Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 410: Chương 410



Lại nói với Giang Thiên Ca: “Còn muốn cho các anh trai của cháu nghe lời cậu, không được vô lễ.”

Giang Thiên Ca: “Được!”

Nói xong, cô liền nhe răng vung quyền uy h.i.ế.p Phương Hành Xuyên: “Anh bảy, nghe rõ chưa, về sau phải nghe lời cậu út, không được vô lễ, bằng không em đánh anh.”

Phương Hành Xuyên: “...”

Phương Thủ Nghĩa hài lòng cười ha ha.

...

Nói đùa một phen, mọi người cũng đã đến nơi.

Là hải quan thành Bắc.

Phương Hành Xuyên còn ngồi ở ghế lái lưỡng lự, Giang Thiên Ca không quản anh, đi theo thần tài của mình xuống xe, “Cậu út, cậu từ Cảng Thành lấy cái gì tới?”

Hiện tại những thứ từ Cảng Thành vào đại lục đều cần trải qua phê duyệt và kiểm tra của cơ quan hải quan.

Phương Thủ Nghĩa mang theo cô, tự mình đến hải quan “lấy hàng”, vậy khẳng định không phải là một thứ đơn giản.

Phương Thủ Nghĩa còn tiếp tục úp úp mở mở: “Nhìn thấy cháu sẽ biết.”

Giang Thiên Ca suy nghĩ một phen, đã có mấy lựa chọn.

Phương Thủ Nghĩa cầm tài liệu đi trao đổi với nhân viên hải quan, ký vài văn kiện, sau đó được đưa đến một văn phòng: “Đồng chí Phương, chờ một lát, lát nữa đồng chí của chúng tôi sẽ dẫn anh đi nhận hàng.”

Đợi trong chốc lát, người tới lại là một người có chút ngoài ý muốn.

“Cô út,” Nhìn thấy Giang Hướng Mai cầm cặp tài liệu và chìa khóa đi tới, Giang Thiên Ca ngoài ý muốn nhíu mày, “Cháu nhớ, trước đó hình như cô không làm việc này?”

Giang Hướng Mai vốn là nhân viên văn phòng hậu cần của hải quan.

Bây giờ lại xuất hiện trong tòa nhà nghiệp vụ, còn mặc trang phục nhân viên nghiệp vụ tuyến một. Đây hẳn là thay đổi vị trí công tác.

Giang Thiên Ca tiến đến trước mặt Giang Hướng Mai, tò mò hỏi: “Cô út, sao vậy? Vị trí cũ, bị người cướp rồi?”

Công việc ở vị trí cũ của Giang Hướng Mai vốn nổi tiếng là nhàn nhã thoải mái.

Với phong cách và thái độ làm việc của Giang Hướng Mai, cô chắc chắn sẽ không chủ động từ bỏ vị trí nhàn hạ này.

Vậy cô đổi vị trí công tác, cũng chỉ có một nguyên nhân, vị trí cũ của cô bị người có địa vị hơn cướp mất.

Ánh mắt Giang Thiên Ca lóe lên, tiến đến gần hơn một chút: “Cô út, là ai cướp vị trí của cô, cháu có biết không?”

Cô rất tò mò về người có thể chèn ép Giang Hướng Mai, khiến cô phải nhẫn nhịn.

Giang Hướng Mai: “...”

Liếc mắt, hất tay đẩy Giang Thiên Ca đang tiến đến gần mặt mình ra, Giang Hướng Mai hừ một tiếng, phản bác: “Cướp cái gì mà cướp, là cô chủ động xin điều tới.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn Giang Thiên Ca một cái, Giang Hướng Mai ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Đi làm, phải làm công việc có ý nghĩa, có cống hiến, có thể tạo ra giá trị.”

“Công việc trước đó buồn tẻ, lãng phí thời gian, làm không có ý nghĩa.”

Nghe được Giang Hướng Mai nói, Giang Thiên Ca nhíu mày.

“Cô út, không phải lúc trước cô nói phụ nữ chúng ta, công việc không có trở ngại là được, trọng tâm vẫn phải đặt ở gia đình sao?”

Giang Thiên Ca cười như không cười nhìn Giang Hướng Mai, cô chế nhạo nói: “Suy nghĩ của cô sao đột nhiên thay đổi rồi? Trúng tà sao?”

Biết Giang Thiên Ca hỏi như vậy, là đang cố ý cười nhạo mình, Giang Hướng Mai cắn răng.

Đúng! Chính là trúng tà.

Trúng phải yêu nghiệt nhà cháu rồi!

Nếu không phải Giang Thiên Ca ngày đó thao thao bất tuyệt, hết lời khen ngợi Phương Đức Âm lợi hại như thế nào, lại còn dùng Phương Đức Âm để ám chỉ cô không làm gì, không cống hiến.

Mấy ngày nay, trong đầu cô cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung, cũng sẽ không vừa đi làm trở lại đã xin điều tới làm công việc vất vả như vậy. Khiến cô bây giờ, mỗi ngày đều mệt mỏi đến đầu óc choáng váng.

Cô nhất định là trúng tà, đầu óc có vấn đề!

Tức giận liếc Giang Thiên Ca một cái, lại giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn Phương Thủ Nghĩa ở bên cạnh, Giang Hướng Mai bỏ lại một câu “Đi theo tôi”, liền nghiêm mặt, tức giận đi ở phía trước.

Giang Thiên Ca liền cười.

Bị cô trêu chọc một trận, Giang Hướng Mai lại muốn hối cải làm người mới, phấn đấu cống hiến, cô dường như lại vô tình làm được một chuyện tốt.

Ừm, tiếp tục cố gắng.

Cô tiếp tục cố gắng, tranh thủ trêu chọc Giang Hướng Mai thêm vài trận.

Giang Hướng Mai cũng tiếp tục cố gắng, tranh thủ sửa hết những tật xấu trên người.

Đi theo sau lưng Giang Hướng Mai, đến trước một container, Giang Thiên Ca nhìn thấy thứ mà Phương Thủ Nghĩa luôn giấu kín.

Là xe.

Hai chiếc xe, tuy rằng được che chắn bởi vải bạt, không nhìn thấy chi tiết, nhưng chỉ bằng việc Phương Thủ Nghĩa kỳ công như vậy, muốn đem xe từ Cảng Thành tới, là có thể biết đẳng cấp của những chiếc xe này khẳng định không thấp.

Giây phút vải bạt được kéo xuống, Giang Thiên Ca sững sờ.

“Thiên Ca, thế nào, màu sắc của chiếc xe này đẹp chứ?” Phương Thủ Nghĩa nhướng mày, vẻ mặt chờ đợi Giang Thiên Ca khẳng định.

Nhìn chiếc xe trước mắt ngoại trừ bánh xe, tất cả đều là màu hồng, Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, cười nói: “Vâng ạ, rất đẹp.”

Phương Hành Xuyên ở bên cạnh: “...”

Lần trước ai nói màu hồng là “màu của trai thẳng”? Lần trước ai là người vẻ mặt ghét bỏ?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 411: Chương 411



Anh vốn còn nghĩ, lần trước mình bị Giang Thiên Ca cười nhạo một trận, cũng muốn để chú út bị cô cười nhạo một phen.

Nhưng Giang Thiên Ca là kẻ gió chiều nào che chiều ấy!

Chỉ vì chú út nói có thể để cho cô làm phú bà, liền nói dối không chớp mắt.

Giang Thiên Ca không để ý đến ánh mắt khiển trách của Phương Hành Xuyên, cong mắt muốn khen ngợi Phương Thủ Nghĩa.

Nghe được Giang Thiên Ca hết lời tâng bốc Phương Thủ Nghĩa, trên mặt Phương Hành Xuyên cùng Giang Hướng Mai đều lộ ra vẻ mặt khó diễn tả.

Còn Phương Thủ Nghĩa, lại đắm chìm trong lời nịnh nọt của Giang Thiên Ca, “Ha ha ha, biết ngay cháu thích mà, sau này cháu đi học, cậu lái xe này đón cháu, hoặc là cháu tự lái!”

Giang Thiên Ca: “... Dạ thôi ạ, trường học gần nhà, cháu đạp xe đi, còn có thể rèn luyện thân thể.”

Phương Thủ Nghĩa tự mình phô trương là được rồi, không cần mang theo cô.

Nhưng Phương Thủ Nghĩa hiển nhiên là không thể nào tiếp thu được ý nghĩ thực sự của cô, từ hải quan đi ra, liền muốn lái chiếc xe mới tinh đến tay, mang theo Giang Thiên Ca đi dạo khắp thành Bắc.

Cho nên ngày hôm đó, rất nhiều người dân thành Bắc đều đang thảo luận về chiếc xe màu sắc sặc sỡ này, thậm chí trên một tờ báo của ngày hôm sau, còn xuất hiện ảnh chụp của chiếc ô tô màu hồng phấn.

