Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 30: C12.2



Đợi đến khi Cố Thanh Xuyên chậm rãi bước ra sân trước, Khương Từ đã rời đi rồi.

Anh quay vào phòng bà nội, ngồi xuống bàn ăn nhỏ.

Canh bột vụn đã cả năm anh chưa được ăn, năm qua thử làm mấy lần nhưng không sao nấu ra đúng cái vị ấy, về sau chẳng buồn làm nữa.

Bà và em gái đều thích bánh hành dầu, anh thì thích bánh bao thịt, còn canh bột vụn thì cả ba người đều thích.

Bột mì là lương thực tinh — nhà ai nỡ đem ra nấu canh bột vụn, ăn bánh bao thịt vào buổi sáng chứ?

Mắt cay xè, anh cúi đầu lặng lẽ ăn xong bữa sáng.

Bà nội nửa nhắm nửa mở đôi mắt, lúc anh vừa buông đũa, bà bất chợt hỏi một câu: “Muốn cưới không?”

“Cưới ai cơ?”

“Đừng có giả ngốc với bà.”

Bà cụ giơ tay định đánh.

Cố Thanh Xuyên lần này né được, cười khổ nói:

“Bà ơi, trong mắt hàng xóm láng giềng thì cháu chỉ là thằng choai choai chẳng ra gì, không biết ngày nào sẽ bị đưa đi cải tạo hay bị người ta tố cáo cho ngồi tù, cháu lấy vợ kiểu gì chứ?”

Bà cụ mấy hôm nay tinh thần ngày một khá hơn, giơ tay kéo anh lại:

“Cháu nói mấy lời đó với bà làm gì, bà chỉ hỏi là cháu có muốn cưới hay không thôi?”

“Không muốn.”

Bà cụ véo tai anh:

“Nói lại lần nữa!”

Cố Thanh Xuyên sợ bà giận đến phát bệnh, bèn dịu giọng dỗ dành:

“Muốn, cháu muốn cưới được chưa ạ. Cháu cả đêm chưa ngủ, mệt c.h.ế.t đi được, bà để cháu đi ngủ một giấc có được không?”

“Ngủ cái gì mà ngủ, cháu đi sang nhà họ Cố tìm Thôi Viễn Sơn, nói cho rõ ràng là muốn hủy hôn đi.”

Bà cụ nếm đủ mùi đời, trong lòng rõ như ban ngày:

“Mai Bảo Anh xúi giục Thôi Viễn Sơn không chịu lui hôn, muốn tiện tay tìm một cô gái họ Thôi nào đó nhét vào nhà mình, là để mong cháu với vợ tương lai của cháu bị đày xuống nông trường, rồi hành hạ đến chết, đến lúc cả nhà chúng ta c.h.ế.t hết, thì dễ bề chiếm đoạt cái hồi môn mười dặm hồng trang mà người ta đồn đại đó.”

Mắt Cố Thanh Xuyên tối sầm lại.

Vì cái hồi môn đó mà cha anh mất mạng, nhà bị tịch biên, thế mà bọn họ vẫn chưa chịu dừng tay.

Anh nói: “Được, cháu đi ngay. Hôm nay nhất định phải lui được cái hôn sự này.”

Anh khoác áo vào, theo thói quen đưa tay vào túi áo, chạm phải một cuộn tiền giấy.

Không cần nhìn, anh cũng biết là hai mươi lăm đồng, bốn tờ năm đồng, hai tờ một đồng, một tờ hai đồng và hai tờ năm hào, chính tay anh đã cuộn lại để bảo Tiểu Sinh đưa cho Tiểu Từ.

Cô vừa rồi tức giận từ nhà chạy về, vậy mà còn kịp nhét tiền bán gà rừng và thỏ rừng vào túi áo khoác của anh.

Cố Thanh Xuyên nghiến răng đến mức sắp vỡ nát, trong lòng nghẹn đến khó chịu, anh thật muốn tự vả mình một cái: “Cố Thanh Xuyên, mày đúng là đồ tự làm khổ mình.”

Ra khỏi sân, anh thấy Khương Từ đang nói chuyện với đại thẩm nhà họ Thôi.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thấy cô cười với mình một cái, Cố Thanh Xuyên vội vàng quay đầu đi, bước chân nhanh hơn.

……

Doãn Tần đạp xe như bay đến, đến mức chưa ăn sáng đã tới nơi:

“Tiểu Từ, con với mẹ con lên nhà ta một chuyến, chú hai Thôi của con có chuyện muốn nói.”

Chị không dám nói thẳng, Khương Từ đã lớn rồi, mà Lâm Uyển mới ly hôn đã tính chuyện tái giá, chị sợ cô bé không chấp nhận được mà phản đối.

Lâm Uyển khóa cổng sân lại, nói:

“Tối qua tôi đã nói với Tiểu Từ rồi, con bé không phản đối. Chú hai Thôi đồng ý rồi à?”

“Trong lòng chú ấy thì đương nhiên là ngàn lần đồng ý rồi, chỉ là thấy mình là người tàn phế, sợ không xứng với cô thôi. Nhưng tối qua nghĩ thông suốt rồi.”

Khương Từ vừa thấy Cố Thanh Xuyên làm việc suốt đêm không ngủ đã lại rời nhà, bèn nói ngay:

“Đại thẩm, chuyện cưới hỏi của mẹ cháu với chú hai, mọi người cứ bàn đi ạ. Cháu có chút việc, một lát nữa cháu sẽ qua.”

Nói xong, cô liền đuổi theo Cố Thanh Xuyên.

Lâm Uyển cười nói:

“Thấy được thằng nhóc Thanh Xuyên rồi, cứ để con bé đi đi, biết đâu lát nữa sẽ cùng thằng bé đến nhà chị.”

Doãn Tần trong lòng nhẹ nhõm, cũng bật cười:

“Để xem lúc Thanh Xuyên biết Tiểu Từ thành vị hôn thê của mình, còn có muốn lui hôn nữa không.”

Cố Thanh Xuyên bước đi rất nhanh, Khương Từ không đuổi kịp.

Cô vòng qua một lượt chợ đen ở Hắc Thủy Hà, cũng không thấy bóng dáng anh đâu, trong lòng có chút lo lắng, bèn chạy đến gõ cửa nhà Khương Đại Sinh.

Khương đại nương mở cửa nói, Khương Đại Sinh không có nhà.

Khương Từ nghe vậy thì sững lại, không biết hai người kia đi đâu rồi, cũng chỉ đành quay về nhà họ Thôi.

Ở phía xa, Khương Đại Sinh đá mạnh vào bao tải dưới chân, bên trong có người đàn ông bị trói lại kêu lên vì đau, âm thanh bị bịt kín, không nói rõ được gì.

Thấy Khương Từ đã đi xa, Khương Đại Sinh thở phào nhẹ nhõm một trận.

“Thái Đầu nói, tối qua ở trà lâu nhà cậu ta, cậu ta nghe thấy tên cầm thú Thôi Nhượng này nói hắn muốn giở trò với tiểu Khương Từ… Như vậy nhà họ Khương vì giữ thể diện chắc chắn phải gả Khương Từ cho hắn. Hắn cưới được Khương Từ thì Thôi Bình Châu không còn mặt mũi nào để cưới dì Uyển nữa. Thôi Đóa Đóa vẫn phải bị đem đi làm con nuôi của chú hai Thôi. Đợi đến khi anh và Thôi Đóa Đóa kết hôn, thì sẽ bị đưa xuống Tây Bắc cải tạo.”

Thôi Nhượng là con út nhà họ Thôi, là đứa con khi về già của Thôi Viễn Sơn, em cùng cha khác mẹ với Thôi Bình Châu.

Nói xong, anh ta lại đá thêm mấy cú vào bao tải: “Tên cầm thú này ác độc thật.”

Bên cạnh, sắc mặt Cố Thanh Xuyên âm trầm đáng sợ: “Hãy chăm sóc ‘tử tế’ cho hắn, nhưng đừng làm hắn chết.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Yên tâm đi, mấy anh em ra tay có chừng mực cả.”

Khương Đại Sinh lá gan to, chắn ngang đường của Cố Thanh Xuyên, trêu ghẹo:

“Anh Xuyên, anh nói muốn tới nhà họ Thôi để lui hôn, giờ thì tiểu Khương Từ thật sự thành con gái nuôi của chú hai Thôi rồi, tôi xem thử anh có nỡ lui không.”

Nụ cười trên mặt Khương Đại Sinh mang đầy vẻ gợi đòn.

Cố Thanh Xuyên liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng khiến Khương Đại Sinh cảm thấy sát khí nồng đậm, vội vàng lùi ra sau: “Tôi không hỏi nữa… anh mau đi đi, chậm chút nữa là không đuổi kịp tiểu Khương Từ đâu.”

Chú hai Thôi muốn cưới Lâm Uyển, Cố Thanh Xuyên không ngờ tới điều đó, anh nhanh chóng bước theo hướng Khương Từ vừa biến mất.

Đuổi tới tận cổng khu tập thể, Cố Thanh Xuyên thở dài, gọi với theo bóng dáng phía trước: “Tiểu Từ…”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 31: C13.1



Chương 13: Bàn chuyện hôn sự

Bất ngờ nghe thấy giọng của Cố Thanh Xuyên, Khương Từ quay đầu lại, trong mắt vừa có ngạc nhiên vừa có tức giận: “Lúc nãy em thấy anh đi ra khỏi nhà, em đuổi theo mà không kịp, đứng chờ ở cửa nhà Đại Sinh nửa ngày, anh đi đâu vậy?”

Anh vừa xử lý tên Thôi lão tứ xong, cô bé này còn chưa biết suýt nữa thì bị tên cầm thú kia giở trò. Cố Thanh Xuyên đi lên vài bước.

Thấy anh không nói gì, Khương Từ lại hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Cố Thanh Xuyên nhất thời nghẹn lời, thành thật nói: “Hôm nay anh đến để lui hôn…”

Khương Từ: “……”

Cô chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, lạnh lùng nói: “Tuỳ anh.” Rồi quay người bỏ đi.

Cố Thanh Xuyên đi theo sau lưng cô, ban đầu là định tìm Thôi Viễn Sơn để lui hôn, nhưng giờ chú hai muốn cưới Lâm Uyển… Ừm? Vị chú hai này nằm liệt hơn chục năm rồi, không biết có đấu nổi Thôi Viễn Sơn không. Hôn sự này có lui được hay không còn phải xem chú hai có cưới được hay không đã.

“Anh Xuyên, anh thực sự muốn lui hôn sao?” Giọng nói của Khương Từ đầy giận dỗi, bởi người đàn ông phía sau mãi chẳng nói câu nào.

