Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 40: C15.2



Trong thư phòng, ông cụ Khương lại một lần nữa chất vấn Thôi Bình Châu: “Nhà họ Cố thật sự có thể chờ đến ngày gỡ bỏ cái mũ địa chủ sao? Thôi Bình Châu, cậu đừng lừa ông già này, Khương Từ là đứa cháu gái lớn được nhà họ Khương tôi coi trọng nhất, tôi sẵn sàng bỏ hết của cải làm của hồi môn cho nó, ở Tần Thành nó muốn gả vào nhà nào mà chẳng được, tôi chẳng dại gì phí thời gian vào cái thằng nhóc họ Cố đó.”

“Vâng vâng, bác nói rất đúng. Khương Từ bây giờ cũng là con gái cháu, thằng nhóc Cố Thanh Xuyên nếu không ra gì, cháu cũng không nỡ gả con gái mình cho nó, bác nói đúng không?”

“Bây giờ là Tiểu Từ thích nó. Bác xem năm đó ông nhất quyết bắt Khương Quốc Trụ cưới Lâm Uyển, giờ thì sao, con trai cũng không còn, con dâu cũng đi mất, nếu lại can thiệp vào hôn sự của Tiểu Từ, bác không sợ sau này đứa cháu ngoan hiểu chuyện nhất này cũng sẽ oán hận bác sao?”

Câu nói đó như đ.â.m vào tim ông cụ Khương, ông chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, nếu chọn nhầm người, Tiểu Từ sống gượng ép vài năm rồi lại ly hôn, vậy thì lỗ to rồi.

Ông đã già, cũng đã mệt, không hiểu sao giới trẻ bây giờ cứ đòi tự do hôn nhân, ngày trước chẳng phải toàn là cha mẹ sắp đặt sao, Hứa Linh Chi sống cả đời tệ bạc, ông cũng cam chịu được mà.

Nhưng Tiểu Từ thì khác, ông không nỡ để cháu gái phải chịu khổ chút nào, chỉ cần nghĩ đến việc nó lấy phải người mình không yêu rồi có thể sẽ ly hôn, lòng ông lại đau như cắt.

Thôi Bình Châu đúng lúc thêm một đòn lay động lòng ông: “Đợi khi Cố Chính Sơ được giải oan, cháu sẽ đưa thằng Xuyên vào bộ đội rèn luyện vài năm. Cháu chỉ có một chàng rể này, sau này tất cả tài nguyên cháu đều để lại cho nó. Bác còn lo lắng điều gì nữa?”

Ông cụ Khương: “……”

Nói ra thì cũng có lý, lại thêm vẻ mặt nghiêm túc đầy tự tin của Thôi Bình Châu, ông cụ cũng tin vài phần: “Cậu hai Thôi, lần này tôi tin cậu. Khi nào cậu có thể đưa thằng nhóc nhà họ Cố vào quân đội, thì tôi sẽ đồng ý chuyện hôn sự này.”

Muốn đi lính thì xét duyệt lý lịch không được có một chút sơ suất nào, nếu không qua được, dù Thôi Bình Châu có giỏi cỡ nào cũng không giúp được.

Khương Từ không biết Thôi Bình Châu đã nói gì với ông nội, lúc vào thì hằm hằm như muốn đánh người, lúc ra lại bình tĩnh nhẹ nhàng: “Ông ơi, chú hai Thôi đã nói gì với ông vậy?”

“Con nít không nên hỏi nhiều.” Ông không nói là đồng ý chuyện hôn sự, nhưng cũng không tiếp tục phản đối.

Trời tối rồi, Thôi Bình Châu ngồi xe lăn tiễn họ ra tới cổng. Giấy kết hôn đã đăng ký, Lâm Uyển bây giờ là vợ anh. Trong tòa nhà này, anh đã cho dọn dẹp hết những người không liên quan ra ngoài, chỉ mong vợ và con gái sẽ dọn vào ở cùng.

Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ anh biết là không thể. Trước khi làm thủ tục kết hôn, anh và Lâm Uyển đã thỏa thuận rõ ràng, vẫn sống như trước kia — cô không ở đây, không tổ chức hôn lễ. Nếu có mời sếp, đồng đội hay bạn bè của ông thì chỉ tổ chức vài bàn rượu ở nhà là được.

Lâm Uyển năm đó vì sinh Khương Từ mà đã cắt đứt với nhà mẹ đẻ, chẳng còn ai thân thích để chúc phúc, phía cô không có bạn bè hay họ hàng nào để mời.

Thôi Bình Châu có phần buồn bã, ông cụ Khương đứng trên bậc thềm đợi hai ba phút, cũng không thấy Thôi Bình Châu lên tiếng, ông cụ liền nổi cáu.

Thôi vậy, cha của Thôi Bình Châu là đồ hồ đồ, còn dám chĩa s.ú.n.g vào cháu gái cưng của ông, bị đưa đi dưỡng lão là đáng đời. Mẹ thì mất sớm, anh trai cũng không còn, trong nhà chẳng có bề trên ruột thịt nào đứng ra chủ trì, ông đây là trưởng bối cũng có chút vế, coi như đứng ra làm chủ cho hai người bọn họ.

“Cậu hai Thôi, cậu bàn với mấy chú bác nhà cậu định ngày cưới đi. Lâm Uyển sẽ được gả đi từ nhà chúng tôi, của hồi môn tôi lo. Ông già này không phải đồ mù, mẹ của Tiểu Từ bao năm nay sống không dễ dàng gì, tôi xem như đang gả con gái ruột của mình.”

Ánh mắt Thôi Bình Châu sáng lên, tổ chức một đám cưới đàng hoàng, lại là gả đi từ nhà họ Khương, sau này còn ai dám nói lời không hay về Lâm Uyển nữa chứ: “Bác Khương, bác suy nghĩ kỹ rồi chứ? Con trai cả của bác…”

Sau khi hôn sự diễn ra, người mất mặt nhất chính là Khương Quốc Trụ, mà lại do chính tay ông cụ Khương giáng cho một bạt tai, Thôi Bình Châu thật sự có chút khâm phục khí phách của ông cụ.

Lâm Uyển lên tiếng: “Bố, chuyện này không ổn đâu. Bên con làm rình rang như vậy, Khương Quốc Trụ sau này còn mặt mũi nào tổ chức cưới ở nhà nữa? Anh ta đã đặt tiệc cưới rồi. Con và Bình Châu đã bàn kỹ, sẽ không tổ chức lễ cưới mà…”

“Phải tổ chức, tại sao lại không?” Ông cụ Khương liếc nhìn Thôi Bình Châu: “Ba mươi chín tuổi rồi mà còn cưới được vợ tốt thế này, lại còn được thêm một đứa con gái miễn phí, mơ cũng phải cười tỉnh, dám không tổ chức cưới à.”

Thôi Bình Châu mím môi cười khẽ, không ngờ ông cụ Khương lại cởi mở đến vậy, thật là hiếm có: “Vâng, nhất định tổ chức.”

Người ngoài nhìn vào thì tưởng nhà họ Khương chịu thiệt, con trai cả coi như mất hết thể diện, nhưng nhà họ Khương vẫn còn Khương lão nhị và Khương lão tam, còn có mấy đứa cháu trai cháu gái, Lâm Uyển được gả từ nhà họ Khương, Khương Từ lại là cháu gái ruột của ông, nhà họ Thôi không thể không nhận mối thân thích này.

Bỏ qua tên Khương Quốc Trụ chẳng ra gì, giúp hai đứa con còn lại tìm chỗ dựa vững chắc, người ta nể mặt nhà họ Thôi thì cũng sẽ nhìn nhà họ Khương bằng con mắt khác.

Lâm Uyển vốn không có ý định tổ chức đám cưới, ông cụ giờ lại muốn làm rình rang, cô vội nói: “Tiểu Từ, con khuyên ông nội đi, mẹ thấy như bây giờ là tốt rồi, đừng tổ chức nữa.”

Khương Từ thầm nghĩ, ông nội đã nói rồi, tại sao lại không tổ chức? Chẳng lẽ đợi Khương Quốc Trụ làm đám cưới rình rang để chọc giận mẹ mình à? Hừ...

“Ông ơi, nếu để mẹ con gả đi từ nhà mình, con sợ đến hôm đó bà nội và Khương Quốc Trụ sẽ gây chuyện. Đến lúc đó, họ hàng thân thích kéo đến, mà lại náo loạn thì xấu mặt lắm.”

“Ông còn chưa c.h.ế.t đâu, bọn họ mà dám làm loạn à.” Ông cụ Khương chắp tay ra sau lưng: “Hai mẹ con về sớm đi, chờ tổ chức đám cưới xong, Lâm Uyển hãy dọn về đây ở.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lâm Uyển: “……” Chuyện chưa từng nghe thấy — muốn gả con dâu cũ đi từ trong nhà, lại còn chuẩn bị cả của hồi môn, ông cụ Khương đúng là điên rồi.

Thôi Bình Châu cúi đầu cười nhẹ, chỉ vì ông cụ Khương giữ thể diện cho Lâm Uyển và Khương Từ, sau này con cháu của ông cụ, anh cũng sẽ để tâm chăm sóc nhiều hơn một chút.


 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 41: C15.3



Thôi Bình Châu và tộc trưởng nhà họ Thôi nhanh chóng định được ngày cưới, mồng sáu tháng mười là ngày tốt để thành thân. Sính lễ được đưa tới đại viện nhà họ Khương như không cần tiền, hàng xóm láng giềng người thì ngưỡng mộ, người thì ghen tị, cũng không ít kẻ bàn ra tán vào.

Không ngoại lệ, tất cả đều cười nhạo Khương Quốc Trụ — có một người vợ xinh đẹp như thế mà không biết giữ, người ta quay đầu lại là cưới được một sĩ quan quân đội. Ông cụ Khương không bênh con trai mà lại giúp con dâu cũ, chuyện này trở thành đề tài bàn tán rôm rả của người dân Tần thành.

Gia đình Khương Quốc Trụ vẫn ở trong nhà khách, đến cả nhân viên phục vụ cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt giễu cợt. Khương Quốc Trụ không chịu nổi, lần đầu nổi cáu với Khang Quế Hương: “Bảo cô đi thuê nhà, sao mấy ngày rồi vẫn chưa tìm xong? Biết cô vô dụng thế này, tôi đã chẳng quay về Tần Thành làm gì!”

Khang Quế Hương đang gọt lê, đưa đến trước miệng Khương Quốc Trụ: “Ăn miếng lê cho hạ hỏa đi, thuê nhà thì tốn kém quá, sắp tới cái sân nhỏ của Khương Từ sẽ trống, chúng ta có thể dọn vào đó ở.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Cô đừng có mơ nữa.” Khương Quốc Trụ uể oải nói: “Ba tôi đã quyết định gả Lâm Uyển từ nhà, tức là không định nhận tôi là con nữa rồi, sao có thể đưa căn nhà đó cho tôi? Còn nữa, đám cưới của Lâm Uyển sẽ được tổ chức linh đình, chúng ta thì đừng bày tiệc làm gì nữa, tôi không chịu nổi mất mặt như thế.”

Khang Quế Hương cười khẩy, thở dài cũng chẳng ích gì, cô ta khinh thường người đàn ông trước mặt, đến lúc quan trọng lại chẳng dựa vào được, vẫn là phải dựa vào chính mình: “Đám cưới của Lâm Uyển với Thôi Bình Châu chưa chắc tổ chức được đâu, chưa chắc đã khiến anh mất mặt, cứ yên tâm mà đi đặt tiệc đi.”

“Làm sao cô chắc chắn như vậy?”

Bởi vì cô đã đi tìm Mai Bảo Anh, giao cho bà ta một bọc đồ và một bức thư. Những chuyện bẩn thỉu của Mai Bảo Anh kiếp trước cô đã rõ như lòng bàn tay, người đàn bà đó lần này chịu thiệt hại lớn như thế, nhất định sẽ trả đũa.