Lúc đọc báo, Giang Thiên Ca vô cùng may mắn khi bản thân lấy lý do thời tiết lạnh để bảo Phương Thủ Nghĩa đóng chặt cửa sổ xe, nếu không cô đã được “vinh dự” lên báo.

Nhưng dù sao thì cô cũng đã dỗ dành được thần tài của mình sau này, cô cứ chờ làm phú bà thôi!

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Mặc dù sau đại hội khen thưởng lần trước, Trương Kiếm Ba, Lý đồng chí thỉnh thoảng sẽ đến tìm Giang Thiên Ca, nhưng đều chỉ là nói chuyện phiếm, cũng không phân công công việc gì cho cô.

Đại học Hoa Đại cũng còn chưa khai giảng, cho nên, Giang Thiên Ca trong khoảng thời gian này, vô cùng nhàn nhã.

Mỗi ngày đều đi dạo ở Giang gia, Phương gia, dỗ dành người lớn tuổi, trêu chọc trẻ con, lại cùng Phương Thủ Nghĩa thì thầm to nhỏ chuyện đầu tư kiếm tiền, sống cuộc sống nhàn nhã sung sướng như mơ.

Hàng năm cứ đến dịp Tết, ngoại trừ ngày mùng một đầu năm, Giang gia và Lục gia đều sẽ sắp xếp thời gian để tụ họp gia đình.

Địa điểm tụ họp, nếu không có gì đặc biệt, chính là ở nhà chính của hai nhà. Hai nhà luân phiên nhau tổ chức, năm nay đến lượt Lục gia.

Hôm nay, mùng mười tháng giêng, cũng vừa đúng ngày chủ nhật, mọi người đều không cần đi làm. Ông cụ Giang dẫn theo cả nhà đến Lục gia.

Bởi vì bản thân Giang Thiên Ca, lại thêm mối quan hệ với Lục Chính Tây, khi đến Lục gia, Giang Thiên Ca tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người nhà họ Lục.

Tất nhiên, cũng có ngoại lệ.

Ánh mắt Lục Tự Khôn nhìn cô, lộ ra vẻ thù địch.

Khoảng thời gian này, cô không hề để ý đến chuyện của Giang Ti Vũ. Nhưng nghe Lục Tự Văn nói, Giang Ti Vũ và Lục Tự Khôn, hai người đang tình chàng ý thiếp.

Giang Thiên Ca lườm Lục Tự Khôn một cái..

Lục Tự Khôn muốn bênh vực Giang Ti Vũ, nhưng lại không có bản lĩnh thật sự để đối đầu với cô, chỉ biết trừng mắt nhìn.

Vô dụng.

Cô mới không rảnh rỗi để trừng mắt với tên ngốc nghếch Lục Tự Khôn.

Đối với Lục Tự Khôn, thái độ của Giang Thiên Ca rất rõ ràng, nếu Lục Tự Khôn dám giở trò, chọc giận cô, cô sẽ đánh người.

Lục Chính Phong lại không hề nhận ra sự bất hoà giữa con trai mình và Giang Thiên Ca, ông ta còn vui vẻ nói:

“Thiên Ca, cháu cũng muốn tham gia chương trình du học nước ngoài đúng không? Ha ha, Tự Khôn và Tự Văn nhà chú cũng tham gia, đến lúc đó sang bên kia, mấy đứa có thể chăm sóc lẫn nhau!”

Lục Chính Phong làm việc ở bộ phận ngoại thương, quen biết không ít người nước ngoài, cũng hiểu rõ tình hình phát triển của nước ngoài hơn so với người bình thường, ông ta rất ủng hộ việc cho con cái đi du học.

Thậm chí ông ta còn có ý định để Lục Tự Khôn di dân ra nước ngoài.

Tất nhiên, có Ông cụ Lục ở đây, ý nghĩ này của ông ta không thể nào thực hiện được.

Trong lòng Lục Chính Phong thoáng qua một tia tiếc nuối.

Không đợi Giang Thiên Ca trả lời, ông ta lại nói: “Mẹ cháu ở M Quố, chú cũng đã liên lạc với bạn bè bên đó, nhờ bọn họ chăm sóc cháu. Cho nên, cháu không cần lo lắng, cứ yên tâm đi!”

“Điều kiện các mặt của chúng ta, đều kém hơn nước ngoài, cháu đi ra ngoài, cũng có thể mở mang kiến thức.”

Giang Thiên Ca cười nói: “Chú tư, cháu không đi đâu ạ. Cháu cảm thấy, trong nước và nước ngoài quả thật có sự chênh lệch, nhưng cũng không phải là không có ưu điểm.”

“Trong trường học ở nước ta cũng có rất nhiều giáo viên giỏi. Sau khi cân nhắc, cháu quyết định trước tiên sẽ ở lại trong nước, học tập với các giáo sư ở đây.”

Lục Chính Phong theo bản năng muốn khuyên Giang Thiên Ca: “Làm sao giáo viên trong nước có thể sánh bằng giáo viên nước ngoài, học được kiến thức gì ở trong nước chứ?”

“Chính Phong!”

Nghe thấy Lục Chính Phong nói năng càng ngày càng quá đáng, Ông cụ Lục trừng mắt nhìn ông ta: “Lời của Thiên Ca không có vấn đề gì.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 412: Chương 412



“Cậu đi nước ngoài được mấy lần? Có hiểu biết bao nhiêu về giáo viên của bọn họ? Sao cậu có thể khẳng định giáo viên nước ngoài nhất định tốt hơn giáo viên trong nước?”

“Ước mơ ra nước ngoài không sai, nhưng cũng phải có chính kiến, đừng có a dua theo người khác.”

Bị cha ruột phản bác, Lục Chính Phong ngượng ngùng sờ mũi.

Ông cụ Lục nhìn về phía Giang Thiên Ca, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: “Bây giờ người người nhà nhà đều cho rằng trăng nước ngoài tròn hơn trăng trong nước, đều muốn chạy ra nước ngoài.”

“Thiên Ca, cách nghĩ và cách làm của con đều rất tốt. Có phân tích của riêng mình, cân nhắc thận trọng, không chạy theo đám đông.”

“Chuyện học tập của mọi người, ông không hiểu. Nhưng ông biết, chỉ cần có lòng học tập, ở đâu cũng có thể học được những điều hay. Con đã quyết định ở lại trong nước, thì phải học cho giỏi, ông rất kỳ vọng vào con! Đừng để bị ảnh hưởng bởi những kẻ có suy nghĩ lệch lạc kia.”

Giang Thiên Ca mỉm cười gật đầu.

Thấy Giang Thiên Ca hiểu chuyện ngoan ngoãn, Ông cụ Lục lại trừng mắt nhìn Lục Chính Phong, kẻ đang bị nghi ngờ là có suy nghĩ lệch lạc.

Vẻ mặt ông như muốn nói: Ngay cả Giang Thiên Ca mười mấy tuổi mà còn không bằng, uổng cho cậu sống đến ngần này tuổi.

Lục Chính Phong: “…”

Trừng mắt với con trai xong, Ông cụ Lục liền nhìn Lục Tự Khôn và Lục Tự Văn, ông dạy dỗ:

“Hai đứa phải nhớ kỹ cho ông, chúng mày ra nước ngoài không phải để rong chơi hưởng thụ, mà là đi học hỏi, học hỏi những điều tinh túy của nước ngoài.”

Giang Chiêu Khâm, con trai lớn của Giang Hướng Lợi nhà họ Giang, cũng dự định tham gia chương trình du học trao đổi lần này.

Nghe Ông cụ Lục dạy dỗ Lục Tự Khôn và Lục Tự Văn, Ông cụ Giang cũng lên tiếng:

“Đúng vậy! Đi du học là phải học hỏi kiến thức, kinh nghiệm, sau này mang những kiến thức đã học được về xây dựng đất nước.”

Nhìn Giang Chiêu Khâm, Ông cụ Giang nói với giọng đầy ẩn ý: “Các cháu phải nhớ kỹ một câu: Gánh vác tương lai đất nước, học hết thảy khoa học của nước ngoài!”

Ông cụ Lục nhìn Lục Tự Khôn và Lục Tự Văn, nói tiếp:

“Chúng mày ra nước ngoài, nếu như quên gốc, có ý đồ khác, hoặc là không học hành gì cả, thì đừng mong làm cháu của Lục Quý Đồng tôi, đừng hòng bước vào cửa nhà họ Lục.”

Hiện tại tuy chưa công bố danh sách du học chính thức, nhưng suất du học được quyết định dựa trên thành tích và các mặt đánh giá khác.

Thành tích của Lục Tự Văn và Giang Chiêu Khâm đều đứng đầu ngành, các mặt khác cũng rất tốt, chỉ cần muốn đi thì chắc chắn có suất.

