Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1500: Chương 1500



Ngô Hàm Nhu trốn trong góc không dám nhúc nhích, mãi đến khi Giang Phong Lâm hoàn toàn đi xe rồi, cô ta mới cẩn thận lú đầu ra nhìn.

Chờ đến khi cô ta nhìn vào trong sân lần nữa thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Giang Húc Đông đâu nữa.

Chúng ta cứ chờ thêm một lúc nữa đi, cũng cho nhau thời gian bình tĩnh lại.

Cũng chính vì suy nghĩ của cô ta, làm cô ta bỏ lỡ lần gặp mặt Giang Húc Đông, cũng bỏ lỡ cơ hội tỏ tình chính thức duy nhất trong đời mình.

Chờ đến khi bọn họ gặp lại nhau thì cũng đã là chuyện của bốn năm sau.

Lúc đó anh ấy và cô ta đã cảnh còn người mất từ lâu rồi.

Ngày hôm sau.

Trước khi đi ra ngoài, Diệp Ninh cũng cảm nhận được tâm trạng của mình vô cùng nặng nề.

Hôm nay trong đoàn muốn tổ chức tiệc chia tay vui vẻ, tuy rằng là tiệc chia tay vui vẻ, nhưng có ai vui được thật chứ.

Cô sửa soạn đơn gian, sau đó lập tức đi xuống lầu.

Không chỉ có Vương Kim đã đứng ở dưới lầu chờ đợi mà đến cả Giang Húc Đông cũng có mặt.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô có cảm giác Giang Húc Đông của ngày hôm nay cực kỳ khác với mọi hôm.

Anh ấy mặc một bộ quần áo thoải mái, nhưng mà từ đầu đến chân trông không có vẻ xuề xòa chút nào.

Trông anh ấy cũng không giống như là sáng sớm đi ra ngoài tập thể dục, ngược lại giống như muốn đi ra ngoài hơn.”

“Anh Giang, chào buổi sáng.”

Diệp Ninh nghĩ đến cú điện thoại tối hôm qua, hôm nay Giang Húc Đông lại đến đây, chắc là có chuyện gì đó muốn nói với cô.

Mà cô đoán cũng không sai.

Giang Húc Đông đến đây thứ nhất là muốn báo cho cô biết chuyện kia anh ấy đã làm xong. Thứ hai là muốn gặp lại cô lần cuối cùng trước khi rời đi.

“Chào buổi sáng. Tôi đã nói với cha tôi chuyện của cô và Cố Phong rồi.”

Quả nhiên đúng như những gì Diệp Ninh đoán.

“Ý của thủ trưởng là?”

Tim Diệp Ninh đập thình thịch, lần này thật sự không thể xảy ra bất cứ sai lầm gì nữa.

Giang Húc Đông thấy cô hồi hộp lo lắng như thế, nhịn không được mỉm cười.

“Nguyên văn của cha tôi là, chỉ cần hai người tự nguyện phục hôn, vậy thì không có vấn đề gì nữa.”

Diệp Ninh lập tức kích động: “Anh Giang, anh thật sự là ân nhân của tôi đó!”

Có những lời này của thủ trưởng, mọi vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng!

Giang Húc Đông cười dịu dàng như nước, từ đầu đến cuối vẫn cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của cô.

“Hiện tại cô có thể yên tâm rồi, bảo Cố Phong nhanh chóng nộp đơn xin phục hôn đi.”

Diệp Ninh gật đầu như giã gạo, trước kia bọn họ thật sự đã đi quá nhiều “đường vòng”, cô nên nghĩ đến anh ấy sớm hơn mới đúng.

“Ừ, chờ đến khi chúng tôi phục hôn, tôi sẽ mời cô đến uống rượu mừng!”

Giang Húc Đông nói: “Nếu có thể đến, tôi nhất định sẽ đến”

Diệp Ninh không hiểu được những gì anh ấy đang muốn ám chỉ: “Anh Giang, anh muốn đi tập thể dục sao? Tôi cũng phải đến đoàn văn công rồi.”

Tuy rằng ngày hôm nay nhất định sẽ là một ngày rất đau buồn, nhưng Giang Húc Đông lại mang đến một tin vui cho cô.

“Được rồi, vậy cô đi đi.” Dưới đáy mắt Giang Húc Đông tràn ngập vẻ lưu luyến.

Anh ấy không biết lần sau đến bao giờ bọn họ mới có thể gặp lại nhau.

Nhưng mà anh ấy lại có thể khẳng định một chuyện, lúc đó cô đã được như mong muốn, tái hợp lại với Cố Phong lần nữa.

TBC

“Diệp Ninh.”

Nhìn Diệp Ninh đã mở cửa xe ra, anh ấy lại gọi cô lại lần nữa.

Diệp Ninh cười nói: “Còn có chuyện gì sao?”

“Sau này cô phải chăm sóc tốt cho bản thân, sự nghiệp quan trọng, nhưng cơ thể lại càng quan trọng hơn.” Giang Húc Đông dịu dàng dặn dò.

Rõ ràng anh ấy có rất nhiều điều muốn nó, nhưng mà lại không thể nào nói nên lời, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu không đau không ngứa này thôi.

Diệp Ninh nhìn về phía anh ấy, ánh mắt hơi d.a.o động, không rõ vì sao anh ấy lại nói những lời này.

Cô đang định hỏi cho rõ ràng thì Giang Húc Đông đã thúc giục cô: “Mau lên xe đi, đừng đến trễ.”

“Anh Giang, anh... Có bị làm sao không?” Diệp Ninh nhạy cảm xác nhận lại lần nữa với anh ấy.

Giang Húc Đông lắc đầu nói: “Tôi thì có chuyện gì chứ, đi nhanh đi.”

Diệp Ninh thật sự nghĩ không ra anh ấy sẽ có chuyện gì, cũng chỉ cho rằng mình suy nghĩ nhiều.

Giang Húc Đông nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

Có một câu Ngô Hàm Nhu nói rất đúng, anh ấy đúng là một người nhu nhược, khi đối mặt với Diệp Ninh, đến cả lời chào tạm biệt cũng không thể nào nói ra.

Nhưng mà như thế thì sao chứ, chỉ cần mỗi người đều mạnh khỏe, sau này rồi sẽ có một ngày gặp lại nhau thôi!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1501: Chương 1501



“Diệp Ninh, không phải Giang Húc Đông đã nói là chuyện phục hôn của cô và Cố Phong đã được xử lý xong xuôi rồi sao, sao tôi trông cô còn có vẻ không vui thế?”

Trong xe, Vương Kim nhìn thấy Diệp Ninh vẫn cứ tràn đầy tâm sự, có hơi khó hiểu hỏi.

Lúc nãy anh ấy cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, đây là chuyện vui lắm mà.

“Không có gì không vui cả. Vương mập, anh có cảm thấy anh Giang có gì đó khác thường không?”

Diệp Ninh càng nghĩ càng cảm thấy Giang Húc Đông thật sự không giống bình thường cho lắm.

