Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 20: Chương 20



Lục Chính Tây tùy ý nhìn lên, thấy bóng người phía trước, cũng không để trong lòng.

Đang định thu hồi ánh mắt, anh bỗng nhìn chằm chằm vào hai bóng người bên đường.

Trong hai bóng người đó có một người là cháu trai của anh.

Còn người kia, chính là người anh đã cảnh giác mấy tiếng trước.

Sao hai người bọn họ lại đi cùng nhau? Là quen biết từ trước? Hay là hôm nay mới gặp?

Trên đường có một chiếc xe jeep chạy tới, Giang Thiên Ca và Lục Tự Văn đứng sang một bên, muốn chờ xe chạy qua rồi mới đi tiếp.

Thế nhưng, chiếc xe jeep đi đến trước mặt hai người thì dừng lại.

Giang Thiên Ca còn đang nghi ngờ, thì cửa kính xe bên ghế phụ đã được hạ xuống.

Người ngồi sau cửa kính xe mặc một bộ quân trang, gương mặt lạnh lùng.

"Chú út!"

Giang Thiên Ca nhìn người trong xe.

Là người quân nhân đẹp trai mà cô đã gặp ở ga tàu hỏa Thương Nam.

Cũng là người đã coi cô như kẻ trộm mà để ý.

Chú út?

Ánh mắt Giang Thiên Ca đảo quanh trên người Lục Chính Tây, anh ta chính là người đàn ông mà đám người Lục Tự Văn vừa rồi đã hết lời khen ngợi ở nhà hàng Duệ Đức?

Nhìn chằm chằm Lục Chính Tây một hồi, Giang Thiên Ca lại nhìn sang Lục Tự Văn với vẻ mặt vui mừng bên cạnh, thì ra bọn họ là chú cháu? Nhìn bề ngoài, tuổi tác của bọn họ hình như cũng không chênh lệch là mấy.

"Hai người đang làm gì?"

Trong lòng Giang Thiên Ca đang lẩm bẩm, thì giọng nói đột nhiên vang lên khiến cô giật mình.

Giọng nói trầm thấp, rất êm tai, nhưng ngữ khí lại chẳng mấy thân thiện, mang theo sự chất vấn, giọng điệu lạnh lùng, dáng vẻ của bậc trưởng bối thể hiện rất rõ ràng.

Giang Thiên Ca khẽ bĩu môi.

Anh ta có phải chú của cô đâu, cái vẻ trưởng bối của anh ta đối với cô chẳng có tác dụng gì.

Lục Tự Văn kích động nói: "Chú út! Chú về rồi! Vừa rồi chúng cháu đang bắt trộm! Nhìn này, đây chính là đồ tên trộm đó lấy được, chúng cháu đã cướp lại rồi!"

Bắt trộm?

Lục Chính Tây khẽ nhíu mày, bắt được một lần ở nhà ga, bây giờ lại bắt được? Bọn trộm cướp bây giờ lộng hành như vậy sao?

Bắt gặp ánh mắt Lục Chính Tây nhìn qua, Giang Thiên Ca bình tĩnh nhìn lại, dùng ánh mắt đáp lại sự nghi hoặc của anh: Tôi cũng rất tò mò.

"Chú út, bây giờ chú định đi đâu? Về nhà sao? Cháu đi cùng chú.

" Lục Tự Văn nói xong, liền muốn đi mở cửa xe phía sau.

Thấy anh ta muốn lên xe, Giang Thiên Ca trừng mắt, vội vàng kéo anh ta lại: "Không phải vừa rồi anh nói muốn quay về nhà hàng Duệ Đức sao? Bạn của anh còn đang chờ anh kìa!"

Lục Tự Văn cười nói: "Tôi không quay về đó nữa, tôi muốn về nhà với chú! Lúc nào cô quay về đó, nếu bọn họ còn ở đó, thì giúp tôi nói với bọn họ một tiếng.

"

Giang Thiên Ca: "! "

Cái mê cung này, để cô tự mình quay về bằng cách nào?

Hơn nữa, không biết là người dân ở đây đều đi làm hết rồi, hay là không thích ra ngoài đi dạo, mà nhìn quanh quất một vòng, chẳng thấy một bóng người nào để hỏi đường.

Ánh mắt Lục Chính Tây lướt qua cánh tay đang nắm lấy nhau của hai người, rồi lại đảo một vòng trên mặt Giang Thiên Ca, anh đã hiểu ra, bèn nhíu mày trầm mặc một lát, sau đó lên tiếng nói: "Hai người cùng lên xe đi.

"

Lục Tự Văn chui vào trong xe trước, sau đó quay đầu lại gọi Giang Thiên Ca: "Đồng chí Giang, lên xe đi, cô muốn đi đâu? Có thể để chú út của tôi đưa cô đi!"

Thấy vậy, Giang Thiên Ca cũng không từ chối, nói lời cảm ơn với Lục Chính Tây, rồi cũng lên xe.

Sau khi ngồi xuống, cô nói: "Làm phiền đưa tôi trở về nhà hàng Duệ Đức là được.

" Đường từ nhà hàng Duệ Đức về nhà khách, vừa rồi cô đã nhớ kỹ, có thể tự mình quay về.

Lục Chính Tây chỉ bảo tài xế lái xe, không đáp lại lời Giang Thiên Ca nói.

Giang Thiên Ca cũng không lên tiếng nữa, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Sau khi xe khởi động, Lục Tự Văn nghiêng người nằm sấp lên ghế ngồi ở hàng ghế đầu, nôn nóng muốn trò chuyện với chú út của mình, miệng nói không ngừng nghỉ.

Lục Chính Tây ngồi ở ghế lái phụ, Lục Tự Văn lên xe trước, ngồi bên trái hàng ghế sau, Giang Thiên Ca lên sau, ngồi bên phải hàng ghế sau, ngay phía sau ghế lái phụ.

Vì động tác nằm sấp trên ghế lái phụ của Lục Tự Văn, mà hơn nửa người của anh ta đều nằm ngang trước mặt Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca rụt người về sau, lặng lẽ đẩy cửa kính xe, hé ra một khe hở nhỏ.

Lục Tự Văn chắc là vừa chơi bóng xong, lại chạy một mạch, trên người hẳn là ra không ít mồ hôi, tuy không đến nỗi khó ngửi, nhưng Giang Thiên Ca cũng không có sở thích ngửi mùi mồ hôi của người khác.

Nhìn thấy tình hình ở hàng ghế sau từ gương chiếu hậu, Lục Chính Tây nhíu mày quay đầu lại, đẩy Lục Tự Văn ra, trầm giọng ra lệnh: "Lục Tự Văn, ngồi xuống cho chú.

"

Lục Tự Văn ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng.

Anh ta ngả người về sau, nhưng khi ngả được một nửa thì bị một bàn tay chặn lại sau lưng.

Quay đầu lại nhìn, nhận ra mình thiếu chút nữa là ngã vào người Giang Thiên Ca, anh ta vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không chú ý! Tôi không cố ý!"
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 21: Chương 21



Giang Thiên Ca "Ừ" một tiếng, cô nhìn Lục Tự Văn, sau đó lại chuyển hướng nhìn Lục Chính Tây phía trước.

Chỉ cảm thấy, người cháu trai lớn này của ông ta ngốc nghếch, rất ra dáng cháu trai.

Nhìn thấy ánh mắt Giang Thiên Ca từ gương chiếu hậu, Lục Chính Tây: "..."

Trở lại nhà hàng Duệ Đức, mấy người bạn của Lục Tự Văn vẫn chưa rời đi.

Nhìn thấy Lục Chính Tây, sau khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ đều ngoan ngoãn đứng nghiêm, cung kính chào hỏi anh.

Tuy tuổi tác của bọn họ với Lục Chính Tây không chênh lệch là bao, nhưng không ai dám gọi tên Lục Chính Tây, đều theo Lục Tự Văn, ngoan ngoãn gọi "Chú út Lục".

Lục Chính Tây gật đầu với bọn họ, nói vài câu, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Giang Thiên Ca đã đi về phía trước, liền nói với Lục Tự Văn: "Mấy đứa đi trước đi."

Lục Tự Văn khó hiểu: "Chú út, không phải chú muốn về nhà sao? Cháu đi cùng chú."

Lục Chính Tây: "Chú còn có việc, cháu về trước đi."

Chờ đám người Lục Tự Văn rời đi, Lục Chính Tây bảo tài xế lái xe đuổi theo Giang Thiên Ca.

"Lên xe đi, tôi đưa cô về."

Giang Thiên Ca nhìn ông, từ chối nói: "Không cần đâu."

Lục Chính Tây: "Lúc nãy cô đuổi theo tên trộm, hắn ta có nhìn thấy mặt cô không?"

