Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 640: Chương 640



Món quà sinh nhật mà Giang Thiên Ca tặng khiến Giang Viện Triều rưng rưng nước mắt cả buổi sáng, ông ấy ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu rồi mới ra ngoài đi làm.

Thấy Giang Viện Triều xúc động như vậy, Giang Thiên Ca lại đặt thêm một cái bánh kem, lúc Giang Viện Triều tan tầm về tạo bất ngờ cho ông ấy, khiến ông ấy vô cùng cảm động.

Đương nhiên, Giang Thiên Ca cũng không quên chuyện của Lý Lập Sinh, sau khi tổ chức sinh nhật cho Giang Viện Triều xong, cô đi tìm Lý Lập Sinh.

Gặp cô, Lý Lập Sinh vẫn như trước, không chủ động nói chuyện.

Nhưng nhìn trạng thái, có thể thấy rõ sự thay đổi của Lý Lập Sinh.

Anh ta không còn vẻ chán nản nữa, thay vào đó là một tinh thần phấn chấn, tràn đầy hy vọng.

Rõ ràng, lời nói của Lý Kính Vĩ rất có hiệu quả.

Giang Thiên Ca không hỏi quyết định của Lý Lập Sinh, mà trực tiếp sắp xếp: “Trong số các thành viên chúng ta, hiện tại chỉ có cậu là rảnh rỗi nhất, vì vậy, có thể phải nhờ cậu đảm nhiệm nhiều công việc và nhiệm vụ hơn.”

Lý Lập Sinh gật đầu.

Nhìn Lý Lập Sinh, Giang Thiên Ca lại nói: “Bây giờ kéo mạng đến nhà anh hơi bất tiện, nên có thể phải nhờ anh đến khu Tây Phủ Tỉnh.”

Ba tháng trước, hàng xóm nhà Giang Thiên Ca vì cuộc sống tốt đẹp ở nước ngoài, đã di cư cả gia đình. Họ đi gấp, bán nhà với giá khá rẻ, Giang Thiên Ca đã nhân cơ hội mua lại.

Vì nhà gần, có thể kết nối wifi, nên hiện tại căn nhà đó được cô sử dụng làm căn cứ bí mật cho nhóm.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Lý Lập Sinh im lặng một lúc, sau đó gật đầu: “Được.”

Giang Thiên Ca cười: “Ừm, sau này anh qua đó, chúng ta sẽ thay phiên nhau đến đón anh.”

Nhà Lý Lập Sinh cách căn cứ bí mật của họ không xa, nếu đi xe đạp thì chỉ mất vài phút. Nhưng Lý Lập Sinh là trường hợp đặc biệt, đi lại có thể không được thuận tiện.

Lý Lập Sinh lắc đầu: “Không cần, tôi tự đi được.”

Thấy Giang Thiên Ca nhìn qua, anh ta chỉ vào chiếc xe lăn của mình, thản nhiên nói: “Tôi có thể tự động hóa nó. Mười phút là đến nơi.”

Giang Thiên Ca: “...” Cô quên mất anh ta là một người toàn năng.

“Được rồi! Vậy anh tự đi nhé.”

Hôm sau là chủ nhật, Giang Thiên Ca tìm người mua xi măng, dẫn theo Lý Kính Vĩ và Hoàng Trình Hạo đang được nghỉ, san bằng tất cả những đoạn đường gồ ghề từ nhà Lý Lập Sinh đến Tây Phủ Tỉnh, bậc cửa ra vào cũng được sửa thành dốc nhỏ để Lý Lập Sinh ra vào bằng xe lăn được thuận tiện.

Sau khi Lý Lập Sinh đến căn cứ bí mật bằng chiếc xe lăn tự động, Giang Thiên Ca tìm một khoảng thời gian mà mọi người đều rảnh rỗi, tập hợp mọi người lại, tổ chức cuộc họp chính thức đầu tiên của nhóm.

Cuộc họp lần này có một mục đích chính: “Nhóm chúng ta vẫn chưa có tên, mọi người cùng nhau nghĩ xem nên đặt tên gì cho hay?”

Mặc dù mục đích ban đầu của cô là thành lập cơ quan tình báo an ninh mạng.

Nhưng họ chỉ có sáu người, bây giờ mà lấy cái tên “Cơ quan tình báo an ninh mạng” thì thật sự quá khoa trương, chưa nói đến việc người khác nghĩ họ là trẻ con, mà chính họ cũng không đủ tự tin, không tin mình có thể làm được việc lớn như vậy.

Giang Thiên Ca giải thích: “Tên gọi tốt nhất là phải phản ánh được đặc điểm, mục tiêu, tôn chỉ của nhóm, nghe thật kêu, thật khí thế.”

Đặc điểm lớn nhất của nhóm họ chính là máy tính. Dư Mai Tinh lên tiếng đầu tiên: “Nhóm máy tính?”

Mọi người: “...”

Thấy mọi người ngẩn ra, Dư Mai Tinh lại thử thăm dò: “Thêm “Trung Quốc” ở đằng trước, “Nhóm máy tính Trung Quốc”?”

“...” Giang Thiên Ca cảm thấy trình độ đặt tên của Dư Mai Tinh cũng không khá khẩm hơn cô là bao, cô gật đầu nhìn những người khác: “Còn mọi người thì sao?”

Lục Tự Oánh: “Tôi cũng nghĩ đến “Nhóm máy tính Trung Quốc”.”

Lý Lập Sinh: “Liên minh thiên tài.”

... Lý Lập Sinh, anh thật sự là không hề khiêm tốn.

Hoàng Trình Hạo: “Liên minh Anh em Hồ Lô.” Hoàng Trình Hạo, mọi người biết cậu thích xem “Anh em Hồ Lô” rồi.

Lý Kính Vĩ: “Liên minh Tinh trung báo quốc!”

Giang Thiên Ca: “...”

Đúng là chẳng ai khá khẩm hơn ai.

Cuối cùng, họ đã chọn cái tên “Liên minh Tinh trung báo quốc” bằng cách bỏ phiếu.

Lý Kính Vĩ, người nghĩ ra cái tên “Liên minh Tinh trung báo quốc” tỏ ra vô cùng đắc ý, anh ta hào hứng đề nghị:

“Hay là chúng ta cũng sắp xếp thứ bậc trong nhóm luôn đi? Haha, việc sắp xếp thứ bậc này không phải là để phân biệt ai lớn ai bé, mà là để thuận tiện cho việc xưng hô khi ở chung!”

Giang Thiên Ca biết Lý Kính Vĩ đang có ý đồ gì, cô gật đầu: “Nếu cậu muốn sắp xếp thì cứ làm thôi.”

“Tôi là anh cả, Dư Mai Tinh và Lục Tự Oánh là trợ thủ đắc lực của tôi, hai người họ đứng đầu, ba người còn lại thì dựa theo thời gian gia nhập nhóm mà xếp, đầu tiên là Hoàng Trình Hạo, sau đó đến cậu, cuối cùng là Lý Lập Sinh.”

Nhìn Lý Kính Vĩ, Giang Thiên Ca nửa đùa nửa thật nói: “Theo thứ tự này, người duy nhất gọi cậu là “Anh” chính là anh trai cậu đấy.”

Nghe vậy, Lý Lập Sinh liếc nhìn Lý Kính Vĩ.

Lý Kính Vĩ: “...”

Thôi vậy, anh ta còn có việc muốn nhờ Lý Lập Sinh.

...

Hiện nay, việc sử dụng máy tính và mạng internet ở trong nước vẫn còn rất hạn chế, ngoài việc sử dụng các từ khóa để sàng lọc và chặn các email đáng ngờ, nhiệm vụ chủ yếu của các thành viên “Liên minh Tinh trung báo quốc” là học tập và đào tạo.

Chuẩn bị sẵn sàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho đến khi Giang Thiên Ca học năm tư đại học, “Liên minh Tinh trung báo quốc” cuối cùng cũng đã có hành động lớn đầu tiên kể từ khi thành lập.

Từ nhiều năm trước, quan niệm “trăng nước ngoài tròn hơn” đã phổ biến trong một bộ phận người dân, nhiều người khao khát cuộc sống phồn vinh ở nước ngoài.

Những năm gần đây, cùng với việc mở cửa, hội nhập quốc tế, tư tưởng, văn hóa phương Tây du nhập vào Trung Quốc, quan niệm “trăng nước ngoài tròn hơn” ngày càng ăn sâu vào nhận thức của một bộ phận người dân, tạo nên làn sóng xuất ngoại chưa từng có.

Trong con hẻm nhà Giang Thiên Ca, ngoài nhà hàng xóm đã ra nước ngoài trước đó, nửa năm nay lại có thêm hai hộ nữa cũng ra nước ngoài, còn những người có ý định ra nước ngoài nhưng chưa thực hiện được thì cũng không ít.

Lúc Giang Thiên Ca ở nhà, không ít lần cô gặp người trong hẻm đến tìm Phương Thủ Nghĩa, người đã từng sống ở nước ngoài nhiều năm, để hỏi thăm tình hình.

Điều khiến người ta dở khóc dở cười là, khi Phương Thủ Nghĩa khách quan nói với họ rằng nước ngoài không tốt đẹp như họ tưởng tượng, họ liền phản bác, cho rằng ông ấy có thành kiến với nước ngoài.

Thậm chí có người còn cho rằng Phương Thủ Nghĩa không muốn họ sống tốt nên mới nói nước ngoài không tốt.

Giang Thiên Ca tức giận đến mức đuổi thẳng cổ bọn họ, còn nhân lúc rảnh rỗi dạy cho con họ một bài học.

Ở trường học, chủ đề mà mọi người bàn tán nhiều nhất cũng là xuất ngoại.

Bước vào học kỳ đầu tiên của năm tư, mọi người đều bắt đầu chuẩn bị cho việc tốt nghiệp sau một năm nữa. Mặc dù hiện tại sinh viên tốt nghiệp sẽ được nhà nước phân công công việc, nhưng không phải ai cũng hài lòng với kết quả phân công.

Ai cũng muốn vào làm việc ở những cơ quan, đơn vị có chế độ đãi ngộ tốt, có cơ hội phát triển, nhưng số lượng cơ quan, đơn vị như vậy có hạn, trong khi đó số lượng sinh viên tốt nghiệp ra trường lại rất lớn.

Ban đầu, hầu hết mọi người đều nỗ lực hết mình, thể hiện bản thân thật tốt, tranh thủ mọi cơ hội, hy vọng sau khi tốt nghiệp sẽ được phân công công tác vào những cơ quan, đơn vị tốt.

Nhưng hiện tại, không ít người không còn mặn mà với những cơ quan, đơn vị tốt nữa, họ cho rằng xuất ngoại là một lựa chọn tốt hơn.

“... Đại học Hoa Đại là trường đại học tốt nhất Trung Quốc, chúng ta là sinh viên tốt nghiệp của Đại học Hoa Đại, đến nước M, chắc chắn sẽ rất được chào đón, muốn vào cơ quan, đơn vị nào, muốn làm công việc gì cũng được!”

“Không giống như ở trong nước, giống như món hàng hóa, bị người ta lựa chọn, bị phân phối, chẳng có chút dân chủ, nhân quyền nào cả!”

Nghe được những lời này, Giang Thiên Ca dừng bước.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 641: Chương 641



Người nói là Lý Tiểu Quân.

Trước đây, nhà trường tổ chức cho sinh viên đi du học, rất nhiều bạn trong lớp đều muốn giành suất đi du học. Lý Tiểu Quân đã liên kết với một số bạn trong lớp, muốn gây áp lực, bắt ép Giang Thiên Ca chia sẻ vở ghi chép cho họ.

Giang Thiên Ca phớt lờ bọn họ, mắng cho Lý Tiểu Quân một trận nên thân.

Lý Tiểu Quân muốn ra nước ngoài, muốn tìm kiếm cái gọi là tiền đồ tươi sáng, anh ta có bản lĩnh thì cứ đi, đâu ai cản anh ta. Nhưng anh ta lại công khai kích động người khác, còn giở trò bỉ ổi, thật chẳng ra sao.

Giang Thiên Ca nhìn quanh, thấy mọi người đều có vẻ đồng tình với Lý Tiểu Quân, cô nhìn Lý Tiểu Quân, hỏi: “Lý Tiểu Quân, cậu cảm thấy nước M tốt hơn chúng ta?”

“Đương nhiên rồi! Kinh tế nước M phồn vinh, khoa học kỹ thuật phát triển, mức sống cao hơn nước mình không biết bao nhiêu lần! Hơn nữa, quan trọng nhất là nước M tự do, dân chủ, tôn trọng nhân quyền! Tư tưởng của mỗi người đều được tôn trọng, mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn!”

Lý Tiểu Quân nói với vẻ mặt phấn khích, giọng điệu chắc nịch, như thể anh ta đã từng được chứng kiến tận mắt, trải nghiệm thực tế.

Giang Thiên Ca bĩu môi, nói: “Coi như những gì cậu nói là sự thật. Nếu như điều kiện ở nước M tốt như vậy, thì điều kiện của sinh viên do trường học của họ đào tạo ra cũng sẽ tốt hơn, có thể tốt hơn cậu gấp mấy trăm lần hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn là gấp mười lần.”

Lý Tiểu Quân sững người, sau khi hoàn hồn, sắc mặt anh ta có chút xanh mét.

