.

Nhưng anh ấy lại không ngờ rằng, Ngô Hàm Nhu nghe được câu về nhà thì lập tức lắc đầu điên cuồng.

“Em không về! Em không thích cái nhà kia!”

TBC

Cô ta hô to, trong mắt dần dần tích tụ nước mắt.

Giang Húc Đông lại thở dài, lửa giận cũng giảm đi đôi chút.

Anh ấy biết mối quan hệ giữa Ngô Hàm Nhu và mẹ ruột không tốt lắm, cho nên mấy năm trước cô ta thà là đi ra nước ngoài du học cũng không muốn ở lại trong nhà.

Ngay từ đầu anh ấy còn cho rằng cô ta đã trưởng thành, có thể xử lý tốt mối quan hệ gia định, nhưng không ngờ rằng lại vẫn cứ như thế.

“Nếu em không muốn về nhà, vậy anh đưa em về viện gia thuộc vậy!”

Trong mắt Ngô Hàm Nhu rưng rưng nước mắt, ngơ ngẩn nhìn anh ấy vươn tay về phía mình.

“Anh... Sẽ chăm sóc em suốt đời sao?”

“Đương nhiên rồi, em là em gái của anh mà.” Giang Húc Đông nói một cách đương nhiên.

Trên thực tế, ngoại trừ việc không có mối quan hệ m.á.u mủ ra, cả gia đình nhà bọn họ đều đã xem Ngô Hàm Nhu là người nhà của mình từ lâu rồi.

Nhưng mà đây không phải là câu trả lời mà Ngô Hàm Nhu muốn.

“Em nói không phải là em gái, em không phải là em gái của anh! Chúng ta không có bất cứ... quan hệ gì, sao anh không thể xem em như một người phụ nữ bình thường chứ?”

Ngô Hàm Nhu run giọng nói, cuối cùng cũng không thể đè nén được tình cảm đối với Giang Húc Đông nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1493: Chương 1493



Giang Húc Đông không hiểu Ngô Hàm Nhu muốn nói cái gì, chỉ cho rằng cô ta say rồi ăn nói lung tung.

“Được rồi. Em muốn cái gì thì cứ là cái đó đi, em ngoan ngoãn ngồi ở đây, anh đi tìm xe,”

Anh ấy vừa mới xoay người, Ngô Hàm Nhu đã trở ta nắm lấy cổ tay của anh ấy, làm anh ấy lại phải xoay người nhìn về phía cô ta lần nữa.

“Anh đúng là đồ ngốc, anh chẳng biết cái gì hết!” Ngô Hàm Nhu đột nhiên kích động kêu to.

Giang Húc Đông không có quá nhiều kinh nghiệm ở chung với phụ nữ, huống chi còn là một người phụ nữ đang uống say.

Hiện tại đã khuya lắm rồi, cô ta cứ la lối ngay giữa đường cái như thế, thật sự chẳng ra cái gì cả.

“Được rồi, vậy anh chính là đồ ngốc, anh đi được chưa?”

Ngô Hàm Nhu cảm nhận được rõ ràng anh ấy đang có lệ, đột nhiên tỉnh táo hơn vài phần, không muốn che giấu nữa: “Không phải anh muốn biết rốt cuộc thì giữa em và Diệp Ninh... đã xảy ra chuyện gì sao? Bây giờ em nói cho anh biết ngay đây!”

Quả nhiên Giang Húc Đông lập tức dẹp ý định đi về nhà sang một bên: “Em nói đi, anh nghe.”

Ngô Hàm Nhu thấy thái độ của anh ấy trở nên hoàn toàn khác biệt, lập tức bị k*ch th*ch: “Anh thật sự thích cô ấy đến thế sao?”

Thứ Giang Húc Đông muốn nghe không phải cái này: “Anh và cô ấy chỉ là bạn mà thôi.”

Anh ấy tăng thêm âm lượng đính chính lại lời nói của cô ta.

Hiện tại Cố Phong và Diệp Ninh đã yêu nhau, cách nói này của cô ta sẽ mang đến phiền phức không đáng có cho người khác.

“Anh rõ ràng là đang tự lừa mình dối người! Trước kia anh cũng từng có bạn gái, vì sao đến lượt Diệp Ninh thì anh lại không bỏ xuống được như thế hả? Rốt cuộc thì cô ta tốt ở chỗ nào chứ?”

Mỗi một câu, một chữ mà Ngô Hàm Nhu nói ra đều là những lời thật lòng của cô ta chứ không phải những suy nghĩ lý trí như trước kia.

Giang Húc Đông lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, anh ấy cũng không muốn thảo luận chuyện này với cô ta, mãi đến khi Ngô Hàm Nhu nói ra câu nói tiếp theo.

“Em chỉ là đang giúp anh thôi, anh! Em thật sự hi vọng anh có thể hạnh phúc! Bởi vì chỉ cần anh hạnh phúc thì em cũng sẽ hạnh phúc!”