Nghe anh nói vậy, Giang Thiên Ca mới sực nhớ, nói "Cảm ơn", rồi mở cửa chui vào ghế sau.

Tên trộm kia đã chạy thoát, mà hắn ta lại nhìn thấy mặt cô.

Tuy rằng đây là Bắc Kinh, bọn trộm cướp chắc là không đến nỗi hung hăng càn quấy.

Nhưng ai mà biết được, lỡ như tên trộm kia tức giận, quay lại trả thù cô thì sao?

Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Giang Thiên Ca nói địa chỉ nhà khách, sau đó lại nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chú, chú bộ đội."

Lục Chính Tây nhìn cô, rồi bảo tài xế lái xe.

Tuy biết khả năng bọn trộm cướp trả thù là rất nhỏ, nhưng Lục Chính Tây vẫn rất thận trọng bảo tài xế đi đường vòng một đoạn.

Xe dừng lại bên đường, Giang Thiên Ca đang định đưa tay mở cửa xe, thì nghe thấy Lục Chính Tây nói: "Đồng chí Giang, có thể cho tôi xem chứng minh thư của cô một chút được không?"

Giang Thiên Ca: "..."

Tay đang mở cửa khựng lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn Lục Chính Tây qua gương chiếu hậu, vừa nhớ lại câu nói vừa rồi của anh, thoạt nghe thì có vẻ như đang thương lượng, nhưng kỳ thực là đang ra lệnh.

Ánh mắt Lục Chính Tây nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.

Nơi bọn họ gặp nhau cách ngõ Du Tiền không xa.

Anh luôn cảm thấy sự xuất hiện của cô quá mức trùng hợp.

Cho nên, anh muốn điều tra cô một chút.

Anh muốn điều tra cô, kỳ thực đến nhà ga hoặc nhà khách cũng đều có thể lấy được thông tin, có thể không cần cho cô biết.

Giang Thiên Ca cắn răng, đưa tay lấy chứng minh thư ra, ném lên ghế trước.

Lục Chính Tây nhận lấy chứng minh thư, cúi đầu ghi nhớ họ tên, địa chỉ và số chứng minh thư trên đó, sau đó lại lật mặt sau xem quốc huy và cơ quan cấp, xem xong, anh xoay người, đưa chứng minh thư cho Giang Thiên Ca, thản nhiên nói:

"Cảm ơn sự hợp tác của đồng chí Giang."

Giang Thiên Ca giật lấy chứng minh thư, trừng mắt lườm anh một cái, rồi tức giận xuống xe.

Vẻ đẹp trai của Lục Chính Tây cùng với thiện cảm mà bộ quân phục trên người anh mang đến đã tan biến.

Kiếp trước vẫn luôn là cô nghi ngờ người khác, điều tra người khác.

Bây giờ cô chẳng làm gì cả, vậy mà lại vô duyên vô cớ bị người khác nghi ngờ, còn bị điều tra thân phận?

Được, anh cứ điều tra đi! Nếu như không điều tra ra manh mối gì, một ngày nào đó cô nhất định sẽ tìm cơ hội đánh cho anh một trận.

Trở lại phòng, cơn tức trong lòng Giang Thiên Ca vẫn chưa tan, cô đánh vào gối mấy cái mới nguôi giận được một chút.

Thấy mặt trời đã lặn, cô bèn nằm lên giường ngủ.

Hôm sau là chủ nhật, các đơn vị đều được nghỉ, Giang Thiên Ca ngủ một giấc dậy, tâm trạng cũng tốt hơn không ít, cô bèn đi dạo xung quanh.

Ngày thứ ba là thứ hai, Giang Thiên Ca ăn sáng xong, bèn bắt xe buýt đến Đại học Hoa.

Cô muốn đến đó để xin cấp lại giấy báo nhập học.

Tuy hiện tại vẫn chưa đến thời gian nhập học, nhưng trong khuôn viên Đại học Hoa đã có không ít người, già có, trẻ có.

Những người trẻ tuổi đa số đều là sinh viên của Đại học Hoa, được nghỉ hè nhưng không về nhà, mà ở lại trường học tập.

Còn những người lớn tuổi tuy ăn mặc rất bình thường, nhìn giống như những ông lão bà lão bình thường.

Thế nhưng Giang Thiên Ca biết, thân phận thật sự của những ông lão bà lão này không hề đơn giản chút nào.

Chỉ đại một người thôi, cũng có thể là nhân vật có tiếng tăm trong giới giáo dục, giới nghiên cứu khoa học của Trung Quốc.
Giang Thiên Ca không quấy rầy những lão giáo sư đang đi dạo kia.

Cô tìm một người có dáng vẻ học trò hỏi vị trí tòa nhà văn phòng chiêu sinh, sau đó lập tức đi thẳng qua.

Trước tòa nhà đó có một chiếc xe Jeep đang đậu.

Giang Thiên Ca tùy ý quét mắt nhìn một cái, cũng không để ý.

Đi vào tòa nhà, ở sảnh tầng một có sơ đồ tầng.

Giang Thiên Ca dựa theo sơ đồ, tìm được văn phòng chiêu sinh ở tầng hai.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 22: Chương 22



Cửa văn phòng khép hờ, không thấy rõ tình hình bên trong.

Giang Thiên Ca gõ hai cái trên cửa, liền lên tiếng hỏi: "Xin hỏi có ai ở trong đó không?"

Một hồi lâu sau, trong văn phòng vẫn không có tiếng đáp lại, Giang Thiên Ca cho rằng bên trong không có ai, đang định đi đến văn phòng khác hỏi, thì nghe thấy trong văn phòng truyền ra một giọng nói nhàn nhạt: "Ai đấy? Có chuyện gì?"

Nghe thấy tiếng đáp lại, Giang Thiên Ca vừa đẩy cửa vừa nói: "Thưa thầy, em chào thầy, em là học sinh trúng tuyển năm nay, em có chút việc muốn làm..."

Cửa mở ra, Giang Thiên Ca nhìn thấy người ngồi trong văn phòng.

Là một nữ sinh ăn mặc rất thời thượng, tóc mái phía trước hơi uốn xoăn, phía sau buộc thành một cái đuôi ngựa cao, mặc áo sơ mi trắng có cổ búp bê, váy hoa kiểu yếm.

Dù nhìn thế nào, từ tướng mạo cho đến cách ăn mặc, đều có thể nhận ra cô là một nữ sinh còn non nớt.

Giang Thiên Ca dừng lại một chút, liền đổi giọng nói: "Xin chào chị, làm phiền chị rồi, em muốn tìm giáo viên phụ trách tuyển sinh."

Giang Ti Vũ dựa vào ghế, đưa tay cuộn lọn tóc rơi trước ngực, nhướng mày nhìn Giang Thiên Ca từ trên xuống dưới.

Một hồi lâu sau, cô ta mới thu hồi ánh mắt, cụp mi xuống, mở miệng hỏi: "Có chuyện gì?"

Giang Thiên Ca che giấu sự kỳ quái trong lòng, vẫn khách sáo nói: "Em muốn tìm giáo viên xử lý hồ sơ tuyển sinh.

Xin hỏi giáo viên có việc phải ra ngoài sao ạ? Nếu giáo viên đã ra ngoài, em sẽ ra ngoài chờ."

Nói xong, cô liền định xoay người rời khỏi văn phòng.

Nhìn thấy động tác của Giang Thiên Ca, ánh mắt Giang Ti Vũ dừng lại một giây, sau đó nhanh chóng cúi mặt xuống, giọng nói sắc bén trách mắng:

"Này cô kia, cô không hiểu tiếng người à? Tôi hỏi cô có chuyện gì, có chuyện thì nói, không có việc gì thì đi chỗ khác, đừng đến đây làm phiền người khác làm việc, cô coi đây là chợ à?"

Giang Thiên Ca quay đầu lại, nhìn về phía Giang Ti Vũ.

Mặc dù Giang Thiên Ca không biết người này tại sao lại ngồi trong văn phòng, nhưng có thể khẳng định là người này không phải là giáo viên tuyển sinh.

Người này không chủ động nói rõ thân phận, Giang Thiên Ca có thể coi như cô ta có điều khó nói.

Nhưng, câu nói cuối cùng của cô ta là có ý gì? Hay nói cách khác, mục đích của cô ta là gì?

Người này dùng lời nói mơ hồ, kiểu cao cao tại thượng, là muốn dụ dỗ cô, để cho cô tin rằng, cô ta chính là người phụ trách tuyển sinh, sau đó là muốn làm gì?

Giang Thiên Ca biết, ác ý của con người là không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giới tính, không phân biệt ngoại hình.

Cô đã từng nghe nói qua, có người vì đố kỵ bạn học thi đỗ đại học, nên đã sớm đến trường lấy trộm giấy báo nhập học của bạn, khiến bạn không thể vào đại học.