Giang Thiên Ca nhìn anh ta, hỏi: “Lý Tiểu Quân, ngay cả ở trong nước cậu còn không ngóc đầu lên nổi, cậu dựa vào đâu mà cho rằng đến một đất nước có điều kiện tốt hơn, yêu cầu cao hơn thì cậu có thể làm nên chuyện?”

“Người ta thường nói “thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng”, ngay cả đầu gà cậu còn không làm nổi, vậy mà lại tự tin cho rằng chỉ cần làm đuôi phượng là có thể làm nên chuyện, hơn người một bậc sao?”

“... Cậu... Cậu... Cậu...” Không biết là do cảm thấy bị sỉ nhục hay bị chọc trúng chỗ đau, Lý Tiểu Quân mặt mày tái mét, không nói nên lời, chỉ biết trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười lạnh nói: “Cậu nói ở trong nước, giống như món hàng hóa, bị người ta lựa chọn, bị phân phối, vậy nước nhà cho cậu cơ hội được học hành, được đào tạo, phân công công việc cho cậu, cho cậu một công việc ổn định, vậy là sai lầm sao?”

“Cậu cảm thấy việc phân công công việc cho cậu là không tôn trọng cậu, là xâm phạm đến nhân quyền của cậu, vậy sao cậu không đến trường xin miễn phân công công việc? Chắc chắn là nhà nước sẽ không ép buộc cậu.”

“Cậu nói cậu đang phân công công việc, không có quyền lựa chọn, vậy sao cậu không suy nghĩ nhiều một chút, tôi có quyền lựa chọn? Trần Tinh Vũ có quyền lựa chọn? Sao bây giờ lại có nhiều đơn vị đến hỏi ý nguyện của chúng tôi như vậy? Mà không đi hỏi thăm các cậu?”

Mọi người: “...”

Mặc dù bây giờ là học kỳ trước năm lớp bốn, phải đến học kỳ sau mới bắt đầu tiến hành phân công việc, nhưng đã có đơn vị bộ ủy và viện nghiên cứu đến trường học chọn người trước. Trong lớp bọn họ, Giang Thiên Ca và Trần Tinh Vũ đã bị mấy đơn vị chọn trúng trước, bị tranh nhau hết rồi.

Về phần người bị tranh nhau, tại sao là Giang Thiên Ca và Trần Tinh Vũ, mà không phải bọn họ?

Đáp án mọi người đều biết rõ trong lòng, nếu nhất định phải nói ra, vậy thì có chút ý tứ tự rước lấy nhục.

Mặc dù Giang Thiên Ca thường xuyên xin nghỉ phép không đến lớp, nhưng mỗi lần đều là bài tập thực hành, hay là thi cử, thành tích của Giang Thiên Ca đều đứng thứ nhất trong lớp, Trần Tinh Vũ là người đứng thứ hai gần với Giang Thiên Ca.

Cho dù bọn họ đi ven đường mua năm hào một cân táo, cũng đều là chọn mua quả ngon, chứ đừng nói chi đơn vị bộ ủy chọn người, đương nhiên cũng là chọn lựa kỹ càng rồi.

Chẳng lẽ để đó không muốn người đứng thứ nhất thứ hai, muốn bọn họ những người không bằng người đứng thứ nhất thứ hai này?

Nghĩ như vậy, những người vừa bị lời nói của Lý Tiểu Quân kích động, đều có chút ngượng ngùng với những người đang phân công công việc.

Nói cho cùng, vẫn phải xem bản lĩnh của mỗi người.

Năng lực mạnh, bản lĩnh lớn, có thể tự mình nắm giữ quyền lựa chọn và quyền chủ động đi chọn người khác.

Năng lực không đủ, cũng chỉ có phần bị người khác sắp xếp, chọn lựa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca không quan tâm đến phản ứng của những người khác, tiếp tục nói với Lý Tiểu Quân:

“Cái nồi gì thì dùng cái vung nấy, cái đầu nào thì ngồi ở vị trí đó, người ta phải tìm đúng vị trí của mình.”

“Bản thân thi không đạt xếp hạng cuối, lý lịch không lấy ra được, kém cỏi vô dụng, không tìm nguyên nhân từ trên người mình, mà là đổ tội cho quốc gia và xã hội, cậu đổ tội như vậy, dứt khoát không cần phân công công việc, trực tiếp đi nhà ăn sau trường học làm đầu bếp đi.”

“...”

Sắc mặt Lý Tiểu Quân lúc xanh lúc tím, thấy Giang Thiên Ca nói năng mạnh mẽ, các bạn học xung quanh không ai đứng ra nói đỡ cho cậu ta, cậu ta đành bỏ lại một câu “Giang Thiên Ca, cậu thô bỉ vô lý, tôi không chấp nhặt với cậu”, liền bỏ chạy.

Giang Thiên Ca quả thực cạn lời với Lý Tiểu Quân.

Theo phong cách hiện tại của Lý Tiểu Quân, sau này anh ta chắc chắn sẽ chiếm hết mọi tiện nghi, cuối cùng còn trách quốc gia chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt.

Thậm chí cô còn cảm thấy, nếu Lý Tiểu Quân muốn xuất ngoại thì phải nhanh chóng ra ngoài thôi, tránh để vướng bận ở trong nước.

Giang Thiên Ca lên tiếng, bất mãn với những lời Lý Tiểu Quân nói. Sau khi Lý Tiểu Quân chạy đi, cô không muốn nói gì với những người khác nữa.

Nhưng lúc cô nhấc chân định rời đi, lại bị người gọi lại: “Thiên Ca, cậu có dự định xuất ngoại không?”

“Không có.”

Giang Thiên Ca trả lời dứt khoát, kiên định tự tin. Người lên tiếng giật mình một chút, há hốc mồm lại không biết muốn nói gì.

Nghe Giang Thiên Ca không chút do dự trả lời, những người khác cũng đều nhìn nhau, trong lòng là hiếu kỳ, không hiểu, cùng với ngưỡng mộ.

Dựa theo năng lực của Giang Thiên Ca, kỳ thật cô muốn xuất ngoại chỉ là chuyện vài phút. Nhưng cô dường như vẫn luôn không có ý nghĩ này, trước đó có cơ hội du học công cử, cô không báo danh, hiện tại càng ngày càng nhiều người chạy ra nước ngoài, cô cũng không bị ảnh hưởng, d.a.o động ý nghĩ.

Sự kiên định này của cô, mọi người đều không nhịn được tò mò và ngưỡng mộ. Nhất là trong lòng đang d.a.o động không ngừng, tiến vào giai đoạn lựa chọn cuối cùng “Có muốn xuất ngoại hay không”.

“Thiên Ca, cậu có thể nói cho chúng tôi biết... cậu có cái nhìn thế nào về chuyện mọi người đều muốn ra nước ngoài không? Nghe nói tháng trước vị giáo sư từ chức ở Học viện Kinh tế kia, nguyên nhân ông ta từ chức, chính là muốn dẫn người nhà xuất ngoại...”

“Ừ, đúng đúng, Thiên Ca, mẹ cậu là từ Lam Quốc trở về, cậu hẳn là biết không ít tình huống của Lam Quốc, cậu có thể nói cho chúng tôi biết một chút không?”

Vừa rồi khi Giang Thiên Ca mắng Lý Tiểu Quân, nói một câu “Tạm thời coi như lời cậu nói là sự thật”, có phải là bọn họ biết những tình huống kia có thể là giả không?

Vậy tình huống thật là gì?

Đối với chuyện mọi người đều muốn chạy ra nước ngoài, Giang Thiên Ca có ý kiến gì?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 642: Chương 642



Giang Thiên Ca cảm thấy cách nhìn của mình không quan trọng.

Người muốn xuất ngoại đều cảm thấy nước ngoài có tiền đồ tốt đẹp, ngày tháng tốt đẹp đang chờ bọn họ.

Tiền đồ tốt đẹp và ngày tháng tốt đẹp có lẽ có. Nhưng một trăm người đi ra, khả năng cũng chỉ có một hai người có thể như ý nguyện sống những ngày tháng mà họ mong đợi.

Chẳng lẽ người muốn đi ra ngoài cũng không biết đến một quốc gia hoàn toàn xa lạ, cắm rễ rất khó sao?

Bọn họ đều biết.

Nhưng bọn họ cũng đều tự tin cảm thấy, mình là một phần trăm những người được như ý nguyện sống những ngày tháng tốt đẹp đó.

Bọn họ đã ảo tưởng không biết bao nhiêu lần về cuộc sống tốt đẹp sau khi xuất ngoại, người ngoài có nói nhiều hơn nữa, khuyên bọn họ thận trọng suy nghĩ, cũng sẽ không nhận được sự cảm kích, mà sẽ bị coi là ghen ghét, không có lòng tốt, không mong muốn bọn họ tốt.

Cho nên, mặc dù Giang Thiên Ca không đồng tình với việc mọi người điên cuồng chạy ra nước ngoài, nhưng xưa nay cô sẽ không nói thêm gì.

Phần lớn mọi người đều không đụng vào tường nam không quay đầu lại.

Mỗi người đều có số mệnh riêng.

Nhìn mọi người đều nhìn mình, chờ mình nói chuyện, nghĩ đến cũng làm bạn học với bọn họ mấy năm, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Có muốn xuất ngoại hay không, là chuyện của chính các cậu, là do ý nghĩ của chính các cậu quyết định, cái nhìn của tôi, đối với các cậu không quan trọng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhưng nể tình bạn học một hồi, tôi muốn nhắc nhở mọi người, thận trọng cân nhắc, đừng chạy theo trào lưu.”

“Trước khi đưa ra quyết định, hãy tự hỏi bản thân một số vấn đề, mình thật sự có năng lực sinh tồn ở nước ngoài sao? Trình độ ngoại ngữ có đạt yêu cầu không? Thói quen ăn uống có thể thích ứng không? Biết bao nhiêu về tình huống thật sự ở nước ngoài? Chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận tình huống xấu nhất, tệ nhất sao?”

“Các cậu nói muốn nghe tôi kể về tình huống ở nước ngoài, nhưng tôi cũng chưa từng ra nước ngoài, những gì tôi biết, cũng đều là nghe người khác nói, tôi cũng không dám nói những gì tôi biết là hoàn toàn chính xác...”

Có người lên tiếng: “Nhưng mẹ cậu từng sống ở Lam Quốc, chắc chắn những gì bà ấy nói với cậu là thật...”

Giang Thiên Ca: “Những gì mẹ tôi nói với tôi, thầy Tống của trường học thật ra cũng đã nói với mọi người.”

Bởi vì hai năm nay, càng ngày càng nhiều sinh viên tốt nghiệp có ý định xuất ngoại, trường học vì giữ người lại, hàng năm đều tổ chức những giáo viên từ nước ngoài trở về như thầy Tống, giới thiệu tình huống thật sự ở nước ngoài cho mọi người.

Chỉ là, không ít người cảm thấy đây là trường học vì muốn giữ bọn họ lại, cố ý để cho giáo viên giới thiệu tình huống, phóng đại những điểm không tốt ở nước ngoài để hù dọa bọn họ.

“Về tình hình nước ngoài như thế nào, tôi không phát biểu ý kiến, chỉ là muốn hỏi mọi người, những điều tốt đẹp ở nước ngoài mà mọi người biết, đều là nghe từ đâu?”

“Nếu tôi nói không sai, ngoại trừ nghe người khác nói, chính là xem trên TV đúng không?”

Nhất là mấy năm nay, vì làm phong phú thêm đời sống văn hóa giải trí của mọi người, đài truyền hình đã mua bản quyền không ít phim truyền hình nước ngoài.

Bây giờ không giống như mấy chục năm sau, mạng internet phát triển, video ghi lại tình huống thực tế ở khắp mọi nơi trên thế giới đều có thể tiếp cận dễ dàng, mọi người biết tình hình ở những nơi khác, ngoại trừ nghe nói, chính là báo chí và TV.

“Trong phim truyền hình của Lam Quốc, TV, tủ lạnh, máy tính, các loại thiết bị điện đều đầy đủ, cuộc sống thoải mái tiện nghi.”

“Trong nước chúng ta cũng có phim truyền hình, thiết bị phần cứng trong nhà nhân vật chính có thể không bằng ở nước ngoài, nhưng điều kiện cũng rất tốt, nhưng trong thực tế, có bao nhiêu gia đình có điều kiện như nhà của nhân vật chính trong TV? Tình huống được thể hiện trên TV, có thể đại diện cho mức sống của tất cả người dân bình thường ở đất nước chúng ta hiện tại không?”

Đương nhiên là không thể! TV vì mục đích đẹp mắt, đều quay rất tốt.

“Tương tự như vậy, áp dụng câu hỏi và câu trả lời như thế vào Lam Quốc, cũng giống như vậy.”

“Ở trường học, ngoại trừ các môn chuyên ngành, chúng ta đều học môn Triết học Mác - Lênin, chúng ta đều biết, tác phẩm văn học nghệ thuật ngoài chức năng giải trí, còn có chức năng giáo dục tư tưởng và tuyên truyền.”

“Các cậu có nghĩ tới, tại sao Lam Quốc lại quay phim truyền hình như vậy? Tại sao lại xuất khẩu những bộ phim truyền hình giới thiệu cuộc sống phồn vinh hiện tại của bọn họ cho chúng ta, mà không phải là xuất khẩu những bộ phim truyền hình liên quan đến lịch sử buôn bán nô lệ của bọn họ?”