“Khác thường chỗ nào chứ? Tôi cũng không thân với anh ấy, không cảm nhận được gì cả.” Vương Kim thành thật nói.

Diệp Ninh cũng không nói nên lời, thậm chí nghĩ có phải cô bảo Giang Húc Đông đi đón Ngô Hàm Nhu say khướt, hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì hay không?

TBC

“Thôi, nếu có việc gì thì chắc anh ấy sẽ tự nói ra thôi.”

Xe nhanh chóng chạy đến đoàn văn công.

Sáng sớm Từ Minh Vũ đã bắt đầu dẫn người đi bày trí hội trường bữa tiệc chia tay vui vẻ.

Hội trường bữa tiệc vừa lúc được tổ chức trong đại sảnh tổ chức tiệc quan hệ hữu nghị, trước kia nơi đó là nơi mọi người thích đi nhất, cũng là nơi náo nhiệt nhất.

Chuyện này đương nhiên không cần Diệp Ninh giúp đỡ, cho nên trước khi tiệc chia tay vui vẻ diễn ra, Diệp Ninh ngược lại trở thành người nhàn rỗi nhất.

Cô sửa soạn đồ đạc trong văn phòng lại, cuối cùng bỏ vào một cái thùng nho nhỏ.

Nghĩ đến đây sẽ là khoảng thời gian cuối cùng cô ở lại trong đoàn văn công, trong lòng đã bắt đầu loáng thoáng xuất hiện một chút cảm xúc lưu luyến.

Hai giờ chiều, tiệc chia tay vui vẻ chính thức bắt đầu.

Diệp Ninh đi theo mấy người Lý Mạn Mạn cùng nhau đi vào hội trường đã được bày trí xinh đẹp.

Hội trường treo băng rôn chữ trắng nền đỏ, xung quanh toàn là hoa hồng to.

Mấy cái ghế đơn bàn đơn lúc trước đều bị đặt sát vào nhau, trên bàn bày đầy điểm tâm, đồ ăn, rượu và nước uống.

Bầu không khí trông có vẻ vô cùng náo nhiệt, lại không nghe thấy tiếng cười của người nào.

“Diệp Ninh, sao nào, nơi này trang trí cũng đẹp lắm đúng không?” Lý Mạn Mạn nói chuyện phiếm với Diệp Ninh, muốn giảm bớt tâm trạng nặng nề.

Diệp Ninh gật đầu nói: “Khá đẹp đó.”

Cô để ý thấy có không ít người đều đeo hoa hồng đỏ, hơn nữa cũng nhanh chóng nhận ra được những người đeo hoa đều là những người đoàn viên không được phân phối đi nơi khác mà trực tiếp bị cho nghỉ việc.

Chu Giai Bội cũng đang chia tay các đồng nghiệp ở bộ phận diễn kịch, sắc mặt vừa nặng nề lại nghiêm túc.

Diệp Ninh đi theo đội nhạc khí, chọn vị trí, ngồi xuống.

Một lúc sau, mấy người Lâm Thanh, Hà Khôn, Viên Học Trí cũng đều có mặt tại hiện trường.

Hà Khôn giới thiệu đơn giản mở màn xong, lập tức để Lâm Thanh lên sân khấu nói chuyện.

Lâm Thanh đứng trước microphone, đảo mắt nhìn về phía mấy gương mặt quen thuộc kia, mất rất nhiều sức lực mới có thể đè xuống cảm giác cay xè trong đáy mắt.

“Mấy năm qua, mọi người đều là những thành viên ưu tú nhất của đoàn văn công Đông Bắc. Tôi tin chắc rằng, sau này mọi người cũng có thể có được sự nghiệp càng thêm huy hoàng.”

Bên dưới sân khấu đã có không ít người bắt đầu im lặng nức nở.

Giọng nói của Lâm Thanh trở nên gian nan, nhưng chị ấy vẫn cố gắng cực lực mỉm cười thật tươi: “Đừng khóc mà. Hôm nay là tiệc chia tay vui vẻ, mọi người đều phải vui vui vẻ vẻ! Tôi cũng không nói thêm gì nữa, mọi người cứ việc thả lỏng, thích làm cái gì thì làm cái đó đi!”

Diệp Ninh biết đoàn văn công bị cải cách, người buồn nhất thật ra chính là đoàn trưởng Lâm Thanh.

Lâm Thanh đi xuống sân khấu, tiệc chia tay vui vẻ cũng chính thức bắt đầu.

“Tôi đề nghị, tất cả mọi người cùng nhau nâng chén!” Bình thường ấn tượng của mọi người đối với Hà Khôn đều là nghiêm túc, cổ hũ, ít nói ít người, nhưng mà giờ phút này cũng chính ông ấy là người kích động nhất, trực tiếp bưng ly rượu ở trước mặt lên, uốn cạn sạch.

Có ông ấy đi đầu, mọi người cũng hoàn toàn thả lỏng.

“Nào, cụng ly!”

“Cụng ly!”

...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1502: Chương 1502



Cả hội trường lập tức trở nên “náo nhiệt”.

“Tiểu Vương, trước kia hai chúng ta có chút xích mích, hôm nay uống cạn ly rượu này coi như xong!”

“Chị Triệu, chị phải về quê thật à? Vậy có phải sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa không? Bọn em đều sẽ nhớ chị!”

“Hoa Hoa, thật ra có một câu anh đã muốn nói với em từ lâu rồi, anh thích em!”

“Mạn Mạn, sau này các cô sẽ có tương lai phát triển càng tốt hơn, nhưng nhất định không được quên mất mấy chị em chúng tôi đó!”

“Manh Manh, chờ tôi kết hôn nhất định sẽ gửi thiệp mời cho các cô, các cô nhất định phải đến tham dự hôn lễ với tôi đó!”

...

Diệp Ninh nghe được mấy lời chia tay đầy lưu luyến ở xung quanh, tâm trạng cũng cảm thấy vô cùng nặng nề.

Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn.

Chẳng qua cách chia tay như thế thật sự quá tàn nhẫn.

Không biết là ai đột nhiên bật khóc thành tiếng, tiếng khóc giống như bệnh truyền nhiễm, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn.

“Hu hu hu! Tôi thật sự không muốn rời khỏi đoàn văn công, thật sự không muốn rời đi mọi người!”

Giờ phút này, cảm xúc mà mọi người đè nén từ lâu cuối cùng cũng hoàn toàn bùng nổ.

Quá nhiều người đều khóc không thành tiếng.

Lâm Thanh không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.

Hà Khôn ở lại đó mặt đỏ lên, lạnh lùng quát to với người đang khóc ở bên cạnh: “Khóc cái gì mà khóc? Sao mà chẳng có tiền đồ gì hết!”

“Chủ nhiệm Hà, ông cũng đừng mắng chúng tôi, không phải ông cũng đang khóc sao?”