Trong phòng bệnh dành cho cán bộ của bệnh viện quân y, mặt Mai Bảo Anh bị khâu bảy tám mũi, quấn băng kín mít như cái bánh chưng. Một y tá nhỏ bước vào, đưa cho bà một bọc đồ được gói bằng vải gấm màu xanh lục: “Bà Mai, có người gửi bọc đồ này tới, nói là quần áo sạch để thay, còn có một bức thư nữa.”

Người giúp việc ở nhà đều là người của Thôi Bình Châu, không ai tử tế đến mức mang đồ tới cho bà. Mai Bảo Anh nhận lấy, hỏi: “Người đó đâu?”

“Đặt đồ xong thì đi rồi.”

Mai Bảo Anh mở bọc ra, bên trong là mấy món đồ lót, vừa nhìn đã biết là của con gái trẻ tuổi, chẳng hợp với một bà già như bà chút nào, trong lòng trào lên cơn tức — ai đang giỡn mặt bà đây! Bà nhặt lấy bức thư đặt trên giường, phong bì không đề chữ, bà xé ra lấy giấy bên trong.

Không nhìn ra được là nét chữ của ai, nhưng nội dung bức thư khiến bà kinh hoàng đến há hốc mồm, Mai Bảo Anh lập tức nhắm chặt mắt lại.

Người viết thư biết rất rõ bà ta đã làm thế nào để leo lên được vị trí vợ của Thôi Viễn Sơn.

Tay Mai Bảo Anh run rẩy dữ dội. Năm đó, bà ta làm hộ lý chăm sóc cho vợ Thôi Viễn Sơn, sau một năm, Thôi Viễn Sơn dần nảy sinh tình cảm với bà, hứa hẹn rằng chờ vợ mất sẽ cưới bà vào cửa. Sau đó, bà bắt đầu lần lượt thay thuốc của người phụ nữ kia, làm bệnh tình chuyển nặng nhanh chóng. Đến lúc người đó tắt thở, bà liền chạy vào phòng ngủ của Thôi Viễn Sơn.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Viễn Sơn phát hiện vợ mình đã qua đời trong đêm, còn bản thân thì đã làm ra chuyện như thế. Những năm về sau, ông không dám đối diện với đứa con trai bị tàn phế, mọi tình thương đều dồn hết cho người con trai út.

Chuyện này tuyệt đối không thể để Thôi Bình Châu biết được…

Mai Bảo Anh vội chạy sang phòng bệnh bên cạnh, nhìn đứa con trai cưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Nếu tên tàn phế đó biết bà ta từng thay thuốc của mẹ ruột nó, chắc chắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bà không chút do dự.

“Mẹ, sao mẹ lại xuống giường rồi?” Con dâu thứ ba của Mai Bảo Anh, Đàm Tuyết Như, bước vào. Lần này cô ta mang theo quần áo sạch và đồ dùng cá nhân cho bà.

“Cô đi tìm Khương Hồng Vũ tới đây cho tôi.” Mai Bảo Anh lạnh nhạt ra lệnh.

Đàm Tuyết Như tuy là sợ bà mẹ chồng này, nhưng giờ thì không muốn đi: “Mẹ à, ba đã ngã rồi, không thể chống lưng cho chúng ta nữa. Nếu anh hai biết chúng ta từng đi tìm Khương Hồng Vũ, e là mọi chuyện trước đây cũng bị khui ra hết, hay là thôi đi ạ.”

Trước giờ cô ta đâu có biết anh hai lại lợi hại đến vậy, ông già xưa nay nghiêm khắc nói ngã là ngã, không chừng cái chân của thằng tư cũng là do anh ta đánh gãy.

Cô ta nhiều lắm cũng chỉ là người truyền lời, chồng cô ta thì chẳng biết gì hết. Giờ cô sợ rồi, không muốn dính líu vào nữa.

Mai Bảo Anh trừng mắt tức giận, làm động đến vết thương trên mặt khiến bà đau đến nhe răng trợn mắt: “Nếu không vì thằng ba và thằng tư, tôi có rơi vào tình cảnh thế này sao? Cô chỉ cần giúp tôi gọi Khương Hồng Vũ tới, những việc sau không cần cô nhúng tay.”

Đàm Tuyết Như không dám không nghe lời. Bà già này chỉ lo cho bản thân và đứa con út, còn lão tam chỉ là một cái gánh nặng thì bà ta chẳng hề quan tâm. Còn cô? Trong mắt bà chỉ là một người giúp việc đáng tin để sai vặt mà thôi.

Cuối cùng cô ta vẫn đi tìm Khương Hồng Vũ, ban ngày không dám đến, đợi trời tối mới đến khu tập thể dành cho gia đình cảnh sát, gõ cửa nhà Khương Hồng Vũ.

Khương Hồng Vũ vừa mới dỗ hai đứa con ngủ xong. Gần đây cô thường bị tức ngực, khó thở, mỗi ngày đều đi ngủ rất sớm. Hôm nay chồng cô trực đêm ở đồn công an, giờ này chắc chắn sẽ không về.

Cô mở cửa, nhìn thấy Đàm Tuyết Như đứng ngoài, sắc mặt lập tức sa sầm, lập tức kéo cô ta vào bếp, hạ giọng xuống để không đánh thức hai đứa trẻ: “Cô tới đây làm gì? Không phải đã nói rõ từ nay về sau đừng liên lạc nữa sao? Tôi đã làm theo lời các người, đẩy Tiểu Khương Từ xuống núi, cô ta không c.h.ế.t là do mạng lớn, còn tiền thì tôi tuyệt đối không trả lại.”

Khương Từ không chết, đến tận bây giờ vẫn chưa đi báo án, Khương Hồng Vũ đã lo sợ suốt một thời gian dài. Hôm đó có mấy người đều biết cuối cùng cô và cháu gái mình tách đoàn.

Ở ngọn đồi nhỏ đó, sau khi đẩy Khương Từ xuống, cô quá hoảng sợ, chưa kịp kiểm tra đã vội quay lại nhập vào đoàn người hái hạt dẻ.

Chị dâu Lưu thấy cô quay về một mình còn hỏi sao Tiểu Từ không cùng về.

Cô đã nói dối rằng Tiểu Khương Từ bướng bỉnh, muốn đi sâu hơn vào rừng tìm nhân sâm rừng. Ai cũng biết Tiểu Khương Từ có khả năng nhận đường rất tốt, sẽ không bị lạc, nên chị Lưu cũng không hỏi thêm nữa.

Nếu điều tra kỹ, cô chính là nghi phạm lớn nhất. Khương Hồng Vũ đã tính cả rồi — cô là cô ruột của Khương Từ, cho dù Khương Từ có báo án thì cũng chẳng ai nghi ngờ cô, chỉ cần cắn răng không nhận là được.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 42: C15.4



Đàm Tuyết Như nói Mai Bảo Anh muốn gặp cô: “Không phải vì chuyện lần trước, mẹ tôi tìm cô vì việc khác, tốt nhất cô nên đến bệnh viện một chuyến. Nếu để bà ấy tới tìm cô, chẳng phải cô còn bị động hơn sao?”

Chồng của Khương Hồng Vũ là công an ở đồn khu phố, đây là khu tập thể của gia đình cảnh sát, nếu Mai Bảo Anh đến đây thì quá lộ liễu rồi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Mẹ, ai tới nhà mình vậy?” Con trai cả của Khương Hồng Vũ tỉnh giấc, cậu bé bảy tám tuổi chân trần đứng trong phòng khách, dụi đôi mắt còn ngái ngủ hỏi.

“Là bà Tề dưới lầu mang bánh chẻo tới, sáng mai nhà mình ăn bánh chẻo nhé.” Khương Hồng Vũ đẩy con trai vào phòng: “Ngủ đi, mai còn phải đi học.”

Tắt đèn phòng khách, Khương Hồng Vũ lần mò trong bóng tối cùng Đàm Tuyết Như rời khỏi nhà, đến trước cổng bệnh viện quân đội, Đàm Tuyết Như nói: “Mẹ tôi ở phòng đơn tầng sáu, tôi không vào đâu.”

Bà già đó tìm Khương Hồng Vũ chắc chắn không có chuyện gì tốt, càng dính vào càng nguy hiểm. Thôi Bình Châu là người biết nhẫn nhịn, nhẫn mười mấy năm đến một lần bùng phát đã lật đổ được chỗ dựa lớn nhất của mẹ chồng cô — Thôi Viễn Sơn. Cô ta không dám đắc tội với loại người như vậy.

Cô còn có con, còn có chồng. Trong đêm tối, nhớ lại ánh mắt lạnh như băng của Thôi Bình Châu khi nhìn cô, Đàm Tuyết Như không khỏi rùng mình một cái. Do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đến đại viện nhà họ Thôi.

Người giúp việc mở cửa, có chút khó hiểu — Thôi Bình Châu đã cho phép Đàm Tuyết Như mang hết đồ đạc cá nhân rời đi, sao còn quay lại?

“Tôi có chuyện gấp muốn gặp anh hai.” Đàm Tuyết Như lắp bắp, rồi đẩy người giúp việc sang một bên, xông thẳng vào thư phòng của Thôi Bình Châu.

Thôi Bình Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng: “Cô hãy cân nhắc kỹ lời mình định nói. Nếu năm đó lão tam không dùng thân mình bảo vệ bài vị của mẹ tôi, cô tưởng giờ cô còn có thể bình yên tung tăng bên ngoài à?”

Sắc mặt Đàm Tuyết Như lập tức tái nhợt. Năm đó khi mẹ của Thôi Bình Châu được đưa đi mai táng, Mai Bảo Anh cố ý làm nhục người con trai đã bị tàn phế của mình, bắt ép lão tam đi cùng đến linh đường. Nửa đêm, linh đường bốc cháy, Thôi Bình Châu không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn bài vị mẹ mình sắp bị lửa nuốt chửng. Chính lão tam đã lao vào, ôm bài vị vào lòng, cõng cả Thôi Bình Châu thoát khỏi ngọn lửa.

Cũng vì chuyện đó, Mai Bảo Anh càng ghét bỏ lão tam như khúc gỗ ngu đần, nên tất cả mọi việc đều sai Đàm Tuyết Như — cô con dâu — đi truyền lời.

Sau khi Thôi Viễn Sơn bị đưa vào viện dưỡng lão, Mai Bảo Anh mất chỗ dựa, ngay cả cổng đại viện cũng không vào nổi. Lão tứ thì đang nằm viện, chỉ còn cô ta và chồng là vẫn còn lành lặn. Tất cả đều là do Thôi Bình Châu nể mặt lão tam mà để lại cho hai vợ chồng một con đường sống.

Đàm Tuyết Như nói: “Anh hai, em cũng có gia đình, có con nhỏ. Em nói hết với anh rồi, anh có thể sắp xếp cho chồng em một công việc ở quê em được không? Để bọn em về quê sống.”



“Bà lại muốn tôi hại Khương Từ lần nữa? Tôi dựa vào cái gì phải tiếp tục giúp bà?” Khương Hồng Vũ vừa nghe kế hoạch của Mai Bảo Anh liền lắc đầu liên tục: “Lần trước tôi đồng ý là vì hai người họ chỉ là mẹ góa con côi chẳng có ai dựa vào. Bây giờ Lâm Uyển và Thôi Bình Châu đã đăng ký kết hôn, tôi không dám đâu.”

Khương Hồng Vũ nhìn bọc đồ gồm vài món đồ lót, hai vé xem phim đã qua sử dụng, và một cây bút máy: “Bà muốn tìm một tên lưu manh vu khống Khương Từ có quan hệ lăng nhăng với người ta, sao không bảo con dâu bà đi?”

