Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1480: Chương 1480



Người đàn ông kia nhìn thấy anh ta đắc chí nhất định phải làm được như thế, lập tức sửa miệng ngay: “Cậu xem cái dáng vẻ thấy ghét này của cậu mà xem, chúng ta chính là cộng sự tốt nhất, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói chơi mà thôi, sao có thể bỏ mặc cậu được chứ. Nhưng mà sao cậu lại dám xác định rằng Diệp Ninh chắc chắn có bí mật không dám để người ngoài biết được chứ?”

Bọn họ đã theo dõi, điều tra Diệp Ninh từ lâu lắm rồi, nhưng mà lại không tìm được bất cứ dấu vết nào cả.

Ánh mắt của Quý Tang sâu không thấy đáy: “Mối quan hệ của cô ấy và Mục Văn Hạo chắc chắn là không trong sạch.”

“Không phải người ta đã giải thích rồi sao, cậu có chứng cứ gì à?”

“Tạm thời thì không có chứng cứ gì cả, nhưng mà tôi lại tin vào giác quan thứ sáu của mình.” Trong câu nói của Quý Tang tràn ngập sự tự tin.

Người đàn ông kia hơi há miệng định phản bác, nhưng mà nghĩ đến chuyện gièm pha của nhà giàu số một Hải Thành chính là do Quý Tang vạch trần, anh ta còn công bố lịch sử bí mật của nhà ông trùm Diêm Thành cho cả thiên hạ biết, anh ta thật sự có bản lĩnh như vậy.

“Được rồi, tôi cũng tin. Nhưng mà tôi cảm thấy có phải cậu nên thay đổi kế hoạch một chút hay không? Hình như mỹ nam kế của cậu không có tác dụng với Diệp Ninh rồi.”

Gương mặt Quý Tang trở nên căng thẳng hơn một chút, rõ ràng là rất không vui với cách nói này của anh ta.

“Ai nói là không có tác dụng chứ, cô ấy chỉ đang giả vờ thanh cao thôi.”

Anh ta có lòng tin mình sẽ nhanh chóng giành được hảo cảm của Diệp Ninh, đào ra được những bí mật mà cô đã che giấu không muốn cho người ngoài biết!

“Chị dâu, anh Kim, hai người bị làm sao thế?”

Bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề, Chu Giai Bội thật sự không hiểu nổi thái độ của bọn họ đối với Quý Tang.

Rõ ràng đó là một người bạn bọn họ có duyên gặp mặt hai ba lần, vì sao lại lạnh nhạt như thế chứ?

TBC

Diệp Ninh nói: “Sau này nếu em gặp lại Quý Tang thì nhớ cách xa anh ta ra.”

Cô gái nhỏ này quá ngây thơ, hơn nữa còn dễ tin người, chẳng có chút ý thức nguy cơ nào cả, cho nên cô cần phải nhắc nhở cô ấy trước mới được.

“Vì sao chứ?”

Quả nhiên, Chu Giai Bội cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Anh nói em ngốc đúng là chẳng sai chút nào cả! Em cũng không chịu nghĩ xem tại sao em lại gặp được anh ta nhiều lần như thế?” Vương Kim lại phát huy bản tính độc miệng của mình, đương nhiên cũng có một chút ít nguyên nhân là vì ghen nữa.

Chu Giai Bội bực bội liếc nhìn anh ấy, ấm ức lên án nói: “Đúng là em không thông minh cho lắm, nhưng mà anh cũng không cần thiết nói đến hai lần như thế chứ?”

Vương Kim thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía cô ấy, thở một hơi thật dài.

“Cái tên Quý Tang kia rõ ràng là đang cố ý muốn tiếp cận Diệp Ninh.”

Chu Giai Bội thoáng sửng sốt, rõ ràng cô ấy cũng không ngờ rằng lại có chuyện này.

Cô ấy âm thầm dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Diệp Ninh.

Diệp Ninh bình tĩnh phân tích: “Chỉ có em với chị là gặp được Quý Tang nhiều lần mà thôi. Nếu anh ta không muốn tiếp cận chị thì sẽ là muốn tiếp cận em.”

Thật ra cũng không phải là không có khả năng này.

Chu Giai Bội lập tức kích động: “Chắc chắn không phải tiếp cận em đâu!”

Cô ấy vẫn có chút tự hiểu lấy mình.

Sau khi nói xong, cô ấy cẩn thận quan sát phản ứng của Vương Kim.

Vương Kim xụ mặt lạnh tanh.

“Cho nên Quý Tang muốn theo đuổi chị dâu hả?” Chu Giai Bội đưa ra kết luận này, cô ấy cũng chỉ có thể nghĩ đến loại khả năng này mà thôi.

Dù sao thì hiện tại Diệp Ninh đang độc thân, một người đàn ông cố ý muốn tiếp cận lấy lòng một cô gái, còn không phải là vì thích sao.

Diệp Ninh nghe cô ấy nói thế, bị chọc cười, cái kiểu tiếp cận mang theo mục đích riêng này sao có thể là thích được chứ.

“Mặc kệ anh ta có mục đích gì, sau này chỉ cần chúng ta đề phòng cẩn thận, cách xa anh ta ra, vậy thì sẽ không có việc gì nữa.”

Diệp Ninh và Vương Kim đều đã nói như thế, Chu Giai Bội đã tin tưởng hoàn toàn rồi.

Lúc này cuối cùng cô ấy cũng phản ứng lại đây, mặt lộ ra vẻ vô cùng ảo não.

“Cho nên anh ta cố ý lợi dụng cơ hội đưa em về để gặp mặt chị dâu sao, em đúng là quá ngu ngốc rồi!”

Cô ấy vừa nói vừa tự đ.ấ.m vào đầu mình.

Vương Kim vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng nói: “Em biết mình ngốc là được rồi, đừng đánh nữa, nếu không sẽ lại càng ngốc hơn.”

Chu Giai Bội trừng mắt nhìn anh ấy: “Rốt cuộc thì anh đang an ủi em hay là đang khinh bỉ em thế?”

Diệp Ninh nghe hai người lại bắt đầu màn đấu khẩu quen thuộc, trong lòng đang vì sự xuất hiện của Quý Tang mà cảm thấy bực bội, hiện tại cũng đã giảm đi một ít.

Cuộc sống này, cũng không thể cứ bình tĩnh mãi được.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1481: Chương 1481



Năm ngày sau.

Rạp chiếu phim không còn chỗ ngồi.

Hôm nay là ngày điện ảnh chính thức công chiếu.

Mấy ngày nay các loại truyền thông đều điên cuồng đưa tin tức trên mọi mặt trận.

Thật sự không nói khoa trương chút nào, trong giai đoạn trước công chiếu này, Ngô Thu Á đã quảng cáo phim lên đến mức cao nhất rồi.

Mọi người trong giới phim ảnh đều biết ông ấy chuẩn bị dùng bộ điện ảnh này để chinh chiến các giải thưởng quốc tế, tất cả đều tràn ngập tò mò và chờ mong.