Ngô Hàm Nhu thật lòng nói những lời này, cùng lúc đó, nước mắt trong khóe mắt cũng chảy xuống.

Giang Húc Đông đột nhiên chấn động, hình như đã ý thức được cái gì.

“Em nói thế là có ý gì?”

Nhất định đừng có giống như những gì anh ấy đang nghĩ!

Ngô Hàm Nhu cười, cười đến thê thảm: “Em theo đuổi Cố Phong cũng không phải vì em thích anh ta, em chỉ là vì giúp anh! Bởi vì em biết chỉ cần em và Cố Phong yêu nhau, anh sẽ có hi vọng có được Diệp Ninh...”

Giang Húc Đông cảm thấy có chút ngạt thở, không dám tin nhìn cô ta, sao cô ta lại có thể làm ra loại chuyện hoang đường như thế chứ?”

“Em có biết em đang nói cái gì không?”

Có lẽ đây không phải là sự thật, cô ta chỉ là đã uống say rồi mà thôi.

“Em chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ! Em không chỉ theo đuổi Cố Phong mà em còn hợp tác với Mục Văn Hạo! Mục Văn Hạo cũng muốn chia rẽ bọn họ. Mục Văn Hạo còn đàn ông hơn anh rất nhiều, anh ta thích Diệp Ninh thì sẽ không từ thủ đoạn giành lấy Diệp Ninh...”

TBC

Nếu như nói những lời nói khi nãy của Ngô Hàm Nhu làm Giang Húc Đông khiếp sợ thì hiện tại những câu này đã làm anh ấy nổi giận.

“Ngô Hàm Nhu, sao em lại có thể làm ra loại chuyện như thế này chứ?”

Giờ phút này, ánh mắt của Giang Húc Đông khi nhìn về phía cô ta hoàn toàn xa lạ, giống như chưa từng quen biết cô ta vậy.

Chẳng trách hiện tại Diệp Ninh lại có thái độ lạnh nhạt với cô ta như thế, nếu đổi thành người khác thì có lẽ đã làm ầm lên trở mặt với cô ta luôn rồi.

Hơn nữa xảy ra nhiều chuyện như thế, nhưng từ trước đến nay Diệp Ninh chưa bao giờ tiết lộ với anh ấy dù chỉ một chữ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1494: Chương 1494



Ngô Hàm Nhu đột nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, khàn giọng giận dữ hét lên: “Em nói, em muốn giúp anh!”

“Anh không cần em giúp anh!” Giang Húc Đông cũng nổi giận, anh ấy thích ai, không thích ai, muốn làm chuyện gì, không muốn làm chuyện gì thì đều do chính anh ấy quyết định, không cần để người khác quyết định thay.

Anh ấy thật sự không hiểu nổi, vì sao Ngô Hàm Nhu lại chấp nhất muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh ấy như thế?

“Giang Húc Đông, anh chính là đồ nhu nhược! Đến cả người mình thích mà cũng có thể buông tay được!”

Ngô Hàm Nhu đau lòng muốn chết.

Đương nhiên cô ta cũng là một người nhu nhược, đến cả tình cảm của mình cũng không dám thừa nhận.

Toàn thân Giang Húc Đông có vẻ vô cùng tối tăm, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Cô ta đã nói trúng chỗ đau của anh ta.

Nhưng anh ta không hề hối hận.

“Chuyện của anh không cần bất cứ người nào nhúng tay vào!”

Ngực Ngô Hàm Nhu phập phồng kịch liệt, trong nháy mắt này, cô ta thật sự không muốn làm một kẻ nhu nhược nữa.

“Bởi vì em thích anh!”

Lúc thật sự nói ra những lời này, nơi nào đó bị đè nén trong lòng cuối cùng cũng được thả ra.

Thì ra nó cũng không khó như những gì cô ta đã tưởng tượng!

Thì ra bày tỏ tình cảm của mình sẽ có cảm giác như thế này!

Cô ta nói xong, đầu óc Giang Húc Đông cũng trống rỗng.

Từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Ngô Hàm Nhu sẽ thích anh ấy?!

Từ! Trước! Đến! Nay! Chưa! Từng! Có!

Tiềm thức của anh ấy đã bắt đầu phủ nhận, nhưng mà Ngô Hàm Nhu vẫn cứ tiếp tục nói chuyện.

“Từ lúc còn nhỏ thì em đã bắt đầu thích anh rồi, mỗi lần anh từ bộ đội về, em ở nhà anh đều là vì có thể nhìn anh nhiều hơn. Lúc anh bị thương, em cũng đau lòng muốn chết. Em nghĩ nếu cả đời này anh đều không thể đứng lên nổi, vậy thì em sẽ ở lại bên cạnh anh, chăm sóc cho anh cả đời!”

Mỗi câu nói đều là lời thật lòng!