Người mặc đồ sáng bóng trước mắt này, có phải cũng có mục đích như vậy hay không?

Ánh mắt đảo một vòng trên mặt Giang Ti Vũ, Giang Thiên Ca coi như không phát hiện ra điều gì bất thường, cười như không biết gì, nói: "Hóa ra chị chính là giáo viên phụ trách tuyển sinh sao?"

Không đợi Giang Ti Vũ phản ứng, Giang Thiên Ca lại nói tiếp:

"Em là học sinh trúng tuyển khoa Máy tính năm nay.

Nhưng vì một số lý do, giấy báo nhập học của em đã bị mất.

Không có giấy báo nhập học, em không thể chuyển hộ khẩu và hồ sơ Đảng, Đoàn, nên em muốn nhờ nhà trường cấp lại cho em một bản."

"Cô giáo, phiền thầy cấp lại cho em một bản."

Thực ra, trên danh sách trúng tuyển của Đại học Hoa có tên Giang Thiên Ca, dù có giấy báo nhập học hay không thì sự thật cô là sinh viên của trường sẽ không thay đổi.

Lúc đến trường làm thủ tục nhập học, cô chỉ cần chứng minh được thân phận của mình là được.

Nhưng bởi vì hiện nay, việc vào đại học đòi hỏi phải chuyển quan hệ lương thực, quan hệ hộ khẩu, quan hệ Đoàn, Đảng...!đến trường.

Mà giấy báo nhập học là giấy tờ chứng minh để làm các thủ tục chuyển quan hệ đó.

Giang Thiên Ca còn chưa kịp đi làm thủ tục chuyển quan hệ thì giấy báo nhập học đã bị Giang Thiên Bảo làm mất.

Nếu không, cô cũng chưa chắc đã phải đến xin cấp lại giấy báo này.

Giấy báo nhập học của trường đại học bây giờ đều rất đơn giản, chỉ là một tờ giấy, trên đó in logo và tên trường, ghi tên người trúng tuyển, khoa, ngành, đóng dấu của trường và hiệu trưởng.

Theo quy trình, chỉ cần kiểm tra lại danh sách trúng tuyển, sau đó kiểm tra giấy tờ tùy thân, chứng minh được thân phận là có thể cấp lại giấy báo.

Nhưng bởi vì trong lòng có suy đoán, Giang Thiên Ca không lập tức lấy giấy tờ tùy thân ra.

Giang Thiên Ca nói xong, liền nhìn chằm chằm Giang Ti Vũ, không bỏ sót bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt cô ta.

Sau đó, Giang Thiên Ca liền nhìn thấy, Giang Ti Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cô, lông mi hơi run rẩy, khẽ mở môi, tuyên bố:

"Mỗi người chỉ có một bản giấy báo nhập học, mất là mất, không có cơ hội cấp lại."

Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, Giang Thiên Ca bình tĩnh gật đầu, nói: "Vâng ạ."
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 23: Chương 23



Ánh mắt chuyển động, cô lại hỏi: "Vậy xin hỏi, đối với trường hợp của em, làm mất giấy báo nhập học, nhà trường có biện pháp giải quyết nào không ạ?"

"Không có, mất là mất." Ánh mắt Giang Ti Vũ lóe lên, nắm chặt tay giấu sau lưng, bổ sung một câu: "Không có giấy báo nhập học thì không thể làm thủ tục nhập học."

Giang Thiên Ca hỏi: "Ngay cả khi em có thể chứng minh được thân phận của mình cũng không được sao ạ?"

"Đúng vậy.

Không được."

Giang Thiên Ca liền cười.

Khóe miệng cô cong lên, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn về phía Giang Ti Vũ, nói: "Xin hỏi quý danh của chị là gì? Cảm ơn chị đã giải đáp thắc mắc, hôm nào có dịp em sẽ tặng chị một phần quà."

Bị ánh mắt sâu thẳm của Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm, trong lòng Giang Ti Vũ hoảng hốt, cứng đờ quay đầu sang một bên.

"Không cần tặng quà đâu, cô về đi...!Năm nay không học được thì...!về ôn thi lại, sang năm cẩn thận một chút, đừng làm mất giấy báo nhập học nữa."

Giang Thiên Ca vẫn cười, gật đầu: "Vâng, cảm ơn chị đã nhắc nhở."

Ra khỏi văn phòng, Giang Thiên Ca nhìn lại người trong đó một chút, lạnh lùng bước nhanh xuống lầu.

...

Sau khi tiếng bước chân trên hành lang biến mất, Giang Ti Vũ lập tức đi qua đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy ngực đang đập thình thịch, thầm nghĩ: Không thể trách tôi, muốn trách thì trách cô làm mất giấy báo nhập học.

Mất giấy báo nhập học, chính là hết duyên với Đại học Hoa!

Cơ hội vào Đại học Hoa, lẽ ra phải là của người khác!

Giang Ti Vũ ngồi trở lại chỗ, cố gắng kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, soi gương, thấy trên người không còn gì bất thường nữa mới định mở cửa rời đi.

Tay vừa đặt lên tay nắm cửa, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên trên hành lang, đang tiến về phía cô ta.

Giang Ti Vũ giật thót mình.

Chẳng lẽ là người vừa rồi quay lại?

Không, không đúng! Tiếng bước chân này không phải của một người, có rất nhiều người!

Đồng tử của Giang Ti Vũ mở to, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hoảng hốt.

"Ai ở trong đó?" Cùng với giọng nói thô ráp vang lên là tiếng đập cửa ầm ầm.

Giang Ti Vũ hoảng sợ run tay, sơ ý làm rơi cốc nước bên cạnh xuống đất.

Nghe thấy động tĩnh bên trong, bảo vệ càng đập cửa mạnh hơn.

Bảo vệ vừa đập cửa vừa lên tiếng: "Ai ở trong đó? Mau lên tiếng, nếu không chúng tôi phá cửa đấy."

Hiện tại học sinh đang nghỉ hè, nhưng trường học không đóng cửa.

Mỗi ngày có rất nhiều người ra vào trường, thành phần phức tạp, người của đội bảo vệ như bọn họ, mỗi ngày đều phải đi tuần tra trong trường.

Vừa rồi, bọn họ đang đi tuần tra thì có người chạy đến báo, trong tòa nhà văn phòng có người ăn trộm.

Tòa nhà này, mỗi ngày đều có giáo viên trực, theo lý mà nói thì tỷ lệ trộm đột nhập rất thấp, nhưng người báo tin nói rất chắc chắn, bọn họ đành cẩn thận đến xem sao.

Không ngờ, lại để bọn họ bắt gặp thật.

Giáo viên làm việc trong văn phòng đều mở cửa.

Cho dù có việc phải đóng cửa, nghe thấy tiếng động cũng sẽ mở cửa, hoặc ít nhất cũng lên tiếng.

Bây giờ người bên trong, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không lên tiếng, rõ ràng là có vấn đề.

"Mau mở cửa!" Bảo vệ đen mặt nói: "Ba giây, không mở tôi phá cửa."

"Một, hai..."

"Chờ...!Chờ một chút," Giang Ti Vũ rất sợ hãi, nhưng không dám không mở cửa, giọng nói run rẩy: "Tôi vừa...!mới ngủ...!Tôi chỉnh...!chỉnh lại quần áo..."

"Nhanh lên."

Cửa vừa hé mở, bảo vệ liền đẩy mạnh cửa, nhìn chằm chằm Giang Ti Vũ, có thể khẳng định cô ta không phải là cán bộ, giáo viên trong trường.

Lại thấy cô ta ăn mặc rất đẹp, nhìn không giống như là ăn mặc của kẻ trộm, bảo vệ nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: "Cô là ai? Sao lại ở đây?"

Nhìn thấy bảo vệ mặc đồng phục, Giang Ti Vũ thở phào nhẹ nhõm, cô ta che giấu sự hoảng hốt, đảo mắt nói:

"Tôi đến đây cùng người nhà, cô ấy đang nói chuyện với chủ nhiệm Lý của trường, bảo tôi ngồi đây đợi."

Trong trường học có mấy người gọi là chủ nhiệm Lý, một phó chủ nhiệm chiêu sinh, cũng họ Lý.

Một số người vì nâng đỡ ông ta, lúc gọi thì bỏ chữ "Phó" đi.

Giang Ti Vũ nói chủ nhiệm Lý ra ngoài, là muốn nói cho bảo vệ biết, người nhà của cô quen biết chủ nhiệm Lý, quan hệ rất tốt.

Nhưng mấy bảo an lại không sợ.

Làm lễ tân chiêu sinh và bảo vệ là hai bộ môn khác nhau.

Bảo vệ bọn họ phụ trách an toàn trong trường.

Nếu xảy ra chuyện trộm cắp, mất đồ, bị mắng chỉ có bọn họ.