Cho nên điện ảnh được công chiếu cùng một lúc trên mười mấy thành phố lớn cả nước, thậm chí còn đặt đến giai đoạn một phiếu khó mua.

Mà lúc này, Ngô Thu Á và Trương Quốc Trụ ngược lại trở thành người “nhàn nhã” nhất, chờ hết ngày hôm nay, bọn họ lại đến các rạp chiếu phim ở các nơi xem phản hồi thế nào.

Mười phút trước khi điện ảnh chính thức mở màn, Diệp Ninh dẫn theo người nhà xuất hiện trước cửa rạp chiếu phim.

Cô vẫn cứ bọc bản thân kín mít, thậm chí đến cả mắt cũng không dám lộ ra ngoài.

Còn mấy người Diệp Quốc Sinh thì lại ăn mặc vô cùng bình thường, bởi vì bọn họ vừa mới đến kinh thành không được bao lâu, hơn nữa từ trước đến nay còn chưa bao giờ lộ mặt trước mặt công chúng bao giờ, cho nên cũng không cần sợ sẽ bị người khác nhận ra.

Bọn họ không biết vì sao Diệp Ninh lại đột nhiên dẫn mọi người đi xem điện ảnh, đến cả Khổng Giai cũng đi cùng, để Chu Giai Bội ở lại trong nhà chăm con giúp cô ấy.

“Mọi người cứ đi vào trong theo con là được rồi.” Vương Kim đi ở đằng trước nhất dẫn đường.

Bọn họ nhìn đông nhìn tây, thậm chí đây là lần đầu tiên mấy người như Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân đến rạp chiếu phim.

Bọn họ có chút rụt rè, lại có chút hưng phấn.

Diệp Ninh đi theo bên cạnh người nhà không rời một tấc, đồng thời còn để ý tình hình xung quanh.

Cũng may là đến tận khi đi vào phòng chiếu phim, mọi chuyện đều vẫn rất bình thường.

“Chị, sao đột nhiên chị lại muốn dẫn cả nhà đến xem điện ảnh thế.”

Chờ đến khi ngồi xuống ghế rồi, Diệp Đống lập tức hưng phấn hỏi.

Rạp chiếu phim ở kinh thành hoành tráng thật, ghế ngồi mà còn có cả chỗ tựa lưng nữa.

Hơn nữa căn phòng này rất sạch sẽ, màn hình cũng rất lớn.

TBC

“Đây là điện ảnh vừa mới công chiếu ngày hôm nay, rất hay, chắc là mọi người đều sẽ thích.” Thật ra Diệp Ninh chỉ muốn cho cha mẹ thả lỏng một chút.

Ánh mắt Diệp Đống tràn ngập nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Khổng Giai.

“Có phải đã lâu lắm rồi chúng ta không có đi ra ngoài chơi thả lỏng không?”

Trước kia khi bọn họ yêu đương với nhau thì cũng có cùng nhau đi xem điện ảnh, nhưng mà chờ kết hôn xong rồi thì không còn đi xem nữa.

Tính ra thì cũng đã một hai năm rồi.

Khổng Giai hơi ngẩn người gật đầu, lại lo lắng không biết Chu Giai Bội có chăm sóc cho Khiêm Khiêm được hay không?

Còn mấy người Diệp Quốc Sinh và Cố Kiến Quốc thì lại không nói một lời, đến cả dáng ngồi cũng có vẻ cực kỳ nghiêm túc và cứng đờ.

“Cha mẹ, cha mẹ thả lỏng lại đi, cứ như lúc đi xem điện ảnh trong thôn đó.” Diệp Ninh trấn an cảm xúc của bọn họ.

“Không giống mà. Trong thôn toàn là trực tiếp trải một miếng vải, mọi người leo lên ngồi chung, vừa nói vừa cười.” Diệp Quốc Sinh hạ thấp giọng nói, sợ ảnh hưởng đến những người ở bên cạnh.

Không đợi Diệp Ninh mở miệng, Diệp Đống đã giành nói trước: “Xem phim điện ảnh trong rạp chiếu phim sung sướng hơn xem ở trong thôn rất nhiều, hình ảnh rõ ràng, âm thanh lớn, bầu không khí cũng tốt nữa.”

Diệp Quốc Sinh liếc mắt nhìn cậu, nơi này đen sì, bầu không khí có cái gì tốt chứ?

Hơn nữa nơi này ngồi đầy người, không gian cũng không trống trải bằng ngồi ngoài trời như trong thôn.

Không chờ Diệp Đống tiếp tục nói, điện ảnh cũng đã chính thức bắt đầu rồi.

Mọi tiếng nói nháy mắt biến mất, lực chú ý của mỗi người đều dừng lại trên hình ảnh mở màn của điện ảnh...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1482: Chương 1482



Reng reng reng.

Điện thoại trong văn phòng Ngô Thu Á vang lên.

TBC

“Alo, tôi là Ngô Thu Á.”

……

“Được rồi, chờ một lát.”

Không biết đối phương nói cái gì, Ngô Thu Á duỗi tay đưa ống nghe cho Trương Quốc Trụ ngồi ở một bên.

“Tìm cậu đó.”

Trương Quốc Trụ có chút kinh ngạc.

Ngô Thu Á tiếp tục bổ sung nói: “Là đoàn trưởng Lâm Thanh.”

Trương Quốc Trụ lập tức cầm lấy ống nghe, anh ấy biết Lâm Thanh chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại lại đây.

“Đoàn trưởng, tôi là Trương Quốc Trụ.”

……

“Vậy sao, kia thật đúng là tốt quá rồi. Tôi sẽ nói cho Diệp Ninh biết tin vui này!”

Không biết Lâm Thanh nói gì đó trong điện thoại, Trương Quốc Trụ vui vẻ ra mặt.

Nhưng mà nụ cười của anh ấy cũng chỉ duy trì vài giây ngắn ngủn, câu nói kế tiếp của Lâm Thanh làm vẻ mặt vui sướng của anh ấy đọng lại trong nháy mắt.

“Thật sự phải làm vậy sao? Lãnh đạo đã đưa ra văn kiện sao?”

……

“Được rồi, tôi đã biết..”

Tuy rằng Ngô Thu Á không được nghe ống nghe nói cái gì, nhưng mà nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Trương Quốc Trụ, cũng biết chắc chắn là xảy ra chuyện gì.

Anh ấy nhanh chóng cúp điện thoại.

“Quốc trụ, làm sao vậy?”

Trương Quốc Trụ mất hồn mất vía c**ng c*ng tại chỗ, thậm chí không nghe được câu hỏi của Ngô Thu Á.

“Quốc Trụ?”

Ngô Thu Á rất hiếm khi nhìn thấy anh ấy có phản ứng kịch liệt với một sự việc như thế, lại càng thêm lo lắng.

Trương Quốc Trụ miễn cưỡng thu hồi suy nghĩ: “Tôi không có việc gì.” Trong giọng nói Trầm thấp khó có thể che giấu được vẻ mất mát và căng thẳng.

