Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 140: Chương 140



Cố Phong cũng không né tránh, cũng không đẩy cô ra, mà lại trở tay ôm lấy cổ của cô, bá đạo làm nụ hôn này càng thêm sâu hơn.

Anh chẳng có chút kỹ thuật hôn môi nào cả, hoàn toàn là làm bậy làm bạ.

Nhưng nó lại làm cho toàn thân Diệp Ninh nổi da gà, cơ thể tê dại, ngơ ngác.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở càng lúc càng thô nặng của hai người.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng Cố Phong cũng dừng lại, buông cô ra.

Diệp Ninh chỉ cảm thấy cô sắp sửa tắt thở rồi, há to miệng thở hổn hển, nhịp tim càng không thể khống chế được, bảo đảm đã vượt ngưỡng hai trăm rồi.

Rốt cuộc là cô điên, hay là Cố Phong điên thế?

Bọn họ đang hôn nhau?!

Cố Phong không nói gì, chỉ có tiếng hít thở nặng hơn so với lúc trước.

Thời gian đối với Diệp Ninh mà nói đột nhiên trở nên cực kỳ dày vò, cái giường nhỏ hẹp này làm cô muốn kéo ra khoảng cách với anh cũng không được.

Cuối cùng cô đột nhiên đứng lên, hoảng loạn đi kéo cái giường gấp mà Cố Phong cất đi lúc nãy.

Cô hoàn toàn không dám đi nhìn Cố Phong thêm cái nào, trải giường ra, lập tức đưa lưng về phía anh nằm xuống.

“Ha hả.”

Cô vừa mới nằm xuống, dường như nghe được cái giường đằng sau vang lên tiếng cười khe khẽ của Cố Phong.

Mặt cô lại càng nóng bừng hơn, tất cả mọi thứ đêm nay đều rối loạn.

Trời vừa mới sáng, Diệp Ninh đã vác theo hai cái quầng thâm mắt đi ra ngoài.

Bên ngoài đại viện yên ắng, gió sớm mang theo chút hơi lạnh, cô giãn cơ đơn giản xong lập tức bắt đầu nhanh chóng chạy bộ.

Nụ hôn kia đã tra tấn cô suốt một buổi tối.

Cô cũng không phải thiếu nữ chưa từng trải sự đời, quá rõ ràng cảm giác hôn môi với Cố Phong đại biểu cho cái gì.

Tuy rằng giữa hai người bọn họ không có tình cảm gì, nhưng mà cô lại có phản ứng với nụ hôn của người đàn ông kia, thậm chí suýt chút nữa đã lau s.ú.n.g cướp cò, không khống chế được.

Đây tuyệt đối là một tín hiệu nguy hiểm.

Còn có Cố Phong cũng đúng là một tên điên, không ngờ thật sự vì sự nghiệp mà lựa chọn hi sinh sắc đến, duy trì cuộc hôn nhân của hai người bọn họ!

Cô gần như là chạy một lèo mấy cây số, đi đến con sông nhỏ bên ngoài huyện thành.

Mồ hôi đổ ra như mưa, đầu óc hỗn độn cũng không vì thế mà tìm ra được bất cứ manh mối gì.

Nhìn gương mặt mà nước sông phản chiếu ra, cô bắt đầu nghiêm túc phân tích.

TBC

Không thể phủ nhận một chuyện, trải qua hơn hai tháng tập luyện thể dục, cô đã giảm cân được không ít. Cái cằm ba ngấn thịt trước kia hiện tại cũng chỉ còn lại một ngấn, bớt đi lớp mở chồng chất, đôi mắt cũng có vẻ lớn hơn một ít.

Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là cô đã biến thành một người đẹp, hiện tại cô chỉ có thể tình là một người mập bình bình thường thường không quá ục ịch mà thôi.

Cho nên rốt cuộc thì lúc Cố Phong hôn cô, anh đang nghĩ cái gì thế?

“A!”

Diệp Ninh dùng hết sức hét to, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy phiền như bây giờ.

Quần áo mặc trên người đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, cô lắc đầu định trực tiếp nhảy xuống nước, nhưng mà khóe mắt nhìn thấy ở cách cô không xa lại có thêm một bóng người khác.

Nói chính xác hơn thì là một người ngồi trên xe lăn!

Diệp Ninh hoảng sợ, cô hoàn toàn không phát hiện ra người kia đã xuất hiện từ lúc nào.

Đối phương giống như hoàn toàn không hề để ý đến sự tồn tại của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt sông, vẫn cứ không nhúc nhích.

Diệp Ninh cũng không muốn xen vào việc người khác, đang định rời đi thì lại nhìn thấy người ngồi trên xe lăn lại hoạt động xe về phía trước.

Lúc này người kia chỉ cách mặt sông không đến một mét.

Anh ta muốn tự sát!

Suy nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu Diệp Ninh, bây giờ thì không muốn nhúng tay vào cũng không được.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 141: Chương 141



Quả nhiên đúng như những gì Diệp Ninh nghĩ, người đàn ông ngồi trên xe lăn vẫn cứ lăn bán xa, chậm rãi đến gần mặt sông.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất chày vèo đến đằng sau xe lăng, nắm lấy tay đẩy xe lăn.

“Anh trai à, c.h.ế.t yên không bằng tiếp tục sống sót, chuyện có lớn cỡ nào rồi cũng sẽ qua thôi.”

Cô chạy quá nhanh, thở không ra hơi, nhưng mà cũng may là cô có thể giữ lại xe lăn kịp lúc.

Người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vài giây sau mới quay đầu nhìn về phía cô.

Diệp Ninh cũng đã nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông này.

Người này trông khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặt mày có chút tái nhợt giống như bệnh nhân, cơ thể gầy yếu giống như gió thổi qua là sẽ ngã xuống ngay.

“Đồng chí này, cô tưởng tôi định tự sát hả?”

Giang Húc Đông nhìn Diệp Ninh nhíu mày sốt ruột, đáy mắt lộ ra chút cảm xúc phức tạp.

Chuyện này mà còn là tưởng nữa à?

Đây không phải là chuyện rõ ràng quá rồi sao!

Diệp Ninh chửi thầm trong lòng, nhưng mà cô biết càng là thời khắc này thì lại càng không thể nói ra, để tránh k*ch th*ch cảm xúc của đối phương.

“Nếu không phải đương nhiên sẽ càng tốt. Lúc trước tôi từng cứu một đứa bé bị rơi xuống sông ở nơi này, con sông này nhìn thì trong đến thấy đáy, nhưng thực tế vẫn khá sâu, nếu bất cẩn ngã xuống cũng phiền lắm.”

Cô vừa giải thích vừa âm thầm giữ chặt xe lăn lui ra sau mấy mét.

Giang Húc Đông nhìn mặt sông đang dần dần cách xa, ánh mắt hơi rung nhẹ.