Cố Thanh Xuyên liếc nhìn phía sau cô, thấy vợ lẽ của Thôi Viễn Sơn – Mai Bảo Anh – đang đi tới, anh hạ giọng: “Có người tới, lát nữa nói sau.”

Cảnh vệ đứng gác ở cổng khu đại viện nhận ra vợ của chính ủy đã nghỉ hưu, liền đứng nghiêm chào. Mai Bảo Anh phất tay, dẫn Khương Từ và Cố Thanh Xuyên vào khu đại viện của quân đội.

Mai Bảo Anh thấy hai người cùng đi tới, có vài lời muốn nói riêng với Khương Từ, liền bảo: “Tiểu Xuyên, bà Mai có chuyện muốn nói với Tiểu Từ, cháu cứ đến khu nhà số 4 trước đi.”

Cố Thanh Xuyên chẳng buồn để ý đến Mai Bảo Anh. Anh vừa mới xử lý xong lão Tứ nhà họ Thôi, không biết bà ta có biết chuyện con trai mình suýt chút nữa đã hại Khương Từ hay không. Dù sao thì, hai mẹ con nhà này cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.

Khương Từ nói: “Có gì thì bà cứ nói đi, đuổi anh Xuyên làm gì?”

Sân khu đại viện rất rộng rãi, nơi này là khu nhà cho gia đình cán bộ, các binh sĩ qua lại đều cúi đầu chào Mai Bảo Anh.

Trong lòng Mai Bảo Anh đầy kiêu ngạo. Nghĩ lại hồi trước bà ta chỉ là người chăm sóc vợ cả của Thôi Viễn Sơn, sau khi người phụ nữ ấy qua đời, bà ta chiếm lấy chồng, nhà cửa và mọi thứ của bà ấy. Bây giờ lại có một người phụ nữ khác muốn bước chân vào ngôi nhà này, giành lấy tất cả của bà ta, bà ta tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

“Tiểu Từ, cháu đến đúng lúc lắm, lão gia ở nhà đang nổi trận lôi đình, không đồng ý hôn sự giữa Chú hai cháu và mẹ cháu. Cháu mau khuyên mẹ cháu đi.”

“Cháu khuyên mẹ cháu làm gì?” Khương Từ ngạc nhiên hỏi: “Thời nay đã là tự do hôn nhân từ lâu rồi, Chú hai chưa cưới, mẹ cháu chưa gả, ông cụ không đồng ý thì hai người họ không thể kết hôn sao?”

Mai Bảo Anh nghẹn họng, chẳng trách Giang Hồng Vũ nói con nhóc này miệng lưỡi sắc bén, đấu khẩu thì chẳng ai chiếm được lợi.

“Con bé này đúng là hồ đồ, ông cụ Thôi không đồng ý thì Chú hai cháu cũng không dám cưới mẹ cháu đâu. Đến lúc đó, công việc của Lâm Uyển cũng sẽ bị mất, nếu chuyện này mà ầm ĩ lên, ngay cả nhà họ Khương các người cũng mất mặt, ông nội cháu mà nổi giận thu lại cả công việc và nhà cửa của cháu, đến lúc đó hai mẹ con cháu phải ngủ ngoài đường, uống gió Tây Bắc mà sống đấy.”

Bà ta từ tốn dụ dỗ: “Cháu nói xem, có phải đạo lý là như vậy không?”

Khương Từ phủi chiếc lá vừa rơi xuống vai, kẹp trong tay vo tròn lại, thong thả nói: “Năm đó khi bà gả cho ông cụ Thôi, cha ông ấy tức đến nhập viện, còn cầm s.ú.n.g dí vào trán không cho bà bước vào cửa. Thế mà bà vẫn vào được đấy thôi. Cho nên ấy mà, Chú hai học theo ông cụ Thôi đó, hôn sự giữa chú ấy và mẹ cháu nhất định sẽ thành. Mấy lời bà nói, cháu không tin nổi câu nào, chẳng có hậu quả gì xảy ra đâu, cháu chẳng lo gì cả.”

Cố Thanh Xuyên đi phía sau nghe mà muốn bật cười. Con bé này trước giờ vẫn thế, che chở người thân thì quyết liệt, mà cũng dễ đắc tội với tiểu nhân. Nếu không có người cứng rắn phía sau bảo vệ, e là nó đã bị thiệt thòi không ít rồi.

Ánh mắt anh trầm xuống — anh cũng chỉ có thể âm thầm bảo vệ cô nhóc của anh như vậy mà thôi.

Mai Bảo Anh hận nhất là bị người ta nhắc lại chuyện cũ. Quá trình bà ta gả vào nhà họ Thôi vốn chẳng vẻ vang gì, cha của Thôi Viễn Sơn tức đến mức phát bệnh rồi chết. Những người bạn cũ của nhà họ Thôi chỉ nhận người vợ trước là Thôi phu nhân, còn bà ta đến giờ vẫn không chen chân nổi vào vòng giao thiệp của giới phu nhân nhà quyền quý.

Nếu Lâm Uyển vào cửa, bà ta sẽ càng bị gạt ra ngoài. Còn con nhóc này, chắc là thèm khát cửa nhà danh giá nhà họ Thôi, dù thằng hai là người tàn tật, nhưng quân hàm đâu phải dạng vừa, nhận nó làm con gái thì tìm kiểu gì chẳng được một chàng rể tốt.

Bà ta lén chỉ ra sau lưng: “Thành phần gia đình của Cố Thanh Xuyên không tốt đâu, cha cậu ta c.h.ế.t vì mang danh Hán gian, phản cách mạng, sắp tới đến lượt cậu ta cũng bị đưa đi lao động cải tạo đấy. Còn Thôi Bình Châu cũng không thật lòng muốn cưới mẹ cháu, họ chỉ tiếc nuối Thôi Đoá Đoá nên mới nghĩ ra cái cách này, để mẹ cháu gánh thay hôn sự đó. Cháu đừng có bị lừa.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Bà sợ mẹ cháu vào cửa thì bà không còn chỗ đứng trong nhà nữa chứ gì?” Khương Từ liếc một cái sắc lạnh: “Tưởng người ta ba tuổi à? Thủ đoạn của bà cũng chẳng cao minh gì.”

Mai Bảo Anh đã mất hết kiên nhẫn, giọng lạnh tanh: “Cháu chỉ muốn gả cho Cố Thanh Xuyên nên mới mặc kệ sống c.h.ế.t của mẹ cháu. Thôi Bình Châu là một tên tàn phế, cháu để Lâm Uyển cưới thằng hai, cháu chính là bất hiếu.”

Đã đến trước căn biệt thự ba tầng, Khương Từ gõ cửa, đứng bên cạnh Cố Thanh Xuyên: “Bà cứ chờ xem đi, chân của Chú hai cháu nhất định sẽ hồi phục. Rảnh rỗi thì đi lo cho con trai bà đi, để nó đi hại người, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

Kiếp trước tên con trai côn đồ đó làm không ít chuyện ác, sau này hai chân bị người ta đánh què. Thôi Viễn Sơn khi ấy làm ầm lên điều tra, cuối cùng chuyện cũng chìm xuồng. Khương Từ từng cho rằng là Chú hai ra tay.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 32: C13.2



Tối qua không thấy lão Tứ về nhà, tim Mai Bảo Anh bỗng rúng động. Lời Khương Từ vừa nói có ý gì? Muốn trả thù lão Tứ sao? Dựa vào đâu? Dựa vào việc cô ta chỉ là cháu ngoại của một cán bộ nghỉ hưu ở xưởng cơ khí?

Con nhóc này đúng là chẳng biết gì về quyền lực. Mười ông cụ Khương cộng lại cũng chẳng động nổi một cọng lông của con trai bà ta!

Bỗng nhiên bà ta lạnh toát người. Nếu Lâm Uyển gả cho Thôi Bình Châu, cô ta có thể nhờ thằng hai ra tay với con trai mình. Theo như bà ta biết, cái tên “thằng què” đó đúng là có bản lĩnh…

Người giúp việc mở cửa, Mai Bảo Anh lập tức xông lên lầu tìm con trai. Trong phòng ngủ tầng hai không thấy cục cưng đâu, bà ta liền xông vào phòng ngủ của con trai thứ ba. Hai vợ chồng mới vừa chui vào chăn, bị bà xông vào thì vội vàng tách ra.

Thôi Cửu vừa mặc áo vừa nói: “Mẹ, lần sau mẹ vào phòng thì gõ cửa trước được không?”

“Con ra ngoài đi, mẹ có chuyện muốn nói với vợ con.” Mai Bảo Anh lòng như lửa đốt, có vài chuyện bà ta chỉ nói với con dâu thứ ba, còn thằng con thứ ba vô dụng không có chí tiến thủ này thì chẳng biết gì cả.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Tối qua con trực ca đêm.” Thôi lão Tam còn muốn ngủ thêm, nhưng bị mẹ đuổi: “Con ra ngoài ở mấy hôm đi.”

Thôi lão Tam mặt mày u ám. Mẹ anh lúc nào cũng thiên vị lão Tứ, coi anh là đứa con không cùng huyết thống, là gánh nặng, là nỗi nhục. Ngày thường chẳng buồn quan tâm hỏi han, giờ nói đuổi đi là đuổi. Khổ nỗi vợ anh lại cứ thích ở trong khu nhà đại viện, anh nói bao lần cũng không chịu chuyển đến ký túc xá của nhà máy.

Anh dằn lòng thu dọn mấy món đồ, cúi đầu bỏ đi.

Mai Bảo Anh đóng cửa phòng lại, hỏi ngay: “Lão Tứ tối qua không về nhà? Nó đi đâu rồi?” Lời Khương Từ nói khiến bà ta bất an, sợ có người thật sự động đến con trai mình.

Đàm Tuyết Như vội vã mặc quần áo xong: “Chú Tư nói có chuyện quan trọng phải làm.”

“Nó đi làm chuyện gì? Không phải đã nói rõ là việc dơ bẩn không cần nó đích thân ra tay sao?”

“Chú ấy…” Đàm Tuyết Như lắp bắp, mưu kế của lão Tứ quá độc ác, nhưng lại hữu hiệu, nên cô ta không can ngăn.

“Chú tư nói chú ấy sẽ tìm Khương Từ, kéo cô ta đến một nơi vắng vẻ rồi c**ng b*c, sau đó đến nhà họ Khương cầu hôn. Đến lúc đó, chú ấy cưới được Khương Từ, để xem anh Hai còn mặt mũi nào mà cưới Lâm Uyển nữa.”

Mai Bảo Anh choáng váng, trực tiếp tát cho con dâu một bạt tai: “Sao cô không can nó? Nhỡ đâu người ta kiện nó là sàm sỡ thì bị đánh vỡ đầu là cái chắc!”