Ngô Thu Á cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà lại cho anh ấy thời gian để điều chỉnh tâm thái.

Suốt năm phút qua đi, Trương Quốc Trụ mới gian nan mở miệng lại lần nữa.

“Mấy ngày trước tổng quân đoàn văn công chọn lựa ca khúc cách mạng, Diệp Ninh đã được tuyển chọn.”

Đây không phải là chuyện tốt sao?” Ngô Thu Á biết anh ấy nhất định còn có chuyện chưa nói xong, nếu không thì cũng sẽ không lộ ra sắc mặt nghiêm túc như thế.

“Đây đúng là chuyện tốt, con đường sự nghiệp của Diệp Ninh thật đúng là vô cùng xán lạn.” Về phương diện này, từ trước đến nay Trương Quốc Trụ đều chưa từng đánh giá thấp giá trị của Diệp Ninh, vô cùng mệt mỏi tiếp tục nói: “Đoàn văn công của chúng tôi phải cải cách.”

Đây mới là chuyện khiến anh ấy cảm thấy khó chịu.

Ngô Thu Á hơi sửng sốt, mất vài giây mới phản ứng lại: “Chừng nào thì bắt đầu? Cậu sẽ bị điều đi đâu?”

Ông ấy đương nhiên cũng biết cải cách có nghĩa là gì, điều này cũng có nghĩa là tất cả các thành viên trong đoàn văn công của Trương Quốc Trụ và Diệp Ninh đều sẽ bị sắp xếp, phân phối đến đoàn văn công khác làm việc, hoặc trực tiếp đuổi việc luôn.

Đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

“Hiện tại đã bắt đầu rồi. Ngoại trừ ba người là tôi, Diệp Ninh và Chu Giai Bội ở kinh thành ra, đại đa số những thành viên khác trong đoàn đều sẽ đã được sắp xếp đi hay ở hết rồi.”

Hôm nay là ngày điện ảnh chính thức công chiếu, vốn dĩ phải là một ngày vui vẻ, nhưng mà trong lòng Trương Quốc Trụ lại cảm thấy vô cùng tối tăm.

Ngô Thu Á biết các lãnh đạo cũng phải suy xét rất nhiều phương diện khác nhau mới có thể đưa ra quyết định này, không ai có thể thay đổi được, chỉ có thể an ủi: “Yên tâm đi, dựa theo tài năng của cậu, chắc chắn cậu sẽ có nơi đi tốt hơn, cùng lắm thì cậu cứ tiếp tục quay phim với tôi.”

Dù sao thì hơn nửa năm nay bọn họ đã phối hợp trở nên vô thân thiết.

Trương Quốc Trụ đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, nhưng trong lòng vẫn cứ không nỡ.

“Cứ đợi thông báo của đoàn trưởng Lâm thôi.”

Lúc nãy trong điện thoại Lâm Thanh đã cố ý dặn dò bọn họ không cần quá lo lắng, chờ thêm vài ngày nữa là sẽ có quyết định điều phối ba người bọn họ.

Ngô Thu Á gật gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy có cần nói cho Diệp Ninh biết chuyện này sao?” Giấu là nhất định giấu không được rồi.

“Chờ thêm một chút đi, tôi sẽ đi nói trực tiếp với cô ấy.” Trương Quốc Trụ cảm thấy Diệp Ninh có lẽ vẫn còn chưa biết chuyện này, nói chuyện trực tiếp cũng có thể làm cô có thể chuẩn bị tâm lý tốt hơn.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1483: Chương 1483



Rạp chiếu phim.

Điện ảnh kết thúc trong vô số tiếng khen ngợi của mọi người.

Mà khán giả vẫn chưa vội vã rời đi.

Diệp Ninh nhìn mấy gương mặt hài lòng lại cuồng nhiệt ở xung quanh, khóe miệng cong lên lộ ra một chút ý cười.

Cô lại đảo mắt nhìn về phía cha mẹ và cha mẹ chồng, bọn họ rõ ràng cũng có chút kích động.

“Điện ảnh này hay thật đó!”

Diệp Quốc Sinh không khỏi cảm thán, thậm chí cảm thấy chỉ có ở thành phố lớn mới có thể xem được bộ phim điện ảnh hay như thế này.

Diệp Ninh cười nói: “Mọi người thích là được rồi.”

“Chị, em có hoa mắt không vậy? Lúc nãy hình như em thấy Chu Giai Bội xuất hiện trong điện ảnh đúng không?” Diệp Đống la oai oái nói.

Khổng Giai cũng gật đầu phụ họa.

Bọn họ đã sống chúng với Chu Giai Bội được vài ngày, cho nên vẫn có thể nhận ra được.

Diệp Ninh hơi hạ thấp giọng, cho câu trả lời khẳng định: “Đúng là Giai Bội đó.

Diệp Đống khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, ngay cả mấy người Diệp Quốc Sinh đều giật mình hoảng sợ

Cho dù như thế nào thì bọn họ cũng không thể liên tưởng cô nhóc mỗi ngày ở trong nhà, hi hi ha ha, nấu cơm cho bọn họ, chọc bọn họ vui vẻ và nữ sát thủ vừa quyến rũ lại lãnh khốc trong điện ảnh là cùng một người.

“Ôi má ơi, cho nên mấy ngày nay chúng ta đang sai sử một siêu sao làm việc đó hả!”

Trong mắt Diệp Đống, người có thể đóng phim điện ảnh đương nhiên chính là siêu sao.

Mấy người Diệp Quốc Sinh cũng có suy nghĩ giống hệt như thế, lập tức có cảm giác khác hẳn với Chu Giai Bội.

Vương Kim ngồi ở bên cạnh tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ không dám tin của Diệp Đống, anh ấy phải cố gắng lắm mới không đắc ý bật cười thành tiếng.

Diệp Ninh nhìn thấy mọi người xung quanh đã đi gần hết rồi, mới ra hiệu bọn họ cũng có thể đi ra ngoài.

“Chị, mọi người đi ra ngoài chờ em chút đi, em muốn đi vệ sinh.” Diệp Đống để lại một câu, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Diệp Ninh đã quá quen thuộc rồi, đi theo bên cạnh Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga, chăm sóc cho bọn họ.

“Tiểu Ninh, con lấy nhiều thứ che mặt như thế, có cảm thấy ngột ngạt không?” Thật ra Ngô Tú Nga đã muốn hỏi từ lâu rồi.

Bà ấy và Cố Kiến Quốc hoàn toàn không biết gì về tình hình của Diệp Ninh, cho nên chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.

Diệp Ninh giải thích: “Mẹ, hiện tại thời tiết lạnh quá, con mặc như thế còn sẽ cảm thấy ấm áp, hơn nữa phải làm thế này thì người khác mới không nhận ra con.”

Ngô Tú Nga càng khó hiểu hơn, chẳng lẽ cô có rất nhiều người quen ở nơi này sao?”

Vương Kim nói với Diệp Ninh: “Tôi đi ra ngoài gọi xe trước, sau đó mọi người lại ra sau.”