Mọi người đều sững sờ khi bị hỏi.

Không biết là bởi vì Giang Thiên Ca nói chuyện với vẻ mặt rất bình thản, trong bình thản dường như còn mang theo chút ghét bỏ và bực bội “Không muốn nói chuyện với bọn họ, nhưng lại bị làm phiền nên bất đắc dĩ phải nói”, hay là bởi vì uy tín của Giang Thiên Ca bấy lâu nay trong lòng mọi người, không ít người đều nghiêm túc suy nghĩ những gì Giang Thiên Ca nói.

Không biết là ai, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Lừa vào rồi giết”...

Mọi người: “...”

Những người nhát gan, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.

“Những gì tôi nói, nghe được thì nghe, cảm thấy tôi nói có vấn đề, coi như chưa từng nghe qua.” Giang Thiên Ca cảm thấy mình nói đủ nhiều rồi, không phụ lòng tình bạn học với bọn họ.

Ánh mắt cô đảo qua mọi người, lạnh nhạt nói: “Nếu có người dám sau lưng nói xấu tôi, tốt nhất là đừng bao giờ để tôi biết. Nếu không...”

Câu tiếp sau, Giang Thiên Ca không nói ra, nhưng ý tứ không cần nói cũng biết.

...

Ở trường học không có việc gì, Dư Mai Tinh cùng Giang Thiên Ca trở về căn cứ “Tinh Trung Báo Quốc”.

Từ trên tòa nhà học xuống, Dư Mai Tinh liền nói với Giang Thiên Ca: “Ngoài vị giáo sư của Học viện Kinh tế kia, nghe nói Học viện Truyền thông cũng có hai giáo viên từ chức xuất ngoại, hiệu trưởng trường học đích thân đến khuyên nhủ, cũng không thể giữ người lại.”

Cô bĩu môi, nói thầm: “Bọn họ đều là người làm giáo viên, vậy mà còn không sáng suốt bằng cậu. Cũng không biết bọn họ ra nước ngoài, về sau có hối hận hay không.”

Sẽ không hối hận, ít nhất bề ngoài sẽ không để cho người khác biết bọn họ hối hận.

Hiện tại tất cả những người xuất ngoại, cho dù là với tâm thế sẽ không trở về nữa, hay là vì kiếm tiền, trước khi bọn họ đi, hầu như đều bán nhà và đất đai, tất cả họ hàng hàng xóm đều biết bọn họ xuất ngoại hưởng phúc.

Quyết tâm ra đi, liều lĩnh bất chấp tất cả, cho dù cuối cùng sống không tốt, cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong, tin tức truyền về trong nước đều là tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không để cho người trong nước biết bọn họ sống không ra gì.

Bằng không tại sao lại có nhiều người cuồng nhiệt muốn ra nước ngoài như vậy? Những người đã xuất ngoại “báo tin vui không báo tin buồn” kia, cũng là một nguyên nhân rất lớn.

Trở lại căn cứ Tây Phủ Tỉnh, ngoài Lý Lập Sinh, Lý Kính Vĩ cũng ở đó.

Giang Thiên Ca hỏi anh: “Không phải hôm nay anh có mấy tiết học sao?”

Lý Kính Vĩ bĩu môi, vẻ mặt không vui nói: “Giáo viên đều chạy hết rồi, còn học cái gì nữa.”

Giang Thiên Ca và Dư Mai Tinh: “...” Được rồi, lại xuất ngoại rồi.

“Bình thường nhìn có vẻ đạo mạo, trên thực tế chính là một tên ăn cháo đá bát, Hán gian! Tôi thật sự thấy xấu hổ vì trước kia đã gọi hắn là thầy được hai năm!”

Lý Kính Vĩ đen mặt mắng một hồi lâu, mới tức giận kể ra chuyện ghê tởm mà người giáo viên kia đã làm.

Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ bố, Lý Kính Vĩ có lòng yêu nước nồng nàn, anh vốn khinh thường hành vi tranh nhau xuất ngoại của những người đó, cảm thấy bọn họ là quên tổ tiên, vong bản!

Mà hành vi của người giáo viên trong trường học kia, càng thêm quá đáng! Tên Hán gian cặn bã kia, đã cuỗm tiền học sinh bọn họ nộp để mua tài liệu học tập rồi bỏ trốn!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 643: Chương 643



“Tức c.h.ế.t tôi! Nghĩ đến số tiền giúp hắn ta sống sung sướng ở nước ngoài có một phần của tôi, tôi liền tức giận!”

Mấu chốt là số tiền kia còn không ít, một học sinh trên trăm đồng, đủ cho họ ăn cơm ở trường hơn nửa học kỳ!

Lý Kính Vĩ càng nghĩ càng phẫn nộ, “Ba” một tiếng vỗ lên bàn, anh không chú ý dùng sức quá mạnh, đau đến mức nhe răng trợn mắt, trong lòng càng thêm tức giận: “Nếu như gặp lại ông ta, tôi tuyệt đối sẽ đánh ông ta một trận, quản ông ta có phải từng làm giáo viên hay không!”

“Tôi nguyền rủa ông ta ra nước ngoài, vĩnh viễn không tìm được công việc làm giáo viên đại học! Nguyền rủa ông ta ở nước ngoài càng lăn lộn càng kém!”

“Ngày mai tôi sẽ đi chùa dâng hương!”

“...” Giang Thiên Ca rất đồng tình với Lý Kính Vĩ, nghe anh nói muốn đi dâng hương, bèn đề cử: “Nghe nói Ung Hợp cung tương đối linh nghiệm.”

“Cũng không biết thần tiên trên trời quản lý phạm vi như thế nào. Thần trong nước, không biết có thể quản ra nước ngoài hay không?” Giang Thiên Ca không chắc chắn nói.

“...” Đây quả thật là một vấn đề, Lý Kính Vĩ suy nghĩ một chút, nghĩ ra biện pháp giải quyết, “Vậy tôi lại đến nhà thờ chào hỏi một tiếng!”

“...” Nghe hai người nói qua nói lại chuyện cầu thần bái Phật, Lý Lập Sinh rất là im lặng.

“Có công phu đi dâng hương, còn không bằng dựa vào chính mình.”

“Tất nhiên là tôi muốn tự mình đi trút giận rồi, nhưng ông ta đã chạy ra nước ngoài rồi còn gì!” Lý Kính Vĩ thầm mắng Lý Lập Sinh đúng là ngồi nói chuyện không đau eo.

Hiện tại những người chạy ra nước ngoài, có một số là đi theo con đường chính quy xin di dân, mà có một số, dựa vào việc đi đường ngang ngõ tắt, lén chạy ra ngoài.

Giáo viên của trường bọn họ chính là loại thứ hai. Sáng hôm qua còn dạy bọn họ ở trường, hôm nay đã chạy mất dạng.

Đến giờ học, mọi người trong lớp ngồi trong phòng học đợi hơn nửa ngày, không đợi được người, đến văn phòng tìm, cũng không tìm thấy.

Họ còn lo lắng không biết ông ta không đến trường, có phải trong nhà xảy ra chuyện hay không?

Lý Kính Vĩ và mấy cậu bạn nam khác đạp xe đạp, lo lắng tìm đến nhà ông ta, mới phát hiện vị giáo viên này đã lén mang cả nhà ra nước ngoài!

Phát hiện ra tình huống, bọn họ lập tức báo cáo cho trường học, lại báo cảnh sát. Nhưng người đã chạy ra ngoài rồi, trường học và cục cảnh sát đều không có cách nào, một mình Lý Kính Vĩ, lại càng không có cách nào.

Nếu có thể tự tay trút cơn giận này, anh nhất định sẽ tự mình trút, nhưng đây không phải là không thể sao!

“Tôi cũng không phải Tôn Ngộ Không, có thể biến lớn biến nhỏ, một cái Cân Đẩu Vân bay qua tìm ông ta tính sổ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Lập Sinh trợn trắng mắt, “Cậu đương nhiên không phải Tôn Ngộ Không, cậu là heo.”

“...” Lý Kính Vĩ trừng to mắt lên án Lý Lập Sinh.

Sao lại đột nhiên mắng anh?

Tiền của anh bị người ta cuỗm đi, đang tức giận, tại sao lại đột nhiên mắng anh? Còn có phải là anh em hay không!

“...” Lý Lập Sinh hít sâu một hơi, nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt lần nữa, lên tiếng hỏi lại: “Người thì không thể đuổi theo, không biết mượn dụng cụ sao? Bình thường cậu gõ bàn phím, chẳng lẽ chỉ là để cho vui? Người không đuổi theo được, chẳng lẽ mạng còn không đuổi theo được sao?”

“...”

“!!!” Lý Kính Vĩ đột nhiên hiểu ra: “Đúng vậy! Mình có thể men theo Internet mà bò ra ngoài tìm ông ta tính sổ!”

Lý Kính Vĩ giống như được tiêm m.á.u gà, cũng không còn muốn đi dâng hương bái Phật nữa, lập tức hăng hái, mở máy tính ra, gõ bàn phím vang đôm đốp.

Có thể là do Giang Thiên Ca đã ra sức lừa dối, cũng có thể là do Phương Thủ Nghĩa nhìn thấy được triển vọng phát triển của máy tính và mạng trong tương lai, trong mấy năm nay, ông ấy không ngừng gia tăng đầu tư vào máy tính và công ty mạng, thúc đẩy ứng dụng máy tính và mạng trên phạm vi rộng lớn hơn.

Công ty của Phương Thủ Nghĩa, coi các giáo viên và sinh viên trong trường đại học là đối tượng người dùng tiềm năng nhất, đã lên kế hoạch không ít hoạt động hướng đến giáo viên và học sinh.

Trong đó bao gồm việc, phòng nghiên cứu trực thuộc công ty đã nghiên cứu và phát triển thành công hệ thống email miễn phí hoàn toàn bằng tiếng Trung - hòm thư điện tử “Phương Lân”, sau khi được Giang Thiên Ca gợi ý, Phương Thủ Nghĩa đã để nhân viên trong công ty đến các trường đại học ở Bắc Kinh để tuyên truyền. Trong các trường đại học, việc này đã tạo nên một làn sóng đăng ký hòm thư điện tử.

Hiện tại, trong các trường đại học, giáo viên, học sinh bất kể có máy tính hay không, có biết dùng máy tính hay không, hầu như ai cũng có một hòm thư điện tử của riêng mình, mọi người trao đổi địa chỉ hòm thư Phương Lân cho nhau, dùng hòm thư để kết bạn.

Lý Kính Vĩ tìm ra hòm thư của người giáo viên đã cuỗm tiền bỏ chạy, gửi vào đó mấy email với nội dung mắng chửi và yêu cầu ông ta trả lại tiền.

Vừa thao tác, anh vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ông ta không trả lại tiền của chúng ta, tôi sẽ hack hòm thư của ông ta, ông ta đăng ký cái mới, tôi hack cái đó! Không trả tiền, tôi sẽ quấy cho ông ta không tìm được việc ở nước ngoài!”

Nhìn giao diện hòm thư của Lý Kính Vĩ, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, trong đầu Giang Thiên Ca đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Tuy “Liên minh tinh trung báo quốc” của chúng ta đã được thành lập, nhưng trước mắt vẫn chỉ có chúng ta tự mình vui vẻ, người khác căn bản không biết đến sự tồn tại của chúng ta.” Nhìn mấy người Lý Lập Sinh, Giang Thiên Ca đề nghị: “Hay là, chúng ta nhân cơ hội này, làm một việc lớn?”

“Được! Làm!” Lý Kính Vĩ rất hưởng ứng, lập tức nhập vai, “Lão đại, cậu nói xem phải làm thế nào? Chúng tôi đều nghe cậu!”

Giang Thiên Ca nói ra ý nghĩ của mình: “Hiện tại, những người muốn ra nước ngoài, có cơ hội, có năng lực ra nước ngoài, phần lớn là những người có kiến thức và học vấn tương đối cao, mà trong số họ, phần lớn đều có hòm thư điện tử.”

“Những người muốn ra nước ngoài đều cho rằng nước ngoài rất tốt đẹp, rất chào đón họ, vậy chúng ta có thể thông qua hòm thư điện tử, để họ thấy được nhiều sự thật hơn. Vừa hay, chúng ta có tên là “Liên minh tinh trung báo quốc”, làm việc này, rất phù hợp với cái tên của chúng ta.”

“Ừm, chủ ý này hay!” Lý Kính Vĩ và Dư Mai Tinh đều gật đầu, cảm thấy đề nghị của Giang Thiên Ca rất hay, lập tức hào hứng thảo luận cùng cô.

Chỉ có Lý Lập Sinh không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca hỏi anh: “Nhìn tôi làm gì? Anh có ý kiến khác?”

Lý Lập Sinh thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Không có ý kiến.”

Đã đồng ý hết rồi, Giang Thiên Ca vỗ tay nói: “Vậy thì bắt tay vào làm!”

Đương nhiên, đây không phải là một công việc nhỏ, vừa phải thu thập tài liệu nước ngoài, vừa phải xâm nhập vào hệ thống hòm thư, mấy người bọn họ đã thảo luận và bận rộn suốt mấy ngày trời.

...