“Cô là cô ruột của nó, chính cô đứng ra tố cáo thì người ta mới tin.” Mai Bảo Anh siết chặt điểm yếu của Khương Hồng Vũ: “Cô đã nhận của tôi hai nghìn đồng, nếu tôi nói cho cha cô biết, cô cũng sẽ bị đánh chết.”

Nếu ông Khương biết con gái mình nhận tiền của người ta để đẩy đứa cháu gái yêu quý nhất của ông, ông chắc chắn sẽ không tha cho bất kỳ ai.

Khương Hồng Vũ luôn ghen tị với Khương Từ — cô ta mới là con gái ruột của ông cụ Khương, vậy mà tại sao cha lại đối xử tốt với đứa cháu gái kia hơn?

“Không, bà không được nói với cha tôi.” Khương Hồng Vũ đổ mồ hôi lạnh, thôi thì thà đồng ý với Mai Bảo Anh: “Nhưng đây là lần cuối cùng, sau này tôi không dính vào mớ rắc rối nhà bà nữa.”

Khương Hồng Vũ cầm bọc vải gấm xanh lục, quay đầu rời đi. Trên đường đi cô ta luôn thấp thỏm bất an. Mở cửa bước vào nhà mới phát hiện đèn vẫn còn sáng — chồng cô ta đã về rồi.

“Không phải anh trực đêm sao?” Khương Hồng Vũ vội nhét bọc đồ vào trong rương: “Sao giờ này lại về rồi?”

“Về thay bộ đồ, lát nữa anh tới Khúc Thủy Kiều tìm Tiểu Từ để hỏi thăm một chút.”

Tôn Trường Thuận vào nhà xem hai đứa nhỏ, thấy cả hai đã ngủ say, liền khép cửa lại rồi nói:

“Quý Lai Phượng đã đến đồn công an khai tên thật, nói rằng hôm đó lên núi đã thấy có người đẩy Tiểu Từ, nên cô bé mới bị ngã xuống sườn đồi. Cục trưởng rất coi trọng vụ này, đã giao cho tôi đích thân theo dõi vụ án.”

“Là Quý Lai Phượng? Lời cô ta nói đáng tin sao? Cô ta là vì thù em năm xưa vạch trần chuyện cô ta với Lưu Nhị Trụ lén lút vụng trộm, bây giờ mới tìm cách trả đũa, cô ta đang cố tình vu khống em!” Khương Hồng Vũ vừa nghe tên Quý Lai Phượng liền không cần suy nghĩ đã bật ra ngay.

Cái con đàn bà Quý Lai Phượng đó, hơn mười năm trước cũng từng được người ta làm mối cho Tôn Trường Thuận, đúng lúc đó Khương Hồng Vũ cũng được mai mối với anh.

Khi ấy, Tôn Trường Thuận để ý tới Quý Lai Phượng.

Nhưng Khương Hồng Vũ quá thích Tôn Trường Thuận, anh lúc đó mới xuất ngũ, chuyển ngành làm cảnh sát khu phố, cao ráo, tuấn tú, đã lập tức khiến cô xiêu lòng.

Cô chạy đi tố cáo Quý Lai Phượng có quan hệ mờ ám với một tên du côn, nhà họ Tôn lập tức quyết định đính hôn với nhà họ Khương. Vì chuyện này mà ông Khương giận cô thấu xương, cho rằng cô có nhân phẩm xấu, chỉ vì mấy bộ quần áo mà phá hủy danh tiếng của một cô gái khác, lại đúng vào lúc người ta đang được mai mối. Bao năm qua, ông Khương gần như không đoái hoài gì đến cô.

Tôn Trường Thuận làm cảnh sát hơn mười năm, cảnh giác rất cao, lời của Khương Hồng Vũ vừa nói liền khiến anh sinh nghi: “Không ai nói là em đẩy Tiểu Từ cả…”

Khương Hồng Vũ: “……”

Là cô sơ suất rồi, vừa nghe thấy tên Quý Lai Phượng đã mất bình tĩnh, trong lòng lại có tật giật mình, hôm nay còn bị Mai Bảo Anh gọi tới dặn dò chuẩn bị làm chuyện xấu thêm lần nữa, thế là tự cô tự vả mình.

“Không, em tưởng là Quý Lai Phượng đang đổ oan cho em chứ. Anh biết mà, sau khi mình cưới nhau, cô ta bị ép gả cho Lưu Nhị Trụ, sau đó Lưu Nhị Trụ chết, cô ta thành góa phụ, tất nhiên ôm hận trong lòng với em, em cứ tưởng lần này cô ta lại vu oan giá họa cho em.”

Tôn Trường Thuận nhìn thẳng vào ánh mắt trốn tránh của cô, trong lòng lạnh đi một nửa, không nói gì thêm mà quay người bước ra khỏi cửa.

Khương Hồng Vũ hoảng rồi, tất cả đều do con nha đầu c.h.ế.t tiệt Khương Từ. Lúc nó ngã xuống sườn núi sao lại không c.h.ế.t luôn đi chứ. Ban đầu cô ta còn đang do dự có nên làm chuyện Mai Bảo Anh giao hay không, vậy mà lại lỡ miệng trước mặt chồng. Cô ta lập tức quyết định, lấy bọc đồ trong rương rồi rời khỏi nhà.


 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 43: C15.5



“Chú Tôn, sao trễ thế này mà cậu lại đến?” Khương Từ pha trà: “Chú Tôn, đây là trà Vân Vụ năm nay cháu tự hái được, cháu giữ lại một ít, pha cho cậu một tách nếm thử.”

“Tốt lắm, tốt lắm.” Tôn Trường Thuận nhấp một ngụm, vị trà hậu ngọt đậm đà, không phải loại trà thường ngoài thị trường có thể so sánh, bảo sao ông cụ quý như vàng, chẳng nỡ mang ra mời người khác.

“Mẹ cháu đâu?”

“Ở nhà chú hai Thôi bàn chuyện chi tiết hôn lễ, chắc về trễ một chút.” Khương Từ hỏi: “Chú đến có việc gì sao?”

“À là thế này.” Tôn Trường Thuận đặt tách trà xuống: “Quý Lai Phượng đến đồn công an, nói lần trước xã điều động người lên núi hái hạt dẻ, cô ấy thấy có người đẩy cháu, nên cháu mới ngã xuống sườn đồi. Chú tới để hỏi cháu lại cho rõ tình hình.”

Về việc tại sao lúc đó Quý Lai Phượng không nói mà bây giờ mới đứng ra, cô ấy bảo là sợ bị trả thù. Còn giờ Tiểu Từ đã là con gái của Thôi Bình Châu, dĩ nhiên không ai dám quay lại hãm hại cô ấy là người làm chứng.

“Quý Lai Phượng có nói thấy rõ ai là người đẩy cháu không?” Khương Từ nhớ lại — hôm đó Quý Lai Phượng đâu có mặt, sao cô ta biết Khương Hồng Vũ là người đẩy mình?

“Cô ấy nói đứng quá xa nên không thấy rõ mặt, chỉ thấy vóc dáng là một người phụ nữ.” Tôn Trường Thuận vội hỏi: “Thật sự có người đẩy cháu à?”

“Chú Tôn, đúng là cháu bị người ta đẩy xuống sườn đồi.”

“Vậy sao lúc đó cháu không đến đồn công an báo án?” Tôn Trường Thuận giận dữ nói: “Loại người độc ác như vậy, đã hại cháu một lần thì nhất định sẽ có lần hai, cháu là con bé ngốc, sao không nói sớm hả?”

Quý Lai Phượng thì sợ bị trả thù, nhưng Tiểu Khương Từ thì sợ gì chứ? Nếu ông Khương biết có kẻ hại cháu gái mình, chắc chắn sẽ liều mạng với người ta.

Nói ra thì sao? Không chứng không cứ, người ta cũng sẽ chối sạch, thậm chí còn quay lại đổ tội ngược. Nhưng hiện tại thời cơ vừa đúng, có thể nói ra rồi.

Khương Từ cười khổ: “Chú Tôn, cháu biết phải nói thế nào đây? Hôm đó sau khi lạc đoàn, cháu đi cùng với cô cháu, Khương Hồng Vũ. Lúc cháu lăn xuống sườn núi, sau lưng cháu chỉ có cô ấy thôi... Cháu mà đi báo án, có ai tin không?”

Tôn Trường Thuận: “……” Vốn dĩ luôn bình tĩnh, giờ tay anh cũng bắt đầu run lên — Khương Hồng Vũ? Biểu hiện hoảng loạn của cô ta tối nay, cộng thêm lời của Khương Từ vừa rồi, khiến anh gần như chắc chắn người đẩy Khương Từ chính là Khương Hồng Vũ.

Tại sao chứ? Sao lại đẩy chính cháu ruột của mình?

Tôn Trường Thuận lắp bắp: “Tiểu Từ, chú... chú đi trước nhé... Chú phải đi tìm lại những người hôm đó cùng vào rừng... Chú sẽ điều tra thêm lần nữa.”

“Vâng.” Khương Từ tiễn anh ra tới cửa: “Chú, chú sẽ xử lý công bằng, đúng không?”

“Chú... sẽ.”



“Anh Xuyên, thằng Lưu Tiểu Trụ tối nay lén lút ôm theo một bọc đồ quay về, bị em bắt gặp. Chắc chắn nó định lén mang hàng ra chợ Hắc Thủy bán, phá vỡ quy củ của bọn mình, phải dạy cho nó một trận.”

Khương Đại Sinh đối với loại người không tuân thủ quy tắc thì ra tay không nương tay. Mấy tên lưu manh vô lại quanh vùng đều bị anh thu phục ngoan ngoãn.

Anh lại coi thường Lưu Tiểu Trụ rồi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Đồ đâu?” Cố Thanh Xuyên không tin tên vặt vãnh đó dám gan to như vậy: “Đưa tôi xem thử.”

Khương Đại Sinh còn chưa kịp mở ra, anh lấy từ trong tủ ra một bọc vải gấm xanh lục: “Chính là cái này, xem thử bên trong có gì mà khiến Lưu Tiểu Trụ căng thẳng đến thế.”

Cố Thanh Xuyên xé bọc ra, bên trong là một hộp thiếc to bằng bàn tay. Anh mở nắp hộp, bên trong là hai vé xem phim đã qua sử dụng, là mười năm trước anh dẫn Tiểu Khương Từ bảy tuổi đi xem phim, mấy tấm vé này mà cô nhóc còn giữ đến tận giờ sao?

Cố Thanh Xuyên nghiến răng ken két — Lưu Tiểu Trụ đã trộm đồ của Khương Từ? Giờ anh chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên cặn bã đó.

Một cây bút máy Pelikan, là cây bút mà ông nội anh mang về từ thời du học, sau này anh tặng lại cho Khương Từ. Cả hai còn khắc một chữ “Xuyên” và một chữ “Từ” lên nắp bút. Tay anh run đến mức không mở nổi nắp bút nữa.

Phía dưới còn có một lớp vải nhung đen. Khi anh lật lên xem rõ bên trong là gì, Cố Thanh Xuyên liền cắn môi đến bật máu: “Lưu Tiểu Trụ đâu rồi!”

Nếu tên đó dám động vào những thứ trong bọc này...

“Nó đang ngồi xổm dưới gầm cầu, anh chưa cho lệnh thì nó nào dám đi.” Khương Đại Sinh tò mò: “Vé xem phim, bút máy, phía dưới là cái gì mà khiến anh nổi giận vậy? Cho tôi xem với.”

Anh vừa đưa tay định kéo ra xem thì bị Cố Thanh Xuyên bẻ quặt tay ra sau, đẩy ra ngoài: “Xem cái gì mà xem? Không phải thứ cậu được phép nhìn.”