Diệp Ninh đáp: “Được rồi.”

Bọn họ rất đông người, một chiếc xe đương nhiên là ngồi không đủ, lúc đi đến đây cũng gọi thêm một chiếc xe taxi khác.

“Chúng ta ở chỗ này chờ Tiểu Đống một chút đi.”

Diệp Ninh cố ý tìm một góc tương đối an tĩnh.

Diệp Quốc Sinh và Cố Kiến Quốc vừa nói vừa cười trò chuyện.

Bọn họ tuổi tác gần bằng nhau, hằng ngày ở chung cũng rất hòa thuận.

Khổng Giai ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Diệp Ninh, khác hoàn toàn với dáng vẻ rộng rãi đanh đá khi ở dưới quên.

“Sao nào, có phải em không quen cuộc sống ở nơi này không?” Diệp Ninh quan tâm dò hỏi.

Công việc của cô bận quá, thế cho nên dù bọn họ đã lại đây vài ngày rồi, cô vẫn không có cơ hội tâm sự riêng với cô em chồng Khổng Giai này.

Khổng Giai cứng đờ cười cười: “Từ từ rồi em cũng quen thôi.”

Trên thực tế cô ấy đứng ở chỗ này, nhìn mấy người ăn mặc gọn gàng ngăn nắp ở xung quanh, cô ấy chỉ cảm thấy mình vừa quê mùa lại khó coi.

TBC

Thậm chí cô ấy cũng dần hiểu được vì sao sau khi Diệp Đống đến kinh thành rồi lại sẽ nhịn không được sức quyến rũ.

Đến cả chính cô ấy cũng cảm thấy ghét bỏ mình.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1484: Chương 1484



Diệp Ninh nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhìn về phía mấy cô gái xinh đẹp, dáng người thon thả, trang điểm thời thượng.

Đại khái đã hiểu được cô ấy suy nghĩ cái gì.

“Em đẹp hơn mấy người kia rất nhiều.”

Khổng Giai đỏ mặt: “Chị, chị đừng có trêu ghẹo em.”

Cô ấy trông như thế nào, cô ấy vẫn tự hiểu lấy.

Diệp Ninh lại khẳng định lần nữa: “Chị nói thật. Mấy người bọn họ chẳng có mấy người có thể xách được s.ú.n.g săn đi b.ắ.n gà rừng.”

Cuối cùng Khổng Giai cũng bị cô ấy chọc cười, cảm xúc tự ti trong lòng cũng giảm bớt đi một chút.

Tuy rằng cô ấy biết Diệp Ninh đang cố ý dỗ cô ấy vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.

“Tôi nói nè, sao mấy cô không chịu nói lý gì hết vậy! Tôi cũng đã xin lỗi rồi, mấy người còn không chịu bỏ qua, rốt cuộc thì mấy cô muốn thế nào đây?”

Diệp Đống ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng cậu cũng không đi một mình, mà là bị mấy cô gái trẻ khác lôi kéo.

Không đợi Diệp Ninh phản ứng lại, Khổng Giai cũng đã nhanh chóng chạy qua bên đó.

Diệp Ninh hơi nhíu mày, tuy rằng cô không biết Diệp Đống lại chọc phải chuyện gì, nhưng cũng không thể bỏ mặc cậu được.

Nhưng mà trước khi đi qua đó, cô còn cố ý dặn dò mấy người Diệp Quốc Sinh.

“Cha mẹ, cha mẹ cứ đứng yên ở chỗ này, con qua đó xem thử.”

Gương mặt Diệp Quốc Sinh căng chặt, trên mặt lộ ra chút lo lắng: “Hay là chúng ta cùng nhau đi qua đó đi?”

Chuyện khiến ông lo lắng nhất và sợ hãi nhất chính là Diệp Đống gây chuyện ở nơi này.

Diệp Ninh ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không cần. Huống chi bên kia có rất nhiều người, lỡ như chen chúc đụng đến cha mẹ lại phiền hơn, con đi là được rồi.”

Nghe cô nói như thế, Diệp Quốc Sinh cũng chỉ có thể gật đầu.

TBC

Nhưng mà trong lòng ông cũng đã lôi Diệp Đống ra mắng mấy chục lần.

“Anh còn có mặt mũi nói chuyện nữa à? Chúng tôi lập tức dẫn anh lên đồn công an ngay!” Mấy cô gái hung hăng vênh váo, trong đó có một người còn nắm chặt lấy cổ áo của Diệp Đống không chịu buông ra.

Mặt Diệp Đống đen kịt, cực kỳ cạn lời, đang định giãy dụa tiếp thì một bóng người đã xông đến trước mặt cậu.

“Mấy người làm cái gì đó? Buông tay ra!”

Khổng Giai gầm lên giận dữ, trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô gái kia.

Cô gái kia lập tức cảm thấy cổ tay của mình bị siết đau, còn định phản kháng, nhưng mà giây tiếp theo Khổng Giai đã siết chặt hơn,bạo lực bẻ tay cô ta ra khỏi người Diệp Đống.

Diệp Đống nhìn Khổng Giai, hai mắt sáng lên.

Cậu biết rất rõ vợ của cậu khỏe đến mức nào.

Quả nhiên đến những giây phút quan trọng thì vẫn cứ phải dựa vào vợ mới được!

“Đau!” Cô gái kia đau đến thay đổi sắc mặt.

Mấy người khác nhìn chằm chằm vào Khổng Giai không biết từ chỗ nào chui ra, sau khi phản ứng lại, cũng chuẩn bị tiến lên giúp đỡ.

Khổng Giai không hề sợ các cô gái này.

Ở trong mắt cô ấy, một mình cô ấy có thể đối phó bảy tám cô gái nũng nịu dân thành phố này.

Nhưng mà cô ấy cũng không muốn làm lớn chuyện, nhanh chóng buông lỏng tay ra.

Cô gái kia nhìn cổ tay sưng đỏ của mình, nổi trận lôi đình.

“Cô là mụ đàn bà đanh đá ở đâu ra thế, sao lại dám giúp tên lưu manh này?!”

Khổng Giai bị ba chữ “tên lưu manh” k*ch th*ch, mặt mày âm u.

“Anh ấy là chồng của tôi, không phải lưu manh!”

Diệp Đống cũng lập tức phối hợp đứng đằng sau cô ấy, sợ mấy cô gái ngang ngược này lại đánh cậu nữa.

“Chồng của cô?”

Mấy cô gái dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát Khổng Giai.

Lúc này Khổng Giai giống như một vị nữ đấu sĩ, vững vàng đứng ở trước người Diệp Đống bảo vệ cậu, không thèm nhúc nhích tí nào.

“Nếu như cô và anh ta là người nhà thì được rồi, lúc nãy anh ta dám chơi lưu manh với chúng tôi, anh ta nhất định phải đến đồn công an nói chuyện rõ ràng với chúng tôi mới được!”