“Thật ra ngã xuống cũng khá tốt, ít nhất sẽ không lại liên lụy đến người khác.”

Diệp Ninh nhíu chặt mày thành bánh quai chèo, cho nên anh ấy vẫn cứ muốn phí hoài bản thân sao.

“Tôi không biết vì sao anh sẽ có suy nghĩ như thế, nhưng tôi biết rất rõ nếu anh ngã xuống sông, cha mẹ và người nhà của anh chắc chắn sẽ không nghĩ như thế, bọn họ chỉ biết áy náy và tự trách.”

Bàn tay Giang Húc Đông nắm lấy xe lăn siết lại thật chặt.

Diệp Ninh thấy anh ấy im lặng lại nói: “Nhà anh ở chỗ nào? Tôi đưa anh về.”

Nếu cô trực tiếp rời đi, nói không chừng người này lại tiếp tục chuyện khi nãy nữa.

Giang Húc Đông nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt của Diệp Ninh, đó là sự quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng, cô thật sự đang để ý đến sự sống c.h.ế.t của một người xa lạ là anh.

Gương mặt căng chặt lộ ra một nụ cười.

“Cô yên tâm đi, tôi thật sự không muốn chết.”

Diệp Ninh nhìn nụ cười tươi đẹp trên mặt người đàn ông, thậm chí thật sự nghi ngờ có phải cô đã hiểu lầm rồi không?

“Tôi chỉ đến đây cho đỡ buồn thôi.” Giang Húc Đông đưa ra câu trả lời.

Diệp Ninh nghi ngờ nhìn chằm chằm anh ấy, giờ này? Đến chỗ này cho đỡ buồn?

Người bình thường muốn đi từ huyện thành đến bờ sông cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ, huống chi anh ấy còn hành động không tiện.

“Không được sao? Không phải cô cũng ở chỗ này à.” Hình như Giang Húc Đông đã đoán được cô đang nghĩ gì.

“Tôi đang tập thể dục.”

Câu trả lời của Diệp Ninh làm Giang Húc Đông hơi sửng sốt một chút, sau đó mới để ý đến hình thể và mồ hôi trên mặt cô.

Đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận loại cảm giác tràn ngập sức sống và thanh xuân này.

“Cô nhìn đằng kia xem.”

Anh ấy nhìn về phía trước, đó là hướng mặt trời mọc.

Diệp Ninh nhìn theo tầm mắt của anh ấy, mặt trời mọc thật sự rất xinh đẹp, giống như tất cả mọi thứ đều lập tức trở nên nhỏ bé không đáng kể.

TBC

Hai người cứ như thế, không ai nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn mặt trời mọc.

Lúc này cách đó không xa có tiếng động truyền đến, phá vỡ sự yên bình hiếm có này.

Giang Húc Đông nhìn thoáng qua hướng người đến, sau đó nói với Diệp Ninh: “Người nhà của tôi đến rồi.”

Diệp Ninh gật đầu, có lẽ cô thật sự đã đoán sai rồi.

“Nếu người nhà của anh đã đến rồi, vậy tôi đi trước đây.”

Ánh mắt Giang Húc Đông đuổi theo bóng dáng rời đi của Diệp Ninh, đột nhiên lại hỏi: “Cô tên gì thế?”

Diệp Ninh dừng chân, tặng cho anh ấy một nụ cười tươi rói nói: “Chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần phải biết tên làm gì.”

Giang Húc Đông cũng không ngờ là anh ấy sẽ nhận được câu trả lời như thế, trực tiếp mỉm cười.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 142: Chương 142



Chờ đến khi cô rời đi rồi, người kia cũng đi đến trước mặt Giang Húc Đông.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Húc Đông, Giang Phong Lâm hoàn toàn ngẩn ngơ.

Anh ấy đang mỉm cười?!

“Húc Đông, sao em lại tự chạy ra đây thế?”

Từ một năm trước, Giang Húc Đông bị thương trong lúc thực hiện nhiệm vụ, biến thành như bây giờ, mấy người thân như bọn họ cũng không còn nhìn thấy anh ấy cười lần nào nữa.

Thân là anh họ của Giang Húc Đông, anh ta cũng thật sự không thể hiểu được, vì sao Giang Húc Đông lại sẽ thích đến nơi này?

“Em đến ngắm mặt trời mọc.”

Giang Húc Đông tiếp tục nhìn chăm chú về hướng mặt trời dâng lên, khóe môi vẫn luôn hơi cong lên.

Giang Phong Lâm lập tức ý thức được anh ấy có gì đó là lạ hỏi: “Có phải lúc nãy em gặp được người nào không?”

Lúc anh ta đến đây thì có nhìn thấy một bóng người mập mạp, trông khá giống như của một cô gái.

Không lẽ anh ấy vui vẻ như thế là vì người kia sao?!

Nếu thật sự là như thế, vậy đây chính là chuyện rất lớn đó!

Giang Húc Đông nghĩ đến gương mặt tròn trịa tràn ngập sức sống của Diệp Ninh, thật sự cảm thấy rất thú vị.

Nhất là cô gái kia lại còn cho rằng anh muốn tự tử nữa chứ.

“Ừ.”

Một chữ vô cùng đơn giản lại làm Giang Phong Lâm có chút hưng phấn, lập tức nhiều chuyện hỏi: “Ai thế? Tên gì? Sao tụi em gặp nhau vậy? Sao không giới thiệu cho anh mà đã để người ta đi mất rồi.”

Giang Húc Đông bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh ta, di chuyển xe lăn rời khỏi chỗ đó.

Giang Phong Lâm nhanh chóng đuổi theo, vẫn cứ hỏi mãi hỏi mãi.

TBC

Viện gia thuộc.

Cố Phong ở nhà bếp chung ở lầu một nấu bữa sáng.

“Liên trưởng Cố, anh còn chưa có lành hẳn mà, sao lại đi xuống đây nấu cơm rồi? Với lại mấy chuyện nấu cơm này là của phụ nữ, Diệp Ninh đâu rồi?”

Lý Kim Phượng la lối ầm ĩ xuất hiện ở phía sau Cố Phong.

Cố Phong trả lời nói: “Sáng sớm cô ấy đi ra ngoài chạy bộ rồi.”

Thật ra sáng nay lúc Diệp Ninh thức dậy thì anh cũng tỉnh, chẳng qua vẫn luôn giả bộ ngủ thôi.

Lúc ở bệnh viện, mỗi sáng Diệp Ninh cũng đều sẽ đi ra ngoài tập thể dục, cho nên dù cho không hỏi thì anh cũng biết.

Lý Kim Phượng nghe thế nhíu chặt mày: “Sống kiểu gì thế này, mình thì đi ra ngoài sung sướng, để chồng đang bị thương đi nấu cơm.”