Đàm Tuyết Như ôm mặt khóc: “Con can không nổi mà, chú Tư nói chúng ta cứ lằng nhằng, chỉ có cách của chú ấy là tốt nhất. Nhà họ Khương không dám kiện đâu, chú ấy thèm con bé xinh đẹp, một lòng muốn cưới về, con có cách gì chứ. Đúng rồi mẹ, chú Tư đến giờ còn chưa về, biết đâu chuyện thành rồi, mẹ cũng không cần phải lo nữa, Lâm Uyển không vào nổi cửa nhà ta đâu.”

“Thành cái rắm!” Mai Bảo Anh tức đến phát điên: “Con tiện nhân Khương Từ bây giờ còn đang ở phòng khách dưới lầu, tóc tai còn chẳng rối một sợi!”

Lão Tứ là chỗ dựa duy nhất giúp bà ta đứng vững trong nhà họ Thôi, không có đứa con chung với Thôi Viễn Sơn này, bà ta chẳng là cái thá gì cả.

Đàm Tuyết Như cũng sợ, khẽ nói: “Mẹ, giờ phải làm sao đây? Ban đầu là định để Thôi Đóa Đóa được nhận làm con nuôi của anh Hai, để con gái con – Xảo Tinh thay nó vào đoàn văn công, ai ngờ Thôi Bình Châu lại muốn cưới Lâm Uyển, mà còn mang theo cả con riêng. Mẹ tuyệt đối không thể để ông già đồng ý chuyện hôn sự của Thôi Bình Châu và Lâm Uyển được, nếu không mẹ con mình trong nhà này làm gì còn ngày tháng yên ổn?”

Cô ta nguyền rủa: “Năm đó anh Hai mà c.h.ế.t ngoài chiến trường như anh trai anh ta thì tốt biết mấy.”

Mai Bảo Anh sau khi đưa con trai mình vào nhà họ Thôi, liền để nó đổi sang họ Thôi, theo thứ tự trong nhà là lão Tam, sau này lại sinh ra lão Tứ. Đàm Tuyết Như là con dâu thứ ba của bà ta, Thôi Xảo Tinh là cháu gái ruột, nhưng không phải cháu nội ruột của Thôi Viễn Sơn.

Chính vì lý do huyết thống đó mà Mai Bảo Anh mới ép được ông già bỏ ý định để con gái thằng Ba làm con nuôi của thằng Hai, kiên quyết bắt ông ta đồng ý để Thôi Đóa Đóa được nhận.

Đàm Tuyết Như đầy vẻ oán hận: “Thôi Bình Châu cái đồ tàn phế ấy rõ ràng có bao nhiêu mối quan hệ, mà chuyện nhỏ như đưa Xảo Tinh vào đoàn văn công cũng không chịu giúp, Thôi Đóa Đóa là cháu gái nó, chẳng lẽ Xảo Tinh không phải sao?”

Mai Bảo Anh nhàn nhạt liếc nhìn con dâu: “Thằng ba đâu phải con ruột của ông già, tôi mất bao nhiêu công mới khiến nó đổi sang họ Thôi, tôi biết cô oán trách tôi thiên vị, lạnh nhạt với thằng ba, nhưng cô nghĩ mà xem, tôi càng tốt với thằng ba, ông già càng ngứa mắt, tôi có thể để các người được vào ở trong khu tập thể của đơn vị đã là nhượng bộ lớn rồi. Thôi Bình Châu còn hận các người chưa đủ, sao có thể giúp Xảo Tinh được chứ.”

Những lời mẹ chồng nói, Đàm Tuyết Như đều hiểu cả, chỉ là trong lòng không cam tâm. Nghĩ đến kế hoạch không thành công, cô ta vô cùng hối hận.

“Con nha đầu Khương Từ đó đúng là mạng lớn, tôi đã bảo Giang Hồng Vũ tìm cơ hội đẩy nó xuống núi, tính cho nó c.h.ế.t luôn, Lâm Uyển bị bệnh tim, con c.h.ế.t thì chắc chắn sẽ phát bệnh mà c.h.ế.t theo, Lâm Uyển c.h.ế.t rồi thì thằng Hai còn gì hy vọng sống nữa. Lúc ấy chúng ta lại đem Thôi Đóa Đóa gả cho cái thằng con trai nhà địa chủ đó để bị đưa đi vùng sâu vùng xa, đến lúc đó, cả nhà họ Thôi này đều là của chúng ta.”

“Mọi thứ vốn dĩ trù tính rất ổn, ai mà ngờ con Khương Từ rơi xuống núi mà không chết.”

Kế hoạch hoàn toàn bị đảo lộn, tên c.h.ế.t tiệt Khương Quốc Trụ lại dẫn đàn bà về ly hôn với Lâm Uyển, Thôi Bình Châu cưới Lâm Uyển, thì cái thằng tàn phế đó chẳng phải sẽ có thêm động lực sống hay sao?

Mai Bảo Anh nghiêng tai lắng nghe, dưới lầu, trong thư phòng là tiếng cãi vã đến rung trời giữa Thôi Viễn Sơn và Thôi Bình Châu.

“Thôi Bình Châu cứ khăng khăng không chịu để ông già nhờ người đẩy thằng Tư vào quân đội, muốn chặn đường tiến thân của con trai tôi thì phải xem một kẻ tàn phế như nó có xứng đáng hay không.”

Bà ta đã nhẫn nhịn suốt hai mươi năm, từng lời từng câu bên gối của mình đã khiến trái tim Thôi Viễn Sơn từng chút một nghiêng về phía bà ta, chút áy náy cuối cùng dành cho đứa con trai tàn phế đó, sớm đã bị sự đối đầu của Thôi Bình Châu mài mòn sạch sẽ.

“Cha con rất coi trọng huyết thống, dù anh Hai có đưa ra ý định cưới vợ rồi nhận con gái riêng làm con nuôi, Thôi Viễn Sơn cũng nói anh ta sẽ không đồng ý. Anh Hai không đấu lại ông già, hôm nay cuộc hôn nhân này bọn họ sẽ không bàn thành được.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 33: C14.1



Chương 14: Con Rể

Thôi Viễn Sơn đập mạnh bàn sách trong thư phòng đến vang trời, giận đến mức giữa hai lông mày giật giật liên hồi:

“Lão tử không cho phép con cưới Lâm Uyển vào cửa!”

“Không phải cha luôn muốn con cưới một người vợ, để dìu dắt nhau sống nửa đời còn lại sao?” Thôi Bình Châu cười khẩy: “Hóa ra tất cả lời cha nói đều là giả, cha chỉ mong con c.h.ế.t sớm để dọn đường cho cái nhà này, để mặc người đàn bà đó muốn làm gì thì làm chứ gì?”

“Người đàn bà đó? Bà ấy gả cho lão tử thì chính là mẹ con!” Thôi Viễn Sơn chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng.

“Cha chưa từng nói không cho con cưới vợ, nhưng Lâm Uyển thì không được. Chồng cô ta vừa mới quay về là ly hôn, sau đó liền gả cho con, người ngoài sẽ nghĩ hai người sớm đã có tư tình, con bảo mặt mũi cha để đâu được?”

Thôi Bình Châu xoay bánh xe lăn, cầm khung ảnh trên bàn đưa đến trước mặt Thôi Viễn Sơn: “Mẹ con vừa nhắm mắt, cha đã cưới người đàn bà đó. Cha còn biết xấu hổ không? Ông nội con c.h.ế.t như thế nào trong lòng cha không rõ chắc? Có cần con giúp cha nhớ lại một chút không?”

Thôi Viễn Sơn nhìn thấy trong khung ảnh là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, ôm cậu con trai nhỏ trong lòng, bên cạnh là cậu con trai lớn đang đứng, nụ cười tươi tắn rạng rỡ.

Về sau người phụ nữ ấy bệnh tật, thân thể vặn vẹo, dung mạo chẳng khác gì quỷ dữ, ông ta không dám nhìn nữa. Bà ấy bệnh suốt ba năm, đến sau cùng ông không dám bước vào phòng, không dám đối diện với ánh mắt đầy căm hận của bà ấy. Toàn là Bảo Anh chăm sóc tỉ mỉ cho bà ấy, ông và Bảo Anh luôn giữ lễ, chưa từng phụ bạc vợ trước.

Chỉ để ngăn Thôi Đóa Đóa phải gả vào nhà họ Cố, Thôi Bình Châu lại dám cưới một người đàn bà như vậy để khiến ông tức giận?

Ông từng hứa với Bảo Anh rằng, trong ngôi nhà này sẽ không có thêm nữ chủ nhân nào nữa, vì vậy sớm đã đuổi con dâu trưởng ra khỏi khu tập thể của đơn vị.

Thôi Bình Châu đến tận bây giờ vẫn không hề hay biết, chính cha anh là người đã nói với chị dâu cả: góa phụ và em chồng chưa cưới sống chung dưới một mái nhà sẽ bị người đời dị nghị, truyền ra ngoài sẽ bôi nhọ gia phong.

Doãn Tần là con nhà gia giáo, còn biết né tránh điều tiếng, không nói một lời đã dọn ra ngoài.

Thôi Bình Châu có quân hàm, kết hôn rồi thì Lâm Uyển có thể đường hoàng ở lại đây.

Bảo Anh không phải mẹ chồng danh chính ngôn thuận của cô ấy, sao có thể trông mong cô ấy sẽ hiếu thuận?

Trong căn nhà này, đến một người dư thừa cũng không chứa nổi.

“Đừng tưởng tôi không biết anh và chị dâu anh đang tính toán chuyện gì.”

“Anh cưới Lâm Uyển chính là để giữ lại Đóa Đóa.”

“Những gì tôi đã quyết thì không ai thay đổi được.”

“Khương Từ không có chút quan hệ m.á.u mủ nào với nhà họ Thôi, tôi không cho phép con gái của thằng ba gả đi, thì con gái riêng của anh cũng không được!”

“Con cháu thật sự duy nhất của nhà họ Thôi, chỉ có Thôi Đóa Đóa!”

Thôi Bình Châu nhẹ nhàng lau mặt kính khung ảnh, cảm thấy những năm tháng thật lòng của mẹ mình đã bị chó ăn mất rồi.

Anh đặt khung ảnh trở lại vị trí cũ. Trước kia anh không có ai để liều mạng bảo vệ, nhưng giờ thì có rồi.

“Lâm Uyển, con nhất định sẽ cưới. Còn Cố Thanh Xuyên, cậu con rể này con cũng đã nhận định rồi.”

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt toàn là vẻ lạnh lẽo.

“Cha à, cha rời khỏi quân đội quá lâu rồi, chốn mềm mại kia đã mài mòn hết khí phách của cha.”