Trong ánh mắt của cô gái la lối lớn tiếng nhất tràn ngập vẻ khinh bỉ và khinh miệt.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1485: Chương 1485



“Có chuyện gì thế này?”

Khổng Giai bị đối phương lên án, cảm thấy luống cuống tay chân, đúng lúc này, giọng nói của Diệp Ninh đã từ phía sau cô ấy vang lên, dò hỏi.

Cô ây và Diệp Đống giống như lập tức có được chỗ dựa.

“Chị, mấy người này vu oan cho em!”

Diệp Ninh đầu tiên là nhìn về phía Diệp Đống, xác định cậu có bị thương hay không.

Diệp Đống có chỗ dựa, bắt đầu gân cổ lên kêu gào.

Lúc này Diệp Ninh mới nhìn về phía mấy cô gái hùng hổ kia, không ngờ lại vẫn là “người quen.”

Lần trước khi đi biểu diễn với người của đoàn văn công Tây Nam đến bây giờ cũng đã gần hai năm rồi. Không ngờ hai năm sau, bọn họ lại gặp nhau ở nơi này.

Hai năm không gặp, mấy người bọn họ cũng không thay đổi quá nhiều so với trước kia.

Tiêu Lệ Trân, Triệu Hiểu Linh, Dư Mỹ Mỹ đều có mắt, còn có một người cô không quen biết, cũng chính là cô gái vẫn cứ lôi kéo Diệp Đống từ nãy đến giờ.

Bốn cô gái cũng đang đánh giá cô, sau đó trên mặt đều lộ ra vẻ trào phúng.

Tuy rằng ở kinh thành có thể nhìn thấy các kiểu người ăn mặc áo quần lố lăng, nhưng mà rất hiếm khi nhìn thấy người nào bịt mặt kín mít đến cả tóc cũng không lộ ra ngoài như Diệp Ninh.

Nhưng mà mấy người bọn họ chỉ muốn kiếm chuyện với Diệp Đống.

“Chúng tôi có oan uổng anh hay không thì anh cứ đi biện minh với công an đi!”

Diệp Ninh không chút hoang mang hỏi Diệp Đống: “Có chuyện gì thế?”

Diệp Đống sốt ruột giải thích: “Lúc em đi vệ sinh thì quá sốt ruột, không phân biệt rõ đâu là nhà vệ sinh nam, đâu là nhà vệ sinh nữ, cứ chạy thẳng vào, nhưng mà em thật sự chưa nhìn thấy cái gì hết!”

Cậu cảm thấy bản thân cực kỳ oan uổng, lúc đó cậu đã muốn rời khỏi đó ngay, nhưng mà không ngờ mình lại bất cẩn đụng trúng một cô gái trong số đó.

Kết quả đã bị bọn họ coi là lưu manh.

“Hừ! Chữ to như thế, anh không có mắt à? Với lại anh còn cố ý đụng vào n.g.ự.c của Mỹ Mỹ, không phải chơi lưu manh thì là cái gì?” Tào Mai là người có tính cách nóng nảy, từ trước đến nay cực kỳ ghét mấy kẻ xấu xa, hiện tại bạn của mình bị ăn h**p, cô ta là người đầu tiên đứng ra.

Diệp Đống tức giận đến nhức đầu: “Ai cố ý hả? Với lại hiện tại mọi người mặc quần áo dày như thế, cho dù tôi đúng cô ta thì cũng không cảm nhận được n.g.ự.c cô ta mà!”

“Mấy người nghe thấy chưa, anh ta đã thừa nhận là muốn táy máy tay chân với Mỹ Mỹ rồi đó!”

Diệp Đống vốn dĩ chỉ là muốn giải thích, nhưng lại không ngờ rằng lại bị Tào Mai bắt được sơ hở.

“Tôi không có ý đó...” Diệp Đống cảm thấy mình cho dù có mọc ra tám trăm cái miệng thì cũng không thể giải thích được, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Diệp Ninh.

Nếu thật sự bị mấy cô gái đanh đá này dẫn đến đồn công an, chắc chắn sẽ bị bọn họ vu oan c.h.ế.t mất.

Tuy rằng Khổng Giai cũng rất hoảng, nhưng vẫn cứ lộ ra vẻ mặt vô cùng kiên định bảo vệ cậu.

Diệp Ninh thì đã hiểu, hơn nữa hoàn toàn tin tưởng lời Diệp Đống nói.

Cho dù thằng nhóc này có không nên thân đến mức nào thì cũng không đến mức sẽ chơi lưu manh trước công chúng.

“Đây thật sự chỉ là một hiểu lầm, em tôi vừa mới đến kinh thành không bao lâu, không quá hiểu biết về tình hình bên này, vô tình đi nhầm vào nhà vệ sinh nữ, tôi thay em tôi xin lỗi các cô.”

Thái độ của Diệp Ninh rất tốt, dù sao thì cũng là Diệp Đống có lỗi trước.

“Nếu như xin lỗi có tác dụng thì còn cần công an làm gì nữa chứ? Có phải là hiểu lầm hay không thì cũng không phải do mấy người nói, công an sẽ điều tra rõ ràng!” Tào Mai hoàn toàn không nghe lọt tai lời xin lỗi này, cứ kiên quyết cho rằng mình đúng.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1486: Chương 1486



Diệp Ninh nhíu mày, đã có người ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hơn nữa mấy người Diệp Quốc Sinh đứng ở cách đó không xa cũng đang lo lắng nhìn về phía bên này.

“Cho dù là đi tìm công an thì các cô cũng không có chứng cứ nói em tôi sàm sỡ các cô.”

Giọng nói của cô lạnh hơn.

Tào Mai nói một cách đúng lý hợp tình: “Sao lại không có chứng cứ chứ, anh ta chạm đến n.g.ự.c của Mỹ Mỹ.”

Diệp Ninh ngược lại nhìn về phía Dư Mỹ Mỹ: “Chỗ nào của em tôi đụng phải n.g.ự.c của cô?”

Dư Mỹ Mỹ rõ ràng là hơi sửng sốt, mặt hơi đỏ lên.

Diệp Đống lập tức nói: “Chỉ là đi đường bình thường rồi phần ngoài cánh tay vô tình chạm phải cô ta.”

Đúng là chuyện bé xé ra to!

“Có đúng thế không?” Diệp Ninh xác nhận lại với Dư Mỹ Mỹ.

“Đụng vào thì là đụng vào, phần nào của cơ thể đụng vào thì có liên quan gì chứ?” Tào Mai hùng hổ vênh váo.

“Đương nhiên là có rồi. Các cô nói em tôi vô lễ, nói nó chơi lưu manh, vậy thì việc nó dùng tay sờ n.g.ự.c cô hay vô tình chạm vào, đây là khác biệt rõ ràng về tính chất.” Diệp Ninh phân tích rõ ràng rất có trật tự.

Sắc mặt Tào Mai hơi thay đổi, còn muốn cãi lại tiếp, Diệp Ninh đã nói tiếp: “Cô thử thay đổi góc nhìn khác mà xem, nếu như một cô gái vô tình đụng phải một người đàn ông thì sẽ không vô duyên vô cớ bị nói là lưu manh đúng không? Tương tự, cũng không thể vì em tôi là con trai mà các cô lại vu oan một cách đương nhiên như thế.”