Mấy người Lý Kính Vĩ, Dư Mai Tinh và Lục Tự Oánh, trước đây chỉ cần trường học không có việc gì, là lại chạy đến Tây Phủ Tỉnh. Nhưng hiện tại, bọn họ đều không đến Tây Phủ Tỉnh nữa, mà ở lại trường, muốn xem phản ứng của mọi người khi thấy được tài liệu mà “Liên minh tinh trung báo quốc” đã gửi đến tất cả hòm thư vào tối hôm qua.

Sáng sớm, Dư Mai Tinh và Lục Tự Oánh đã kìm nén sự phấn khích trong lòng, cùng nhau đi đi lại lại giữa tòa nhà văn phòng giáo viên và tòa nhà dạy học có lắp đặt máy tính.

Nhưng nhìn thời gian đã hơn nửa buổi sáng trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì, không ai phát hiện ra tài liệu trong hòm thư, Dư Mai Tinh và Lục Tự Oánh đều có chút sốt ruột.

“Sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Tối hôm qua Giang Thiên Ca đã thông qua việc xâm nhập vào hệ thống hòm thư “Phương Lân” của công ty máy tính để gửi tài liệu đến tất cả người dùng hòm thư.

Liệu có phải sáng sớm nay, người của công ty máy tính đã phát hiện ra hệ thống bị hack, xóa email mà bọn họ gửi đi rồi không?

Trong lòng Lục Tự Oánh cũng thấp thỏm, lo lắng có phải đã xảy ra vấn đề hay không: “Hay là, chúng ta đi tìm Giang Thiên Ca hỏi một chút?”

Giang Thiên Ca đang ở thư viện tìm tài liệu, nghe được nguyên nhân Dư Mai Tinh và Lục Tự Oánh tìm cô, cô khẳng định: “Sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Nhìn thấy hai người đều lộ vẻ mặt sốt sắng, Giang Thiên Ca bèn nghĩ kế: “Nếu đã không đợi được người khác phát hiện trước, vậy hai người đi làm người đầu tiên phát hiện ra, không phải là được rồi sao.”

Dư Mai Tinh và Lục Tự Oánh: “...”

Như vậy chẳng phải là ăn cắp rồi la làng sao?

Dư Mai Tinh và Lục Tự Oánh lấy lý do đã lâu không đăng nhập hòm thư, rủ rê mấy người bạn cùng lớp đến quán net ngoài cổng trường để lên mạng.

Từ sau khi hòm thư điện tử trở thành món đồ thời thượng của học sinh trong các trường đại học, công ty của Phương Thủ Nghĩa lập tức nắm bắt thời cơ, mở quán net ở cổng các trường đại học, tạo điều kiện thuận lợi cho việc học sinh sử dụng, đăng nhập hòm thư điện tử và kết bạn thông qua hòm thư.

Mấy người đến cửa quán net, còn chưa bước vào, đã nghe thấy bên trong có tiếng kêu kinh ngạc: “Trong hòm thư của tớ cũng có!”

“A! Tớ cũng có! Chuyện gì thế này?...”

Lý Tiểu Quân - người mấy hôm trước bị Giang Thiên Ca mắng, lúc này cũng đang ở trong quán net, nhìn thấy Dư Mai Tinh và Trần Tinh Vũ bước vào, cậu ta lên tiếng gọi Trần Tinh Vũ: “Trần Tinh Vũ, cậu mau đăng nhập hòm thư xem! Xem trong hòm thư của cậu có một email ẩn danh hay không, của chúng tớ đều có!”

Nhìn thấy phản ứng của Lý Tiểu Quân và những người khác, Dư Mai Tinh và Lục Tự Oánh nhìn nhau, đều nhìn thấy sự phấn khích bị kìm nén trong mắt đối phương, cuối cùng cũng có người phát hiện ra rồi!

“Trần Tinh Vũ, cậu vào trước đi, tớ trả tiền mạng giúp cậu!” Dư Mai Tinh - người bình thường có chút keo kiệt, hôm nay lại hiếm khi hào phóng, thúc giục Trần Tinh Vũ mau vào đăng nhập hòm thư.

Lúc Dư Mai Tinh và Lục Tự Oánh trả tiền xong, bước vào phòng máy, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình, mỗi người một vẻ, có người cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, có người thì kêu lên kinh hãi.

“Trời ơi! Nội dung trên này là thật sao? Không phải ai cũng nói nước ngoài rất tốt sao, tại sao lại có nhiều người vô gia cư như vậy? Nhìn những người vô gia cư này, có vẻ còn thảm hơn cả ăn mày ở trong nước chúng ta!”

“A! Ở đây còn có một bảng thống kê! Thống kê nghề nghiệp của người Hoa Kiều đã ra nước ngoài trong mấy năm nay, phần lớn bọn họ đều làm công việc bưng bê, rửa bát đĩa trong nhà hàng?! Đây là tình huống gì?”

“Không phải nói đi nước ngoài, đều là ngồi văn phòng, vừa nghe nhạc vừa uống cà phê, công việc nhàn hạ đến mức một ngày chỉ cần làm bốn năm tiếng là được sao? Tại sao lại có người rửa bát đến mức tay bị nứt nẻ như vậy?...”

Cho dù là Lý Tiểu Quân - người vẫn luôn miệng ra rả “nước ngoài rất tốt, muốn ra nước ngoài”, hay là những người khác không có ý định ra nước ngoài, khi nhìn thấy nội dung trong email, đều khiếp sợ không thôi, cảm thấy tam quan và nhận thức của mình như bị đảo lộn.

Tại sao nội dung trong email này, lại hoàn toàn trái ngược với những gì họ biết trước đây?

Rốt cuộc cái nào mới là thật?

Nhìn chằm chằm vào màn hình, Lý Tiểu Quân nghiêm mặt kết luận: “Chắc chắn là có người đang chơi khăm, muốn dùng tin tức giả để dọa chúng ta! Tớ vừa nhận được email của một anh học trưởng cấp ba, năm ngoái cả nhà anh ấy đã chuyển đến Lam Quốc, anh ấy nói cả nhà anh ấy đều làm công việc văn phòng, rất nhàn hạ!”

Nghe thấy lời của Lý Tiểu Quân, Dư Mai Tinh trợn mắt, phản bác: “Giả cái đầu cậu! Những thông tin này, không thể thật hơn được nữa, được chưa!”

Dư Mai Tinh còn chưa nói xong, Trần Tinh Vũ đã phản bác Lý Tiểu Quân: “Trên email có đính kèm ảnh chụp, nhìn ảnh chụp có thể thấy rõ ràng là chụp ở Lam Quốc. Nội dung trong email này, chắc chắn không phải là tin tức giả.”

Lý Tiểu Quân nhìn chằm chằm vào màn hình, tiếp tục cứng miệng: “Đó là do bọn họ cố ý chọn những trường hợp đặc biệt để chụp ảnh, muốn lấy một vài trường hợp cực đoan để hù dọa chúng ta!”

Dư Mai Tinh bĩu môi, nói: “Cậu cảm thấy là giả, không tin, vậy thì cứ coi như không nhìn thấy, xóa nó đi là được.”

Lời hay khó khuyên người cố chấp, đã không tin thì thôi.

Dư Mai Tinh lặng lẽ huých khuỷu tay vào Lục Tự Oánh, Lục Tự Oánh hiểu ý cô, giả vờ nghi ngờ hỏi: “Hình như hòm thư của tất cả chúng ta đều nhận được email này, không biết là ai gửi? Có phải là công ty máy tính gửi không?”

Có người phụ họa: “Đúng vậy, địa chỉ email này kỳ lạ thật, không giống như của cá nhân, cảm giác là của công ty máy tính. Nhưng tại sao công ty máy tính lại gửi cho chúng ta email này?”

Trần Tinh Vũ lại lên tiếng: “Chắc chắn không phải công ty máy tính gửi. Mỗi trang của tài liệu đều có một logo màu nhạt ở góc trên bên trái, phía trên viết “Liên minh tinh trung báo quốc”.”

Nhìn logo của “Liên minh tinh trung báo quốc”, ánh mắt Trần Tinh Vũ sáng lên, nói:

“Tôi nghe nói, một số quốc gia có ứng dụng máy tính phát triển ở Lam Quốc, sẽ xuất hiện một số người có kỹ thuật máy tính cao siêu tạo thành tổ chức hacker thần bí. ‘Liên minh Tinh Trung Báo Quốc’, hẳn là tổ chức hacker trong nước chúng ta!”

“Cái ‘Liên minh Tinh Trung Báo Quốc’ này, hẳn là muốn để cho mọi người biết tình huống thật sự của nước ngoài, mới phát cho tất cả mọi người phần văn kiện này!”

Dư Mai Tinh cảm thấy, kéo Trần Tinh Vũ tới đây, thật sự là tìm đúng người!

Tiền cô bỏ ra cho Trần Tinh Vũ cũng không phí công!



Nửa giờ sau, hòm thư, tình huống Lam Quốc, tổ chức hacker, “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”, trở thành đề tài sốt dẻo nhất trong sân trường đại học Hoa.

Máy tính trong trường học cần phải xin trước, được giáo viên phê duyệt mới có thể dùng. Không ít học sinh đều vội vàng muốn biết trong hòm thư của mình có phải cũng nhận được văn kiện của tổ chức hacker, vừa tan học đã chạy đến tiệm net trước cổng trường, muốn đăng nhập vào hòm thư.

Nhìn thấy hàng dài bên ngoài tiệm net, cô mặt dày nghĩ, Phương Thủ Nghĩa hẳn là phải cảm ơn cô.

Bình thường tuy cũng có người đi quán net, nhưng dù sao phí qua mạng cũng không rẻ, mọi người đều là một tháng, hoặc hai tháng mới đi một lần. Từ khi quán net khai trương tới nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống khách hàng xếp hàng dài ở cửa.

Bởi vì trong lòng tồn tại một chút chột dạ, cô mua một túi trái cây ở sạp trái cây trước cổng trường học, lại mua mấy món đồ chơi ở tiệm đồ chơi, quyết định đến nhà Phương Thủ Nghĩa thăm em họ.

Cô mua đồ xong, lúc muốn đi, lại gặp Trần Tinh Vũ từ trong tiệm net đi ra.

Trần Tinh Vũ cao gầy, bình thường không thích nói chuyện, nhưng giờ phút này anh ta tựa hồ rất có d*c v*ng muốn nói chuyện, ngăn cô lại, thần sắc có chút kích động.

“Giang Thiên Ca, cậu đăng nhập hòm thư chưa? Cậu cảm thấy ‘Liên minh Tinh Trung Báo Quốc’ kia thế nào?”

“...” Cô bình tĩnh giả bộ vô tội, “Tớ còn chưa đăng nhập hòm thư, nhưng nghe nói trong hòm thư của mọi người đều nhận được thư ‘Liên minh Tinh Trung Báo Quốc’ gửi... Ừm, nghe mọi người thảo luận, cảm giác ‘Liên minh Tinh Trung Báo Quốc’ hẳn là giống như tên của nó, là một tổ chức rất có tinh thần trượng nghĩa.”

“Cậu cũng cảm thấy như vậy sao?! Tớ cũng cảm thấy nó là một tổ chức hacker rất có tinh thần trượng nghĩa!”

Trần Tinh Vũ kích động hỏi ra ý nghĩ của mình: “Giang Thiên Ca, cậu nói chúng ta cùng nhau xin gia nhập ‘Liên minh Tinh Trung Báo Quốc’ có được không?”

Giang Thiên Ca: “...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 644: Chương 644



Mặc dù tính tình Trần Tinh Vũ trầm tĩnh, không phô trương như Lý Kính Vĩ và Tiêu Phong, cả ngày vui vẻ, nhưng anh ta cũng lớn lên trong tiểu thuyết võ hiệp, trong lòng anh ta cũng có một giấc mộng võ hiệp trượng nghĩa, giấc mơ anh hùng.

Năm nhất đại học, ở thư viện trường học nhìn thấy một cuốn tạp chí giới thiệu, ở các quốc gia phát triển về máy tính và internet, tồn tại một loại tổ chức đặc thù tên là “Hacker”.

Trên tạp chí viết: Hãy hiểu thế giới internet ảo như một thế giới võ hiệp, hacker là những cao thủ võ công cao cường trong chốn giang hồ, họ sở hữu kỹ thuật máy tính cao siêu, thần xuất quỷ một, thần bí khó lường, người bình thường rất khó phát hiện sự tồn tại của họ.

Có một số hacker làm chuyện xấu trong thế giới internet, là ác nhân và nhân vật phản diện. Cũng có một số hacker đảm đương vai trò người chủ trì và bảo vệ chính nghĩa trong thế giới internet, họ là hiệp khách trong thế giới internet.

Nhìn thấy những lời giới thiệu này, Trần Tinh Vũ liền sinh ra hứng thú rất lớn với “hacker”, sau đó cũng luôn chú ý tới tin tức phương diện này, cũng có mơ ước gia nhập tổ chức hacker, trở thành một “hiệp khách internet”.

Nhưng thật đáng tiếc là, tổ chức hacker nước ngoài, anh ta tiếp xúc không tới, trong nước lại vẫn không phát hiện dấu hiệu tồn tại tổ chức hacker, giấc mơ của anh ta vẫn không thể thực hiện.

Cho tới hôm nay, anh ta ở trong thư nhìn thấy cái tên “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc” mang theo tinh thần hiệp nghĩa và khí khái anh hùng này!