Anh bật cười nhạt: “Cha vẫn tưởng mình còn là người nói một là một như hai mươi năm trước sao? Căn nhà này, từ lâu đã không còn là do cha định đoạt.”

“Cha chẳng lẽ không nhận ra, các mối giao tình, bạn bè cũ, cấp trên đồng nghiệp trước kia của chúng ta chẳng ai còn lui tới? Sinh nhật cha, có mấy người gọi điện chúc mừng? Tiệc sinh nhật của cha toàn là đám tiểu nhân hám danh con không thèm đếm xỉa. Mạng lưới quan hệ năm xưa của nhà ta, chẳng lẽ cha nghĩ là đứt cả rồi sao?”

“Mày… mày…?” Thôi Viễn Sơn giận đến mức chỉ tay vào con trai, mặt mũi đỏ bừng: “Mỗi tuần mày ra ngoài hai lần không phải đi dưỡng bệnh, mà là đang từng chút một gặm nhấm mối quan hệ mà tao khổ công xây dựng? Tao thật không ngờ, lại nuôi ra một đứa con bội bạc như mày!”

Mười mấy năm trời mưa dầm thấm đất, ông ta đã bị đứa con trai tàn tật này lặng lẽ đoạt lấy quyền lực.

Thôi Bình Châu chưa từng rảnh rỗi, anh đã gom hết các mối quan hệ của nhà họ Thôi vào tay mình.

Ông ta túm lấy chặn giấy trên bàn làm việc ném về phía Thôi Bình Châu.

Anh nghiêng đầu tránh đi, chặn giấy sượt qua tóc mai rơi xuống sàn gỗ phía sau, nện ra một vết lõm sâu.

Lực ném của ông già không nhỏ, là định đập nát đầu anh thật đấy chứ?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thôi Bình Châu chỉ tay về phía cửa thư phòng, hờ hững nói:

“Căn nhà này là do ông nội để lại, trong di chúc ghi rất rõ ràng: không có phần của cha. Cái sàn bị hỏng cha phải bồi thường nguyên giá. À đúng rồi, chặn giấy cha vừa ném vỡ lúc mua hết 50 đồng đại dương, cũng phải tính luôn vào.”

Thôi Viễn Sơn loạng choạng lao ra khỏi thư phòng. Khương Từ ghé đầu nói nhỏ với Cố Thanh Xuyên: “Anh Xuyên, hình như vừa rồi trận chiến này chú hai thắng rồi đấy. Chắc sắp đến lượt anh rồi, có hồi hộp không?”

Cố Thanh Xuyên nghiêng đầu liếc cô, cô nhóc này đúng là thích gây chuyện.

Lẽ ra hôm nay anh không nên đến…

“Em nói xem…”

Thôi Bình Châu từ trong thư phòng giơ tay gọi về phía phòng khách đối diện, cười rất ôn hòa:

“Cậu Xuyên, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”



“Tôi và Lâm Uyển kết hôn xong, Tiểu Từ sẽ là con gái tôi. Cậu Xuyên à, đừng nói là tôi không giữ lời với cậu.”

Có lẽ vì sắp cưới vợ, Thôi Bình Châu trông tinh thần hăng hái hẳn lên.

Ngược lại, chàng trai trẻ ngồi đối diện lại mang vẻ buồn bã man mác.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 34: C14.2



Mọi chuyện đã ngã ngũ, Thôi Bình Châu quả thật có bản lĩnh, âm thầm bày mưu tính kế suốt bao năm, chỉ cần ra tay một lần liền đè cho Thôi Viễn Sơn không ngóc đầu dậy nổi.

Cố Thanh Xuyên nói: “Cháu không phải chú hai, không có bản lĩnh lớn như ngài. Cháu không bảo vệ được Tiểu Từ, thì sẽ không liên lụy đến cô ấy.”

Con đường anh phải đi sau này vốn dĩ đã không được người ta coi trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tố cáo.

Chợ đen ở Hắc Thủy Hà sau bao năm vận hành đã bước vào giai đoạn có thể sinh lời, nhưng rủi ro cũng lớn hơn trước rất nhiều.

Thôi Bình Châu mỉm cười: “Con gái tôi không cần người khác che chở. Không ai dám động đến nó. Cậu cưới nó là được rồi.”

Cố Thanh Xuyên hỏi ngược lại: “Nếu có người bắt cháu đi lao động cải tạo thì sao? Đến lúc đó, bảo Tiểu Từ phải làm sao? Ly hôn cắt đứt quan hệ, hay là theo cháu đi chịu khổ?”

Hai mươi năm trước, Thôi Bình Châu cũng từng giống hệt chàng trai trẻ này, vì tự ti mà không dám theo đuổi người mình yêu – chuyện này, không thể trách Cố Thanh Xuyên được.

Thôi Bình Châu đã quyết định cưới Lâm Uyển, đã đồng ý làm cha của Khương Từ, thì sẽ bảo vệ được cả nhà họ.

“Chỉ cần tôi còn sống, không ai dám động đến con rể tôi.”

Cố Thanh Xuyên: “…”

Chú hai định trong một ngày gom đủ vợ, con gái, con rể luôn hay sao?

Anh quay đầu, ánh mắt vẫn mang theo sự cố chấp:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Chú Thôi, cháu muốn tự mình giành lấy bản lĩnh để bảo vệ cô ấy.”

“Ý chí rất tốt.” Thôi Bình Châu vô cùng tán thưởng: “Tiểu tử, có muốn vào quân đội rèn luyện không? Bảo vệ quốc gia, một khi giành được quân công, có bản lĩnh thì muốn bảo vệ ai cũng được!”

Cố Thanh Xuyên đứng thẳng người như cây tùng, trong lòng sôi trào.

Nhập ngũ sao? Làm sao mà không muốn?

Thanh niên có chí, ai mà không mơ ước được khoác lên người bộ quân phục đó?

Nếu anh có thể nhập ngũ, vào đơn vị, liều mình giành lấy quân công như Thôi Bình Châu, thì đến lúc đó – Tiểu Từ sẽ là gia quyến của quân nhân, có thể đi theo đơn vị, không ai dám bắt nạt cô ấy.

Cố Thanh Xuyên suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một giấc mộng hão:

“Thành phần gia đình cháu thế này, thẩm tra lý lịch không qua nổi, không thể nhập ngũ đâu.”

“Nhà cháu mang thành phần địa chủ, suốt đời không rửa sạch được. Cha cháu còn bị vu oan thiết kế sai bản vẽ, phá hoại tài sản của quốc gia, bị gán là Hán gian, là b*n n**c phản động. Cháu như vậy…”

“Câm miệng.” Thôi Bình Châu quát ngắt lời: “Chẳng lẽ ngay cả cháu cũng tin cha mình là loại người như thế sao?”

“Cháu không tin…”

“Không tin thì đi điều tra!” Thôi Bình Châu lại cắt ngang lời anh.

“Nếu cháu tin cha mình trong sạch, thì hãy đi tìm bằng chứng, chỉ cần tìm được, cha cháu sẽ được minh oan.”

Thôi Bình Châu hạ giọng xuống một chút: “Chú không thể nói nhiều với cháu, nhưng bên trên sắp có động tĩnh lớn. Cha cháu sẽ được giải oan, cái mũ địa chủ nhà cháu cũng sẽ được gỡ xuống. Đừng quên, ông nội cháu cũng là người từng đi theo cách mạng, thời kháng chiến ông ngoại cháu đã quyên toàn bộ gia sản, là người yêu nước. Gốc gác của cháu trong sạch, nếu không phải thế, thì sao Thôi Viễn Sơn lại chịu gả cháu gái cho nhà cháu? Cháu ráng chờ, sẽ không lâu đâu. Đừng để đến lúc quan trọng thế này lại làm Tiểu Từ giận bỏ đi.”

Cố Thanh Xuyên nghe mà trong lòng dâng trào, nhà anh… còn có ngày được giải oan sao?

Chú hai sẽ không lừa anh chứ?

“Chú hai,” Cố Thanh Xuyên khó khăn nói: “Nếu cháu còn sống để chờ đến ngày cha mình được minh oan, cháu nhất định sẽ đến cửa cầu hôn.”

Cuộc nói chuyện trong thư phòng giữa hai người, không ai thứ ba được biết.

Trước khi đi, Cố Thanh Xuyên nói một câu: “À, chú hai, lão Tứ nhà họ Thôi muốn giở trò với Tiểu Từ, cháu đánh gãy chân hắn rồi, chắc chú không ngại chứ?”

Thôi Bình Châu bật cười: “Biết rồi, không hổ là con rể ta chọn. Cháu cứ đợi đi, sắp tới sẽ cho cháu vào quân đội rèn luyện.”

Cố Thanh Xuyên: “……”

……

Thôi Nhượng được người ta khiêng về, nghe nói là uống rượu suốt một đêm, từ trên cầu Hắc Thủy ngã xuống, gãy cả hai chân, lúc được dân làng phát hiện thì đã hôn mê bất tỉnh, được đưa đến cổng đại viện, lính gác dùng cáng khiêng về.

Con trai cưng sống c.h.ế.t chưa rõ, Mai Bảo Anh tóc tai rối bời lao đến, chỉ vào Thôi Bình Châu vừa khóc vừa mắng: “Là anh! Tôi biết là anh làm! Đồ tàn phế c.h.ế.t tiệt, anh không đi được nên đánh gãy chân con trai tôi, nó là em trai ruột của anh đấy! Sao anh có thể độc ác như vậy được chứ?”

Mọi chuyện đều bắt nguồn từ chuyện hôn nhân này, tất cả đều là do Khương Từ.

Bà ta lại lao tới định tát Khương Từ một cái:

“Đều tại con tiện nhân này, sao chổi, bao nhiêu người rơi vào họa vì mày! Mày sao không c.h.ế.t đi, lúc rơi xuống núi mày nên c.h.ế.t luôn cho rồi…”

Khương Từ nghiêng người tránh sang một bên, Mai Bảo Anh đập thẳng vào tủ kính lớn trong phòng khách, kính vỡ nát, cắt rách đầy mặt, bà ta ôm mặt hét lên thảm thiết.

Thôi Viễn Sơn nhìn thấy vợ yêu m.á.u me đầy mặt, con trai út hôn mê bất tỉnh, ông lập tức lao vào thư phòng lôi khẩu s.ú.n.g ra, chỉ thẳng vào Khương Từ, tay run lẩy bẩy.

Vợ ông nói đúng, tất cả là tại con bé này, mọi chuyện bắt đầu đều vì nó.

Khương Từ cũng không hề sợ hãi, chỉ đứng yên nhìn chằm chằm Thôi Viễn Sơn.