“Đừng nói nữa...” Giang Húc Đông chỉ cảm thấy chuyện này rất hoang đường, bọn họ là anh em của nhau mà!

Hiện tại Ngô Hàm Nhu chỉ muốn nói, nói hết mọi thứ.

“Khi em biết được anh thích Diệp Ninh, anh có biết tâm trạng lúc đó của em như thế nào không? Em dùng suốt nửa tháng mới thuyết phục mình đi chấp nhận hiện thực này. Em đến đoàn văn công, cố gắng kết bạn với Diệp Ninh. Em thậm chí đã bắt đầu chậm rãi chấp nhận sự thật cô ta sẽ trở thành chị dâu của em. Nhưng mà anh thì sao, anh vẫn cứ sợ hãi rụt rè mãi, thích lại không dám bày tỏ. Mỗi lần em nhìn thấy anh đau buồn, mất mát vì cô ta thì em còn đau hơn anh rất nhiều!”

Có lẽ cả đời này anh ấy cũng không hiểu được loại cảm giác này.

“Em uống nhiều quá rồi, anh đưa em về nhà.” Giang Húc Đông gian nan nói, muốn ngắt ngang mấy lời nói lung tung của cô ta.

“Về nhà? Về không được, cuối cùng cũng không về được nữa. Em làm nhiều chuyện sai trái như thế, em làm tổn thương Diệp Ninh, nhưng em không hối hận. Vì sao anh lại không thích em chứ? Em thua kém cô ta chỗ nào?”

Ngô Hàm Nhu bình tĩnh nhìn chăm chú vào hai mắt anh ấy, run giọng hỏi ra vấn đề cô ta đè nén ở nơi sâu nhất trong đáy lòng.

Giang Húc Đông dời mắt không dám đối diện cô ta, không thể nào trả lời vấn đề này được.

“Em rất tốt, nhưng chúng ta chỉ có thể làm anh em.”

Ngô Hàm Nhu lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, cho dù cô ta đã sớm đoán được kết quả sẽ là như thế này, nhưng mà nghe anh ấy chính miệng nói ra, cô ấy vẫn đau lòng đến mức thở không nổi.

“Anh đi đi.”

Nếu có thể, cả đời này cô ta cũng không muốn gặp lại anh ấy nữa.

Giang Húc Đông đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cho dù mối quan hệ hiện tại của hai người đã trở nên cực kỳ xấu hổ, anh ấy cũng không thể bỏ mặc cô ta say rượu ở lại bên ngoài một mình được.

“Anh đưa em về nhà.”

Mặt mày Ngô Hàm Nhu tái nhợt, không từ chối, nhưng cũng không đồng ý.

Mãi đến vài giây sau, hai mắt cô ta tối sầm, ngã lên người Giang Húc Đông.

Cuối cùng Giang Húc Đông thở dài thườn thượt, ôm ngang cô ta lên...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1495: Chương 1495



Diệp Ninh rúc vào trong lòng n.g.ự.c Cố Phong, kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra ở kinh thành.

Cố Phong vô cùng nghiêm túc lắng nghe.

Anh đương nhiên biết điện ảnh thành công đến mức nào, bởi vì đến cả trong bộ đội cũng thường xuyên nghe được có người bàn tán, hơn nữa tên của Diệp Ninh bị rất nhiều người treo ở bên miệng.

“Bên phía cha mẹ em đã sắp xếp xong hết rồi, hi vọng lần này Tiểu Đống có thể cố gắng nhiều hơn, học được một vài phần tay nghề của thợ mộc Lý.”

Diệp Ninh lười biếng nói, mọi thứ đều đang tiến hàng theo đúng kế hoạch mà bọn họ mong muốn.

“Nếu em thật sự bị phân phối đến đoàn văn công Tây Nam, vậy chúng ta lại phải ở riêng hai nơi, nhưng mà như thế thì em cũng tiện chăm sóc cho cha mẹ hơn.”

Có lợi có hại, nhưng chuyện này thật sự không nằm trong kế hoạch của bọn họ.

“Không có gì, anh sẽ thường xuyên đến thăm em và cha mẹ.”

Cố Phong cũng không lộ ra bất cứ vẻ lưu luyến, không nỡ gì, bởi vì anh biết bọn họ nhất định phải phục tùng theo sự sắp xếp của tổ chức, hơn nữa cô đến đoàn văn công Tây Nam thì mới có được phát triển càng tốt hơn.

Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Hay là em rời khỏi đoàn văn công luôn nha? Dù sao thì dựa theo tình hình hiện tại của em, rời đi cũng không sao hết.”

“Em nỡ sao?” Cố Phong lại hỏi, đã nhìn thấu cô từ lâu rồi.

Cô rất thích đoàn văn công, thích bộ đội.

Diệp Ninh bật cười thành tiếng, thành thật trả lời nói: “Không nỡ chứ. Nhưng mà em cũng không muốn rời xa anh.”