Lục Tự Khôn tuy không ổn định bằng hai người bọn họ, nhưng có Lục Chính Phong tích cực tham gia như vậy, suất của cậu ta hẳn là nằm chắc trong tay rồi.

Sau khi hai ông cụ lên tiếng, những người khác cũng lần lượt tham gia vào hàng ngũ dạy dỗ.

Ba người có dự định du học cúi đầu ngoan ngoãn nghe dạy bảo.

Giang Thiên Ca thì ngồi một bên xem kịch vui.

Ông cụ Lục: “Mọi người đều nói nước ngoài tốt, trong nước kém, Thiên Ca lựa chọn ở lại, còn các cậu ra nước ngoài, đến lúc đó tôi muốn xem, giữa các cậu và Thiên Ca, ai học được bản lĩnh giỏi giang hơn!”

Lục Tự Văn: “…”

Không cần đến lúc đó, bây giờ đã biết đáp án rồi.

Lục Tự Văn cảm thấy, nhận thức của bản thân rất rõ ràng. So với Giang Thiên Ca, cho dù cậu ta có thức đêm thức hôm, không ngừng học tập, cũng chưa chắc đã hơn được cô.

“Ông nội yên tâm, con nhất định sẽ không kém Giang Thiên Ca!” Lục Tự Khôn lại rất tự tin nói.

Lúc nói còn cố ý liếc nhìn Giang Thiên Ca, ánh mắt mang theo khiêu khích.

Giang Thiên Ca cụp mắt xuống, che đi đôi mắt sắp đảo lên trời.

Thế nhưng, hôm nay nhìn thấy phản ứng của Lục Tự Khôn và Lục Chính Phong, cô bỗng hiểu ra một vấn đề trước đây mình chưa nghĩ thông.

Giang Ti Vũ từ bỏ Đại học Hoa, chuyển sang Đại học Khoa học Kỹ thuật Bắc Thành của Lục Tự Khôn là vì suất du học.

Là một người mới chuyển trường, muốn có suất du học ở Đại học Khoa học Kỹ thuật, nhất định phải có người giúp đỡ.

Bây giờ xem ra, chắc hẳn là Lục Chính Phong có quen biết ở Đại học Khoa học Kỹ thuật.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Ti Vũ dựa vào mối quan hệ này, có thể giành được suất du học.

Nghĩ đến Giang Ti Vũ, Giang Thiên Ca liếc nhìn Lục Tự Khôn.



Ăn cơm xong, hai nhà tiếp tục trò chuyện về những chủ đề khác, Giang Thiên Ca chuồn ra sân hóng gió, một lát sau, Lục Chính Tây không biết từ đâu bưng ra một đĩa dâu tây cho cô.

Vừa nhận lấy, cô liền thấy Lục Tự Văn và Lục Tự Đình ở bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn.

Đợi Lục Chính Tây đi rồi, hai người mới chạy tới, vẻ mặt cười ranh mãnh.

Giang Thiên Ca liếc nhìn bọn họ: “Làm gì đấy?”

“Không có gì, chỉ là thấy Chú út chu đáo quá.” Lục Tự Oánh mở to mắt, vẻ mặt tò mò, “Thiên Ca, chị làm thế nào mà Chú út lại thành ra như vậy? Bật mí cho em biết với.”

Giang Thiên Ca nhìn biểu cảm khao khát muốn biết trên mặt Lục Tự Oánh, nhướng mày hỏi: “Em muốn biết để làm gì?”

Dừng một chút, Giang Thiên Ca cong môi nói: “Chẳng lẽ… là muốn học theo để dạy dỗ Lý Kính Vĩ?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 413: Chương 413



Nghe Giang Thiên Ca đột nhiên nhắc đến Lý Kính Vĩ, Lục Tự Oánh theo bản năng giật mình, trừng to mắt. Phản ứng lại, cô bé vội vàng che giấu, ấp úng nói: “Em em không biết… Chị đang nói gì.”

Câu nói ngập ngừng, ánh mắt cũng lảng tránh.

Phản ứng của cô bé chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng.

Giang Thiên Ca chậm rãi cầm một quả dâu tây cắn một miếng, cô mỉm cười hỏi: “Thật không biết sao? Vậy chị nói với bác Hai nhé?”

“Đừng! Đừng mà! Chị Thiên Ca, đừng nói với bố em!”

Để bố biết được, Lý Kính Vĩ sẽ bị đánh cho một trận mất!

Lục Tự Oánh nắm lấy tay Giang Thiên Ca, vội vàng nịnh nọt cầu xin tha thứ, “Chị Thiên Ca, ha ha, đây là bí mật của chúng ta mà, chị đừng nói với bố em với…”

Trước đó Giang Thiên Ca có nghe Lục Chính Tắc lẩm bẩm, nói có tên nhóc nào đó nhét thư tình vào cặp sách của Lục Tự Oánh.

Lúc ấy, Lục Chính Tắc còn nghiến răng nghiến lợi nói, đáng tiếc là không biết tên nhóc thối tha đó là ai, nếu không nhất định phải dạy dỗ cậu ta một trận.

Giang Thiên Ca cũng không ngờ, tên “nhóc thối” mà Lục Chính Tắc không tìm được lại để cô bắt gặp.

“Nhóc thối” này không phải ai khác, chính là “đệ tử” của cô, Lý Kính Vĩ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, Lục Tự Oánh và Lý Kính Vĩ, dường như đang lén lút hẹn hò.

Lục Chính Tắc là một người cha, lo lắng cho con gái, không cho con gái yêu sớm.

Đối với chuyện Lục Tự Oánh và Lý Kính Vĩ yêu đương, Giang Thiên Ca không thấy có vấn đề gì. Suy cho cùng, trong mắt bố cô - Giang Viện Triều, cô cũng là đứa yêu sớm.

Cô và Lục Tự Oánh, chẳng khác nào chó chê mèo mả hôi.

Điều cô lo lắng là một vấn đề khác, Lục Tự Đình và Lý Kính Vĩ đều tham gia kỳ thi đại học năm nay.

Cô có chút lo lắng cho kỳ thi đại học của bọn họ. Chính xác hơn là lo lắng Lục Tự Oánh bị Lý Kính Vĩ ảnh hưởng.

Lý Kính Vĩ là kiểu người có thể không học thì sẽ không học, cái gì cũng thú vị hơn học hành, thành tích gần như đội sổ, người khác muốn ảnh hưởng cậu ta cũng khó.

Nhưng Lục Tự Oánh lại khác, thành tích của Lục Tự Oánh rất tốt, có thể thi đỗ Đại học Hoa.

Đối với Lục Tự Oánh, Giang Thiên Ca có chút suy nghĩ riêng.

Trước đây, cô phát hiện Lục Tự Oánh học rất nhanh về máy tính. Hơn nữa, Lục Tự Oánh cũng từng nói muốn thi vào chuyên ngành máy tính của Đại học Hoa.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Giang Thiên Ca liền nảy ra ý định muốn Lục Tự Oánh đi theo cô.

Thế nhưng sau khi biết chuyện của Lục Tự Oánh và Lý Kính Vĩ, cô lo lắng cậu đệ tử hờ Lý Kính Vĩ này sẽ khiến cô nhóc bị lệch hướng.

Nếu vậy, cô cũng muốn đánh cho Lý Kính Vĩ một trận.

Nhìn Lục Tự Oánh đang lắc lắc tay mình, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừ, không nói cũng được.”

“Chị Thiên Ca, chị tốt nhất!”

Lục Tự Oánh vui mừng nhảy cẫng lên, nhưng là phản ứng của mình hơi quá đà, có thể kinh động đến Lục Chính Tắc trong nhà, cô bé vội vàng che miệng lại.

Giang Thiên Ca nhân cơ hội nói: “Chị sẽ giữ bí mật giúp hai đứa, nhưng sau này hai đứa phải nghe lời chị đấy.”

Chỉ cần đồng ý nghe lời, hai đứa sẽ là “đệ tử” thứ hai và thứ ba của chị, sau Hoàng Trình Hạo.

“Được được được!” Lục Tự Oánh gật đầu lia lịa: “Chị Thiên Ca, sau này em sẽ nghe lời chị!”

Lục Tự Văn đứng bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của em họ mình, thật sự không nỡ nhìn thẳng.

Cậu ta cố ý ho một tiếng, nhắc nhở: “Đừng quên, ở đây còn có một người sống sờ sờ này. Anh cũng có thể đi nói với bố đấy.”

Lục Tự Oánh trừng mắt nhìn Lục Tự Văn: “Anh, anh cũng không được nói!”

Lục Tự Văn: “Vậy em cầu xin anh đi.”

Lục Tự Oánh giậm chân tức giận: “Anh, sao anh lại như vậy chứ!”