Trong nhật ký đã viết, hôm nay không phải ngày c.h.ế.t của cô, khẩu s.ú.n.g của Thôi Viễn Sơn hoặc là không có đạn, hoặc là sẽ bị kẹt cò.

Ánh mắt không chút sợ hãi của cô gái khiến Thôi Viễn Sơn mất hết lý trí, ông bóp cò — trong s.ú.n.g không có đạn.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, ai nấy đều hồn vía lên mây, chỉ có Thôi Bình Châu vẫn bình tĩnh.

Anh nói với vệ binh: “Đưa Mai Bảo Anh và thằng Tư đến bệnh viện, lão gia điên rồi, muốn g.i.ế.c người. May mà trong s.ú.n.g không có đạn… Gửi ông ấy đến viện dưỡng lão đi, nói với viện trưởng một tiếng, lão gia không biết khi nào lại phát bệnh làm hại người, tốt nhất nên cách ly.”

“Thôi Bình Châu, mày dám giam lỏng cha mày à? Sao mày không c.h.ế.t trên chiến trường như anh mày đi? Mày trở về là để dồn cha mày vào chỗ c.h.ế.t đúng không? Tao sẽ b.ắ.n c.h.ế.t mày!”

Cha con đến nước này, công lớn là do Mai Bảo Anh, nhưng không thể chỉ đổ cho bà ta.

Năm cuối cùng mẹ anh lâm bệnh, lão già ấy đã sớm lén lút với Mai Bảo Anh. Đàn ông nếu đã thay lòng, thì vợ con cũng chẳng còn gì quan trọng.

Thôi Bình Châu phất tay, khẩu s.ú.n.g đó vốn là anh chuẩn bị, định để cha mình không nhịn được mà nổ s.ú.n.g vào anh.

Nào ngờ hôm nay lại chĩa vào Khương Từ.

Dù biết bên trong không có đạn, anh vẫn cảm thấy hổ thẹn.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 35: C14.3



Vệ binh tận mắt thấy lão gia phát điên bóp cò s.ú.n.g vào một cô gái, ai nấy đều cho rằng ông ta đã thật sự điên, lập tức tước s.ú.n.g trong tay ông, áp giải lên xe jeep quân dụng, đưa thẳng đến viện dưỡng lão trên lưng chừng núi.

Trong nhà hỗn độn như một bãi chiến trường, Thôi Bình Châu bảo người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, Khương Từ đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện không biết từ lúc nào Cố Thanh Xuyên đã rời đi.

Chú hai Thôi quả thật rất lợi hại, Khương Từ cũng không định nán lại lâu.

“Chú hai, chuyện hôn sự của chú với mẹ cháu cháu không quản đâu, cháu còn việc khác.”

Hiện giờ cô còn rất nhiều chuyện phải làm, chỉ riêng chuyện phải kiếm đủ năm nghìn đồng trong một năm đã đủ khiến cô bận tối mắt.

Đợi lát nữa cô sẽ đi xem lại nơi mà kiếp trước từng phát hiện ra trong núi, xem có còn không.

Nếu còn, thì đến tầm này năm sau, năm nghìn đồng cũng không phải chuyện khó.

Thôi Bình Châu và Lâm Uyển tiễn cô ra tận cổng, Thôi Bình Châu hỏi:

“Chiều nay chú với mẹ cháu đi đăng ký kết hôn, mẹ cháu đã không còn là người của nhà họ Khương, ông cháu cũng chẳng thể quản được, chỉ có thể quản cháu thôi. Cháu đối phó được không?”

Khương Từ cười tươi:

“Ông cháu hơi khó tính thật, nhưng chú hai chú lợi hại thế, đến cả ông cụ Thôi cũng bị chú thu phục được, lúc ông cháu nổi giận cháu cứ đổ hết sang chú đấy.”

Rời khỏi khu tập thể quân đội, lúc này mới chưa đến mười giờ sáng, Khương Từ lại tiếp tục leo núi, men theo con đường mòn quen thuộc kiếp trước, đi bộ hơn mười dặm đường núi.

Tài năng lớn nhất của cô là khả năng định hướng, dù có lạc trong sương mù rậm rạp cô cũng có thể tìm được đường ra, nếu không thì mỗi lần công xã tổ chức đội vào núi hái sản vật, cũng sẽ không để cô dẫn đường.

Xuyên qua một rừng trúc rậm rạp, trong thung lũng có một suối nước nóng, khí hậu ấm áp nên dù mùa đông cũng không đóng băng, từng đàn gà rừng và vịt trời tụ tập sinh sống ở đây.

Cô dự định sẽ lập một khu chăn nuôi ở đây, vác gạo đến cho chúng ăn để sinh sản thêm nhiều.

Chỉ cần Khương Đại Sinh giúp cô tiêu thụ đám sản vật núi này thật tốt, đến sang năm, việc mua lại căn nhà lớn sẽ không còn là nỗi lo.

Khang Quế Hương muốn chiếm tiện nghi nhà họ Khương, đừng hòng có cửa.

Cô thử nhiệt độ của suối nước nóng tự nhiên, khá nóng, đi một đoạn đường núi xa như vậy cũng mệt rồi, cô liền cởi giày chuẩn bị ngâm chân thì bỗng có người vỗ vào vai.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Từ giật mình nhảy dựng, còn ai có thể tìm được chỗ này chứ? Cô quay ngoắt đầu lại...



“Cố Thanh Xuyên, anh đi đứng không phát ra tiếng à? Nếu em lỡ tay đập c.h.ế.t anh thì sao?”

Ngay khoảnh khắc bàn tay to ấy đặt lên vai cô, Khương Từ phản xạ lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y đối phương, cùi chỏ hất mạnh ra sau đánh vào n.g.ự.c hắn, đầu gối ép lên bụng, cánh tay chèn ngang cổ họng, còn tay kia thì mò lấy một hòn đá, nhằm thẳng đầu hắn mà giơ lên định nện xuống.

Hòn đá to bằng miệng bát suýt nữa đã bổ xuống đầu anh, may mà cô thu tay lại kịp: “Hai lần rồi đó, em đều không nghe thấy tiếng chân anh, cứ thế mà đi sát sau em.”

Kiếp trước sao cô lại không biết người đàn ông này có bản lĩnh bám đuôi âm thầm giỏi thế này chứ?

Cô gái nhỏ khí lực rất mạnh, phản ứng lại vừa nhanh vừa tàn độc, Cố Thanh Xuyên bị cô đè ngửa trên mặt đất không nhúc nhích nổi, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh làm anh hơi nheo mắt lại, vừa hay che giấu được vẻ kinh ngạc của mình.

Anh nhướn mày: “Nhóc con, mấy chiêu đánh nhau này học ở đâu đấy? Gặp phải người rành hơn em thì cũng chẳng dùng được đâu… À mà này… em nới chân ra tí đi, xương sườn anh sắp bị em ép gãy rồi đây này.”

Cổ họng anh cũng đau, giọng nói đều thay đổi. Khi cô gái nhỏ phản công, anh cố ý thử xem cô có bản lĩnh gì, nên không phản kháng, để mặc cô lật mình ngã xuống đất.

Ai dạy ư? Đương nhiên là Cố Thanh Xuyên của kiếp trước dạy rồi. Cô khổ luyện suốt mười năm, bây giờ dùng lại cũng không thấy xa lạ.

Không biết có phải vì cô là cái gọi là “nữ chính” không mà luôn có mấy năng lực kỳ quái. Ví dụ như khả năng nhớ đường — cho dù là rừng sâu núi thẳm cỡ nào, chỉ cần cô đi qua một lần là có thể tìm được đường về, chưa bao giờ lo bị lạc.

Ví dụ như sức lực lớn — hồi cấp hai cấp ba trường tổ chức đi lao động vụ thu, đào đất đắp đê, cô một mình làm bằng năm cậu con trai, còn vì quá khỏe mà bị bạn học trêu chọc, khóc mất một trận, cảm thấy bản thân chẳng giống con gái chút nào.

Học cái gì cũng cực nhanh, đặc biệt là mấy thứ liên quan đến vận động. Nếu không phải kiếp trước mắc bệnh nan y mà chết, e rằng cô đã giành được chức vô địch thế giới môn tán thủ rồi.

Trước kia ghét những năng lực đó, thấy chẳng có ích gì, chỉ làm bản thân không giống con gái, sợ anh Xuyên không thích, nên luôn giấu kỹ không dám để ai biết. Sau này người đàn ông kia nói, đây đều là kỹ năng giữ mạng, bắt cô phải học cho giỏi, luyện cho thuần.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 36: C14.4



Khương Từ ném hòn đá trong tay đi, vỗ vỗ bụi trên tay rồi rửa trong suối nước nóng: “Anh không phải cũng giấu em rất nhiều chuyện sao? Vậy tại sao em phải nói cho anh biết?”

Nói ra rồi thì sợ anh bị dọa c.h.ế.t mất. Chuyện cô trọng sinh, còn có suối linh và quyển nhật ký, vốn dĩ là chuyện rất hoang đường, cô biết một mình là đủ rồi.

“Được rồi, không nói thì thôi.” Cố Thanh Xuyên lặng lẽ ấn vào sườn mình, may mà không bị gãy xương, nhưng đau thật đấy.

Anh nhặt một viên đá nhỏ, nhắm vào ao nước phía dưới ném làm sóng nước b.ắ.n tung tóe, dọa cho cả ao đầy gà rừng vịt trời bay loạn xạ.

“Em không định chỉ dùng hai ba trăm con gà vịt hoang này để đổi lấy năm nghìn tệ đấy chứ? Chừng này thì chưa đủ đâu.”

“Còn một năm nữa mà.” Khương Từ tiện tay nhặt vài ổ trứng gà rừng và trứng vịt trời đang được ấp, xé dây mây bện thành cái giỏ, nhét vào ba bốn chục quả.

“Em mang mấy cái này về thử ấp trước đã.”

Cố Thanh Xuyên: “……” Đây gọi là mang mấy cái sao?

Anh bắt vài con gà rừng vịt trời đang ấp trứng, trói cánh lại rồi xách trên tay.

“Vậy em cứ thử xem. Nhưng dù có ấp nở ra thì đến mùa đông, đám gà vịt con này cũng khó mà nuôi sống được.”

Khó nuôi thì đã sao? Cùng lắm cho uống chút nước linh tuyền.

Khương Từ ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã xê qua đỉnh đầu.

“Anh Thanh Xuyên, còn mười mấy dặm đường nữa, mình về thôi.”

Chui ra khỏi rừng trúc, xung quanh nhìn đâu cũng giống nhau, tán cây rậm rạp che kín ánh sáng.

Cố Thanh Xuyên hỏi:

“Lần sau em có còn tìm được chỗ này không?”