“Anh nhìn được sao em lại không nhìn được?” Khương Đại Sinh vừa xoa cánh tay ê ẩm vừa càng thêm tò mò. Ngay cả anh còn không được nhìn, nếu Lưu Tiểu Trụ dám xem qua thì chẳng phải toi đời rồi sao?

Dưới cây cầu đá, nước đã rút đến mức chỉ còn rộng vài mét, Lưu Tiểu Trụ trong lòng mắng thầm hôm nay thật xui xẻo. Lần đầu làm chuyện xấu đã bị Khương Đại Sinh bắt được, lại còn rơi vào tay Cố Thanh Xuyên nữa.

Tất cả là do bị Khương Hồng Vũ dụ dỗ, nói dùng cách này chắc chắn sẽ cưới được Tiểu Khương Từ. Chú của hắn, Lưu Nhị Trụ, năm xưa cũng dùng cách đó để cưới được thím hai Quý Lai Phượng. Hắn biết Khương Từ sắp trở thành con gái của Thôi Bình Châu, mà như vậy chính là vị hôn thê của Cố Thanh Xuyên...

Ban đầu hắn không dám, nhưng Tiểu Khương Từ quá xinh đẹp, khiến đầu hắn mụ mị. Hắn nghĩ chỉ cần cưới được cô, c.h.ế.t cũng cam lòng. Nhưng giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như muốn g.i.ế.c người của Cố Thanh Xuyên, hắn lại đột nhiên thấy sống vẫn tốt hơn.

“Đã xem đồ trong bọc chưa?” Cố Thanh Xuyên đá một cú làm hắn lăn vào đống bùn nhão.

“Chưa xem, thật sự chưa xem.” Lưu Tiểu Trụ vội bò dậy, không màng đến bùn đất dính đầy mặt: “Em còn chưa kịp về tới nhà thì đã bị anh Đại Sinh chặn lại, rồi đồ bị giao cho anh luôn, em thật sự chưa kịp mở ra.”

Lưu Tiểu Trụ âm thầm mừng vì mình chưa mở ra xem. Với ánh mắt lúc này của Cố Thanh Xuyên, nếu hắn mà đã xem, chắc phải nằm bẹp trên giường ba tháng.

Cố Thanh Xuyên thả lỏng nắm tay, lạnh giọng hỏi: “Ai đưa cho mày?”

“Khương…” Lưu Tiểu Trụ nhớ tới lời Khương Hồng Vũ đã dặn đi dặn lại — phải cắn chặt miệng nói là Khương Từ đưa cho, nhưng câu đó sao qua nổi mắt Cố Thanh Xuyên, nói ra sợ rằng nửa năm không xuống giường được.

Mạng sống quan trọng hơn, nên hắn quyết định nói thật: “Là Khương Hồng Vũ đưa cho em.”

Lại là Khương Hồng Vũ? Cố Thanh Xuyên gần như đã đoán ra bảy tám phần: “Lúc cô ta đưa đồ, đã nói gì với mày?”

Những lời đó mà nói ra thì thể nào cũng bị đánh tơi bời, Lưu Tiểu Trụ lắp ba lắp bắp nói: “Anh Xuyên, những lời đó đều là Khương Hồng Vũ nói, em chỉ lặp lại thôi, anh nghe rồi đừng đánh em nhé.”

“Nói!”

“Khương Hồng Vũ nói, trong cái bọc đó toàn là đồ của Tiểu Khương Từ, cứ nói là mấy thứ này do Tiểu Khương Từ tặng cho em. Đến nửa đêm, cô ta sẽ dẫn chồng là Tôn Trường Thuận tới, đích thân đứng ra làm chứng rằng cháu gái cô ta có quan hệ nam nữ lăng nhăng…”

Khương Đại Sinh nghe tới đây đã không chịu nổi nữa, anh cũng họ Khương, tính theo vai vế thì Tiểu Khương Từ là em họ anh, lập tức xông lên cho Lưu Tiểu Trụ một trận đòn nhừ tử.

Lưu Tiểu Trụ bị đánh đến kêu rống: “Đâu phải em nói, là Khương Hồng Vũ nói mà!”

Cố Thanh Xuyên nhắm mắt lại, khi mở ra ánh mắt đầy sát khí: “Đại Sinh, cậu ở lại trông thằng Lưu Tiểu Trụ này, tôi quay lại ngay.”

Khương Đại Sinh cũng không dám hỏi, đợi Cố Thanh Xuyên rời đi liền đá Lưu Tiểu Trụ mấy cái thật mạnh: “Không muốn sống nữa à? Dám nhắm vào Tiểu Khương Từ.”

Lưu Tiểu Trụ bị gió lạnh thổi qua, đầu óc tỉnh táo hẳn, trong lòng hối hận vô cùng — tại sao lại đi tin lời Khương Hồng Vũ cơ chứ.

Nửa tiếng sau, Cố Thanh Xuyên quay lại, tay vẫn cầm bọc vải gấm xanh lục, nhưng bên trong đồ đã bị anh đổi hết, thay vào đó là mấy món đồ cá nhân của Khương Hồng Vũ.

Cố Thanh Xuyên nghiến từng chữ: “Bọc đồ này mang về, không được mở, không được xem. Đợi Khương Hồng Vũ dẫn người tới tìm cậu, cậu phải cắn răng nói rằng cái bọc này là do chính tay Khương Hồng Vũ đưa cho cậu, những chuyện khác, một câu cũng không được nói thêm.”

Anh đá một cái vào người Lưu Tiểu Trụ đang ngơ ngác: “Nghe rõ thì cút ngay cho tôi!”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 44: C16.1



Chương 16: Ghen tị

“Giám đốc, anh gọi tôi ạ?” Thôi lão tam bị gọi vào văn phòng giám đốc, vừa xoa tay vừa tỏ ra bối rối.

Vì thân phận anh ở nhà họ Thôi rất lúng túng, Thôi Bình Châu không thích người em trai này, Mai Bảo Anh cũng không ưa người con trai này. Anh làm ở nhà máy cơ khí Tần Xuyên hơn mười năm, vẫn chỉ là một kỹ thuật viên nhỏ bé. Trong nhà máy, anh luôn như người vô hình, đến trưởng xưởng cũng chẳng buồn quan tâm, sao giám đốc lại đích thân gọi anh đến?

Anh thích nghiên cứu kỹ thuật, thăng chức hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần cho anh tiếp tục làm việc là đủ. Không phải là mẹ anh, Mai Bảo Anh, vì đấu với Thôi Bình Châu quá dữ, nên anh hai định thu hồi cả công việc của anh chứ?

“Đừng căng thẳng, ngồi xuống rồi nói.” Giám đốc Cát Tường có ấn tượng tốt với Thôi lão tam, cha ruột anh là một nông dân trung thực, còn bản thân anh cũng thật thà, ở nhà máy ít nói, chỉ biết cắm đầu làm kỹ thuật.

Cát Tường đi thẳng vào vấn đề: “Phân xưởng của chúng ta ở Hán Thành vừa mới xây xong, ban lãnh đạo nhà máy đã thảo luận và quyết định, muốn điều anh qua đó làm kỹ sư trưởng của xưởng. Anh có đồng ý không?”

“Đồ… đồng ý?” Đầu óc Thôi lão tam quay không kịp. Đây chẳng phải là thăng một bậc sao? Tất nhiên là anh đồng ý rồi. Chẳng lẽ mẹ anh thấy anh chướng mắt quá nên muốn đẩy anh ra khỏi Tần Thành?

Nhưng trước đây anh đã nhiều lần đề xuất muốn điều về phân xưởng ngoài tỉnh, mẹ anh và vợ đều không đồng ý.

“Anh đồng ý là tốt rồi. Báo cáo điều động đã chuẩn bị sẵn cho anh, anh chỉ cần ký tên, các thủ tục còn lại tôi sẽ lo liệu giúp. Nếu anh đồng ý, ngày mai có thể xuất phát luôn.”

Thôi lão tam: “……” Đây là bị đày đi hay được thăng chức vậy?

Nhưng trong lòng Thôi lão tam vẫn rất vui. Lần này, mặc kệ vợ có đồng ý hay không, anh nhất định sẽ đi. “Giám đốc, tôi có thể hỏi một câu được không? Là mẹ tôi nhờ người điều tôi đi sao?” Mẹ anh chẳng lẽ đột nhiên quan tâm anh?

“Là Thôi Bình Châu, tìm thầy của tôi — Khương Đại Hữu, nói rằng với trình độ kỹ thuật của anh thì làm phó giám đốc phân xưởng cũng dư sức. Tôi đã xem hồ sơ công tác nhiều năm của anh, đúng là đủ điều kiện để làm kỹ sư trưởng, nên mới đồng ý điều anh đi. Nhưng để tránh người khác bàn tán, cứ để anh bắt đầu từ kỹ sư trưởng, rồi từ từ thăng tiến lên sau.”

Thôi lão tam trong lòng chợt thấy ấm áp, người anh cùng cha khác mẹ, không có quan hệ huyết thống với anh, vậy mà vẫn còn nghĩ cho anh.

Giám đốc Cát mỉm cười: “Trước đây mỗi lần định điều cậu đến phân xưởng khác, mẹ cậu đều phái người tới gây chuyện, lần này thì tùy cậu tự quyết định đi.”

“Vâng... Cảm ơn giám đốc, tôi về bàn với vợ một chút.”

Thôi lão tam chạy về ký túc xá, vợ anh đang ngồi ngẩn người bên mép giường. Anh đưa tờ quyết định điều chuyển cho Đàm Tuyết Như xem.

“Mẹ tụi nhỏ à, lần này anh nhất định phải đi phân xưởng Hán Thành. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì cả đời anh chẳng còn cơ hội thăng chức nữa. Em mà không muốn đi, thì cứ ở lại Tần Thành, mỗi tháng anh vẫn gửi lương đầy đủ cho em.”

Anh nói ra hết những gì giấu trong lòng: “Anh vốn là con của một người nông dân kiếm ăn trên đất đen, học vấn không cao, theo thầy học mười mấy năm mới làm chắc được tay nghề. Đời này anh chỉ có số làm kỹ thuật. Có được công việc và cuộc sống như hôm nay, anh đã rất mãn nguyện rồi. Mình đừng giày vò nữa, cùng về Hán Thành đi, chẳng phải quê mẹ em cũng ở Hán Thành sao?”

Đàm Tuyết Như giật lấy tờ quyết định điều động, bên trên xác nhận rõ ràng chồng cô sẽ làm việc tại phân xưởng Hán Thành.

Thôi Bình Châu hành động quá nhanh... người đàn ông này thật đáng sợ. Cô ta vừa mới nói xong mọi chuyện, chưa đến nửa tiếng sau, Quý Lai Phượng đã đến đồn công an làm chứng. Cố tình lại là Quý Lai Phượng — người phụ nữ góa chồng, mà năm xưa bị Khương Hồng Vũ cướp mất người đàn ông sắp đính hôn.

Mà người phụ trách vụ án này lại trùng hợp là chồng của Khương Hồng Vũ — Tôn Trường Thuận. Chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp, là Thôi Bình Châu sắp đặt hết, ngay cả công việc của Thôi lão tam, anh ấy cũng thật sự làm được.

Đàm Tuyết Như cảm thấy may mắn vô cùng. Cô chỉ là người truyền lời cho Mai Bảo Anh, chưa từng trực tiếp tham gia vào những việc tệ hại do mẹ chồng gây ra. Hơn nữa, năm xưa chính chồng cô là người đã lao vào đám cháy cứu lấy bài vị của mẹ Thôi Bình Châu. Vì nể mặt chồng cô, Thôi Bình Châu mới nương tay, cho cô một con đường rút lui an toàn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Thu dọn đồ đạc đi, mai mình đi.” Đàm Tuyết Như mặt mày tái nhợt: “Anh ra ga mua vé tàu, bên phía mẹ thì khỏi cần đến, dù sao bà cũng chẳng muốn gặp anh. Em sẽ đến bệnh viện gặp mẹ, nói với bà là vợ chồng mình sẽ về Hán Thành.”