Liếc Lục Tự Văn một cái, Lục Tự Oánh ôm lấy tay Giang Thiên Ca, bán đứng anh trai mình: “Chị Thiên Ca, em nói cho chị biết, anh trai em định lừa tiền lì xì của chị đấy.”

Lục Tự Văn: “…”

“Lừa tiền lì xì của chị?” Giang Thiên Ca liếc mắt nhìn hai người một lượt, rồi nhướng mày nhìn Lục Tự Văn: “Cậu định lừa tiền lì xì của tớ thế nào?”

Không đợi Lục Tự Văn lên tiếng, Lục Tự Oánh đã thao thao bất tuyệt nói:

“Anh ấy nói chị với Chú út là một cặp, vậy thì chị là phận trưởng bối. Bây giờ chưa qua rằm, vẫn đang trong dịp Tết, nên chị phải lì xì cho chúng em…”

“À… Không phải… Là lì xì cho anh ấy, em không có ý định muốn đâu.”

Giang Thiên Ca bật cười: “Bình thường không thấy cậu coi tớ là trưởng bối, bây giờ Tết nhất lại nhớ ra tớ là trưởng bối, đòi hỏi tiền lì xì.”

“Lục Tự Văn, cậu nghĩ hay thật đấy.”

Giang Thiên Ca hất cằm, nhướng mày nhìn Lục Tự Văn, cười như không cười nói: “Thế này đi, tớ cho cậu một cơ hội, cậu gọi tớ một tiếng chị, tớ sẽ lì xì cho cậu một cái bao lì xì to.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 414: Chương 414



Lục Tự Oánh khó hiểu “Ơ” một tiếng: “Chị Thiên Ca, sao không phải gọi là thím út?”

Giang Thiên Ca: “Chị thích. Gọi là chị nghe bá đạo hơn.”

Lục Tự Oánh: “Được rồi, vậy sau này em sẽ luôn gọi chị là chị!”

Lục Tự Văn: “…”

Ban đầu cậu ta thấy bản thân và Giang Chiêu Khâm bị giáo huấn một trận, còn Giang Thiên Ca thì ngồi một bên xem kịch hả hê, sau đó lại thấy Chú út cố ý bưng dâu tây ra cho Giang Thiên Ca, nên muốn rủ Lục Tự Oánh cùng nhau lừa Giang Thiên Ca một vố.

Ai ngờ Lục Tự Oánh lại là kẻ phản bội.

Giang Thiên Ca thì càng là một kẻ cáo già.

Rõ ràng cậu ta lớn tuổi hơn, vậy mà phải gọi cô là chị? Đừng có mơ!

Nhìn thấy vẻ mặt kháng cự của Lục Tự Văn, Giang Thiên Ca cố ý cười hỏi: “Không muốn gọi à? Chỉ cần cậu gọi, tớ sẽ lì xì cho cậu một bao lì xì thật to.”

“Hoặc là, cậu nói xem, phải làm sao cậu mới chịu gọi? Tớ sẽ cố gắng hết sức, nghĩ cách để cậu gọi được hai tiếng ‘chị ơi’ ra khỏi miệng.”

Cậu nằm mơ đi.

Lục Tự Văn đảo mắt, nói: “Trừ phi cậu có thể điều khiển một chiếc máy bay hạ cánh xuống đất.”

Dạo gần đây, Lục Tự Văn luôn tìm kiếm tài liệu liên quan đến chiếc máy bay AP-3 của nước M, càng tìm hiểu, cậu ta càng khẳng định, việc chiếc máy bay kia hạ cánh không phải là ngẫu nhiên.

Chắc chắn là có người trong quân đội của Chú út đã dùng một phương pháp đặc biệt nào đó để buộc chiếc máy bay kia phải hạ cánh.

Công nghệ chế tạo và thiết bị của máy bay AP-3 đều là công nghệ tiên tiến nhất của nước M. Vậy mà ở trong nước lại có người có thể dễ dàng khống chế nó, thật sự quá lợi hại!

Bây giờ chưa có cơ hội, nhưng sau này, nhất định cậu ta phải tìm cơ hội để quen biết những người đó! Họ chính là thần tượng của cậu ta!

Giang Thiên Ca muốn cậu ta gọi cô là chị, trừ phi cô có năng lực lợi hại như vậy.

“Cậu biết chiếc máy bay AP-3 của nước M chứ? Nếu như cậu cũng có thể điều khiển một chiếc máy bay như vậy, đừng nói là gọi chị, có gọi là bố, là ông nội tớ cũng đồng ý.”

Nghe Lục Tự Văn nói, Giang Thiên Ca nhướng mày, bật cười: “Cậu nói thật chứ?”

Lục Tự Văn: “Thật.”

Giang Thiên Ca cười càng tươi hơn: “Lục Tự Văn, đã nói rồi thì phải giữ lời, cậu nhất định phải nhớ kỹ những gì mình đã nói hôm nay đấy.”

Ha ha, sắp có cháu trai để bế rồi.

Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Giang Thiên Ca, trong lòng Lục Tự Văn chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành, Giang Thiên Ca này, lại đang âm mưu chuyện gì đây?

Lục Tự Văn cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca cong môi, đưa tay vỗ vai Lục Tự Văn.

Cô dùng giọng điệu và biểu cảm giống hệt với Ông cụ Lục dạy bảo lúc nãy, nói: “Tiểu Lục, cháu nhớ kỹ, sau khi xuất ngoại, nhất định phải học tập thật tốt.”

“Phải mỗi giờ mỗi khắc đều hấp thu hương thơm tri thức, phải ham học như mạng, coi mình là con trâu, một giây cũng không thể lãng phí.”

Lục Tự Văn: “...”

Anh không thể làm con trâu, nhưng Giang Thiên Ca tuyệt đối có thể làm nhà tư bản vừa lòng dạ hiểm độc vừa nghiền ép.

...

Sau khi kết thúc buổi họp mặt với Lục gia, chớp mắt đã qua rằm tháng giêng, cũng đến thời gian khai giảng của trường học.

Sau khi khai giảng, các học viện khác trong trường lần lượt xác nhận danh sách đi nước ngoài du học. Nhưng học viện máy tính lại xuất hiện chút vấn đề.

“... Cái gì? Muốn chúng ta thi lại một lần nữa?”

“Học kỳ trước thi cuối kỳ đã xong rồi, vì sao bây giờ khai giảng lại phải thi một lần nữa?”

Nghe Lương Siêu Hiền nói học viện sẽ tổ chức một lần thi nữa, mọi người đều rất khó hiểu.

Khi biết được thành tích của kỳ thi lần này, cũng sẽ làm căn cứ tham khảo để xác định danh sách đi nước ngoài du học, phản ứng của mọi người càng thêm dữ dội.

Có người ủng hộ, có người phản đối.

Nhưng nhìn chung, ủng hộ vẫn chiếm đại đa số.

Những người ủng hộ này là những người có thành tích thi cuối kỳ học kỳ trước không lý tưởng, không có duyên với danh sách đi nước ngoài du học, hy vọng có thể mượn kỳ thi lần này để có được cơ hội lật ngược tình thế.

Giang Thiên Ca không phát biểu ý kiến.

Cô đã nói với Lương Siêu Hiền rằng mình không tham gia chương trình công an nước ngoài du học.

Bởi vì thời gian thi là thứ tư, trường học của Phương Đức Âm ở M Quốc cũng khai giảng, bất kể sau đó có tính toán gì, Phương Đức Âm cũng cần phải quay về trường trước, thời gian cô ấy rời đi là vào thứ tư.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca muốn tiễn Phương Đức Âm. Vì vậy, cô đã nói trước với Lương Siêu Hiền rằng mình không tham gia kỳ thi lần này.

Lương Siêu Hiền gật đầu, nhưng ông cũng không nhịn được, lại khuyên Giang Thiên Ca: “Hay là em suy nghĩ thêm một chút? Đi du học bằng ngân sách nhà nước là cơ hội rất khó có được.”

Lương Siêu Hiền nhíu mày, ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 415: Chương 415



“Nếu không thì em cứ tham gia kỳ thi này trước, xác định xem mình có đủ khả năng được chọn hay không. Nếu không, sau này lỡ như em đổi ý thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.”

Giang Thiên Ca biết, Lương Siêu Hiền khổ tâm khuyên bảo những lời này cũng là vì sợ cô hối hận, nhưng chuyện cô đã quyết định thì sẽ không hối hận.

Cô không tiện nói nhiều với Lương Siêu Hiền về những suy nghĩ cụ thể của mình, chỉ nói: “Thầy, em biết ý tốt của thầy. Nhưng chuyện này, em đã quyết định rồi, sau này cũng sẽ không đổi ý.”

Thấy Lương Siêu Hiền còn muốn nói thêm gì nữa, Giang Thiên Ca liền chuyển chủ đề: “Thầy, tại sao lại phải tổ chức thêm một lần thi nữa? Có phải kỳ thi của học kỳ trước có vấn đề gì sao?”