Tào Mai không dám tin nhìn chằm chằm vào cô, thật sự không ngờ rằng cô gái ăn mặc quái dị ở trước mặt lại phản bác có lập luận rõ ràng như thế.

Ba người Tiêu Lệ Trân, Dư Mỹ Mỹ và Triệu Hiểu Linh lại nhìn về phía Diệp Ninh, lộ ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Diệp Đống gật đầu như giã gạo, nghe xong lời phân tích của Diệp Ninh, mọi sợ hãi trong lòng đều biến mất sạch.

“Đúng đó, các cô đừng hòng vu oan cho tôi!”

“Anh...”

“Tiểu Mai, đừng nói nữa. Đây vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì, với lại bọn họ cũng xin lỗi rồi, chúng ta bỏ đi.” Cuối cùng Tiêu Lệ Trân cũng chịu mở miệng.

Hiện tại xung quanh đã có rất nhiều người dừng lại hóng chuyện, không cần thiết đi so đo với đối phương.

Cũng có thể là các cô hiểu lầm thật.

Hơn nữa không biết có phải cô ta bị ảo giác hay không, cô ta cứ có cảm giác cô gái nói chuyện này có giọng nói khá quen tai, hình như là người cô ta quen biết.

Nhưng mà đối phương trùm quá kín mít, làm cô ta không thể phân biệt ra được.

Gương mặt Tào Mai căng chặt, không cam lòng mình sẽ thua một người nhà quê.

“Lệ Trân, không lẽ cô không nghe ra bọn họ đang viện cớ rất vô lý sao? Huống chi cô nhìn mấy người bọn họ đi, một kẻ thì đáng khinh, người thì thô lỗ, một người thì đến cả mặt cũng không dám lộ, rõ ràng là có vấn đề mà đúng không? Loại người như bọn họ phải tìm công an đến tra hỏi bọn họ cho rõ ràng mới đúng.”

Nếu nói lúc trước Diệp Ninh còn nể mặt mũi của mấy người Tiêu Lệ Trân, cố ý giữ bình tĩnh để giải quyết sự việc, nhưng cách nói chuyện lúc nãy của Tào Mai đã chạm đến điều tối kỵ trong lòng cô.

“Cô ăn nói sạch sẽ chút đi.”

Giọng nói của cô sắc bén, không giận nhưng vẫn rất uy nghiêm.

“Ha, ha hả. Sao nào, bị tôi nói trúng chỗ đau rồi hả?” Tào Mai ôm tay trước ngực, lộ ra sắc mặt khinh thường.

Dù sao thì mặc kệ thằng nhóc này có sàm sỡ người khác hay không thì chuyện cậu đi vào nhà vệ sinh nữ là không đúng, huống chi cô ta còn vừa mới bị siết cổ tay, hiện tại còn đang thấy rất đau.

Diệp Ninh hít một hơi thật sâu, dời tầm mắt nhìn về phía Tiêu Lệ Trân nói: “Đây là tố chất của thành viên đoàn văn công Tây Nam sao?”

Không chỉ Tiêu Lệ Trân ngẩn người, đến cả Triệu Hiểu Linh và Dư Mỹ Mỹ cũng như thế.

“Sao cô lại biết chúng tôi là người của đoàn văn công Tây Nam? Cô là...”

Hình như Tiêu Lệ Trân đã nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt thay đổi vài lần.

Chẳng trách cô ta cảm thấy tiếng nói này lại quen tai đến thế!

TBC

“Thì ra là cô.”

Sau khi nhận ra Diệp Ninh rồi, cô ta cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Nếu ngay từ đầu bọn họ biết được là cô thì bọn họ chắc chắn sẽ không làm khó cậu thanh niên này.

“Lệ Trân, cô quen biết cô ta à?” Dư Mỹ Mỹ hỏi.

Tiêu Lệ Trân thủ thỉ vào tai cô ta, nói tên Diệp Ninh.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1487: Chương 1487



Dư Mỹ Mỹ kinh ngạc trừng to mắt, hiển nhiên là hoàn toàn không ngờ đến.

Tiếp theo đó, Triệu Hiểu Linh cũng có phản ứng giống hệt như cô ta.

Nhưng mà lúc này mấy người bọn họ cũng đã biết vì sao Diệp Ninh phải ăn mặc như thế này rồi, chắc chắn là vì sợ sẽ có người nhận ra mình.

Không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn đến thế.

Cho nên thằng ranh tùy tiện lại hấp tấp này là em trai của Diệp Ninh sao?!

Em trai ruột à?!

“Đây đúng là hiểu lầm, cô đừng giận. Lúc nãy Tiểu Mai quá xúc động, cô đừng so đo với cô ấy.”

Xung quanh đã có không ít người, Tiêu Lệ Trân cũng thông minh không gọi thẳng tên Diệp Ninh, mà chỉ chủ động xin lỗi Diệp Ninh.

“Đúng vậy, Diệp... Khụ khụ, đúng là lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà lại không biết là người nhà.” Triệu Hiểu Linh cũng mỉm cười.

Tuy rằng mấy người bọn họ cũng chỉ tiếp xúc với Diệp Ninh một lần vào hai năm trước, nhưng vẫn có ấn tượng khá tốt về cô.

Hơn nữa hiện tại bọn họ cũng biết rõ Diệp Ninh nổi tiếng đến cỡ nào.

Chỉ có mình Tào Mai là vẫn đờ ra, hoàn toàn không hiểu được vì sao mấy người bạn đi cùng lại đột nhiên thay đổi thái độ?

“Mấy cô bị làm sao thế?”

Dư Mỹ Mỹ sợ cô ta tiếp tục nói lời nói không hay gì đó, túm c.h.ặ.t t.a.y cô ta nói: “Thật ra lúc nãy anh ta cũng chỉ là vô tình chạm trúng tôi chút thôi, cũng không làm ra hành vi quá đáng gì.”

TBC

Nếu đó là em trai của Diệp Ninh, vậy thì chắc cũng không phải là loại người b**n th** cố ý xông vào nhà vệ sinh nữa.

Khóe miệng Tào Mai liên tục run rẩy, hoàn toàn không thể chấp nhận được việc cô ta nói đỡ cho đối phương.

Dư Mỹ Mỹ cũng hạ thấp giọng nói gì đó bên tai cô ta, sau đó Tào Mai lại kinh ngạc không dám tin nhìn về phía Diệp Ninh, đồng thời cuối cùng cũng chịu ngậm miệng lại.

Diệp Ninh biết mấy người bọn họ đã nhận ra cô, nhưng cũng không vì thế mà cảm thấy vui vẻ.

“Nếu đây là hiểu lầm, vậy chúng tôi có thể đi được rồi chứ?”

Tiêu Lệ Trân biết trong lòng cô chắc chắn rất khó chịu, nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi.