Thôi lão tam thấy vợ lần này không những không ngăn cản, ngược lại còn sốt sắng muốn đi hơn cả anh, trong lòng vui mừng nên cũng không suy nghĩ gì thêm.

“Vậy cũng tốt, mỗi lần gặp toàn bị mắng là vô dụng, anh khỏi phải đến để chọc bà ấy bực mình.”



Khương Hồng Vũ tìm Lưu Tiểu Trụ, mười mấy năm trước cô ta cũng từng tìm chú của hắn — Lưu Nhị Trụ. Chuyện gài bẫy hãm hại, làm một lần thì lạ, làm nhiều thành quen, chẳng mấy chốc đã thuyết phục được tên lưu manh này làm theo lời cô ta.

Cũng phải thôi, con nha đầu kia xinh đẹp như vậy, có cơ hội cưới được về làm vợ, dù là dùng thủ đoạn không trong sạch, cũng ít có người đàn ông nào không xiêu lòng. Huống hồ Lưu Tiểu Trụ lại là kẻ không có phẩm hạnh, chẳng có chính kiến, chỉ cần khéo miệng một chút là dụ được ngay.

Tiếp theo, cô ta chỉ cần lên phường tố cáo là xong. Nhưng Khương Hồng Vũ dự tính sẽ tìm chồng mình đến nhà Lưu Tiểu Trụ khám xét trước, rồi mới đi tố cáo. Chồng cô ta là cảnh sát, ra tay gọn gàng dứt khoát, có thể khiến con nha đầu đó ngã một cú không gượng dậy nổi.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 45: C16.2



Tôn Trường Thuận nói muốn đến tìm Khương Từ để hỏi rõ tình hình. Theo hiểu biết của cô ta về con nha đầu đó, chắc chắn Khương Từ sẽ nói rằng chính cô ruột đẩy mình xuống núi, dù sao lúc đó sau lưng cô ta cũng chỉ có mỗi Khương Hồng Vũ.

Hừ, Khương Hồng Vũ cười khẩy trong lòng, hoàn toàn không sợ hãi. Cô ta sẽ không thừa nhận, sẽ nói là lúc đó Khương Từ trượt chân, cô ta chỉ định với tay kéo một cái.

Chẳng qua là... không kịp kéo mà thôi.

“Khương Từ, mở cửa cho tôi! Chồng tôi, Tôn Trường Thuận có ở trong đấy không?”

Khương Hồng Vũ đập cửa sân ầm ầm, cái sân nhỏ tinh xảo thế này, ngay cả cổng cũng làm từ gỗ thông đen thượng hạng, sân trước sân sau đều lát bằng gạch đá xanh mài nhẵn, đồ đạc trong nhà thì hoặc là gỗ trắc, hoặc là gỗ nam mộc. Cái sân tốt thế này mà năm xưa cha cô ta lại không chịu cho làm của hồi môn, giờ lại đem tặng cho con nha đầu đó.

Bảo sao cô ta không hận.

Khương Từ đang dọn dẹp phòng, phát hiện sau khi chuyển nhà đến giờ vẫn chưa kịp sắp xếp hết đồ đạc, có mấy món không thấy đâu nữa. Đáy rương thiếu vài bộ quần áo, trong ngăn kéo mất một cây bút máy, còn cả mấy vé xem phim cô giữ bao năm đến bạc màu cũng không cánh mà bay.

Cô nghĩ lại, lần trước Hứa Linh Chi và Khang Quế Hương từng lấy chìa khóa dự phòng, có khả năng là bọn họ lại lục lọi đồ đạc của mình.

Cô lấy cuốn nhật ký từ ngăn bí mật trong tủ quần áo ra, lật mấy trang, vừa hay lại hiện lên một đoạn văn mới. Cô quét mắt qua nội dung, đọc đến hết, không nhịn được nghiến răng ken két...

Bên ngoài, Khương Hồng Vũ vẫn đập cửa mãi không thôi, Khương Từ bị ồn đến phát cáu. Cô cất nhật ký lại vào ngăn bí mật trong tủ, mặc quần áo rồi ra mở cửa.

Từ khi còn nhỏ, Khương Hồng Vũ đã luôn không ưa cô.

“Chú Tôn đi rồi.” Khương Từ đọc xong nội dung nhật ký, càng thêm chán ghét Khương Hồng Vũ vốn chỉ đến để gây chuyện: “Chú ấy nói sẽ đi tìm Quý Lai Phượng để hỏi thêm tình hình.”

Cô nhìn Khương Hồng Vũ bằng ánh mắt thương hại. Năm xưa kết hôn đã chẳng đàng hoàng gì, ông cụ Khương đã hoàn toàn thất vọng về cô ta, mỗi lần gặp mặt đều không cho sắc mặt dễ chịu. Là cô ta tự làm chuyện xấu, đụng vào giới hạn của ông, không biết nhận lỗi lại còn trách ông thiên vị, thật không hiểu đầu óc cô ta mọc kiểu gì.

Giờ đây vụ việc của cô ta do chính Tôn Trường Thuận điều tra. Nếu chú ấy biết Khương Hồng Vũ lòng dạ vặn vẹo đến mức vì ghen tị với chính cháu gái ruột mà đẩy cô xuống núi, không biết còn có thể tiếp tục sống chung với người phụ nữ này nữa không.

Khương Hồng Vũ là kiểu người thừa hưởng sự kiêu ngạo và cứng đầu của ông Khương, nhưng lại không có nguyên tắc và giới hạn đạo đức như ông. Ngược lại, cô ta học được trọn vẹn sự đố kỵ và ngu xuẩn của Hứa Linh Chi. Hai loại tính cách này hòa vào nhau, biến cô ta thành kẻ độc ác và cay nghiệt như hiện tại.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Hồng Vũ liếc Khương Từ một cái sắc lẻm — Tôn Trường Thuận lại đi tìm cái con góa phụ kia sao? “Khương Từ, cô đã nói gì với chồng tôi hả? Cô và Quý Lai Phượng thông đồng từ trước đúng không? Mấy người muốn vu oan cho tôi đẩy cô à? Nói mau!”

“Vậy cô có đẩy tôi không?” Khương Từ nghiêng người, khoanh tay trước ngực.

Khương Hồng Vũ không thừa nhận: “Tôi không có! Tôi là cô của cô, tôi đẩy cô để làm gì chứ? Tôi không rảnh đôi co với cô, còn phải đi tìm chồng tôi nữa.” Cô ta nghĩ đến việc chồng mình ở riêng với Quý Lai Phượng thì trong lòng tức tối, huống hồ Quý Lai Phượng giờ đã là góa phụ.

Khương Từ nhìn cô ta đầy thất vọng, đứng phía sau gọi lớn: “Cô à, chỉ vì hai ngàn đồng, cô có thể đẩy cả cháu ruột của mình xuống núi. Cô thật sự ngủ được à?”

Khương Hồng Vũ lảo đảo một bước, Khương Từ làm sao biết chuyện cô ta đã nhận hai ngàn đồng từ Mai Bảo Anh? Con nha đầu này đúng là đáng sợ...

Quả nhiên, con nha đầu c.h.ế.t tiệt này chắc chắn cũng nói với Tôn Trường Thuận rồi. Dám phá hoại quan hệ vợ chồng cô ta, lát nữa nhất định phải dạy cho con nhóc này một bài học. Khương Hồng Vũ vội vã chạy đến nhà Quý Lai Phượng tìm chồng mình.

Khương Từ khóa cửa lại, quay người đi về phía khu thành phố cũ ven sông Hắc Thủy — nơi Lưu Tiểu Trụ sống, theo như nhật ký ghi lại, đồ cô bị trộm hiện đang ở trong tay tên côn đồ đó.

Hừ... Khương Từ xoay cổ tay, thừa lúc trời đã tối, phải lấy lại đồ về cho bằng được.

Lưu Tiểu Trụ mặt mũi bầm dập lê lết về căn nhà ngói ba gian cũ nát của mình, còn chưa kịp bước vào cửa thì đã bị một cú đá đá lật nhào, sau đó là một bàn tay mềm mại nhưng mạnh mẽ túm cổ áo hắn, lôi thẳng ra phía sau nhà, rồi là một trận đòn như trời giáng đập tới tấp vào mặt.

“Dám kêu một tiếng, tôi cho ăn thêm mười cú nữa!”

Lưu Tiểu Trụ lập tức nuốt ngược tiếng rên lại, hoảng sợ nhìn cô gái xinh xắn mà dữ dằn trước mặt, nỗi đau trên người trong thoáng chốc như biến mất: “Tiểu... Tiểu Khương Từ?”

Cô gái này sao lại khỏe đến vậy? Đánh người còn hung hơn cả Cố Thanh Xuyên, hắn đúng là xui tận mạng, lại dám dây vào hai kẻ không nên dây vào.

Khương Từ gầm gừ hỏi: “Đồ mà Khương Hồng Vũ đưa cho anh đâu?”

“Đây... đây.” Lại là Khương Hồng Vũ, Lưu Tiểu Trụ trong lòng chửi rủa cái sao chổi đó không biết bao nhiêu lần — hại hắn cả đêm ăn đòn hai trận.

“Cái bọc nhỏ này chính là cô ta đưa cho tôi.”

Hắn giơ cả hai tay lên, đưa bọc vải gấm màu xanh lục qua đầu: “Cho cô.”

Khương Từ giật lấy bằng một tay, trong đống đồ cô bị mất có cả mấy món đồ lót, tên lưu manh này... Khương Từ siết chặt nắm đấm: “Anh có mở ra xem bên trong không?”

Bên trong rốt cuộc có gì vậy? Lưu Tiểu Trụ sắp khóc đến nơi.

Sao ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kiểu như chỉ cần hắn dám xem là sẽ mất mạng vậy? “Tôi không xem! Là Khương Hồng Vũ đưa cho tôi, bảo tôi bỏ vào rương, tối nay cô ta dẫn chồng đến kiểm tra, chỉ có vậy thôi, tôi thực sự không biết gì khác cả.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 46: C17.1



Chương 17: Nhân Quả

Lưu Tiểu Trụ liên tục bò lùi ra sau mấy bước, cố giữ khoảng cách với cô gái hung dữ này. Đúng là xinh thì có xinh thật, nhưng hung dữ quá đáng, ra tay thì ác độc, mẹ kiếp, biết thế này thì hắn đã không dám nhắm vào cô ta rồi.

Cái bọc đúng là do Khương Hồng Vũ đưa cho hắn, nhưng giữa chừng đã bị người khác động tay vào rồi, lời của Cố Thanh Xuyên vẫn còn vang vang trong đầu, hắn dĩ nhiên không dám khai ra Cố Thanh Xuyên: “Tiểu Khương Từ, cô xem rồi thì trả lại tôi đi mà...”

Khương Từ giẫm lên xương chân hắn, ngăn không cho hắn bỏ chạy. Cô mở bọc ra, vừa nhìn thấy bên trong thì sững người.

Cô tưởng trong đó là đồ mình bị mất, nhưng chẳng có món nào là của cô cả. Trong đó có một chiếc hoa tai — cô nhận ra, là của Khương Hồng Vũ.

Khương Hồng Vũ tuyệt đối không ngu đến mức bỏ đồ của mình vào đây. Vậy là ai đánh tráo?

Cô ngồi xổm xuống, chậm rãi hỏi: “Trước khi tôi đến tìm, còn ai đã đến tìm anh?”