Giang Thiên Ca tò mò nhìn Lương Siêu Hiền: “Vấn đề gì ạ?”

Lương Siêu Hiền dừng một chút, chớp chớp mắt, rồi lắc đầu: “Không có, em đừng đoán mò.”

Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca rõ ràng là biết lời nói của ông không phải là sự thật, Lương Siêu Hiền có chút không được tự nhiên ho một tiếng, ông nhấn mạnh: “Lần thi này là thi bổ sung, là để đánh giá năng lực của sinh viên một cách toàn diện hơn...”

Giang Thiên Ca: “Vâng vâng, em biết rồi ạ.”

Lương Siêu Hiền nói những lời này, chẳng qua chỉ là lời nói che đậy mà thôi, đằng sau nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Tuy Giang Thiên Ca rất tò mò, nhưng nhìn dáng vẻ Lương Siêu Hiền cố gắng che giấu như vậy, cô cũng không hỏi thêm.

Còn về việc cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy cũng chỉ có mấy khả năng sau đây.

Hoặc là bài thi của học kỳ trước, bảng điểm bị mất. Hoặc là bài thi của học kỳ trước bị lộ, nhưng hiện tại vẫn chưa điều tra ra được là đã bị lộ đến tay ai...

Cho dù là tình huống nào, đã có Lương Siêu Hiền và mọi người giải quyết, Giang Thiên Ca cảm thấy chuyện này không liên quan lắm đến mình, nên cô cũng không quan tâm nữa.

Lúc này, cô vẫn chưa biết rằng mình sẽ bị người ta chụp mũ vì chuyện này.

...

Hôm nay là thứ tư, Giang Thiên Ca cùng Giang Viện Triều, Phương Thủ Nghĩa tiễn Phương Đức Âm ra sân bay.

Sau khi Phương Đức Âm lên máy bay, Giang Viện Triều có việc phải quay về đơn vị, Giang Thiên Ca bị Phương Thủ Nghĩa gọi đi xem đất cùng. Phương Thủ Nghĩa muốn mua đất để xây nhà.

Xem đất xong đã là buổi chiều.

Buổi tối Giang Thiên Ca có tiết học ở trường, sau khi ăn cơm cùng Phương Thủ Nghĩa xong, cô liền trở về trường.

Lúc đi vào cổng trường, cô gặp một người, Giang Ti Vũ.

Giang Ti Vũ hiện tại đã chuyển đến trường đại học khoa học kỹ thuật.

Giang Thiên Ca liếc nhìn Giang Ti Vũ một cái, rồi thản nhiên dời mắt đi, tiếp tục đi vào trường.

“Thiên Ca, lâu rồi không gặp. Tôi quay lại thăm các bạn học cũ, vừa rồi không thấy cậu, trong lòng còn hơi tiếc nuối.” Giang Ti Vũ nở nụ cười.

“May mà chúng ta vẫn rất có duyên, lại gặp được nhau ở đây.”

Nhìn Giang Ti Vũ cố ý chắn trước mặt mình, vẻ mặt giả tạo tìm kiếm sự chú ý, Giang Thiên Ca trực tiếp trợn mắt.

Cô cười lạnh hỏi: “Tiếc nuối cái gì? Tiếc vì chuyến này không bị tôi mắng, hay là không bị tôi đánh?”

“Cô là ăn no rửng mỡ, đầu óc có vấn đề, hay là lâu rồi không bị tôi dạy dỗ nên xương cốt ngứa ngáy, bây giờ cố tình chạy đến trước mặt tôi để kiếm chuyện?”

Nghe thấy lời nói của Giang Thiên Ca, sắc mặt Giang Ti Vũ thay đổi: “Cậu...”

“Cậu cái gì mà cậu, không biết chó ngoan không cản đường, lừa tốt không kêu bậy sao.”

Giang Ti Vũ tức giận đến mức mặt mày méo mó, cô ta nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: “Giang Thiên Ca, cậu đừng đắc ý.”

Trong mắt Giang Ti Vũ mang theo hận ý, dường như còn có chút hả hê.

“Có bệnh à?”

Giang Thiên Ca lười lãng phí lời nói với cô ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Ti Vũ, nhấc chân tiến về phía trước.

Giang Ti Vũ sợ hãi liên tục lùi về phía sau mấy bước, Giang Thiên Ca liếc nhìn cô ta một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi tiếp tục đi vào trường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Ti Vũ đột nhiên phát điên như vậy, chắc chắn là lại làm chuyện xấu gì đó, Giang Thiên Ca dự định tối nay tan học sẽ đi điều tra chuyện gần đây của Giang Ti Vũ.

Nhưng chưa kịp để cô đi điều tra, mấy phút sau, cô đã biết chuyện gì.

“... Người trộm đáp án, nhất định là Giang Thiên Ca, nếu không tại sao cô ta có thể đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn?”

“Khoảng thời gian thi cuối kỳ học kỳ trước, Giang Thiên Ca thường xuyên chạy đến tòa nhà văn phòng, chắc chắn là đi trộm bài thi và đáp án.”

“Đúng vậy, mọi người có nhớ không, bài thi lập trình hôm đó, đề rất khó, không ít người trong chúng ta còn không đủ thời gian làm bài, nhưng Giang Thiên Ca lại nộp bài trước rồi rời đi, chắc chắn là cô ta đã biết trước đáp án, nếu không không thể nào làm bài nhanh như vậy!”

Quan Mỹ Chi và mấy người bạn cùng lớp vừa đi vừa tức giận nói, bọn họ đều không chú ý đến Giang Thiên Ca đang ở phía sau.

“Hôm nay cô ta không dám đi thi, chắc chắn là vì chột dạ, sợ bị lộ tẩy.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 416: Chương 416



“Chắc hẳn thầy cô và cố vấn viên vẫn chưa biết chuyện này, chúng ta cùng đi tố cáo cô ta đi.” Lý Tiểu Quân xúi giục.

Cuối học kỳ trước, anh ta chỉ cùng Quan Mỹ Chi đến hỏi mượn vở ghi chép của Giang Thiên Ca, vậy mà Giang Thiên Ca không cho mượn, còn mắng bọn họ một trận.

Chưa hết, cô còn đi mách Tiêu Phong, khiến Tiêu Phong lôi anh ta ra bãi tuyết dạy dỗ một trận giữa trời rét buốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca đã làm chuyện xấu thì cũng đừng trách anh ta trả thù.

“Các thầy cô trong khoa chắc chắn cũng đang điều tra chuyện này, chúng ta đi tố cáo, để các thầy cô nhắm mục tiêu vào Giang Thiên Ca mà điều tra, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra chân tướng sự việc!”

Khi Lý Tiểu Quân nói chuyện, trong mắt anh ta lóe lên một tia nham hiểm.

“Được, đi tố cáo thôi, tôi cũng đi.” Nhìn chằm chằm vào gáy Lý Tiểu Quân, Giang Thiên Ca thản nhiên lên tiếng.

Được ủng hộ, Lý Tiểu Quân lập tức nói: “Được! Đi thôi, chúng ta...”

Nói được một nửa thì đột ngột dừng lại.

Sau khi nhận ra người vừa lên tiếng là ai, Lý Tiểu Quân và những người khác đều sững sờ.

Họ nín thở quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh tan băng của Giang Thiên Ca thì càng thêm sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.

Ánh mắt Giang Thiên Ca lần lượt đảo qua mặt từng người, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Đứng ngây ra đó làm gì, không phải muốn đi tìm cố vấn viên tố cáo tôi sao? Đi đi, cùng đi.”

Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Thiên Ca, Quan Mỹ Chi đã sợ đến mức mặt mày trắng bệch, bây giờ lại nhìn thấy nụ cười lạnh trên mặt Giang Thiên Ca, cô ta vội vàng lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Lý Tiểu Quân, trên mặt không ngừng cười trừ.

“Haha, Thiên Ca... Ơ... Tôi... Tôi không có ý tố cáo cậu, cậu... Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật! Tôi nhất định sẽ giữ bí mật, sẽ không nói chuyện này ra ngoài!”

Nói xong, Quan Mỹ Chi liền tái mặt, xoay người bỏ chạy.

Giang Thiên Ca lạnh lùng nói: “Cô thử chạy một bước xem.”

Quan Mỹ Chi không dám động đậy nữa, sắc mặt khó coi cười gượng: “Haha... Thiên Ca... Ơ... Tôi...”

“Tôi... Tôi vốn không biết cậu trộm đáp án... À... Không... Không phải... Tôi vốn không tin cậu sẽ đi trộm đáp án, là bọn họ cứ suy đoán rằng cậu đã trộm bài thi và đáp án của kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước...”

Sáng nay thi xong, trong lớp đã có người vô tình biết được lý do có kỳ thi lần này.