Bọn họ đi đến được đến hiện tại cũng đã rất khó khăn rồi, cô vô cùng trân trọng mỗi một giây một phút được ở bên nhau.

Cố Phong biết đây thật sự là một sự lựa chọn rất khó khăn, nhưng anh cũng không muốn trói buộc cô.

“Sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”

Diệp Ninh thở dài, đương nhiên cũng biết phải lựa chọn như thế nào.

“Được rồi, nghe lời anh. Nhưng mà em hi vọng trước khi em rời đi, chúng ta có thể phục hôn.”

Cố Phong còn muốn hơn cả cô, dựa theo tình hình hiện tại thì mấy lời đồn đãi vớ vẩn trước đó đã bị đè ép đi xuống. Bên phía Vương Hinh Tuyết thậm chí không cần anh phải ra mặt, Trình Hồng Xương nhận được phần hồ sơ do anh trình lên, lập tức lần lượt đi tìm Lý Trường Đông và Vương Hinh Tuyết nói chuyện.

Cho nên bên này cũng không có bất cứ băn khoăn gì nữa.

Hình như đã không có thứ gì ngăn cản việc phục hôn của bọn họ nữa.

Hiện tại chỉ cần Mục Văn Hạo không nhảy ra kiếm chuyện là được.

“Được rồi, anh sẽ lại nộp báo cáo xin phục hôn lần nữa.”

Hai mắt Diệp Ninh sáng lên: “Em cũng sẽ cố gắng.”

Cố Phong không biết cô nói cố gắng là cố kiểu gì, chỉ cho rằng cô cũng đang chờ mong sự việc sẽ tiến hành một cách thuận lợi.

“Cũng trễ lắm rồi, sáng mai em còn phải đến đoàn làm việc, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Cô ngồi xe suốt một ngày, hiện tại chắc chắn rất mệt rồi.

Diệp Ninh chui vào trong lòng anh điều chỉnh tư thế thoải mái, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Em ngủ rồi, anh sẽ rời đi sao?”

Cố Phong nhẹ nhàng vỗ vai của cô, cũng không trả lời vấn đề này.

Thật ra trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, hiện tại anh ngủ lại sẽ có lời ra tiếng vào, cho nên Cố Phong nhất định sẽ rời đi.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, Cố Phong cứ như thế ôm lấy cô, mãi đến khi cô hoàn toàn tiến vào mộng đẹp...

Ngày hôm sau.

Diệp Ninh đi vào đoàn văn công, lập tức cảm nhận được bầu không khí vô cùng nặng nề.

Các thành viên trong đội nhạc khí đều lộ ra vẻ mặt lưu luyến và thấp thỏm mê mang đối với tương lai.

Diệp Ninh còn chưa kịp nói gì với mọi người thì đã bị Lâm Thanh gọi vào văn phòng.

“Cô đều nghe được rồi đúng không? Đoàn của chúng ta bị cải cách rồi.”

Lâm Thanh vừa mở miệng đã vào thẳng chủ đề chính.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1496: Chương 1496



Diệp Ninh chú ý thấy trên mặt chị ấy cũng lộ ra vẻ mỏi mệt, hiển nhiên mấy ngày nay cũng đã tốn rất nhiều công sức và tinh thần.

“Vâng, đạo diễn Trương đã nói với tôi rồi.”

Lâm Thanh gật đầu, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một phần hồ sơ, đưa đến trước mặt cô.

“Đây là lệnh điều động của cô.”

Diệp Ninh nhìn thấy mấy chữ đoàn văn công Tây Nam ở trên giấy, đã có thể bình tĩnh chấp nhận sự việc này.

“Sau khi cô đi qua đó sẽ lập tức được thăng chức, đây cũng là lời khen ngợi của tổ chức dành cho cô.”

Lâm Thanh lộ ra vẻ mặt vui vẻ, thật sự không hề nói quá chút nào, Diệp Ninh chính là nhân tài ưu tú nhất mà đoàn của bọn họ đã bồi dưỡng ra được.

Cô xứng đáng đi đến nơi tốt hơn.

“Cảm ơn đoàn trưởng, cho dù sau này như thế nào thì tôi vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ nơi này.” Diệp Ninh thật lòng nói.

Lâm Thanh cười nói: “Còn có một tin vui nữa, cô nghe xong chắc cũng sẽ rất vui. Ngoại trừ cô ra, Chu Giai Bội cũng được điều sang bên đó.”

Diệp Ninh thật sự không nghĩ đến chuyện này, đương nhiên cũng rất vui vẻ.

“Cô ấy cũng khá may mắn, vừa lúc có thể tỏa sáng trong điện ảnh của đạo diễn Ngô.” Lâm Thanh biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ, cho nên mới nói nhiều với cô như thế.

Nếu không có cô giúp đỡ, dựa theo kinh nghiệm của Chu Giai Bội thì chắc chắn sẽ không thể nào gia nhập vào đoàn văn công Tây Nam được.