“Chỉ có Khương Hồng Vũ thôi mà.” Lưu Tiểu Trụ sợ bị đánh, cầu xin: “Tiểu Khương Từ, tôi sai rồi, Khương Hồng Vũ cho tôi hai trăm đồng, cái bọc này không phải đồ của cô đúng không? Tôi thật sự không biết gì cả, hay là cô cầm luôn đi?”

Thật ra hắn biết, nhưng không dám nói, sợ bị đánh chết.

Khương Hồng Vũ bước chân nhanh, đã kéo chồng mình đến nơi. Khương Từ từ xa đã nghe thấy tiếng Khương Hồng Vũ vừa khóc vừa mắng:

“Tôn Trường Thuận, tôi biết ngay mà, anh vẫn nhớ thương Quý Lai Phượng! Nửa đêm nửa hôm hai người cô nam quả nữ ở với nhau, anh còn mặt mũi nào nhìn tôi nữa?”

“Em đừng nói linh tinh nữa được không? Tôi chỉ đi điều tra vụ án thôi.”

“Ban ngày không đi được chắc? Sao cứ phải để đến đêm, anh đúng là mượn cớ để lén lút gặp cô ta. Tôi nói cho anh biết, cả đời này tôi không bao giờ ly hôn, cho dù tôi có phải ngồi tù cả đời không ra được, anh cũng đừng hòng cưới lại người khác!”

“Cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Sao lại nhắc tới ngồi tù? Rốt cuộc cô đã lén lút làm chuyện gì sau lưng tôi?”

Thấy hai người kia sắp tới nơi, Khương Từ liền ném bọc vải gấm trong tay lại cho Lưu Tiểu Trụ: “Lát nữa thông minh một chút, có thể không nói thì đừng nói!”

“Được, được! Tối nay tôi chỉ có đúng một câu thoại — không dám đặt điều cho cô.” Lưu Tiểu Trụ vội vàng gật đầu lia lịa.

Khương Từ đẩy hắn từ sau nhà ra trước: “Chú Tôn, cháu vừa bắt được một tên trộm, đúng lúc chú đến.”

Tôn Trường Thuận: “……” Mới vừa rời khỏi nhà Khương Từ, con bé đã một mình chạy đến khu gần cầu đá, nơi tụ tập lũ du côn, gan cũng quá lớn rồi.

Tôn Trường Thuận bị chính sự gan dạ của cô làm cho hoảng sợ: “Trời tối rồi mà cháu dám một mình đến đây?” Nếu cô xảy ra chuyện gì, ông Khương chắc phát điên mất.

“Cháu đi tìm mẹ, thấy Lưu Tiểu Trụ ôm bọc đồ lén lút, còn nhắc đến tên của cô cháu, cháu liền đuổi theo đến đây, thì chú tới.”

Khương Từ liếc Khương Hồng Vũ một cái: Tôi nói bừa đó, xem cô làm sao mà nhảy nhót được nữa.

“Cô nói bậy!” Khương Hồng Vũ nhìn thấy Lưu Tiểu Trụ vẫn ôm bọc vải gấm mà cô ta đưa, lại đúng lúc Khương Từ cũng có mặt. Chỉ cần khiến Tôn Trường Thuận mở bọc đó ra ngay trước mặt mọi người, thì có thể đổ hết chuyện loạn.đời.nam.nữ lên đầu hai người kia.

“Tôn Trường Thuận, tôi nói mà anh còn không tin! Khương Từ và Lưu Tiểu Trụ đã lén lút với nhau từ lâu rồi, còn đưa cả đồ đạc của mình cho hắn, anh không tin thì tự tay mở bọc đó ra mà xem!”

Ngay giây phút này, Khương Hồng Vũ không có chút hổ thẹn nào. Mười mấy năm trước, khi dùng chiêu này vu oan cho Quý Lai Phượng, cô ta còn không dám nhìn vào mắt đối phương.

Lần này thì khác, cô ta nhìn chằm chằm vào Khương Từ, ánh mắt đỏ ngầu, chẳng ai biết cô ta hận Khương Từ đến mức nào.

Ban đầu, cô mới là cô con gái cưng nhất nhà họ Khương. Trên cô có ba anh trai, nhưng người mà cha cô — ông Khương — thương nhất lại là cô.

Ngay từ sớm ông đã nói, sẽ nghỉ hưu sớm để cô có thể vào nhà máy cơ khí làm thư ký văn phòng. Đến lúc cô kết hôn, căn nhà nhỏ của gia đình sẽ làm của hồi môn cho cô. Mấy người anh chị dâu không ai dám phản đối.

Nhưng sau đó thì sao? Cô chỉ vì yêu một người, dùng chút thủ đoạn nhỏ, mà cha cô suýt nữa từ mặt cô. Khi cô đi lấy chồng, cưới hỏi thì sơ sài, công việc hứa hẹn không còn, của hồi môn cũng biến mất.

Ông Khương không nhận cô là con gái nữa, còn bệnh nặng một trận. Trong thời gian đó, con nha đầu Khương Từ kia đúng là mưu mô thâm độc, chạy lên núi hái trà dâng cho ông, sắc thuốc, nói chuyện mua vui.

Khương Từ thay thế cô, trở thành cháu gái lớn được ông Khương cưng chiều nhất.

Chính Khương Từ đã cướp đi tất cả những gì thuộc về cô trong nhà họ Khương.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôn Trường Thuận cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Điều kiện của Tiểu Khương Từ tốt như vậy, sao có thể để mắt đến tên lưu manh mặt mũi tầm thường như Lưu Tiểu Trụ: “Chắc chắn là có hiểu lầm, Tiểu Từ không thể nào thích Lưu Tiểu Trụ được. Để tôi đưa cậu ta về đồn, từ từ thẩm vấn.”

Khương Hồng Vũ lập tức giật lấy bọc vải trong tay Lưu Tiểu Trụ: “Thẩm vấn gì chứ? Anh mở cái bọc này ra xem đi, rồi hỏi Lưu Tiểu Trụ xem ai đưa cho hắn, là sẽ rõ tất cả!”

Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, lần này có trốn đằng trời cũng không chối được nữa rồi.

Khương Từ đặt tay lên bọc vải, ngăn Khương Hồng Vũ lại: “Khoan đã, chuyện này cũng có thể là có người gài bẫy vu oan mà, cô à, cô nói đúng không? Làm sao cô dám chắc bên trong là đồ của cháu?”

“Không phải đồ của mày thì sao mày lại xuất hiện đúng lúc ở nhà Lưu Tiểu Trụ? Khương Từ, đừng có chối nữa. Cha tao dạy dỗ mày hơn chục năm, không ngờ lại dạy ra một con tiện nhân không biết xấu hổ như mày.”

“Khương Hồng Vũ, cô ăn nói cho đàng hoàng!” Tôn Trường Thuận quát lớn: “Tiểu Từ là cháu ruột của cô, có nhất thiết phải ép người ta tới bước đường cùng như vậy không!”

“Tôn Trường Thuận, chẳng lẽ vì con nha đầu đó nhận Thôi Bình Châu làm cha, nên anh không dám xử lý công bằng sao?”

Nghĩ tới chuyện chồng mình vừa rồi còn uống trà với Quý Lai Phượng, lòng ghen tuông khiến Khương Hồng Vũ mất sạch lý trí: “Nếu không vì con nha đầu này, thì công việc và căn nhà nhỏ đó đã là của chúng ta. Cha tôi cũng sẽ không từ mặt tôi. Bây giờ có cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t nó, anh còn chờ cái gì mà không ra tay?”

Tôn Trường Thuận: “……”

“Khương Hồng Vũ, đúng là cô điên thật rồi.”

Tôn Trường Thuận không dám đưa tay nhận lấy cái bọc đó. Những thứ bên trong, rất có thể lại một lần nữa hủy hoại một cô gái trẻ.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 47: C17.2



Năm đó, anh vừa xuất ngũ, dì và bác gái đều giới thiệu mối cho anh. Cô gái mà anh để ý, cũng bị bao vây bởi những lời chỉ trỏ như hôm nay — người ta nói cô ấy không biết xấu hổ, nói cô ta lén lút với du côn. Sau đó, anh đã đính hôn với Khương Hồng Vũ.

Mới vừa rồi, cô gái năm xưa giờ đã là góa phụ, cô ấy hỏi anh:

“Tôn Trường Thuận, năm đó em không hề làm chuyện đó, tại sao anh lại không tin em?”

Anh bị hỏi đến á khẩu không nói được gì. Năm đó mọi chuyện đều do cha mẹ anh làm chủ, đến khi anh kịp phản ứng thì đã chẳng thể thay đổi được gì nữa rồi.

Khương Từ buông tay, lại hỏi một lần nữa: “Cô à, cô muốn tố cáo cháu ruột của mình, cô chắc chắn đây không phải là vu oan giá họa chứ?”

Khương Hồng Vũ đã quyết liều mạng: “Tôi tận mắt thấy Lưu Tiểu Trụ đi ra từ nhà cô, chính cô đã đưa cho hắn cái bọc này trước cửa!”

“Vậy thì được thôi, chú Tôn, chú mở ra trước mặt cô cháu mà xem đi.” Khương Từ cười lạnh, Khương Hồng Vũ càng chắc chắn bao nhiêu, lát nữa cái tát vào mặt cô ta sẽ càng vang dội bấy nhiêu.

Tôn Trường Thuận mặt mày u ám, nhận lấy bọc vải: “Tiểu Từ, chú không phải kẻ mù, chuyện hôm nay quá kỳ lạ, chú tuyệt đối sẽ không để người ta vu oan cho cháu, chú sẽ điều tra đến nơi đến chốn…”

Anh mở bọc ra mới liếc một cái, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Khương Hồng Vũ đắc ý, thời nay muốn hủy danh dự của một người quá dễ dàng, cô ta còn cho Lưu Tiểu Trụ hai trăm đồng cơ mà. Cô ta lại thêm dầu vào lửa: “Lưu Tiểu Trụ, nói với chồng tôi nghe đi, mấy thứ trong bọc này là ai đưa cho cậu?”

Lưu Tiểu Trụ nhớ lại trận đòn đêm nay, không chút do dự nói thật: “Câu này hỏi kỳ cục ghê. Cái bọc này không phải chính cô đưa cho tôi sao? Cô còn cho tôi hai trăm đồng nữa mà.”

Khương Hồng Vũ: “……” Không phải vậy! Không phải vậy! Sao Lưu Tiểu Trụ lại đổi lời? Rõ ràng cô ta đã cố rút ngắn thời gian để tránh rắc rối rồi mà.

Khương Hồng Vũ nhào tới đánh Lưu Tiểu Trụ: “Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi cơ mà! Tên lưu manh hạ tiện, mày dám vu oan cho tao sao? Rõ ràng là Khương Từ đưa cho mày kia mà!”

Lưu Tiểu Trụ hôm nay đã bị ăn đòn lần thứ ba, đúng là xui tận mạng, bên cạnh còn đứng một anh cảnh sát nữa chứ.

“Chú Tôn, thật sự là vợ chú đưa cho cháu đấy. Cháu nói thật lòng, Khương Hồng Vũ bảo chỉ cần cháu nhận lấy đồ thì ngày mai sẽ được cưới Tiểu Khương Từ. Tại cháu ngu, tham lam mới tin lời cô ta. Chú có dẫn cháu về đồn công an, cháu vẫn chỉ nói đúng một lời này thôi.”

Mẹ nó, hắn không chơi với đám điên này nữa đâu.

“Tôn Trường Thuận, anh không thể tin lời thằng lưu manh này được.” Khương Hồng Vũ sốt ruột phân trần.

“Vậy cô nói xem, mấy món đồ này là sao?” Tôn Trường Thuận hất mạnh cái bọc, toàn bộ đồ đạc bên trong rơi lả tả xuống đất.