Là bởi vì vào kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước, có người đã trộm bài thi và đáp án, khoa mới phát hiện ra chuyện này vào mấy ngày trước.

Lúc đó không ai nhìn thấy, thời gian đã trôi qua quá lâu, khoa vẫn chưa tìm ra được người trộm bài thi.

Sau khi biết chuyện này, mọi người trong lớp đều đang suy đoán xem ai là người đã trộm bài thi.

Họ cảm thấy, người đáng nghi nhất chính là Giang Thiên Ca.

Mặc dù Giang Thiên Ca luôn thể hiện rất tốt trong giờ học, nhưng thể hiện tốt không có nghĩa là nhất định sẽ thi tốt. Hơn nữa, Giang Thiên Ca còn đạt điểm tối đa ở tất cả các môn.

Chắc chắn là cô đã xem trước bài thi, biết trước đáp án, nếu không không thể nào đạt điểm tối đa được!

Bắt gặp ánh mắt của Giang Thiên Ca, Quan Mỹ Chi né tránh: “... Ơ... Thiên Ca, vừa rồi tôi còn bênh vực cậu mà... Thiên Ca, tôi cảm thấy cậu nhất định là không có đi trộm bài thi!”

Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm Quan Mỹ Chi hỏi: “Bọn họ là ai?”

“Lý Tiểu Quân! À... Còn có Giang Ti Vũ, cô ta... Cô ta cũng nói có thể cậu đã trộm đáp án...”

Nghe thấy lời Quan Mỹ Chi nói, sắc mặt Lý Tiểu Quân trở thành màu đen, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Quan Mỹ Chi.

Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn Lý Tiểu Quân: “Cậu nói tôi trộm đáp án, cậu có bằng chứng, hay là tận mắt nhìn thấy?”

Lý Tiểu Quân siết c.h.ặ.t t.a.y giấu trong tay áo, cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Trong lớp chúng ta, cậu là người đáng nghi nhất.”

Giang Thiên Ca lạnh lùng nói: “Vậy là cậu nói tôi trộm đáp án mà không có chút bằng chứng nào sao?”

“Sao lại không có, thành tích của cậu chính là bằng chứng!” Lý Tiểu Quân cứng cổ, vẻ mặt chính trực, “Nếu cậu không biết trước đáp án, làm sao có thể đạt điểm tối đa ở tất cả các môn?”

“Tôi biết cậu học giỏi, nhưng dù cho người có học giỏi đến đâu, cũng không thể nào thi tốt ở tất cả các bài, không thể nào đạt điểm tối đa ở tất cả các môn!”

Giang Thiên Ca tức giận bật cười: “Chim sẻ làm sao biết chí đại bàng, đồ ngu dốt cũng sẽ không hiểu thế giới của thiên tài.”

“Đối với loại người ngu ngốc như cậu mà nói, cho dù có nằm mơ, chắc chắn cũng không dám mơ tưởng đến chuyện đạt điểm tối đa.”

Cổ Lý Tiểu Quân đỏ bừng, đưa tay chỉ vào Giang Thiên Ca chất vấn: “Cậu dám mắng ai là đồ ngu ngốc...”

Giang Thiên Ca lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cô nắm lấy ngón tay Lý Tiểu Quân bẻ xuống, còn chưa kịp để Lý Tiểu Quân kêu lên đau đớn, đã kéo anh ta ngã nhào xuống đất.

Lý Tiểu Quân đau đớn r*n r*, ngẩng đầu định mắng Giang Thiên Ca, nhưng miệng còn chưa kịp mở ra, trên mặt đã phải hứng chịu ba cú đ.ấ.m liên tiếp.

“A...”

Lý Tiểu Quân đau đớn kêu lên.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 417: Chương 417



Mấy người Quan Mỹ Chi ở bên cạnh cũng bị động tác đánh người của Giang Thiên Ca dọa sợ đến hít một hơi lạnh.

Đánh hai mắt Lý Tiểu Quân đen lại, Giang Thiên Ca lại đ.ấ.m vào miệng hắn mấy quyền, mới dừng lại, lạnh giọng nói: “Nếu như lần sau còn tái phạm, tôi sẽ cắt lưỡi cậu.”

“Hí... “ Lý Tiểu Quân sợ tới mức thân thể run lên.

Giang Thiên Ca lạnh lùng liếc hắn một cái, không để ý tới hắn nữa, cô nhìn về phía mấy người Quan Mỹ Chi, nói: “Quan Mỹ Chi, mọi người không phải muốn đi tìm cố vấn viên báo cáo sao, mang hắn đi đi, nói cho thầy Lương, người trộm bài thi là hắn và Giang Ti Vũ.”

Mấy người Quan Mỹ Chi đều sửng sốt: “A...”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, sắc mặt Lý Tiểu Quân thay đổi.

Giang Thiên Ca hừ lạnh: “Bọn họ là ăn cắp mà còn la làng.”

Giang Thiên Ca vừa rồi không biết tại sao Giang Ti Vũ lại chạy đến trước mặt mình để tìm cảm giác tồn tại, bây giờ thì đã biết rồi.

Giang Ti Vũ là muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, ăn trộm còn la làng, chụp mũ trộm bài thi lên đầu cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phản ứng vừa rồi của Lý Tiểu Quân cũng lộ ra một sự mờ ám, quả nhiên, chỉ cần hơi dọa một chút, hắn liền hiện nguyên hình. Chuyện trộm bài thi cũng có phần của hắn.

...

Xử lý xong Lý Tiểu Quân, Giang Thiên Ca trở về ký túc xá. Trong ký túc xá, Trương Hiểu Lệ đang kể về vụ án cô gái bị g.i.ế.c hại trong con hẻm của bọn họ trước đó.

“Hung thủ rốt cuộc đã bị bắt, là hai tên côn đồ.”

Trương Hiểu Lệ biểu hiện rất tức giận, “Hai người kia, chắc chắn sẽ bị tử hình.”

“Sau này lúc chúng ta ra ngoài vào buổi tối, cũng phải chú ý nhiều hơn, nếu nhìn thấy những người có dáng vẻ côn đồ, nhất định phải tránh xa một chút!”

“Thiên Ca, cậu học võ công ở đâu vậy? Tớ cũng muốn học võ để tự vệ.”

Giang Thiên Ca nói một chút kinh nghiệm và phương pháp của mình.

Lúc mọi người đang nói chuyện, cửa ký túc xá bị gõ vang, Trương Hiểu Lệ ở gần cửa nhất liền đi mở cửa.

“Giang Thiên Ca có ở đây không?”

Trương Hiểu Lệ nhìn thấy Lương Siêu Hiền vẻ mặt phức tạp, cũng nhìn thấy hai người mà cô vừa gặp ở trong con hẻm của bọn họ hai ngày trước.

Sắc mặt cô ấy thay đổi: “Ách... Thầy Lương, mọi người... Tìm Giang Thiên Ca... Có chuyện gì sao?”

Nghĩ đến một khả năng, thanh âm Trương Hiểu Lệ run rẩy.

Mọi người trong ký túc xá đều đã nhận ra Trương Hiểu Lệ có điểm khác thường.

Giang Thiên Ca đi qua, đứng bên cạnh Trương Hiểu Lệ, “Thầy Lương, em ở đây.”

Giang Thiên Ca liếc nhìn Lương Siêu Hiền, sau đó chuyển ánh mắt đến hai người bên cạnh ông.

Mặc dù hai người kia mặc thường phục, nhưng từ tư thế đứng và động tác biểu cảm của họ, có thể thấy họ là cảnh sát.

“Tôi là Giang Thiên Ca, hai vị đồng chí, là hai người muốn tìm tôi?”

Trương Hiểu Lệ dường như mới phản ứng lại, cô ấy hoảng sợ, muốn đẩy Giang Thiên Ca vào trong: “Không, cậu không phải Giang Thiên Ca!... Hai anh cảnh sát, Giang Thiên Ca không có ở đây...”

Sắc mặt Trương Hiểu Lệ hoảng hốt, cô theo bản năng muốn đóng cửa lại. Nhưng cô vừa muốn hành động, cửa đã bị một cảnh sát đưa tay chặn lại.

Người cảnh sát nghiêm túc nhìn chằm chằm Trương Hiểu Lệ, lạnh lùng quát lớn: “Cô gái, chúng tôi là cảnh sát, cô nói dối cản trở phá án, chúng tôi có thể mang cô đi.”

Trương Hiểu Lệ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cánh tay nắm lấy cánh tay Giang Thiên Ca bởi vì dùng sức, khớp xương đều lộ ra.

Giang Thiên Ca trấn an nắm tay Trương Hiểu Lệ, kéo cô ấy ra phía sau mình.