Khi đó cũng không có chủ nhiệm Lý gì, chủ nhiệm Trương nào nói chuyện cho bọn họ.

Huống hồ nói là bạn của chủ nhiệm Lý, ngay cả mẹ ruột của chủ nhiệm Lý cũng không dùng được: "Vừa rồi cô làm gì trong phòng làm việc? Vị này nói với tôi, nhìn thấy cô ăn trộm đồ ở trong đó."

Bảo vệ chỉ vào Giang Thiên Ca đứng ở một bên, lại đánh giá Giang Ti Vũ một vòng, cuối cùng ánh mắt đặt ở trên tay cô cầm theo một cái túi nhỏ: "Mở túi ra, tôi muốn kiểm tra."
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 24: Chương 24



Giang Thiên Ca đứng ở bên cạnh bảo vệ, bị tường che khuất.

Sau khi bảo vệ nhắc nhở, Giang Ti Vũ mới nhìn thấy Giang Thiên Ca, biết chuyện mình vừa làm bị nhìn thấu, còn bị oan uổng là ăn trộm, sắc mặt Giang Ti Vũ tái xanh.

Giang Thiên Ca liếc nhìn cô một cái, nói: "Vừa rồi tôi muốn đến tìm giáo viên phòng chiêu sinh, nhưng đến nơi lại thấy cô ấy lục lọi khắp nơi trong ngăn kéo, còn giấu thứ gì đó vào trong túi, động tác lén lút."

"Tôi không có! Cô nói bậy!" Giang Ti Vũ tức giận luống cuống trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: "Vừa rồi tôi chỉ ngồi trong đó, hoàn toàn không có mở ngăn kéo!"

Giang Thiên Ca: "Cô nói tôi nói lung tung, cô có chứng cứ không? Dù sao tôi chính là nhìn thấy vẻ mặt hèn mọn của cô, động tác lén lút."

Bảo an lạnh mặt nói: "Tên trộm nào trộm đồ sẽ thừa nhận? Có trộm đồ hay không, kiểm tra mới biết được."

Anh ta chỉ túi của Giang Ti Vũ: "Mở túi ra."

Tiếp theo lại gọi người phía sau đến tìm giáo viên làm việc ở văn phòng này.

Giang Ti Vũ tức giận trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca nhếch môi với cô ta, chính là muốn cố ý chỉnh cô ta.

Nói thẳng chuyện Giang Ti Vũ muốn lừa cô, cô ta không có bằng chứng, khẳng định sẽ không có ai tin.

Cho dù là có người tin, nhiều nhất, cũng chỉ là không mặn mà nói lời xin lỗi.

Nếu Giang Ti Vũ đã khiêu khích trước, vậy thì đừng trách cô đáp trả.

Tính tình Giang Thiên Ca cô không tốt, chính là như vậy, có lý thì không tha người.

"Đây là làm sao vậy?" Mấy người từ đầu kia hành lang đi tới, người lên tiếng chính là vị phó chủ nhiệm Lý kia, bên cạnh ông ta có một người phụ nữ nhìn hơn ba mươi tuổi.

Giang Hướng Mai tóc hơi xoăn, mặc một thân váy màu lam quý phái, cằm cô hơi ngửa lên, ánh mắt cao cao tại thượng.

Nhìn thấy Giang Hướng Mai, Giang Ti Vũ giống như nhìn thấy cứu tinh, đỏ mắt chạy qua: "Dì út, con vừa mới ngồi trong văn phòng, không có làm gì cả, nhưng bọn họ vu oan con, nói con ăn trộm đồ, còn muốn lục túi của con."

Nghe được lời Giang Ti Vũ nói, sắc mặt Giang Hướng Mai trầm xuống, trừng mắt nhìn bảo vệ: "Mấy người xảy ra chuyện gì? Tại sao oan uổng cháu gái của tôi."

Bảo an liền chỉ vào Giang Thiên Ca nói: "Là vị này nhìn thấy, nếu các người nói không có trộm, vậy kiểm tra một chút, lấy ra chứng cứ.

Chỉ cần chúng tôi không phát hiện đồ ăn trộm trong túi của cô ta, tự nhiên sẽ không làm gì cô ta."

"Cô..." Nghe được lời bảo an nói, sắc mặt Giang Hướng Mai đen như đáy nồi, tức giận đến mức không nói nên lời.

Người của Giang gia bọn họ, lại bị người hoài nghi là ăn trộm?

Nhìn thấy Giang Hướng Mai tức giận đỏ mặt, phó chủ nhiệm Lý vội vàng kéo bảo an sang một bên, thấp giọng nói thầm một trận.

Âm thanh rất thấp, Giang Thiên Ca không thể nghe rõ, nhưng nội dung đại khái cũng có thể đoán được, đơn giản chính là nói bối cảnh của họ lợi hại như thế nào.

Giang Thiên Ca nhìn Giang Ti Vũ một chút, liền đưa ánh mắt chuyển đến trên người Giang Hướng Mai, vừa vặn đụng vào hai mắt thịnh khí lăng nhân của bà ta.

Giang Thiên Ca trầm tĩnh nhìn bà ta.

Cuối cùng Giang Hướng Mai bại trận, bà ta dời ánh mắt đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc tức giận.

Cũng là gặp ma, lúc cô nhóc này nhìn bà, bà suýt chút nữa còn tưởng rằng anh ba đang nhìn chằm chằm mình.

Giang Hướng Mai nhíu mày đánh giá Giang Thiên Ca, nhưng lại không thể nhìn ra nguyên do.

Lúc này phó chủ nhiệm Lý và bảo vệ cũng đã trở về, có lẽ lời của phó chủ nhiệm Lý đã có tác dụng.

Bảo vệ không chỉ không nhắc lại chuyện kiểm tra túi xách của Giang Ti Vũ, thái độ còn khiêm tốn gật đầu với hai người Giang Hướng Mai.

Giang Ti Vũ hừ lạnh một tiếng, đắc ý hất cằm về phía Giang Thiên Ca.

Quyền thế ngập tràn, bây giờ cô không có tiền cũng không có quyền, quả thật là không chiếm ưu thế.

Giang Thiên Ca bĩu môi, nhìn Giang Ti Vũ thật sâu, làm khẩu hình "chờ đấy" cho cô ta.

...

Bảo an dẫn theo người đi, phó chủ nhiệm Lý kia cũng cười híp mắt tiễn Giang Hướng Mai và Giang Ti Vũ xuống.

Vừa rồi cùng đám người phó chủ nhiệm Lý đi tới, một người phụ nữ mặt vuông đầu tóc gọn gàng, nhìn thấy Giang Thiên Ca còn đứng bất động, liền tò mò hỏi: "Cô bé, cô còn đứng đây làm gì, có chuyện gì sao?"

Nói xong, bà vừa mở cửa vào văn phòng, ngồi ở vị trí Giang Ti Vũ vừa ngồi.

Giang Thiên Ca nhìn động tác của bà, đánh giá một phen, lên tiếng hỏi: "Bác là giáo viên phòng chiêu sinh phải không?"

Hoàng Tú Lan gật đầu: "Đúng, tôi là.

Cháu là học sinh của trường? Có chuyện gì sao? Có việc thì vào nói đi."

Giang Thiên Ca đi vào, đứng cách bàn làm việc một mét, giới thiệu thân phận và tình huống của mình với Hoàng Tú Lan.

Nghe xong, Hoàng Tú Lan cau mày: "Làm lại giấy báo nhập học? Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy."

Trước kia Hoàng Tú Lan đi theo chồng công tác ở địa phương khác, năm ngoái chồng bà chuyển công tác về Bắc Thành, bà cũng trở về theo, trong nhà sắp xếp cho bà làm công việc ở phòng chiêu sinh của Đại học Hoa.

Kỳ thật đây cũng coi như là một đặc điểm của các vị trí hành chính hậu cần trường đại học, chuyên sắp xếp các loại người nhà, họ hàng.

Hoàng Tú Lan tuy là đi cửa sau mới vào được.

Nhưng trong công việc, bà cũng được coi là rất có trách nhiệm.

Nghĩ nghĩ, bà liền nói: "Cháu chờ chút, chờ chủ nhiệm Lý trở về, hỏi ông ấy chuyện này nên xử lý như thế nào."

"Tên cháu là gì, để bác tra hồ sơ trước."

Hoàng Tú Lan vừa nói vừa cầm chìa khóa đi mở tủ đựng hồ sơ bên cạnh, động tác rất quen thuộc.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 25: Chương 25



Giang Thiên Ca có thể xác định, Hoàng Tú Lan không phải Giang Ti Vũ thứ hai.

Bà thật sự là giáo viên phòng chiêu sinh, liền nói tên và trường cấp 3 của mình, tiếp theo lại lấy chứng minh nhân dân trong cặp sách ra.