“Hôm nay cô có thời gian rảnh, tôi mời cô và em trai cô một bữa coi như xin lỗi.”

Thành ý nhận lỗi này của cô ta vô cùng nghiêm túc.

“Tôi nhận lấy tấm lòng của cô, nhưng không cần phải nhận lỗi.” Diệp Ninh bình tĩnh từ chối, sau đó ra hiệu cho Diệp Đống và Khổng Giai cùng nhau rời đi.

Nhưng mà không đợi cô xoay người, câu nói tiếp theo của Triệu Hiểu Linh lại làm cô tạm dừng lại lần nữa.

“Dù sao sau này mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, có rất nhiều cơ hội ở bên nhau.”

Triệu Hiểu Linh nói rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn mang theo một chút sung sướng.

Ánh mắt Diệp Ninh âm trầm: “Cô nói thế là có ý tứ gì?”

Gương mặt Triệu Hiểu Linh hơi cứng đờ, kinh ngạc nói: “Cô còn không biết sao?”

Tuy rằng mấy người bọn họ không nhìn thấy biểu cảm của Diệp Ninh, nhưng cũng đã ý thức được không thích hợp.

Tiêu Lệ Trân tiến lên hai bước, kéo gần khoảng cách với Diệp Ninh, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn nói: “Đoàn văn công của cô đã bị cải cách, sau này cô sẽ là đồng nghiệp của chúng tôi.”

Thật ra mấy người bọn họ đều cảm thấy cải cách mới là chuyện tốt nhất đối với Diệp Ninh.

Chỉ khi đến đoàn văn công Tây Nam thì sự nghiệp của Diệp Ninh mới có thể phát triển càng thêm thông thuận.

Hơn nữa cũng chỉ có những nhân tài giống như Diệp Ninh mới có tư cách được phân phối đến chỗ của bọn họ.

Diệp Ninh thật sự không biết chuyện này.

Lúc trước mấy người Từ Minh Vũ nói là còn có hi vọng cứu vãn.

Cho nên cuối cùng vẫn cứ không được sao?

“Đúng vậy, hoan nghênh cô gia nhập đoàn văn công Tây Nam.”

Dư Mỹ Mỹ cùng Triệu Hiểu Linh đồng thanh nói.

Diệp Ninh đã không biết nên hình dung tâm trạng hiện tại của cô như thế nào nữa.

Nhưng mà cô cũng đã cảm nhận được thiện ý của mấy người Tiêu Lệ Trân.

“Tôi vẫn còn chưa nhận được thông báo trong đoàn gửi đến, nếu thật sự là như thế thì sau này chúng ta sẽ lại gặp nhau.”

“Chắc thư thông báo đang trên đoàn đến đó, lãnh đạo trong đoàn của tôi đều đang ngóng trông cô đến đó.” Dựa theo mức độ nổi tiếng của Tiêu Lệ Trân ở đoàn văn công Tây Nam, lời cô ta nói ra chắc chắn không phải là nói dối.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1488: Chương 1488



Diệp Ninh không nói gì, lại trò chuyện vài câu đơn giản, sau đó dẫn Diệp Đống và Khổng Giai rời đi.

Tào Mai nhìn bóng dáng của ba người bọn họ, vẫn cứ không dám tin cô là Diệp Ninh.

“Lệ Trân, các cô có nhận nhầm người không đó? Cô ấy là Diệp Ninh thật à?”

“Đương nhiên là không nhầm rồi. Cô gia nhập đoàn văn công muộn nên chưa từng tiếp xúc với Diệp Ninh, hôm nay cũng là cô ấy không muốn làm lớn chuyện, nếu không sự việc này sẽ không kết thúc một cách dễ dàng như thế đâu.” Tiêu Lệ Trân vẫn khá hiểu biết về con người của Diệp Ninh.

Tào Mai vẫn không thể nào chấp nhận được: “Một người tài giỏi như Diệp Ninh, tại sao lại có được một đứa em trai không nên thân như thế chứ?”

“Chắc cô còn chưa biết chuyện này nhỉ? Diệp Ninh có xuất thân không cao, cô ấy có thể đi đến như ngày hôm nay toàn là dựa vào thực lực của chính mình. Trước đây người nhà của cô ấy đều sống ở nông thôn, trông thì có vẻ như mới đến kinh thành không được bao lâu.”

Lời giải thích của Tiêu Lệ Trân làm Tào Mai đành phải tin tưởng.

“Tiêu rồi, lúc nãy tôi chắc chắn đã gây thù với cô ấy rồi, nếu sau này cô ấy đến đoàn của chúng ta, có khi nào sẽ...”

“Không có chuyện đó đâu. Hôm nay thật sự chỉ là hiểu lầm, cho dù cô ăn nói không lựa lời nhưng cô ấy cũng không đến mức bởi vì chút chuyện nhỏ này mà mang thù với cô, nhưng mà sau này cô đừng trêu chọc cô ấy nữa là được.”

Đây cũng là chuyện duy nhất Tiêu Lệ Trân có thể nhắc nhở.

Hiện tại Tào Mai đã bắt đầu hối hận, khó khăn lắm cô ta mới gia nhập vào đoàn văn công Tây Nam, sao có thể gây thù với loại người như Diệp Ninh chứ.

“Tôi nghe nói ca khúc mà tổng bộ lựa chọn lần này cũng là của Diệp Ninh sáng tác, Diệp Ninh thật sự rất giỏi!” Dư Mỹ Mỹ ở bên cạnh nhịn không được cảm thán.

Nếu nói hai năm trước, bọn họ và Diệp Ninh còn có thể cân sức ngang tài, đứng trên cùng một vạch xuất phát.

Nhưng mà Diệp Ninh của hiện tại đã quăng xa các cô, rất xa, rất xa.

“Tiểu Ninh, Tiểu Đống, hai đứa có bị làm sao không?”

Diệp Ninh, Diệp Đống và Khổng Giai về đến chỗ người nhà.

Diệp Quốc Sinh cùng Triệu Thu Phân lập tức quan tâm dò hỏi.

“Đương nhiên không có việc gì rồi, chúng ta đi thôi.” Diệp Ninh không nói thêm câu nào, trực tiếp dẫn bọn họ rời đi.

Nhưng mà Diệp Đống lại lập tức khôi phục lại dáng vẻ thích kêu gào của mình nói: “Đây vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì lớn mà, chỉ là mấy người thành phố cứ tự cho là bản thân mình cao quý lắm. Nhưng mà sau này chúng ta cũng là người thành phố, con sẽ làm việc chăm chỉ, không thể để con trai của con cũng bị người khác khinh thường được!”

Diệp Ninh không nhịn được liếc nhìn cậu vài lần, nếu cậu thật sự có được giác ngộ như thế, vậy cũng coi như không tệ.

“Chị, chị quen biết mấy cô gái lúc nãy hả?”

Diệp Đống lại bắt đầu nhịn không được nhiều chuyện, hơn nữa những lời cuối cùng mấy cô gái kia nói, cậu cũng chỉ nghe cái hiểu cái không.