Cố Phong cũng không quá đồng ý với cách suy nghĩ của cô ta, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Lý Kim Phượng thấy anh giống như không có phản ứng gì, cố ý nói: “Anh cứ chiều cô ta mãi đi.”

Nói xong ngước mắt nhìn về phía Vương Hinh Tuyết đang đứng ở cầu thang.

Bình thường nếu Vương Hinh Tuyết nhìn thấy Cố Phong về đều sẽ giống như ong mật thấy hoa, ước gì có thể dính lên.

Nhưng mà hôm nay cô ta lại chỉ đứng yên ở đó, nhìn về phía Cố Phong, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Hinh Tuyết, em cũng xuống nấu cơm à, vừa lúc liên trưởng Cố cũng đang ở đây nè.” Lý Kim Phượng là một người rất thích nhiều chuyện, trực tiếp đi lên đón.

Lúc này Cố Phong mới để ý đến sự tồn tại của Vương Hinh Tuyết, thái độ của anh khi đối mặt với Vương Hinh Tuyết vẫn cứ như bình thường.

Vương Hinh Tuyết cứng đờ đi vào đứng bên cạnh Cố Phong và Lý Kim Phượng, cúi đầu xử lý khoai tây trong chậu.

“Liên trưởng Cố, tôi nghe ông chồng nhà tôi nói trong cuộc thi đấu võ thuật lần này các anh giành được hạng nhất toàn đoàn, cấp trên còn liên tục khen ngợi anh nữa.” Lý Kim Phượng không có việc gì tìm đại đề tài nói chuyện, giảm bớt bầu không khí xấu hổ.

“Đây là thành quả cố gắng của tất cả mọi người.” Cố Phong lễ phép trả lời.

Lý Kim Phượng giơ ngón cái với anh, sau đó lại chuyển đề tài lên người Diệp Ninh.

“Đúng rồi, Diệp Ninh cũng đã đến đoàn văn công được hơn hai tháng rồi đúng không? Không ngờ cô ta lại thật sự có thể làm người dọn vệ sinh lâu như thế.”

Mấy ngày trước đó người trong đại viện đều đang suy đoán xem rốt cuộc Diệp Ninh có thể tiếp tục kiên trì làm ở đoàn văn công được thêm bao nhiêu ngày nữa.

Vương Hinh Tuyết đột nhiên la toáng lên, làm Lý Kim Phượng đang nói chuyện hoảng sợ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 143: Chương 143



Vương Hinh Tuyết bị cắt đứt tay, m.á.u tươi liên tục chảy ra ngoài.

“Ui cha, cái con bé này, sao em bất cẩn thế, gọt vỏ khoai thôi mà cũng cắt trúng tay được.” Lý Kim Phượng vừa oán tránh vừa kéo tay của Vương Hinh Tuyết đến dưới vòi nước súc rửa.

Vương Hinh Tuyết đau đến đỏ hốc mắt, theo bản năng nhìn về phía Cố Phong ở bên cạnh.

Chỉ cần Cố Phong lộ ra một chút quan tâm thì cho dù có cắt đứt ngón tay luôn, cô ta cũng cảm thấy rất đáng.

Nhưng mà lại không có.

Cố Phong thậm chí còn không thèm nhìn cô ta cái nào, vẫn cứ lo bận chuyện của chính anh.

Giống như cô ta là một người xa lạ mà anh không hề quen biết.

Không, nếu thật sự là người xa lạ thì anh vẫn sẽ quan tâm một chút.

Vương Hinh Tuyết nghe được tiếng trái tim cô ta vỡ vụn, nước mắt như hạt đậu rơi xuống như mưa.

Lý Kim Phượng không ngờ cô ta lại sẽ khóc, cảm thấy có hơi lố, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Vết thương không quá sâu, ráng chịu một chút sẽ hết đau ngay thôi.”

Vương Hinh Tuyết càng ngày càng đau lòng, cuối cùng ngồi xổm xuống đất trực tiếp òa khóc.

Lý Kim Phượng ngơ ngác, chuyện quái gì thế này?

“Hinh Tuyết, em đừng khóc nữa, lát nữa hàng xóm nhìn thấy còn tưởng là có chuyện gì nữa đó.”

Cố Phong nhíu mày, anh cũng không ngờ cảm xúc của Vương Hinh Tuyết lại đột nhiên mất kiểm soát như thế.

Lý Kim Phượng cầu cứu nhìn Cố Phong.

Có lẽ hiện tại cũng chỉ có anh mới có thể khuyên được cô ta thôi.

Cố Phong hoàn toàn không muốn nhúng tay vào, nhưng Lý Kim Phượng lại liên tục nháy mắt ra hiệu với anh ta.

Ngay lúc anh đang chuẩn bị mở miệng thì tiếng nói của Diệp Ninh đã từng bên cạnh vang lên.

“Có chuyện gì thế?”

Cố Phong và Lý Kim Phượng đồng loạt nhìn về phía Diệp Ninh.

Mà Vương Hinh Tuyết nghe được Diệp Ninh đến, tiếng khóc đột nhiên im bặt.

Lý Kim Phượng: “...” Diệp Ninh xài tốt thế sao?

Cố Phong: “...”

Diệp Ninh lập tức đi đến trước mặt ba người, nhìn Vương Hinh Tuyết đang ngồi xổm dưới đất, mặt dính đầy nước mắt, lại nhìn Cố Phong vẫn bình tĩnh và Lý Kim Phượng đang ngơ ngác.

“Chị dâu, sao cô ta khóc to thế?”

Lý Kim Phượng lập tức trả lời: “Gọt vỏ khoai tây cắt đứt tay.”

Đây bảo đảm là lời nói thật.

Diệp Ninh chớp mắt, lại nhìn về phía Vương Hinh Tuyết.

“Đau nhiều thế à, có cần đến bệnh viện không?”

Rõ ràng là một câu nói quan tâm, nhưng mà lọt vào trong tai Vương Hinh Tuyết lại biến thành lời châm chọc.

Cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, đứng lên, hơn nữa còn ưỡn thẳng lưng.

“Không cần.”

Diệp Ninh vẫn cứ khuyên: “Không đi làm sao được chứ, cô khóc to thế này, chắc chắn là đau muốn c.h.ế.t rồi. Chị dâu Kim Phương, chi đi kêu hai vợ chồng anh Vương đến, mau đưa Hinh Tuyết đi bệnh viện đi.”

Lý Kim Phượng cũng cảm thấy miệng vết thương bé tí thế kia không cần phải đi bệnh viện, nhưng mà Diệp Ninh nói như thế, cô ta vẫn theo bản năng phối hợp.

“Được rồi.”

“Chị dâu, thật sự không cần!”

Vương Hinh Tuyết tức muốn hộc m.á.u cản Lý Kim Phượng lại, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Ninh.

“Chuyện của tôi không cần cô xía vào.”