Hoàng Tú Lan tra danh sách trúng tuyển, lại so sánh chứng minh nhân dân của Giang Thiên Ca nhìn một hồi lâu, gật đầu nói:

"Thân phận của cháu trùng khớp, Giang Thiên Ca, học sinh cấp ba ở huyện Cang Nam, trúng tuyển vào chuyên ngành máy tính."

"Nhưng giấy báo trúng tuyển phải làm lại như thế nào, bác đúng là không rõ, chờ chủ nhiệm Lý trở về, hỏi ý kiến của ông ấy một chút."

Mấy phút sau, phó chủ nhiệm Lý trở về, Hoàng Tú Lan dẫn theo Giang Thiên Ca đi qua, nói tình huống của Giang Thiên Ca.

Phó chủ nhiệm Lý nghe xong, trong lòng hơi căng thẳng.

Giấy báo nhập học thật sự có thể làm lại.

Giấy báo đều được gửi qua bưu điện, trong quá trình gửi đi cũng sẽ xảy ra thất lạc, nếu như xảy ra thất lạc, bưu điện sẽ thông báo cho nhà trường, để trường làm lại một bản.

Cũng có học sinh vô ý làm mất, phụ huynh chạy tới trường hỏi cách giải quyết.

Đương nhiên, loại tình huống này tương đối ít.

Bởi vì phạm vi truyền bá thông tin có hạn, đại đa số người cũng không biết giấy báo nhập học có thể làm lại được.

Hơn nữa giao thông không tiện, người từ nơi khác đến Bắc Thành một chuyến, ít nhất phải lăn lộn trên đường mấy ngày, một số người cho dù là mất giấy báo nhập học cũng không dám chạy tới Bắc Thành tìm cách, sợ phí công, lãng phí tiền.

Năm ngoái ở trường bọn họ, từng xảy ra chuyện học sinh làm mất giấy báo nhập học, cũng không biết giấy báo nhập học có thể làm lại được, cuối cùng không đến nhập học.

Nếu có người không đến nhập học, năm đó chỉ tiêu tuyển sinh của ngành không đủ, trường sẽ tiến hành xét tuyển bổ sung.

Phó chủ nhiệm Lý híp mắt, ông ta nghĩ đến Giang Hướng Mai và Giang Ti Vũ.

Họ là người của Giang gia, Giang gia có ông cụ Giang địa vị vững chắc, còn có Giang Viện Triều vừa được điều về, tiền đồ xán lạn.

Hơn nữa, Giang Ti Vũ, còn là con gái ruột của Giang Viện Triều, là đứa con duy nhất của Giang Viện Triều.

Giang Ti Vũ cũng thi đại học năm nay, cô ta đăng ký vào Đại học Hoa, nhưng không thi đậu.

Giang Hướng Mai dẫn người tới.

Mặc dù không nói rõ, nhưng dụng ý, không cần nói cũng biết.

Năm nay chỉ tiêu tuyển sinh của trường bọn họ, tất cả các ngành đều đã đủ, Giang Ti Vũ muốn vào, có hai con đường.

Một là mở rộng tuyển sinh.

Nhưng đây là việc cần ban lãnh đạo nhà trường họp bàn quyết định, không phải một mình ông ta có thể quyết định.

Nếu muốn thông qua mở rộng tuyển sinh để đưa Giang Ti Vũ vào, vậy nhân tình và công lao này, ông ta nhất định phải chia sẻ hơn phân nửa.

Mà một con đường khác, chính là, trong số học sinh đã trúng tuyển, có người không đến nhập học.

Chỉ tiêu bị bỏ trống, một mình ông ta, có thể thao tác cho Giang Ti Vũ vào.

Nhìn thấy phản ứng của phó chủ nhiệm Lý, Giang Thiên Ca cũng nheo mắt lại.

Lại thêm một người, cảm thấy cô dễ bắt nạt sao?

Giang Thiên Ca đưa mắt nhìn quanh văn phòng, nhìn thấy trên bàn làm việc phía sau phó chủ nhiệm Lý có đặt một quả táo.

Cô nhìn phó chủ nhiệm Lý với vẻ mặt suy tư, sải bước đi qua, nắm chặt nắm đấm, đấm vào quả táo trên bàn.

"Ầm" một tiếng, quả táo bị đấm nát bét, nước ép bắn tung tóe, văng đến cả sau gáy phó chủ nhiệm Lý.

Phó chủ nhiệm Lý bị dọa đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế, sau khi hoàn hồn, ông ta đen mặt muốn trừng Giang Thiên Ca, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy đống bã táo, còn có mặt bàn bị lõm xuống.

Phó chủ nhiệm Lý lộ vẻ kinh ngạc, nghĩ đến luồng khí lạnh vừa rồi lướt qua sau gáy, ông ta vô thức nuốt nước miếng.

Giang Thiên Ca vừa cười vừa nói: "Vừa rồi cháu thấy một con muỗi, cứ vo ve quanh đầu bác, cháu nhìn không được, liền đánh chết nó."

Nhìn mặt bàn bị lõm xuống, cô lại nở nụ cười ngượng ngùng: "Cháu học võ với sư chùa từ nhỏ, nên tay hơi mạnh, vừa rồi không khống chế được lực, làm hỏng bàn của bác rồi, ngại quá."

Đều tại con muỗi bên đầu bác quá phiền."

Phó chủ nhiệm Lý: "..."

Một quyền đấm nát quả táo, đập lõm cả bàn, nếu như đấm vào đầu...

Nghĩ đến đây, phó chủ nhiệm Lý cảm thấy sau gáy lạnh toát.

Giang Thiên Ca cười hỏi: "Chủ nhiệm Lý, bác còn chưa nói cho cháu biết, giấy báo nhập học của cháu, cần những thủ tục gì để làm lại? Cần phải làm những bước nào?"

Phó chủ nhiệm Lý liếc mắt nhìn đống bã táo trên bàn, ý đồ xấu trong lòng cũng giống như quả táo kia, bị đấm cho nát bét.

Ông ta sờ sờ sau gáy, khóe miệng cứng đờ kéo kéo: "...!Cháu...!điền đơn xin trước, sau đó photo chứng minh nhân dân một bản...!Chúng tôi có thể làm lại cho cháu..."

Giang Thiên Ca cong mắt nói cảm ơn, sau đó điền đơn xin, lại đi photo chứng minh nhân dân mà mình mang theo.

Giao đơn xin và bản photo cho phó chủ nhiệm Lý, Giang Thiên Ca nói:

"Chủ nhiệm Lý, bản gốc của cháu có thể là bị người ta lấy mất rồi, để phòng ngừa có người cầm giấy báo nhập học gốc mạo danh, cho nên còn phải làm phiền bác, trên sổ ghi danh và giấy báo nhập học bản làm lại, đều ghi chú một chút."
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 26: Chương 26



Trong lòng phó chủ nhiệm Lý không cho là đúng, Đại học Hoa bọn họ là trường đại học hàng đầu cả nước, làm sao có thể dễ dàng để cho người ta mạo danh trà trộn vào.

Nhưng dáng vẻ mạnh mẽ của Giang Thiên Ca, ông ta còn nhớ rất rõ, ông ta không trực tiếp phản bác, chỉ tùy ý "ừ" một tiếng.

"Giấy báo nhập học của trường chúng tôi là do giáo sư viết tay, còn phải đóng dấu của trường và chữ ký của hiệu trưởng, rất mất công, cháu để lại địa chỉ, làm xong tôi sẽ thông báo cho cháu."

Nghĩ đến mấy ngày nay mình sẽ phải đi tìm nhà trọ, Giang Thiên Ca liền nói: "Cháu đến trường cũng tiện, hai hôm nữa cháu lại đến tìm bác."

Phó chủ nhiệm Lý vội nói: "Không cần tìm tôi, tìm cô Hoàng là được." Cô Hoàng, chính là Hoàng Tú Lan.

Giang Thiên Ca gật đầu đồng ý.

Lúc rời đi, Giang Thiên Ca giả vờ tò mò, thử dò hỏi Hoàng Tú Lan về thân phận của Giang Ti Vũ.

Nhưng Hoàng Tú Lan tương đối cẩn thận, chỉ nói qua loa: "Con gái lãnh đạo, cũng vào đại học năm nay".

Nhìn thái độ của Hoàng Tú Lan, còn có dáng vẻ vênh váo của Giang Hướng Mai vừa rồi, chức "lãnh đạo" này, chắc là không thấp.

Nhưng mà, lãnh đạo thì sao? Có liên quan gì đến việc cô tìm Giang Ti Vũ tính sổ không?

Bố mày có là lãnh đạo, tao cũng cho người ta vác bao tải đến đánh mày!

...

Mấy năm trước, bởi vì Đại học Hoa nằm ở ngoại ô, xung quanh còn rất vắng vẻ.