Lúc nhìn thấy cái tên này, anh ta liền rất chắc chắn, “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”, chính là tổ chức hacker bảo vệ chính nghĩa của đất nước Trung Quốc chúng ta!

Thật ngầu! Anh ta muốn gia nhập “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”!

Trần Tinh Vũ vừa rồi vẫn ở trong tiệm net, nghiên cứu biểu tượng của “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”.

Anh ta phát hiện, biểu tượng của “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc” là do sáu yếu tố tạo thành, sau khi suy nghĩ rất lâu, anh ta suy đoán hợp lý, tổ chức hacker “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc” này, hiện tại rất có thể chỉ có sáu thành viên.

Số lượng ít, bây giờ anh ta đi xin gia nhập, khả năng thành công sẽ lớn hơn!

Muốn rủ Giang Thiên Ca đi cùng là vì cho dù là thành tích thi cử hay là kỹ thuật máy tính của Giang Thiên Ca đều tốt hơn anh ta, hai học sinh giỏi nhất khoa máy tính của trường đại học Hoa, cùng nhau xin gia nhập “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”, tỷ lệ thành công chắc chắn sẽ lớn hơn!

Đối mặt với lời mời nhiệt tình của Trần Tinh Vũ, Giang Thiên Ca vừa suy nghĩ xem Trần Tinh Vũ có thích hợp gia nhập “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc” hay không, vừa khéo léo từ chối: “Chúng ta cùng xin, có thể không tốt lắm. Cậu muốn gia nhập ‘Liên minh Tinh Trung Báo Quốc’, cậu tự mình xin đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tại sao?” Trần Tinh Vũ không hiểu hỏi, anh ta còn muốn khuyên bảo Giang Thiên Ca, nhưng bị cô chặn lại.

“Hai chúng ta cùng nhau, đều thành công thông qua, là kết quả tốt nhất. Nhưng mà, nếu như họ chỉ cần một người thì sao?”

Trần Tinh Vũ: “...”

À...

Chỉ cần một, hai chọn một, người bị loại chắc chắn là anh ta.

Trần Tinh Vũ ngượng ngùng cười cười, coi như không có chuyện gì xảy ra chào tạm biệt Giang Thiên Ca.



Hôm nay Giang Thiên Ca đạp xe đạp đến trường. Trên đường đạp xe đến nhà Phương Thủ Nghĩa, cô đi qua vài trường đại học.

Không ngoài dự đoán, cửa quán net gần trường học cũng xếp thành hàng dài.

Các sinh viên xếp hàng đều có biểu tình hưng phấn, líu ríu nói chuyện, không cần tới gần, cũng có thể nghe được trong miệng bọn họ thỉnh thoảng bật ra “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”, “Hacker”.

Có người đi ngang qua tò mò tiến lên hỏi tình huống. Không bao lâu, trong hàng lại thêm một số người ăn mặc chững chạc, vẻ mặt phức tạp.

Giang Thiên Ca suy đoán, có lẽ họ là những người đã có quyết định, muốn ra nước ngoài. Khi biết trong hòm thư có một email liên quan tới tình hình nước ngoài, họ muốn đăng nhập vào hòm thư để xác thực, xem nội dung cụ thể bên trong.

Còn về việc họ có tin tưởng nội dung trong email hay không, vậy thì do chính họ quyết định.

“Dì ~ dì ~”

Giang Thiên Ca đến nhà Phương Thủ Nghĩa, liền được cô em họ nhỏ Phương Hành Cẩn nhiệt tình chào đón.

Bé Phương Hành Cẩn đã biết nói chuyện, nhưng phát âm còn chưa rõ, “Chị” bị giọng nói trẻ con của con bé gọi thành “Dì”.

Ngoài tên Phương Hành Cẩn, Phương Thủ Nghĩa còn đặt cho con gái một cái tên khác là “Tiểu Tinh Tinh”.

“Tiểu Tinh Tinh, lại đây nào, chị cho con một món đồ chơi lớn!” Cô lấy con gấu trúc lớn mua trên đường đưa cho bé Phương Hành Cẩn.

Con bé trợn to mắt nhìn con gấu trúc còn lớn hơn cả mình, một lúc sau liền hưng phấn kêu lên “A a”, cả người nhào vào con gấu bông, cười khanh khách không ngừng.

Giang Thiên Ca chuyên tâm chơi với bé Phương Hành Cẩn một lúc lâu, mới hỏi dì Trần: “Dì Trần, cậu sắp về rồi chứ?”

Bây giờ đã năm giờ chiều, thường ngày, trừ khi trong công ty có việc rất quan trọng, không thể rời đi, nếu không, ông bố bỉm sữa Phương Thủ Nghĩa đều về nhà bế con vào giờ này.

Dì Trần vừa lấy khăn lông lau nước miếng chảy ra cho bé Phương Hành Cẩn, vừa cười giải thích: “Cậu ấy vừa mới gọi điện thoại về, nói là còn có việc, tối nay về muộn.”

“Vừa rồi tôi và chị Dương còn đang lo, đến giờ mà không thấy bố, con bé không chừng sẽ khóc, bây giờ không cần lo nữa rồi, có đồ chơi cháu mang đến, chắc là con bé một lúc cũng không nhớ đến bố nó đâu.”

Mặc dù không biết Phương Thủ Nghĩa về muộn là vì chuyện gì, nhưng cô đoán, rất có thể là có liên quan đến mình.

Nhìn bé Phương Hành Cẩn cố gắng duỗi tay, đạp chân, muốn ôm lấy con gấu bông lớn, cô hứa hẹn:

“Dì Trần, chị Dương, hai người yên tâm, trước khi cậu về, cháu sẽ chơi với con bé, cháu nhất định sẽ không để con bé khóc!”

Chị Dương là người được Phương Thủ Nghĩa mời đến để chăm sóc bé Phương Hành Cẩn, từ ngày đầu tiên con bé chào đời, chị ấy đã theo sát để chăm sóc.

Ngoài bố mẹ, người hiểu rõ bé Phương Hành Cẩn nhất chính là chị Dương.

Chị Dương cảm thấy, cô nói như vậy có vẻ hơi đơn giản. Con bé đã quen mỗi ngày chạng vạng đều có bố ở bên cạnh chơi cùng, đột nhiên không thấy bố, chắc chắn con bé sẽ quấy khóc.

Con bé Hành Cẩn này rất thông minh.

Mà cũng đúng như chị Dương nghĩ.

Mặc dù bé Phương Hành Cẩn không biết xem giờ, nhưng con bé có đồng hồ sinh học, đến giờ Phương Thủ Nghĩa thường về nhà, con bé liền liên tục quay đầu nhìn về phía cửa, còn duỗi ngón tay nhỏ chỉ về phía cửa, muốn Giang Thiên Ca đưa con bé ra ngoài tìm bố.

Cô chỉ có thể dùng hết mọi cách để chuyển sự chú ý của bé Phương Hành Cẩn.

Lúc Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi trở về, cô như nhìn thấy cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm: “Con gái của hai người nhiều năng lượng thật đấy.”

Phương Thủ Nghĩa vẻ mặt tự hào: “Đương nhiên rồi, con gái của tôi mà!”

Giang Thiên Ca nhét bé Phương Hành Cẩn vào lòng Phương Thủ Nghĩa: “Được rồi, mau bế con gái đi, con bé nhớ cậu lắm đấy.”

Bé Phương Hành Cẩn gọi Hoa Thi là “Mẹ”, lại ôm cổ Phương Thủ Nghĩa gọi mấy tiếng “Bố”, giọng nói trẻ con non nớt khiến Phương Thủ Nghĩa lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.

“Bố ơi ~”

“Ơi! Con nhớ bố chưa?”

“Bố ơi ~~ bố ơi ~” Bé Phương Hành Cẩn một tay nắm lấy quần áo của Phương Thủ Nghĩa, một tay chỉ vào trong nhà, miệng không ngừng gọi “Bố ơi”, “Bố ơi”.

Phương Thủ Nghĩa tưởng con bé muốn đồ vật gì đó, dịu dàng hỏi con gái: “Tiểu Tinh Tinh, con muốn bố lấy gì cho con nào? Muốn ăn bánh quy, hay là muốn uống nước?”

Bé Phương Hành Cẩn vẫn chỉ tay về phía phòng, miệng gọi “Bố ơi”.

“...” Quan sát biểu cảm của bé Phương Hành Cẩn một hồi, cô nhỏ giọng nhắc nhở Phương Thủ Nghĩa: “Cậu, có khi con bé không gọi cậu đâu.”

Phương Thủ Nghĩa: “... Không phải gọi cậu vậy thì gọi ai?”

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, tránh ánh mắt Phương Thủ Nghĩa nhìn mình.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 645: Chương 645



Mấy phút sau, nhìn thấy con gái ôm một con búp bê gọi “bố”, Phương Thủ Nghĩa im lặng nhìn “thủ phạm”.

Giang Thiên Ca vô tội chớp chớp mắt. Cô cũng đâu còn cách nào khác, bé Phương Hành Cẩn không chỉ tràn đầy năng lượng, mà trí nhớ cũng rất tốt, chơi được mấy phút là lại nhớ đến bố.

Để bé Phương Hành Cẩn không vì tìm không thấy bố mà khóc, cô chỉ có thể lừa con bé, nói bố biến thành gấu trúc rồi…

Lúc bé Phương Hành Cẩn được bố ruột chơi đùa cùng, chọc cười khanh khách, hoàn toàn quên mất bố gấu trúc thì cũng đến giờ tắm rửa.

Hoa Thi và chị Dương đưa con bé đi tắm, cô và Phương Thủ Nghĩa không giúp được gì nên ngồi ở trong sân. Giang Thiên Ca nhân cơ hội hỏi Phương Thủ Nghĩa: “Cậu, hôm nay sao cậu về muộn vậy?”

Phương Thủ Nghĩa như là mới nhớ ra: “À, đúng rồi, cậu đang có chuyện muốn hỏi cháu!”

“Hệ thống hòm thư “Phương Lân” của chúng ta hôm qua bị hacker tấn công!”

“Bộ phận kỹ thuật hôm nay tìm cả ngày cũng không tìm được địa chỉ của đối phương, cũng không ai xác định được đối phương đã xâm nhập bằng cách nào, hôm nay cậu về muộn cũng là vì việc này. Thiên Ca, khi nào cháu có thời gian, giúp cậu xem một chút?”

Giang Thiên Ca: “...”

Cậu ơi, cậu tìm nhầm người rồi, có lẽ cháu vĩnh viễn không thể tìm ra địa chỉ của hacker giúp cậu...

Giang Thiên Ca - hacker chính hiệu - trầm mặc một giây, liền ra vẻ nghiêm túc gật đầu nói:

“Hôm nay cháu ở trường cũng nghe nói việc này, nghe nói là hòm thư của mọi người đều bị hacker gửi một email, thì ra hacker đã thông qua hệ thống”Phương Lân”của cậu để thao tác.”

“Những hacker đó ngoài việc gửi email cho người dùng, còn làm gì nữa không? Hệ thống của các cậu có bị phá hoại gì không?”

Phương Thủ Nghĩa trả lời: “Không làm gì khác, hệ thống cũng không bị phá hoại.”

“Nhưng mà, không thể vì tạm thời không bị ảnh hưởng xấu mà bỏ mặc không quan tâm! Để cho người ngoài dễ dàng xâm nhập vào hệ thống, tự do ra vào, chẳng khác nào trên đầu đang treo một quả bom.”

Hôm nay Giang Thiên Ca đến tìm Phương Thủ Nghĩa, vốn dĩ cũng muốn bù đắp cho hành vi xâm nhập vào hệ thống email “Phương Lân”.

Nghe Phương Thủ Nghĩa nói vậy, cô liền đề nghị: “Cậu út, cháu thấy so với việc tìm ra địa chỉ của hacker, quan trọng hơn là tăng cường hệ thống bảo mật cho hệ thống”Phương Lân”.”

“Thời gian trước, cháu có nghiên cứu một hệ thống bảo mật, nó chủ yếu nhắm vào các hành vi xâm nhập và tấn công của hacker. Cháu đã thử nghiệm vài lần, hiệu quả bảo mật khá ổn, có thể ngăn chặn hơn chín mươi phần trăm các cuộc tấn công từ bên ngoài.”

“Cậu út, bộ phận kỹ thuật của công ty cậu nhiều người như vậy mà còn không tìm ra địa chỉ của đối phương, chắc cháu cũng khó mà tìm ra. Việc tìm hacker cháu không giúp được gì, hay là cháu đưa hệ thống bảo mật của cháu cho cậu dùng trước?”

“Mặc dù bộ phận kỹ thuật của cậu cũng có thể tự nghiên cứu ra hệ thống bảo mật, nhưng cần có thời gian. Của cháu là có sẵn, bây giờ có thể dùng được luôn.”

Giang Thiên Ca dụng tâm gian khổ, chu toàn mọi việc, khiến Phương Thủ Nghĩa rất vui mừng, “Được, biết tìm cháu là có ích!”

Giang Thiên Ca khiêm tốn cười cười: “Cậu nút, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo.”

Cháu không khách sáo với cậu.

Cậu cũng đừng khách sáo với cháu.

...

Hôm sau Giang Thiên Ca đến công ty Phương Thủ Nghĩa, giải quyết vấn đề bảo mật cho hệ thống email “Phương Lân”.

Lý Lập Sinh cũng đi cùng.