Diệp Ninh cười nói: “Em ấy cũng rất cố gắng.”

Lâm Thanh gật đầu, không nói gì.

“Ngày mai trong đoàn sẽ tổ chức nghi thức tạm biệt, cô cũng nhớ đi tham dự.”

Cũng không phải tất cả mọi người đều được phân phối đến nơi tốt như hai người bọn họ, đại đa số mọi người đều bị cho nghỉ việc.

Diệp Ninh đương nhiên cũng hiểu: “Được rồi.”

Có lẽ đây là lần cuối cùng mọi người tụ tập lại với với nhau.

Ra khỏi văn phòng Lâm Thanh, Từ Minh Vũ đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài.

“Diệp Ninh, chúc mừng cô.”

Tuy rằng Từ Minh Vũ đang cười, nhưng đáy mắt lại mang theo chút rầu rĩ vì sắp phải chia tay.

Diệp Ninh cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc: “Xin lỗi, đội trưởng Từ, không ngờ đến cuối cùng vẫn không thể thay đổi được cái gì.”

“Chuyện này có phải lỗi của cô đâu, ca khúc của cô được lựa chọn, đây đã là chuyện vinh dự nhất của đoàn văn công chúng ta rồi. Có thể nói, cô đã cho đoàn văn công chúng ta một dấu chấm hết vô cùng hoàn mỹ!” Từ Minh Vũ nói xong lời cuối cùng, cũng kích động hơn một chút.

Diệp Ninh lại không hề cảm thấy vui sướng chút nào: “Độ trưởng Từ, anh thì sao? Anh bị sắp xếp đến nơi nào.”

“Tôi sẽ đến đoàn văn công ở cấp thấp, nhưng mà lại được thăng chức một bậc.” Từ Minh Vũ ra vẻ nhẹ nhàng nói, anh ta biết rõ mặt ngoài thì anh ta được thăng chức nhưng thực tế lại là bị hạ chức.

Nhưng mà so với chuyện phải đi đến đoàn văn công cấp thấp này, đối với người đã có gia đình như bọn họ thì chuyện quan trọng nhất chính là phải chia xa với người nhà, đây mới là chuyện bọn họ không muốn nhất.

Diệp Ninh không chúc mừng anh ta, mà chỉ tiếp tục hỏi: “Những thành viên khác trong đoàn chúng ta thì sao?”

“Ngoại trừ cô ra, Mạn Mạn được phân phối đến đoàn văn công Lĩnh Nam, Mầm Mầm được phân phối đến...” Từ Minh Vũ đếm trên đầu ngón tay, hiển nhiên anh ta còn nhớ rất rõ nơi đi của những người khác.

Nhưng mà anh ta cũng chỉ kể tên sáu bảy người, số còn lại đều không nhắc đến.

Diệp Ninh biết mấy người còn lại đều bị cho nghỉ việc, đây cũng là kết quả tệ nhất.

“Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, khôn sống mống chết, càng có lợi cho sự phát triển hơn.” Từ Minh Vũ miệng không đúng lòng, tự an ủi mình.

Đối với anh ta mà nói, các đội viên khác đều là độc nhất vô nhị, anh ta càng hi vọng mỗi một người đều có thể có nơi đi tốt hơn.

Diệp Ninh hỏi: “Có cần tôi làm cái gì không?”

“Không cần. Cô cứ yên tâm làm việc của mình rồi, sau đó đừng quên là ngày mai đến tham dự bữa tiệc chia tay vui vẻ là được rồi.” Từ Minh Vũ nhanh chóng lên tinh thần.

TBC

Hết ngày mai, đội nhạc khí của đoàn văn công Đông Bắc sẽ không còn tồn tại nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1497: Chương 1497



Lúc Ngô Hàm Nhu tỉnh dậy từ cơn say thì cũng đã là giữa trưa rồi.

Mắt của cô ta còn chưa mở ra hẳn thì đã nghe được tiếng mẹ cô ta trách mắng.

“Con gái con đứa, lại uống say mèm thế kia, sao con lại không biết xấu hổ như thế chứ?”

Ngô Hàm Nhu cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, cổ họng cũng nghẹn ngào khó chịu.

Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt căng thẳng của mẹ Ngô, nhưng bà ta vẫn đưa nước đến trước mặt cô ta.

TBC

Ngô Hàm Nhu uống một hơi hết nửa ly nước, sau đó mới cảm thấy mình sống lại.

“Không phải mẹ nói con chứ, con cũng già đầu rồi, lúc trước đang làm việc yên ổn ở đoàn văn công, con nói không làm là không làm nữa. Hiện tại không chỉ trở thành dân thất nghiệp lang thang, mỗi ngày còn đi dạo lung tung ở bên ngoài, con như thế này thì sau này làm sao có thể kiếm được nhà chồng nào tốt chứ?”

Mẹ Ngô vẫn cứ lải nhải, mà những lời này bà ta đã nói qua rất nhiều năm.