Nhưng mấy năm nay, sinh viên ngày càng đông, khu vực lân cận cũng ngày càng sầm uất.
Bên ngoài cổng trường đại học Hoa, các cửa hàng thể thao mọc lên san sát.

Trên cột điện bên đường cũng dán đầy các loại tờ rơi quảng cáo.

Giang Thiên Ca xem từng tờ một, cô vốn dĩ muốn tìm tờ rơi cho thuê nhà, nhưng nhìn một hồi vẫn không tìm được thông tin thuê nhà nào ưng ý, lại thấy được một tờ rơi tuyển dụng của công ty máy tính.

Trên tờ rơi viết: "Công ty hữu hạn Hoài Dân Máy tính, trân trọng mời nhân tài Máy tính."

Trong lòng Giang Thiên Ca khẽ động.

Thôn Trung Cốc trước khi đổi tên gọi là mộ Trung Quan.

Ngày xưa, người ta gọi Thái giám là Trung quan, mộ Trung Quan, chính là mộ phần của Thái giám, Thái giám trong cung chết rồi, đều được đưa đến đây chôn cất.

Bởi vì mọi người đều ngại nơi này xui xẻo, nên trong suốt một thời gian dài, xung quanh đây chẳng có ai đến ở.

Mấy năm gần đây, ngành công nghiệp thông tin điện tử bắt đầu phát triển, người ta xây dựng nhà trệt ở đây, thành lập các loại công ty điện tử, cũng đổi tên mộ Trung Quan thành thôn Trung Cốc.

Hiện tại, một số người vẫn còn kiêng kỵ, đối với thôn Trung Cốc vẫn giữ thái độ tránh xa.

Nhưng họ không biết rằng, trong tương lai, thôn Trung Cốc sẽ phát triển thành khu công nghiệp công nghệ nổi tiếng nhất Trung Quốc, mỗi tấc đất ở đây sẽ trở nên vô cùng đắt giá.

Giang Thiên Ca hỏi thăm người ta một phen, cuối cùng cũng rẽ bảy tám lần vào trong thôn, tìm được một căn nhà nhỏ có treo tấm biển "Công ty hữu hạn Hoài Dân Máy tính" trước cửa.

Căn nhà chỉ có hai tầng lầu, nếu bỏ tấm biển trước cửa đi thì nhìn chẳng khác gì nhà dân bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng trên thực tế, nó lại là một trong những công ty máy tính phát triển tốt nhất hiện nay, và thậm chí là trong vài năm tới.

Bởi vì, người sáng lập công ty này tên là Vương Hoài Dân.

Vương Hoài Dân là một nhân vật vô cùng quan trọng trong lịch sử phát triển máy tính của Trung Quốc, ông đã thu gọn bàn phím tiếng Trung từ 256 phím xuống còn 26 phím, đồng thời phát minh ra "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị", giải quyết triệt để vấn đề chữ Hán không thể nhập vào máy tính.

Vì máy tính rất đắt, chỉ có các đơn vị trực thuộc bộ và một số ít cá nhân mới sử dụng máy tính, nên mọi người hiện nay vẫn chưa biết đến sự vĩ đại của bàn phím 26 phím và "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị" của Vương Hoài Dân.

Vài chục năm sau, khi máy tính phổ biến, ngày càng nhiều người nhận ra sự tiện lợi của "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị", Vương Hoài Dân cũng được người đời xưng tụng là "Bí Thăng thời hiện đại".

Tuy nhiên, hiện tại, vào năm 1986, Vương Hoài Dân chỉ là một người bình thường không có gì nổi bật, thậm chí có phần luộm thuộm, xuề xòa.

Bước vào công ty hữu hạn Hoài Dân Máy tính, Giang Thiên Ca nhìn thấy một người đàn ông tóc dài, có vẻ hơi rối bù, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng đen dày cộp, trông anh ta rất giống một lập trình viên thời hiện đại.

Giang Thiên Ca đánh giá anh ta, đoán anh ta chắc hẳn là Vương Hoài Dân.

Cô gật đầu, cất tiếng chào:

"Xin chào, tôi tìm Vương Hoài Dân, tôi nhìn thấy thông báo tuyển dụng của công ty, nên muốn đến ứng tuyển."

Vẻ mặt Vương Hoài Dân hiện lên sự ngạc nhiên: "Nhanh vậy đã có người đến rồi sao?"

Tờ rơi của họ được dán vào chiều tối hôm qua.

Vì thời gian gấp rút, nên chỉ kịp dán vài tờ ở bên ngoài Đại học Hoa và Đại học Kinh tế.

Sáng nay anh còn đang tính, đợi tối tan làm sẽ đi dán thêm vài nơi nữa.

Có người đến ứng tuyển, vậy rất có thể không cần đi dán thêm nữa, Vương Hoài Dân vui mừng cười rạng rỡ.

"Tôi chính là Vương Hoài Dân, mời cô vào trong.

Chúng tôi đang muốn tìm một người quen thuộc với máy tính, chủ yếu là phải biết sử dụng bàn phím 26 phím, không biết cô có biết dùng không?"

Hiện nay ở Trung Quốc có ba loại bàn phím.

Loại thứ nhất là bàn phím 26 phím tiếng Anh nguyên bản, loại bàn phím này vì không có mã hóa tiếng Trung, nên chỉ có thể nhập tiếng Anh, không nhập được tiếng Trung.

Loại thứ hai là bàn phím tiếng Trung phiên bản cũ, nhưng loại bàn phím này có đến 256 phím, rất cồng kềnh, sử dụng rất phiền phức.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 27: Chương 27



Còn một loại nữa, chính là bàn phím chữ Hán 26 phím do Vương Hoài Dân phát minh vào năm ngoái.

Sau khi được phát minh, loại bàn phím này đã được đưa vào sản xuất.

Hiện tại, các đơn vị lớn đều đã đặt hàng bàn phím chữ Hán với công ty máy tính, muốn thay thế loại bàn phím 256 phím cồng kềnh bằng loại bàn phím 26 phím này.

Bàn phím 26 phím được sử dụng kết hợp với "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị", muốn sử dụng thành thạo bàn phím 26 phím thì trước tiên phải học "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị".

Đây cũng chính là lý do Vương Hoài Dân đăng tuyển dụng.

Giang Thiên Ca nửa thật nửa giả nói:

"Tôi là sinh viên khoa Máy tính của Đại học Hoa, cũng có chút hiểu biết về máy tính.

Ở trường chúng tôi có cả bàn phím 26 phím tiếng Anh nguyên bản lẫn bàn phím chữ Hán 256 phím, tôi đều sử dụng khá thành thạo."

Vì sản xuất bàn phím cũng cần có thời gian, nên hiện tại chỉ có một số ít đơn vị đã thay thế bằng bàn phím chữ Hán 26 phím.

Giang Thiên Ca không biết Đại học Hoa đã thay thế chưa, nhưng cho dù đã thay thế, thì số người sử dụng thành thạo cũng không nhiều, nên cô không nhắc đến.

Khi nghiên cứu phát triển bàn phím chữ Hán 26 phím, Vương Hoài Dân đã luôn cố gắng dựa vào bàn phím tiếng Anh, sau quá trình cải tiến không ngừng, bàn phím chữ Hán 26 phím của ông về cơ bản đã trùng khớp với bàn phím 26 phím tiếng Anh.

Nếu đã quen thuộc với bàn phím tiếng Anh, thì việc làm quen với bàn phím chữ Hán cũng không phải là vấn đề gì khó khăn.

Bên cạnh có sẵn máy tính và bàn phím, Giang Thiên Ca bước tới, gõ một đoạn tiếng Anh với tốc độ bằng một nửa so với bình thường.

Nhìn thấy thao tác thuần thục của Giang Thiên Ca, hai mắt Vương Hoài Dân sáng rực: "Tốt, rất tốt!"

"Hiện tại có rất nhiều đơn vị trực thuộc bộ đã đặt mua bàn phím chữ Hán 26 phím của chúng tôi, công ty cần cử người đến các đơn vị này để tuyên truyền và phổ biến "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị", không biết cô có thể đảm nhiệm công việc này không?"

Giang Thiên Ca hiểu ý của ông.

Nói là tuyên truyền, phổ biến, nhưng thực chất là đi làm giáo viên dạy mọi người gõ bàn phím.

Nói xong, Vương Hoài Dân đưa cho Giang Thiên Ca một xấp tài liệu: "Là những thứ này, cô xem trước một chút, xem có thể học được không? Nếu được, chúng tôi sẽ nhận cô."

Tài liệu mà Vương Hoài Dân đưa đều là tài liệu về bàn phím chữ Hán 26 phím và "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị".

Thực ra không cần xem, Giang Thiên Ca cũng có thể gật đầu đồng ý.