Nếu không phải vì lo lắng mà đi theo cô cả đoạn đường, thì anh thật chẳng ngờ trong núi sâu lại có một nơi như tiên cảnh có suối nước nóng thế này.

“Đương nhiên là tìm được.” Khương Từ quay lại theo hướng ban đầu: “Đường em đi giống như được khắc vào đầu vậy, anh Thanh Xuyên anh đi một lượt rồi, lần sau em không đi cùng, anh cũng sẽ tìm được thôi. Anh nhìn xem chỗ này nhiều gà vịt hoang lắm, chỉ là đường xa một chút. Anh đi cùng với anh Đại Sinh, cứ bắt thỏa thích đi.”

Cố Thanh Xuyên: “……”

Anh thật sự không tìm lại được nơi đó, khả năng ghi nhớ đường đi chuẩn xác như vậy không phải ai cũng có.

“Lần sau vẫn là em dẫn đường đi, anh với Khương Đại Sinh mang thêm vài người nữa theo cùng. Chỗ thung lũng trong núi này chưa có ai đến, đào hái được khối sản vật núi. Đồ em gom được bọn anh sẽ giúp vận chuyển, giúp em bán. Bảo đảm một năm sau em kiếm đủ năm ngàn đồng.”

Dù sao cũng chẳng ai trong núi, Khương Từ níu tay áo anh, móc lấy ngón tay thon dài của anh: “Anh Thanh Xuyên, anh nhận em làm vị hôn thê rồi phải không?”

Cố Thanh Xuyên: “…”

Muốn dứt khoát gạt tay cô ra, chẳng hiểu sao cánh tay lại cứng đờ chẳng nhúc nhích nổi.

“Không phải, anh chỉ sợ em thua cược, ngay cả chỗ ở cũng không còn, anh cũng không thể thật sự mặc kệ em… Dù sao thì anh là anh trai e…”

Khương Từ bẻ mạnh một cái, bẻ đến mức các đốt ngón tay của Cố Thanh Xuyên phát ra tiếng răng rắc, đau đến nỗi anh nuốt ngược chữ cuối cùng vào bụng.

Chỉ trong một năm, cô gái nhỏ này tính tình đã mạnh mẽ hẳn lên.



“Mẹ, con nói đúng mà, con nhỏ đó là đồ vong ân bội nghĩa, cho ăn cũng không biết cảm ơn. Giờ nó làm con gái của Thôi Bình Châu, thì căn nhà nhỏ của nhà họ Khương đương nhiên phải thu lại. Con với Quốc Trụ cũng khỏi cần tìm nhà nữa, cứ chuyển qua đó ở luôn.”

Khi biết tin Thôi Bình Châu muốn cưới Lâm Uyển, lòng gan phổi của Khang Quế Hương như muốn nổ tung. Kiếp trước bà ta đã biết vận may của Khương Từ rất tốt, kiếp này nếu không bẻ gãy cánh cô ta từ sớm, thì cô ta chắc chắn sẽ bay cao vượt xa.

Cả mẹ cô ta là Lâm Uyển cũng nhờ đó mà vừa mới ly hôn xong đã lập tức gả cho Thôi Bình Châu. Tuy anh ta bị liệt, nhưng cũng là chỉ huy của một đơn vị tác chiến bí mật, cấp bậc quân hàm thì không thể dò hỏi được.

Kiếp trước nếu không nhờ anh ta âm thầm bảo vệ Cố Thanh Xuyên và Khương Từ, thì hai người đó sớm đã bị thủ tiêu rồi, sao có thể sống mà ra khỏi nhà giam được.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vận khí của Khương Từ tốt, thì vận khí của cô ta sẽ xui xẻo. Cô ta phải cướp hết vận may của Khương Từ, kiếp trước cướp được, kiếp này cô ta cũng phải cướp cho bằng được!

Cả nhà họ Khương, dễ xúi giục nhất chính là mẹ con Hứa Linh Chi và Khương Quốc Trụ. Cô ta vẫn còn việc cần dùng đến Khương Quốc Trụ, nên đến trước mặt Hứa Linh Chi khóc lóc kể khổ:

“Lâm Uyển đúng là mất mặt, cô ta với Thôi Bình Châu chắc chắn từ lâu đã có tư tình, nên mới đồng ý ly hôn nhanh như thế, đang lo không có lý do để vào làm bà chủ nhà họ Thôi nữa kìa.”

Chỉ trong hai ngày, con trai và con dâu của Hứa Linh Chi đều dọn khỏi đại viện như chạy nạn, còn bà ta thì mười bảy năm chưa từng xuống bếp, giờ phải lo ba bữa cơm cho ông cụ Khương, còn phải giặt giũ quét tước, đang không biết trút giận vào đâu.

“Con nhóc Khương Từ đó đúng là sao chổi, trời sinh là khắc ta! Nó đã nhận người khác làm cha, còn mặt mũi nào mà ở nhà ta nữa? Hôm nay nhất định phải đuổi nó ra ngoài!”

Khương Từ vừa mới chuyển đến chưa kịp thay khóa cửa, Hứa Linh Chi mang theo chìa khóa dự phòng của nhà, mở cổng viện, rồi đến cửa chính của phòng khách. Nhìn căn nhà nhỏ tinh xảo trước mắt, bà ta đau lòng không thôi – đứa con trai bà yêu thương nhất còn chưa có chỗ ở, cả nhà sáu người đang chen chúc trong nhà khách, căn nhà này phải thu lại cho con trai ở mới được.

“Mẹ, mẹ ngồi đây chờ con nhỏ tiện nhân đó đi, con đi lấy trà pha cho mẹ uống.” Khang Quế Hương từ phòng khách khiêng ra một chiếc ghế Thái sư đặt dưới hiên, lớp sơn dầu long lanh bóng bẩy, nặng chình ch*ch. Cô ta vừa nhìn kỹ, ôi chao, là gỗ trắc vàng, ít nhất cũng cả trăm năm tuổi rồi.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 37: C14.5



Căn nhà nhỏ này tuy không có nhiều phòng như đại trạch viện, nhưng đồ đạc đều là đồ cổ, chưa kể trước sau còn có sân vườn, sau nhà lại là đất riêng được rào lại, muốn trồng gì cũng không ai nói ra nói vào. Vậy mà ông cụ Khương lại đưa căn nhà tốt thế này cho một con nhóc, không đưa cho con trai mình, đúng là già rồi nên hồ đồ. May mà kiếp trước ông ta c.h.ế.t sớm, kiếp này chắc cũng chẳng sống được bao lâu.

Cô ta mượn cớ tìm trà, chạy vào phòng của Khương Từ, định lục lại xem có tìm được cuốn nhật ký kia không. Vừa mở rương ra, liền nghe thấy tiếng Hứa Linh Chi mắng chửi ngoài sân.

Khương Từ đã về rồi.

Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này về thật không đúng lúc. Khang Quế Hương lục từ trong rương gỗ long não ra mấy món đồ lót của Khương Từ, thêm mấy cây bút máy trong ngăn kéo bàn học và hai tấm vé xem phim cũ, nhanh chóng nhét hết vào túi xách mang theo, vội vàng chạy ra ngoài.

Khương Từ thấy cửa viện mở hé, chẳng lẽ mẹ cô lúc đi không khóa cửa?

Cô bước nhanh vào nhà, thấy Hứa Linh Chi đang ngồi trong sân, còn Khang Quế Hương thì vừa từ phòng khách đi ra.

Chắc chắn hai người này dùng chìa khóa dự phòng. Ngày mai nhất định phải đi thay khóa mới.

Cô nhốt đám gà rừng vịt trời mang về vào lồng tre, rút ít rơm lót tổ, cẩn thận đặt trứng gà trứng vịt riêng ra từng chỗ, mấy con gà mái đã tự leo lên ổ ấp trứng rồi.

“Con mẹ mày đâu?” Hứa Linh Chi hối hận năm đó lúc Lâm Uyển sinh con nhỏ này không bóp c.h.ế.t nó đi cho rồi. “Ở lại nhà lão họ Thôi không muốn quay về đúng không? Có phải sớm đã cắm sừng cho nhà chúng tao rồi? Nó với Thôi Bình Châu dính nhau từ khi nào hả?”

“Bà bị thần kinh à? Chú hai Thôi nửa người không cử động được, bà mở mắt nói mớ cái gì đấy? Chú ấy làm sao mà cắm sừng Khương Quốc Trụ được? Bà bịa đặt vu khống thì cũng phải nghĩ tới hậu quả chứ.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hứa Linh Chi tuy ngang ngược, nhưng cũng biết sợ, bà ta chẳng dám đến khu nhà quân đội gây chuyện với Thôi Bình Châu, người ta chỉ cần nhúc nhích một ngón tay là bà ta khỏi sống yên. Chính vì vậy, bà ta không cam lòng để Lâm Uyển gả vào nhà họ Thôi.

Người con dâu cũ từng bị bà ta sai bảo hơn chục năm, ngoan như cái bánh bao mềm, bây giờ lại trở thành mợ hai của sĩ quan quân đội, khiến con trai cả nhà bà sau này biết giấu mặt đi đâu.

Không dám mắng Thôi Bình Châu, con nhóc này vẫn là cháu gái nhà họ Khương, bà ta còn quyền giáo huấn: “Con ranh con, không biết xấu hổ, mày không thấy mẹ mày mất mặt à? Mới ly hôn đã vội vã đi lấy chồng, bà ta còn biết nhục không? Mau khuyên mẹ mày về nhà đi, đừng lấy chồng nữa. Căn nhà nhỏ này cho mấy người ở cũng được, không thì tao đá ra đường hết.”

Khương Từ: “……”

Rõ ràng là Khương Quốc Trụ phản bội trước, mẹ cô bị lừa cả mười mấy năm trời, bây giờ tìm được người đàn ông tốt hơn thì lại bảo mất mặt? Hừ, mất mặt thực sự còn ở phía sau kia kìa. Rồi sẽ có ngày Chú hai Thôi đứng dậy được, để Khương Quốc Trụ tức đến hộc m.á.u cho coi.

“Khương Quốc Trụ dắt đàn bà về còn tha theo bốn đứa con mà bà không nói, lừa dối mẹ tôi mười mấy năm bà cũng không nói, giờ còn định tổ chức đám cưới linh đình với Khang Quế Hương bà cũng chẳng hé răng. Mẹ tôi ly hôn rồi tái hôn thì lại thành xấu hổ? Tôi thấy bà là đang ghen thì có! Khương Quốc Trụ muốn cưới lớn phải không? Được thôi, tôi cũng sẽ làm đám cưới thật to cho mẹ tôi. Chúng ta cứ chờ mà xem, để coi ai mới là người mất mặt.”