Diệp Ninh không giận, ngược lại bật cười, sau đó khó hiểu hỏi: “Nếu như cô không sao thì tại sao lại khóc thảm như thế chứ? Cô có chuyện đau lòng gì sao?”

Vương Hinh Tuyết siết chặt nắm tay, lại có m.á.u chảy từ miệng vết thương xuống.

Cô ta không thể nào trả lời vấn đề này.

Nhưng mà nếu như không trả lời, như vậy thì hành vi lúc nãy sẽ biến thành cô ta làm ra vẻ.

Dưới ánh nhìn chăm chú củ ba người Diệp Ninh, Cố Phong và Lý Kim Phượng, mặt cô ta nóng rát, vài giây sau cuối cùng không ở lại đây được nữa, chạy vội lên cầu thang.

Diệp Ninh khoanh tay ôm ngực, cười mỉa.

TBC

Lý Kim Phượng đã nhận ra hai người bọn họ có mâu thuẫn, hơn nữa cũng biết rõ tại sao lại như thế.

Nhưng mà Diệp Ninh đúng là đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, không ngờ còn có thể nhìn thấu ý đồ của Vương Hinh Tuyết. Dù sao trước kia cô thật sự là loại người ngu ngốc cho dù bị người khác bán cũng sẽ đếm tiền phụ người ta.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 144: Chương 144



“Diệp Ninh, chị dâu nhắc nhở cô mấy câu ha, Vương Hinh Tuyết ở đoàn văn công có sức ảnh hưởng không thấp, cô cũng làm việc ở chỗ đó, cô đắc tội với cô ta như thế cũng không tốt lắm đâu.”

Nếu Cố Phong không ở đâu, Lý Kim Phượng chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra những lời này, chủ yếu là cô ta muốn bày tỏ lòng tốt với Cố Phong thôi.

Diệp Ninh đương nhiên sẽ không để ý đến Vương Hinh Tuyết, nhưng mà vẫn lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.

“Chị dâu, chị phải làm chứng cho tôi đó nha, hôm nay tôi không có trêu chọc gì cô ta cả.”

Lý Kim Phượng cũng không ngờ cô sẽ nói như thế, xấu hổ cười cười, cô ta cũng không muốn đứng về phe của ai hết.

TBC

Nhưng mà cô ta cũng nhận ra được trạng thái giữa Diệp Ninh và Cố Phong rất thú vị, hai người đều không thèm nhìn nhau, không thèm nói chuyện với nhau, có vẻ như chẳng quen biết thân thiết gì nhau.

Nhưng Lý Kim Phượng lại không phát hiện ra một chuyện, Cố Phong từ nãy đến giờ đều không nói gì lộ ra ánh mắt sâu lắng như đang suy nghĩ gì đó.

Mười phút sau, Diệp Ninh và Cố Phong ngồi nhau ở trước bàn cơm.

Diệp Ninh cúi thấp đầu ăn cơm, trước sau đều không thèm đối diện với Cố Phong.

Bởi vì chỉ cần nhìn thấy Cố Phong là cô sẽ lại nghĩ đến nụ hôn kia, toàn thân cực kỳ khó chịu.

“Chuyện ngày hôm nay...”

“Anh không cần phải giải thích với tôi, tôi biết việc này không liên quan gì đến anh hết.”

Cố Phong vừa mới mở miệng, Diệp Ninh đã trực tiếp ngắt lời.

Cô biết Cố Phong đã từng nói rõ ràng với Vương Hinh Tuyết rồi, là chính Vương Hinh Tuyết chưa chịu bỏ cuộc, cho nên mới làm ra mấy chuyện này.

Đáy mắt Cố Phong chợt lóe ra một chút ý cười.

“Tôi chỉ là muốn nói chuyện để cô làm công nhân dọn vệ sinh ở đoàn văn công có lẽ thật sự là do tôi suy nghĩ thiếu chu đáo. Nếu cô làm việc ở nơi đó thật sự không vui thì tôi có thể tìm công việc khác giúp cô.”

Lời Lý Kim Phượng nói làm anh giật mình, Vương Hinh Tuyết là người hát chính trong đội ca hát ở đoàn văn công, rất được đoàn coi trọng. Có lẽ cô ta thật sự có cố ý làm khó dễ Diệp Ninh, cho nên Diệp Ninh mới liên tục nhờ anh giúp đỡ như thế.

Chẳng qua trước kia suy nghĩ của anh quá cực đoan, cho rằng Diệp Ninh chỉ là đang đua đòi, cho nên mới vờ như không thấy.

Diệp Ninh ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm vào anh.

Cô nghĩ kiểu gì cũng không hiểu rõ vì sao anh lai đột nhiên thay đổi ý kiến, đối xử tốt với cô như thế chứ?

“Không cần phải làm phiền đến anh, cũng không thể bởi vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng xấu đến anh được.”

Dù sao trước kia là cô muốn c.h.ế.t muốn sống buộc Cố Phong tìm công việc cho cô.

“Không có gì. Thật ra tôi nên suy nghĩ những việc này cho cô sớm hơn mới đúng.” Cố Phong nói rất nghiêm túc.

Trước kia anh không thích làm như thế là bởi vì anh quá hiểu biết trạng thái ngay lúc đó của Diệp Ninh, không chỉ đua đòi lại còn ham ăn lười biếng. Việc nặng việc mệt đều không muốn làm, trình độ văn hóa chỉ có tiểu học, không có bất cứ tài năng gì, chỉ biết muốn đi vào đoàn văn công mà thôi.

Nhưng mà hiện tại lại khác, không đến đoàn văn công thì vẫn còn có một ít công việc không tệ khác để lựa chọn.

Khóe miệng Diệp Ninh hơi co giật, cười gượng vài tiếng: “Thật ra tôi ở đoàn văn công cũng không giống như những gì các anh đã tưởng tượng đâu, hơn nữa hết tháng này là tôi có thể chuyển thành nhân viên chính thức rồi, tôi không muốn từ bỏ cơ hội tốt như thế.”

Thật đúng là tự vả mặt mình bôm bốp, đau ghê.

Cố Phong kinh ngạc hỏi: “Cô nghiêm túc sao?”

Diệp Ninh nhanh chóng gật đầu, dùng đôi mắt vô cùng chân thành mà nhìn anh.

Trong lòng lại âm thầm cầu khấn cho đề tài này nhanh chóng kết thúc.

“Được rồi.”

Cố Phong đồng ý làm Diệp Ninh giống như trút được gánh nặng.

Mà Cố Phong lại nhìn thấy rất rõ ràng phản ứng của cô, anh buông chén đũa xuống, hơi tăng thêm chút âm lượng, tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao mấy ngày hôm trước cô lại muốn bắt tôi đổi công việc khác cho cô?”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 145: Chương 145



Bầu không khí trở nên vô cùng cứng đờ.

Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Phong, lòng bàn tay Diệp Ninh túa ra mồ hôi lạnh.

Trong đầu lại đột nhiên xuất hiện ra một câu nói, không tìm đường c.h.ế.t thì sẽ không chết.

Mấy ngày hôm trước cô đến bệnh viện cô ý kiếm chuyện bắt Cố Phong đổi công việc cho cô, mục đích là vì làm Cố Phong khó chịu, làm Cố Phong lại chán ghét cô lần nữa.

Không ngờ cô không chỉ không đạt được mục đích, hơn nữa hiện tại xem ra còn sắp sửa bị đối phương vạch trần rồi.

Ánh mắt của Cố Phong rất sắc bén, giống như đã ý thức được gì đó.

“Tôi...”

Đầu óc Diệp Ninh nhanh chóng vận chuyển.

Cố Phong vô cùng có kiên nhẫn mà chờ đợi cô trả lời.

“Tôi đương nhiên là cũng muốn mỗi ngày đều có thể ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp, đứng ở đó hát vài câu là có thể kiếm tiền giống như Vương Hinh Tuyết.” Diệp Ninh vắt óc nửa ngày, cuối cùng cũng rặn ra được một lý do.

Mặt Cố Phong vẫn cứ lạnh tanh, hình như cũng không tin tưởng cách nói của cô cho lắm.

Diệp Ninh dứt khoát đẩy chén đũa trước mặt ra, mất kiên nhẫn nhìn anh.

“Tôi biết anh khinh thường tôi, cảm thấy tôi thua kém Vương Hinh Tuyết. Cũng đúng thôi, Vương Hinh Tuyết xinh đẹp, còn biết làm nũng, lại hát hay. Trước kia tôi còn xem Vương Hinh Tuyết là bạn thân nhất, nhưng mà cô ta lại chơi tôi như một con khỉ, hiện tại tôi đương nhiên hi vọng có thể hơn cô ta rồi.”

“Không lẽ tôi nghĩ như thế là sai sao?”

Nói xong lời cuối cùng, cô lại nổi giận đùng đùng bổ sung thêm một câu hỏi ngược lại.

Cuối cùng thì sắc mặt của Cố Phong cũng có thay đổi, cái kiểu không nói lý này mới là gương mặt thật của Diệp Ninh.

“Cô không cần thiết phải hơn thua với cô ta, hơn nữa nếu cô đã biết cô ta không phải là một người bạn đáng để chơi chung thì sau này cứ cách xa cô ta ra là được.”

Lòng người là thứ khó đoán nhất, trước đó anh cũng vẫn luôn cho rằng Vương Hinh Tuyết là một cô gái tốt bụng.

“Anh đúng là đứng nói chuyện không đau lưng, hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi.” Diệp Ninh tiếp tục châm chọc.

Cố Phong cũng không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với cô nữa: “Cho nên cuối cùng là cô có muốn đổi công việc khác hay không?”

“Không đổi! Tôi không muốn làm đào binh, với lại tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc thì Vương Hinh Tuyết còn có thể làm ra loại chuyện xấu xa gì nữa.” Ngoài miệng Diệp Ninh nói như thế, nhưng trong lòng cô lại vô cùng khinh thường Vương Hinh Tuyết.

Không nên nói là Vương Hinh Tuyết muốn làm gì cô, mà phải là cô muốn làm gì Vương Hinh Tuyết mới đúng.

Cố Phong rõ ràng bắt giữ được chút mưu mô chợt lóe lên trong mắt Diệp Ninh.

Đây tuyệt đối không phải là cảm xúc của một người đang chịu ấm ức sẽ có.

Đoàn văn công.

“Ngày mai chúng ta có tổng cộng ba buổi biểu diễn, ngày hai có hai buổi biểu diễn ở đoàn văn công, ngày ba có khả năng sẽ đến bộ đội. Cường độ biểu diễn mấy ngày này sẽ khá dày, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng trước, hơn nữa điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, để các lãnh đạo kiểm duyệt.”

Ngày mai chính là lễ quốc khánh, ngày lễ lớn mỗi năm chỉ có một lần, bầu không khí trong đoàn văn công cũng trở nên bận rộn và căng thẳng.

Từ Minh Vũ thông báo cho các đội viên biết suất diễn trong ba ngày tới, cũng là vì làm mọi người có thể chuẩn bị tâm lý trước.

Tất cả mọi người trong đội nhạc khí đều có chút hào hứng và sốt ruột.

Diệp Ninh đứng thẳng ở trong đám người, phản ứng có hơi khác với mấy người bên cạnh, lễ quốc khánh không chỉ có bên phía đoàn văn công bận rộn mà phòng ca múa cũng đã thông báo trước cho cô, mấy ngày này mỗi ngày cô đều phải lên sân khấu biểu diễn.

Điều này cũng có nghĩa là trong mấy ngày sắp tới, gần như mỗi tối cô đều sẽ không về nhà ngủ, cố tình lại còn đúng lúc Cố Phong đang ở nhà dưỡng thương nữa chứ.

Cô phải giải thích với anh như thế nào là một vấn đề rất lớn.

“Diệp Ninh, mấy ngày nay cô phải biểu hiện cho tốt vào, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì chờ bận rộn xong khoảng thời gian này, thông báo chuyển chính thức của cô cũng sẽ được đưa ra.”

TBC

Từ Minh Vũ thấy cô ngẩn người, cố ý nhắc nhở.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 146: Chương 146



Thời gian trôi qua nhanh thật, trong nháy mắt cô cũng đã đến đây được ba tháng. Trong ba tháng này, cô là người mới có biểu hiện tốt nhất, cho nên kết quả được chuyển chính thức cũng là chuyện đương nhiên.

Diệp Ninh thu hồi suy nghĩ, cười gật đầu.

Buổi trưa trong nhà ăn.

“Cái gì? Không thể nào, cho nên hiện tại mấy người trong viện gia thuộc thật sự cho rằng cô đang làm công nhân quét dọn vệ sinh trong đoàn văn công hả?”

Mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, không biết là ai nhắc đến đề tài này, Diệp Ninh cũng lập tức ăn ngay nói thật.

Tất cả mọi người có mặt trên bàn đều trợn mắt há hốc mồm, khó mà tin nổi.

“Sao cô không giải thích với bọn họ?”

Trịnh Thư Vân thật sự không thể nào hiểu nổi, tuy nói là làm người dọn vệ sinh cũng không có gì không tốt, nhưng mà nếu so với người đàn dương cầm thì công việc thứ hai sẽ nở mày nở mặt hơn rất nhiều.

Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh nói: “Mỗi quan hệ giữa tôi với bọn họ cũng không tốt lành gì, không cần thiết phải cố ý đi giải thích.”

TBC

“Tâm lý của cô vững ghê!” Trịnh Thư Vân vừa nói vừa vươn ngón tay cái với cô: “Nhưng mà chờ ngày mai biểu diễn xong, mọi người cũng đều sẽ biết thôi.”