Đối phương đã khóc đến khàn giọng, nhìn thấy Hà Khôn như thế lại càng nhịn không được.

“Ăn nói bậy bạ! Tôi khóc hồi nào? Khóc lúc nào chứ?” Hà Khôn gân cổ lên phản bác, sau đó lau nước mắt trên mặt đi.

Đây không phải là nước mắt, tuyệt đối không phải!

Diệp Ninh thật sự không chịu nổi bầu không khí nơi này, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đi ra bên ngoài rồi, cô hít thở sâu, hưởng thụ bầu không khí mới mẻ ở bên ngoài.

Chờ đến khi cô bình tĩnh lại, mới ý thức được hình như chỗ rẽ ở bên cạnh hình như có người.

Khi cô đi qua đó, lập tức nhìn thấy Lâm Thanh ngồi một mình trên bậc thang, trong tay còn kẹp một điếu t.h.u.ố.c lá chưa hút xong.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Thanh hút thuốc bao giờ.

Lâm Thanh cũng nhìn thấy cô: “Lại đây ngồi.” Chị ấy lại chỉ bậc thang còn trống ở bên cạnh.

Đây tuyệt đối không phải là một nơi mà đoàn trưởng nên ngồi.

TBC

Nhưng mà hiện tại làm gì có ai sẽ để ý mấy thứ này chứ.

Diệp Ninh ngồi xuống bên cạnh chị ấy.

Hình như đến lúc này Lâm Thanh mới ý thức được sự tồn tại của thuốc lá, nhưng mà cũng đã không quan trọng nữa rồi.

“Sao cô cũng đi ra đây?”

“Đi ra ngoài hít thở không khí.” Diệp Ninh thành thật trả lời.

“Sau ngày hôm nay mọi người phải đường ai nấu đi rồi, đương nhiên là đều rất khó chịu, cứ kệ bọn họ đi.” Lâm Thanh trông có vẻ thản nhiên nói.

Diệp Ninh biết tâm trạng của chị ấy khó chịu đến mức nào, cho nên cũng không nói quá nhiều, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh chị ấy.

Quả nhiên Lâm Thanh lại cứ tiếp tục tự nói một mình: “Tôi gia nhập vào đoàn chúng ta được tám năm rồi, trong tám năm này, tôi tận mắt chứng kiến đoàn của chúng ta dần dần phát triển, vô cùng hi vọng nó có thể tiếp tục duy trì.”

Nhưng đây chắc chắn chỉ là hi vọng xa vời.

“Đoàn sẽ tiếp tục tồn tại thôi.” Diệp Ninh trả lời vô cùng kiên định.

Lâm Thanh ngơ ngẩn nhìn cô, muốn tìm một ít sức mạnh để chống đỡ trên người của cô.

Diệp Ninh nói hơi lớn hơn: “Chỉ cần chúng ta còn tồn tại, đoàn văn công Đông Bắc vẫn sẽ luôn tồn tại.”

Trái tim Lâm Thanh run lên, ánh mắt d.a.o động kịch liệt, một loại cảm xúc khó miêu tả thành lời lập tức lên men, lớn mạnh.

Giờ phút này chị ấy đột nhiên trở nên bình thường trở lại.

“Cô nói đúng, các cô chính là minh chứng tốt nhất cho sự tồn tại của đoàn văn công Đông Bắc.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1503: Chương 1503



Chu Giai Bội bị Vương Kim khiêng từ trong đoàn văn công đi ra.

Cô ấy ở trong xe, đầu tiên là vừa hát vừa múa, sau đó bật khóc thật to, giống như một người điên.

Diệp Ninh cố ý bảo Vương Kim đậu xe lại ven đường, chờ cô ấy phát tiết xong hết cảm xúc.

“Con gái cứ thích làm ra vẻ, không phải chỉ là cải cách thôi sao, có phải là sau này sẽ không có cơ hội gặp lại đâu.” Ngoài miệng thì Vương Kim có vẻ rất ghét bỏ, nhưng vẫn cứ chăm sóc cô ấy vô cùng chu đáo.

Anh ấy thật sự không thể nào hiểu được vì sao bọn họ lại buồn, bởi vì anh ấy cảm thấy chỉ cần không phải là sinh ly tử biệt thì những chuyện này chẳng tính là cái gì cả.

Diệp Ninh nói: “Chỉ khi trải qua những việc này thì em ấy mới thật sự trưởng thành được.”

Vương Kim đồng ý gật đầu, cũng đều là con gái, nhưng ở phương diện này thì thái độ của cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Vương mập, anh đã chuẩn bị sẵn sàng đến kinh thành với chúng tôi chưa?”

Dù sao thì sau này cô cũng sẽ không thường xuyên quay về.

“Cô cũng biết tình hình nhà tôi rồi, chẳng có gì để chuẩn bị cả.” Vương Kim đồng ý vô cùng dứt khoát.

Huống chi Chu Giai Bội cũng sẽ ở bên đó, cũng giảm bớt rất nhiều phiền phức.

“Nhưng mà còn cô, sau này cô lại phải tách ra hai nơi với Cố Phong, cô nỡ sao?”

Vương Kim hỏi Diệp Ninh, nhưng mà Chu Giai Bội ở bên cạnh lại đột nhiên nhảy lên, ôm chặt lấy Vương Kim, kiên quyết không buông tay.

“Không nỡ, em thật sự không nỡ xa mọi người... hu hu hu...”

Vương Kim và Diệp Ninh cùng nhau lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Buổi tối.

Diệp Ninh ngồi ở mép giường, Cố Phong lau mái tóc ướt đẫm giúp cô.

“Thật ra không chỉ có đoàn văn công mà bộ đội cũng sẽ bắt đầu cải biên. Tuy rằng mọi người đều không muốn gặp phải chuyện này, nhưng cải biên cũng chỉ là để phát triển tốt hơn mà thôi.”

Cách nói của Cố Phong hoàn toàn giống với Lâm Thanh.

TBC

“Vậy có phải anh cũng sẽ gặp được chuyện tương tự không?” Diệp Ninh nhẹ nhàng hỏi.

“Tạm thời thì không có.”

“Hi vọng anh sẽ không gặp được.” Diệp Ninh nghĩ đến cảnh trong tiệc chia tay vui vẻ, hiện tại trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Tuy rằng Cố Phong không nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng cũng có thể nghe ra được thật ra cô đang rất buồn.

“Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Không cần thiết phải cố chịu đựng ở trước mặt anh.

Diệp Ninh vốn dĩ cũng có chút cảm xúc, nhưng nghe anh nói như thế thì ngược lại cô càng khóc không ra.

“Cứ coi như Giai Bội đã khóc thay cho em rồi đi.”

Cố Phong dở khóc dở cười, còn có chuyện khóc thay nữa à?

“Không nói đến mấy chuyện không vui này nữa. Anh dự định chừng nào sẽ nộp đơn xin phục hôn với trong đoàn?” Diệp Ninh xoay người nhìn anh.