Cô nhìn cảnh sát đang nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi: “Anh cảnh sát, ý của anh là, vụ án mà mọi người đang điều tra có liên quan đến tôi?”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca không có một chút phản ứng bình tĩnh hoảng loạn, viên cảnh sát nhíu mày. Sau đó, biểu cảm trên mặt anh ta càng trở nên nghiêm túc hơn, “Đúng vậy. Cô đi theo chúng tôi một chuyến.”

Giọng điệu anh ta nói chuyện nghiêm khắc, thái độ cương quyết, không cho xen vào.

Giang Thiên Ca hỏi: “Tôi có thể biết, tôi dính đến vụ án gì không?”

Nhưng viên cảnh sát lại lạnh lùng, một bộ thái độ không thể trả lời, “Đến đồn cảnh sát, cô tự nhiên sẽ biết.”

Giang Thiên Ca nhíu mày, cô biết, lúc này, trình tự phá án của cảnh sát, tính tự chủ rất lớn, không có quy phạm lưu trình như đời sau.

Giang Thiên Ca rũ mắt trầm mặc một lát, liền khẽ gật đầu, “Mọi người đợi một chút, tôi lấy một chút quần áo.”

“Thiên Ca...”

Mấy người Trương Hiểu Lệ, Trần Tuệ Viên đều lo lắng nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca bình tĩnh cười cười, ánh mắt của cô dừng lại trên mặt Trương Hiểu Lệ hai giây, liền điềm nhiên như không có việc gì dời đi.

Khi cúi xuống nhấc chiếc áo trên ghế lên, cô dùng áo che miệng, nhanh chóng làm một cái hình miệng với Lý Gia Nguyên.

Thấy phản ứng của Lý Gia Nguyên, cô đi về phía cảnh sát ở cửa, giọng điệu không chút gợn sóng: “Được rồi, đi thôi.”

Thấy Giang Thiên Ca phối hợp, thái độ tốt, sắc mặt hai viên cảnh sát thoáng dịu đi vài phần, hai người một trái một phải đứng hai bên Giang Thiên Ca, một bộ dạng đề phòng cô bỏ chạy.

Trước khi rời đi, viên cảnh sát vừa lên tiếng nói chuyện quay đầu nhìn về phía mấy người Trần Tuệ Viên và Trương Hiểu Lệ, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Chuyện hôm nay, các cô không được nói với bất kỳ ai. Nếu như các cô tiết lộ tin tức, ảnh hưởng đến việc phá án, các cô cũng đều phải đến đồn cảnh sát.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 418: Chương 418



Nghe được lời nói này, trong mắt Giang Thiên Ca hiện lên một tia sáng, suy đoán của cô quả nhiên không sai.

Bây giờ quân nhân và cảnh sát đều là những nghề nghiệp rất vinh quang, rất đáng tự hào. Lúc này đối với trang phục nghề nghiệp cũng không có quy định nghiêm khắc như đời sau, cho dù là thời gian không làm việc, cũng có thể mặc đồng phục.

Bởi vì nghề nghiệp mang đến vinh quang, cảnh sát hiện tại, bất kể có phải thời gian đi làm hay không, hầu như đều thích mặc cảnh phục, chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ đặc thù, không thể để lộ thân phận, mới hiếm khi mặc thường phục.

Hiện tại cô là người được gọi đến là “người có liên quan đến vụ án”, không liên quan đến nhiệm vụ đặc biệt. Nhưng hai người kia lại mặc thường phục khác thường đến tìm cô.

Nguyên nhân trong đó, hẳn là đã biết thân phận của cô, biết quan hệ giữa cô và Giang lão gia, Giang Viện Triều.

Bao gồm cả việc bọn họ không đến nhà họ Giang tìm cô, mà đến trường học tìm cô, chắc cũng là vì nguyên nhân này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ không muốn kinh động đến nhà họ Giang, muốn bí mật đưa cô đi. Cùng với, từ trong miệng cô khai thác được gì đó.

Nhìn phản ứng vừa rồi của Trương Hiểu Lệ, Giang Thiên Ca đã đoán được bọn họ đang điều tra vụ án gì.

... Trương Hiểu Lệ vừa rồi đang nói, vụ án nữ sinh kia bị g.i.ế.c hại vào ban đêm ở trong con hẻm của bọn họ.

Giang Thiên Ca rất chắc chắn, chuyện này không liên quan gì đến mình, cô có thể phối hợp điều tra.

Nhưng nhìn phản ứng của hai viên cảnh sát này, dường như bọn họ rất chắc chắn chuyện này có liên quan đến cô.

Trương Hiểu Lệ lúc trước từng nói, vụ án này hiện tại rất nghiêm trọng, cảnh sát rất coi trọng vụ án này, vì phá án, tìm ra hung thủ, còn cố ý thành lập đội đặc nhiệm.

Cho nên, cô lo lắng, nếu như nội dung mà mình nói ở đồn cảnh sát, không giống với những gì bọn họ điều tra được, bọn họ vì muốn nhanh chóng đạt được kết quả, sẽ áp dụng một số thủ đoạn thẩm vấn đặc thù đối với cô.

Vừa rồi cô ra hiệu với Lý Gia Nguyên chính là muốn nhờ cô ấy đi tìm Lục Tự Văn.

Sau khi Lục Tự Văn biết tình hình, nhất định sẽ báo cho Lục Chính Tây và Giang Viện Triều, có bọn họ, cảnh sát sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng với cô.

Giang Thiên Ca không quay đầu lại, nhưng cô nghe thấy Lý Gia Nguyên trả lời viên cảnh sát: “Anh cảnh sát, chúng em biết rồi. Anh yên tâm, chúng em sẽ không nói lung tung.”

Giang Thiên Ca khẽ chớp mắt, cúi đầu đi về phía cầu thang.

“Giang Thiên Ca, bọn họ là ai?”

Đi ra khỏi ký túc xá, Giang Thiên Ca nghe được một giọng nói đầy vẻ hả hê.

“Không phải ký túc xá nữ không cho nam vào sao, tại sao bọn họ lại tự mình vào ký túc xá tìm cậu? Có chuyện gì gấp gáp khẩn cấp hay sao? Hay là... bọn họ sợ cậu chạy mất?”

Nhìn vẻ mặt hèn hạ của Lý Tiểu Quân, Giang Thiên Ca không thay đổi sắc mặt: “Lý Tiểu Quân, ngày mai, cậu không rụng hai cái răng, tôi sẽ không mang họ Giang.”

“Cậu...” Nghe được lời nói của Giang Thiên Ca, Lý Tiểu Quân nhớ tới lúc Giang Thiên Ca đánh vào mặt hắn, cậu ta cảm thấy vết thương trên mặt lại đau lên.

Ánh mắt né tránh, vừa định lùi về sau, liền nhớ tới thân phận của hai người bên cạnh Giang Thiên Ca, hắn ta lại không kiêng nể gì mà cười lớn, “Hừ, Giang Thiên Ca, cậu còn lên mặt cái gì, cậu là kẻ g.i.ế.c người!”

Vừa rồi Giang Thiên Ca uy h.i.ế.p Quan Mỹ Chi đi tìm thầy giáo báo cáo hắn ăn trộm bài thi, lòng hắn như tro tàn, cho rằng mình c.h.ế.t chắc rồi.

Nhưng không ngờ, đến cửa văn phòng Lương Siêu Hiền, lại để cho hắn nghe được một chuyện lớn.

Giang Thiên Ca lại thuê côn đồ g.i.ế.c c.h.ế.t một nữ sinh. Hiện tại cảnh sát tìm đến trường học, muốn bắt cô đi tù!

“Giang Thiên Ca, cậu thuê người g.i.ế.c người, đi vào, bị tử hình cũng nên, còn muốn đi ra? Nằm mơ đi!”

“Lý Tiểu Quân!”

Nghe thấy Lý Tiểu Quân nói, Lương Siêu Hiền bước ra sau lưng bọn họ, lạnh lùng quát: “Lý Tiểu Quân, im miệng!”

Lương Siêu Hiền vốn đã bị chuyện bất ngờ này làm cho phiền lòng.

Thấy Lý Tiểu Quân lại còn cố ý chạy tới chế giễu Giang Thiên Ca, Lương Siêu Hiền liền tức giận, “Giang Thiên Ca chỉ là đi phối hợp điều tra, nếu cậu mà nói bậy, tôi sẽ báo cáo lên khoa, để khoa xử lý cậu.”

Lương Siêu Hiền không tin Giang Thiên Ca sẽ làm chuyện thuê côn đồ đi đánh người.

Ở chung trong trường học lâu như vậy, ông hiểu rõ Giang Thiên Ca là người như thế nào. Tính cách của Giang Thiên Ca, không phải là người ôn hòa, thậm chí, có đôi khi những chuyện Giang Thiên Ca làm, khiến ông rất đau đầu.

Nhưng cũng chính những chuyện này, khiến ông càng hiểu rõ Giang Thiên Ca hơn. Giang Thiên Ca là người thẳng thắn, có thù tất báo, nhưng cô ấy sẽ không làm chuyện sau lưng người khác.