“Mẹ đừng nói nữa có được không? Vì sao con phải kiếm chồng chứ? Con sống một mình cũng rất tốt mà!” Ngô Hàm Nhu ghét nhất nghe bà ta lải nhải những chuyện này.

Cô ta phản kháng, đối lấy là một cái tát của mẹ.

Hơn nữa cái tát này còn rất mạnh, làm cô ta cảm thấy rất đau.

“Con nói khùng nói điên cái gì thế hả! Làm gì có đứa con gái nào không cưới chồng? Con muốn chờ đến lúc mẹ c.h.ế.t rồi, không có mặt mũi đi gặp cha con đúng không?” Giờ phút này, mẹ Ngô không có chút hiền từ và tình thương của mẹ nào hết.

Ngô Hàm Nhu cố khống chế lửa giận trong lòng mình, lười không muốn đi nói chuyện với bà ta nữa.

“Nếu không phải tối hôm qua anh của con đưa con về, con đã phải ngủ đầu đường rồi!” Mẹ Ngô xụ mặt nói tiếp.

Ngô Hàm Nhu đột nhiên nín thở, cuối cùng cũng nhớ đến gì đó, mặt mày lập tức trắng bệch.

Hình như tối hôm qua cô ta đã tỏ tình với anh đúng không?!!

Không, không thể nào!

Sao cô ta lại có can đảm tỏ tình với anh chứ?

Đây chắc chắn chỉ là mơ thôi!

“Tuy rằng anh của con cưng chiều con, nhưng con cũng phải biết chừng mực. Nhà họ Giang đối xử tốt với hai mẹ con nhà chúng ta, chúng ta lại càng không thể làm bọn họ mất mặt...”

“Mẹ, tối hôm qua là anh của con đưa con về thật hả?” Ngô Hàm Nhu tức muốn hộc m.á.u ngắt ngang lời nói của bà ta.

“Nếu không thì còn có thể là ai nữa! Con thật sự chẳng biết điều ngoan ngoãn gì cả, sao lại có thể uống say mèm đến thế chứ!”

Mẹ Ngô chỉ cần nghĩ lại thôi cũng cảm thấy rất xấu hổ rồi.

Toàn thân Ngô Hàm Nhu giống như bị bóng đêm bao phủ, trong lòng càng lúc càng sợ hãi.

Những hình ảnh hoang đường trong đầu cũng càng lúc càng thêm rõ ràng, làm cô ta bắt đầu ý thức được đó cũng không phải là mơ, cô ta thật sự đã nói gì đó với Giang Húc Đông.

“Anh ấy có nói cái gì không?”

Cô ta nắm lấy cổ tay của mẹ, quên mất việc khống chế sức nắm của mình.

“Con kích động như thế làm gì?” Cuối cùng mẹ Ngô cũng nhận ra sự khác thường của con gái.

Ngô Hàm Nhu sốt ruột la: “Mẹ nói cho con biết nhanh lên.”

Đây là lần đầu tiên mẹ Ngô nhìn thấy cô ta điên cuồng như thế, nhíu chặt mày lại nói: “Người ta chỉ bảo mẹ phải chăm sóc cho con cẩn thận thôi, nếu không thì còn có thể nói cái gì nữa chứ?”

Ngô Hàm Nhu hối hận, dùng tốc độ nhanh nhất mang giày chạy ra khỏi nhà.

Mẹ Ngô hoàn toàn không biết có chuyện gì đã xảy ra, chờ đến khi bà ta phản ứng lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Ngô Hàm Nhu đâu nữa.

Nhưng mà bà ta cũng không thèm để trong lòng, hiển nhiên đã quá quen với tính cách thất thường của Ngô Hàm Nhu rồi.

Viện gia thuộc quân khu.

Giang Húc Đông không ngờ anh ấy sẽ lại nhận được điện thoại của Diệp Ninh nhanh đến thế.

“Anh Giang, ngày hôm qua anh đã nói nếu tôi có chuyện thì có thể nhờ anh giúp, anh có còn giữ lời không?”

Trước khi Diệp Ninh mở lời thì lại xác nhận thêm lần nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1498: Chương 1498



Giang Húc Đông dở khóc dở cười, anh ấy mới nói ngày hôm qua thôi, sao có thể không giữ lời được chứ.

“Cô cứ nói đi, chuyện gì?”

Đây là lần đầu tiên Diệp Ninh có chuyện muốn nhờ anh ấy, cho nên vẻ mặt của anh ấy cũng có vẻ vô cùng nghiêm túc.

“Tôi muốn nhờ anh nói với cha của anh, về chuyện tôi và Cố Phong phục hôn đó.”

Diệp Ninh vào thẳng chủ đề, cha của Giang Húc Đông chính là thủ trưởng tối cao của quân khu Đông Bắc. Nếu ông ấy đồng ý, vậy chuyện phục hôn chắc chắn sẽ không có bất cứ vấn đề gì nữa.