“Có quen.” Diệp Ninh cho cậu một câu trả lời khẳng định.

“Chị, chị lợi hại thật đó. Sau khi mấy người đó nhận ra chị rồi, lập tức thay đổi sắc mặt ngay, chừng nào thì em mới có thể giống chị vậy?” Diệp Đống chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia, lập tức cảm thấy vô cùng sung sướng.

“Anh cứ chờ kiếp sau đi.” Những lời này không phải Diệp Ninh nói, mà là Khổng Giai từ nãy đến giờ vẫn đi theo bên cạnh cậu.

Chiều tối.

Diệp Ninh mới vừa ăn cơm xong, Trương Quốc Trụ đã tới đây.

“Có mấy tin tức tốt muốn nói cho cô biết.”

Trương Quốc Trụ cười hì hì, đã không còn chút tối tăm nào khi biết được tin đoàn văn công bị cải cách.

Diệp Ninh kiên nhẫn nghe anh ấy nói chuyện.

TBC

“Hôm nay là ngày đầu tiên điện ảnh công chiếu, gần như tất cả các buổi chiếu phim đều bán sạch vé! Các rạp chiếu phim lớn đưa phản hồi về, toàn là khen ngợi.” Trong giọng nói của Trương Quốc Trụ tràn đầy kiêu ngạo.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1489: Chương 1489



Tuy rằng đây chỉ là ngày đầu tiên, nhưng điện ảnh có được thành tích tốt như thế, Diệp Ninh đương nhiên cũng rất vui vẻ.

Hơn nữa ngay từ đầu mục đích Ngô Thu Á quay chụp bộ điện ảnh này chính là vì muốn đi chinh chiến giành lấy các giải thưởng quốc tế, hiện tại đã nhận được danh tiếng của dân chúng trong nước, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào thì cũng đã rất tốt rồi.

“Đây là công lao cho sự nỗ lực của đạo diễn và tất cả các diễn viên.”

“Sự nỗ lực này đương nhiên cũng bao gồm cả biên kịch là cô!”

Trương Quốc Trụ đã có thể tưởng tượng được sau này sẽ có bao nhiêu đạo diễn nổi tiếng muốn hợp tác với cô.

“Còn có tin vui thứ hai, hôm nay tôi nhận được điện thoại của đoàn trưởng Lâm, ca khúc do cô sáng tác đã bị tổng đoàn lựa chọn rồi!”

Đây là chuyện cực kỳ vinh quang

Theo những gì anh ấ được biết, lần này những nhà soạn nhạc gửi bài đến đều là tinh anh của các đoàn văn công trên khắp cả nước, muốn chiến thắng người đó thật sự là rất khó.

Diệp Ninh vốn dĩ nên vui vẻ, nhưng mà hiện tại lại không thể nào cười nổi nữa.

“Tuy rằng ca khúc của tôi đã được lựa chọn, nhưng vẫn không thể nào thay đổi được vận mệnh đoàn của chúng ta bị cải cách.”

Trương Quốc Trụ ngẩn người, anh ấy còn đang suy nghĩ không biết nên mở lời như thế nào để báo cho cô biết chuyện này.

“Cô biết rồi hả?”

Diệp Ninh gật đầu: “Hôm nay tôi trùng hợp gặp được mấy người của đoàn văn công Tây Nam, nghe các cô ấy báo tin tức này”

Trương Quốc Trụ thu hồi ý cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Đây cũng là chuyện không thể nào khống chế được, cải cách cũng là vì làm tương lai phát triển tốt hơn.”

“Tôi cũng hiểu đạo lý này, nhưng vẫn không nỡ rời xa mọi người.” Diệp Ninh cũng không phải người quá cảm tính, nhưng lần này vẫn cảm thấy có chút buồn.

Trương Quốc Trụ cũng có cảm giác giống như cô: “Sau này chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau. Dù sao thì mặc kệ mấy người khác như thế nào, hai chúng ta chắc chắn sẽ không cắt đứt liên lạc.”

“Đương nhiên rồi. Đạo diễn Trương được phân phối đến nơi nào thế?” Diệp Ninh quan tâm hỏi.

Còn có Chu Giai Bội cũng chưa nhận được bất cứ tin tức gì.

Nhưng mà mấy người Tiêu Lệ Trân thì lại biết trước được.

Trương Quốc Trụ lắc đầu nói: “Còn chưa công bố văn kiện chính thức, chúng ta lại chờ thêm chút đi.”

Đêm khuya tĩnh lặng.

Diệp Ninh đứng một mình bên cửa sổ phòng ngủ.

Cho dù đi đến đoàn văn công nào làm việc thì cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng mà nếu cô thật sự bị điều đến đoàn văn công Tây Nam, vậy cũng có nghĩa là cô lại phải ở xa hai nơi với Cố Phong.

Cô cũng không lo lắng tình cảm của bọn họ sẽ thay đổi, mà là lo lắng không biết có phải chuyện phục hôn sẽ lại càng khó hơn hay không.

Một tuần sau.

Điện ảnh liên tục truyền đến tin vui.

Tuy rằng không thể tổng kết doanh số phòng bán vé được ngay, nhưng chắc chắn lại có thể sáng tạo ra doanh số từ trước đến nay chưa từng có.

Trong vòng một tuần này, Diệp Ninh cũng hoàn thành việc thu âm ca khúc, kết thúc công việc ở nhà xuất bản.

TBC

Theo điện ảnh được công chiếu, danh tiếng của cô cũng đạt đến độ cao từ trước đến nay chưa từng có.

Công việc đã hoàn thành xong hết rồi, cô cũng lên kế hoạch nhanh chóng quay về.

Tuy rằng đoàn văn công còn đang cải cách, nhưng chỉ cần lệnh điều động của cô chưa được ban hành đi xuống thì cô vẫn cứ là người của đoàn văn công Đông Bắc.

Đồng thời cô cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho gia đình trước khi cô rời đi.

Cô nhờ Lý Tử Hằng giới thiệu, tìm được bảo mẫu và tài xế đáng tin cậy, để tiện cho việc chăm sóc việc đi lại, ăn uống và an toàn cho bốn ông bà cụ.

Cô biết rất rõ chỉ cần cô rời khỏi kinh thành, Diệp Đống không đi ra bên ngoài rêu rao, vậy thì trong nhà sẽ an ổn bình thường.

Ngay từ lúc bắt đầu Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân còn kiên quyết phản đối, bọn họ đều là dân quê, cả đời đều là tự mình làm việc cơm no áo ấm, hiện tại lại muốn đi thuê bảo mẫu, đương nhiên là không thể chấp nhận được.

Nhưng mà đối với chuyện này, thái độ của Diệp Ninh lại cực kỳ kiên quyết, dù sao thì cũng không thể để một mình Khổng Giai chăm sóc cuộc sống hằng ngày của mọi người được, với lại cô ấy còn phải chăm con nhỏ nữa.

Cuối cùng mấy người lớn cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
 
Back
Top Bottom