Ai mất mặt?

Đương nhiên là Khương Quốc Trụ mất mặt.

Là ông ta ra ngoài tìm đàn bà khác sống chung, sinh hai đứa con gái, còn giúp người ta nuôi con trai – mấy chuyện đó ông ta không thể chối cãi được.

Ấy vậy mà đó lại là đứa con trai trưởng mà bà già này nuôi chiều từ nhỏ, đứa con “có tiền đồ” nhất nhà.

Hứa Linh Chi ôm lấy ngực, dáo dác nhìn quanh xem có gì để ném không. Khang Quế Hương vội đưa ly trà nóng mới pha, vừa lúc làm Hứa Linh Chi giật mình vì bị phỏng, quay đầu trừng mắt lườm một cái, nhưng vẫn cẩn thận nâng ly trà lên.

Rồi bà ta giơ tay định đập thẳng lên gương mặt trắng nõn của Khương Từ, tốt nhất là hủy hoại luôn cái khuôn mặt câu nhân ấy.

“Bà già c.h.ế.t tiệt kia, bà dám ném cái ly đó tôi liều mạng với bà! Cái đó là chén ngọc trắng quan diêu thời Minh đấy, vỡ rồi thì bà trả nổi không?”

Đây là một đôi duy nhất còn giữ lại được.

Ông cụ Khương vốn định đến tìm cháu gái hỏi cho rõ chuyện Lâm Uyển định tái hôn, vừa vào cửa đã thấy bà vợ già định ném báu vật của ông, suýt nữa bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Lúc đó ông chẳng còn để ý chuyện gì nữa, lập tức lao tới giật lấy chén trà khỏi tay Hứa Linh Chi, ôm như bảo vật.

Bên nhà lớn đông con nít, ông cụ Khương sợ đồ bị làm vỡ nên đã cất đôi chén này ở bên chỗ này. Khương Từ lập tức chạy tới đứng cạnh ông, chỉ tay vào Khang Quế Hương mà tố:

“Ông ơi, chén quý của ông con đều cất kỹ trong tủ, bình thường còn chẳng dám lấy ra lau vì sợ vỡ. Vậy mà Khang Quế Hương dám đem ra pha trà. Với lại, sao bà ta lại vô nhà mình? Lại tính trộm đồ hả? Ông thay con đổi ổ khóa ngay đi!”

“Đồ ăn cắp! Nhà họ Khương gặp phải nghiệp chướng rồi!”

Ông cụ Khương giờ chỉ còn để tâm tới chén quý trong tay, ông còn chưa dám dùng cái chén đó lần nào mà đã bị Khang Quế Hương làm bẩn mất.

“Được rồi, ông đổi khóa ngay cho con. Mai ông còn mua cho con một con ch.ó sói to về giữ cửa.”

“Ông ơi, chó thì khỏi cần đâu.”

Ông cụ Khương nghỉ lấy hơi một lát, chợt nhớ ra mình đến đây để làm gì. Nghĩ tới việc con dâu cũ sắp gả cho một người tàn tật, cơn giận ban đầu ông mang theo cũng dần tan biến hết, cuối cùng lại trút hết lên đầu Hứa Linh Chi và Khang Quế Hương.

Giờ thì... ông cũng chẳng tức giận đến vậy nữa rồi.

Thật tiếc cho con dâu cả – một người tốt như vậy, cuối cùng lại lấy phải người tàn phế. Ông vốn còn định cho cô ấy một khoản hồi môn để tái giá, tìm một người đàn ông tốt, ít nhất cũng phải là người lành lặn chứ.

Hứa Linh Chi tức đến phát điên:

“Lão già, Lâm Uyển đã sắp lấy chồng rồi, căn nhà này không thể để Khương Từ ở nữa, phải thu lại! Đưa cho nhà Quốc Trụ ở thì vừa hay, khổ thân con trai tôi đến giờ vẫn phải ở nhà khách, ăn mặc sinh hoạt đều bất tiện. Hôm nay đuổi con ranh đó đi cho tôi, tôi muốn Quốc Trụ dọn vào ở.”

Lão già này điên rồi chắc? Còn thay khóa gì chứ? Lâm Uyển sắp tái giá rồi, chẳng lẽ còn để mẹ con họ ở đây nữa? Đúng là thần kinh!
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 38: C14.6



Ông cụ Khương đổ hết trà trong chén, Khương Từ múc nước giếng lên, ông cẩn thận rửa sạch chén rồi lau khô, sau đó cất vào tủ, bên ngoài còn khóa lại.

Ông lấy chìa khóa đưa cho Khương Từ, cô lập tức nhét ngược lại vào túi áo trên của bộ trung sơn màu xám của ông:

“Ông ơi, đây là bảo vật của ông, ông giữ lấy đi. Rảnh rỗi thì ghé qua đây pha trà thưởng thức.”

Ông cụ Khương cảm động. Cháu gái lớn vẫn là người hiểu chuyện nhất. Mỗi năm nó đều lên núi hái thứ trà Vân Vụ dại kia – một năm chỉ có mấy lạng, chẳng ai tìm ra được chỗ đó ngoài nó. Trà hái về, từ chần diệt men, vò, phơi khô đến sao trà đều do chính tay cháu gái làm. Cả Tần thành, chỉ có duy nhất một ấm Vân Vụ dại như thế, bao nhiêu người còn phải đến cầu xin ông để được cho một chén trà, khiến ông tự hào mãi đến tận bây giờ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bộ trà quý như thế, chỉ có loại trà đó mới xứng đôi.

“Sau khi ông chết, những bảo bối này đều để lại cho con. Mấy chú của con đều là đồ thô lỗ, chúng nó không biết quý trọng mấy thứ tốt đâu, chỉ xứng uống trà vụn bằng chén thô mà thôi.”

“Ba, ba hồ đồ rồi sao? Gia sản sao lại không để cho con trai mà lại cho cháu gái? Con gái gả đi rồi như bát nước hắt đi, sao ba lại để người ngoài được lợi?” – Khang Quế Hương vừa nghe nói là đồ từ thời Minh, nghĩ ngay vài năm nữa có thể đem bán đấu giá, có khi còn đáng giá hơn cả căn nhà lớn. Không ngờ ông già còn giữ được một bộ báu vật như thế.

Sao lại có thể để cho Khương Từ chứ? Cha của cô ta là Khương Quốc Trụ còn chưa c.h.ế.t mà, tài sản cũng phải để lại cho con trai chứ?

“Đồ nhà họ Khương, không dính đến cô một cắc nào hết, cô lại chẳng mang họ Khương.” – Ông cụ Khương mắng: “Tôi có đập nát cũng không để cho Khương Quốc Trụ, cái đồ bất hiếu, làm mất hết mặt mũi cả đời của tôi.”

Hứa Linh Chi hoàn toàn không tin nổi vào tai mình, Khương Quốc Trụ dù gì cũng là con trai ruột của ông cơ mà! Bà ta xông lên túm lấy Khương Từ: “Đều là tại mày, cái đồ sao chổi, lúc trước lẽ ra không nên để mày được sinh ra, sao mày không c.h.ế.t đi cho rồi, chính mày hại ông mày không nhận con trai nữa!”

Khương Từ đã sớm lạnh lòng, nhưng nghe vậy vẫn không khỏi đau xót. Mắt cô ngân ngấn nước, chớp nhẹ một cái nước mắt liền lăn dài:

“Ông ơi, bà nội muốn con chết…”

Ông cụ Khương khoanh tay sau lưng, lưng đã còng, giọng cũng trầm khàn, yếu ớt:

“Tôi có ba người con trai, một đứa con gái, bảy đứa cháu…”

Khang Quế Hương vội vàng chen vào:

“Ba, ba quên rồi, còn bốn đứa con mà con với Quốc Trụ mang về nữa, tổng cộng là mười một đứa cháu rồi.”

Ông cụ Khương bị cắt ngang dòng cảm xúc, giận dữ mắng một tiếng:

“Câm miệng!”

Khang Quế Hương co rúm vai, không dám lên tiếng nữa.

“Mỗi năm vào mùa thu là tôi lại bị ho, có đứa con đứa cháu nào từng mua thuốc cho tôi chưa? Giỏi lắm thì cũng chỉ nhắc một câu, bảo tôi tự đi bệnh viện xem thử. Chỉ có Tiểu Từ là lẳng lặng không nói gì, tự mình lên núi hái lê mùa thu. Mấy ngọn núi gần đã bị người ta hái sạch từ lâu rồi, con bé phải vào tận sâu trong rừng, gùi cả gùi lê rừng về, đem chưng với xuyên bối mẫu, táo đỏ, kỷ tử và đường phèn thành cao lê. Cả nhà cảm cúm ho hắng đều nhờ đó mà đỡ, vậy có ai thương nó chưa? Chỉ biết nói một câu: ‘Cao lê sắp hết rồi, bảo nó làm thêm chút nữa’.”

“Tôi làm việc ở nhà máy cơ khí cả đời, nửa đêm nằm ngủ đau lưng đến không nằm nổi, bà là vợ tôi, bà từng hỏi tôi một câu nào chưa?” Ông cụ Khương phản bác một câu: “Bà chẳng phải vẫn hay hỏi tôi mấy loại cao dán đủ kiểu tôi lấy ở đâu ra đó sao? Còn trách tôi không chịu cho bà mấy miếng để bà mang đi biếu người ta. Tôi nói cho bà biết, toàn bộ đều là cháu gái tôi mang hàng núi sản vật đi khắp mấy huyện, âm thầm đổi từ tay mấy ông lang y về cho tôi đó.”

Ông cười lạnh liên tục: “Hừ… Lão già này nhìn thấu hết rồi. Sau này lúc tôi hấp hối, người duy nhất giúp tôi bớt chịu khổ, chính là đứa cháu gái này. Các người nói tôi thiên vị, đúng, tôi chính là thiên vị nó đấy!”

Khương Từ cay cay sống mũi, thì ra mọi chuyện cô làm ông nội đều ghi nhớ trong lòng:

“Ông ơi, thật ra chú hai với chú ba cũng rất hiếu thuận mà, chỉ là các chú bận việc thôi. Mấy em con cũng ngoan lắm, chúng còn nhỏ, vẫn đang đi học…”

Hứa Linh Chi bị ông mắng đến cứng họng, cũng không dám lớn tiếng nữa:

“Nó là vãn bối, ăn cơm nhà họ Khương mà lớn, hiếu thuận là chuyện đương nhiên. Ông nói thương cháu gái, vậy con gái ruột ông sao không thương? Nếu để lại, cũng phải để lại cho Hồng Vũ chứ, cháu gái cũng là cách một đời rồi.”