Cố Phong cũng luôn nghĩ đến chuyện này: “Chắc trong khoảng mấy ngày tới.”

“Ngày mai đi, ngày mai anh đi nộp đơn ngay.” Diệp Ninh thúc giục.

“Ừm. Em sốt ruột muốn gả cho anh đến thế à?” Cố Phong vừa trêu ghẹo vừa hôn nhẹ lên chóp mũi của cô.

Diệp Ninh gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Em thật sự không chờ nổi nữa rồi.”

Hơn nữa lần phục hôn này của bọn họ chắc chắn sẽ thuận thuận lợi lợi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo, Cố Phong cúi người xuống hôn lên môi của cô...

Ngày hôm sau.

Diệp Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên cạnh đã trống không.

Cô không biết Cố Phong rời đi từ lúc nào, nhưng mà tối hôm qua cô ngủ rất ngon.

Đi đến phòng khách, nhìn thấy trên bàn đã bày bữa sáng rồi.

Cô giơ tay sờ thử, không ngờ vẫn còn ấm.

Cô thật sự rất chờ mong tương lai sau này mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Cố Phong.

Quân khu, văn phòng đoàn trưởng.

“Báo cáo.”

“Mời vào.”

Cố Phong bước đi ngay ngắn đi vào văn phòng của Trịnh Hồng Xương, sau đó không đợi Trịnh Hồng Xương mở miệng nói gì, đã lập tức đưa báo cáo xin phục hôn đến bàn làm việc của ông ấy.

Trịnh Hồng Xương nhìn thấy tờ đơn này, cười cười.

“Hai người các cậu sốt ruột quá rồi đó?”

Lần trước vừa mới thẩm tra chính trị thất bại xong không được bao lâu.

“Đoàn trưởng, Tiểu Ninh sắp đến đoàn văn công Tây Nam rồi.” Cố Phong trả lời.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1504: Chương 1504



Trịnh Hồng Xương đương nhiên cũng biết chuyện đoàn văn công bị cải cách, nhưng mà ông ấy cũng không rõ anh nói như thế là có ý gì.

“Cho nên?”

“Cho nên chúng tôi muốn phục hôn trước khi cô ấy đi sang bên đó.”

Cố Phong trông có vẻ như đã có tính toán từ trước, nhưng thật ra bắt đầu từ tối hôm qua đến bây giờ đã bắt đầu cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Anh còn cho rằng Trịnh Hồng Xương sẽ nói gì đó, nhưng mà không ngờ rằng ông ấy lại trực tiếp vung tay lên nói.

“Được rồi, trong đoàn sẽ nhanh chóng xử lý.”

“...”

Ông ấy trả lời dứt khoát như thế, dứt khoát đến mức Cố Phong cảm thấy Trịnh Hồng Xương đang có lệ với anh.

“Còn có việc gì sao?” Trịnh Hồng Xương thấy anh còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hỏi.

Cố Phong lập tức hoàn hồn: “Báo cáo đoàn trưởng, không có việc gì nữa.”

“Vậy cậu đi ra ngoài đi.” Trịnh Hồng Xương nói.

Cố Phong thật sự không có lý do gì để ở lại nữa, chỉ có thể nhanh chóng rời đi.

Chờ đến khi ra khỏi phòng rồi, anh vẫn không thể xác định được rốt cuộc Trịnh Hồng Xương có ý gì?!

Mấy ngày tiếp theo đó, Diệp Ninh hiếm khi mà trở nên rảnh rỗi hơn.

Bởi vì hiện tại đang là lúc điện ảnh được săn đón nhiều nhất, trừ khi thật sự cần thiết, nếu không cô gần như đều ở trong đại viện của quân khu.

Bình thường cô đều nhờ Vương Kim mua đồ ăn và mấy đồ dùng sinh hoạt bình thường đến cho cô.

Cô giống như một người quân tẩu bình thường, nấu nướng, xử lý việc nhà, buổi tối lại chờ Cố Phong đến ăn cơm, sống một cuộc sống bình tĩnh lại bình thản chân chính.

“Diệp Ninh, hôm nay chúng tôi đi xem bộ điện ảnh của cô, phim hay thật đó!”

Mấy ngày qua, cô cũng đã dần quen thuộc với những người thân của quân nhân, hơn nữa nhanh chóng trở thành trung tâm của nhóm phụ nữ này.

Ở trong đại viện này, có một ít quân tẩu có công việc, nhưng chỉ có một mình Diệp Ninh là siêu sao nổi tiếng.

Hơn nữa sau khi thân thiết với nhau hơn, bọn họ cũng phát hiện Diệp Ninh không hề lạnh nhạt khó tiếp cận như những người bên ngoài đồn thổ, đương nhiên là đều rất thích tiếp xúc với cô.

“Diệp Ninh, cô ký tên cho tôi được không. Tiểu Mãn nhà tôi năm nỉ tôi rất nhiều lần, nói là mấy đứa bạn cùng lớp với con bé đều rất muốn xin chữ ký của cô.”

“Đương nhiên là được rồi.” Diệp Ninh nghe được yêu cầu của người phụ nữ kia, đồng ý vô cùng dứt khoát.

Mấy người xung quanh cô nghe thế cũng không giữ được bình tĩnh nữa, vội vàng nịnh nọt cô.

Diệp Ninh gần như đáp ứng hết toàn bộ yêu cầu của bọn họ.

Cho nên khi Cố Phong đến đây, nhìn thấy cô đứng ở giữa một đám phụ nữ vừa nói vừa cười, anh lại cảm thấy có chút xa lạ.

“Doanh trưởng Cố đã về rồi à!”

Mọi người cười tươi rói chào hỏi với anh.

TBC

Cố Phong gật đầu, coi như là trả lời.

Diệp Ninh lại trò chuyện đơn giản với mấy người kia vài câu, sau đó cùng Cố Phong đi về nhà.

“Hôm nay em làm cá hố, là chị Tôn dạy em, lát nữa anh nếm thử xem.”

Diệp Ninh hưng phấn nói, mấy ngày nay cô rảnh rỗi nhàm chán, học không ít tay nghề nấu nướng của mấy hàng xóm xung quanh.

Tuy rằng không đến mức tinh vi, nhưng đã tốt hơn miếng bò bít tết không thể nào nuốt nổi kia rất nhiều.

“Mấy ngày nay em hay đi trò chuyện với bọn họ nhỉ.”

Cố Phong nói một cách khẳng định, trước kia chưa bao giờ nhìn thấy cô thân thiết với ai như thế bao giờ.

“Đúng vậy, hơn nữa còn có hiệu quả rất tốt.” Diệp Ninh vừa bày chén đũa vừa nói.

Cố Phong không hiểu ra sao hỏi: “Hiệu quả là sao?”