Đến lúc đó chắc chắn sẽ có người quen biết Diệp Ninh đến xem buổi biểu diễn, cho dù thiết kế sân khấu rất khó để nhìn thấy rõ hình tượng của Diệp Ninh, nhưng người quen cô vẫn có thể nhận ra được.

“Các cô nói coi nếu mấy người đó nhìn thấy Diệp Ninh ở trên sân khấu đàn dương cầm, có khi nào sẽ sợ hết hồn luôn không?”

Hình ảnh kia chỉ cần nghĩ thôi cũng đã cảm thấy thú vị rồi.

Ánh mắt Diệp Ninh trở nên cao thâm khó đoán, chắc chắn sẽ sợ hết hồn rồi.

“Liên trưởng Cố chắc cũng sẽ đến đúng không?” Trịnh Thư Vân cũng không cố ý hạ giọng, hơn nữa cô ấy nghĩ đến chuyện thú vị như thế lại càng hưng phấn, làm cho người ở xung quanh đều nghe được rõ ràng.

Quả nhiên Diệp Ninh vẫn cứ gật đầu, ngăn không cho Cố Phong đến cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn là nên nghĩ sẵn lời giải thích làm anh hết nghi ngờ thì tốt hơn.

Chuyện này làm mọi người càng nôn nao đến buổi biểu diễn ngày mai hơn.

Mà Vương Hinh Tuyết ngồi cách đó không xa vẫn cứ luôn cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Chẳng qua ở nơi mà những người khác không nhìn thấy, tầm mắt của cô ta đã trở nên vô cùng vặn vẹo.

Giấu diếm ba tháng, cuối cùng vẫn không giấu được nữa.

Cho nên nếu Diệp Ninh thật sự lên sân khấu biểu diễn, như vậy cô sẽ trở thành người nổi bật nhất toàn bộ viện gia thuộc của đại viện quân khu.

Mà cô ta tuyệt đối không thể chịu đựng được loại chuyện này xảy ra.

Cô ta ngước ánh mắt tràn ngập oán hận lên nhìn về phía Diệp Ninh, Diệp Ninh giống như cũng tâm ý tương thông với cô ta, cũng nhìn sang chỗ cô ta.

Diệp Ninh cong khóe môi, cười khiêu khích.

Chiều tối, Diệp Ninh từ đoàn văn công đi ra, Tôn Manh Manh đột nhiên gọi cô lại.

Tôn Manh Manh cũng không nói thẳng, mà chỉ dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô tìm một chỗ yên lặng nói chuyện.

Diệp Ninh ngầm hiểu, hai người đi vào một hẻm nhỏ.

“Diệp Ninh, hôm nay lúc tôi ở phòng thay đồ vô ý nghe được Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan nói chuyện với nhau.”

Gương mặt Tôn Manh Manh vô cùng căng thẳng, giọng nói cũng rất nghiêm túc.

Diệp Ninh nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy thì cũng đã đoán được đại khái rồi.

“Có phải bọn họ muốn hại tôi không?”

Tôn Manh Manh kinh ngạc trừng to mắt: “Cô cũng biết rồi hả?”

Diệp Ninh hơi mỉm cười nói: “Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng sẽ biết. Bọn họ có nói là bọn họ định làm gì tôi không?”

Tôn Manh Manh lắc đầu nói: “Tôi nghe không rõ lắm, hình như là muốn làm cho cô mấy ngày nay không thể lên sân khấu.”

Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Diệp Ninh: “Tôi biết rồi.”

Tôn Manh Manh nhìn thấy Diệp Ninh giống như không để tâm lắm, thật sự không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì nữa?

“Dù sao thì cô nhớ cẩn thận đó.”

Cô ấy cũng chỉ có thể giúp bao nhiêu đây thôi.

Nhưng mà dựa vào đầu óc của Diệp Ninh thì chắc chắn sẽ không chịu thiệt được.

Diệp Ninh cảm ơn Tôn Manh Manh, sau đó mới đi về phía phòng ca múa Hồng Hải.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 147: Chương 147



Diệp Ninh đứng ở dưới lầu, nhìn về phía căn phòng vẫn còn sáng đèn, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Hiện tại cũng đã sắp sáng rồi, mà ngọn đèn kia vẫn là nguồn sáng duy nhất trong bóng đêm, giống như chiếu vào trái tim của cô vậy.

Cho dù Cố Phong chờ cô về là có mục đích gì, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng, có được một người cho dù trễ thế nào cũng đều chờ đợi cô, cảm giác này thật sự rất ấm áp.

Đi vào phòng, trên bàn vẫn cứ bày đồ ăn, nhưng lần này cô có thể nhìn ra, lượng thức ăn chỉ đủ cho một người, Cố Phong rõ ràng đã ăn rồi.

Trải qua sự kiện tối hôm qua xong, Cố Phong lại chủ động ngủ trên cái giường gấp giản dị kia.

Nghe được tiếng bước chân cô quay về, anh mở mắt ra.

“Về rồi à.”

Giọng nói có chút khàn khàn.

Diệp Ninh khẽ “ừ” một tiếng nói: “Sau này không cần chuẩn bị cơm chiều cho tôi, nếu tôi muốn ăn thì sẽ ăn ở bên ngoài.”

Anh đột nhiên chu đáo như thế, làm cô tạm thời rất không quen.

Cố Phong nhìn chằm chằm cô vài giây nói: “Ừ.”

Diệp Ninh vốn không đói bụng, nhưng không biết vì sao cuối cùng vẫn ngồi xuống trước bàn cơm.

Vừa ăn cơm vừa chờ Cố Phong chủ động hỏi cô vì sao lại về trễ như thế?

Trong phòng im ắng.

Chờ đến khi Diệp Ninh buông chén đũa xuống, giọng của Cố Phong mới vang lên.

“Tuy rằng trị an trong thành phố cũng khá tốt, nhưng cô là con gái, nên hạn chế đừng đợi đến đêm hôm khuya khoắt mới về nhà như thế.”

Không có chất vấn, không trách mắng, chỉ có lời nhắc nhở đầy thiện ý.

Diệp Ninh ngẩng người, chờ đến khi hoàn hồn lại, chủ động hỏi ngược lại: “Không lẽ anh không muốn biết vì sao tôi về trễ như thế sao?”

“Cô có muốn nói không?” Ánh mắt Cố Phong rất sâu, sâu đến mức làm Diệp Ninh hoảng hốt.

“Tôi...” Diệp Ninh rõ ràng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi, nhưng bây giờ lại không nói ra được.

Đây là lần đầu tiên Cố Phong nhìn thấy cô lúng túng khó xử như thế: “Chừng nào cô muốn nói thì sẽ tự nói, nếu cô không muốn nói thì tôi cũng không cần thiết hỏi.”