Lương Siêu Hiền lạnh lùng trừng mắt nhìn Lý Tiểu Quân, cau mày, đi đến trước mặt Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, đừng lo lắng, thầy đi cùng em.”

Giang Thiên Ca cuối cùng liếc nhìn Lý Tiểu Quân một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, cô gật đầu với Lương Siêu Hiền: “Cảm ơn thầy.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 419: Chương 419



Suy đoán trước đó của Giang Thiên Ca, đều chính xác.

Vừa đến đồn cảnh sát, cô đã bị đưa vào phòng thẩm vấn, bốn viên cảnh sát với khuôn mặt nghiêm nghị ngồi đối diện cô, hỏi cô rất nhiều vấn đề.

“Cô có biết Trần Chân không?” Trần Chân, tên của nữ sinh bị hại.

Giang Thiên Ca trả lời: “Không biết.”

Cảnh sát lại hỏi: “Có quen biết Vương Đại Vĩ và Trương Chí Tài không?”

Giang Thiên Ca: “Không.”

Sau đó, cảnh sát lại hỏi thời gian xảy ra vụ án, Giang Thiên Ca đang làm gì. Giang Thiên Ca đều phối hợp trả lời từng câu hỏi một.

Nghe xong những gì Giang Thiên Ca nói, mấy người đều nhíu mày.

Cao Khải Huy ngồi đối diện Giang Thiên Ca.

Ông ta nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca trong chốc lát, liền mạnh mẽ vỗ bàn một cái, nghiêm khắc nói: “Giang Thiên Ca, tôi cảnh cáo cô, thành thật khai báo, chống đối là không có kết quả tốt đẹp đâu!”

Giang Thiên Ca nhìn cái ly sứ bị ông ta làm rớt xuống đất, bình tĩnh nói:

“Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi cũng có thể cung cấp nhân chứng, mọi người có thể đi xác minh.”

Ánh mắt lướt qua mặt Cao Khải Huy cùng với mấy đồng nghiệp bên cạnh, Giang Thiên Ca nói: “Anh cảnh sát, tôi không tham gia vào vụ án của Trần Chân, tôi cũng có đủ chứng cứ chứng minh tôi không liên quan.”

“Tôi biết mọi người làm vậy là vì muốn phá án, cho nên, tôi sẽ tích cực phối hợp điều tra.”

“Nhưng, tôi muốn hỏi một câu, tại sao mọi người lại cho rằng tôi có liên quan đến chuyện này?”

Cao Khải Huy lạnh lùng nói: “Vương Đại Vĩ và Trương Chí Tài khai ra cô.”

Tên của nữ sinh bị hại là Trần Chân, trước đó Giang Thiên Ca đã nghe Trương Hiểu Lệ nhắc tới. Nhưng hai cái tên lưu manh này thì cô mới được nghe lần đầu tiên khi tới đồn cảnh sát.

Những người cô căn bản không quen biết, tại sao lại khai ra tên cô?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ một lát, Giang Thiên Ca nói: “Cảnh sát, tôi có thể gặp Vương Đại Vĩ và Trương Chí Tài được không?”

“Không được!” Cao Khải Huy nghiêm mặt, lại vỗ mạnh lên bàn một cái: “Giang Thiên Ca, thành thật khai báo, chống đối là sai lầm đấy! Đừng có giở trò! Chúng tôi có cách khiến cô phải nói ra sự thật!...”

“Đội trưởng...”

Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, một cảnh sát trẻ tuổi đi vào, cúi người ghé sát tai Cao Khải Huy, thấp giọng nói.

Cao Khải Huy nghe xong, sắc mặt thay đổi, một giây sau, đôi mắt sắc bén quét qua người Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca biết, đây chắc là Giang Viện Triều và Lục Chính Tây đến rồi.

Cô bình tĩnh nhìn về phía Cao Khải Huy.

...

Nhìn lãnh đạo của Cục Công an thành phố, lại nhìn Giang Viện Triều và Lục Chính Tây với vẻ mặt trầm ngâm, sở trưởng sở cảnh sát trên trán toát mồ hôi lạnh, ông ta cẩn thận rót trà cho Giang Viện Triều: “Giang đồng chí uống chén trà trước, uống chén trà...”

“Ông... Yên tâm, tôi đã cho người đi gọi người phụ trách vụ án, để anh ta tự mình tới giải thích tình huống với ông, nói rõ tình huống...”

Phó cục trưởng Cục Công an thành phố Bắc, nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Vệ Quốc, đáy lòng mắng ông ta không có nhãn lực: “Gọi cả Tiểu Giang đến đây.”

Thấy sắc mặt Giang Viện Triều đen kịt, Triệu Huy dừng lại một chút, chỉ vào Tiêu Vệ Quốc mắng:

“Mọi người làm việc kiểu gì vậy? Tiểu Giang còn nhỏ như vậy, mọi người đã gọi riêng con bé tới, nếu dọa sợ nó, hoặc là xảy ra chuyện gì, mọi người muốn giải thích với Giang đồng chí như thế nào?”

“Nhanh, nhanh đi gọi Tiểu Giang đến đây, thái độ tốt một chút, đừng dọa con bé khóc.”

Sau khi biết tin Giang Thiên Ca bị đưa đi, mặt Giang Viện Triều lập tức đen lại, trong lòng vô cùng tức giận. Lúc này nghe Triệu Huy nói, cảm xúc trong mắt ông càng thêm đen kịt.

Giang Viện Triều hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng xuống, sau đó mới trầm giọng nói: “Trước tiên mời đồng chí phụ trách vụ án đến đã.”

Giang Viện Triều đã cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vệ Quốc vẫn hiện lên sự lạnh lùng.

Ông nói: “Tôi không quấy rầy mọi người xử lý vụ án, nhưng tôi là bố của Giang Thiên Ca, có quyền lợi biết tại sao mọi người gọi con bé tới thẩm vấn.”

“Vâng, vâng, tôi sẽ gọi Cao Khải Huy - người phụ trách vụ án đến báo cáo tình hình với ông ngay.”

Tiêu Vệ Quốc cười bồi, nhìn thấy Cao Khải Huy xuất hiện ở cửa, còn chưa đợi Cao Khải Huy gõ cửa, ông ta đã vội vã lên tiếng thúc giục: “Cao Khải Huy, anh mau đến báo cáo với Giang đồng chí về việc anh mời Giang Thiên Ca đến điều tra!”

Nhìn thấy Giang Viện Triều ngồi trên ghế, trên mặt Cao Khải Huy hiện lên vẻ phức tạp.

Từ trong lời khai của Vương Đại Vĩ và Trương Đức Tài, biết được con gái của Giang Viện Triều có liên quan đến vụ án Trần Chân bị hại, ông ta lập tức phái người đi điều tra vị trí con gái của Giang Viện Triều, sau đó phái người mang Giang Thiên Ca về thẩm vấn.

Tất cả là vì lo lắng Giang Viện Triều biết chuyện, sẽ bao che con gái mình, sẽ can thiệp vào cuộc điều tra của bọn họ.

Giang Viện Triều chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cao Khải Huy, ông lạnh lùng nói: “Cao đồng chí, anh yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào công việc của mọi người, nhưng tôi cần biết lý do hợp lý mà mọi người gọi Giang Thiên Ca tới thẩm vấn.”

Tâm tư bị vạch trần, trên mặt Cao Khải Huy hiện lên vẻ xấu hổ, ông ta do dự hai giây, mới lên tiếng nói:

“Hai nghi phạm của vụ án Trần Chân bị hại là Vương Đại Vĩ và Trương Đức Tài khai rằng, lý do bọn họ phạm tội là có người thuê bọn họ đi gây rắc rối cho Trần Chân.”

“... Bọn họ khai ra, người bỏ tiền thuê bọn họ gây sự với Trần Chân, là... cháu gái của Giang Bộ Thanh, con gái của Giang Viện Triều, người ở ngõ Du Tiền.”

Nghe được Cao Khải Huy nói, sắc mặt mọi người trong văn phòng đều thay đổi.

Huyệt thái dương của Triệu Huy và Tiêu Vệ Quốc giật giật, trừng mắt về phía Cao Khải Huy.

Tên ngốc này, có biết nói chuyện không vậy? Lúc này nhắc đến tên Giang Bộ Thanh và Giang Viện Triều làm gì?

Nhưng Giang Viện Triều và Lục Chính Tây nghe xong lời Cao Khải Huy, rất nhanh đã nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của ông ta.

Giang Viện Triều nhìn thẳng vào Cao Khải Huy, hỏi:

“Anh nói nghi phạm khai là “cháu gái của Giang Bộ Thanh, con gái của Giang Viện Triều”, vậy có nhắc đến tên Giang Thiên Ca không?”
 
Back
Top