“Không lẽ anh không nhận ra em đang cố gắng kết thân với bọn họ sao?” Diệp Ninh dồn toàn bộ lực chú ý lên bàn cơm, cô muốn rửa lại mối nhục xưa về phương diện nấu nướng này mới được.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1505: Chương 1505



Cố Phong thật sự đã nhận ra, chẳng qua nếu cô không nói rõ, anh cũng không thể hoàn toàn xác định.

Dù sao thì dựa theo tính cách của cô, anh thật sự nghĩ không ra vì sao cô lại muốn làm như thế.

Diệp Ninh đi đến trước mặt anh, chủ động cởi quân trang ra giúp anh.

“Lúc nãy anh có nghe bọn họ chào hỏi anh như thế nào không?”

Cố Phong càng không hiểu ra sao, suy nghĩ một chút nói: “Bình thường lắm mà, có vấn đề gì sao?”

Diệp Ninh nhìn thấy anh ngơ ngác không hiểu ra sao, tiếp tục hướng dẫn: “Anh lặp lại lần nữa xem.”

Cố Phong hoàn toàn phối hợp: “Mấy người bọn họ nói, doanh trưởng Cố về rồi à.”

Chắc là như thế.

Diệp Ninh cười vui vẻ: “Tuy rằng hai chữ về rồi và đến rồi chỉ khác một chữ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác.”

Đến rồi có nghĩa là mối quan hệ giữa cô và Cố Phong vẫn cứ là người ngoài.

TBC

Về rồi lại có nghĩa anh là người trong đại viện, bọn họ đã vô cùng tự nhiên chấp nhận sự thật bọn họ đã ở bên nhau.

Cố Phong sửng sốt vài giây, sau đó mới nghĩ đến chuyện này.

“Cho nên...”

“Cho nên hiện tại mọi người đều tự động ngầm đồng ý mối quan hệ của chúng ta rồi, vậy chẳng phải chuyện phục hôn sẽ không có vấn đề gì nữa sao.”

Diệp Ninh phân tích có đạo lý rõ ràng.

Lần trước xin phục hôn bị trong đoàn bác bỏ, còn không phải là bởi vì mấy lời đồn đãi vớ vẩn ở bên ngoài sao.

Hiện tại chỉ cần người trong đại viện không nói ra nói vào thì lại càng không có vấn đề gì.

Cô đang muốn làm “bảo mật hai lớp”.

Cố Phong nhìn dáng vẻ đắc ý gian xảo của cô, đột nhiên hiểu ra.

Chẳng trách cô sẽ chủ động kết bạn với người trong đại viện, thì ra là có ý đồ này.

“Đương nhiên, cho dù không vì chuyện này thì em cũng phải thân thiện với mọi người hơn.” Diệp Ninh giống như con giun trong bụng của anh, lập tức bổ sung câu này, biện minh cho mình.

Cố Phong bị chọc cười, cưng chiều vuốt đầu cô, khen ngợi nói: “Làm tốt lắm.”

Diệp Ninh thuận thế ôm lấy eo anh.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, sau đó mới buông nhau ra

“Ăn cơm thôi.”

Diệp Ninh nắm tay anh, ngồi ở trước bàn cơm.

Phòng ca múa Hồng Hải.

Mục Văn Hạo dựa vào ghế sofa, không hề nhúc nhích.

Mãi đến khi Hà Bân từ bên ngoài đi vào.

“Ông chủ.”

Mục Văn Hạo vẫn cứ nhắm mắt lại: “Nói đi.”

“Bên kia mất liên lạc rồi.”

Câu trả lời của Hà Bân làm Mục Văn Hạo đột nhiên mở to mắt, ánh mắt mỏi mệt càng mang theo vẻ kh*ng b* không nói nên lời.

“Đồ vô dụng!” Mục Văn Hạo mắng.

Không biết anh ta đang trách mắng Hà Bân hay là đang trách mắng người anh ta phái ra ngoài làm việc.

Hà Bân không dám nói thêm câu nào.

Mãi đến khi Mục Văn Hạo tiếp tục hỏi: “Vậy Lý Vân Phong thì sao?”

“Cũng mất tích rồi.”

Hơn hai tháng trước, Mục Văn Hạo biết được tin Diệp Ninh bị Lý Vân Phong dây dưa ở dưới quên, trực tiếp ra lệnh bảo người tìm cơ hội xử lý Lý Vân Phong.

Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì khó khăn, nhưng lại không ngờ rằng người đi làm việc này mãi vẫn không có hồi âm gì.

Thậm chí nửa tháng trước còn trực tiếp mất đi liên lạc, chuyện này làm bọn họ cảm nhận được khác thường.

Mặt Mục Văn Hạo âm u như nước, chỉ để lại một câu: “Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.”

“Vâng, ông chủ.” Hà Bân đồng ý, sau đó nhìn thấy anh ta còn có chuyện chưa nói xong, cho nên cũng không dám trực tiếp rời đi.

“Bên phía Vương Hinh Tuyết thì thế nào?”

Câu hỏi của Mục Văn Hạo làm lòng bàn tay của Hà Bân toát ra mồ hôi lạnh.

“Cô ta đã bị Vương Cường đưa về quê rồi.”

“Cái gì?” Mục Văn Hạo đột nhiên tăng thêm âm lượng, hiển nhiên chuyện này cũng không nằm trong dự đoán của anh ta.

Anh ta cho rằng Cố Phong sẽ tiếp tục nghĩ cách làm đồn công an giam giữ Vương Hinh Tuyết tiếp.

Hoặc là anh sẽ tìm đại một lý do gì đó, đưa Vương Hinh Tuyết về bệnh viện tâm thần lần nữa.

Không ngờ lại là Vương Cường đưa cô ta về quê?!

Điều này cũng có nghĩa là người nhà họ Vương đã hoàn toàn bỏ mặc Vương Hinh Tuyết, anh ta mất đi quân cờ này!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1506: Chương 1506



Trong phòng lâm vào sự yên tĩnh giống như c.h.ế.t chóc.

Ánh mắt thâm sâu âm hiểm của Mục Văn Hạo liên tục đảo tới đảo lui, giọng nói khàn khàn nỉ non: “Những chuyện xảy ra dạo gần đây cứ làm tôi cảm thấy không ổn lắm.”

Không có chuyện gì hoàn thành theo đúng kế hoạch của anh ta, trong lòng anh ta cứ quanh quẩn dự cảm chẳng lành nào đó.

Nhưng mà từ trước đến nay giác quan thứ sáu của anh vẫn luôn rất chính xác.

“Ông chủ, có lẽ chỉ là cấp dưới làm việc sơ sót mà thôi.” Hà Bân vô cùng cẩn thận trấn an.

Thật ra chỉ cần Mục Văn Hạo không tiếp tục chấp nhất với Diệp Ninh nữa thì sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, chỉ có điều cho dù như thế nào thì anh ta cũng không dám nói ra những lời này.

“Cậu đi xuống đi.” Mục Văn Hạo chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, thậm chí cũng không có d*c v*ng nổi giận.

Anh ta lại nhắm mắt lại, không biết nghĩ đến chuyện gì.