Ngày hôm qua cô cũng đã có ý định như thế rồi, hơn nữa lúc trước cũng từng nghĩ đến.

Giang Húc Đông hơi sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng lại.

Diệp Ninh tiếp tục nói: “Lần thầm tra chính trị trước đó xuất hiện một ít vấn đề, nhưng mà hiện tại tôi đã giải quyết xong mấy vấn đề này rồi. Cố Phong sẽ nhanh chóng nộp báo cáo xin phục hôn của hai chúng tôi. Tôi muốn giải quyết chuyện này trước khi mình bị điều đến đoàn văn công Tây Nam.

Giang Húc Đông đã hiểu ý của cô ấy, không hề do dự nói: “Được, không thành vấn đề. Tôi sẽ nói với cha của tôi.”

Diệp Ninh không ngờ anh ấy sẽ đồng ý dứt khoát như thế: “Vậy tôi cảm ơn anh trước.”

TBC

“Không cần cảm ơn tôi. Vậy tôi cũng chúc cô và Cố Phong có thể trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc trước luôn.” Giang Húc Đông thật lòng chúc phúc hai người bọn họ.

Diệp Ninh vui vẻ, nhịn không được trêu ghẹo: “Lời chúc này đúng là có hơi sớm, nhưng mà tôi nhận lấy trước.”

“Còn có chuyện gì không? Nếu không có thì tôi cúp máy trước.” Giang Húc Đông xác định lại với Diệp Ninh.

“Không còn chuyện gì nữa rồi, tạm biệt anh Giang.”

“Tạm biệt.”

Ngay khoảnh khắc Giang Húc Đông buông ống nghe xuống, giống như cũng buông xuống chấp niệm nào đó.

“Húc Đông, là Diệp Ninh gọi điện thoại đến hả.

Lúc này Giang Phong Lâm đang ngồi ở bên cạnh, tuy rằng anh ấy không nghe trong điện thoại nói cái gì, nhưng mà nhìn biểu cảm lúc nãy của Giang Húc Đông, ngoại trừ Diệp Ninh thì không còn người nào khác.

Giang Húc Đông gật đầu nói: “Cô ấy nhờ em đi tìm cha nói đỡ cho cô ấy chuyện phục hôn với Cố Phong.”

Biểu cảm của Giang Phong Lâm lập tức trở nên phức tạp: “Vậy mà em cũng đồng ý?”

Anh ấy thật sự không thể hiểu nổi Giang Húc Đông, rõ ràng là thích người ta muốn chết, không theo đuổi thì cũng thôi, bây giờ lại còn đồng ý giúp người ta phục hôn nữa.

Phải là người có tư tưởng cao thượng đến mức nào mới có thể làm được chuyện này chứ?!

“Thật ra lúc trước bọn họ cũng không muốn ly hôn, vốn dĩ đã có thể phục hôn một cách thuận lợi rồi, nhưng lại cứ bị người khác ngăn cản mãi.”

Nói đến đây, trong giọng nói của Giang Húc Đông theo bản năng trầm đi rất nhiều.

Tối hôm qua anh ấy đã suy nghĩ cẩn thận, đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Mấy ngày trước đó tai tiếng của Diệp Ninh và Mục Văn Hạo bị lan truyền khắp nơi, có lẽ là vì muốn ngăn cản không cho Diệp Ninh phục hôn với Cố Phong.

Trong chuyện này rất có khả năng còn có Ngô Hàm Nhu nhúng tay vào.

Cho nên ở sự kiện này, anh ấy nhất định phải giúp Diệp Ninh!

“Mấy lời em nói anh đều không muốn nghe, chuyện này thì liên quan gì đến em chứ?” Giang Phong Lâm vẫn muốn khuyên anh ấy nên ích kỷ một chút, để tránh cho sau này nhớ đến anh ấy sẽ cảm thấy hối hận.

“Em sẽ nói chuyện này với cha, để cha giúp đỡ bọn họ.” Giang Húc Đông rõ ràng là đã quyết định rồi.

Giang Phong Lâm hận sắt không thành thép: “Em giúp người ta hoàn thành nguyện vọng, vậy ai giúp em đây? Với lại, không phải từ trước đến nay em chưa bao giờ nhờ chú làm chuyện gì sao? Hiện tại lại vì Diệp Ninh, có xứng đáng không?”

Đáy mắt Giang Húc Đông lại lộ ra chút ý cười dịu dàng, vô cùng khẳng định nói ra hai chữ: “Xứng đáng.”

Giang Phong Lâm thật sự là hết nói nổi, vô cùng khoa trương mà cảm thán: “Hết thuốc chữa, đúng là hết thuốc chữa thật rồi. Ai có thể ngờ được nhà họ Giang lại ra đời một người tình thánh giống như em chứ.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1499: Chương 1499



Giang Húc Đông cố ý ngó lơ lời nói mỉa mai của anh ấy, tiếp tục nói tiếp đề tài còn dang dở lúc nãy.