Diệp Ninh cười gượng “ha hả”, tuy rằng anh hiểu thế cũng không sai, nhưng ít nhiều gì cũng nên hỏi tí đi chứ?

Dù sao trên danh nghĩa bọn họ còn là vợ chồng, anh không sợ cô làm chuyện xấu gì ở bên ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh của anh à?”

“Được rồi, dù sao anh cũng sắp sửa biết rồi.”

Chờ đến ngày anh đến xem đoàn văn công biểu diễn, cô gom mọi chuyện lại giải thích một lượt luôn.

Tuy rằng Cố Phong không biết cô nói sắp sửa là có ý gì, nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng cô.

Ngày hôm sau, đoàn văn công.

Sáng sớm, toàn bộ đoàn văn công đều rơi vào trạng thái cực kỳ bận rộn.

TBC

Đội nhạc khí kiểm tra nhạc cụ của bản thân, xác định không có gì sai sót rồi, sau đó bắt đầu chuẩn bị những việc trước khi lên sân khấu.

Dựa theo quy trình bình thường, mỗi người lên sân khấu biểu diễn đều cần trang điểm nhẹ, nhưng mà bởi vì có quá nhiều người, nhân viên trang điểm làm không xuể, cho nên các đội viên có kinh nghiệm đều sẽ tự làm.

Diệp Ninh ngồi ở trước gương trang điểm thoa son môi đơn giản, làm cho sắc mặt của cô trông tươi tắn hơn một chút. Còn những bước đi khác thì đều trực tiếp lược bỏ.

“Tôi đi thay quần áo trước đây.”

Cô chào hỏi mấy người Trịnh Thư Vân xong, lập tức đi về phía phòng thay đồ.

Bên đội ca hát ở bên kia cũng như thế, Vương Hinh Tuyết ngẩn ngơ nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, mãi đến khi Sầm Lan từ bên ngoài đi vào.

Vương Hinh Tuyết lập tức nhìn về phía cô ta.

Sầm Lan gật đầu nhìn cô ta.

Gò má căng chặt của Vương Hinh Tuyết lập tức nở rộ một đóa hoa.

Hai người bọn họ đã âm thầm giấu diếm rắc một lớp thuốc bột lên bộ quần áo biểu diễn của Diệp Ninh, chỉ cần Diệp Ninh mặc nó vào, toàn thân sẽ cực kỳ ngứa ngáy, cho dù có thể chịu đựng được đến lúc lên sân khấu thì chắc chắn sẽ sẽ sai lầm chồng chất, mất mặt xấu hổ.

“Lan Lan, quả nhiên chỉ có cô mới là bạn tốt nhất của tôi!”

Vương Hinh Tuyết thật lòng nói, tính luôn cả lần trước thì đây đã là lần thứ hai Sầm Lan giúp đỡ cô ta. Tuy rằng lần trước không thể đánh gãy tay của Diệp Ninh, nhưng lần này thì chắc chắn sẽ thành công!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 148: Chương 148



“Chúng ta đương nhiên là bạn thân nhất của nhau rồi.” Sầm Lan chủ động cầm lấy tay Vương Hinh Tuyết.

Vương Hinh Tuyết cảm thấy cực kỳ vừa lòng hả dạ, tuy rằng cô còn không biết chừng nào Cố Phong mới đến xem buổi biểu diễn, nhưng cô ta đã đạt được mục đích rồi.

“Hinh Tuyết, hôm nay cũng là một ngày rất quan trọng đối với cô, cô nhất định phải biểu diễn cho tốt đó!”

Sầm Lan cỗ vũ cho Vương Hinh Tuyết, sự biểu hiện của cô ta ngày hôm nay liên quan đến việc sau này cô ta có thể bị Tôn Manh Manh thay thế hay không.

Vương Hinh Tuyết đương nhiên cũng biết rõ chuyện này, cho nên cũng đang cố dồn sức phát huy.

“Đúng rồi, tôi còn mang cho cô cái này tốt lắm.” Sầm Lan lại vị trí ngồi của mình lấy ra một cái bình giữ nhiệt, đưa đến trước mặt Vương Hinh Tuyết.

“Đây là canh táo đỏ nấm tuyết, có thể nhuận hầu, sáng nay tôi cố ý nhờ mẹ tôi nấu đó, cô mau uống đi.”

Vương Hinh Tuyết biết tay nghề của mẹ Sầm Lan, vui vẻ cầm lấy, bắt đầu ăn.

Quả nhiên là vô cùng ngọt thanh.

“Ngon quá. Cô cảm ơn thím thay tôi nha.”

Sầm Lan thấy cô ta ăn hơn phân nửa, cười cầm lại bình giữ nhiệt nói: “Hai chúng ta mà còn khách sáo gì chứ.”

Hai người nhìn nhau cười.

Mười phút trước khi lên sân khấu, hậu trường vô cùng chen chúc.

TBC

“Phù!”

Đến cả Trịnh Thư Vân không sợ trời không sợ đất cũng lặng lẽ nhìn lướt qua mấy người ở bên ngoài, sau đó bắt đầu căng thẳng.

Cô ấy nhận ra người ngồi ở chính giữa chính là thủ trưởng của đại viện quân khu, loại áp lực này không phải lần biểu diễn bình thường nào cũng có thể sánh bằng.

“Diệp Ninh, bình tĩnh, hôm nay chúng ta tuyệt đối không được xảy ra sự cố gì đó!”

Phạm sai lầm ở ngay trước mặt thủ trưởng, vậy thì đúng là vô cùng mất mặt.

Tuy rằng Trịnh Thư Vân không nói thẳng nhưng Diệp Ninh cũng có thể thông qua vẻ mặt của cô ấy để đoán được đôi chút.

Dù sao trong ba tháng qua, đây là lần đầu tiên có người có thể làm cô ấy căng thẳng đến thế.

Trong lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện thì Diệp Ninh cũng đã nhận ra Vương Hinh Tuyết đứng ở trong đội ca hát đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Vương Hinh Tuyết đang căng thẳng muốn chết, nhìn thấy Diệp Ninh vẫn cứ bình tĩnh như thường đứng ở trong đám đông, đang chờ đợi cô nhanh chóng phát tác.

Những thuốc bột kia là do đích thân cô ta và Sầm Lan rắc lên trong quần áo của Diệp Ninh, hơn nữa đồ biểu diễn của Diệp Ninh có size lớn nhất trong số tất cả mọi người, thậm chí sẽ không phát sinh tình huống rắc nhầm, tính thời gian thì thuốc cũng nên phát huy tác dụng rồi.

Đối với cô ta mà nói, mỗi một giây đều cực kỳ dài lâu, nhưng mà cô ta còn chưa kịp chờ đến Diệp Ninh có khác thường gì thì đã đột nhiên cảm thấy bụng của mình quặn đau.