Nhân viên bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Phương thị coi họ như ân nhân, tiếp đãi rất nồng hậu. Đối mặt với sự tiếp đãi nhiệt tình, Lý Lập Sinh có chút không tự nhiên.

Nhìn Giang Thiên Ca thản nhiên, không hề tỏ ra chột dạ, Lý Lập Sinh không khỏi thán phục.

Lúc Giang Thiên Ca đề nghị dùng email để gây chuyện, anh đã từng nghi ngờ: Không lẽ Giang Thiên Ca muốn hack vào hệ thống email “Phương Lân”?

Nhưng nghĩ lại, anh liền phủ định ý nghĩ này. Hệ thống email “Phương Lân” là công ty của cậu cô, Giang Thiên Ca chắc chắn sẽ không làm vậy.

Thế nhưng, sự thật là Giang Thiên Ca không chỉ làm, mà còn làm rất trót lọt. Ngay cả việc xóa dấu vết tội phạm, dưới sự sắp xếp của cô, tất cả đều trở nên hợp tình hợp lý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần đầu tiên Lý Lập Sinh cảm thấy mình kém xa Giang Thiên Ca.

Kém xa về mọi mặt.

Sau khi cài đặt xong hệ thống bảo mật, người phụ trách bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Phương thị cảm kích muốn mời họ đi ăn, nhưng chưa kịp để Giang Thiên Ca lên tiếng, Lý Lập Sinh đã từ chối: “Anh khách sáo rồi, tôi đã hẹn người nhà, không đi được.”

Muốn ăn cơm thì để Giang Thiên Ca đi đi, dù sao anh cũng không tiện đi.

Tuy nhiên, Giang Thiên Ca cũng tìm lý do “là người một nhà với Phương Thủ Nghĩa, giúp đỡ là chuyện nên làm” mà từ chối lời mời.

Trên đường về, lần đầu tiên làm chuyện xấu nên lương tâm Lý Lập Sinh bất an hỏi: “Hệ thống bảo mật kia của em, không có vấn đề gì chứ?”

Giang Thiên Ca liếc anh một cái: “Em có thể để cậu em chịu thiệt sao?”

Chắc chắn là không thể rồi!

Mặc dù cô đã từng hack vào hệ thống email “Phương Lân”, nhưng ngoài việc gửi email cho người dùng, cô không hề làm thêm bất cứ chuyện xấu nào khác.

Hơn nữa, lúc xâm nhập vào hệ thống, cô còn làm “Lôi Phong sống”, âm thầm sửa chữa những lỗi mà cô phát hiện được trong hệ thống.

“Em không nói khoác đâu, ít nhất trong vòng năm năm tới, ngoài em ra, không ai có thể phá giải được hệ thống bảo mật mà hôm nay em cài đặt cho bọn họ.”

Giang Thiên Ca tự tin nói: “Em dám đảm bảo, trong vòng năm năm tới, tuyệt đối sẽ không có hacker nào có thể hack vào hệ thống email”Phương Lân”!”

Lý Lập Sinh: “...”

Không có hacker nào khác, nhưng lại có “nội gián” là cô.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 646: Chương 646



Hai năm qua, vấn đề kinh phí và nhân lực của Viện nghiên cứu tàu vũ trụ đã được giải quyết phần nào.

Hai năm qua, Viện cũng đã tuyển được một số nghiên cứu viên am hiểu về máy tính.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì nhân lực đã tương đối đầy đủ, cũng bởi vì nghiên cứu của các giáo sư ngày càng chuyên sâu, sự giúp đỡ mà cô có thể cung cấp cũng có hạn, nên Giang Thiên Ca không còn thường xuyên đến Viện như trước.

Chỉ khi nào giáo sư Vương Quang Quý và những người khác tìm, cô mới đến.

Hôm nay Giang Thiên Ca đến Viện là do giáo sư Lý Kỳ Vân gọi cô đến.

Nghiên cứu về hệ thống kiểm soát nhiệt độ mà giáo sư Lý Kỳ Vân phụ trách, ngoài việc cần vận dụng kiến thức của nhiều lĩnh vực như cơ học, nhiệt học, khoa học vật liệu..., còn liên quan đến vấn đề điều khiển và tính toán bằng máy tính.

Gần đây, trong quá trình nghiên cứu thiết lập điều khiển bằng máy tính, phòng thí nghiệm đã gặp phải một nút thắt, mãi vẫn chưa giải quyết được. Giáo sư Lý Kỳ Vân liền triệu tập mọi người trong phòng thí nghiệm để cùng nhau đóng góp ý kiến, tìm cách tháo gỡ nút thắt.

Nghĩ đến sức mạnh của tập thể, cộng với sự am hiểu về máy tính của Giang Thiên Ca, ông liền gọi cô đến.

Kết thúc buổi thảo luận, một buổi sáng đã trôi qua, trên đường cùng nhau đến nhà ăn, họ gặp giáo sư Vương Quang Quý.

Giang Thiên Ca tiến đến chào hỏi, tâm trạng giáo sư Vương Quang Quý có vẻ rất tốt, biết Giang Thiên Ca được giáo sư Lý Kỳ Vân gọi đến để cùng thảo luận, ông cười ha hả nói:

“Thiên Ca, các cháu học máy tính, quả nhiên rất giỏi! Máy tính thật sự rất hữu dụng! Có thời gian, tôi cũng muốn học.”

Giang Thiên Ca không hiểu vì sao giáo sư Vương Quang Quý lại đột nhiên khen ngợi mình như vậy, liền cười hỏi nguyên do.

Giáo sư Vương Quang Quý cười, thích thú nói: “Chắc cháu cũng đã nghe nói đến”Liên minh tinh trung báo quốc”rồi nhỉ? Hòm thư của chúng tôi, ai cũng nhận được email của họ.”

“Haha, vì email đó mà gần đây mọi người thảo luận rất sôi nổi, đều đang bàn tán xem nước Mỹ thực sự là như thế nào...”

Mặc dù giáo sư Vương Quang Quý không nói rõ, nhưng Giang Thiên Ca đã đoán được nguyên nhân khiến tâm trạng ông không tệ.

Ngoài việc dẫn dắt nhóm nghiên cứu, giáo sư Vương Quang Quý còn kiêm nhiệm chức vụ Phó Viện trưởng, thường ngày cũng phải tham gia xử lý một số công việc hành chính. Những công việc hành chính này bao gồm cả công tác nhân sự.

Mặc dù khi tuyển dụng nghiên cứu viên, Viện luôn coi trọng yếu tố lý lịch và tư tưởng chính trị, những nghiên cứu viên được tuyển dụng đều là những người có lý lịch trong sạch, tư tưởng tiến bộ.

Nhưng con người ta đều có thể thay đổi.

Hai năm trở lại đây, “làn sóng xuất ngoại” ngày càng dâng cao. Những người được đào tạo bài bản, có trình độ học vấn cao, càng dễ bị ảnh hưởng bởi “làn sóng xuất ngoại” này.

Các nghiên cứu viên của Viện, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, thậm chí có người còn có ý định từ chức để ra nước ngoài.

Giang Thiên Ca đoán, có lẽ email kia đã khiến cho những người có ý định từ chức để ra nước ngoài từ bỏ suy nghĩ đó, cho nên giáo sư Vương Quang Quý mới vui mừng đến vậy.

Nghe giáo sư Vương Quang Quý khen ngợi “Liên minh tinh trung báo quốc”, Giang Thiên Ca cười nói: “Email của”Liên minh tinh trung báo quốc”, có lẽ có thể khiến không ít người bình tĩnh lại, suy nghĩ thấu đáo hơn về việc có nên xuất ngoại hay không.”

Giáo sư Vương Quang Quý gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng tình.

Nửa năm trước, họ phát hiện có một số nghiên cứu viên có dấu hiệu d.a.o động tư tưởng, muốn từ bỏ công việc nghiên cứu để ra nước ngoài.

Nghiên cứu của họ là những nghiên cứu đặc biệt, vẫn trong thời gian bảo mật, nếu bây giờ có người bỏ đi, ra nước ngoài, thì nguy cơ rò rỉ thông tin là rất lớn, rất bất lợi cho Viện.

Cho nên, từ khi phát hiện ra tình hình, ban lãnh đạo Viện đã thay phiên nhau làm công tác tư tưởng cho những nghiên cứu viên này.

Tuy nhiên, hiệu quả không được khả quan cho lắm.

Họ đang đau đầu vì chuyện này, không ngờ lại có người âm thầm giúp họ một tay.

Họ nói đến rát cả miệng mà vẫn không lay chuyển được ý định của họ, vậy mà tổ chức có tên là “Liên minh tinh trung báo quốc” kia, chỉ bằng một email đã giúp họ thuyết phục được họ!

Nghĩ đến cuộc nói chuyện với các nghiên cứu viên kia vào buổi sáng, giáo sư Vương Quang Quý vừa mừng vừa tủi.

Mừng là vì họ đã không còn mù quáng theo đuổi nước Mỹ nữa, mừng là vì hành động của tổ chức có tên là “Liên minh tinh trung báo quốc” kia, và những ảnh hưởng tích cực mà nó mang lại.

Tủi là vì ông phát hiện dường như mình đã lạc hậu rồi, không theo kịp suy nghĩ của người trẻ tuổi nữa.

“Haha, tôi và Viện trưởng Lý còn thảo luận với nhau, nói rằng”Liên minh tinh trung báo quốc”, chắc chắn là do những người trẻ tuổi nhiệt huyết, yêu nước, ưu tú như cháu lập nên.”

Giáo sư Vương Quang Quý vui vẻ nói với Giang Thiên Ca về cách nhìn của các giáo sư trong Viện đối với “Liên minh tinh trung báo quốc”, “Haha, giáo sư Túc còn nói muốn kết bạn với các thành viên của”Liên minh tinh trung báo quốc”, để cùng nhau thảo luận về kỹ thuật máy tính.”

Giáo sư Túc là một trong những nghiên cứu viên giỏi về máy tính được Viện tuyển dụng.

Được giáo sư Vương Quang Quý và những người khác khen ngợi, trong lòng Giang Thiên Ca tất nhiên là rất vui.

Giang Thiên Ca mỉm cười, giống như đang nghe chuyện phiếm, hứng thú lắng nghe giáo sư Vương Quang Quý nói, còn rất biết cách phối hợp phụ họa: “Vâng, trường cháu cũng có rất nhiều người gửi email đến hòm thư của”Liên minh tinh trung báo quốc”, ai cũng muốn kết bạn với họ.”

Nói là rất nhiều, nhưng thực chất là gần như tất cả mọi người!

Sáu người bọn họ, căn bản không xem hết được.

Để phân loại nội dung của những email này, cô còn phải thức đêm viết một chương trình tự động nhận dạng nội dung email.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi email được gửi đi, nhưng mọi người vẫn không ngừng bàn tán về nó, thậm chí ngày càng sôi nổi.

Một bộ phận mọi người tập trung thảo luận về tình hình thực tế của nước Mỹ được miêu tả trong email.

Một bộ phận khác, chủ yếu là học sinh, sinh viên, lại tập trung thảo luận về “Liên minh tinh trung báo quốc”, họ sôi nổi bàn tán về tổ chức này, cuồng nhiệt gửi email đến hòm thư của “Liên minh tinh trung báo quốc”.

“Liên minh tinh trung báo quốc”, giờ đây đã trở thành một tổ chức hacker bí ẩn được giới trẻ sùng bái, là biểu tượng tinh thần mà họ hướng đến.

Giang Thiên Ca và những người khác đều không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này.

Ban đầu, mục đích của họ chỉ đơn giản là muốn cho mọi người biết đến sự tồn tại của mình mà thôi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 647: Chương 647



Ban đầu, Lý Kính Vĩ, Dư Mai Tinh, Lục Tự Oánh, đều rất vui mừng khi “Liên minh tinh trung báo quốc” của mình cuối cùng cũng được mọi người biết đến.

Nhưng bây giờ, bọn họ không dám biểu lộ chút vui mừng nào ra ngoài, sợ rằng sơ ý một chút sẽ để lộ sơ hở, để rồi bị mọi người vạch trần thân phận.

Vốn dĩ Giang Thiên Ca còn thương lượng với những người khác có nên gọi Trần Tinh Vũ vào hay không, nhưng bởi vì mọi người phản ứng cuồng nhiệt như vậy nên cô cũng gác kế hoạch chiêu mộ Trần Tinh Vũ lại.

Mấy người Giang Thiên Ca đều đang yên tĩnh “lặn xuống nước”, muốn chờ lần này ảnh hưởng và độ hot giảm xuống, rồi mới hành động bước tiếp theo.

Nhưng không bao lâu, Giang Thiên Ca liền phát hiện, độ hot và ảnh hưởng này, trong thời gian ngắn tựa hồ rất khó hạ xuống.

Hơn nữa, điều khiến cô không ngờ tới là, “Liên minh Tinh trung báo quốc” phát ra một bức thư, ngoài việc có thể khiến một số người có quan niệm “ở nước ngoài cái gì cũng tốt” suy nghĩ lại một cách lý trí và sâu sắc, thay đổi quyết định ra nước ngoài, còn có thể khiến người ta thay đổi từ yêu sang ghét, biến “tình yêu lớn” thành “sự căm ghét lớn”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở dĩ Hoa Đại là trường đại học tốt nhất cả nước, ngoài đội ngũ giảng viên hùng hậu và nguồn tài nguyên giảng dạy dồi dào, còn bởi vì nơi đây có môi trường và bầu không khí tự do, bao dung, cởi mở và đa nguyên.