TBC

Một lúc sau, Mộng Kiều Nhụy mang giày cao gót đi đến. Nhìn thấy trạng thái của Mục Văn Hạo, lập tức đi ra phía sau anh ta, do dự vào giây rồi chủ động xoa huyệt thái dương cho anh ta.

“Dạo gần đây cô có còn liên lạc với Diệp Ninh nữa không?”

Mục Văn Hạo nhẹ nhàng nói một câu, lại làm động tác của Mộng Kiều Nhụy lập tức dừng lại.

“Không có.”

Cô ta nói thật, đã lâu lắm rồi hai người bọn họ không liên lạc với nhau.

“Cô nghĩ cách gì đó, hẹn cô ấy đi ra ngoài.” Mục Văn Hạo có vẻ như vô cùng tùy ý nói ra những lời này.

Toàn thân Mộng Kiều Nhụy lập tức trở nên căng thẳng, cô ta biết rõ tình huống hiện tại giữa Diệp Ninh và Mục Văn Hạo hơn bất cứ ai, lúc này Mục Văn Hạo lại muốn gặp mặt Diệp Ninh, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

“Cô ấy biết em là người của anh, sao có thể nghe lời em được chứ.”

Cô ta biện giải, nhưng đây cũng là sự thật.

“Tôi không quan tâm cô dùng cách gì, tôi chỉ cho cô ba ngày.” Mục Văn Hạo tiếp tục lặp lại.

Mộng Kiều Nhụy hoảng sợ, cô ta thật sự không thể làm được chuyện này, hơn nữa cũng không muốn có thêm một kẻ thù giống như Diệp Ninh.

“Văn Hạo, em thật sự...”

Cô ta còn chưa kịp nói ra lời từ chối thì Mục Văn Hạo đã chợt đứng lên, vươn tay nắm lấy cằm cô ta.

Lúc này ánh mắt của Mục Văn Hạo vô cùng hung dữ, giống như chỉ cần cô ta dám nói một chữ “không” thì sẽ lập tức bị xé ra thành mảnh nhỏ ngay lập tức.

Mộng Kiều Nhụy đau đến mức mắt đỏ lên, nhưng mà so với cơn đau này thì trạng thái của Mục Văn Hạo làm cô ta càng cảm thấy đáng sợ hơn, trong nháy mắt cũng mất đi can đảm và suy nghĩ muốn phản kháng.

“Được rồi... em, em sẽ liên lạc với cô ấy.”

Lúc này Mục Văn Hạo mới buông lỏng tay ra, ánh mắt lạnh lùng đầy khinh thường nhìn về phía gương mặt của cô ta.

“Cô đừng tưởng là tôi không biết Diệp Ninh đã làm cái gì cho cô, hiện tại tôi còn giữ cô ở lại là bởi vì cô còn có một chút tác dụng, đừng có mà không biết điều.”

Mộng Kiều Nhụy há to miệng thở hổn hển, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi không thể nào che giấu được.

Đến tận lúc này, cô ta vẫn cứ cảm thấy rất sợ người đàn ông này.

“Em, em biết rồi...”

“Chỉ cần cô làm xong chuyện này, sau này cô có thể tiếp tục làm bà chủ ở Hồng Hải. Nhưng mà nếu như cô muốn chơi chiêu gì đó, vậy thì cô chính là Đường Uyển Như thứ hai!”

Mục Văn Hạo thật sự đã có ý định muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, từ trước đến nay cũng chỉ có một mình cô ta là người dám tính kế anh ta mà vẫn còn sống yên ổn thôi đó.

Toàn thân Mộng Kiều Nhụy run lên, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đến đỉnh đầu.

Cô ta thật sự rất hiểu biết Mục Văn Hạo, biết lần này nếu không làm theo lệnh của anh ta thì cô ta sẽ thật sự c.h.ế.t không có chỗ chôn.

“Em không dám!”

Cô ta đồng ý với Mục Văn Hạo, đồng thời cũng chỉ có thể âm thầm nói một câu xin lỗi với Diệp Ninh.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1507: Chương 1507



Reng reng reng.

Diệp Ninh cầm lấu ống nghe điện thoại máy bàn.

“Alo.”

“Diệp Ninh, có lẽ hôm nay tôi phải xin nghỉ một ngày rồi. Cũng không biết có phải tôi ăn trúng thứ gì chột bụng hay, từ đếm qua đến bây giờ tôi đã đi vệ sinh mười mấy lần rồi.”

Tiếng nói có phần mỏi mệt của Vương Kim truyền ra.

Bởi vì ngày hôm nay Diệp Ninh vừa lúc có một buổi phỏng vấn, anh ấy vốn dĩ định cố chịu đựng một chút, nhưng mà không ngờ rằng vừa mới ngồi lên xe thì cảm giác chột bụng lại đến lần nữa.

Nếu không phải anh ấy phản ứng đủ nhanh, có lẽ lại sẽ tạo ra một trò hề vô cùng buồn nôn.

Diệp Ninh nhíu chặt mày, giọng của anh ấy nghe có vẻ không ổn cho lắm hỏi: “Anh có bị nặng lắm không? Có đi bệnh viện chưa?”

“Vẫn chưa, lát nữa Giai Bội sẽ đến đi bệnh viện khám bệnh với tôi. Có cần tôi gọi điện thoại cho Cố Phong, bảo anh ấy qua chỗ cô không?” Vương Kim cũng biết giờ này đang là thời gian tập thể dục buổi sáng, xác suất có thể liên lạc được với Cố Phong là rất nhỏ.

Diệp Ninh đương nhiên cũng biết rõ: “Anh đừng lo lắng mấy chuyện này, cứ yên tâm đi khám bệnh đi.”

“Vậy cô đi ra ngoài bằng cách nào?” Vương Kim thật sự cảm thấy mình bệnh rất không đúng lúc.

Diệp Ninh cười nói: “Tôi là người lớn, không lẽ không tự đi ra ngoài được sao.”

Vương Kim còn muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng mà anh ấy lại cảm thấy chột bụng nữa rồi.

“Không được, không thể nói, cứ như vậy đi ha...”

Thậm chí anh ấy còn chưa kịp nói hết câu đã quăng ống nghe xuống lao về phía nhà vệ sinh.

Diệp Ninh nghe tiếng chạy bộ đầy sốt ruột ở đầu dây bên kia, lập tức biết tình hình của anh ấy gấp đến mức nào.

Cúp điện thoại, cô nhìn thoáng qua đồng hồ.

Lần phỏng vấn kỳ này cũng không phải là truyền thông bên ngoài mà là phóng viên từ tổng đoàn cố ý phải đến.

Thứ nhất là muốn phỏng vấn tình hình cải cách của đoàn văn công, thứ hai là muốn gặp cô.

Đây là do Lâm Thanh đích thân sắp xếp, cho nên cô nhất định phải đi.

Nửa tiếng sau, cô ra khỏi nhà.