“Sau khi em đi rồi, mọi chuyện trong nhà đều nhờ vào anh đó.”

Giang Phong Lâm lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Em đã quyết định kỹ rồi sao?”

Hôm nay Giang Húc Đông cố ý gọi điện thoại kêu anh ấy đến đây.

Sắc mặt Giang Húc Đông vô cùng kiên định: “Em cũng không thể ở trong nhà cả đời được, như vậy mới thật sự trở thành kẻ vô dụng.”

“Anh hiểu đạo lý này, nhưng mà quyết định này của em thật sự quá đột ngột. Em lại còn muốn đi đến một nơi xa như thế để gây dựng sự nghiệp, sức khỏe của em có chịu nổi không?” Giang Phong Lâm khá lo lắng cho tình huống của anh ấy.

Hơn nữa anh ấy cứ có cảm giác chuyện Giang Húc Đông rời đi lần này không được bình thường cho lắm.

“Hiện tại em đã không có vấn đề gì nữa, sau này cũng sẽ đi tái khám đúng hạn.” Giang Húc Đông rõ ràng là đã quyết định ý kiến rồi.

Giang Phong Lâm nghe anh ấy nói như thế, cũng không tiện thuyết phục nữa.

Anh ấy biết rõ rồng sẽ không chịu nằm yên trong ao, sớm muộn gì Giang Húc Đông cũng sẽ tìm được bầu trời rộng lớn thuộc về chính anh ấy.

TBC

“Được rồi. Nhưng mà em đã nói cho chú biết chuyện này chưa? Bọn họ có đồng ý không?”

“Tối nay sẽ nói.” Giang Húc Đông cũng không muốn kéo dài quá lâu.

Giang Phong Lâm đầu tiên là thở dài, sau đó lại khẽ gật đầu với anh ấy.

“Em cứ yên tâm mà đi làm điều mình muốn, nếu thật sự không được thì lại quay về.”

Dù sao thì cho dù anh ấy như thế nào, gia đình đều sẽ ủng hộ anh ấy vô điều kiện.

Giang Húc Đông lộ ra nụ cười giống như trút được gánh nặng.

Thật ra anh ấy cũng đã có dự tính này từ lâu rồi, chẳng qua bởi vì sự việc diễn ra vào tối hôm qua, cho nên anh ấy mới quyết định thực hiện kế hoạch này sớm hơn một vài ngày.

Bởi vì chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này thì mới có thể làm Ngô Hàm Nhu cắt đứt mớ tình cảm không nên có đối với anh và những hành vi điên cuồng kia, để cô ta không làm ra hành vi sai lầm gì đó tổn thương đến Diệp Ninh và chính cô ta.

Lúc này Ngô Hàm Nhu đã đi đến trước cửa nhà họ Giang, cổng chính đã ở ngay trước mặt, hai chân cô ta lại như bị rót chì, giống như nặng vạn cân.

Nếu cô ta cứ thế mà đi vào, vậy phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Giang Húc Đông đây?

Cô ta nên nói cái gì với Giang Húc Đông?

Cô ta nên nói với anh ấy là những lời đó đều là do cô ta uống say ăn nói lung tung, không phải là sự thật sao?

Hay là trực tiếp thừa nhận cô ta thích anh ấy, sau đó từ nay về sau hai người coi nhau như người lạ?

Nhưng mà hai kết quả này đều không phải kết quả mà cô ta muốn!

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Giang Húc Đông sẽ chán ghét và xa cách vì tình yêu của cô ta, cô ta lại cảm thấy đau khổ muốn chết.

Trên đường đi đến đây, cô ta sốt ruột, nóng vội bất an, nhưng vào giờ phút này tất cả đều biến thành một chậu nước lạnh, xối cô ta từ đầu đến chân, buộc cô ta phải bình tĩnh lại.

Có lẽ hiện tại cách tốt nhất chính là giả vờ như không nhớ được gì hết, như vậy thì mối quan hệ giữa hai người bọn họ mới không trở nên quá xấu hổ.

Tuy rằng Giang Húc Đông có lẽ sẽ vì chuyện này mà hơi xa xách cô ta, nhưng cô ta vẫn có thể ở lại bên cạnh anh ấy.

Có suy nghĩ này rồi, trong lòng Ngô Hàm Nhu lại bắt đầu gõ trống rút lui.

Đúng lúc này bóng dáng của Giang Phong Lâm và Giang Húc Đông đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà.

Đầu óc Ngô Hàm Nhu còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể cũng đá núp vào một góc khuất.

“Húc Đông, vậy anh đi trước, có chuyện gì thì có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào.”

Giang Phong Lâm chào hỏi với Giang Húc Đông xong, một lúc sau cũng đi ra ngoài.
 
Back
Top Bottom