Sắc mặt ông cụ Khương trầm hẳn xuống:

“Đừng có nhắc nó trước mặt tôi. Khương Quốc Trụ là con trai cả của tôi, Giang Hồng Vũ là con gái ruột của tôi, nhưng tiếc là một lớn một nhỏ đều bị bà – cái mụ già này – nuôi cho hỏng hết rồi!”

Ông cụ mất kiên nhẫn, trực tiếp đuổi Hứa Linh Chi và Khang Quế Hương ra ngoài, đóng sầm cổng sân lại, nhốt hai người họ ngoài cửa.

Hứa Linh Chi tức đến mức tim gan đau thắt, Khang Quế Hương thấy sắc mặt bà ta khó coi, bèn thăm dò nói một câu:

“Chờ ba mất rồi, nhà này sẽ do mẹ làm chủ, đến lúc đó muốn chia nhà thế nào thì chia thế ấy.”

“Bốp.” Má đau rát bỏng, Hứa Linh Chi tát cho cô ta một cái: “Mày dám trù ẻo ông ấy chết? Mày còn chưa gả vào cửa đâu đấy! Còn dám nói bậy, tao bảo Quốc Trụ đừng cưới mày nữa!”

Dù có cãi nhau, có tức giận thế nào, bà ta vẫn biết ông cụ là trụ cột của cái nhà này. Lương hưu của ông là chỗ dựa sống của bà, các mối quan hệ của ông là hy vọng thăng tiến của mấy đứa con trai.

“Đồ thiển cận! Mắt nhìn người của Quốc Trụ đúng là càng ngày càng kém, chọn vợ hết người này đến người khác, chẳng ai ra hồn.”

Ý bà là cô ta không bằng Lâm Uyển sao? Về khuôn mặt vóc dáng thì đúng là không bằng thật, nhưng nói về tâm cơ và thủ đoạn thì Lâm Uyển kém xa cô ta. Nếu không phải vậy thì Khương Quốc Trụ đã chẳng bỏ Lâm Uyển để chọn cô ta.

Khang Quế Hương ôm bên má sưng đỏ, thầm thề trong lòng: Cái tát này, sớm muộn gì cũng sẽ bắt bà ta trả lại gấp mười gấp trăm lần. Cô là người đã sống lại một đời, cô sẽ không thua. Cô nhất định sẽ thắng như kiếp trước thêm một lần nữa.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 39: C15.1



Chương 15: Thời cơ vừa đúng

Ông cụ Khương mắng chửi một trận thật đã miệng, trong lòng bỗng thấy thoải mái, giận cũng tiêu tan: “Được rồi được rồi, bị cái bà già đó chọc tức đến suýt quên mất mình tới tìm cháu làm gì.”

Ông đi tới hợp tác xã mua mấy cái ổ khóa, thay hết lõi khóa ở cổng, phòng chính và cửa phòng, sau đó đưa chìa khóa cho Khương Từ: “Mẹ cháu thật sự quyết định lấy đứa thứ hai nhà họ Thôi à?”

“Vâng, chắc là giấy kết hôn cũng làm xong rồi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Mẹ cháu đúng là đang giận dỗi mà.” Ông cụ Khương dậm chân, tính cách của cô con dâu cũ thế nào ông biết quá rõ — hiền lành chất phác, siêng năng tháo vát. Lâm Uyển chỉ vì không muốn bị người khác nói là đáng thương nên mới vội vàng tìm người kết hôn.

Giấy kết hôn đã làm xong rồi thì ông cụ Khương cũng hết cách: “Đứa thứ hai nhà họ Thôi thật không biết xấu hổ, nhân lúc người ta yếu lòng mà chen vào, định để mẹ cháu làm bảo mẫu cả đời không công cho cậu ta à? Hừ, tưởng người nhà họ Khương dễ bắt nạt chắc?”

Khương Từ vừa tức lại vừa buồn cười, ông nội vẫn rất bênh con cháu, rõ ràng là mẹ chủ động đề nghị kết hôn để cùng nhau sống nương tựa, chú hai Thôi còn mừng đến phát khóc, sao có thể nỡ lòng nào bắt nạt mẹ được chứ.

“Ông ơi, chú hai Thôi là bộ đội bảo vệ đất nước, nếu không có những người như họ hy sinh, làm gì có những ngày tháng yên bình như bây giờ của chúng ta, ông đừng nói chú ấy như vậy mà.”

Ông cụ Khương thở dài, nhìn cô cháu gái lớn do chính tay mình nuôi nấng, nghĩ đến việc phải theo mẹ gả vào nhà họ Thôi — một cuộc hôn nhân mà người ta tránh còn không kịp — suýt chút nữa ông lại tức đến phát bệnh tim.

“Chuyện người lớn ông không quản được, nhưng chuyện của cháu thì ông vẫn có quyền. Đi, tới đại viện quân khu tìm Thôi Bình Châu nói chuyện cho ra lẽ. Hôn sự của cháu, ông làm chủ. Ông không đồng ý để cháu đính hôn với cái thằng nhóc nhà họ Cố đâu, vô duyên vô cớ!”

“Được được được, cháu đi với ông.” Khương Từ khoác tay ông nội: “Ông ơi, nói lý thì được, đừng động tay nha, nhà chú hai Thôi có vệ binh đấy, cháu sợ ông đánh không lại người ta rồi thiệt thòi.”

Ông cụ Khương: “……”

Tiểu Đình Hương nằm bò bên bức tường đá xanh nghe lén sau tường, nghe mà tặc lưỡi: “Bà ơi, ông cụ Khương mắng người hay ghê, may mà ông ấy đứng về phía chị Tiểu Từ.”

“Cũng coi như lão già đó còn chút lương tâm.” Miêu Tú Lan nằm trên ghế mây phơi nắng, lót đệm lông vịt hoang mà năm đó Khương Từ làm cho bà, đắp chăn lông dày do Khương Từ mang đến, ánh nắng ấm áp khiến bà lão muốn ngủ: “Con bé như vậy, gả vào nhà ai là nhà đó có phúc. Tiểu Xuyên, lại đây.”

Cố Thanh Xuyên đang chẻ củi trong sân, nghe vậy sững người: “Bà ơi, con hai mươi tuổi rồi, ngày nào cũng bị bà vả cho một cái, ra ngoài cả đám bạn con đều cười nhạo, bà để lại chút thể diện cho cháu trai mình đi chứ.”

“Giữ thể diện làm gì, cưới vợ thì phải mặt dày mới được.” Bà lão kéo chăn lên đến cổ, lúc này mới yên tâm nhắm mắt ngủ: “Con qua nhà chú hai Thôi xem tình hình thế nào.”

“Con không đi.” Cố Thanh Xuyên tiếp tục chẻ củi.

Bà lão lập tức mở mắt, trừng mắt nhìn đứa cháu trai: “Con có đi không?”

Cố Thanh Xuyên bất đắc dĩ: “Đi, con đi ngay đây.”

“Vậy còn tạm được.” Bà lão an tâm lại, thật lòng thương đứa cháu trai này. Bao nhiêu năm nay, chỉ có mỗi Tiểu Khương Từ là cô bé thật lòng tốt, nhưng mà con bé đó lại quá ngốc — bà thầm nghĩ.

Cố Thanh Xuyên xếp gọn củi đã chẻ vào góc tường, phủ một lớp rơm lên trên rồi đậy thêm một lớp bạt nilon chống mưa. Mấy khúc củi này là củi mới, phải hong khô qua một mùa đông mới dùng được, nếu không khói bốc ra sẽ nhiều đến mức ngộp người. Lần này chẻ nhiều, một nửa trong đó là để dành cho cô bé kia.

Rửa tay xong, Cố Thanh Xuyên cầm lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế, rời khỏi sân, đi về phía sông Hắc Thủy tìm Khương Đại Sinh.

Ở trong núi nuôi gà rừng vịt trời, việc qua đông là cả một vấn đề. Giờ là mùa thu rồi, phải tranh thủ dựng lều ấm bên cạnh cái ao trong thung lũng kia. Tre thì có thể chặt tại chỗ, còn bạt nhựa và rơm rạ thì phải chuyển tới trước, cả thóc lúa để cho gà vịt ăn vào mùa đông nữa...

Nếu mọi chuyện thuận lợi, mùa hè sang năm lứa gà vịt này sẽ lần lượt xuất chuồng. Có chợ ngầm phát triển hoàn chỉnh của sông Hắc Thủy trong tay, đầu ra không cần lo. Năm nghìn đồng... ừm, chắc không khó.

...

Ông cụ Khương giận đùng đùng chạy tới nhà họ Thôi, mà Thôi Bình Châu dường như đã biết trước ông sẽ tới, hai người vào thư phòng nói chuyện. Ban đầu ông cụ Khương còn gào lên mấy tiếng, sau đó thì im bặt.

Khương Từ nhìn giấy đăng ký kết hôn của Lâm Uyển và Thôi Bình Châu, do chân chú hai Thôi không tiện, nên cán bộ đến tận nhà làm thủ tục.

“Mẹ, tối mẹ có về không?” Khương Từ đưa lại giấy kết hôn cho Lâm Uyển, cũng không biết nhà họ Thôi có định tổ chức tiệc cưới không? Nếu có thì định ngày nào? Cô có nên mang mấy bộ quần áo cho mẹ trước không?

“Về chứ, mẹ vẫn đi ban ngày, tối lại về, như trước thôi.” Lâm Uyển dặn dò người giúp việc thực đơn buổi tối, quay lại hỏi con gái: “Sao lại hỏi vậy?”

Khương Từ: “……” Chú hai Thôi cưới vợ, cưới một nỗi cô đơn.

“Ông nội có làm khó con không?” Lâm Uyển nhớ lại cảnh ông cụ tức giận xông vào mà không hề trút giận lên bà, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, chắc hẳn là ở nhà đã mắng Khương Từ một trận rồi.

Thật tội nghiệp con gái, vì quyết định của bà mà phải hứng chịu cơn giận của ông nội.

“Con thật sự không bị mắng.” Khương Từ nghĩ lại còn thấy may mắn: “Hứa Linh Chi bị Khang Quế Hương xúi đến Khúc Thủy Kiều làm loạn, còn suýt làm vỡ chén trà quý của ông nội, thế là ông nội mắng họ một trận tơi bời, mắng xong thì mệt, không còn sức mắng con nữa, rồi quay sang tới đây hỏi tội chú hai Thôi.”

Lâm Uyển nhìn đồng hồ treo tường, đã gần bảy giờ, không biết ông cụ và Thôi Bình Châu còn nói chuyện tới khi nào: “Mẹ nhớ ra rồi, chắc chắn là bà ấy dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa, phải thay ổ khóa thôi.”

“Ông nội đã thay rồi.” Khương Từ nói.
 
Back
Top Bottom