Kiếp trước, tuy phương pháp nhập liệu cô thường dùng nhất là gõ phiên âm, nhưng cô cũng đã nghiên cứu và sử dụng rất thành thạo "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị".

Nhưng bây giờ là năm 1986, "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị" vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, chỉ có một số ít người biết đến.

Vì vậy, để tránh bị lộ, Giang Thiên Ca không trả lời ngay, mà giả vờ lật xem tài liệu một lúc, rồi mới gật đầu nói: "Tôi có thể học."

Vương Hoài Dân vui mừng vỗ bàn một cái: "Được! Vậy quyết định vậy!"

Ông quyết định nhanh gọn như vậy khiến Giang Thiên Ca cũng có chút bất ngờ.

Tuy kiếp trước cô chưa từng phải lo lắng chuyện tìm việc, nhưng cô cũng đã từng tham gia vài buổi phỏng vấn xin việc.

Mỗi lần phỏng vấn ít nhất cũng phải nói chuyện hai ba tiếng.

Đây là lần đầu tiên, chỉ chưa đầy mười phút đã được nhận.

Giang Thiên Ca ngẩn người, chợt nhớ ra vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất.

Giang Thiên Ca cũng không thấy ngại ngùng, bèn hỏi thẳng: "Vương tiên sinh, vậy lương một tháng của tôi là bao nhiêu?"

Sau đó, cô lại hỏi để xác nhận: "Công việc chủ yếu của tôi là đi phổ biến "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị", đúng không?"

Chuyện tiền lương phải nói rõ trước, nội dung công việc cũng phải nói rõ trước.

Nếu không, đến lúc đó ông ta lại đẩy những việc không nằm trong nhiệm vụ của cô cho cô, thì có khổ cũng không biết kêu ai.

Vương Hoài Dân gật đầu: "Công việc của cô là đi phổ biến phương pháp nhập liệu."

Ông ta tìm một cuốn sổ đưa cho Giang Thiên Ca: "Cần phải hoàn thành công tác phổ biến tại những đơn vị này trước Tết.

Lượng công việc khá lớn, còn tiền lương..."

Yêu cầu phải hoàn thành công tác phổ biến trước Tết là do cấp trên giao xuống.

Nếu thời gian không gấp rút như vậy, thì ông cũng không vội vã tuyển người như vậy, mà có thể tự mình đi phổ biến.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, ông đang tập trung nghiên cứu về card tiếng Trung, nửa năm sau là giai đoạn then chốt của quá trình nghiên cứu phát triển, ông thực sự không thể nào rảnh rang đi làm việc khác được, nên chỉ có thể tuyển thêm người.

Hiện nay, lương công nhân bình thường trong các nhà máy phần lớn là khoảng bốn mươi đến năm mươi đồng.

Người biết sử dụng máy tính là nhân tài hiếm có, một tháng bốn năm chục đồng thì chắc chắn là không hợp lý.

Vương Hoài Dân suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiền lương, một tháng có thể trả cô một trăm rưỡi."

Một tháng một trăm rưỡi, là mức lương rất cao.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 28: Chương 28



Nói xong, Vương Hoài Dân nhìn Giang Thiên Ca, chờ đợi phản ứng của cô.

Giang Thiên Ca không trả lời ngay.

Cô đã xem qua danh sách các đơn vị trực thuộc bộ, có khoảng hơn một trăm đơn vị, nếu dựa theo bản danh sách này, thì khối lượng công việc quả thực không hề nhẹ.

Hiện tại đã là đầu tháng Tám, còn 6 tháng nữa là đến Tết.

Nói cách khác, trong vòng 6 tháng, cô phải dạy cho người của hơn một trăm đơn vị trực thuộc bộ cách gõ bàn phím.

Tuy khối lượng công việc nhìn có vẻ lớn, nhưng với Giang Thiên Ca mà nói, thì chẳng đáng là bao.

Cô là một thiên tài máy tính của Trung Quốc ở thế kỷ 21, trước đây toàn dùng bàn phím để phá giải những âm mưu bí mật của nước ngoài, bây giờ chỉ là dạy người ta gõ bàn phím, đúng là "giết gà sao lại dùng dao mổ trâu".

Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, loại công việc không đòi hỏi kỹ thuật này lại rất phù hợp với cô.

Cứ coi như là làm gia sư, dạy mọi người gõ bàn phím, cũng khá là nhàn hạ.

Sáu tháng có thể dễ dàng kiếm được chín trăm đồng.

Số tiền này nhìn có vẻ không nhiều, nhưng trong những năm 80, khi mà mức lương phổ biến là bốn năm chục đồng, thì đây là một số tiền rất lớn, đủ để tiêu xài một thời gian dài.

Công việc này, có thể làm.

Thấy Giang Thiên Ca trầm ngâm không nói gì, Vương Hoài Dân tưởng cô không muốn nhận, trong lòng có chút sốt ruột.

Hiện tại người biết sử dụng máy tính rất ít, tìm được người phù hợp không phải là chuyện dễ dàng.

Vương Hoài Dân vội vàng nói:

"Tuy số lượng đơn vị có hơi nhiều, nhưng công việc không khó đâu, những người có thể làm việc ở các đơn vị trực thuộc bộ đều là người thông minh, chắc chắn họ sẽ học rất nhanh thôi."

Chuyện này cũng chưa chắc, có những người chưa từng tiếp xúc với máy tính bao giờ, chắc chắn sẽ học rất vất vả.

Nhưng Giang Thiên Ca không lo lắng về điều đó.

Dạy người của các đơn vị trực thuộc bộ gõ bàn phím, cũng đâu nhất thiết phải dạy cho tất cả mọi người đều biết.

Trong mỗi lớp học, đều có người học giỏi, người học kém, là giáo viên, chỉ cần dạy cho sáu bảy mươi phần trăm số người biết là được rồi.

Giang Thiên Ca bèn nói về tình hình của mình: "Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, đợi đến khi khai giảng, có thể tôi sẽ không đến làm việc mỗi ngày được."

Vương Hoài Dân: "Chuyện đó không sao, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ phổ biến trong thời hạn quy định là được.

Khi nào đi phổ biến, cô có thể bàn bạc với họ."

"Nếu cô đồng ý, tôi có thể tính lương cho cô từ tháng này.

Mấy ngày nay, cô có thể suy nghĩ trước xem nên phổ biến như thế nào."

Giang Thiên Ca gật đầu: "Vâng, vậy quyết định như thế."

Sau khi bàn bạc thêm một số vấn đề khác, Giang Thiên Ca tự tay viết một bản hợp đồng lao động, sau khi ký tên và lăn vân tay, cô đưa cho Vương Hoài Dân ký tên và đóng dấu.

Như vậy là công việc đầu tiên của cô coi như đã đâu vào đấy.

...

Lúc Giang Thiên Ca rời khỏi thôn Trung Cốc thì trời đã quá trưa.

Thấy bên đường có quầy bán bánh tráng, cô bèn mua một cái, vừa đi vừa ăn.

Cô đi mãi, rồi đến tận công viên Bắc Hải.

Công viên Bắc Hải nằm ở trung tâm khu phố phía Bắc.

Vào thời cổ đại, nơi đây là khu vườn hoàng gia, những công trình kiến trúc và tác phẩm điêu khắc ở đây đều mang dáng dấp nguy nga, tráng lệ của kiến trúc cung đình.

Giữa công viên có một hồ nước lớn, bên bờ hồ có một bến tàu nhỏ, trên đó neo đậu rất nhiều thuyền con.

Cũng có rất nhiều người đang chèo thuyền trên hồ.

Giang Thiên Ca thấy thích thú, cũng muốn xuống đó thử một lần.

Giang Thiên Ca tiến lại gần bến tàu, trên bức tường bên cạnh có dán một tờ giấy đỏ lớn, trên đó ghi rõ loại thuyền và giá tiền.

Thuyền con ở bến tàu được chia thành thuyền hai chỗ ngồi, ba chỗ ngồi và bốn chỗ ngồi, cũng có thể hiểu là combo dành cho cặp đôi, combo gia đình và combo bạn bè.

Sau khi mua vé, du khách có thể chèo thuyền trên hồ trong vòng một tiếng.

Giang Thiên Ca mua vé xong, liền chọn một chiếc thuyền hai chỗ ngồi neo ở bến tàu, trông có vẻ không đến nỗi ọp ẹp lắm.

Lúc đưa mái chèo cho cô, ông lão bán vé mới chợt hỏi: "Cô biết chèo thuyền không đấy?"

Giang Thiên Ca thành thật lắc đầu: "Cháu không biết ạ."

Ông lão: "...!Không sao, cháu có tay có chân, lại còn có đầu nữa, cứ vừa chèo vừa học là được.

Mà có không học được cũng không sao, nước ở đây cạn lắm, có rơi xuống cũng không sao."