Hai ba chiếc váy cũ mà cô ta đã mặc, mấy chiếc kẹp tóc, một chiếc hoa tai bạc, và thứ khiến cô ta sợ hãi nhất — hai nghìn tệ tiền mặt mà Mai Bảo Anh đã đưa cho cô ta — rơi tán loạn khắp nơi.

“Sao lại thành đồ của tôi?” Khương Hồng Vũ hoảng hốt, lao xuống đất nhặt từng tờ tiền đang rơi vãi, nhưng quá nhiều, cô ta rối loạn cả lên: “Tôn Trường Thuận, nhà mình bị trộm rồi, anh còn không mau đi điều tra!”

Tôn Trường Thuận còn gì mà không hiểu nữa? Mánh khóe vu oan của Khương Hồng Vũ vừa thô vừa vụng, lại còn bị người ta tráo mất đồ. Ngay trước mặt chồng, cô ta bị vạch trần, thế mà thứ cô ta lo nhất lại là nhặt lại mấy đồng tiền rơi trên đất.

Nhà họ cũng chẳng dư dả gì, số tiền trên đất ít nhất cũng một hai nghìn tệ, cô ta lấy đâu ra?

Tôn Trường Thuận lạnh cả người: “Tất cả theo tôi về đồn công an, từng người một nói rõ đầu đuôi cho tôi!”

Trong phòng thẩm vấn, Triệu Khải Thư đích thân thẩm vấn Khương Hồng Vũ: “Cô nói trước đi, hai nghìn tệ đó từ đâu mà có?”

Khương Hồng Vũ vẫn cố chấp: “Tiền nhà tôi, tôi việc gì phải nói rõ nguồn gốc với anh? Cục trưởng Triệu, chuyện này không thuộc quyền quản lý của anh chứ?”

Nguồn tiền đó cô ta nhất định không thể nói ra, dù sao cũng không có bằng chứng, nhiều lắm thì mai sẽ được thả về: “Chồng tôi là phó đội trưởng, anh ấy đâu? Sao còn chưa cho tôi về?”

“Tôn Trường Thuận đã tạm thời bị đình chỉ công tác để điều tra.” Triệu Khải Thư lắc đầu, người phụ nữ này vừa ngu vừa liều: “Anh ta là cán bộ nhà nước, cô thì không có công việc. Nhà cô đột nhiên có một khoản tiền lớn như vậy, đương nhiên phải điều tra nguồn tiền từ phía anh ta. Cô không khai, tức là đang hại chồng mình.”

“Không liên quan gì đến anh ấy cả!” Khương Hồng Vũ lao về phía trước, bị cảnh sát phía sau ấn lại ghế.

Cô chưa từng nghĩ rằng chuyện mình nhận tiền làm việc xấu lại liên lụy đến chồng. Bao nhiêu năm nay, hai đứa con trong nhà, cô thì không có việc làm, cả nhà sống nhờ vào đồng lương của Tôn Trường Thuận, căn nhà họ ở cũng là đơn vị phân cho.

Nhà mẹ đẻ thì không trông mong được nữa, nếu chồng cô lại xảy ra chuyện gì, hai đứa con sẽ ra sao?

Khương Hồng Vũ lập tức sụp đổ.

“Ngồi im, trả lời rõ ràng câu hỏi.” Triệu Khải Thư đưa ra ba bản lời khai: “Thôi được, tạm thời chưa nói đến nguồn gốc của hai nghìn đồng, vậy cô nói đi, chuyện cô hãm hại cháu gái mình là thế nào?”

Khương Hồng Vũ không buồn nhìn mấy bản cung đó, run rẩy nói: “Bọn họ đang vu khống tôi! Trả lại sự trong sạch cho tôi là trách nhiệm của các anh! Việc tôi không làm, tôi sẽ không nhận!”

“Chỉ cần có bằng chứng, cô có nhận hay không cũng không quan trọng.” Triệu Khải Thư đập mạnh bàn: “Lưu Tiểu Trụ đã khai, là cô đưa cho hắn hai trăm tệ, muốn hắn vu oan cho cháu gái cô là có quan hệ mờ ám với người ta.”

Triệu Khải Thư càng nghĩ càng thấy giận — một cô bé hoạt bát, lanh lợi như Tiểu Khương Từ, rốt cuộc đã đắc tội gì với Khương Hồng Vũ mà cô ta lại nhẫn tâm hại cháu gái mình như vậy?

“Tiểu Khương Từ làm sao lại có một người cô như cô? Con bé rốt cuộc đã đắc tội gì với cô?”

Đắc tội? Đắc tội ở đâu cũng có! Trong lòng Khương Hồng Vũ, sự ghen tị và căm hận đã khiến cô ta phát điên. Cô ta rơi vào bước đường cùng như hôm nay, tất cả đều là do Khương Từ.

Nếu không có Khương Từ, cô ta mới là hòn ngọc quý trong tay của cha. Cho dù cô ta từng phạm một chút sai lầm nhỏ để được gả cho người mình yêu, cha cô ta cũng sẽ tha thứ, chứ không phải từ bỏ cô để quay sang nuôi dạy lại Khương Từ.

Chính Khương Từ đã cướp mất người cha của cô ta, cướp đi của hồi môn của cô ta, cướp cả công việc vốn đã sắp đặt cho cô ta. Không có công việc, không có của hồi môn, cô ta chưa bao giờ ngẩng mặt nổi trong nhà họ Tôn. Khi có được một đứa cháu gái ngoan ngoãn, thông minh, cha cô ta đến cả đứa con gái duy nhất cũng không cần nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cô ta hận đến thấu xương.

Nước mắt Khương Hồng Vũ tuôn ra, chẳng ai hiểu được nỗi đau và thù hận trong lòng cô ta. Giờ đây cô ta chỉ là muốn đòi lại những gì thuộc về mình, thì có gì sai?

Cô ta hận không thể khiến Khương Từ c.h.ế.t đi cho rồi. Vì thế, khi Mai Bảo Anh tìm đến, dù bà ta không cho cô ta hai nghìn tệ, cô ta cũng sẽ đồng ý.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 48: C17.3



Triệu Khải Thư tăng tốc độ thẩm vấn: “Tiểu Khương Từ nói hôm đó có người đẩy cô bé từ phía sau. Chúng tôi có lời khai của Quý Lai Phượng — cô ấy tận mắt thấy có một người phụ nữ đẩy Khương Từ từ phía sau. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng bà Lưu — người cùng nhóm lên núi hái hạt dẻ hôm đó — cũng xác nhận, cô và Khương Từ đã tách đoàn đi riêng. Nghi phạm lớn nhất chính là cô.”

Ông ta đặt xấp tiền mặt hai nghìn đồng trước mặt Khương Hồng Vũ, bật đèn pin soi từng tờ một cho cô ta thấy rõ.

“Số tiền này là khoản hối lộ của những người muốn Mai Bảo Anh sắp xếp công việc cho họ. Người hối lộ đã dùng bút ký hiệu đặc biệt đánh dấu một chấm nhỏ ở góc dưới bên trái của tờ tiền, mắt thường không thấy, nhưng soi đèn thì lộ rõ. Mai Bảo Anh đưa cho cô hai nghìn đồng là để cô làm gì? Nếu cô không muốn khai, thì tự mình gánh lấy toàn bộ tội danh đi.”

Ông nói tiếp: “Cô có biết tội này phải ngồi tù bao nhiêu năm không?”

Triệu Khải Thư không có một chút thương xót nào với người đàn bà lòng dạ hẹp hòi, độc ác này, chỉ thấy tiếc cho Tôn Trường Thuận.

“Nếu cô không nói, chồng cô cũng sẽ bị liên lụy. Chúng tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ anh ta cùng cô câu kết, nhận một khoản tiền lớn để mưu hại cháu gái ruột của mình. Thật tội cho hai đứa con các người, cha mẹ đều phải vào tù…”

“Không, chuyện này thật sự không liên quan gì đến Tôn Trường Thuận.” Hàng phòng tuyến trong lòng Khương Hồng Vũ hoàn toàn sụp đổ: “Tôi… tôi khai. Số tiền đó là do Mai Bảo Anh đưa cho tôi. Bà ta nói tôi là cô ruột của Khương Từ, tôi ra tay thì không ai nghi ngờ, mọi người sẽ chỉ nghĩ đó là một tai nạn.”

“Mai Bảo Anh làm vậy để làm gì? Bà ta với Khương Từ không thù không oán, động cơ không rõ ràng.” Triệu Khải Thư truy hỏi.

“Sao lại không có thù? Các người xem thường Mai Bảo Anh quá rồi. Bà ta sớm đã nhìn ra đứa con ghẻ què quặt kia của bà ta thích mẹ của Tiểu Khương Từ — Lâm Uyển. Bà ta nói chỉ cần Tiểu Khương Từ chết, thì Lâm Uyển chắc chắn sẽ lên cơn tim mà c.h.ế.t theo. Nếu Lâm Uyển chết, thì Thôi Bình Châu cũng không sống nổi. Mà tên tàn phế đáng ghét Thôi Bình Châu c.h.ế.t rồi, thì con trai út của bà ta sẽ không còn đối thủ cạnh tranh nữa.”

Khương Hồng Vũ để cho cảnh sát tin rằng Mai Bảo Anh có động cơ g.i.ế.c người, bèn kể hết mọi chuyện mà mình biết.

“Người đàn bà đó còn nhẫn hơn tôi. Để thuyết phục tôi ra tay với Tiểu Khương Từ, bà ta nói năm xưa để được gả cho Thôi Viễn Sơn sớm hơn, bà ta đã tráo thuốc của vợ ông ta. Bà ta còn nói nếu tôi muốn lấy lại công việc và căn nhà của cha tôi, thì phải nhẫn tâm một chút, dù sao cũng sẽ không ai phát hiện. Hơn nữa, tôi còn được hai nghìn đồng tiền mặt, chẳng có lý do gì để từ chối.”

Triệu Khải Thư kinh hoảng, chuyện này sao lại dính đến cả phu nhân nhà họ Thôi từ hai mươi năm trước?

Ông lập tức gọi một người đệ tử tin cẩn đến, dặn đi một chuyến đến nhà họ Thôi, còn mình thì tiếp tục thẩm vấn Khương Hồng Vũ.



“Cái gì? Cô muốn theo thằng ba về Hán Thành? Tôi tuyệt đối không đồng ý!”

Mai Bảo Anh tức đến mức mặt nóng ran, nếu không vì sợ động đến vết thương trên mặt, bà ta đã vung tay tát thẳng vào mặt Đàm Tuyết Như rồi. “Chúng ta vất vả lắm mới đứng vững được ở nhà họ Thôi, thằng Tư còn chưa vào được quân đội làm sĩ quan, cô là chị dâu mà không chịu giúp em chồng, cô có còn biết xấu hổ không mà đòi bỏ đi vào lúc này?”

“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, đứng vững cái gì chứ? Tất cả chỉ là ảo tưởng thôi. Anh hai đã điều chồng con sang phân xưởng Hán Thành rồi, con phải về. Còn đấu nữa, ai biết người tiếp theo bị đưa vào trại dưỡng bệnh là mẹ hay là con?”

Mai Bảo Anh tức đến sôi máu: “Cô đúng là vô dụng, lẽ ra tôi nên bảo thằng ba ly hôn với cô. Cô đừng quên mình cũng làm không ít chuyện thất đức, cô nghĩ Thôi Bình Châu sẽ tha cho cô chắc?”

Đàm Tuyết Như run lên bần bật. Trong mắt mẹ chồng, cô và chồng mình chỉ là hai kẻ vô dụng, có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Con chỉ là chạy vài lần truyền lời giúp mẹ, bình thường thì miệng hơi độc một chút thôi, chứ con đâu có như mẹ, thật sự dám làm chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa. Con đã nói hết mọi chuyện với Thôi Bình Châu rồi. Anh ấy nói chỉ cần con và lão Tam không quay về Tần Thành và không dính líu gì thêm, thì mọi chuyện trước kia sẽ xóa bỏ. Con sẽ về, mẹ muốn phát điên thì cứ tự điên một mình đi.”