Bởi vì thời tiết khá lạnh, cho nên cô dứt khoát dùng mũ và khăn quàng cổ quấn kín mặt mình lại.

Người ngoài vừa sẽ không nhận ra cô cũng sẽ không cảm thấy quái dọ.

Cô vốn định đi ra ngoài tìm một chiếc xe taxi, lại không ngờ rằng lại gặp được Giang Phong Lâm đang chuẩn bị lái xe đi ra ngoài.

“Diệp Ninh?”

Giang Phong Lâm hạ cửa sổ xe xuống, thử gọi cô một tiếng.

Diệp Ninh có chút dở khóc dở cười, hình như bọn họ cũng không thân với nhau, sao anh ấy lại nhận ra cô được nhanh thế?

Nếu như là như thế, vậy khi cô đi ra ngoài, có phải cũng sẽ bị người qua đường nhận ra được luôn hay không?

“Chào anh Giang.”

Cô lễ phép chào hỏi.

“Là cô thật à, lúc nãy tôi cũng không dám nhận.”

Giang Phong Lâm cười nói, làm Diệp Ninh mất đi khả năng kiểm soát biểu cảm.

Không dám nhận mà còn nhận ra được.

“Cô đang muốn đi ra ngoài à? Đi đâu thế? Tôi đưa cô đi!”

Anh ấy nhiệt tình nói với cô.

“Không cần, tôi gọi xe là được rồi.” Diệp Ninh thuận miệng từ chối.

Nếu hiện tại là Giang Húc Đông ở nơi này thì cô sẽ lập tức lên xe ngay.

“Khách sáo với tôi làm cái gì chứ, hơn nữa với thân phận hiện tại của cô, gọi xe bên ngoài có phải cũng không được tiện lắm đúng không?” Giang Phong Lâm vô cùng tự nhiên khuyên nhủ cô.

Anh ấy biết Giang Húc Đông để ý đến Diệp Ninh đến cỡ nào, cho nên mới thân thiện với Diệp Ninh như thế.

Diệp Ninh suy nghĩ, bị Giang Phong Lâm thúc giục cũng đi lên xe,

Giang Phong Lâm hỏi: “Đi đâu thế?”

Diệp Ninh trả lời: “Đoàn văn công.”

“Được rồi, cô ngồi vững nha.” Giang Phong Lâm đạp chân ga.

Anh ấy vừa lái xe vừa quan sát gương mặt nghiêng của Diệp Ninh.

Mỗi khi nhìn thấy cô, anh ấy vẫn cứ cảm thấy vừa quái dị vừa kinh ngạc trước sắc đẹp của cô.

Anh ấy từng gặp được Diệp Ninh lúc cô mập nhất, anh cũng từng thấy không ít người mập mạp giảm cân thành công. Nhưng mà cô là người đầu tiên sau khi giảm cân xong lại có thể đẹp đến mức chấn động như thế này.

Hơn nữa cái cảm giác xinh đẹp này không phải chỉ là vẻ bề ngoài, mà lại phát ra từ bên trong, đến cả khí chất cũng thay đổi hoàn toàn.

“Trên mặt tôi có dính gì sao?”

Ánh mắt của anh ấy thật sự quá rõ ràng cho nên Diệp Ninh muốn ngó lơ cũng không được.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1508: Chương 1508



Giang Phong Lâm cười nói: “Không có, không có. Tôi chỉ là cảm thấy rất thần kỳ, thì ra sau khi một người giảm cân rồi, hình dáng gương mặt sẽ thay đổi, kích cỡ đôi mắt cũng khác, đến cả độ cao của sóng mũi cũng khác hoàn toàn.”

Diệp Ninh cũng không giải thích mấy chuyện này, thuận miệng hỏi: “Anh đến đây thăm anh Giang hả?”

Anh Giang này đương nhiên là chỉ Giang Húc Đông.

Cô biết Giang Phong Lâm khá thân thiết với Giang Húc Đông, lúc trước hai người bọn họ cứ như hình với bóng.

Biểu cảm trên mặt Giang Phong Lâm lập tức cứng lại: “Cô không biết à?”

Diệp Ninh khó hiểu hỏi: “Biết gì chứ?”

“Húc Đông đã đi từ một tuần trước rồi!”

Diệp Ninh ngơ ngẩn, cô thật sự không biết.

“Một tuần trước?”

Cô đột nhiên nhớ đến buổi sáng ngày hôm đó.

“Anh ấy đi đâu thế? Chừng nào sẽ về.”

Chẳng trách lúc đó cô cứ cảm giác Giang Húc Đông hơi khác thường, nhưng vì sao anh ấy lại không nói với cô chứ?

Giang Phong Lâm không ngờ rằng cô thật sự không biết gì về chuyện Giang Húc Đông rời đi, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ.

Đứa em họ này của anh ấy, có đôi khi thật sự làm người ta rất đau lòng.

“Nó tính tự xây dựng sự nghiệp, hiện tại đã đi khắp các nơi trong nước để khảo sát, cũng chưa biết được cuối cùng sẽ dừng lại ở nơi này.”

Diệp Ninh nhíu chặt mày: “Vậy chẳng phải anh ấy sẽ đi rất lâu sao.”

“Đúng vậy, có khả năng sẽ đi một hai năm, cũng có lẽ sẽ càng lâu hơn.” Giang Phong Lâm vừa nói vừa để ý đến biểu cảm của cô, hi vọng có thể nhìn thấy vẻ sốt ruột và lưu luyến trên mặt cô, nếu như thế, có lẽ Giang Húc Đông còn có hi vọng.”

Nhưng mà anh ấy chắc chắn sẽ phải thất vọng rồi, Diệp Ninh mất vài giây ngắn ngủi để phản ứng, cảm thán nói: “Ngay từ đầu tôi đã biết anh Giang sẽ vực dậy lần nữa mà.”

Nói xong lời cuối cùng, cô lại còn cảm thấy vui vẻ.

Giang Phong Lâm thầm thở dài trong lòng, biết rõ vì sao Giang Húc Đông lại quyết đoán buông tay như thế.

“Đúng vậy. Em ấy chắc chắn sẽ thành công!”

Về chuyện này thì anh ấy và tất cả mọi người của nhà họ Giang đều vô cùng khẳng định.

Diệp Ninh nghĩ đến Ngô Hàm Nhu: “Ngô Hàm Nhu biết anh Giang đã đi sao?”

Lần này đến lượt Giang Phong Lâm kinh ngạc, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh ấy đối diện với ánh mắt của Diệp Ninh.

Trong nháy mắt, hình như cả hai người đều ngầm hiểu gì đó.

“Đến cả cô mà Húc Đông còn không báo cho biết chuyện mình đi thì có lẽ sẽ càng không nói cho Tiểu Nhu biết. Tôi cảm thấy chờ sau khi con bé biết rồi, chắc chắn sẽ nổi điên mất.”