Giang Thiên Ca cũng cảm thấy không có gì to tát.

Không được nữa thì cô bơi cũng được, cùng lắm là đổi vé chèo thuyền thành vé bơi mà thôi.
Lúc vừa mới lên thuyền, Giang Thiên Ca không nắm được kỹ thuật, có chút luống cuống tay chân, suýt chút nữa đã ném mái chèo vào trong hồ.

Một cậu bé bên cạnh nhìn thấy, liền cười nhạo cô.

Giang Thiên Ca tức giận đến mức muốn lên bờ đánh cậu ta một trận.

Nhưng chẳng được bao lâu, cô đã nắm được kỹ thuật chèo thuyền.

Cô đắc ý nhíu mày với cậu bé, sau đó cũng mặc kệ phản ứng của cậu ta, nhanh chóng chèo thuyền đến giữa hồ.

Phải nói là, trải nghiệm này thật sự rất tuyệt.

Thời tiết tuy khô nóng, nhưng nước hồ lại mát lạnh, trôi dạt trên mặt hồ, quanh thân đều là cảm giác khoan khoái dễ chịu.

Phong cảnh nhìn từ trong hồ cũng rất đẹp.

Cành liễu rủ xuống bên hồ đung đưa trong gió, mặt nước lấp lánh, mang lại cho người ta cảm giác như lạc vào bức tranh.

Ngắm nhìn xung quanh, những người chèo thuyền một mình rất ít, đại đa số đều là hai người chèo chung, một nam một nữ, thuyền trôi trên hồ, tâm tình lãng mạn.

Cảnh tượng các cặp đôi yêu đương trên hồ thật sự chẳng có gì đẹp mắt.

Giang Thiên Ca đang định thu hồi ánh mắt, thì nhìn thấy một người không ngờ tới.

Cô đột nhiên vui mừng.

Ông bà ta có câu:

Vô tình gặp gỡ!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 29: Chương 29



Trong số những chiếc thuyền nhỏ dành cho hai người, có một vài chiếc thuyền nhỏ dành cho bốn người.

Trên một trong những chiếc thuyền đó, có một người mà cô đã gặp vài tiếng trước.

Mặc dù Giang Ti Vũ đã thay quần áo, trên đầu còn đội một chiếc mũ rộng vành rất sành điệu, nhưng cô vẫn nhận ra.

Giang Thiên Ca cười thầm, đây là gì đây?

Đây là ông trời muốn để cho cô nhanh chóng tính sổ!

Sáng nay ở trường Đại học Hoa, cô cố ý làm lớn chuyện, gọi bảo vệ đến, mục đích chính là muốn cho bảo vệ dọa Giang Ti Vũ, cho cô ta một bài học.

Nhưng Giang Hướng Mai và những người khác xuất hiện, khiến Giang Ti Vũ dễ dàng thoát tội.

Bây giờ, Giang Ti Vũ lại để cô gặp được, cô sẽ không bỏ qua nữa.

Làm chuyện xấu xong muốn rời đi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy.

Giang Thiên Ca nhìn độ sâu của nước hồ, chưa đến hai mét.

Cô lại đưa tay vào trong nước thử độ lạnh, hơi mát một chút.

Giang Thiên Ca cảm thấy như vậy là vừa đẹp.

Cô cũng sẽ không làm quá đáng.

Chỉ muốn cho cô ta ngã xuống hồ một cái.

Dòng nước trong hồ chảy rất chậm, mặt hồ phẳng lặng, người rơi vào sẽ không bị chết đuối, nhưng lại có thể ngâm mình trong nước lạnh, cho tỉnh táo lại một chút.

Trên thuyền của Giang Ti Vũ có tổng cộng bốn người.

Có oán báo oán, có thù báo thù, ba người còn lại đều không chọc giận cô, Giang Thiên Ca cũng không muốn liên lụy đến bọn họ.

Vậy thì làm cách nào để có thể khiến Giang Ti Vũ rơi xuống nước mà không làm lật cả thuyền?

Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm mặt hồ suy nghĩ, sau khi đã có kế sách trong lòng, liền điều khiển thuyền đổi hướng, chèo về phía Giang Ti Vũ.

Bởi vì xung quanh có khá nhiều thuyền, Giang Thiên Ca chỉ có thể chậm rãi bám theo phía sau, đợi đến khi những chiếc thuyền gần đó ít đi, Giang Thiên Ca mới nhanh chóng chèo thuyền, thu hẹp khoảng cách với thuyền của Giang Ti Vũ.

Lý Thần Hi ngồi bên cạnh Giang Ti Vũ chú ý tới Giang Thiên Ca, cô tò mò nói: "Sao thuyền phía sau lại chèo nhanh như vậy?"

Nghe thấy cô nói, Lục Tự Đình và Lục Tự Khôn đều quay đầu lại nhìn, Lục Tự Đình bĩu môi:

"Phong cảnh đẹp như vậy, chèo thuyền phải chậm rãi mới thú vị.

Cô ta chèo nhanh như vậy, sóng nước đẹp mắt xung quanh đều bị phá hỏng hết cả."

Bị lôi kéo đi chèo thuyền cùng ba cô gái, trên thuyền lại trôi nổi chậm rãi, trong lòng Lục Tự Khôn cũng có chút hâm mộ người có thể chèo thuyền nhanh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Giang Ti Vũ, anh đành phải nuốt xuống những lời muốn nói.

Giang Ti Vũ cũng ngẩng đầu nhìn về phía sau, nhưng cô ta hơi cận thị, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đối phương là một cô gái, ăn mặc xám xịt, quê mùa.

Cô ta nhíu mày, trên mặt lộ vẻ chán ghét, "Chúng ta chèo sang bên cạnh đi, cô ta cứ xông thẳng như vậy, cẩn thận bị đụng đấy."

Ba người còn lại nghe cô ta nói vậy, liền chèo thuyền, muốn chuyển hướng sang bên cạnh, nhưng bọn họ còn chưa kịp chèo đi, Giang Thiên Ca đã sắp đuổi kịp.

Thấy thuyền ngày càng đến gần, Giang Ti Vũ sa sầm mặt mày, cô ta lớn tiếng quát: "Này, cô chèo sang bên cạnh chút đi, đừng có đến gần như vậy..."

Khoảng cách gần hơn, Giang Ti Vũ cuối cùng cũng nhìn rõ mặt Giang Thiên Ca, sắc mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi.

Giang Thiên Ca tiếp tục chèo thuyền, dùng mái chèo tạo ra những bọt nước lớn trên mặt nước, liếc nhìn Giang Ti Vũ, giọng điệu khiêu khích:

"Tại sao? Cái hồ này cũng không phải nhà cô, tôi muốn chèo đi đâu thì chèo, liên quan gì đến cô?"

Chiến thuật của Giang Thiên Ca chính là mắng Giang Ti Vũ một trận trước.

Vừa có thể trút giận, lại vừa chọc giận Giang Ti Vũ, đợi lúc Giang Ti Vũ tức giận phản kháng lại, nhân lúc hỗn loạn đá cô ta xuống hồ.

Giang Thiên Ca cười khẩy một tiếng, mắng:

"Cô đúng là chó chê mèo lắm lông.

Tự cho mình là cái rốn của vũ trụ à? Phẩm chất kém, đạo đức giả, sống chỉ lãng phí lương thực!"

Bị mắng một cách đột ngột, Giang Ti Vũ tức giận đến nghẹn lời, cô ta tức giận giơ mái chèo trong tay lên, vung về phía Giang Thiên Ca, mái chèo rơi xuống mặt nước, nước bắn tung tóe: "Cô dựa vào cái gì mà mắng tôi?"

Giang Thiên Ca: "Tôi thích thì tôi mắng đấy, cô làm việc xấu thì phải bị mắng.

Cô ngoan ngoãn mà nghe đi, tôi đây cao thượng lắm, chỉ mắng mỗi mình cô, không động chạm đến tổ tiên nhà cô đâu.

Nếu không, đợi đến lúc tôi không nhịn được nữa, hỏi thăm đến cả họ hàng nhà cô, thì đừng trách tôi độc ác."

"Cô..." Giang Ti Vũ bị mắng đến run người, cô ta biết Giang Thiên Ca là vì chuyện sáng nay nên mới đến tìm cô ta gây sự.

Những lời cô ta nói, Giang Thiên Ca cũng có tin đâu, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Giang Thiên Ca, Giang Thiên Ca dựa vào cái gì mà trả thù cô ta như vậy?

Vu oan cô ta là kẻ trộm, suýt chút nữa đã bị bảo vệ lục soát người, như vậy còn chưa đủ hay sao? Bây giờ, Giang Thiên Ca lại còn chạy đến mắng cô ta? Cô ta sao có thể quá đáng như vậy?
 
Back
Top Bottom