Loại cảm giác này xuất hiện rất đột ngột, hơn nữa còn cực kỳ dữ dội.

“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, còn năm phút nữa sẽ lên sân khấu.”

Tiếng nhắc nhở của Lý Kiến Hoa làm cô ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cô ta phải nhịn xuống, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì vào lúc này!

Ọc ọc!

Cơn đau bụng kịch liệt làm bụng phát ra âm thanh như đang đòi mạng.

Mồ hôi chảy dọc theo gương mặt của cô ta.

Sầm Lan đứng thẳng ở bên cạnh lập tức phát hiện cô ta không ổn, vội vàng quan tâm hỏi: “Hinh Tuyết, sao sắc mặt của cô trông tệ thế?”

Một câu hỏi lập tức hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người, Lý Kiến Hoa lại càng nhanh chóng đi đến trước mặt cô ta.

Nhìn thấy mồ hôi trên mặt và bờ môi run nhẹ của Vương Hinh Tuyết, sắc mặt Lý Kiến Hoa cũng vô cùng khó coi.

“Chuyện gì thế này?”

Sắp sửa phải lên sân khấu rồi, ở giây phút quan trọng này, không ai được phép mắc lỗi cả!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 149: Chương 149



“Đội trưởng, tôi không sao!”

Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc và căng chặt của Lý Kiến Hoa, Vương Hinh Tuyết chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Nhưng mà phần bụng đau đớn lại giống như bùa đòi mạng.

“Hinh Tuyết, sắc mặt của cô rất tệ, nếu như khó chịu thì đừng có cố chịu đựng nữa.” Sầm Lan lộ ra vẻ mặt lo lắng, thử đi khuyên cô ta.

Vương Hinh Tuyết lắc đầu thật mạnh, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc ngang vào thời khắc này.

Lý Kiến Hoa cũng nhận ra cô ta đang khó chịu, vì bảo đảm trên sân khấu sẽ không xuất hiện vấn đề gì, anh ấy đảo mắt nhìn về phía Tôn Manh Manh đang đứng trong đám đông.

“Vương Hinh Tuyết, cô đi nghỉ ngơi trước đi, để Tôn Manh Manh thay cô.”

Anh ấy vừa nói xong, toàn bộ hậu trưởng đều im phăng phắc.

Trong lòng mỗi người đều biết buổi biểu diễn lần này quan trọng đến cỡ nào, nếu thật sự để Tôn Manh Manh thay thế, chỉ sợ sau này Vương Hinh Tuyết sẽ không còn có cơ hội xoay người nữa.

Người của đội ca hát ngơ ngác nhìn nhau, tâm trạng của mấy người bên đội nhạc khí thì đều là vui vẻ hóng chuyện.

Toàn thân Vương Hinh Tuyết giống như bị bóng ma cực lớn bao phủ, âm u kh*ng b*: “Không cần! Tôi có thể biểu diễn! Đội trưởng, tôi thật sự không có sao hết!”

Bởi vì cô ta quá kích động, gần như đã gào rống.

Giữa mày Lý Kiến Hoa xuất hiện một chữ “xuyên”, rõ ràng là đang do dự, d.a.o động.

“Đội trưởng, tôi thật sự có thể làm được, anh tin tôi đi!” Hai mắt Vương Hinh Tuyết đỏ đậm, cảm xúc có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Lý Kiến Hoa thấy cô ta kiên quyết như thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, vậy cô biểu diễn đi.”

Vương Hinh Tuyết há to miệng thở hổn hển, ánh mắt vặn vẹo nhìn về phía Tôn Manh Manh.

Ai cũng đừng hòng cướp đi những thứ thuộc về cô ta, ai cũng đừng có mơ!

Tôn Manh Manh nhìn thấy Vương Hinh Tuyết đổ mồ hôi đầy mặt, không chỉ không tức giận vì hận ý của Vương Hinh Tuyết, ngược lại còn có chút thương hại.

Trên sân khấu, MC đã bắt đầu giới thiệu chương trình.

“Mọi người chuẩn bị lên sân khấu đi.”

Lý Kiến Hoa vừa mới nói xong, mỗi người đều thu hồi suy nghĩ, điều chỉnh trạng thái bản thân đến mức tốt nhất.

Sầm Lan vẫn cứ lo lắng nhìn Vương Hinh Tuyết, hiện tại mặt cô ta lại càng dữ tợn hơn, cho dù không cần hỏi thì trạng thái hiện tại của Vương Hinh Tuyết cũng có thể làm cho người ta cảm giác được cô ta đang cực kỳ đau đớn.

Các thành viên của đội nhạc khí do Trịnh Thư Vân dẫn đầu, trật tự đi lên sân khấu, người của đội ca hát theo sát phía sau.

Một lúc sau đã bày xong đội hình.

Dương cầm của Diệp Ninh vẫn cứ được bày ở một góc tối trong sân khấu, cô vẫn cứ nghiêng người đối mặt với thính phòng.

Trên thính phòng không còn ghế trống, tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, toàn bộ đại sản đều tràn ngập khí thế mạnh mẽ.

“Húc Đông, đã lâu lắm rồi em không có đến đoàn văn công xem biểu diễn. Mấy năm gần đây đoàn văn công đã điều chỉnh rất nhiều, tiết mục cũng phong phú thú vị hơn xưa.”

Ở một góc đông bắc thính phòng, ghế ngồi đã bị thay bằng một chiếc xe lăn, mà người đàn ông ngồi trên xe lăn lại chính là Giang Húc Đông mà Diệp Ninh từng gặp được ở bờ sông ngày hôm qua.

Bởi vì anh ấy ngồi ở góc, cách khá xa vị trí của thủ trưởng, cho nên Giang Phong Lâm đi cùng Giang Húc Đông mới có thể nhỏ giọng, vừa xem tiết mục vừa trò chuyện với anh ấy.

TBC

Giang Húc Đông không nói gì, trên thực tế anh ấy không có hứng thú với mấy buổi biểu diễn này, anh ấy đến đây cũng chỉ là vì cha nhất quyết bắt anh ấy đến thôi.”

Giang Phong Lâm đã quen với tính cách lạnh nhạt của anh ấy, lo tự nói chuyện một mình: “Bắt đầu rồi kìa.”

Theo tiếng nhạc diễn tấu vang lên, bài hợp xướng của đội ca hát và dàn nhạc cũng chính thức mở màn.

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đứng ở cánh gà sân khấu, sắc mặt hai người cũng đều căng thẳng.

Nhất là trước khi lên sân khấu trạng thái của Vương Hinh Tuyết lại khác thường như thế, càng làm trái tim của hai người bọn họ nhảy lên đến cổ họng.

Nhưng mà sau khi Vương Hinh Tuyết dẫn đầu cất tiếng hát, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn khá ổn.
 
Back
Top Bottom