“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?” Mai Bảo Anh không ngờ lại bị chính con dâu phản bội. Bà ta lập tức mất kiểm soát, vớ lấy con d.a.o gọt trái cây bên cạnh lao tới: “Tôi cho cô nói bậy…”

Con d.a.o hoa quả cứa trúng động mạch cổ của Đàm Tuyết Như. Cô ta ôm cổ ngã gục xuống đất, hét lên một tiếng thảm thiết, m.á.u tuôn xối xả.

Bác sĩ và y tá nghe tiếng chạy tới, lập tức cấp cứu tại chỗ và đẩy lên xe giường chuyển vào phòng mổ.

Mai Bảo Anh hoảng sợ ném con d.a.o gọt trái cây trong tay đi, kéo tay bác sĩ một cách gấp gáp, nói: “Tôi không cố ý mà, mấy người đều nghe thấy con dâu tôi cãi nhau với tôi đúng không? Tôi đang gọt táo, là nó không cẩn thận, đ.â.m vào d.a.o của tôi, không liên quan gì đến tôi cả.”

Bác sĩ thấy bệnh nhân mất m.á.u quá nhiều, sinh mệnh đang nguy kịch, liền sốt ruột hất tay bà ta ra: “Ai kéo con mụ điên này ra đi, đừng cản tôi cứu người!”

Hai y tá lập tức mỗi người giữ một bên tay bà ta, lo giữ chặt không để bà làm loạn, không ngờ lại bị bà ta tát một cái vào mặt.

Trên khuôn mặt trắng trẻo của nữ y tá lập tức in rõ dấu bàn tay đỏ rực. Cô tức giận đẩy bà già mặt mũi dữ tợn ra: “Sao bà lại đánh người hả?”

“Tôi là vợ của chính ủy, tôi đánh cô thì sao? Nhân viên bệnh viện các cô thái độ kiểu gì thế? Gọi viện trưởng các cô tới đây, tôi muốn khiếu nại!”

Nữ y tá cũng không chịu nhún nhường. Cô cũng là con gái được cưng chiều trong nhà, có thể vào được bệnh viện quân đội, ai mà chẳng có chút quan hệ thế lực? Cô lập tức không khách khí với Mai Bảo Anh nữa.

Cô mỉa mai: “Bà đừng tự tâng bốc bản thân nữa. Bà nhận hối lộ, Thôi Viễn Sơn đang bị điều tra. Ông ta điên đến mức rút s.ú.n.g chĩa vào người khác, bà cũng điên như thế, dùng d.a.o gọt trái cây đ.â.m con dâu mình. Làm dâu nhà bà đúng là xui tám kiếp.”

Mai Bảo Anh tức đến run rẩy toàn thân. Trước kia bà ta hay đến bệnh viện quân đội khám sức khỏe, đến cả viện trưởng cũng phải nể mặt bà vài phần, huống hồ là mấy cô y tá nhỏ nhoi này.

Ai ai cũng từng ghen tị với bà ta, ghen tị vì Thôi Viễn Sơn đã che chở bà ta suốt nửa đời người, ngay cả đi khám sức khỏe cũng tự mình đưa đi. Vậy mà bây giờ, đến cả một cô y tá thực tập nhỏ bé cũng dám giẫm lên đầu bà ta.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 49: C17.4



Mười mấy năm trôi qua mọi chuyện đều suôn sẻ, thế mà kể từ khoảnh khắc bà ta tìm Khương Hồng Vũ để hại Khương Từ, thì mọi chuyện bắt đầu rối tung lên.

Con nha đầu đó không chết, bà ta lại càng xui xẻo hơn, đến cả chuyện từ hai mươi năm trước — lúc bà ta làm y tá chăm sóc cho vợ cả của Thôi Bình Châu — cũng bị khui ra, rốt cuộc là tại sao?

Điều khiến bà ta càng sụp đổ hơn là hai viên cảnh sát bước vào phòng bệnh, mặt mày nghiêm nghị nói:

“Đồng chí Mai Bảo Anh, bà bị tình nghi có liên quan đến vụ mưu hại phu nhân nhà họ Thôi cách đây hai mươi năm. Chúng tôi sẽ đưa bà về để điều tra, mong bà phối hợp.”

“Phu nhân nhà họ Thôi gì chứ, tôi chính là phu nhân nhà họ Thôi! Các người muốn làm gì? Dám vu khống vợ của một chính ủy, ai cho các người cái quyền đó?”

Triệu Khải Thư vừa thẩm vấn xong Khương Hồng Vũ, nhận được ủy thác từ Thôi Bình Châu, đích thân đến bệnh viện bắt giữ nghi phạm Mai Bảo Anh.

“Căn cứ theo lời khai của Khương Hồng Vũ, bà đã tráo thuốc của mẹ Thôi Bình Châu trong thời gian làm hộ lý tại nhà họ Thôi cách đây hai mươi năm, khiến bệnh tình của bà ấy trở nặng và tử vong. Bà không cần vội chối, bảo mẫu cũ của nhà họ Thôi, bác sĩ điều trị chính của bệnh viện năm đó, chúng tôi đều đã cử người đến lấy lời khai.”

Ông nhìn người phụ nữ độc ác này, còn tàn nhẫn hơn cả Khương Hồng Vũ, nói: “Chờ đến khi con dâu bà tỉnh lại, tôi tin cô ấy nhất định sẽ sẵn sàng đứng ra tố cáo hết những chuyện dơ bẩn mà bà đã làm trong những năm qua.”

Viên cảnh sát trẻ đứng sau Triệu Khải Thư là học trò mà ông đã dạy dỗ suốt hai năm. Rõ ràng cậu đã bị sự nhẫn tâm và độc ác đến rợn người của Mai Bảo Anh làm cho choáng váng — bà ta có thể diễn suốt hai mươi năm như không có chuyện gì, đúng là quá đáng sợ.

Cậu cảnh sát trẻ đầy chính khí nói: “Mời bà đi theo chúng tôi một chuyến.”

“Không, không! Tôi không đi với các người! Tôi phải đi tìm Viễn Sơn… đúng rồi, tôi cũng bị bệnh thần kinh! Tôi không đi đồn công an đâu, các người đưa tôi đến trại dưỡng bệnh đi! Cùng lắm sau này tôi không quay về nhà họ Thôi nữa, tôi ở luôn trong trại cũng được, được không?”

Trước mắt phải tạm lánh vào trại an dưỡng, tìm cách liên lạc với Viễn Sơn. Ông ấy dù sao cũng là cha của Thôi Bình Châu, chắc chắn vẫn còn cách đối phó được với hắn.

Triệu Khải Thư hừ lạnh một tiếng, ép buộc áp giải Mai Bảo Anh lên xe cảnh sát. Vết thương của bà ta chỉ là trên mặt, cơ thể thì chẳng hề gì. Người đàn bà này bảo dưỡng suốt hai mươi năm, sức khỏe rất tốt. Triệu Khải Thư hoàn toàn không thèm để ý tới màn giả vờ ngất xỉu giữa đường của Mai Bảo Anh, trực tiếp đưa về đồn công an thẩm vấn suốt đêm.

Thôi lão tam thức trắng đêm bên giường bệnh của Đàm Tuyết Như: “Mẹ bọn nhỏ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”

“Họ nói… là mẹ mình… là mẹ làm em bị thương sao?” Thôi lão tam đau lòng: “Rốt cuộc mấy người đã làm gì vậy? Mẹ bị bắt rồi, em thì suýt nữa không qua khỏi. Mẹ bọn nhỏ à, nếu em c.h.ế.t rồi thì hai đứa con của chúng ta phải làm sao đây?”

Râu ria lởm chởm trên mặt người đàn ông cọ vào da, khiến Đàm Tuyết Như không kìm được nước mắt tuôn rơi. Người từng đi một vòng qua cõi chết, mới biết được sống tiếp quý giá đến nhường nào. Trước kia cô luôn chê chồng mình vô dụng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống mà cô đang có lại là điều mà sáu người chị em gái và một người em trai ở nhà mẹ đẻ đều ghen tị đến đỏ mắt.

Trên đời này không có thuốc hối hận, Đàm Tuyết Như vừa khóc vừa kéo căng vết thương ở cổ. Cô nắm tay chồng, nói: “Thôi lão tam, mẹ anh không thể cứu được nữa đâu, bà ấy đã làm quá nhiều chuyện ác rồi. Anh giúp em đi tìm cục trưởng Triệu, em muốn khai báo để được khoan hồng, em sẽ đứng ra tố cáo Mai Bảo Anh.”



Lâm Uyển đến đồn công an đón Khương Từ: “Tiểu Từ, cô của con thật sự quá độc ác. Không ngờ hồi còn con gái bà ta đã xấu xa đến tận xương tủy, hại Quý Lai Phượng thảm như vậy. Giờ đến bước đường này, bà ta không hề biết ăn năn, còn quay ra oán trách con. Vừa rồi mẹ đến gặp bà ta, bà ta vẫn còn…”

“Bà ta vẫn còn không ngừng nguyền rủa con.”

“Cứ để bà ta nguyền rủa đi.” Khương Từ lắc đầu, không muốn nghĩ đến Khương Hồng Vũ nữa — bà ta sẽ không thể ra ngoài được nữa.

“Mẹ, ông nội con đâu rồi?”

“Còn đang ở đồn công an, chú hai Thôi của con cũng đến rồi.” Lâm Uyển thở dài, may mà Tiểu Từ phúc lớn mạng lớn. Con gái ruột muốn hại cháu ruột, chắc trong lòng ông Khương rất khó chịu.

Triệu Khải Thư hành động rất nhanh, trời còn chưa sáng thì từng bản lời khai và bằng chứng đã được đặt trước mặt mọi người. Mai Bảo Anh thuê người hãm hại người khác, còn từng hại c.h.ế.t chủ nhà cách đây hai mươi năm. Con dâu thứ ba của bà ta sau khi tỉnh lại tại bệnh viện đã ôm lấy cổ quấn băng, kể ra toàn bộ những chuyện mình biết và ký tên, điểm chỉ vào bản cung.

“Bác Khương, vụ án của Khương Hồng Vũ bác muốn xử công khai hay không công khai?”

Khương Hồng Vũ vì sợ liên lụy đến chồng nên đã chủ động thú tội. Ông Khương nhìn từng bản chứng cứ rành rành trước mặt, lập tức như già đi mấy tuổi. Sao ông lại sinh ra đứa con thế này chứ?

Con cả là trưởng nam, bị Hứa Linh Chi nắm chặt không buông. Khương Hồng Vũ là con út, được Hứa Linh Chi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không cho ai nói nửa lời không hay. Nếu không phải con thứ hai và thứ ba do chính ông tự tay dạy dỗ, thì với cái tính chua ngoa của Hứa Linh Chi, e là bốn đứa con của ông đều hỏng cả.

“Xử… không công khai đi.” Ông Khương không thể không nghĩ cho hai người con trai còn lại: “Pháp luật xử sao thì xử, tôi coi như không có đứa con gái này.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Chứng cứ đầy đủ, bản án nhanh chóng được đưa ra. Khương Hồng Vũ và Mai Bảo Anh bị kết án, lần lượt đưa đi chấp hành án tại Tây Nam và Tây Bắc — cả hai nơi đều cách Tần Thành hơn một ngàn cây số. Người biết rõ sự tình thì không nhiều, Hứa Linh Chi chỉ biết đứa con gái bảo bối của mình gây án bị kết án tù, liền làm ầm lên trong nhà, đòi ông Khương phải đi tìm người lo lót để cứu con gái ra.
 
Back
Top Bottom