Diệp Ninh cũng có suy nghĩ giống anh ấy, nhưng mà cảm xúc của Ngô Hàm Nhu sẽ ra sao thì cũng không liên quan gì đến cô cả.

Giang Phong Lâm dừng xe trước cổng chính của đoàn văn công.

Trước kia nơi này vô cùng náo nhiệt, hiện tại nhìn vào bên trong chỉ thấy trống không, cũng chỉ còn một ông chú bảo vệ ở lại cánh cửa.

Diệp Ninh xuống xe cảm ơn Giang Phong Lâm.

“Không cần khách sáo! Cô là bạn của Húc Đông, sau này có chuyện gì cần giúp thì có thể nói cho tôi biết.”

Thái độ của Giang Phong Lâm dành cho cô chính là yêu ai yêu cả đường đi.

Diệp Ninh nhìn thấy anh ấy lái xe rời đi, trong lòng cô, cho dù là Giang Húc Đông hay là Giang Phong Lâm thì đều là người rất tốt.

Đại đa số mọi người trong đoàn đều đã có nơi đi hết rồi, chỉ còn để lại một ít lãnh đạo chờ đợi đến phút cuối cùng.

Mới sáng sớm Từ Minh Vũ đã ở trong đại sảnh chờ đợi, nhìn thấy Diệp Ninh đến, anh ta cùng cô đi vào phòng đón khách.

“Phóng viên của tổng đoàn đến hơi sớm, đoàn trưởng Lâm đang nhận phỏng vấn rồi.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1509: Chương 1509



“Đoàn trưởng Lâm, theo tôi được biết cô đã đảm nhiệm chức vụ đoàn trưởng đoàn văn công Đông Bắc được tám năm, hiện tại cô nhìn thấy các đồng nghiệp, cấp dưới của mình rời đi, tâm trạng của cô cảm thấy như thế nào?”

Diệp Ninh và Từ Minh Vũ vừa mới mở cửa vào, vừa lúc nghe được phóng viên phỏng vấn hỏi Lâm Thanh vấn đề này.

Hai người bọn họ đi đến, cuộc phỏng vấn cũng tạm dừng.

Ánh mắt của hai phóng viên lập tức nhìn về phía Diệp Ninh, lộ ra sắc mặt hưng phấn.

Bọn họ được Lâm Thanh giới thiệu, chào hỏi lẫn nhau.

“Đồng chí Diệp Ninh, chúng tôi còn lại mấy vấn đề, chờ phỏng vấn đoàn trưởng Lâm xong là sẽ bắt đầu tiến hành phỏng vấn cô ngay.” Người nói chuyện tên là Vương Lâm, cũng là phóng viên vô cùng nổi tiếng của tổng đoàn.

Diệp Ninh gật đầu, cùng Từ Minh Vũ ở bên cạnh chờ đợi.

Vương Lâm lại lặp lại câu hỏi lúc nãy lần nữa, rõ ràng là muốn nhận được câu trả lời của Lâm Thanh.

Mặt Lâm Thanh không chút thay đổi nói: “Cải cách là vì để sau này có thể triển khai công việc càng tốt hơn, mọi người mới có được phát triển càng tốt hơn, đây là chuyện tốt.”

Vương Lâm và Trịnh Bác Tuấn ở bên cạnh liếc nhìn nhau.

Hai người đều không quá hài lòng với phản ứng và câu trả lời của Lâm Thanh.

Lần này bọn họ đến đây càng muốn nhìn thấy người ở đây đau buồn, lưu luyến không nỡ chia xa và thấp thỏm đối với tương lai.

Chứ không phải nhẹ nhàng bâng quơ, trông có vẻ như không thèm để ý như Lâm Thanh bây giờ.

Bọn họ đã thử hơn mười phút, hiển nhiên là không chiếm được câu trả lời như trong mong muốn.

“Đoàn trưởng Lâm, còn có một vấn đề cuối cùng, nhưng có lẽ sẽ không quá lễ phép, nếu cô không muốn trả lời cũng không sao hết.” Trước khi Vương Lâm hỏi thì đã nói trước một câu dự phòng.

Lâm Thanh bình tĩnh nói: “Không có gì, cứ việc hỏi đi.”

Vương Lâm thích thái độ này của chị ấy: “Đoàn trường Lâm, lần này bị cải cách là đoàn văn công của cô, có phải điều này có nghĩa là quá trình triển khai công tác của cô chưa hoàn thành đúng nơi đúng chỗ không?”

Anh ta nói xong, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc nặng nệ.

Vấn đề này vừa bất lịch sự lại sắc bén, thậm chí Lâm Thanh còn nhìn thấy vẻ cố ý kiếm chuyện trong ánh mắt của Vương Lâm.

TBC

Từ Minh Vũ là người đầu tiên mất kiên nhẫn, tức giận cãi lại: “Phóng viên Vương, sao anh lại nói như thế chứ? Ở phương diện công việc này, đoàn trưởng Lâm xuất sắc và chuyên nghiệp như thế nào, chúng tôi đều hiểu rất rõ ràng. Chuyện cải cách này không phải chỉ dựa vào một hai nhân tố là có thể quyết định, sao có thể đổ hết tội lỗi lên trên người đoàn trưởng chúng tôi chứ?”

Vương Lâm không ngờ Từ Minh Vũ lại có phản ứng lớn như thế, tuy rằng rất giận, nhưng anh ta vẫn nhịn không được vui vẻ.

Làm báo chí đưa tin thì đương nhiên là phải càng có xung đột thì mới càng thu hút lực chú ý.

“Đội trưởng Từ, anh cảm thấy lần cải cách này có sự không công bằng sao?”

Anh ta lập tức bắt được đề tài nói chuyện.

Từ Minh Vũ nhíu chặt mày lại: “Tôi không nói như thế, ý của tôi là...”

“Ý của đội trưởng Từ là chúng tôi sẽ phục tùng mọi sắp xếp và quyết định của tổ chức vô điều kiện, hơn nữa tin chắc rằng tổ chức sẽ đưa ra sự sắp xếp tốt nhất cho chúng tôi.” Diệp Ninh ngắt ngang lời giải thích của anh ta, hơn nữa còn đưa ra câu trả lời không chút sơ sót nào.

Cô đã tiếp xúc với phóng viên rất nhiều lần, biết rất rõ chiêu trò của bọn họ. Chỉ là cô không ngờ rằng phóng viên do tổng đoàn cử xuống cũng chẳng khác gì với phóng viên ở bên ngoài.

Từ Minh Vũ thấy cô nói thế, lập tức gật đầu phụ họa.

Về phương diện ứng phó với phóng viên này, Diệp Ninh chắc chắn có kinh nghiệm hơn bọn họ rất nhiều.

Biểu cảm của Vương Lâm cứng đờ, đây là cơ hội rất tốt, lại bị Diệp Ninh phá hủy.

Nhưng mà anh ta cũng không thể không nói gì, chỉ có thể tiếp tục vờ như không có chuyện gì xảy ra.
 
Back
Top Bottom