Trong khoảng thời gian này, trong khuôn viên trường Hoa Đại, hầu như ngày nào cũng có các hoạt động tranh luận, chủ đề tranh luận bắt nguồn từ nội dung bức thư mà “Liên minh Tinh trung báo quốc” gửi cho mọi người.

Nước Mỹ thật sự, rốt cuộc có giống như “Liên minh Tinh trung báo quốc” mô tả, hay là giống như trên TV của Mỹ, tự do, bình đẳng, dân chủ?

Dựa theo thái độ cuồng nhiệt của mọi người đối với “Liên minh Tinh trung báo quốc” trong thời gian này, Giang Thiên Ca đã đoán được, hẳn là sẽ có rất nhiều người ủng hộ vế đầu.

Nhưng Giang Thiên Ca không đoán được là, Lý Tiểu Quân, người nửa tháng trước còn lớn tiếng nói “Nước Mỹ tốt hơn trong nước gấp trăm lần”, bây giờ lại đứng về phía chính diện.

Nhìn Lý Tiểu Quân chống nạnh, mắng to “Bề ngoài nước Mỹ hào nhoáng, nhưng bên trong, chính là một đống rác rưởi mục nát, dơ bẩn, thối hoắc”, Giang Thiên Ca còn cẩn thận nhìn chằm chằm vào cậu ta hơn hai lần.

Xác định người đang chửi ầm lên chính là Lý Tiểu Quân, cô tò mò hỏi Trần Tinh Vũ: “Cậu ta bị kích động gì à? Không sao chứ?”.

Thái độ của Lý Tiểu Quân thay đổi chóng mặt như vậy, nếu không bị kích động mạnh thì rất khó có thể thay đổi như vậy.

Khóe miệng Trần Tinh Vũ giật giật, gật đầu nói: “Đúng là cậu ta bị kích động.”

Lý Tiểu Quân là người đầu tiên trong lớp nói tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài, đến Mỹ phát triển. Hơn nữa, cậu ta còn luôn rủ rê, khuyên nhủ những người khác cùng đi, luôn miệng tuyên truyền với mọi người trong lớp rằng nước Mỹ tốt đẹp như thế nào.

Mà lý do Lý Tiểu Quân muốn ra nước ngoài như vậy, là vì tất cả những “thông tin thực tế” mà cậu ta biết về nước Mỹ đều đến từ người anh học trên cậu ta ba khóa, người đã ra nước ngoài.

Ngày nhận được thư của “Liên minh Tinh trung báo quốc” trong hòm thư, Lý Tiểu Quân đã đến quán net để liên lạc với người anh khóa trên, hỏi thăm về cuộc sống ở Mỹ.

Mà sau khi xem nội dung bức thư của “Liên minh Tinh trung báo quốc”, mặc dù Lý Tiểu Quân đã cứng miệng phản bác lời nói của Dư Mai Tinh, khăng khăng rằng nội dung trong thư là giả, nhưng cậu ta vẫn để tâm, lấy nội dung trong thư ra để xác minh với người anh của mình.

Cậu ta hy vọng người anh có thể bác bỏ nội dung bức thư một cách chắc chắn.

Nhưng sau khi gửi thư đi, không có hồi âm. Người anh trước giờ vẫn luôn tích cực trả lời thư của cậu ta, bỗng nhiên mất tăm.

Từ hành vi bất thường của người anh, Lý Tiểu Quân nhận thấy có gì đó không ổn.

Cậu ta đã trằn trọc mất mấy ngày, không tiếc tiền ăn của cả tháng trời, gọi điện thoại quốc tế để chất vấn người anh, cuối cùng nhận được sự thật, suýt chút nữa thì phát điên.

Những gì người anh đã nói với cậu ta trước đây đều là giả.

Không, cũng không thể nói là hoàn toàn là giả. Nước Mỹ bình đẳng, tự do, dân chủ, phồn vinh mà anh ta từng mô tả, đúng là có thật. Nhưng nó chỉ tồn tại trong một bộ phận nhỏ người Mỹ.

Phần lớn người dân Mỹ, không được hưởng sự bình đẳng, tự do, dân chủ, phồn vinh đó của nước Mỹ. Những người nhập cư từ Trung Quốc như bọn họ, lại càng không được hưởng.

Trong thư của “Liên minh Tinh trung báo quốc”, có nói rằng người Trung Quốc đến Mỹ, phần lớn là làm bồi bàn, nhặt rau, rửa bát trong nhà hàng.

Còn thực tế của người anh của cậu ta là, ngay cả bồi bàn và rửa bát cũng không xin được, anh ta làm công việc dọn vệ sinh!

Quét đường ở Mỹ! Quét cả nhà vệ sinh!

Nhưng trong thư, anh ta lại luôn nói với cậu ta rằng, anh ta là nhân viên văn phòng! Ngày nào cũng đeo cà vạt, uống cà phê đi làm!

Người anh lừa dối cậu ta, là vì không dám nói cho cậu ta biết hoàn cảnh thực sự của mình, cũng là vì muốn lừa cậu ta sang đó, để cùng anh ta đi quét đường!

Nghe người anh khóc lóc kể lể trong điện thoại, nói rằng cuộc sống ở Mỹ không dễ dàng, nói rằng người Mỹ kỳ thị họ, nói rằng anh ta hối hận, muốn về nước, trong lòng Lý Tiểu Quân tràn đầy phẫn nộ, phẫn nộ với người anh, phẫn nộ với nước Mỹ.

“Ngày cậu ta gọi điện thoại xong, cả đêm không ngủ, cứ đứng trước cửa sổ trừng mắt.” Nếu không phải cửa sổ có song sắt, mọi người trong ký túc xá đều lo lắng cậu ta nghĩ quẩn, sẽ nhảy xuống từ cửa sổ.

“Ở trong ký túc xá mắng người anh được hai ngày, sau đó liền biến thành như vậy, đi khắp trường học mắng nước Mỹ.” Nhìn Lý Tiểu Quân đang hăng say “diễn thuyết”, Trần Tinh Vũ nhỏ giọng nói: “Bây giờ, mọi người đều gọi cậu ta là “Chiến sĩ phê phán nước Mỹ”.”

Giang Thiên Ca: “... Ừm, rất tốt.”

Chắc đây là kiểu “thoát fan rồi thì phải dìm cho bằng được”?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 648: Chương 648



Trần Tinh Vũ đã tự động cho rằng Giang Thiên Ca cũng giống như mình, gửi bưu kiện xin gia nhập “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”.

Bây giờ cả hai đều không nhận được hồi âm, có kinh nghiệm “đồng bệnh tương liên” này, Trần Tinh Vũ cảm thấy quan hệ giữa mình và Giang Thiên Ca lập tức được kéo gần lại.

Anh đề nghị với Giang Thiên Ca: “Nếu có tin tức, chúng ta giữ bí mật với những người khác, nhưng giữa chúng ta, lặng lẽ báo cho nhau biết một tiếng nhé?”

Giang Thiên Ca suy nghĩ một giây, gật đầu “Ừ” một tiếng.

Trần Tinh Vũ coi cô như một người bạn học muốn gia nhập “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, cô gật đầu, cũng không tính là lừa anh.

Hơn nữa, dù cô có gật đầu hay lắc đầu, kết quả đều như nhau.

...

Trần Tinh Vũ vẫn luôn chờ hồi âm của “liên minh báo quốc”, đợi đến khi đại học năm tư tốt nghiệp, vẫn còn đang chờ.

Mà trong một năm này, mọi người đối với tổ chức thần bí “liên minh báo quốc” này, tuy rằng không còn cuồng nhiệt chú ý như lúc đầu, nhưng cũng chưa bao giờ ngừng thảo luận về nó.

Nhất là, mỗi lần trong hòm thư nhận được email mới đến từ “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, luôn có thể dẫn tới một vòng thảo luận mới.

Trong một năm này, “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” cách một đoạn thời gian, sẽ gửi một email cho mọi người, nội dung email, đều là tình hình ở nước ngoài mà mọi người quan tâm.

Trong một năm này, trong giới trẻ, đã rộ lên thói quen và trào lưu gửi email cho “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”.

Mọi người bất kể vì nguyên nhân gì khi đăng nhập hòm thư, đều sẽ gửi một email cho “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, nội dung email, muôn hình vạn trạng.

Có người chỉ gửi lời chào hỏi.

Có người giống như Trần Tinh Vũ, đính kèm thông tin sơ yếu lý lịch của mình, hy vọng có thể gia nhập “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”.

Có người muốn tìm hiểu tình hình của một quốc gia nào đó ở nước ngoài, hy vọng “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” có thể gửi một email liên quan.

Có người đạt được phần thưởng hoặc thành công lớn trong cuộc sống thực, báo cho “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” để ăn mừng; có người vì học tập, công việc, cuộc sống bế tắc, muốn “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” an ủi và giúp đỡ.

Thậm chí, có cả học sinh cấp ba, sinh viên đại học không biết làm bài tập, muốn “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” dạy họ cách làm...

Mọi người nghiễm nhiên coi “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” là thầy giáo, là bạn bè, là nơi trút bầu tâm sự, là một Utopia trong thế giới mạng ảo.

Đang lúc mọi người càng ngày càng quen thuộc với “liên minh báo quốc”, coi nó là đối tượng để thổ lộ hết suy nghĩ của mình và là kênh để có được thông tin tư vấn về nước ngoài, thì “Liên minh báo quốc” lại làm một chuyện lớn.

Tháng sáu, Thế vận hội Olympic được tổ chức tại quốc gia Banya ở Châu Âu, Hoa Hạ quốc đã cử 251 vận động viên tham gia thi đấu.

Rút kinh nghiệm từ thất bại tại Thế vận hội Olympic trước, lần này đoàn thể thao Olympic đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Và khi vào thi đấu, các vận động viên Olympic đã không phụ lòng mong đợi của mọi người, liên tục lập nên những thành tích xuất sắc.

Trong đó, điều khiến người ta chú ý nhất chính là, ở bộ môn bơi lội, đội tuyển bơi lội nữ Trung Quốc đã xuất sắc giành được bốn huy chương vàng và năm huy chương bạc, phá vỡ thế độc tôn lâu nay của người Lam Quốc và người Châu Âu ở bộ môn này.

Người dân trong nước vô cùng phấn khởi, tự hào về thành tích của đội tuyển bơi lội nữ.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, trên thế giới lại xuất hiện nhiều lời lẽ nghi ngờ và công kích, cho rằng đội tuyển bơi lội nữ Trung Quốc có thể giành được giải thưởng là do sử dụng doping, giới truyền thông đã đưa tin rầm rộ về những lời lẽ này.

Các thành viên đội tuyển bơi đã được yêu cầu kiểm tra doping.

Mặc dù kết quả kiểm tra cuối cùng đều bình thường, các vận động viên không có bất kỳ dấu hiệu sử dụng doping nào, nhưng những người phương Tây vẫn không chịu buông tha, liên tục bôi nhọ đội tuyển bơi lội nữ Trung Quốc.

Thành tích của đội tuyển bơi lội nữ Trung Quốc bị nghi ngờ và phủ nhận, đối mặt với nguy cơ bị hủy bỏ thành tích, thu hồi huy chương.

Mọi người đều phẫn nộ trước hành vi vô liêm sỉ của người Lam Quốc và người Châu Âu! Nhưng ngoài việc lên án và mắng chửi, họ chẳng thể làm gì để thay đổi tình hình.

Ngay khi mọi người đang phẫn nộ và bất lực, “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” đã ra tay!

“Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” với khả năng thần thông quảng đại, vừa ra tay đã khiến cả thế giới kinh ngạc.

Đã tung ra nhiều thông tin, bao gồm: hình ảnh, video ghi lại cảnh các thành viên đội tuyển bơi lội Lam Quốc sử dụng doping; báo cáo kết quả kiểm tra doping dương tính của nhiều thành viên trong đoàn thể thao Lam Quốc; và đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa huấn luyện viên đội tuyển bơi lội Lam Quốc với thành viên ban tổ chức Liên đoàn Bơi lội quốc tế.

Trong đoạn ghi âm, huấn luyện viên đội tuyển bơi lội Lam Quốc đã đe dọa Liên đoàn Bơi lội quốc tế, yêu cầu Liên đoàn phải hủy bỏ thành tích của đội tuyển bơi lội Hoa Hạ. Nếu không, Hiệp hội Bơi lội Lam Quốc sẽ kêu gọi tất cả các nhà đầu tư Lam Quốc rút lại tài trợ và đầu tư cho Liên đoàn Bơi lội quốc tế.

Thông tin vừa được tung ra, dư luận quốc tế lại một lần nữa dậy sóng.

Đội tuyển bơi lội Lam Quốc vướng phải bê bối, tự thân khó bảo toàn, đội tuyển bơi lội nữ Hoa Hạ quốc không cần phải chứng minh gì thêm, đường đường chính chính giành lại được huy chương!

Kết thúc trận đấu, các thành viên đội tuyển bơi lội nữ Trung Quốc trở về nước, trong lúc trả lời phỏng vấn của đài truyền hình, họ còn trịnh trọng gửi lời cảm ơn tới “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì chuyện này, sự yêu mến và ủng hộ của mọi người dành cho “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” lại lên một tầm cao mới.

Trước đây, những người biết đến “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” chủ yếu là những người trẻ tuổi có điều kiện tiếp xúc với máy tính.

Nhưng bây giờ, từ người già đến trẻ nhỏ, ai ai cũng biết đến “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, ai ai cũng biết đến câu chuyện anh hùng bảo vệ các vận động viên Olympic của Hoa Hạ quốc, vạch trần bộ mặt xấu xa của người Lam Quốc của “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”.

Các cụ ông, cụ bà thường ngày vẫn hay bàn tán chuyện trên trời dưới bể ở đầu ngõ, thì nay chủ đề bàn tán cũng đều xoay quanh “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”.

Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây ăn cơm về, từ xa đã nghe thấy giọng nói sang sảng đầy tự hào của một cụ ông đang ngồi dưới gốc cây:

“Hôm qua, tôi đã bảo cháu gái đưa tôi ra quán net, đăng ký một cái hòm thư! Tôi cũng đã gửi email cho “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” rồi, tôi cũng là bạn của “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” rồi đấy!...”

Nghe được những lời này, Giang Thiên Ca cảm thấy rất bình thản, không hề ngạc nhiên chút nào.

Nghĩ đến việc trong nhà mình cũng có một ông cụ muốn kết bạn với “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, cô quay sang Lục Chính Tây, tò mò hỏi:

“Bố anh có bảo anh giúp ông ấy đăng ký hòm thư, gửi email cho “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, kết bạn không?”

Lục Chính Tây đưa tay che chắn lá cây sắp rơi xuống đầu Giang Thiên Ca, vừa trả lời: “Bố không bảo anh, nhưng chắc là đã nhờ Tự Oánh giúp rồi. Mấy hôm nay, bố đều ở nhà anh hai.”

Nhà cũ của Lục gia không có mạng internet, Lục Tự Oánh lại học ngành công nghệ thông tin, anh hai vì muốn tạo điều kiện cho em gái học tập, nên đã lắp đặt mạng internet ở nhà.

Trước đây, ông cụ không muốn đến nhà anh hai ở, nhưng giờ lại đồng ý.

Bởi vì ở đó, ông ấy có thể dễ dàng lên mạng và đăng nhập vào hòm thư của mình.

Nghĩ đến việc các cụ ông bỗng nhiên mê mẩn internet như vậy, Giang Thiên Ca không nhịn được cười.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 649: Chương 649



Lúc xử lý thông tin trong hòm thư của “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, Giang Thiên Ca đã tìm ra hòm thư của hai ông cụ, lặng lẽ “lấy quyền mưu tư” một chút.

“Haiz, trước đây không biết, thì ra được nhiều người yêu mến như vậy cũng phiền phức thật đấy.”

Nhìn số lượng email tăng lên chóng mặt, Lý Kính Vĩ cảm thán xong, lại lẩm bẩm:

“Thật sự nên để bố mẹ xem màn hình máy tính của mình, để họ biết con trai của họ được nhiều người yêu mến như thế nào, đừng có suốt ngày chê bai mình nữa, nếu không, mình sẽ đi làm con trai nhà khác, thiếu gì người thích mình!”

Giang Thiên Ca đang định lên tiếng, nhưng Lý Lập Sinh đã nhanh hơn cô một bước.

Lý Lập Sinh liếc nhìn Lý Kính Vĩ, lên tiếng chỉ huy: “Con trai, lấy giúp bố một cái bàn phím mới.”

“...” Lý Kính Vĩ ngẩn người một lúc, sau đó tức giận: “Ai là con trai của anh? Anh gọi ai là con trai thế?”

Lý Lập Sinh: “Không phải con nói muốn làm con trai bố sao? Nhanh lấy cho bố cái bàn phím mới.”

Lý Kính Vĩ tuy tức giận, nhưng vẫn nghe lời, anh buông lời đanh thép: “Rồi sẽ có ngày tôi lợi hại hơn anh, không cần anh phải dạy bảo nữa đâu!”

Chờ đến lúc anh lợi hại hơn Lý Lập Sinh, không cần Lý Lập Sinh chỉ bảo nữa, anh sẽ gọi Lý Lập Sinh là “con trai”!

Giang Thiên Ca không quan tâm đến màn yêu thương theo kiểu “oan gia” của hai thầy trò, sau khi trả lời email cho hai ông cụ xong, cô mở email của Trần Tinh Vũ.

Gần một năm qua, cứ cách nửa tháng, Trần Tinh Vũ lại gửi một email xin gia nhập. Mặc dù không nhận được bất kỳ hồi âm nào, nhưng anh vẫn kiên trì, Giang Thiên Ca khá khâm phục sự kiên trì của anh.

Giang Thiên Ca nói qua tình hình của Trần Tinh Vũ, hỏi mọi người về đánh giá của họ về anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn một năm nay, mọi người ngày càng sử dụng email thường xuyên hơn, ngoài việc sử dụng để kết bạn, giao lưu bình thường, thì việc sử dụng các công cụ mạng, email để tham gia vào các hành vi vi phạm pháp luật cũng nhiều hơn trước.

Nhiệm vụ rà soát và ngăn chặn những thông tin liên quan đến vi phạm pháp luật của họ cũng nặng nề hơn trước rất nhiều.

Nếu cảm thấy Trần Tinh Vũ phù hợp, có thể cân nhắc tuyển anh ấy vào, chia sẻ bớt một phần công việc.

Lý Lập Sinh và một vài người khác sau khi xem qua sơ yếu lý lịch của Trần Tinh Vũ, đều công nhận năng lực của anh, nhưng lại không rõ nhân phẩm và tính cách của anh ra sao, chỉ nói để Giang Thiên Ca và Dư Mai Tinh quyết định.

Lý Kính Vĩ nói: “Mọi người và anh ta là bạn học, nếu mọi người cảm thấy anh ta đáng tin cậy, thì cứ để anh ta thử xem.”

“Nhân phẩm và tính cách của anh ấy, mình thấy cũng đáng tin cậy. Nhưng mà...”

Dư Mai Tinh nhíu mày, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trong chuyện liên quan đến “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, anh ta dường như lúc nào cũng rất hào hứng, kích động. Mình hơi lo anh ta... không kín miệng.”

Dư Mai Tinh cảm thấy, việc ban đầu “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” gây chấn động và được bàn tán sôi nổi ở trường Đại học Hoa Hạ như vậy có liên quan rất lớn đến Trần Tinh Vũ.

Trước đây, mọi người đều không biết nhiều về các tổ chức hacker, chính Trần Tinh Vũ đã về trường và giải thích cho mọi người, lại còn đứng từ góc độ chuyên môn của một sinh viên ngành công nghệ thông tin để phân tích về mức độ khó khăn trong những việc mà “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” đã làm, bước đầu xây dựng hình ảnh thần bí, lợi hại cho “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”.

Trong những chuyện khác, Trần Tinh Vũ rất ít khi chủ động tham gia thảo luận, nhưng hễ cứ động đến chuyện liên quan đến “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, Trần Tinh Vũ lại hăng hái như bật loa phóng thanh, thao thao bất tuyệt, vô cùng phấn khích.

Dư Mai Tinh lo lắng, Trần Tinh Vũ sẽ vì đắc ý mà lỡ lời, không giữ được bí mật.

Giang Thiên Ca cũng đã từng nghĩ đến nỗi lo của Dư Mai Tinh, “Không sao, mình có cách để thử anh ấy.”

Mọi người đều đồng ý có thể cho Trần Tinh Vũ một cơ hội, Giang Thiên Ca liền gửi email cho Trần Tinh Vũ, trong email không nói gì nhiều, chỉ nói muốn hẹn anh một buổi để nói chuyện.

Nhưng có một yêu cầu, đó là anh phải giữ bí mật với tất cả mọi người về việc “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” đã trả lời email và hẹn gặp anh.

...

Ngày cuối cùng của tháng sáu, trường Đại học Hoa Hạ tổ chức lễ tốt nghiệp.

Ông nội Giang đã nói trước đó là ông ấy muốn tham dự lễ tốt nghiệp của Giang Thiên Ca.

Sáng ngày 30 tháng 6, khi Giang Thiên Ca đến đón ông nội, người cô nhìn thấy là một ông cụ Giang với đôi mắt sáng ngời, cả người toát lên vẻ vui mừng phấn khởi.

Giang Thiên Ca mỉm cười hỏi sao hôm nay ông nội lại vui như vậy, ông cụ Giang cười ha hả nói: “Đi dự lễ tốt nghiệp của cháu gái yêu quý, đương nhiên là vui rồi!”

Giang Thiên Ca thầm bật cười, tố chất giữ bí mật của các cụ ngày xưa đúng là không phải dạng vừa.

Hai ngày trước, khi trả lời email của hai ông cụ, cô đã cố tình dặn dò, yêu cầu họ phải giữ bí mật, không được để lộ cho người thứ ba biết.

Lúc sắp lên xe, ông cụ Giang lại muốn quay về phòng sách, nói là quên đồ.

Giang Chiêu Dương bảo để anh lấy cho, ông cụ nhất quyết không chịu: “Cái tay cháu hậu đậu lắm, làm hỏng đồ của ông thì sao.”

“...” Giang Chiêu Dương bị ông nội nhà mình ghét bỏ, chua xót nói thầm với Giang Thiên Ca: “Ông nội phân biệt đối xử kìa.”

Hai ngày trước, cậu đến tham dự lễ tốt nghiệp, không thấy ông cụ vui vẻ như vậy, cũng không thấy ông chuẩn bị quà gì cho cậu.

Tuy rằng ông nội vui vẻ không phải vì đi tham dự lễ tốt nghiệp của cô, nhưng cũng có liên quan đến cô, Giang Thiên Ca không phủ nhận lời Giang Chiêu Dương, cô đáp: “Ai bảo anh không học ở Đại học Hoa Hạ.”

Giang Chiêu Dương: “...”

Xuyên tâm rồi.

Anh không học Đại học Hoa Hạ, chẳng lẽ là anh không muốn sao?

Không muốn tiếp tục đề tài này để tự rước lấy nhục nhã, Giang Chiêu Dương dò hỏi: “Nghe nói trong “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, có người của Đại học Hoa Hạ, em biết là ai không?”

“Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” có thể luôn gây nên thảo luận sôi nổi, sự thần bí của nó cũng là một trong những nguyên nhân.

Cho đến bây giờ, vẫn không có ai biết bất kỳ thông tin nào về thành viên “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” cả, mọi người đều đang phỏng đoán thân phận của họ.

Trong đó, phỏng đoán nhiều nhất, là cho rằng thành viên “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, là giáo sư hoặc sinh viên của Đại học Hoa Hạ.

Giang Chiêu Dương cũng là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, “Hay là anh cũng đi tham dự lễ tốt nghiệp của em? Biết đâu anh có thể nhận ra người của “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”!”

Giang Thiên Ca: “...”

Ha ha, anh không nhận ra đâu.

Ông cụ Giang trở về thư phòng, không phải lấy thứ gì khác, mà là đại tác phẩm của ông.

Trước đó, sau khi được Giang Thiên Ca thuyết phục và cổ vũ, ông nội Giang về hưu an nhàn ở nhà, liền bắt đầu hành trình sáng tác của mình. Đầu năm nay, cuốn sách ông ấy viết đã được xuất bản thành công.

Cho nên, đồng chí Giang Bộ Thanh hiện tại đã là một nhà văn lớn có tác phẩm xuất bản đại diện!

Nhìn thấy trong tay ông nội Giang là cuốn sách ông ấy viết, Giang Chiêu Dương không còn hâm mộ Giang Thiên Ca nữa.

Từ sau khi ông nội Giang cho xuất bản sách, phần thưởng ông ấy thường tặng cho con cháu trong nhà, liền biến thành sách của ông ấy.

Mặc dù sách ông nội viết rất hay, nhưng đồ vật mà, quý ở tinh hoa chứ không phải ở số lượng, trong phòng Giang Chiêu Dương đã có vài cuốn sách của ông nội rồi, cậu không muốn nhận thêm nữa.

Giang Thiên Ca cũng không muốn sách của ông nội lắm. Trong nhà đã có vài cuốn sách của ông nội rồi, cô chỉ đọc một cuốn, những cuốn còn lại nên xử lý như thế nào, trở thành một vấn đề khiến cô đau đầu.

Sách đều là do ông nội tỉ mỉ chuẩn bị, đều viết lời đề tặng, không thể dễ dàng đem tặng người khác, càng không thể lấy ra kê chân bàn, nhưng để trên giá sách, lại chiếm diện tích.

Thế nhưng, nhìn hộp trong tay ông nội Giang, trong lòng Giang Thiên Ca đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Ước chừng độ dày của chiếc hộp ông nội đang cầm, bên trong hẳn là chỉ có bốn cuốn sách.

Nhìn dáng vẻ của ông nội, món quà ông ấy đã dày công chuẩn bị này, không phải là quà tốt nghiệp cho cô cháu gái này, mà là muốn tặng cho người bạn mạng mới quen - “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”.

Bốn cuốn sách, không đủ chia.

Nhưng nếu cô lấy thêm một cuốn từ trong nhà ra, gom đủ năm cuốn, là có thể cho Lý Lập Sinh, Dư Mai Tinh mỗi người một cuốn.

Thành công tiêu thụ được một cuốn tồn kho, hoàn mỹ!
 
Back
Top Bottom